Đă tham gia: 02 March 2007 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2
Msg 1 of 1: Đă gửi: 22 November 2009 lúc 12:45pm | Đă lưu IP
Nhân đọc một bài trong thiên Tiêu Dao Du của Trang Tử, tôi
nảy ra thắc mắc mà không biết t́m tài liệu giải đáp nơi đâu. Nay tôi đem ra hỏi
mong các bạn biết hơn giúp cho kiến thức. Dưới đây là trích đoạn của bài trong
Tiêu Dao Du.
--- bắt đầu trích đoạn ---
Kiên Ngô hỏi Liên Thúc:
- Tôi thấy Tiếp Dư nói những lời khoa đại và không xác thực, đi mà không trở
về, tôi sợ rằng những lời đó không biết đâu là cùng như dải Ngân hà, quái đản,
bất cận nhân t́nh.
Liên Thúc hỏi:
- Ông ấy nói ǵ?
- Trên núi Cô Dạ xa xôi, có thần nhân ở, da họ trong trắng như băng tuyết, họ
đẹp đẽ, mềm mại như gái trinh. Họ không ăn ngũ cốc, chỉ hít gió uống sương mà
sống; họ cưỡi mây và rồng bay mà đi chơi khắp ngoài cơi bốn bể. Họ định thần mà
làm cho vạn vật không bị bệnh tật, mùa màng năm nào cũng trúng. Tôi cho là nói
bậy, không tin.
Liên Thúc bảo:
- Đúng vậy! kẻ đui không thấy được những màu sắc, đường nét đẹp đẽ, kẻ điếc
không nghe được tiếng chuông, tiếng trống. Nào phải chỉ h́nh hài mới đui điếc,
trí tuệ cũng đui điếc nữa. Lời đó là nói về anh đấy. Những thần nhân đó có đức
cao nên ḥa đồng được với vạn vật.
Người đời có cầu họ trị nước, họ cũng không thèm . Chịu khó nhọc về việc cơi
tục này. Không có vật ǵ có thể làm hại họ được; nước có dân lên tới trời, họ
cũng không bị chết đuối; trời có đại hạn tới nỗi kim thạch chảy ra, cháy cả
rừng núi, đồng ruộng, họ cũng không thấy nóng. Dùng những trần cấu, cặn bă của
họ có thể tạo thành những người như Nghiêu, Thuấn. Họ đâu có chịu lo những việc
trần tục của chúng ta.
Một người nước Tống đem mũ lễ qua nước Việt bán. Nhưng người nước Việt cắt tóc,
xâm ḿnh, đâu có dùng những mũ ấy.
Vua Nghiêu trị dân, b́nh định hải nội rồi, bèn lên núi Cô Dạ ra mắt bốn hiền
nhân [là Hứa Do, Niết Khuyết, Vương Nghê, Bị Y]. Khi trở về tới phía Bắc sông
Phần (1), ông không biết ǵ nữa, quên mất thiên hạ của ông (2).
(1)Sông
Phần nay ở tỉnh Sơn Tây.
(2)V́ bị
bốn hiền nhân đó cảm hóa, không muốn trị dân theo chính sách hữu vi của ḿnh
nữa, mà chỉ muốn vô vi.
--- ngưng trích đoạn ---
Tôi nghe nói đă có một thời địa bàn của liên bang Bách Việt trải
rộng một nửa nước Tàu ngày nay và tất cả đều có chung một tổ văn hóa, đều nhận
ḿnh là ḍng của rồng tiên. Biểu lộ văn hóa của người Việt có vài chỗ người Tàu
nhận thấy ngay là khác như tiễn phát (cắt tóc), văn thân (xâm ḿnh), điêu đề
(vẽ trán), tả nhậm (gài vạt áo bên trái). Một số đông như vậy sinh sống trên một
vùng rộng như vậy mà nay chỉ c̣n thấy người Hán. Tôi thắc mắc không biết thời
chấm dứt của Bách Việt trên đất Tàu là ở khi nào? Khi Trang Tử viết bài này
trong thiên Tiêu Dao Du th́ hẳn là dân Bách Việt c̣n tồn tại, người nước Tống
không biết người nước Việt có tục cắt tóc, xâm ḿnh th́ chắc là nước Tống không
nằm trong Bách Việt. Địa bàn của Bách Việt có lẽ bị thu hẹp dần theo từng cuộc
chiến và cuối cùng bị thôn tính tất cả. Nhưng ngay khi mới vừa bị chiếm hết đất
th́ cũng chưa thể nói dân Bách Việt không c̣n tồn tại, khi mà họ vẫn c̣n giữ
triết lư và cách sống theo văn hóa của ḿnh. Dân Bách Việt chỉ biến mất khi họ
không c̣n nhớ ǵ về văn hóa và sống theo lối sống của tiền nhân ḿnh, khi đă
hoàn toàn chấp nhận văn hóa Hán và xưng ḿnh là người Hán. Th́ cái thời điểm mà
dân Bách Việt bị coi là biến mất và chỉ c̣n lại người Hán thôi, đó là vào lúc
nào? Tôi nghĩ có lẽ đó cũng là điểm thời gian mà chữ Việt bộ tẩu ra đời.
Bạn không thể gửi bài mới Bạn không thể trả lời cho các chủ đề Bạn không thể xóa bài viết Bạn không thể sửa chữa bài viết Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ
Trang này đă được tạo ra trong 2.6172 giây.
DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG