thienkhoitimvui Hội viên
Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 22 of 22: Đă gửi: 10 December 2004 lúc 1:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
- tin hay không tùy tâm tùy hỷ.
- sự im lặng cần thiết là thái độ của ng đă ngấm mùi vị của Đạo Học Phương Đông, nên chị Hoa im lặng từ chối communication cũng là tư thái của oriental intellectual.
- thực ra, Tử Vi hay Tử B́nh không vạch ra 1 "lập tŕnh số phận" rạch ṛi nghiêm khắc cho số phận một sinh linh. nói như người xưa "nhất ẩm nhất trác giai tiền định"vừa bi thảm năo nề vừa chả phải. như thế khác nào nhất cử nhất động trong đời nằm trong lá số rồi.
- tôi nghĩ sẽ là nghi ngờ nếu ai đó cho rằng cầm 1 lá số là có thể "như đanh đóng cột" vào đời người ta. Có khi cũng đúng, nhưng như pháp "tự kỉ ám thị" hay "thôi miên" người ta, dụ dẫn đương số vào 1 con đường không nhất thiết, trong khi người giải chỉ là một con người, giỏi đến mức nào cũng khó mà đọc hết thông điệp của Trời Đất (thế th́ đắc quả vị Chánh Đẳng Chánh Giác rồi, như Tiên Sinh Nguyễn Bỉnh Khiêm chắc cũng không ưng nhận danh đó). 1 câu nói hồn nhiên vô ác ư nhất nhưng chưa chắc chắn của người giải có thể ám ảnh đương số 1 đời mà đương số cứ nghĩ là "vận mạng" của ḿnh.
- c̣n như có số mệnh, không có số mệnh, nếu có th́ trên cơ sở triết học nào, cái đó đáng là 1 công tŕnh triết học cỡ kinh thiên. 1 luận đề quá khổng lồ mà chúng ta có thể giải quyết.
- Anh Xuân Cang dùng từ "hành lang số phận" tôi nghĩ đó là cách diễn đạt dùng từ vừa mới và vừa đúng, hơn là "nhất thiết giai tiền định", một bản đồ số mệnh nghiệt ngă cứ vậy mà cắm cúi đi theo, khôn cưỡng được. có nhẽ phải dùng 1 từ mới mới một chút, có thể là "một phác đồ khái quát nhất" mà trên đó chúng ta có quyền lựa chọn, sự lựa chọn đúng, "nương theo số phận" để t́m "tối ưu cách" có thể hóa giải mệnh. hóa giải không phải là biến mệnh thành vô nghĩa, thế thời c̣n ǵ là mệnh? cải mệnh nhưng vẫn trong khuôn của mệnh, v́ học mệnh lí ta thấy luôn có cơ hội những ngă rẽ đa dạng. vấn đề là đọc được số và hành xử phù hợp.
VD: cách Tử Tham Măo Dậu gia Không Kiếp, thời là yếm thế (2 nghĩa: chán đời, và chán đời theo nghĩa "bỏ đời khi tóc đương xanh"), nhưng tịnh tuyệt bụi trần thời Không Môn hưởng Phúc (nếu Quí Tinh gia), bằng số thô thiển th́ cũng nương náu Nhà Phật đặng gửi và yên ổn tấm thân trần, người thức giả th́ chuyên tâm đạo thuật, xa lánh đời trần cấu. Khi đó sẽ là hiền giả thâm thúy "uyên nho" (nho đây không liên hệ đến Nho là 1 doctrine của Khổng Tử ) v́ Không Kiếp khi tác họa là lửa tai ương không ǵ sánh bằng, khi đă vô hiệu hóa hung tính đi th́ đem lại bác lăm thâm trầm ít ai bằng. như thế là cải mệnh mà không "đương với mệnh". phần tôi, không áp đặt suy nghĩ ḿnh lên người khác nhưng bụng nghĩ rằng "người đương với Mệnh chả khác ǵ Tôn Ngộ Không đánh Giời cả", ví dù có là tay anh hùng kiệt hiệt cái thế, th́ 1 ngón tay Bà Phật cũng nhốt cả thiên lí "cân đẩu vân" của họ Tôn rồi. Công lực 1 ng chỉ là 1 hạt cát so với Càn Khôn của vũ trụ mạnh mẽ vô biên rồi, chỉ có Chánh Giác mới điều động đựợc uy pháp vô biên đó thôi, nhưng bậc đắc đạo đă thoát ṿng tử sinh hệ lụy và thân xác tứ đại, thời c̣n chi số mệnh để mà cải sửa nó nữa.
Tôi nhớ 1 hội viên đă có đăng bài (LS của TV) trong đó nói ngài Tuệ Trung Thuợng Sĩ là cách Tử Tham Măo Dậu, ngài là thí dụ "sinh động" cho vấn đề "cải mệnh" và "nương theo mệnh" ta đương bàn.
Sửa lại bởi thienkhoitimvui : 10 December 2004 lúc 1:43pm
|