Tác giả |
|
nhoccon1412 Hội viên
Đă tham gia: 15 March 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 329
|
Msg 41 of 57: Đă gửi: 22 December 2006 lúc 2:47am | Đă lưu IP
|
|
|
PLC có lẽ giống 1 số đạo ở VN như Cao Đài ,Hoà Hảo ,Tin Lành , Thiên Chúa , Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất . Đạo nào có thành viên đông mà chính phủ không kiểm soát nổi là có chuyện liền . Ôi thôi cái thời mạt pháp . Nhưng thấy VN c̣n hiền hơn bên TQ , VN không gây ra các biến động lớn nên số người thương vong nhỏ hơn TQ , nói chung VN ta nhân nghĩa làm đầu , tính yêu thương con người vẫn c̣n rất quan trọng .
Thôi th́ ai tu th́ tu
Cứ theo quả nghiệp mà thi mà hành
Thiện giả thiện báo
Ác giả ác báo vậy
Ác hay thiện th́ lương tâm ḿnh biết ,dối người há dối được lương tâm .
Vài ḍng ...
__________________ _/|\_ Nam Mô A Di Đà Phật _/|\_
http://phapam.good.to
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 42 of 57: Đă gửi: 30 December 2006 lúc 12:10am | Đă lưu IP
|
|
|
Tia sáng đi về cội nguồn
Bài viết của Đệ tử Đại Pháp Bắc Mỹ
[Chánh Kiến.org]
Ở trong thời đại tràn đầy vật chất dục vọng này, mọi người v́ muốn thoả
măn ḷng tư dục mà phải bận rộn bôn ba. Không bao giờ để tâm đến chuyện
xảy ra chung quanh ḿnh. Trong thời đại tiền trên hết thảy, việc không
quan hệ đến ḿnh không bao giờ quan tâm. Tôi chưa từng viết văn. Hôm
nay cũng phải miễn cưỡng cầm viết hy vọng rằng đừng để Đại Pháp đi đến
trước cửa nhà mà không hay biết rồi mất đi cái cơ duyên hiếm có trong
cuộc đời.
Hồi
tưởng lại khi tốt nghiệp tiểu học tại Việt Nam. Thầy giáo chủ nhiệm đă
ghi lại trong cuốn lưu bút kỷ niệm của tôi rằng “ngẫng đầu, ưỡn ngực
bước tới. Số mạng của chúng ta nằm trong tay của chúng ta”. Câu ấy đă
trở thành một câu châm ngôn trong đời tôi.
Hôm
nay hồi tưởng lại 30 mấy năm đă qua, hầu như số mạng tôi thay đổi tuỳ
thuộc hoàn cảnh gia đ́nh. Thời cuộc của xă hội như lục b́nh trôi dạt
trên sông. Chứ số mạng ḿnh hoàn toàn không thể nào nằm trong tay ḿnh.
Chưa kể bao năm cực khổ đă sinh ra biết bao bệnh tật, nào là đau lưng
nhiều năm triền miên, rồi đau 2 bên bắp vế, sau đau đầu gối, nào suy
thận, yếu gan, tất cả những thứ đau đớn này nào là ḿnh muốn đâu! Nhưng
nó đă đặt để trong số mạng của tôi. Suy nghĩ lại th́ câu châm ngôn ấy
đă không đúng đối với tôi. Năm
2001, trong lần t́nh cờ đọc được trên báo chính quyền Cộng sản Trung
Quốc đàn áp Pháp Luân Công là một loại khí công tập luyện để thân thể
khoẻ mạnh dựa vào 3 chữ Chân - Thiện - Nhẫn. Trong khoảnh khắc tôi đă
biết được nguyên do tại sao? Đảng Cộng Sản là một khối người chuyên môn
nói láo, lật lọng, th́ làm sao chấp nhận người khác đề xướng Chân thật.
Nếu tất cả Đảng viên cộng sản đều nói Chân thật th́ Đảng Cộng sản sẽ
không bao giờ tồn tại? Hồi tưởng lại hồi miền Nam Việt Nam mất nước sau
khi lọt vào tay cộng sản vài tháng th́ chính quyền cộng sản hô hào cam
kết Sĩ Quan của chính quyền Tự Do được cộng sản khoan hồng chỉ cần học
tập 10 ngày. Sau khi tụ tập lại tất cả rồi lập tức xé bỏ cam kết 10
ngày khiến biết bao nhiêu người bỏ mạng trong trại cải tạo sau nhiều
năm hành hạ. Không thông báo người nhà, không cho người nhà lănh xác mà
cũng không cho người nhà biết chôn tại đâu. Đây đâu phải là hành vi của
con người! C̣n có trại tập chung của Liên Xô, Nhân dân công xă, cách
mạng đại văn hoá của Trung Quốc, tàn bạo tại Bắc Hàn, Giết gần nữa dân
số toàn quốc tại Cam Bốt (Campuchia). Cộng sản đă giết hơn trăm triệu
người trên trái đất này. Pháp Luân Công đề xướng Thiện, thử hỏi nếu
Đảng viên Cộng sản đều hướng Thiện th́ tội ác tầy trời của Đảng Cộng
sản nhờ vào ai thi hành. Không phải cái này khơi dậy sự hiếu kỳ của tôi
mà là với thế giới tràn đầy vật chất, con người đang tối đa theo đuổi
hưởng thụ nhất là những người trong nước Cộng sản vừa mở cửa cho thị
trường tự do kinh tế với mấy chục năm vật chất thiếu thốn. Người sáng
lập ra Pháp Luân Công trong một thời gian rất ngắn đă khiến một khối
lớn đệ tử dễ dàng rời bỏ danh lợi, kể cả tính mạng mà dám đương đầu với
Đảng Cộng sản độc ác này. Họ thuộc nhiều giai cấp trong xă hội, Tiến
sĩ, Khoa học, chức quyền cao cấp trong chính quyền Cộng sản có, già trẻ
khoẻ yếu đều có, kể cả bần nông trong xă hội, họ đều điên sao? Chức cao
lương hậu, kinh tế gia đ́nh vững chắc, mà cũng đành từ bỏ. Vậy có nghiă
là trong Pháp Luân Công có cái c̣n quư hơn vật chất, kể cả sinh mạng
của chính bản thân họ.
Vừa
đọc “Chuyển Pháp Luân” th́ phát hiện đây không phải đơn thuần tập luyện
khí công nhằm phục hồi sức khoẻ. Mà là một Pháp môn tu Phật trong người
thường chưa hề truyền ra công chúng. Hồi giờ tôi chỉ biết là muốn tu
Phật th́ phải rời bỏ hồng trần vào chùa xuống tóc đi tu. Hiện giờ trưóc
mặt có một cơ hội có thể tu tại người thường th́ quả là tuyệt diệu. Đại
Pháp là Pháp môn tu luyện “tính mệnh song tu” có nghĩa là vừa phải tu
tính (tâm tính) vừa phải tu mệnh (thay đổi bản thể) nhờ 5 bộ công Pháp.
“Là
người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, chư vị sẽ
tu luyện không được, tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá
thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học Công chân chính. Mang theo
thân thể nhơ nhớp, thân thể đen bẩn và tư tưởng dơ xấu như vậy, thử hỏi
có thể đạt đến lên cao tầng được không?”(Chuyển Pháp Luân)
Sau
một thời gian ngắn tập luyện, đột nhiên có một đêm tôi tiêu chảy không
ngừng cả chục lần, trọn đêm hoàn toàn không thể ngủ, nhưng lại không
thấy mệt mỏi chút nào! Sáng mai vẫn đi làm hầu như hoàn toàn không có
chuyện ǵ xảy ra đêm hôm qua. Thân thể lại c̣n cảm giác thoải mái nhẹ
nhàng. Sự việc xảy ra thần kỳ như vậy khiến tôi càng có ḷng tin đi
tiếp trên con đường tu luyện. Sau một thời gian tu luyện, khi tôi hiểu
rơ thêm vài Pháp Lư trong “Chuyển Pháp Luân”, th́ tôi tự hỏi thâm tâm
rằng tôi có thực sự muốn tu luyện hay không? Tôi thật sự có thể buông
bỏ chấp trước hay không? Rồi tôi đă chấm dứt mua bảo hiểm sức khoẻ, rời
bỏ bác sĩ, từ nay giao thân tôi cho Sư Phụ. Có người thắc mắc rằng sao
tôi mê tín vậy. Khi một người chết th́ bác sĩ sẽ nói rằng cấp cứu quá
trễ. Ung thư phát hiện quá trễ hoặc bệnh t́nh phát nặng quá nhanh. Thử
hỏi những cái yếu tố trễ nhanh này có phải là trời đă định sẵn không.
Vậy tôi phó mặc cho trời th́ đâu có phải là mê tín. Tôi cũng biết rằng
phải có chính niệm, không thể nào một chân đi trên con đường Thần Phật,
chân kia lại bám lấy con đường người thường. Sư Phụ thật sự không có
lấy của tôi một đồng xu nào (thậm chí tôi chưa có duyên gặp mặt Sư
Phụ). Mà chỉ muốn khơi dậy tâm hướng Phật của tôi thôi. Sau này đọc đến
câu “Từ bi cứu độ bao nhiêu nhỉ” (Đào thải - Hồng Ngâm II) th́ tôi thật sự hiểu rơ khổ tâm của Sư Phụ đối với chúng sinh.
Những
ngày đầu khi luyện Công tự nhiên thường chảy nước mắt, trong ḷng bồi
hồi cảm xúc. Có một cảm giác cô độc thê lương v́ lạc đường quá lâu, lại
có một cảm giác vui mừng h́nh như có thể về nhà. Sau vài tuần tập luyện
th́ bắt đầu cảm giác mạch điện chạy trong cơ thể, mới đầu chỉ cảm giác
vài đường điện, nhưng sau một thời gian ngắn th́ thật sự trăm mạch đều
mở, hàng trăm mạch điện cuồn cuộn chạy khắp thân thể từ đầu đến chân,
lại từ chân đến đầu tuần hoàn rất nhanh khi tập công. Chỗ nào thân thể
tôi đau nhức th́ cảm giác rơ ràng Pháp Luân xoay ṿng trong phạm vi ấy,
có nơi kéo dài vài ngày, có nơi kéo dài cả tháng, rồi một thời gian sau
th́ bệnh đau nhức trong cơ thể tôi đă biến mất từ giờ nào tôi cũng
không hay biết. Đến một thời gian sau này sẽ không c̣n cảm giác mạch
điện chạy trong người mà trở thành một lực năng lượng (gọi là công) tồn
trong toàn cơ thể. Có một ngày, đột nhiên bắt đầu trong tiểu phúc (bụng
dưới) có một Pháp Luân lớn hơn từ từ xoay ṿng, tôi biết được là Pháp
thân của Sư Phụ đă gắn Pháp Luân cho tôi. Trong lúc Pháp Luân xoay, sẽ
nẩy sinh một luồng hơi ấm lưu động khắp thân thể, trên mặt hơi ấm lên,
tạo thành một cảm giác rất là thoải mái.Sư Phụ từng giảng: “Khi
Pháp Luân đă là một bộ phận trong cơ thể các vị, trong lúc Pháp Luân đă
thích ứng rồi th́ các vị sẽ không cảm giác được h́nh thức tồn tại của
Pháp Luân nữa” (Chuyển Pháp Luân Pháp Giải). Trong khi ở nơi tôi
th́ cũng có lúc cảm giác Pháp Luân xoay là khi lúc tôi đói bụng, thiếu
ngủ th́ sẽ cảm thấy Pháp Luân xoay rồi khoảng 5-10 phút sau đó mặt tôi
ấm lên dần, rồi tôi không c̣n cảm thấy đói bụng hoặc buồn ngủ nữa. Có
một lần thần kỳ hơn là răng tôi hư khiến mặt tôi sưng ù lên mà hoàn
toàn không đau chỉ cảm thấy có những Pháp Luân xoay ṿng tṛn chung
quanh mặt tôi cả ngày mà không thấy đau nhức. Sư Phụ từng giảng âm nhạc
”Phổ độ” “Đó là toàn bộ quá tŕnh từ tiền sử đến Chính Pháp của Sư Phụ”
(Giảng Pháp tại hội sáng tác âm nhạc), nên có nội hàm trong ấy. Mọi lần
tôi nghe nhạc Phổ độ đều cảm giác được năng lượng đẩy chạy trong người
khiến mặt tôi ấm dần. Sự thật cũng không có ǵ là lạ đối với đệ tử Đại
Pháp, v́ Pháp Luân Công là công pháp “Tính mệnh song tu”.
Vào
năm 2004 khi tôi lần đầu găp Sư Phụ tại Pháp hội miền Tây Bắc Mỹ (San
Francisco). Trước giờ phút Sư Phụ ra giảng Pháp th́ đột nhiên Pháp Luân
trong bụng dưới tôi xoay cuồn cuồn. Theo sự hiểu biết về Đại Pháp th́
trong hội trường đă có một người có một năng lượng trường rất mạnh nên
đă thúc đẩy Pháp Luân trong bụng tôi xoay như vậy. Th́ ra là Sư Phụ đă
vào hội trường trong phút ấy. Sau này trên mạng điện tử c̣n đọc được
bài của một người Mỹ kể lại, suốt thời gian Sư Phụ giảng Pháp, đôi chân
đau khớp xương của bà hoàn toàn không cảm thấy đau chút nào.
Đại Pháp là một Pháp môn “Tính mệnh song tu” vậy trong lúc luyện công sẽ thay đổi bản thể. “Đạo
gia giảng về nguyên anh xuất thế, Phật gia giảng về thân kim cương bất
hoại, c̣n cần diễn hoá ra rất nhiều các thứ thuật loại khác”
(Chuyển Pháp Luân). Trong môn Đạo, bao ngàn năm nay người ta đề cập đến
luyện đan. Nếu môn Đạo mỗi ngày luyện công một giờ th́ đạt được một giờ
luyện đan. Trong lúc đệ tử Đại Pháp có Pháp Luân trong tiểu phúc 24 giờ
xoay không ngừng để luyện công. Vậy khi đệ tử Đại Pháp tập luyện một
năm th́ Đạo sĩ trong các môn khác phải mất 24 năm (nếu mỗi ngày 1 giờ),
nếu tu luyện trong Đại Pháp 10 năm th́ môn phái khác phải mất 240 năm.
Thật sự đệ tử tu luyện trong Đại Pháp sau một thời gian ngắn nhiều
người đă có những thay đổi hẳn trong cơ thể. Tôi thật ḷng tin rằng
trong kiếp người này, Sư Phụ có thể dẫn tôi về nhà (nơi nguyên thần tôi
đă từ đó đến đây). C̣n chưa kể đến phần Sư Phụ tiêu nghiệp (chất đen)
cho đệ tử. Sư Phụ đă tiêu biết bao nhiêu bệnh nghiệp cho đệ tử Đại
Pháp. Nên tôi tuyệt đối khẳng định được Đại Pháp th́ cách con đường về
nhà (trên trời) không xa lắm đâu. Nhưng cũng không hoàn toàn nhờ luyện
công như vậy, v́ Sư Phụ nói “Công thực sự không phải từ luyện mà có, nó từ tu mà có” “Tâm tính cao bao nhiêu, Công cao bấy nhiêu, đó là chân lư tuyệt đối của vũ trụ”
(Chuyển Pháp Luân ). Nên Đại Pháp phần quan trọng cũng là tu tâm tính.
Nếu không tu tâm tính th́ luyện công cũng chỉ là tập thể dục thôi. V́
nếu không tu tâm tính th́ không có vật chất Đức tồn tại ngoài cơ thể,
Sư phụ sẽ không diễn hoá thành Công cho tôi.
C̣n về Bộ Công Pháp thứ năm –“Thần Thông Gia Tŕ Pháp” th́ lúc đầu tập luyện hai chân đương nhiên sẽ rất đau. Sư Phụ đă giảng “Tại
v́ nghiệp lực là từng cục một tiêu đi, tiêu đi một cục chân sẽ thoải
mái một ít, một hồi lại ra một cục, chân lại bắt đầu đau” (Chuyển
Pháp Luân). Khi bắt đầu tôi luyện bộ thứ năm này th́ chân cũng cảm thấy
rất đau. Nhưng tôi rất là mừng rỡ v́ nghiệp lực đă có nơi thoát ra rồi,
dần dần một thời gian sau hoàn toàn không cảm thấy đau mà bắt đầu ḿnh
ngả về trước, có lúc ngả về sau. Như Sư Phụ đă giảng “có người khi
ngồi đả toạ thân thể cứ ngả về trước. Đó là v́ phía lưng thông được
tốt, phía lưng rất nhẹ nhàng, phía trước cảm thấy nặng; có người ngả về
sau, chính là phía lưng th́ nặng, phía trước th́ nhẹ. Nếu như chư vị
thật sự thông được toàn bộ rồi, như thế chư vị sẽ xóc cất lên, cảm thấy
như tự ḿnh có thể nâng người lên, có cảm giác rời khỏi mặt đất.”
Rồi đến một lúc tôi bắt đầu cảm thấy hoàn toàn không chạm mặt đất mà
h́nh như ngồi trong một vật mềm mại, cũng tiếp tục mỗi đêm tập 5 bộ
công Pháp. Đến một đêm trong trạng thái tịnh (khác với định ‘không cảm
giác’ của tôn giáo khác) đột hiên cảm giác cơ thể h́nh như dần dần bốc
hơi rồi biến mất trong không khí. Tôi c̣n đang rất tĩnh nghe được tiếng
nhạc tập công, tôi thắc mắc cơ thể tôi đâu rồi, trong t́nh trạng ấy khi
tôi nghĩ như vậy th́ tôi lại có thể nh́n ngược lại cơ thể ḿnh, hoàn
toàn không thấy (ở không gian khác khi thắc mắc, sau một niệm ấy h́nh
như lập tức có câu trả lời) chỉ c̣n một ư niệm ḿnh c̣n đang tập công.
Cái cảm giác tịnh ấy mỹ diệu vô cùng, khi tất cả mạch đều thông trong
cơ thể th́ thật sự con người đi bộ cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, h́nh
như cơ thể không có trọng lượng, kể cả hơi thở, tim đập hầu như hoàn
toàn không có cảm giác được. Cái cảm giác ấy chưa bao giờ có trong cuộc
đời tôi, khó có thể diễn tả được sự thoải mái ấy, nó thoải mái đến nỗi
tôi không c̣n muốn một thứ ǵ trong đời này nữa. Rất tiếc rằng tâm tính
tôi tu chưa được tốt lắm nên cảm giác ấy chỉ tồn tại với tôi có một
ngày mà thôi. Nhưng đă khiến tôi không bao giờ quên được.
Lại
sau một thời gian tu luyện cố gắng buông bỏ chấp trước nhiều hơn khiến
tâm dần dần ra khỏi người thường. Khi đang tập bộ công Pháp thứ năm th́
đột nhiên tôi thấy từ từ dần dần sáng ở trong trán, rồi sau này thấy đủ
màu sắc. Có một đêm thấy nhiều vật xoay trong không gian từ xa bay rất
nhanh đến mặt ḿnh. Có một cái ṿng xoay đi gần đến mặt rồi từ từ xoay
rất chậm, đó là đồ h́nh của Pháp Luân Công nhưng màu sắc lại khác với
màu in trong sách Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ từng nói “Không gian tổ
thành của thế giới vi quan mới thật sự là trời mà Thần đă nói đến. Vật
chất càng nhỏ, càng vi quan, th́ bề ngoài cấu thành của nó càng tinh
hoa, càng tinh vi” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây Mỹ quốc). Cái
đồ h́nh Pháp Luân tôi thấy trước mặt màu sắc rất là tươi nét. Sau này
tôi c̣n thấy không gian màu vàng cấu tạo bởi hạt nhỏ li ti, chói lấp
lánh, màu vàng lợt pha lẫn với màu vàng đậm khác nhau cũng có thể cấu
tạo thành một không gian kỳ diệu đẹp đẽ như thế! Tất cả mọi người chung
quanh đều gặp nhau bởi duyên số, tôi đă từng thấy sự an bài như vậy.
Không phải chỉ luyện công bộ thứ 5 th́ mới thấy, mọi đêm trước khi ngủ
mà chưa ch́m vào giấc ngủ th́ năng lượng chạy khắp cơ thể khiến thân
thể cứng ngắc tê dần trong lúc đó cũng có thể thấy được mà ḿnh vẫn c̣n
cảm giác chưa thật sự ngủ. Nhớ đến câu “Tĩnh nhi bất tư - Huyền diệu khả kiến”
(Đạo trung - Hồng ngâm). Người thường giải nghĩa dựa theo chữ th́ có
nghĩa nhắm mắt lại không suy nghĩ (dưỡng thần) th́ đâu mà thấy? Sự thật
tu luyện nói về cảnh giới tư tưởng trong tâm tính. Người tu họ có công,
khi họ nhắm mắt lại không suy nghĩ th́ công (năng lượng) bắt đầu khiến
cơ thể tê dần đi vào một trạng thái tịnh (tất cả tiếng động chung quanh
ḿnh h́nh như truyền từ xa đến) th́ giờ đó sẽ thấy cảnh vật nhưng hơi
mờ mờ ảo ảo, tại sao tôi không thể thấy rơ như mắt thường? Th́ trong
bài Tinh Tấn Yếu Chỉ của Sư Phụ đă có câu trả lời “Thậm chí có
người thấy được, cũng thường thấy không rơ, bởi v́ chỉ khi không thấy
rơ người ta mới có thể ngộ Đạo. Ai thấy được mọi việc rơ như bản thân
tham gia trong đó, người đó đă khai Công, và không thể nào tu thêm v́
không c̣n ǵ để ngộ” (Sao ta không thấy – Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Nhưng
tôi cũng không nên chấp trước muốn thấy. V́ khi ra đời tôi đă quen tự
nhiên phản xạ dùng mắt thường mà nh́n thấy. Nên khi tôi muốn thấy th́
một niệm ấy đă tự nhiên khơi động đến dây thần kinh trong mắt thường,
lập tức tôi chỉ thấy màu đen thôi. Sư Phụ giảng: “…từ khi bắt đầu
tu luyện, không ngừng thăng hoa hướng lên, không ngừng tống khứ đi tâm
chấp trước của người thường, các thứ dục vọng của người thường, Công
cũng sẽ không ngừng tăng trưởng lên, sau cùng đi đến bước cuối cùng của
tu luyện.”(Chuyển Pháp Luân). Tu luyện là cảm thấy khổ, cũng rất
khó khăn. Đang ở trong người thường, cái tâm người thường lúc nào cũng
đột nhiên trồi ra. Nhưng khó khăn cách mấy tôi cũng phải cố gắng vượt
qua. Tại v́ trong cuộc đời tôi thật rất may mắn được Sư Phụ truyền dạy
một phương pháp tu luyện nguyên chỉnh đầy đủ. Chính như Sư Phụ đă viết
trong Hồng Ngâm: “Công tu hữu lộ tâm vi kính, Đại Pháp vô biên khổ tố chu”.
Tu luyện “Phản bổn quy chân” là bỏ dần hết cái tư tưởng quan niệm tôi
đă học hỏi sau khi tôi chào đời, rồi thay thế bằng Đại Pháp (Phật Pháp)
- Chân, Thiện, Nhẫn. Khi luyện công tập thể hoặc một ḿnh, có nhiều lần
tôi ngửi được mùi đàn hương. Không phải riêng tôi mà có một đồng tu
cũng ngửi được. Cái mùi hương ấy thơm êm nhẹ không nặng mùi như mùi đàn
hương của tầng người thường. Tôi nghĩ rằng không phải cơ thể người tu
luyện phát ra mùi ấy mà trong lúc luyện công, trong trạng thái tịnh,
mùi thơm ấy tồn tại của một tầng không gian khác. Sư Phụ giảng “Công
năng chỉ là phó sản phẩm của quá tŕnh tu luyện, nó không đại diện cho
tầng thứ, không đại diện cho tầng thứ cao thấp của một người, không đại
diện cho công lực lớn nhỏ, có người có thể xuất nhiều hơn, có người có
thể ra ít hơn. Công năng cũng không phải coi như là thứ chủ yếu tu để
mà đi truy cầu mà được. Trong lúc người này phải xác định là họ chân
chính tu luyện th́ họ mới có thể xuất công năng, không được coi như mục
đích chủ yếu để mà tu” (Chuyển Pháp Luân). “Có người th́ thực
sự không có cảm giác, có người th́ đặc biệt nhạy cảm, là không giống
nhau. Có cảm giác cũng tốt, không có cảm giác cũng tốt, chỉ cần là
người chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, là người nào cũng không
bỏ rơi” (Chuyển Pháp Luân Pháp Giải). “Công năng bản tiểu thuật. Đại Pháp là căn bản”
(Cầu Chính Pháp Môn - Hồng Ngâm I). Nên tôi không nên chấp trước cầu
những tiểu thuật ấy mà xa rời cái mục đích chính là tu luyện đạt viên
măn để có thể về nhà. Sự thật tôi đều cảm giác được năng lượng trong cơ
thể tôi từng giây từng phút, nhất là trên mặt và 2 ḷng bàn tay. Nó đă
khiến tôi lúc nào cũng không quên tôi là người tu luyện (đi trên con
đường trở thành Thần Phật) phải dùng Chân, dùng Thiện để đối xử người
và dùng Nhẫn để kềm chế chính bản thân ḿnh.
Về
mặt tâm tính, Đại Pháp đ̣i hỏi thân trong người thường mà tâm phải ra
khỏi người thường nên tôi đă cố gắng loại bỏ dần dần tất cả chấp trước
của người thường để khiến tâm ḿnh rời khỏi người thường. Thật sự tu
luyện thường nói đến cảnh giới trong tư tưởng chớ không phải h́nh
thức,cũng như bài Nhẫn “Chịu đựng với tức giận, oán trách hay nước
mắt là cái nhẫn của người đời, vốn có nhiều chấp chước. Chịu đựng chẳng
tức giận hay oán trách là cái nhẫn của người tu luyện” (Nhẫn là ǵ –Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Cái cảnh giới không ở trong người thường th́ sao khiến ḿnh tức tưởi? Sư phụ giảng: “Giữa người với người, sinh mệnh với sinh mệnh ở trên cao tầng thứ th́ thực sự không có mâu thuẫn, mà đều là đại tự tại”
(Chuyển Pháp Luân Pháp Giải - trả lời giảng Pháp tại Diên Cát) thử hỏi
một người sống hoàn toàn không lo nghĩ về bệnh tật, không bị bệnh hành
hạ, có cái ǵ ăn cái nấy, không có chấp trước về mùi vị, hoàn toàn
không lo đó là thức ăn có thể bị tiểu đường, bệnh cao huyết áp ……Ngủ
ngon giấc, đi nhẹ như bay bổng, không biết nổi giận, không biết uất ức…
th́ không phải là đại tự tại là cái ǵ? Đương nhiên muốn đạt đến cảnh
giới ấy th́ phải có một quá tŕnh tu luyện, buông bỏ chấp trước trong
tâm trí sẽ là một quá tŕnh đau khổ, khó qua. Người thật sự tu luyện sẽ
hiểu được câu nói của Sư Phụ “Nhọc thân nào đáng mấy, tu tâm mới khó qua” (Khổ kỳ tâm chí -Hồng Ngâm).
Khi
trải qua hết những chướng ngại th́ con đường về thiên (trời) sẽ cách
không xa rồi, từng nghe một câu trong một bài hát “Mộng tỉnh – Meng
Xing” đó là “sinh mệnh (nguyên thần) bản là tiên trên trời”. Thật sự
tất cả sinh mệnh ở quả đất này đều là tiên từ trên trời xuống. Có câu
“Chúng sinh đều b́nh đẳng” thật sự bất luận là người vàng bạc đầy nhà
hoặc một người nghèo mạt, bất luận là người bác sĩ chuyên gia các
nghành hoặc là người mù chữ (có thể nghe Pháp), đó là sự khác biệt ở
tầng người thường. Trên con đường tu luyện hoàn toàn không có một chút
phân biệt ǵ. Ai có thể “buông bỏ hết tất cả chấp trước, đồng hoá đặc tính vũ trụ “Chân - Thiện -Nhẫn” th́ sẽ là người đắc Đạo”
(Chuyển Pháp Luân). Đó là một sự an bài công bằng không chút ḷng tư.
Tu luyện sẽ nẩy sinh ra đại trí, đại dũng. Trí ở đây không phải là trí
thức trong người thường mà là trí tuệ thấu hiểu Pháp trong tầng tầng
lớp lớp của vũ trụ, là trí tuệ để có thể phân biệt chính tà, vạch rơ
tốt xấu. Đại Pháp đă chỉ rơ rằng phù hợp đặc tính vũ trụ “Chân - Thiện
- Nhẫn” là tốt, nếu không sẽ là xấu. Mà đại dũng ở đây không phải là
nóng nẩy nhất thời, cái ấy chỉ gọi là gan dạ. Trong lúc tà linh Cộng
sản tại Trung Quốc bức hại đệ tử Pháp Luân Công, nếu người tu nào rời
bỏ hàng ngủ tu luyện th́ có thể sinh tồn và vẫn giữ nguyên tất cả vật
chất hưởng thụ của người thường. Nếu không th́ sẽ tịch thâu (cướp trắng
trợn) tất cả tài sản thậm chí uy hiếp đến sinh mạng. Trong lúc có thể
lựa chọn có tất cả nhưng phải phục tùng tà ác. Sau khi rất là lư trí
suy nghĩ, vô số đệ tử Pháp Luân Công đă thấu triệt Phật PhápVô Biên nên
đă lựa chọn có thể mất hết tất cả thậm chí sinh mạng mà vẫn tiếp tục đi
trên con đuờng tu để trở thành Thần Phật. Cái lựa chọn này người thường
không bao giờ hiểu mà cũng không bao giờ làm được. Đây chính là sự biểu
hiện của đại dũng. Sự thật hộ Pháp (Phật Pháp) và Chứng thực Pháp (Phật
Pháp) là thiên chức của người tu đi trên con đường trở thành Thần Phật.
C̣n có cái hàm ư từ bi cứu độ chúng sinh trước khi Pháp Chính nhân
gian. Tà linh Cộng sàn bức hại đệ tử Pháp Luân Công đă hơn 7 năm rồi.
Chẳng những không tiêu diệt được Đại Pháp. Đại Pháp c̣n truyền bá quảng
đại hơn 78 quốc gia. Đây thật sự là một minh chứng hùng hồn để báo hiệu
cho người đời rằng Phật Pháp đang tái hiện thế gian.
Để
chấm dứt bài này tôi xin phép tạm dịch lại bài thơ “Mai” trong “Hồng
Ngâm II” của Sư Phụ nhằm khuyến khích lẫn nhau nhất là những người c̣n
đứng ngoài cửa Đại Pháp lưỡng lự mà bỏ lỡ dịp may cuối cùng này.
“Trọc thế thanh Liên ức vạn Mai Gió lạnh nở càng tươi Ngày đêm mưa tuyết nước mắt Thần Phật Trông Mai về Đừng mê việc chấp trước thế gian Kiên định Chính niệm Từ cổ đến kim Chỉ v́ một dịp này.”
Chân thành cám ơn Sư Phụ đă cho đệ tử một Đại Pháp quư báu không bao giờ có thể mua được trên cơi đời này.
Bản tiếng Việt: http://minhhue.net/article/1926.html Bản tiếng Hán : http://zhengjian.org/zj/articles/2006/11/18/40974.html Dịch ngày 19-11-2006; Đăng ngày 20-11-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản. (Average rating 0 from 0 votes. Vote) (0 Comments)
1999-2006 CHANHKIEN.ORG
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 43 of 57: Đă gửi: 01 January 2007 lúc 5:04am | Đă lưu IP
|
|
|
Chương tŕnh văn nghệ “Những Huyền thoại của Ngày Lễ”
của Đài truyền h́nh New Tang Dynasty nhắn nhủ những nhiệm màu của
“Chân, Thiện, Nhẫn”
Bài viết của Kerry Huang, phóng viên Minh huệ từ New York
[MINH HUỆ 26-12-2006] Đài truyền h́nh New Tang Dynasty
(NTDTV) (Đài Truyền H́nh Tân Đồng Nhân) tŕnh diễn chín buổi văn nghệ
trong chương tŕnh văn nghệ “Những Huyền thoại của Ngày Lễ” tại Đại Hí
viện Beacon trên đường Broadway, New York. Buổi tŕnh diễn cuối cùng
tốt đẹp vào ngày 24 tháng 12, 2006. Những nghệ sĩ hy vọng rằng họ hy
vọng dùng những bài hát, múa và âm nhạc để nhắn nhủ với khán giả sự
nhiệm màu của Chân, Thiện, Nhẫn và ư nghĩa thật sự của đời sống mà họ
đă hiểu được qua sự tu luyện Pháp Luân Công. Những buổi tŕnh diễn đă
để lại những điều thú vị bất ngờ, những ngạc nhiên và kỷ niệm cho hơn
20,000 khán giả từ mọi tầng lớp xă hội.
“Celestial Maidens Dance” phô bày tư cách thanh khiết, an nhiên và cao
quư của họ. Màn múa này phô trương miền thiên đường cực lạc
Múa: “Lời thệ nguyện Xưa”
Múa: “Con đường Chân lư” kể lại câu chuyện của một đệ tử Pháp Luân Công
bị tra tấn đến chết v́ thành tín vào ḷng tin của họ, nhưng cuộc đời cô
được nâng cao, và kẻ ác sẽ gánh quả báo.
Múa Ba lê cổ điển trong mùa Giáng sinh “The Nutcracker”
Đàn harp đơn của Dong Qingya
“Vua Thổi sáo” Giora Feidman tŕnh diễn trong một buổi “Những Huyền thoại của Ngày Lễ”
Ban nhạc Empire Brass Quintet tŕnh diễn rất sôi động
Múa: “Măn tộc vũ”
Múa: “Tuyết Sơn Bạch Liên”
Múa: “Cổ Vận”
Khán giả tại Đại Hí viện
Nghệ sĩ kính chào tạm biệt khán giả
Khán giả chụp h́nh lưu niệm với Đầu Lân, không muốn ra về
Đời sống phát xuất từ các vương gia trên thiên đường, đừng để nhuốm bẩn tại địa giới và bỏ lỡ cơ hội được cứu độ
Đơn ca giọng cao Jiang Min hát bài hát “Hăy được cứu”. Người sáng tác
bài nhạc này cảm thấy may mắn t́m được ư nghĩa thật sự của đời sống, và
cũng hy vọng mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội được cứu độ.
”Chúng ta rơi xuống đây trong mê mờ
Vô vọng, lạc mất, không t́m được lối về
T́m kiếm trong hàng ngàn năm
Một ngày kia Sư phụ xuất hiện
Hăy được cứu, hăy được cứu
Xin đừng bỏ lỡ cơ hội này nữa”
Đây là bài hát với nhan đề “Hăy được cứu” hát bởi giọng hát cao vút Jiang Min tại “Những Huyền thoại của Ngày Lễ”
Jiang Min nói rằng các vương tước là có thật. Cuộc sống
của một người là xuất phát từ thiên đường. Nhưng cũng giống như trong
bài nhạc nói, khi con người rơi xuống trong cơi mê, họ mất đường về.
Trong quá tŕnh tái sinh trong hàng ngàn năm, con người chịu nhiều đau
khổ. Khi Sư phụ từ bi phổ truyền Đại Pháp để cứu độ chúng sinh, mọi
người không nên bỏ lỡ cơ hội quư báu này.
Jiang Min c̣n nói thêm rằng con người trong thời cổ đều
tin tưởng vào thần thánh, và tin rằng thần thánh giám sát mọi hành động
của họ, họ không thể làm việc xấu, nếu không th́, họ sẽ gặp quả báo, v́
thế người xưa thường có một tư cách đạo đức cao quư. Trong xă hội hiện
tại, đạo đức con người bị tuột xuống rất thậm tệ, rất nhiều người không
c̣n tin vào thần thánh nữa, đạo đức rất suy đồi. Con người muốn làm ǵ
th́ làm, thậm chí giết người v́ tiền và lợi lộc.
Jiang Min nói rằng cô ta hy vọng rằng bài hát của cô ta
có thể làm người ta suy nghĩ lại và tin vào thần thánh, và cũng có thể
làm thức tỉnh ḷng kính trọng của con người đối với thần thánh. Bài hát
thứ hai của cô là “Mùa xuân đến”. “Mùa xuân” tượng trưng cho cái ǵ
mới, và vũ trụ mới sẽ rất đẹp đẽ.
Chụp lấy cơ hội và nhanh lên t́m ra sự thật
Đơn ca giọng cao Bai Xue hát bài “Nhanh lên t́m ra sự thật”
Đơn ca nổi tiếng Bai Xue hát như sau:
”Thiên đường và địa giới ôi sao quá vô biên,
Biết đi về đâu?
Lạc lối, hướng về sao quá mờ khuất.
Hăy lấy sự thật làm địa bàn.
Khi thiên tai đến,
Kể ǵ người nghèo, kẻ giàu,
Nhưng có một lối ra,
Nhanh lên t́m ra sự thật”
Bai Xue nói rằng lời bài nhạc mang ư rất sâu rộng, làm
cho người nghe phải suy nghĩ lại. Họ từ đâu đến? Tại sao họ tồn tại? Và
họ sẽ đi về đâu.
Nhắn nhủ ư nghĩa với bài hát: T́m kiếm Đại Pháp, tu luyện tinh tấn hơn trên con đường hoàn thần.
Ca sĩ nổi tiếng Guan Guimin, được gọi là Pavarotti của Trung Quốc, nói
rằng con người thật sự trong cơi mê, khi nghe sự thật, có phản ứng khác
nhau, mà đó là sự chọn lựa của từng người. Nhưng anh ta muốn dùng lời
hát để nói với người về sự thật, và chia xẻ sự giác ngộ của anh trong
tu luyện Đại Pháp.
Guan Guimin hát bài, “Tôi là ai?” Tôi là ai trong vũ trụ
bao la này, không nhớ được đă bao nhiêu lần tôi tái sinh, ngập tràn với
khảo nghiệm và quả báo, tôi hoàn toàn mất lạc lối về, trái tim mơ tưởng
của tôi đă quá mệt mỏi, trong bóng đêm chập chùng, tôi khóc ngất trong
cay đắng. Cho đến giây phút tôi thấy sự thật, cho đến khi tôi t́m được
Đại Pháp. Rung chuyển trong tai tôi như sấm sét, tôi biết tôi là ai.
Tôi biết rằng tôi nên tu luyện tinh tấn hơn trên con đựng hoàn thần.
Anh ta nói rằng những lời này chính là trong tâm trí của anh.
Guan Guimin hát bài khác “Hồi quy tụng”. Lời thệ ước từ
ngàn thiên kỷ xưa, bạn có biết tại sao bạn đến thế gian này, chờ đợi
trăm ngàn năm, chỉ là để lên thuyền về bến cũ. Sư phụ từ bi thức tỉnh
chúng ta, sự thật của vũ trụ chiếu sáng ngời trên nhân gian. Chúng ta
là đệ tử Đại Pháp, hăy cùng nhau trở về bến xưa, căn nhà của của ḿnh.
Với chính niệm, chính hành, chúng ta cùng theo Sư phụ trở về.
Nâng cao tinh thần “Chân, Thiện, Nhẫn”, trùng tu nhân gian.
Ban Hoà Nhạc Tian Yin (Thiên Âm)
Nhạc trưởng của Ban Hoà nhạc Tian Yin là ông Chen
Rutang, cựu nhạc trưởng ban Hợp xướng của Ban Đại Hoà nhạc Trung Quốc,
là người đánh đàn cellist chính và đứng đầu Trung Quốc. Ông ta nói rằng
Ban Hoà nhạc Tian Yin bao gồm 50 nhạc công, bao gồm những người đă từng
đoạt giải, đứng nhất, nh́ tại Trung Quốc, và những sinh viên âm nhạc
tại đại học. Ban hoà nhạc thành lập chưa được 1 năm, và toàn ban nhạc
đă tập được nhiều bài rất độc đáo, tŕnh diễn rất xuất sắc đó cũng là
v́ tất cả họ đều tu luyện Chân, Thiện, Nhẫn, và nguyên lư mà họ cùng
chia xẻ là từ âm nhạc cổ điển, và trở về với nghệ thuật cổ truyền.
Chen Rutang nói rơ rằng có rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn
âm nhạc hiện đại, tŕnh diễn với tinh thần rất căng thẳng, gào thét,
rất khó nghe. Những nghệ sĩ này thật ra đang phiền trách, la toán, đó
không phải là âm nhạc tự nhiên.
Chen Rutang bày tỏ rằng nghệ thuật có thể làm say sưa
con người. Là một nghệ sĩ chân chính, điều rất cần thiết là cho nghệ sĩ
là phải có một tư cách đạo đức cao. Trung Quốc cổ có câu châm ngôn là
“Tư cách là con người”. Nếu một nghệ sĩ có tư tưởng đạo đức cao quư,
th́ những ǵ anh ta tŕnh diễn sẽ phát ra tính cách tốt đẹp, trang nhă.
Người nghe sẽ cảm thấy tâm hồn thanh thản, và sẽ làm họ thánh thiện,
thanh cao hơn.
Chen Rutang nói rằng những ca sĩ và vũ công ở đây đều
bày tỏ được tâm hồn của họ bằng nghệ thuật. Chương tŕnh văn nghệ của
NTDTV phô diễn được những câu chuyện cổ xưa và văn hoá cổ truyền. Những
nghệ sĩ tại đây đều tu luyện Chân, Thiện, Nhẫn, họ toát ra được ḷng từ
ái, an hoàn và cao quư của họ qua sự tŕnh diễn của họ.
Chương tŕnh văn nghệ “Những Huyền thoại của Ngày Lễ” gởi nhắn văn hoá cổ truyền, làm động nhân tâm hơn 20,000 khán giả tham dự.
Chín buổi tŕnh diễn của Những Huyền thoại của Ngày Lễ
đă để lại nhiều ngạc nhiên bất ngờ và được ngưỡng mộ bởi hơn 20,000
khán giả tham dự từ mọi tầng lớp trong xă hội. Rất nhiều người ca ngợi
“Đây là chương tŕnh văn nghệ tôi thích nhất trong đời tôi”
Kỹ sư cơ khí Cao Mingli từ một thành phố lân cận đến để
xem chương tŕnh nói rằng chương tŕnh văn nghệ rất xuất sắc. Cô ta xem
hai lần. Rất là văn hoá cổ truyền, để lại nhiều điều tốt đẹp trong đầu
cô. Cô ta cảm thấy rất thoả mái, than phiền rằng mỗi lần cô ta xem văn
nghệ tại Trung Quốc cô ta đều bị đau đầu, v́ chương tŕnh không dính
líu đến đâu cả.
Cô Jin từ thành phố Quên nói rằng cô ta đến Hoa kỳ cách
đây 3 năm từ Thượng hải. Cô ta thường xem các chương tŕnh văn nghệ,
nhưng chưa bao giờ được xem một chương tŕnh rất thanh khiết, độc đáo,
đặc biệt là rất nhiều chương tŕnh văn nghệ thời nay là kiếm tiền, và
rất nhiều màn không đứng đắn đều được tŕnh diễn. Nhưng chương tŕnh
của NTDTV rất lành mạnh, từ trang phục cho đến nội dung rất là xuất sắc.
Giáo sư đại học Luis Barrios của trường Đại học New York (bên phải)
Phân khoa trưởng của Puerto Rico và Châu Mỹ La tinh tại
Trường đại học Thành phố New York, giáo sư Luis Barrios bày tỏ ḷng hâm
mộ cao độ với văn hoá Trung Quốc. Giáo sư Barrios nói rằng đêm văn nghệ
rất “độc đáo”
Nói về các giá trị của văn hoá cổ truyền Trung Quốc,
quan điểm của vũ trụ và “sự hoà hợp giữa thiên đường và con người”,
Giáo sư Barrios nói rằng mọi người đều đến đây với một sứ mạng. Ông ta
nói rằng ông ta hoàn toàn hiểu ư nghĩa của bài “Lời Thệ Ứơc Xưa” muốn
nói. “Bài Thệ Ước Xưa” rất độc đáo. Ông ta biết rằng có rất nhiều người
xem cuộc đời này giống như một khách qua đường trong vội vă , nhưng
không bao giờ hiểu được “Tại sao tôi đến đây?”.
“Thấy nhiều người sống, ăn, ngủ và cuối cùng rời thế
giới này, nhưng không bao giờ hiểu được mục đích của việc đến thế gian
này, đó là một điều thực sự đau đớn. Khi tôi thấy nhiều người từ thiên
đường thệ ước đến thế gian này, tôi không thể ngăn được ư nghĩ “Thiên
đường giống như thế nào? Sự liên kết giữa chúng ta và thế giới bên kia
như thế nào? Làm thế nào để mang thông điệp từ ngàn xưa vào trái đất
này?”
Một sinh viên 17 tuối cùng đi với Giáo sư Barrios nói
rằng anh ta thích tất cả các màn tŕnh diễn, đặc biệt là thích hai bài
hát được Jiang Min tŕnh diễn. “Tôi thật sự rất xúc động bởi sự nhẹ
nhàng, thánh thót, và những nhắn nhủ mà bài hát mang lại cho tôi, tôi
không diễn tả nổi”.
|
Quay trở về đầu |
|
|
Lokeshvara Hội viên
Đă tham gia: 30 December 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 69
|
Msg 44 of 57: Đă gửi: 01 January 2007 lúc 5:29am | Đă lưu IP
|
|
|
các cô gái PLC thật là xinh tươi
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 45 of 57: Đă gửi: 21 January 2007 lúc 1:24am | Đă lưu IP
|
|
|
Những ngày không thể quên
Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-12-2006] Hơn 13 năm đă trôi qua từ khi tôi
đắc được Pháp. Nhưng, tôi cảm thấy như mới ngày hôm qua. Giọng nói rền
vang, nụ cười hiền lành và những lời giáo huấn từ bi của Sư phụ vẫn c̣n
sống động trước mắt tôi và trong trí tôi; chúng làm chính lại lời nói,
ư tưởng và hành động của tôi.
Tôi học hiểu được ư nghĩa thật của đời người ngày 16
tháng bảy 1993. Thế giới quan của tôi được thay đổi tận gốc. Tôi đă t́m
thấy chân Pháp của vũ trụ. Đó là ngày hạnh phúc nhất và không thể nào
quên được trong đời tôi. Tôi may mắn được tham gia khoá dạy của Sư phụ
tại Trung tâm Văn hoá Văn pḥng Điện lực tại thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và
Sân Vận động chơi banh trên tuyết của Cáp Nhĩ Tân, cả hai tại tỉnh Hắc
Long Giang. Tôi không thể diễn tả sự hạnh phúc và vui mừng của tôi,
cũng như diễn tả đúng sự biết ơn và ḷng kính ngưỡng của tôi đối với Sư
phụ.
Tôi không biết ǵ về khí công cả. Nhưng, tôi bị thu hút
sâu xa bởi lời giảng của Sư phụ trước khi lớp học. Tôi không chỉ cảm
thấy rất thoả mái, nhưng cũng cảm thấy sâu xa trong tâm trí tôi những
sự thay đổi lớn lao. Nó làm cho tôi cảm thấy như là tôi đang đi trở về
nhà sau khi đă rời đi một thời gian lâu. Tôi không muốn rời đi cả sau
khi buổi giảng đă chấm dứt. Tôi nghĩ đây không phải là một thầy khí
công thường, v́ vậy tôi quyết định tham gia khoá dạy, biết rằng đây là
một cơ hội không nên bỏ qua. Nếu không, tôi có thể mất nó vĩnh viễn.
Lúc đầu không có nhiều người trong lớp học. Mỗi ngày có
chỉ vào khoảng hai đến ba trăm người. Nhưng mọi người tham gia càng lúc
càng đông. Đến ngày thứ năm, nhiều người đến, và tất cả các ghế đều
chiếm hết. Lúc đầu, ngộ tính của tôi rất kém. Mỗi ngày tôi đi đến sớm
để có thể giành được hai ghế cho các người bạn của tôi. Để có thể nh́n
và nghe tốt hơn, tôi luôn cố chiếm các ghế ở hàng ba hoặc bốn, mà là
những chỗ tốt nhất nói về khoảng cách với bực giảng. Nhưng khi tôi nghe
các lời dạy của Sư phụ, tôi hiểu ra rằng đó là sai. Tôi đă quá ích kỷ.
Tôi ngay tức thời bỏ đi những tư tưởng sai của tôi. Điều mà Sư phụ dạy
chúng ta trong lớp làm cho các người nghe cảm thấy thật t́nh là đồng ư.
Mọi người đều chân thành muốn sửa ḿnh.
Sư phụ vô cùng cởi mở và dễ giăi. Giọng nói của Ông rất
nghe rất thu hút. Mọi người đều cảm thấy rất thoả mái, không có ư tưởng
xấu hoặc lo lắng trong trí. Mọi người đều cảm thấy hạnh phúc như một
đứa trẻ.
Trong buổi học tôi nh́n thấy có nhiều cột màu bên trên
đầu, vai và cơ thể của Sư phụ. Các cột không ngừng thay đổi. Đầu tiên
tôi nghĩ rằng đó là do ánh đèn tạo nên. Nhưng những người khác nói rằng
họ không nh́n thấy cái cột nào cả. Sau này tôi mới biết rằng tất cả các
cột đó là sự biểu hiện của các thứ công khác nhau của Sư phụ. Thật vô
cùng tuyệt diệu. Tôi nghĩ Sư phụ có thể là một vị Phật lớn nhất.
Sư phụ nói về Thiên Mục vào ngày thứ hai lớp học. Để
khai mở trí huệ cho các học viên về đề tài nhiều cấp không gian, Sư phụ
cho một thí dụ. Ông dùng một cái tách đen. Sư phụ nói (không chính xác
lời văn), “Tôi sẽ kéo cái tách nơi một không gian khác về phía bàn tay
trái của tôi. Chư vị hăy nh́n kỹ xem.” Sư phụ cầm cái tách trên bàn với
bàn tay mặt của Ông trong khi dời bàn tay trái của Ông cận bàn tay mặt
của Ông, kéo ra (cái tách từ nơi không gian khác) về phía trái. Ông nói
trong khi kéo ra, “Hăy nh́n bàn tay trái của tôi.” Ông ngưng kéo khi
bàn tay trái của Ông c̣n cách khoảng 30 cm với bàn tay mặt của Ông và
hỏi chúng tôi có nh́n thấy cái tách trong không gian khác trong bàn tay
trái của Ông hay không. Một số người trả lời, “Có.” Tôi quả thật có
thấy cái tách nơi không gian khác. Nhưng nó không đen. Nó trở thành
trắng. V́ vậy tôi nghi ngờ điều tôi nh́n thấy. Tôi cũng nh́n thấy Sư
phụ trở nên rất cao lớn trên bực giảng, đầu của Ông gần đụng trần nhà.
Nhưng Ông chỉ cao khoảng 1.8 m (5 ft. 11in.). Tôi cảm thấy rất lạ lùng.
Trong lúc nghỉ giải lao, khi một học viên chỉ cho một
học viên khác các bài công Pháp, tôi nh́n thấy Sư phụ chụp bắt một cái
ǵ trên bực giảng. Sau khi Ông chụp xong, Ông liệng nó xuống đất và dậm
chân mạnh mẽ lên nó. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ đang che chở cho học viên và
tiêu trừ các sinh vật xấu cho học viên của Ông. Là đệ tử của Sư phụ,
chúng ta không bao giờ có thể bù đắp điều mà Sư phụ đă ban cho chúng
ta. Chúng ta chỉ có thể tinh tiến hơn và tu luyện tốt để cho Sư phụ
được cảm thấy hài ḷng.
Mười ba năm đă qua. Mỗi khi tôi nhớ lại đoạn thời gian
này, tôi không cầm được nước mắt, và tôi luôn cảm thấy đặc biệt. Mỗi
khi tôi đọc đoạn sau đây, tôi cảm thấy như là tôi lại ở trong lớp của
Sư phụ:
”Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng
Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy
rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng
tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.”(Chuyển Pháp Luân)
Trong khoá học, mỗi ngày tôi đứng trước cửa của Trung
tâm Văn hoá, đôi lúc chỉ ở cách Sư phụ hai hoặc ba thước. Mỗi ngày tôi
nh́n thấy người ta bao quanh Sư phụ, kêu Ông chữa trị bệnh cho họ hoặc
là kư tên lên quyền sách Trung Quốc Pháp Luân Công (nguyên bản, không
phải bản xét lại). Nhưng, tôi không có làm các điều đó. Tôi nghĩ, “Nếu
chư vị muốn có được Công tốt, chỉ cần tu luyện tinh tấn.” Thật là vô lễ
để bao vây Sư phụ và làm loạn lung tung như vậy. Đôi lúc tôi nh́n thấy
Sư phụ ngước đầu lên và mỉm cười với tôi. Sau này tôi hiểu rằng có lẻ
Sư phụ biết được tâm ư của tôi. Tôi nghe Sư phụ nói nhiều lần về quyển
sách Ông viết. Ông nói mỗi chữ là vô cùng trân quí, chư vị c̣n cần một
chữ kư tên để làm ǵ? Nhưng Sư phụ vẫn kiên nhẫn kư tên với một nụ cười
cho mọi người.
Ngày thứ mười là cho các học viên đặt câu hỏi. Sau đây là những câu tôi đă hỏi:
1. Kính tôn Sư, tại sao Ông cao lớn như vậy trên bực
giảng? Có lúc Ông to lớn đến gần đụng trần nhà. Sư phụ nói với một nụ
cười (theo trí nhớ của tôi): “Vậy là chư vị đă nh́n thấy được sự thật.”
Chỉ sau khi học Pháp mà tôi mới hiểu tôi đă nh́n thấy được Pháp thân
của Sư phụ.
2. Sư phụ, trong buổi giảng thứ nh́, khi Ông cho một thí
dụ, tại sao cái tách nơi không gian khác (mà Ông đă kéo ra từ cái tách
nơi không gian này) trở thành trắng? Sư phụ nói các màu sắc sẽ thay đổi
trong các không gian khác. Màu đỏ sẽ trở thành màu xanh lá cây, màu đen
trở thành màu trắng, v.v. V́ tôi không có quyển sách lúc bấy giờ, tôi
quên những lời chính xác của Sư phụ.
3.Tôi vẫn c̣n cảm thấy e thẹn đă hỏi câu hỏi này. Sư
phụ, tôi nghĩ Ông là vị Phật lớn nhất. Ông đă đạt đến quả vị nào? Sau
khi đọc câu hỏi của tôi trên mảnh giấy, Sư phụ cười lớn mà không trả
lời nó. Lúc bấy giờ, tôi không hiểu các việc thiên đường của các vị
Phật, và cũng không có liên lạc với các người tu của Phật giáo. Tôi ngu
muội quá, và câu hỏi của tôi thật quá tức cười. Nó quá vô phép đối với
Sư phụ. Bây giờ tôi biết Sư phụ đă đến để cứu độ chúng sinh và chính
Pháp càn khôn. Sư phụ không phải đến để tu luyện.
Khi khoá học sắp kết thúc, tôi cảm thấy rất khó mà nén
sự xúc động. Với cung kính, không muốn rời đi và biết ơn, tôi viết một
bài chia sẻ kinh nghiệm và tŕnh nó lên Sư phụ, Tôi nhớ có hai câu
trong đó: “Cái ngày mà con đắc được Pháp, con có một ư nghĩ trong tâm.
Cho dù điều ǵ xảy ra, con sẽ chân chính tu luyện cho đến cùng. Khổ nạn
và khó khăn không thể ngừng bước chân của con. Đi trở về chân bản ngă
là nguyện ước duy nhất của con.”
Trong hơn một thập niên tu luyện trong khổ nạn, khó khăn
và cả sự khủng bố đẫm máu, trong cuộc tranh đấu chống lại bức hại, đó
là sự ban ân từ bi cứu độ của Sư phụ mà đă có thể giúp tôi vững như kim
cương và có đức tin kiên định nơi Sư phụ và Đại Pháp. Tôi sẽ c̣n tinh
tấn hơn và không bao giờ buông trôi. Tôi sẽ làm “ba điều” được tốt và
bước đi mỗi bước tốt đẹp.
Bản tiếng Hán: http://minghui.ca/mh/articles/2006/12/10/144183.html
Bản tiếng Anh: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/12/28/81220.htm l
Đăng ngày 17-01-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản. 17-01-2007 : Tâm đắc thể hội : Chuyện Chính Pháp : Đại Pháp trên thế giới
|
Quay trở về đầu |
|
|
kungfufan Hội viên
Đă tham gia: 06 January 2007 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3
|
Msg 46 of 57: Đă gửi: 22 January 2007 lúc 4:40am | Đă lưu IP
|
|
|
abeo đă viết
------------------------------------------------------------ ------
Càng đọc bài của Legiabn viết, tôi càng thấy buồn cười, hihi.
Chửi hay lắm! . Vu cáo hay lắm. Nhiều lúc, cứ tự hỏi, Legiabn là ai? CoThom là ai? Vào đây với mục đích ǵ? Sao chỗ nào cũng chửi bới khích bác. Thực ra cũng không khó trả lời cho lắm. Các vị vào đây với nhiệm vụ là như thế. C̣n có bao nhiêu nữa? ------------------------------------------------------------ ------
câu nói này tui nên hỏi abeo,cyberkey,woonderkid ḱa
sao tui thấy thương cho các bạn quá các bạn cứ mù quáng tin vào cái pháp luận công kia mà càng lúc càng nghập sâu vào nghiệp chướng rồi
tui đă đọc cái pháp luận công ǵ đó của mấy người từ đầu tới giờ sao tui thấy "đỏ con mat bên phải ngứa con mat bên trái" quá càng đọc tui càng tin nó là tà pháp.c̣n cái ông lư hồng chí ǵ đó (không biết ổng có bà con ǵ với chí phèo không) không biết ổng nhồi nhét cái ǵ vào đầu của mấy người mà mấy người tin vào ổng sái cả cổ thế không biết ổng có tài ǵ không nhưng với cái cách ổng quảng cáo cho cái pháp môn pháp lợn công của ổng là tui có thể liệt ổng vào hàng ĐẠI SƯ PHỤ MAKERTING rồi vổ ngực xưng tên "TA LÀ ĐẠI PHỊA"(ủa lộn phật chứ) đại phật ǵ mà để cho hơn 1000 tín đồ của ḿnh chết thảm mà ḿnh đừng ở ng̣ai hô hào. tui thấy mấy người đúng là những con rối chính hiêu. nghe theo mấy người có ngày tui củng chảng nhớ tên cha mẹ ḿnh nửa quá suốt ngày hô hào cho cái pháp môn "tà ma ngoai đạo" đó mà không biết mệt lập hết topic này cho tới topic kia.
nói thật đi các người có mục đích ǵ.
nếu mấy người là những người b́nh thường c̣n đủ lư trí để phân biệt đâu là phải trái đúng sai th́ hăy làm ơn từ bỏ cái tà pháp kia đi cố gáng mà phụng dưỡng cha mẹ già c̣n vẫn chấp mê bất ngộ th́ làm ơn đóng cửa lại mà luyện cái pháp lợn công của mấy người đi c̣n không th́ kiếm cái núi tà lơn sóc sơn nào đó mà tu luyện khi nào "thành tiên thành phật" rồi th́ "đi mây về gió" mà gạp tui đừng có ở đó mà hô hào có ngày công an mời mấy người vô giảng pháp trong nhà đá đó.
c̣n nếu mấy người là bọn phản động th́ làm ơn đi chổ khác đi chổ khác mà tuyên truyền cho cái luận điệu chống phá của mấy người ở đây chỉ có những con người muốn t́m hiểu về những diều huyền bí trong cuộc sống này thôi không ai ngu đến nổi không phân biệt được phải trái đúng sai, tà pháp chính pháp để cho mấy người lợi dụmg đâu
Sửa lại bởi kungfufan : 22 January 2007 lúc 4:47am
|
Quay trở về đầu |
|
|
kungfufan Hội viên
Đă tham gia: 06 January 2007 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3
|
Msg 47 of 57: Đă gửi: 22 January 2007 lúc 4:59am | Đă lưu IP
|
|
|
tui củng có 1 câu hỏi nhỏ dành cho mấy người đây
" mạt trời mọc ở hướng nào" trả lời đi những tín đồ của ĐẠI PHỊA LƯ HỒNG CHÍ
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 48 of 57: Đă gửi: 22 January 2007 lúc 10:54am | Đă lưu IP
|
|
|
Những kinh nghiệm tu luyện của tôi
[Minh Huệ] Trước đây tôi chưa bao giờ
nghĩ là tôi sẽ dịch bài, viết văn cả, v́ tôi là dân học toán, dùng lư
luận để giải quyết vấn đề… Tôi rất thích đọc, t́m ṭi, nghiên cứu và
học hỏi.
Tôi cũng “thành công” trong đời sống; có gia đ́nh, con
cái, vợ chồng tôi có sự nghiệp vững vàng, nói chung là cũng tạm đủ. Tuy
nhiên, tôi biết rằng ḿnh sinh ra không phải để đi t́m những thứ này v́
những ǵ tôi có được cũng không làm cho tôi toại nguyện. Nói chung gia
đ́nh, con cái, bạn bè, thân nhân, sự nghiệp, tiền của… tất cả những ǵ
mà ḿnh trước đây cho là ước nguyện, đều không thật, v́ tất cả những
thứ đó mang lại cho ḿnh rất nhiều lo âu, phiền muộn khác. Tôi bèn đi
t́m đọc những sách vở về tu luyện Phật giáo, nhất là về thiền học. Tôi
đọc rất nhiều, biết cũng không ít, cũng rất chăm chỉ để tu luyện, nhưng
vẫn không trừ dứt được tham, sân, si, ngă, mạn, nghi; tai, mắt, mũi,
miệng, thân, ư vẫn là của người thường. Tôi thất vọng lắm, nhưng vẫn
không bỏ cuộc và niệm trong đầu là tôi muốn tu luyện thật sự, và t́m
pháp môn để tu luyện. Vài ngày sau, tôi đi làm buổi trưa và nhận được
một tờ báo Pháp Luân Công. Tôi nhận và nhét vào túi, sau giờ làm việc
tôi đọc tờ báo và vào www.falundafa.org để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân
(Anh ngữ) suốt ngày hôm đó. Tôi cũng điện thoại cho những người phụ
trách địa điểm tu luyện tại địa phương tôi và bắt đầu học những bài
Công Pháp trong tuần đó.
Lần đầu tiên khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân,
nước mắt thật nhiều, thương cho ḿnh, thương cho người, thương cho kiếp
nhân sinh cứ chạy ḷng ṿng, ch́m đắm trong biển u mê, vô vọng. Từ đó,
mỗi ngày tôi đều vào www.clearwisdom.net hay www.pureinsight.net
rất thường xuyên để học hỏi thêm về những giác ngộ, kinh nghiệm của các
bạn tu khác. Tôi bắt đầu học “viết” từ đó, v́ muốn chia xẻ những điều
ḿnh giác ngộ, học và chiêm nghiệm được trong khi ḿnh tu luyện. Bài
đầu tiên tôi viết là “Hạnh phúc ở nơi nào?”; bây giờ mỗi lần đọc lại,
thấy xấu hổ quá sá!
Thấy Đại Pháp vô giá quá, ḿnh may mắn đắc được, nhưng
nhiều người khác th́ không có cơ hội để biết đến, nhất là những người
Việt không đọc được Hán ngữ hay Anh ngữ. Thấy thương họ vô cùng, và
quyết chí dịch ra Việt ngữ cho họ đọc và học được Đại Pháp Nhiều khi
đọc được những bài rất giá trị, dịch ra Việt ngữ, nhưng sau đó, khi đọc
lại, chẳng vừa ư, bèn xoá đi; lần khác, tập dịch từng chữ một, rồi đọc
lại cũng bỏ đi. Nhưng lại tiếc, v́ nhiều bài quá hay, rất giá trị. Có
lần dịch tới 3 giờ sáng, và đọc lại thấy sảng khoái, thích thú vô cùng.
Mỗi lần vào đọc www.clearwisdom.net là mỗi lần tôi
“ch́m sâu” trong đó. H́nh như mỗi bài đều có sức mạnh riêng của nó. Ở
đó như một thế giới khác; tôi đang sống với con người khác của chính
tôi. Tôi như được gạn lọc đi những dơ bẩn của cuộc sống hằng ngày. Tôi
muốn tất cả những người Việt nam được đọc hết những bài trong đó, cũng
tiếp nhận được “chất” Pháp từ những bài đó. Tôi cố gắng bỏ thêm thời
gian nhiều hơn để đọc và dịch bài. Tuy nhiên, việc học Pháp của tôi hơi
bị thiệt mất một phần, và đây là một sai lầm lớn nhất trong con đường
tu luyện của tôi. Từ việc học Pháp ít, chánh niệm không vững vàng, ḿnh
không có chánh hành, từ đó ḿnh có nhiều sơ hở và bị can nhiễu, và rơi
vào sự dàn dựng của tà ác mà ḿnh không biết. Trong bài “Giảng Pháp tại tại Philadelphia vào năm 2002” Sư phụ dạy rằng:
“Chánh niệm của chư vị và mọi việc mà chư vị hoàn
thành đều đến từ Pháp, v́ thế không cần biết là chư vị bận rộn đến đâu,
chư vị không được lơ là học Pháp”
Tôi thật sự sống trong từng bài mà tôi đọc và dịch;
nhiều khi cảm xúc rất mạnh, hai vai tôi rung lên v́ tôi rất ngưỡng mộ
những đệ tử thiếu nhi nghèo khó tại Trung Quốc đă tiết kiệm, gom góp
từng xu để mua vật dụng in tài liệu giảng rỏ sự thật, nhiều em thà bị
trục xuất ra khỏi trường chứ không làm nhục Đại Pháp, các em mồ côi cha
mẹ v́ Đại Pháp đă quên thân và không v́ miếng cơm manh áo mà quên phẩm
chất con người. Tôi rất ngưỡng mộ những bậc đàn anh, đàn chị, đàn cha
đă v́ Chân Thiện Nhẫn mà xem nhẹ sự sống, xem nhẹ những đau
đớn, quên luôn cả thân ḿnh. Họ biết những ǵ sẽ chờ đón họ khi họ lên
Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, khi họ hô lớn “Pháp Luân
Đại Pháp Hảo” giữa sân chào cờ trong trại cưỡng bức lao động, hay trong
các “phiên toà án nhân dân”, khi họ xen vào làn sóng của đài truyền
h́nh, đưa phim tài liệu Pháp Luân Công chiếu trên đài truyền h́nh Trung
Quốc, khi họ làm việc trong các trạm Internet tại Trung Quốc để lấy bài
từ Minh Huệ (www.minghui.org)
xuống để in tài liệu, khi họ in tài liệu tại các địa điểm phát hành tài
liệu giảng rỏ sự thật, khi họ đi giảng rỏ sự thật, và khi họ gửi bài,
tài liệu từ Trung Quốc cho Minh Huệ để cho chúng ta được đọc. Bao nhiêu
người đă ngă xuống? Bao nhiêu máu đă đổ? bao nhiêu người đă tât nguyền?
Bao nhiêu bé thơ vô tội đă mồ côi? Bao nhiêu người c̣n đang bị giam
giữ? Tại sao họ có thể làm được những điều đó? Tất cả là để duy hộ Đại
Pháp. Tôi nh́n lại ḿnh, thấy ḿnh bé nhỏ quá, vô nghĩa quá, ích kỷ
quá. Nếu người ta tách đi Đại Pháp ra khỏi tôi, chắc tôi cũng không c̣n
ǵ. Và tôi nghĩ họ cũng nghĩ như vậy. Chính v́ họ trân quư Đại Pháp cho
nên có những hy sinh cao cả đó. Tôi cũng muốn những người Việt Nam và
toàn thế giới được đọc, biết được những hy sinh đó để họ tự hỏi tại sao
những người này hy sinh như thế cho Đại Pháp họ đă đắc.
Tà ác tồn tại và bức hại chúng ta là v́ nhân loại không
biết sự thật về Đại Pháp, và bị tà ác lừa mị. Nên việc giảng rỏ sự thật
về Pháp Luân Công và chính sách khủng bố Pháp Luân Công để cứu độ chúng
sinh rất là quan trọng. Tôi rất ngưỡng mộ những đệ tử tại Bắc Kinh,
Liêu Ninh đă dán hàng ngàn tờ truyền đơn trên mọi góc đường, góc phố;
những đệ tử đă đạp xe đạp hàng trăm cây số để giao tài liệu cho các
vùng khác; những anh chị em sinh viên, học sinh đă dám giảng rỏ sự thật
cho thầy cô, bạn học, sửa những câu hỏi phỉ báng trong bài thi, xem
thường nguy hiểm, tương lai của chính ḿnh; những cụ già không biết ǵ
về computer, dám mua máy, lên Minh Huệ lấy tài liệu và in để phân phát
cho mọi người; những bậc đàn anh dám nói thẳng với công an, cai ngục
rằng “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”. Tôi cũng rất khâm phục những đệ tử bên
ngoài Trung Quốc đă bỏ thời gian, tiền bạc, công ăn việc làm… để tổ
chức những cuộc biểu t́nh, diễn hành, thỉnh nguyện, họp báo, nhân
quyền… trên toàn thế giới. Tôi biết rằng bất cứ nơi nào Đại Pháp có
mặt, Chân Thiện Nhẫn có mặt, là ở đó không c̣n tà ác, ở đó có
tương lai. V́ thế, mỗi khi đọc những bài này, tôi muốn dịch và đăng
ngay lập tức, v́ lan truyền tin tức Đại Pháp cũng là một h́nh thức để
cứu độ. Nếu nhân loại thực hành Chân Thiện Nhẫn, dẫu có khổ nạn nào xảy đến, đều có thể qua được.
Tất cả những ǵ họ làm được là v́ họ đă chuyên tâm học
Pháp, lănh hội được lời dạy của Sư phụ, làm đúng trách nhiệm của đệ tử
trong thời Chánh Pháp. Trong bài “Hăy vứt bỏ tâm con người, và hăy cứu độ thế nhân” Sư phụ dạy rằng:
“Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ
đại đă được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ
phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đă là hy vọng duy nhất cho
việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không; vậy nên, tất cả
các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu
toàn diện giảng thanh chân tượng.”
Lần đầu tiên tôi đọc các bài mà các đệ tử dùng chánh
niệm để bước ra khỏi trại giam, đồn công an, hay vượt thoát những nguy
hiểm trong khi đi giảng rỏ sự thật, tôi hoàn toàn khâm phục, và không
biết làm sao để có được chánh niệm mạnh như thế. Lúc đầu, tôi hiểu lầm
chánh niệm theo định nghĩa của Phật giáo tức là vô niệm. Nhưng sau này,
khi học Pháp nhiều, và đọc nhiều, dịch nhiều, tôi thấu hiểu được chánh
niệm và làm sao để có chánh niệm. Thực ra tất cả điều phi thường mà các
đệ tử làm được là do chánh niệm của họ. Và chánh niệm chỉ có được khi
ḿnh chuyên tâm học Pháp. Nói rơ hơn, chánh niệm chính là bóng và Pháp
chính là h́nh. Không có h́nh th́ không có bóng. Trong bài “Bài trừ can nhiễu” (trong Tinh tấn Yếu chỉ 2), Sư phụ dạy rằng:
“Pháp có thể phá vỡ tất cả chấp trước, Pháp có thể
tiêu hủy tất cả tà ác, Pháp có thể làm sập đổ mọi lừa dối, và Pháp có
thể làm vững mạnh chánh niệm.”
Tôi nh́n quanh tôi, nh́n lại thế giới hôm nay, có một
nhóm, một tổ chức, một đoàn thể nào có thể có được những con người như
thế không? Mỗi đệ tử Đại Pháp chân chính là một bài học, là một tấm
gương đạo đức, một lư tưởng sống cho đời này và vạn đời sau. Tôi thấy
tôi may mắn vô cùng. Tôi được một Sư phụ, một Pháp, và vô số các những
tấm gương tốt để theo tu học. Có c̣n ǵ quư bằng? Được đọc, được dịch
lại những bài đó cho đồng bào ḿnh đọc là việc làm mà tôi thấy ích lợi
vô cùng. Tôi biết có một số người cho rằng những bài trên
www.clearwisdom.net chỉ là những bài viết của những người tu luyện như
ḿnh, th́ đọc làm ǵ, chỉ cần đọc những bài giảng Pháp của Sư phụ thôi.
Tôi thấy cái nh́n đó vô cùng hạn hẹp. Pháp là vô cùng. Hiểu Pháp là tuỳ
tŕnh độ tu luyện của mổi người. Học hỏi kinh nghiệm của các bạn tu
khác giúp chúng ta tu luyện tinh tấn hơn, hiểu Pháp rộng và nhất là
chúng ta theo kịp tiến tŕnh của thời Chánh Pháp. Tu luyện Pháp Luân
Công không giống như tu luyện Phật giáo hay bất cứ một tôn giáo nào
khác. Chính Sư phụ cũng khuyến khích chúng ta học hỏi, trao đổi kinh
nghiệm tu luyện để tinh tấn.
Được tu luyện, học hỏi, làm việc với các bạn người Việt
là một điều đáng quư khác. Tôi thấy trong khi làm việc là cơ hội cho
ḿnh tu luyện. Trong cái nhóm nhỏ này, chúng ta cùng có một Sư phụ, một
Pháp, một tâm nguyện cứu độ, th́ không ǵ chúng ta không vượt qua được.
Hăy nghĩ đến những điểm tương đồng, cái mẫu số chung, cái tâm nguyện mà
chúng ta cùng có. Hăy giúp nhau tu học, sửa chữa những lỗi lầm, dứt bỏ
những chấp trước, tính chất củ của con người để cùng nhau tinh tấn hơn
trên con đường tu luyện của ḿnh. Tôi thật sự học được rất nhiều trong
khi làm việc với các bạn người Việt: nhất là tự nh́n vào trong để tự
xét ḿnh, không để tâm lay động khi có chuyện xảy ra và luôn luôn giữ
chánh niệm thật vững. Tôi biết tu luyện không phải là đi nghỉ mát.
Trong những năm qua, dầu biết bao nhiêu khổ nạn đă đến và nhất là cơn
Pháp nạn này. Tôi mong ước rằng chúng ta hăy cùng nhau, người củ giúp
người mới, phát thệ nguyện cứu độ chúng sinh, giảng rỏ sự thật về Pháp
Luân Công và chính sách khủng bố Pháp Luân Công cho mọi người.
Đường tu luyện c̣n dài, hăy lấy Pháp làm thuyền, lấy
tâm làm hành lư. Hăy thanh tỉnh, lắng nghe tiếng nói từ tâm thức, những
lời thệ ước từ thiên kỷ xưa, thúc giục chúng ta hăy thắp đuốc lên
đường, v́ Ngài đang đưa tay đón đợi chúng ta từ bến bờ bên kia. 06-11-2004 : Tâm đắc thể hội : Ư kiến tu luyện : Học viên người Việt
Bản dễ in
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 49 of 57: Đă gửi: 22 April 2007 lúc 11:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
Nhớ lại những ngày Sư phụ dạy Pháp tại thành phố Quí Dương, tỉnh Quí Châu
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-5-2006] Đối với tôi, thánh Tư 1993 là một
thời gian tôi không bao giờ quên. Nó cũng là một thời điểm then chốt
trong cuộc đời tôi.
Tôi bị tàn tật và bị đau nhiều chứng bệnh trong quá khứ.
Khi tôi nghe nói khí công có thể chữa lành bệnh, tôi không tránh được
đi t́m học đủ thứ khí công loạn bậy. Dù chúng không giúp ích được ǵ,
tôi vẫn không muốn buông bỏ sự truy cầu dùng khí công để chữa bệnh cho
tôi.
Khi tôi nghe nói vào tháng Tư sẽ có một vị Thầy khí công
đến thành phố Quí Dương tỉnh Quí châu để tổ chức một ‘khoá học Pháp
Luân Công’, tôi quyết định tham gia nó. Khi đến lúc, một nhóm tập luyện
khí công chúng tôi quyết định cùng nhau đi đến khoá học, nhưng tôi gặp
phải một số can nhiễu. Sau đó, tôi vẫn có thể đến được Quí Dương cùng
với hai người khác.
Khi ba người chúng tôi hối hả đến nơi, th́ chúng tôi đă
bị trễ mất nhiều ngày, và lớp học sẽ kết thúc trong ba ngày nữa. Sau
khi bỏ xuống hành lư, sau đó tôi đi đến nơi với sự buồn và giận để gặp
Sư phụ. Khi tôi t́m được căn pḥng của Sư phụ và nh́n thấy cánh cửa
đóng, tôi không tránh được qú xuống và khóc nức nở. Tôi vừa khóc vừa
nói, “Có người đă cố cản ngăn tôi đi học Pháp môn…” Sau đó cánh cửa mở
ra. Sư phụ từ bi bước ra để gặp tôi. Khi tôi nh́n thấy Sư phụ, tôi
không thể nói được một lời nào.
Trong buổi chiều, chúng tôi đi đến lớp học. Nhưng v́
chúng tôi mang sự hận thù trong tâm tư, nên khi chúng tôi đi đến nơi
th́ đă bị trễ hơn một giờ đồng hồ. Các giấy vào cửa đă ngưng bán. Chúng
tôi không vào được bên trong. Sau đó chúng tôi cầu xin với các nhân
viên phụ trách cho phép chúng tôi đi vào trong để nghe. Các người giữ
cửa giải thích, “Đây là một luật lệ, không thể bán giấy vào cửa trong
ba ngày cuối.” Tôi gần khóc, “Xin hăy cho chúng tôi đứng ở cửa để nghe
lời giảng! Thật không dễ cho chúng tôi để đi đến được nơi đây từ xa
xôi. Chúng tôi rất muốn trả tiền!” Trong khi nói, chúng tôi tất cả đều
đưa tiền ra. Nhân viên bị cảm động bởi sự thành tâm của chúng tôi. Một
người trong họ nói, “Nếu vậy, xin hăy đợi một chút, tôi sẽ đi vào trong
nói với Sư phụ.” Một lúc không lâu sau, người đó trở ra và nói vui vẻ,
“Sư phụ muốn chư vị đi vào. Ông nói chư vị đă đến v́ một tiền duyên.
Ông không cần chư vị trả tiền. Xin hăy vào trong!” Tôi thật vô cùng
mừng rỡ. Chúng tôi cám ơn họ và đi vào trong.
Khi tôi vừa ngồi xuống, th́ cảm thấy bộ đầu tôi kêu ầm ĩ
và tim tôi đập loạn. Tôi không thể nghe rơ điều ǵ Sư phụ đang giảng.
Trong một lúc tôi nghe tiếng vỗ tay và tiếng người dời ghế. Máy phóng
thanh trên bực giảng cũng tuyên bố, “Xin hăy ở lại tại chỗ.” Tất cả mọi
người tham dự đều đứng dậy. Chúng tôi cũng đứng dậy, đi theo họ. Sau đó
chúng tôi hiểu rằng dạy công đă bắt đầu. Một thanh niên ở phía trước
đang biểu diễn các động tác trong khi nói, “Đầu tiền băo luân…”
Tôi đă tập nhiều thứ khí công khác trước đây, v́ vậy tôi
khẽ nhắm mắt trong khi làm theo các động tác. Th́nh ĺnh tôi cảm thấy
hai bàn tay to và ấm dịu dàng nâng cườm tay tôi lên. Tôi lẹ làng mở mắt
ra, và ngạc nhiên nh́n thấy Sư phụ đang sửa chữa động tác tay của tôi.
Th́nh ĺnh tôi cảm thấy ấm toàn thân và không thể nói lời ǵ trong khi
nh́n trân Sư phụ. Tôi chỉ nghe Sư phụ nói nhẹ nhàng, “Không cần nhắm
mắt lại trong khi mới bắt đầu học tập động tác.” Ông cũng chỉ nơi trán
tôi và nói, “Ḷng bàn tay của anh cần đối diện nơi này.” Sau đó Ông
dùng đôi tay ấn hai ngón tay giữa của tôi và nói, “Hăy giữ bàn tay hoa
sen.” Sau đó Ông chỉ cho tôi thấy ‘bàn tay hoa sen’ là sao. Thật là một
vị Thầy từ bi lớn lao! Ông không những đích thân chỉ dẫn cho tôi động
tác mà c̣n sửa chữa chỗ sai của tôi.
Chúng tôi trở về khách sạn sau 10 giờ đêm. Khi chúng tôi
sắp sửa đi ngủ, tôi nghe có tiếng gơ cửa. Một học viên bước vào nói với
chúng tôi với một nụ cười, “Hăy rửa ḿnh sạch sẽ, và sau đó thư giản.
Sư phụ nói trong một lát nữa đây Ông sẽ giúp điều chỉnh cơ thể cho chư
vị. Sư phụ đang ở tầng lầu ba, ngay dưới căn pḥng của chư vị.” Người
học viên nói tiếp, “Dù chư vị hụt lúc Sư phụ gắn Pháp Luân và mở Thiên
mục cho chúng tôi, Sư phụ nói cũng được thôi v́ chư vị đă đến. Chư vị
đến v́ tiền duyên. Chư vị có thể đi sửa soạn đi. Sau khi Sư phụ điều
chỉnh cơ thể cho chư vị xong, tôi sẽ mang quyển sách đến để chư vị đọc.
Quyển sách tên là Trung Quốc Pháp Luân Công. Quyển sách này đă bán hết
rôi.”
Chúng tôi tức thời đi rửa ḿnh, và sau đó trở lại ngồi
xếp bằng trên giường chờ Sư phụ đến. Tôi chỉ có thể ngồi xếp bằng thôi.
Không đầy hai phút, tôi cảm thấy có cái ǵ quay nơi bụng dưới của tôi,
nó từ nhỏ trở thành lớn, và có lúc quay nhanh có lúc quay chậm. Tôi
cũng cảm thấy ấm và vô cùng thoả mái. Tôi biết tôi đă nhận được một
Pháp Luân. Tôi không tránh được kêu lớn lên, “Tôi đă được một Pháp
Luân! Tôi đă được một Pháp Luân!” Hai người kia cũng có cảm giác tương
tự.
Chỉ sau đó tôi mới hiểu ra rằng tôi đă đắc được điều quí
báu nhất trần đời! Dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày, đó là
điều mà tôi đă hằng ao ước và chờ đợi từ hằng bao nhiêu ngàn năm. Cơ
hội thật quá quí báu.
Vào tháng tám cũng cùng năm đó, Sư phụ lại đến Quí Dương
để dạy Pháp. Lần này, dù tôi không thể ở cùng khách sạn với Sư phụ,
ngoài việc được nghe chính Sư phụ dạy Pháp, tôi được có hai cơ hội gặp
trực tiếp với Sư phụ. Một lần là khi chúng tôi trên đường đi về khách
sạn sau buổi học. Khi bốn năm người chúng tôi đang bước đi chậm chạp,
tôi th́nh ĺnh nh́n về phía sau. “Ồ, Sư phụ đang đi phía sau chúng ta.”
Chúng tôi đều nh́n lại phía sau, thấy Sư phụ chỉ cách chúng tôi có vài
thước. Hai ba người học viên cùng đi với Sư phụ. Chúng tôi đều ngừng
lại nh́n Sư phụ, mỉm cười không một lời nói. Sư phụ bước về phía chúng
tôi trong khi nh́n chúng tôi. Ông gật đầu mỉm cười với chúng tôi.
Một lần khác là vào buổi sáng, ba người chúng tôi mà
không thể bước đi b́nh thường đi trở lại nơi mà tất cả các học viên đă
tập công cùng nhau. Tôi không thể nhớ rơ địa điểm. Chúng tôi bước đi
rất chậm và nói chuyện cùng nhau. Th́nh ĺnh tôi nghe được một giọng
nói hiền lành đến từ phía sau chúng tôi, “Các anh có sao không?” Một
học viên trả lời liền, “Chúng tôi tốt!” Chúng tôi biết ra rằng Sư phụ
đă ở sau lưng chúng tôi từ một lúc lâu, che chở cho chúng tôi. Sự chăm
sóc ân cần của Sư phụ cho thấy qua câu chào hỏi của Ông! Nó không chỉ
nói lên sự lo lắng của Sư phụ xem chúng tôi có thể bước đi trở về khách
sạn, hoặc nếu chúng tôi có thể học Pháp và tập Công không, mà nó c̣n có
ư nghĩa là hỏi chúng tôi sau này có thể tiếp tục tu luyện không, chúng
tôi có thể kiên định tiếp tục sự tu luyện và đi theo Sư phụ cho đến
cùng không, và chúng tôi có thể làm như vậy khi chúng tôi gặp nhiều thứ
trắc nghiệm và khó nạn trong tương lai! Con đường vẫn c̣n dài. Có bao
nhiêu hoàn cảnh khó khăn đang chờ đợi chúng tôi? Sư phụ đang chăm sóc
cho chúng tôi và che chở cho chúng tôi, cũng như đang khuyến khích
chúng tôi!
Tôi cảm thấy xúc động mỗi khi nhớ lại kỷ niệm này. Cũng như lời Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền Công giảng
Pháp, tôi nói thật rằng … Sau này chư vị sẽ hiểu ra, chư vị sẽ thấy
rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.”
Thời gian qua thật nhanh và đă mười ba năm rồi từ khi
đó. Giọng nói, cử chỉ và nụ cười của Sư phụ và sự từ bi của Ông đă cho
tôi một kỷ niệm vĩnh viễn. Sư phụ thương kính, xin đừng lo! Con sẽ
không làm Sư phụ thất vọng đâu! Sau tất cả những khó nạn và cản trở
trong thời gian hơn mười năm, tôi không bao giờ nằm xuống mà không ngồi
dậy. Dù tôi đă một lần bị kêu án và gửi đi nhà tù, tôi không bao giờ bị
lung lay trong sự cương quyết tu luyện của tôi trong Đại Pháp. Tôi
cương quyết đi theo Sư phụ và trở về nơi quê hương tuyệt vời mà tôi
hằng mơ tưởng được trở về.
“Tầm Sư kỷ đa niên,
Nhất triêu thân đắc kiến.
Đắc Pháp văng hồi tu
Viên măn tuỳ Sư hài.”
(“Duyên qui thánh quả” trong Hồng ngâm)
Ngày 5 tháng 5 năm 2006
Bản tiếng Hán: http://minghui.ca/mh/articles/2006/5/16/127934.html
Bản tiếng Anh: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/5/23/73657.html
Đăng ngày 21-04-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản. 21-04-2007 : Tâm đắc thể hội : Chuyện Chính Pháp : Đại Pháp trên thế giới
|
Quay trở về đầu |
|
|
CyberKey Hội viên
Đă tham gia: 30 August 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 82
|
Msg 50 of 57: Đă gửi: 24 April 2007 lúc 11:21am | Đă lưu IP
|
|
|
Chứng cớ quả báo tại trại lao động cưỡng bách Bạch Mă Long, tỉnh Hồ Nam[/SIZE]
[MINH HUỆ 12-3-2007] Ghi chú của ban biên tập: Trong cả nền văn hoá Tây phương lẫn Trung Quốc, nguyên lư nghiệp báo, đó là, con người cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm đối với những hành động của ḿnh, là được rộng răi chấp nhận. Giáo lư căn bản Pháp Luân Công là đặc tính của vũ trụ, “Chân-Thiện-Nhẫn.” Vũ trụ sẽ thưởng cho những hành động mà hoà hợp với nguyên lư này, trong khi các hành động như là đánh đập, tra tấn và giết người sẽ gặp quả báo. Nói cách khác, hành động tốt sẽ được tốt, hành động xấu sẽ gặp quả báo. Các bài viết như sau đây là để nhắc nhở cái nguyên lư này cho những ai mà phạm phải những hành động xấu. Trong khi phần nhiều những kẻ bức hại Pháp Luân Công chỉ là “làm theo lệnh,” luật vũ trụ đ̣i hỏi rằng họ cũng phải chịu trách nhiệm cho những hành động của họ, và chỉ có thay đổi tốt lại những hành động xấu th́ họ mới có thể thoát khỏi quả báo.
Trại Lao động Cưỡng bách Bạch Mă Long tại tỉnh Hồ Nam là một địa ngục trần gian. Đó là một trong những nơi mà các đại diện của Đảng Trung Cộng (ĐTC) tà ác tại tỉnh Hồ Nam bức hại các học viên Đại Pháp. Cảnh sát nơi đó đă mất hết căn bản con người của họ. Họ bắt học viên Đại Pháp chịu đựng sự bức hại và chửi mắng tàn nhẫn và làm bại hoại lương tâm và đạo đức con người.
Cách đây không bao lâu, tất cả nhân viên của trại đều phải qua sự khám nghiệm sức khoẻ. Trong số 52 viên chức cảnh sát mà đă qua sự khám nghiệm, không có người nào có được sức khoẻ tốt. Một số là kinh nghiệm khó ở, nhưng không t́m được căn bệnh. Sau đây chúng tôi liệt kê một số chứng cớ về các viên chức cảnh sát nhận quả báo.
1. Vương Hữu Xuân (Wang Youchun) là phó trưởng trại lao động. Trại thành lập một đội bức hại Pháp Luân Công, cũng gọi là Đội số 7, ngày 16 tháng tám 2000. Trong buổi lễ, Wang Yuchun lên đọc diễn văn lăng mạ và nói xấu Pháp Luân Công. Không bao lâu sau, y khám ra một bệnh rất nghiêm trọng. Nhưng y không xem đó như là một điềm trời. Y tiếp tục làm sai và thường đánh đập các học viên Đại Pháp. Y cũng ép buộc các học viên chịu sự tẩy năo. Năm 2001 y bị khám ra chứng bệnh ung thư gan đến thời cuối và chết 11 tháng sau đó, vào tuổi bốn mươi.
2. Y Kim Nga (Yi Jinge), nữ, 50 tuổi, là phó giám đốc trại lao động và giám đốc chính trị giữa 1999 và 2004. V́ y thị hết ḷng trong việc “chuyển hoá” các học viên Đại Pháp, vào tuổi 42 y thị nhận được một bằng tưởng thưởng “danh dự,” được đi gặp Lư Lam Thanh (Li Lanqing), lănh đạo toàn quốc Pḥng 610 của ĐTC. Từ đó, điều kiện thể chất của y thị thay đổi rất nhiều. Sự bài tiết cơ thể của y thị bắt đầu rối loạn. Y thị bị bệnh tim, gan và mật. Vào đầu năm âm lịch 2003, các hành động tà ác của Yi Jinge làm ảnh hưởng đến cha mẹ chồng. Cả hai đều chết trong một vụ x́ hơi độc.
3. Vương Ngọc Lan (Wang Yulan), y sĩ cấp một của y viện trại lao động, từ năm 2000 đă hợp tác với các lănh đạo trại và cùng với cặp vợ chồng Triệu Quế Bảo (Zhao Guibao) và Lô Vịnh Tuyền (Lu Yongquan) để bức hại tàn khốc các học viên Đại Pháp. Y thị chích vào các học viên nhiều thứ thuốc làm tiêu huỷ hệ thống thần kinh trung ương của họ. Hơn một trăm học viên bị tàn tật, bị khủng hoảng tâm lư và mất trí nhớ. Có người c̣n bị rơi vào t́nh trạng mê man là kết quả của thuốc chích. Năm 2004, sau khi hoàn tất hồ sơ về hưu của y thị, Vương Ngọc Lan, 55 tuổi, chết v́ bệnh ung thư ruột.
4. Tống Lợi Quân (Song Lijun), nam, và một y sĩ cấp một khác trong y viện của trại lao động, đă hợp tác với các lănh đạo trại và cặp vợ chồng Triệu Quế Bảo (Zhao Guibao) và Lô Vịnh Tuyền (Lu Yongquan) để khủng bố các học viên Đại Pháp trong một thời gian lâu. Lu và Song dùng nhiều thứ thuốc không biết loại ǵ và chích vào các học viên Đại Pháp trong các cơ hội, mỗi khi và các nơi mà họ cho là cần thiết xem như một công cụ tra tấn.
Học viên Đại Pháp Lư B́nh (Li Ping) từ Vĩnh Châu (Yongzhou) bị đẩy vào trong một pḥng tra tấn đặc biệt, bị châm điện và bất tỉnh bởi những cùi điện ngay sau khi anh ta kêu lên, “Pháp Luân Đại Pháp tốt! Pháp Luân Đại Pháp là chính pháp!” Anh ta sau đó bị chích bằng các thứ thuốc không biết loại ǵ. Không bao lâu sau khi bị chích, mắt anh trở nên xám xịt, toàn thân anh vặn vẹo và anh xùi nước bọt. Học viên Đại Pháp Lư Mai (Li Mei) bị bắt chích thuốc tại y viện. Ngay sau khi chích xong, chị ra máu từ miệng, mũi, mắt và lỗ tai, và cơ thể chị bắt đầu run rẩy không kiềm được. Các sự kiện như thế xảy ra hằng ngày.
Chỉ có bác sĩ là có quyền ra đơn thuốc điên như vậy. Kết quả là, do quả báo, bác sĩ Tống Lợi Quân (Song Lijun) bắt đầu được khám ra bệnh ung thư phổi trong thời đầu và đi mỗ. Y sau đó được ổn định một thời gian, cho thấy trời cho y một cơ hội để sửa chữa các hành động tà ác của y. Nhưng Song không hối hận những điều đă làm và tiếp tục các hành động ác của y. Đồng thời y đốt hương và qú trước tượng Phật để cầu xin giúp đỡ. Mụn nhọt của y bây giờ đă tràn lan khắp cơ thể.
5. Viên Giai (Yuan Jia), một thiếu nữ vào khoảng hai mươi, là phó giám đốc đội bức hại Pháp Luân Công. Từ năm 2001 đến 2005 y thị tham gia vào các hoạt động bức hại và đối đăi tàn nhẫn và vô nhân đạo đối với các học viên Đại Pháp. Nhất là giữa năm 2004 và 2005, y thi tra tấn các học viên Đại Pháp như là thành phần của đội “tấn công các mục tiêu gia cường”. Các phương pháp tra tấn của y thị tàn bạo đến độ y thị nhận được bằng khen thưởng, gồm có một chuyến đi nghỉ phép tại Hồng Kông. Sau khi y thị trở về, y thị được gửi đến một trại lao động cưỡng bách tại tỉnh Quảng Tây để chia sẻ kinh nghiệm. Quả báo đến tức th́ sau đó – y thị té trước cửa nhà và bị găy hết bốn cái răng cửa.
6. Đường Lộ Vân (Tang Luyun), một người đàn bà vào khoảng hai mươi, là viên chức cảnh sát thường trong đội bức hại Pháp Luân Công. Giữa 2001 và 2003 y thị phụ trách việc kết toán hạn tù của các học viên Đại Pháp trong trại. Y thị cố t́nh tính lầm để các học viên phải ở lại lâu hơn, cho dù là cảnh sát tà ác đă công khai tăng thêm thời hạn rồi. Thời hạn gia tăng có thể là từ nhiều tháng cho đến một năm. Giữa 2004 và 2005 y thị và Yuan Jia tham gia vào đội “tấn công các mục tiêu gia cường” để bức hại các học viên Đại Pháp. Y thị là một trong hai người mà nhận được một bằng thưởng, một chuyến đi nghỉ lễ tại Hồng Kông. Tên Đường Lộ Vân trẻ tuổi đă tham gia nhiều tội ác trên các học viên Đại Pháp. Năm 2006 y thị sinh ra một đứa con trai với một cái đầu to một cách bất thường, và các y viện không có cách chữa trị.
7-8. Lưu Kiệt (Liu Jie), nam vào tuổi hai mươi, là phó trưởng của Đội Cảnh sát Đặc biệt. Trần Mẫn (Chen Ming), nữ vào khoảng hai mươi, là viên chức cảnh sát trại. Đi t́m lợi lộc ngắn hạn, cặp trẻ này đă tham gia nặng nề vào việc bức hại các học viên Đại Pháp. Họ nhận quả báo năm 2006. Họ bị đụng xe khi đi xe máy và suưt chết.
9-11. Long Lợi Vân (Long Liyun), một người đàn bà vào khoảng hai mươi tuổi, là giám đốc đội bức hại Pháp Luân Công.
Lư Phàn (Li Fan), một người đàn bà vào khoảng hai mươi, làm việc cho đội khủng bố Pháp Luân Công.
Tôn Cẩn (Sun Jin), một người nữ vào khoảng hai mươi tuổi, trước là lănh đạo đội “tấn công các mục tiêu gia cường”.
Hùng Diễm Tương (Xiong Yanxiang), một người nữ vào khoảng ba mươi, trước là lănh đạo đội “kiểm soát chặc chẻ Pháp Luân Công”.
Bốn người đàn bà này đều lập gia đ́nh kế tiếp nhau trong năm 2003. Cùng trong năm 2003, Long, Li và Sun mang thai, nhưng đều bị xẩy thai. Xiong mang thai sau. Y thị nghĩ về quả báo mà ba đồng nghiệp của y thị đă trải qua, v́ vậy y thị nộp đơn rời bỏ đội bức hại Pháp Luân Công. Y thị sau đó được chỉ định một công việc thay cho Fan Yingqiao của Đội số Một. Trời đất tiếp nhận đơn của y thị vào lúc đặc biệt này, và sự quyết định khôn ngoan của y thị đă mang đến một kết quả khác biệt. Nhiều tháng sau y thị sinh ra một đứa con trai.
12. Hạ Ngọc Liên (He Yulian), một người đàn bà 29 tuổi, là dân biểu lănh đạo đội bức hại Pháp Luân Công. Y thi nhập đội năm 2000 và đối đăi tàn nhẫn với các học viên. Năm 2001 y thị khám ra bệnh Viêm gan B. Trong cùng năm y thị sinh ra một đứa con trai có bệnh Viêm gan B. Đứa bé yếu đuối từ khi mới sinh và thường bị bệnh luôn. He Yuian thù ghét Pháp Luân Công và tra tấn tàn nhẫn nhiều học viên, như vậy đă phạm nhiều tội ác khổng lồ. Bây giờ, y thị bị viêm gan (liver cirrhosis). Quả báo đă ảnh hưởng đến đứa con và cả cha mẹ của y thị.
13. Trịnh Hà (Zhen Xia), một người đàn bà vào khoảng bốn mươi, bây giờ là lănh đạo đội bức hại Pháp Luân Công. Trịnh Hà trước là một nhà thể thao và rất khoẻ mạnh. Nhưng từ khi y thị buộc gần 300 học viên đi “chuyển hoá” từ năm 2001, y thị bị bệnh gọi là Mĩ nhĩ ni (Meniere). Đôi lúc y thị bị bất tỉnh, và ngă xuống bất cứ lúc nào. Đồng thời, y thị cũng bị bệnh (cervical vertebra), và đă ly dị với chồng. Gia đ́nh của y thị sống trong khó khăn. Người mẹ 70 tuổi sinh sống bằng nghề bán bánh thịt hấp trong các pḥng ngủ của trại lao động cưỡng bách và lau chùi nhà trong trại. Zhen Xia bây giờ có nhiều bệnh tật. Cái bệnh (cervical vertebra) càng trầm trọng hơn, và đă di chuyển đến đầu y thị.
14. Vạn Vĩ (Wan Wei), một người đàn bà vào khoảng bốn mươi, bây giờ là lănh đạo đội số 2. Dưới ảnh hưởng của Vạn Vĩ, các nhân viên của đội số 2 trong một thời gian lâu đă tra tấn tàn nhẫn các học viên Đại Pháp kiên định. Kết quả là Vạn Vĩ nhận phải quả báo. Y thị khám ra bệnh ung thư cổ họng. Cha mẹ của y thị cũng bị ung thư và đi nằm viện.
15. Bành Chân Phẩm (Pen Zhenpin), nam, vào khoảng bốn mươi, bây giờ là trưởng của văn pḥng nghiên cứu chính sách. Trong một thời gian lâu, y và các nhân viên văn pḥng y đă đăng báo cáo những điều lừa dối về Pháp Luân Công để gạt dân chúng. Vợ của y, Hồ Tấn Vinh (Hu Jirong), chuyên về các cuộc thăm viếng giữa 2001 và 2002. V́ càng ngày càng có nhiều tù nhân hơn, nên càng có nhiều người thân nhân của họ đi thăm viếng. Hồ thường mắng chửi Đại Pháp trước mặt khách. Y thị cả nói, “Có người nói với tôi rằng phạm lỗi với Pháp Luân Công sẽ gặp quả báo. Tôi vi phạm Pháp Luân Công hằng ngày, và gia đ́nh ba người chúng tôi vẫn sống hạnh phúc!” Y thị quả khám phá ra rằng chồng của y thị Pen Zhenpin không những hút x́ ke mà c̣n ăn chơi đàng điếm với những người đàn bà khác, và đă bị lây bệnh lậu. Hồ Tấn Vinh sau đó cũng bị truyền nhiễm các bệnh lậu. Hồ đi t́m Bành năm 2002 và căi nhau với y tại sở làm trước mặt đám đông người. Y thị cũng xin ly dị.
16. Dị Hảo Cơ (Yi Haoqi), một người đàn bà vào khoảng bốn mươi, bây giờ là lănh đạo đội số 3. Khi y thị trong đội bức hại Pháp Luân Công giữa 2000 và 2001, y thị cố gắng rất nhiều trong các lớp tẩy năo. Sau này y thị bị một khối u nơi túi mật, và nhập viện để mỗ lấy đi khối u. Y thị lẽ ra phải học được bài học này nhưng thay v́ vậy y thị chuyển đến đội số 3 và tiếp tục bức hại các học viên Đại Pháp. Bây giờ y thị bị mọc khối u trong ruột, bao tử và gan.
17. Viên Lợi Hoa (Yuan Lihua), một người đàn bà vào tuổi bốn mươi, trước làm lănh đạo đội bức hại Pháp Luân Công. Y thị tham dự ép buộc chuyển hoá khoảng 300 học viên Đại Pháp giữa 2001 và 2004. Nhiều học viên kiên định tin nơi Đại Pháp đă bị chết v́ cuộc bức hại. Năm 2002, Yuan biểu lộ một bệnh trầm trọng và phải đi mổ. Hơn nữa, chồng của y thị bỏ y thị vào năm 2003. Các điều này là điềm của trời, nhưng y thị không ngộ được và tiếp tục tra tấn các học viên Đại Pháp năm 2004. Viên rời trại và chuyến đến Nhà tù nữ Changsha. Bây giờ y thị bị rắc rối cả tại sở làm và gia đ́nh. Các nội tạng của y thị đầy bệnh.
18. Cung Siêu Liên (Gong Chaolian), một người đàn bà vào khoảng bốn mươi, bây giờ là trưởng của đội giáo huấn và phụ tá giám đốc của trại lao động. Từ 2000 đến nay, hợp tác với các trưởng tà ác Hoàng Dụng Lương (Huang Yongliang), Vương Hữu Xuân (Wang Youchun), và Triệu Quế Bảo (Zhao Guibao), y thị viết nhiều bài dài nhục mạ Pháp Luân Công. Năm 2004 y thị thường đích thân tham gia vào việc bức hại bằng cách hướng dẫn đi tham quan các nơi có Đội bức hại Pháp Luân Công. Y thị bị viêm vú, một khối u trong tử cung, viêm gan B và bệnh tim vào tuổi ba mươi. Gương mặt của y thị th́nh ĺnh bị nổi nhiều mụn nhọt năm 2001 và y thị phải đi xem nhiều bác sĩ từ nhiều năm nay.
Các sự kiện kể trên chỉ là một số những trường hợp quả báo đến với những kẻ bức hại Pháp Luân Công.[/SIZE]
Sửa lại bởi CyberKey : 24 April 2007 lúc 11:24am
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 51 of 57: Đă gửi: 29 April 2007 lúc 10:05am | Đă lưu IP
|
|
|
Thần thoại nhân gian: Chuyện
cổ tích Vương Bá đợi Pháp đắc Pháp
[Minh Huệ Net]
Câu chuyện kể về cụ Vương Bá, sống tại một
thành thị nhỏ phát triển, năm nay 84 tuổi; cụ tu luyện theo Pháp Luân Đại
Pháp đă 6 năm; dưới đây là chuyện về cụ trên đường đến khi đắc Pháp.
Hồi cụ Vương Bá khoảng 17 tuổi, có một sư phụ t́m đến và truyền dạy những
điều tu luyện. Sư phụ của cụ là bên Đạo gia, vậy nên trong lúc dạy Đạo lư,
ông cũng dạy rất nhiều thứ như xem số mệnh, bát quái, phong thuỷ. Sư phụ căn
dặn cụ rằng: Những thứ này rốt ráo chỉ để mưu sinh, kiếm miếng cơm cho vào
miệng mà thôi, tuyệt đối không được phép dùng để thu lợi; ngoài ra nhất định
phải dùng nó để tạo ḷng tin, khuyên răn mọi người theo đạo lư tích đức hành
thiện.
Năm 1949, sư phụ của cụ Vương Bá phải rời đi, ngay trước khi đi ông dặn
lại lần nữa: ''Phật Tổ chân chính sẽ đến cơi người truyền Pháp lớn (Đại
Pháp), con nhất định phải đợi đến ngày ấy, ngh́n vạn không được trật;
đó là cơ hội duy nhất mà con người được cứu; đến lúc ấy tất cả mọi thứ
ta đă dạy con đều phải vứt bỏ hết.'' Từ đó trở đi cụ Vương Bá ở lại nơi
ấy, v́ người mà giảng giải tứ trụ, bói quẻ . V́ cụ bói rất trúng, cho
nên xa gần đều nghe danh; do vậy có rất nhiều thiện nam tín nữ biết
tới. Mỗi lần cụ Vương Bá bói hậu vận cho ai đó, cụ cũng dạy người ấy
phải tích đức hành thiện.
Cách mạng Văn hoá xảy ra, cụ Vương Bá bị coi là phần tử phản động, bị bắt bỏ
tù, rồi phải chịu đủ điều cơ cực. Cụ luôn nhớ đến lời dặn của sư phụ, hiểu
rằng bản thân không được chết, mà phải đợi cho đến thời Phật Tổ truyền Pháp
để đắc Pháp tu luyện. Do vậy cụ bèn dụng công năng lên thân thể của ḿnh làm
cho nó trông như toàn thân bị phù thũng, dường như không c̣n thấy được hơi thở
nào nữa. Phái tạo phản thấy ''bệnh'' của cụ sắp chết đến nơi, sợ rằng nếu cụ
mà chết trong nhà tù th́ họ khó tránh trách nhiệm, nên họ quẳng xác cụ ra
bên ngoài. Thoát rồi cụ Vương Bá dùng công năng để hồi phục thân thể như cũ.
Vào những năm khủng bố ấy, cụ Vương Bá thường âm thầm rơi lệ, không biết liệu
ḿnh có thể đợi đến ngày Phật Tổ truyền Pháp hay không.
Sau cánh mạng cải tổ xă hội và kinh tế, địa phương đó phát triển trở lại. Cụ Vương Bá
lại tiếp tục bói mệnh cho người để mưu sinh qua ngày. Lúc bấy giờ có nhiều
người giàu có đến; số người biết đến cụ Vương Bá ngày càng nhiều; nhiều quan
chức đến, nhiều thiện nam tín nữ cũng trả cụ thêm nhiều tiền. Nhưng cụ Vương
Bá nói không nhận, khước từ tiền ấy, và kiên nhẫn nhắc nhở rằng mọi người
phải tích đức hành thiện, phải tích đức hành thiện.
Năm 1995, Pháp Luân Đại Pháp rộng truyền đến nơi cụ Vương Bá ở. Cụ xem xong
cuốn ''Chuyển Pháp Luân'', cụ vô cùng cảm động, dàn giụa nước mắt cụ nói:
''Ta đă đợi người cả một đời rồi đây! Đâu ngờ rằng đến 78 tuổi hôm nay ta
được xem cuốn ''Chuyển Pháp Luân'', đây đúng là Phật Pháp chân thực rồi!''
Từ đó trở đi, cụ Vương Bá không bói số mệnh nữa, mà chuyên tâm tu luyện Pháp
Luân Đại Pháp. Rất nhiều thiện nam tín nữ t́m đến cụ, cụ đều nói với họ: ''Một
đời tôi chờ đợi, và cuối cùng được Đại Pháp chân chính; tôi không bói số mệnh
nữa đâu; đây là Đại Pháp chân chính duy nhất có thể cứu độ ta, giúp ta thoát
khỏi bể khổ. Tôi đă bói toán cho các vị chỉ là để kết thiện duyên mà thôi,
bây giờ có học Pháp Luân Đại Pháp hay không là tuỳ tự theo bản thân các vị
quyết định; tôi chỉ nói cho mọi người cái đạo lư này mà thôi.'' Thông qua
sự hồng Pháp (quảng bá Pháp) của cụ Vương Bá, mà tại địa phương [nơi cụ sinh
sống] đă có đến trên một ngh́n người đắc Pháp tu luyện; có rất nhiều người
trong năm nay đă đứng ra, để chứng thực Đại Pháp, để nói điều chân thực.
|
Quay trở về đầu |
|
|
CyberKey Hội viên
Đă tham gia: 30 August 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 82
|
Msg 52 of 57: Đă gửi: 29 April 2007 lúc 1:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
Một câu chuyện của sự luân hồi: Ḷng từ bi của một vị Phật
[Chánh Kiến.org] Lời nói đầu: đây là một câu chuyện của một vị Phật và một cậu bé. Chúng ta có thể thấy được ḷng từ bi và sự hiển hiện của Phật.
Trong suốt triều nhà Tùy (Sui), một đệ tử Phật Gia đă tu luyện siêng năng với Sư Phụ của anh ta ở trên núi. Một lần nọ anh đă làm rớt giày của ḿnh xuống một con suối mà không hay biết. Sau đó 3 hoặc 4 ngày, một cậu bé chừng 18 , 19 tuổi đi đến hang động nơi họ thường thiền định. Cậu bé đă có đôi giày mà cậu đệ tử Phật Gia đă đánh mất.
Cậu bé nói, “Có phải đôi giày nầy của ông không? Tôi đă thấy đôi giày này, khi tôi chăn gia súc trên băi cỏ ngày hôm kia. Ông của tôi bảo rằng đó là của 2 người đàn ông đang tu luyện Phật trên núi. Có lẽ chúng là của ông.”
Người đệ tử Phật Gia thấy sự tử tế của cậu bé. Ông ta nói: “Ngươi có một tấm ḷng tử tế. Trong tương lai, khi ta thành chính quả, ta sẽ mang ngươi với ta lên thiên đàn. Được không?”
Người đệ tử Phật Gia thật sự đạt thành chính quả và trở thành một vị phật nổi tiếng. Vị Phật và cậu bé đă có được cuộc sống của họ trên thiên đàng. Tuy nhiên, sau cùng, cậu bé đă không trải qua sự tu luyện. Cậu đă không để những dụng cụ của vị Phật đúng chỗ. V́ việc này, cậu đă bị rớt xuống trần gian.
Vị Phật này đă rất từ bi. Ông đă xuống trần gian bằng người để giúp đỡ cậu bé trả nghiệp và sớm trở lại thiên đ́nh.
Tại trần gian, vị Phật có khi đầu thai là mẹ của cậu bé. Khi th́ đầu thai là anh của cậu bé để chăm sóc cho cậu ta.
Sau nhiều lần đầu thai, cậu bé không tin vào tu luyện, Thần hay Phật. Trong đời này, vị Phật sinh ra trong một gia đ́nh chức trọng quyền cao và đă bị giáo dục bởi sự truyền bá của ĐCSTQ. Tuy nhiên, thiên nhăn được mở, và cô ta thường nh́n thấy các không gian khác.
Cậu bé là con trai lớn của cô trong đời này. Anh ta khá tử tế và đối xử với Mẹ anh ấy rất tốt. Tuy nhiên, anh ta không tin vào thần. Bất ḱ khi nào người mẹ già của anh ta nói về thần và Phật, anh ta nói rằng nó chỉ có trong ảo tưởng của bà.
Một ngày nọ, vợ tôi và tôi đă viếng thăm gia đ́nh. Khi mới vào nhà, tôi đă biết cơ duyên của người mẹ và đứa con trai này. Sau đó người mẹ và tôi đă có một cuộc tṛ chuyện. Người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu kể cho chúng tôi rằng đứa con trai của bà thường cho bà là “mê tín.” Tôi đă nói với bà về mối tiền duyên của họ. Người mẹ rất cảm động và sẵn sàng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Thật sự gia đ́nh này khá tốt trong xă hội. Tuy nhiên, mục đích cho một chúng sinh hiện nay là để biết sự thật của Đai Pháp và từ bỏ ĐCSTQ tà ác. Mặc khác, không cần biết trên bề mặt lư do ǵ đă dẫn họ đến thế gian này, có phải họ đến là v́ Đại Pháp?
Hăy quí báu thời gian này. Đừng bỏ lỡ.
Sửa lại bởi CyberKey : 29 April 2007 lúc 1:04pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 53 of 57: Đă gửi: 03 May 2007 lúc 9:00am | Đă lưu IP
|
|
|
Hồi tưởng một vài sự kiện từ những năm Sư phụ Lư dạy Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-8-2006]
Sư phụ quá bận không có một chút thời giờ rảnh
Khi Sư phụ mới bắt đầu giảng Pháp tại Trung Quốc lục
địa, có sự chống đối và khó khăn ở nhiều mặt. Sư phụ đích thân lo toan
nhiều công tác nhỏ và lớn, như là liên lạc với đơn vị mà tổ chức các
lớp dạy Pháp hoặc Hội Nghiên cứu Khí công địa phương, phát hành và in
sách Đại Pháp, v.v. Khi quyển sách Đại Pháp đầu tiên – Pháp Luân Công –
phải được phát hành, nhiều nhà in được liên lạc nhưng không có nhà nào
muốn phát hành nó. Cuối cùng một nhà in đồng ư phát hành nó. Nhưng bản
viết tay bị nhà xuất bản thay đổi rất nhiều chỗ. Sau này, Sư phụ phải
kêu một người trong số nhân viên của Ông ngồi bên cạnh người đánh máy
của nhà xuất bản để chắc rằng mỗi chữ mà đă bị nhà xuất bản thay đổi
phải được sửa chữa y như nguyên bản.
Sư phụ vẽ trang b́a của quyển sách kỳ phát hành đó, và
âm nhạc cho các bài công pháp được chọn lựa, đặt ra và thu âm bởi chính
Sư phụ. Khi các băng thâu âm và các băng thâu h́nh các bài công pháp đă
được làm ra, một số người được kêu giúp thâu lại trong thời gian rảnh
rỗi của họ v́ tài chính eo hẹp. V́ nhân viên không có kinh nghiệm
nhiều, sự thâu băng được kiểm lại nhiều lần. Sư phụ luôn cẩn thận và
kiên nhẫn làm việc với các nhân viên để sản xuất băng thâu và không bao
giờ than phiền về điều ǵ. Lúc bấy giờ Sư phụ nói với một số học viên
với xúc động, “Sư phụ bận quá không có một chút thời giờ rảnh.”
Khi Công trở lại thân thể của Sư phụ, Sư phụ cảm thấy rất mệt mỏi
Mỗi lần trước khi khoá dạy được tổ chức, Sư phụ phát ra
một số lượng lớn Công và một Pháp Luân lớn để sắp đặt khung trường. Sư
phụ cũng phát ra nhiều Pháp Luân nhỏ để tịnh hoá và điều chỉnh cơ thể
của các học viên. Pháp thân Sư phụ cũng làm nhiều điều cho học viên.
Khi Công trở lại, nó bị nhiễm và cần phải làm sạch. Sư phụ nói với
chúng tôi là khi Công trở lại nơi thân Ông, Ông cảm thấy rất mệt mỏi.
Tôi cảm thấy rất buồn khi nghe điều này v́ Sư phụ sống một đời sống khó
khăn như vậy và Ông cũng hết ḷng lo cho chúng ta nhiều như vậy.
Sư phụ đọc tất cả các bài chia sẻ kinh nghiệm của học viên
Sư phụ có trí huệ vô biên và Ông không bao giờ dùng bản
viết khi Ông giảng Pháp. Điều Ông nói là lưu loát và có mạch lạc. Giảng
Pháp trong những ngày ấy, Ông nói tuỳ theo khả năng tiếp thụ khác nhau
của các học viên để giúp họ hiểu và có thể chân thật đắc được Đại Pháp.
Ông đặc biệt chú ư đến các hoạt động tâm trí của các học viên. Đôi lúc
Sư phụ th́nh ĺnh ngưng giảng và giải thích các câu hỏi mà các học viên
không thể hiểu.
Có một thời gian, Sư phụ ở lại trong nhà một học viên.
Căn pḥng bên ngoài không có ǵ ngoài một cái bàn và một giỏ đồ trên
đó. Giỏ đồ đựng các bài chia sẻ kinh nghiệm mà các học viên đă viết ra.
Sư phụ chú ư đặc biệt đến các t́nh trạng tu luyện của các học viên và
Ông đọc tất cả các bài chia sẻ kinh nghiệm. Khi chương tŕnh giảng của
Ông quá dày, Sư phụ đọc các bài viết trên xe lửa trên đường đi đến các
thành phố khác giảng Pháp. Một số các sách Đại Pháp phát hành trong
thời gian đó là được Sư phụ xem lại trên đường Ông đi xe lửa. Sư phụ
chịu khổ cực vô cùng trong tất cả những ǵ Ông làm cho chúng ta.
Trong một khoá giảng Pháp, Sư phụ muốn điều chỉnh hơn
nữa cơ thể của các học viên nên Ông kêu các học viên đến một lúc cùng
nhau dậm chân. Có người không thể chờ đợi và bắt đầu dậm chân của họ,
v́ vậy Sư phụ kêu mọi người làm lại. Sư phụ nói nếu chư vị sốt sắng như
vậy trong việc học Đại Pháp, chư vị sẽ cảm thấy rất vui. Trong buổi
chiều khi chúng tôi ra khỏi lớp học, mọi người đều cảm thấy một sự nhẹ
nhàng chưa từng có.
Học viên không đi theo đường chính – Sư phụ cảm thấy lo lắng đến độ Ông thức cả đêm
Trong giai đoạn đầu khi Sư phụ giảng Đại Pháp, hai học
viên thường đi theo Sư phụ, và Sư phụ giúp cho họ rất nhiều trong đời
sống của họ. Sau này họ phản bội Sư phụ và dẫn một vài người đến trị
bệnh và làm tiền. Sư phụ cảm thấy lo lắng đến độ Ông không ngủ được
trọn cả đêm. Sau này cả hai người này đều bị phụ thể khi họ cố trị bệnh
cho người ta. Một lần, một người trong họ nh́n thấy Sư phụ và gọi lớn,
“Sư phụ.” Sư phụ Lư giải phụ thể trên thân của họ. Sau khi cuộc bức hại
bắt đầu, hai người này c̣n cả tấn công Sư phụ trên truyền h́nh.
Cựu thế lực an bài một học viên khác làm quỷ phá hoại
Đại Pháp, nhưng chính anh ta không biết điều đó. Sư phụ giúp anh ta đi
con đường tu luyện, tin nơi anh ta và tạo cơ hội cho anh ta tạo đại
đức. Anh ta có một đời sống khó khăn, và Sư phụ cũng giúp anh ta giải
quyết những lo lắng dư thừa trong đời anh ta.
Sư phụ lấy đi các bệnh tật của tôi mà không nói một lời
Trong thời gian Triển lăm Sức khoẻ Đông phương năm 1993,
tôi đứng gần gian Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói nơi
bụng dưới phía trái của tôi và không đứng nổi, nhưng tôi cố hết sức để
kềm chế nó và không tỏ ra dấu hiệu ǵ. Lúc bây giờ, Sư phụ đi đến bên
tôi và b́nh an nói, “Con cũng có thể đi đến nơi kia ngồi với họ (nói về
các người nhân viên Pháp Luân Công tự nguyện).” Tôi đến nơi đó và không
thấy c̣n chỗ trống, nên tôi không ngồi xuống. Nhưng sau một lúc, cơn
đau của tôi biến mất và tôi không bao giờ c̣n cảm thấy đau từ đó. Sư
phụ đă lấy đi các bệnh tật của tôi mà không nói một lời nào.
Trong một buổi giảng Pháp, Sư phụ kêu chúng tôi nghĩ đến
một căn bệnh của một người trong gia đ́nh. Tôi nghĩ đến căn bệnh trên
tay của cha tôi. Tay cha tôi bị run từ nhiều năm, nhưng sau buổi học
đó, tay cha tôi không c̣n run nữa.
Chụp h́nh cái này đến cái khác, bất kể bao nhiêu lâu
Trong thời gian Triển lăm Sức khoẻ, một người nhân viên
đi theo Sư phụ nghe nói rằng một người nhân viên mới muốn chụp h́nh với
Sư phụ và anh ta b́nh thản nói, “Tôi làm việc nơi này lâu như vậy và
chưa bao giờ có cơ hội có một bức h́nh với Sư phụ.” Anh ta nghĩ đến
chụp một bức h́nh với Sư phụ.
Sau một lúc, Sư phụ đến từ một nơi rất xa và nói, “Chúng
ta hăy chụp một tấm h́nh chung” và nhiều bức h́nh của Sư phụ và một số
các nhân viên được chụp tại chỗ. Một số người tốt bụng mà giúp các học
viên nấu ăn và giao đồ ăn cũng muốn chụp h́nh với Sư phụ, nhưng họ cảm
thấy ái ngại. Khi Sư phụ nghe điều đó, Ông mời họ ra chụp chung với
Ông, như vậy để thoả măn ao ước của họ.
Vào cuối cuộc Triển lăm Sức khoẻ, Sư phụ muốn cám ơn các
học viên và những người tốt bụng đó đă đến giúp đỡ, và Ông mời mọi
người cùng đi ăn. Các học viên mà tổ chức buổi ăn t́m thấy một nhà hàng
ăn yên tĩnh gần nơi cuộc Triển lăm. Bữa ăn có thịt cừu hầm và cải xanh
(đồ hầm là một món ăn đặc biệt Trung Quốc mà thường chứa đựng nước xúp
với gia vị khác nhau và nhiều thứ thịt và rau cắt nhỏ) và chúng tôi
được mời gọi thêm một thứ ǵ để ăn chung với nó. Tôi dám cả gan gọi đồ
ăn bao thịt nhưng thấy rằng các học viên khác đều gọi ḿ, v́ vậy tôi
tức thời bỏ cái món bao thịt. Mọi người đều ăn vui vẻ và khi chúng tôi
ăn xong, Sư phụ đến, v́ vậy mọi sự chú ư của chúng tôi đều tập trung
nơi Ông. Cả cách ăn của Sư phụ cũng thanh nhă, rất tế nhị, và đẹp đẽ vô
song.
Cả trước khi Sư phụ đứng dậy, mọi người đều mau mắn chạy
đến bên Ông, xin được chụp h́nh với Ông. Họ chụp hết bức này đến bức
khác và tôi không biết bao nhiêu lâu. Sư phụ luôn nh́n mọi người với sự
từ bi và để cho mọi người chụp h́nh. Lời nói không thể nào diễn tả Ông
an lành và đẹp đẽ biết bao nhiêu.
Những bức h́nh đó sau này bị Đảng Trung Cộng sửa cho méo
mó và dùng chúng để tấn công Đại Pháp. H́nh như tất cả cái chữ t́nh của
học viên cần phải bỏ đi.
Khi Sư phụ truyền Đại Pháp tại Trung Quốc lục địa, Ông
lưu lại vô lượng những tấm gương và công trạng lớn lao và vinh diệu.
Trên đây chỉ là một vài sự việc mà tôi được biết. Chúng ta sẽ không bao
giờ biết hết và sẽ không bao giờ có thể biết bao nhiêu khó nhọc Sư phụ
đă gánh chịu cho chúng sinh.
Bản tiếng Hán: http://minghui.org/mh/articles/2006/8/10/135250.html
Bản tiếng Anh: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/9/7/77729.html
Đăng ngày 02-05-2007; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản. 02-05-2007 : Tâm đắc thể hội : Chuyện Chính Pháp : Đại Pháp trên thế giới
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 54 of 57: Đă gửi: 11 May 2007 lúc 11:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
Những Chuyện Tái Sinh (đầu thai lại) Của tôi
Một học viên ở tại Tỉnh Hắc Long Giang (Hielongjiang) , Trung Quốc
[Chánh Kiến] Tôi
rời khỏi nhà và trở thành một thầy tu trước khi tôi được 19
tuổi. Tôi đă tu luyện trong một hang động với sự giám hộ của
một ông sư già. Năm 1994 tôi may mắn được dự lớp học Đại Pháp
Luân của Sư phụ ở thành phố Cáp Nhĩ Tân (Harbin). Trong tám ngày học tập, tôi đă t́m được sự
trả lời của tất cả các câu hỏi mà tôi gặp trở ngại trong lúc
tu luyện trước kia.Tôi đă phát triển ḷng kính trọng sâu sắc
vô cùng và tin tưởng vững chắc vào Sư Phụ nói về Đại Pháp
của Vũ trụ Tôi từ từ tiến đến trạng thái khai Công, và tôi nhớ lại vài kiếp trước của tôi.
Mỗi
học viên của Pháp Luân Đại Pháp phải trả một giá rất đắt để
trở thành đệ tử của Chính Pháp. Nếu chúng ta không dành th́
giờ quư báu mà chúng ta đă được cho, thời gian sẽ đi qua trong
nháy mắt và chúng ta tự bỏ rơi . Để tượng trưng cho vô số
chúng sinh trong khối vũ trụ to lớn và cứu độ họ trong thời Chính Pháp của vũ
trụ, trong mỗi thời kỳ Chính Pháp, đệ tử Đại Pháp phải trải
qua quá tŕnh của sự tái sinh xuống tầng thấp, bắt đầu từ
tầng căn bản của sinh mệnh họ đă được tạo ra. Sau đó những
học viên phải sống gần 200 triệu năm ở Tam giới, nơi mà có
nhiều khổ sở nhất, và lừa dối của toàn thể vũ trụ, trải qua kiếp này đến kiếp khác phải chịu nhiều điều gian khổ trước khi xứng đáng được là đệ tử trong thời Chính Pháp.
Tôi
đă tu luyện trong nhiều kiếp. Sư Phụ nói, “Tạo mối quan hệ
với nghiệp chướng chỉ là mục đích ở bên ngoài; sau khi rèn
luyện nghiệp chướng, đệ tử
Đại Pháp và Sư phụ có trách nhiệm chung vai, sáng tạo nền văn
minh và văn hoá con người mà Đại Pháp đ̣i hỏi.”( Trích Từ “Đi
ṿng Bắc Mỹ để giảng Pháp” ) Trong lịch sử , học viên Pháp Luân Công đă giúp đỡ
sáng tạo, đặt để nền móng phổ biến Pháp và Chính Pháp,
nhiều thành tựu đă làm xong do mỗi học viên trong chúng ta.
Tây
Tạng là nơi đặc biệt có nhiều trường tu luyện của Phật giáo
Tây Tạng. Trước khi tôi đầu thai ở thế giới loài người ở đời
Đường, tôi đă xong phần tu luyện của môn phái Kagyupa
của Mật tông trong kiếp trước, và Công của tôi bị đóng kín
(v́ nhiều tích lũy Đức nên tôi có thể xứng đáng là đệ tử
của thời Chính Pháp sau này). Sau đó tôi đầu thai vào một gia
đ́nh thương gia ở Tây Tạng. Khi được ba tuổi có vài vị Lạt ma
trưởng thượng đến t́m tôi. Có một vị trong Lạt ma đó lớn hơn tôi và có cùng chung một Sư Phụ với tôi trong kiếp trước.Tôi được đưa về pḥng cũ mà ở điện Potala nơi
mà tôi ở kiếp trước. Tôi ngồi trên giường của tôi. Vị lạt ma
học cùng chung sư phụ đem vào những vật mà tôi đă dùng trong
kiếp trước và có thêm quần áo của người khác nữa. Ông đưa tôi từng món một mà tôi có thể lựa ra đồ vật của tôi để vào rương. Kế đó là lễ
nghi tôn giáo luôn nhiều ngày. Sau đó tôi chính thức bắt đầu tu
luyện. Bắt đầu vị lạt ma dạy tôi đọc đọc kinh Mật tông. Mỗi
đêm tôi thiền đến giữa đêm. Mỗi sáng tôi thức dậy để đọc kinh
thật to. Khi tôi được bảy hay tám tuổi ǵ đó, mỗi ngày ngoài việc học kinh Phật, tôi học chiến đấu, đấu vật, tập dùng dao, cưỡi
ngựa và những ǵ mà việc chuyên môn dành cho lạt ma. Mỗi ngày
có chương tŕnh cho tôi thật đầy đủ. C̣n hơn thế nữa, tôi phải
tham dự các lễ tôn giáo ở các thánh đường khác.
Một ngày nọ, vị lạt ma trưởng thượng ở Kagyupa sắp chết, và hầu như tất cả lạt ma tại Kagyupa đến
dự Pháp hội để tưởng niệm ông. Ban ngày ông trao đổi kinh
nghiệm tu học với các vị cao tăng và những người tu luyện lớn
tuổi trong nước. Ban đêm th́ ông thuyết giảng lần cuối cùng cho
các môn đệ. Kế đó khi ngồi tréo chân xếp bằng ông chết với
nụ cười trên môi. Một lúc sau thân ông toả ra hồng quang sáng
chói. Trong nháy mắt thân thể ông tan vào hồng quang và biến
mất ở trong không gian chỉ để lại móng tay, móng chân và quần
áo. Hôm nay vị lạt ma ấy hoá thân trong thế giới người là một
bà lăo học viên mà tôi biết rất rơ. Bà rất nghiêm túc trong sự tu luyện, và bà thúc giục tôi phải siêng năng thăng tiến trong sự tu luyện của tôi. Phật giáo Tây Tạng có nhiều phương pháp tu luyện bí mật, người sư phụ chỉ có thể dạy cho một đệ tử.
Thí dụ như, khi mở Thiên mục (con mắt thứ ba), ở trong pḥng
kín, người sư phụ dùng huyền năng để lấy miếng xương trước
trán của người đệ tử, để lại vết sẹo đỏ nhỏ cỡ đồng tiền ở trên trán sau khi vết thương đă lành.
Một
thí dụ khác về song tu của một người đàn ông và đàn bà.
Trước khi người sư phụ có thể truyền mật pháp tu luyện, người
tu luyện song tu ít nhất phải đạt đến tầng của tŕnh độ La
hán, và cũng đă hiện thân từ cao tầng. Hơn thế nữa hai người phải trùng giờ sanh. Trước khi tu luyện pháp môn đó, hai người phải trải qua lễ
tôn giáo từ bảy đến hai mươi mốt ngày để thanh lọc bản thể
và tư tưởng. Trong thời gian ấy, họ có thức ăn và thuốc đặc
biệt. Cộng thêm tu luyện song tu phải ở thời giờ đặc biệt theo
lịch Tây Tạng.
Khi
tôi được mười tám tuổi, các vị lạt ma trưởng thượng trắc
nghiệm cẩn thận từ đầu đến cuối tất cả mỗi khía cạnh mà tôi
đă học qua. Họ định giá toàn
diện và những khuyết điểm trong sự tu luyện của tôi. Kế đó tôi
trải qua giai đoạn mới như là, truyền Phật Pháp và mở rộng
sự rèn luyện mối liên hệ từ thiện. V́ địa vị đặc biệt của
tôi, mỗi tháng tôi phải dùng nhiều thời giờ hơn
các vị lạt ma trung b́nh có địa vị thấp để đi hành thiện
đến với các chúng sinh nam nữ những ai có duyên với Phật
pháp. Bổn phận tôi là để phổ biến nguyên tắc tu luyện cho họ.
Dĩ nhiên tôi chỉ dạy họ pháp tu luyện ở tầng thấp và đễ hiểu
những yếu tố căn bản Phật pháp. Tôi cũng lắng nghe các vị
lạt ma tài giỏi chia sẻ sự hiểu biết về Phật pháp và kinh
nghiệm tu luyện của họ.
Mỗi
vị chính tông lạt ma đều có năng lực mạnh phi thường . Phật
pháp nhân từ với chúng sinh, nhưng cũng được đề cao. Mỗi năm ở
Kagyupa tổ chức Pháp Hội thường niên vào mùa thu, trong thời giờ đó các vị lạt ma trưởng thượng chia sẻ những ǵ họ thấy trước cho năm tới. Để tôi quyết định phải đối phó (đến lúc ấy tôi đă là ở địa vị lớn nhất).
Có
một năm, các vị lạt ma trưởng thượng đều thấy trước việc
giống nhau. Tất cả họ đều thấy tà giáo của chủng tộc khác
lạ đến xâm chiếm Tây Tạng. Sau khi bàn luận và chia sẻ những sự hiểu biết với nhau, để bảo đảm sự tu luyện ở Kagyupa
có thể truyền xuống hoàn toàn cho thế hệ sau này, và để bảo
vệ sự phồn thịnh của Phật pháp ở Tây Tạng. Tôi ra lệnh các
vị hộ pháp lạt ma trừ khử ngay liền những ám ảnh xấu xa ở
không gian khác muốn phát động chiến tranh, và trừng phạt
những kẻ ác độc trong thế giới loài người. Hơn nữa tôi cho
chính quyền địa phương biết ư định và kế hoạch xuất quân của
kẻ địch để chính quyền địa phương có thể chuẩn bị cho chiến
tranh sắp đến. Năm sau kẻ xâm lăng xuất quân như dự liệu, nhưng
quân lính của họ nữa chừng gặp phải lụt lội và sau đó bị
quân đội Tây Tạng phục kích. Họ bị thua một cách thê thảm và
rút quân về sau khi bị bại trận.
Ở điện Potala Palace
có nhiều địa đạo và nhiều pḥng kín. Những pḥng kín này để
xác các vị lạt ma trong suốt quá tŕnh lịch sử và những di
vật văn hóa tài liệu bao gồm những bí mật mà người trong thế
giới không thể nào t́m ra được.
Những năm sau cùng của kiếp đó, v́ tôi cần mẫn tiến lên không hề giảm bớt, tôi đă đạt được tầng cao nhất của pháp tu luyện Kagyupa.
Một ngày nọ tôi đang ngồi thiền, tôi đă được chứng ngộ bởi Sư
phụ và có được quyển sách Phật pháp siêu phàm. Tôi tu luyện
theo những nguyên lư của cuốn sách cho đến khi tôi hội nhập Nirvana (niết bàn).
Đó là tiến tŕnh mà tôi đă trải qua cả cuộc đời tu luyện và
đạt được mục đích tu luyện của kiếp đó. Từ đó theo sự sắp
xếp của Sư phụ tôi đă sinh ra trong kiếp tới.
Tôi
đă sinh ra ở Mông Cổ trong thời kỳ Thành Cát Tư Hăn, ở Pháp
dưới thời Đệ Nhị Thế Chiến. Thật ra th́ những khuôn mặt quen
biết ở thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến hiện tại là những học viên
Pháp Luân Công.
Tôi chia sẻ kinh nghiệm tu tuyện kiếp trước của tôi hầu mong giúp đỡ
phần nào cho các học viên tu luyện để chúng ta để dành th́
giờ cho tu luyện trong Chính Pháp và hơn nữa nhận lấy trách
nhiệm khi chứng thực Pháp và cứu độ chúng sanh.
Đôi khi tôi nghe bài hát “Quinghai-Tibet Plateau”, Tôi h́nh dung lại nơi cao nguyên tuyết phủ, nơi đất thánh, thanh khiết, thần bí mà tôi đă sống và tu luyện.
Dịch từ: http:/www.zhengjian.org/zj/articles/2005/12/24/35081.html
|
Quay trở về đầu |
|
|
PLCVN Hội viên
Đă tham gia: 02 January 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 42
|
Msg 55 of 57: Đă gửi: 17 May 2007 lúc 9:18am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào Wonderkid
Cho tôi xin dia chi email de lien lac
Mến chào
|
Quay trở về đầu |
|
|
wonder_kid1412 Hội viên
Đă tham gia: 13 August 2006
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 70
|
Msg 56 of 57: Đă gửi: 18 May 2007 lúc 4:41am | Đă lưu IP
|
|
|
chào bác PLCVN , bác t́m cách gửi file video cho em chưa , nick yahoo của em là falundafa_good@yahoo.com.vn
|
Quay trở về đầu |
|
|
Road Hội viên
Đă tham gia: 16 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 16
|
Msg 57 of 57: Đă gửi: 03 June 2007 lúc 12:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
chuyện đàn áp là ko thể trách thày Lư ko cứu nổi các đệ tử . v́ vận của tq nó thế , ḿnh thày th́ e khó chống ! Túm lại em hỏi các bác là thày Lư có vợ con khi nào , giờ c̣n sống với vợ con hay không vậy thôi ?
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|