Tác giả |
|
CyberKey Hội viên
Đă tham gia: 30 August 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 82
|
Msg 21 of 51: Đă gửi: 06 November 2006 lúc 12:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi cũng có vài điều với bác haclongba như sau:
haclongba đă viết:
-Học tṛ PLC đi đâu cũng đả động đến vấn đề chính trị mà rơ ràng là đa số dân dưỡng sinh ko quan tâm đến vấn đề này ,họ cố gắng đưa ra lư do nói..........là xấu
|
|
|
Kể từ sau sự kiện TC khủng bố PLC, tất cả học viên PLC có thay đổi một số quan điểm về tu luyện, chắc v́ bác ko hiểu nên bác nói rằng học viên PLC thích làm "chính trị". Nếu bác t́m hiểu về PLC bác sẽ thấy PLC chính là Đại Pháp có mục đích cứu độ con người trong thời Mạt Pháp chứ ko đơn thuần là một môn phái "dưỡng sinh" như bác nói. Người tập luyện PLC công lực tiến bộ rất nhanh, song song đó cũng đ̣i hỏi tâm tính của học viên phải cao.
Kể từ 1999, TC đă sử dụng mọi thủ đoạn để bài trừ PLC, điều này gây ra sự hiểu nhầm của nhiều người đối với PLC. Bác nói rằng học viên PLC thích quảng cáo tuyên truyền, tôi nghĩ rằng họ chẳng sung sướng hạnh phúc ǵ mà phải đi gơ cửa từng nhà để giải thích sự thật cho mọi người hiểu. Hàng ngày TC duy tŕ biết bao h́nh thức tuyên truyền vu khống và bức hại PLC, tài lực lẫn vật lực mà TC đă huy động cho cuộc khủng bố này là rất lớn, nếu như học viên PLC ko có biện pháp ngăn chặn th́ biết bao người dân trong và ngoài TQ bị chúng đầu độc, bác haclongba tính thử xem hành động của học viên PLC so với qui mô của TC th́ đă nhằm nḥ ǵ, vậy mà TC có đàn áp PLC được đâu.
Nói thêm 1 chút, chẳng phải măi đến 1999 TC mới để ư đến PLC. Từ năm 1996, chính quyền nước này đă có những hành động vu khống và gây khó dễ cho PLC. Chúng cho cài gián điệp vào các lớp giảng của thầy Lư để t́m ra sơ hở nhằm tiêu diệt PLC. Nhưng măi đến năm 1999 chúng vẫn chưa đạt được mục đích của ḿnh. Cuối cùng TC tạo ra sự kiện tự thiêu ở Thiên An Môn và bêu rếu khắp các báo đài trong nước và Quốc tế. Ai ngờ màn kịch như tṛ hề này trở thành “gậy ông đập lưng ông” một lần nữa hạ thấp tư cách danh dự của TC trước dư luận Quốc tế. Muốn biết màn kịch này được dàn dựng như thế nào mời bác haclongba lên minhhue.net tham khảo thêm nhé. Tŕnh bày hết ở đây dài ḍng quá!
haclongba đă viết:
-Học tṛ PLC cũng giống nhân điện ông đáng là tôn sùng thầy..... và có 1 điểm chung thú vị là viết rất dài ḍng dù trả lời chỉ 1 câu ngắn gọn,h́nh như theo PLC th́ năng lực hùng biện kiểu cán bộ tuyên truyền nâng cao.
|
|
|
Bác kiếm các bài FAQ xem thử, có khi nào câu hỏi ngắn gọn câu trả lời cũng phải ngắn gọn ko?
haclongba đă viết:
-Ông lư hồng chí rất giỏi marketing bán hàng ,công pháp
bậc trung nhưng lại đông người học ,khá khá ,điểm này rất đáng học hỏi.Học tṛ của ông cũng tích cực đi quảng bá công pháp.
|
|
|
Bác hiểu ǵ về sư phụ Lư Hồng Chí mà khẳng định rằng sư phụ chỉ là công pháp bậc trung. Tôi ví dụ lời bác nói là đúng nhé! Cho rằng công pháp của sư phụ chỉ thuộc hàng trung b́nh tầm thường thôi, tuy công pháp tầm thường nhưng sư phụ đă gây ảnh hưởng đến 1 số lượng lớn học viên trên toàn TG, ví dụ như việc cả trăm triệu học viên được sư phụ truyền công pháp và mở thiên mục. Theo ư bác th́ thế nào là cao, công pháp của bác đă đạt tới tŕnh độ nào, hoặc bác có thể giới thiệu được ai công pháp cao hơn để cho mọi người t́m học được ko!
haclongba đă viết:
Buồn cười ở chỗ Vi Tiểu Bảo sống nơi lầu xanh ,bề ngoài như kẻ tiểu nhân nhưng bên trong là anh hùng ,giúp vua KH thu về đài loan ,dẹp bao loạn ,ḥa hoăn..... c̣n 1 bên th́ xưng Cổ Phật nhưng làm hơn 1000 người chết.Sẽ có học tṛ PLC bảo tôi là do DCSTQ nhưng nếu cái ông Cổ Phật kia biết điều th́ học tṛ sẽ ko chết .
|
|
|
Hix vẫn chưa hết! Tranh luận tiếp với bác về chuyện học viên PLC bị tra tấn khủng bố. Nguyên nhân do ai? Bác cũng hiểu cái bản chất của tàn ác của TC rồi, điển h́nh là vụ đàn áp Thiên An Môn ngày 4.6.1989, tiếp đến là vụ tự thiêu ở Thiên An Môn. Tôi cũng dám nghĩ TC tàn ác th́ mặc kệ nó, học viên PLC cứ mặc nhiên tu luyện là được. Nhưng hiện nay mục tiêu của TC là PLC, học viên PLC cũng ko thể thản nhiên mà tu luyện được. Mục đích của tu luyện là để thăng tiến lên cao, do đó cũng có những yêu cầu khắt khe đối với người tu luyện. Nếu người ta v́ tu luyện mà gặp nạn, bác lại bảo rằng các người muốn thoát nạn th́ phải ngừng tu luyện. Cách suy nghĩ của bác đâu phải là cách nghĩ của 1 người tu luyện chân chính, nếu mọi người đều nghe lời bác th́ có phải rằng ko bất cứ 1 đạo nào có thể tồn tại được đến lúc này. Đạo nào mà chẳng từng trải qua gian truân đại nạn, có giữ được niềm tin vào đạo của ḿnh hay ko mới chính là những người đệ tử chân chính chứ. Bác có trách th́ trách TC tàn ác, sao tự nhiên quay sang trách sư phụ Lư Hồng Chí ko biết điều!?
haclongba đă viết:
-Nói PLC đông người theo th́ Bạch Liên Tà Giáo (phim nào cũng gọi thế ) với giáo chủ tự xưng Phật Di Lặc xưa cũng đông vô cùng .Nói cái hay nhiều người theo là sai ,thời nào cũng vậy cách quảng bá rất quan trọng .Nói PLC ko tốt tại sao có nhiều người theo nhưng cũng tại sao có nhiều người chửi .
|
|
|
Thật giả khó lường. Tôi cũng biết việc tranh luận thật giả vối bác về PLC sẽ làm cho mọi người phát sinh tâm lư phân vân nghi ngờ. Vậy tôi đề xuất 1 cách là nh́n vào tư cách của đa số học viên PLC để đánh giá về PLC. Các học viên PLC đủ mọi thành phần, từ người lao động cho đến người trí thức, từ những người học thức thường thường đến những người có học thức và địa vị cao trong xă hội. Họ sống ḥa nhă thân ái với mọi người, các hoạt động của họ đều có ảnh hưởng tốt đến XH, bác có thể thấy rằng học viên PLC thật sự gan dạ, nhẫn nại và độ lượng qua phản ứng của họ khi bị đàn áp, qua việc họ đi giảng chân tượng và qua cách họ đối thoại với nhà cầm quyền. Bạch Liên Giáo chỉ là một phe phái phản loạn bao gồm những phần tử ô hợp, ngông cuồng, người ngoài nh́n vô cũng biết, ko hiểu bác lấy lí do ǵ để so sánh Bạch Liên Giáo với Pháp Luân Đại Pháp?
haclongba đă viết:
-Cái hay của ông lí hồng chí giống Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Kư đó là nói cái ǵ cũng chêm thêm những cái thật vào cái giả làm đối phương cứng lưỡi ,ai đọc đoạn VTB vu oan sấu đầu đà từ tội thành công th́ biết
|
|
|
Thật ra mục đích của tôi ko phải là chú tâm tranh luận với bác. Tôi xin nhấn mạnh một điều rằng PLC chính là Pháp cứu độ con người chứ ko đơn thuần là một môn phái "dưỡng sinh" như bác từng nói. Bởi vậy tin hay ko tin là quyền của bác, bác có quyền ko tin nhưng việc bác gây ảnh hưởng xấu cho Đại pháp là điều ko nên làm. Giả sử tôi nói tới đây mà bác vẫn ko tin th́ tôi vẫn tin rằng những người khác sau khi được giảng giải họ sẽ hiểu hơn về Đại pháp và t́m đến với Đại Pháp. Sư phụ Lư Hồng Chí đă nói “Ai có thể cứu độ th́ sẽ được cứu độ”. V́ vậy tôi ko cố chấp nhất nhất phải nói cho ai đó hiểu về Đại Pháp, nếu ở đây chỉ có ḿnh tôi với bác tranh luận có lẽ tôi sẽ ko tốn nhiều công sức dài ḍng như thế này. Mong bác có cái nh́n đúng đắn hơn về PLC.
|
Quay trở về đầu |
|
|
haclongba Hội viên
Đă tham gia: 01 March 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 24
|
Msg 22 of 51: Đă gửi: 06 November 2006 lúc 12:52pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hihi tôi đă bảo là học tṛ PLC văn chương dài lê thê quả ko sai ,nh́n cái bài dài thế kia quả là phục Luyện môn này khả năng "tập làm văn" nâng cao đáng kể ,khả năng tuyên truyền cũng thế .
|
Quay trở về đầu |
|
|
CyberKey Hội viên
Đă tham gia: 30 August 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 82
|
Msg 23 of 51: Đă gửi: 06 November 2006 lúc 2:10pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hihi quá khen! Có từng đó mà cũng lười đọc. Nhưng mà muốn nói ǵ th́ cứ lấy thẳng tên tôi ra mà nói, tại sao cứ qui kết cho học viên PLC thế. Bác nhí nhảnh nhỉ, h́h́.
haclongba đă viết:
Hihi tôi đă bảo là học tṛ PLC văn chương dài lê thê quả ko sai ,nh́n cái bài dài thế kia quả là phục Luyện môn này khả năng "tập làm văn" nâng cao đáng kể ,khả năng tuyên truyền cũng thế . |
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
Thien Viet Hội viên
Đă tham gia: 09 September 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1219
|
Msg 24 of 51: Đă gửi: 06 November 2006 lúc 4:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi chỉ mới đọc được phần lư thuyết cơ sở của Pháp Luân Công, chưa nghiên cứu đến phần thực hành nên cũng không cũng chưa đủ biết để đánh giá PLC là thuần chất tốt hay không.
Tuy nhiên có một điều tôi đă kết luận được sau khi mở cái topic này. Nói nôm na như sau:
Trong cuộc sống đời thường, quư vị có vợ (hoặc chồng), mà giả sử có một người nào đó quá đẹp trai/hoặc đẹp gái xuất hiện (có thể vừa đẹp, vừa phông độ, vừa tốt, vừa hào hiệp, nói chung là perfect đủ thứ (không biết perfect thật hay perfect giả)... khiến cho vợ/chồng bạn mê như điếu đổ vậy bạn có ghen lồng ghen lộn lên không? Đó là chưa kể nếu bạn cảm thấy "vị trí" làm vợ/chồng của bạn có nguy cơ lung lay th́ bạn sẽ hành xử như thế nào? Có lẽ trừ khi bạn là nhà tu đă đến mức ngộ được đạo th́ bạn sẽ xem điều đó nhẹ tợ lông hồng. Bằng không th́, nếu chém được cũng sẳn sàng chém cho đối tượng đó một phát. Hoặc nhẹ nhàng hơn th́ cũng t́m cách cách ly vợ/chồng ḿnh với đối tượng kia.
Nghe nói PLC có ảnh hưởng mănh liệt đến nổi một bộ phận lớn Đảng viên (ĐCSTQ) đă chuyển sang tập PLC ... Cho đến năm 1999...
Tôi từ lâu đă có tâm ư muốn xuất gia đi tu. Nhà tôi có một ông anh đă xuất gia đi tu đă lâu ở Thiền viện Trúc lâm, mỗi lần về thăm tôi là ông anh kể đủ mọi chuyện về việc tinh tấn trong khi tu hành, tuổi đă cao nhưng sức khỏe rất cường tráng, không bao giờ bệnh, trí tuệ rất linh mẫn, nghe chuyện anh kể tôi rất phấn chấn, chỉ có vợ tôi thấy tôi phấn chấn như vậy là đứng ngồi không yên...
vài ḍng quư vị suy nghiệm, nếu quư vị hiểu ra rồi, th́ chỉ mỉm cười chứ không cải nhau nữa..
TV
Sửa lại bởi Thien Viet : 06 November 2006 lúc 5:22pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
minhthuan Hội viên
Đă tham gia: 08 April 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1101
|
Msg 25 of 51: Đă gửi: 07 November 2006 lúc 9:14am | Đă lưu IP
|
|
|
Muốn đi tu th́ phải biết mục đích tu để làm ǵ?ví dụ tu để giải thóat th́ phải hiểu thế nào là giải thoát rồi hăy tu. Vượt ngoài ngũ hành, không trong tam giới mà vẩn c̣n phải đứng dưới một vị đại giác th́ đó là tà pháp, là pháp của quỷ thần trong tam giới bày ra vậy .
__________________ minhthuan - thuanminh - thuần dương - lăo 9
|
Quay trở về đầu |
|
|
CyberKey Hội viên
Đă tham gia: 30 August 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 82
|
Msg 26 of 51: Đă gửi: 07 November 2006 lúc 12:43pm | Đă lưu IP
|
|
|
minhthuan đă viết:
Muốn đi tu th́ phải biết mục đích tu để làm ǵ?ví dụ tu để giải thóat th́ phải hiểu thế nào là giải thoát rồi hăy tu. Vượt ngoài ngũ hành, không trong tam giới mà vẩn c̣n phải đứng dưới một vị đại giác th́ đó là tà pháp, là pháp của quỷ thần trong tam giới bày ra vậy . |
|
|
Tu theo Pháp môn nào th́ cũng phải có 1 vị Đạo sư chỉ dạy cho. Các vị Giác giả tuy ở cao tầng nhưng cũng phân thành nhiều thứ bậc cao thấp khác nhau, một vị giác giả có thể đứng dưới rất nhiều vị giác khác chứ ko phải là 1 vị. Ko có Đạo sư th́ tu luyện thế nào đây, liệu có thành chánh quả được ko?
|
Quay trở về đầu |
|
|
abeo Hội viên
Đă tham gia: 09 July 2006 Nơi cư ngụ: Australia
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 29
|
Msg 27 of 51: Đă gửi: 07 November 2006 lúc 5:28pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyên gia chửi bới PLC đă xuất hiện rồi ! Đến bao giờ Minhthuan mới tỉnh ngộ đây. Một "Tà giáo" có thể dạy con người phải nói lời Chân thật, phải biết làm việc Thiện, phải biết nhẫn nhịn với khổ đau, thờ ơ với mất mát về vật chất, thản nhiên với mọi bất công xảy đến, "Tà giáo" đó thật là vĩ đại.
Bạn CyberKey à, chúng ta giải thích về PLC, mục đích để giúp cho những người không biết hiểu ra, để rồi không v́ thế mà chuốc lấy nghiệp lực, chuốc lấy cái họa h́nh thần toàn diệt. C̣n những ai cố chấp, theo tôi nghĩ cũng không nên nói làm ǵ, mà càng không nên giảng Pháp. Pháp để giảng cho người tu, không thể giảng cho người thường.
Với họ, thích làm ǵ cứ làm. Con đường diệt vong đang ở trước mặt họ.
__________________ Abeo
|
Quay trở về đầu |
|
|
minhthuan Hội viên
Đă tham gia: 08 April 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1101
|
Msg 28 of 51: Đă gửi: 07 November 2006 lúc 5:57pm | Đă lưu IP
|
|
|
Người có bệnh th́ cần phải uống thuốc, nếu không có thuốc th́ chẳng thà là không uống thuốc chứ không thể uống nhầm thuốc v́ có thể mất mạng ngay.Muốn tu giải thoát mà không gặp pháp gặp thầy th́ cứ thủng thẳng t́m hiểu đạo lư giải thoát, như thế là đă có duyên giải thoát rồi, một đời không thành th́ mười đời cũng sẽ thành .C̣n chẳng như vậy, không hiểu đạo lư giải thoát, mà vội vàng cắm đầu cắm cổ tu với luyện th́ khó tránh khỏi lầm pháp .
Lời thật mất ḷng, thuốc đắng giă tật, từ nay tôi sẽ không c̣n ǵ để nói thêm với các vị nữa .
__________________ minhthuan - thuanminh - thuần dương - lăo 9
|
Quay trở về đầu |
|
|
haclongba Hội viên
Đă tham gia: 01 March 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 24
|
Msg 29 of 51: Đă gửi: 07 November 2006 lúc 8:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ở đây có nhiều rối thật ,mấy con rối vừa đáng thương vừa đáng ghét bị điều khiển từ xa Bên VHPD có con rối nói lăo điều khiển là phật di lặc chuyển thế ,chết cười hihi .Sau này có cơ hội em cũng muốn gơ cái lăo điều khiển rối đấy mấy phát xem sao,hại nhiều người quá
|
Quay trở về đầu |
|
|
niitpro Hội viên
Đă tham gia: 10 June 2006 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 43
|
Msg 30 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 1:34am | Đă lưu IP
|
|
|
Cháu bé tư th́ ít tuổi nhưng mà hiểu biết cũng kha khá (xin phép nổ tư, là do daica đă khen cháu vậy, cứ thích măi, lâu rùi ko nổ), cũng muốn khoe tư hiểu biết xem có được mọi người khen không cho sướng :D . Chưa đạt đến độ vô vi thượng thừa nên vẫn thích khen. hic
Nếu chính quyền TQ đă ngăn cản PLC th́ họ cũng có cái lư do của họ và mặc dù đúng hay sai nhưng thấy nhiều người bị chết quá th́ cũng thảm thương, lợi nhiều hay ít ko biết nhưng mà thấy mí người học cí ń khổ quá, nếu cí vị truyền dạy ǵ đó thương xót cho mọi người th́ tốt nhất dừng lại hic hic. Rùi mở lớp dạy học, đi làm từ thiện cũng được mà. Thô thiển nghĩ khi tŕnh độ hiểu biết của cá nhân càng cao th́ người đó càng tự chủ bản thân, biết điều ǵ đúng sai nhiều hơn. Ở các nước trậm phát triển, ch́nh độ dân chí hạn chế nên một số đạo nọ kia phát chiển quá lắm. Ví dụ như đạo hổi đạo hồi của Binladen cứ kiu người ta đánh pom tự xát. Kinh thật, cũng có người theo v́ ko control được bản thân ḿnh, ko biết đúng sai.
|
Quay trở về đầu |
|
|
visaolaithe Hội viên
Đă tham gia: 09 January 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 204
|
Msg 31 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 4:03am | Đă lưu IP
|
|
|
đọc xong bài của niitpro xong em thấy nhớ thiền sư Duc Minh quá, bao giờ thiền sư xuất thất không biết
__________________ Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ ...
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 32 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 7:17am | Đă lưu IP
|
|
|
minhthuan đă viết:
Người có bệnh th́ cần phải uống thuốc, nếu không có thuốc th́ chẳng thà là không uống thuốc chứ không thể uống nhầm thuốc v́ có thể mất mạng ngay.Muốn tu giải thoát mà không gặp pháp gặp thầy th́ cứ thủng thẳng t́m hiểu đạo lư giải thoát, như thế là đă có duyên giải thoát rồi, một đời không thành th́ mười đời cũng sẽ thành .C̣n chẳng như vậy, không hiểu đạo lư giải thoát, mà vội vàng cắm đầu cắm cổ tu với luyện th́ khó tránh khỏi lầm pháp .
Lời thật mất ḷng, thuốc đắng giă tật, từ nay tôi sẽ không c̣n ǵ để nói thêm với các vị nữa . |
|
|
từ lâu được nghe bạn khác nói bác minhthuan đỉnh nhất tuvilyso , nay mới có dịp gặp , đúng là phải tránh việc học lầm pháp nhưng giới tu luyện ta hơn nhau là ở chữ ngộ , chỉ có ngộ mới có thể thoát ra được cơi mê này , những ǵ thầy Lư Hồng Chí dạy , tôi có thể cam đoan được là rất đúng ,
Chẳng giấu ǵ mọi người , tôi có cơ duyên gặp và chơi cùng với 1 vị thần rất giỏi trong tam giới ( nhưng thiên cơ bất khả lộ , tôi chỉ có thể tiết lộ đến thế thôi) , tôi hỏi về chuyện học PLC với vị ấy , vị ấy đồng ư , sau khi đọc sách của sư phụ Lư Hồng CHí tôi thấy lời lẽ và nhận thức đều rất sâu xa , tôi rất xúc động và rất quư trọng những ǵ viết trong đó , nó làm tôi như người mê t́m thấy con đường sáng .
Nói về biểu hiện th́ từ hồi tập PLC tôi thấy ḿnh khỏe ra , ko hay ốm vặt như trước , chẳng gặp ma quỷ trêu trọc hay bóng đè ǵ nữa , khi phát chính niệm lại thấy năng lượng phát ra cũng mạnh ,...
Những lời nói trên của tôi sẽ có người tin người ko tin nhưng tôi xin cam đoan đó là sự thật , trong thời ḱ mạt Pháp như này th́ việc gặp được chính Pháp thật sự là vô cùng may mắn , giờ đây Pháp đă được vác đến tận đây để truyền bá cho mọi người , mong quí vị đừng bỏ lỡ cơ hội này , v́ đây là cơ hội lớn nên mong các bạn cân nhắc kĩ , nên t́m hiểu kĩ PLC để có những nhận định sáng suốt ,... Tất cả đều là duyên số , ko thể ép buộc được.....
|
Quay trở về đầu |
|
|
minhthuan Hội viên
Đă tham gia: 08 April 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1101
|
Msg 33 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 7:54am | Đă lưu IP
|
|
|
PHÂN-BIỆT CÁC ẤM-MA
ĐOẠN I
NGUYÊN-DO KHỞI RA CÁC MA-SỰ
Khi bấy-giờ, đức Như-lai gần chấm-dứt thời thuyết-pháp, ở nơi sư-tử-tọa, vin ghế thất-bảo, xoay về Tử-Kim-Sơn, trở lại dựa nơi ghế, bảo khắp đại-chúng và ông A-nan rằng:
"Bọn ông là hàng Duyên-giác, Thanh-văn hữu-học, ngày nay, đă hồi-tâm hướng về vô-thượng diệu-giác đạo Đại-bồ-đề, và tôi cũng đă chỉ-dạy phép tu chân-chính; nhưng các ông c̣n chưa biết những ma-sự nhỏ-nhiệm trong lúc tu-chỉ, tu-quán. Nếu cảnh ma hiện ra, ông không biết được, th́ sẽ tu-tâm không đúng và mắc vào tà-kiến; hoặc bị ma ngũ-ấm của ông, hoặc bị thiên-ma, hoặc mắc quỷ-thần, hoặc gặp lỵ-mỵ, mà trong tâm không rơ, nhận giặc làm con. Lại nữa, có khi được một ít đă cho là đủ, như Vô-văn tỷ-khưu được Đệ-tứ-thiền, nói ma là chứng bậc thánh; đến khi quả-báo chư-thiên hết rồi, suy-tướng hiện ra, th́ phỉ-báng quả A-la-hán c̣n phải thụ-sinh, nên đọa vào ngục A-tỳ. Các ông hăy nghe cho kỹ, nay tôi v́ ông mà phân-biệt chín-chắn".
Ông A-nan đứng dậy, với các hàng hữu-học trong Hội, vui-mừng đỉnh-lễ, kính nghe Phật từ-bi dạy-bảo.
Phật bảo ông A-nan và cả đại-chúng: "Các ông nên biết, mười hai loài chúng-sinh trong thế-giới hữu-lậu, tâm-thể giác-viên bản-giác diệu-minh, cùng thập phương chư Phật, không hai không khác. Do vọng-tưởng, các ông mê chân-lư thành ra lỗi-lầm. Si-ái phát-sinh, sinh mê cùng khắp, nên có hư-không; hóa măi cái mê không thôi, nên có thế-giới sinh ra; các cơi-nước số như vi-trần ở mười phương, trừ cơi vô-lậu, đều do vọng-tưởng mê-lầm kiến-lập. Nên biết, hư-không sinh trong tâm ông, cũng như chút mây điểm trên vùng trời, huống nữa là các thế-giới ở trong hư-không. Một người các ông phát-minh chân-lư, trở về bản-tính, th́ hư-không thập phương đó thảy đều tiêu-mất, làm sao, các cơi-nước hiện có trong hư-không ấy, lại không rung-động. Các ông tu thiền-định, trau-dồi phép Tam-ma-đề, tâm được thông-suốt, ám-hợp với các vị Bồ-tát và các vị vô-lậu Đại-a-la-hán mười phương, thật sự vắng-lặng, th́ tất-cả Ma-vương, quỷ-thần và loài trời, phàm-phu, đều thấy cung-điện ḿnh không cớ ǵ đổ vỡ, đất-liền rung-động, các loài thủy-lục bay-nhảy, thảy đều kinh-sợ. Phàm-phu tối-tăm, không rơ nên nghĩ-lầm; c̣n bọn kia đều được năm thứ thần-thông, trừ lậu-tận-thông, đương luyến-tiếc cảnh trần-lao, làm sao, lại để cho ông phá-hoại chỗ ở? Vậy nên các loài quỷ-thần, thiên-ma, vọng-lượng, yêu-tinh, trong lúc ông tu phép Tam-muội, đều đến quấy-phá.
Song các ma kia, tuy có giận-dữ, nhưng bọn chúng ở trong trần-lao, các ông ở trong diệu-giác, th́ cũng như gió thổi ánh-sáng, như dao chém nước, hẳn không đụng-chạm nhau được; ông như nước sôi, bọn kia như giá-cứng, tạm gần hơi-ấm, th́ không bao-lâu sẽ tiêu-tan. Chúng nó luống-ỷ thần-lực, nhưng chỉ làm người khách; nếu chúng có thể phá-rối được, là do người chủ ngũ-ấm trong tâm ông, nếu người chủ mê-lầm, th́ khách được dịp khuấy-phá.
Đương lúc tu-thiền, giác-ngộ không lầm, th́ các ma-sự kia không làm ǵ ông được. Khi năm ấm đă tiêu-trừ, vào tính sáng-suốt, th́ bọn tà-ma kia là kẻ tối-tăm, sáng phá được tối, đến gần tự phải tiêu-mất, làm sao c̣n dám ở lại khuấy-phá thiền-định. Nếu không tỏ-ngộ, bị ngũ-ấm làm cho mê-lầm, thời chính ông là A-nan, lại phải làm con của ma và thành người ma. Như nàng Ma-đăng-già, sức c̣n hèn-kém, chỉ dùng chú-thuật, bắt ông phá luật-nghi của Phật; trong tám muông hạnh chỉ phá một giới; nhưng v́ tâm ông thanh-tịnh, nên vẫn chưa bị ch́m-đắm. Bọn ma nầy, th́ phá-hoại toàn thân bảo-giác của ông, như nhà quan tể-thần, bỗng-nhiên bị tước hết, tịch hết, linh-đinh quanh-lộn, không thể thương-cứu.
ĐOẠN II
KHAI-THỊ CÁC ẤM-MA
Chi I. - Những cảnh thuộc Sắc-ấm
"A-nan nên biết, ông ngồi đạo-trường, tiêu-diệt các niệm, niệm đó nếu hết, th́ tâm ly-niệm sáng-tỏ tất-cả, động-tĩnh không rời, nhớ quên như một. Đương khi an-trụ nơi chỗ đó mà vào Tam-ma-đề, th́ như người tỏ mắt ở chỗ rất tối-tăm, tính-biết được diệu-tịnh, nhưng tâm chưa phát ra trí sáng-suốt; thế th́ gọi là phạm-vi của Sắc-ấm.
Nếu con mắt sáng-tỏ, mười phương rộng-mở, không c̣n tối-tăm nữa, th́ gọi là hết Sắc-ấm; người đó mới có thể vượt khỏi kiếp-trược, xét lại nguyên-do, th́ cỗi-gốc là vọng-tưởng kiên-cố.
A-nan, chính đương trong lúc chín-xét tính diệu-minh, tứ-đại không kết-hợp, th́ trong một thời-gian ngắn, tâm có thể ra khỏi các ngăn-ngại, ấy gọi là tinh-minh trào ra tiền-cảnh; đó chỉ do công-dụng tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; nếu không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt, nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ liền mắc các tà-kiến.
A-nan, lại đem cái tâm ấy chín-xét tính diệu-minh, trong thân trở nên rỗng-suốt, người đó bỗng-nhiên, ở trong thân ḿnh, nhặt ra các thứ giun-sán mà cái thân vẫn y-nguyên, không bị tổn-thương; ấy gọi là tinh-minh trào vào h́nh-thể, chỉ do tu-hành tinh-tiến, tạm thấy được như vậy, không phải là chứng bậc thánh; nếu không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt, nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ liền mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, chín-xét trong ngoài, khi đó ư-thức tư-tưởng, ngoài bản-thân ra, c̣n bén vào các nơi khác, đắp-đổi làm khách, làm chủ; bỗng-dưng ở giữa hư-không, nghe tiếng thuyết-pháp hoặc nghe mười phương đồng diển-bày nghĩa thâm-mật; ấy gọi là tinh-thần đắp-đổi khi ly, khi hợp; thành-tựu được thiện-chủng, th́ tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, đứng-lặng hiện ra sáng-suốt; tâm-quang phát-minh, khắp cả mười phương thành sắc Diêm-phù-đàn, tất-cả các loài hóa làm Như-lai; lúc bấy-giờ, bỗng thấy Phật Tỳ-lô-giá-na ngồi trên đài Thiên-quang, có ngàn đức Phật vây quanh, trăm ức cơi-nước cùng với hoa sen đồng một thời hiện ra; ấy gọi là ư-thức tiêm-nhiễm sự linh-ngộ, khi tâm-quang phát-minh, soi các thế-giới, th́ tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt, nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, chín-xét tính diệu-minh, quan-sát không ngừng, đè-nén, uốn-dẹp, dứt-trừ thái-quá; lúc bấy-giờ, bỗng-nhiên mười phương hư-không thành sắc thất-bảo, hoặc sắc bách-bảo, đồng-thời cùng khắp, không ngăn-ngại lẫn nhau; những sắc xanh, vàng, đỏ, trắng, mỗi mỗi thuần-hiện ra, ấy gọi là công-sức đè-nén quá phần, tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt, nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, lặng-suốt chín-xét, trong-sáng không tán-loạn; bỗng ở giữa đêm, thấy các thứ vật trong nhà tối, chẳng khác ǵ ban ngày, mà những vật trong nhà tối đó cũng không diệt mất; ấy gọi là định-tâm lặng-đứng cái thấy, nên thấy suốt chỗ tối-tăm, tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, khắp vào tính hư-dung, bốn vóc bỗng đồng như cỏ, như cây, lửa đốt, dao cắt toàn không hay-biết, khi th́ ngọn lửa không thể đốt cháy, dù cắt thịt cũng như chẻ cây; ấy gọi là năm trần đều tiêu; khi bài-xích tính tứ-đại, một mặt vào chỗ thuần-nhất, tạm được như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, thành-tựu tính thanh-tịnh, công-dụng tột bậc, bỗng thấy mười phương núi sông, đất-liền đều thành cơi Phật, đủ bảy thứ báu chói-sáng cùng khắp; lại thấy chư Phật Như-Lai, như số cát sông Hằng, đầy khắp cơi hư-không, lâu-đài hoa-lệ; dưới thấy địa-ngục, trên xem thiên-cung, không c̣n ngăn-ngại; ấy gọi là tư-tưởng ưa-chán chứa-nhóm ngày một sâu, lâu lắm hóa-thành như thế, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, nghiên-cứu sâu-xa, bỗng ở giữa đêm, thấy rơ chợ-búa, làng-mạc, bà con quyến-thuộc phương xa, hoặc nghe lời nói; ấy gọi là nén-ép cái tâm tột bậc nên nó bay ra, thấy được chỗ xa-cách, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ, th́ cũng gọi là cảnh-giới tốt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
Lại dùng cái tâm ấy, nghiên-cứu cùng-tột, thấy vị thiện-tri-thức, rồi h́nh-thể biến-đổi, không duyên-cớ ǵ, trong giây-lát có nhiều thứ thay-đổi; ấy gọi là tà-tâm; bị loài lỵ-mỵ hoặc mắc thiên-ma vào trong tâm-thức, không duyên-cớ ǵ lại biết thuyết-pháp, thông-suốt các diệu-nghĩa, không phải là chứng bậc thánh; không nhận là chứng-ngộ th́ ma-sự tự tiêu-diệt; nếu nghĩ là chứng bậc thánh, th́ mắc các tà-kiến.
A-nan, mười thứ cảnh hiện ra trong thiền-định như thế, đều do Sắc-ấm và tâm công-dụng giao-xen, nên hiện những việc đó; chúng-sinh ngu-mê, không biết suy-xét tự lượng, gặp nhân-duyên ấy, mê không tự biết, bảo là lên bậc thánh, thành tội đại-vọng-ngữ, phải đọa vào ngục Vô-gián. Sau khi Như-lai diệt-độ rồi, các ông nên nương theo lời dạy, khai-thị nghĩa nầy trong đời mạt-pháp, không để thiên-ma được dịp khuấy-phá; giữ-ǵn che-chở cho chúng-sinh thành đạo vô-thượng.
Chi 2. - Những cảnh thuộc Thụ-ấm.
"A-nan, thiện-nam-tử kia tu phép Tam-ma-đề, trong Xa-ma-tha, khi Sắc-ấm hết rồi, th́ thấy tâm chư Phật như cái bóng hiện ra trong gương sáng, h́nh-như có được, nhưng chưa có thể dùng; cũng như người bị bóng-mộc đè, tay chân y-nguyên, thấy nghe không sai, nhưng tâm bị khách-tà, không cử-động được; thế th́ gọi là phạm-vi của Thụ-ấm.
Nếu bóng-mộc hết đè, th́ cái tâm rời khỏi thân, trở lại xem được cái mặt, đi ở tự-do, không c̣n ngăn-ngại; thế gọi là hết Thụ-ấm; người đó mới có thể vượt khỏi kiến-trược, xét lại nguyên-do, th́ cỗi-gốc là vọng-tưởng hư-minh.
A-nan, thiện-nam-tử kia, đương ở trong đó, được rất sáng-suốt, cái tâm phát-sinh đè-nén quá phận, bỗng ở nơi đó phát ra ḷng bi vô-cùng, như thế cho đến xem thấy muỗi-ṃng như là con đỏ, tâm sinh thương-xót, nước mắt tự chảy ra; ấy gọi là công-dụng đè-nén quá mức; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh; giác-ngộ không mê nữa, lâu tự tiêu hết. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma sầu-bi vào trong tim gan, thấy người th́ đau-xót, kêu-khóc vô-hạn; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
A-nan, lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, cảnh tốt hiện ra trước, cảm-khích quá phần, bỗng ở trong đó, sinh ḷng dũng-mănh vô-hạn; cái tâm mạnh-mẽ, chí bằng chư Phật, bảo ba tăng-kỳ, một niệm có thể vượt khỏi. Ấy gọi là công-dụng lấn-lướt quá mức; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh; giác-ngộ không mê nữa, th́ lâu tự tiêu hết. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma ngông-cuồng vào trong tim gan, thấy người th́ khoe, ngă-mạn không ai sánh được; tâm người ấy, cho đến, trên không thấy Phật, dưới không thấy người; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ; trước không có chỗ chứng mới, lui về th́ mất chỗ cũ, trí-lực suy-kém, vào Trung-hủy-địa, hẳn không thấy ǵ; trong tâm bỗng sinh ḷng rất khô-khát; trong tất-cả thời thầm-nhớ không thôi, rồi cho như thế là tướng tinh-tiến. Ấy gọi là tu-hành không trí-tuệ, tự sinh lầm-lạc; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma nhớ vào trong tim gan, ngày đêm như nắm cái tâm treo vào một nơi; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, sức tuệ quá định, bị cái lỗi quá mạnh-mẽ sắc-bén; đem cái thắng-tính ôm vào trong tâm, tự ngờ ḿnh là Phật Lô-Xá-Na, được một ít đă cho là đủ. Ấy gọi là chỗ dụng-tâm quên mất suy-xét, nên đắm vào nơi tri-kiến, ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma Hạ-liệt-dị-tri-túc vào trong tim gan, thấy người th́ tự xưng đă được vô-thượng Đệ-nhất-nghĩa-đế, sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, chỗ chứng mới chưa được, c̣n tâm cũ đă mất, soi cả hai bên, tự cho là nguy-hiểm; trong tâm bổng-nhiên sinh ra ḷng lo vô-tận, như ngồi giường sắt, như uống thuốc độc, tâm không muốn sống, thường cầu người khác hại thân-mệnh ḿnh để sớm được giải-thoát. Ấy gọi là tu-hành sai mất phương-tiện; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận chứng bậc thánh, th́ có một phần giống ma thường-lo-rầu vào trong tim gan, tay cầm dao-gươm tự cắt thịt ḿnh, thích được bỏ mạng, hoặc thường lo-rầu, chạy vào trong rừng núi, không thích thấy người ta, sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, trong chỗ thanh-tịnh, tâm được yên-ổn, bỗng có cái mừng vô-hạn sinh ra, trong tâm mừng-rỡ, không thể tự ngăn. Ấy gọi là ḷng khinh-an, không có trí-tuệ tự ngăn ḿnh; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có một phần giống ma thích-vui-mừng vào trong tim gan, thấy người th́ cười, ở bên đường cái, tự ca tự múa, tự bảo đă được vô-ngại giải-thoát; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, tự bảo là đă đủ rồi; không căn-cứ ǵ, bỗng có ḷng đại-ngă-mạn phát ra, như thế cho đến ḷng mạn, quá-mạn và mạn-quá-mạn, hoặc ḷng tăng-thượng-mạn, hoặc ḷng ty-liệt-mạn, một thời đều phát ra; trong tâm c̣n khinh thập phương Như-Lai, huống nữa là các bậc dưới như Thanh-văn, Duyên-giác. Ấy gọi là thắng-giải quá cao, không trí-tuệ để tự cứu; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có một phần giống ma Đại-ngă-mạn vào trong tim gan, không lễ chùa tháp, phá-hỏng kinh tượng, bảo đàn-việt rằng: Đó là đồ kim-đồng hoặc đồ thổ-mộc, kinh là lá cây, hoặc là giấy lụa; xác-thịt chân-thường, không tự cung-kính, lại sùng-bái đồ thổ-mộc, thật là trái-ngược. Những người quá tin, theo lời-dạy phá-phách, chôn-bỏ trong đất, do gây nghi-ngờ lầm-lạc cho chúng-sinh, phải đọa vào ngục Vô-gián; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ; trong chỗ tinh-minh, viên-ngộ được tinh-lư, được phép đại-tùy-thuận; tâm bỗng sinh ra ḷng khinh-an không-lường, bảo ḿnh đă thành bậc thánh, được đại-tự-tại. Ấy gọi là nhân trí-tuệ được các sự khinh-thanh; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có một phần giống ma thích-khinh-thanh vào trong tim gan, tự bảo đă đầy-đủ, không cầu-tiến lên nữa; bọn đó phần nhiều làm như Vô-văn tỷ-khưu, gây nghi-ngờ lầm-lạc cho chúng-sinh, rồi đọa vào ngục A-tỳ; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ; trong chỗ tỏ-ngộ, được tính hư-minh; lúc ấy bỗng xoay lại hướng theo tính đoạn-diệt, bác không nhân-quả, một mực vào rỗng-không; tâm rỗng-không hiện-tiền, cho đến phát-sinh nhận-định là đoạn-diệt măi măi. Ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma rỗng-không vào trong tim gan, chê-bai người giữ-giới là Tiểu-thừa, chứ Bồ-tát đă ngộ được tính-không, th́ có ǵ là tŕ với phạm. Người đó thường ở nhà đàn-việt thiện-tín, uống rược ăn thịt, làm nhiều điều dâm-uế; nhân có sức ma, nhiếp-phục người ta không sinh ḷng nghi-báng; tâm ma thâm-nhập lâu ngày, hoặc ăn đại-tiện tiểu-tiện, cũng như ăn thịt uống rượu, v́ tất-cả đều không; phá luật-nghi của Phật, làm cho người khác lầm-lạc mắc tội; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
Lại các thiện-nam-tữ trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi, Thụ-ấm tỏ-rơ, nghiền-ngẫm cái hư-minh, ghi-sâu vào tim-cốt, trong tâm bỗng có ḷng yêu vô-hạn sinh ra; yêu quá phát điên, bèn làm việc tham-dục. Ấy gọi là cảnh định an thuận vào tâm, không trí-tuệ tự giữ ḿnh, lầm vào ngũ-dục; ngộ th́ không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, th́ có giống ma ngũ-dục vào trong tim gan, một mặt bảo sự dâm-dục là đạo Bồ-đề, dạy các bạch-y b́nh-đẳng làm việc dâm-dục, những người hành-dâm gọi là tŕ-pháp-tử; do sức tà-ma nhiếp-phục kẻ phàm-phu trong đời mạt-pháp, số đến cả trăm, như thế cho đến một trăm, hai trăm, hoặc năm sáu trăm, nhiều đến ngàn vạn; khi ma sinh chán, rời-bỏ thân-thể, đă không c̣n uy-đức, th́ sa vào lưới pháp-luật; do gây nghi-ngờ lầm-lạc cho chúng-sinh, phải đọa vào ngục Vô-gián; sai mất chính-thụ, sẽ bị ch́m-đắm.
A-nan, mười thứ cảnh hiện ra trong thiền-định như thế, đều do Thụ-ấm và tâm công-dụng giao-xen, nên hiện như vậy; chúng-sinh ngu-mê không biết suy-xét tự lượng, gặp nhân-duyên ấy, mê không tự biết, bảo là lên bậc thánh, thành tội đại-vọng-ngữ, phải sa vào ngục Vô-gián. Sau khi tôi diệt-độ rồi, các ông nên đem lời nói nầy của Như-lai, truyền-dạy trong đời mạt-pháp, khiến cho chúng-sinh đều tỏ-ngộ nghĩa đó, không để thiên-ma được dịp khuấy-phá; giữ-ǵn che-chở cho chúng-sinh thành đạo vô-thượng.
Chi 3. - Những cảnh thuộc Tưởng-ấm
"A-nan, thiện-nam-tử kia, tu pháp Tam-ma-đề, khi Thụ-ấm hết rồi, tuy chưa hết mê-lầm, nhưng tâm đă rời khỏi h́nh-hài như chim ra khỏi lồng, điều ấy đă thành-tựu được rồi. Từ phàm-thân đó, tiến lên trải qua sáu mươi thánh-vị Bồ-tát, được ư-sinh-thân, tùy-ư đi, ở, không c̣n ngăn-ngại. Ví-như có người ngũ say nói mơ, người ấy tuy không hay-biết ǵ, nhưng lời nói đă có âm-vận thứ-tự, khiến người không ngũ đều hiểu-biết được; ấy th́ gọi là phạm-vi của Tưởng-ấm.
Nếu biết động-niệm, tư-tưởng hư-vọng tiêu-trừ, th́ nơi tâm giác-minh, như bỏ hết bụi-nhơ, một ḍng sinh-tử, đầu đuôi soi khắp, gọi là hết Tưởng-ấm; người ấy mới có thể vượt khỏi phiền-năo-trược, xét lại nguyên-do, cỗi-gốc là vọng-tưởng dung-thông.
A-nan, thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không c̣n mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh, trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa được viên-minh, thúc-giục tư-tưởng, tham-cầu những thiện-xảo. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp; người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn; đến chỗ thiện-nam-tử cầu thiện-xảo kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Thân-h́nh người đó giây-lát, hoặc làm tỷ-khưu cho người kia thấy, hoặc làm Đế-thích, hoặc làm phụ-nữ, hoặc làm tỷ-khưu-ni, hoặc nằm trong nhà tối, thân có hào-quang chói-sáng. Người tu-hành ngu-mê, lầm là Bồ-tát, tin lời dạy-bảo, lay-chuyển cái tâm, phá luật-nghi của Phật, lén làm việc tham-dục. Miệng ma ưa nói những sự may rủi biến-đổi, hoặc nói Như-lai ra đời ở chỗ Mỗ, hoặc nói có kiếp-hỏa, hoặc nói có đao-binh, khủng-bố người ta, khiến cho gia-tư không cớ ǵ phải hao mất. Ấy gọi là giống quái-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi; nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
A-nan, lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa đi chơi, cho tư-tưởng bay đi, tham-cầu trải qua nhiều nơi. Khi bấy giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp; người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử muốn đi chơi kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. H́nh người đó không thay-đổi, song những người nghe pháp, bỗng tự thấy ḿnh ngồi trên hoa sen báu, thân-thể hóa-thành thân vàng chói-sáng; cả một thính-chúng, mỗi người đều như thế, được cái chưa từng có. Người tu-hành ngu-mê, lầm là Bồ-tát, tâm hóa dâm-dật, phá luật-nghi của Phật, lén làm việc tham-dục. Miệng ma ưa nói các đức Phật ứng-hóa ra đời, người Mỗ, chỗ Mỗ tức là hóa-thân của đức Phật Mỗ; người Mỗ sẽ đến, tức là vị Bồ-tát Mỗ, đến giáo-hóa thế-gian. Người tu-hành thấy thế, tâm sinh hâm-mộ, tà-trí thầm-thầm nổi lên, chủng-trí tiêu-diệt. Ấy gọi là giống bạt-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi; nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa thầm-hợp, lặng-đứng cái tư-tưởng, tham-cầu được khế-hợp. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp; người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ người thiện-nam-tử cầu khế-hợp kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. H́nh người đó và những người nghe pháp, bề ngoài không có thay-đổi, nhưng lại khiến cho các thính-giả, trước khi nghe pháp, tâm đă tự khai-ngộ, niệm-niệm dời-đổi, hoặc được túc-mạng-thông, hoặc có tha-tâm-thông, hoặc thấy địa-ngục, hoặc biết các việc hay, dở trong thế-gian, hoặc miệng nói bài kệ, hoặc tự tụng-kinh được, mỗi mỗi đều vui-vẻ, được cái chưa từng có. Người tu-hành ngu-mê, lầm là Bồ-tát, tâm sinh ra dính-dáng yêu-đương, phá luật-nghi của Phật, lén làm việc tham-dục. Miệng ma thích nói Phật có lớn, nhỏ, đức Phật Mỗ là đức Phật trước, đức Phật Mỗ là đức Phật sau, trong đó cũng có Phật thật, Phật giả, Phật trai, Phật gái; Bồ-tát cũng thế. Người tu-hành thấy như vậy, bỏ sạch bản-tâm, dễ vào các tà-ngộ. Ấy gọi là giống mỵ-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa biết cỗi-gốc; nơi sự vật chuyển-hóa, muốn xét biết cùng-tột chung-thủy, thúc cái tâm sáng-suốt thêm, tham-cầu nhận-biết chia-chẻ. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu biết cỗi-gốc kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Người đó có uy-thần, làm cho những người cầu-pháp đều kính-phục; khiến cho thính-chúng dưới pháp-tọa, khi chưa nghe pháp, tự-nhiên tâm đă phục rồi; tất-cả bọn ấy đều cho rằng Niết-bàn, Bồ-đề, pháp-thân của Phật, tức là cái xác-thịt hiện-tiền; cha con sinh nhau, đời này đến đời khác, tức là pháp-thân thường-trụ không mất; đều chỉ hiện-tại, tức là cơi Phật, không có cơi tịnh-cư và thân kim-sắc nào khác. Người tu-hành tin-lĩnh những điều đó, bỏ mất bản-tâm, đem thân-mạng mà quy-y, được cái chưa từng có; người đó ngu-mê, lầm là Bồ-tát, suy-xét cái tâm như thế, phá luật-nghi của Phật, lén làm việc tham-dục. Miệng ma ưa nói, mắt, tai, mũi, lưởi đều là tịnh-độ, hai căn nam nữ tức là chỗ thật Bồ-đề Niết-bàn; bọn không biết kia, đều tin lời nhơ-nhớp đó. Ấy gọi là giống cổ-độc-quỷ và giống áp-thắng-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa biết các việc trước sau, chín-xét cùng khắp, tham-cầu được thầm-cảm. Khi bấy giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy; cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu cảm-ứng kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp, có thể khiến cho thính-chúng tạm-thấy cái thân như đă trăm ngàn tuổi, tâm sinh ra ái-nhiễm, không thể rời-bỏ, đem thân làm nô-bộc, cúng-dường tứ-sự, không biết mệt-mơi; lại khiến cho mỗi người dưới pháp-tọa, tâm biết đó là vị Tiên-sư, là vị Thiện-tri-thức, riêng sinh ḷng pháp-ái, dính như keo-sơn, được cái chưa từng có. Người tu-hành ngu-mê, lầm là Bồ-tát, gần-gũi tâm ma, phá luật-nghi của Phật, lén làm việc tham-dục. Miệng ma ưa nói, ta ở kiếp trước, trong đời Mỗ, trước độ người Mỗ, lúc đó là thê thiếp, anh em của ta, nên nay lại đến độ cho nhau; ta sẽ cùng các người theo nhau về cảnh-giới Mỗ, cúng-dường đức Phật Mỗ; hoặc nói có cơi trời đại-quang-minh riêng-biệt, Phật ở trong ấy, và là chỗ nghỉ-ngơi của tất-cả các đức Như-lai. Bọn không biết kia, đều tin những lời phỉnh-gạt đó, bỏ mất bản-tâm. Ấy gọi là giống lệ-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa đi sâu vào, khắc-khổ siêng-năng, thích ở chỗ thầm-vắng, tham-cầu sự yên-lặng. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu thầm-lặng kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp, khiến cho thính-chúng, mỗi người đều biết nghiệp-cũ của ḿnh; hoặc ở nơi đó, bảo một người rằng: "Ngươi nay chưa chết đă làm súc-sinh", rồi bảo một người đạp cái đuôi đằng sau, liền khiến người đó đứng dậy không được; cả trong một chúng đều hết ḷng kính-phục, có người móng tâm lên, th́ nó đă biết ư; ngoài luật-nghi của Phật ra, nó lại càng thêm khắc-khổ, chê-bai tỷ-khưu, mắng-nhiếc đồ-chúng, phơi-lộ việc người ta, không tránh sự cơ-hiềm. Miệng ma ưa nói những họa phúc chưa đến và khi đă đến rồi, th́ mảy-may không sai. Ấy gọi là giống đại-lực-quỷ, tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy đều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa hiểu-biết, siêng-năng xét-t́m, tham-cầu biết túc-mạng. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu hiểu-biết kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Người tu-hành bỗng-nhiên, nơi chỗ thuyết-pháp, được hạt-châu báu lớn; hoặc khi ma hóa làm súc-sinh, miệng ngậm hạt-châu với những vật kỳ-lạ như đồ trân-bảo, giản-sách, phù-độc, đến trao trước cho người tu-hành, rồi sau cọ-gá vào thân-thể; hoặc khi ma bảo người nghe pháp, có hạt-châu minh-nguyệt chôn ở dưới đất, đương soi-sáng chỗ đó, làm cho các thính-giả được cái chưa từng có. Ma thường ăn cây thuốc, chứ không ăn cơm, hoặc khi mỗi ngày chỉ ăn một bữa hạt vừng hoặc hạt mạch, do sức ma chấp-tŕ, thân-h́nh vẫn béo-tốt. Ma lại chê-bai tỷ-khưu, mắng-nhiếc đồ-chúng, không tránh sự cơ-hiềm; trong miệng ưa nói, kho báu phương khác và chỗ ẩn-cư của các bậc thánh-hiền thập phương; những người đi theo sau, thường thấy có người kỳ-lạ. Ấy gọi là giống quỷ-thần núi rừng, thổ-địa, thành-hoàng, sông núi, tuổi già thành ma; hoặc khi kêu gọi làm điều dâm-dục, phá giới-luật Phật, cùng với những kẻ thừa-sự, lén làm việc ngũ-dục; hoặc khi lại tinh-tiến, ăn toàn cỏ cây; việc làm không nhất-định, cốt khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy phần nhiều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi; nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa các thứ biến-hóa thần-thông,nghiên-cứu nguồn-gốc biến-hóa, tham-cầu có thần-lực. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không hay-biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu thần-thông kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Người đó, hoặc tay cầm ngọn lửa, nắm chia ngọn lửa trên đầu tứ-chúng nghe pháp; ngọn lửa trên đỉnh những người nghe pháp đều dài vài thước, mà cũng không đốt cháy, cũng không có nóng. Người đó, hoặc đi trên nước như đi trên đất bằng, hoặc ở giữa hư-không, ngồi yên không lay-động; hoặc vào trong b́nh, hoặc ở trong đăy, hoặc vượt cửa sổ, hoặc thấu qua tường, không chút ngăn-ngại; chỉ đối với đao-binh th́ không được tự-tại. Người đó tự bảo là Phật, thân mặc bạch-y, chịu tỷ-khưu lễ-bái, chê-bai Thiền-luật, mắng-nhiếc đồ-chúng, phơi-lộ việc người, không tránh sự cơ-hiềm; trong miệng thường nói thần-thông tự-tại; hoặc lại cho người thấy cơi Phật một bên, đó là do sức quỷ mê-hoặc, không có ǵ là chân-thật. Người đó khen-ngợi việc hành-dâm, không từ-bỏ những việc làm thô-tục, bảo những sự ôm-ấp lẫn nhau là truyền-pháp. Ấy gọi là những giống sơn-tinh, hải-tinh, phong-tinh, hà-tinh, thổ-tinh, và những loài tinh-mỵ của tất-cả cỏ cây đă sống nhiều kiếp, có sức lớn trong trời đất, hoặc là long-mỵ, hoặc là tiên chết rồi, sống lại làm mỵ; hoặc quả-báo đạo-tiên đă hết, kể năm th́ phải chết, nhưng h́nh-hài không hư-nát, nên loài quái khác gá vào. Bọn ấy tuổi già thành ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi khuấy chán rồi, bỏ thân người không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy phần nhiều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa vào chỗ diệt hết, nghiên-cứu tính biến-hóa, tham-cầu cái rỗng-không sâu-nhiệm. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó thật không biết bị ma gá vào, cũng tự bảo đă được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu rỗng-không kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Ở trong đại-chúng, h́nh của người đó bỗng hóa-thành không, cả chúng không thấy ǵ, rồi lại từ hư-không bỗng-chốc hiện ra, khi c̣n, khi mất, được tự-tại; hoặc hiện cái thân rỗng-suốt như ngọc lưu-ly, hoặc duỗi tay chân xuống, phát ra mùi thơm chiên-đàn, hoặc đại-tiểu-tiện như đường-phèn cứng-chắc. Người đó chê-bai phá-hoại giới-luật, khinh-rẻ những người xuất-gia; trong miệng thường nói, không nhân-quả, chết rồi là diệt-hẳn, không có thân sau; lại các phàm, thánh, tuy được phép không-tịch, vẫn lén làm việc tham-dục và người thụ-lĩnh cái dâm-dục đó, cũng được tâm rỗng-không, bác không nhân-quả. Ấy gọi là những giống-tinh-khí nhật-nguyệt bạc-thực, kim, ngọc, chi-thảo, lân, phụng, quy, hạc, trải qua ngàn vạn năm không chết, làm tinh-linh sinh ra trong các quốc-độ, tuổi già thành-ma, khuấy-rối người tu-hành. Khi ma khuấy chán rồi, bỏ thân người, không gá nữa, th́ đệ-tử cùng thầy phần nhiều sa vào lưới pháp-luật. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
Lại thiện-nam-tử kia, Thụ-ấm đă hư-diệu, không mắc các tà-lự, tính viên-định phát-minh; trong Tam-ma-đề, tâm lại ưa sống lâu, gian-khổ quan-sát tinh-vi, tham-cầu được nhiều tuổi; bỏ cái sống phân-đoạn, lại trông-mong cái tướng vi-tế của biến-dịch sinh-tử được thường-trụ. Khi bấy-giờ, Thiên-ma chờ được dịp ấy, cho tinh-thần gá vào người khác, miệng nói kinh-pháp. Người đó không hề hay-biết bị ma gá vào, cũng tự bảo được vô-thượng Niết-bàn, đến chỗ thiện-nam-tử cầu sống lâu kia, trải pháp-tọa thuyết-pháp. Người đó ưa nói, đi về phương khác, không hề chậm-trễ, hoặc trải qua muôn dặm, giây-lát đă trở lại và đều lấy được những vật nơi đó; hoặc ở một chỗ, hay trong một nhà, chỉ trong vài bước, bảo người ta đi từ vách Đông qua đến vách Tây, nhưng người ta đi mau cả năm không đến; nhân đó, người tu-hành tin-tưởng, nghi là Phật hiện-tiền. Miệng ma thường nói, thập phương chúng-sinh đều là con ta, ta sinh ra chư Phật, ta sinh ra thế-giới, ta là Phật đầu-tiên, tự-nhiên ra đời, không nhân tu-hành mà đắc-đạo. Ấy gọi là ma trụ-thế-tự-tại-thiên, nó khiến bọn quyến-thuộc chưa phát-tâm như bọn Giá-văn-trà hay là Tỳ-xá-đồng-tử cơi Tứ-thiên-vương, thích cái hư-minh, đến ăn tinh-khí người tu-hành. Hoặc không nhân ông thầy, chính người tu-hành tự ḿnh xem-thấy, bọn đó tự xưng là thần Chấp-kim-cương đến cho trường-thọ. Bọn đó hiện thân gái đẹp, thịnh-hành việc dâm-dục, làm cho chưa đầy một năm, gan năo người tu-hành đă khô-kiệt, miệng nói lẩm-bẩm một ḿnh, nghe như yêu-mỵ. Người ngoài chưa rơ nguyên-do, nên phần nhiều người bị như thế, phải sa vào lưới pháp-luật và chưa kịp hành-h́nh đă chêt khô trước. Thế là bọn ma khuấy-phá người tu-hành kia, đến phải ốm chết. Ông nên giác-ngộ trước, th́ không vào luân-hồi, nếu mê-lầm không biết, th́ đọa vào ngục Vô-gián.
A-nan, nên biết mười thứ ma ấy, trong đời mạt-pháp, hoặc xuất-gia tu-hành ở trong đạo Phật, hoặc gá thân người, hoặc tự hiện-h́nh, đều tự bảo đă thành Chính-biến-tri-giác, khen-ngợi dâm-dục, phá luật-nghi của Phật; ma thầy trước cùng đệ-tử-ma, dâm-dục truyền nhau; tà-ma như thế, mê-hoặc tim gan, ít th́ chín đời, nhiều đến trăm đời, khiến cho người tu-hành chân-chính, đều làm quyến-thuộc của ma, sau khi mạng-chung, chắc phải làm dân ma, bỏ mất Chính-biến-tri, đọa vào ngục Vô-gián. Nay ông chưa nên vào Niết-bàn trước, dầu được quả vô-học, cũng phát-nguyện vào trong đời mạt-pháp kia, phát-ḷng đại-từ-bi, cứu-độ cho chúng-sinh có ḷng thâm-tín chân-chính, khiến cho khỏi mắc tà-ma, được Chính-tri-kiến; nay tôi đă độ ông ra khỏi sống chết, ông vâng-lời Phật dạy, th́ gọi là báo-ơn Phật.
A-nan, mười thứ cảnh hiện ra trong thiền-định như thế, đều do Tưởng-ấm và tâm công-dụng giao-xen, nên hiện ra những cảnh ấy; chúng-sinh ngu-mê, không biết suy-xét tự-lượng, gặp nhân-duyên đó, mê không tự biết, tự bảo là lên bậc thánh, thành tội đại-vọng-ngữ, phải đọa vào ngục Vô-gián. Bọn ông cần phải, sau khi tôi diệt-độ rồi, đem những lời-dạy nầy của Như-lai truyền-bày cho đời mạt-pháp, khiến cho khắp các chúng-sinh tỏ-ngộ nghĩa đó, không để Thiên ma được dịp khuấy-rối; giữ-ǵn che-chở cho chúng-sinh thành đạo vô-thượng.
WP: Chơn Hạnh
Kinh Sách Liên Hệ:
Kinh Thủ Lăng Nghiêm, HT. Thích Duy Lực
Giảng Kinh Lăng Nghiêm, HT. Thích Duy Lực
Kinh Thủ Lăng Nghiêm Tông Thông, Thiền Sư Nhẫn Tế
Tổng Luận Kinh Lă ng Nghiêm Trưc Chỉ, HT. Thích Thiện Siêu
__________________ minhthuan - thuanminh - thuần dương - lăo 9
|
Quay trở về đầu |
|
|
Thien Viet Hội viên
Đă tham gia: 09 September 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1219
|
Msg 34 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 8:25am | Đă lưu IP
|
|
|
Phật Thần không được phép hiện ra, nếu có xuất hiện th́ cũng chỉ được xuất hiện trông như người thường hoặc người đi qua đường, mắt thường không thể phân biệt được. Dùng giáo lư lẽ phải để cảm phục giác ngộ cho chúng sanh chứ không được dùng công năng pháp thuật.
Trong một đoạn kinh phật có kể rằng một đệ tử của Phật Tổ dùng phép thần thông quảng đại biến hóa cho chúng sinh xem để tỏ cái mầu nhiệm của nhà Phật, liền bị đày đọa.
(Rút từ trong kinh Thủ Lăng Nghiêm)
TV
|
Quay trở về đầu |
|
|
haclongba Hội viên
Đă tham gia: 01 March 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 24
|
Msg 35 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 10:19am | Đă lưu IP
|
|
|
Anh minhthuan viết thế là để cho những người khác đề pḥng ko học cái ma công này .C̣n mấy người kia th́ bị điều khiển rồi .Mong ko ai lại bị vướng vào cái ma công đó nữa .
C̣n mấy người kia chắc phải đợi ai chữa bệnh từ gốc ,sau này có cơ hội ḿnh cũng thử chữa cho họ
|
Quay trở về đầu |
|
|
legiabn Hội viên
Đă tham gia: 08 November 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 14
|
Msg 36 of 51: Đă gửi: 08 November 2006 lúc 10:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
@abeo, cyber: chết cười với các vị. PLC đă bị cấm lâu rồi mà các vị cứ lên đây hô hào, xui dại mọi người tập theo. Chả biết nó hiệu quả đến cỡ nào, cơ mà nếu ai theo các vị th́ có lẽ cái tốt chưa thấy đâu th́ cái xấu đă nhăn tiền trước mặt: chính quyền sờ gáy !
Thôi th́ tôi nói thế này: nếu các vị nhận thấy pháp đó là tốt th́ làm ơn hăy về nhà đóng cửa buồng lại mà tu luỵên. Tự tu tự chứng. Gắng công, gắng sức mà trở thành "anh Chí một phẩy" "anh Chí hai phẩy" chứ đừng có ṃ mẫm lên đây mà khen PLC thế nọ, PLC thế kia. Rồi c̣n chửi "Trung Cộng" "Việt Cộng" nghe nó chối lắm. Cài cắm cái nỗi niềm chính trị vô diễn đàn gây phản cảm đối với các thành viên khác. Đi ngược lại policy & regulation của cái trang web này !
Khi nào các vị tập luyện đến một mức độ cao hơn th́ có lẽ nên "liên danh, liên kết" với cô ả Thanh Hải Vô Thượng Sư để mà "hoằng dương đại pháp" nhá. V́ tại hạ thấy cái cách tuyên truyền mị dân, lừa phỉnh, dụ dỗ của hai vị xem ra chả khác ǵ cái con mẹ nửa cave nửa cám hấp ấy đâu. Thôi, nói dông dài quá, chúc hai vị sớm đắc đạo.
P/S: khi nào đắc đạo th́ chạy ra nước ngoài mà thu nạp đệ tử nhá, đừng có luẩn quẩn ở Việt Nam, nói nhảm nói nhí, lừa phỉnh người ta là các bác Cục 2 tống vô Hoả Ḷ, tạo điều kiện cho hai vị "yên tâm tu luyện" đấy !
|
Quay trở về đầu |
|
|
phicau Hội viên
Đă tham gia: 25 October 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 38
|
Msg 37 of 51: Đă gửi: 09 November 2006 lúc 4:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
Thien Viet đă viết:
Phật Thần không được phép hiện ra, nếu có xuất hiện th́ cũng chỉ được xuất hiện trông như người thường hoặc người đi qua đường, mắt thường không thể phân biệt được. Dùng giáo lư lẽ phải để cảm phục giác ngộ cho chúng sanh chứ không được dùng công năng pháp thuật.
Trong một đoạn kinh phật có kể rằng một đệ tử của Phật Tổ dùng phép thần thông quảng đại biến hóa cho chúng sinh xem để tỏ cái mầu nhiệm của nhà Phật, liền bị đày đọa.
(Rút từ trong kinh Thủ Lăng Nghiêm)
TV
|
|
|
Quái, vậy phép thần thông đấy dùng để làm ǵ vậy?
__________________ Thắng th́ hớn hở hoa nở khắp nơi, thua th́ than trời khắp nơi hoa vẫn nở...
|
Quay trở về đầu |
|
|
Thien Viet Hội viên
Đă tham gia: 09 September 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1219
|
Msg 38 of 51: Đă gửi: 09 November 2006 lúc 5:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
phicau đă viết:
Thien Viet đă viết:
Phật Thần không được phép hiện ra, nếu có xuất hiện th́ cũng chỉ được xuất hiện trông như người thường hoặc người đi qua đường, mắt thường không thể phân biệt được. Dùng giáo lư lẽ phải để cảm phục giác ngộ cho chúng sanh chứ không được dùng công năng pháp thuật.
Trong một đoạn kinh phật có kể rằng một đệ tử của Phật Tổ dùng phép thần thông quảng đại biến hóa cho chúng sinh xem để tỏ cái mầu nhiệm của nhà Phật, liền bị đày đọa.
(Rút từ trong kinh Thủ Lăng Nghiêm)
TV
|
|
|
Quái, vậy phép thần thông đấy dùng để làm ǵ vậy? |
|
|
Bạn Phicau,
Tôi không biết và tôi cũng chưa biết ai để hỏi
Tuy nhiên tôi đoán rằng: bản chất của nhà Phật là sự chân chất chứ không phải là vẽ vời khoa trương, nên pháp thuật chỉ được để dùng cho ḿnh (tự do biến hóa bay đi giao luu khắp nơi ???), hoặc để cứu độ chúng sinh chứ không phải để biểu diễn, v́ cái biểu diễn cho chúng sinh bằng mắt thường thấy được mà tin theo tức là chúng sinh chỉ "vọng" được mà tin chứ không phải "ngộ" được mà tin. Chỉ chừng nào "ngộ" được mà tin th́ mới có thể trở thành chân tu. Theo kinh Thủ Lăng Nghiêm, những ǵ chúng ta cảm, nghe, thấy chỉ là vọng.
Điều này đồng nghĩa với Kinh thánh: "Phước cho những kẻ chưa thấy mà tin"
Bạn muốn nghiên cứu thêm hăy đọc kinh Thủ Lăng Nghiêm,
TV
Sửa lại bởi Thien Viet : 09 November 2006 lúc 5:19pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
minhthuan Hội viên
Đă tham gia: 08 April 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1101
|
Msg 39 of 51: Đă gửi: 09 November 2006 lúc 6:49pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ngộ là sự đột nhiên phát hiện ra chân lư sau một quá tŕnh suy ngẫm, quán sát dài lâu một lư thuyết mà gần như bế tắc. Ví dụ một người học tử vi th́ muốn ngộ ra một vài chân lư hiển nhiên đă phải đọc nát vài ba cuốn tử vi rồi. Nếu ai nói ḿnh đang ngộ mà lại chẳng t́m hiểu nghiền ngẫm một lư thuyết nào, chỉ là nhắm mắt theo số đông th́ đó là mê tín .
__________________ minhthuan - thuanminh - thuần dương - lăo 9
|
Quay trở về đầu |
|
|
phicau Hội viên
Đă tham gia: 25 October 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 38
|
Msg 40 of 51: Đă gửi: 09 November 2006 lúc 11:04pm | Đă lưu IP
|
|
|
Cứ cho là Phật dùng phép thần thông để "tự do biến hóa hoặc ngao du khắp nơi". Mà tự do biến hóa hoặc ngao du khắp nơi để thỏa măn nhu cầu nghe, nh́n và thấy phải ko? Thế th́ cũng "vọng" chẳng khác ǵ con người.
Túm lại tớ cho rằng Phật chẳng cần đến phép thần thông làm ǵ.
__________________ Thắng th́ hớn hở hoa nở khắp nơi, thua th́ than trời khắp nơi hoa vẫn nở...
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|