Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 190 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 Tử Vi Lư Số : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Các Bài Học của Người Xưa Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 101 of 127: Đă gửi: 02 August 2006 lúc 8:21pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 88 :

Bố ơi, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?

Một hôm khi mới về nhà, tôi đứa con trai nhỏ chào đón như vậy. Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bực bội như mọi lần thấy nó xán lấy tôi:

-Đừng quấy bố, bố đang rất mệt. Đi chỗ khác chơi.
-Nhưng bố cứ nói cho con biết đi mà. Một giờ bố làm việc được bao nhiêu tiền?- Thằng bé cứ níu lấy quần tôi gặng hỏi.

Cuối cùng, tôi cũng chịu thua và trả lời cho xong chuyện:

-Mười ngàn một giờ, được chưa? Giờ th́ con ra ngoài để bố yên!
-Bố cho con xin năm ngàn được không?-Nó vẫn không buông tôi.

Tôi quay lại nạt nó:
-A, th́ ra năy giời hỏi bố đi làm được bao tiền là v́ vậy phải không? Đi chỗ khác chơi. Bố đang mệt!

Thằng nhỏ nh́n tôi sợ hăi, rồi im lặng đi ra sau nhà.

Sau khi tắm rửa, cơm nước và nằm thoải mái xem tivi, tôi sực nhớ lại hành động của ḿnh hồi sáng và cảm thấy tội nghiệp thằng bé. "Có thể thằng bé muốn mua một cái ǵ đó:-Tôi nghĩ bụng và đến bên giường con.

-Con ngủ chưa vậy?-Tôi khẽ hỏi.
-Con c̣n thức ạ.
-Đây là tiền mà con xin bố hồi chiều. Con cần mua ǵ đấy?-tôi nói.
-Con cảm ơn bố!-Nó ngồi bật dậy, ṃ mẫm dưới gối và lấy ra cái ǵ đó.-Bây giờ th́ con có đủ rồi!Con đă đủ mười ngàn rồi!

Nó đưa tay về phía tôi nói tiếp, trong lúc tôi vẫn trố mắt nh́n:
-Bố ơi, bố bán cho con 1 giờ làm việc của bố đi. Con muốn bố chơi với con mà lúc nào bố cũng bận làm việc.

Tôi chợt bàng hoàng. Tôi không biết phải trả lớ con tôi như thế nào. Lúc nào tôi cũng bận rộn toan tính mà không nhận ra những ǵ thực sự ư nghĩa mà người khác thực sự mong đợi ở tôi.

Sưu tầm bởi pucca_serene

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 102 of 127: Đă gửi: 03 August 2006 lúc 6:13am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 89 :

Trong hành tŕnh tạo dựng một cuộc đời có ư nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đă tự đánh mất một phần nhựa sống của chính ḿnh.


Sức khoẻ: Lúc c̣n trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ.... Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lăo hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ th́ đă muộn.


Thời gian: Mỗi thời khắc "vàng ngọc" qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ ném 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hăy nh́n lại xem ḿnh đă làm được điều ǵ. Nếu câu trả lời là "không"!, hăy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé!


Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.


Tuổi trẻ: Là quăng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đă quên mất điều này. "Trẻ ăn chơi, già hối hận" là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những tṛ vô bổ.


Không đọc sách: Sách truyền bá văn minh. Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí "nửa cuộc đời" cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là ǵ!


Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.


Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, "tuổi thọ" của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hăy chăm sóc ḿnh ngay từ bây giờ.


Sống độc thân: Phụ nữ ngày nay theo trào lưu "chủ nghĩa độc thân". Thực tế là khi sống một ḿnh, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng ṿng tay yêu thương của chồng con. Bận bịu gia đ́nh chính là một niềm vui. Sống độc thân, bạn đă lăng phí t́nh cảm đẹp đẽ ấy.


Không đi du lịch: Một vĩ nhân đă từng nói: "Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại". V́ thế, nếu cho rằng đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hăy nghĩ lại nhé!


Không học tập: Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ biết tự măn với những ǵ ḿnh biết. Nếu không học hành, bạn đang lăng phí bộ óc đấy!

Sưu tầm bởi chocolove_lpd

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 103 of 127: Đă gửi: 08 August 2006 lúc 6:20am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 90 :

Một ngày nọ, khi các con tôi đủ lớn để hiểu được những điều đă thúc đẩy cha mẹ làm cho con cái, tôi đă nói với chúng...

Mẹ yêu các con đủ để hỏi những nơi các con tới, đi với ai và vào lúc nào th́ các con về nhà.

Mẹ yêu các con đủ để nhất định đ̣i các con phải tiết kiệm tiền để tự ḿnh mua một chiếc xe đạp mặc dù bố mẹ có thừa khả năng mua cho các con.

Mẹ yêu các con đủ để khiến cho các con phải trả lại đồ vật đă đánh cắp và nói với người bán rằng: "Xin lỗi, tôi đă lấy trộm nó ngày hôm qua và tôi muốn trả tiền lại cho ông." Mẹ yêu các con đủ để đứng nh́n các con dọn dẹp pḥng riêng trong hai giờ, một công việc mà mẹ làm chỉ mất 15 phút.

Mẹ yêu các con đủ để cho con nh́n thấy sự giận dữ, sự chán nản và những giọt nước mắt trên đôi mắt của mẹ. Các con phải học được rằng bố mẹ th́ không phải lúc nào cũng hoàn hảo.

Mẹ yêu các con đủ để các con phải nhận trách nhiệm và chịu phạt v́ những hành động của ḿnh gây ra dù cho những h́nh phạt khắt khe ấy gần như làm vỡ nát trái tim của mẹ.

Và trên tất cả mọi điều là mẹ yêu các con đủ để mẹ nói KHÔNG khi mẹ biết rằng các con ghét mẹ bởi v́ những điều đó.

CHÚc mọi người ngày lễ Vulan vui vẻ

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 104 of 127: Đă gửi: 09 August 2006 lúc 3:22am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện thứ 91 :

Có hai bộ lạc là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Một sống ở vùng đồng bằng và một ở trên núi cao. Một hôm, những người ở núi cao đột ngột đổ xuống tấn công bộ lạc ở đồng bằng. Họ không chỉ cướp bóc của cải, lương thực mà c̣n bắt một đứa bé 3 tuổi mang về.

Những người sống ở đồng bằng không biết cách vượt qua những ngọn núi cao để t́m ra nơi kẻ thù đang sống. Họ cũng không thể lần theo dấu vết của đối phương. Tuy nhiên, bộ lạc cũng cử một đội gồm những chiến binh xuất sắc nhất đi t́m đứa bé mang về.

Những người đàn ông đă thử hết cách này đến cách khác, t́m hết lối đi này đến lối đi khác, nhưng sau nhiều ngày nỗ lực hết sức họ cũng chỉ leo lên được lưng chừng ngọn núi hiểm trở. Cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, họ đành bỏ cuộc và quyết định quay về. Khi đang thu dọn đồ đạc, họ kinh ngạc thấy người mẹ trẻ mất con đang từ phía đỉnh núi cao băng xuống. Và họ như không tin vào mắt ḿnh khi thấy đứa bé bị bắt cóc đang được người mẹ cơng trên lưng. Làm sao mà điều đó có thể xảy ra?

Những chiến binh đón chào người mẹ trẻ và hỏi: "Dù đă cố hết sức chúng tôi vẫn không thể vượt lên được ngọn núi này. Làm cách nào mà cô làm được điều đó trong khi chúng tôi - những người đàn ông mạnh mẽ và có khả năng nhất của bộ tộc - đă không thể?". Người mẹ trẻ nhún vai đáp: "Đứa bé không phải là con của các anh!".

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 105 of 127: Đă gửi: 13 August 2006 lúc 9:51pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

Truyện thứ 92 :

Khi mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy mẹ treo bức vẽ đầu tay của con lên đầu tủ lạnh, con bỗng muốn vẽ thêm nhiều bức tranh khác nữa.

Khi mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy mẹ cho chú mèo vô chủ ăn, con hiểu rằng yêu thương súc vật là một điều tốt lành.

Khi mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy mẹ làm món bánh mà con ưa thích, con bỗng hiểu rằng những việc b́nh thường làm nên điều kỳ diệu.

Khi mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy nụ hôn tạm biệt mẹ dành cho con trước khi ngủ, thuyền con giương buồm nhẹ lướt trên biển mơ của làn gió yêu thương.

Khi mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy mắt mẹ ngấn lệ, con hiểu rằng đời cũng mang đến nhiều niềm đau nhưng nước mắt sẽ làm vơi đi sầu khổ.

Có những lúc mẹ tưởng rằng con không nh́n thấy, nhưng thực ra con lại thấy thật nhiều… Và con muốn cảm ơn tất cả những ǵ mẹ đă làm khi mẹ tưởng rằng con của mẹ không nh́n thấy.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 106 of 127: Đă gửi: 18 August 2006 lúc 4:04am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 93 :

Một người cha già nua ngồi hóng mát trên băng ghế gỗ trước sân nhà cùng đứa con trai thành đạt của ông. Bất chợt một con quạ sà xuống đậu bên bờ giậu.

Người cha già nua hỏi đứa con của ḿnh: "Con ǵ vậy con?".

Người con trả lời: "Đó là con quạ".

Một lúc sau, ông lăo lại hỏi con trai: "Con ǵ vậy con?".

Người con trả lời: "Đó là con quạ".

Vài phút sau, ông lăo lại hỏi con trai: "Con ǵ vậy con?".

Người con đáp lại: "Cha ơi, con vừa nói đó là con quạ mà".

Một chốc sau, ông lăo lại hỏi con trai lần thứ tư: "Con ǵ vậy con?".

Lần này, giọng người con đă có phần bực bội, anh ta trả lời gắt gỏng: "Cha ơi! Đó là con quạ! Con quạ!".

Sau đó vài phút, người cha lại hỏi con trai lần nữa: "Con ǵ vậy con?".

Lần này th́ đứa con phát cáu lên, anh to tiếng: "Cha ơi, sao cha cứ hỏi hoài một câu hỏi, mặc dù đă bao nhiêu lần con trả lời cha: đó là con quạ! Cha không hiểu hay sao!".

Người cha già lụm khụm đi về pḥng ḿnh và quay trở ra chiếc ghế gỗ với một quyển sổ cũ kỹ. Ông lần giở đến một trang viết và đưa cho con trai đọc. Đứa con đọc được những ḍng chữ sau trong quyển nhật kư của cha:

"Ngày… tháng… năm… Hôm nay, khi tôi cùng đứa con trai bé bỏng của tôi ngồi hóng mát trước sân nhà, th́ có một con quạ sà xuống. Con tôi hỏi tôi hết thảy hai mươi lăm lần đó là con chim ǵ. Tôi trả lời con trai tôi đủ hai mươi lăm lần rằng đó là con quạ mà trong ḷng vẫn ngập tràn hạnh phúc."

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 107 of 127: Đă gửi: 19 August 2006 lúc 10:01pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 94 ;

George Washington, một trong những người anh hùng của nền độc lập Hoa Kỳ, thường được đề cao như là một người con chí hiếu.

Sau những trận chiến cam go nhất, giữa những công việc nặng nề của một nguyên thủ quốc gia, ông thường về nhà thăm viếng và tṛ chuyện lâu giờ với một người mẹ già.

Một hôm, ngạc nhiên về sự gắn bó của ông đối với ḿnh, mẹ đă đặt câu hỏi như sau: "Tại sao con chịu khó mất hàng giờ như vậy ngồi bên cạnh mẹ?".

Vị tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ đă trả lời như sau: "Thưa mẹ, ngồi bên cạnh mẹ để lắng nghe mẹ nói không phải là một việc mất thời giờ. Bởi v́, sự b́nh thản và ḷng tốt của mẹ dạy con c̣n muốn tiếp tục sống."

 

 

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 108 of 127: Đă gửi: 21 August 2006 lúc 6:55am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 95 ;

Có một người cha nghèo đă quở phạt đứa con gái 3 tuổi của ḿnh v́ tội lăng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quư ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối v́ cơn giận dữ của ḿnh tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nh́n cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đă thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật ḿnh. Ông ṿng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên ḿnh, mỗi khi gặp chuyện nản ḷng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến t́nh yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đă thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đă và sẽ nhận được những chiếc hộp quư giá chứa đầy t́nh yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đ́nh. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quư giá hơn những chiếc hộp chứa đầy t́nh yêu vô tư như thế.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 109 of 127: Đă gửi: 22 August 2006 lúc 8:27am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 96

Chúng ta được sinh ra với đôi mắt ở phía trước bởi v́ không phải lúc nào chúng ta cũng cần ngoái lại phía sau nhưng lại luôn phải nh́n về phía trước.

Chúng ta được sinh ra với đôi tai, một bên phải và một bên trái , để có thể nghe từ hai phía ,để ghi nhận cả những lời khen ngợi lẫn phê b́nh, để có thể cân nhắc điều ǵ là đúng.

Chúng ta được sinh ra với bộ năo được giấu kín trong hộp sọ là để giúp chúng ta dù nghèo khó đến đâu th́ vẫn c̣n một tài sản. Bởi v́, không ai có thể đánh cắp những ǵ bên trong bộ năo của bạn-vốn chứa đựng nhiều của cải hơn bạn nghĩ.

Chúng ta được sinh ra với hai mắt, hai tai, nhưng chỉ có một cái miệng v́ miệng lưỡi là một thứ vũ khí sắc bén, lợi hại khôn luờng. Lời nói có thể làm tổn thương, thậm chí có thể giết hại người khác. V́ thế, hăy nhớ lời ông bà ta thường dặn: "Nói ít lại, nghe và nh́n nhiều hơn".

Chúng ta được sinh ra với một trái tim nằm sâu bên trong lồng ngực là để nhắc nhở chúng ta cần cảm nhận và thể hiện t́nh yêu của ḿnh một cách sâu sắc và chân thành nhất.

Hoathuytinh.com (Vui ḷng ghi rơ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)
 
Sưu tầm bởi mammamxuc89

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 110 of 127: Đă gửi: 26 August 2006 lúc 8:05pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 96 :

Một vị tăng tham vấn thiền tông hỏi thiền sư:

- Thưa thầy. Nếu con không có bất cứ vật ǵ trong tâm hết, con sẽ làm ǵ?

Thiền sư đáp:

- Hăy vứt nó đi.

Vị tăng hỏi tiếp:

- Nhưng chúng con không có vật ǵ hết, làm sao chúng con vất nó được?

Thiền sư đáp:

- Được rồi, hăy đem nó ra.

Tranh đời dệt mộng vẩn vơ,
Say đua danh lợi mê mờ sắc thanh.



Sửa lại bởi toikhongthich : 26 August 2006 lúc 8:05pm
Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 111 of 127: Đă gửi: 28 August 2006 lúc 7:24pm | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 97 :

Đệ nhị tổ Huệ Khả sau khi được Đạt Ma Tổ Sư truyền tâm ấn, ngài bèn khuất thân đi làm kẻ thuê mướn cho thế gian, chịu sự sai bảo rầy mắng của chủ nhân.

Có người biết thân phận của ngài, bèn nói:

- Ngài là bậc tôn túc cao trọng. Sao lại đi làm những việc tầm thường hạ cấp để phải chịu sự sai bảo, la mắng của người đời như thế?

Tổ bảo:

- Ta đang kiểm xem cái tâm thị phi nhân ngă của ḿnh, đâu c̣n th́ giờ để ư đến chuyện nhục vinh. Đây không phải là việc mà các ông có thể hiểu được.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 112 of 127: Đă gửi: 30 August 2006 lúc 6:44am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 98  :

Một vị tăng trẻ từ lúc nhỏ đă theo sư phụ sống ẩn tu trên núi cao xa lánh mọi việc thế tục. Thế giới của hai thầy tṛ chỉ là kinh sách, những thời công phu, thiền quán, cùng chim muông và cây lá trong núi rừng.

Một hôm có việc cần phải xuống làng phố, vị thầy cho đệ tử đi theo để mở mang thêm kiến thức và biết thêm cuộc sống nơi trần thế.

Lần đầu tiên trong đời người đệ tử biết được nhiều điều mới lạ mà từ trước đến giờ chưa hề nghe thấy. Gặp việc ǵ cũng hỏi thầy. Từ con ḅ, chiếc xe, hàng phố, nhà cửa. Người thầy tận t́nh giảng giải và phân tích những điều tốt xấu cho đệ tử. Khi đi ngang qua khu chợ, thấy một cô gái trẻ đẹp đang ngồi bán quán. Người đệ tử chỉ tay về hướng cô gái hỏi thầy:

- Thưa thầy. Đó là cái ǵ vậy?

Người thầy vội kéo tay người đệ tử rảo nhanh bước và nói:

- Ồ! Đó là một con cọp. Rất hung dữ và nguy hiểm. Con mà đến gần th́ sẽ bị nó giết mất giới thân huệ mạng ngay. Cả đời tu học coi như luống công. Đi ngay con, tránh xa kẻo nguy hiểm..

Người đệ tử vừa rảo bước theo thầy vừa ngoảnh mặt nh́n cô gái không chớp mắt.

Về đến sơn am, sau thời công phu tối, hai thầy tṛ ngồi nói chuyện về cuộc xuống phố trong ngày. Người thầy hỏi đệ tử:

- Sáng nay con xuống phố để mở mang thêm tầm hiểu biết. Đây là lần đầu tiên con biết thế nào là cảnh sống thế tục. Con thấy thế nào?

Người đệ tử trả lời:

- Thưa thầy. Con thấy cuộc sống thế tục quá ồn ào, bụi bậm. Con chỉ quen cuộc sống yên tĩnh nơi núi rừng, cùng sống với thầy và kinh sách, vui cùng cỏ cây hoa lá mà thôi.

- Thế con không thích cuộc sống ồn ào đó phải không?

- Dạ. Thưa thầy con không thích điều ǵ cả. Nhưng...

- Ǵ thế hả con?

- Thưa thầy. Con chỉ thích con cọp mà thôi.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 113 of 127: Đă gửi: 03 September 2006 lúc 4:22am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 99:

 Nước Trịnh có người học nghề làm dù che mưa, ba năm mới thành nghề. Giờ đại hạn, không ai dùng đến dù, anh ta liền bỏ nghề làm dù, đi học nghề làm gầu tát nước. Lại học ba năm mới thành nghề làm gầu, th́ trời mưa luôn măi không ai dùng đến gầu. Bây giờ anh ta lại quay về nghề làm dù như thuở trước. Không bao lâu trong nước có giặc, dân gian nhiều người phải đi lính, mặc đồ nhung phục, không ai cần đến dù, anh ta xoay ra nghề đúc binh khí th́ đă già quắch rồi.

Úc Ly Tử thấy anh ta, thương t́nh nói rằng: "Than ôi! Bác chẳng đă già đời mất rồi ư ! Già hay trẻ không phải là tự người, là tự trời, điều ấy đă cố nhiên. Nhưng nghề nghiệp thành hay bại, dù nhỡ thời không gặp dịp cũng không nên đổ cả cho trời, tất có ḿnh ở trong. Ngày xưa nước Việt có một người làm ruộng cấy lúa chiêm ba năm đều hại v́ lụt cả. Có người bảo anh ta nên tháo nước mà cấy mùa, anh ta không nghe, cứ cấy chiêm như trước. Năm ấy nắng to, và nắng luôn ba vụ, vụ chiêm nào cũng được, thành ra anh ta kéo lại ḥa cả mấy năm mất mùa trước. "

Cho nên có câu rằng: "Trời đại hạn nghĩ đến sắm thuyền, trời nóng nực nghĩ đến sắm áo bông", đó là một câu thiên hạ nói rất phải.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 114 of 127: Đă gửi: 03 September 2006 lúc 6:17am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 100;

Phép màu giá bao nhiêu!
 
 Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ ḿnh nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em ḿnh đang bị bệnh rất nặng và gia đ́nh cô không c̣n tiên. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé, và cha mẹ em không t́m ra ai để vay tiền. Do đó, gia đ́nh em sẽ phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn v́ họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.

Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng th́ thầm tuyệt vọng: " Chỉ có phép màu mới cứu sống được Andrew " . Thế là cô bé vào pḥng ḿnh, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận.

Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến t́m thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền ḿnh có lên quầy. Người bán thuốc hỏi: " Cháu cần ǵ? "
Cô bé trả lời: " Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu. "
- Cháu bảo sao? - Người bán thuốc hỏi lại
- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh ǵ đó trong đầu mà bố cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bảo nhiêu ạ?
- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc, - Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố t́m thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?

Trong cửa hàng c̣n có một vị khách ăn mặc lịch sự. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: " Em cháu cần loại phép màu ǵ? "
- Cháu cũng không biết nữa. - Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. - Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và h́nh như phải có thêm loại phép màu ǵ đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đă lấy ra toàn bộ số tiền để dành của ḿnh để t́m mua phép màu đó.
- Cháu có bao nhiêu? - Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe: " Một đô la mười một xu ".
Người đàn ông mỉm cười: " Ồ ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu "

Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: " Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không. "

Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đă có thể về nhà, khoẻ mạnh.

Mẹ cô bé th́ thầm: " Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật! không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá! " . Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và ḷng tốt của người bác sĩ.

Vâng! Niềm tin, sự chân thành và ḷng trắc ẩn của con người có thể khiến phép màu xảy ra!

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 115 of 127: Đă gửi: 03 September 2006 lúc 6:20am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

xin chào các bạn

chủ đề này đă được truyện thứ 100, và coi như cũng rất nhiều. mong rằng qua chủ đề này, các bạn đă cảm thấy vui vẻ nhe. chúc mọi người an lac.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 116 of 127: Đă gửi: 06 September 2006 lúc 5:57am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 101 :

Có đôi khi nhược điểm lớn nhất của bạn lại chở thành ưu điểm lớn nhất. Bạn không tin ư? Vậy bạn hăy lắng nghe câu chuyện này như một ví dụ nhé. Câu chuyện về một cậu bé 10 tuổi đă quyết tâm tập môn vơ juđo dù rằng cậu bé đă mất đi cánh tay trái trong một tai nạn ô tô khủng khiếp.
Cậu bé bắt đầu đến học với một vơ sư già, nghiêm khắc. Cậu tập luyện rất tốt nhưng không hiểu v́ sao trong suốt ba tháng, cậu chỉ được dạy duy nhất một thế vơ.
- "Thưa thầy", cậu bé rụt rè hỏi:
- "Chẳng nhẽ con ko thể học thêm một động tác nào khác sao?"
- "Đây là đ̣n duy nhất con biết và là đ̣n duy nhất con cần phải biết", vị vơ sư trả lời.
Dẫu ko hiểu rơ nhưng v́ rất tin tưởng thầy ḿnh, cậu bé tiếp tục tập luyện. Vài tháng sau, vị vơ sư đưa cậu bé đến với giải thi đấu judo dành cho thiếu nhi. Thật ngạc nhiên cậu thắng dễ dàng hai đối thủ đầu tiên. Đối thủ thứ ba gây cho cậu nhiều khó khăn nhưng cuối cùng cậu cũng chiến thắng. Cậu thực sự kinh ngạc v́ ḿnh đă hạ gục ba đối thủ chỉ với một thế vơ duy nhất. Giờ đây cậu đă tiến đến trận chung kết.
Đối thủ của cậu lần này to lớn, khỏe hơn cậu rất nhiều và đầy thành tích trong các giải đấu trước. Cậu bé bị áp đảo, đă có lúc tưởng chừng như cậu đầu hàng. Trọng tài phải cho trận đấu dừng đôi phút v́ e rằng cậu bé ko chịu nổi. Ông đă định cho kết thúc trận đấu nhưng vị vơ sư ngăn lại :"Không hăy cứ để cho cậu học tṛ nhỏ của tôi tiếp tục hiệp đấu..."
Khi trận đấu bắt đầu trở lại, đối thủ của cậu bé phạm phải một lỗi rất đáng tiếc, anh đă bị mất thăng bằng. Ngay lập tức cậu bé sử dụng thế vơ duy nhất đă được học để vật ngă đối thủ. Cậu đă chiến thắng trận chung kết và trở thành nhà vô địch.
Trên đường về cậu bé và vị vơ sư ôn lại trận đấu đă qua. Thu hết can đảm, cậu bé khẽ hỏi thầy về điều cậu vẫn đang thắc mắc
- "Thưa thầy làm sao con có thể chiến thắng một giải đấu judo chỉ với một thế vơ?"
- "Con chiến thắng v́ hai lư do", Vị vơ sư trả lời, "Thứ nhất con đă thành thạo một trong những thế vơ khó nhất của môn judo và thứ hai để chiến thắng thế vơ ấy đối thủ không có cách nào hơn là phải nắm được cánh tay trái của con"
Bất hạnh lớn nhất của cậu bé đă trở thành ưu thế giúp cậu chiến thắng. V́ thế nếu bạn có những nhược điểm th́ hăy tin rằng sẽ có một ngày chính chúng sẽ giúp bạn chiến thắng một điều nào đó trong cuộc sống.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 117 of 127: Đă gửi: 08 September 2006 lúc 4:53am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 102 :

Như bạn đă biết, bất kỳ ai cũng có thể nói cho bạn biết làm sao để thành công. Có hàng ngh́n cuốn sách về chủ đề đó. Các kế hoạch và các công thức luôn sẵn có để bất kỳ ai cũng có thể học theo. Nhưng điều mà bạn ít khi t́m thấy là làm sao để thất bại.

Bạn biết đó, thành công không bao giờ được đảm bảo, dù bạn có thực hiện đúng công thức đến đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, thất bại là chắc chắn hơn nhiều, và không chỉ một lần, mà có thể là nhiều lần trong cuộc sống của bạn.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không quan tâm đến người khác. Rất nhiều người nghĩ rằng thế giới này đă được tạo ra cho riêng họ, và họ không để đến cảm giác của người khác. Đúng ra, điều chúng ta nên làm là chia sẻ hành tinh này với tất cả mọi người.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách t́m một công việc thích hợp với bạn. Bạn cần phải hợp với công việc và làm cho ḿnh ngày càng phù hợp hơn. Đơn giản nhất, cho dù bạn mặc quần jeans và áo phông đẹp đến đâu đi chăng nữa th́ việc mặc như thế đi xin việc làm sẽ tăng cơ hội thất bại của bạn.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn trèo lên chiếc thang sự nghiệp bằng cách giẫm lên người khác. Như một câu nói: “Bạn sẽ gặp lại chính những người đó khi bạn bị rơi xuống".

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không cố gắng sửa lại một hành động sai bất kỳ khi nào có thể. Bạn sẽ thất bại nếu bạn nh́n thấy một điều xấu mà lại không dám chống lại nó. Bạn sẽ thất bại nếu bạn chịu một việc bất công mà không dám chiến đấu chống lại nó.

Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay để bỏ đi tất cả những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai.

Bạn sẽ thất bại nếu không biết tin vào chính bản thân ḿnh.

Bạn sẽ trải qua những thất bại lớn nhất nếu bạn tin vào câu nói lăng mạn “T́nh yêu có nghĩa là bạn không bao giờ phải nói lời xin lỗi". Bởi v́ trong thực tế, bất kỳ một người nào đó có đủ kinh nghiệm cũng sẽ nói rằng t́nh yêu là ngược lại. T́nh yêu là đủ can đảm để nói xin lỗi khi ḿnh sai.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 118 of 127: Đă gửi: 09 September 2006 lúc 5:03am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 103 :

Keichu một thiền sư trụ tŕ tại thiền viện Tofuku ở Kyoto. Một hôm thống đốc Kyoto viếng Keichu lần đầu tiên. Ông ta đưa tấm danh thiếp nhờ vị tri khách tăng chuyển giùm đến thiền sư xin được tiếp kiến. Tấm danh thiếp viết:

- Kitagaki, Thống đốc Kyoto.

Thiền sư Keichu bảo với vị tri khách:

- Ta không có việc ǵ với con người như thế. Hăy bảo ông ấy ra khỏi nơi này.

Vị tri khách trở ra đem trả lại tấm danh thiếp với lời xin lỗi. Viên thống đốc nói:

- Đây là lỗi của tôi. Và với cây bút trong tay, ông xóa đi mấy chữ thống đốc Kyoto. Rồi bảo:

- Xin thầy đem thiếp nầy vào mà hỏi lại người giùm tôi.

Lần này nh́n thấy tấm danh thiếp, Thiền sư Keichu kêu lên:

- Ồ, Kitagaki đấy à? Ta muốn gặp người đó. Hăy mời vào.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 119 of 127: Đă gửi: 10 September 2006 lúc 1:39am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 104 :

Tô Đông Pha, một thi hào đời nhà Tống vốn là một bậc uyên bác về Phật học. Ông thường qua bên kia sông Dương Tử và kết giao với sư Pháp Diễn để luận đàm Phật Pháp.

Một ngày kia, khi Tô Đông Pha chèo thuyền sang sông thăm bạn th́ sư Pháp Diễn đi vắng. Ngồi một ḿnh trong thư pḥng chờ bạn, không có việc ǵ làm, Tô Đông Pha bèn lấy giấy bút làm một bài thơ có ư cho rằng ḿnh đă thông hiểu tất cả Phật Pháp và tám ngọn gió chướng của thế gian không thể nào làm tâm ḿnh lay động được. Làm xong bài thơ, Tô Đông Pha rất đắc ư để trên bàn của sư Pháp Diễn và chèo thuyền ra về.

Khi sư Pháp Diễn về đến am, đọc được bài thơ bèn lấy bút ghi thêm phía dưới mấy chữ cho rằng bài thơ khoác lác, ư nghĩa không bằng mộït cái đánh rắm của sư. Rồi bảo đạo đồng đem trả bài thơ cho vị thi sĩ họ Tô.

Nhận được bài thơ với những ḍng chữ của sư Pháp Diễn, Tô Đông Pha giận quá bèn xuống ngay thuyền, vượt qua sông t́m đến sư Pháp Diễn. Vừa bước vào am, Tô Đông Pha chụp tay sư Pháp Diễn mặt đỏ rần và hét lớn:

- Sư là hạng người ǵ mà dám ăn nói với tôi như thế? Tôi là một Phật Tử trung thành với đạo pháp. Sư đă biết tôi từ lâu rồi mà. Tại sao sư lại có thể mù quáng và ăn nói hồ đồ đến như vậy?

Sư Pháp Diễn b́nh tĩnh nh́n bạn mỉm cười đáp:

- À! Th́ ra huynh là đại thi hào Tô Đông Pha, người Phật Tử vĩ đại tinh thông giáo lư và đă tuyên bố rằng tâm không hề lay chuyển trước tám ngọn gió chướng của cuộc đời. Thế mà chỉ v́ một cái đánh rắm của ta mà người đă bị thổi bay từ bên kia sông sang đến tận bờ bên nầy. Lạ thật lạ thật!

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 
toikhongthich
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 13 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 78
Msg 120 of 127: Đă gửi: 15 September 2006 lúc 2:19am | Đă lưu IP Trích dẫn toikhongthich

truyện thứ 105 :

Một đệ tử hỏi một Thiền sư:

- Vật ǵ có giá trị nhất trong trần gian này?

Thiền sư đáp:

- Cái đầu của con mèo chết.

Đệ tử lại hỏi:

- Tại sao cái đầu mèo chết lại có giá trị nhất trần gian?

Thiền sư đáp:

- Bởi ǵ không ai đánh giá nó được.

Ân cha nghĩa mẹ bao la,
Phải lo báo đáp mới là phận con.

Quay trở về đầu Xem toikhongthich's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toikhongthich
 

<< Trước Trang of 7 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ

Powered by Web Wiz Forums version 7.7a
Copyright ©2001-2003 Web Wiz Guide

Trang này đă được tạo ra trong 3.0630 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO