Tác giả |
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 61 of 72: Đă gửi: 19 March 2005 lúc 7:19am | Đă lưu IP
|
|
|
Mạnh Thường Quân Và Nước Tần
Mạnh Thường Quân(1) là một nhà nghĩa hiệp nước Tề, muốn sang nước Tần(2) để du thuyết(3). Có hàng ngh́n người can ngăn mà không được. Sau Tô Tần đến can, Mạnh Thường Quân bảo rằng:
- Việc người th́ ta đây không c̣n sót ǵ nữa, chỉ có việc quỷ thần là ta chưa được rơ mà thôi.
Tô Tần(4) đáp:
- Ấy chính tôi lại đây không phải là nói việc người, tôi cốt định đem việc quỷ thần(5) nói để ông nghe.
Mạnh Thường Quân nói:
- Ừ, thế nói ta nghe.
Tô Tần nói:
- Vừa rồi tôi lại đây, đi qua con sông, tôi thấy một pho tượng đất nói chuyện với một pho tượng gỗ. Tượng gỗ bảo tượng đất: Ngươi là đất nặn thành h́nh, đến mùa mưa nước sông lên, ngập lụt cả th́ ngươi bở tan ra mất. Tượng đất nói: Ta có tan ra nữa, ta vốn là đất, th́ đất lại hoàn đất mà thôi. Chớ như ngươi là gỗ tạc thành h́nh, nước tràn ngập lên th́ chưa biết ngươi trôi dạt vào đâu, mà rồi ra thế nào... Nay nước Tần là nước hiểm trở, vua Tần là vua bạo ngược, nếu ông vào đấy th́ chưa biết có ra thoát được không.
Mạnh thường Quân nghe nói bèn thôi không sang nước Tần nữa.
Lời bàn:
Mạnh Thường Quân cậy là tài giỏi, trước đă không chịu nghe ai, mà sau lại nghe Tô tần, là v́ lời Tô Tần đây thực là một bài học cho những kẻ có tính mạo hiểm mà không biết liệu sức ḿnh. Mạo hiểm là một tính hay, nhưng phải biết ḿnh, biết người th́ mới thành được việc mà không đến nỗi thất bại.
Chú thích:
(1) Mạnh Thường Quân: con vua nước Tề thời Chiến Quốc, họ Điền tên Văn làm tướng nước Tề có tiếng là người nghĩa hiệp, trong nhà lúc nào cũng tiếp đăi đến vài ngh́n người khách
(2) Tần: tên nước đời Xuân Thu (tức là tỉnh Thiểm Tây bây giờ) đến đời Tần chiếm được cả sáu nước mà nhất hống thiên hạ
(3) Du thuyết: nhà ngôn luận giỏi đời Chiến Quốc thường dùng lựi biện bácmà làm cho người ta xiêu ḷng phải nghe.
(4) Tô Tần: người thời Chiến Quốc, là một nhà du thuyết giỏi, có công đi liên hợp được sáu nước để chống lại nước Tần
(5) Quỷ thần: quỷ: bậc thiêng liêng ở trên trời. Mạnh Thường Quân thấy Tô Tần đến, đột ngột đem chuyện quỷ thần hỏi có ư làm cho khó khăn. Tô Tần không nói ra làm sao được nữa. Không ngờ Tô Tần ứng biến nhanh, lấy ngay chuyện quỷ thần làm ví dụ mà nói đến ḿnh.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 62 of 72: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:40am | Đă lưu IP
|
|
|
TĂNG SÂM GIẾT NGƯỜI
Ông Tăng Sâm ở đất Phi. Ở đấy có kẻ trùng danh với ông giết người.
Một người hớt hải chạy đến báo mẹ ông Tăng Sâm: "Tăng Sâm giết người". Bà mẹ nói: "Chẳng khi nào con ta lại giết người". Rồi bà điềm nhiên ngồi dệt cửi.
Một lúc lại có người đến bảo: "Tăng Sâm giết người". Bà mẹ không nói ǵ, cứ điềm nhiên dệt cửi.
Một lúc nữa lại có người đến bảo: "Tăng Sâm giết người" , bà mẹ sợ cuống, quăng thoi, trèo qua tường chạy trốn.
Lời bàn:
Tăng Sâm vốn người hiền hậu, hiếu thảo, bà mẹ vốn là người trung tín, một bụng tin con. Thốt nhiên có kẻ bảo ''Tăng Sâm giết người", bà mẹ không tin; người thứ hai bảo, c̣n chưa tin; đến người thứ ba bảo th́ cuống cuồng chạy trốn. Như thế mới hay cái dư luận của thiên hạ là rất mạnh. Một việc cho dù sai lầm đến mười mươi, nhiều người đă có cùng một nghị luận như thế cả, th́ cũng dễ khiến cho ta nghi nghi hoặc hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải, nom đỉa hoá ra rươi, trông chó hoá thành cừu. Đến như giữa chợ làm ǵ có cọp! Thế mà mộtngười, hai người, ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật nữa là! Những bậc ra được ngoài ṿng dư luận, giữ vững được bụng như cây giữa rừng, như kiềng ba chân rất là hiếm, nhưng có được như thế mới là cao. Một chân lư có chứng minh rơ ràng mười phần chắc chắn th́ mới nên công nhận.
Chú thích:
Tăng Sâm: người thời Xuân Thu, tính t́nh chân thật và rất có hiếu, học tṛ của đức Khổng Tử và sau truyền được đạo của ngài.
Trùng danh: cùng giống tên nhau.
Điềm nhiên: biết mà vẫn cứ im lặng như không có ǵ xảy ra.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 63 of 72: Đă gửi: 23 March 2005 lúc 7:44am | Đă lưu IP
|
|
|
THƯ VIẾT CHO BẠN
- Trong thiên hạ có hai cái khó: lên trời khó mà cầu cậy nhờ vả người càng khó hơn.
- Trong thiên hạ có hai cái đắng: hoàng liên đắng, mà nghèo kiết khốn cùng c̣n đắng hơn.
- Nhân gian có hai cái mỏng: giá mùa xuân mỏng, mà thói đời càng mỏng hơn.
- Nhân gian có hai cái hiểm: núi sông hiểm, mà ḷng người c̣n hiểm hơn.
Biết được cái khó, chịu được cái đắng, quen được cái mỏng, ḍ được cái hiểm mới có thể ở đời được.
Lời bàn:
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 64 of 72: Đă gửi: 24 March 2005 lúc 3:05am | Đă lưu IP
|
|
|
HOÀ THUẬN VỚI MỌI NGƯỜI
Lưu Ngưng Chi đang đi giày. Có người đến nhận, ông đưa ngay. Sau người ấy t́m thấy giày, đem giày ông lại trả. Ông nhất định không nhận nữa.
Thẩm Lân Sĩ đang đi giày. Cũng có người đế nhận. Ông cười hỏi:
- Giày của bác đấy à?
Rồi ông đưa ngay.
Sau, người đó t́m thấy giày, đem giày lại trả. Ông nói:
- Không phải giày của bác à?
Ông cười rồi nhận lại.
Việc này tuy là việc nhỏ mọn. Song ở đời, ta nên cư xử như ông Lân Sĩ, không nên như ông Ngưng Chi.
Lời bàn:
Giày của ḿnh, ḿnh đang đi, có người đến nhận mà ḿnh cũng đưa, không thèm căi "của tao, của mày" như Ngưng Chi và Lân Sĩ thực ở đời cũng là hiếm có vậy. Kịp khi người ta t́m thấy giày của người ta, đem giày ḿnh trả lại là người đă biết nhận lỗi. Nếu ḿnh khăng khăng mà không chịu nhận là ḿnh quá ư nghiêm khắc mà ngăn trở cáiu ḷng hối quá của người ta. Sao bằng nhận lại mới tỏ rơ tấm ḷng bao dung được người, mới thực là người đầy hoà khí để cư xử với quần chúng vậy.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 65 of 72: Đă gửi: 24 March 2005 lúc 10:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
TU TẠI GIA
Dương Phủ lúc nhỏ nhà nghèo, nhưng hết sức cày cấy để phụng dưỡng song thân.
Một hôm, ông nghe được bên đất Thục có ông Vô Tế đại sĩ, ông bèn nói với song thân xin từ biệt ít lâu để đến hầu bậc Vô Tế.
Đi được nửa đường, ông gặp một vị lăo tăng bảo ông rằng:
- Được gặp bậc vô tế chẳng bằng được gặp Phật.
Ông hỏi:
- Phật ở đâu?
Lăo tăng nói:
- Nhà ngươi cứ quay trở về, gặp người nào mặc cái áo sắc như thế này, đi đôi dép kiểu như thế này, th́ chính là Phật đấy.
Dương Phủ nghe lời quay về, đi đường chẳng gặp ainhư thế cả. Khi ông về tới nhà, đêm khuya trời tối, ông gọi cửa, mẹ ông nghe tiếng mừng quá, tức th́ vội vă khoác chăn, đi dép ngược, ra mở cửa cho ông. Bấy giờ, ông trông ra, th́ như h́nh dáng Phật mà lăo tăng đă nói chuyện cho ông nghe.
Từ đấy, ông biết cha mẹ trong nhà tức là Phật, chẳng phải cầu kỳ đi mộ Phật ở đâu xa nữa.
Lời bàn:
Bài này cốt dạy ta về chữ "Hiếu" v́ cha mẹ như Phật, con phải thờ phụng cha mẹ như phụng thờ Phật vậy. Phật là một vị tự giác, giác tha, giác hạnh viên măn, thiên hạ thành kính thờ phụng rất phải. Nhưng cha mẹ là người sinh thành ra thân ḿnh, th́ há ḿnh lại không nên thờ phụng thành kính hay sao! Phật xa, cha mẹ gần, con cái hăy nên một niềm thành kính mà thờ phụng lấy cha mẹ trước.
- Thứ nhất là tu tại gia
Thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa.
- Tu đâu bằng tu tại gia
Thờ cha, kính mẹ mới là chân tu.
Nghĩa những câu cổ ấy thực là đúng với nghĩa trong bài này. Vả lại, hiếu là đầu cả trăm nết tốt, chỉ có người có hiếu mới trung thành với tổ quốc và nhân từ với nhân loại vậy.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 66 of 72: Đă gửi: 25 March 2005 lúc 12:32am | Đă lưu IP
|
|
|
Về sự quan trọng và ư nghĩa của chữ HIẾU
Trích từ Hiếu Kinh (lời Khổng Tử):
Tử viết:
Phù hiếu, đức chi bản dă; giáo chi sở do sinh dă.
Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất khả hủy thương, hiếu chi thủy dă.
Lập thân hành đạo, vinh hiển phụ mẫu, hiếu chi chung dă.
(Tôi sợ dịch ra làm hỏng ư, nên xin để nguyên văn, tùy duyên. Quư vị nào hứng thú muốn dịch xin tự nhiên, và cám ơn trước.)
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 67 of 72: Đă gửi: 25 March 2005 lúc 8:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHỈ BIẾT CÓ M̀NH
Người ta sở dĩ đến nỗi phạm phải ngh́n muôn tội lỗi là chỉ v́ cái bệnh "chỉ biết có ḿnh". V́ cớ ḿnh chỉ biết có ḿnh, ḿnh mới suy tính thiên phương bách kế, chỉ muốn cho ḿnh biết, chỉ muốn cho ḿnh giỏi, chỉ muốn cho ḿnh giàu, chỉ muốn cho ḿnh sang, chỉ muốn cho ḿnh sống, chỉ muốn cho ḿnh vui, chỉ muốn cho ḿnh yên, chỉ muốn cho ḿnh thọ...; cong người ta ngu, dốt, nghèo, hèn, nguy, khổ, lụn bại, chết chóc, nhất thiết là chẳng nghĩ ǵ đến cả. Bởi thế mà sinh ư chăngr liên can, thiên lư đến tuyệt duyệt, tuy có h́nh người, kỳ thực không có tính người, chẳng khác ǵ loài cầm thú.
Ví bằng trừ bỏ cái bệnh "chỉ biết có ḿnh", tâm địa rộng răi công minh, giàu sang, nghèo hèn, vui khổ, sống chết đều cùng chung với cả loài người, th́ sinh ư quán triệtm ai nấy được hả ḷng mà thiên lư giữ được trọn vẹn. Thế là thân ta cùng với muôn vật là nhất thể vậy.
Lời bàn:
Chỉ có biết ḿnh, tức là ích kỷ, tức là có bao nhiêu cái hay muốn vơ vét vào cho một ḿnh hết cả. Khi người đă có tính ích kỷ, là người để ḿnh ra ngoài nhân loại, chẳng những không làm lợi ǵ cho thiên hạ, lại c̣n như chỉ làm hại thiên hạ, v́ khi ḿnh chỉ cần làm lợi cho ḿnh, tất thiên hạ phải phần thiệt vào đấy. Nên người ích kỷ là người mất hết nhân nghĩa, không c̣n ai trông cậy được. Cái tính tự kỷ nó làm cạn ráo hết cả nhân t́nh rồi c̣n đâu. Ví bằng bẻ được cái tính ích kỷ, th́ đời người sao có như bây giờ.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 68 of 72: Đă gửi: 26 March 2005 lúc 10:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGỌC BÍCH HỌ HOÀ
Nước Sở, có người họ Hoà, được một ḥn ngọc ở trong núi, đem dâng vua Lệ Vương. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: "Đá, không phải ngọc". Vua cho người họ Hoà là nói dối, sai chặt chân trái.
Đến khi vua Vũ Vương nối ngôi, người họ Hoà lại mang ngọc ấy dâng vua. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc lại nói: "Đá, không phải ngọc". Vua lại cho họ Hoà là nói dối, sai chặt nốt chân phải.
Đến khi vua Văn Vương lên ngôi, người họ Hoà ôm ḥn ngọc, khóc ở chân núi Sở Sơn suốt ba ngày ba đêm đến chảy máu mắt ra. Vua thấy thế, sai người đến hỏi. Người họ Hoà thưa: "Tôi khóc không phải thương hại chân tôi bị chặt, chỉ thương về nỗi ngọc mà cho là đá, nói thật mà cho là nói dối". Vua bèn sai người xem lại cho rơ kỹ, th́ quả nhiên là ngọc thật, mới đặt tên gọi là "Ngọc bích họ Hoà".
Lời bàn:
Người ta ở đời thường mờ mịt của thật cho là của giả, sự phải ngờ là sự trái. Hoặc có ai biết lẽ phải, muốn đem ra bày tỏ, mà thiên hạ không biết cho, c̣n mai mỉa, th́ thật là khổ tâm. Người họ Hoà không đau v́ nỗi hai chân bị chặt, chỉ đau v́ nỗi ngọc mà cho là đá, nói thực cho là nói dối, quả là một người v́ yêu cái thực, cái phải, cố làm cho sự thực, sự phải - phá đổ được sự u mê của người đời.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 69 of 72: Đă gửi: 28 March 2005 lúc 4:36am | Đă lưu IP
|
|
|
TÀI VÀ BẤT TÀI
Một hôm Trang Tử cùng với học tṛ đi chơi ở trong núi. Thấy một cây to, cành lá rườm rà, có người đốn gỗ, chống búa đứng ở bên mà không chặt.
Trang Tử hỏi:
- Sao không chặt cây này thế?
Người đốn gỗ đáp:
- Cây này tuy thế nhưng gỗ xấu không dùng được việc.
Trang Tử hỏi:
- Cây này chỉ v́ không ra ǵ mà sống lâu được măi?
Ra khỏi núi Trang Tử vào chơi nhà một người quen. Chủ nhà vui mừng, bảo ngựi nhà đem chim nhạn làm thịt.
Người nhà hỏi:
- Một con gáy được, một con không gáy, th́ làm thịt con nào?
Chủ bảo:
- Làm thịt con không gáy.
Hôm sau, học tṛ hỏi Trang Tử rằng:
- Cái cây ở núi v́ bất tài mà được sống lâu, con nhạn ở nhà chủ v́ bất tài mà phải bị chết. Giá như tiên sinh th́ xử vào địa vị nào - tài hay bất tài?
Trang Tử cười, rồi nói:
- Ta xử vào trong cái khoảng giữa tài và bất tài. Như vậy, th́ tránh khỏi được tai nạn song chưa phải là kế vạn toàn. Chỉ những bậc đạo đức cao siêu, không quản khen chê, lúc như rồng, lúc như rắnm không hẳn rơ ra là tài hay bất tài, lúc lên lúc xuống, chỉ cốt lấy đức hoà làm mực, siêu việt cả muôn vật, tuy là người mà lại khác người... Những bậc như thế, th́ c̣n ǵ luỵ đến thân được!C̣n thói đời thường t́nh nào có thế? Hợp với người, th́ có lúc ĺa tan, làm nên việc, th́ có người nghị luận, ngay thẳng th́ bị đè nén; tôn trọng th́ bị chê bai; làm, th́ có kẻ phá; giỏi, th́ có kẻ ghen; không ra ǵ, th́ thiên hạ khinh bỉ... Nhân t́nh như thế, làm thế nào được? Thương ôi! Các ngươi nên ghi lấy: chỉ có đạo đức mới khỏi luỵ mà thôi.
Lời bàn:
Tài cũng khổ; Bất tài cũng khổ! Vậy con người ta phải làm thế nào cho ở vào cái khoảng giữa tài và bất tài thif mới gọi là khôn khéo, nghĩa là thông minh thánh trí mà như ngu th́ mới sinh tồn được. Tuy vậy, vẫn chưa bằng được người có đạo đức, nghĩa là người chỉ lấy một cái bụng ăn ở theo thiên lương mà ra ngoài ṿng được cái tài, bao bọc được hết cả thiên hạ mà không ǵ luỵ đến thân. Thế mới hay: chữ "Tâm" kia mới thực là thu liễm được cái tài mà bổ sung cứu được cái bất tài vậy.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 70 of 72: Đă gửi: 30 March 2005 lúc 3:19am | Đă lưu IP
|
|
|
BIẾT DỞ SỬA NGAY
Đái Doanh Chi làm quan đại phu nước Tống, nói chuyện với thầy Mạnh Tử rằng:
- Cứ theo lệ cũ th́ ruộng đánh thuế theo phép tỉnh điền, chợ và cửa ải, chỉ xét hỏi không mà thôi. Như thế thực là hay, song ta chưa làm ngay được. Bây giờ ta hăy đánh nhẹ bớt thuế đi, đợi đến sang năm mới băi hẳn, th́ nhà thầy nghĩ thế nào?
Thầy Mạnh Tử nói:
- Nay có người mỗi ngày ăn trộm một con gà của hàng xóm. Có kẻ bảo anh ta: "Làm thế không phải là cách của con người lương thiện". Anh ta đáp: "Ông nói phải lắm nhưng tôi chưa thể chừa ngay đuợc. Xin để chừa dần, từ nay mỗi tháng tôi chỉ ăn trộm một con thôi, đợi đến sang năm tôi sẽ chừa hẳn". Phỏng nói như thế th́ có nghe đuợc không?
Phàm làm việc ǵ cũng vậy, chưa biết là phi nghĩa th́ thôi, chứ đă biết là phi nghĩa th́ phải bỏ cho mau, cho chóng, sao lại c̣n đợi đến sang năm?
Lời bàn:
Phàm nghia với lợi không cùng đi chung đuợc với nhau. Nếu làm nghia mà cứ tính lợi, cứ t́m cách tŕ hoăn măi lại, th́ biết đến bao giờ mới nên? Cho nên việc đă trót làm, biết là dở, có thể sửa lại đuợc, th́ phải sửa ngay. Đừng có nấn ná, do dự, mà có khi dở chẳng những không sửa đuợc mà lại c̣n e mỗi ngày một to thêm măi ra, nhỏ th́ hại việc tu thân, tề gia; lớn th́ hại đến việc trị quốc, b́nh thiên hạ. Câu nói: "Cái ǵ làm đuợc hôm nay, chớ để đến ngày mai", ta nên ghi nhớ lấy.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
Msg 71 of 72: Đă gửi: 01 April 2005 lúc 2:22am | Đă lưu IP
|
|
|
BIẾT RƠ CHỮ NGHĨA
Hoa Hâm chạy loạn, cùng đi với một bọn sáu bảy người. Giữa đường gặp một người lạ, cũng chạy loạn, đến kêu nài, xin nhập bọn. Chúng lấy làm ái ngại, thuận cho. Một ḿnh Hoa Hâm nói:
- Không nên, đang bước nguy hiểm, sinh, tử, hoạ, phúc có nhau, ta đi bấy nhiêu người cũng như 1 người vậy. Bây giờ vô cớ nhận một người lạ, lỡ khi xảy ra được việc ǵ, th́ có bỏ được người ta không?
Chúng bất nhẫn cố nói với Hoa Hâm cho người kia cùng đi. Hoa Hâm bằng ḷng.
Người kia đi được một quăng đường, chẳng may sa chân ngă xuống giếng. Cả bọn muốn bỏ mặc để đi cho rảnh chân. Một ḿnh Hoa Hâm nói:
- Không nên. Người ta đi cùng với ḿnh là người bạn ḿnh. Người ta gặp sự chẳng may như vậy, mà ḿnh bỏ người ta sao đành!
Nói rồi, bảo lấy nhiêu người cùng ở lại vớt người kia lên. Sau cứu măi không được, Hoa Hâm lại bảo phải ở lại mai táng chu tất rồi mới đi.
Lời bàn:
Vô cớ cho một người lạ nhập bọn, nghĩa cũng không nên, một là e xảy ra sự ǵ hại đến thân ḿnh, hai là sợ không được thuỷ chung với người ta. Đă nhận người ta đi với ḿnh một bọn, giữa đường người ta gặp sự chẳng may mà bỏ mặc người ta, nghĩa lại càng không nên lắm, v́ như thế là bạc ác, chỉ biết nhau trong lúc vô sự, đến khi nguy hiểm rồi lại bỏ nhau. Biết được cái đạo không nên nhận và cái đạo đă nhận như Hoa Hâm mới thực sự là người hiểu rơ chữ "nghĩa" tức là hiểu việc nên làm thế nào mới là phải vậy.
__________________ Thế giới tiêu dùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
quite Hội viên

Đă tham gia: 12 February 2005 Nơi cư ngụ: El Salvador
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 65
|
Msg 72 of 72: Đă gửi: 03 April 2005 lúc 6:41am | Đă lưu IP
|
|
|
Lời cổ nhân dạy, đọc xong ai chẳng gật đầu bảo hay
T́m hộ Quite bài nào dạy cách: Khen & Chê đi nkd833
Nhân tiện, Quite hỏi thăm hai cái b́nh quí của ông bố vợ buôn đồ cổ nhé.
Đến đây lại Tịnh Khẩu
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|