Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 233 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 Tử Vi Lư Số : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Các Bài Học của Người Xưa Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 61 of 127: Đă gửi: 13 May 2006 lúc 5:13am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện thứ 51 :

Chuyện Con Ve Sầu Và Nước Ngô

     Một sớm, Thái tử Hữu mang cung tên vào cung, vừa gặp vua Phù Sai. Nhà vua hỏi:

      - Con mang cung tên đi đâu mà áo quần ướt sũng thế này?

      Thái tử nói:

      - Con đi săn vô ư bị sụp hầm?

      - Sao lại vô ư sụp hầm?

      Thái tử nói:

      - Con thấy con ve đang kêu, con toan ŕnh bắt. Bất ngờ con thấy con bọ ngựa đưa càng lên bắt con ve, lại thấy con chim sẻ đậu gần đó muốn đớp con bọ ngựa. Con bèn lui lại chuẩn bị bắt con chim sẻ, không ngờ bị sa xuống śnh!

      Nhà vua nói:

      - Con chỉ biết ham cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến cái hại phía sau. Thiên hạ có ai ngu như con không?

      Thái tử nói:

      - Vậy mà có kẻ ngu hơn con! Lỗ vốn là nước lễ nhạc, trước có Chu Công, sau có Khổng Tử, không xâm phạm ǵ đến Tề, thế mà Tề vẫn cất quân đánh, tưởng là lấy được Lỗ. Ai ngờ nước Ngô ta vượt ngàn dặm đánh Tề, ai ngờ nước Việt đem quân cảm tử đánh Ngô! ...

      Phù Sai nổi giận hét:

      - Cút! Cút ... Đó là luận điệu của thằng giặc già Ngũ Viên! Thằng giặc ấy tao đă giết rồi! Nếu mày là con tao từ nay đừng nói tới việc đó nữa!

      Thái tử Hữu sợ hăi lui ra.

      Lời Bàn:

     Trước đây Ngũ Tử Tư khổ tâm, khổ công can gián Phù Sai về việc này, ông bị Phù Sai giết đi, v́ vẫn đinh ninh rằng nước Việt không bao giờ dám phản. Thái tử hữu mượn h́nh ảnh con ve, con bọ ngựa, con chim sẻ để chỉ nước Lỗ, Tề, Ngô, Việt. Người ta nói: "Không kẻ nào điếc bằng ḷng người không muốn nghe, không kẻ nào mù bằng kẻ không muốn thấy". Ngô Phù Sai không ngu nhưng ông không muốn nghe những lời can phải. Ngô Phù Sai không giết con ḿnh nhưng cất quân đi đánh Tề và hội chư hầu lần nữa, nước Việt đánh úp nước Ngô và giết chết Hữu! Chả khác nào Ngô Phù Sai đă giết con.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 62 of 127: Đă gửi: 13 May 2006 lúc 9:08pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 52 :  Thuần Vu Khôn thử tài Châu Kỵ

     Thuần Vu Khôn vốn là một biện sĩ (biện sĩ: Người biện bác giỏi) lỗi lạc nhất của Tề, nghe Trâu Kỵ uốn ba tấc lưỡi mà được phong làm Tướng quốc, có ư không phục, bèn dẫn bọn tay chân đến yết kiến Trâu Kỵ. Trâu Kỵ tiếp đăi tử tế, Thuần Vu Khôn với vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo nói với Trâu Kỵ:

      - Tôi có mấy điều thô lậu có thể tŕnh bày với Tướng quốc được không?

      Trâu Kỵ chắp tay đáp:

      - Không dám! Xin tiên sinh cho nghe!

      Thuần Vu Khôn nói:

      - Con không ĺa mẹ, vợ không ĺa chồng!

      Trâu Kỵ đáp:

      - Xin vâng lời! Từ nay tôi không xa vua nửa bước!

      Khôn nói:

      - Đă dùng gỗ gai làm bánh xe mà bôi thêm mỡ thế là trơn lắm, nhưng nếu mà đục lỗ vuông khó mà vận chuyển được!

      Kỵ đáp:

      - Xin vâng lời! Tôi không làm điều ǵ trái với thông tục.

      Khôn nói:

      - Cánh cung dẫu cứng cũng có lúc trễ, các ḍng sông đều chảy ra bể, tự nhiên mà ḥa hợp!

      Kỵ đáp:

      - Xin vâng lời! Tôi sẽ chọn người hiền mà dùng, quyết không đem kẻ bất tài vào chốn miếu đường.

      Khôn nói:

      - Cầm sắt không so dây th́ không thành âm luật.

      Kỵ đáp:

      - Xin vâng lời! Tôi sẽ sửa lại pháp luật để xem xét những kẻ gian lận.

      Thuần Vu Khôn sợ hăi sụp lạy rồi lui ra. Bọn tay chân thấy bộ mặt của ông méo xệnh liền hỏi:

      - Sao vậy?

      Thuần Vu Khôn thở ra, nói:

      - Ta dùng ẩn nghĩa hỏi năm điều, quan Tướng quốc trả lời được hết. Ngài là bậc đại tài ta không thể sánh bằng.

      Sau đó Trâu Kỵ lập tức áp dụng những điều mà Thuần Vu Khôn đă nói.

      Lời Bàn:

     Thuần Vu Khôn dùng phép ẩn ư bàn về phép làm chánh trị của Tể Tướng, Trâu Kỵ hiểu được nên giải đáp hết mọi thắc mắc. Câu đáp bao giờ cũng đồng dạng với câu xướng, ăn khớp với nhau. Người ta tưởng chừng hai bộ óc liên thông với nhau. Trong 5 điều, mỗi điều là một chi tiết trong việc xây dựng đất nước, không điều nào ngoài vấn đề. Thuần Vu Khôn hỏi, nhưng câu hỏi bị phù phiếm, không bắt bí, mọi vấn đề đều đặt vào triều chính, nhờ vậy mà Trâu Kỵ có thể liên tưởng kịp thời. Giả sử, Khôn hỏi một câu vu vơ nào đó như: "Trăng sáng vằng vặc, cung nữ nghêu ngao" th́ Trâu Kỵ trả lời sao đây? Sử nói: "Thuần Vu Khôn có tài trông mặt mà đọc hết tư tưởng người đối diện". Giờ này gặp phải tay đối thủ, nét mặt ông tiu nghỉu, đến nỗi bọn đệ tử chế ông: "Sao vậy?", th́ thật là thú vị.

 

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 63 of 127: Đă gửi: 15 May 2006 lúc 2:09am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 52 :  uan Dở Được Khen, Quan Giỏi Bị Chê

     Trâu Kỵ ghi nhớ lời Thuần Vu Khôn nên ông làm việc hết sức siêng năng và cẩn thận. Bấy giờ ai cũng đồn vị quan trấn thủ đất A là người hiền, và chê quan trấn thủ đất Tức Mặc đủ điều. Trâu Kỵ để tâm đến việc đó, cho người xem xét hư thực rồi tâu lại cho Tề Uy Vương biết.

      Uy Vương cho triệu tập quần thần, lại đ̣i hai vị quan trấn thủ kia. Trước mặt bá quan, vị quan đất Tức Mặc bị coi bằng "nửa con mắt". Vua gọi lăo ra hỏi:

      - Người trấn thủ Tức Mặc cớ sao để các quan ở triều chê ngươi?

      Lăo đáp:

      - Thần chỉ biết làm hết chức trách của ḿnh, c̣n việc khen chê thần không được biết.

      Uy Vương lớn tiếng:

      - Ta cho người ḍ xét đất Tức Mặc thấy ruộng vườn tươi tốt, người dân giàu có, việc quan không bê trễ, cả một vùng phương Đông ấy yên ổn, mới hay nhà ngươi một ḷng v́ dân, không đút lót cho bọn quan lại ở triều, v́ lẽ đó mà nhà ngươi bị chê. Ngươi thật xứng đáng là một lương thần.

      Nói rồi liền gia phong cho vị quan đất Tức Mặc. Lại gọi vị quan đất A, nói:

      - Ngươi trấn thủ đất A thế nào mà ngày nào ở triều cũng thấy lời khen ngợi về ngươi. Ta cho người đến ḍ xét th́ thấy ruộng vườn bỏ hoang người dân đói rách. Quân Triệu xâm lấn bờ cơi ngươi không chịu cứu. Nhà ngươi bóc lột tiền của dân chúng đút lót cho kẻ tả hữu của ta để được tiếng khen. Ngươi là tên tham quan độc ác.

      Quan đất A sụp lạy xin tha tội. Uy Vương truyền đem hắn bỏ vào chảo dầu sôi. Các quan xanh mặt. Vua truyền những tên từng khen chê bất công đó ra mắng:

      - Các ngươi là tai mắt của ta lại ăn bẩn, phải trái đảo lộn. Nay đem các ngươi cho vào vạc dầu.

      Uy Vương truyền đem những kẻ thân tín nhất của ḿnh bỏ vào vạc dầu để làm răn! Chư hầu thấy sự cải cách của Uy Vương đều sợ.

      Lời Bàn:

     Việc này nhan nhản ở mọi xă hội. Đời nay có khác ǵ đời xưa? Thí sinh đi thi thấy ḿnh yếu kém bèn đút lót để được điểm cao. Thậm chí có người không đi thi mà vẫn cấp bằng làm mất công nhà vua phải "lật sổ bộ" ra tra.

      Nguyễn Khuyến nói:

           "Có tiền việc ấy th́ xong nhỉ?

           Đời trước làm quan cũng thế a?"

      May mắn thay cho triều nào minh quân gặp lương thần. Vụ án hai ông quan trên đây là một bài học cho những người có trách nhiệm với người dân.

Trí bất đắc hữu vô.         &nb sp;
Nhi hưng đại bi tâm.       

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 64 of 127: Đă gửi: 16 May 2006 lúc 4:17am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 53:    Biển Cá Lớn

     Tĩnh Quách Quân Điền Anh muốn xây lại thành Tiết cho thật uy nghi hùng tráng, đám thực khách của ông khuyên can, nhưng Điền Anh vẫn không nghe, c̣n hạ lệnh:

      - Ai can, ta sẽ chém!

      Có một ông khách đến nói:

      - Cho tôi gặp Tĩnh Quách Quân, tôi sẽ nói ba tiếng thôi, nếu dư tiếng nào th́ buộc tôi đi!

      Tĩnh Quách Quân gọi vào. Khách nói:

      - Biển cá lớn!

      Rồi quay lưng chạy, Tĩnh Quách Quân gọi theo:

      - Mời khách ở lại! Mời khách ở lại! ...

      Khách vừa chạy vừa nói:

      - Kẻ hèn này không dám đùa với cái chết!

      Điền Anh nói:

      - Không sao! Xin hăy nói tiếp!

      Khách nói:

      - Ngài không nghe nói loài cá lớn sao?

      Lưới không bủa được nó. Câu không kéo được nó. Nhưng nếu nó mắc cạn th́ loài kiến tư tẹo kia cũng xâu xé nó được. Nước Tề với ngài giống như biển với cá lớn vậy. Ngài c̣n nước Tề th́ ấp Tiết này có kể chi? Nhưng nếu nước Tề mất th́ dù thành Tiết này có xây đụng trời cũng vô ích.

      Tĩnh Quách Quân Điền Anh tỉnh ngộ đáp:

      - Phải!

      Rồi bỏ ư định xây dựng thành Tiết.

      Lời Bàn:

     Đây là đoạn văn nói về nghệ thuật thuyết phục. Ba tiếng "Biển cá lớn" chưa đủ ư nghĩa muốn nói, nhưng ông khách phải nói vậy để gây sự ṭ ṃ của người nghe. Đó là điều tiên quyết. Kế đến ông khách quay lưng chạy càng làm tăng thêm sự chú ư, đó là điều thứ nh́ để "hấp dẫn" người nghe. Kết quả Điền Anh phải bỏ ư định xây thành Tiết.

      Trên phương diện lịch sử, ta biết, ấp Tiết là đất phong của vua Tề cho Tướng Quốc Điền Anh. Ta có thể h́nh dung đó là một quốc gia trong một quốc gia. Xây thành kiên cố để chống giặc cũng không đến nỗi phung phí; nhưng chỉ làm riêng cho một ấp Tiết thôi, th́ đó là "v́ nhà" chứ không phải "v́ nước". Xây riêng cho ấp phong của ḿnh mà hao tốn của người dân, thâm lạm công quỹ, không mang tính toàn diện và quốc pḥng th́ bất lợi đủ điều: Triều đ́nh sẽ nghi kỵ ông, dân chúng sẽ khổ cực v́ ông ... Lời ông khách thuyết Điền Anh nhằm vào chỗ này.

      Sau khi Điền Anh mất, Điền Văn là con lên nối nghiệp được vua Tề phong là Mạnh Thường Quân, ấp Tiết vẫn là ấp phong như cũ.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 65 of 127: Đă gửi: 16 May 2006 lúc 5:50am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 53: Thế Nào Là Ăn Trộm

     Nước Tề có họ Quốc là địch phú.

      Nước Tống có họ Hướng là bần cùng. Họ Hướng đến học cách làm giàu của họ Quốc. Họ Quốc nói:

      - Tôi giỏi về nghề trộm. Trộm năm đầu th́ đủ ăn, đến năm hai th́ giàu có, năm thứ ba th́ đại phú. Nhờ của cải dư thừa tôi mới giúp được người nghèo khổ.

      Họ Hướng nghe vậy mừng lắm, bèn về làm nghề trộm cắp. Ngày nào họ Hướng cũng ŕnh ṃ chực đục tường khoét vách, chẳng may bị người ta bắt được, bỏ tù và gia sản bị tịch biên. Họ Hướng rất đau khổ. Ra tù, ông đến nhà họ Quốc trách hận. Họ Quốc hỏi:

     - Ông ăn trộm thế nào nói tôi nghe?

      Họ Hướng thuật lại việc làm của ḿnh. Họ Quốc nghe xong giảng cho ông nghe: Trời có bốn mùa, đất có vật sản. Nhờ đó mà ruộng vườn màu mỡ tốt tươi, tôi thu hoạch nó, chất thành kho đụn. Lại nữa, ở trên bộ tôi ăn trộm cầm thú, ở dưới nước tôi ăn trộm cá tôm đều là sản vật của Trời Đất, chứ đâu phải của riêng ai? Ăn trộm của Trời Đất không bị tai vạ. C̣n ông ăn trộm tài sản của tư nhân tất nhiên phải mắc tội, c̣n trách ai được?

      Họ Hướng nghe rồi ḷng vẫn nghi hoặc, bèm t́m tới một vị tiên sinh để thỉnh giáo. Tiên sinh giảng giải như lời họ Quốc.

      Lời Bàn:

     Đoạn văn trên của nhà tư tưởng Liệt Ngự Khấu, dùng lời ẩn dụ để nói rằng cuộc sống thường nhật của mỗi người là phải chăm lao động. Mọi sản vật do con người tạo ra, gốc gác của nó vẫn có saÜn trong thiên nhiên, có điều người ta có chịu làm việc hay không mà thôi. Ta để ư, cây cối đứng một chỗ mà vẫn sống được là v́ trong đất có chất bổ dưỡng cho cây cối, nhưng rể cây phải "chịu" làm việc hút chất bổ vào. Hoa lá có đủ màu xanh, hồng, tím, bạch là do trong không khí có chất bổ dưỡng, hoa lá có tiếp nhận những chất đó hay không. Trong nước sông, nước biển, nước ao hồ ... Có vô vàn loài thủy tộc th́ nước có chất bổ dưỡng. Mọi loài cùng tranh sống đều phải làm việc. Họ Quốc nói việc "ăn trộm" là nói theo nghĩa bóng, Hướng hiểu theo nghĩa đen.

      Đọc lịch sử thời Xuân Thu ta thấy, họ Quốc là quan thượng khanh của Tề, giàu có khác ǵ một tiểu vương lại chăm lo làm việc và có ḷng từ thiện. Ở Tống có họ Hướng (điển h́nh như Hướng Thú) cũng là một đại phu chuyên về mặt quốc chính, suốt đời ông chuyên nghiên cứu về thuật an dân. Hướng Thú không để ư đến gia cảnh của ḿnh, suốt đời hết Tấn lại sang Sở, gia cảnh cơ cực.

      Ở đây tác giả nói về ngụ ngôn. Rất tiếc họ Hướng không hỏi rơ cách ăn trộm thế nào trước khi hành động.

      Ngày nay, phương tiện, đất đai ... C̣n dồi dào mà vẫn có người không chịu làm việc, chỉ mong "một đêm ăn trộm bằng ba năm làm", có đáng buồn không.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 66 of 127: Đă gửi: 18 May 2006 lúc 12:16am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 54 : Mao Biện Cứu Tri Kỷ

     Mạo Biện nước Tề là thực khách của Tĩnh Quách Quân Điền Anh, Biện có nhiều tật xấu nhưng lại được Tĩnh Quách Quân yêu v́. Thực khách trong nhà ai nấy không vui liền xúm lại can, kể cả Mạnh Thường Quân Điền Văn (con của Điền Anh). Tĩnh Quách Quân nổi giận nói:

      - Các ngươi chết đi đừng phá nhà ta! Dẫu sau này ta có v́ Mạo Biện làm hư hại ta vẫn cứ làm!

      Rồi cho Mạo Biện ở pḥng nhất, bắt con trưởng ḿnh phải hầu hạ, cơm nước mỗi ngày ba lần. Vài năm sau, Tề Uy Vương mất, Tề Tuyên Vương thay. Tuyên Vương rất ghét Tĩnh Quách Quân. Không bao lâu Tĩnh Quách Quân bị băi chức Tể tướng, trở về ấp Tiết ở với Mạo Biện. Sau đó Mạo Biện xin gặp Tề Tuyên Vương. Tĩnh Quách Quân nói:

      - Tuyên Vương ghét Điền Anh mỗ. Tiên sinh đến đó ắt chết!

      Mạo Biện cười buồn:

      - Mạo Biện này vốn không muốn sống. Cứ để tôi đi.

      Mạo Biện tới gặp vua Tề, Tề Tuyên Vương giận, có ư muốn giết ông ta, hỏi:

      - Ta nghe, ngươi được Tĩnh Quách Quân yêu quư, nói ǵ cũng nghe phải không?

      Mạo Biện đáp:

      - Yêu quư th́ có, c̣n nghe th́ không.

      Vua gằn:

      - Có ǵ làm bằng chứng?

      Mạo Biện nói:

      - Có đó! Hồi Đại vương c̣n là Thái tử, Biện tôi có bảo với Tĩnh Quách Quân: "Thái tử có tướng bất nhân, má phị mắt híp giống như đầu heo luộc, hăy phế đi, để lập công tử Giao Sư (con bà Vệ Cơ)". Tĩnh Quách Quân khóc, nói: "Tôi không nhẫn tâm làm việc đó được!". Đại vương nghĩ xem, nếu Tĩnh Quách Quân nghe lời tôi th́ đâu có ngày hôm nay? C̣n một chuyện nữa, Tể tướng Chiêu Dương của Sở muốn đem ấp phong của ḿnh rộng gấp mấy lần ấp Tiết để đổi lấy ấp Tiết, tôi xúi nên đổi, Tĩnh Quách Quân than: "Ấp Tiết là của tiên vương phong cho. Bây giờ tuy bị chúa công ghét bỏ, nhưng nếu đem đổi đi, th́ khi xuống suối vàng, biết trả lời sao với tiên vương đây? ". Đó là bằng chứng.

      Tề Tuyên Vương nghe vậy cảm động nói:

      - Tĩnh Quách Quân đối với quả nhân tốt như vậy ư? Quả nhân c̣n trẻ không hiểu được việc đời. Tiên sinh có thể v́ quả nhân mà vời Tĩnh Quách Quân về triều được không?

      Mạo Biện đáp:

      - Xin tuân mệnh!

      Tĩnh Quách Quân mặc áo, đội măo mang kiếm báu, tất cả đều của tiên vương ban cho, về triều gặp Tuyên Vương. Tuyên Vương xin lỗi rồi mời ông làm Tướng Quốc. Ông từ chối măi không được bèn nhận lời.

      Người ta khen Mạo Biện địa vị tuy thấp hèn nhưng vẫn vui vẻ, saÜn sàng cứu được ân nhân tri kỷ trong lúc hoạn nạn.

      Lời Bàn:

     Mạo Biện có nhiều tật xấu nhưng không rơ là tật ǵ. Có điều, người dị tật nhiều khi hay có dị tài. Bọn thực khách dèm pha Mạo Biện với Điền Anh có lẽ v́ nhăn quan của họ không thấy được cái hay của Mạo Biện. Bao nhiêu khách đều ghét Mạo Biện, chỉ riêng Điền Anh nhận Mạo Biện làm tri kỷ, th́ Điền Anh vẫn có chỗ hơn người. Chỉ có anh hùng mới biết được anh hùng.

      Điền Anh bị thất sủng. Bao nhiêu thực khách không ai hiến kế ǵ để giúp Điền Anh. Chỉ có MaÏo Biện cả gan gặp Tuyên Vương. Chúng ta ngạc nhiên khi vua hỏi: "Ta nghe, ngươi được Tĩnh Quách Quân yêu quư nói ǵ cũng nghe phải không? ". Câu hỏi là "trúng ư" Mạo Biện rồi. Mạo Biện liền dẫn những điều Điền Anh không nghe ḿnh. Một câu mà Mạo Biện nói gần như chửi Tuyên Vương: "Thái Tử có tướng bất nhân, má phị mắt híp giống như đầu heo luộc". Trong trường hợp này, Mạo Biện càng quá lời càng tốt cho Điền Anh.

      Giả như Tuyên Vương không hỏi câu đó, mà hỏi một câu nào khác bất kỳ, ví dụ câu: "Tên Mạo Biện kia, ngươi đến đây xin xỏ cho Điền Anh à? "hoặc: "Cút ngay! Ta sẽ cắt lưỡi quân thuyết khách" ... th́ Mạo Biện có thuyết phục được không? Việc ấy không xảy ra, nhưng ta dám quả quyết rằng "được"! Là v́, những người ăn nói giỏi th́ bất kỳ câu nào họ cũng có tài để trả lời.

      Vả lại, theo sử, Tề Tuyên Vương là một ông vua có nhiều đức tính lạ. Rất thích vui thú, lại cũng thích bàn luận về văn học, triết học. Tề Mạo Biện là tay gan dạ, mưu trí đă không phụ ḷng Điền Anh. Điều này cho ta một bài học kinh nghiệm, không nên đánh giá ai một cách vội vàng, đă kết bạn với ai th́ phải đem hết ḷng thành ra mà đối xử với họ. Trong đời chỉ cần một việc làm cao cả và đúng chỗ cũng đủ bù vào trăm ngàn lần ḿnh đă nhờ đỡ họ ...

 

Cây có gốc mới sanh cành nẩy ngọn,
Nước có nguồn mới bể rộng sông sâu.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 67 of 127: Đă gửi: 21 May 2006 lúc 2:15am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Các bạn ơi! Tui het chuyện rồi các bạn thử xem có truyện nào hay không để post lên cho mọi người cùng xem nhẹ

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 68 of 127: Đă gửi: 21 May 2006 lúc 2:26am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 56 :

Một vị tăng nọ tu hạnh đầu đà, luôn âm thầm giúp đỡ những kẻ khốn cùng nghèo khổ. Những vật dụng người đời cúng dường đều được người đem chia sẻ cho những người túng thiếu, v́ thế ông vẫn là kẻ nghèo. Cho nên tuy người từng được vị hoàng đế xem như bậc thầy và cung cấp những vật dụng mà hầu như vị tăng chỉ có một bộ quần áo độc nhất trên người.

Vị hoàng đế thấy y phục của người tầm thường cũ nát, bèn ban tặng cho người một số tiền để mua vài bộ quần áo mới. Lần sau, vị tăng xuất hiện, vẫn với bộ quần áo cũ khó coi.

Hoàng đế hỏi:

- Trẫm đă cúng dường tiền bạc để sư mua sắm. Thế quần áo mới biến đâu rồi?

Vị tăng giải thích:

- Tôi đă biếu cho những đứa con của đức hoàng thượng rồi.

C̣n cha c̣n mẹ th́ hơn,
Không cha không mẹ như đờn đứt dây.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 69 of 127: Đă gửi: 22 May 2006 lúc 11:23pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 57 : Người quân tử xem xét như thế nào?

Người quân tử sỡ dĩ khác người là v́ lúc nào cũng để tâm đến việc "Nhân", để tâm đến việc "Lễ".

Đă là người có nhân, th́ yêu người; đă là người có lễ, th́ kính người. Mà theo nhẽ thường, yêu người th́ người tất yêu lại, kính người th́ người tất kính lại.

Người quân tử ăn ở như vậy, mà thỉnh thoảng c̣n có kẻ đem thói ngang ngược đối đăi lại, th́ tất nhiên tự xét ngay ḿnh lại, chắc ḿnh c̣n bất nhất, chắc ḿnh c̣n vô lễ, th́ họ mới đối xử với ḿnh như thế, chớ tự dưng th́ có khi nào họ lại ngang ngược với ḿnh được.

Nếu người quân tử xét lại thật ḿnh có nhân, thật ḿnh có lễ, mà người ta vẫn đối đăi với ḿnh ngang ngược như trước, th́ tất lại xét lại ḿnh, ta nhân, ta lễ thật nhưng ta chưa được hết ḷng chăng.

Nếu người quân tử xét rằng thật đă hết ḷng là thói người ngang ngược vẫn như trước, th́ bấy giờ quân tử nói:

"Hạng này thật hạng càng dỡ. Người mà đến vậy mà khác ǵ loài vật. Đối với loài vật th́ ta c̣n so kè làm ǵ!"

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 70 of 127: Đă gửi: 26 May 2006 lúc 4:33am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 59 :

Liệt Tử nghèo khổ, có khi đói khát không có ǵ mà ăn.

Có người c̣n nói với vua Tử Dương nước Trịnh rằng:

- Liệt Tử là một người cao thượng, nay ở nước nhà vua mà phải bần cùng, th́ chẳng hóa ra nhà vua không biết quư chuộng người giỏi ư?

Tử Dương nghe nói sai sứ giả đưa cho Liệt Tử vài mươi xe thóc.

Liệt Tử ra yết kiến sứ giả, vái hai vái, xin từ không nhận.

Sứ giả đi, Liệt Tử vào nhà trong. Vợ ngóng trông, bực tức, tự đập vào ngực mà nói rằng:

- Thiếp nghe vợ con những bực đạo đức cao thượng đều được an nhàn vui vẻ.

Nay vợ con tiên sinh túng đói, Vua đưa cho tiên sinh thóc gạo, tiên sinh lại từ. Thế chẳng phải là số mệnh xui ra vậy hay sao!

Liệt tử cười, bảo vợ rằng:

- Vua mà biết ta, không phải là tự chính vua biết ta, tại nghe có người nói mới biết ta. Vua nghe người nói mới biết ta mà cho ta thóc, th́ lúc bắt tội ta, tất Vua cũng lại nghe người nói mà thôi. V́ thế mà ta không nhận thóc. Vả chăng chịu bổng lộc của người hoặc khi mắc hoạn nạn, không liều chết giúp người ta là bất nghĩa. Mà nếu liều chết giúp kẻ vô đạo th́ lại gọi là nghĩa thế nào được.

Tử Dương sau quả bị nạn chết.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 71 of 127: Đă gửi: 28 May 2006 lúc 3:00am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 60 :

Trang Tử ngồi câu cá nơi bờ sông Bộc. Sở Vương sai hai vị quan đại phu đem lễ vật đến khẩn khoản mới ông ra làm qua. Trang Tử cầm cần câu ngồi yên không nhúc nhích, cũng không thèm nh́n lại, nói với hai vị quan:

- Tôi nghe vua Sở có một con rùa sống ngh́n năm vừa mới chết. Vua Sở quư nó và cho xây cất miếu đường. Con rùa đó chịu chết để lưu lại bộ xương cho người đời thờ quư hay thà chịu sống mà kéo lê cái đuôi của ḿnh trong bùn?

Hai vị đại phu trả lời:

- Thà sống mà kéo lê cái đuôi trong bùn c̣n hơn!

Trang Tử nói:

- Thôi. Hai vị hăy trở về đi. Ta đây cũng thà chịu kéo lê cái đuôi của ḿnh trong bùn mà thôi.

Người trồng cây hạnh mà chơi,
Ta trồng cây đức để đời về sau.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 72 of 127: Đă gửi: 01 June 2006 lúc 4:25am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện thứ 61 :

Khổng Miệt là cháu đức Khổng Tử, Bật Tử Tiện là học tṛ đức Khổng Tử, hai người cùng làm quan một thời.

Đức Khổng Tử qua chơi Khổng Miệt, hỏi rằng:

- Từ khi người ta ra làm quan được những điều ǵ, mất những điều ǵ.

Khổng Miệt thưa:

- Từ khi tôi ra làm quan chưa được điều ǵ, mà mất ba điều: Việc quan bận, không c̣n thời giờ học tập, v́ thế mà học tập không tấn tới; bổng lộc ít không đủ chu cấp cho họ hàng, v́ thế mà họ hàng không thân thiết; công việc nhiều, không thể đi thăm người đau, viếng người chết, v́ thế mà đạo ăn ở với bầu bạn không trọn vẹn.

Đức Khổng Tử nghe nói không bằng ḷng.

Sau ngài đến chơi Bật Tử tiện lại hỏi như hỏi Khổng Miệt.

Bật Tử Tiện thưa:

- Từ khi tôi ra làm quan chưa mất điều ǵ, mà đă được ba điều: Những điều trước học nay đem ra thực hành, v́ thế mà học càng rơ; bổng lộc dù bạc, cũng có thể chu cấp ít nhiều cho họ hàng, song cũng bớt được ít thời giờ đi thăm người đau, viếng người chết, v́ thế mà bầu bạn càng thân.

Đức Khổng Tử nghe nói khen rằng:

- Tử Tiện thực là người quân tử.

Vai mang hai chữ Di Đà,
Công lao dưỡng dục mẹ cha khấn nguyền.

 

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 73 of 127: Đă gửi: 03 June 2006 lúc 10:14pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 62 :

Một người nhà quê, tăi cỏ phơi ở chân giậu. Hôm sau ra vơ cỏ, nghe tiếng kêu "tích tích", lật lên xem, th́ bắt ngay được một con trĩ.

Anh ta thấy thế, lại cứ để cỏ đấy, có ư muốn mong ngày mai lại được con trĩ nữa. Mai ra lắng tai nghe lại thấy "tích tích" như hôm trước, trong bụng mừng thầm. Nhưng vừa bới cỏ lên th́ ra một con rắn, nó cắn ngay vào tay anh ta bị thương rồi chết.

- Úc Ly Tử nói rằng: "Một việc nhỏ ấy đủ làm gương cho ta. Trong thiên hạ có cái phúc không tưởng được thế, mà may được thế, cũng có cái họa không ngờ đến thế, mà xảy ra thế!"

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 74 of 127: Đă gửi: 05 June 2006 lúc 4:06am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện 63 :

Xưa có một người rất ham thích vàng. Sáng sớm, anh ta thay áo quần ra phố, đến hàng người bán vàng, anh ta chộp một thỏi vàng rồi tự nhiên quay lưng đi.

Người chủ gọi binh lính đến bắt anh ta lại đem giao cho quan xử tội. Vị quan tra hỏi anh ta:

- Tại sao ngay giữa thanh thiên bạch nhật giữa phố thị đông người như vậy mà anh dám ngang nhiên lấy vàng của người khác rồi bỏ đi như thế?

Người thanh niên đáp:

- Thưa quan lớn. Lúc tôi thấy vàng, tôi đâu c̣n thấy có người nào chung quanh nữa. Tôi chỉ thấy vàng thôi.

 

 

Trăm năm một phút vô thường,
Lợi danh tài sắc muôn đường quẩn quanh.

 

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đ́nh tiền tạc dạ nhất chi mai.

 

 

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 75 of 127: Đă gửi: 06 June 2006 lúc 7:16am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện 64 :

Một hôm Trang Tử cùng học tṛ đi chơi ở trong núi. Thấy một cây to, cành lá rườm rà, có người đốn gỗ, chống búa đứng ở bên, mà không chặt.

Trang Tử hỏi: Sao không chặt cây này thế?

- Người đốn gỗ đáp: Cây này tuy thế mà gỗ xấu không dùng được việc.

Trang Tử nói: Cây này chỉ v́ không ra ǵ mà sống lâu được măi.

Ra khỏi núi, Trang Tử vào chơi nhà một người quen. Chủ nhà vui mừng, bảo đầy tớ đem chim nhạn làm thịt.

Trang Tử hỏi: Một con gáy được, một con không gáy th́ làm thịt con nào?

- Chủ bảo: Làm con không gáy.

Hôm sau, học tṛ hỏi Trang Tử rằng:

Cái cây ở núi v́ bất tài mà sống lâu, con nhạn ở nhà chủ v́ bất tài mà phải giết chết. Giá như tiên sinh th́ xử vào địa vị nào?

- Trang Tử cười, rồi nói: Ta xử vào trong cái khoảng tài và bất tài. Như vậy, th́ tránh khỏi tai nạn, song chưa phải kế vẹn toàn. Chỉ những bậc đạo đức cao xa, không quản khen chê, lúc như rồng, lúc như rắn, không hẳn rơ ra tài hay bất tài, lúc lên, lúc xuống, chỉ cốt lấy đức hóa làm mực, siêu việt cả muôn vật, tuy là người mà lại khác người... Những bậc như thế, th́ c̣n ǵ lụy đến thân được! C̣n thói đời thường t́nh nào có thế? Hợp với người, th́ có lúc ĺa; làm nên việc, th́ có người chê; ngay thẳng th́ bị đè nén; tôn trọng th́ bị chê bai, th́ có kẻ phá; giỏi th́ có kẻ ghen; không ra ǵ th́ thiên hạ khinh bỉ... Nhân t́nh như thế, làm thế nào được? Thương ôi! Các ngươi nên ghi lấy: "Chỉ có đạo đức mới khỏi lụy mà thôi."

Một ngày cũng nghĩa cũng t́nh,
Cũng là chồng vợ, cũng ḿnh với ta.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 76 of 127: Đă gửi: 07 June 2006 lúc 4:27am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện 64 :

Một đệ tử tại gia đến gặp vị thiền sư kể lể tính hà tiện keo kiệt của người vợ và cầu xin giúp đỡ. Vị tăng nhận lời và đến nhà gặp người vợ. Vị tăng đưa tay ra trước mặt nàng với bàn tay nắm chặt. Người đàn bà ngạc nhiên hỏi:

- Ngài muốn nói ǵ thế?

Vị tăng nói:

- Giả sử cánh tay ta luôn luôn nắm chặt thế này. Cô sẽ gọi nó là cái ǵ?

Người đàn bà đáp:

- Một bàn tay bị cố tật.

Vị tăng lại x̣e bàn tay ra úp sát vào mặt nàng hỏi:

- Giả như nó luôn thế này th́ sao?

Người đàn bà đáp:

- Cũng là một thứ cố tật khác.

Vị tăng kết thúc:

- Nếu cô hiểu nhiều, ta tin chắc cô sẽ là một người vợ hiền.

Sau cuộc viếng thăm đó, người vợ trở nên thông cảm và vui vẻ giúp chồng trong mọi việc chi tiêu của gia đ́nh mà không hề trách cứ phiền hà.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 77 of 127: Đă gửi: 11 June 2006 lúc 5:29am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện thứ 65 :

Một ngày nọ Trang Châu chiêm bao thấy ḿnh là con bướm có hai cánh đầy màu sắc rực rỡ bay lượn nơi vườn hoa rất thích thú. Và trong cơn chiêm bao hoàn toàn không c̣n biết đến thân phận con người với tên Trang Châu nữa.

Chợt Trang Châu tỉnh giấc, lại nhận thấy ḿnh là con người mang tên Trang Châu.

Bỗng dưng có suy nghĩ:

- Không biết lúc năy con người mang tên Trang Châu chiêm bao tự cho ḿnh là con bướm, hay bây giờ con bướm đang sống trong chiêm bao và tự cho ḿnh là con người với tên Trang Châu đây?

Dẫu cường nhược có lúc khác nhau,
Nhưng hào kiệt thời nào cũng có.

 

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 78 of 127: Đă gửi: 13 June 2006 lúc 9:20pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 66 :

 Có một người chủ nọ chỉ ham muốn làm giàu. Trong nhà ông bắt tôi tớ vất vả, thức khuya dậy sớm làm việc khó nhọc để ông ta càng giàu càng tốt. Có một người đầy tớ già sức yếu nhưng phải làm lụng vất vả, ban ngày làm việc cực nhọc, ban đêm mệt đừ người, nằm xuống là lăn quay ra ngủ không biết trời đất ǵ cả.

Nhưng đêm nào người tớ già cũng nằm mộng thấy ḿnh làm vua một nước, đứng đầu cả muôn dân, ở lầu son gác tía, ăn uống toàn của ngon vật lạ, muốn ǵ được nấy không ai sánh bằng. Sáng bừng mắt ra th́ ông lại quay về với thân phận người đầy tớ già làm việc không kịp thở. Có người thấy vậy tỏ lời an ủi. Người tớ già nói:

- Đời người trăm năm có ngày có đêm. Tôi ban ngày chỉ là một tên đầy tớ già, kể ra cũng khổ thật. Nhưng đêm đến th́ lại là vua của một nước, sung sướng không ai bằng. Vậy th́ c̣n ân hận ǵ nữa.

Người chủ nhà th́ trái lại. Tuy gia sản giàu có nhưng ban ngày th́ lo lắng tính toan mệt cả tâm thần, đêm đến mệt ngủ th́ thường nằm mơ thấy ḿnh làm tôi tớ cho người khác, việc ǵ cũng phải làm lại c̣n gặp người chủ cay nghiệt, hành hạ đủ điều. Thức dậy không buổi sáng nào người chủ cảm thấy tinh thần thoải mái an ổn. Ông bèn đem việc nầy tâm sự cùng người bạn. Người bạn bảo:

- Anh được cái địa vị giàu sang hơn người, ban ngày th́ quyền uy tiền bạc, đêm đến th́ nằm mơ sống kiếp làm công cho người khác. Như vậy là sướng khổ đắp đổi nhau. Đó là luật bù trừ của tạo hóa. Nếu ngày đêm ǵ anh cũng muốn được sướng cả th́ ai gánh chịu hết nỗi cực khổ cho anh chứ. Muốn điều đó th́ làm thế nào mà có được.

Nghe người bạn nói, người chủ nhà tỉnh ngộ. Từ đó trở đi ông bớt hà khắc với tôi tớ trong nhà. Và nhờ đó ông bớt lo bớt nghĩ ḷng cảm thấy nhẹ nhàng. Và đêm đến ông t́m lại được những giấc ngủ b́nh an không mộng mị.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 79 of 127: Đă gửi: 14 June 2006 lúc 4:29am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 66 :

Một thiền sư thường nói với các đệ tử người về một bà lăo chủ quán nước gần thiền viện. Vị thầy ca tụng bà là người am hiểu thiền cơ thâm sâu. Các đệ tử không tin lời thầy, và muốn tự ḿnh khám phá điều đó.

Bất cứ lúc nào bà lăo thấy họ đến, bèn hỏi ngay rằng họ đến để uống trà hay đến để khảo hạch kiến giải về Thiền của bà. Trường hợp đầu, bà rót nước mời khách, tiếp đăi tử tế. Trường hợp sau, bà ngoắc họ đến sau một bức màn. Ngay lúc họ bước sau bức màn chuẩn bị để nghe những kiến giải về Thiền tông, th́ bà bất th́nh ĺnh vung tay đập mạnh vào đầu họ bằng chiếc đũa bếp gắp than.

Chín phần mười bọn họ không thoát khỏi tay bà.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 80 of 127: Đă gửi: 17 June 2006 lúc 10:03pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 68 :

Cảnh Xuân hỏi thầy Mạnh Tử:

- Công Tôn Diễn và Chương Nghi nổi một cơn giận đi du thuyết th́ các nước chư hầu sợ, ngồi yên một chỗ, th́ thiên hạ không có chiến tranh. Hai người như thế chẳng là bực đại trượng phu ư?

Thầy Mạnh Tử nói:

- Hai người ấy gọi là bậc đại trượng phu thế nào được! A dua, xiểm nịnh, lựa ư, chiều ḷng các vua chư hầu để được quyền, được thế, cách cục hai người ấy y như đàn bà lẽ mọn, thừa nhận phục ṭng. Đại trượng phu đâu có thế!

Bực đại trượng phu tâm địa chí công như cái nhà rất rộng trong thiên hạ, cử động mực thước thận trọng như đứng cái ngôi chính vị trong thiên hạ, công việc làm quang minh, chính đại như đi trên con đường cái trong thiên hạ. Đắc chí th́ đem cái khôn ngoan học thức thi thố cho thiên hạ được nhờ; bất đắc chí th́ một ḿnh vui vẻ giữ lấy cái hay của ḿnh. Sự giàu sang chẳng chênh lệch được ḷng, sự nghèo hèn chẳng biến đổi được nết, sự áp chế vũ lực chẳng làm tỏa nhục được chí... Thế mới gọi là đại trượng phu.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 

<< Trước Trang of 7 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ

Powered by Web Wiz Forums version 7.7a
Copyright ©2001-2003 Web Wiz Guide

Trang này đă được tạo ra trong 6.0234 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO