Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 179 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Tịch Tà Kiếm Phổ (hay pháp?)??? Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
satrung
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 02 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 39
Msg 61 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:27pm | Đă lưu IP Trích dẫn satrung

lephan đă viết:
Túm lại, xin tố chè Xái-Mùn-Cúng-Xỉ đă nói dùm tui những cảm nghĩ về Cẩu Lùng Xi-Phụ . Trong này ma giáo nhiều cho nên khoái Cẩu Lùng hơn . Vả lại , đa số độc giả mê Cẩu Lùng trong ni đều đă tốt nghiệp phổ thông cơ sở Kim Dung "


Quả nhiên là Cẩu sư phụ quá chuyên nghiệp


Xiii phuuu
Quay trở về đầu Xem satrung's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi satrung
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 62 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:31pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

Thuở tiểu học và trung học nhà tôi ở gần tiệm cho thuê sách, chẳng có bộ kiếm hiệp nào mà chưa từng đọc cả (dĩ nhiên có bộ bỏ ngang v́ chán quá). Tôi có một tiêu chuẩn rất "dùi đục" là chuyện nào ḿnh c̣n nhớ vài chi tiết th́ tối thiểu phải có cái ǵ đó; c̣n không th́ e...
     Như các truyện thời đầu:
     "Âm thanh kiếm" là một trong những truyện ra sớm nhất. Tôi nhớ đoạn kết ngộ nghĩnh của nó. Mănh Cồ tung hoành ngang dọc với Âm thanh kiếm, cuối cùng đụng độ với Dương quang kiếm của Vy Hùng. Vy Hùng luyện dương quang kiếm chưa đến nơi, lại gặp ngày âm u, không đủ ánh mặt trời nên Mănh Cồ thắng thế, Vy Hùng thua cuộc bỏ chạy lên núi Thiết Đầu. Mănh Cồ biết rằng nếu để Vy Hùng thoát th́ lần sau gặp lại ḿnh sẽ bị diệt, bèn vận Âm thanh kiếm phá nguyên ḥn núi Thiết Đầu, tưởng rằng như vậy Vy Hùng sẽ chắc chắn phải chết giữa trùng trùng đá lở; mà quên rằng khi một ḥn núi to lở sụp th́ mọi vật trong chu vi của nó đều phải chịu cảnh "ngọc nát vàng tan", kể cả chính thân ḿnh.
    Đoạn kết tác giả đặt câu hỏi là chẳng biết Vy Hùng có sao không, rồi tiếp:
    '...nhưng chính Mănh Cồ bị đè bẹp dưới ngàn thước đá sâu.
    'Cùng với luồng âm thanh kiếm.
    'Núi Thiết Đầu tan, Mănh Cồ chết, và âm thanh kiếm chỉ c̣n là một câu chuyện để kể lại cho muôn ngàn đời sau vậy.'
     Lúc ấy c̣n bé (h́nh như học lớp ba, đọc truyện lén) tôi thấy đoạn kết đột ngột này thật lạ lùng, hấp dẫn.     

     "Thiếu Lâm trường hận", "Lục kiếm đồng", "Long h́nh quái khách" v.v... tôi chỉ nhớ vài t́nh tiết rời rạc. Rồi "Lệnh xé xác" th́ nhớ mang máng là lúc đầu cũng ly kỳ, sau thiên về t́nh dục nhiều hơn t́nh tiết...
     Truyện "Xú kiếm khách" tôi vẫn c̣n nhớ một đoạn có tính cách triết lư...
     "Bích huyết kim thoa", "Thái A kiếm", "Tục thái a kiếm", "bích huyết kiếm" th́ quên hẳn...
     "Điệu sáo mê hồn" tôi nhớ mang máng là đọc nguyên bộ, nhưng bây giờ chẳng nhớ t́nh tiết ǵ cả.
     Xem ra chỉ nhớ truyện Kim Dung, Cổ Long...
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 63 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:43pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

Hi hi bác VDTT, Bích huyết kiếm là của KD đó, lấy bối cảnh cuối thời Minh mạt có nhân vật Viên thừa Chí học bí kíp của Kim xà lang quân và Mộc đạo nhân đó cũng như, sau này qua Lộc đỉnh kư ta gặp lại Vô địch thần quyền Bạch ǵ ǵ đó là sư huynh của hắn và Bà công chúa cụt tay sư fụ của Vi tước gia là người iu cũ của hắn đó (bởi vậy nên bả mới bỏ đi tu ) . C̣n hắn ta th́ theo cô bồ h́nh như tên Thanh thanh đóng thuyền vượt biển ra hải ngoải tới đải Phú uốc lánh nạn rồi.

Thái a và tục Thái a có thằng cha Tạ vân nhạc biệt hiệu quái thủ thư sinh, chẳng thấy có ǵ đặc biệt ngoài lắm vợ và đi tới đâu sanh sự tới đó, h́nh như đặc biệt là với Nga my fái.
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 64 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

trừ Lục kiếm đồng, các bộ khác nhớ là có đọc, mà nhiều khi đọc nhiều quá fải lật vài trang mới nhớ là đă đọc rồi nhưng dưới 1 cái tên khác, các bộ như Âm thanh kiếm th́ dành riêng cho lớp của bác chứ lephan chắn chắn ko có đọc.
trong đó kỷ lục nhất là bộ Hỏa tà thần (như lai thần chưởng) là bộ bị ở nhà xử ngũ mă phân thây + thêm mấy chục trượng nữa .

Sửa lại bởi lephan : 22 March 2005 lúc 10:50pm
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 65 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:05pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

lephan đă viết:
Hi hi bác VDTT, Bích huyết kiếm là của KD đó...


Tôi biết chứ, nhưng vẫn là quên. Khi tôi nói tôi nhớ Kim Dung Cổ Long không có nghĩa tôi nhớ hết các truyện của hai ông này viết. Người viết nhiều luôn luôn có cái hay, có cái dở, thậm chí có cái đáng vất đi; đại văn hào tây phương cũng thế.
     Tôi cho rằng giá trị của mỗi tác giả nằm trong cái tinh hoa của họ. Sự thật là ông Cervantes trước khi viết Don Quixote (là một đại danh tác khỏi cần giới thiệu, đă được dịch sang mọi thứ tiếng mà người ta biết tới trên thế giới) chuyên môn đạo văn người khác, đến độ bị văn giới cảnh cáo. Nếu ta dựa vào các bài văn đạo của ông Cervantes rồi chê là ông viết dở th́ tôi nghĩ là chuyện ph́ cười.
     Tóm lại, muốn phê b́nh một tác giả tôi nghĩ phải phê b́nh cái tinh hoa của người đó.


Sửa lại bởi VDTT : 22 March 2005 lúc 11:24pm
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 66 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:38pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

Trích vài bài b́nh luận của cao thủ Hồ Bất Sầu


Nói chuyện Cổ Long th́ biết bao giờ mới dứt được

Có một mâu thuẫn ở các nhân vật Cổ Long, nhiều người nói họ méo mó quá, siêu phàm quá, không có thực. Thế nhưng cũng nhiều người thấy họ sao tương đồng quá, xem mà cứ ngậm ngùi. Tôi cho rằng phải tách riêng phần 'H̀NH' và phần 'HỒN' của nhân vật. Nếu hiểu được cái 'HỒN' th́ thấy rất cảm khái, nếu không hiểu được cái 'HỒN' th́ thấy cái 'H́NH' ấy kỳ quái lắm.

Cái đặc sắc trong phần 'hồn' của các nhân vật Cổ Long là ǵ, tôi xin nêu những điểm ḿnh tâm đắc nhất : (thiệt ra từ lâu tính viết thanh mấy bài rất dài mà chưa rảnh, thôi th́ tóm lược trước, mọi người không thích th́ cứ phản đối tôi sẽ không post ở đây)

- Hùng tâm : Các nhân vật hành động v́ muốn thể hiện ḿnh (người áo trắng, Tạ Hiểu Phong, Lục Tiểu Phụng...), cho thành công của cá nhân (Thượng Quan Tiểu Tiên, Tiểu Phi...) ḿnh chứ không phải lúc nào cũng đứng dưới ngọn cờ "chính nghĩa giang hồ" như các nhân vật của Kim Dung.
- Khổ tâm : Nhiều nhân vật rơi vào những cuộc khủng hoảng tâm lư cá nhân, băn khoăn trên con đường đi t́m một động cơ để sống (Lư Tầm Hoan, Tạ Hiểu Phong, Yến Thập Tam, kiếm khách áo trắng).
- Tha hóa : Ngược với các nhân vật Kim Dung thường rất đàng hoàng, chỉ dám đi rong, nhậu nhẹt là cùng; các anh hùng của Cổ Long như Sở Lưu Hương, Lư Tầm Hoan, Lục Tiểu Phụng, Tạ Hiểu Phong... gặp em nào dớt được là dớt. Không th́ cũng rất bồi hồi nuối tiếc như Đặng Định Hầu. Về mặt này, Cổ Long là người đàn ông hiểu ḿnh và thành thật hơn Kim Dung. (So am I ! ). Những người đàn ông trong Cổ Long xem ḿnh là con người b́nh thường, biết chiều chuộng bản thân. Đàn ông trong Kim Dung th́ cứ phải rập khuôn mẫu mực.
- T́nh bằng hữu : Cái này th́ Cổ Long viết ăn đứt Kim Dung và những tác giả khác. Những mối giao t́nh Lư Tầm Hoan- Tiểu Phi, Quách Đại Lộ- Vương Động, Lục Tiểu Phụng-Tây Môn Xuy Tuyết... đều theo kiểu Bá Nha- Tử Kỳ, đồng cảm với nhau mà nên bằng hữu chớ chẳng cần chung lư tưởng khôi phục Minh giáo, bảo vệ đạo nghĩa chi cả. Diệp Cô Thành đến chết vẫn coi trọng Tây Môn Xuy Tuyết và được Tây Môn Xuy Tuyết coi trọng là v́ vậy.

Những chủ đề trên đều là những chủ đề ít phản ánh trong văn học phương Đông. Người ta cứ lo nói tới cái giang hồ, cái quốc gia, những điều to tá. Người ta không khuyến khích một cá nhân muốn vượt lên mọi ngườii khác. Cũng không coi trọng những sự băn khoăn về cuộc sống (cứ sống theo cái nếp của xă hội, băn khoăn làm ǵ?). Lễ giáo phương Đông cũng cho phép buông thả bản thân. T́nh bằng hữu nằm ở đâu so với nghĩa vụ với quân vương, với quốc gia, với giang hồ ? Kim Dung là một nghệ sĩ tài ba trong các khuôn khổ ngàn năm nay của văn học phương Đông. Nhân vật của ông đọc dễ hiểu v́ giống như những nhân vật trong Tam Quốc Chí, San Hậu, Trần Minh khố chuối...

Thế nhưng những điều ít nói tới không có nghĩa là không tồn tại. Theo ḍng phát triển của xă hội, vai tṛ của cá nhân được coi trọng hơn. Chúng ta ngày nay có quyền (và xem là b́nh thường) khi muốn làm một người "trên vạn người" (như một tổng thống, một tỷ phú, một ngôi sao...). Các xă hội phương Tây c̣n khuyến khích những nỗ lực đó của cá nhân. Người ta cũng không coi là bất thường khi có ai đó rơi vào những cơn khủng hoảng tâm lư (v́ t́nh, v́ tiền, v́ whatsoever). Chuyện chiều chuộng bản thân cũng dễ nói hơn trong khuynh hướng hiện sinh.

Đó chính là những khoảng trống mà truyện Cổ Long lấp vào. Những khoảng trống đó ở mỗi người to nhỏ khác nhau (do nguyên nhân xă hội, tuổi tác, hoàn cảnh...) nên mức độ "phê" Cổ Long cũng khác nhau.

Cá nhân tôi, đối với các nhân vật Kim Dung chỉ thích theo kiểu "hâm mộ từ xa" mà thôi. Nhưng đối với các nhân vật của Cổ Long th́ thấy họ thật gần gũi. Họ có khi là h́nh ảnh tôi muốn trở thành, có khi là h́nh ảnh tôi đă trở thành, có khi là h́nh ảnh tôi muốn từ bỏ.

Tôi yêu sự lạc quan của Hoa Măn Lâu mà tôi không có được.

Tôi yêu cái hùng tâm của Thượng Quan Tiểu Tiên, của Diệp Cô Thành, của Hoắc Hưu mà tôi chưa đạt tới.

Tôi yêu sự cống hiến hết ḿnh của người áo trắng, của Tây Môn Xuy Tuyết cho niềm say mê của cuộc đời, một điều tôi không t́m được như họ.

Tôi yêu sự nhẫn nhục của Hồ Bất Sầu, nhiều lúc tôi cũng phải trải qua như vậy.

Tôi đồng cảm với nỗi cô đơn của Lư Tầm Hoan, của Tạ Hiểu Phong. Có những con người sinh ra để cô đơn. Đó là định mệnh.

Tôi đồng cảm nỗi bất hạnh của Tạ Hiểu Phong và Yến Thập Tam. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành sinh ra để làm hai thanh kiếm, họ sung sướng được đọ sức với nhau, chết v́ nhau. Tạ Hiểu Phong và Yến Thập Tam không phải những người sinh ra làm thanh kiếm nhưng lại phải sống cuộc đời thanh kiếm.

Tôi ước ao ḿnh được thoải mái với phụ nữ như Sở Lưu Hương, như Lục Tiểu Phụng. Nhưng phải nhớ tới vai tṛ của ḿnh, v́ vậy thấm thía cái nỗi bồi hồi đau đớn của Đặng Định Hầu.

Có lẽ sự chấm dứt của Cổ Long được báo trước từ truyện Kiếm Thần Nhất Tiếu. Cái tâm trạng của tác giả dường như đă vào giai đoạn nh́n về sau chứ không c̣n nh́n tới trước nữa (cũng như khi Beatle sáng tác "Let It Be").

Cám ơn Cổ Long thật nhiều v́ giúp tôi tự hiểu ḿnh hơn.

Tất nhiên là cũng rất cảm ơn dịch giả Lê Khắc Tường và những dịch giả khác đă chuyển ngữ truyện Cổ Long cho mọi người.

__________________
Trăng rơi trên cát
Sao lạc sau mây
Ôm người trong mộng
Hồn say ngất ngây



Sửa lại bởi lephan : 22 March 2005 lúc 11:39pm
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 67 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:40pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

Trích vài bài b́nh luận của cao thủ Hồ Bất Sầu

Cổ Long tả phụ nữ :

Nhân vật nữ của Cổ Long thật là khác với nhân vật nữ của Kim Dung, mọi người đều nói vậy.

Làm sao không khác được ? Kim Dung thường tả “con gái ” c̣n Cổ Long thường tả “đàn bà”. Mà “con gái” và “đàn bà” th́ rơ ràng khác nhau như cốm và nếp. Một số cô gái hiếm hoi trong truyện Cổ Long như Thượng Quan Tiểu Tiên, Tạ Tiểu Ngọc thực ra cũng chỉ được coi như woman-to-be mà thôi. Khi Kim Dung viết về đàn bà thực sự, như Mă phu nhân, Vương phu nhân, Thư Bạch Phụng, Tần Hồng Miên th́ ta thấy không khác Cổ Long mấy. C̣n khi Cổ Long tả con gái thật sự, như Tô Anh hay Tôn Tiểu Bạch, Yến Thất ta cũng không thấy khác Kim Dung mấy. Tất nhiên mỗi người mỗi chuyên một lĩnh vực nên người khéo hơn mặt này, người tài hơn mặt kia. Tại sao một bên cứ nh́n phụ nữ như “con gái”, một bên cứ nh́n phụ nữ như “đàn bà”, cái đó th́ tôi chịu thua. Tất nhiên đừng đi moi móc Cổ Long tại sao lại lôi kéo cả những phụ nữ đặc biệt như Thạch Quan Âm, Thủy Mẫu Âm Cơ. Ông thích th́ ông tả, miễn những mẫu người đó không phải là không có trên đời (Có ai đi thắc mắc việc Kim Dung đưa một gă bệnh hoạn như Đông Phương Bất Bại – hay dở dở ương ương như Hân Ly - vào truyện không ?).


Thật ra, nhân vật nữ của Cổ Long cũng có điểm riêng của họ. Đặc điểm to đùng của của nhiều nhân vật nữ trong truyện Cổ Long là YÊU M̀NH HƠN BẤT CỨ AI. Đó là cái khác nhau chính giữa Lâm Tiên Nhi và Hoàng Dung, hay giữa Thượng Quan Phi Yến và Triệu Minh, chứ không phải ở chỗ cô nào cởi đồ nhanh hơn. Điều này cũng phản ánh xu thế thời đại, nhất là trong xă hội phương Tây.


Dù nói thế nào, cũng không thể phủ nhận Cổ Long có những nhân vật nữ rất thành công.

Lâm Tiên Nhi, cô nàng này đầy sức sống và tham vọng, có bản lĩnh, giỏi xoay sở làm tôi nhớ đến sức sống, bản lĩnh, tham vọng, tài xoay sở của Scarlet O’hara (chắc có fan của Gone With The Wind nổi khùng!).

Tả xong Lâm Tiên Nhi hết mực hết nước như vậy, mà Cổ Long vẫn viết được một Thượng Quan Tiểu Tiên rất trữ t́nh, quả là đáng phục. Hai nàng này vừa giống nhau, vừa khác nhau. Ví như một đóa hoa măn khai và một cái nụ vừa hé của cùng một loài hoa. Diệu bút !

Nghe Nga Mi Tứ Tú ngồi trong xe luận về mấy chàng trai, không thể không buồn cười.


Có đoạn văn nào tả nỗi ḷng rạo rực của người con gái trước cú sét đánh như Thạch Tú Vân khi gặp Hoa Măn Lâu:
quote:
“Thạch Tú Vân ngây người ra nh́n Hoa Măn Lâu, trong ḷng cô nẩy ra mối cảm t́nh khôn tả mà cô không hiểu đó là mối đồng t́nh hay ḷng thương xót ? Cũng có lẽ v́ cô ái mộ sùng kính gă.
Cô chỉ biết trong thâm tâm ḿnh chưa từng nẩy ra mối t́nh cảm như vậy bao giờ.
…cô tiến lại gần trước mặt, cầm lấy tay gă cất giọng ôn nhu:
-Công tử hăy sờ mặt tiện thiếp để pḥng sau này dù tiện thiếp không nói năng được, công tử sẽ sờ mặt để nhận ra người.

Cử động của Thạch Tú Vân không khiến các cô [Nga Mi Tứ Tú] ngạc nhiên v́ các cô đă biết tiểu sư muội là một cô gái dám yêu và dám hận.
Trong thâm tâm các cô phải chăng đang hy vọng chính ḿnh có thể mạnh dạn như Thạch Tú Vân.
Thạch Tú Vân cũng không biết muốn yêu ai phải có dũng khí.”



Đoạn Tôn Tú Chân tiễn chồng đi vào cuộc tử chiến, buồn và đẹp như xem Lâm Đại Ngọc chôn hoa:
quote:
“Tôn Tú Chân cũng không nói ǵ nữa. Nàng ngoảnh đầu nh́n ra ngoài ngưng thần ngắm bên ngoài cửa sổ.
Đêm càng khuya vừng trăng càng lên cao, gió cũng dần dần lạnh hơn. Không hiểu thời gian trôi qua đă bao lâu, Tôn Tú Chân khẽ cất tiếng :
- Bóng tịch dương bữa nay rất đẹp, đẹp hơn ngày thường nhưng lại qua rất mau.
Nàng nhắm mắt lại, giọt châu nhỏ xuống. Lại một lúc lâu nàng mới hỏi :
- Sao những việc tốt đẹp lại cực kỳ ngắn ngủi, không chịu lưu lại ở nhân gian trong khoảnh khắc?
Không hiểu câu này nàng hỏi trời xanh hay hỏi Lục Tiểu Phụng?”



Hay nỗi ḷng của Âu Dương T́nh khi biệt ly:
quote:
“Lục Tiểu Phụng chuẩn bị ra đi rồi th́ Âu Dương T́nh đột nhiên kéo tay chàng lại. Chàng quay đầu nh́n nàng thấy trong khóe mắt cũng có ngấn lệ. Dù là chàng ngốc cũng nhận ra mối t́nh quyến luyến của nàng.
Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng ngó thấy rồi nhưng tựa hồ chàng không tin ở mắt ḿnh. Âu Dương T́nh lúc này không c̣n là Âu Dương T́nh mặt lạnh như tiền lúc trước. Tại sao nàng biến đổi một cách đột ngột?
Đến bây giờ Lục Tiểu Phụng mới hiểu ḷng nữ nhân, thật là đáng thương.

Âu Dương T́nh cũng đến bây giờ mới hiểu ḷng dạ người đàn bà khi mất chàng trai thân ái đau khổ thế nào.

Âu Dương T́nh cúi đầu xuống, từ từ buông tay Lục Tiểu Phụng ra nói :
- Thiếp đợi chàng.
Chàng trai biết cô gái chờ ḿnh là một cảm giác chẳng có ǵ thay thế được. Thiếp đợi chàng! Thiếp đợi chàng!
Ba chữ này sao mà ôn nhu mỹ diệu thế?
Lục Tiểu Phụng ngây ngất. Chàng say không phải v́ rượu mà v́ t́nh ư Âu Dương T́nh c̣n đậm hơn mùi rượu.”



Tả t́nh như vậy, người đọc cũng ngây ngất.
Có người đàn ông nào không muốn ḿnh có được một tấm t́nh như của Tôn Tú Chân, như Âu Dương T́nh mong chờ?
Nếu bảo Cổ Long chỉ biết tả phụ nữ “độc” th́ thật oan cho tiên sinh. (Viết đến đây bất giác tự hỏi, Kim Dung có bao giờ tả tâm trạng Triệu Minh hay Doanh Doanh một cách trực tiếp và sinh động như vậy không nhỉ, phải xem lại mới được.)


Lời cuối cùng, người ta chỉ viết ra được những ǵ người ta biết. Nói cách khác, những mẫu phụ nữ mà tác giả viết phụ thuộc vào những mẫu phụ nữ mà tác giả được biết ngoài đời. Mà phụ nữ ngoài đời th́ đa dạng (hoặc cố làm ra vẻ đa dạng) nên cái experience của từng người làm sao giống nhau. Ta có thể thú vị, hay ngạc nhiên khi đọc một mẫu nhân vật nữ nào đó, nhưng làm sao dám quả quyết một người như vậy tồn tại hay không.

__________________
Trăng rơi trên cát
Sao lạc sau mây
Ôm người trong mộng
Hồn say ngất ngây
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 68 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:41pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

Trích vài bài b́nh luận của cao thủ Hồ Bất Sầu

KHỔ TÂM

Có một số ư kiến về truyện Cổ Long:

quote:

Họ Lí sống cô độc bởi không có người đủ tŕnh độ để làm bằng hữu của hắn, và cũng không có người thấu hiểu cho nỗi ḷng hắn! tại hạ cảm giác đôi khi Lí có vẻ ǵ đó của Tây Môn Xuư Tuyết, như một cô phong đỉnh tịch mịch ở trên cao, nh́n xuống cái đám cây cỏ thấp bé bên dưới!


quote:

Các nhân vật chính lẫn phụ của Cổ Long đều có làm sai và không chỉ một lần, điểm làm cho Ngưu này ngưỡng mộ ở họ là họ có thể gượng dậy được sau mỗi lần thất bại, chứ không phải ở chổ họ bất bại ! Trong tiểu thuyết của Cổ Long, không có chổ cho Độc Cô Cầu Bại.


Tuyệt ! Không những không có chỗ cho những bậc vĩ nhân như Độc Cô Cầu Bại, mà cũng không có chỗ cho những nhà thông thái chuyên gỡ rối tơ ḷng cho người khác:
- Quách Tỉnh đang hoang mang về tính nhân của vơ học th́ Hồng Thất Công phán một câu "Ta từng giết 532 người nhưng đều là những kẻ đáng chết". Họ Quách như vén được áng mây mù mà trông thấy trời xanh.
- Lệnh Hồ Xung phân vân giữa cái bản tính linh động của ḿnh và cái quy củ của sư phụ th́ Phong Thanh Dương xuất hiện bảo "Không có chiêu thức th́ địch thủ phá vào đâu !", thế là ngộ.
- Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn oán thù chồng chất, chợt có nhà sư áo xám ra tay giúp người này giết người kia. Ân oán ba mươi năm tiêu tan trong một ngày. Thiện tai thiện tai!
- Tạ Tốn giết người loang máu cả giang hồ, nhờ được vài tuần nghe ba nhà sư đọc kinh mà sám hối. Đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy về, bao nhiêu cừu nhơn cũng bỏ qua cả.
Đó là những cuộc nhân duyên quá vĩ đại mà người thường khó gặp (không phải không có).

Các nhân vật của Cổ Long không gặp những nhân duyên như vậy. Những câu hỏi của họ thường xoay quanh động cơ sống. Đó là câu hỏi của bao nhiêu thế kỷ triết học, tôn giáo, cho nên làm sao có thể có một Phương Chứng đại sư hay Xung Hư đạo trưởng nói vài câu sáo rỗng mà giải quyết được. Rượu không hành hạ Lư Tầm Hoan bằng sự bất hạnh của người hắn yêu, cuộc sống dơ dáy không đày đọa Tạ Hiểu Phong bằng việc nỗi băn khoăn t́m một con đường sống khác với cuộc sống của một thanh kiếm, dù đó là Tam Thiếu Gia thần kiếm, cái đói làm nhụt Vương Động hay ḷng hối lỗi của hắn ?

Những người đó cô độc v́ vấn đề của họ quá cách biệt với chuyện của người thường. Cô phong tịch mịch.

Nhưng cuối cùng, Lư Tầm Hoan, Tạ Hiểu Phong, Vương Động vẫn tự vượt qua được cơn khủng hoảng của ḿnh và giúp đỡ những người thân xung quanh. Tác giả tả cái xấu xí lúc họ ch́m, là để ca ngợi cái đẹp của sự cố gắng và chiến thắng cuối cùng . Nếu cứ chăm chăm nh́n vào chuỗi ngày khủng hoảng của họ mà phê phán th́ giống như nh́n quả mít mà chê xấu.

__________________
Trăng rơi trên cát
Sao lạc sau mây
Ôm người trong mộng
Hồn say ngất ngây
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
lephan
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 93
Msg 69 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:43pm | Đă lưu IP Trích dẫn lephan

Trích vài bài b́nh luận của cao thủ Hồ Bất Sầu

LỐI SỐNG

Lại từ một cuộc tranh căi về Lư Tầm Hoan

quote:
Mới đọc có Tiểu Lí Phi Đao của Cổ Long, bộ mà mọi người ca ngợi, nhưng đek thể thích được Lí Tầm Hoan. Thằng này cái ǵ cũng giỏi, cái ǵ cũng tài, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà đọc lên vẫn thấy nó ngu ngu thế nào. Nó hiểu hết mọi thứ nhưng ngoại trừ một điều mà nó ko có hoặc ko được dạy dỗ để có, đó là t́nh cảm yêu thương chính bản thân ḿnh. Làm người mà ko có cái này th́ vứt, có thông minh tài giỏi đến thế nào đi nữa, có đọc bao nhiêu sách thánh hiền đi nữa mà ko hiểu được điều này th́ cũng vứt vào sọt rác.

Con người sinh ra vốn đă phụ thuộc rồi. Nó có bố có mẹ, có gia đ́nh, có tài văn chương thơ phú, có tài ném phi đao, thế nó mới là Lí Tầm Hoan. C̣n nếu vất tất cả những cái đó đi th́ nó chả c̣n là Lí Tầm Hoan nữa. Chính v́ những cái mối quan hệ như thế cho nên mọi hành động của nó đều ảnh hưởng tới người xung quanh, các mối quan hệ xung quanh hết. Hắn bị thương th́ trong ḷng người khác cũng đau đớn, hắn khổ sở th́ người yêu quí hắn nh́n vào cũng đứng ngồi không yên. Thế mà cả đời hắn tự đầy đoạ tự hành xác ḿnh. Để người yêu hắn đi lấy chồng mà ko có hạnh phúc....Nhân vật với triết lí sống như thế mà các vị cũng ngồi ca tụng yêu thích được th́ đến là lạ. Mà h́nh như trong truyện của Cổ Long đều có các nhân vật loại này th́ phải??

Nhớ lại 1 câu chuyện của Khổng Tử hỏi học tṛ về chữ nhân . H́nh như cuối cùng câu trả lời là đầu tiên phải biết yêu quí chính bản thân ḿnh th́ phải.



quote:
Chỉ Nhược thật sự chẳng thấy cái vẻ phong lưu, hay một chút ǵ nét hấp dẫn của Lư Tầm Hoan hết. Mấy huynh đài mê Lư Tầm Hoan chắc cũng mê rượu, thích cái được chui vào cái hồ rượu để trốn trách sự thật, thích quên sầu... Nhưng có ai là từng đứng nh́n, chứng kiến cảnh "say rượu giải sầu" của những con người không suy nghĩ chín chắn, rồi tự làm hỏng cuộc đời ḿnh, hay làm mọi chuyện rối tung lên chưa?? Chỉ Nhược th́ đă từng thấy rồi... chịu đựng rồi. Những người như thế một là họ không thương chính bản thân ḿnh, hai là họ cũng không biết thương yêu cho những người xung quanh, những người quan tâm, yêu thương họ. Nói chung là ích kỉ.

Nếu đă như vậy sao lại đi tôn vinh một con người như vậy? Trốn tránh như thế chẳng phải hèn lắm sao? Hà, đây là một trong các h́nh tượng đặc trưng của nhân vật nam của Cổ Long???????


quote:
chả ai tôn vinh họ Lư cả! fan Cổ Long khác fan Kim Dung ở chỗ là họ không tôn vinh nhân vật mà họ sống cùng nhân vật, cảm nhân vật và khóc cùng nhân vật! tại hạ có thể buồn cùng cái buồn của họ Lư, say cùng cái say của họ Lư chứ không bao giờ có thể cảm được cái hào khí của Tiêu Phong hay cái trung quân ái quốc của QT! những nhân vật đó đẹp quá, xa vời quá, chỉ đứng ngắm được thôi chứ không dám lại gần!


Trong forums VK mà cứ nhắc tới Lư Tầm Hoan là lại có một trận bút chiến dài dằng dặc. Có lẽ rồi sẽ phải cấm nhắc tới Lư Tầm Hoan như cấm nhắc tới chuyện chính trị. Họ Lư đúng hay sai ? họ Lư hay hay dở ? họ Lư là anh hùng hay là thằng khùng ? lấy cái ǵ mà đo ?

Đem những cái khuôn “Nhân”,”Nghĩa”, “Trí”, “Tín”, “Dũng”, “Lễ”… áp vào đo cá nhân vật của Kim Dung th́ rất dễ. Ḱa Quách Tỉnh, Tiêu Phong
- Hy sinh đời riêng v́ việc chung => “Nhân”;
- Hai ông cư xử phải phép với sư phụ, đồng đạo, đi chung với bồ bao lâu mà không làm người ta thất thân => “Lễ”;
- Quách Tỉnh làm tướng, Tiêu Phong làm bang chủ đều xử việc sáng suốt => “Trí”
- vân vân tiếp tục
Cứ như vậy, ta có thể chứng minh Quách Tỉnh, Tiêu Phong là bậc quân tử hay anh hùng (muốn gọi sao cũng được) theo khuôn mẫu thông thường của xă hội. C̣n cũng những cái khuôn ấy mà ráp vào th́ dễ thấy bọn Dương Khang, Nhạc Bất Quần… thật đáng khinh bỉ.

Nhưng công thức ấy không áp dụng được cho nhân vật của Cổ Long. Lư Tầm Hoan th́ tự hành hạ ḿnh, mấy lần chui vào bẫy của kẻ thù một cách ngu ngốc, Tây Môn Xuy Tuyết giết người chẳng cần biện luận, Tạ Hiểu Phong bỏ cha bỏ mẹ lang thang giang hồ làm một gă vô tích sự, Lục Tiểu Phụng chơi gái không hề mặc cảm, chả bao giờ nghe mấy người này nhắc tới sư phụ sư môn… Không hiểu phải đánh giá thế nào về “Nhân”, “Nghĩa”, “Lễ”… của những người này ?

Câu trả lời là không những không đánh giá được mà cũng không nên đánh giá. Lăo Tử viết “Đạo thất hữu nhân nghĩa” => không thể và không nên mang nhân nghĩa đi luận về đạo. Trong ước muốn phá bỏ khuôn mẫu của tiểu thuyết kiếm hiệp, Cổ Long dường như cũng muốn phá bỏ khuôn mẫu con người trong xă hội truyền thống phương Đông, đưa nhân vật của ḿnh trên con đường về cái đạo nguyên thủy, tuy có thể chưa toàn vẹn:
- Tôi đói th́ tôi ăn, tôi mệt th́ tôi nghỉ,
- Tôi thích rượu th́ tôi uống, cóc cần biết tôi có uống một cách hào sảng như Tiêu Phong hay sành điệu như Tổ Thiên Thu không, nếu tôi thích chổng ngược người mà uống th́ tôi chổng ngược người mà uống (Quách Đại Lộ), tôi khó chịu th́ tôi cứ ho phun cả rượu ra (Lư Tầm Hoan), tôi uống rượu như vậy đó, ai khen chê cũng mặc,
- Tôi xấu hổ th́ tôi trốn, có khi trốn người tôi yêu, có khi trốn bản thân tôi, có khi tôi trốn tuốt ngoài quan ải (Lư Tầm Hoan), có khi tôi trốn giữa chốn kỹ viện (Tạ Hiểu Phong), có khi tôi trốn ngay trong nhà (Vương Động), muốn nói tôi thiếu khí phách, nhút nhát ǵ cũng được,
- Tôi thèm đàn bà và có người sẵn sàng hợp tác th́ tụi tui cứ việc %&@# tới bến (Lục Tiểu Phụng, Tạ Hiểu Phong, Đinh Bằng…), Liễu Hạ Huệ cứ việc làm Liễu Hạ Huệ, tôi bắt chước Liễu Hạ Huệ làm ǵ ?
- Những chuyện tôi làm có khi tốt như tôi mong đợi, có khi nát bét như chuyện Lư Tầm Hoan nhường người yêu, Lục Tiểu Phụng xúi Tây Môn Xuy Tuyết giết lầm Độc Cô Nhất Hạc, Diệp Cô Thành mất cả ch́ lẫn chài… nhưng tôi chấp nhận và nhận trách nhiệm. Ai được văn như Hoàng Dung, vơ như Độc Cô Cầu Bại, phúc như Vi Tiểu Bảo th́ chúc mừng họ. Tôi cần chúc mừng bao nhiêu người nhỉ ?
- Tôi có thương tôi hay không ? Nhiều người nói tôi tự hành hạ ḿnh là không biết thương ḿnh (Lư Tầm Hoan, Tạ Hiểu Phong, Vương Động). Nhưng đó là cách nh́n của họ chứ không phải cách nh́n của tôi. Tôi sống theo cách nh́n của tôi chứ không sống theo cách nh́n của người khác, vậy là tôi biết tôi, tôi thương tôi đấy.
- Khi nào có việc ǵ ảnh hưởng tới an nguy của tôi, của những người tôi yêu th́ tôi đứng thẳng, không say, không chạy trốn, không run rẩy, và rất nguy hiểm.

Đó xem ra cũng là một lối sống. Đúng hay sai ? Hay hay dở ? Nếu ai háo hức muốn đem khuôn mẫu của xă hội, của dư luận ra đo lối sống ấy th́ có lẽ chẳng thà đừng đọc Cổ Long c̣n hơn.
Quay trở về đầu Xem lephan's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lephan
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 70 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 11:44pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

Xin hỏi Hồ Bất Sầu là một người vắng mặt hay là một hội viên tuvilyso, sau đó tôi mới đưa ư kiến.

Sửa lại bởi VDTT : 22 March 2005 lúc 11:45pm
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
Kim Hac
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 09 January 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 616
Msg 71 of 86: Đă gửi: 01 April 2005 lúc 12:12am | Đă lưu IP Trích dẫn Kim Hac


BÁC VDTT có ǵ cứ nói thoải mái mới là phong độ của các đại cao thủ trong dzơ lâm chứ , Bác có nói hơn " thoải mái " 1 tỵ cũng chẳng sao ! ổng chẳng bao giờ buồn Bác , ngoại hiệu của người ta là " BẤT SẦU " mà ...
Quay trở về đầu Xem Kim Hac's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Kim Hac
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 72 of 86: Đă gửi: 01 April 2005 lúc 12:27am | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

Tôi không muốn cái "thoải mái" của tôi tạo thành vấn đề cho người khác, v́ đời này "ḥn đất ném đi ḥn ch́ ném lại", cuối cùng chính tôi cũng sẽ chẳng thoải mái ǵ.
     Tóm lại, v́ muốn tiếp tục "thoải mái" mà tôi phải thận trọng tí ti.
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
thienkhoitimvui
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 November 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2445
Msg 73 of 86: Đă gửi: 10 April 2005 lúc 9:18pm | Đă lưu IP Trích dẫn thienkhoitimvui

tiểu thuyết vơ hiệp kim dung
nh́n qua lăng kính
triết học truyền thống đông phương
huỳnh ngọc chiến



Tại phương Đông, triết học hoàn toàn không phải là những khái niệm xa lạ với cuộc sống, nó không tự đóng khung trong những tháp ngà để mọi người phải "kính nhi viễn chi" (1) mà trái lại nó ḥa nhập vào tận từng hơi thở của cuộc sống thường ngày. Người phương Tây thường nói: Ắn trước rồi mới triết lí sau, người phương Đông cho rằng trong công việc ăn uống, sinh họat đời thường tự nó đă mang tính triết lí rồi. Trong lịch sử phát triển văn hóa phương Đông, đă có nhiều giai đoạn người ta khó ḷng chứng kiến được sự nở rộ đến ḱ diệu của các trào lưu trà đạo, hoa đạo, kiếm đạo, hội họa thi ca ... nếu như chúng không được gợi hứng trực tiếp ít nhiều từ Lăo giáo và Phật giáo Thiền tông. Thế nhưng hoa đạo, trà đạo hay hội họa ... dẫu cao diệu đến đâu chăng nữa cũng chỉ là sự biểu hiện của tâm dưới ánh sáng của các tâm hồn giác ngộ; chỉ trong Kiếm đạo, sinh mệnh mới thực sự treo lơ lửng trên đường tơ kẻ tóc. Vấn đề sinh tử không c̣n được nêu lên để trầm tư suy tưởng như một công án nữa, mà biên giới giữa tử và sinh giờ đây có khi chỉ cách nhau trong một sát na(2). Từ đó triết học cũng hóa thân vào các kiếm pháp thượng thừa.

Kim Dung là một trong những người đầu tiên bước ra khỏi con đường sáo ṃn của tiểu thuyết kiếm hiệp cổ điển, vốn mang nặng phong cách của loại tiểu thuyết chương hồi về h́nh thức lẫn mô-típ sáng tạo, trong đó các nhân vật chính diện lẫn phản diện thường na ná theo một khuôn khổ ước lệ như nhau. Kim Dung là người tiền phong trong việc soi sáng các tư tưởng triết học truyền thống phương Đông dưới một khía cạnh ḥan ṭan mới lạ: vơ thuật. Ngay từ các tác phẩm đầu tiên như Thư kiếm ân cừu lục cho đến Ỷ thiên Đồ long kí, Hiệp khách hành, Tiếu ngạo giang hồ , Kim Dung đă không ngừng nổ lực triển khai tư tưởng này. Thế nhưng trong các tác phẩm đó, nhất là trong Thư kiếm ân cừu lục, ông đă quá chú trọng đến lí luận nên tư tưởng được triển khai hơi nặng nề. Ng̣i bút nhà tư tưởng truyền thống đă lấn át phong cách hào hoa của nhà nghệ sĩ, người đọc có cảm tưởng đang nghe giảng đạo. Chỉ đến Tiếu ngạo giang hồ, th́ tư tưởng đó mới thực sự được khai mở một cách phiêu bồng bằng đường kiếm vô chiêu của gă tửu đồ Lệnh Hồ Xung.

Kim Dung đă triển khai những nếp gấp ẩn mật trong tư tưởng phương Đông qua phong cách riêng biệt của tiểu thuyết vơ hiệp. Theo truyền thống phương Đông, phàm những ǵ có thành th́ phải có hoại (3), bởi v́ vạn vật đều được cấu tạo từ chỗ bất toàn của nó (4). Do đó, mọi chiêu kiếm dù cao thâm đén đâu, hễ đă thành chiêu thức th́ ắt phải có chỗ sơ hở để địch nhân phản kích. "Nếu ta đánh không theo chiêu thức nào cả th́ địch nhân phá vào đâu ? ". Câu hỏi đơn giản của Phong Thanh Dương như một tiếng hét của Lâm Tế, như cây gậy của Đức Sơn (5) khai ngộ ngay cho anh chàng lăng tử Lệnh Hồ Xung. Từ bước ngoặt đó, y đă đánh bại ngay Điền Bá Quang , người mà chỉ vài giờ trước đó đă đánh cho y thua liểng xiểng.

Từ chỗ được khai tâm điểm nhăn, đường kiếm vô chiêu tuyệt diệu của Độc Cô Cầu Bại cứ theo gă tửu đồ Lệnh Hồ Xung phiêu bồng khắp giang hồ, mà không hề bại trận. Ngay dưới chân núi Vơ Đương, khi vô t́nh so gươm với tay đệ nhất kiếm thuật đương thời là Xung Hư đạo trưởng -chưởng môn phái Vơ Đương-, lúc bị khốn trong những ṿng kiếm quang liên miên bất tận, Lệnh Hồ Xung vẫn nhớ đến nguyên lí "có thành phải có họai", nên đă đánh ngay vào làn kiếm quang dày đặc và đă thủ thắng bằng một chiêu tối hậu. Một lần nữa tư tưởng Vô thắng Hữu lại được khẳng định qua đường kiếm thượng thừa. Ở đây ta thấy thấp thóang tư tưởng "Vô danh thiên địa chi thủy" (6) của Đạo đức kinh.

Kiếm pháp vô chiêu của Độc Cô Cầu Bại vốn không có khuôn khổ nhất định, nó cứ linh động tùy cảm mà ứng, nên nó có thể thâu hóa tất cả kíếm pháp trong thiên hạ vào một mối để biến thành kiếm pháp của chính nó, thế th́ thử hỏi có kiếm pháp nào trong đời địch lại nỗi ? Ngày xưa khi Độc Cô Cầu Bại hành hiệp, ông chỉ ước được bại trận một lần mà không được ! Kiếm pháp đó sẽ cực ḱ phức tạp, khó hiểu đối với những kẻ uyên bác đầy ắp kiến thức, nhưng lại dễ dàng tiếp cận với những trái tim thuần phác hồn nhiên, không câu nệ cố chấp, những đầu óc không mang sẵn những định kiến cứng nhắc, những tâm hồn đă đạt mức "hư ḱ tâm" (giữ ḷng trống rỗng) của Lăo Tử. Kiếm pháp vô chiêu cũng là một bức tranh minh họa sinh động về tư tưởng "Nhất dĩ quán chi" (7) của Khổng Tử.

Một số người không quen nếp suy tư phương Đông sẽ cho rằng nếu như thế th́ hóa ra kẻ không biết ǵ về vơ công, đánh không theo một chiêu thức qui củ nào, lại hơn cả những tay cao thủ ! Đây là một kiểu ngộ nhận khá phổ biến. Vô ở đây không phải là không biết ǵ theo suy tư thông thường mà là cái Vô đă vượt trên cái Hữu. Vô được ví như cái hang rỗng chứa được tất cả nhưng vẫn trống không. Trong truyền thống Phật giáo Tiểu thừa, người đạt quả vị tối cao là A la hán c̣n được gọi là bậc "Vô học". Từ "Vô" trong "vô chiêu" nên được hiểu theo nghiă đó, hoặc hiểu theo nghĩa tính Không (sunyata) trong hệ thống tư tưởng Bát Nhă Phật giáo.

Triết học Đông phương, đặc biệt là Phật giáo, vẫn thường tỏ ra dè dặt với sự lănh hội của lí trí. Người ta không tin rằng lí trí có thể thấu hiểu được mọi vấn đề bằng khả năng, phân tich tổng hợp của nó. Chưa bao giờ, trong tác phẩm Kim Dung, kẻ uyên bác khổ luyện lại là người đạt đến tŕnh độ tối cao trong vơ học. H́nh ảnh những đại cao thủ như Tô Tinh Hà, Cưu Ma Trí, Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác ... là những biểu tượng thất bại của tham vọng bách khoa, của lí trí trước thềm vơ học. Bởi v́ sự tích lũy không thâu hóa sáng tạo chỉ đưa đến tổng số thay v́ tổng ḥa. Họ chỉ "đăng đường" chứ không thể nào "nhập thất" (8). Chỗ tận diệu của vơ thuật vẫn như một huyền án lơ lững thách đố trí thông minh của con người. Càng thông minh, càng tích chứa kiến thức mà không có được một đầu mối nhất dĩ quán thấu suốt tất cả, để dung ḥa thành một mối th́ dễ dàng rơi vào trạng thái "tẩu hỏa nhập ma" (9) tinh thần. Trái lại, những tâm hồn thuần phác và tĩnh lặng như vị sư vô danh quét rác trong Tàng kinh các chùa Thiếu Lâm mới đạt đến chỗ tận diệu đó. Đó là những triết gia phương Đông chân chính và vô danh đang hiển thị chữ đạo trong vơ thuật, giữa các công việc b́nh nhật thường ngày. Trong Hiệp khách hành , tất cả đại cao thủ đệ nhất đương thời đều điên đầu không thể lĩnh hội nổi vơ công đề trên bức vách tại Long Mộc đảo, kể cả Long Mộc đảo chủ, hai nhân vật mà vơ công đă đi vào huyền thọai, ấy thế mà gă ăn xin đôn hậu Thạch Phá Thiên vốn dốt đặc cán mai lại thấu trịệt hoàn toàn. Ở đây, dường như Kim Dung muốn nhắc ta nhớ lại h́nh ảnh thiền sư Huệ Năng, Tổ thứ sáu của lịch sử Thiền tông Trung Quốc, người đốn củi không học hành lại được sư phụ truyền y bát để kế tiếp tông phái thay v́ truyền cho Thần Tú, là một vị cao tăng uyên bác (10) . Cái diệu lí của vơ thuật, của đạo đă vuợt quá ngôn ngữ văn tự mà đi thẳng vào tâm hồn những ngựi đồng điệu theo lẽ "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu" (Kinh Dịch, quẻ Kiền)

Theo kinh Dịch, tất cả thiên sai vạn biệt trong vũ trụ này đều phát sinh từ cái một đơn nhất : đó là Thái cực (11). Cho nên đỉnh cao của vơ thuật cũng tiến dần đến chỗ đơn nhất. Trên con đường trở về nguồn cội, tức là quay về cái lẽ đơn nhất đó, trong truyền thống phương Đông, tự thân vơ học mất đi những cái rườm rà. Những chi tiết tan biến đi và chỉ c̣n lại nguyên lí "Vạn vật qui ư nhất" . Tất cả vạn sự đều quay về cái một. Rồi chính cái Một đó tự nó cũng tiêu dung lặng lẽ, ḥa nhập với Tâm. Trong Ỷ thiên Đồ long kí, khi Trương Tam Phong dạy Thái cực kiếm pháp cho Trương Vô Kị, mỗi lần tập luyện là Vô Kị quên đi một nửa, đến lúc quên cả mới thực sự tựu thành. Kiếm pháp lúc đó đă hợp nhất với thân tâm, kiếm chiêu thu hay phát đều theo tâm niệm như nước chảy mây bay, không bị ngăn ngại. Từ cái Một đó mà biến hoá ra thiên sai vạn biệt . Cái Một đó là cái nền cho mọi thay đổi, nó trở thành cái trục giúp cho mọi biến dịch xoay quay đó theo đủ thể cách mà vẫn không bị rơi vào sự hỗn độn (Chaos). Lăo Tử bảo :

Thiên đắc nhất dĩ thanh
Địa đắc nhất dĩ ninh
Thần đắc nhất dĩ linh

...............................

Thiên vô dĩ thanh tương khủng liệt
Địa vô dĩ ninh tương khủng phế
Thần vô dĩ linh tương khủng hiệt (12)

Triết học cổ đại phương Đông vốn từ lâu đă bị vây khổn trong màng lưới lí luận của triết học phương Tây, nên những thiên tài như Kim Dung phải khai phá một thông lộ khác để đưa người đọc tiếp cận với nguồn suối uyên nguyên đó. Đọc tiểu thuyết Kim Dung, qua lăng kính triết học phương Đông, ta sẽ c̣n khám phá ra nhiều điều thú vị khác. Không chỉ có vơ thuật, mà rải rác trong tác phẩm ông, ta c̣n gặp nhiều trang tuyệt bút bàn về trà, về hoa, về hội họa, về thơ ca , về cờ .... tái hiện các tư tưởng trong triết học phương Đông một cách cực ḱ sinh động. Không lí luận nhiều, chỉ cảm nhận mà thôi. Những câu nói của các bậc hiền triết xưa vốn đă bị ngộ giải qua các cuốn sách khảo cứu, giờ đây nhiều khi tái hiện lại chân dung nguyên thủy dưới một làn ánh sáng lung linh khác.

Nếu như Lăo Tử học kiếm, ngài sẽ viết lại Đạo đức kinh, thay v́ nói :



Vi học nhật ích, vi đạo nhật tổn
Tổn nhi hựu tổn, dĩ chí ư vô vi (13)
mà sẽ nói rằng :



Vi học nhật ích, vi kiếm nhật tổn

Tổn nhi hựu tổn, dĩ chí ư vô chiêu





Huỳnh Ngọc Chiến

Chú thích:

(1) Kính sợ mà xa lánh ( Luận ngữ- Ung giả VI)

(2) Một khái niêm thời gian cực ngắn theo triết học Phật giáo

(3) Nam hoa kinh, Tề Vật luận

(4) Thơ Lí Hạ " Nữ Oa luyện thạch bổ thiên xứ, Thạch phá thiên kinh đậu thu vũ" (Nơi bà Nữ Oa luyện dá vá trời, đá vỡ trời rung, mưa thu ngưng đọng)

(5) Hai thiền sư đời Đường chuyên khai ngộ đệ tử bằng cách hét và đánh gậy thay cho những bài thuyết pháp

(6) Vô là tên gọi khởi thủy của trời đất ( Đạo đức kinh , chương I) (Cách dịch của tôi có khác với một vài sách dịch khác, thuờng dịch câu này là : Vô danh là gốc của trờ đất)

(7) Dùng lẽ một để thấu suốt tất cả

(8) Khổng tử chia môn đồ của ḿnh thành hai hạng : hạng đăng đường chỉ hiểu được lớp bên ngoài của đạo, c̣n hạng nhập thất mới hiếu thấu được phần tinh hoa cốt tủy bên trong

(9) Thuật ngữ dùng để chỉ những người luyện vơ công sai lầm đưa đến trạng thái tê liệt ṭan thân. Thật ra khái niệm này trong vơ thuật Trung Quốc cũng lấy từ Hatha - Yoga Ần Độ?

(10) Theo Pháp Bảo Đàn Kinh

(11) Kinh Dịch : Dịch hữu Thái cực, Thái cực sinh Lưỡng nghi. Lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái (Dịch có Thái cực, Thái cực sinh ra hai nghi ( hai nguyên lí Ấm dương), hai nghi sinh tứ tượng , tứ tượng sinh tám quẻ ( Hệ từ thượng)

(12) Trời dùng Thanh (trong) để được lẽ Một, Đất dùng Ninh (Yên ổn) để được lẽ Một, Thần dùng Linh (linh thiêng) để được lẽ Một.... Trời không trong sẽ bị vỡ. Đất không yên sẽ bị lỡ, Thần không linh sẽ bị tán (Đạo đức kinh, chương XXXIX)

(13) Theo học th́ ngày càng được thêm, theo đạo th́ ngày càng bớt, bớt rồi lại bớt, cho đến mức vô vi (Đạo đức kinh, chương XLXIII)

Quay trở về đầu Xem thienkhoitimvui's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thienkhoitimvui
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 74 of 86: Đă gửi: 10 April 2005 lúc 9:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

Bài viết hay. Song tôi vẫn muốn bổ túc là:

1. "Vô chiêu thắng hữu chiêu" chẳng phải là ư tưởng ông Kim Dung sáng tạo, mà ông đă diệu dụng lấy từ bí quyết của H́nh Ư quyền (theo truyền thuyết của vơ lâm th́ do Nhạc Phi sáng tạo).

2. Độc cô cầu bại cũng là diệu dụng sự thật. Ông 'độc cô cầu bại' ở Hoa Lục, sau khi ngộ ra h́nh ư quyền (mà ông đặt tên lại là 'đại thành quyền' v́ không dám chắc là ḿnh thấu triệt ư người xưa) ông thách thức anh hùng thiên hạ thử lửa, đến khi chết vẫn chẳng ai đánh lại ông. (Tôi có một quyển 'bí kíp' đại thành quyền do học tṛ ông viết và dịch ra Anh ngữ. Giờ không biết ở đâu.)

Vài ḍng chia sẻ.

Sửa lại bởi VDTT : 10 April 2005 lúc 9:49pm
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
thienkhoitimvui
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 November 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2445
Msg 75 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 4:16am | Đă lưu IP Trích dẫn thienkhoitimvui

Tôi thấy lí luận nghe cũng hay, nhưng không rơ trong thực tiễn (đánh nhau) th́ có thế không. Thấy bài vở tác giả viết cũng có công phu, nên dẫn lại. Không hiểu sao tôi văn thấy vô thực tế th́ không đơn giản như vậy. Lăo Tử nói "nhu nhược thắng cương cường", đành thế, nhưng cũng không hẳn là thế.
(Tất nhiên là những đạo lí của những hiền triết này không phải nhầm, và đă là đạo lí th́ không phải dễ mà làm đựoc).
Quay trở về đầu Xem thienkhoitimvui's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thienkhoitimvui
 
dungtuvi
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 21 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 423
Msg 76 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 5:13am | Đă lưu IP Trích dẫn dungtuvi

bài viết của tktv rất hay
c̣n nhu thắng cương. đây là 1 ư niệm ,chứ thật ra nhu có thể thắng cương và ngược lại cương cũng có thể thắng nhu.
nhu mềm thắng cương anh tktv có thể đọc sách về AIKYDO (HIỆP KHÍ ĐẠO) HOẶC JUDO (NHU ĐẠO)là có thể cảm nhận 1 phần (nói mền chứ trong nhu có cương đấy )

thân
dungtuvi



Quay trở về đầu Xem dungtuvi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi dungtuvi
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 77 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 12:31pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

thienkhoitimvui đă viết:
...Lăo Tử nói "nhu nhược thắng cương cường", đành thế, nhưng cũng không hẳn là thế.
(Tất nhiên là những đạo lí của những hiền triết này không phải nhầm, và đă là đạo lí th́ không phải dễ mà làm đựoc)...


Tôi có duyên với vơ thuật rất lâu năm, mặc dù chẳng có duyên học bất cứ môn ǵ đến nơi đến chốn. Một lần tôi có một cuộc đối thoại với một ông vơ sư thuộc loại nhà quê.
    Tôi hỏi: Mấy thằng tây phương nó mà chịu học cái môn nội công của ông th́ ai mà đánh nổi tụi nó nữa?
    Ông đáp: Mà có chịu học không mới được chớ? Anh nghĩ mấy thằng khỏe như trâu ḿnh bắt nó làm mấy cái tṛ này sức mấy nó chịu nghe...
    Tôi giật ḿnh hiểu ra: Mạnh có thể thắng yếu, nhưng kẻ mạnh th́ có bao giờ chịu nghe ai. Kẻ yếu th́ không nghe không được. Th́ ra rốt ráo ông trời công b́nh. Khiến kẻ mạnh thiếu đức nghe lời và đức kiên nhẫn (trong nghề vơ thôi). Biết nghe th́ tiến. Không nghe th́ đứng im. Kẻ tiến đến một lúc phải thắng kẻ đứng im, như con rùa thắng con thỏ. Nên Nhược thắng Cường là thế.
    Mà quả nhiên, khi quan sát trong làng vơ ta thấy người có công phu cao siêu lại thường nhỏ con hoặc bị những tật bệnh lạ lùng.
    Vài ḍng tản mạn.

Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 78 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 1:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Chào các bác,

NLT xin lạm bàn vài chữ gọi là góp vui nhạ Thực ra vô chiêu thắng hữu chiêu theo NLT nghĩ không phải là không làm ǵ hết tự động sẽ thắng địch thủ mà là để cho tâm được lắng động không c̣n suy nghĩ dùng chiêu thức để đối đăi chiêu thức mà là để cho thân thể tự nhiên hoà nhịp vào với động tác của địch thủ một cách rợp ràng. Lúc đó chính địch thủ là người tạo ra chiêu thức cho ta hoá giải và sự hoá giải chiêu thức đó nó không c̣n ràng buộc vào quy luật khắc chế mà là thuận theo tự nhiên thuận theo sự chuyển động của địch thủ mà thân thể tự biết khắc chế qua một quá tŕnh rèn luyện lâu dài nhằm hiểu được quy luật của bản thể. Cũng như lúc ta mới học th́ ta không biết cho nên học và tập luyện để biết, khi đă tập thuần thục rồi th́ phải buông xả không bám víu vào nó mà để cho nó tự nhiên hành xử theo bản năng để trở về với cái nội tại hàm dưỡng ở bên trong. Tới lúc này ta lại trở về với cái không biết bởi đă thoả măn với những ǵ ḿnh mong mỏi t́m ṭi tập luyện. Chính lúc này tâm không c̣n bám víu vào một cái quy luật nào đó nữa mà để cho nó thuận theo tự nhiên quay về với cái không biết nhưng chính cái không biết này lại không có cái ǵ mà không biết vậỵ

Vài ḍng lạm bàn nếu có ǵ sai sót xin các bác chỉ t hêm chọ

Ngọc Linh Tử
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
VDTT
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2675
Msg 79 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 5:00pm | Đă lưu IP Trích dẫn VDTT

NgocLinhTu đă viết:
Thực ra vô chiêu thắng hữu chiêu theo NLT nghĩ không phải là không làm ǵ hết tự động sẽ thắng địch thủ mà là để cho tâm được lắng động không c̣n suy nghĩ dùng chiêu thức để đối đăi chiêu thức mà là để cho thân thể tự nhiên hoà nhịp vào với động tác của địch thủ một cách rợp ràng...


Chính là bí quyết của H́nh Ư quyền (H́nh Ư hợp nhất). Nên mới nói H́nh Ư quyền là "vô chiêu thắng hữu chiêu".
Quay trở về đầu Xem VDTT's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi VDTT
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 80 of 86: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 5:19pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Chào bác VDTT,

Thật ra không chỉ H́nh Ư Quyền mới có nguyên lư này mà là rất nhiều môn vơ như Thiếu Lâm, Thái Cực, Bát Quái, Khiệp Khí Ddạo, Nhu Đạo, Không thủ đạo, Vịnh xuân, Ư quyền và nhiều nữa đều đặt nguyên tắc h́nh ư hợp nhất để trở về với sự rợp ràng tự nhiên của bản thể. Chính v́ vậy càng lên cao người ta càng tập luyện để đạt được Tinh, Khí, Thần hợp nhất hầu đưa tâm thức trở về với trạng thái hư vô hoà nhập với vũ trụ bao lạ

Vài ḍng lạm bàn, nếu có ǵ sai sót xin các bác chỉ giáo thêm chọ

Ngọc Linh Tử
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 

<< Trước Trang of 5 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.9453 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO