Van Helsing Hội viên

Đă tham gia: 20 November 2006 Nơi cư ngụ: Zimbabwe
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 487
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 15 January 2007 lúc 8:34pm | Đă lưu IP
|
|
|
T̀NH
THƯƠNG SẼ KHÔNG C̉N
KHI
NGƯỜI TA CẦN NGON MIỆNG
T́nh thương là cây linh dược trị lành mọi
bệnh khổ của chúng sanh. Vậy mà, con người nỡ đang tay bẻ cành chặt nhánh khiến
nó sắp lụi tàn. Cũng may! Nó c̣n sót lại vài cành già và đang nẩy ít chồi non.
Mong rằng nhân loại nhận thức được giá trị tuyệt vời của nó, ra công bảo vệ,
vun tưới cho nó phát triển sum sê, thật là hạnh phúc vô vàn của nhân loại. Vô
t́nh hay cố ư, chúng ta phá hoại cho cây linh dược tàn lụi đi, đây là một mất
mát lớn lao của nhân loại, không có ǵ bù đắp được.
Chú Ba nhà ở gần chùa, chú nuôi một con
gà mái, đẻ được một đàn gà con. Đàn gà con mỗi con đều tṛn trịa dễ thương.
Sáng nào chú cũng hốt một nắm gạo ra đứng trước sân kêu "túc, túc",
gà mẹ dẫn đàn gà con chạy ùa ra vây quanh chú, mổ những hạt gạo do chủ rải,
chúng nuốt ngon lành. Chú nh́n đàn gà con có vẻ tŕu mến. Có lẽ đàn gà con cũng
nh́n chú là ông chủ quí kính đang yêu thương nuôi dưỡng chúng. T́nh của chú Ba
và đàn gà con càng ngày càng sâu đậm hơn. Trải mấy tháng sau, đàn gà con đă lớn
thành gà gị (gà vừa ăn thịt). Hôm nay nhà chú Ba có khách, cũng như mọi hôm,
sáng chú nắm gạo ra giữa sân đứng kêu "túc, túc", đàn gà chạy lại bu
quanh chú, vừa bỏ gạo chúng ăn chú vừa chụp lấy một con. Con gà bị chụp la hoảng
lên, đàn gà c̣n lại chạy tứ tán. Tiếng la thất thanh của con gà không làm động
tâm chú chút nào. Sau đó, nó c̣n bị cột chân, và cuối cùng lôi ra cắt cổ. Tiếng
la cứu mạng và gắng sức vùng vẫy đành đạch để thoát chết của con gà, không làm
sao lay chuyển được ư định của chú. Thế là xong một đời của con gà, để làm mồi
ngon cho người chủ mến thương trước kia. T́nh thương của chú Ba đối với đàn gà
con, chỉ có khi chưa cần làm thức ăn ngon miệng. Đến khi cần thịt gà làm thức
ăn, th́ t́nh thương ấy liền biến đi như mây khói!
Ở chùa có nuôi hai con chó, một con tên
Tiểu Hỷ, một con tên Tu Tu. Sáng nào hai con cũng vật lộn nhau ành ạch ở trước
sân, hai đứa săn đuổi nhau, đè cắn cạp nhau một cách thân t́nh. Mỗi khi trông
thấy hai đứa đùa giỡn nhau, tôi cũng vui lây. Dù là súc sanh, chúng cũng biết
vui đùa, cũng biết thân yêu nhau như con người nào khác. Song, khi thằng Tiểu Hỷ
được quí Cô cho một tô cơm, đang ăn ngon lành, thằng Tu Tu chạy đến gần, thằng
Tiểu Hỷ liền nhe răng hầm hừ, thằng Tu Tu đành lấm lét tránh xa. Ngược lại cũng
thế, khi thằng Tu Tu đang ăn, thằng Tiểu Hỷ lại gần, cũng bị thằng Tu Tu nhe
răng hầm hừ. Sau bữa ăn chúng cũng vui vẻ chơi lại với nhau. Qua h́nh ảnh hai
con chó, chúng ta thấy khi có món ngon, khi cần no bụng ḿnh, t́nh đồng loại
không c̣n có mặt. Chúng có thương nhau không? Nếu không thương, tại sao lại liếm
nhau một cách tŕu mến, vật lộn nhau một cách thân t́nh. Thế mà chỉ cần có một
cục xương, một tô cơm, chúng liền đổi t́nh bạn trở thành địch thù. T́nh người
có thế không?
Có một gia đ́nh ở tỉnh xa đến qui y với
chúng tôi. Thời gian sau, những đứa con khôn lớn, cha mẹ già yếu. Cha mẹ tương
đối khá giả, nên làm di chúc chia của cho con. Trong di chúc không biết phân
chia thế nào, vài đứa con chạy lên t́m tôi nhờ khuyên giải hộ cho cha mẹ chúng
phân chia công bằng, đừng cho đứa nhiều đứa ít, khiến con cái thấy cha mẹ bất
công không tốt. Tôi liền khuyên chúng nó: "Cha mẹ sanh ra con, nuôi dưỡng
cho học hành đến lớn khôn, lập gia đ́nh có đôi bạn rồi, công ơn cha mẹ không thể
nào kể hết. Giả sử cha mẹ nghèo không có tiền của th́ con cái cũng phải làm ra
tiền để nuôi dưỡng cha mẹ, mới tṛn bổn phận làm con. Huống là cha mẹ khá, con
đă khỏi nuôi, lại được chia của cho, dù được bao nhiêu cũng tốt, đ̣i hỏi thêm
làm ǵ để phiền ḷng cha mẹ. Tụi con thấy, có lắm gia đ́nh cha mẹ chết sớm, nhà
nghèo, con cái cũng phải bươn chải để sống, vậy mà cũng có nhiều người lập nên
sự nghiệp. Sánh với tụi con hiện nay quá tốt, cha mẹ c̣n sống, lại được chia của,
dù ít cũng hơn người ta quá nhiều rồi. Thôi, là con hiếu phải nghe lời cha mẹ,
đừng phiền trách tổn phước." Chúng không bằng ḷng, thưa với tôi thế này:
"Thà là không có ǵ hết, c̣n có mà chia đứa nhiều đứa ít là bất công,
không chấp nhận được." Tôi đành im lặng. Chúng chào tôi ra về với vẻ c̣n bực
tức. Không bao lâu, cha mẹ chúng đến thăm tôi. Nhân khi thăm hỏi, tôi đem việc
chia của cho con ra khuyên: "Làm cha mẹ, hai đạo hữu phải xử sự với con
cái cho công bằng. Nếu có của nhiều chia cho chúng nhiều, có ít chia cho chúng
ít, đừng để đứa nhiều đứa ít nó phân b́ không tốt." Hai vợ chồng thưa với
tôi: "Bọn con của chúng con, đứa nào phá của th́ chúng con chia ít, đứa
nào biết giữ của th́ chia nhiều, như vậy mới công bằng." Đến đây tôi hết ư
kiến. Thời gian sau, tôi nghe những đứa con được chia của ít, đă kiện cha mẹ
chúng ra ṭa. Tôi đành thở dài, cảm thấy ḿnh bất lực, không đủ biện tài để
giáo hóa đệ tử, thật đáng buồn! Song càng đau buồn hơn khi thấy con người là
khôn ngoan hơn con vật, vậy mà cũng v́ sự ăn mặc tài sản, đối với người thân trở
thành kẻ thù. Thiết nghĩ ai thân hơn anh em, ai t́nh thâm nghĩa nặng bằng cha mẹ,
mà chỉ v́ một chút ít tài sản, biến thân thành thù, đổi ân nghĩa thành đối địch.
Thật t́nh đời càng ngẫm càng đau ḷng biết mấy!
(Trích
: Cành Lá Vô Ưu)
P.S.
“…Tôi hiểu rằng nhân đạo là sức mạnh chứ không phải là sự yếu đuối …”
Bộ trưởng Nội vụ Pháp – Nicolas Sarkozy
Sửa lại bởi Van Helsing : 15 January 2007 lúc 8:37pm
|