Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 206 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Ngôi sao đêm lặng lẽ Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 41 of 72: Đă gửi: 22 November 2006 lúc 8:31pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Mai anh về

Mai anh về thành phố - của - riêng - em
Hoa sữa rụng rơi đầy trên thảm cỏ
Quá khứ ngủ yên trong ṿng tay của gió
Của những tháng năm thương nhớ đến dại khờ
Mai anh về thành phố - đợi - chờ
Mảnh trăng khuya măi thành một nửa
Một nửa của ḷng em không thôi nhắc nhở
Một nửa của ḷng em
Thương nhớ đến chai ĺ...
Mai anh về thành phố - của - chia - ly
Thắc thỏm nhớ để rồi xa măi măi
Anh vô tư anh không hề ngoảnh lại
Thu dịu dàng, quá khứ rợn màu xanh...
Mai anh về thành phố - của - riêng - anh
Thưở mơ những đêm trăng không c̣n lẻ bóng
Dự cảm xa xôi giờ bỗng thành ảo ảnh
Anh trở về, thành phố mịt mùng xa...
Anh trở về thành phố - của - hai - ta
Những con phố giờ bỗng thành xa lạ
Anh thật gần, anh cũng thành xa quá
Anh - trở - về - thành - phố - của - riêng - ta...

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 42 of 72: Đă gửi: 09 December 2006 lúc 1:00am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Bé con của “kẻ không tim”


Chiều nay, lại ḿnh nó lang thang phố vắng. Nh́n những chiếc lá vàng bay trong gió, nó thấy buồn. Cũng con đường này, ngày xưa, nó và anh...



Ngày nó công khai chuyện t́nh cảm với anh, cả lớp phản đối kịch liệt. Bởi không ai ngờ rằng cô cán bộ xinh xắn, giỏi giang và vô tư của lớp lại yêu một người như anh. Trong con mắt mọi người, nó là một cô gái hoàn hảo. V́ thế, ai cũng cho rằng người nó yêu cũng phải hoàn hảo. Nhưng khi yêu làm sao nó điều khiển được con tim. Mặc kệ dư luận, nó vẫn đi theo con đường mà trái tim mách bảo.



Anh hơn nó 5 tuổi. Trong số những người con trai t́m đến với nó, anh không có điểm ǵ nổi bật. Anh học không thật sự xuất sắc, vẻ bề ngoài không gây nhiều ấn tượng, tính cách không có ǵ nổi bật. Tóm lại, anh không có chút ǵ giống với mẫu người đàn ông mà nó mơ tưởng thời cấp ba. Vậy mà, không hiểu v́ sao, nó lại yêu anh.



Hôm đầu gặp anh, cảm giác đầu tiên của nó hội tụ ở từ “ghét”. Đó cũng là cảm xúc chung của những đứa bạn nó. Trong khi những anh chàng khác đẹp trai, galăng, phong độ vây quanh nó tán tỉnh th́ anh- một kẻ chẳng có chút hấp dẫn ǵ cứ lạnh tanh.



Anh ngồi ở một góc pḥng, nh́n nó như một tảng đá, vô cảm. Nó đưa mắt khiêu khích, anh chỉ nhếch môi không thèm quan tâm. Chính hành động đó làm trỗi dậy tính kiêu căng ngự trị trong nó. Và nó quyết chí “hạ gục” anh.



Nó bắt đầu chiến dịch của ḿnh bằng cách t́m cớ tiếp cận anh nhiều hơn. Lúc vờ hỏi bài, lúc bàn việc Đoàn Hội. Anh vẫn giữ “bộ mặt sắt” ấy mỗi lần gần nó. Điều đó càng làm nó ấm ức hơn.



Cả tháng trời, nó vẫn không làm thay đổi được “kẻ không tim”. Nhưng h́nh như chính trái tim non trẻ của nó lại đang rung động dữ dội, điều trước đây, có nằm mơ, nó cũng không nghĩ đến. Càng gần anh, nó càng thấy có điều ǵ đó rất bí ẩn, thôi thúc nó khám phá. Song bản tính kiêu kỳ không cho phép nó bại trận. Rồi một ngày...



Hôm ấy, sau buổi họp Đoàn, anh đưa nó về nhà. Suốt quăng đường đi, không ai nói với ai câu nào. Sắp tới ngơ rẽ vào nhà nó, như có một luồng giao cảm vô h́nh, cả anh và nó đều dừng xe lại. Những cơn gió thu Hà Nội se lạnh, nó muốn được cầm đôi tay ấm áp của anh.



Anh ngước mắt nh́n lên bầu trời. Vô thức, nó ngước nh́n theo anh. Sau khoảnh khắc im lặng, mắt anh bỗng long lanh. Lần đầu tiên nó cảm nhận thấy mắt anh nh́n nó thiết tha đến thế. Đôi tay run run, trái tim nó như bỗng nhảy ra khỏi lồng ngực, nghẹt thở. Nó chờ đợi một câu nói...



Nhưng khoảnh khắc thời gian vẫn trôi theo mùa thu, giữa nó và anh vẫn là một khoảng cách mơ hồ... Làm ǵ đây? Chợt nó quay lưng lại phía anh, mắt đă rưng rưng ngấn lệ. Dắt chiếc xe đạp quay đi nặng nề, nhưng trái tim nó vẫn hướng về phía sau. Nó chờ đợi một cánh tay sẽ níu giữ nó lại. Và anh đă làm như thế...



Vậy là nó đă chiến thắng. Anh đă không thể giấu ḷng ḿnh trước nó. Nhưng không hiểu sao nó không có cảm giác hả hê chút nào trong giây phút anh bảo: “Anh cần em trong cuộc đời ḿnh”. Ngược lại, “kẻ không tim” đă ngự trị trong tim nó. Lặng đi trước lời tỏ t́nh không chút sắp xếp của anh, để rồi nó ôm chầm lấy anh mà không suy nghĩ.



Từ giây phút ấy, “bộ mặt sắt” của anh đă dịu lại. Đôi mắt anh nh́n nó đă trở nên thân thương, tŕu mến và đầy ấm áp. T́nh yêu anh dành cho nó c̣n là sự nâng niu của một người anh dành cho một người em gái. Anh gọi nó với cái tên thân mật là Bé con. Với anh, nó dường như là tất cả. C̣n trong mắt nó, anh trở thành một h́nh mẫu hơn hẳn những người con trai khác, dù anh có thể rất b́nh thường.



Chiều thứ bảy nào, nó và anh cũng đi dạo dưới con đường đầy lá vàng rơi. Đó cũng là sở thích của cả hai đứa. Nó thích cảm giác được anh ủ ấm hai bàn tay. Anh thường bảo với nó rằng: “Khi không c̣n một chiếc lá nào màu xanh th́ Bé con mới không c̣n là của riêng anh nữa”.



Cứ tưởng rằng, nó và anh sẽ sống măi những ngày như thế. Song ở đời, hạnh phúc thường lảng tránh người đi t́m nó. Buổi tối nghiệt ngă ấy, bọn đua xe điên cuồng đă cướp đi tính mạng anh. Cuộc đời đă cướp mất “kẻ không tim”, cướp mất t́nh yêu đầu đời của nó. Lần ấy, tưởng như nó suy sụp hoàn toàn.



Rồi, hơn một năm cũng đă trôi qua...



Một năm trôi qua, đă có biết bao người con trai đă đến rồi đi qua cuộc đời nó. Nhưng trái tim nó đă thuộc về quá khứ cùng mối t́nh với anh hôm nào. Bạn bè bảo nó điên. Nó im lặng... Bởi đâu có ai hiểu được rằng, anh đi rồi nhưng mang theo tất cả nhưng ǵ nó có: rung động đầu đời, sự hồn nhiên và cả sự trinh trắng của nó nữa.



Giờ đây, nó không c̣n là chiếc lá xanh mỏng manh ngây thơ. Nó đă là một “người đàn bà” từ lâu rồi, một chiếc lá đă bị ngắt dở đang treo lơ lửng trên cành, nửa muốn rơi hẳn xuống, nửa muốn hồi sinh. Cũng có thể là nó đang hối hận, nhưng chưa dám thừa nhận là ḿnh nuối tiếc. V́ nó vẫn c̣n yêu anh.



Chiều nay, lại một ḿnh nó lang thang trên phố vắng. Nh́n lá vàng rơi nhẹ bay theo gió, nó thầm th́: “Anh ơi, lá vẫn xanh nhiều lắm... Và dù lá chẳng c̣n xanh, em vẫn măi là Bé con của riêng anh!”.



Liệu rồi, có ai sẽ đến để giúp nó hiểu rằng, chính nó cũng cần phải trở lại làm một “chiếc lá xanh”?

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
toi3uon
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 November 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 114
Msg 43 of 72: Đă gửi: 15 December 2006 lúc 8:28pm | Đă lưu IP Trích dẫn toi3uon



__________________
forgotton
Small is the number of people who see with their eyes and think with their minds.
-Albert Einstein-
Quay trở về đầu Xem toi3uon's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi toi3uon
 
Whynot
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2006
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 51
Msg 44 of 72: Đă gửi: 16 December 2006 lúc 3:16am | Đă lưu IP Trích dẫn Whynot

bạn Hoahongnho làm tôi thấy nao ḷng quá!

xin chép ra đây 1 bài thơ hay của Nguyễn trọng Tạo:

 

chia

chia cho e một đời tôi

một cay đắng

một vui

một buồn

tôi c̣n cái xác không hồn

cái chai không rượu tôi c̣n

vỏ chai

chia cho e một đời say

một cây si

với

một cây bồ đề

tôi c̣n đâu nữa đam mê

trời chang chang nắng tôi về

héo khô

chia cho e một đời thơ

một lênh đênh

một dại khờ

một tôi

chỉ c̣n cỏ mọc bên trời

một bông hoa nhỏ lặng rơi

mưa dầm

 

Quay trở về đầu Xem Whynot's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Whynot
 
Whynot
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2006
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 51
Msg 45 of 72: Đă gửi: 16 December 2006 lúc 3:26am | Đă lưu IP Trích dẫn Whynot

không đề

một ngày

người bỏ ta đi

buồn ta lịm tắt không v́ sao lên

nâng ly

uống giọt lăng quên

hụt chân

trượt ngă bên thềm nhớ

mong

t́nh yêu

nổi trận băo giông

tim ta ra bể

mà không hẹn về

                                               (ĐTL)

Quay trở về đầu Xem Whynot's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Whynot
 
Whynot
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2006
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 51
Msg 46 of 72: Đă gửi: 16 December 2006 lúc 3:42am | Đă lưu IP Trích dẫn Whynot

???

sao e nói chúng ḿnh có nhau

e lại nghĩ ḿnh không hạnh phúc

sao e hiểu t́nh yêu là có thực

và niềm đau tồn tại với t́nh yêu

               trong t́nh yêu ta đă cho nhau nhiều

               nhưng chưa nhiều lần cho nhau hạnh phúc

               bởi ta chỉ quen sống trong tiềm thức

               mà t́nh yêu đâu tồn tại trong mơ

chưa thật yêu để được dạo khờ

chưa được yêu để một lần dại dột

phải chúng ḿnh chưa hạnh phúc đâu e

               giá như ta đừng gặp để rồi quen

               không hạnh phúc nhưng cũng đừng đau khổ

               giá như e cứ yêu đừng lo sợ

               hạnh phúc sẽ về hạnh phúc sẽ lên ngôi!

Quay trở về đầu Xem Whynot's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Whynot
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 47 of 72: Đă gửi: 01 March 2007 lúc 6:57pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Gơ nhầm cửa t́nh yêu!

Tôi c̣n nhớ hôm đó, cái ṿi nước trong pḥng tắm bị hỏng. Loay hoay một hồi măi mà tôi không sao sửa được. Người tôi ướt sũng nước. Trong lúc mọi việc đang rối ren th́ có tiếng gơ cửa, kèm theo tiếng người gọi tên của anh hàng xóm tầng trên.

Tôi hối hả đáp lại thật to rằng người cần t́m đó ở lầu trên. Nhưng tiếng gơ cửa vẫn dồn dập hơn. Đă thấm mệt, lại phải nghe tiếng gơ cửa "cố chấp" đến đau đầu ấy, tôi bực ḿnh đi ra mở cửa với thái độ khó chịu. Đó là một anh chàng mặc quần áo công nhân, khuôn mặt chữ điền hiền lành với đôi mắt sâu thẳm.

Có lẽ v́ nhận ra ḿnh đă t́m nhầm người, lại thêm vào đó là bộ dạng cau mày của tôi khi ấy nên anh đă giật ḿnh. Tôi biết ḿnh khi ấy trông thật nhếch nhác khó coi nên vội nói câu: "Anh nhầm nhà rồi" và vội đóng cửa.

Anh giơ tay giữ cánh cửa, chần chừ một lúc rồi như sợ đă mạo phạm đến tôi nên từ tốn hỏi: "Ống nước nhà em hỏng phải không?". Tôi gật đầu. "Anh là thợ sửa chữa, anh có thể giúp em chứ?".

Tôi đă quen Lôi trong hoàn cảnh đó. Quả thật duyên phận đă đưa Lôi bước vào cuộc sống của tôi. Đầu tiên là anh giúp tôi sửa ṿi nước, lắp đèn điện, thay rèm cửa, rồi sau đó chúng tôi thường cùng nhau đi ăn, đi xem phim và lên mạng nói chuyện.

Thoáng chốc một năm đă qua đi. Quan hệ của chúng tôi cũng thân thiết hơn. Mỗi ngày anh đều đến thăm tôi, sáng sớm gọi điện đánh thức tôi dậy. Buổi chiều tan sở về, anh lại nấu cơm cho tôi ăn.

Hai chúng tôi đều mập mờ cảm nhận được rằng, người kia đă trở thành một phần xương thịt không thể thiếu của bản thân, là sự quan tâm và chỗ dựa trong cuộc sống của mỗi người. Nhưng ba chữ thiêng liêng đó hai chúng tôi vẫn giữ chặt trong tim...

Rất lâu sau này, tôi mới hiểu được những suy nghĩ t́nh cảm của anh thông qua người anh họ. Anh nói anh chỉ là một người thợ sửa chữa tầm thường, đến cấp ba c̣n chưa học hết, c̣n tôi th́ là một viên chức đă tốt nghiệp đại học. Anh không dám bắt đầu một t́nh cảm đă định sẵn không có kết quả với tôi, chỉ cần lặng lẽ âm thầm chăm sóc cho tôi với anh là đủ.

T́nh yêu không nhất định phải có báo đáp, huống chi càng không cần nói ra, cho đến khi cả hai đều tổn thương mới chia tay. Anh nói giữ mối quan hệ như bây giờ th́ ít nhất cả hai c̣n có được những hồi ức đẹp. Tôi không thích lư do không rơ ràng như vậy.

Tôi cho rằng tiền bạc hay địa vị xă hội không phải là khoảng cách trong t́nh yêu chân chính. Trước mặt Thượng đế, mỗi một linh hồn đều cao quư, đều b́nh đẳng như nhau. Nhưng tôi không thể nói ra những điều này, v́ tôi muốn anh phải tự ḿnh hiểu được điều đó. Nếu anh yêu tôi thật ḷng, thực sự không thể xa tôi, th́ những cản trở tầm thường trong suy nghĩ của anh sẽ tự được hóa giải. Tôi chờ đợi sự tỉnh ngộ của anh.

Nhưng một ngày kia anh nói với tôi rằng anh sắp kết hôn, vợ chưa cưới là một nữ công nhân đồng nghiệp. Trong thoáng chốc, mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ, nước mắt tôi trào ra trong bao đau khổ.

Đêm cuối cùng gặp anh, gió xuân vẫn thổi từng đợt lạnh buốt. Đột nhiên, Lôi khẽ kéo tôi vào ḷng và ôm thật chặt, những giọt nước mắt nóng ấm của anh lăn trên trán tôi. Đó rơ ràng là sự giằng co đau khổ trong nội tâm của anh.

Tôi gần như không thể tiếp tục im lặng được nữa, muốn lấy đủ dũng khí để nói với anh rằng "Hăy ở lại!", nhưng rồi Lôi đă kiên quyết buông tay và quay ḿnh bước đi thật nhanh...

Một năm sau đó, tôi thi nghiên cứu sinh. Khi sắp rời khỏi thành phố này, tôi nhận được bức ảnh của Lôi gửi cho tôi. Đó là bức ảnh gia đ́nh anh, người vợ giản dị và cô con gái nhỏ. Ánh mắt anh vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng dường như vương chút sầu muộn. Nước mắt tôi lại một lần nữa tuôn rơi. Tôi biết, rốt cuộc chúng tôi vẫn chỉ đơn giản là đă gơ nhầm cửa t́nh yêu...

st
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 48 of 72: Đă gửi: 06 March 2007 lúc 6:42pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Lời hẹn ước


Vào một buổi chiều đẹp trời chan ḥa gió và nắng, chàng trai và cô gái đă vô t́nh gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái t́nh đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.


Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ v́ cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đă có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đă quen từ lâu.

Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không c̣n cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...

Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh t́nh của họ đă trở nên rất nguy kịch, không c̣n khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ c̣n đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đ́nh.

Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy tŕ liên lạc.

Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nh́n vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...

Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng ḍng từng chữ đối với họ đáng quư biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...

Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh t́nh của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đă lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười măn nguyện:

"... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hăy đừng sợ nhé! Hăy đừng lo lắng, đừng sợ hăi! Bởi v́ vẫn c̣n có anh luôn ở bên em, vẫn c̣n rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hăy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng ḿnh sẽ không bao giờ xa rời...".

Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô ̣a khóc. Bà biết cô đă ra đi rất thanh thản. Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện thấy trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đă dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi cho mẹ".


Bà run run mở thư, đúng là nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận được lá thư này th́ con đă đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn c̣n một tâm nguyện chưa hoàn thành được. Con đă có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hăy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con c̣n khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ c̣n tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".

Nh́n những ḍng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ cô gái đă theo địa chỉ trên lá thư t́m đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc, bà cứ nh́n tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.

Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đă mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó c̣n có một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho cô gái đó...".

Nói đến đây, mẹ của chàng trai lại nức nở ̣a khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào ḷng, nghẹn ngào nói: "Bà yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".


Sửa lại bởi soida : 11 March 2007 lúc 12:32am
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 49 of 72: Đă gửi: 18 March 2007 lúc 9:14pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Thân tặng bạn cũ của tôi .…

Có những ước mơ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày

Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có măi chờ đợi, bởi người hứa đă không c̣n nhớ nhưng nhờ có nó ta biết hy vọng và mong chờ.

Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người bỏ đi, nhưng nhờ có nó ta có những giây phút thật sự tuyệt vời.

Có những nỗi đau vẫn măi là nỗi đau một khi ta không thể thoát ra khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta trưởng thành hơn.

Có những sai lầm sẽ măi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra ḿnh sai lầm, nhưng nhờ có nó ta bỗng giật ḿnh: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những ǵ trái tim ta thật sự cảm nhận.

Có những lần t́nh cờ gặp nhau đơn giản chỉ để biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ư tới nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra: vô t́nh gặp nhau 3 lần đó là nhân duyên.

Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận ra tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.

Có những người sẽ luôn chỉ là của một thế giới nhưng măi măi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đă có một t́nh yêu.

Có những cuộc t́m kiếm đơn giản chỉ là t́m kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng t́nh cảm là giữa một biển người vẫn t́m thấy nhau.

Và sẽ có những người làm nên tất cả v́ họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đă trưởng thành từ nỗiđau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và v́ bên họ c̣n có một t́nh yêu.

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 50 of 72: Đă gửi: 03 August 2008 lúc 10:56pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Lâu rồi không trở lại nơi này, thấy sao băng thông của TVLS sao giờ kém thế, bạn cũ cũng đă rời xa gần hết ....

Sợi dây t́nh yêu

(Trang Hạ dịch, theo saycoo-ĐL)

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải ngh́n năm tu luyện, nhện đă linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài ḷng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô t́nh ngẩng đầu lên, nh́n thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một ngh́n năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ư. Phật hỏi: "Thế gian cái ǵ quư giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quư nhất là những ǵ không có được và những ǵ đă mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một ngh́n năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đă mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một ngh́n năm trước của ta không, giờ ngươi đă hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quư nhất vẫn là "không có được" và "đă mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại t́m ngươi."
Một ngh́n năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nh́n giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ư yêu thích. Ngày này nh́n thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba ngh́n năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một ngh́n năm qua, ngươi đă suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái ǵ quư giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quư giá nhất chính là cái không có được và cái đă mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đă nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cơi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đă mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải ḷng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đă đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, t́nh cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc th́ tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đă có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng c̣n nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đă an bài mối nhân duyên này, v́ sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc v́ sao lại không hề có cảm t́nh với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu v́ sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đă thấy yêu thương, ta đă khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, th́ ta c̣n sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp ĺa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đă từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

C̣n thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đă ngắm ngươi ba ngh́n năm, yêu ngươi ba ngh́n năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nh́n anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái ǵ là quư giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quư nhất không phải là thứ không có được và đă mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"



Sửa lại bởi HoaHongNho : 03 August 2008 lúc 10:59pm
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 51 of 72: Đă gửi: 11 November 2008 lúc 12:17am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

THÁNG 9



Tháng 9 mùa này quê mẹ đă thu chưa?
Mà nơi đây con nghe ḷng xao xác
Đồng cỏ xanh một trời mây bát ngát
Nhớ lá thu vàng và nắng đổ chiều nao

Tháng 9 mùa này gió khẽ hát lao xao
Cùng tiếng thở của thời gian rất khẽ
Con bỗng thấy bước chân ḿnh đơn lẻ
Ngược đường về... miền đất nhỏ xa xăm.

Tháng 9 mùa này... vậy là đủ 7 năm
Con xa quê hương, xa miền quê yêu dấu
Xa những yêu thương b́nh yên thời thơ ấu
Xa những ngọt ngào ngày ấy đă trôi qua...

Tháng 9 mùa này trên đất lạ quê xa
Mỗi khi lá trở màu con nhớ cha da diết
Nhớ ṿng tay từng ôm con cha siết
Nhớ nụ cười hiền ngày ấy tiễn con đi.

Tháng 9 mùa này... tháng 9 của chia ly
Chiếc lá vương trên bờ vai lướt nhẹ
Chợt giật ḿnh! Thu này sao lặng lẽ
Để con buồn... dơi mắt nhớ thu xưa!

Hoàng Yến Anh
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
MINHMINH
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 1272
Msg 52 of 72: Đă gửi: 12 November 2008 lúc 10:25pm | Đă lưu IP Trích dẫn MINHMINH

MAI ANH VỀ
MAI ANH VỀ VỚI EM
HÔN LÊN VÙNG NGỰC TRẮNG
NƠI ĐÓ CÓ TRÁI TIM HẰNG MỞ CỬA
NHƯ ĐÓN CHỜ HƠI THỞ
XÓA TAN NIỀM TRỐNG VẮNG
TA YÊU NHAU
NHƯ SAO ĐÊU THAO THỨC BUỔI GIAO THỪA
CHỜ NĂM MỚI
QUÊN ĐI NIỀM CAY ĐẮNG CỦA NGÀY XƯA
TA YÊU NHAU
NHƯ CON Đ̉ THƯƠNG BẾN ĐẬU
NHƯ ĐÊM VỀ SAY BÓNG ÁNH TRĂNG SOI
NHƯ TRẺ THƠ
SAY TIẾNG MẸ RU HỜI
MỘT TRỜI VẤN VƯƠNG
TRĂM NĂM BẾN CŨ C̉N THƯƠNG CON Đ̉

MINHMINH
Quay trở về đầu Xem MINHMINH's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi MINHMINH
 
MINHMINH
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 1272
Msg 53 of 72: Đă gửi: 12 November 2008 lúc 10:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn MINHMINH

CHIỀU THU
AI GIEO THƯƠNG NHỚ ĐẾN TIM NÀY
CHO L̉NG HEO HẮT GIÓ THU BAY
LỜ LỮNG MÂY CHE H̀NH BÓNG CŨ
HỮNG HỜ NẮNG PHỦ DÁNG EM XƯA
HỒ THU GỢI NHỚ LĂN TĂN SÓNG
VĂNG VẲNG CHIM KÊU TIẾNG LẠC BÀY
RÁNG ĐỎ HOÀNG HÔN SẦU LÁ RỤNG
HỒN AI LỊM CHÍN BUỔI CHIỀU NAY !!!

MINHMINH
Quay trở về đầu Xem MINHMINH's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi MINHMINH
 
zer0
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 28 September 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2560
Msg 54 of 72: Đă gửi: 12 November 2008 lúc 11:30pm | Đă lưu IP Trích dẫn zer0


Wào, thơ t́nh của ông MM ướt ác....liệt wa' trời lun!

Họa hùa theo dăm câu cho dzui nhe.

Chiều về thấp thoáng ở bờ sông,
Xa xa nhạn lạc cuối giữa gịng.
Mênh mông trời đất buồn hiu quạnh,
Lặng lẻ nơi này ai nhớ mong.


Quay trở về đầu Xem zer0's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi zer0
 
Small Potato
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 June 2007
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 182
Msg 55 of 72: Đă gửi: 13 November 2008 lúc 1:14am | Đă lưu IP Trích dẫn Small Potato

Vào đọc bài văn trên mà cảm thấy trĩu ḷng. Phải chăng cái quư giá nhất là “cái hạnh phúc đang nắm giữ”? Nắm rồi sẽ thả. C̣n th́ sẽ mất. Cái sự vô thường luôn như là cơn gió thời gian cuốn đi những chiếc cánh phù du. Nh́n vào và tận hưởng sự “sinh, thành, hoại, diệt” của đóa hoa cúc hồng đang nở lớn trong ly trà nóng mới pha. Ngoài cửa, trăng tṛn đang leo lên đỉnh như muốn lại gần trêu vào sự chia cách đợi chờ của hai v́ sao đêm Ngưu lang & Chức nữ đang lặng lẽ đối nhau trong cḥm Tam giác mùa hè. Thời gian có đứng lặng hay trôi đi th́ nào có khác ǵ. Cái sự chờ đợi để mà “hợp nhất” đó nào có riêng ǵ hai v́ sao đêm? Vầng trăng rằm đă lên tận đỉnh. Chợt cảm đến bài “Thiên Đế Nguyệt” của 1 vị sư nào đó:

 

Viễn viễn, phong đầu phi,

Vong xứ, điểu vô quy.

Hốt phùng thiên đế nguyệt,

Quy hà, quy hà vi?

 

Ly trà nóng cũng đă tận hưởng. Ta đă đến đây và cũng đang trở về. Trở về không v́ do cái định mệnh đưa đẩy như chiếc lá trôi bất định trên ḍng mà là v́ cuộc chơi của ta đă quá đủ.

 

Quy hà vi?

 

Quay trở về đầu Xem Small Potato's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Small Potato
 
love4t
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 09 March 2007
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 388
Msg 56 of 72: Đă gửi: 13 November 2008 lúc 1:35am | Đă lưu IP Trích dẫn love4t

Bác Zer0 cho Love4t ké dzới.

Ráng chiều soi bóng hồ thu xanh.
Mơn man cơn gió khẽ lùa cành.
Thu này năm ấy người bên cạnh.
Ngồi ngắm hoàng hôn mắt long lanh.

 

Thu này người đi bặt tin sang.

Có kẻ ngồi trông sắc phai tàn.

Ḷng nhớ dạ sầu buồn hiu quạnh.

Lặng ngắm chiều thu lệ chứa chan.

 

Love4t

Quay trở về đầu Xem love4t's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi love4t
 
MINHMINH
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2005
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 1272
Msg 57 of 72: Đă gửi: 13 November 2008 lúc 10:25am | Đă lưu IP Trích dẫn MINHMINH

EM ƠI ,
NGƯỜI YÊU ƠI !
GIỜ NÀY EM Ở ĐÂU
LỜI THỀ XƯA
THEO THỜI GIAN
NHƯ ÁO CŨ ĐĂ PHAI MÀU
TRỜI VÀO THU
GỢI NHỚ NHỮNG NGÀY QUA
VẾT THƯƠNG ĐAU
SAO KHÔNG THỂ XÓA NH̉A
TÔI NGỒI ĐÂY
NH̀N LÁ THU
MÀ SẦU DÂNG CHẤT NGẤT
LỆ KHÔN CẦM
L̉NG SE SẮT NHỚ NHUNG
CHỢT THẤY M̀NH
THUYỀN LỠ BẾN
M̉N MỎI NHỮNG CHỜ TRÔNG
ĐÀNH LẶNG TRÔI THEO CON NƯỚC SUÔI D̉NG
LỆNH ĐÊNH MĂI TRONG HOÀNG HÔN TẮT LỊM
BAO GIỜ THÔI NHỚ THÔI MONG
THÔI YÊU THÔI GHÉT CỞI V̉NG OAN KHIÊN !!!.

MM .
Quay trở về đầu Xem MINHMINH's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi MINHMINH
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 58 of 72: Đă gửi: 04 December 2008 lúc 8:50am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Gọi mùa thu về
              - XQ -

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên ḿnh ai gọi sau ṿm lá
Lối cũ em về nay đă thu


Mây trắng bay đi cùng với gió
Ḷng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi ḍng theo gió xa

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ư cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết ḷng anh có đổi thay?




Sửa lại bởi HoaHongNho : 04 December 2008 lúc 8:51am
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
QuynhPhuong
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 11 August 2004
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 485
Msg 59 of 72: Đă gửi: 05 December 2008 lúc 9:07pm | Đă lưu IP Trích dẫn QuynhPhuong

HoaHongNho đă viết:
Lâu rồi không trở lại nơi này, thấy sao băng thông của TVLS sao giờ kém thế, bạn cũ cũng đă rời xa gần hết ....

Sợi dây t́nh yêu

(Trang Hạ dịch, theo saycoo-ĐL)

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải ngh́n năm tu luyện, nhện đă linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài ḷng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô t́nh ngẩng đầu lên, nh́n thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một ngh́n năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ư. Phật hỏi: "Thế gian cái ǵ quư giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quư nhất là những ǵ không có được và những ǵ đă mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏị
Lại một ngh́n năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đă mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một ngh́n năm trước của ta không, giờ ngươi đă hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quư nhất vẫn là "không có được" và "đă mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại t́m ngươị"
Một ngh́n năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nh́n giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ư yêu thích. Ngày này nh́n thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba ngh́n năm quạ Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đị Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đaụ

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một ngh́n năm qua, ngươi đă suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái ǵ quư giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quư giá nhất chính là cái không có được và cái đă mất đị"
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đă nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cơi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhị Thoáng chốc Châu Nhi đă mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúạ Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải ḷng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đă đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, t́nh cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếụ Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc th́ tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đă có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáọ

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng c̣n nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đă an bài mối nhân duyên này, v́ sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc v́ sao lại không hề có cảm t́nh với tả Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu v́ sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đă thấy yêu thương, ta đă khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, th́ ta c̣n sống làm chị" Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp ĺa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đă từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đị Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôị

C̣n thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đă ngắm ngươi ba ngh́n năm, yêu ngươi ba ngh́n năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nh́n anh tạ Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái ǵ là quư giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quư nhất không phải là thứ không có được và đă mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"



Thankyou HHN về bài viêt' nàỵ Chúc HHN luôn măi thắm tươi và hạnh phúc nha!

__________________
The future belongs to those who believe in the beauty of their dreams
Quay trở về đầu Xem QuynhPhuong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi QuynhPhuong
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 60 of 72: Đă gửi: 22 December 2008 lúc 11:16pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

NGƯỜI XƯA

Đă thay đổi rất nhiều, nếu ḿnh gặp lại nhau
Mưa mát xưa đă đổi thành cơn băo
Em không c̣n là em xưa hiền diu
Nắng đă thành nắng của ngày sau.
Anh đừng nhắc những ngày ấy bên nhau
Mỏng manh thế, t́nh c̣n không giữ nổi
Trách chi duyên, trách chi nhau đi vội
Chẳng kịp trao một lời hứa, dù xuông.
Chỉ xin nhận ra nhau, nếu gặp lại bên đường
Những đốm vàng, nắng cuối ngày nếu tắt
Đừng t́m nhau, dù cuộc đời có chật
Để mát lành lại cơn gió ban khuya.


__________________
HoaHongNho SBD:247 Nhóm 3B
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 

<< Trước Trang of 4 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 3.9482 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO