Đă tham gia: 02 February 2006 Nơi cư ngụ: Luxembourg
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
Msg 1 of 5: Đă gửi: 01 March 2006 lúc 10:10am | Đă lưu IP
Người Việt chúng ta gần như ai cũng biết t́nh sử Mỵ Châu-Trọng Thủy nhưng trước đây ít có người quan tâm đến triều đại An Dương Vương. Các triều đại đến rồi qua, biết bao triều đại đă đi vào quên lăng nhưng những thiên t́nh sử ấy măi măi lấp lánh trong cát bụi thời gian, đời người có thể hủy diệt nhưng t́nh người là vĩnh viễn v́ sẽ măi tồn tại cùng các thế hệ loài người.
Người Việt ta xưa tôn trọng t́nh yêu chung thủy nên mới có miếu thờ Trọng Thủy. Ai qua giếng Mỵ Châu thấy một lông trắng mềm lang thang bay trong gió không thể không nghĩ rằng ḿnh là hậu thân của Trọng Thủy đang được người xưa chỉ lối đưa đường.
Mong rằng sẽ được Bạn đọc hưởng ứng sưu tầm về đây những ca khúc về các mối t́nh xưa.
TRỌNG THỦY-MỴ CHÂU
Chín tầng thành khói lửa,
Tro tàn bay ngất trời.
Vung giáo rừng đao kiếm
T́m dấu lông ngỗng rơi.
Mắt người thương cứng lạnh
Đọng măi sắc xanh trời.
Lông ngỗng hoen máu đỏ
Gió chiều bay tơi bời.
Tay vuốt đôi mắt lạnh,
Ḷng ai tan nát rồi:
Đem thân làm đao kiếm
Mang làm chi tim người!
Cúi đầu nhận quân mệnh,
Hận t́nh bao giờ nguôi!
Chín tầng thành sụp đổ
Chôn vùi duyên lứa đôi!
Giáo vàng gieo đáy giếng
Nước lạnh buốt xương người!
Nước mắt vơi đầy lưng giếng đá,
Hồn ngọc chôn vùi cát biển khơi.
Ai rửa t́nh xưa trong lệ mới
Long lanh mắt ấy sắc xanh trời.
Bao mưu đồ tàn độc,
Bao giấc mộng chiến chinh.
Tan nát bao triều đại,
Phiêu dạt triệu sinh linh:
Trắng xoá thời gian màu dă sử,
Lấp lánh trong sương một chuyện t́nh.
Giao châu vẫn đấy trong tầm mắt,
Ngàn núi muôn sông trải nắng vàng.
Gió thu bát ngát qua sông Nhị
Cho hồng đôi má gái Văn Lang.
Ngh́n xưa một thoáng qua thương nhớ
Như mùi hoa bưởi lúc b́nh minh...
Phất phơ lông trắng bay trong gió
Lại tưởng người xưa hẹn đón ḿnh.
__________________ Hai châu Ô Lư đâu cân nặng
Bằng đôi ḍng nước mắt Huyền Trân!
Đă tham gia: 27 May 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 791
Msg 2 of 5: Đă gửi: 01 March 2006 lúc 10:26am | Đă lưu IP
AN DƯƠNG VƯƠNG
Lê Minh Hà
Sâu trong vịnh là làng chài. Từ làng chài nh́n chếch về phía ấy chỉ thấy núi chồm ra biển. Ghềnh đá cheo leo lở chở hà, dường như là bước nhảy cố gắng cuối cùng của núi. Ông lăo ngồi trên ghềnh đá, tóc râu baỵ Biển về chiềụ Sóng hắt màu đồng chảy lên núi, nơi vắng mặt trời đỏ lịm đang mệt mỏi lăn qua.
Từ trong sóng trồi lên 1 cái mu rùa vĩ đại. Rùa vươn cổ, oai nghiêm:
"Về đi ! Bệ hạ về đi ! Để mất cung điện chốn trần gian th́ phải nương thân chốn thủy cung. Lại vẫn c̣n giữ được tấm h́nh hài là ngườị Há chẳng quư sao ! Bệ hạ c̣n mong ǵ hơn thế ?"
Tiếng rùa thần ầm ầm theo sóng, dội vào bờ đá, động cả làng chàị Đàn ông đàn bà người ǵa con trẻ túa ra từ những túp nhà trống huếch trống hoác, hoảng hốt nh́n nhau, rồi cùng chạy thục mạng về phía vịnh, qú xuống vái lấy vái để biển chiềụ Tiếng rùa thần dội lại từ mỗi vách đá & tiếng vang ai oán của câu trả lời ai cũng nghe thấỵ Bụng biển phồng lên, rạn thành muôn vàn sóng nhỏ. Không ai hiểu 1 điều ǵ. Tất cả là 1 sự kinh dị. Tất cả là 1 sự kỳ diệu.
Ông lăo cúi ḿnh :
"Phải ! Rùa thần nói phải ! Giữ được h́nh hài, lại được thế nhân muôn đời tiếc nhớ, mấy kẻ làm vua để nước mất c̣n được thế. Nhưng cũng bởi tấm h́nh hài làm người này chưa tiêu biến mà ḷng ta động không yên. Hăy nh́n xem ! Rùa thần hăy thử nh́n xem ! Có phải nơi này là chốn cùng đường của ta ngày đó không ? rùa thần nhận ra không ? Vùng biển kia là nơi rùa thần hiện ra đón ta vào biển tối.
Bụng biển phập phồng. Chỉ 1 đôi người bạo gan nhất mới dám ngước nh́n. Đáy biển động ầm ầm tưởng muốn lở cả bờ vịnh lôi tuột đám dân chài xuống. Đấy là tiếng rùa thần đạp nước. Rùa thần khoan thai cưỡi trên lưng sóng bơi vào, khoan thai trèo lên ghềnh đá, vươn cổ dơi nh́n biển lớn. Ông lăo cũng nh́n biển lớn, thở dồn :
"Quân giặc tiến như gío cuốn. Lá trên cây khô lại bởi bụi bốc dưới gót giặc. Rùa thần nhớ không ? Không c̣n ai là bộ hạ bên tạ Rùa thần hiện lên, chính chốn này đây, quát bảo : "Giặc ngồi sau lưng nhà vua đó!" Chính là nó ! Con ta ! Ta đă chém đầu nó, nơi này !"
Mặt trời lừng khừng ḅ qua đỉnh núị Ông lăo khỏa tay xuống nước, thở dài :
"Máu nó chảy xuống nơi nàỵ Nước biển nơi này đă tụ tụ tán tán thành mây thành mưa triệu triệu lần. Triệu triệu con trai đă ngậm nước biển này làm thành ngọc quư. Mà sao nước biển tự bấy đến nay c̣n đỏ ?"
Rùa thần rụt cổ, chán nản trả lời, tiếng như vọng thẳng từ mặt đất đau đớn bởi những mầm đá sắc cắm xuống :
"Bệ hạ sai rồi ! Đấy là hồi quang mặt trờị Đừng nh́n xuống ! Hăy nh́n lên ! Không phải là vầng ô vẫn c̣n ngự trên đỉnh núi kia ư ?"
"Ta đă từng tưởng vậỵ Mà không phải ! - Ông lăo mệt mỏi tiếp lời - Đúng là biển nơi này nước đỏ. Máu con ta không lẽ không tan được trong nước biển hay sao ? Ôi rùa thần ! Rùa thần thấu hiểu sự đờị Rùa thần tài giỏi hơn ngườị Nhưng rùa không phải là ngườị Làm sao rùa hiểu được ..."
*****
Gío lồng trong khoảng lặng yên, đưa tiếng nói âm u của ông lăo & rùa thần vào tận bờ vịnh, nơi đám người đang tê liệt v́ kinh sơ.. Rùa thần gục gặc đầu, mặt đất rung rinh.
"Sao ta không hiểụ Nhưng Bệ hạ có c̣n đường nào khác hay không ? Phép nước không chừa thân thích. Bệ hạ c̣n được hậu thế lưu danh chính bởi bệ hạ dẫu mất nước vẫn không quên phép nước."
"Người ta tự cổ ai không chết. Ta đâu mong ǵ hậu thế lưu danh theo cái cách nàỵ Kẻ hại nước là con tạ Ta đă chém chết. Việc của ta, ta phải làm, không ân hận. Nhưng ta thương con tạ Chao ơi ... Lúc đó ... !
Gío nâng tiếng của ông lăo lên cao, rải khắp bốn phương. Trong giọng uy nghi của bậc quân vương có lẫn tiếng thở dài vuốt mỏng như lưỡi gíọ
"Rùa thần không nh́n thấỵ Nhưng ta, ta không thể nào quên. Nó vươn cổ chờ lưỡi gươm ta bổ xuống mà miệng cười tê táị Trong tay nó là cái áo lông ngỗng. Không ! Người đời bịa đặt. Làm ǵ có "vết lông ngỗng chờ đợi" (tên 1 bài thơ của Lê Giang). Làm ǵ có sự nó gỡ áo rắc lông ngỗng bên đường làm dấu cho chồng đến giết chạ Làm ǵ có chuyện nó để trái tim lầm chỗ. Cơ đồ này đắm biển sâu từ đó. Tội tại ḿnh ta !"
Ông lăo thở dốc. Bụng biển phồng, xẹp, phồng, xẹp, phồng, xẹp. Mặt trời vô ưu tuột xuống bên kia núị Hoàng hôn rơi bàng hoàng.
"Tội tại ḿnh ta ! Sao thế nhân lại chỉ thương ta mà đổ tội lên đầu nó. Ôi con ta !..."
Ông lăo nói như khóc cùng biển lớn. Thủy triều dâng dị thường ...
*****
... "Nó biết cả. Nó biết nó bị cha & đám quần thần biến thành 1 thứ chim mồị Nhưng nó yên lă.ng. Bởi v́ nó phải ḷng kẻ đó. Bởi v́ chúng nó phải ḷng nhaụ Ta hiểu v́ sao họ Triệu gửi con sang xin làm rể. Ḥa hiếu thực đâu cần con tin. Nhưng ta đă tự kiêu tự đại tin vào ḷng trung của đám quần thần, vào sức mạnh kỳ diệu của nỏ thần rùa tặng, vào nhan sắc con tạ Người đời than họa phúc khôn lường. Đâu phải ! Phúc là mầm của họạ Khi người không c̣n giữ được sáng mắt sáng ḷng."
"Nhưng cũng không hẳn vậỵ Con ta có con mắt tinh đờị Kẻ ấy khôi ngô thế ! Kẻ ấy tài hoa thế ! Kẻ ấy tự tin mà khiêm nhường thế ! Cao Lỗ đă khuyên ta ... Chính ta đă mù ḷa không muốn nh́n ra 1 điều rất đỗi hiển nhiên. Không bao giờ 1 chàng trai có cái nh́n thẳng nghiêm trang rất mực như thế lại để ḿnh thành đất sét trong tay kẻ khác. Không bao giờ 1 chàng trai như thế lại đem thân qua ải chỉ để toan tính chuyện kết nghĩa phu thệ Không bao giờ 1 chàng trai như thế lại quên t́nh cha con nghĩa quân thần chỉ v́ nhan sắc đàn bà, dẫu đó là nhan sắc của 1 công chúạ Ta không thể kết tội kẻ ấy là phản bộị Đất nước này không phải là của nó. Nó bội t́nh chứ không phản nước. Tội nghiệp con tôi ! Ôi con ơi ! Cha có tội với đất nước này ! Cha có tội với con !"
Trăng đă lên, tṛn vành vạnh, văi bạc ṛng vào sóng. Rùa thần nằm lặng lẽ như đất, lắng nghe, lắng nghẹ Tiếng ông lăo giờ chỉ c̣n như tiếng th́ thầm lẫn vào tiếng ŕ rầm của biển :
"Khi ta gọi con ta ra & hỏi ư trước mặt quần thần về chuyện họ Triệu cầu hôn xin thông hiếu, nó đă nh́n ta, tái mặt. Nó biết nó phải dương gánh nặng của nước non nàỵ Nhưng nó dường như cũng biết rằng không thể dấu ta tấm t́nh nó dành cho kẻ ấỵ Giữa nó & kẻ ấy lúc bấy giờ là gío, là lửa, là cái đă bùng lên giữa ta & nàng sơn nữ núi Tản năm nào, người đă sinh nó cho ta mà không bao giờ được là vợ tạ Phải ! ta đă cưới nhiều người đàn bà về sau mà không cưới nàng. Những cuộc cưới hỏi hệt như những cuộc cưới hỏi mà ta muốn thành với họ Triệụ Là chuyện Thế & Lực cưới nhau chứ không phải là chuyện cưới xin giữa đàn ông & đàn bà, không phải là chuyện nghĩa t́nh kết ước. Ta có nhiều con với những người đàn bà đó. Nhưng ḷng ta tŕu mến nhất nó, đứa con mà ta đă mang theo về đất Phong Khê để lại mẹ nó với núi với rừng ngơ ngác. Chính v́ thế mà ta hiểu ngay cái nh́n bối rối của nó & kẻ ấy khi lần đầu chúng giáp mặt nhaụ Rùa thần liệu biết chăng ? Ta đă âm thầm mừng vuị Dù sao th́ con ta cũng được sống với duyên t́nh của nó khi dương vai gánh nặng sơn hà. Ta đă lầm. Bởi kẻ ấy cũng có 1 gánh nặng sơn hà. Nhưng đó là 1 sơn hà khác.
Tiếng ông lăo khản đi, dữ dội & đau đớn:
"Người đời kể tội con ta làm lộ bí mật nỏ thần. Nó biết ǵ ! Phải ! Đâu chỉ Triệu Đà. Chính ta, ta cũng muốn mượn tay Trọng Thủy ... Con ta phận gái, làm sao hiểu được hết mưu đồ của bọn đế vương. Mà có biết, liệu nó có thể làm ǵ ! Nó dịu dàng thế, thơ ngây thế ! Nó làm sao hóa giải được t́nh yêu của nó. Nó làm sao đối phó được với bản lĩnh của kẻ dám khuất thân qua ải v́ mệnh nước. Mà ta, ta cũng ngỡ rằng bản lĩnh của Trọng Thủy sẽ bị bào ṃn trong chiều chuộng & mơn trớn. Rút lại tội chỉ ḿnh tạ Ôi ! sao trời cao đất dày không cho ta chết cùng đám quần thần giữa cuộc giao tranh ! Sao trời cao đất dày bắt ta phải tự tay cchém bay đầu đứa con ta yêu nhất ! Phải ! Rùa thần nói phải ! Ta không c̣n con đường nào khác. Nhưng rùa làm sao thấu hết ... Lưỡi gươm ta bổ xuống là lưỡi gươm của một bậc quân vương trị tội quần thần bất trung. Là lưỡi gươm của một người cha trừng phạt con bất hiếu. Nhưng ta giết con ta c̣n là để cứu nó. Con ta không thể sống để nh́n cảnh chồng nó chém đầu cha nó, hoặc giả đóng cũi giải cha nó về kinh thành vừa mất trong nỗi kinh hoàng của chúng dân. Con ta không thể sống để theo chồng nó trở lại đất Phong Khê, dẫu là trở lại trong tự do. Tự do đó là thứ tự do nhục nhă. Nó không thể gặp lại Trọng Thủy. Nó làm sao kết tội được chồng nó chà đạp lên sơn hà xă tắc này khi nó biết rơ rằng Trọng Thủy chưa bao giờ phản bội lại cơ đồ họ triệu. C̣n nỗi đau v́ bị ọ Triệu bội t́nh bội nghĩa ư ? Quá nhỏ ! Khi nước non này mất !"
Rùa thần nhanh nhẹn xoay tấm thân vĩ đại về phía ông lăo :
"Bệ hạ tự dày ṿ cả ngàn năm nay. Ta biết cả. Như có nghĩa ǵ điều ấy ?"
"Ra thế ! Vậy là rùa cũng biết ta không ngần ngừ lâu trước lúc chém đầu nó. Con ta không chết lúc đó th́ có nghĩa là nó sẽ không chết được. Nó không chết th́ Trọng Thủy sẽ không chết. Hai kẻ sống từng yêu nhau đó sẽ sống tiếp ra sao ? Lúc ta rút lưỡi gươm, mọi nhẽ ta chưa cạn. Nhưng bây giờ, khi nỗi đau nỗi nhục đă hóa thạch trong ḷng, ta hiểu rằng nếu ta không giết con ta th́ sẽ không có cái kết đó trong câu chuyện người đời kể về nó. Ta không mong ǵ lưu danh hậu thế, nhưng ta biết rằng những kẻ như ta không thể tránh khỏi huyền sử của thế nhân. Thế nhân đă muốn ta bất diệt, nhưng lại muốn ta tự tay xử trảm con ḿnh. Biết làm sao ! Thôi th́ đă không cứu được nó khỏi miệng tiếng người đời, ta cũng cho con ta được chết để được hóa thân thành ngọc."
"Vô ích thôi, bệ hạ" - Rùa thần thở dài mệt mỏi - "Những day dứt băn khoăn nên có chăng ở bậc anh hùng danh tướng ? Đă là bậc danh tướng anh hùng tất phải nghĩ trên bậc mà kẻ thường t́nh không thể hiểu nổi, không thể thông cảm nổi."
"Ai anh hùng, ai danh tướng ? Cha ta vốn chỉ là 1 gă sơn tràng mà dựng nên nước Thục. Khi theo người t́m gỗ quư chốn rừng sâu núi cả ta đâu biết người nghiền ngẫm những ǵ, ta đâu biết ta sẽ là người mở mang đất Thục, dựng bờ cơi Văn Lang. Không có anh hùng hổ danh tướng báo. Anh hùng danh tướng có chăng là nhờ lời xưng tụng của thứ dân. Không biết tới những ư nghĩ của kẻ thường t́nh liệu thực là bậc anh h`ung danh tướng không ? Chúng ta chỉ là bọn tội đồ của lịch sử mới chỉ đi hết nửa phần đường của kẻ thường t́nh trở thành bậc danh tướng anh hùng. C̣n nửa phần đường trở lại ... Biết đâu trong đâu đục ! Biết đâu nhục đâu vinh ! Kẻ phản trắc là Trọng Thủỵ Kẻ anh hùng cũng gă ... Gía mà có thể vớt hết trai ở biển này thả vào giếng kẻ ấy đă trầm ḿnh ! Rùa thần thấy thế nào ? À phải ... Ngọc quư chẳng bao giờ nên tụ hết vào 1 chỗ ..."
... Khuya lắm. Rùa thần cựa ḿnh trườn xuống nước. Đất & nước rùng ŕnh làm chao cả vầng trăng to vành vạnh đang ngoắc chênh vênh trên ghềnh đá. Rùa ngoảnh nh́n ông lăo, giọng âm âm :
"Về đi ! Bệ hạ về đi ! Thế nhân kết tội, mà cũng chiêu hồn cho kẻ đă chết rồị Bệ hạ cứ ngồi đây than văn th́ phỏng có ích ǵ ? Bất quá lại đi vào 1 huyền sử mớị Thế nhân ai cũng từng ao ước vậy, bệ hạ cũng từng khát khao ... Nhưng đấy chính là điều thực chẳng ai cần."
Dân làng chài tiếp tục phủ phục đến tận lúc b́nh minh lấp lánh nơi chân sóng. Chẳng ai hiểu 1 chút ǵ về điều dị thường vưà được chứng kiến. Nhưng họ kể rằng điều dị thường sau đó lại xảy rạ Không ai tường mặt ông lăọ Chỉ thấy tóc râu bay, c̣n rùa thần th́ có thể nh́n thấy cả vết rạn trên mụ
Dân làng chài c̣n bảo rằng có thể biết trước những lúc ông lăo & rùa thần xuất hiện. Thường những hôm đó trời rất nắng & triều dâng bất thường.
Dân làng chài cũng kể rằng năm nào ông lăo & rùa thần xuất hiện, năm đó mưa thuận gío hoà, được mùa biển, không có người mất xác ngoài khơi.
Điềm trời rơ ràng đến nỗi làng chài phải lập đền thờ ông lăo & rùa thần. Ra khơi vào lộng không ai dám không bái vọng vào ghềnh đá, nơi có ngôi miếu đơn sợ
Nhưng dân làng chài không ai biết rằng ông lăo hiện lên từ biển lớn là An Dương Vương, và con rùa vĩ đại kia chính là Thanh Giang sứ, tục gọi là thần Kim Quỵ Họ cũng không t́m biết. Với họ, thần linh là thần linh, càng mơ hồ cang thiêng. Với họ, chỉ có biển là giản dị, động & tĩnh, được & mất, tất cả đều giản dị. Và chỉ tên các loài cá đang lang thang trong biển lớn mới thực sự có ư nghĩa.
Đă tham gia: 02 February 2006 Nơi cư ngụ: Luxembourg
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
Msg 4 of 5: Đă gửi: 23 February 2010 lúc 3:07pm | Đă lưu IP
< http-equiv="Content-" content="text/; charset=utf-8">< name="ProgId" content="Word.">< name="Generator" content="Microsoft Word 11">< name="Originator" content="Microsoft Word 11">
PHẠM THÁI - QUỲNH
NHƯ
... Quỳnh Như đă gửi hồn theo dải lụa Cẩm Giang.
Những cánh đồng dâu bến Thúy Ái dưới mưa xuân măi sụt sùi than thở.
T́nh Thơ ngắn ngủi, hẹn ước ngh́n năm đă hết.
Lời thề chung t́nh đă giải, tranh tố nữ đă nhạt nḥa.
Thấp thoáng bóng ai trên màn sương ướt lạnh đêm nay,
có phải người xưa vẫn nhớ mùa dệt gấm
t́m về đất Thanh nê dưới ánh trăng tàn.
Bức tranh tố nữ ai thêu: Liễu rơi bên trướng, pḥng tiêu lạnh lùng. Bâng khuâng cô gái má hồng Tay ngừng trục gấm nghe ḷng xuân sang. Nh́n tranh thi sĩ mơ màng Ngoài song đâu tiếng oanh vàng t́m đôi, Cành xuân lác đác hoa rơi... Biết đâu ta
cũng là người trong tranh! Phút
giây man mác xuân t́nh, Đề thơ
ai biết duyên ḿnh trong thơ. Thêu
tranh em gửi mong chờ T́m
nhau cho trọn t́nh xưa một đời. Duyên
thơ ngắn ngủi thế thôi, Biết
đâu gặp để muôn đời chia ly. Xuân
về kẻ ở người đi
Xuân qua
duyên cũ có khi cũng tàn! * ** Em đi
dải lụa Cẩm Giang *, Sụt
sùi Thúy Ái **những hàng dâu tơ. Ngh́n
năm thôi hết hẹn chờ Nhạt nḥa tranh lụa bơ vơ trăng thề. Nhớ
mùa dệt gấm Thanh nê** Trăng
tàn sương lạnh ai về đêm nay.
LHK
* Thơ Ngô Chi Lan:
Ngưng
bích phi thành kim điện ngơa,
Trứu
hồng chức tựu Cẩm Giang la.
** Thơ Phạm Thái:
...
Dệt gấm Thanh nê câu nhất tiếu,
Thêu nền Thúy ái chữ tam ṭng.
__________________ Hai châu Ô Lư đâu cân nặng
Bằng đôi ḍng nước mắt Huyền Trân!
Đă tham gia: 02 February 2006 Nơi cư ngụ: Luxembourg
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
Msg 5 of 5: Đă gửi: 16 March 2010 lúc 4:16pm | Đă lưu IP
< http-equiv="Content-" content="text/; charset=utf-8">< name="ProgId" content="Word.">< name="Generator" content="Microsoft Word 11">< name="Originator" content="Microsoft Word 11">
Công Chúa Huyền Trân
Đừng tiễn đưa em, Hăy vui cười như lần đầu gặp mặt. Tiếng trống hành quân giục giă lên đường. Em chôn nỗi buồn ch́m sâu đáy mắt.
Đừng nói lời ly biệt Khi em lên kiệu vàng. Mắt ngập mây thành trùng điệp phương Nam, Thấy tim ḿnh hóa đá. Rút trâm ngọc thả xuống ḍng sông Mă, Gửi lại t́nh em xa sâu.
Bạn không thể gửi bài mới Bạn không thể trả lời cho các chủ đề Bạn không thể xóa bài viết Bạn không thể sửa chữa bài viết Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ