Tác giả |
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 1 of 8: Đă gửi: 06 August 2004 lúc 9:25am | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện thứ nhất: Đau-buồn và chán
Một ai đó đă phân biệt giữa đau-buồn và chán bằng cách nói rằng: Ta có thể lấy nỗi đau-buồn làm niềm vui nhưng chán th́ sẽ không c̣n ǵ để khỏa lấp được chỉ trừ phi cái chán đó được thay thế bằng một trạng thái khác. Thế nhưng liệu có thực sự chỉ đơn giản là thế không khi ta thốt lên hoặc ta đang buồn hoặc ta đang chán?
Ngồi đây, chợt nhớ đến câu nhạc ngày nào: "...Bây giờ ngồi nơi đây, lăng phí thời gian mà ta chẳng biết phải làm ǵ..." Đó chính là cái cảm giác mà tôi cho rằng nó sẽ khác biệt nhiều so với buồn và chán. Chí ít th́, theo tôi, con người với những tiến bộ khoa học cũng đă tạo ra điều kiện để tôi có thể output những cái vớ vẫn nhất trong tâm trí ḿnh qua các keyboard vô tri vô giác.
Khi viết đến đây, tôi đồ rằng các bạn sẽ định h́nh rơ tôi đang có tâm trạng ǵ, nhưng thú thật với các bạn rằng, tôi cũng chưa biết tôi sẽ viết những ǵ kế tiếp ngoại trừ cái buồn, cái chán, những cái mà theo những nhà Phật học cho rằng, bởi (lư do tác động) đời vô thường, nên (hệ quả tất yếu) các cảm giác kia ắt phải có. Nhưng thế nào gọi là vô thường? và vô thường nó ra làm sao? Tại sao khi con người gặp hoàn cảnh bất hạnh th́ luôn gọi cái bất hạnh đó là vô thường? Tại sao trong những lúc con người chạm những t́nh huống hạnh phúc, may mắn th́ họ không cho nó là vô thường dẫu biết rằng nó cũng là những thứ vô thwờng nốt? Quên chăng? Hay đang say mê tít trong ṿng xoay vận động hấp dẫn đó?
Với trang tử vi lư số này, khi tôi tham gia, cũng lại là chuyện lạ (hoặc giả do Duyên chăng?), bởi đích xác là tôi đang trong tâm trạng của những thắc mắc mà hễ thắc mắc th́ luôn vận động để t́m (lại vận động) lời giải. Khi buồn, có nhiều nguyên nhân dẫn đến nhưng cũng chỉ lẫn quẫn trong 7 thứ mà nhà Phật từng nói đến như là Thất khổ. Với cái tuổi và hiện trạng của tôi, hiện chỉ gặp 3 thứ: oán thông hội, ái biệt ly, cầu bắc đắc.
Oán thông hội: Không thích mà phải gặp, chung chạ với nhau; Ái biệt ly: Yêu thích mà phải xa cách; Cầu bất đắc: Luôn cầu được sung sướng, cầu cho có để bớt khổ nhưng cầu măi, cầu măi mà không được... Nếu nhẹ, th́ sẽ gây buồn phiền, vận động nặng thêm chút, sẽ đâm ra chán. C̣n sâu hơn nữa? Đây chính là vấn đề cần được phân tích thêm. Sẽ là 1 bất hạnh hay tai họa, hay là một chấm phá tốt (phát minh mới?) khi con người luôn lay hoay chinh phục cái đau buồn dẫu cho nó có là bất khả tiến? Nếu như giải pháp lấy nỗi đau buồn làm niềm vui th́ sẽ có một số người cho rằng đó là dạng tiêu cực, bi quan, cuộc đời sẽ không có những tiến bộ tích cực.
Theo tôi, cái đau buồn lúc bấy giờ giống như cơn gió thổi, nếu ta che chắn cho riêng ta, th́ cơn gió ấy sẽ dội vào người khác, nỗi buồn từ đó sẽ được chuyền tay nhau. Vậy cái tích cực của cuộc đời này là ǵ khi ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ triệt tiêu được cái gốc nguyên nhân? Mà sao ta lại phải có ư định triệt nó nhỉ?
Tôi chắc rằng các bạn cũng sẽ đồng ư với tôi chút ít khi thời đại ngày nay ai đó nói rằng: Hạnh phúc của người này được xây dựng trên nỗi đau buồn của người khác.
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
tiec khong Hội viên


Đă tham gia: 31 July 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 149
|
Msg 2 of 8: Đă gửi: 06 August 2004 lúc 9:50am | Đă lưu IP
|
|
|
kemmayman đă viết:
Tôi chắc rằng các bạn cũng sẽ đồng ư với tôi chút ít khi thời đại ngày nay ai đó nói rằng: Hạnh phúc của người này được xây dựng trên nỗi đau buồn của người khác.
KMM
|
|
|
Có khi đúng có khi chỉ là sự so sánh: nếu ai cũng đi bộ, mình đi xe đạp thì mình hạnh phúc hơn, đạp nhẹ lắm . Nếu mình đi xe đạp, ai cũng đi xe gắn máy thì mình ít hạnh phúc hơn; còn nếu mình đi xe đạp, ai cũng đi xe hơi , thì đạp nặng lắm .
__________________ Lâu nay giữ Ải Nam Quan
Ngày nay nhượng lại người em láng giềng
|
Quay trở về đầu |
|
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 3 of 8: Đă gửi: 06 August 2004 lúc 11:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện thứ 2: Chuyện từ một chuyến du hải tŕnh
Nhân đọc feedback của bạn tiec khong, tôi lại vọng tưởng đến h́nh ảnh của những người đă một thời chấp nhận thuyết: Con nuôi cá hoặc má nuôi con so với những người được bảo lănh chính thức. Có nghĩa là, thay v́ phải chấp nhận trốn chạy, ém quân, lên cá lớn, vượt biển với cái tàu nhỏ bé, đói, khát, gặp nhiều tai nạn trong chuyến hải tŕnh dài, miệng mồm luôn xuất ra tên của nhiều vị từ đức Chúa Trời lẫn nhiều đức Phật khi thuyền bị chết máy, không c̣n nguyên liệu hoặc trong lúc bị hải tặc. Những người được bảo lănh chính thức này có nhiều cái may mắn hơn, được ngắm nh́n các cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, được bàn dân thiên hạ nh́n bằng cặp mắt khác, tinh thần khá phấn chấn khi bước chân lên máy bay cũng như được người thân đón chờ tại sân bay đích.
Thật trùng hợp làm sao khi tôi lại viết đề tài này hôm nay, cũng vào cái ngày này gần 15 năm trước. Ngày 7 tháng 8 năm 1989. Chuyến du hải tŕnh của tôi gồm 66 thành viên, bắt đầu xuất phát sau 3 ngày ém quân ở Trà Cú. Tôi không biết liệu những người đă cùng tôi trong chuyến du hành kia bây giờ ở đâu, nhưng chắc chắn rằng khi các bạn đọc được những ḍng này, các bạn sẽ tin rằng: đó chính là duyên.
Thuyền của chúng tôi may mắn vượt đại dương mà không bị tuần duyên đón bắt, có lẽ họ nh́n không thấy người nào trên boong cả, vả lại hôm đó trời mưa cũng khá to và rồi bọn chúng tôi bắt đầu vượt hải phận quốc tế sau 2 ngày, chúng tôi đă gặp cơn băo lớn, chiếc thuyền mũi Thái Lan 9 tấn cḥng chành cứ đưa chúng tôi đi, đi măi, tôi để ư thấy màu nước biển cứ chuyển đổi từ xanh sang xanh đậm hơn cứ cách ngày. Trước khi xuống "cá lớn", tôi cứ thầm ca ngợi biển bằng những bài thơ mà tôi đă học được, nhưng sao giờ đó, ngay tại phút đó, tôi cảm thấy sợ biển quá, cứ nh́n xung quanh toàn nước với nước, từng đàn cá mập bơi theo thuyền chúng tôi, nh́n chúng, tôi sợ phát khiếp.
Rồi băo lớn cũng dần qua đi, bầu trời trong xanh đă bắt đầu xuất hiện với những cánh chim, bọn chúng tôi thở phào: Sắp đến bờ rồi. Đó là ngày thứ 6. Tôi đă bị say sóng đến độ không tài nào lên boong thuyền, thực phẩm của chúng tôi là mấy ngh́n gói mỳ colusa cùng với củ sắn. Đêm thứ 6 cũng là lúc tôi bắt đầu cố gượng lên boong tàu.
Rạng sáng ngày thứ 7, cứ như tâm trạng của những thủy thủ trong phim Kha Luân Bố, đất liền với dăy hàng dương đập vào mắt chúng tôi bé téo teo cũng đủ làm cho cả bọn chúng tôi la lên: Đất liền, đất liền. Tinh thần mọi người ai nấy đều phấn chấn. Nh́n xuống mặt nước biển, ôi sao thấy đẹp lạ, xanh lơ. Phải mất đến gần trưa chúng tôi mới cập được thuyền vào bờ. Trước lúc cập vào bờ, phải chăng là định mệnh khi chúng tôi gặp một thuyền của một ngư dân, ông ta líu lo chỉ tay bên trái :Bi dông bi đong, và xoè 10 ngón tay ra dấu, có lẽ là chỉ độ dài hay thời gian từ đó đến đảo bi đông chăng? Thế nhưng cả bọn chúng tôi giờ đó ai c̣n mong muốn đi nữa khi thấy đất liền kế bênh? Nhiều năm sau và cho đến măi tới giờ, tôi vẫn cho nó là định mệnh.
Tôi hoàn toàn bị té quỵ cùng nhiều người khác khi đồng loạt nhảy xuống đất liền, nh́n lại con thuyền chúng tôi đều kinh ngạc sao mà nó bé quá, nhưng so với xác của vài chiếc thuyền khác mà sau khi ḷng ṿng trên băi đất liền tôi phát hiện ra, nó c̣n to chán hơn!
Chúng tôi cuối cùng mới phát hiện ra là chúng tôi đă cập bờ vào một vùng gần doanh trại hải quân của Mă, địa điểm đó chính là gần ở eo Mallaca. Với cái vốn tiếng Anh của 1 học sinh lớp 10, tôi đă trở thành 1 thông dịch viên bất đắc dĩ. Sau khi chỉnh đốn mọi thứ, bọn chúng tôi được dồn lên một chiếc xe nhà binh để chạy ḷng ṿng quanh thành phố mà cuối điểm đến cũng chính là cách một cái eo gần chỗ chúng tôi đă cập bờ. Đó là một doanh trại của Hải Quân đồn trú. Họ nói với tôi rằng sẽ đưa chúng tôi đến 1 trại để làm thủ tục
Tôi bị choáng ngợp bởi chiếc xe nhà binh đưa tôi đi, họ không cho chúng tôi có bất kỳ hành động nào lộ ra khỏi chiếc xe (măi sau khi chúng tôi được cấp tàu mới, tôi mới biết đó là dụng ư của họ). Lái xe là một quân nhân, ông ta lái xe với tay lái nghịch khiến chúng tôi mấy phen khiếp vía v́ sợ tai nạn. Xe qua khu phố sầu riêng với mùi của trái cây quá quen thuộc, chúng tôi ai nấy đều vui vẻ vang trong ḷng những ước mơ dự định.
(Xin hẹn ngày mai)
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 4 of 8: Đă gửi: 08 August 2004 lúc 4:50am | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi mất cả gần 1 giờ buổi sáng để viết lại câu chuyện theo trí nhớ kém cỏi của tôi, ấy thế mà lại mất hết khi bấm gửi trả lời! Khi bấm xem thử trưóc th́ vẫn c̣n Ok, nhưng sau khi bấm gửi, th́ nick của tôi tự động bị đă văng ra ngoài, không tài nào lấy lại được những ǵ đă viết.
Thôi, đành phải ngồi uống cà phê và tự nhớ lại vậy...
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 5 of 8: Đă gửi: 08 August 2004 lúc 5:48am | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện thứ 2: Chuyện từ một chuyến du hải tŕnh (3 ngày trên trại)
Trên chuyến xe, nh́n ra ngoài, tôi thấy có nhiều ngôi đền hồi giáo rất to, đẹp lộng lẫy. Cả thành phố nơi chúng tôi được đi qua dường như là 1 công trường xây dựng rộng lớn: Đâu đâu cũng có xây cất. Đường sá rộng, sạch và đẹp, nhiều panô quảng cáo rất to treo trên các cao ốc, 2 bên đường cây xanh rợp mát. Khi xe tiến vào khu nông thôn, tôi vẫn thấy 2 bên đường những bụi cây quao và lùm ô rô xanh rậm khi mặt đường mang dấu vết của một cao tốc.
Cuối cùng, nơi đến là một doanh trại của hải quân, nằm sát mặt biển. Từ bờ biển nh́n tít về phía tây, tôi vẫn c̣n thấy nơi chúng tôi đă cập thuyền trước đây, th́ ra, chúng tôi được đưa đi ḷng ṿng trong thành phố mà cuối cùng th́ vẫn nằm trên băi biển dài, các bạn thử tượng tượng đó là một bờ biển giống như đường Trần Phú ở Nha Trang Việt Nam với một đầu là ở gần dinh Bảo Đại, c̣n đầu kia là khu Trần Phú của chợ Đầm.
Chúng tôi được đưa vào 1 trại dă chiến rộng lớn, vách ngăn bao quanh trại hở, thông thoáng nhưng chúng tôi không được phép ra khỏi chu vi của trại. Bọn chúng tôi được phát mỗi người một ổ bánh mỳ, hộp sữa đậu nành và vài quả chuối để cầm hơi. Một tay lính đeo súng cất tiếng rổn rảng: Can anyone speak English? Với vốn tiếng anh bồi, thông dịch viên bất đắc dĩ là tôi bắt đầu công việc mới.
Người lính nói với tôi rằng ngày mai sẽ là ngày phỏng vấn, người phỏng vấn là xếp của y. Chiều hôm đó, cả bọn chúng tôi được phát lương thực trên mỗi đầu người là một túi ny lông lớn gồm gạo ăn liền, sữa, đường, hộp cá ṃi và trà. Chúng tôi bắt đầu phân nhóm để nấu ăn, chủ yếu chính là nấu nước ngoài trại.
Buổi chiều và tối hôm đó, có vài cô gái bản địa đến tiếp xúc với chúng tôi, họ vận xà rông, chân đeo nhiều ṿng kiềng vàng. Họ tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một trong số cánh các thanh niên chúng tôi với cái lưng bầm tím, th́ ra, trong lúc nghỉ ngơi, các cô, các bà trong chuyến đi cạo gió cho cánh đàn ông để "khôi phục công lực" sau mấy ngày sóng gió.
Bọn chúng tôi cũng dần ổn định: Cánh phụ nữ th́ bắt đầu trang điểm lại, ṿng vàng bắt đầu thi nhau mọc ra trên đầu và tay, cánh đàn ông con trai chúng tôi tụ tập lại để bàn chuyện phỏng vấn. Tôi bắt đầu công việc bằng cách lái câu chuyện để cho mọi người ư thức được là chúng tôi ra đi không v́ mục đích kinh tế. Kư ức c̣n sót lại trong tâm trí của 1 cậu bé lúc đó dành cho tôi là biến cố Thiên An Môn vừa xảy ra. Mục đích duy nhất của tôi là muốn cho cuộc phỏng vấn được tốt đẹp, tôi đă trấn an mọi người rằng, nếu ai đă có thân nhân định cư rồi th́ hăy an tâm v́ chậm nhất họ sẽ được bảo lănh nếu cuộc phỏng vấn không thành công.
Một sự kiện mà tôi không thể nào quên, sự kiện này khiến bản thân tôi cắn rứt, thậm chí mọi người ai cũng hối hận. Đó là khi một anh mang tiền (tôi nhớ là tờ giấy bạc VN có mệnh giá 5.000đ) ra đếm, xong rồi anh ta nói lớn để mọi người cùng nghe: Tiền này bây giờ không con xài được nữa, chúng ta hăy mang ra đốt hoặc vứt chơi đi! Ấy thế là mọi người mang hết những xấp tiền c̣n sót lại trong người ra để đốt, thấy lạ, mấy tay lính Mă đeo súng chạy lại hỏi, tôi giải thích xong rồi tay lính đó cố giật lấy một xấp tiền chưa bị đốt để cất, dường như y muốn làm kỹ niệm hay là y đang sưu tập tiền giấy?
Đêm dần buông xuống, đồng hồ đeo tay đă chỉ gần 8 giờ tối, ô sao mà vẫn giống như 6 giờ chiều vậy? Lúc đó tôi nào biết rằng múi giờ khác nhau nhưng đồng hồ của bọn tôi không chịu chỉnh lại? Song, tôi chẳng quan tâm đến làm ǵ cho mệt, tôi chỉ âu lo duy nhất cho cuộc phỏng vấn sáng mai, tôi không tài nào chợp mắt được, cho đến sáng...
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 6 of 8: Đă gửi: 03 February 2006 lúc 4:35am | Đă lưu IP
|
|
|
Sớm hôm sau, bọn chúng tôi được cấp phát lương thực: Mỗi người được 1 túi nylông lương khô bao gồm, đường, sữa, gạo ăn liền, trà, ca phê và 1 lon cá ṃi hộp. Trong suốt 3 ngày liền trên trại chúng tôi đều nhận đủ 1 túi cho một người một ngày
Tay thiếu tá tên Lee nói với tôi rằng cuộc phỏng vấn sẽ có vài phóng viên báo chí cũng như truyền h́nh địa phương đến cùng tham gia, song sau này tôi mới biết ḿnh đă lầm, v́ chả có ai ngoài những ông hải quân trong trại đó đóng giả. Cuộc phỏng vấn tiến hành bắt đầu từ cánh Cần Thơ, đâu chừng chục ông và 5 bà. Sau đó mới là cánh Vĩnh Long, rồi TV và cuối cùng là SG. Tôi c̣n nhớ cánh sg lúc đó chỉ có 2 chị, một ở B́nh Thạnh và 1 ở Chợ Lớn. Mấy năm trước đây, tôi có nghe nói là 1 trong 2 chị đó cuối cùng cũng đă xuất dương thành công.
Rồi cuộc phỏng vấn cũng kết thúc sau 3 ngày, tổng kết lại tôi vẫn c̣n nhớ, người có chức vụ cao nhất trước năm 75 khi gia nhập qlực vnch là ..trung sỹ, năm gia nhập là năm 71, xuất ngũ năm 74...
Buổi chiều ngày thứ 3, tay thiếu tá với sắc mặt nghiêm trọng đến nói với tôi rằng: Bảo mọi người chuẩn bị xuất phát đi..Úc. Hắn dẫn tôi đến một cầu cảng nhỏ gần đó, chỉ cho tôi một chiếc tàu có màu sắc khá sặc sở, và tất nhiên, chiếc tàu đó to gấp 3 lần chiếc ghe 9t mũi Thái Lan mà bọn chúng tôi đă từ vn đi qua.
Tôi được dẫn xuống tàu xem xét, máy móc, dầu và nước dự trữ, la bàn.. Tay thiếu tá nói với tôi rằng đúng 7 giờ tối sẽ xuất phát, sau khi tập kết lương khô cho cả 66 thành viên của chúng tôi. Trong suốt thời gian chuẩn bị, tay thiếu tá nói rất nhiều thứ với tôi, rằng sẽ có 1 chiếc tàu buôn Mă kéo tàu của chúng tôi (thực chất là tàu mới của Mă Lai cho, c̣n chiếc ghe 9t của bọn chúng tôi, nó đă biến đi từ lúc nào không rơ), đề pḥng bất trắc, Hải Quân Mă sẽ cho thêm 2 tàu chiến nữa hộ tống việc kéo chúng tôi qua Úc....
Sau mấy ngày trời bị hỏi liên tục: quê quán, năm sanh, ngày gia nhập quân lực vnch, công việc hiện tại, v.v..khiến hầu hết các thành viên trong đoàn đâm ra chán và bực dọc. Nay nghe nói đi, ai nấy đều phấn chấn lên rơ, song chỉ có riêng tôi, thú thật cho đến lúc này tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó tâm trạng tôi lo lắng đến như thế, bởi chuyến đi đó thật là xấu, nhưng giác quan thứ 6 của tôi nó dường như muốn mách bảo: Hăy thận trọng, xấu lắm, xấu lắm....
7giờ tối, cả bọn chúng tôi lên tàu mới, một đoạn cáp gần 20m được kéo từ đuôi tàu buôn Mă nối liền với tàu của chúng tôi, tiến máy nổ của 2 tàu, tiếng sóng biển và tinh thần phấn chấn của mọi người đă tạm lắng dịu cái cảm giác âu lo của tôi trong đêm tôi, bọn chúng tôi bắt đầu bàn bạc tính việc cho tương lai mà không biết rằng hiểm họa đang trên con đường đến rất gần, rất gần...
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
Tuyet Suong Hội viên

Đă tham gia: 29 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 385
|
Msg 7 of 8: Đă gửi: 05 February 2006 lúc 3:36am | Đă lưu IP
|
|
|
Kể tiếp đi kemmayman, câu chuyện đang hấp dẫn mừ!
|
Quay trở về đầu |
|
|
kemmayman Hội viên


Đă tham gia: 23 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 144
|
Msg 8 of 8: Đă gửi: 06 February 2006 lúc 4:05am | Đă lưu IP
|
|
|
Tuyet Suong đă viết:
Kể tiếp đi kemmayman, câu chuyện đang hấp dẫn mừ!  |
|
|
Thưa bạn Tuyết Sương,
Cám ơn bạn đă quan tâm đến câu chuyện của tôi, có lần tôi có nói với một vài người bạn của tôi trên trang diễn đàn "ruột", một ngày nào đó tôi sẽ viết Những Câu Chuyện Vụn Vặt của Đ, song cho tới giờ này đă gần 2 năm qua mà tôi vẫn chưa đủ duyên để post bên đó, trong khi câu chuyện về chuyến hải tŕnh này tôi lại mang qua đây. Tôi thành thật xin lỗi các bạn về cái cù cưa của tôi, lẽ ra tôi phải post lên một loạt, song v́ nhiều lư do mà tôi không thể thực hiện điều đó được.
Tôi sẽ cố gắng tịnh tâm hơn để kể nốt câu chuyện về chuyến hải tŕnh này.
KMM
__________________ Tiếng Gọi Thanh Niên
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|