Tác giả |
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 1 of 11: Đă gửi: 01 December 2006 lúc 12:01pm | Đă lưu IP
|
|
|
Tâm Sự Người Chết
Khói nhang nghi ngút che cả mắt tôi trong tấm h́nh được đặt ngay trước cổ quan tài . Tôi nằm trong đó , cổ quan tài đóng mà không hiểu sao tôi có cảm giác như cố muốn gạt khói nhang đi để mà nh́n thấy rơ những ǵ đang trước mắt ḿnh .
Oh bà Tám , cách đây không lâu , chửi tôi thậm tệ về cái tội tôi nói nói thẳng với bà đừng nên hành hạ chị con dâu bà nữa , cô ấy khổ quá mà , lấy con trai bà chứ có phải lấy bà đâu mà nay mà hành chuyện này , mai bà hành chuyện kia . Trong lúc bà xá tôi , tôi c̣n nghe rơ ḷng bà chất vấn xin tôi từ tâm độ cho bà , bà hứa trong ḷng sẽ tốt hơn với con dâu . Vậy được rồi , tôi trách bà thêm chi cho nhọc ḷng .
Oh cô Ba , người vẫn rất tốt với tôi , bán lại cho tôi những đồ tôi cần dùng , bao nhiêu tôi cũng lấy , ấy thế mà tôi lại nghe thêm trong ḷng chị bảo tôi đừng buồn v́ chị đă từng lấy mắc tôi gấp hai gía hàng v́ phải nuôi chồng con . Buồn ǵ chị , thuận mua , vừa bán , không sao chị à, xem như là cho các cháu ăn quà .
Ối trời ơi, tôi thấy cả một đoàn người ,toàn những thứ linh tinh , đứa chửi tôi con chó vàng trước kia khi tôi trách chúng đừng coi ḿnh cao v́ vậy là thiếu tế nhị , rồi cái thằng cha dùng đạo Phật chửi đời , cũng nực cười , dạo này Thiên Chúa Giáo đi xuống v́ những x́ căng đan làm t́nh của cha với trẻ con , đạo Phật được thể phát huy , nhưng người chân chính th́ không thấy , thấy toàn ba cái thứ giẻ rách dùng đạo chửi đời dởm không chịu được .
Trời chúng c̣n vào lấy nhang xá lạy tôi . Tôi thấy ḿnh tức điên lên , cái hồn tôi quanh quẩn , muốn xua chúng ra khỏi chỗ thiêng liêng chót của ḿnh trước khi xa ĺa mặt đất này . Nhưng dầu ǵ cũng là đồng sự , quen biết nhau , ghét nhau không ra mặt , chửi không dám chửi thẳng , thôi cũng là ḷng từ bi quảng đại , cho chúng thêm một cơ hội nữa để xám hối . Tôi nghe trong ḷng chúng đang lạy mà không an , chúng cơ hồ như muốn tự hỏi ḷng chúng có muốn nh́n thấy tôi chết không , tôi chết vậy là đáng v́ cái miệng tôi độc quá , cái ǵ cũng nói , cái ǵ cũng thẳng . Chúng sợ tôi trả thù , cái ḷng chúng khi đang xá tôi rơ ra như vậy .
Thù ǵ đâu , biết nhau vậy đủ rồi , có gan tới đây , có gan tỏ đau xót dù là giả dối nhưng biết sợ các vong linh trung chinh , ngay thẳng và mạnh bạo th́ vẫn là điều tốt .
Tôi đâu có thù hận ǵ ai . Chỉ là trong ḷng các người lang sói quá đi, giật ḿnh khi nh́n cái cáo phó Cô B́m Bịp , nhà thơ nữ của Bút Nhóm Lăng Quăng đă đột ngột từ trần th́ quáng cả lên . Bụng các người thầm trách ḿnh , biết vậy nhẹ câu chửi với bà ấy một chút ... biết vậy ... biết vậy .. muộn quá rồi ..các người ạ
Họ đưa tôi tới nghĩa trang , họ hạ quan tài tôi xuống, tôi vẫn loanh quanh nh́n thấy họ nhỏ những giọt nước mắt không thật ḷng , trời , họ coi trời bằng vung, tôi hiểu cả , tôi biết hết cả , chỉ là họ không thấy ,không biết .
Tấm ḷng tôi dành cho họ chẳng c̣n ǵ , tôi đâu c̣n làm được ǵ đâu , tôi thấy đám đông tản mạn ra và trước mắt tôi chỉ c̣n là một màu trắng mơ hồ .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt


Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 2 of 11: Đă gửi: 01 December 2006 lúc 5:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện của Vành Khuyên nhẹ nhàng, sâu sắc. Cả một triết lư cuộc đời trong câu chuyện này :
Người ta hiểu nhau, thông cảm cho nhau, biết tất cả những suy nghĩ của nhau ....nhưng tiếc rằng đó là lúc người ta đă chết .
Lâu quá mới gặp lại . Chúc Vành khuyên vui khoẻ và tiếp tục có những câu chuyện thật hay .
Thiên Sứ
Sửa lại bởi ThienSu : 01 December 2006 lúc 5:31pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 3 of 11: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 9:18am | Đă lưu IP
|
|
|
Thưa Bác Thiên Sứ,
Bài này cháu post đă lâu, nay lại có chuyện buồn post lại để tự an ủi ḿnh .
Có một site khi cháu post bài này họ ban cháu v́ họ nghĩ cháu chống đạo Thiên Chúa và ghét những Phật tử " trung chinh " . Lạ kỳ, ư chính th́ không nh́n ra đi nh́n ra những ư chỉ dùng để nói rơ tâm đạo con người có thương và quư nhau hăy sống hết ḷng, hết t́nh với nhau khi c̣n sống .
Bài này cháu viết đă lâu, kế theo là một loạt bài cháu mới viết khi một chuyện thật buồn xảy ra trong đời .
Kính bác Thiên Sứ và gia đ́nh những an lành trong cuộc sống nhé .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 4 of 11: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 9:20am | Đă lưu IP
|
|
|
Đau
Bạn bảo tôi không đau làm sao được .
Mười năm trước tôi chạm phải một sự thật rất đau ḷng, đau lắm, những tưởng là chưa từng có nỗi đau nào sẽ hơn vậy cho tới lúc tôi nhắm mắt . Ai dè 10 năm sau, tôi chạm phải một sự thật khác c̣n đau hơn.
Lần trước, tôi nghĩ tôi đă chết, tôi chỉ sống lại làm con người vô tri vô giác, cười mà chả biết ḿnh cười ǵ, có đau cũng chả biết ḿnh tại sao đau, tôi đă mất trí đến hai năm, chẳng biết ḿnh là ai đến năm năm rồi sau đó sống như con thú, có cảm ǵ th́ cũng chỉ c̣n là cái hồn của con người trước c̣n luyến tiếc trần gian nên cảm thế thôi .
Lần này c̣n đau hơn, tôi chết một lần nữa, chết hẳn ra chết nhưng cuối cùng lại phải sống v́ tôi c̣n hai đứa con quá nhỏ để chăm sóc và dạy dỗ . Khi nhận biết tôi phải đối đầu với sự thật này, tôi đă đấm vào không khí, đấm mạnh lắm, con bà, con mẹ nó, thử thách bà chi mà lắm thế, tôi đau xót trong dạ, tôi đớn đau vô ngần, hận đời vô cùng cứ lùa tôi vô những cái ngơ cụt xốn xang và điên dại thế này .
Lần trước, sau khi chuyện xảy ra, tôi học chửi thề cho vơi bớt, lần này, tôi lại thấy thấm tới độ chả muốn chửi ǵ nữa, đời chỉ vẻ ra quá nhiều cái hỉ nộ ái ố chả ra làm sao mà biết được .
Tôi lại tập làm con người vô tri vô giác một lần nữa và mong sao lần này, có 10 năm hay hai chục năm sau, trời ơi, đừng lấy đi của tôi một người thân yêu nào nữa nhé .
Tôi đau, rất đau trời ạ .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 5 of 11: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 9:21am | Đă lưu IP
|
|
|
Sợ
Buổi sáng, giờ đưa con đến chỗ gửi, tự nhiên tôi thấy ḷng thanh thản hơn, tôi rất lạ v́ thật sự tôi không có cảm giác này đă hơn ba tuần nay, tôi rất ngạc nhiên khi thấy ḷng ḿnh nhẹ bớt .
Buổi chiều, gần tới giờ tan sở, tôi bỗng cảm một nổi sợ hăi tột cùng, tôi thật ḷng không hiểu là tại sao, chỉ thấy ḿnh rất sợ và sợ lắm . Hôm qua ngày phải bỏ rác ra ngoài cho người ta đổ hôm nay, mọi lần anh vẫn làm, đă ba tuần nay tôi làm điều đó với một ḷng khắc khoải, tôi thấy đau vô cùng, tôi sợ bóng tối, sợ tất cả, sợ bầu không khí xung quanh lúc nào cũng sẳn sàng đổ ập lên đầu tôi những tai ương rất bất ngờ .
Tôi về nấu nồi cơm, mọi lần nấu bốn lon, mới tuần này nấu lại hai lon, cúng anh xong tôi hâm lại để và vào miệng dù không c̣n nhận biết ḿnh đang nhai thứ ǵ, lúc đầu tôi nhất định không ăn v́ không đói, đêm nằm bụng kêu ngủ không được thức cả đêm mới hiểu thà ḿnh và đại vài miếng cho cái bụng nó yên tâm chứ ăn uống ǵ đâu mà hách .
Con bé hay phá nước nơi bàn thờ anh, tôi cúng anh cho nhang tàn hết rồi mới đi đón các con, cho tới giờ này tôi càng thấy sợ, sợ vô cùng, anh vẫn làm việc này mỗi chiều, hai đứa cứ đứng trên salon nơi cửa sổ nhà bác giữ dùm chúng tôi để đợi cha mẹ đến đón, mọi ngày chúng đợi anh, được anh bế lên, ôm chặt và hôn chúng đến nghẹt thở, hôm nay thấy tôi, chúng vẫn mừng như mọi lần tôi và anh cùng đến, tôi hiểu trong thâm tâm, cũng có lần chúng mong một sự diệu kỳ nào đó mà tuổi thơ có thể tưởng tượng được, anh lại đến đón chúng, mọi chuyện đă qua chỉ như là một cơn mơ mà cả bốn thành viên trong gia đ́nh chúng tôi đều mơ .
Tôi hiểu ra những giờ khắc sắp được gặp anh, sau khi tan sở, về nhà nấu cơm và sau lúc đón con về là những khắc tôi sợ hăi nhất, sợ đến xót xa v́ tôi vẫn c̣n ngỡ ngàng khi đối diện với sự thật, đó không phải là nhớ, đó không phải là tiếc, đó là đối diện với sự mất mát đau thương mà chưa bao giờ, chưa bao giờ trong đời sống tôi h́nh dung ra được .
Tôi vẫn tin anh vuốt mắt cho tôi khi hai con đă lớn .
Tôi sợ vô cùng, những cơn đau, những tái tê mà đời đang mang đến, ai bảo đời sẽ mở cánh cửa khác, tôi không cần, dù thật tâm tôi muốn cánh cửa đă đóng mở lại cũng không ai có thể mở cho tôi được, v́ đó chỉ c̣n là sự kỳ diệu, như bao điều kỳ diệu tôi đă mong mà không thành .
Tôi chợt thấy nhỏ nhoi, chơi vơi, bao giờ trong cuộc đời tôi cũng muốn tự lái đời ḿnh như đă từng lái, như tôi từng chống chọi với bao khổ đau nhiều năm về trước, tôi vẫn tin ḿnh làm được dù thật sự có làm được hay không trong lúc này tôi chưa biết .
Sợ, vâng tôi sợ, lần đầu tiên tôi biết sợ những ǵ chưa từng sợ v́ nó đang xảy ra với tôi, đột ngột và dữ dằn vô cùng
Cuộc đời ơi .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 6 of 11: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 9:22am | Đă lưu IP
|
|
|
Quá Sợ Là Đằng Khác
Nhiều người cứ nghĩ nổi sợ của người ta là giỡn chơi, bạn bảo tôi phải xử làm sao đây.
Giờ cứ nghe c̣i xe cứu thương hụ là tôi run lên như bắn, rồi chuyển qua tê liệt như đang đi xe th́ không dám đạp ga, ngưng thở, ngồi chờ đó, người ta có lỡ đụng ḿnh th́ xe cứu thương ngay đó đưa đi luôn dùm cho rảnh.
Hay cứ mơ hồ nh́n thấy người bịnh nằm trong pḥng chăm sóc đặc biệt, đang hôn mê, đợi tỉnh, cuộc sống tính từng giây từng phút, người thân ngoài pḥng đợi như lên đồng, nay nghe bác sĩ bảo khả quan, mai nghe bác sĩ bảo hết hy vọng, mốt lại nghe chôn cất nơi đâu, nhà quàn nào, đưa tử thi ra ngoài ra làm sao.
Hoặc bước vào pḥng chọn quan tài, chọn cái gỗ hay chọn cái thép, thuê hay mua, thiêu loại nào, chôn loại nào cho phải đạo, sau đó c̣n lựa lọ đựng tro, rồi trả lời người ta muốn để chung một chỗ hay chia ra thành nhiều phần cho nhiều thành viên gia đ́nh giữ.
Trong lúc đang quàn th́ thầy chùa lại đọc kinh, rót trà, gắp thức ăn cho người chết, mảnh khăn tang đội trên đầu, xá lạy ǵ cũng từ cái tiếng mỏ đánh cái keng, làm như cái máy ..
Mọi người nghĩ tôi quen lắm đấy hẳn, một khúc phim tôi không muốn mà đă nhớ, một khúc phim hăi hùng tôi không bao giờ dám xem một ḿnh mà đă bị bắt xem và bị xem cho tới khúc cuối.
Tôi sợ, sợ lắm, sợ những ngày ngồi ở nhà thương, bịnh viện thành phố tôi đang xây lại, đi bộ một quăng dài qua con sông có cái cầu nhỏ bắt qua mới tới, ngày nào lạnh quá nhờ người ta valet xe dùm, lúc về cũng không đặng mà ở cũng không yên.
Có ai qua những cảnh đó chưa ? Tôi đă đi qua những hai lần mà c̣n đang sợ tới phát khiếp, vậy mà những người chưa qua c̣n nỡ tâm nào nhát tôi những cái sợ khác c̣n hiện hữu trong cuộc đời. Tôi biết chứ, tôi hiểu chứ, có điều tôi chưa đủ mạnh để đối phó bây giờ nên phải tạm quên đi mà hun đúc lại cho ḿnh sức mạnh ngày xưa.
Tôi dám chắc bạn có thấy cả chục đám ma, bạn cũng đừng bao giờ nghĩ bạn cảm được điều người thật sự mất người thân họ nghĩ ǵ, nếu bạn chưa lâm vào cảnh đó, bạn có thể nghĩ ḿnh biết, nhưng biết thật th́ chưa đâu.
Bạn giúp được ǵ tôi, giúp quái ǵ, tôi chả hay chi để nói không cần ai giúp, nhưng có một điều bạn đừng bao giờ nghĩ bạn không sợ là người khác phải không sợ, v́ người khác không phải là bạn, người khác không như bạn và người khác chưa từng lên án bạn v́ bạn là bạn th́ bạn chớ vội lên án người ta chỉ v́ người ta vẫn c̣n quá sợ những ǵ đă xảy ra với họ nhé.
Cho Một Ngày
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
gioxuan Học Viên Lớp Dịch Lư

Đă tham gia: 14 February 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 32
|
Msg 7 of 11: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 12:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
vanhkhuyen đă viết:
... kế theo là một loạt bài cháu mới viết khi một chuyện thật buồn xảy ra trong đời .... |
|
|
Mong được chia xẻ cùng Vành Khuyên, chúc bạn nhiều nghị lực.
Bạn viết hay và thật lắm.
|
Quay trở về đầu |
|
|
runglathap Hội viên


Đă tham gia: 02 January 2007 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1312
|
Msg 8 of 11: Đă gửi: 02 January 2007 lúc 5:35pm | Đă lưu IP
|
|
|
Vành Khuyên
Ch́ nghe xuóng danh không thôi đă thấy buộn
Lăo già Rùng Lá Thấp |
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
Khi_Con Hội viên


Đă tham gia: 13 February 2007 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 96
|
Msg 9 of 11: Đă gửi: 16 February 2007 lúc 2:48pm | Đă lưu IP
|
|
|
Khỉ Con đă đọc các bài Vành Khyên viết....
cảm được sự đau đớn.....mà Khỉ Con cũng rất sợ sẽ 1 ngày đối diện.
Khỉ Con đă rớt nước mắt với những tâm t́nh của Vành Khuyên. Khỉ Con thành tâm chia buồn cùng Vành Khuyên nhé. Ước mong 2 con nhỏ sẽ đem lại nhiều nụ cười và hy vọng trong cuộc sống.
|
Quay trở về đầu |
|
|
donghoa Hội viên

Đă tham gia: 21 February 2007
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2
|
Msg 10 of 11: Đă gửi: 21 February 2007 lúc 6:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
Sẽ chết khi hồn ĺa khỏi xác Mộng t́nh đành thoái thác cho em Nửa đêm đơn gối ḷng se lạnh Ta vật vờn nh́n chua xót thêm
|
Quay trở về đầu |
|
|
donghoa Hội viên

Đă tham gia: 21 February 2007
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2
|
Msg 11 of 11: Đă gửi: 21 February 2007 lúc 6:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
Thành tâm chia buồn cùng Vành Khuyên...... như vậy là Xuân cũng trôi qua và thời gian là cách mà người ta t́m quên tất cả .... trong bận bịu cuộc sống
Chúc Vành Khuyên , hai cháu nhỏ một năm mới.... có niềm vui mới , may mắn và như ư vạn sự thành
Thân ái
Đông Ḥa Nguyễn Chí Hiệp
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|