Tác giả |
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 301 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 2:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRỞ VỀ TỪ CƠI SÁNG
BÊN KIA CỬA TỬ
(Charles Leadbearter)
Lời dịch giả: Một trong những bộ sách đặc biệt của Tây Tạng là bộ Tử Thư (Tibetian Book of the Death) viết về đời sống sau khi chết. Cuốn sách đă được nhiều người nghiên cứu và phiên dịch nhưng v́ nó quá hàm súc, khó hiểu nên một số học giả đă rút tỉa vài đoạn trong đó, khai triển rộng ra để an ủi những người đang đau khổ v́ cảnh tử biệt. Phần dưới đây trích trong cuốn "To Those Who Mourn" của Giám mục Charles Leadbeater, một nhà thần học nổi tiếng của thế kỷ 20.
Bạn thân mến,
Tử thần vừa cướp mất của bạn một người mà bạn yêu quư nhất đời. Đối với bạn, hiện nay đời sống bỗng trở nên trống rỗng vô vị, và có lẽ không c̣n lư do ǵ để sống nữa. Cuộc đời từ nay chỉ c̣n là những chuỗi ngày dài đăng đẳng, đầy tẻ nhạt chán chường. Hạnh phúc đă mất sẽ không bao giờ trở lại; những cử chỉ âu yếm, những câu nói yêu thương dường như đă ch́m lặn trong màn sương ngăn cách hai thế giới. Có lẽ bạn đang nghĩ về bạn, bạn đang mất mát không thể văn hồi vừa sẩy ra, nhưng có thể bạn c̣n đang nghĩ không biết người bạn thương yêu nay đang lâm vào t́nh trạng nào ? Tuy bạn biết người đó đă đi xa rồi, đi mất rồi nhưng bạn không biết là đi đâu, số phận người đó như thế nào ? Bạn cầu mong người đó sẽ gặp được những sự b́nh an, tốt đẹp nhưng rồi bạn lại thấy vẫn có một cái ǵ không ổn v́ không ai có thể giải thích cho bạn một cách thỏa đáng về ư nghĩa của đời sống cũng như cái chết. Giáp mặt trước sự kiện này bạn đâm ra bàng hoàng hoảng hốt, và đời sống đối với bạn bỗng trở nên một gánh nặng không thể gánh vác một ḿnh được nữa.
Này bạn, tâm trạng của bạn là một tâm trạng tự nhiên và thành thật. Tôi ước mong có thể chia sẻ với bạn về sự mất mát lớn lao này bằng sự giúp đỡ chân thành của tôi. Dĩ nhiên bạn nghĩ rằng: Làm sao tôi có thể an ủi bạn được! Làm sao một người như tôi có thể hiểu được nỗi đau khổ vô vàn của bạn kia chứ! Nhưng bạn hỡi, sự buồn rầu đau khổ của bạn đă xây dựng trên một hiểu lầm. Thưa vâng, một hiểu lầm tai hại và tôi mong khi hiểu rơ được điều này th́ có lẽ bạn sẽ bớt đau khổ hơn. Tôi muốn tŕnh bày cho bạn một quan điểm khác với quan niệm thông thường như sau.
Này bạn, sự đau khổ của bạn chỉ là một ảo giác rất lớn do sự thiếu hiểu biết về những định luật thiên nhiên, hay nói một cách khác, là đời sống bên kia cửa tử. Nếu bạn có một sự hiểu biết đúng đắn về sự kiện này th́ có lẽ bạn sẽ không c̣n đau khổ nữa. Người Phương Đông, nhất là người Tây Tạng, đă nghiên cứu về nó qua nhiều thế kỷ và ngày nay khoa học cũng đă bắt đầu chứng minh được rằng "có một đời sống sau khi chết". Cửa tử không c̣n là một sự bí mật nữa v́ cái thế giới bên kia, cái thế giới đầy bí mật đó đă không c̣n bí mật nữa. Cái thế giới đó thực sự hiện hữu, là một thế giới tương tự như thế giới hiện nay của chúng ta và dĩ nhiên cũng chịu sự chi phối của những định luật trong vũ trụ, tương tự như những định luật mà chúng ta đă biết. Tôi sẽ giải thích rơ rệt một vài nguyên tắc căn bản mà dĩ nhiên bạn có thể khảo sát thêm, nếu bạn muốn. Trước hết, tôi mong bạn hăy ngưng than khóc v́ sự đau thương của bạn chỉ làm thương hại cho người bạn thương mếm chứ không giúp được ǵ cho người đó đâu! Một khi bạn hiểu rơ điều mà tôi sắp tŕnh bày th́ có lẽ bạn cũng sẽ đồng ư như vậy.
Có thể bạn cho rằng điều tôi sắp tŕnh bày chỉ là những lời an ủi hay những dự đoán mơ hồ mà thôi. Nhưng tôi muốn hỏi bạn, sự đau khổ và suy nghĩ của bạn hiện nay đă được xây dựng trên nền tảng nào ? Phải chăng bạn tin tưởng như vậy v́ một vài người trong giáo hội chúng ta đă dạy như thế, hoặc căn cứ trên một vài quyển sách, hoặc là sự tin tưởng của đa số người trong thời đại này rằng chết là hết, là thiên thu cách biệt, là vĩnh viễn chia tay ? Nếu bạn suy nghĩ thật kỹ mà không bị các thành kiến chi phối, th́ bạn sẽ thấy rằng quan niệm đó cũng chỉ là một dự đoán mơ hồ mà thôi.
Nếu đọc kỹ Thánh Kinh, bạn sẽ thấy một sự thật rằng, theo thời gian, đă có nhiều cách giải thích Kinh Thánh khác nhau. Cái quan niệm rằng chết là hết, là chấm dứt vĩnh viễn đă căn cứ trên sự hiểu biết nào ? Được xây dựng từ thời đại nào ? Quan niệm Thiên Đàng và Địa Ngục có từ lúc nào ? Phải chăng đó cũng chỉ là những quan niệm như trăm ngàn quan niệm khác? Phải chăng v́ được nhiều người tin tưởng nên người ta đành chấp nhận mà không đ̣i hỏi một sự giải thích nào ? Nhưng sống và chết là một vấn đề trọng đại, liên quan mật thiết đến đời sống hiện nay. V́ lẽ đó, chúng ta không thể chấp nhận nó một cách dễ dăi được. Đây là một vấn đề lớn, đời hỏi một sự nhiên cứu hết sức đích đáng và phân tích thật cẩn thận. Tôi không đ̣i hỏi bạn phải tin tưởng một cách mù quáng đâu. Tôi chỉ muốn tŕnh bày những ǵ mà chính tôi biết là có thật, dựa theo kinh nghiệm của tôi và của những bậc thầy Phương Đông mà tôi đă có cơ hội gặp gỡ và học hỏi. Tôi mời bạn cùng quan sát nó.
XÁC THÂN CHỈ LÀ BỘ Y PHỤC
Trước hết chúng ta hăy t́m hiểu về sự cấu tạo con người. Khoa học đă cho chúng ta biết khá rơ về thể chất con người cũng như các hoạt động sinh lư, tâm lư nhưng vẫn c̣n một yếu tố khác mà khoa học chưa thể chứng minh, đó là cái mà người ta gọi là linh hồn. Đây là một danh từ không chính xác lắm nhưng tôi không muốn đi vào những định nghĩa. Đă từ lâu, các tôn giáo lớn đều đă đề cập một cách mơ hồ rằng con người có một cái ǵ trường tồn gọi là linh hồn và cái này vẫn hiện hữu sau khi thể xác chết đi . Tôi thấy không cần thiết phải dẫn chứng bằng kinh sách hay lư thuyết về sự hiện hữu của linh hồn, cũng như không cần phải dài ḍng về các hiện tượng như đầu thai, thần đồng, người chết sống lại kể về thế giới bên kia, v́ đă có nhiều sách vở đề cập đến nó rồi. Tôi chỉ mong bạn vững tin rằng linh hồn vốn có thật và nó là một chân lư đứng đắn. Con người là một linh hồn và có thể xác. Thể xác không phải là con người. Nó chỉ là y phục của con người mà thôi. Điều mà chúng ta gọi là sự chết chỉ là sự cởi đi một cái áo cũ, đó không phải là sự chấm dứt. Khi bạn thay đổi y phục, bạn đâu hề thấy mất ḿnh, bạn chỉ bỏ cái áo mà bạn đang mặc đó thôi. Cái áo có thể được cất vào tủ, mang đi giặc ủi hoặc vứt bỏ, nhưng người mặc nó chắc chắn vẫn c̣n. Do đó phải chăng khi thương yêu ai, bạn thương yêu người ấy chứ đâu phải thương yêu chiếc áo của người ấy ?
Trước khi bạn có thể hiểu được t́nh trạng của người mà bạn thương yêu, bạn cần phải hiểu rơ t́nh trạng của chính bạn đă. Bạn là một linh hồn bất tử; bất tử v́ tinh hoa của bạn vốn có tính chất thiêng liên, bởi v́ bạn là một phần của một đại thể cao cả hơn nhiều. Bạn đă từng sống trong nhiều thế kỷ. Trước khi mặc bộ quần áo này, bộ quần áo mà hiện nay bạn gọi là xác thân, th́ bạn đă từng mặc những bộ quần áo khác, và bạn c̣n sẽ mặc nhiều bộ quần áo khác nữa trong tương lai, khi bộ quần áo hiện tại đă tan thành tro bụi. Kinh Thánh đă nói: "Thượng Đế sinh ra con người từ h́nh ảnh bất diệt của Ngài". Đây không phải là một giả thiết hay một sự tin tưởng nào mà có bằng chứng hẳn hoi. Điều bạn cho là một đời thật ra chỉ là một ngày nho nhỏ trong một kiếp sống kéo dài vĩnh viễn thiên thu và điều này cũng xảy ra cho người bạn yêu. Tóm lại, người bạn yêu thương không hề chết, không hề mất đi, mà chỉ cởi bỏ bộ áo của họ mà thôi.
Bạn đừng tưởng chết chỉ như một luồn ghơi, không có h́nh dáng chi cả hoặc thua kém lúc c̣n sô"ng về một điểm nào đó. Cách đây nhiều thế kỷ, Thánh Paul đă nói: "Có một cái thể vật chất và có một cái thể tinh thần". Nhiều người đă hiểu lầm mà cho rằng những thể đó nối tiếp nhau chứ không hiểu rằng chúng ta đều có cả hai thể đó trong cùng một lúc. Thưa vâng, cái thể vật chất đó chính là cái xác thân mà bạn đang thấy, và cái thể tinh thần kia chính là cái mà bạn không thấy và thường gọi bằng danh từ "linh hồn". Khi bạn bỏ thể xác th́ bạn giữ lại cái thể tinh thần kia.
Nếu bạn đồng ư, hay tạm thời đồng ư về quan niệm này th́ chúng ta có thể đi xa hơn. Nếu bạn biết rằngchẳng phải khi chết bạn mới cởi bỏ "bộ áo" đó mà ngây khi ngủ bạn cũng tạm thời cởi bỏ nó và đi vẩn vơ trong một cơi giới khác trong cái thể tinh thần của bạn. Dĩ nhiên khi tĩnh dậy th́ bạn lại mặc vào bộ áo thể xác đó trong khi người chết th́ không c̣n mặc lại bộ áo đó được nữa. V́ sự cấu tạo và rung động nguyên tử của hai cơi vốn khác nhau nên cơi nào chỉ có thể nh́n được cơi đó mà thôi. Đôi khi tỉnh dậy, bạn mơ hồ như ḿnh có thấy một cái ǵ đó, dĩ nhiên nó đă bị thay đổi rất nhiều bởi sự sắp xếp lại qua kư ức và bạn gọi điều này là chiêm bao.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 302 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 3:57pm | Đă lưu IP
|
|
|
LÀM THẾ NÀO ĐỂ TIẾP XÚC VỚI NGƯỜI CHẾT
Chương Hai
...Chúng ta đang sống ở thời kỳ khoa học và không chấp nhận những ư tưởng vu vơ, hoàn toàn trái với lư thuyết khoa học cũng như trái ngược với những lời dạy bảo đầy bác ái, nhân từ và sáng suốt của đấng Cứu Thế. Chúng ta những linh hồn đang sống trong cơi vật chất và chỉ biết đến những sự kiện liên quan đến cơi vật chất này mà thôi. Tất cả mọi sự hiểu biết của chúng ta đều dựa trên những giác quan của thể xác. Nhưng các giác quan này th́ bất toàn. Thí dụ như chúng ta có thể thấy được những vật thuộc thể lỏng hay thể rắn nhưng lại không thể thấy được thể hơi mặc dù chúng ta biết rằng thể hơi hiện hữu. Hiển nhiên nếu có những thể khác thanh nhẹ hơn thể hơi th́ làm sao chúng ta có thể thấy được. Nói tóm lại, v́ giác quan của chúng ta bất toàn mà chúng ta không thấy được một số dữ kiện, tuy nhiên chúng ta không thể kết luận v́ không thấy được mà chúng không hiện hữu. Người Phương Đông đă ư thức được điều này từ lâu qua các công phu luyện tập đặc biệt mà nhiều người cho là phi thường.
Thật ra nguyên lư của nó rất giản dị. Người nào biết rèn luyện tinh thần, phát triển các "giác quan" của tinh thần th́ họ sẽ có các quyền năng về tinh thần. Nếu các bạn biết rằng thể tinh thần cũng giống như thể vật chất (thể xác), đều có những giác quan riêng biệt th́ bạn sẽ hiểu điều tôi nói. Nếu thể xác có thị giác th́ thể tinh thần cũng có một thị giác tương tự, nhưng đây là một thứ thị giác đặc biệt, có thể nh́n thấy những cái mà nhăn quan của thể xác không nh́n thấy được. Người Tây Tạng gọi quyền năng này là Thần Nhăn hay là con mắt thứ ba (Third eyes). Sách vở huyền môn Tây Tạng nói rơ rằng, thể tinh thần có những giác quan tương ứng với những giác quan của thể xác nhưng bao trùm một giới hạn bao la, rộng răi hơn nhiều. Các danh sư Tây Tạng gọi đó là các năng khiếu mà con người có thể sử dụng được nếu họ biết cách chủ trị tinh thần, khai triển các giác quan này. Dĩ nhiên những người đă khai mở những quyền năng đó có thể ư thức được nhiều điều mà người thường không thể biết được.
Chính nhờ khai mở được các giác quan đặc biệt này mà các danh sư Tây Tạng đă nghiên cứu về đời sống cơi giới bên kia, cơi giới mà chúng ta thường gọi là "cơi chết" hay "bên kia cửa tử". Họ xác định rằng chết không phải là sự chấm dứt của kiếp sống mà chỉ là một bước đi từ giai đoạn sống này qua giai đoạn sống khác. Xác thân phục vụ tinh thần và là một phương tiện liên lạc (communicate) với cơi trần. Nếu không có xác thân th́ phần tinh thần không thể liên lạc được với cơi trần được và dĩ nhiên không thể ảnh hưởng hoặc thọ lănh ảnh hưởng của nó. Cơi trần là một trường học hết sức quan trọng để linh hồn học hỏi, kinh nghiệm; và những điều học hỏi đều được lưu trữ trong kư ức tâm linh, một thứ kư ức vô cùng giới hạn. Chỉ riêng ở cơi trần người ta mới có thể thực sự học hỏi và áp dụng hay thực hành những điều đă học. Ở những cơi khác, v́ sự cấu tạo của nguyên tử quá thanh, quá nhẹ nên việc học hỏi chỉ có tính cách lư thuyết chứ không thể thực hành được.
Điều chúng ta cần biết là những người mà ta cho rằng đă chết thực ra không hề chết, không hề ĺa xa chúng ta. V́ một lư do mơ hồ mà người ta tin rằng chết là chấm dứt, là chia ly, sau đó linh hồn được lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục rồi ở đó vĩnh viễn. Tác động của Thượng Đế chắc chắn vô cùng huyền diệu, nhiều khi chúng ta không thể hiểu được nhưng không bao giờ trái ngược với định luật thiên nhiên. Khi một người cởi bỏ bộ áo choàng ra th́ họ vẫn đứng ở chỗ củ chứ nào có thể biến mất được. H́nh dáng của họ thay đổi phần nào nhưng chắc chắn họ không thể phút chốc biến ra người khác được. V́ thể xác đă bỏ lại nên bạn không c̣n thấy người đó nữa mà chỉ thấy cái thể xác bất động nằm ở đó thôi. Nhưng điều này không có nghĩa là người bạn yêu thương đă đi xa rồi.
Khoa học đă chứng minh mắt của chúng ta chỉ đáp ứng được với một số rung động tối thiểu trong vũ trụ. Nếu sử dụng các dụng cụ tinh vi hơn, người ta có thể nh́n thấy được các sự rung động mà mắt thường không thể nh́n thấy như tia hồng ngoại, tia tử ngoại v.v... Nếu bạn tin rằng các giác quan của thể xác đă giúp bạn cảm nhận được những vật chất cấu tạo bằng nguyên tử của cơi hồng trần th́ các giác quan của thể tinh thần cũng sẽ giúp bạn cảm xúc được các nguyên tử cấu tạo bởi cơi đó. Nhờ xúc giác, chúng ta có thể sờ mó các vật chất của cơi trần th́ một thứ xúc giác đặc biệt của thể tinh thần cũng giúp chúng ta sờ mó được các vật chất cấu tạo bởi nguyên tử cơi này. Bạn đừng nghĩ rằng cơi tinh thần đó nằm đâu xa xôi, thực ra nó và cơi trần này ở cùng một chỗ, chiếm cùng một vị trí trong không gian và thời gian, nhưng v́ cấu tạo bởi các nguyên tử khác nhau nên người ta không cảm thấy nhận được nó đó thôi. Quy tắc của điều mà khoa học gọi là "chiều không gian" (dimension) hiển nhiên đă vén lên một phần của sự bí mật này. Dĩ nhiên ngoài cơi tinh thần c̣n nhiều cơi giới khác nữa nhưng điều đó không quan hệ đến chúng ta hiện nay.
Tóm lại, người mà bạn tưởng đă đi xa rồi thật ra vẫn ở bên cạnh bạn và có thể đứng sát kề vai với bạn nữa ḱa. Dĩ nhiên bạn c̣n mặc một tấm áo choàng dầy, c̣n người kia th́ đă cởi bỏ chiếc áo đó rồi, do đó bạn không c̣n nh́n thấy người ấy nữa nhưng người ấy vẫn c̣n nh́n thấy bạn v́ sự rung động của các nguyên tử của cơi kia thanh nhẹ hơn nên có thể nh́n thấy được nhiều hơn.
Trong khi ngủ, khi bạn tạm thời cởi bỏ bộ áo vật chất này ra th́ bạn và người đó có thể tiếp xúc với nhau dễ dàng. V́ đa số mọi người thiếu sự chuẩn bị công phu hàm dưỡng tinh thần nên vẫn luôn luôn có một khoảng cách giữa tri thức của thể xác và thể tinh thần, do đó họ không thể nhớ lại được việc làm của thể tinh thần trong giấc ngủ. Hiển nhiên nếu chúng ta có thể nhớ trọn vẹn th́ sự chết đâu c̣n nữa. Một số đạo sư phương Đông đă tập luyện được công phu ǵn giữ cái trí nhớ liên tục này mà giao tiếp với cơi tinh thần trong giấc ngủ hoặc khi hành thiền. Dĩ nhiên đôi lúc ngủ cũng có người nhớ lại một vài chi tiết trong lúc ngủ nhưng họ thường kết luận là chuyện chiêm bao vô giá trị. Một người biết đoán điềm giải mộng có thể nói cho họ biết nhiều điều lư thú mà họ không ngờ.
Đối với những người thân quyến vừa ĺa đời, nếu họ ngủ được một giấc thoải mái th́ khi tỉnh dậy họ đều có cảm giác an tĩnh, phúc lạc như vừa được gần người thương yêu. Điều này không lạ v́ hiển nhiên họ đă tiếp xúc được với người thân trong giấc ngủ. Nếu bạn biết rằng cơi trần của chúng ta là cơi thấp, và cơi bên kia cửa tử vốn cao hơn th́ hiển nhiên cơi cao bao trùm cơi thấp theo định luật thiên nhiên. Ở cơi tinh thần người ta có thể nhớ lại rất rơ ràng các chuyện ǵ đă xảy ra trong cơi trần. Cũng như thế, khi ngủ người ta có thể hồi tưởng được nhiều chuyện đă quên từ lâu rồi, v́ không c̣n bị cản trở bởi các chướng ngại thuộc thể xác. Khi thức giấc, con người khoác lấy bộ ác vật chất, kư ức bị chi phối bởi các ảnh hưởng của thể xác, nó che khuất các linh năng cao hơn nên ít ai nhớ được điều ǵ rơ ràng. Các danh sư Tây Tạng chỉ dẫn rằng, nếu muốn chuyển đạt tin tức cho người quá cố, bạn có thể giữ trong tư tưởng điều bạn muốn nói th́ chuyện đó sẽ xảy ra. Tuy nhiên bạn nên biết rằng ở cơi tinh thần, người ta có thể đọc được tư tưởng của người sống. Nếu người quá cố vẫn c̣n luẩn quẩn gần đó th́ họ có thể đọc được tư tưởng của bạn dễ dàng. Ở cơi tinh thần, người ta không rảnh rỗi ngồi không mà có những việc khác để thi hành, do đó nếu có thể, bạn không nên làm rộn đến họ....
Cho đến nay, tôi chỉ đề cập đến vấn đề tiếp xúc với người chết bằng cách vào thế giới bên kia trong giấc ngủ v́ đó là đường lối tự nhiên thông thường. Dĩ nhiên vẫn có những đường lối khác thường và không tự nhiên. Có người chết tạm thời mượn lấy một h́nh thể khác trong chôc lát (trường hợp lên đồng, nhập cốt) hoặc sử dụng một h́nh nộm, một cái bóng, tạo ra bởi các nguyên tử vật chất, để tiếp xúc với người cơi trần. Đây là những điều không đứng đắn, mơ hồ, khó kiểm chứng, dễ bị lợi dụng, có thể đưa đến sự bịp bợm, phỉnh gạt của một số thầy pháp, thực hành tà thuật. Dó đó, theo sự nghiên cứu và hiểu biết của tôi, đây là điều nên thận trọng v́ việc vong linh cố gắng liên lạc với cơi trần bằng cách này thường bắt nguồn từ những nguyên nhân đặc biệt. Có thể v́ họ có điều ǵ oan ức cần biện bạch, hoặc các đau khổ lo âu cần được giúp đỡ. Trong trường hợp này, tốt nhất là ráng t́m hiểu xem họ muốn ǵ rồi chúng ta giúp họ giải quyết những việc đó sớm chừng nào tốt chừng nấy để tâm hồn họ được an tĩnh...
Tôi mong bạn hiểu rằng sự chết không đem lại một thay đổi ǵ cho con người thật sự cả. Không thể nào một người vừa chết đă trở nên một vị thánh, hay một đấng thiên thần. Người chết không thể trở thành một bậc vĩ nhân hiểu biết tất cả mọi sự được, mà chỉ là một người giống như trước khi chết một ngày hay một vài giờ mà thôi. Hiển nhiên người đó cũng có t́nh cảm, kiến thức, sự hiểu biết; chỉ khác ở chỗ họ đă cở bỏ bộ áo mặc trên người ra, cởi bỏ gánh nặng trên vai (bệnh tật, mệt nhọc của xác thân) và có cảm giác thảnh thơi tự tại. Khi c̣n sống, ai ai cũng phải làm việc để giải quyết những nhu cầu vật chất như thực phẩm, nơi chốn cư ngụ, quần áo che thân, v.v... Tại cơi tinh thần, những thứ này trở nên vô dụng. Thể tinh thần không cần thực phẩm hay nơi chốn cư ngụ, do đó người ta dường như thoát được cái áp lực lớn lao về sự sinh sống. Đây là cả một sự cởi bỏ gánh nặng rất lớn nên người ta thường thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Theo các danh sư Tây Tạng, trong cơi tinh thần, không gian không c̣n là một trở ngại nữa. Người ta tự do di chuyển đó đây tùy theo ư muốn. Nếu thích phong cảnh trời biển, họ tha hồ ngao du những chỗ nào đẹp đẽ nhất. Nếu thích mỹ thuật, họ có thể chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sẽ tài ba mà không phải chờ đợi xếp hàng hay mua vé vào cửa. Nếu thích âm nhạc họ có thể di chuyển từ hí viện này đến hí viện khác để thưởng thức các khúc nhạc tuyệt diệu. Bất cứ thích điều ǵ họ có thể thưởng thức điều đó hết sức dễ dàng, miễn là những cái đó thuộc về phạm vi tinh thần hay xuất phát từ các t́nh cảm cao thượng. Tại sao ? V́ những thứ này không cần phải sử dụng đến một thể xác vật chất. Dĩ nhiên nếu điều họ thích là một thú vui dựa trên các cảm xúc của thể xác th́ vấn đề hoàn toàn khác hẳn v́ họ sẽ không thoải măn được.
Một người nghiện rượu sẽ không uống được rượu v́ đâu c̣n xác thân nữa để mà uống. Cũng như thế một kẻ thèm ăn sẽ khổ sở, luôn luôn có cảm giác đói khát! Một kẻ tham lam, bỏn xẻn tiền bạc sẽ khổ sở v́ không c̣n ǵ để chất chứa. Kẻ ham nhục dục sẽ điên cuồng v́ thèm khát mà không được thoải măn. Người ghen tuông sẽ bị t́nh cảm dày ṿ, nhất là khi họ không c̣n xen vào công việc của người mà họ ghen tức được nữa.
Tóm lại, sự khổ sở chỉ bắt nguồn từ những đam mê xây dựng trên căn bản xác thịt, trên thể vật chất. Nếu biết kiềm chế những cảm giác này th́ họ bớt đau khổ hơn v́ nguyên nhân của đau khổ bắt nguồn từ ham muốn. Khi hết ham muốn th́ những đau khổ sẽ chấm dứt ngay.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 303 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:12pm | Đă lưu IP
|
|
|
LÀM THẾ NÀO ĐỂ KHI CHẾT KHÔNG ĐAU KHỔ
Chương Ba
Cơi giới bên kia cửa tử cấu tạo bởi các nguyên tử hết sức thanh nhẹ nên thích hợp với những người sống về tâm linh. Những người này sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi c̣n ở cơi trần v́ cơi bên đây có các rung động thanh cao, thuận lợi cho việc trau dồi kiến thức, phát triển khả năng tinh thần. Nếu các nhà trí thức, nghệ sĩ; những người có tâm hồn hướng thượng đều cảm thấy thoải mái, ung dung tự tại; th́ người giàu ḷng bác ái, không mưu cầu hạnh phúc cá nhân mà chú tâm đến hạnh phúc của người khác; c̣n sung sướng hơn nữa, v́ họ có thể làm việc một cách đắc lực.
Tuy cơi này không có ai nghèo khổ, lạnh lẽo nhưng vẫn có những tâm hồn buồn rầu, đầy hoang mang sợ hăi, cần được sự giúp đỡ an ủi. Do đó các danh sư Tây Tạng thường chú tâm nghiên cứu cơi vô h́nh để hướng dẫn và giúp đỡ cho những kẻ này. V́ đa số mọi người không biết ǵ về thế giới bên kia cửa tử nên họ đều thiếu chuẩn bị. Chính v́ thiếu chuẩn bị mà nhiều người chịu đau khổ, mê muội; cứ lang thang sợ hăi trong một cảnh giới kỳ lạ, mơ mơ màng màng hư hư thực thực, không siêu thoát được. Thượng Đế thường hành động một cách bí mật, không mấy ai có thể hiểu.
Có khi nào bạn tự hỏi tại sao phần lớn con người khi già yếu, các cơ quan thể xác dần dần thoái hóa, các ham muốn như ăn uống, thèm khát cảm xúc xác thịt cũng theo đó mà giảm bớt đi. Khi bệnh tật đau ốm, người ta chỉ mong sao chóng khoẻ thôi chứ đâu mấy ai c̣n ham muốn ǵ khác. Phải chăng đó là một cách gián tiếp giúp con người kiềm chế các thú vui xác thịt, bớt ham muốn vật chất để tránh khỏi phải đau khổ khi từ giă cơi đời, khi ham muốn mà không thể thỏa măm được nữa ? Hiển nhiên nếu biết vậy, người ta cần phải chuẩn bị, phải tập làm chủ các giác quan, kiềm chế các ham muốn vật chất, phát triển đời sống tinh thần ngay từ lúc này, để tránh không bị khổ sở khi bước vào thế giới bên kia.
Thật đáng tiếc khi đa số người ta cứ mải mê lo lắng cho đời sống phù du, giả tạo, ngắn ngủi ở cơi này mà không biết ǵ đến những đời sống khác. Học có thể bỏ ra cả tuần hoạch định chương tŕnh cho một chuyến du lịch trong khi không hề chú ư ǵ đến một nơi mà trước sau ai cũng phải đến. Có lẽ bạn tự hỏi những người chết trẻ khi ḷng ham muốn vật chất c̣n mănh liệt th́ sẽ ra sao ? Dĩ nhiên họ gặp nhiều khó khăn hơn người chết già hay chết v́ bệnh. Họ dễ bị lôi kéo, thu hút vào những cảnh giới thấp thỏi, ngột ngạt, bị ch́m đắm trong các rung động xấu xa, sống trong t́nh trạng hoang mang đau khổ, đầy thèm khát cho đến khi biết kiềm chế ḷng ham muốn th́ mới siêu thoát được.
V́ đă mấy ai biết được giờ chết, tử thần có bao giờ báo trước nên con người cần chuẩn bị một đời sống thanh khiết, hướng thượng ngay từ bây giờ. Điều chính yếu là nên giảm bớt các ham muốn vật chất để tránh khỏi lâm vào t́nh trạng như đói mà không được ăn, khát mà không được uống, thèm muốn không được thỏa măn, toàn thân nóng rực như than hồng v́ ham muốn hành hạ...Tiếc thay phần đông nhân loại cứ nhởn nhơ vui chơi, t́m khoái lạc qua các cảm xúc của thể xác mà không ư thức rằng thể xác vốn vô thường, nay c̣n mai mất, trước có sau không; những thú vui ngắn ngủi phù du của một kiếp người trong chốc lát đă dọn đường cho sự đau khổ trền miên ở cơi bên kia.
Thời gian ở cơi trần bị giới hạn bởi các điều kiện vật chất v́ thể xác được cấu tạo bởi các nguyên tử trọng trược, không thể kéo dài quá lâu. Trong khi thời gian ở cơi bên kia hoàn toàn tùy thuộc vào sự rung động của các nguyên tử cấu tạo nên tinh thần. Nếu ḷng ham muốn c̣n mănh liệt, sự rung động c̣n thô thiển nặng trọc, th́ thể tinh thần không thể siêu thoát lên cơi trên mà lưu lại nơi đây rất lâu.
CÁCH HAY NHẤT ĐỂ GIÚP ĐỠ NGƯỜI MỚI QUA ĐỜI
Này bạn, tôi muốn nhân dịp này đề cập đến tâm trạng của những người vừa cởi bỏ bộ áo vật chất v́ đây là một điều hết sức quan trọng. Dĩ nhiên khi vừa qua đời, ai cũng hoang mang, hốt hoảng v́ sự thay đổi đột ngột bất ngờ. Tuy nhiên nếu khóc than thảm thiết th́ bạn chỉ làm cho người đó thêm bối rối, đau khổ, quyến luyến mà thôi. Khi từ bỏ bộ áo vật chất, các giác quan thể xác đă hư hoại, người bạn yêu không thể sử dụng ngũ quan như nh́n, nghe, ngửi, nói hay sờ mó được nữa và không thể biết được những sự kiện xảy ra trên cơi trần. Tuy nhiên các giác quan của thể tinh thần từ lâu vẫn bất động (inactive) bỗng được khích động dần dần và trở nên linh hoạt. Chỉ một lúc sau họ bắt đầu nhận thức ít nhiều về các sự kiện xảy ra chung quanh.
Tùy tâm trạng lúc chết b́nh tĩnh hay hoảng hốt, đau khổ hay thoải mái mà các giác quan của thể tinh thần sẽ hoạt động nhanh hay chậm. Có khi v́ quá xúc động mà các giác quan này bị tê liệt không hoạt động được nữa, hiển nhiên người chết sẽ không ư thức được ǵ mà cứ mơ mơ màng màng như người say ngủ. Cũng có trường hợp các giác quan này hoạt động ngay khiến người chết có thể đọc được tư tưởng của người thân, biết họ sung sướng hay đau khổ ngay khi vừa ĺa bỏ bộ áo vật chất. Sự khóc lóc than van có thể làm người chết hoảng hốt, lo lắng, luyến tiếc, đúng vào lúc mà họ cần phải b́nh tĩnh hơn bao giờ hết để thích hợp với hoàn cảnh mới. Tâm trạng người chết khi đó ở giữa hai cảm giác kỳ lạ: Cảm giác trước các sự kiện vật chất đang dần dần tan biến, và cảm giác trước các sự kiện mới lạ đang bắt đầu thành h́nh v́ các giác quan mới bắt đầu hoạt động. Khi linh hồn trút khỏi thể xác, nó tạo ra một thay đổi trong bộ óc, khơi động "cuốn phim kư ức" vẫn chứa đựng trong tiềm thức. Tất cả mọi chuyện buồn hay vui; thành công hay thất bại; danh vọng, giàu sang hay nghèo đói, khổi sở; các hậu quả mà họ nhận lănh, nguyên nhân mà họ gây ra; nỗi đau khổ, sự đam mê, hành vi tội lỗi cũng như ḷng quả cảm hy sinh... đều lần lượt hiện ra trong tâm thức một cách rơ rệt. Đây là giai đoạn hết sức quan trọng v́ nó quyết định số phận người chết trên đường tiến hóa tâm linh.
Nếu b́nh tĩnh, biết chấp nhận mọi sự, không luyến tiếc th́ họ dễ dàng thích hợp với hoàn cảnh mới hơn. Nhờ các giác quan thể tinh thần được khơi động mà họ ư thức được thế giới bên kia và có những quyết định sáng suốt. Đa số thường có cảm giác như đang trôi nổi, vật vờ trogn một luồng ánh sáng êm dịu và dần dần hiểu biết mọi sự. Tâm trạng của họ khi đó ảnh hưởng đến sự rung động của các nguyên tử cấu tạo của thể tinh thần. Nếu hoảng hốt, sợ hăi hay luyến tiếc hối hận một điều ǵ th́ các rung động của thể tinh thần sẽ bị rối loạn khiến họ bị thu hút vào những rung động tương tự theo định luật "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu". Họ sẽ lôi cuốn ngay vào bầu ánh sáng lờ mờ, nhầy nhụa như bùn cu"a các cảnh giới nặng trọc, xấu xa. Nếu thoải mái, b́nh tĩnh, th́ họ sẽ thấy nhẹ nhơm, an vui tự tại, người họ lơ lửng trong bầu ánh sáng chói lọi, trong suốt như pha lê. Họ thấy khỏe khoắn và có thể sử dụng các giác quan mới để theo dơi sự việc xảy ra quanh đó. Dĩ nhiên họ có thể hoảng hốt, mất b́nh tĩnh nếu thấy người thân kêu la, khóc lóc. Cái cảm giác ung dung tự tại lúc ban đầu có thể thay đổi ngay, và hậu quả không thể lường được.
Trong thế giới tinh thần, tư tưởng chiếm vai tṛ hết sức quan trọng v́ nó chủ động tất cả mọi việc. Thử tưởng tượng, tự nhiên bạn bị bịt mắt dẫn ra khỏi nhà, đến một nơi xa lạ với tiếng người la hét, than khóc cùng các tiếng động ồn ào phức tạp mà bạn không thể hiểu th́ tâm trạng của bạn sẽ ra sao ? Phải chăng bạn không thể b́nh tĩnh được? Cũng như thế, sự b́nh tĩnh, sáng suốt là điều hết sức quan trọng khitrong nhà có người từ trần. Theo các danh sư Tây Tạng, không ǵ đẹp hơn sự chân thành cầu nguyện của những người thân quyến. Các rung động âm thanh của lời kinh có một oai lực rất lớn, ảnh hưởng rất mạnh đến cơi bên kia. Một sự tha thiết chí tâm chí thành cầu nguyện, hay việc được một tu sĩ đạo hạnh cao dầy chú tâm hành lễ là một bảo vật không ǵ có thể sánh bằng.
Một lần nữa, v́ sự kiện hết sức quan trọng này mà tôi mong các bạn hăy ngưng việc khóc than vô ích; hăy lắng ḷng, b́nh tĩnh cầu nguyện cho người ở thế giới bên kia. Họ có thể nhận được ḷng thương yêu chân thành của bạn ngay khi bạn vừa phát tâm v́ ở thế giới bên kia, tư tưởng có sức mạnh rất lớn và mầu nhiệm. Này bạn, người thân của bạn không hề đi đâu xa mà vẫn ở gần bên bạn. Người đó không nh́n được thể xác vật chất của bạn nhưng vẫn thấy được thể tinh thần của bạn. Dĩ nhiên họ cũng cố gắng liên lạc với bạn mà nào bạn có biết. V́ bạn không để ư đến họ nữa nên họ tưởng như bạn đă quên họ rồi. Nếu thấy một người c̣n sống đang ngủ say, bạn biết người đó đang ngủ nhưng người ngủ say đâu hề biết ǵ về bạn. Cũng thế, đối với người đă qua đời th́ bạn cũng như người đang ngủ say, họ thấy bạn nhưng không thể nói chuyện với bạn được nữa...
Này bạn, tôi đă tŕnh bày những hiểu biết của tôi về thế giới bên kia. Tôi mong bạn hăy bớt buồn rầu v́ sự chia ly tạm thời này. Có chi phải lo lắng buồn phiền khi người bạn yêu thương đă bước vào một đời sống rộng răi, thoải mái với những ư nghĩa đặc biệt của nó? Nếu buồn rầu về sự chia ly tưởng tượng đó th́ trước hết điều bạn lo âu chỉ là ảo tưởng, v́ người đó đâu hề xa cách bạn... Bạn nên biết rằng ḷng yêu thương chân thành của bạn với người đă qua đời vẫn c̣n măi chứ không thể mất đi được. Tại cơi bên kia, nó c̣n gia tăng thêm mănh lực v́ tại đây nó không c̣n bị trở ngại hay giới hạn bởi thể xác. Ở cơi tư tưởng, người ta không thể dối trá được; cách h́nh thức bên ngoài như khóc than, bi lụy không xuất phát từ bên trong chỉ là những h́nh thức giả dối và người ở cơi bên kia biết rơ điều này hơn ai hết, v́ họ đọc rơ tư tưởng của bạn. Dù thành thật, nhưng nếu than khóc, buồn rầu th́ bạn đă phóng ra những tư tưởng có ư "kềm chân, níu giữ" người kia lại th́ làm sao họ có thể ung dung tự tại mà siêu thoát được?
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 304 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:18pm | Đă lưu IP
|
|
|
KHI RỜI THỂ XÁC LINH HỒN
NHẸ NHÀNG NHƯ BAY
Chương Bốn
Cuối tháng 4 năm 1987, người ta chở bà Mary Houghton, 68 tuổi vào bệnh viện Boston v́ chứng đau tim. Bệnh nhân ngưng thở lúc 6 giờ tối, mọi cứu chữa đều vô hiệu và bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đă chết. Xác bà được tạm đặt trong một căn pḥng riêng chờ thân nhân đến làm giấ y tờ tẩm liệm. Khoảng 11 giờ đêm, bà Houghton tỉnh lại bấm chuông gọi y tá. Bác sĩ trực đến khám và xác nhận bà lăo đă hồi sinh. Trường hợp bệnh nhân tắt thở vài giờ sau lại sống dậy không có ǵ lạ lùng với y giới nhưng bà Houghton đă nhớ lại những diễn tiến sau khi chết và kể lại như sau:
"Tôi đang ngồi ở nhà đọc báo th́ thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày và tự nhiên hôn mê. Khi tỉnh dậy tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát, chung quanh tôi là một lớp sương khói dày đặc khiến tôi bỡ ngỡ không biết ḿnh đang ở đâu. Tôi lên tiếng gọi nhưng vô hiệu. Tôi ṃ mẫm đi trong lớp sương mù đó được một lúc th́ nhận thức rằng có lẽ ḿnh đă chết. Tôi biết ḿnh mắc chứng đau tim đă lâu, bác sĩ nói rằng tôi chẳng c̣n sống được bao lâu nữa nên tôi không lấy thế làm buồn. Điều bất ngờ là khi vừa chấp nhận điều này th́ tôi thấy ḿnh đang đứng ngay bên cạnh giường quan sát thân thể của tôi nằm bất động trên đó. Sau một lúc xúc động tôi cố gắng trấn tĩnh và tự chủ rằng ḿnh sống như thế cũng là đủ rồi. Trong khi xúc động th́ luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên đen tối, khó chịu, tôi có cảm giác như bị lôi kéo vào một vũng bùn nhầy nhụa, hôi hám. Tôi bèn lên tiếng cầu nguyện th́ thấy trong ḿnh dễ chịu lạ thường, lớp ánh sáng bao quanh dần dần trở nên quang đăng hơn.
Một lúc sau tôi thấy thân thể nhẹ hẫng như có thể bay bỗng lên được. Tôi bèn để cho nó tự nhiên và thấy ḿnh lơ lửng trên không nh́n xuống phía dưới. Lúc ở trên cao nh́n xuống, tôi thấy có một chùm ch́a khoá màu đỏ của ai để trên nóc tủ thuốc. Tôi thầm nghĩ ai lại để ch́a khoá ở đó làm chi ? Đang suy nghĩ vẫn vơ th́ tôi thấy ḿnh đă đi xuyên qua trần nhà để lên lầu trên và thấy hai người y tá đang xem một trận đấu bóng rỗ trên ti-vi, trận đấu vừa kết thúc khi đội Los Angeles Lakers thắng Boston Celtics, và một người y tá đánh cuộc thua phải trả cho bạn đồng nghiệp 20 mỹ kim. Tôi thong thả đi dọc theo hành lang bệnh viện và gặp rất nhiều người như tôi cũng đang lướt đi, không ai nói với ai lời nào. Đa số có vẻ vội vă, có người hoảng hốt là đàng khác. Tôi thấy một thanh niên đang đứng cạnh xác ḿnh một cách đau khổ, tôi lên tiếng an ủi nhưng có lẽ anh không nghe được lời khuyên bảo của tôi. V́ một lư do ǵ không rơ, tôi hiểu ngay sự bận tâm của anh ta v́ đă không hoàn tất được một số việc. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đă lạnh cứng nhưng vô hiệu. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đă lạnh cứng nhưng vô hiệu. Anh đâm ra hoảng hốt khiến tôi cũng mất b́nh tĩnh theo nên tôi đành bỏ anh ta ở đó mà đi chỗ khác. Tôi nghĩ đến các con của tôi và lập tức thấy ḿnh đang đứng trước mặt đứa con gái lớn. Con gái tôi đang khóc. Tôi muốn ôm lấy nó nhưng tiếng khóc của nó làm tôi thấy khó chịu. Mỗi khi trong người khó chịu th́ lớp ánh sáng bao quanh tôi lại chuyển sang một màu đen tối, nhầy nhụa khiến tôi sợ hăi. Tôi cố gắng trấn tĩnh tâm hồn và nghĩ đến hai đứa con trai th́ thấy ḿnh đang đứng ngay bên cạnh chúng. Hai đứa đang bàn việc chôn cất cho tôi. Thằng Michael phàn này về việc tôi đă không chịu mua bảo hiểm nhân thọ.. Cả hai chỉ nghĩ đến số tiền mà chúng sẽ phải chi ra hơn là nhớ thương đến mẹ của chúng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể đọc rơ tư tưởng của các con tôi như vậy. Càng đứng đó tôi càng bực bội v́ hai đứa cứ căi nhau măi về việc chôn cất và việc phân chia gia tài nên tôi lại bỏ đi. Tôi không biết sẽ đi đâu. Tôi chẳng có thân nhân hay bạn bè nào cả. Đến lúc đó tôi mới bắt đầu nghĩ lại cuộc đời của ḿnh. H́nh như tôi đă sống một cách ích kỹ, không giao thiệp với ai và cũng không có ai là bạn thân thiết. Cả một quá khứ bỗng hiện ra trước mắt tôi như người đang xem phim chiếu bóng. Tôi thấy rất rơ những quyết định của ḿnh, những lỗi lầm mà tôi đă tạo ra. Những việc mà tôi nghĩ là tầm thường, không đáng kể đều hiện ra rơ rệt và phản ảnh tâm trạng của tôi khi đó; v́ sao tôi đă hành động như vậy; tại sao tôi lại làm việc đó... Hơn bao giờ hết tôi thấy mọi sự việc một cách khách quan vô tư chứ không chủ quan như trước. Tôi không hiểu tại sao ḿnh lại có thể b́nh tĩnh nhận xét như thế được. Tôi bắt đầu cầu nguyện và tự nhiên thấy lớp ánh sáng bao quanh bỗng sáng chói một cách lạ lùng. Tôi thầm nghĩ phải chăng tôi có thể hành động khác khi xưa khi biết rơ những nguyên nhân, hậu quả việc làm của ḿnh. Tất cả có thể quy về một điều duy nhất: Tôi là một người quá tự hào về ḿnh, quá hănh diện về những giá trị viển vông, tạm bợ mà không hề biết rằng những điều đó hoàn toàn vô giá trị khi người ta từ bỏ cơi sống này. Chính v́ tự hào mà tôi đă khoác lên ḿnh những mặc cảm tự tôn, coi thường người khác, bất chấp dư luận và nghĩ rằng tôi luôn luôn có lư trong mọi công việc. Hậu quả là tôi có một đời sống khô khan, không bạn bè thân thiết, ai ai cũng muốn xa lánh tôi, ngay cả những đứa con của tôi nữa. Phải chăng tôi có thể chuộc lại những điều đă làm? Chưa bao giờ tôi lại có ư nghĩ lạ lùng như vậy. Lần đầu tiên tôi hối hận một cách chân thành và tự nhiên tôi lên tiếng cầu nguyện.
Tự nhiên tai tôi bỗng ù đi, luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên sáng chói một cách lạ lùng, tôi thấy b́nh tĩnh như có một sự an ủi lớn lao nào đó vừa đến với tôi, và tôi cương quyết rằng tôi sẽ chuộc lại những lỗi lầm khi xưa. Tôi chắp tay cầu nguyện Thượng Đế hăy cho tôi một cơ hội nữa và luồng ánh sáng chung quanh tôi tự nhiên sáng chói một cách mănh liệt khiến tôi phải nhắm mắt lại và bất chợt tôi nghe được các âm thanh quen thuộc. Tôi thấy ḿnh đang nằm trên giường bệnh viện... Tôi đă tỉnh lại".
Lời khai của bà Houghton đă được bác sĩ Elizabeth Kubler Ross kiểm chứng rất kỹ. Hai nhân viên trực trong bệnh viện xác nhận họ có đánh cuộc với nhau về trận bóng rỗ, kết quả trận banh xảy ra đúng như lời bà Houghton đă thuật lại. Hai đứa con trai của bà Houghton cũng xác nhận họ đă căi nhau về việc bảo hiểm và tiền chôn cất. Điều bất ngờ là một bác sĩ trực đánh mất chùm ch́a khoá xe hơi màu đỏ từ mấy tuần trước, nhờ lời khai của bà Houghton mà ông nhớ rằng trong lúc vội vă, ông đă ném đại nó lên nóc tủ thuốc. Chiếc tủ này rất cao, gần chạm đến trần nhà, một người đúng dưới đất không thể nh́n thấy nó được nên mặc dù t́m kiếm măi mà vẫn không ai thấy... trừ khi họ đứng trên trần nhà nh́n xuống
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 305 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:27pm | Đă lưu IP
|
|
|
BƯỚC QUA CỬA TỬ GẶP
NGƯỜI CẬU ĐĂ CHẾT
Chương Năm
Steve Buckley là một tân binh vừa nhập ngũ. Anh được huấn luyện tại một căn cứ quân sự tại tiểu bang Carolina. Trong buổi thực tập cách gài ḿn, gỡ ḿn th́ một quả ḿn đă nổ ngay gần chỗ anh đứng. Tuy thân thể không bị thương nhưng anh bị sức chấn động làm ngất đi và trút hơi thở cuối cùng trên đường đến bệnh viện. Mọi phương pháp làm hồi sinh đều vô hiệu. Khi đến bệnh viện, một y sĩ khám nghiệm xác nhận anh đă chết. Xác anh được quàn tạm trong nhà xác chờ thông báo cho thân nhân. Khoảng vài giờ sau đó, anh tỉnh dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó anh đă thuật lại câu chuyện như sau:
"Tôi không hề ư thức ǵ về quả ḿn nổ, tôi chỉ biết rằng bỗng dưng tất cả đều im lặng, một thứ im lặng tuyệt đối. Tôi lên tiếng gọi lớn nhưng không nghe ai đáp lại, cả sân tập bỗng trở nên vắng hoe, bao nhiêu bạn đồng ngũ bỗng biến đâu mất hết. Tôi đang phân vân chưa biết phải làm ǵ th́ thấy có một người mặc đồng phục, tay cầm một cây dù đang đứng giữa băi ḿn. Tôi tự hỏi tại sao giữa quân trường lại có một thường dân đứng khơi khơi như vậy? Lúc đó trời quang đăng mà tại sao người này cầm dù? Người lạ nh́n tôi mỉm cười và rảo bước đến tôi. Tôi bèn la lớn để cảnh cáo rằng ông ta đang đi trên một băi ḿn nhưng chưa kịp nói th́ ông ta đă đến sát bên cạnh. Ông ta lên tiếng bằng một giọng thân mật:
- Có phải cháu Steve đó không? Tôi là cậu Jules đây.
Rồi ông ta thân mật hỏi thăm về mọi người trong gia đ́nh tôi như một người thân thuộc. Không nhữa ông ta biết rơ gia đ́nh tôi mà c̣n biết đến cả con chó Bassette mà mẹ tôi rất cưng nữa. Linh tính báo cho tôi biết một sự chẳng lành. Tôi nhớ mang máng rằng mẹ tôi có một người em ruột đă chết từ lâu rồi kia mà. Ông Jules thong thả nói:
- Này cháu Steve, mẹ cháu nhớ cháu lắm đó. Hôm nay bà làm món lassagna, một món mà cháu rất thích ăn.
Tôi đâm ra bối rối:
- Làm sao ông biết được chứ?
Ông Jules mỉm cười một cách bí mật.
- Thế cháu có muốn về thăm nhà không?
Tôi ấp úng đáp:
- Làm sao có thể về được? Nhà tôi ở tận New York kia mà... Hơn nữa tôi đang thực tập quân sự, phải sáu tháng nữa mới được về phép.
Ông Jules mỉm cười nắm lấy tay tôi xiết chặt:
- Không sao đâu, cháu chỉ cần nghĩ đến mẹ cháu là được.
Tôi luống cuống không biết phải làm ǵ th́ vừa vặn thấy thượng sĩ York đang đi gần đó, tôi bèn lên tiếng gọi nhưng ông này không nghe, cứ cắm cúi đi thẳng. Tôi vội chạy đến chặn đầu thượng sĩ York nhưng dường như ông ta không trông thấy tôi mà cứ tiếp tục đi. Đến lúc đó ông Jules bước lại, ôn tồn khuyên:
- Ông ta không nh́n thấy cháu đâu. Cháu có muốn về thăm nhà không?
Sau một hồi thuyết phục, tôi bằng ḷng và nghĩ đến mẹ tôi. Tự nhiên cảnh vật chung quanh đều thay đổi, tai tôi vẫn nghe giọng ông Jules ôn tồn:
- Cháu cứ b́nh tĩnh và tập trung tư tưởng để nghĩ đến mẹ cháu là được rồi.
Tôi thấy ḿnh đang đứng trong nhà trước mặt mẹ tôi. Bà đang làm món lassagna thơm phức. Các em tôi đang ngồi xem ti-vi, chúng nói chuyện ồn ào và không chú ư ǵ đến sự hiện diện của tôi cả. Trong lúc xúc động tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ tôi nhưng bà vẫn thản nhiên nấu nướng, không hề biết ǵ. Đến lúc đó tự nhiên tôi thấy lạnh ḿnh. Lúc năy thượng sĩ York cũng không hề thấy tôi. Phải chăng tôi đă chết? Tôi vừa hoảng hốt th́ chung quanh bỗng như tối sầm lại, dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó lôi kéo tôi vào một lớp sương khói màu xám đục... Tôi chưa biết phải phản ứng như thế nào th́ ông Jules đă đến bên cạnh. Khi đó tôi mới thấy h́nh như đứng cạnh ông, tôi thấy ḿnh b́nh tĩnh hơn.
- Chuyện ǵ đă xảy ra cho tôi vậy? Tôi đă ra sao?
Ông Jules nắm lấy tay tôi trấn an và ôn tồn:
- Cháu đă về nhà rồi, có đúng không? Phải chăng là điều cháu vẫn ao ước trong suốt thời gian học tập quân sự?
Tôi thắc mắc:
- Nhưng tại sao mọi người không ai nh́n thấy tôi hết? Tại sao tôi không thể nói chuyện với ai được?
Ông Jules thong thả giải thích:
- Cháu phải hiểu rằng cháu đă về nhà nhưng không bằng thể xác mà bằng một thể khác... Chính cái tư tưởng mong muốn trở về nhà trong suốt thời gian cháu học tập quân sự đă khiến cậu t́m đến gặp cháu để giúp cháu hoàn tất tâm nguyện trên.
Tôi thút thít khóc:
- Như vậy là cháu đă chết rồi phải không?
Ông Jules thong thả:
- Rồi cháu sẽ hiểu. Hiện nay cậu chỉ có thể cho cháu biết rằng cháu khôgn c̣n ở cái thế giới quen thuộc của cháu nữa... Nhưng cháu không nên phí th́ giờ vô ích, cháu chẳng mong trở về thăm nhà hay sao?
Tôi định thần nh́n quanh, cả nhà đă bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Cha tôi vừa rót một ly rượu chát lớn, thong thả thưởng thức mùi vị trước khi ăn. Các em tôi đang cười đùa bàn tán về chương tŕnh ti-vi mà chúng vừa xem. Mẹ tôi vừa cắt đĩa lassagna vừa lẩm bẩm :"Phải chi có thằng Steve ở đây, nó vẫn thích món này lắm!". V́ một lư do thầm kín nào đó, tôi đọc rơ tư tưởng của mẹ tôi và xúc động mạnh. Ông Jules giải thích:
- Ở cơi trần, người ta có thể nhận thức mọi vật bằng năm giác quan thông thường như nghe, nh́n, ngửi, nếm và sờ mó nhưng ở cơi này, các giác quan trên không c̣n sử dụng được nữa mà chỉ có tư tưởng mà thôi. Nếu cháu muốn tiếp xúc với mẹ cháu, cháu hăy tập trung tư tưởng gửi đến mẹ cháu những niềm yêu thương tốt đẹp nhất th́ mẹ cháu sẽ nhận được.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 306 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:32pm | Đă lưu IP
|
|
|
GẶP NGƯỜI T̀NH CŨ
Chương Sáu
Ông giơ tay chỉ ra phía sau và tôi thấy có một bầu ánh sáng chói lọi trong không trung khiến tôi phải nhắm mắt lại cho khỏi loá. Tôi nghe một giọng nói êm dịu:
- Này anh Steve, anh c̣n nhớ em không?
Tự nhiên tôi nhận ra ngay giọng nói của Marjorie, một người bạn gái ngày trước nhưng cô ta đă chết v́ một tai nạn khi c̣n ở trung học kia mà. Tôi mở mắt ra và thấy Marjorie đang đứng trước mặt tôi, toàn thân bao phủ trong một lớp ánh sáng chói lọi. Cô bật cười:
- Anh đừng ngạc nhiên, em vẫn như xưa chứ đâu có khác ǵ... Ơ ḱa! Tại sao anh lại nghĩ rằng em là một thiên thần?
Tôi bối rối:
- Nhưng... nhưng tại sao cô lại biết như vậy?
Marjorie bật cười liếng thoắng:
- Em biết chứ! Em đọc được tư tưởng của anh... anh ngạc nhiên v́ màu sắc hào quang ư? Anh cũng có hào quanh đấy chứ, anh không thấy sao?
Chưa lúc nào tôi lại bối rối như lúc này. Sự có mặt của ông Jules và bây giờ của Marjorie, một người bạn gái đă qua đời từ nhiều năm, khiến tôi mệt mỏi muốn ngồi xuống đất. Tuy nhiên Marjorie không để tôi yên, cô vẫn liếng thoắng như hồi nào:
- Này anh Steve, anh không hề mệt đâu, anh chỉ mệt v́ anh tưởng anh mệt đó thôi. Lúc năy anh đâu có mệt, anh đang vui vẻ khoẻ khoắn kia mà. Anh nghĩ nhiều quá... Chuyện đă qua rồi anh nghĩ làm chi?
Quả thật tôi đă nghĩ đến cái chết của Marjorie năm xưa, chính tôi đă đi đưa đám tang nàng và ngồi bên cạnh mộ nàng rất lâu. Marjorie dường như cảm động, mắt cô chớp chớp một lúc rồi vui vẽ hồn nhiên trở lại:
- Anh Steve thân yêu, em biết điều đó. Hồi đó em biết hết, thấy hết và nghe hết những điều anh nói bên mộ em. Sau đám tang, em thấy anh đi thơ thẩn ngoài nghĩa địa một ḿnh, em thấy anh khóc nhiều. Anh c̣n đi theo con đường dẫn đến trường mà trước kia chúng ta thường dạo mát. Lúc đó em vẫn đi bên cạnh anh mà anh đâu có biết.
Tôi kêu lên thất thanh:
- Thật sao, em vẫn ở bên anh hay sao?
Marjorie thản nhiên gật đầu:
- Đúng thế. Em thấy anh buồn quá nên quàng lấy vai anh để an ủi, nhưng anh nào có hay. Em biết ḿnh đă chết nên không thể tiếp xúc với anh được nữa, nhưng thật ra danh từ "chết" không đúng đâu. Sự thật th́ chúng ta không bao giờ chết cả. Đúng vậy, em và anh cũng như mọi người khác chẳng bao giờ chết. Anh thấy không, hiện nay chúng ta vẫn linh động, thoải mái, sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết kia mà! Chúng ta đang tiến về nguồn, nguồn sống thương yêu tràn đầy ân phước của Đấng Tối Cao. Dĩ nhiên lúc này anh c̣n đang bán tín bán nghi nhưng em mong anh tin em. Nhiều người không tin em mặc dù em cố gắng thuyết phục họ, nhưng anh th́ phải khác chứ. Anh biết không, em đă gặp rất nhiều người cũng bị tai nạn xe cộ như em vậy. Họ than khóc quá chừng, kẻ oán hận người đă gây ra tai nạn, người th́ tiếc đă không làm được những việc khi c̣n sống. Em đă đến bên họ, khuyên can họ, an ủi họ để họ hiểu rằng đời sống của họ không hề chấm dứt như họ nghĩ mà là một sự chuyển tiếp. Trong giai đoạn này họ được sống trong một t́nh thương tuyệt vời nhưng chẳng mấy người chịu nghe.
Càng nói bầu ánh sáng bao quanh Marjorie càng sáng chói, bao phủ quanh thân nàng khiến nàng trông càng đẹp, một vẻ đẹp thanh cao, đáng kính khiến tôi phải lùi lại. Marjorie nheo mắt nh́n tôi và thong thả:
- Đó là công việc của em, một công việc quan trọng. Trước khi giao việc này cho em, ngài đă dặn em phải suy nghĩ kỹ. Em đă đắn đo rất cẩn thận trước khi nhận lời. Công việc thật nặng nhọc nhưng em rất sung sướng đă an ủi, giúp đỡ cho những người vừa từ trần. Em ở kề cận bên họ, nhắc nhở cho họ rằng đời sống thật sự chỉ có sự thương yêu chứ không có sự hối tiếc, giận hờn.
Tôi ngạc nhiên:
- Em nói ngài đă giao việc cho em, vậy ngài là ai?
Marjorie chỉ về phía sau tôi:
- Chính cậu Jules đă đưa em đến gặp ngài. Ngài chính là Thượng Đế chứ ai nữa!
Quả thật tôi rất bối rối. Tôi đưa mắt nh́n ông Jules và Marjorie không biết phải nói như thế nào nữa. Phải chăng tôi đang mê ngủ? Phải chăng đây chỉ là một giấc chiêm bao? Ông Jules âu yếm:
- Cháu không chiêm bao đâu. Hiện nay cháu đang ở một cơi giới khác với cơi trần. Ở đây thời gian và không gian không c̣n chi phối nữa, cũng không có các ràng buộc vật chất. Khi muốn đến đâu người ta có thể đến đó ngay, lúc này cháu chẳng đă trở về nhà hay sao? Bây giờ cháu hăy đi theo cậu, chúng ta có việc phải làm sau này cháu sẽ có dịp gặp Marjorie sau
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 307 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
STEVE CÙNG VỚI CẬU ĐI AN ỦI NHỮNG NGƯỜI LÍNH VỪA TỬ TRẬN
Chương Bảy
Tôi ngạc nhiên:
- Nhưng cậu muốn đưa cháu đi đâu?
Ông Jules từ tốn trả lời:
- Có lẽ cháu đă quen ít nhiều với đời sống bên này rồi nên cậu sẽ giải thích cho cháu về những việc đă và sẽ xảy ra. Trước hết nhân loại đang trải qua một cuộc chiến tranh lớn. Tại sao lại có cuộc chiến này và trong cuộc chiến cháu sẽ được giao phó nhiệm vụ ǵ. Cuộc chiến hiện tại là một điều không thể tránh được mặc dù nó có vẻ phi lư và dă man. Con người không thể tránh được hiểm họa của chiến tranh v́ đă có nguyên nhân th́ phải có hậu quả. Mặc dù những người gây chiến tranh phải chịu trách nhiệm về việc họ đă làm nhưng mọi người, v́ những nguyên nhân sâu xa trong quá khứ, cũng đều chia phần trách nhiệm và phải học lại bài học mà họ cần phải học. Đời sống là một trường học mà trong đó chiến tranh là một bài học quan trọng. Trong hoàn cảnh đau khổ, tang tóc, nhiều người nghĩ rằng thế giới đă đến lúc suy tàn, sức mạnh của bạo lực sẽ đàn áp tất cả, điều ác sẽ thắng điều thiện, kẻ áp chế sẽ đạt được điều họ muốn. Điều này hoàn toàn không đúng. Một khi Thượng Đế đă điều khiển th́ trước sau mọi sự sẽ đều tiến đến chỗ tốt đẹp, toàn thiện. Một côn trùng nhỏ bé chết ngài cũng biết, và cũng do ư ngài th́ cuộc chiến dù tàn khốc đến đâu cũng không thể xảy ra ngoài ư muốn của ngài được. Tuy nhiên dù sao đi chăng nữa, những kể góp phần gây ra cuộc chiến vẫn phải chịu trách nhiệm về hành động của họ.
Vẻ mặt của ông Jules bỗng trở nên dịu dàng, đôi mắt ông như đắm ch́m trong một cơi giới nào đó, h́nh như ông đang ôn lại dĩ văng xa xưa của những kinh nghiệm tranh đấu, đau khổ mà rồi nhân loại sẽ phải trải qua trước khi nhận thức về hành động của họ và thay đổi để trở nên thánh thiện, hiền lành. Ông mỉm cười bảo tôi:
- Bây giờ chúng ta sẽ ra mặt trận v́ một người bạn cũ của cháu sắp từ giă cơi trần, cháu hăy t́m cách an ủi và giải thích cho anh ta hiểu các sự kiện diễn ra ở cơi giới bên này, như vậy cháu sẽ quen với công việc mà cháu sẽ đảm nhiệm từ nay.
Tôi theo ông Jules đến một khu rừng rậm, có tiếng súng nơi, tôi biết ḿnh đă ra đến mặt trận. Tôi nh́n thấy các binh sĩ ẩn núp dưới giao thông hào, một số đang chuẩn bị cho một cuộc xung phong. Có tiếng đạn rít bên tai khiến tôi hoảng sợ, bảo ông Jules nên t́m chỗ tránh đạn th́ ông mỉm cười lắc đầu:
- Cháu không phải lo, bom đạn không làm ǵ được cháu đâu. Hiện nay cháu đâu c̣n thể xác nữa mà sợ!
Ông Jules chỉ cho tôi thấy một binh sĩ đang ḅ dưới đất. Anh này định ṿng ra phía sau một mô đất lớn để đánh tập hậu nhóm lính Đức đang trấn giữ ổ súng liên thanh gần đó. Điều anh không ngờ là vị trí của anh đă bị phát giác, một người lính Đức giơ súng lên nhắm anh bóp c̣. Tôi chưa kịp la lên th́ anh đă bật ngửa ra sau, đầu bị một viên đạn bắn trúng. Ngay lúc đó tôi nhận ra người lính là Andrew, một người bạn láng giềng đă nhập ngũ trước tôi ít lâu. Tôi thấy Andrew từ từ thoát ra khỏi thể xác và vẫn tiếp tục ḅ mà không hề biết rằng anh ta đă trúng đạn, bỏ lại cái xác nằm sóng sượt phía sau. Ông Jules thúc nhẹ vào hông tôi như ra dấu, tôi vội bước về phía Andrew. Anh này ngạc nhiên la lớn:
- Ủa, Steve đấy ư? Anh làm ǵ ở đây vậy?
Tôi chưa kịp trả lời th́ Andrew đă kéo tôi nằm sát xuống đất:
- Cẩn thận kẻo lính Đức nh́n thấy!
Nhưng không kịp rồi, ba người lính Đức đă ở sau g̣ đất xông ra. Andrew hốt hoảng giơ súng lên nhưng đến lúc đó anh nhận rằng anh không hề cầm súng. Trông điệu bộ luống cuống của anh, tôi bật cười:
- Này Andrew, anh đă chết rồi c̣n đâu!
Nhưng Andrew không nghe câu tôi vừa nói, anh bận nh́n sững ba tên lính Đức đang khám xét cái xác của anh. Một người lục túi áo anh lấy ra bao thuốc lá trong khi hai người kia tháo súng và bao đạn trên vai anh. Andrew nổi giận xông đến đấm đá túi bụi nhưng ba người lính kia vẫn thản nhiên như không có chuyện ǵ xảy ra. Andrew giận dữ la om x̣m cho đến lúc ba người lính thu thập xong chiến lợi phẩm, rút vào g̣ đất th́ anh mới xúc động ôm lấy xác ḿnh khóc oà. Tôi lúng túng nh́n anh không biết phải an ủi như thế nào cho đến khi anh ngửng lên nh́n tôi:
- Này bạn Steve, anh cũng chết rồi sao?
Tôi gật đầu. Andrew im lặng suy nghĩ, bất chợt anh thốt lên:
- Thôi thế là hết. Bạn chết trước tôi vậy bạn có thấy thiên đàng ở đâu, địa ngục và quỷ sứ ở đâu không?
Từ trước đến nay tôi chưa hề suy nghĩ về điều này nên thoạt nghe cũng hốt hoảng, tôi nh́n quanh nhưng không thấy cảnh vật có ǵ khác lạ. Andrew cũng lên tiếng:
- Tôi chẳng thấy có ǵ khác lạ hết, ở đây giống hệt như cơi trần chỉ khác ở chỗ tôi nói mà mấy tên lính kia không nghe, tôi đánh chúng cũng không được. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu lính Đức đến, ḿnh có đánh nữa không?
Tôi lắc đầu:
- Anh quên rằng chúng ta đă chết rồi sao?
Andrew gật đầu đồng ư, rồi theo thói quen anh móc túi lấy thuốc lá ra hút nhưng dĩ nhiên không thể hút được. Anh lẩm bẩm chửi một hồi rồi than:
- Trời ơi, tôi không hút thuốc được nữa, có ǵ khổ bằng không được hút thuốc nữa, như vậy là chết tôi rồi...
Tôi đập nhẹ lên vai anh nhắc nhở:
- Nhưng chúng ta đều chết rồi kia mà.
Andrew giật ḿnh sờ tay lên trán và la lớn.
- Trời ơi, làm sao đầu tôi lại lủng một lỗ lớn như thế này! Có ai băng bó giùm cho tôi, làm ơn gọi y tá cho tôi... Thôi chết rồi, lủng một lỗ to như vầy th́ mất hết máu rồi c̣n ǵ...
Ngay lúc đó ông Jules bước đến bên Andrew. Ông vừa băng bó vừa thoa thuốc:
- Thuốc này thần diệu lắm, chỉ thoa vào là khỏi ngay, bảo đảm không có thẹo... Anh nh́n xem, vết thương lành rồi đó.
Andrew giơ tay sờ lên trán. Vết thương đă hoàn toàn biến mất. Anh bật cười sung sướng:
- Hay thật! Hay thật! Làm sao lại có thứ thuốc kỳ diệu như vậy. Này bác sĩ, thuốc này chế tạo ở đâu vậy?
Ông Jules mỉm cười từ tốn:
- Này anh bạn, không phải thuốc này công hiệu đâu, tôi chỉ bày tṛ ra vậy thôi. Chính anh đă chữa lành cho anh đó. Bên này là cơi của tư tưởng và do sức mạnh của tư tưởng mà anh thấy ḿnh b́nh phục. Dù có mất cả tay chân nhưng khi nghĩ rằng ḿnh lành lặn th́ tức khắc sẽ lành lặn ngay. Điều đáng tiếc là nhiều người không nghĩ vậy. Họ cứ nghĩ là ḿnh đang đau đớn, khổ sở v́ cụt tay, cụt chân, cụt đầu và sống măi trong t́nh trạng khủng hoảng như vậy rất lâu. Chính cái tâm trạng đau khổ kéo dài đó sẽ tạo ra những nổi ám ảnh trong tiềm thức, ảnh hưởng vào những kiếp sống mai sau. Cũng như thế, một người chết v́ nước, v́ lửa thường bị ám ảnh bởi những yếu tố này và sau đó thường sợ lửa hay nước. Điều anh cần biết là chính cái tâm trạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làm sao không mong cầu kéo dài thêm đời sống, không hối tiếc về những điều có thể làm nhưng đă không làm, không giận hờn oán ghét bất cứ ai mà thanh thản bước qua cơi tư tưởng này một cách ung dung tự tại. Bây giờ anh đă biết cách chữa lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa từ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh cần biết rằng, ở cơi này không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, d́u dắt nhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm v́ các giá trị ở cơi trần qua đến bên này không c̣n nghĩa lư ǵ nữa. Tất cả mọi thứ như tiền bạc, địa vị, danh vọng, quyền lực đều trở nên vô giá trị; chỉ có t́nh thương và sự hiểu biết là c̣n giá trị vĩnh cửu mà thôi.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 308 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG NGƯỜI LÍNH VỪA
TỬ TRẬN
Chương Tám
Điều anh cần biết là chính cái tâm trạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làm sao không mong cầu kéo dài thêm đời sống, không hối tiếc về những điều có thể làm nhưng đă không làm, không giận hờn oán ghét bất cứ ai mà thanh thản bước qua cơi tư tưởng này một cách ung dung tự tại. Bây giờ anh đă biết cách chữa lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa từ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh cần biết rằng, ở cơi này không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, d́u dắt nhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm v́ các giá trị ở cơi trần qua đến bên này khôgn c̣n nghĩa lư ǵ nữa. Tất cả mọi thứ như tiền bạc, địa vị, danh vọng, quyền lực đều trở nên vô giá trị; chỉ có t́nh thương và sự hiểu biết là c̣n giá trị vĩnh cửu mà thôi.
Andrew rụt rè đặt câu hỏi:
- Thưa ông, vậy gặp lính Đức tôi phải làm sao?
Ông Jules mỉm cười:
- Quân Đức cũng là bạn của anh và anh nên giúp đỡ họ.
Andrew nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ư nhưng anh cũng cố gắng:
- Nhưng họ đâu biết tôi là bạn, nếu gặp tôi họ xông lại đánh tôi th́ sao? Tôi cần phải tự vệ chứ.
Ông Jules lắc đầu:
- Anh nên tránh đi. Ở cơi trần anh phải tự vệ chứ bên này th́ họ không thể làm ǵ được anh đâu. Dù họ có bao vây bắn anh vẫn vô ích thôi. Anh vừa qua đây chưa hiểu biết mọi việc, anh nên nghe theo lời khuyên của tôi. Hiện nay chúng ta đang ở cơi tư tưởng, tất cả mọi hiện tượng vật chất đều không thể làm hại được chúng ta, v́ chúng ta đâu c̣n xác thân nữa. Này các bạn, những vừa người từ trần chưa biết điều đó. Họ đang đau khổ, cần được an ủi, và anh hăy coi họ như một con người đang cần được trợ giúp... Anh đừng nghĩ họ là thù hay là bạn v́ các danh từ đó hoàn toàn vô giá trị ở cơi bên này. Khi anh hành động với cái tâm trong sạch, đầy bác ái, thương yêu th́ không một mănh lực ǵ có thể hại anh được. Nếu anh không oán ghét hay giận hờn mà chỉ một ḷng thương xót, giúp đỡ người khác th́ luồng ḥa quang bao quanh anh sẽ trở nên sáng chói, kẻ hung ác sẽ không dám nh́n chứ đừng nói ám hại anh. Dù anh ở bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ được Thượng Đế che chở v́ anh đang làm những việc đúng với thiên ư.
Andrew vội vă đứng thẳng người lên theo thói quen của một quân nhân và nghiêm giọng:
- Xin tuân lệnh ngài.
Ông Jules mỉm cười quay qua phía tôi:
- C̣n cháu Steve, công việc của cháu khác với Andrew. Thời gian cháu ở cơi này không c̣n lâu nữa, vậy hăy cố gắng quan sát, học hỏi những ǵ cháu có thể học được. Cháu sẽ trở lại cơi trần.
Tôi ngạc nhiên kêu lớn:
- Cậu nói sao? Cháu sẽ trở lại cơi trần?
Ông Jules gật đầu:
- Đúng thế. Cháu chưa chết. Lúc trái ḿn nổi, cháu bị sức ép dồn ngay lên ngực nên tắt thở, cháu đă hôn mê mấy giờ liền nhưng t́nh trạng này sắp chấm dứt. Nhiệm vụ của cháu quan trọng hơn của Andrew, cháu sẽ tiết lộ cho nhân loại biết về những điều cháu đă học hỏi ở cơi này.
Tôi bối rối rồi rụt rè:
- Thưa cậu Jules, nếu cháu không chết, phải chăng đây chỉ là một giấc mộng? Làm sao cháu có thể giải thích cho mọi người biết rằng cháu không chiêm bao? Làm sao cháu không bị người mọi người lên án là bịp bợm hay điên loạn?
Ông Jules mỉm cười gật đầu:
- Không đâu! Đây không phải là một giấc mộng. Sự trở về của cháu rất quan trọng và hữu ích cho nhân loại, nhất là trong giai đoạn này. Cháu cứ làm hết sức ḿnh và nên nhớ c̣n có ơn trên phù hộ cháu nữa. Không bao lâu nữa cháu sẽ tỉnh lại và cậu sẽ giúp cháu nhớ lại những điều mà cháu chứng kiến ở cơi này.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 309 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 4:55pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG NGƯỜI LÍNH VỪA TỬ TRẬN (tiếp theo)
Chương Chín
Tôi ngạc nhiên:
- Nếu cậu không giúp th́ khi tỉnh lại cháu sẽ quên hết sao?
Ông Jules gật đầu:
- Thông thường th́ người ta không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra trong giấc ngủ. Trí óc con người sẽ thu xếp những dữ kiện này một cách lộn xộn vô trật tự và đầu óc phán đoán của con người sẽ không chấp nhận nó nên đa số đều loại bỏ những kư ức này. Cháu nên biết ngoài thể xác, c̣n có những thể khác nữa, mỗi đều có những giác quan riêng của chúng. Nếu không biết kiểm soát các thể này, các dữ kiện ở cơi tư tưởng sẽ bị ghi nhận một cách sai lạc, méo mó và trở nên mơ hồ, lộn xộn, vô lư... Do đó người ta sẽ không thể nào suy luận được nó một cách hữu hiệu. Một lúc khác, cậu sẽ giảng cho cháu nghe sau, bây giờ chúng ta hăy lên đường v́ thời giờ không c̣n nhiều lắm đâu.
Tôi đi theo ông Jules đến một căn nhà nhỏ, trong nhà có một người đàn bà và hai đứa con nhỏ. Hai đứa bé đang đùa nghịch một cách vô tư nhưng người đàn bà th́ đang đau khổ. Bà đă khóc hết nước mắt v́ vừa nhận được giấy báo tin chồng bà tử trận. Ngay lúc đó một quân nhân quần áo dính đầy máu ở ngoài bước vào. Ông nói với vợ:
- Này Emma, anh đă về đây.
Dĩ nhiên người đàn bà không nghe thấy ǵ nên vẫn khóc, nhưng hai đứa bé ngừng chơi kêu lên:
- Cha! Cha đă về!
Người đàn bà đưa tay bồng hai đứa bé và khóc lớn:
- Cha các con chưa về đâu.
Ông Jules nói với tôi:
- Cháu thấy không, hai đứa bé c̣n nhỏ, đầu óc vô tư và nhạy cảm nên chúng nhận ngay được sự hiện diện của cha chúng mặc dù mắt không nh́n thấy.
Ông quay ra nói với người quân nhân:
- Này anh bạn, chị nhà không thấy anh đâu nhưng anh hăy đợi một lúc nữa khi chị ngủ, khi tâm hồn của chị thoải mái, không bận bịu hay bị chi phối bởi các tư tưởng tiêu cực th́ chị có thể tiếp xúc được với anh. Dĩ nhiên khi thức dậy, chị sẽ không nhớ ǵ hết nhưng nếu anh khéo léo khuyên bảo th́ chị sẽ cảm thấy được an ủi rất nhiều. Anh đă hiểu và biết chấp nhận số phận nên anh không c̣n đau khổ bao nhiêu nhưng anh có thể giúp cho chị bớt đau khổ...
Người quân nhân cung kính nghiêng ḿnh trước ông Jules:
- Xin cám ơn Ngài. Ngài đă giúp đỡ tôi và các anh em trong binh chủng của chúng tôi rất nhiều. Thay mặt các anh em, tôi xin cảm tạ ngài.
Ông Jules chỉ tay về phía tôi:
- Đây là thanh niên mà tôi đă nói với anh trước đây.
Người quân nhân bắt tay tôi một cách nồng nàn:
- Nhờ anh nói giùm với nhà tôi rằng "Bông hồng dù ở đâu cũng đều là một bông hồng và lúc nào cũng đẹp hết". Anh cứ nói vậy là nhà tôi hiểu. Sau đây là địa chỉ của nhà tôi...
Cậu Jules chờ tôi nói chuyện với người quân nhân kia xong rồi mới ra hiệu cho tôi đi theo. Lần này đă quen nên tôi lướt đi một cách nhẹ nhàng, hai chân không hề đụng đất và chỉ thoáng giây chúng tôi đă đến một căn nhà khác. Trong nhà có hai người già đang ngồi than khóc dưới ngọn đèn leo lét. Họ vừa nhận được điện tín báo tin người con trai của họ đă tử trận. Tuy nhiên họ không biết rằng anh này cũng đang có mặt trong nhà, dĩ nhiên dưới một thể dạng khác. Anh mặc bộ quân phục dính đầy máu, cố gắng tiếp xúc với cha mẹ nhưng không được nên rất đau khổ. Anh kêu lên:
- Trời ơi, mẹ tôi không nghe thấy tôi. Mẹ tôi tưởng tôi đă chết nhưng tôi vẫn c̣n sống kia mà. Làm sao tôi có thể nói cho mẹ tôi hiểu được đây!
Cậu Jules vỗ vai người quân nhân, an ủi:
- Anh hăy b́nh tĩnh. Tôi sẽ giúp anh nhưng trước hết anh hăy nghe tôi nói đă. Anh hăy nh́n bức h́nh chụp khi anh vừa tốt nghiệp trường vơ bị treo trên tường kia, khi đó anh mặc bộ quân phục mới và sạch, người không bị một vết thương nào, anh hoàn toàn khoẻ mạnh, vui vẻ. Bây giờ anh hăy tưởng tượng rằng hiện nay anh cũng y hệt như thế.
Người quân nhân làm theo lời ông Jules. Lạ thay chỉ một thoáng giây sau anh đă mặc bộ quân phục mới tinh. Gương mặt anh hết đau khổ, nhăn nhó mà trở nên sáng sủa, tươi tắn. Các vết thương trên thân thể anh hoàn toàn biến mất. Chính người quân nhân cũng ngạc nhiên về sự kiện này nên anh sững sờ một lúc rất lâu trước khi quay nh́n về phía cha mẹ. Cậu Jules nói tiếp:
- Anh hăy nghĩ đến tâm trạng của anh trong ngày tốt nghiệp đó. Anh đă hănh diện và sung sướng biết bao, phải không? Bây giờ anh hăy hồi tưởng hoàn cảnh tốt đẹp lúc đó rồi đến bên cạnh cha mẹ anh, chia sẽ sự sung sướng đó với họ. T́nh thương có một sức mạnh an ủi phi thường, anh hăy làm như tôi nói đây...
Người quân nhân làm y hệt như lời khuyên, và tôi thấy rơ một luồng hào quang từ thân thể anh tỏa ra, lan rộng khắp pḥng, bao bọc cả hai người già đang ngồi đó. Tự nhiên bà mẹ bớt khóc và trở nên b́nh tĩnh hơn. Bà nói với chồng:
- Henri, tôi có cảm giác rằng con ḿnh không đến nỗi nào, chắc nó được ơn trên phù hộ... Tôi chắc nó thế nào cũng được ơn trên phù hộ.
Ông già cũng ngưng khóc. Ông nh́n vợ một lúc rồi nhẹ nhàng:
- Có lẽ bà nói đúng. Chúng ta hăy cầu nguyện Thượng Đế.
Cả hai bước đến bên chiếc thánh giá treo trên tường và quỳ xuống cầu nguyện. Người quân nhân cũng bước đến quỳ bên cha mẹ. Tự nhiên căn pḥng bỗng bừng sáng lên một thứ ánh sáng chói lọi, tinh khiết khiến tôi cũng cảm thấy sung sướng, thoải mái lây. Cậu Jules nói với tôi:
- Cháu thấy không, sự đau khổ của người chết có thể ảnh hưởng đến người sống và ngược lại, nếu người sống đau khổ, than khóc th́ họ cũng ảnh hưởng rất nhiều đến người chết. Điều quan trọng là phải làm sao để giúp cho họ b́nh tĩnh trở lại, sáng suốt ư thức về sự việc đang xảy ra. Một phương pháp rất hữu hiệu là biết cách gợi lại những kỷ niệm đẹp nhất, những cảm giác sung sướng nhất, để giúp họ thoát khỏi t́nh trạng hoảng hốt kia. Chỉ khi nào họ thoải mái an lạc và sáng suốt th́ cháu mới có thể giúp đỡ họ được. Người quân nhân này là sĩ quan trường vơ bị, từ nhỏ đă say mê binh nghiệp, ngày tốt nghiệp là ngày anh sung sướng nhất v́ đă thoải măn được niềm mong ước từ trước. Biết cách nhắc nhở anh ta hồi tưởng lại kỷ niệm đó để anh b́nh tĩnh trở lại, thoát khỏi ảnh hưởng đau khổ của cái chết, giảm bớt sự giằng co quyến luyến với gia đ́nh th́ anh mới có thể siêu thoát được.
- Nhưng siêu thoát là thế nào?
Ông Jules mỉm cười:
- Con người là một thực thể phức tạp gồm có nhiều thể khác nhau chứ không phải chỉ có thể xác mà thôi. Điều này khoa học không thể giải thích rơ rệt v́ đối tượng của khoa học chỉ xây dựng trên căn bản của các giác quan thuộc về thể xác, vốn hết sức giới hạn. Khi xác thân không c̣n sử dụng được nữa, các thể khác cần được giải phóng ra khỏi xác thân càng sớm chừng nào càng hay chừng đó, đó là sự siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâm trạng con người khi từ trần hết sức quan trọng v́ nếu có sự quyến luyến th́ sự giải phóng này sẽ bị tŕ hoăn lại rất lâu, gieo các ấn tượng đau khổ lên các thể kia, và ảnh hưởng đến các kiếp sống mai sau. Đó cũng là lư do người ta cần tránh than khóc, kêu gọi kể lễ trong các đám tang mà phải b́nh tĩnh đặt hết tâm hồn vào sự cầu nguyện cho người quá cố được siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâm trạng con người lúc từ trần hết sức kinh khủng đối với những ai tin rằng chết là mất hết tất cả. Đa số thường cố gắng bám vào sự sống một cách tuyệt vọng. Có người cho rằng có một thế giới khác, một cảnh âm ti địa ngục ghê sợ, đang chờ đón họ nên họ nhất định không chịu từ bỏ cơi trần. Do đó có một sự phấn đấu mạnh mẽ giữa phần thân xác sắp tan ră và phần tâm linh cố gắng giữ nó lại. Đó cũng là lư do nhiều người cứ hấp hối măi mà cũng không chết (comatose). Sau khi chết, nhiều người cứ quanh quẩn bên cạnh xác thân của ḿnh, dù thấy xác thân đó rữa ra, bị gịi bọ đục khoét cho đến khi xác thân hoàn toàn tan ră th́ mới siêu thoát được. T́nh trạng này có thể kéo dài nhiều năm, gieo vào tâm thức người đó những ấn tượng hết sức ghê gớm, đau khổ và sự ám ảnh này sẽ ảnh hưởng nhiều đến cá tính của người đó trong kiếp sau.
Sau khi cầu nguyện xong, người quân nhân bước đến cạnh cậu Jules:
- Cám ơn ngài đă giúp cho tôi và cha mẹ tôi. Bây giờ tôi phải làm ǵ?
- Anh hăy đợi khi cha mẹ anh ngủ say, khi các giác quan thể xác của cha mẹ anh tạm thời yên nghỉ th́ anh có thể tiếp xúc được với hai ông bà ở một b́nh diện khác. Điều cần nhất là chính anh phải có sự thoải mái, b́nh an đă rồi anh mới có thể an ủi được cha mẹ anh, giúp họ bớt đau khổ.
Người quân nhân gật đầu như hiểu lời khuyên bảo:
- Xin cám ơn ngài. Nếu cha mẹ tôi bớt đau khổ th́ tôi có thể yên tâm được rồi.
- Anh cứ yên tâm. Tôi biết cha mẹ anh sẽ được thoải mái. Ông bà đă biết chấp nhận và đặt tất cả vào bàn tay Thượng Đế. Một khi đă để cho Thượng Đế hành động th́ mọi sự sẽ tốt đẹp. C̣n về phần anh, chút nữa có một thiếu nữ tên là Marjorie sẽ đến gặp anh. Cô ta sẽ giúp đỡ và hướng dẫn anh. Anh nên nghe theo lời khuyên của cô ấy.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 310 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 5:01pm | Đă lưu IP
|
|
|
STEVE GẶP MỘT LINH HỒN KHÔNG TIN M̀NH ĐĂ CHẾT
Chương Mười
Cậu Jules giới thiệu tôi với người quân nhân kia và nói rơ về trường hợp đặc biệt của tôi. Người quân nhân mừng rỡ xiết chặt tay tôi:
- Nếu anh có thể, phiền anh ghé thăm cha mẹ tôi và nói với ông bà rằng "Robbie vẫn khoẻ mạnh như thường". Tên tôi là Robert, bạn bè thường gọi tôi là Bob nhưng cha mẹ tôi lại thích gọi tôi là Robbie, đây là một tên riêng chỉ cha mẹ tôi biết mà thôi. Đây là địa chỉ của cha mẹ tôi....
Sau khi từ giă người quân nhân đó, ông Jules và tôi tiếp tục đi nữa. Vừa ra đến đường chính, tôi giựt ḿnh thấy một xe chở lính Đức đi ngang. Tôi giật ḿnh kêu lớn:
- Cậu ơi, lính Đức ḱa!
Cậu Jules mỉm cười:
- Phải rồi, chúng ta đang ở tại nước Đức nhưng cháu đừng lo, họ không trông thấy chúng ta đâu. Cháu quên rằng chúng ta không đâu c̣n thể xác nữa.
Chúng tôi thấy một ông già gầy g̣, quần áo nhàu nát, đầu đội nón nỉ, vẻ mặt đau khổ đang đứng trước cửa một căn nhà. Cậu Jules nói:
- Đó là Lebowitz, một thương gia giàu có đă qua đời từ mấy năm nay nhưng không siêu thoát v́ c̣n quyến luyến tài sản, sự nghiệp.
Ông già ngước cặp mắt lờ đờ nh́n cậu Jules rồi nói:
- Thưa ông, căn nhà này do chính tay tôi xây cất, chính tôi đă lựa từng cục gạch, từng khúc gỗ. Hăy nh́n cái cửa bằng gỗ sồi kia, chính tay tôi đă chọn nó từ bên Đan Mạch, c̣n chiếc cửa sổ bằng kính màu nữa, nó đă được hoàn tất bởi những thợ giỏi nhất miền Florence. Căn nhà này của tôi và tôi không thể bỏ nó được.
Cậu Jules nh́n ông già bằng cặp mắt thương hại rồi nói với tôi:
- Năm trước, chính quyền Đức ra lệnh cho người Do Thái phải rời bỏ khu này để tập trung vào một khu biệt lập. Ông Lebowitz không chịu nên bị họ đánh trọng thương. Tuy mang thương tích trầm trọng nhưng ông nhất định không chịu vào bệnh viện điều trị mà cứ bám riết căn nhà nên vài hôm sau bị nhóm SS giết chết. Từ đó ông cứ quanh quẩn bên căn nhà này.
Tôi bèn hỏi:
- Như vậy ông ấy sẽ ở đây đến bao giờ?
- Ông ta sẽ tiếp tục sống ở t́nh trạng này cho đến khi nào ḷng quyến luyến kia tiêu tan hết. Có thể là một vài năm, chục năm hay có khi lâu hơn thế nữa.
Cậu Jules nói với ông già:
- Này ông bạn, ông bạn đă chết rồi, đă rời bỏ thế giới này rồi th́ c̣n luyến tiếc căn nhà đó làm chi nữa! Hiện nay căn nhà đă thuộc về người khác rồi...
Ông lăo khăng khăng lắc đầu:
- Không... không... đây là nhà của tôi, sống tôi ở với nó và chết tôi cũng ở với nó. Không ai có thể buộc tôi rời bỏ nó được.
Ngay lúc đó có một nhóm người từ đâu bước tới mở cửa bước vào nhà. Ông Lebowitz xông ra cản lại nhưng không được. Ông vừa xô đẩy họ vừa quát lớn:
- Quân ăn cướp! Đồ sát nhân! Bọn ngươi hăy cút khỏi nhà của ta!
Dĩ nhiên những người đó đâu hay biết, họ vẫn thản nhiên bước vào mặc cho ông già la hét om ṣm. Cậu Jules thở dài:
- Một ngày nào đó ông ta sẽ hiểu và hối tiếc cho sự điên rồ này.
- Phải chăng người chết nào cũng thế?
Cậu Jules lắc đầu:
- Không hẳn như thế. Sau khi chết, người ta bước vào một giai đoạn chuyển tiếp (transition period), khi các điều kiện vật chất mà họ thường bám víu vào đang từ từ tan ră và một thế giới mới lạ bắt đầu xuất hiện rơ dần. Cái thế giới này là thế giới của ánh sáng, nhiều người gọi đây là "cơi sáng" cũng không sai. Đây không phải là thứ ánh sáng như ánh sáng mặt trời, mà là một thứ ánh sáng rọi khắp cùng một nơi, không một cái ǵ có thể che khuất được nó. Một người có tâm trạng xấu xa, hèn kém th́ không dám nh́n thứ ánh sáng này và thường t́m cách tránh né nó; nhưng một người hiền lành, thánh thiện th́ thoải mái hơn v́ họ biết chấp nhận sự thật. Dù sao chăng nữa khi từ giă xác thân, ai cũng thấy bầu ánh sáng này và nó soi rơ tâm thức họ, cho họ thấy rơ các diễn tiến xảy ra trong cuộc đời vừa qua. Họ sẽ thấy ḿnh thành công chỗ nào, thất bại chỗ nào, đă học hỏi được những ǵ hay thiếu học hỏi được những ǵ. Học sẽ thấy lại những cảnh đổ máu do chính họ gây nên hay những đau khổ mà họ đă gây ra cho người khác. Họ cũng ư thức được các hành vi nhân đức, hy sinh, quả cảm của ḿnh và rút tỉa kinh nghiệm học hỏi. Dần dần họ ư thức rằng chính các hành động trong quá khứ đă đưa đẩy họ đến hoàn cảnh trong cuộc sống này và hành động của họ trong kiếp này sẽ quyết định số kiếp tương lai của họ. Sau khi đă duyệt xét lại tất cả mọi hành động của ḿnh, họ sẽ có những quyết định riêng, dù đó là quyết định ǵ chăng nữa cũng là bước đầu quan trọng của sự tự biết ḿnh. Chính sự tự biết ḿnh này là khởi điểm cần thiết cho sự tiến hoá của con người
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 311 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 5:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRỞ LẠI CƠI TRẦN
Chương Mười Một
Trong lúc ông nói, vầng hào quang bao phủ quanh ông phát ra những tia sáng chói lọi, lấp loé như kim cương. Cậu Jules mỉm cười:
- Sắp đến lúc cháu phải trở lại cơi trần và Marjorie cũng muốn nói với cháu vài lời từ biệt nên cậu chỉ vắn tắt thôi. Cháu nên nhớ những điều cháu được chứng kiến và học hỏi nơi đây không phải là một giấc mộng hăo huyền mà là sự thật. Điều cháu học hỏi không phải là một đặc ân nào đâu nhưng chính nhờ đức hạnh của cháu. Cháu và cậu đă làm việc với nhau từ lâu, từ nhiều kiếp sống trong quá khứ, hiện nay cháu không nhớ được bao nhiêu nhưng sẽ có lúc cháu biết được những điều cháu đă làm cũng như hạnh nguyện của cháu. Ư thức được điều này, nhiệm vụ của cháu sẽ c̣n quan trọng hơn trước rất nhiều. Chúng ta tạm thời chia tay ở đây, trong một thời gian không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau và sẽ làm việc chung.
Cậu Jules vừs dứt lời th́ tôi đă thấy Marjorie từ xa đi đến. Cô lướt đi nhẹ nhàng như một người khiêu vũ. Quanh cô có một bầy ánh sáng chói lọi khiến tôi không khỏi ngây ngất. Marjorie liếng thoắng:
- Này anh Steve, anh hiểu điều cậu Jules nói rồi chứ?
- Đại khái anh cũng hiểu được ba đôi điều nhưng cậu Jules nói là anh sắp phải trở về... Như vậy làm sao anh có thể gặp lại cậu Jules hay em đây ?
- Anh đừng lo. Em sẽ đến gặp anh mỗi khi anh ngủ. Nếu cần, anh cứ tập trung tư tưởng trước khi ngủ để nghĩ đến em th́ em sẽ đến gặp anh ngay. Thôi, đă đến lúc anh phải trở về rồi...
Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi một cách lạ lùng, ngục tôi đau nhói và hơi thở trở nên khó khăn khiến tôi phải đưa tay ôm lấy ngực. Tai tôi c̣n nghe văng vẳng tiếng Marjorie:
- Tạm biệt anh Steve, chúng ta sẽ gặp lại nhau...
Khi tỉnh dậy, tôi biết ḿnh đă hôn mê gần một ngày. Cô y tá trực kể rằng tưởng tôi đă chết, người ta đem tôi xuống nhà xác để tẩm liệm nhưng may thay tôi tỉnh dậy kêu la om ṣm. Bác sĩ khám nghiệm, xác nhận tôi c̣n sống và cho chuyển lên pḥng hồi sinh. Cô y tá Louise Clayton kể rằng khi vừa tỉnh lại tôi đă hỏi ngay tại sao cô ta không có hào quang. Tưởng tôi c̣n mê sảng nên cô nhẹ nhàng hỏi tôi muốn nói hào quang nào. Tôi trả lời rằng tại sao cô không toát ra hào quang giống như Marjorie. Nghi rằng tôi muốn t́m một người tên Marjorie nên cô trả lời rằng cô là Louise Clayton, và ở đây không có ai tên Marjorie hết, phải chăng tôi muốn t́m một người tên Marjorie. Tuy nhiên tôi lại nói rằng Marjorie đă chết rồi, chết từ lâu rồi nhưng tôi đă gặp lại cô ta, quanh người cô ta toát ra hào quang và lúc nào cũng lướt đi như khiêu vũ vậy. Cô y tá cho rằng tôi đă nói mê nhưng tôi nhấn mạnh rằng tôi không mê sảng chút nào cả. Tôi gặp cậu Jules và Marjorie mặc dù cả hai đă chết từ lâu. Tôi c̣n thấy hạ sĩ Andrew Shaw bị trúng đạn ở trán trên chiến trường Âu Châu, gặp Thượng Sĩ Lawrence Sorgen và Trung Úy Robert Stevenson, cả hai đều tử trận hôm đó. Thấy vậy người y sĩ trực ra lệnh cho cô y tá chích cho tôi một liều thuốc ngủ.
Hai hôm sau, khi tôi hoàn toàn tỉnh táo th́ Louise Clayton bước vào:
- Hôm trước trong lúc mê sảng ông nói rằng ông thấy Andrew Shaw, Lawrence Sorgen và Robert Stevenson bị trúng đạn tử trận ở Âu Châu...
- Đúng thế.
Louis Clayton im lặng nh́n tôi rồi đưa ra một bản báo cáo mới nhất của bộ quốc pḥng thông báo tên những quân nhân tử trận và dĩ nhiên có cả tên ba người này. Việc một người bị hôn mê bất tỉnh tại North Carolina biết được những sự kiện xảy ra bên chiến trường Âu Châu quả là một việc kỳ lạ.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 312 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 5:14pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHIỆM VỤ CỦA STEVE Ở CƠI TRẦN...
NHỮNG NGƯỜI UỐNG RƯỢU VÀ SỬ DỤNG
MA TÚY... THƯỜNG DỄ BỊ CÁC VONG HỒN BẤT HẢO NHẬP VÀO.
Chương Mười Hai
Ngày hôm sau tôi rủ Louise ra ngồi ở chiếc ghế ngoài sân bệnh viện. Tôi nói:
- Này cô Louise, hôm đó khi vừa tỉnh dậy tôi có nói với cô về hào quang chi đó. Dĩ nhiên cô nghĩ rằng tôi đă nói mê sảng nhưng khi lên pḥng bà y tá trưởng để phúc tŕnh về bệnh t́nh của tôi, cô lại kể chuyện này cho bà đó nghe. Lúc đó v́ đang xem một hồ sơ bệnh lư nên bà y tá trưởng không hề ngước mắt lên nh́n cô mà chỉ nói: "Chắc ông đó c̣n mê sảng chứ làm ǵ có ai có hào quang". Sau đó cô rời pḥng để trở về, trên hành lang cô gặp một quân nhân ngă trẹo chân ở sân tập nên cô bước đến phụ giúp việc băng bó cho anh ta. Liệu tôi nói có đúng không?
Louise Clayton hoảng hốt không sao trả lời được:
- Ông Buckley, tại sao ông biết được chuyện đó? Khi ấy tôi nhớ là đă chích cho ông một liều thuốc ngủ và ông đă ngủ li b́ kia mà!
- Đúng thế, tôi không biết ǵ về chuyện đó cả, nhưng hôm qua khi chúng ta nói chuyện với nhau th́ cô tỏ ra không tin. Phần tôi cũng thế, tôi đă suy nghĩ rất nhiều về chuyện này và không biết rằng tôi đă mê hay tỉnh nữa đây. Tôi nhớ lại lời dặn của Marjorie nên đêm qua trước khi đi ngủ tôi đă tập trung nghĩ đến cô này. Tôi nghĩ rằng điều tôi kinh nghiệm thật mơ hồ, không có bằng chứng và nếu nói ra chắc cũng không ai tin, không chừng người ta c̣n cho rằng tôi loạn trí. Tuy nhiên sáng nay th́ tôi chắc rằng tôi không mê nữa, tôi đă gặp lại Marjorie trong giấc ngủ và cô ta đă dặn tôi kể lại điều này cho cô.
Louise Clayton im lặng một lúc rồi nói:
- Marjorie c̣n nói ǵ nữa ?
- Marjorie nói rằng được cô trông nom săn sóc là một việc rất quư. Đây không phải một việc ngẫu nhiên đâu mà đă có sự thu xếp để cô săn sóc cho tôi. Cô là một người có ḷng từ ái, làm việc thoải mái, chân thành và có những rung động thanh cao, rất tốt cho việc phục hồi sức khoẻ của các bệnh nhân. Từ nhỏ cô thích âm nhạc và muốn trở nên một nhạc sĩ dương cầm, nhưng lúc chiến tranh xảy ra, cô t́nh nguyện trở nên một y tá để góp phần vào việc săn sóc, an ủi cho các thương bệnh binh...
Louise Clayton giật ḿnh. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Theo như ông nói th́ Marjorie có một nhiệm vụ ở cơi bên kia ?
- Đúng thế. Marjorie được giao phó nhiệm vụ giúp đỡ những người vừa từ trần c̣n đang hoang mang, hốt hoảng. Cô ấy giúp họ b́nh tĩnh, thoải mái để chấp nhận sự thật là họ đă bước qua thế giới khác, rồi khuyên họ hăy xă bỏ những ràng buộc với cơi này để siêu thoát.
- Thế c̣n nhiệm vụ của ông?
- Cậu Jules nói rằng nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những người sống v́ người chết không giúp được người sống, chỉ những người c̣n sống mới có thể khuyên bảo được người sống mà thôi.
- Như vậy ông sẽ làm ǵ?
- Tôi sẽ giúp những người sống hiểu biết về thế giới bên kia, biết rằng chết không phải là hết như mọi người thường nghĩ. Kiếp sống của chúng ta thật ra chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi của một tiến tŕnh rất dài. Mục đích của cuộc đời không phải là tranh giành, chém giết để đoạt lấy một địa vị, tài sản nhưng để học hỏi về thương yêu. Chúng ta được tạo ra trong t́nh thương của đấng sáng tạo và bản chất thật sự của chúng ta là thương yêu nhưng v́ không ư thức được điều này nên càng ngày chúng ta càng hành động trái với mục đích được tạo ra từ ban đầu.
Cũng v́ thế cuộc đời thường có những biến động để nhắc nhở chúng ta rằng cái mà chúng ta tưởng là những giá trị lớn lao thật ra chỉ là những bọt nước hời hợt, chóng thành mà cũng chóng tan. Sự chết là một giai đoạn cần thiết trong tiến tŕnh của sự sống để con người duyệt xét lại những việc làm của ḿnh, rút kinh nghiệm để học hỏi, rồi chuẩn bị cho sự tái sinh...
Từ đó Louise Clayton thường đến gặp tôi để nghe kể về những kinh nghiệm học hỏi của tôi ở cơi giới bên kia. T́nh thân ái giữa chúng tôi bắt đầu nảy nở. Tuy không nói ra chúng tôi đều hiểu được t́nh cảm của nhau cho đến khi thời gian điều trị chấm dứt, tôi trở lại quân trường và được đưa qua mặt trận Âu Châu. Vào lúc đó trận chiến đă tàn, quân đội đồng minh đă giải phóng được nhiều nước và đang trên đường tiến về Bá Linh. Đơn vị tôi trú đóng tại nước Pháp, giữ nhiệm vụ tiếp tế cho các đơn vị khác. Tuy công việc hàng ngày rất bận rộn nhưng tôi vẫn tiếp tục áp dụng phương pháp mà cậu Jules đă chỉ dạy để thanh lọc bản thân, nhờ thế khả năng của tôi càng ngày càng tiến bộ. Hàng đêm tôi vẫn theo cậu Jules đi an ủi những người vừa từ trần. Hôm đó chúng tôi đi ngang qua một quán rượu, cậu Jules chỉ một đám người đang chen chúc quanh đó.
- Cháu thấy không, đó là vong linh những kẻ nghiện rượu. Khi c̣n sống họ nghiện rượu nên khi chết dục vọng đó vẫn tiếp tục chi phối khiến họ vô cùng đau khổ. Khi c̣n thể xác, uống rượu nhiều quá cơ thể không chịu nổi sẽ lăn ra ngủ, dục vọng tạm thời ngưng hoạt động. Khi chết, dục vọng này được tự do biểu lộ; không c̣n thể xác kềm chế nữa, nó nung nấu tâm can kẻ nghiện rượu khiến lúc nào y cũng thèm khát đến phát điên phát cuồng. Do đó những vong linh này thường lân la những quanh các trà đ́nh, tửu quán để thưởng thức mùi rượu, nhưng v́ không c̣n thể xác để thoả măn sự ham muốn đó nên dục vọng càng ngày càng gia tăng dữ dội khiến vong linh hết sức khổ sở.
Tôi thấy một số binh sĩ đang uống rượu trong quán, có người uống nhiều quá, nôn mửa đầy xuống đất. Các vong linh nghiện rượu xô đẩy nhau chạy đến cúi sát xuống mặt đất để hít những chất thối tha này. Họ say mê hít hơi rượu một cách đắm đuối mà trên thế gian chưa thấy ai thưởng thức mùi vị như thế. Thực ra họ không ngửi thấy mùi vị ǵ, bởi v́ họ đâu c̣n các giác quan thể xác nữa, nhưng cái ư nghĩ được thưởng thức rượu quá mạnh đă xui khiến họ hành động như thế. Chỉ nh́n hành động điên cuồng đó mà tôi thấy rợn người.
Cậu Jules chỉ cho tôi thấy một số vong linh khác đang cố gắng nhập vào xác những người say rượu để thưởng thức một vài dư vị của khoái cảm xác thân. Những người say rượu hay sử dụng ma túy thường dễ bị các vong linh nhập vào. Sự nhập xác này tuy chỉ có tính cách tạm thời trogn chốc lát nhưng nó cũng gây nhiều hậu quả tai hại cho người bị nhập. Càng bị nhập xác, họ càng dễ bị xui khiến làm điều xằng bậy. Theo sự hiểu biết của tôi, khi sự sống th́nh ĺnh bị chấm dứt như trường hợp chết bất đắt kỳ tử th́ người chết khó có thể siêu thoát được v́ dục vọng và sinh lực c̣n quá mạnh mẽ. Một cái chết bất ngờ luôn tạo ra những chấn động, tán loạn tâm thần khiến cho người chết hết sức hoang mang và đau khổ. Đôi khi họ trở nên thù hằn, oán hận và chính tâm trạng lúc chết này sẽ khiến họ trở nên một động lực hết sức nguy hiểm, có thể xúi giục người sống làm những việc ghê gớm như giết người, hành hạ, hiếp đáp người khác v.v...
Đôi khi các vong linh cũng t́m cách xâm chiếm thể xác của những kẻ yếu bóng vía, những người nhạy cảm, hay những trẻ em yếu ớt những trường hợp này chỉ có tính cách nhất thời v́ bản ngă con người thường rất mạnh, không dễ ǵ có thể đuổi nó đi để cướp lấy thể xác được. Thường th́ các vong linh trong lúc quá thèm muốn, bị dục vọng nung nấu, t́m cách chiếm cứ xác thân của một con thú nào đó v́ bản năng con thú thường yếu hơn sự đ̣i hỏi điên cuồng của một vong linh. Các loài thú kém tiến hoá như heo, cừu, dê, trâu, ḅ dễ trở thành nạn nhân hơn là các loài thú khôn ngoan như chó, mèo, khỉ, ngựa vốn có ư chí kháng cự mạnh mẽ. Sự xâm nhập xác thú này có thể trọn vẹn hoặc có khi chỉ trong giây lát nhưng nhờ cơ thể con thú làm trung gian mà vong linh gần gũi được với cơi trần, cảm nhận được mọi sự qua các giác quan của con thú và thoả măn được một ít dục vọng như ăn uống, đ̣i hỏi xác thịt. Dĩ nhiên khi con thú bị đánh đập hành hạ, vong linh cũng cảm thấy đau đớn khổ sở và khi con thú bị mổ thịt th́ vong linh sẽ hoảng hốt, đau đớn, tuyệt vọng và trạng thái này sẽ ảnh hưởng rất mạnh đến đời sống sau này của vong linh. Ngoài ra v́ nhập xác thú, các nguyên tử vật chất của con thú sẽ tiêm nhiễm vào thể vía của vong linh nên sau này dù có đầu thai lại thành người, nó cũng có khuôn mặt, h́nh dáng của con thú đó, hoặc tính t́nh hung bạo, tàn ác hay ngu si đần độn như con thú kia. Điều này có thể giải thích được trường hợp những kẻ hung dữ, nhiều dục vọng sẽ đầu thai trở lại thành thú vật.
V́ tâm trạng khi chết có ảnh hưởng rất mạnh đến đời sống về sau nên cậu Jules và Marjorie phải làm việc rất nhiều để giúp đỡ, cảnh tỉnh và an ủi các vong linh. Phần tôi được giao trọng trách giúp đỡ thân nhân người chết hoặc giúp người chết hoàn tất một tâm nguyện nào đó mà họ chưa làm xong, nhờ thế họ có thể cởi bỏ các ràng buộc với cơi trần để siêu thoát. Dĩ nhiên sự hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong lúc ngủ nên việc làm này không có kết quả nhiều so với công việc của cậu Jules hay Marjorie, nhưng tôi rất thích công việc này. Khi muốn đi đâu hay gặp ai, tôi chỉ cần tập trung tư tưởng trước khi đi ngủ th́ sẽ đến gặp người đó ngay, nhưng tôi không dám sử dụng năng khiếu này để gặp Louise Clayton v́ như thế là lạm dụng quyền năng tâm linh. Cậu Jules đă dặn tôi rất kỹ rằng một người hiểu biết các định luật thiên nhiên không bao giờ làm một việc ǵ có tính cách ích kỷ hay riêng cho cá nhân ḿnh. V́ biết thế, chúng tôi chỉ tiếp xúc với nhau qua thư từ hoặc thỉnh thoảng bằng điện thoại.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 313 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 5:25pm | Đă lưu IP
|
|
|
T̀NH YÊU CHÂN THẬT BẮT NGUỒN TỪ THƯỢNG ĐẾ
Chương Mười Ba
Sau mấy tháng liên lạc, cảm t́nh của tôi dành cho Louise mỗi lúc một sâu đậm hơn nên một hôm tôi đă ngỏ lời cầu hôn và cô nhận lời. Chúng tôi dự định khi giải ngủ sẽ làm đám cưới.
Thời gian tuần tự trôi, cuộc chiến chấm dứt, quân đội Đồng Minh giải phóng được toàn cơi Âu Châu nhưng chúng tôi vẫn chưa được giải ngủ v́ c̣n những khó khăn, rất cần sự hiện diện của một lực lượng quân đội tại đây. Tuy công việc bận rộn nhưng tôi vẫn liên lạc với cậu Jules để học hỏi thêm. Tôi thấy ḿnh thật may mắn v́ đă được giao phó một nhiệm vụ cao đẹp và được d́u dắt để học hỏi thêm những kiến thức mới mẻ. Chính nhờ kiến thức này mà đời sống của tôi được nâng lên một b́nh diện rộng lớn hơn, cao cả hơn, tốt đẹp hơn, và từ đó tôi thấy rơ sự tiến hoá trong chương tŕnh vĩ đại mà Thượng Đế đă sắp đặt.
Nếu quan sát một cách kỹ lưỡng và có ư thức người ta sẽ thấy tất cả mọi sinh vật đều có một mối tương quan đặc biệt, điều này có thể coi như một thứ t́nh huynh đệ đại đồng v́ vạn vật đều cùng một nguồn gốc mà ra . Đây không phải là một lư thuyết suông mà là một nguyên lư hiện diện khắp nơi trong vũ trụ. Nên hiểu rằng vũ trụ là một toàn thể mà trong đó tất cả mọi thành phần đều liên quan mật thiết đến nỗi khi một phần tử trong đó biến đổi th́ toàn thể vũ trụ cũng biến đỗi theo...
Khắp vũ trụ, mọi thành phần đều có khuynh hướng kết hợp để tạo thành các phần tử tốt đẹp quân b́nh và yếu tố chính để bảo tồn sự quân b́nh này là t́nh thương. Luật vũ trụ không chấp nhận sự chống đối hay đi ngược lại các mănh lực kết hợp v́ nó làm mất đi sự quân b́nh, gây ra các xáo trộn. Để tạo lập lại sự quân b́nh đó, một phản lực phải được tạo ra để tái lận, đó là căn bản của luật nhân quả. Sự chống đối giữa người và người hay giữa người và các sinh vật khác đều là đi ngược luật vũ trụ và dĩ nhiên phải chịu hậu quả tùy theo nguyên nhân đă gây ra nó...
Một hôm tôi có việc phải đi công tác xa hơn một tuần lễ, khi trở về căn cứ tôi nhận được một bức thư ngắn của Louise Clayton nội dung như sau: "Anh Steve, em đă t́m được việc làm tại một nơi xa, xin anh đừng viết thư cho em về North Carolina nữa. Em đă suy nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân của chúng ta và thấy rằng chúng ta đă quyết định một cách quá hấp tấp. Chúng ta chưa có th́ giờ t́m hiểu nhau nhiều, vậy em nghĩ chúng ta nên dừng tại đây th́ hơn. Kính chúc anh mọi sự may mắn."
Đọc xong bức thư ngắn này tôi thấy thế giới dường như sụp đổ, mộng đẹp đang xây dựng bấy lâu bỗng phút chốc tiêu tan. Tại sao Louise lại thay đổi ư kiến đột ngột như vậy ? Phải chăng cô đă gặp một người nào khác học thức hơn hay có tương lai hơn? Louise không thể như vậy được, cô là người mẫu mực, dịu dàng và có lư tưởng nên đâu thể quên lời hứa một cách dễ dàng như vậy. Phải chăng có một chuyện ǵ bất thường sẩy ra ? Phong thư không đề địa chỉ hồi âm nên tôi không biết phải liên lạc với Louise bằng cách nào. Suốt ngày hôm đó tôi như người mất trí. Tôi đă điện thoại về bệnh viện ở North Carolina nhưng người ta cho biết Louise đă dọn đi không để lại địa chỉ. Đêm hôm đó tôi phải cố gắng lắm mới không nghĩ đến Louise. Tôi biết ḿnh có thể tiếp xúc với cô nếu muốn nhưng tôi cũng biết làm như thế là lạm dụng quyền năng tâm linh. Một người phụng sự không được phép dùng quyền năng của ḿnh vào những công việc riêng nghĩa là vào những mục đích ích kỷ. Sau cùng tôi nghĩ đến Marjorie và quyết định t́m gặp cô này. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau nên chỉ tập trung tư tưởng một lúc là tôi thấy Marjorie xuất hiện trong một vùng ánh sáng chói lọi. Cô vui vẽ nói:
- Này anh Steve, thật là sung sướng biết bao v́ em có nhiều chuyện kể cho anh nghe. Anh phải mừng cho em v́ em vừa được giao phó một công việc mới, việc này khó khăn hơn nhưng cũng thích thú hơn. Từ nay em nhận lănh trách nhiệm an ủi những trẻ em vừa từ trần. Ôi chúng dễ thương làm sao! Lúc đầu chúng bơ vơ lạc lơng và rất sợ hăi, nhưng được em hết sức dỗ dành, chúng hết sợ mà c̣n gọi em bằng mẹ nữa...
Marjorie liến thoắng nói như không thèm chú ư đến tâm trạng ngổn ngang lo âu, thất vọng của tôi. Cô tiếp tục:
- Anh phải đến gặp mấy đứa trẻ này, chúng dễ thương lắm. Nh́n chúng cứ như nh́n mấy bông hoa hé nở dưới nắng mai vậy... Ô hay! Anh lo lắng ǵ mà có vẻ khó chịu vậy ?
Tôi đau khổ hỏi:
- Dạo này em có gặp Louise Clayton không?
- Không. Em chỉ gặp cô ấy khi săn sóc anh ở bệnh viện thôi. Công việc của em bên này rất bận rộn nên em không trở lại cơi trần làm ǵ. Anh và Louise cùng ở cơi trần, gặp nhau dễ dàng, sao anh không đến thăm cô ấy ?
Marjorie lặng nh́n tôi một lúc và chợt hiểu. Cô quàng tay vào vai tôi:
- Anh Steve, em hiểu sự đau khổ của anh nhưng đáng lẽ anh không nên hỏi em như vậy. Chúng ta gặp nhau để làm việc chung chứ không phải để nói những chuyện có tính cách cá nhân. Nếu anh hỏi cậu Jules như vậy th́ cậu ấy sẽ nghĩ sao về anh?
Marjorie nói bằng một giọng nghiêm trang khiến tôi giựt ḿnh như tỉnh mộng. Phải, tôi đă nghĩ về ḿnh nhiều quá. Các nỗi lo lắng nhỏ nhặt, ích kỷ đă làm tôi suưt quên đi trách nhiệm được giao phó. Thật là xấu hổ khi Marjorie hoàn toàn quên ḿnh để giúp đỡ những đứa bé vừ từ trần trong khi tôi chỉ bận tâm đến việc mất người yêu. Tôi lập tức tập trung tư tưởng để tự trấn tĩnh rồi nói:
- Này Marjorie, anh sẽ đến thăm mấy đứa bé mà em săn sóc. Anh cũng thích chơi với trẻ con và nếu em cho phép anh cũng sẽ hướng dẫn cho chúng...
Khi tỉnh dậy, tôi ư thức rơ khả năng tự chủ của tôi chưa được vững cho lắm. Một việc bất ngờ đă làm tôi bối rối như vậy th́ làm sao tôi có thể kham được những việc lớn lao hơn. May thay Marjorie đă nhắc nhở cho tôi biết, từ đó tôi chuyên tâm vào việc phụng sự những người vừa từ trần, giúp họ hoàn tất các việc chưa xong hoặc an ủi thân nhân họ.
Ba tháng sau tôi được giải ngũ trở về Hoa Kỳ. Tôi có đến North Carolina t́m Louise nhưng không gặp, những người trong bệnh viện cũng không biết cô dọn đi đâu. Vào lúc chiến tranh vừa chấm dứt, số người giải ngũ di chuyển khắp nơi rất nhiều, việc t́m kiếm một người như Louise th́ rất khó nếu không nói là gần như không có hy vọng. Tôi trở về New York sống với gia đ́nh và t́m được việc làm trong một hăng buôn. Ngoài công việc sinh kế hàng ngày, tôi để hết tâm trí vào việc phụng sự những người vừa từ trần trong lúc ngủ. Hôm đó tôi gặp một vong linh tên là Buster, ông này nói:
- Nhờ ông giúp cho tôi. Cách đây mấy năm tôi đă ngoại t́nh và có một đứa con rơi. Chúng tôi quyết định giấu nhẹm chuyện này nên gửi nó vào một viện mồ côi ở Montana. Đó là viện mồ côi dành cho những trẻ em khiếm thị v́ đứa bé bị mù bẩm sinh. Mẹ đứa bé đă dọn đi xa và đă lập gia đ́nh nên cũng không muốn nh́n nhận nó nữa. Phần tôi sống trong ăn năn và hối hận măi cho đến lúc chết. Trước khi từ trần tôi có viết một bức thư kể lại chuyện này để xin lỗi nhà tôi v́ khi c̣n sống tôi không có can đảm thú nhận. Điều bất ngờ là không những nhà tôi đă tha thứ cho tôi mà c̣n muốn mang đứa bé về nuôi nữa. Tiếc thay v́ tôi không để lại chi tiết nên nhà tôi không biết đâu mà t́m. Phiền ông liên lạc với nhà tôi để mang cháu về giùm, hồ sơ tại cô nhi viện có ghi rơ chi tiết và có lưu lại một bức thư riêng của tôi tại đó.
Bà Buster là một quả phụ không những giàu sang mà c̣n giàu ḷng trắc ẩn. Sau khi nghe tôi tŕnh bày, bà yêu cầu tôi cùng đi với bà và vị luật sư riêng đến Montana t́m đứa nhỏ. Tất cả mọi chi tiết đều xảy ra đúng như lời ông Buster kể. Chúng tôi t́m được cháu Cheryl dễ dàng. Vị luật sư xem xét giấy tờ và xác nhận Cheryl chính là con của ông Buster. Thật ra điều này cũng bằng thừa v́ cháu trông giống ông Buster như đúc. Vừa nh́n thấy Cheryl, bà Buster đă cảm động ôm chầm lấy nó, và có lẽ v́ linh tính sao đó, nó cũng quyến luyến bà Buster không rời. Thủ tục nhận lănh đứa nhỏ tại cô nhi viện diễn ra một cách tốt đẹp và nhanh chóng. Trong khi chờ đợi toà án tiểu bang chấp thuận, đứa nhỏ được phép về sống với bà Buster. Cô bé Cheryl thu tập quần áo theo mẹ nuôi nhưng cô chợt kêu lên:
- Trước khi đi con phải vào giă từ cô giáo dạy nhạc của con đă.
Chúng tôi theo cô bé bước vào lớp học. Một nhóm trẻ em đang quây quần chung quanh cây dương cầm để tập hát. Tự nhiên mắt tôi hoa lên. Cô giáo dạy âm nhạc kia đâu phải ai xa lạ mà chính là Clayton, người mà tôi vẫn có ư định t́m kiếm bao lâu nay.
Tại sao Louise Clayton lại làm việc tại đây ? Th́ ra trong thời gian phục vụ tại bệnh viện, cô mắc bệnh ở mắt, thị giác dần dần suy kém và theo thời gian sẽ bị mù. Biết thế và không muốn cho tôi phải có một gánh nặng là cưới một cô gái mù, Louise đă viết thư từ hôn rồi dọn đến tận tiểu bang Montana, nơi mà Louise tin rằng không bao giờ tôi có thể t́m đến được. Cô xin được việc tại viện mồ côi dành cho các trẻ em khiếm thị. Biết được lư do này, tôi càng thấy yêu Louise hơn, mọi sự phiền muộn tan như mây khói. Tôi lặp lại lời cầu hôn một lần nữa và lần này Louise chấp nhận một cách hoan hỷ.
Câu chuyện chấm dứt khi Steve và Louise kết hôn. Tác giả, ông Tucker đă kết luận: "Câu chuyện của Steve là một câu chuyện t́nh hay là một câu chuyện về thế giới bên kia cửa tử? Có lẽ cả hai v́ người ta không thể phân chia nó được bởi t́nh thương bắt nguồn từ Thượng Đế và Thượng Đế chính là t́nh thương. Đối với những ai sống thuận theo thiên ư th́ vũ trụ này chỉ có một điều quan trọng mà thôi: đó là t́nh thương. Phụng sự người khác là ǵ nếu không phải là ḷng thương yêu, một thứ t́nh cảm êm dịu, vị tha, cao cả và mầu nhiệm. Tất cả những ai đă bước qua cơi sáng ắt phải nhận biết rằng đó là một cơi của t́nh thương rực rỡ, huy hoàng. Điều đáng tiếc là tâm trạng con người khi chết thường quá sợ hăi, đầy quyến luyến và chỉ muốn bám víu vào quan niệm sai lầm chứ không biết xả đi mọi ham muốn, dục lạc để thực sự kinh nghiệm những ân phước tràn đầy nơi cơi đó. Chính nơi cơi trần đầy xáo trộn, bất an của chúng ta hiện nay cũng tràn đầy những tia sáng của t́nh thương nhưng tiếc thay chúng ta quá bận rộn với những ích kỷ nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày mà quên đi sự mầu nhiệm tuyệt vời của sự sống. Phải chăng những sự đau khổ của chúng ta chẳng qua là sự nhớ nhung t́nh thương đó và có lẽ chính v́ sự đau khổ mà người ta mới phát triển t́nh thương hay học yêu thương?"
Trong trang cuối, tác giả đă kể lại cuộc gặp gỡ giữa ông và vợ chồng Steve Buckley, v́ lư do ǵ mà ông xin phép được phép viết lại những điều ông nghe kể. Ông kết luận: "Rồi một ngày kia, t́nh thương yêu sẽ tràn ngập vũ trụ khi nhân loại ư thức được t́nh thương của đấng Sáng Tạo và biết rằng t́nh thương đó không phải là một điều xa xôi diệu vợi, phải nhọc công tốn sức mới có. Thực ra nó vẫn có trong mọi chúng ta, v́ chúng ta được tạo ra trong t́nh thương và bản chất của chúng ta chính là t́nh thương"
Nguyên Phong
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 314 of 2534: Đă gửi: 21 June 2008 lúc 6:48pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ QUỶ ÁM TẠI
BEVERLY HILLS
Câu chuyện "Căn nhà quỷ ám" sau đây là truyện có thực đă xảy ra tại một căn nhà ở vùng Beverly Hills, California.
Elke Sommer là nữ tài tử người Đức 23 tuổi. Cô có một người chồng rất tài hoa làm nghề kư giả tên là Joe Hyams. Năm 1964, khi cô trở thành một tài tử nổi tiếng tại Hoa Lệ Ước th́ hai vợ chồng quyết định mua một căn nhà ở vùng Beverly Hills, California.
Ngay đêm đầu mọi người đang ngồi quây quần ngắm ngôi nhà mới để thử xem ḿnh phải trang trí như thế nào, cần phải mua những ǵ cho phù hợp với pḥng khách, pḥng ăn, pḥng ngủ v.v... th́ bỗng nghe có tiếng động tại pḥng ăn.
Tiếng động quá mạnh, khiến mọi người đang ngồi không bảo nhau đều bật đứng dậy. Tiếng động đó dường như giống hệt như người xô bàn ghế. Khi mọi người chạy ra pḥng ăn, th́ quả có thấy ghế bàn bị lệch lạc, song chẳng thấy có bóng dáng người nào.
Và không phải chỉ đêm đầu, mà liên tiếp mấy đêm sau cũng nghe thấy có những tiếng động như vậy. Thế là, Joe liền đi mua ngay khẩu súng ngắn 38, ba cái máy ghi âm loại nhỏ xíu, ít dây điện và ba cặp tai mắt điện tử và máy ghi âm ở cửa bếp, cửa pḥng ăn và cửa ra vào.
Về đến nhà, Joe lấy phấn đánh dấu vị trí của các chân ghế, chân bàn. Đêm hôm ấy, ngay khi nghe thấy những tiếng động quen thuộc trên pḥng ăn, Joe lấy súng, rồi lặng lẽ ḅ lên pḥng ăn.
Vừa đến cửa pḥng này đột nhiên anh không c̣n nghe tiếng động nữa. Một tay cầm súng, một tay bật đèn, Joe nhanh chóng lao vào pḥng ngay khi đèn vừa sáng. Nh́n quanh pḥng ăn Joe không thấy một bóng người hay bất cứ điều ǵ khả nghi. Tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, ngay cả các chân ghế, chân bàn vẫn nằm nguyên ở vị trí Joe đă đánh dấu.
Sáng hôm sau, Joe mang ba chiếc máy ghi âm trở lại pḥng ngủ và bật từng máy lên nghe. Hai chiếc gắn ở cửa và nhà bếp đều không có bất cứ âm thanh ǵ lạ. Riêng chiếc gắn trong pḥng ăn, Joe nghe rơ ràng âm thanh của tiếng ghế bị xô đẩy trên sàn gỗ một hồi lâu, kế đến là sự yên lặng rợn người rồi tiếng bật công tắc điện, tiếng chân của Joe bước vào pḥng ăn.
Sau khi Joe đi khỏi một lúc th́ tiếng xô ghế bàn lại ào ào trở lại như cũ. Đến khi kiểm lại các máy h́nh tự động gắn liền với các mắt điện tử, anh cũng không thấy máy chụp được bất cứ h́nh ảnh nào.
Trong những tuần lễ kế tiếp, Joe đă mời kiến trúc sư và thám tử tư đến nhà tŕnh bày sự kiện và yêu cầu họ kiểm tra lại xem nhà một cách kỷ lưởng, xem có lối ra vô hay pḥng ốc nào bí mật trong nhà hay không.
Sau hai ngày t́m kiếm thật kỹ, kiến trúc sư khẳng định ṭa nhà đă kiến trúc đúng như họa đồ. Tuyệt không có pḥng ốc hay đường hầm bí mật nào. Điều kỳ lạ hơn nữa là có một số khách khứa của hai vợ chồng khi ghé thăm lúc ban ngày cũng như khi nghỉ đêm, mọi người đều đề cập đến những âm thanh lạ và h́nh ảnh người đàn ông mặc áo đen ba sọc trắng.
Cho đến lúc đó, Joe vẫn không tin trong nhà của anh có ma quỷ. Tuy nhiên, anh cũng nghe theo lời khuyên của vợ thay màn cửa, quét sơn lại pḥng ăn và mua bộ bàn ăn mới để "ma quỷ thấy khung cảnh lạ sẽ không bén mảng đến phá đám" như lời nhiều người khuyên nhủ.
Quả nhiên, ngay đêm đó tiếng động im bặt trả lại cho căn nhà sự yên tĩnh đầu tiên kể từ khi hai vợ chồng dọn vô. Nhưng chỉ được đúng hai đêm, đến đêm thứ ba, tiếng động kỳ lạ lại vang lên như cũ.
Trong hai tuần lễ kế tiếp Joe đă sơn, thay màn cửa và bàn ăn tất cả ba lần nữa. Nhưng lần này hai vợ chồng chỉ được có mỗi một lần yên tĩnh. Sang đến đêm thứ hai lại ầm ĩ như cũ.
Một buổi chiều tháng mười, trời trở lạnh, ngoài trời mưa lâm râm. Cả nhà gồm hai vợ chồng và bà mẹ của Elke đang ngồi ăn và con chó Hasi cũng đang thưởng thức một ḿnh một chén để ăn riêng, th́ bỗng nhiên họ nghe thấy có tiếng cửa mở và tiếng cửa khép thật thong thả.
Cả ba người đều nh́n nhau im lặng trong khi con chó Hasi th́ ngừng ăn rồi quay ra cửa gầm gừ... Kế đó mọi người nghe thấy có tiếng chân bước cà nhắc lên cầu thang gỗ nghe rơ mồn một...
Rồi đột nhiên im lặng một cách ghê rợn. Khoảng hai phút đồng hồ sau, con chó Hasi rít lên rồi cụp đuôi chạy lại phía Elki. Khi nàng bồng nó lên tay, nó mới quay cửa sổ sủa, cả ba cùng có cảm tưởng rơ ràng có một người vô h́nh vừa bước vô pḥng ăn và thong thả đi xuống chiếc ghế ở cuối của bàn ăn và ngồi xuống.
V́ bàn ăn h́nh bầu dục và dài đũ chỗ cho mười hai người ngồi, nên khi bao giờ ăn hai vợ chồng và bà mẹ cũng ngồi gọn ở một đầu, c̣n đầu kia để trống. Nghe tiếng chó sủa, thấy vẻ mặt hoảng hốt của vợ và mẹ vợ, Joe bực tức đứng dậy bước thẳng về phía cuối bàn ăn kéo chiếc ghế đổ nghiêng ra sàn.
Cả ba người chờ đợi có chuyện lạ xảy ra nhưng tất cả đều b́nh thường và lạ lùng thay, con chó Hasi cũng im bặt không sủa thêm một tiếng nào. Nh́n xuống chiếc ghế, Joe ngạc nhiên khi thấy mặt ghế ướt sũng nước mưa và một vũng nước lênh láng ngay trên sàn gỗ...
Một chiều nọ khi hai vợ chồng về đến nhà, hai con chó của họ bỗng trở chứng nhất định không chịu vô nhà cứ đứng ngoài cổng chỏ mơm và sủa ầm ĩ, sủa đến khi khản cả tiếng vẫn c̣n sủa. Thấy vậy,hai vợ chồng đành phải mang hai con chó đi bác sĩ thú y, sau khi khám nghiệm vị bác sĩ này tuyên bố cả hai chú chó đều ở trong trạng thái b́nh thường.
Có người khuyên hai vợ chồng Joe nên mua bộ bàn ăn mới và mua các màn cửa mới treo thay v́ những cái cũ, có thể có hơi hám của vong hồn ma c̣n quấn quít ở đâu đây t́m đến để... đ̣i lại.
Cũng có người khuyên Joe là phải sơn phết toàn diện ngôi nhà, làm như thể nhà mới vị chi là các hồn ma ấy sẽ bỏ đi nơi khác. Joe làm theo chỉ trong một ngày.
Quả nhiên, ngay đêm đó tiếng động của ma gây nên không c̣n nữa, trả lại sự yên tĩnh đầu tiên kể từ ngày hai vợ chồng Joe dọn đến ở. Nhưng... chỉ được đúng chỉ hai đêm, đến đêm thứ ba tiếng động kỳ lạ lại vang lên như cũ.
Lần này c̣n có vẻ dữ dội hơn. Đêm ấy trời mưa như cầm chỉnh, tiếng sấm sét liên tục vang lên. Gió càng lúc càng thổi mạnh làm lay động cả đồ đạc treo trong nhà. Joe khép kín cửa lại. Nhưng lạ lùng thay gió không biết từ khe nào mà cứ lồng vào liên tục.
Đèn điện trong nhà bỗng tắt ngấm. Joe phải chạy kiếm trong bóng đêm t́m đèn cầy và máy quẹt thắp lên. Khi ánh nến vừa tỏa sáng th́... họ đều trông thấy rơ ràng một người đàn ông đứng bên ngoài cửa sổ nh́n vào.
Và không bao lâu bóng người đàn ông lạ đó biến mất. Cả ba quay lại nh́n nhau và đều xác nhận cùng một h́nh ảnh giống hệt như nhau. Tất nhiên đây không phải là ảo giác, v́ cả ba đều mô tả giống hệt h́nh dáng, lối ăn mặc luôn cả nét mặt của "người ma" đó.
Ngay sau đó Joe lấy đèn bấm lại gần khung cửa sổ t́m kiếm th́ nhận ra cửa sổ vẫn đóng chặt. Bên ngoài mưa vẫn như trút và gió vẫn gào thét, cây cối vẫn vật vă từng hồi không ngớt. Tuy nhiên không thấy có bóng dáng của ai bên ngoài. Điều lạ lùng là ngay dưới cửa sổ, trên sàn gỗ bóng loáng c̣n nguyên một vũng nước mưa không hiểu từ đâu chảy vào?!
Nh́n lên trần Joe thấy trần khô ráo. Đưa tay sờ vào khung sổ vào tường, anh không t́m thấy một dấu hiệu ǵ chứng tỏ có nước hắt vô hay thấm vô. Là người can đảm có nghị lực, không hề biết sợ hăi là ǵ nên Joe vội khoác áo mưa lấy dù, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trong thâm tâm lúc đó, anh đinh ninh người đàn ông lạ mặt mà ba người thấy, chỉ là một người b́nh thường đứng bên ngoài cửa sổ, ŕnh ṃ một chuyện ǵ đó chứ không thể nào có chuyện ma quái trên cơi đời này.
Tự tin như vậy nên khi đến bên cửa sổ, Joe có ư định dùng đèn bấm t́m kiếm thật kỷ dấu vết người đàn ông để lại. Nhưng khi rọi đèn đến vùng đất dưới cửa sổ, Joe bàng hoàng ngạc nhiên khi thấy đó là một vùng đất cát xốp, trải rộng cả khu gần chục thước vuông. Tất cả đều nguyên vẹn dưới làn nước mưa, tuyệt nhiên không hề thấy bất cứ có dấu chân nào.
Sau sự kiện kỳ bí này, cả Joe lẫn Elke và bà mẹ vợ đều giật ḿnh và tin rằng, căn nhà họ đang ở chắc chắn có chứa đựng một chuyện ǵ ghê gớm lắm.
Ngay đêm đó Elke đề nghị báo nội vụ cho cảnh sát, c̣n mẹ của Elke th́ đề nghị đi mời thầy pháp về làm phép trừ tà trừ quỷ. Nhưng Joe tin tưởng, dù có chuyện ǵ xảy ra chăng nữa th́ trên dương thế, người sống bao giờ cũng làm chủ nên anh tính cứ chờ xem chuyện thế nào rồi tính sau.
Trong những tuần lễ kế tiếp gia đ́nh Joe tiếp tục chứng kiến những hiện tượng lạ lùng, như những tiếng thở kḥ khè như người nghẹn thở, thỉnh thoảng vang lên trong đêm. Có người khuyên hai vợ chồng Joe nên t́m sự giúp đở của Hiệp Hội Nghiên Cứu Tâm Thần ASPR (American Society for Psychal Research) Hoa Kỳ tại Los Angeles để nhờ giúp đỡ.
Vợ chồng Joe t́m đến. Sau khi tṛ chuyện với chuyên viên của Hội hai vợ chồng mới biết, trước đây tại căn nhà họ ở cũng đă xảy ra những chuyện tương tự và hai người chủ cũ đă phải bán vội vàng, ngay sau khi dọn đến ở không bao lâu.
Theo lời của những người chủ cũ, th́ họ cũng đă từng bị người đàn ông mặc áo rằn sọc trắng như gia đ́nh Joe đă thấy. Người này cho biết là người mà gia đ́nh Joe trông thấy mặc áo đen ba sọc trắng, nguyên là người chủ đầu tiên của căn nhà, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên bị mất tích cách đó cả nửa thế kỷ.
Sau khi nghe chuyện hai vợ chồng Joe đồng ư để cho Hội cử một chuyên viên nổi tiếng về trừ ma đuổi quỷ đến nhà làm phép. Chuyên viên đó là bà Lotte Von Strahl. Nghi lễ đuổi ma quỷ của bà Lotte rất đơn giản. Bà đến ngồi gọn gàng ở đầu một bàn ăn và mời hai vợ chồng Elke ngồi ở đầu bàn bên kia.
Sau vài phút im lặng nhắm mắt nhập thần, bà Lotte lạnh lùng tuyên bố:
"Ồ ! Đúng rồi... tôi thấy nó rồi. Bây giờ th́ con quỷ ghê gớm đó đang ngồi cạnh tôi. Vậy tôi xin mời hai ông bà cùng tôi đọc một đoạn kinh cầu nguyện..."
Sau khi ba người đọc kinh xong, bà Lotte quay sang bên trịnh trọng tuyên bố:
"Nhân danh Thượng Đế, ta ra lệnh cho ngươi rời khỏi căn nhà này ngay từ bây giờ. Hăy để cho những người lương thiện sống yên ổn và từ nay ngươi hăy chấm dứt tṛ quấy rầy những người sống trong căn nhà này."
Tuyên bố xong, bà Lotte nhắm mắt im lặng một lúc nhập định rồi mở mắt tuyên bố giọng vui mừng:
"Ông bà yên trí. Nó cút khỏi căn nhà này rồi. Từ nay trở đi ông bà sẽ sống thoải mái, không lo sợ điều ǵ nữa."
Ngay tối hôm đó hai vợ chồng đóng cổng, khóa cửa sổ và lên giường ngủ thật sớm. Đến chín giờ tối khi Joe vừa thiu thiu ngủ, bỗng nhiên những tiếng động thường lệ lại nổi lên. Lần này có cả tiếng vật vă, rên rỉ nghe không rơ là của người hay thú.
Sau này trong một tác phẩm ghi lại những sự kiện xảy ra trong căn nhà ở Beverly Hills, Joe đă phải thú nhận:
"Dù không bao giờ tin chuyện ma quỷ, cuối cùng trước những hiện tượng mà chính tôi nh́n thấy, nghe thấy, tôi đành phải tin trong nhà ḿnh ở quả thật có ít nhất là một con quỷ hay một con vật vô h́nh nào đó đại loại như quỷ".
Nhưng dù đă có phần nào tin có quỷ trong nhà, Joe vẫn nhất định không chịu bán nhà. Joe bướng bỉnh tuyên bố:
"Với tôi, người sống c̣n không làm cho tôi sợ huống chi người chết. Tôi sẽ ở lại căn nhà này cho đến khi nào tôi chết th́ thôi."
Nhưng cuối cùng ḷng dũng cảm của Joe bị đánh gục vào buổi sáng hôm ấy. Sáng sớm hôm ấy bỗng dưng có tiếng đấm cửa thật lớn. Joe vội vă với khẩu súng chạy xuống và mở cửa.
Không thấy ai, Joe ngạc nhiên chạy ra ngoài coi th́ thấy đường vắng ngắt. Khi quay vô Joe giật ḿnh thấy khói và lửa bốc lên ngùn ngụt từ pḥng ăn.
Hoảng hốt, Joe chạy vội lên pḥng gọi vợ và mẹ vợ. Khi cả ba chạy thoát ra đến ngoài đường th́ thần hỏa biến cả căn nhà thành một biển lửa. Hai tuần lễ sau, Joe đành phải kư giấy cho phép địa ốc treo bản bán khoảnh đất c̣n lại này.
Nửa năm sau, người chủ mới cho san bằng những căn nhà c̣n lại để xây một dinh thự mới to hơn. Khi đào móng xây nhà, người ta phát hiện thấy dưới căn nhà có một căn hầm cao ra rộng gần một trăm mét vuông.
Ngay giữa hầm có một người đàn ông mặc áo đen ba nẹp trắng quần sọc, cổ bị treo trong một chiếc tḥng lọng, c̣n chân th́ một chân cặm vào cây sắt đóng sâu dưới sàn xi măng, một chân khác tuy lơ lửng trên không nhưng cũng bị thủng nhiều lổ, máu chảy đầm đ́a.
Đầu của cây cọc sắt tuy không nhọn nhưng có lẽ v́ phải chịu đựng cả một thân thể trong một thời gian quá lâu, nên cây cọc sắt tầy đầu đă xuyên qua bàn chân, để lại trên sàn xi măng một vũng máu khô cứng.
Nh́n cảnh tượng người đàn ông bị treo cổ, người ta đoán được người đàn ông đă phải trải qua một cực h́nh đầy ghê rợn, nếu không chịu đứng trên cọc sắt th́ dây tḥng lọng sẽ xiết sâu vào cổ làm cho y nghẹt thở. Điều lạ lùng là không biết người đàn ông đó chết trong bao lâu, nhưng cả người và máu loang lổ đều khô quánh lại.
Không thấy người viết tả lại mặt mày và thân thể người đàn ông này có bị rữa nát không? Chỉ thấy người ghi lại câu chuyện này đưa ra câu hỏi:
"Phải chăng v́ chiếc chân bị dính cọc sắt và cổ bị siết chặt như vậy nên mỗi khi xuất hiện, hồn ma của người đàn ông đều bước đi khập khễnh và hơi thỏ kḥ khè như người bị bóp cổ?"
Sưu Tầm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 315 of 2534: Đă gửi: 22 June 2008 lúc 11:56am | Đă lưu IP
|
|
|
LINH HỒN VÀ SỐ MỆNH
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh Lương, tức là thờ phụng ông bà nhưng cha mẹ tôi vẫn đi chùa lạy Phật trong những dịp tết nhứt.
Ba tôi là một người tin tưởng vào số mệnh, thuật bói toán, tử vi. V́ vốn dĩ ba tôi xuất thân từ bốn đời gia truyền làm thầy thuốc, cho nên “Nho Y Lư Số” ông nằm ḷng.
Ba mẹ tôi lớn lên từ miền quê nghèo ở miền Nam Trung bộ, cuộc đời chỉ gắn liền với ruộng đồng sông nước, và cũng gắn liền với nhiều câu chuyện ly kỳ bí hiểm, mà người ta gọi là chuyện ma.
Có lẽ v́ thế mà niềm tin của ba mẹ tôi vào chuyện số mệnh và linh hồn người chết càng mănh liệt đến độ chúng tôi cho là cuồng tín.
Trong nhà tôi khi c̣n ở chung với ba mẹ, tôi đếm được cả thảy chín trang thờ: bàn thờ Phật, thờ chung Phật Di Lặc với Phật bà Quan Âm, bàn thờ Quan Thánh Đế Quân, bàn thờ Gia tiên, bàn thờ Thần tài, Thổ thần, Thổ địa và bàn thờ ngoài trời.
Tôi đọc được trên tờ vị thờ là Thiên Quan Giáng Phước, không biết là để thờ ai, bàn thờ Bồ Đề Đạt Ma v́ ba tôi là đồ đệ của Thiếu Lâm, bàn thờ ông Táo, và bàn thờ người anh trai quá cố của chúng tôi.
Mỗi tháng hai lần vào ngày rằm và mùng một, các bàn thờ được quét dọn lại sạch sẽ, thay nước mới, thay bông tươi, trái cây để cúng kiếng, và ba tôi luôn giữ vai tṛ chủ tế trừ khi ông đi vắng th́ mẹ tôi làm thay, c̣n ngày thường th́ hai buổi sớm tối, đều có thắp nhang.
Thuở nhỏ khi nghe bà ngoại và mẹ chúng tôi kể những câu chuyện ma, chúng tôi lấy làm kỳ thú nhưng rất sợ. Khi lớn lên được đào luyện bằng “kỹ năng nhận thức khoa học”, rồi thêm sau này tôi được vào trường thuốc cho nên những câu chuyện kể đó được lư giải theo chiều hướng hoang tưởng và hoang đường.
Tôi không c̣n tin vào ma, vào linh hồn người chết, vào tử vi vào định mệnh nữa. Ba chúng tôi cho chúng tôi là những kẻ báng bổ thần linh. Cho đến sau này những sự kiện xảy ra trên chính ḿnh, trong gia đ́nh ḿnh mà tôi là người “tai nghe mắt thấy”, những điều tôi không lư giải được. Chuyện kể lại có thể không mạch lạc đầu đuôi, tuy nhiên đó là những chuyện thật khởi đi từ câu chuyện tử vi.
Ba tôi vốn rành “Nho Y Lư Số”, nên mỗi một đứa trong anh em chúng tôi sinh ra đời th́ ba tôi đều chấm cho một lá số tử vi. Ông chấm xong nhưng chỉ đọc mà không giải, cho đến khi lên mười hai tuổi. Theo ba tôi, mười hai năm đầu đời chưa thành “người” được, mà số phận trong lá số đó không kiến giải được hết, tất cả c̣n theo mệnh trời.
Với lư lẽ của tôi khi vào trường thuốc cho rằng, là do khoa học kỹ thuật ngày đó thấp kém, nên tỷ lệ tử vong chu sinh và tỷ lệ tử vong trẻ em c̣n cao, việc một trẻ em thời xa xưa mà sống qua mười hai tuổi, là một chuyện sinh tồn do chọn lọc tự nhiên.
Tôi là một đứa trẻ èo uột khó nuôi từ khi sinh ra. Ba tôi bảo tôi là đứa “sớt gánh nặng” cho anh em trong gia đ́nh. Mới bảy tháng tuổi tôi đă bị lên sởi thập tử nhất sinh, sau đó tôi bị biến chứng luôn vào một bên mắt, từ đó tôi chỉ c̣n dùng được một bên.
Lớn lên tôi gặp nhiều thiệt tḥi không chỉ v́ sức khoẻ mà c̣n bị mặc cảm tâm lư thiệt tḥi so với chúng bạn. Ba tôi an ủi gia đ́nh bằng một lời tiên đoán số mệnh mà má tôi là nhân chứng từ khi tôi mới sinh ra đời.
Trong lá số tử vi ba tôi chấm đó, số của tôi Cự Nhật đồng cung Mệnh cư tại Dần, bị cả Tuần Triệt chiếu (tức là Mệnh cung của tôi cư ở Dần, có sao Thái dương và Cự môn, bị Tuần Triệt ở Thân chính chiếu).
Thêm cung Tật của tôi có Liêm trinh, Tham lang (?), nên khi vừa mới chào đời ba tôi bảo với mẹ, tôi sẽ bị tật ở mắt. Không chỉ có ba tôi nói thế, ngay sau khi tôi ra đời được ba ngày, ông nội của tôi từ quê lên thăm cũng bảo với ba mẹ tôi như vậy.
Tôi th́ càng oán trách ba tôi hơn, khi nghe mẹ tôi kể lại câu chuyện khi đó, lúc mắt của tôi có dấu hiệu không lành. Mẹ tôi thấy mắt tôi bị “kéo mây” đă yêu cầu đưa đi gặp bác sĩ. Nhưng v́ tự ái nghề nghiệp, ba tôi vẫn kiên quyết giữ tôi ở nhà để chữa bằng đông y.
Cho đến khi t́nh thế quá ngặt nghèo đi đến gặp bác sĩ th́ không c̣n có nguy cơ cứu văn nữa. Khi vào trường thuốc th́ được biết đó chỉ là một chứng thiếu vitamin A cấp tính sau sởi, chữa rất dễ dàng, nhưng với tôi thời đó là một chuyện khó khăn. Tôi càng trách oán th́ ba tôi càng tin vào số mệnh!
Cách đây chừng mười năm một người bác họ của tôi ở Pháp, bỗng nhiên gọi điện về liên lạc với tôi, khi đó tôi đang lang thang ở Hà nội. Ông bảo tôi phải đến t́m gặp ông P.H.T ở ngơ LS-c Văn Miếu, để nhờ ông xem cho bác tôi dự hậu trong năm và mười năm tới.
Lư do bác tôi bảo lần trước, qua một người quen đến xem ông này, và ba năm sau đó, mọi thứ trong cuộc đời bác diễn ra, đúng y như lời ông thầy Tử vi P.H.T dự đoán.
Nằm sâu trong một con hẻm chật hẹp của khu sau Văn Miếu, căn nhà cấp bốn chật chội. Pḥng khách được ngăn với khu sinh hoạt gia đ́nh bằng một tấm ri đô, diện tích chừng tám thước vuông, lúc tôi đến mới có hơn bảy giờ sáng mà không có chỗ đứng.
Theo lời dặn của bác tôi, trước khi đi tôi ghé mua một ổ bánh ḿ thịt, mang theo một chai nước, v́ theo bác là khách chờ rất đông, có thể phải về sau một ngày chờ đợi mà không đến lượt.
Bữa nay lúc tôi đến sớm như vậy mà không dưới hai chục người đă có mặt, kẻ đứng người ngồi từ trong nhà ra ngoài sân. Trong lúc chờ đợi tôi có dịp quan sát, một gia đ́nh b́nh thường thuộc tầng lớp b́nh dân.
Ông thầy Tử vi chừng non bảy mươi tuổi, tầm vừa, da dẻ rất hồng hào, vầng trán cao, đặc biệt đôi mắt rất sáng. Ông có một bà vợ đối nghịch, người gầy, mặt choắt, trông có vẻ không được thiện cảm lắm, giọng nói xứ Nghệ của bà đặc biệt khó nghe.
Trong nhà bài trí cũng rất tuềnh toàng, không có vật ǵ thật đáng giá. Khách đến xem th́ phải đem theo bút viết, nếu muốn xem số Tử vi th́ phải đến hai lần, lần đầu chỉ cung cấp chi tiết bản thân ông thầy lập lá số, rồi lần sau quay lại để nghe ông diễn giải.
Ông ngồi cầm tờ số Tử vi đă được chấm sẵn và đọc, khách hàng phải lo cắm cúi viết ra những điều ông nói. Cứ như thế hết người này đến người khác. Sau bữa trưa chừng vài giờ th́ đến lượt tôi. V́ lần đầu tiếp đón nên có vài câu xă giao, ông có vẻ có cảm t́nh với tôi khi được biết tôi là sinh viên trường thuốc, và ba tôi cũng có biết Tử vi.
Ông thầy dành cho tôi khoảng ba mươi phút th́ xong. V́ hiếu kỳ nên trước khi về, tôi để lại chi tiết ngày, tháng, năm và giờ sinh của tôi cho ông và hẹn đến kỳ sau.
Lần sau tôi đến rất sớm, v́ đă có kinh nghiệm nên tôi không phải chờ lâu như trước. Ông tiếp tôi niềm nở và chúng tôi cũng có thêm thời gian để hàn huyên. Ông cho tôi biết là cái nghề này của ông được bí truyền từ thời ông nội của ông là quan triều đ́nh ở Huế, chuyên xem số tử vi cho vua chúa, hoàng tộc.
Ông vốn là một kỹ sư địa chất đă về nghỉ hưu. Ông tuyên bố với tôi rằng, trong khoản tử vi này, có trật ǵ th́ trật, c̣n khoản bệnh tật th́ ông không bao giờ đoán trật.
Cuối cùng rồi tôi cũng có được lời giải đoán của lá số tử vi của ḿnh. Cơ duyên c̣n đưa tôi đến gặp lại ông ít nhất là ba bốn bận nữa sau đó, để đưa các em tôi đến chấm lá số khi có dịp đi Hà nội.
Tổng kết lại những điều ông nói trong lá số của chúng tôi, quả t́nh tôi không tin nhưng rồi cũng phải tin, mà không biết v́ sao ông lại nói đúng (những điều ông đoán trong đó) các sự kiện cứ lần lượt xảy ra. Vắn tắt một số sự kiện nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.
"Tôi không có số xuất ngoại". Lần đầu tôi thi vào đại học th́ đủ điểm để đi du học nếu chiếu theo tiêu chuẩn của bộ Giáo dục đưa ra, tuy nhiên v́ gia đ́nh tôi được xếp hạng lư lịch con ngụy quyền (11/13) nên không được hưởng chế độ ưu tiên đó.
Lần thứ hai, tôi có khả năng đạt được một xuất học bỗng đi học ở Phillippines. Một phần tôi chê Phillippines th́ có ǵ hơn Việt Nam mà để tôi phải sang đó mà học. Phần th́ gia đ́nh tôi lại có nhiều chuyện khiến tôi chưa thể đi ngoại quốc được lúc này. Tôi đành cho qua và huỷ cuộc phỏng vấn.
Hai năm sau khi gặp ông thầy tử vi này, ông phán tôi một câu xanh rờn: “Năm sau cậu có khả năng đi xa, rất xa về phía Nam”. Th́ cũng trùng lặp với sự kiện tôi tốt nghiệp sau đại học năm sau đó, nên mới hỏi ông có phải tôi quay lại Thành phố để làm việc chăng.
Ông bảo không, xa hơn nữa, ra ngoại quốc. Ông nói thêm: “Nhưng mà đi kỳ này là cậu đi lâu. Và trước khi đi th́ gặp một trục trặc do một người nam giới đưa tới, sẽ thông suốt nhưng phải kiên nhẫn và cầu nguyện”.
Câu chuyện đến với tôi chỉ xảy ra sau ngày ông thầy “thông báo” khoảng hơn một năm. C̣n bây giờ tôi đang ngồi ở Úc, hơn bảy năm sau tôi mới về thăm gia đ́nh được.
Sự cố cái “người đàn ông cản trở” tôi, tôi chỉ có thể suy diễn không ai khác được chính là cái tay bác sĩ Tây đă khám và ách hồ sơ tôi lại v́ lư do mắt tôi kém, và phải đến gần nửa năm sau mới “đậu thanh lọc”!
Hai chuyện khác là chuyện cho cô em gái và đứa con trai đầu ḷng của tôi. Cùng năm tôi đi gặp ông thầy Tử vi, th́ cô em gái áp út của tôi ra ở trong Nam ra Hà nội thăm tôi.
Nghe kể, cô em háo hức bắt tôi dẫn đến gặp thầy cho bằng được. Và cũng lại như tôi, câu chuyện ông thầy phán ra khi đó th́ không thể chấp nhận được, không ai tin được. Thế mà nó lại xảy ra.
Số là nhà tôi đông anh em, chỉ có tôi là đứa được học hành đến nơi đến chốn, chỉ là v́ tôi có “khiếu học hành”. C̣n các em tôi th́ đứa được đứa chăng. V́ nhà nghèo nên tất cả việc học hành đều trông chờ vào bản thân, đứa nào cố được đến đâu th́ cố, chứ ba mẹ chúng tôi không thể giúp chúng tôi đi học thêm như các bạn đồng niên được.
Cô em áp út của tôi vừa xong tú tài th́ ngưng ngang, phần th́ gia đ́nh sa sút, phần cô em tự nguyện đi làm để phụ giúp việc học của tôi. Cô em tôi làm nghề may thêu được năm năm cho đến ngày gặp ông thầy tử vi.
Câu chuyện khá dài ḍng, chỉ vắn tắt. Ông thầy Tử vi khi đọc lá số tử vi của cô em tôi phán: “Trong năm nay cô có một sự thay đổi lớn. Có sự thay đổi nghề nghiệp, liên quan đến ngoại ngữ (ông thầy không hề biết cô em tôi đang làm nghề ǵ)… Cô sẽ có chồng xa, phải sống xa gia đ́nh và định cư ở phía Nam”.
Ra về hai anh em cứ nh́n nhau và cười bảo, kỳ này ông thầy này trật lất là cái chắc. Vậy mà ông thầy lại không chịu …trật! Câu chuyện cứ như theo kịch bản của ông thầy Tử vi, xảy ra sau ngày gặp ông khoảng nửa năm.
Số là cô chị trên của cô áp út này có chồng. Ông anh chồng làm trong ngành giáo dục. Trong năm đó ngành giáo dục tỉnh nhà, cần cử tuyển một số giáo viên đi thi và học đại học sư phạm ngành ngoại ngữ.
Và người em trên đó của tôi được ông anh chồng giúp đỡ để được nộp hồ sơ đi thi. Thủ tục đang c̣n dang dở th́ cô này báo tin có thai. Cả gia đ́nh bên nhà chồng ngắm đi ngắm lại, không c̣n ai có thể thế được cái “chân” này, ngắm qua gia đ́nh sui gia là nhà tôi, th́ không c̣n ai nữa ngoài cái cô em áp út đang làm thợ may thêu, là chưa được đi học ở đâu cả, và chỉ có cô mới có thể thế vào cái chỗ này thôi.
Thế rồi một cô thợ may đă thôi học năm năm, lại lao vào ôn thi, thi đại học. Sáu tháng sau em tôi được giấy báo đỗ đại học sư phạm ngoại ngữ với sự giúp đỡ duy nhất về mặt giấy tờ, c̣n mọi sự là do em tôi hoàn toàn tự lực cánh sinh trong chuyện bài vở thi cử, chỉ có sự trợ gíúp kinh tế của tôi cho em tôi đi theo học các cua luyện thi.
Trong thời gian là sinh viên em tôi lại yêu một anh sinh viên người Huế, gia đ́nh ở Huế. Thế nhưng may anh chàng này sau đó lại xin được việc và vào làm tận trong miền Nam. V́ t́nh yêu, hai người đến với nhau, đứa em gái của tôi lại phải theo lời ông thầy Tử vi mà xa cha mẹ anh em theo chồng về phương Nam, nay đă có cháu được hai tuổi.
Bây giờ cô em tôi, từ một cô thợ may thêu có tay nghề, hiện đang là giáo viên dạy tiếng Anh kiêm luôn môn Vi tính (em tôi lấy một lúc hai bằng đại học!) của một trường trung học ở tỉnh B́nh Phước.
Câu chuyện đối với đứa con trai của tôi th́ đau ḷng hơn, nhưng đó là một sự thật. Khi cháu vừa ra đời, chúng tôi lại nhờ ông thầy Tử vi này chấm cho cháu lá số.
Ông ngần ngừ không muốn xem v́ cháu mới lọt ḷng, nhưng v́ tôi nài nỉ nên ông nhận lời. Khi đến để ghi lời giải, ông nhấn mạnh: “Thằng cháu này rất đẹp trai, tuy nhiên rất khó nuôi thuở nhỏ. Hết sức chú ư, cháu có thể bị bệnh về năo”. Ông vẫn nhắc lại: “Ǵ th́ có thể sai, riêng về bệnh tật, tôi không sai”.
Con trai đầu ḷng của tôi đẹp trai thật. Khi mới lọt ḷng cháu khóc dạ đề liền một trăm ngày. Tuy nhiên cháu vẫn kháu khỉnh, bụ bẫm và khoẻ mạnh. Năm cháu hai tuổi rưỡi th́ đột nhiên cháu bị động kinh (không t́m được căn nguyên, chắc do di truyền), kèm theo có biểu hiện chậm phát triển trí năo.
Ngoài ra có nhiều tiểu tiết khác rải rác trong các lá số của các em tôi đều xảy ra như ông thầy nói, nhưng trên đây là ba sự kiện lớn có ảnh hưởng quan trọng đến gia đ́nh và cuộc đời của chúng tôi, mà các sự kiện này đều xảy ra sau khi ông thầy Tử vi phán đoán từ nửa năm cho đến ba năm.
Không tin chúng tôi cũng đành phải tin rằng, con người quả có thể có số mệnh như một chương tŕnh được lập sẵn, có điều có cách nào để mà giải mă nó mới là vấn đề.
Liên quan đến số mệnh được “chương tŕnh hoá”, cái chết của người anh tôi có vẻ cũng như nằm trong sự hoạch định đó. Sinh trưởng và lớn lên trong môi trường “Nho Y Lư Số”, nên anh trai tôi có dịp t́m ṭi về Tử vi, trao đổi và học hỏi ở ba tôi.
Anh tôi chết trẻ mới có hai mươi sáu tuổi, v́ một bạo bệnh. Khi lục di chỉ bút lục, tôi t́m được một lá số tử vi do anh tôi tự tay chấm và giải vắn tắt, trong đó có đoạn ghi: “Đại hạn hai mươi sáu tuổi rất xấu, nếu vượt qua được đại hạn này, sẽ gặp một hạn khác năm sáu mươi bốn tuổi”.
Rải rác trong lời giải anh tôi ghi thêm “lá số này bị ảnh hưởng xấu ở các ngôi mộ ba đời bị động, nên các hạn nặng khó vượt qua”. Và anh tôi đă không qua được hạn hai mươi sáu tuổi đó.
Nhưng trong một bối cảnh khác, có mấy chuyện liên quan đến cái chết của anh tôi và sau đó, làm tôi cứ suy nghĩ măi về một linh hồn và thế giới bên kia.
Anh tôi chết xa nhà trong một chuyến công vụ cho sở làm. Anh bị mắc chứng sốt rét ác tính. Bệnh phát cấp kỳ, anh rơi vào t́nh trạng hôn mê hoàn toàn ngay từ đầu và ra đi sau đó chỉ vài ngày.
Khi t́nh trạng của anh tôi quá nặng, tôi điện tín cho gia đ́nh và chỉ báo vắn tắt anh bị bệnh nặng, mẹ ra thăm. Nhận được tin, mẹ tôi cấp tốc bắt xe đ̣ để đi thăm nuôi con. Anh tôi mất trong lúc mẹ tôi c̣n đang trên đường đi. Nhưng chưa ra đến nơi mẹ tôi đă gần như đoán trước được sự việc.
Mẹ tôi bảo, đêm hôm trước, trên đường đi, mẹ tôi chợp mắt thấy anh tôi về báo mộng. Mẹ tôi thấy anh không có một manh vải trên người, hỏi anh trong mơ, “Sao con đi đâu về mà không có quần áo ǵ hết trơn vậy?” Anh tôi trả lời: “Con về với má đây, nhưng con nóng quá”.
Quả là trong lúc nằm ở bệnh viện, anh tôi sốt rất cao, và để dễ chăm sóc, trong khoa hồi sức, người ta chỉ đắp trên ḿnh anh tôi một tấm vải không mặc quần áo cho đến lúc anh trút hơi thở cuối cùng. Mọi người lư giải đó là hiện tượng thần giao cách cảm.
Khoảng một tháng sau khi anh tôi qua đời, một buổi sáng tinh mơ, một người bạn thân của anh tôi hớt hải chạy đến nhà tôi đập cửa. Anh ta đem đến trả cây đàn ghi ta mà anh ta mượn của anh tôi trước đó.
Anh ta vẫn c̣n run rẩy nói rằng đêm qua thằng K. (tên anh tôi) nó về nó đ̣i cây đàn, nó bảo: “Ê, mày đem trả cái đàn cho em tao chớ!” Đang ngủ anh ta nghe tiếng đàn phát ra ở chỗ cây đàn. Giật ḿnh tỉnh giấc, anh ta thấy một con nhện rất to đang ḅ trên những dây đàn, anh ta cho rằng tiếng đàn phát ra là do con nhện đó.
Thế nhưng sự trùng lập ở chỗ là đúng ngày hôm trước khi anh bạn đến trả cây đàn, th́ hai người em của tôi hỏi nhau rằng, không biết cây đàn ghi ta anh K. đă cho ai mượn, biết đâu mà đ̣i lại.
Bảy tuần sau khi anh tôi mất, một người em gái của tôi nói chuyện với tôi qua điện thoại, và kể với tôi rằng, đêm trước em tôi thấy anh trai của chúng tôi “về thăm nhà”.
Cũng nên đề cập thêm là sau khi anh tôi mất, gia đ́nh đă quyết định an táng tại chỗ, chứ không đưa anh về quê, mà đợi ba năm sau mới cải táng. Do vậy mộ anh được an táng tại Hà nội, trong thời gian tôi lưu học ở đó. Câu chuyện trong mơ giữa người em gái và anh trai tôi, em tôi có hỏi: “Sao lâu nay anh không về thăm nhà?” Anh tôi trả lời: “Anh muốn về lắm, nhưng mấy hôm nay người ta đốt anh cháy, anh không về được!” Chúng tôi không lư giải được nội dung câu chuyện.
Ngay sau đó, tôi cấp tốc lấy xe đạp đi xuống thăm mộ anh tôi. Một chuyện kỳ lạ là một góc mộ của anh tôi bị cháy sém, tro c̣n đọng lại đen một vạc mộ. Rà soát kỹ th́ nguyên nhân là mấy đứa trẻ chăn ḅ, đă lấy mấy tấm áo quan của các mộ bên cạnh, vừa được cải táng và đốt ngay cạnh bên mộ của anh tôi.
Sửa sang lại mộ phần cho anh tôi xong, tôi đốt nhang khấn vái: “Anh sống khôn thác thiêng, mà anh đă thiêng như vậy th́ xin anh yêu thương phù hộ gia đ́nh, người thân như khi anh c̣n sống. Mất anh là một nỗi đau khổ lớn cho gia đ́nh, nhưng là một sự giải nghiệp chướng cho anh. Và nếu anh cần ǵ th́ xin anh cứ về báo mộng”.
Kể từ đó, mỗi lần trong chúng tôi hoặc trong gia đ́nh có chuyện ǵ không may, đều cầu xin anh phù hộ. Không biết những lời cầu khấn của chúng tôi có được đáp lại hay không, nhưng chúng tôi luôn thấy an ḷng, và tin tưởng rằng đằng sau những sự thành công hay suôn sẻ trong cuộc sống của chúng tôi, đều luôn có bóng dáng, linh hồn của anh trai tôi che chở.
Tôi là một người theo nghiệp bút nghiên, khoa học nên không dễ ǵ bị thuyết phục bởi những thuyết duy linh hay thần quyền. Tuy nhiên trong câu chuyện thực liên quan đến chuyện linh thiêng đó, xảy ra với ḿnh trong một sự trùng lặp, mà yếu tố ngẫu nhiên đóng một phần rất thấp làm cho tôi phải nghĩ lại.
Liệu chăng có những điều vẫn tồn tại ngoài ư muốn của con người, ngoài khả năng phán đoán và phán quyểt của con người?
Nguyên Tường
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 316 of 2534: Đă gửi: 22 June 2008 lúc 9:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
XUẤT XỨ CỦA THÔI MIÊN
Vào thế kỷ mười tám, bác sĩ người Áo F. Mexmer đă hé mở tấm màn che phủ hiện tượng thôi miên mà chính ông cũng không hề hay biết.
Ông nổi tiếng về việc chữa bệnh cho các bệnh nhân của ḿnh bằng phương pháp "đặt nam châm". Những người khao khát được khỏi bệnh ngồi vào trong bồn tắm có lắp những thanh nam châm lớn, sau đó nhiều người đă khỏi bệnh.
Mexmer giải thích đó là do tác động của "chất lỏng từ". Nhưng khi viện hàn lâm khoa học Pari điều tra hoạt động của ông, các nhà khoa học đă ghi vào bản án: "Không có ǵ chứng minh cho sự tồn tại của chất lỏng từ, như vậy thứ chất không hề tồn tại này không thể mang lại lợi ích ǵ được".
Nhưng rồi Mexmer qua đời mà vẫn tin chắc rằng thứ "chất lỏng" như thế là có thật. Thật ra ông đă từng thấy nhiều lần bệnh nhân đến gặp ông đă khỏi bệnh chẳng cần có nam châm ǵ hết.
Sự thuyên giảm bệnh và b́nh phục đến ngay tức th́ sau khi ông nh́n người bệnh và nói chuyện với người đó về bệnh tật. Hơn nữa, nhiều lần thậm chí đă từng xảy ra như thế này:
Sau khi tới gặp "thầy thuốc vĩ đại", những người điếc hay mất giọng như có phép thần thông biến hoá đă lấy lại được giọng và khỏi điếc, mặc dầu họ đă không chịu tác động của nam châm.
Sự thể là thế nào? Sau khi suy nghĩ, Mexmer quả quyết rằng không phải nam châm, mà chính ông là vật chứa "từ trường động vật" có tác dụng chữa bệnh. Khi truyền nó sang người khác, ông đă giúp họ vật lộn với bệnh tật.
Mexmer có nhiều học tṛ và môn đệ. Một người trong số họ đă có dịp may thực hiện một phát minh ngẫu nhiên. Tuy nhiên, ông ta đă "phát minh" lại cái mà những quan tư tế Atxiri và Babilon đă biết đến.
Khi chữa bệnh bằng từ trường, ông ta đă chạm trán với một hiện tượng lạ lùng. Thường bệnh nhân của Mexmer là những người có thần kinh yếu và bệnh hoạn, họ phản ứng lại việc chữa trị bằng các chứng co giật, thậm chí đôi khi bằng những cơn điên loạn.
Thế mà giờ đây… Anh chàng bệnh nhân trẻ tuổi bỗng nhiên ngủ thiếp đi ngon lành trong lúc được xoa bóp. Người thầy thuốc hoảng hốt cố lắc anh ta dậy, nhưng vô hiệu, anh ta vấn cứ ngủ. Nhưng sau đó, khi người thầy thuốc bất th́nh ĺnh ra lệnh cho anh ta đứng dậy, người bệnh liền nhỏm dậy, đi vài bước nhưng hai mắt vấn nhắm nghiền.
Mặc dù mí mắt vẫn khép chặt, anh ta xử sự hoàn toàn như lúc tỉnh, tuy vậy khi đó giấc ngủ vẫn tiếp tục. Người thầy thuốc bối rối cố nói chuyện với anh ta, đặt ra các câu hỏi. Anh chàng nông dân trả lời hoàn toàn khôn ngoan và rành rọt.
Người thầy thuốc lập lại thí nghiệm. Và ông ta gây ra được một trạng thái giống hệt như vậy ở những người khác. Tiếp tục thí nghiệm, ông tiến hành cái gọi là ám thị sau thôi miên, tức là sai khiến người đang ngủ thực hiện một loạt những hành động nhất định sau khi đánh thức dậy. Và những người bệnh thực hiện điều mà người ta đă ám thị cho họ trong giấc ngủ "từ" .
Việc nghiên cứu tiếp theo về những hiện tượng thôi miên gắn liền với tên tuổi bác sĩ phẫu thuật người Anh Brêt. Cần phải nhận xét rằng ông này tỏ thái độ rất hoài nghi với thuyết từ của Mexmer và các môn đệ.
Nhưng đến khi thực hiện ư định vạch mặt anh chàng "chữa bệnh bằng từ" người Thụy Sĩ Laphôngten, Brêt đă tin vào tính xác thực của các hiện tượng thôi miên mà Laphôngten biểu diễn và từ khi ấy, ông bắt đầu nghiên cứu hiện tượng đó.
Ông đă thay đổi thuật ngữ "từ trường động vật" bằng thuật ngữ hiện đại "hypnotism" (thôi miên) (từ tiếng Hy lạp "Hypnos" nghĩa là ngủ). Ông là người đầu tiên bắt đầu sử dụng thôi miên để làm giảm đau trong phẫu thuật và thấy rằng thôi miên có tác dụng hơn cả là trong việc chữa những chứng bệnh thần kinh khác nhau, đặc biệt là các chứng rối loạn ixtêri như tê liệt, bệnh điếc do tâm thần, mù và câm.
GIẢI MẢ BÍ ẨN THUẬT THÔI MIÊN
Từng được sử dụng từ lâu trong y học cũng như giải trí, thuật thôi miên, một trong những bí ẩn lớn nhất của con người, đang dần được giải mă nhờ nghiên cứu của các nhà khoa học Mỹ.
Từ thế kỷ 18, người ta đă phát hiện ra rằng trí năo có thể bị ám thị điều khiển để sai khiến cơ thể. Nhưng sau hàng thế kỷ sử dụng thôi miên để gây tê và chữa bệnh cho bệnh nhân, người ta vẫn chưa thể trả lời liệu đó chỉ là sự tuân theo ám thị của nhà thôi miên, hay là một dạng tập trung cao độ khi môi trường xung quanh đă ra khỏi ư nghĩ của người được thôi miên?
Những nghiên cứu gần đây đă giải mă được phần nào cơ chế tác động của thôi miên lên nhận thức của con người, dẫn tới việc người bị thôi miên hành động theo ám thị.
Trong những thí nghiệm mới của ḿnh, Michael Posner Giáo sư thần kinh học tại Đại học Oregon (Mỹ) và các đồng sự đă ghi lại những thay đổi trong quá tŕnh xử lư thông tin của năo người.
Thường th́ thông tin mà cơ thể nhận được sẽ được chuyển đến vùng cảm giác sơ cấp trong năo, để từ đó lại được chuyển lên những vùng chức năng cao hơn, nơi diễn dịch thông tin. Kết quả nghiên cứu cho thấy, điều đáng ngạc nhiên là lượng thông tin chuyển xuống nhiều gấp mười lần lượng thông tin chuyển lên, cũng có nghĩa là những ǵ con người nh́n, nghe thấy và tin vào là dựa trên quá tŕnh xử lư thông tin từ trên xuống.
Các dữ liệu ở mức xử lư sơ cấp có thể bị ghi đè lên phụ thuộc vào các kết quả diễn dịch thông tin của trung tâm xử lư thông tin cao nhất. Mô h́nh xử lư thông tin này cũng giải thích v́ sao thôi miên, với bản chất là tạo ra một quá tŕnh xử lư thông tin từ trên xuống, có thể gây ra ám thị mạnh mẽ.
Theo kết quả nghiên cứu tiến hành trong hàng chục năm của tiến sĩ David Spiegel nhà tâm lư học tại Đại học Stanford, 10-15% người lớn rất dễ bị thôi miên, so với tỉ lệ 80-85% ở những trẻ dưới mười hai tuổi, lứa tuổi mà chu tŕnh xử lư từ trên xuống chưa hoàn chỉnh; trong khi đó khoảng 20% người lớn rất khó bị thôi miên.
Tiến sĩ Amir Raz Giáo sư thần kinh học tại Đại học Columbia, lại nghiên cứu tác dụng của thôi miên bằng cách sử dụng bài test Stroop. Ông cho mười sáu người, trong đó một nửa là những người rất dễ, nửa kia là những người rất khó bị thôi miên, nh́n những chữ cái ghi tên các màu, nhưng lại có màu trái ngược với nghĩa của chúng.
Sau khi ám thị cho họ rằng đó là những từ tiếng nước ngoài mà họ không hiểu, ông yêu cầu họ ấn vào nút chỉ màu thật của chữ cái. Ở những người dễ bị thôi miên, hiệu ứng Stroop (người biết chữ có phản xạ phải đọc trước khi ấn nút nên mất thời gian giải quyết sự xung đột thông tin) không c̣n, họ có thể chỉ ra màu ngay lập tức. C̣n với những người khó bị thôi miên, hiệu ứng Stroop thắng thế, khiến họ chậm hơn.
Kết quả scan năo của hai nhóm được so sánh với nhau đă cho thấy sự khác biệt. Trong nhóm dễ bị thôi miên, vùng thị giác trong năo thường mă hóa các chữ cái hiển thị và vùng năo chuyên ḍ t́m những xung đột thông tin đă không hoạt động. Quá tŕnh xử lư thông tin từ trên xuống đă áp đảo việc xử lư của năo (đọc và xử lư thông tin trái ngược nhau) theo đúng tŕnh tự từ dưới lên, nhưng chính xác điều đó xảy ra như thế nào vẫn c̣n là điều bí ẩn.
Một số nghiên cứu gần đây từ các h́nh ảnh của năo cũng chỉ ra cơ chế tương tự. Theo tiến sĩ Stephen Kosslyn nhà thần kinh học tại Đại học Harvard, con người nghĩ rằng các h́nh ảnh, âm thanh từ thế giới bên ngoài tạo ra sự thật, nhưng năo lại xây dựng ngân hàng dữ liệu của nó dựa trên kinh nghiệm từ quá khứ. Sự thú vị của thôi miên là ở chỗ nó tạo ra thông tin sai lệch. "Chúng ta tưởng tượng ra điều ǵ đó khác biệt, và nó trở thành 'sự thật'" Spiegel nói.
Khoa Học
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 317 of 2534: Đă gửi: 23 June 2008 lúc 1:08am | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ MA
TRÊN VÙNG BIỂN VẮNG
Một buổi tối tháng chín sau một ngày lang thang, tôi rời bờ biển đi vào đất liền. Xa xa tôi thấy một ngôi nhà nhỏ nằm sau một cánh đồng hoang vu dưới ánh trăng non.
Từ trong ngôi nhà một ánh đèn hiu hắt tỏa ra và tôi hướng về ngôi nhà rảo bước. Như con thiêu thân bị hút bởi ánh đèn. Tuy nhiên là nơi lư tưởng cho bất cứ ai vừa đói, vừa mệt lại vừa lạc đường như tôi lúc đó.
Trông th́ gần nhưng thực ra tôi phải đi bộ tới gần mười lăm phút mới đến nơi. Quanh nhà là những bụi cây rậm rạp và cho tới bây giờ tôi cũng không biết làm sao tôi có thể nh́n thấy được ánh đèn.
Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, mệt nhiều hơn đói, tôi không suy nghĩ ǵ hết mà chỉ đưa tay gơ cửa. Sau khi gơ mấy lần mà không ai ra mở cửa hoặc trả lời, tôi đánh liều xô nhẹ cánh cửa. Cánh cửa cũ kỹ với cái bản lề sét rỉ kêu lên ken két như muốn kháng cự nhưng vẫn từ từ mở ra.
Tôi bước vào một căn pḥng thật rộng, dường như chạy dài suốt cả ngôi nhà. Một cây đèn dầu lớn cháy sáng trên một mặt bàn lớn. Trên tường là một cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ. Quanh pḥng là mấy cái cửa sổ long lanh ánh cỏ.
Tôi vừa toan lên tiếng hỏi xem có ai trong nhà hay không th́ từ phía cuối pḥng, một người đàn bà xuất hiện tiến về phía tôi. Đó là một người đàn bà mập mạp nhưng di chuyển thật lẹ làng và nhất là không gây một tiếng động nào. Trong sự im lặng đó, tôi chỉ nghe những tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên tường.
Tôi lên tiếng:
- Chào bà. Tôi là một du khách bị lạc đường. Thấy ánh đèn nhà bà nên tôi tới đây xin bà vui ḷng cho ở tạm một đêm. Thưa bà, có phiền ǵ không ạ?
Người đàn bà không đáp mà chỉ mỉm cười lắc đầu. Tôi hơi rùng ḿnh khi thấy nụ cười của bà ta khiến đôi môi nhỏ xíu như bị chôn vùi trong cái lỗ miệng đen ng̣m. Tuy nhiên, điều khiến tôi kinh hoàng hơn là h́nh như tóc tai bà ta dính đầy đất cát.
Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn bà phốp pháp như thế. Bà ta thở ph́ pḥ những hơi ngắn và chính tiếng thở của bà khiến tôi cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng bà ta là một người bằng xương bằng thịt, nếu không, có lẽ tôi đă bỏ chạy ra ngoài rồi. Lư do đơn giản là căn nhà nh́n từ xa đă có vẻ ma quái, bây giờ ở bên trong bầu không khí lại lạnh lẽo như một nhà mồ.
Vẫn không nói một lời, người đàn bà to béo mở một cái tủ nhỏ ở góc nhà, lấy ra một khúc bánh ḿ, một miếng phó mát và một chai nước táo. Đặt tất cả những đồ ăn thức uống đó lên bàn, bà ngồi xuống cái ghế đối diện quan sát trong khi tôi làm công việc phục vụ bao tử.
Tuy ruột gan cồn cào, tôi cảm thấy khúc bánh ḿ cứng như khúc gỗ, miếng phó mát lụn vụn h́nh như hơi mốc và hơi chua. Tôi cố nhai trệu trạo rồi đưa chúng xuống bao tử bằng những ngụm nước táo h́nh như đă lên men từ lâu rồi.
Trong lúc ăn uống thỉnh thoảng tôi lại liếc nh́n người đối diện, và lần nào cũng thấy bà ta nh́n tôi chăm chăm với ánh mắt thích thú và nụ cười ma quái.
Rồi bà ta đứng lên đi quanh pḥng, kéo những tấm màn cửa sổ ra kêu xoèn xoẹt. Xong đâu đấy bà biến mất. Vừa ăn nốt những miếng cuối cùng tôi vừa nghĩ rằng có lẽ bà ta chuẩn bị pḥng ngủ cho tôi, một người khách bất ngờ và bất đắc dĩ.
Tôi không nhớ khi đó tôi có ư nghĩ là bà ta sẽ đ̣i tiền pḥng hay không. Tôi chỉ nhớ là sự tiếp đăi nồng hậu trong im ĺm của chủ nhân khiến tôi hơi thắc mắc, có lẽ phải nói là hơi chột dạ mới đúng. Tại sao, tôi không biết. Tôi chỉ nhớ là ḿnh tự hỏi có nên chạy ra khỏi ngôi nhà này hay không khi c̣n có th́ giờ ?
Nói ra th́ có vẻ hơi kỳ cục, nhưng thực ra đó là ư nghĩ của tôi lúc đó, có lẽ bị thúc đẩy một phần sau khi có cảm tưởng là bà ta vừa cho tôi ăn mấy cục đất khô. Nhưng rồi tôi quyết định ở lại. Trong khi chờ đợi tôi quan sát căn pḥng. Đó đây những cây xà ngang xệ xuống thật thấp khiến những ai vô ư có thể bị đụng đầu.
Mạng nhện giăng hầu như khắp nơi khiến tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao chủ nhân lại có thể để như vậy được. Rồi tôi nh́n cái đồng hồ quả lắc trên tường. Đó là loại đồng hồ mà trước đó tôi chưa hề nh́n thấy bao giờ v́ là loại đồng hồ rất cổ.
Tôi biết nó sẽ đổ chuông bất cứ lúc nào v́ lúc đó đă gần mười giờ. Tuy nhiên tôi không được nghe tiếng chuông đồng hồ v́ bà ta đă trở lại không lâu sau đó và ra hiệu cho tôi đi theo.
Tôi nghe những tiếng tích tắc cuối cùng khi đi qua một khung cửa cuối pḥng, trước khi theo người đàn bà mập mạp đi quanh co qua không biết bao nhiêu hành lang nhỏ trong căn nhà lạ lùng này.
Nh́n bà ta đi phía trước, tôi có cảm tưởng như đó là một khối sương mù dầy đặc tṛn trịa đang lăn. Cuối cùng bà ta đưa tôi vào một căn pḥng rộng, bên trong đă có sẵn sáu bảy cây nến cháy sáng. Ba cây nến lớn được gắn trên một cái bàn rộng răi nằm ở giữa pḥng. Hai cây nến nhỏ hơn gắn trên một cái tủ nhiều ngăn và một cây nữa được đặt trên một cái ghế ở một góc pḥng, gần một cái giường đôi bằng gỗ có lẽ c̣n lớn hơn cả loại giường king size.
Đặc điểm của căn pḥng này là tất cả đồ đạc đều lớn một cách bất thường, có lẽ cũng bất thường như người đàn bà to béo. Một điểm lạ lùng khác nữa là cả tường pḥng, đồ đạc, chăn mền và màn cửa đều có chung một màu cỏ úa khiến căn pḥng coi có vẻ trống trải và đặc biệt là khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi người đàn bà bước ra, tôi ngồi trên một cạnh giường, cố làm quen với căn pḥng lạ và tự nhiên tôi có cảm tưởng rằng đó là một căn pḥng dành cho trẻ con. Không hiểu tại sao tôi biết chắc rằng căn pḥng này là nơi từng có rất nhiều trẻ con. Có thể là một trung tâm giữ trẻ. Cũng có thể chúng chỉ là những đứa con của bà ta.
Và một cảm giác kinh hoàng đột nhiên kéo đến khiến tôi rùng ḿnh, khi nghĩ rằng tất cả những đứa trẻ từng ở đây đă chết từ lâu, lâu lắm. Tại sao tôi có cảm giác đó, tôi không biết.
Rồi tôi cởi đôi giầy nặng nề ra và nằm xuống. Suốt từ sáng đến giờ mới được ngả lưng lần đầu tiên, tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái. Một luồng hơi lạnh ở đâu chợt đến khiến tôi vội vàng kéo cái mền dầy lên tận cổ. Tôi không tắt nến v́ không hiểu sao tôi không dám nhắm mắt, sợ ḿnh ngủ thiếp đi.
Tôi nh́n cḥng chọc lên trần nhà, tưởng tượng đó là một bức tranh đồng quê. Không hiểu tại sao tôi có cảm tưởng là tất cả đồ đạc trong căn pḥng này đều có những đôi mắt bí mật đang theo dơi nhất cử nhất động của tôi. Ư nghĩ này khiến tôi nổi gai ốc.
Tôi cố lắng tai nghe tiếng sóng biển ŕ rào từ một nơi thật xa vọng lại, như từ một thế giới khác. Rồi trong sự yên lặng nặng nề đó, tôi chợt nghe những tiếng chuông leng teng nho nhỏ, tiếng kêu của loại chuông được treo trên những cây Giáng Sinh.
Tiếng chuông nghe thật rơ ngay trong pḥng. Tôi tung mền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường đi quanh pḥng lắng nghe xem tiếng chuông phát xuất từ đâu. Cuối cùng tôi đứng lại trước một tủ chén cao không khóa, không ngăn và trống rỗng.
Dưới đáy tủ qua ánh nến bập bùng, tôi nh́n thấy một cái chuông nhỏ lấp lánh. Cái chuông nằm yên và những tiếng leng keng không c̣n nữa. Nhưng rơ rệt trước đó nó đă kêu. Tôi mở tủ lượm cái chuông nhỏ lên, cầm trong tay lắc nhẹ "leng teng leng teng". Đây đúng là một món đồ chơi của trẻ con và căn pḥng này đúng là căn pḥng của trẻ con như tôi nghĩ.
Tôi cầm cái chuông tới ngồi trên một cái bàn nhỏ, cái bàn của trẻ con, đối diện tủ chén và nh́n vào tủ suy nghĩ. Đột nhiên tôi thấy có hai ánh mắt long lanh của một con chuột lắt xuất hiện từ một cái lỗ nhỏ sau lưng tủ. Tôi thở dài nhẹ nhơm, không ngờ ḿnh có thể t́m ra nguyên nhân của tiếng chuông rung một cách lẹ làng như thế.
Trong khi tôi ngồi yên theo dơi, con chuột nhỏ từ từ ḅ ra cửa tủ chạy ra ngoài. Tôi la lên:
"Ê ông bạn đi đâu vậy?
Trước khi đứng lên rượt theo nó. Khi tới một góc pḥng, con chuột nhỏ biến mất và tôi thấy ḿnh đang đứng trước một cái cửa mà từ xa tôi không thấy. Hơi ngạc nhiên tôi đưa tay lên gơ. Từ phiá sau cánh cửa một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên:
"cứ vào tự nhiên".
Tôi đẩy cửa bước vào và dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông đang đứng sững nh́n thẳng vào mặt tôi. Tôi giật ḿnh lui lại. Người đàn ông cũng lui lại cùng một lúc. Tới lúc đó tôi mới biết ḿnh đang nh́n vào một tấm gương lớn.
Sau cơn hoảng hốt tôi quay nh́n cái mà tôi muốn thấy. Đó là người đàn bà to béo. Bà ta đang nằm trên một cái giường rộng, hai bàn tay chuối mắn đang mân mê cái mền. Đôi mắt bà ta nh́n tôi trừng trừng khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tôi liếc nh́n sang bên cạnh và thấy một thanh gỗ lớn, dài khoảng hơn một thước, có lẽ là cây chặn cửa. Không hiểu sao, tôi cầm thanh gỗ lên và cảm thấy tự tin hơn. Ít nhất tôi cũng có vũ khí trong tay. Rồi tôi liếc nh́n lại phía người đàn bà. Bà ta đang chờn vờn ngồi dậy với một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi.
Mái tóc dính đầy đất cát của bà ta rũ rượi một cách ghê rợn, đôi mắt bà đỏ rực như mắt chó rừng trong đêm tối, đôi môi nhỏ của bà hoàn toàn biến mất trong cái lỗ miệng đen ng̣m, thay thế bằng một cái lưỡi đỏ chóe giữa những cái răng nanh nhọn hoắt. Từ cái lỗ miệng khủng khiếp đó, những tiếng cười ằng ặc như người bị bóp cổ vọng ra.
Bây giờ người đàn bà đă ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu của bà ta nh́n tôi nửa như chế diễu nửa như thèm thuồng. Rồi cái khối thịt khổng lồ và tṛn trịa đó bước xuống đất và lần đầu tiên tôi nhận thấy đôi chân bà ta không chạm đất, rồi như một trái banh bằng hơi sương, người đàn bà với khuôn mặt ma quái từ từ lăn tới chỗ tôi đứng trong khi cái lưỡi đỏ hỏn dài chừng hai tấc của bà ta thè ra thụt vào.
Phản ứng của tôi là giơ thanh gỗ lên đập xuống khối sương ma quái đó. Tôi đập liên hồi tới khi người đàn bà gục xuống không cựa quậy. Khi những tiếng động tắt hẳn, dù tôi c̣n cảm thấy nhịp cổ tay bà ta đập nhẹ khi cúi xuống kiểm soát, tôi bước thẳng tới cánh cửa thứ nh́ trong pḥng, đối diện với cánh cửa mà tôi bước vào.
Một tấm bảng nhỏ "cửa vườn" viết bằng nét chữ trẻ con nguệch ngoạc được dán ở phía trên. Tôi đẩy bung cánh cửa vườn này ra và nh́n vào một khu vườn như bị bỏ hoang từ hàng chục năm qua, với những đám cỏ hoang cao bằng đầu người, nằm sau một khoảng sân trống chừng mười lăm thước.
Suy nghĩ trong giây lát tôi quay trở vào nhấc người đàn bà to béo lên, và điều khiến tôi ngạc nhiên là bà ta không nặng hơn một đứa bé. Tuy nhiên v́ cái khối lượng thân h́nh khổng lồ của bà, phải vất vả lắm tôi mới lôi được bà ta qua khỏi những đám cỏ hoang rậm rạp nằm giữa những hàng cây khô tới tận cuối vườn.
Trong khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó, tôi liên tục ghim mũi cuốc xuống đất để tạo cho bà ta một nấm mồ rộng răi, ít nhất cũng bằng cái giường của bà ta. Cuối cùng tôi xoa hai bàn tay một cách thỏa măn.
Dưới ánh trăng một cái hố rộng bằng cái giường, sâu khoảng một thước rưỡi đă hoàn tất. Ném cái cuốc và cái xẻng lên mặt đất, tôi leo lên miệng hố, nhưng hai chân tôi như bị gắn chặt xuống nấm mộ mà tôi mới đào.
Trong cơn hoảng hốt, tôi liếc nh́n xác người đàn bà to béo và có cảm tưởng như bà ta đang cựa quậy. Nhưng không đó chỉ là một cơn gió khiến tà áo của bà bay lên nhè nhẹ. Cuối cùng với một nỗ lực phi thường có lẽ v́ quá mệt mỏi, tôi cũng leo lên được mặt đất và ngồi thở dốc.
Rồi tôi lăn xác người đàn bà to béo đó xuống ngôi mộ mới và lấy xẻng lấp đất lên. Khi công việc kết thúc, dưới ánh trăng vằng vặc, tôi liếc nh́n đồng hồ và thấy mới gần ba giờ sáng. Đứng nh́n ngôi mộ mới giữa lớp cỏ cao, tôi xoa tay một cách hài ḷng trước khi lững thững bước vào nhà.
Chui qua cánh cửa với hai chữ "cửa vườn", tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy ḿnh đang đứng giữa một căn pḥng với sáu ngọn nến c̣n cháy sáng. Pḥng ngủ của tôi chứ không phải căn pḥng của người đàn bà to béo!
Tôi lắc đầu mấy cái xem ḿnh mơ hay tỉnh. Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi bước trở lại trước cánh "cửa vườn" th́ không c̣n thấy tấm bảng "cửa vườn" đâu nữa. Tôi chăm chú nh́n cánh cửa và nhận thấy đó chính là cánh cửa mở vào pḥng người đàn bà.
Có thể nào sau khi làm việc mệt mỏi, tôi đă mở cánh "cửa vườn" vào pḥng bà ta rồi mở cánh cửa thông sang pḥng của tôi mà không nhớ ? Thật là vô lư v́ tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Không biết v́ lư do nào thúc đẩy, tôi đưa tay lên gơ cửa mấy cái và giật bắn ḿnh khi từ phía sau cánh cửa im ĺm, một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên:
"cứ vào tự nhiên".
Không tin ở tai ḿnh tôi xô cửa nh́n vào, lần này tôi không bước vào. Căn pḥng và cái giường hoàn toàn trống rỗng. Nhiều khi quá mỏi mệt bạn có thể không kiểm soát được cả thính giác của chính bạn nữa!
Tôi trở lại ngồi trên cái bàn nhỏ đối diện với tủ chén. Tôi không nhớ là đă bỏ cái chuông nhỏ mà tôi lấy ra từ tủ chén ở đâu. Đột nhiên tôi lại nghe những tiếng leng keng nho nhỏ khiến tôi nổi gai ốc.
Nh́n kỹ vào cái tủ chén trống rỗng với hai cánh cửa mở toang, tôi thấy con chuột lắt đang đùa giỡn với cái chuông nhỏ. Không hiểu sao một cơn giận bất thần chợt đến với tôi. Tôi rút một chiếc giầy liệng vào con chuột nhưng chiếc giầy bị cửa tủ chăn lại, rơi xuống.
Tuy nhiên con chuột nhỏ cũng giật ḿnh bỏ cái chuông, chạy tụt vào một cái lỗ sau lưng tủ. Tôi bước tới cửa tủ, cúi xuống lượm cái chuông nhỏ lên bỏ vào túi. Tôi quyết định phải rời khỏi căn nhà ma quái này ngay dù không biết đường và dù trời c̣n tối.
Sau khi cột giày tôi cầm theo một cây nến mở cửa bước ra. Cố nhớ lại những hành lang nhỏ mà người đàn bà to béo đưa tôi đi qua trên đường tới pḥng ngủ, tôi đi quanh quất một hồi trong căn nhà lạ và thấy ḿnh trở lại trước căn pḥng ngủ với năm ngọn đèn cầy cháy sáng!
Một ư nghĩ chợt đến với tôi "hay là ḿnh mở cánh cửa ăn thông sang pḥng ngủ của người đàn bà rồi đi ra vườn. Từ ngoài vườn ḿnh chỉ việc đi quanh nhà là ra tới phía trước. Từ đó ḿnh có thể bước ra đường một cách dễ dàng".
Nghĩ như vậy tôi bước tới đẩy cánh cửa ăn thông sang căn pḥng người đàn bà. Trước sự ngạc nhiên của tôi, trước mắt tôi là cánh vườn hoang mà tôi đă lôi xác người đàn bà ra trước đó. Căn pḥng ngủ của bà ta hoàn toàn biến mất như chưa bao giờ hiện diện trên trái đất!
Trong khi tôi c̣n đang ngỡ ngàng chưa biết có nên bước ra hay không th́ từ phía cuối vườn, nơi tôi mới chôn người đàn bà to béo, tôi thấy như có một cái ǵ lay động giữa đám cỏ cao. Định thần nh́n kỹ tôi thấy những đầu ngọn cỏ khởi sự chuyển động, và tiến lần về phía ngôi nhà như bị một cơn gió thổi thật chậm.
Khi những đầu ngọn cỏ ngưng chuyển động, từ trong đám cỏ cao vút, người đàn bà to béo xuất hiện, bước vào khoảng sân trống. Đôi mắt bà ta vẫn đỏ ngầu và bây giờ đầy vẻ giận dữ. Cái miệng bà ta chỉ c̣n là một hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn đang nhe ra. Bà ta lướt về phía tôi như lăn trên bánh xe.
Tôi hoảng hốt đóng sập cánh cửa lại, lao ḿnh chạy quanh những hành lang tăm tối, đầu bị những kèo nhà đập trúng bôm bốp. Có lúc tôi ngă xuống nhưng lại cố đứng ngay dậy tiếp tục trốn chạy.
Cuối cùng tôi thấy ḿnh đang chạy trên đường hướng về biển cả. Tới bờ biển lúc này không c̣n một ngọn gió, không c̣n một lượn sóng, tôi vục hai tay xuống làn nước biển lạnh buốt rồi đổ lên đầu lên mặt.
Chất muối khiến tôi nhăn mặt khi cảm thấy rát ở trên đầu, và hơi nước lạnh khiến tôi như khoẻ lại. Ngồi thở một lúc trên băi biển vắng tênh, tôi đứng dậy loạng choạng bước lên mặt đường nh́n về phía ngôi nhà quái gỡ. Bây giờ tôi mới nhận ra những nét ma quái dễ sợ của căn nhà, cũng vẫn với ánh đèn hiu hắt tỏa ra. Nếu tôi đă có cảm giác này vào buổi tối, có lẽ tôi đă không t́m đến đó.
Lúc đó tôi nghĩ rằng có thể những ǵ vừa xẩy ra chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, nhưng khi sờ vào những cục u trên đầu, tôi biết rằng ḿnh vẫn tỉnh táo và những ǵ xẩy ra là sự thật.
Ngay cả bây giờ, nhiều khi tôi muốn nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng không, tất cả những ǵ tôi vừa kể lại hoàn toàn là sự thật, cũng thật như cái chuông nhỏ mà tôi vẫn để trên bàn viết của tôi.
Người Kể Chuyện Ma
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 318 of 2534: Đă gửi: 23 June 2008 lúc 11:43am | Đă lưu IP
|
|
|
NHẬN DIỆN MA ÁM
Các bạn thân mến.
Tôi viết bài này với mục đích tŕnh bày một sự thật đau ḷng đă và đang xảy đến cho gia đ́nh tôi, và mong bạn đọc nếu có thể được, th́ phổ biến tin tức này cho người thân quen dùm, để tránh những đau thương tuơng tự có thể xảy đến cho người khác.
Tôi không mong mỏi bạn tin tưởng một phần, hay hoàn toàn vào những điều tôi viết sau đây, v́ những điều này quả thật khó tin. Tôi cũng không có đủ khả năng, thời gian và công sức để dấn thân vào một cuộc tranh luận, về những điều tôi viết là sự thật hay mê tín, là một vấn đề về thuộc bệnh tâm thần, chứ chẳng phải vấn đề tâm linh.
Tôi chỉ là một người băn khoăn với sự an nguy, của hai đứa em gái thân yêu trong gia đ́nh, hiện đang phải đối phó với những kẻ thù ma mănh, có hồn mà chẳng có thân xác, đang chiếm ngự thân xác của hai em.
Tôi cũng rất quan tâm đến sự an nguy của những người có thể là nạn nhân tương lai, của việc học nhân điện khoa tự động, mà đánh liều viết bài này với tất cả tâm thành.
Tôi cố gắng tŕnh bày chuyện đă xảy ra trong gia đ́nh, hy vọng bạn đọc qua kinh nghiệm đau thương của gia đ́nh tôi, mà không bước vào vết xe đổ này nữa. Những chuyện tôi viết sau đây là chuyện thật sự xảy ra, không một lời thêm bớt theo trí hiểu biết hạn hẹp của tôi.
Khoảng đầu tháng tư năm 2007, qua lời giới thiệu của một người cháu ruột, hai em gái của tôi tạm gọi là em An và em B́nh, đă đến thọ giáo với thầy Mai viết Nhự, địa chỉ 151/31 C khu phố hai Phường Tam Ḥa, Biên Ḥa tỉnh Đồng Nai, điện thọai 061-3811-956.
Thầy Nhự dạy học tṛ môn Nhân Điện Khoa Tự Đông, thầy không có tính tiền học phí ǵ cả. Thầy chỉ dạy học tṛ trong sáu ngày, chứ không như các môn phái nhân điện khác, thường phải mất nhiều thời gian hơn có thể đến sáu tháng.
Khi đến học thầy sẽ để tay lên đầu lên trán, để mở luân xa số bảy và số sáu, bằng nhân điện của chính thầy. Thầy cũng mở những luân xa năm, bốn, ba, hai và một, bằng cách để tay lên vị trí những luân xa này trên sống lưng.
Quư vị có thể t́m hiểu thêm về những luân xa này qua quyển Journey to the East, của giáo sư Spalding. Bản dịch rất hay của Nguyên Phong là Hành Tŕnh Về Phương Đông, chương chín nói về Cơi Giới Vô H́nh. Thầy Hằng Trường cũng có giảng về những luân xa này, trong số các băng giảng của thầy mà tôi không nhớ được tên.
Luân xa số sáu và số bảy là cửa ngơ để thể xác của con người, có thể tiếp xúc được với thế giới tâm linh và cơi giới vô h́nh, mà ḿnh không thấy được. Theo tôi hiểu đó cũng là cánh cửa bảo vệ những người đang sống trong thế giới này, khỏi phải tiếp xúc với những hồn ma bóng quế, của thế giới những người đă chết.
Trong trường hợp em B́nh của tôi, chỉ năm phút sau khi thầy Nhự dùng nhân điện của thầy để mở luân xa cho em, B́nh rùng ḿnh một cái rồi hai tay B́nh tự động chắp lại, không hề theo sự điều khiển của B́nh, vái lạy tứ phương và B́nh có thể quay người dẻo dai như người lên đồng, múa lên những động tác mà B́nh một người thường bị đau lưng kinh niên, không bao giờ có thể làm được.
Bệnh đau lưng mệt mỏi trong B́nh do đi làm vất vả, lại thêm cuộc hành tŕnh xuống nhà thầy Nhự từ Saigon trên cái xe không êm ái, trên đoạn đường kẹt xe như nêm như cối thốt nhiên biến sạch. C̣n em An, th́ sau bốn ngày tập luyện, sang đến ngày thứ năm th́ em cũng thấy tự nhiên hai tay em chắp lại, vái lạy tứ phương rồi đi vào những điệu múa mà dù em đang tỉnh táo 100% vẫn không sao chủ động ngừng lại được.
Cần nhắc lại là em An của tôi đă bị mổ gai cột sống vài tháng trước và hai tay đang bị hiện tượng như Carpel Tunnel Syndrome và Tennis Elbow, không cử động được hai bàn tay và hai cổ tay, đau nhức dần lan tới hai vai, bác sĩ Tây Y đă đề nghị phải mổ cả hai tay rồi.
Với nhân điện học được, cả hai em gái tôi tuy mới đầu cùng cảm thấy lạnh tóc gáy, sởn gai ốc v́ việc vái lạy tự động cùng các động tác siêu nhiên mà hai em không làm chủ được, nhưng vẫn đủ sáng suốt để tự quan sát những động tác quái lạ này, vẫn cảm thấy rất hài ḷng với những kết quả y học thần kỳ trên cơ thể của hai em.
Hai em rất vui vẻ sung sướng nghe lời thầy Nhự dạy bảo là, khi muốn chữa bệnh cho ḿnh hoặc người khác là chỉ cần kêu "sáu, bảy hăy chữa bệnh này đi!" là luân xa sáu và bảy sẽ làm đúng y như vậy.
Em An c̣n hân hoan khoe với tôi qua điện thọai là sáu, bảy của em rất giỏi, có một hôm em sơ ư bị một hộp thịt đă mở cắt đứt tay rất sâu, máu chảy dầm dề. Em bèn kêu sáu, bảy cầm máu lại, là máu ngưng chảy liền.
Em kể cho tôi nghe rất hăng hái, khuyên tôi nên về Việt Nam để đi học nhân điện ở thầy Nhự, để chữa bệnh tiểu đường vốn đă làm bạn đồng hành với tôi từ lâu năm. Thú thật với các bạn tôi nghe những thông tin này, mà chỉ cười thầm là sao hai em tôi có ăn học tử tế, là những người tốt nghiệp đại học hoặc tương đương, rất thành công trong công ăn việc làm với chủ nhân, là những công ty nước ngoài, lại có thể nói những chuyện không tưởng như thế này.
Nhưng tôi biết cả hai em tôi là những người rất thẳng thắn, không nói trăng nói cuội, không mê tín dị đoan, do đó tôi không bài bác ǵ cả, chỉ im lặng lắng nghe và nghĩ thầm "Muốn chữa bệnh hoạn th́ phải thay đổi lối sống của ḿnh, phải ăn đồ ăn tốt, nhiều rau cỏ bớt thịt đỏ mỡ màng, tập thể dục đều đặn, đi bác sĩ khám định kỳ, chứ sao lại có cái vụ Nhân Điện Khoa Tự Động, cứ như chuyện Liêu Trai Chí Dị thế này!"
Bẵng đi đến khoảng cuối tháng sáu năm 2007, em trai tôi ở Saigon bỗng gởi email cho cả đại gia đ́nh bên Mỹ rằng, em An và em B́nh nay đă phát hiện ra rằng sáu, bảy của hai em, thực chất ra là hai hồn ma vất vưởng vốn đă chết từ mấy chục năm nay, qua sự mở luân xa sáu, bảy của thầy Nhự, mà xâm nhập thân thể của hai em, và đang mở chiến dịch chiếm hữu đầu óc, rồi dần dần thân xác của hai em.
Em B́nh hiện đang rất vất vả đối phó với con ma trong em, c̣n con ma trong An th́ êm ả hơn nhưng dùng chiến dịch nói ngọt như mía lùi, để chiếm hữu ḷng tin của em An.
Đọc thơ em trai mà tôi ngỡ như trong mơ. Ông xă và tôi lập tức xin nghỉ phép ở sở, và mua vé về Việt Nam để xem t́nh h́nh thế nào. Trong lúc chờ đợi visa và vé máy bay, tôi vào internet và đọc tất cả các tài liệu hoặc nghe băng giảng của các thầy Hằng Trường về Thân Trung Hữu, thầy Nhật Từ về Quyết Nghi về Ngọai Cảm và Cơi Âm. Cận Tử Nghiệp của thầy Tâm Thiện, những bài nói chuyện của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, sách Hành Tŕnh Về Phương Đông của Nguyên Phong dịch từ cuốn Journey To The East như đă nói ở phần trên.
Sau này về tới Saigon tôi đọc thêm sách Hiệu Ứng Sinh Học của Kỹ Sư Đỗ Thanh Hải, tôi xin lỗi không nhớ rơ tên lót của Kỹ Sư Hải, một kỹ sư tài ba và dồi dào kiến thức về vấn đề này, sách con Người Thoát Thai Từ Đâu của một nhà khoa học Nga tôi không nhớ tên.. để t́m hiểu về thế giới của những nguời đă khuất và hồn ma bóng quế là ǵ.
Theo những ǵ tôi góp nhặt được từ những nguồn tài liệu vừa nêu, th́ con người chúng ta được câu tạo bởi phần xác, physical body hay khung cộng hưởng sinh học theo chữ dùng của Kỹ Sư Hải và phần hồn mind sóng sinh học theo Kỹ Sư Hải. Khi chúng ta chết đi th́ chỉ có phần xác tan ră thôi, nhưng phần sóng sinh học vẫn c̣n hiện diện dưới dạng các sóng năng lượng.
Với những người khi chết đi với tấm ḷng thanh thản, không có ǵ nuối tiếc lưu luyến với cơi trần vừa tạm sống, các sóng sinh học của người mới chết sẽ dễ dàng siêu thoát để đi đầu thai kiếp khác, hay lên cơi thiên Đàng, cơi Trời nào đó.
C̣n những người chết oan ức, chết bất đắc kỳ tử, chết trong đau đớn hay lo sợ, trong tiếc nuối về những công chuyện c̣n dở dang trên trần thế th́ sóng sinh học của họ sẽ không bay cao được mà cứ là là trên mặt đất, thành những hồn ma vất vưởng lang thang, thân xác đă mất mà ḷng ham muốn, tham sân si, ngă, mạn vẫn c̣n đó.
Cho đến khi các sóng sinh học hay vong linh này hiểu ra rằng ḿnh đă chết, và tất cả các mong muốn trần tục của ḿnh chỉ là không, th́ họ sẽ bay cao lên các tầng trên, để trở lại đầu thai cho kiếp mới.
Thế nhưng cũng có những vong linh dù đă chết hàng trăm năm, hay vài chục thế kỷ vẫn không giác ngộ được lư vô thường của cuộc đời, lại muốn t́m đuờng tắt mà đi, bèn t́m cách nhập vào thân xác của những người c̣n sống đă bị mở luân xa sáu, bảy như hai cô em của tôi.
Hoặc có vong linh có sóng sinh học cộng hưởng với sóng sinh học của người c̣n sống, th́ sẽ nhập vào thân xác của những người này, và t́m cách chiếm hữu trí năo của người bị xâm nhập trước, rồi từ đó sẽ sai khiến các hành động của người này theo ư của vong linh.
Các vong linh này là ma ác, rất khó giác ngộ và người bị xâm nhập sẽ rất vất vả để đánh đuổi quân xâm lược này ra khỏi cơ thể của họ. Các vong linh có tính khí hệt như tính khí của họ lúc c̣n sống, dù đă chết cách đây bao nhiêu năm.
Đa số các vong linh th́ hiền lành hơn, không hề có ư định xâm nhập cơ thể của bất kỳ ai. Cũng có những vong linh, nếu có xâm nhập một cơ thể người sống nào, th́ cũng chỉ ở tạm trong một thời gian rất ngắn để nhờ người này giúp ḿnh hoàn thành tâm nguyện, mà vong linh đă không hoàn thành được khi c̣n sống, rồi vui vẻ ra đi khi tâm nguyện đă thành.
Khi về Saigon tôi quan sát cả hai cô em, và hiểu rơ ràng rằng mỗi em đă bị một hồn ma xâm nhập. Trong môi trường làm việc bên Mỹ của tôi, tôi cũng đă có dịp tiếp xúc với một số bệnh nhân có bệnh tâm thần, do đó đây là điều tôi để ư trước khi làm việc với hai em của tôi, để xem coi hai em có bị chứng Disassociative Identity Disorder (formerly Multiple Personality Disorder) dường như dịch sang tiếng Việt là bệnh tâm thần phân liệt dạng hoang tưởng hay sao đó?
Một trong những criteria của bệnh này theo DSM IV (Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders Fourth Edition) là bệnh nhân không nhớ được những ǵ ḿnh đă làm, khi nhân cách thứ hai chiếm hữu thần trí và cơ thể họ.
Thí dụ chị Jane có hai nhân cách trong người chị, mà thường xuất hiện nhiều lần:
Một là chị Jane hiền lành nhút nhát không thích đi shopping, và nhân cách thứ hai là anh John th́ rất ư là kiêu ngạo, thích sắm đồ thể thao.
Khi John xuất hiện trong thể xác của chị Jane, th́ John đi Big 5 sắm nào là quần áo bơi, kiếng lặn, ống lặn... Đến khi chị Jane trở lại làm chủ bản thân của chị th́ chị cứ ngẩn ngơ ra, không thể hiểu tại sao tự nhiên trong nhà ḿnh lại có mấy cái đồ mua từ Big 5 như vậy.
Cá nhân chị Jane thường xuyên bị những lúc quên đi, không nhớ nổi những chuyện ḿnh đă làm, khi hành động với nhân cách thứ hai của ḿnh (Inability to recall important personal information that is too extensive to be explained by ordinary forgetfulness).
Trường hợp của hai em tôi th́ khác hẳn, cả hai đều biết rất rơ ḿnh là ai, không hề bị lẫn lộn nhân cách ngay cả khi người âm trong hai em, nói chuyện với hai em bằng tư tưởng.
Xin nói rơ hơn là nguời âm trong hai em tôi, không hề lên tiếng nói được trong đầu (no voice), mà họ chỉ gởi tư tưởng chạy trong đầu như kiểu email, tôi gọi là E thoughts (electrical thoughts) cho hai em hiểu, con ma trong em B́nh thi rất lắm mồm, nói huyên thuyên suốt ngày toàn chuyện hắn ta và gia đ́nh bị giết như thế nào ở Cambodia, trong thời kỳ Khmer Đỏ 1975 và cũng dùng những ngôn ngữ thô tục để sách nhiễu em B́nh. Em B́nh rất cương quyết chống đối lại những sách nhiễu này, và cương quyết không tham dự vào bất cứ cuộc nói chuyện nào của con ma trong em.
Do đó hắn ta rất giận dữ và thường phản ứng lại bằng cách, gởi những luồng điện mạnh vào khoảng 1.5 volt, để châm chích vào những huyệt đạo trong người em B́nh, để tạo những cảm giác nhức nhối như bị kiến cắn trong ṿng 1/2 tới một giây đồng hồ.
Sau đó hắn ta cũng hết điện phải recharge lại khoảng vài giờ sau, mới có thể tấn công tiếp. Qua thông tin của hắn, em B́nh kể lại cho tôi biết rằng, con ma này bị bè lũ PonPot bắn chết hoặc cắt cổ chết, hắn không nhớ rơ được hắn chết như thế nào, v́ có lẽ quá kinh hoàng khi bị giết năm 1975, khi mới hai mươi bốn tuổi, cùng với người vợ khi đó đang có thai bốn tháng.
Trong ba mươi hai năm qua, hắn đă nhập vào bảy nguời, trong đó em B́nh tôi là nạn nhân thứ bảy. Chúng tôi đă nhờ nhiều sư tăng, ni sư và cả một cha bên Công giáo nói chuyện với hắn bằng bút đàm, để khuyên nhủ và hỏi xem chúng tôi có thể làm ǵ để giúp hắn siêu thoát.
Thoạt đầu hắn c̣n đóng vai tṛ tử tế nào xin lễ cầu siêu ở chùa, rồi lễ rửa tội ở nhà thờ. Chúng tôi đă thực hiện đầy đủ các yêu cầu này cho hắn, th́ cuối cùng hắn tuyên bố là hắn chỉ đ̣i hỏi thế để câu giờ mà thôi, chứ hắn hoàn toàn không có ư định nào để xuất ra khỏi người em B́nh cả.
Hiện nay chúng tôi đang nhờ chị Khánh theo Công giáo ở Houston Texas, hàng đêm gọi điện thọai trừ tà qua phone, theo lời giới thiệu của một vị linh mục khả kính chuyên lo việc trừ tà. Linh mục này tên là T. Cha T. sống và làm việc ở một nhà thờ Việt Nam nhưng cha hiện đang công tác dài ngày bên Mỹ.
Khi chúng tôi liên lạc được với cha để nhờ giúp đỡ, th́ cha giới thiệu chị Khánh sẽ giúp em B́nh hàng đêm qua phone. Thực t́nh khi nghe cha T. nói như thế, tôi rất thất vọng và lẩm bẩm làm sao mà có thể trừ tà qua phone được, nghe cứ như chuyện hoang đường. Ấy thế mà lại là sự thực đấy các bạn ạ.
Chị Khánh đă giúp em B́nh qua phone bằng cầu nguyện, đọc kinh Tân Ước, xức dầu thánh, uống nuớc thánh và con ma trong B́nh ngày càng yếu dần đi, đến độ không thể gởi E thoughts cùng như năng lượng của hắn, cũng như số lần châm chích em B́nh ngày càng giảm dần đi.
Chị Khánh tin tuởng rằng em B́nh sẽ đánh bật kẻ xâm lược, ra khỏi cơ thể em trong một thời gian ngắn, hy vọng thời gian chữa trị không quá hai mươi ngày. Chị Khánh cũng cho tôi biết rằng thời gian vừa qua, có một số nữ tu công giáo từ Mỹ về Việt Nam, cũng đến học nhân điện với thầy Nhự ở Biên Ḥa.
Khi về tới Mỹ tất cả các nữ tu này đều có hiện tượng ma nhập, từ chối vào giáo đường, la hét ói mửa khi đọc kinh hoặc lên cơn động kinh, múa may những động tác supernatural trong nhà thờ. Cha T. Chị Khánh và một người nữa, có khả năng trừ tà đă và đang giúp số nữ tu này b́nh phục trở lại.
Do đó chi Khánh có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những hồn ma, không hiểu vô t́nh hay cố ư mà thầy Nhự đă tạo cơ hội cho những hồn ma này, nhập vào các nạn nhân ngây thơ đến nộp ḿnh cho quỷ, mà lúc đầu các nạn nhân này tưởng rằng chỉ đi học nhân điện, để mong tự trị bịnh cho ḿnh.
Xin Chúa ban phuớc lành cho những người như chị Khánh. Chúng tôi rất cảm kích trước sự giúp đỡ nhiệt thành của chi Khánh và cha T.
Về phần em An th́ chúng tôi có khó khăn hơn nhiều so với em B́nh. Lư do là con ma nhập vào em An tự xưng là một vong nữ có tên rất đẹp, tôi không tiện nêu lên ở đây. Con ma này nói rằng cô ta sinh năm 1901 là con một của một gia đ́nh gốc Việt giàu có bên Cam Bốt.
Cô ta là nữ sinh trường Marie Curie, nói tiếng Pháp rất giỏi. Thuở sinh tiền cô thuộc loại con gái nhà giàu hư hỏng, dùng tiền cha mẹ ăn chơi nhảy đầm trác táng, cuối cùng chết v́ bịnh hen suyễn hay ho lao năm 1943, trong sự tiếc thương của cha mẹ cô.
Cô ta nói chuyện hết sức ngọt ngào, rất nịnh hót em An của tôi, nào là em An tử tế tốt bụng, nào là các con của em thông minh học giỏi ngoan ngơan, lại hết sức chăm sóc sức khoẻ cho em An mỗi khi trái nắng trở trời.
Khi tôi về Saigon cô ta cũng dùng bút đàm khen tôi nào là hay là tốt đủ kiểu. Cô ta ngọt ngào đến nỗi em rể của tôi chồng của An, cũng thấy rằng sự hiện diện của cô trong em An, chỉ là điều tốt cho gia đ́nh v́ sức khoẻ của An rơ ràng được cải thiện.
Rất khó cho tôi để thuyết phục em An, là em đang bị con ma nữ này dùng chiến thuật mật ngọt chết ruồi, để dần dần chiếm trọn đầu óc An, rồi một ngày nào đó các con của An, sẽ chỉ có cái xác là mẹ An mà hồn và hành động sẽ là của con ma ấy.
Mỗi lần nói chuyện này với em An là em lại nổi nóng lênn cho rằng em hoàn toàn làm chủ thân xác và ư tưởng của em, c̣n con ma th́ hiền lành giống như một bà tiên vậy. Nh́n em và nghe em nói như thế, tôi chỉ âm thầm khóc và lo sợ mà chả biết làm ǵ, khi cả gia đ́nh riêng của em tôi, không hề coi đó là chuyện quan trọng.
Em An rất thương và lo lắng cho em B́nh, trong việc đánh đuổi kẻ xâm lược trong B́nh, nhưng chưa hề có ư định nào, để đánh đuổi cái vong nữ trong người của chính em An cả.
Phước nhà c̣n dày cho nên vào khoảng đêm thứ bốn, sau khi chị Khánh từ Texas bắt đầu giúp em B́nh đánh đuổi tà ma trong người em, chị Khánh than phiền với gia đ́nh tôi là tại sao qua phone, chị đă đánh con ma trong B́nh tơi tả, và nó đang yếu đi rơ ràng, th́ tự nhiên lại có một sức mạnh ngoại nhập ở đâu giúp con ma trong B́nh mạnh trở lại.
Chúng tôi bèn dùng phương pháp loại suy xem những người nào hiện diện với em B́nh, khi em đang nhận điện thọai từ chi Khánh. Chúng tôi phát hiện ra rằng, khi con ma trong B́nh kêu rên khóc lóc, tức là em B́nh kêu khóc một chút xíu, rồi em B́nh lại trở lại là em B́nh 100%
Tức th́ em An lại lo đấm bóp cho B́nh một cách không b́nh thường như kiểu ma nhập, tức là mặt An hơi dại đi, tay chân dẻo quẹo xoa bóp cho B́nh.
Lúc đó tôi có bảo sao An lại làm vậy, th́ em trả lời là sáu, bảy của em ghét con ma trong B́nh lắm, và muốn xoa bóp giúp B́nh đỡ mệt.
Chúng tôi có ngờ đâu là con ma nữ này đang truyền nhân điện giúp con ma trong B́nh hồi phục lại.
Khi nghe chi Khánh than phiền, tôi bèn nói An không được phép ở trong pḥng B́nh và đụng chạm vào nguời B́nh nữa.
Em An bực ḿnh bèn hạch hỏi con ma nữ trong em. Con ma này bèn viết một lá thư dài hai trang giấy xin lỗi cả gia đ́nh tôi, là quả thật nó có giúp đỡ con ma trong B́nh, v́ thấy con ma này bị chị Khánh đánh tả tơi, nó cầm ḷng không đậu nên ra tay tiếp thêm nội lực cho nó.
Con ma nữ xin lỗi cả nhà tôi đặc biệt là với tôi, v́ nó nói tôi vẫn đối xử với nó lich sự lắm, không ngờ nó lại làm tôi thất vọng như vậy. Nó cũng hứa là sẽ xuất khỏi An nếu chúng tôi đưa nó lên tịnh xá Linh Quang ở 40/60 Nguyễn Khoái, Quận bốn Saigon để nó xuất gia đầu Phật vào thứ Bảy July 28, 2007 hai ngày sau đó.
Em trai tôi cho biết là trước đó, con ma nữ này cũng đă hứa nhăng hứa cuội nhiều lần, là đưa nó lên chùa này chùa nọ để nó xuất ra, mà lần nào cùng chỉ toàn dối trá.
Nhưng vấn đề là em An của tôi vẫn một mực tin yêu và cho rằng con ma này có tâm hồn nhân hậu, chỉ một phút yếu ḷng mà giúp đỡ con ma trong B́nh thôi.
Tôi bèn nhân cơ hội này bảo với em An rằng, thôi được rồi, tôi tin lời hứa của con ma, tôi vẫn tiếp tục đối xử tử tế với nó, sẽ tha thứ lỗi lầm của nó nếu như nó giữ đúng lời hứa là sẽ ra đi vào thứ Bảy July 28.
Riêng bản thân tôi, tôi hứa sẽ trọn đời cầu nguyện cho linh hồn của cô ta hàng đêm, sau khi cô ta thực hiện lời hứa của cô. Nhưng nếu đến thứ Bảy đó, sau khi ḿnh đă làm đủ theo yêu câu của cô ta, mà cô ta cũng không đi, th́ em An phải quyết tâm đánh đuổi con ma ra và cắt đứt mọi liên lạc với nó.
Em An bằng ḷng như thế với tôi. C̣n con ma cũng ra vẻ rất nhiệt t́nh và rất cảm động truớc lời hứa này. Hai ngày sa, tôi đua em An lên chùa Linh Quang. Chúng tôi đến từ lúc 10g30 sáng, dự lễ cầu an cho người sống tới 11 giờ rồi ăn cơm chay tại chùa.
Rất nhiều người đến chùa để được chữa bệnh, có người th́ bệnh vật lư như ung thư, nhức mỏi, có người bị bệnh tâm thần nhưng cũng có rất nhiều người bị ma ám như em An, thái độ của người bị ma ám rất khác với người bệnh tâm thần, tôi cảm nhận được nhưng không diễn tả đuợc.
Đến 12g30 trưa, người có bệnh đă xếp hàng ngồi thành hai hàng trong đại điện dài đằng dặc, dễ có đến hơn một trăm năm chục người chứ không ít.
Tôi quỳ ngay sau lưng em An, đợi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ th́ tới phiên em An được vị sư già mặc áo tăng bào vàng hơi đỏ, vai áo bên phải để trần, chắc là vị sư này thuộc phái Nam Tông, chữa bệnh. Tôi quỳ ngay sau lưng em An, nghe loáng thoáng em vắn tắt thưa với thầy là có một vong nữ trong em, có nhờ em đưa lên chùa này hôm nay, v́ vong nữ này muốn xuất khỏi người em hôm nay, mong thầy giúp đỡ.
Vị sư này bèn để ba ngón tay lên đầu em, miệng lâm râm niệm chú, rồi để một cái mơ nhỏ lên đầu em, gơ lóc cóc vài cái. Xong thầy quay sang bên cạnh, lấy một ly nước nhỏ do người đệ tử bên cạnh trao cho, co mấy ngón tay lại trên miệng cốc, lẩm nhẩm chú niệm ǵ đó trong miệng, rồi đưa cốc nước cho em tôi uống.
Thế là xong em tôi ra khỏi hàng, đến quỳ ngay truớc bàn thờ Phật Bà Quan Âm ngay cạnh đó. Tôi bèn nhảy ra khỏi hàng, hỏi em An là chuyện ǵ xảy ra vậy, con ma đă xuất ra chưa?
Thốt nhiên tôi thấy em tôi xoè bàn tay phải ra, giơ thẳng bàn tay ra trước mặt, rồi dùng hết sức lực đấm th́nh thịch vào ngực, đỉnh đầu và trán của em liên tiếp mấy chục cái.
Sức đấm mạnh đến nỗi người em tôi lảo đảo sau từng cú đấm. Tôi kinh hoàng hỏi em:
- Em ơi chuyện ǵ vậy, sao em lại tự đánh em như thế ?
Em trả lời tôi:
- Bà ấy muốn ra em đang làm thế để giúp bà ấy ra.
Nh́n nét mặt của em, tôi thật t́nh không biết lúc đó em là em tôi hay là con ma nữa. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân tôi đau đớn như đang bị đánh, những cú đánh của em tôi mạnh mẽ vang lên trong tim trong óc tôi.
Cả bao nhiêu người trong đại điện, cả vị sư già ngồi cách em tôi chừng nửa thước, chả ai thèm để ư đến em cả, dường như những sự việc ma nhập, tự hành hạ thân xác như thế đă diễn ra quá thường xuyên ở đây.
Không biết làm ǵ, tôi nhảy trở vào hàng người đang xếp hàng, bây giờ đă ngắn đi rất nhiều để hỏi vị sư già trị bịnh đầu đuôi câu chuyện.
Chỉ khoảng năm phút sau đă đến phiên tôi, tôi bèn quỳ chắp tay hỏi rằng:
- thưa thầy, em gái của con vừa rồi có thưa với thầy là, cái vong nữ trong người nó có nói rằng, nhờ đưa lên chùa hôm nay để vong nữ này xuất ra, em của con đă được gặp thầy và đang ngồi kia, tôi chỉ tay về phía em An, xin thầy giảng cho con biết chuyện ǵ đang xảy ra vậy?
Vị thầy nh́n tôi cười, tôi không thể xác định đó là nụ cười thương hại hay mai mỉa, bảo tôi rằng:
- Cô không biết là người ta đă nói là nói dối như ma à ? Người ta đă nói dối với cô và đang lừa dối em cô đó. Muốn chữa khỏi bệnh này, em cô phải đi chùa rất nhiều lần, chứ một lần làm sao hết.
Nói xong thầy quay qua chữa bệnh cho người kế tôi. Tôi quay sang em tôi và hỏi:
- Em có nghe thầy nói chưa, ḿnh lại bị lừa dối nữa đó.
Nh́n vẻ mặt đau đớn của em, tôi không cầm được nước mắt, tôi biết em tôi vừa cảm nhận được sự thật phũ phàng là bà tiên trong nó, thực chất chỉ là một ma nữ thâm trầm nham hiểm, nói dối như cuội và vừa rồi, con ma nữ đă lợi dụng ḷng tin của em tôi để đánh em tôi một trận nhừ tử bằng chính bàn tay của em.
Cầm tay tôi em An bảo:
- Chị đừng lo, em sẽ quyết đánh cho con ma nữ giảo họat, dối trá ra khỏi người em. Em sẽ nhất quyết không cho nó nói chuyện hay viết lách ǵ cho em nữa.
Nh́n vẻ mặt của em, tôi biết em đă cương quyết lập chí dành lại độc lập cho thân xác ḿnh. Tôi vừa đau đớn vừa mừng rỡ rằng, ít nhất em tôi đă vượt qua được một giai đọan khó khăn, trong cuộc chiến tranh với ma quỷ này, là lập quyết tâm đánh đuổi quân thù.
Hiện nay em tôi hàng ngày lên chùa Linh Quang để con ma có cơ hội nghe kinh kệ, và nhờ thần lực tín tâm của sư tăng trong chùa và trong chính em, để kêu gọi con ma xuất khỏi em tôi.
Em An cũng hứa rằng nếu sau ba tuần đi chùa, mà con ma vẫn không nhúc nhích di chuyển ǵ cả, th́ em sẽ đổi qua biện pháp mạnh hơn để trục ma.
Tôi xin tóm lược những ư chính tôi muốn nêu lên trong bài này, mà trong lúc xúc động tôi đă không viết đuợc rơ ràng và mạch lạc như sau:
1. Xin hết sức cẩn thận khi đi học nhân điện khoa tự động, ở những người thầy như thầy Mai Viết Nhự. Tôi không đủ dữ kiện để kết luận, là thầy Nhự có liên quan trực tiếp đến vấn đề, tạo cầu nối giúp các hồn ma nhập vào cơ thể các học viên của thầy hay không ?
Tôi chỉ biết là hai cô em gái của tôi đều bị ma nhập, ngay trong lúc đang học nhân điện với thầy, sau khi thầy mở luân xa số sáu và bảy cho hai em.
Chị Khánh cũng cho tôi biết là một số nữ tu Công giáo, cùng bị hiện tuợng ma nhập sau chuyến du hành từ Mỹ về Việt Nam, sau khi cũng học khóa nhân điện với thầy Nhự. Sao lại có sự trùng lặp đặc biệt như thế ?
2. Tôi sẽ không bao giờ để ai sờ lên đầu lên cổ của ḿnh, ai biết được là họ có khả năng mở luân xa sáu, bảy hay không ?
3. Đến thời điểm ḿnh phải ĺa cơi trần ra đi, xin hăy ra đi với ḷng thanh thản, dù có c̣n bổn phận trách nhiệm với người c̣n sống, cũng hăy xin hiểu rằng phận sự của ḿnh đến thời điểm đó là hết, đừng nuối tiếc ǵ cả, để phần tâm linh của ḿnh có thể nhẹ nhàng siêu thoát, không trở thành vong linh vất vưởng lang thang.
Phần người sống, xin đừng khóc than níu kéo người đă ra đi, xin hăy nói cho người hấp hối biết, là họ đă làm xong nhiệm vụ của họ trên trần thế, ḿnh là người ở lại cũng sẽ OK, để nguời chết yên tâm mà đi.
4. Xin hăy đối xử với những người bị ma nhập tử tế, đừng xa lánh họ. Con ma chẳng có nhiều quyền lực ǵ cả, trừ trường hợp người bị ma nhập không hiểu được bản chất của ma, th́ sẽ rất sợ hăi trước những lời hăm dọa của ma, chẳng hạn như:
- Tao sẽ giết mày nếu mày không nghe lời tao.
Những lời hăm dọa đó chỉ là lời hăm dọa xuông, con ma vốn chỉ là những sóng sinh học âm, sức lực chỉ bằng cục pin rechargeable 1.5 volt.
Con ma sẽ rất mạnh mẽ khi tâm hồn và thể xác của người bị nhập yếu đuối, sợ hăi và không có được sự giúp đỡ thương yêu của gia đ́nh và bạn bè.
Con ma sẽ dùng chiến thuật tâm lư, ngọt bùi cay đắng có cả để thoạt đầu mua chuộc ḷng tin của người bị nhập, để dần dần chiếm toàn bộ lư trí của họ và tiến đến khống chế thể xác, v́ bản thân con ma chỉ là phần tinh thần của người đă chết, nay mong muốn chiếm đoạt thân xác và tâm trí của người c̣n sống, để hành xử theo ư riêng của ḿnh.
Con ma cũng sẽ nhăn răng múa vuốt, qua cử chỉ của người bị nhập như kiểu trong phim Exorcist, nhưng cường độ yếu hơn nhiều chứ không như kỹ xảo Hollywood, để hăm dọa người chung quanh, làm cho họ cảm thấy sợ hăi mà xa lánh người bị ma nhập.
Những kỹ xảo này của con ma chỉ làm tôi bật cười, thương hại cho kẻ lực bất ṭng tâm, và yêu thương em tôi hơn.
5. Phải có ḷng tin nơi Thượng Đế, Chúa hay Phật để đối phó với các thế lực đen tối của thế giới bên kia. Chính nghĩa bao giờ cũng thắng tà ma, tôi đă mục kích con ma trong em B́nh, rất sợ những câu trong Kinh thánh, cũng như các câu niệm Phật Bà Quan Âm hay mật chú Tây tạng.
Hy vọng các bạn đọc bài viết này của tôi và rút tỉa được vài điều nào đó, mà có thể giúp ích cho bạn bè hay người thân, thêm ít thông tin về thế giới bên kia, một thế giới mà ta không hiểu rơ.
Tôi mong bài viết này có thể đóng góp chút nào trong việc ngăn ngừa, những trường hợp không may có thể xảy ra, sau khi học nhân điện khoa tự đông.
Xin các bạn nếu có thể, post bài viết này của tôi ở bất cứ website hay báo chí nào, trong hoặc ngoài nước để hy vọng thông tin này sẽ giúp ích cho người đọc chút nào chăng.
Xin cảm ơn các bạn.
Bác Mù
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 319 of 2534: Đă gửi: 23 June 2008 lúc 1:47pm | Đă lưu IP
|
|
|
CON NGƯỜI CÓ THỂ LINH CẢM
TRƯỚC CÁI CHẾT
Một chiều vợ Grigority Doroni, mới hai mươi tuổi bất chợt nói:
- Em mệt quá, chắc là em sắp rời bỏ thế gian này. Ngày hôm sau cô ấy bị tai nạn ô tô và chết. Một số người có thể nh́n thấy cái chết của ḿnh đang đến gần ? Liệu việc tiên đoán hay linh cảm về cái chết là sự thật ?
Không ai biết trước được khi nào ḿnh sẽ tới số, và cái ǵ sẽ khiến cho ḿnh phải vĩnh biệt thế gian, mà bước vào một thế giới vô cùng xa lạ nào đó. Tuy nhiên một số người có thể thấy được, cái chết của bản thân ḿnh đang đến gần. Trực giác kỳ lạ là cái giúp cho con người, có thể giải thích bí ẩn không thể hiểu thấu này.
Inna P kể lại:
Một mùa hè vợ chồng chị về quê. Rồi một hôm khi đang đứng trên ban công ngó ra con sông Volga, anh ấy đột nhiên lên tiếng:
- Em có nghĩ là anh sẽ chết ở đây không ?
Dĩ nhiên là người vợ rất xốc trước câu hỏi ấy, v́ chồng chị đang là người đàn ông khoẻ mạnh. Nhưng rồi vài tuần sau, bất ngờ anh ấy từ giă cơi đời v́ cơn đau tim.
Có rất nhiều ví dụ như vậy. Các bác sĩ người Mỹ, William Green, Stefan Goldstein và Alex Moss, chuyên nghiên cứu hiện tượng chết, đă t́m hiểu hàng ngh́n câu chuyện ẩn đằng sau các bệnh nhân ra đi "bất đắc kỳ tử". Các kết quả cho thấy đa số họ đoán trước được cái chết của ḿnh.
Thật t́nh "linh cảm" của họ không xảy đến như là lời nói tiên tri, hay sự chuẩn bị đúng lúc cho việc chôn cất, mà từ một trạng thái tâm lư đặc biệt và thường nằm trong ước muốn, sắp xếp các vấn đề đâu vào đấy.
Vấn đề là thời gian ngắn ngủi trước khi cái chết bước đến, nhiều người thường trải qua một trạng thái trầm uất, có thể kéo dài từ một tuần cho đến nửa năm.
Y học cho rằng sự sầu muộn lạ lùng này xảy đến, do những thay đổi hoóc môn trong cơ thể gây ra. Đặc điểm tâm lư của hiện tượng, mà bề ngoài như là sự chán nản vô cớ này, là sự chuẩn bị của hệ thần kinh trung ương, cho sự rời khỏi cơi đời không tránh khỏi.
Nhận định này tương ứng với ư kiến được nhiều nhà nghiên cứu chia sẻ, đó là cái chết đơn thuần chỉ là sự "quá độ" của ư thức, sang một dạng sống khác, một tŕnh độ năng lượng của sự tồn tại.
Tuy vậy tại sao cơ thể cần đến "sự chuẩn bị về tâm lư" này ? Chắc chắn không thể để chuẩn bị cho mọi thứ đâu vào đấy.
Khả năng đoán trước cái chết của con người có thể được giải thích như thế nào ? Cuốn Tử thư Tây Tạng có câu trả lời cho vấn đề này. Theo niềm tin của người phương Đông, con người là một sinh vật có hai thể mạnh và yếu.
Thể mạnh làm nên thể xác con người. C̣n thể yếu cấu thành tinh thần, vô h́nh bao bọc linh hồn. Cái chết chính là sự tách biệt thể yếu khỏi thể mạnh. Thể yếu có vầng hào quang, mà chỉ có những nhà ngoại cảm mới thấy được.
Sự phát xạ từ hào quang này, cho phép nhà ngoại cảm chẩn đoán được t́nh trạng sức khoẻ của một người, và do đó cũng có thể nh́n thấy trước được cái chết.
Nhưng tại sao con người lại phải trải qua thứ linh tính khủng khiếp đó ? Tự nhiên có sự can thiệp nào không ? Có một giả thiết đáng quan tâm về mặt này.
Từ lâu các nhà khoa học đă biết vấn đề này trong pḥng thí nghiệm: Trước khi chết các tế bào của cơ thể đang sống, phát ra một loạt mạnh các tia phóng xạ bất ngờ.
Nhà vật lư học người Ba Lan Janusz Slawinsky cho rằng, luồng sóng khá mạnh này có thể chứa đựng thông tin về sinh mạng của một cơ thể sắp chết, và cũng có thể bảo lưu các mẩu ư thức và kư ức. Có phải đây là mục đích chính, của tín hiệu cuối cùng do các tế bào sắp chết phát ra ?
Tôn giáo thường nói về sự tiếp tục của cuộc sống sau cái chết. Hào quang sẽ biến mất trước khi chết, giống như bất kỳ loại vật chất vũ trụ nào, cũng để lại dấu vết trong không gian trước khi bị phân huỷ. Cùng với một phức hệ năng lượng của người thể yếu, hào quang sẽ mang sang thế giới khác, toàn bộ thông tin về một người chết, nói khác đi là ư thức.
Do đó chỉ có thể là thể xác chết, c̣n ư thức vẫn tiếp tục tồn tại, như là một đám mây năng lượng. Sự phát ra luồng phóng xạ từ các mô sinh vật vào lúc chết, dường như đem lại cho "thể yếu" cái xốc nảy cuối cùng, gửi linh hồn bất tử của một người vào vũ trụ.
Sưu Tầm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 320 of 2534: Đă gửi: 23 June 2008 lúc 5:32pm | Đă lưu IP
|
|
|
LÁI XE VỀ QUÁ KHỨ
Khi nhắc đến vấn đề đi vào quá khứ, người ta không thể quên những chuyện lạ có thật do Hans Holzer, một nhà nghiên cứu về các hiện tượng siêu tâm lư kể lại như sau:
Năm 1964, một người đàn ông tên là Robert Cory, một con người khá nổi tiếng trong làng văn học nghệ thuật tại Hoa Kỳ, đă lái xe trên đường đến Los Angeles. Hôm đó trời quang đăng. V́ đường xa nên khi đến địa phận Oregon th́ trời vừa tối, nhưng ông Cory vẫn tiếp tục cuộc hành tŕnh.
Bỗng nhiên một trận băo tuyết nổi lên lại gặp lúc xe ông đang trên dốc núi. Ông buộc ḷng phải ngưng xe lại để quan sát t́nh h́nh v́ tuyết đổ liên tục và đường lại cheo leo.
Ông vừa xuống xe th́ thấy từ xa có ánh sáng chiếu như có đèn ai đang mở ḍ đường. Ông Cory liền cho xe chạy đến đó xem thử. Tại đây chẳng có ai. Mọi vật hoàn toàn yên lặng. Chỉ có bảng chỉ đường sáng lóa như được chiếu sáng bởi một nguồn sáng nào từ đám mây.
Theo bảng chỉ đường, ông Cory cho xe chạy xuống núi và cuối cùng ông thấy trước mặt, một vùng có nhà cửa mà đường sá th́ có vẻ cũ kỹ, đầy ổ gà trồi sụp. Ông dừng xe lại trước một ngôi nhà bằng gỗ rộng lớn mà ông nghĩ đó là khách sạn. Ông Cory quyết định nghỉ tại đây v́ trời c̣n xấu.
Ông bước vào ngôi nhà lớn ấy. Dọc hành lang ngôi nhà lớn ấy được trang hoàng bằng những chiếc đầu các loại thú. Có những tấm bảng gỗ tróc sơn nứt nẻ có ghi các năm 1800.
Điều kỳ dị ngôi nhà vắng vẻ lạ lùng không một bóng người. Ông định trở ra nhưng lại thấy có lửa cháy bập bùng ở ḷ sưởi pḥng khách lớn, nên lại đẩy cửa bước vào. Trời lạnh như cắt nên ông phải cần được sưởi ấm. Ông đến bên ḷ sưởi và ngồi lên chiếc ghế dài.
Cạnh đó ông thấy cái bàn nhỏ, trên bàn đặt cái điện thoại mà nh́n kỹ, th́ đây là loại điện thoại quá xưa cũ, mà hầu hết các cơ sở làm ăn khắp nước Mỹ chẳng bao giờ t́m thấy có, đó là loại điện thoại phải quay số rườm rà trước khi gọi.
Tuy nhiên ông Cory cũng phải dùng đến cái điện thoại này để gọi về nhà báo tin cho người thân. Nhưng cái máy h́nh như không c̣n hoạt động nữa. Ông Cory cảm thấy mơi mệt và buồn ngủ. Bỗng nhiên cái vắng vẻ yên lặng ấy ông bỗng nghe có tiếng động, tiếng động rất nhẹ và ông thấy một ông già đang từ tầng lầu trên đi xuống.
Ông Cory tưởng đó là người quản thủ khách sạn. Nhưng khi nh́n kỹ lại, ông cụ giống một người nông dân ở vùng quê xa xôi nào đó, v́ nh́n lối ăn mặc và cử chỉ thấy ông ta thật vụng về thô lỗ cục mịch vô cùng. Ông cụ lầm ĺ đi đến bên ḷ sưởi và coi sự xuất hiện của ông Cory là tự nhiên. Có lẽ v́ đây là một khách sạn. Thế rồi ông Cory ngủ thiếp đi trên cái ghế dài.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào mắt khiến ông Cory chợt tỉnh. Ông thấy có nhiều người xuất hiện trong khách sạn, mà phần lớn là những người già. Nhiều người nh́n ông nhưng có vẻ lơ đảng không quan tâm. Ông Cory đă đến bên những người ấy để hỏi về ngôi làng xa lạ này, và luôn tiện hỏi thăm có trạm xăng nào ở gần đây không?
Ông mơ màng như thấy ít người đáp lời, và nếu có th́ những lời nói của họ không có mạch lạc, hoặc chẳng có ăn nhập ǵ với câu hỏi mà ông đă nêu ra cả.
Ông Cory cảm thấy hoang mang trong ḷng. Cái cảm giác trống vắng, lẻ loi, lạ lùng bỗng đến với ông thật nhanh theo ḍng linh cảm. Ông hỏi: Đây là đâu xin các ông vui ḷng cho biết ? Hiện tôi đang ở đâu đây ? Có vài người bước tới nh́n ông và h́nh như có người cầm tay ông, ân cần vỗ về và chỉ đường cho ông rồi sau cùng nói: Ông đừng sợ! Chẳng có ǵ phải sợ cả.
Ông Cory chợt nhớ đến chiếc xe, ông chạy ra khỏi khách sạn. Chiếc xe ông vẫn c̣n đó. Ông mở cửa xe và nổ máy chiếc xe chuyển động và ông Cory vội vă như muốn thoát khỏi một nơi thâm trầm kỳ bí chưa từng thấy này.
Chiếc xe băng qua những con đường gập ghềnh. Ông Cory thấy một vài người lầm lũi bước đi hai bên đường. Những người này ăn mặc những áo quần mà h́nh như chỉ thấy đâu đó trong sách vở, tự điển. Ông Cory có cảm tưởng như đó là những kiểu áo quần ở thời đại xa xưa nào đó. Điều kỳ dị hơn nữa là trong khi lái xe ra khỏi vùng này, ông có cảm giác như xe đang di chuyển trong lớp sương mờ.
Về sau, câu chuyện có thật mà ông Cory đă trải qua được nhiều nhóm nghiên cứu về những vấn đề không thể giải thích ghi nhận. Người ta không loại bỏ việc xác định lại vùng hoang dă, nơi ông Cory lái xe đến đó và vùng dân cư cùng ngôi nhà lớn mà ông đă bước vào như qua một đêm.
Tài liệu lưu trữ tại thư viện lớn ở đây cho biết xưa kia đây là vùng thưa dân, nhưng có ngôi nhà Bưu Điện Quốc gia lớn tên là US Post Office National, Indiana. Đó là khoảng những năm 1850, 1851.. Rồi tám mươi năm sau đó, nghĩa là vào năm 1930 th́ nơi đây biến thành bệnh viện lớn dành cho các cựu chiến binh.
Vậy rơ ràng ông Cory đă t́nh cờ đi ngược ḍng thời gian và vào quá văng cách thời đại ông đến hơn cả trăm năm.
Một hiện tượng tương tự cũng không kém lạ lùng đă xảy ra, khi hai nhà leo núi kỳ cựu là Donald Watt và George Bruce trong chuyến leo núi tháng năm năm 1987, cả hai đều thấy rơ ràng có một ngôi nhà hai tầng nằm bên bờ hồ Mullardoch gần Cannich xứ Scotland rất nên thơ.
Nhà có vách xây bằng đá Hoa Cương (Granite) và trông khá bề thế đầy tiện nghi. Trước đó hai người này đă nghiên cứu kỹ qua bản đồ chi tiết của vùng mà họ sẽ đến, và không có dấu vết ǵ ghi chú về căn nhà nói trên.
Khi cả hai thấy ngôi nhà đó họ vô cùng ngạc nhiên, và tưởng như là một chuyện kỳ khôi v́ không thể nào có ngôi nhà xuất hiện, ở một nơi hoang vu lạ lùng như thế được. Tuy nhiên sự kiện xảy ra sau đó càng làm họ ngạc nhiên nữa, khi cả hai sau một hồi leo núi quay lại nh́n th́ không thấy ngôi nhà ấy đâu nữa.
Khi trở xuống, họ đi ṿng khắp hồ nhưng ngôi nhà đă hoàn toàn biến mất. Cả hai nhà leo núi ghi lại những ǵ ḿnh thấy vào nhật kư. Sau đó, các tài liệu tra cứu có liên hệ về vùng này được các nhà sưu tập nghiên cứu phân tích, và kết quả người ta được biết rằng khoảng những năm 1950, ở đây có một số nhà cửa được dựng lên, trong đó có một cơ sở nghiên cứu của nhà nước.
Rồi v́ một vụ ngập nước làm ngôi nhà bị chôn vùi xuống đáy hồ. Khi hai nhà leo núi trông thấy lại ngôi nhà, th́ rơ ràng ngôi nhà ấy là h́nh ảnh của quá khứ, một h́nh ảnh mà trước đó khoảng ba mươi năm năm nó là sự thật. Như vậy hai nhà leo núi George Bruce và Donald Watt đă thấy được h́nh ảnh của quá khứ...
Tâm Linh
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|