| Tác giả |
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 161 of 481: Đă gửi: 24 June 2005 lúc 3:29am | Đă lưu IP
|
|
|
Nói đến đây tự nhiên nhớ 1 chuyện vui vui . Giả sử như mà ngày xưa các ông chú không xé hết Bản Thảo Cương Mục, chỉ xé vài trang thôi, rồi có 1 ai đó biết Hán Văn, một ít y học, ngồi sao lục lại và dịch cho hậu thế, đoạn nào hiểu th́ dịch hết, đoạn nào không hiểu th́ dịch lướt hoặc bỏ luôn . Đến đời tôi, bà xă biết chút y học, bả giở ra xem, đọc thấy có mâu thuẫn lung tung hết, đầu Ngô ḿnh Sở, thế là tôi và bả cùng đồ rằng chắc Bản Thảo Cương Mục là tuyệt học ǵ đó, nên tiền nhân muốn dấu bớt, không muốn những bí quyết bên trong rơi vào tay kẻ có tâm địa bất chánh sẽ có quyền năng gây họa cho thế gian  và thế là tôi và bả mang quyển sách lên bàn thờ thờ, trước khi mở ra đọc phải tịnh tâm trai giới sạch sẽ, 2 vợ chồng cùng ngồi suy ngẫm những bí ẩn đó làm bí quyết, thần thần bí bí 1 cuốn sách y học của thời kỳ chưa có máy X-Ray, chưa có máy MRI chụp cắt lát
Một ngày kia đẹp trời, có người bạn từ Đài Bắc sang chơi, mang theo ấn bản mới nhất của Bản Thảo Cương Mục làm tôi phát hiện ra mấy trang bị xé, mấy trang bị dịch lướt, mấy trang bị dịch sai, ráp lại th́ hoàn chỉnh, chẳng có ǵ thần bí cả . Thầm cám ơn trời đất là người bạn Đài Bắc không biết cái chuyện buồn cười của vợ chồng tôi, biết chắc sẽ cười vỡ bụng mất.
Vài ḍng tản mạn về "cái có thể" trong cuộc sống quanh ta
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 162 of 481: Đă gửi: 24 June 2005 lúc 9:41am | Đă lưu IP
|
|
|
Ông VDTT bỏ đi theo tôi là một tổn thất lớn, v́ ông ấy ko những là nguời có tài, mà c̣n là nguời có tâm. Nói ra đây th́ chắc nhiều nguời cũng nói rồi, nhưng nguời xa lạ, trọng nghĩa t́nh th́ khi gặp nguời có nghĩa t́nh cũng quư lắm.
Tôi cũng mấy lần định bỏ đi hẳn, sau vụ treo nick th́ tôi ko có ư định viết bài nữa, chỉ vào đây ngồi chat với ông maithôn là chủ yếu.
Vụ vừa rồi, tôi định mầy lần viết góp ư cho diễn đàn, nhưng rồi lại ko viết nữa.
Mà thôi, ta quay lại đây là bàn về chuyện thuởng ngoạn cái đẹp, bữa nào tôi up ảnh lên photobucket rồi up lên đây cho các anh thuởng lăm.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 163 of 481: Đă gửi: 24 June 2005 lúc 11:54am | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi nghĩ anh VDTT không bỏ đi đâu, chắc đang bận thôi, ít viết v́ sợ bút sa gà chết thôi
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 164 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 5:57am | Đă lưu IP
|
|
|
Huynh Donau link h́nh lên đi, để ḿnh uống cafe, ngắm cảnh cho vơi bớt những cơn buồn ...cười của cuộc sống
Huynh dang tập Thiền, huynh biết link nào cho nghe và load kinh thiền audio không, dạng mp3 đó ?
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 165 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 9:08am | Đă lưu IP
|
|
|
Cái này tôi lấy từ diễn đàn khác.
Đường Thái Nguyên - Bắc Kạn
Sửa lại bởi donau : 25 June 2005 lúc 9:09am
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 166 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 9:09am | Đă lưu IP
|
|
|
Đèo Giàng
Sửa lại bởi donau : 25 June 2005 lúc 9:09am
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 167 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 9:10am | Đă lưu IP
|
|
|
Hồ Thăng Hen
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 168 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 9:13am | Đă lưu IP
|
|
|
Đây là mấy cái ảnh vùng Đông Bắc nuớc ta, tôi đă đi nhiều nơi trên đất nuớc, nhưng chưa có điều kiện đi về vùng này, may có nguời bạn giỏi chụp ảnh post lên để ḿnh đuợc biết.
Tôi hồi truớc về VN mua băng đĩa có đĩa giảng kinh pháp hoa và nhiều kinh khác, c̣n thiền th́ tôi đuợc một cao nhân huớng dẫn từ lâu rồi chứ ko đọc sách ǵ hết cả.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 169 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 12:21pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ảnh đẹp quá anh ạ. Bức 1 những ngôi nhà dân tộc xinh xinh, giản dị. Bức thứ 2 cho thấy con đường lên Đông Bắc cũng không hiểm trở lắm, có dịp tôi sẽ đèo xe lên. Bức Đèo Giàng làm tôi nhớ bài "Qua đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan, phải chi có thêm chút khói bếp bốc lên nữa th́ thật là tuyệt! Bức Hồ Thăng Hen, nước màu xanh ngọc, 2 bên nương ngô. Nếu đến đó chơi, thả 1 chiếc bè nhỏ, hái ngô bên bờ, dựng 1 bếp than nhỏ nướng ngô, để mặc chiếc bè trôi tự do, ḿnh nằm trên bè, bắt chân chữ ngũ mà ngắm trời mây Đông Bắc th́ thật là thú ! Làm tôi lại nhớ đến 1 bài thơ chữ Hán từng đọc qua, tả cái màu xanh của hồ nước: trời xanh liền với non xanh, non xanh rủ bóng nước xanh một màu!
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 170 of 481: Đă gửi: 25 June 2005 lúc 2:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
Huynh NhuKhong có lời bài nhạc "khi cố quên là khi ḷng nhớ thêm..." không? Tự nhiên hôm nay cảm được cái mệnh Kiếp thân Không này.
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
nhukhong Hội viên

Đă tham gia: 10 January 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 71
|
| Msg 171 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 12:28am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào anh chủ quán cafe Mai Thôn đây là bài nhạc anh muốn t́m . Chúc anh 1 cuối tuần vui
Sầu Lẻ Bóng
Người ơi khi cố quên là khi ḷng nhớ thêm
Ḍng đời là chuỗi tiếc nhớ
Mơ vui là lúc ngàn đắng cay... xé tâm hồn
Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu
Ḷng ḿnh thầm nhớ dĩ văng
Đau thương từ lúc vừa bước chân
Vào đường yêu
Đêm ấy mưa rơi nhiều
Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly
Nghe tim ḿnh giá buốt
Hồi c̣i xé nát không gian
Xót thương vô vàn
Nh́n theo bóng tàu dần khuất trong màn êm
Mùa thu thương nhớ bao lần đi về có đôi
Mà người c̣n vắng bóng măi
Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay... đă phai rồi
Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên
Đời việc ǵ đến sẽ đến
Những ai bạc bẽo ḿnh vẫn không... đành ḷng quên
Tác Giả :Anh Bằng
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 172 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 7:16am | Đă lưu IP
|
|
|
Cám ơn huynh NhuKhong nhiều nhé, có huynh, quán cafe nhỏ này co đủ thơ, nhạc, họa, đạo
Mời huynh cafe sáng
thân
mt
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 173 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 10:20am | Đă lưu IP
|
|
|
Một số ảnh chụp ở khu vực phía sua Chợ lớn - Kênh Tàu hũ
Các huynh lưu ư là tôi chỉ đi lấy ảnh lung tung rồi post lại chứ ko phải là ảnh của tôi đâu.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
nhukhong Hội viên

Đă tham gia: 10 January 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 71
|
| Msg 174 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 11:39am | Đă lưu IP
|
|
|
donau đă viết:
Đèo Giàng
|
|
|
maithon đă viết:
Bức Đèo Giàng làm tôi nhớ bài "Qua đèo Ngang" của Bà Huyện Thanh Quan, phải chi có thêm chút khói bếp bốc lên nữa th́ thật là tuyệt! Bức Hồ Thăng Hen, nước màu xanh ngọc, 2 bên nương ngô. Nếu đến đó chơi, thả 1 chiếc bè nhỏ, hái ngô bên bờ, dựng 1 bếp than nhỏ nướng ngô, để mặc chiếc bè trôi tự do, ḿnh nằm trên bè, bắt chân chữ ngũ mà ngắm trời mây Đông Bắc th́ thật là thú !
|
|
|
Qua Đèo Ngang
Qua đỉnh đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông rợ mấy nhà
Nhớ nước đau ḷng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh t́nh riêng ta với ta
Bà Huyện Thanh Quan
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
nhukhong Hội viên

Đă tham gia: 10 January 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 71
|
| Msg 175 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 11:41am | Đă lưu IP
|
|
|
maithon đă viết:
Cám ơn huynh NhuKhong nhiều nhé, có huynh, quán cafe nhỏ này co đủ thơ, nhạc, họa, đạo
Mời huynh cafe sáng
thân
mt |
|
|
Cám ơn ly café sáng của anh nhé, vừa thưởng thức ly café thơm ngon , vừa ngắm nh́n cảnh đèo núi chập chùng hửu t́nh với bài thơ Qua Đèo Ngang của Bà Huyện Thanh Quan thật là tuyệt .
Một mảnh t́nh riêng ta với ta
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
| Msg 176 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 1:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
Qua Đèo Ngang
Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà,
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông rợ mấy nhà
Nhớ nước đau ḷng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Dừng chân ngoảnh lại trời non nước
Một mảnh t́nh riêng ta với ta
Bà Huyện Thanh Quan
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
Zero04 Hội viên

Đă tham gia: 10 November 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1114
|
| Msg 177 of 481: Đă gửi: 26 June 2005 lúc 10:42pm | Đă lưu IP
|
|
|
maithon đă viết:
Huynh NhuKhong có lời bài nhạc "khi cố quên là khi ḷng nhớ thêm..." không? Tự nhiên hôm nay cảm được cái mệnh Kiếp thân Không này. |
|
|
Nghe huynh than thở về KK, tôi phải vào đây chia sẽ và an ủi với huynh. Chính bản thân tôi cũng sanh vào tháng 10, nhưng đến giờ này tôi thật không hoàn toàn tin vào thuyết mệnh Không thân Kiếp là bất hạnh hay oan nghiệp.
Nói ra, không phải là cố gắng để bênh vực cho số phận của những người sanh vào tháng 10 và tháng 4 mà thực tế theo thuyết mệnh Không thân Kiếp, theo tôi, hoàn toàn không có ǵ đáng thuyết phục cả !
Các bạn suy gẫm đi, bao nhiêu người không nhà, hay là tàn tật hoặc ăn mày ở ngoài đường có bất hạnh hay là oan nghiệt hơn chúng ta hay không?
Những người đó, họ sanh ra không phải vào tháng 10 mà cũng chả phải là tháng 4 th́ sao họ quá bất hạnh và oan nghiệt vậy?.
C̣n riêng về cá nhân ḿnh, lúc tuổi trẻ tôi trôi nổi và gian truân lắm, đi vượt biên lúc vừa hơn 17 tuổi thôi, sang đất người, tất cả phải tự lo, lại bơ vơ, dĩ nhiên là nhớ nhà và buồn vô hạn.
Lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng chắc là ḿnh sanh vào tháng 10 cho nên cuộc đời như vậy, nhưng sau này tôi lại nghĩ khác lại hoàn toàn.
Ai trong chúng ta không bơ vơ, không khổ cực khi sang đất người?, ai trong chúng ta không đau buồn, không thương nhớ gia đ́nh, quê hương trên đất nguời?. Trong những người Việt ở hải ngoại có mấy ai vừa sang đất người là được sống trong nhung lụa, trong hạnh phúc giàu sang đâu?
Nhiều lần tự kinh nghiệm lấy bản thân, nên tôi tự kết luận là không phải người sanh tháng 10 và tháng 4 là bất hạnh, là oan nghiệp, mà phải xét vào nhiều điểm khác nữa trên lá số tử vi.
Tại sao :V́ ngoài kia, biết bao nhiêu người không có mệnh Không thân Kiếp hay mệnh Kiếp thân Không sao họ lại bất hạnh , và oan nghiệt quá vậy?
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
| Msg 178 of 481: Đă gửi: 27 June 2005 lúc 1:33am | Đă lưu IP
|
|
|
Mời các huynh cafe, có cái quán nhỏ này cũng hay, lâu lâu vào cafe cho dỡ buồn ngủ .
-H́nh huynh Donau post lần này hihi, Việt Nam hết sức luôn . Khu vực này là cầu chữ U, bây giờ h́nh như là không c̣n nữa th́ phải . Nổi tiếng kẹt xe và hồi hộp khi qua cầu . Nhưng ta vẫn sống khỏe
-Cám ơn Huynh Như Không và anh 9 cho mọi người thưởng thức bài qua Ddèo Ngang . "Từ dạo mang gươm đi mở nước, ngh́n đời thương nhớ đất Thăng Long"
-Huynh 004 chắc hiểu lầm ư tôi rồi, bất cứ ai sinh tháng chẳn âm lịch đều bị Kiếp Không thủ hoặc chiếu mệnh thân mà, do đó phải có đến 50% nhân loại bị vướng vào Kiếp Không, nên đâu có ǵ đáng sợ
Ư tôi "cảm" đây có nghĩa là "yêu" bộ Kiếp Không đó. Trong trên 100 sao của Tử Vi, tôi chỉ thích, phục, yêu, quí, kính trọng duy nhất có bộ sao Không Kiếp, bộ sao của t́nh yêu, của khát vọng, của nghị lực, của hiên ngang anh hùng, của ư chí, của ḷng can đảm, của bác aí, của lăng mạn, của cao thượng, của khổ đau và của niềm kiêu hănh bước chân qua những giá trị giả dối của xă hội và của một nụ cười mĩa mai !
Trong Tử Vi, tôi chỉ cuối đầu kính trọng Địa Không, Địa Kiếp mà thôi . Và rất khinh Tử Phủ Vũ Tướng hăm địa hoặc lẫn Kiếp Không, hèn mà mang đai đội mũ !
"Em ơi, điểm phấn to son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười"
Nhất sinh đê thủ bái "Kiếp Không"
-Cafe miễn phí cho bất cứ bạn nào có Kiếp Không .... Riêng Kiếp Không hăm địa th́ xin nhận tiếp ở tôi 1 cái cuối đầu .
__________________
mt
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
minhkhiem Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 14 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 32
|
| Msg 179 of 481: Đă gửi: 27 June 2005 lúc 8:33am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào huynh Mai Thôn,
Xin huynh một ly cà phê đen, ít đường.
Ḿnh thường ḍ Thiên Mă để t́m nước bước đường đi. Nhưng Kiếp Không mở ra rất nhiều cơ hội vượt bậc.
Phàm nhân không ưa Kiếp Không. Người ưa Kiếp Không thường có chỗ bất phàm.
Cà phê ngon không phải chỉ do vị, mà c̣n do quán, và người sửa soạn nữa.
Cảm ơn huynh,
mk
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
donau Hội viên

Đă tham gia: 27 October 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 402
|
| Msg 180 of 481: Đă gửi: 27 June 2005 lúc 9:11am | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi mời các huynh thuởng thức câu chuyện có hậu này.
Thái B́nh: Trở thành tỷ phú từ hai bàn tay ''bị phong cùi''
THÁI B̀NH 20-06 - Bị phong cùi hủi (miền Bắc Việt Nam gọi “la hủi”) vốn là nỗi ám ảnh khôn nguôi đối với những ai không may mắn mắc phải căn bệnh này. Tại Việt Nam, đa số những người mắc bệnh bị cộng đồng kỳ thị và xa lánh. Tại thị xă Thái B́nh, tỉnh Thái B́nh có một phụ nữ không may như vậy nhưng chị đă vượt qua số phận và trở thành tỷ phú.
Dưới tựa đề “Chuyện cổ tích về số phận kỳ lạ của một người đàn bà” tờ Tiền Phong đă viết về người phụ nữ rất đặc biệt này như sau:
“Chị đưa tay rót nước. Tôi (phóng viên báo Tiền Phong) bỗng giật ḿnh khi nh́n thấy đôi bàn tay cụt hết ngón, sần sùi, sứt sẹo, đôi chỗ vẫn c̣n rớm máu... Gần cả một đời, người đàn bà “khó đôi bàn tay” này đă nếm trải trăm đắng, ngàn cay mà có lẽ các nhà tiểu thuyết cũng không tưởng tượng ra nổi một số phận kỳ lạ như vậy. Nghe chị kể mà tôi gai người, để rồi tin rằng ở đời vẫn c̣n chuyện cổ tích...
Khúc “dạo đầu” của số phận
Năm 1967, thời điểm cuộc chiến Việt Nam bước vào giai đoạn cực kỳ ác liệt, sau khi tốt nghiệp Đại Học Tài Chính Kế Toán, cô gái trẻ Trần Thị Hằng được cử vào miền Nam công tác. Trên đường đi, vướng phải ḿn, chị suưt chết trong gang tấc. Nhưng chiến tranh thực sự in dấu ấn khủng khiếp vào đời chị khi nó cướp mất đứa con trai đầu ḷng mới tṛn 2 tuổi.
Năm 1970, sau cơn sốt rét thập tử nhất sinh, chị được điều ra Bắc làm ở Cục Thu Bội Chính (Bộ Tài Chính). Năm 1972, đang ở Hoài Đức (Hà Tây), chị bị trúng bom. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, buộc phải nghỉ việc về quê chồng. Từng ấy biến cố đối với người đời có thể xem là bất hạnh rồi, nhưng với chị đó mới chỉ là “khúc dạo đầu” của số phận...
Cuộc sống ở Bắc Ninh quê chồng khốn khó đến nỗi chị phải gửi Tú Anh - đứa con trai c̣n đi chưa vững - về quê Thái B́nh cho bà ngoại nuôi. Những tưởng, nghèo khổ sẽ khiến vợ chồng thương nhau hơn, nhưng người chồng không chấp nhận cảnh “râu tôm nấu với ruột bầu”, đă bỏ chị đi theo một người đàn bà khác.
Mang thai đứa con thứ ba được 8 tháng, ngày nọ chị bỗng thấy lên cơn sản giật đau quằn quại. Một người phụ nữ thương t́nh đă đưa chị đi bệnh viện cấp cứu. Bệnh viện chỉ cứu được mẹ, c̣n đứa con hơn 8 tháng tuổi đă chết khi chưa kịp nh́n thấy ánh sáng mặt trời...
Từ bệnh viện trở về, đập vào mắt người mẹ vừa mất con là một sự thật phũ phàng khác: Quần áo chị đă bị người nhà chồng đốt sạch. Đến nước ấy, chị chỉ c̣n mỗi con đường về quê với mẹ.
Nhưng về quê, chính quyền địa phương lại nghi ngờ chị “trốn chúa lộn chồng” nên bắt trở lại Bắc Ninh. Chị cứ sống cảnh chơi vơi, không hộ khẩu, bị đưa đi đẩy lại như thế trong một thời gian dài.
Người mẹ già đang ở với chị gái. Không chốn nương thân, chị lấy 5 cây chuối kết thành bè, dựng lên đó túp lều lợp bằng cỏ môi, lênh đênh trên mặt ao hoang vắng.
Mùa Đông rét căm căm. Ban đêm chị để đứa con trai bé bỏng nằm trên người, ôm chặt lấy nó, tự biến ḿnh thành chiếc ḷ sưởi mặc cho gió lạnh lùa tứ bề. Trời mưa to, nước tuôn xuống túp lều rách nát, chị lấy chiếc nón mê đội lên đầu con, c̣n ḿnh đành chịu ướt.
Nước quyện với bồ hóng trên mái nhà rơi xuống, nhuộm đen cả mặt chị. Có lúc, nước mắt ḥa với nước mưa lẫn bồ hóng, chảy thành ḍng trên đôi g̣ má gầy guộc. Nằm mà nơm nớp lo chiếc bè chuối có thể bị ch́m bất cứ lúc nào.
Chẳng biết chia sẻ cùng ai, trong nỗi cô đơn cùng cực, người đàn bà ấy đă làm những câu thơ như thế này: “Túp lều nát rùng ḿnh trong giá rét; Chiếc nôi nghèo run rẩy giữa đêm giông; Ai sẽ về chăm lo? Chẳng c̣n ai nữa hết; Tội nghiệp nỗi cô đơn trong đêm tối khóc thầm”.
Gánh con ra chợ cầm nợ
Chị đọc cho tôi nghe bằng một chất giọng tưởng như có thể gọi cả đêm Đông ấy về đây. Rồi chị nói: “Hồi đó, chị Dậu c̣n sướng hơn tôi v́ có đàn chó để bán. Ở đă thế, kiếm miếng ăn c̣n cơ cực gấp mấy lần...”
Hàng ngày, từ túp lều, chị đặt Tú Anh vào một đầu quang gánh, đầu c̣n lại bỏ vào ḥn đá cho cân, rồi quảy ra chợ. Đến chợ chị đưa thằng con trai đi cầm nợ để lấy chịu của người ta mớ rau, ít cà chua đem bán, với lư lẽ như thế này: “Cháu không có vốn, nên đặt đứa con ở đây cho bà tin, bà cho lấy ít hàng đi bán kiếm chút tiền đong gạo. Bán xong sẽ về trả tiền và xin lại con. Cháu chẳng phải chửa hoang đâu, chẳng qua bị chồng ruồng bỏ”.
Cứ thế, Tú Anh trở thành một thứ “vốn lưu động” giúp hai mẹ con sống qua ngày. Đi bán hàng ở chợ Rồng (Nam Định), xa quá không về nhà được, đêm chị bỏ con vào bao tải, c̣n ḿnh ngồi canh cho con ngủ, muỗi đốt đỏ chi chít cả mặt. Những nốt muỗi đốt trông như một trời sao.
Thời ấy, nước máy khan hiếm, chị có thêm nghề đi xếp nước thuê. Đứng xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, người ướt nhoẹt, chỉ được trả có vài xu. Đứng xếp hàng từng đêm như thế, chị mơ ḿnh sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ cho hai mẹ con trú nắng trú mưa. Ước mơ đó có vẻ như quá xa vời khi mà để mua một chiếc bếp thổi giá có 8 đồng mà 2 năm rưỡi chị mới trả xong nợ.
Nhưng rồi, sau bao đêm ngồi bên bao tải canh cho con ngủ, sau bao đêm ướt sũng xếp hàng thuê, cuối cùng chị cũng dành dụm được một khoản tiền mua cái ao hoang hóa, nơi bao năm nay “chứa chấp” chiếc bè chuối của hai mẹ con. Cái ao giá 2 triệu đồng, chị phải vay nặng lăi 1 triệu đồng, 10 năm sau mới trả xong, lúc đó số nợ đă lên tới 10 triệu đồng.
Ngày đi làm, đêm chị lặng lẽ gánh đất về lấp ao. Chiếc ao rộng, nước sâu, từng gánh đất nhỏ nhoi đổ xuống tan biến đi, giống như “dă tràng xe cát biển Đông”. Nhưng rốt cục th́ đó cũng chẳng phải “công dă tràng”, một góc ao đă biến thành đất bằng, đủ để dựng nhà.
“Dựng nhà”, hai từ đó nghe mỉa mai làm sao khi mà trong tay chị không có lấy một đồng. Nhưng người đàn bà ấy biết ḿnh phải làm ǵ. Cả ngày buôn thúng bán mẹt ngoài chợ, trời chập choạng tối, chị lại gánh đá đổ ở điếm đầu làng, rồi từ đó “tha” về chiếc bè chuối.
Âm thầm gánh đá trong đêm như vậy, có những lúc buồn ngủ, đ̣n gánh bật ra đập vào mặt chị thâm tím. Nghĩ đến đứa con trai đói ăn, chị c̣n “đa mang” đi gánh thuê cát vàng, gánh cả một thuyền cát chỉ được cho vay 13 bơ tấm, nhưng sau đó phải trả bằng gạo.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
|
|