Tác giả |
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 1 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 12:14am | Đă lưu IP
|
|
|
Nghe nói (trong truyện Kim dung) có tịch tà kiếm pháp. Sách Văn học chưa chắc đă có kiếm này thật ngoài đời, nhưng cũng có thể lắm, v́ văn học có thể sử dụng tư liệu có thật ngoài đời, làm vật liệu. Nghe nói học loại kiếm này fải làm một việc quan trọng đầu tiên. Tôi không ham vơ thuật, lại không thích đọc truyện chưởng, nên không biết. Nay muốn hỏi cái việc cần làm khi học Tịch Tà Kiếm Phổ này là ǵ ạ? Quỉ Hoa Bảo Điểm (hay bảo điệp?) cũng cần làm việc này.
Nghe Quỉ Hoa và Tịch Tà công lực ghê lắm, Đông Phương Bất Bại và chưởng môn Hoa Sơn fái(trong Ngoạ Tàng truyện) đều làm việc này.
Điều thắc mắc là sao fải làm việc này mới luyện đc nội công thâm hậu của Tịch Tà và Quỉ Hoa?
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 2 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 1:11am | Đă lưu IP
|
|
|
thienkhoitimvui đă viết:
Nghe nói (trong truyện Kim dung) có tịch tà kiếm pháp. Sách Văn học chưa chắc đă có kiếm này thật ngoài đời, nhưng cũng có thể lắm, v́ văn học có thể sử dụng tư liệu có thật ngoài đời, làm vật liệu. Nghe nói học loại kiếm này fải làm một việc quan trọng đầu tiên. Tôi không ham vơ thuật, lại không thích đọc truyện chưởng, nên không biết. Nay muốn hỏi cái việc cần làm khi học Tịch Tà Kiếm Phổ này là ǵ ạ? Quỉ Hoa Bảo Điểm (hay bảo điệp?) cũng cần làm việc này.
Nghe Quỉ Hoa và Tịch Tà công lực ghê lắm, Đông Phương Bất Bại và chưởng môn Hoa Sơn fái(trong Ngoạ Tàng truyện) đều làm việc này.
Điều thắc mắc là sao fải làm việc này mới luyện đc nội công thâm hậu của Tịch Tà và Quỉ Hoa? |
|
|
Ngược lại với ông, tôi rất say mê vơ thuật (và dĩ nhiên say mê luôn truyện kiếm hiệp Kim Dung). Thực ra, tôi nghĩ người nghiên cứu y học rất nên nghiên cứu vơ thuật. Hai câu đầu của "Tịch Tà kiếm phổ"(có cùng gốc với Quỳ Hoa bảo điển) mà Hàn Giang Nhạn tiên sinh dịch thật thoát là:
Vơ lâm xưng hùng
Vung kiếm tự th(tự kiểm duyệt)
Cái lư của Tịch Tà kiếm phổ tôi nghĩ những người nào đă luyện công phu thuần âm hoặc thuần dương sẽ hiểu ngay, nhất là người đă "tẩu hỏa nhập ma" như tôi th́ lại càng hiểu rơ hơn nữa. V́ con người c̣n bị vướng trong thất t́nh lục dục nên cần làm thế, nếu không khi luyện công sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị lửa dục đốt cháy tâm can mà chết.
Nếu ông chưa đọc Kim Dung, tôi xin thưa "phải đọc!" Không phải chỉ là truyện vơ hiệp mà có rất nhiều luận đề lớn của cuộc đời. Bản thân tôi (chủ quan) xem Kim Dung là đại văn hào lớn nhất lịch sử thế giới, trên cả tất cả các tác giả tây phương.
Vài ḍng tản mạn vui đầu năm.
Sửa lại bởi VDTT : 11 February 2005 lúc 1:12am
|
Quay trở về đầu |
|
|
poor_duck Hội viên


Đă tham gia: 15 January 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 98
|
Msg 3 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 4:17am | Đă lưu IP
|
|
|
Đọc truyện Kim Dung giống như xem cải lương, có một kịch bản đem xào đi xào lại: "Có 1 tên thư sinh trói gà ko chặt, may mắn làm sao bị rớt xuống núi (trong truyện KD, được rớt xuống núi là 1 đại sự may mắn! ), nhưng rút cục lượm được bí kíp hoặc gặp được cao nhân truyền dạy nội công --> thành vơ lâm đệ nhất, làm bang chủ, lấy được vợ đẹp .v..vv". Ôi cuộc đời đâu có ai may mắn như thế! Phim chưởng của China bị từ chối thẳng thừng ở các nước châu Âu v́ phong cách ủy mị, cù nhây, bông đùa, và thiếu tính tính logic (lúc b́nh thường th́ bay, lúc bi truy sát th́... chạy ).
VDTT đă viết:
...Kim Dung là đại văn hào lớn nhất lịch sử thế giới, trên cả tất cả các tác giả tây phương. |
|
|
Cái này phải xem xét lại v́ người dân của 3 trong số 4 đại lục trên thế giới vẫn lầm tưởng Kim Dung la người Indian   
Sửa lại bởi poor_duck : 11 February 2005 lúc 4:18am
__________________ Đôi bàn tay trắng chưa chai sần
Con tim nồng nàn đă biết yêu!
...
CK yêu em lắm!
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 4 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 10:37am | Đă lưu IP
|
|
|
poor_duck đă viết:
Đọc truyện Kim Dung giống như xem cải lương, có một kịch bản đem xào đi xào lại: "Có 1 tên thư sinh trói gà ko chặt, may mắn làm sao bị rớt xuống núi (trong truyện KD, được rớt xuống núi là 1 đại sự may mắn! ), nhưng rút cục lượm được bí kíp hoặc gặp được cao nhân truyền dạy nội công --> thành vơ lâm đệ nhất, làm bang chủ, lấy được vợ đẹp .v..vv"... |
|
|
Bạn này h́nh như chưa đọc Kim Dung, hoặc chỉ đọc thoáng qua. H́nh ảnh bạn đưa chính là h́nh ảnh quen thuộc của kiếm hiệp và khiến cho nhiều người không đọc Kim Dung.
C̣n nếu bạn quả có đọc Kim Dung, xin cho biết bạn nghĩ sao về nhân vật Hà Túc Đạo? (Đầu năm thử chơi cho vui.)
Sửa lại bởi VDTT : 11 February 2005 lúc 10:39am
|
Quay trở về đầu |
|
|
thien-hi Hội viên

Đă tham gia: 04 February 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 7
|
Msg 5 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 10:57am | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi đồng ư với anh VDTT về đọc chuyện Kiếm hiệp.
Có lẽ "vịt nghèo" không biết film " Crouching Tiger, Hidden Dragon" đă đoạt giải OSCAR, mấy năm trước đây, cũng như film mới nhất "Hero" của Trương nghệ Mưu đă thu doanh số kỷ lục ở Mỹ, và Châu Âu.
Truyện của Kim Dung đă được dịch ra Anh ngữ, cũng như Pháp ngữ.
Đọc truyện Kim Dung nên đọc nội dung chất chứa trong truyện, sẽ hiểu nhân sinh quan của tác gỉa.
Các bộ film TV dài tập của Hong Kong,Taiwan,China đă v́ mục đích thương mại nên đă phần nào "cải lương " hóa truyện của ông.
Muốn biết rơ về Kim Dung nên vào yahoo search, chỉ cần ghi chữ; "Kim dung," là sẽ có rất nhiều websites,đăng truyện của ông đă được dịch ra Việt ngữ, cũng như các bài viết về tác phẩm của ông. Tôi rất chịu các bài viết :"KIM DUNG GIƯĂ ĐỜI TÔI" của tác giả VŨ ĐỨC SAO BIỂN.
Và trong truyện của Kim Dung đă ngầm chưá lư thuyết ngũ hành tương sinh ,tương khắc. Các bạn đọc nhớ chú ư màu sắc y phục của các nhân vật,Đen, Trắng, vàng, Đỏ, xanh lá cây(green)...và sẽ thấy ngũ hành linh hoạt.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 6 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 12:30pm | Đă lưu IP
|
|
|
thien-hi đă viết:
Và trong truyện của Kim Dung đă ngầm chưá lư thuyết ngũ hành tương sinh ,tương khắc. Các bạn đọc nhớ chú ư màu sắc y phục của các nhân vật,Đen, Trắng, vàng, Đỏ, xanh lá cây(green)...và sẽ thấy ngũ hành linh hoạt. |
|
|
Không những thế. Phật pháp cao thâm. Chính bản thân tôi khi trẻ chẳng xem trời đất ra ǵ mà c̣n đi t́m kinh phật đọc thêm sau khi đọc Kim Dung. Tôi cũng biết một vài người tương tự như trường hợp của tôi vậy.
Vài ḍng chia sẻ.
|
Quay trở về đầu |
|
|
Kiem Soat 004 Ban Chấp Hành

Đă tham gia: 01 November 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 552
|
Msg 7 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 1:28pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hồi 135 - Tiếu Ngạo Giang Hồ - Kim Dung
Phải chăng Kiếm Phổ chép vào Cà Sa?
Bỗng nghe Nhạc Linh San vừa cười vừa mắng:
- Gă Lâm tử thối tha đáng chết kia? Có phải ngươi định chiếm lấy phần tiện nghi của ta không?
Rồi lại nghe tiếng "bốp bốp" vang lên. Hiển nhiên Nhạc Linh San đă dùng bàn tay đập Lâm B́nh Chi.
Hai người ở trong nhà đùa cợt khiến cho Lệnh Hồ Xung ḷng như cắt, muốn bỏ đi ngay. Nhưng v́ vụ "Tịch Tà kiếm phổ " lúc song thân Lâm B́nh Chi hấp hối chỉ có ḿnh chàng ở bên cạnh. Ông bà ta có mấy lời di ngôn nhắn lại Lâm B́nh Chi. Do đó mà chàng phải chịu bao nỗi oan uổng.
Sau chàng lại được Phong thái sư thúc tổ truyền thụ cho chàng phép "Độc cô cửu kiếm" cực kỳ thần diệu. Người phái Hoa Sơn đều cho là chàng đă nuốt trôi pho "Tịch Tà kiếm phổ". Cả đến cô tiểu sư muội, con người hiểu chàng hơn ai hết, lại càng sinh ḷng ngờ vực.
B́nh tĩnh mà xét th́ việc này Lệnh Hồ Xung không thể trách ai được. Những ngày chàng lên núi sám hối lại có hôm cùng sư nương đối kiếm, v́ chàng không chống nổi phép "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" vô t́nh chàng đă đưa "Độc cô cửu kiếm" ra để chống đỡ, chàng ở trên núi sám hối mới có mấy tháng mà đột nhiên kiếm thuật chàng đă tiến một bước dài. Hơn nữa kiếm pháp đó lại khác hẳn kiếm pháp của phái Hoa Sơn. Trên đỉnh núi sám hối đă không có người ngoài vào tới nơi, nếu chàng không học được một thứ kiếm pháp bí mật của môn phái khác th́ sao lại tiến bộ mau lẹ đến thế? Môn kiếm pháp bí mật của phái ngoài kia không phải là "Tịch Tà kiếm phổ" của nhà họ Lâm th́ c̣n của ai nữa.
Lệnh Hồ Xung đă lâm vào t́nh trạng bị nghi ngờ mà chàng lại hứa lời với Phong thái sư thúc nhất định không tiết lộ hành tích của lăo. Thật là có miệng mà không biết giải thích cách nào.
Ban đêm Lệnh Hồ Xung thường nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, chàng tự nhủ:
- Sở dĩ sư phụ quyết tuyệt với ta trục xuất ra khỏi môn trường, tuy danh v́ lư do giao thiệp với bọn yêu nhân Ma giáo, nhưng thực ra c̣n có nguyên nhân khác trọng yếu hơn, mà chắc là lăo nhân gia cho ḿnh đă nuốt mất pho "Tịch Tà kiếm phổ". Đó là một hành động ty bỉ tham ô, không thể liệt vào hàng môn hạ phái Hoa Sơn được nữa.
Lúc này chàng nghe Nhạc Linh San cùng Lâm B́nh Chi hai người bàn đến kiếm phổ, tuy họ nô đùa giỡn cợt với nhau khiến cho ḷng chàng cực kỳ chua xót mà chàng phải dằn ḷng đứng nấp một chỗ để nghe cho rơ đầu đuôi câu chuyện.
Bỗng nghe Nhạc Linh San nói:
- Ngươi đă t́m kiếm mấy tháng trời nay mà không thấy. Vậy kiếm phổ dĩ nhiên không c̣n ở đây nữa, th́ có đào tường gỡ từng viên gạch cũng chẳng ích ǵ. Đại sư ca... Đại sư ca nói câu vô bằng cứ mà ngươi cũng tin là thật ư?
Lệnh Hồ Xung lại chua xót trong ḷng, tự nhủ:
- Tiểu sư muội vẫn gọi ta bằng đại sư ca ư?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Đại sư ca nhắc lại lời của gia gia tiểu đệ nói là trong một ṭa nhà cũ ngơ Hướng Dương, có di vật của tổ tiên để lại nhưng không được mở ra coi. Tiểu đệ tưởng pho kiếm phổ đó dù đại sư ca có mượn tạm ít lâu th́ rồi sau này cũng có ngày hoàn lại...
Lệnh Hồ Xung cười lạt nghĩ bụng:
- Kể ra gă này ăn nói vẫn c̣n lịch sự. Sao gă không nói thẳng ngay là ḿnh đă nuốt mất kiếm phổ rồi mà c̣n bảo tạm thời mượn ít lâu ngày sau sẽ trả lại? Hà hà! Ta tưởng cái đó gă bất tất phải nói quanh co như vậy?
Bỗng nghe Lâm B́nh Chi nói tiếp:
- Tiểu đệ lại nghĩ rằng ngôi nhà cổ trong ngơ Hướng Dương th́ chắc đại sư ca không thể biết được. Lời di ngôn của gia gia cùng má má tưởng đại sư ca cũng không thể bịa đặt ra được, v́ hai bên vốn không quen biết nhau. Đại sư ca lại chưa đến Phúc Châu bao giờ th́ làm sao mà biết thành Phúc Châu có ngơ Hướng Dương? Đồng thời y cũng không thể biết ngôi nhà cũ của tiên tổ nhà họ Lâm ở trong ngơ này. Ngay người ở Phúc Châu cũng rất ít kẻ biết đến ngơ Hướng Dương.
Nhạc Linh San hỏi:
- Nếu đúng gia gia và má má ngươi di ngôn như vậy th́ làm sao?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Lúc đại sư ca thuật lại lời di ngôn của gia gia cùng má má có thêm một câu là "đừng mở ra coi". Thế th́ không hiểu mở ra coi tứ thư ngũ kinh hay là sách vở ǵ? Suy đi nghĩ lại câu đó tất có liên quan đến "Tịch Tà kiếm phổ". Tiểu sư tỷ ơi! Tiểu đệ nghĩ rằng gia gia đă có di ngôn nhắc đến trong ṭa nhà cũ ngơ Hướng Dương th́ dù trong đó không có kiếm phổ, ít ra ḿnh cũng phát hiện được chút manh mối ǵ trong nhà này chăng?
Nhạc Linh San đáp:
- Ngươi nói vậy cũng phải. Mấy bữa nay ta cảm thấy tinh thần ngươi sút kém rất nhiều. Tối đến ngươi không chịu ngủ lại ở tiêu cục mà nhất định quay về chỗ này, ta không yên ḷng mới thân hành tới nơi xem sao. Té ra ngươi luyện kiếm suốt ngày phải gắng gượng đem hết tinh thần bồi tiếp với ta rồi tối đến lại chui về cái tổ này để t́m kiếm phổ.
Lâm B́nh Chi tủm tỉm cười, bỗng gă buông một tiếng thở dài đáp:
- Tiểu đệ nghĩ đến gia gia cùng má má bị chết một cách cực kỳ thảm khốc. Giả tỷ tiểu đệ mà t́m thấy kiếm phổ để có thể dùng kiếm pháp tổ truyền của nhà họ Lâm mà đâm chết kẻ thù th́ chắc gia má dưới suối vàng cũng được an ủi rất nhiều.
Nhạc Linh San nói:
- Không hiểu đại sư ca lúc này ở đâu? Giả tỷ ta được gặp y th́ hay biết chừng nào! Nhất định ta sẽ thay ngươi để đ̣i lại pho kiếm phổ đó. Bây giờ y đă luyện kiếm phổ tới một tŕnh độ cao minh tuyệt đỉnh th́ kiếm phổ đó nên trả về cho chủ cũ. Này này tiểu Lâm tử! Ta bảo cho ngươi nên bỏ điều đó đừng nghĩ ngợi tới nữa. Ngươi bất tất lục lọi t́m ṭi trong ṭa nhà cũ này làm chi cho mệt. Bây giờ ngươi có kiếm phổ nào khác, th́ hăy luyện môn "Tử Hà thần công" cho được thành tựu, rồi mối thù kia muốn trả tưởng cũng không phải là việc khó. Vậy ngươi hăy nghe lời ta.
Lâm B́nh Chi nói:
- Cái đó đă hẳn, nhưng gia gia cùng má má tiểu đệ bị chết một cách thảm khốc mà hồi sinh tiền lại bị chúng hạ nhục. Nếu dùng được kiếm pháp của nhà họ Lâm để báo thù th́ gia gia cùng má má tiểu đệ mới hả ḷng. Hơn nữa theo thể lệ bản môn th́ "Tử Hà thần công" chỉ truyền cho một tên đệ tử. Tiểu đệ lại gia nhập sau cùng, dù có được sư phụ cùng sư nương đem ḷng quyến cố, nhưng như vậy nhất định các vị sư tỷ, sư huynh không phục chắc họ sẽ bảo...
Nhạc Linh San hỏi:
- Họ bảo sao?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Họ bảo tiểu đệ cùng sư tỷ chưa chắc đă có ḷng tốt thật t́nh với nhau mà chỉ muốn được truyền thụ môn "Tử Hà thần công" nên ngoài mặt vành cạnh lấy ḷng sư phụ cùng sư nương mà thôi.
Nhạc Linh San nói:
- Hừ! Ai muốn nói thế nào th́ mặc họ. Ta chỉ cần biết ngươi chân tâm là được.
Lâm B́nh Chi cười hỏi:
- Sao sư tỷ lại biết tiểu đệ chân tâm?
Nhạc Linh San lại đập đánh "chát" một tiếng, không hiểu đập vào lưng hay vào vai Lâm B́nh Chi. Nàng bĩu môi nói:
- Ta biết ngươi giả t́nh, giả ư, ḷng lang dạ thú.
Lâm B́nh Chi cười nói:
- Được rồi! Chúng ta đi đă khá lâu bây giờ nên về thôi. Tiểu đệ đưa sư tỷ về tiêu cục, nhưng nếu sư tỷ nói cho sư phụ cùng sư nương hay là hỏng bét đấy.
Nhạc Linh San hỏi:
- Có phải ngươi đuổi ta về không? Ngươi đă đuổi là ta đi ngay, không cần ngươi đưa chân đâu.
Giọng nói của nàng ra chiều bực tức.
Lệnh Hồ Xung đă ở với Nhạc Linh San từ thuở nhỏ nên chàng biết tính nết cô hay nổi nóng. Hễ động giận một tí là làm cho người ta phải khó chịu.
Chàng nghĩ bụng:
- Gă Lâm sư đệ này thật là kỳ quái. Giả tỷ nàng đến với ta th́ dù bị trời sập ta cũng không để nàng đi. Xem chừng nàng hết dạ với gă mà gă lại có vẻ thờ ơ với nàng.
Bỗng nghe Lâm B́nh Chi nói:
- Sư phụ đă bảo tiền nhiệm giáo chủ phe Ma giáo là Nhậm Ngă Hành lại xuất hiện trên chốn giang hồ và hiện đă đến vùng Phúc Châu rồi. Vơ công lăo cao thâm không biết đến đâu mà lường! Hành vi của lăo lại cực kỳ tàn độc. Vậy mà sư tỷ đi đêm một ḿnh, nếu vô phúc gặp lăo th́ biết làm thế nào?
Nhạc Linh San nói:
- Chà ngươi mà đi với ta nếu cũng vô phước gặp lăo th́ dễ thường ngươi biết được hay bắt được lăo chăng?
Lâm B́nh Chi hỏi:
- Sư tỷ đă biết rơ vơ công tiểu đệ kém cỏi sao c̣n nói giỡn? Dĩ nhiên tiểu đệ không thể đối phó lại lăo. Nhưng tiểu đệ mà đi với sư tỷ nếu bị hắn giết th́ chúng ta cùng chết với nhau một chỗ.
Nhạc Linh San nghe gă nói vậy lại mềm ḷng, dịu dàng nói:
- Tiểu Lâm tử! Không phải ta bảo vơ công ngươi kém cỏi đâu. Ngươi đă dụng công khổ luyện th́ sau này nhất định bản lănh sẽ cao cường hơn ta. Thực ra ngoài môn kiếm pháp ngươi chưa tập luyện được tinh thục, nếu đánh nhau thực sự th́ ta không thể nào đối thủ với ngươi được.
Lâm B́nh Chi cười mát nói:
- Trừ phi sư tỷ không thèm dùng tay mặt, mà sử kiếm bằng tay trái th́ hoặc giả tiểu đệ c̣n chống đỡ được.
Bây giờ Nhạc Linh San lại không muốn bỏ đi ngay, nàng định làm vui ḷng Lâm B́nh Chi liền nói:
- Tiểu Lâm tử! Ta giúp ngươi tiếp tục, t́m kiếm nữa đi! Trong nhà này vật ǵ cũng quen mắt rồi thấy lạ mà không biết lạ, hoặc giả ta có thể t́m thấy cái đó giấu ở chỗ nào chăng?
Lâm B́nh Chi mừng rỡ đáp:
- Hay lắm! Sư tỷ thử coi trong này xem có ǵ khác lạ không?
Tiếp theo Lệnh Hồ Xung lại nghe tiếng "lịch kịch" kéo bàn đẩy ghế.
Hồi lâu Nhạc Linh San cất tiếng hỏi:
- Ở đây cái ǵ cũng b́nh thường cả. Trong nhà ngươi c̣n có chỗ nào khác thường không?
Lâm B́nh Chi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Những chỗ khác với sự thông thường ư? Không có đâu.
Nhạc Linh San hỏi:
- Luyện vơ trường trong nhà họ Lâm ở chỗ nào?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Trong này không có luyện vơ trường chi hết. V́ tằng tổ của tiểu đệ sáng lập ra tiêu cục rồi đem qua bên đó. Tổ phụ, thúc tổ phụ, phụ thân của tiểu đệ đều luyện công ở tiêu cục. Gia gia tiểu đệ trong lời di ngôn có hai tiếng "mở coi" th́ trong luyện vơ trường chẳng có cái ǵ để mà mở coi hết.
Nhạc Linh San nói:
- Đúng rồi! Chúng ta vào thư pḥng của ngươi xem sao.
Lâm B́nh Chi đáp:
- Gia gia tiểu đệ chuyên nghề bảo tiêu, chỉ có pḥng kế toán chứ không có văn pḥng. Mà pḥng kế toán cũng ở bên tiêu cục, chứ đặt ở trong ngôi nhà cũ này làm chi?
Nhạc Linh San nói:
- Vậy th́ khó t́m quá! Trong ṭa nhà cổ này có cái ǵ mở xem được không?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Tiểu đệ đă nghiên cứu lời nói của đại sư ca. Y bảo gia gia tiểu đệ dặn tiểu đệ không được mở coi di vật của tổ tôn th́ chắc là người bảo tiểu đệ đừng mở coi những di vật trong ṭa nhà cũ này. Nhưng ở đây có cái ǵ hay để mở mà coi đâu? Tiểu đệ suy đi nghĩ lại th́ chỉ có mớ kinh Phật của tổ tôn.
Nhạc Linh San nhảy lên vỗ tay nói:
- Kinh Phật! Cái đó xem hay lắm! Đạt Ma Lăo tổ là một vị tổ sư về vơ học. Trong kinh phật có ẩn dấu cả kiếm phổ cũng là sự thường.
Lệnh Hồ Xung nghe Nhạc Linh San nói vậy cũng phấn khởi tinh thần, chàng nghĩ bụng:
- Nếu Lâm sư đệ mà mở thấy "Tịch Tà kiếm phổ" trong cuốn kinh Phật th́ hay biết mấy! Mọi người sẽ hết ngờ ta có manh tâm nuốt mất kiếm phổ.
Bỗng nghe Lâm B́nh Chi đáp:
- Tiểu đệ đă mở xem rồi, chẳng phải là một hai lượt đâu, có khi đến cả trăm lần rồi. Tiểu đệ c̣n đi vào các tiệm sách t́m mua nào Kim cương kinh, nào Pháp Hoa kinh, nào Tâm kinh đem về đối chiếu với cuốn kinh phật của tằng tổ th́ chẳng sai chút nào. Vậy cuốn kinh Phật đó chỉ là loại kinh Phật thông thường.
Nhạc Linh San nói:
- Nếu thế th́ chẳng có ǵ mở ra coi nữa.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên cất tiếng:
- Ngươi có coi những chỗ giáp trang không?
Lâm B́nh Chi hỏi lại:
- Những chỗ giáp trang ư? Tiểu đệ không để ư. Chúng ta mở coi lại xem.
Hai người đều cầm một cây đèn nến dắt tay nhau ra khỏi sương pḥng đi thẳng tới hậu viện.
Lệnh Hồ Xung ở trên nóc nhà cũng đi theo th́ thấy hai ngọn nến vào một pḥng có ánh sáng lọt ra ngoài cửa sổ.
Sau cùng đến một pḥng góc tây bắc, Lệnh Hồ Xung liền đi theo tới đó nhẹ nhàng nhảy xuống sân. Chàng ghé mắt nh́n qua khe cửa vào trong, thấy căn pḥng nhỏ này là một ṭa Phật đường. Chính giữa treo một bứa ảnh Đạt Ma lăo tổ vẽ bằng mực đen.
Bức vẽ lại hướng lưng ra ngoài. Đây chắc là bức vẽ đức Đạt Ma quay mặt vào tường trong chín năm.
Trong Phật đường có một cái bồ đoàn rất cũ dựa vào tường mé Tây. Trên bàn có đặt một chiếc mơ, một chiếc khánh cùng một tập kinh Phật.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Vị Lâm tiền bối này sáng tạo ra Phước Oai tiêu cục. Ngày trước lăo đă khét tiếng, không biết bao nhiêu tay đại đạo đă bị giết về tay lăo. Chắc là đến lúc tuổi già lăo quay mặt vào tường sám hối về những vụ giết người ngày trước.
Chàng tưởng đến bậc anh hùng hào kiệt khét tiếng giang hồ mà ngồi ở gian pḥng tịch mịch gơ mơ tụng kinh trước Phật đường th́ ḷng chàng cũng không khỏi thê lươngt tịch mịch.
Nhạc Linh San cầm lấy một bộ kinh Phật nói:
- Chúng ta thử mở cuốn kinh điều tra xem bên trong có giấu những vật ǵ vào giữa những trang giáp nhau không. Nếu điều tra không thấy ǵ th́ đóng lại như trước, ngươi tính có được không?
Lâm B́nh Chi đáp:
- Hay lắm!
Gă cầm cuốn kinh Phật tháo chỉ ra, mở từng tờ một để điều tra những chỗ giáp giấy xem có tự tích ǵ không.
Nhạc Linh San cũng mở một cuốn khác tháo giở từng tờ giơ lên ánh đèn mà coi.
Lệnh Hồ Xung đứng ở phía sau lưng nàng ngó thấy bàn tay nàng trắng như ngọc. Tay trái nàng vẫn đeo chiếc ṿng ngọc "phí thúy". Có lúc nàng nghiêng mặt đi th́ mặt nàng và mặt Lâm B́nh Chi lại chạm vào nhau. Hai người trông nhau mà cười rồi lại tiếp tục mở từng trang sách. Có lúc mặt nàng đỏ lên, chỉ trông thấy có một nửa cũng đă tươi đẹp như hoa đào vào buổi đang xuân.
Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ ngó thấy không khỏi mê mẩn tâm thần.
Hai người bên trong dở từng tư một cho đến hết tám cuốn kinh Phật th́ đột nhiên Lệnh Hồ Xung nghe sau lưng có tiếng động nhẹ, chàng vội thụp đầu xuống và quay lại nh́n th́ thấy bóng hai người từ mé nam ṭa nhà tiến lại. Họ đưa tay ra hiệu cho nhau rồi nhảy vào trong sân, hạ ḿnh xuống đất không một tiếng động.
Khinh công hai người này thật cao thâm đến chỗ tuyệt đỉnh.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đă chuyển đến một góc tường khác. Chàng thấy hai người kia cũng dán mắt vào khe cửa sổ để nh́n vào trong.
Sau một lúc bỗng nghe Nhạc Linh San lên tiếng:
- Tháo hết rồi mà chẳng thấy ǵ.
Giọng nói ra chiều thất vọng. Đột nhiên nàng nói tiếp:
- Tiểu Lâm tử! Ta chợt nghe ra điều này chúng ta thử lấy chậu nước lên coi.
Thanh âm nàng bây giờ lại ra chiều phấn khởi.
Lâm B́nh Chi hỏi:
- Để làm ǵ?
Nhạc Linh San đáp:
- Hồi c̣n nhỏ ta từng nghe gia gia nói chuyện cổ tích. Lăo gia bảo có người dùng một thứ cỏ vắt lấy nước để viết chữ. Lúc khô rồi bao nhiêu chữ đều biến mất. Nhưng nhúng xuống nước th́ tự tích lại hiện lên.
Lệnh Hồ Xung nghe nói ḷng chàng se lại. Chàng nhớ đă nghe thiên cố sự này vào hồi Nhạc Linh San mới tám chín tuổi và chàng độ mười bảy mười tám.
Câu chuyện ngày trước lại hiện lên trong đầu óc Lệnh Hồ Xung. Chàng nhớ cả đến hôm đó chàng đang bắt dế với Nhạc Linh San cho chọi nhau. Chàng đă cho nàng một con dế lớn nhất, thế mà lúc chọi nàng vẫn cứ thua, nên nàng tức quá rồi lấy bàn chân dẫm lên con dế của chàng cho chết đi. Sau chàng phải bày tṛ khôi hài măi nàng mới bật cười không giận nữa. Rồi hai người đưa nhau về xin sư phụ kể chuyện cổ tích.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới những câu chuyện cũ này, hai hàng nước mắt tuôn rơi tầm tă.
Bỗng nghe Lâm B́nh Chi đáp:
- Phải đó! Chúng ta hăy thử làm coi. Rồi chàng trở gót đi ra.
Nhạc Linh San nói:
- Để ta cùng đi với ngươi.
Lâm B́nh Chi cùng Nhạc Linh San dắt tay nhau đi xa.
Hai người nấp ở phía sau cửa sổ vẫn nín hơi, đứng yên không nhúc nhích.
Sau một lúc cả Nhạc Linh San lẫn Lâm B́nh Chi mỗi người đều bưng một thau nước tiến vào Phật đường. Hai người lấy bảy tám trang kinh Phật mở ra dúng vào thau nước.
Lâm B́nh Chi càng nóng nảy hơn, gă giơ những trang giấy vừa dúng xuống nước soi vào ánh đèn th́ chẳng thấy tự tích chi hết.
Hai người coi thử hơn hai mươi trang đều chẳng thấy chi khác lạ.
Lâm B́nh Chi thở dài nói:
- Thôi đừng thử làm chi nữa, trong kinh Phật chẳng thấy một chữ nào khác.
Chàng vừa nói dứt lời th́ hai người nấp ở ngoài cửa sổ quanh ra phía trước không một tiếng động, đẩy cửa bước vào.
Lâm B́nh Chi giật ḿnh kinh hăi quát hỏi:
- Ai?
Hai người nhảy xổ vào nhanh như gió.
Lâm B́nh Chi giơ tay lên toan chống đỡ th́ dưới nách chàng đă bị đối phương phóng chỉ điểm trúng.
Nhạc Linh San mới rút trường kiếm ra được một nửa th́ hai ngón tay địch nhân đă đâm tới trước mắt nàng.
Nhạc Linh San đành rời tay khỏi đốc kiếm, vung chưởng lên gạt.
Tay mặt người kia giơ lên chụp luôn ba cái nhằm vào cổ họng nàng.
Nhạc Linh San kinh hăi vô cùng lùi lại hai bước th́ lưng đă tựa vào góc bàn thờ không c̣n đất để lui thêm nữa.
Người kia liền giơ tay trái lên nhằm đập xuống đầu nàng.
Nhạc Linh San vội giơ hai tay lên để hất ra. Không ngờ phát chưởng của người kia định đập xuống đầu nàng chỉ là một hư chiêu. Hắn giơ một ngón tay phải điểm ra. Mé lưng bên trái Nhạc Linh San bị trúng phát chỉ, nàng phải nằm ghẹ xuống bên bàn thờ, không nhúc nhích được nữa.
Những cử động trong nhà đều lọt vào mắt Lệnh Hồ Xung. Chàng cảm thấy tính mạng Nhạc Linh San và Lâm B́nh Chi chưa đến nỗi nguy ngập trong lúc nhất thời, nên không vội ra tay cứu viện và muốn chờ xem lai lịch hai người bí mật này.
Một người lạ mặt nh́n ngang nh́n ngửa trong Phật đường. C̣n một người lôi chiếc bồ đoàn lên xé làm hai mảnh. Người kia phóng chưởng đánh vỡ tan cái mơ thành bảy tám mảnh.
Lâm B́nh Chi và Nhạc Linh San bị kiềm chế không nói được mà cũng không cử động được thấy chưởng lực hai người này sắc như đao xé đứt bồ đoàn lại đập tan mơ gỗ. Hiển nhiên chúng cũng đến t́m "Tịch Tà kiếm phổ".
Lâm B́nh Chi nghĩ thầm trong bụng:
- Chúng ta đă t́m kiếm biết bao nhiêu ngày không ngờ đến kiếm phổ dấu trong bồ đoàn hoặc trong chiếc mơ.
Bỗng thấy bồ đoàn bị xé rách, mơ bị đập tan mà bên trong chẳng có vật, ǵ gă mới yên ḷng.
Hai người kia đều vào trạc ngoài năm mươi tuổi.
Một lăo đầu trọc tếu, c̣n một lăo tóc bạc phơ, cả hai lăo cử động cực kỳ thần tốc.
Chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu đồ vật và bàn thờ đều bị chúng đập vỡ tan tành.
Sau hai người thấy không c̣n vật ǵ để đập nữa liền ngó lên bức ảnh Đạt Ma lăo tổ treo trên xà nhà.
Lăo trọc đầu vung tay trái lên toan kéo bức ảnh xuống th́ lăo tóc bạc giơ tay ra cản lại quát lên:
- Khoan đă! Ông bạn hăy nh́n ngón tay lăo.
Lệnh Hồ Xung, Lâm B́nh Chi và Nhạc Linh San cũng đưa mắt nh́n theo lên bức ảnh th́ thấy tay trái h́nh Đạt Ma đặt ở sau lưng tựa hồ đang nắm kiếm quyết, c̣n ngón tay phải trỏ lên nóc nhà.
Lăo trọc đầu hỏi:
- Ngón tay trỏ đó có chi là lạ?
Lăo tóc bạc đáp:
- Ta cũng không biết. Nhưng cứ thử coi xem.
Rồi lăo tung ḿnh nhảy vọt lên đúng vào chỗ ngón tay trỏ bức ảnh Đạt Ma chỉ lên nóc nhà.
Cát bụi cùng ngói vỡ trút xuống ầm ầm.
Lăo đầu trọc hỏi:
- Có ǵ đâu nào?
Lăo vừa nói được bốn tiếng th́ một vật tṛn tṛn từ trên nóc nhà chuồn qua lỗ hổng rớt xuống.
Mọi người nh́n kỹ lại th́ ra một tấm áo cà sa của nhà sư.
Lăo tóc bạc liền giơ tay ra đón lấy đem soi gần vào ánh đèn, bỗng lăo mừng quá rú lên:
- Đây... đây rồi!
Lăo mừng như người phát điên nên thanh âm run lên.
Lăo trọc đầu hấp tấp hỏi ngay:
- Cái... cái ǵ thế?
Lăo tóc bạc đáp:
- Xuống đây mà coi!
Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ chú ư nh́n vào th́ thấy trong áo cà sa có lốm đốm những chữ nhỏ.
Lăo trọc đầu hỏi:
- Chẳng lẽ đây là "Tịch Tà kiếm phổ" ư?
Lăo tóc bạc đáp:
- Mười phần có đến chín đúng là kiếm phổ. Hay quá! Hà hà! bữa nay hai anh em ḿnh lập được kỳ công này thật là hiếm có. Lăo đệ! Lăo đệ thu lấy cất đi!
Lăo trọc đầu mừng quá miệng há hốc ra không ngậm lại được nữa. Lăo gấp áo cà sa lại rất cẩn thận rồi đút vào bọc. Đoạn hắn trỏ tay vào Nhạc Linh San và Lâm B́nh Chi hỏi:
- Đập chết hai đứa nhỏ kia chứ?
Lệnh Hồ Xung tay cầm đốc kiếm chờ xem hăy thấy lăo tóc bạc lộ ra cử động sát nhân th́ lập tức nhảy vào chém chết hai lăo già để cứu Lâm B́nh Chi và Nhạc Linh San.
Ngờ đâu lăo tóc bạc đáp:
- Kiếm phổ đă lọt vào tay ḿnh rồi th́ c̣n giết chúng làm chi để gây thù hận với phái Hoa Sơn. Thôi bỏ mặc chúng nó đi.
Hai lăo sóng vai ra khỏi Phật đường nhảy vọt qua bức tường vây mà chạy.
Lệnh Hồ Xung cũng lập tức rượt theo.
Hai lăo già cước bộ cực kỳ mau lẹ.
Lệnh Hồ Xung sợ hai lăo đi vào chỗ tối mất tích th́ hết đường theo dơi. Chàng liền tăng gia cước lực gắng sức rượt theo.
Hết Hồi 135 - Tiếu Ngạo Giang Hồ
Xem Hồi 136
Trích từ nguồn hungquyen.com
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 8 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 11:39pm | Đă lưu IP
|
|
|
truyện hay lắm!
Vung Kiếm Tự Cung. (tức "th...").
Nhưng 2 tay luyện được đạo Thuần Âm này nhân cách thế nào ấy nhỉ (có thật như ông VDTT nói là "không vướng thất t́nh lục dục không"?). Điểm này theo tôi cần coi lại Ngoạ Tàng Truyện. Ai cũng biết Đông Phương Bất Bại và Chưởng Môn Hoa Sơn phái đă tự cung, học được bí quyết Tịch Tà và Quỉ Hoa, nhưng thất t́nh lục dục vẫn có như thường, thậm chí c̣n ngông cuồng mănh liệt hơn người thường, chí có cái "chuyện kia" th́ không có. C̣n nhân cách Đông Phương Bất Bại và Chưởng Môn Hoa Sơn phái th́ đă quá rơ, ai đọc rồi th́ khỏi nhắc lại, ai chưa đọc th́ xin nói ông "tụ cung" chưởng môn Hoa Sơn fái (người đuổi cổ Lệnh Hồ Xung, luôn nhân danh "quân tử") thật ra chả quân tử ǵ lắm. Giới nghiên cứu Kim Dung cho là thuộc một hệ nhân vật thường thấy của Kim Dung là "nguỵ quân tử".
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 9 of 86: Đă gửi: 11 February 2005 lúc 11:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
Xin nhắc lại là có 2 phim Ngoạ Hổ Tàng Long, 1 fim nghệ thuật (đoạt giải) và 1 fim kiếm hiệp. Phim đoạt giải th́ vơ hiệp đánh đấm đc nâng lên thành 'cái đẹp", c̣n fim vơ hiệp th́ đánh đấm vẫn là đánh đấm.
(Phim Hero (Anh hùng) hay, chưa bằng Bá Vương Biệt Cơ và vài fim khác của Khải Ca và Nghệ Mưu.). Quí bạn có fim này xin cho 1 bản, hoặc chỉ chỗ Đownload (phim Khải Ca, Nghệ Mưu và các phim đoạt giải Oscar hay Cọ Vàng Pháp). Cảm ơn nhiều.
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 10 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 12:01am | Đă lưu IP
|
|
|
thienkhoitimvui đă viết:
truyện hay lắm!
Vung Kiếm Tự Cung. (tức "th...").
Nhưng 2 tay luyện được đạo Thuần Âm này nhân cách thế nào ấy nhỉ (có thật như ông VDTT nói là "không vướng thất t́nh lục dục không"?)... |
|
|
Không thể là "vung kiếm tự cung" được, v́ tiếng Việt rắc rối lắm, chữ sau cùng phải là trắc.
Để trả lời câu chính của ông, đây là một trong nhiều lư do tại sao những người đă trăn trở cả đời về cái huyền bí của vơ học (và chẳng bao giờ t́m đến nơi đến chốn) như tôi khâm phục Kim Dung. Như trong truyện ông kể, người ta "vung kiếm tự th..." để tập Tịch Tà kiếm phổ khỏi bị tẩu hỏa nhập ma; có ngờ đâu v́ vậy c̣n tẩu hỏa nhập ma trầm trọng hơn nữa.
Cái tên "Tịch Tà" ông Kim Dung chọn quả là độc đáo, học kiếm để "tịch tà", ngờ đâu học xong ḿnh từ chính biến thành tà. "Quỳ Hoa bảo điển" nữa chứ, hoa quỳ đẹp quá c̣n ǵ nữa, nhưng một tay đường đường tu mi với cái biệt danh đầy kiêu ngạo là "Đông Phương Bất Bại" học xong Quỳ Hoa bảo điển tự nhiên muốn làm một người đàn bà đẹp, thích thêu thùa, săn sóc cho người yêu (chàng Dương Liên Đ́nh) quá độ, th́ đúng là có vấn đề rồi.
(Trung Quốc đă làm lại phim bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ, tôi chưa xem nhưng nghe mấy cô cháu gái nói hay hơn Hồng Kông, và các cô thích nhất lúc nhân vật Đông Phương Bất Bại xuất hiện, v́ "đẹp như một bà tiên"???)
Tản mạn ngược trở lại. Vơ lâm tam thánh Hà Túc Đạo (nhân vật mà tôi đặt câu hỏi liên hệ cho anh bạn h́nh như chưa đọc Kim Dung) cho thấy một khía cạnh độc đáo nữa của ông Kim Dung. Đây là một nhân vật phụ, xuất hiện mấy chục trang trong truyện "Cô gái Đồ Long" (tức "Ỷ Thiên Đồ Long Kư") rồi biến mất chẳng bao giờ trở lại nữa; vậy mà được bao nhiêu ông trong giới trí thức VN mê như điên cuồng. Tôi đă chứng kiến một cuộc căi nhau chí chóe chỉ v́ một ông cho rằng ông kư giả kia "có ra ǵ đâu mà dám lấy bút hiệu Hà Túc Đạo".
Thế mới biết muốn "Hà Túc Đạo" (không đáng nói đến) cũng khó lắm thay! Ấy bởi v́ ông Kim Dung đă khiến cái tên Hà Túc Đạo có ư nghĩa độc đáo rồi.
Sửa lại bởi VDTT : 12 February 2005 lúc 12:17am
|
Quay trở về đầu |
|
|
Thien Giai Hội viên

Đă tham gia: 23 December 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 18
|
Msg 11 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 12:47am | Đă lưu IP
|
|
|
Hà Túc Đạo là nhân vật thế nào ? Làm ơn nói rơ hơn được không
Tôi đọc truyện Kim Dung hồi mới mười mấy tuổi, nay lâu quá nên không c̣n nhớ nhiều
Bàn chuyện Kim Dung th́ quả là thích thú ! Mong được nghe lời bàn luận của các vị
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 12 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 1:38am | Đă lưu IP
|
|
|
Thien Giai đă viết:
Hà Túc Đạo là nhân vật thế nào ? Làm ơn nói rơ hơn được không |
|
|
Tôi cũng đọc năm mười mấy tuổi, nên nhiều chi tiết đă quên. Tôi c̣n nhớ vài nét chính về nhân vật độc đáo này, song cách hay nhất là bạn t́m quyển "cô gái Đồ Long" đâu đó trên mạng, đọc đoạn đầu thôi, th́ gặp nhân vật Hà Túc Đạo xuất hiện rồi biến mất vĩnh viễn ở đó.
C̣n bạn muốn đọc lại Kim Dung quên ăn quên ngủ th́ t́m hai quyển đầu của tập Anh Hùng Xạ Điêu. Bảo đảm.
Sửa lại bởi VDTT : 12 February 2005 lúc 1:40am
|
Quay trở về đầu |
|
|
khangaabc Hội viên

Đă tham gia: 09 January 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1133
|
Msg 13 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 3:08am | Đă lưu IP
|
|
|
Hà Túc Đạo in như biệt hiệu là Côn Luân Tam Thánh. Giỏi ba môn tuyệt kỷ và sáng lập ra phái Côn Luân . Tên nghe hay thật đó, ngày xưa đọc lúc c̣n chạy chơi tắm mưa nên cũng không nhớ rỏ lắm .
Sửa lại bởi khangaabc : 12 February 2005 lúc 3:11am
|
Quay trở về đầu |
|
|
Kiem Soat 004 Ban Chấp Hành

Đă tham gia: 01 November 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 552
|
Msg 14 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 6:21am | Đă lưu IP
|
|
|
VDTT đă viết:
Tản mạn ngược trở lại. Vơ lâm tam thánh Hà Túc Đạo (nhân vật mà tôi đặt câu hỏi liên hệ cho anh bạn h́nh như chưa đọc Kim Dung) cho thấy một khía cạnh độc đáo nữa của ông Kim Dung. Đây là một nhân vật phụ, xuất hiện mấy chục trang trong truyện "Cô gái Đồ Long" (tức "Ỷ Thiên Đồ Long Kư") rồi biến mất chẳng bao giờ trở lại nữa; vậy mà được bao nhiêu ông trong giới trí thức VN mê như điên cuồng. Tôi đă chứng kiến một cuộc căi nhau chí chóe chỉ v́ một ông cho rằng ông kư giả kia "có ra ǵ đâu mà dám lấy bút hiệu Hà Túc Đạo".
Thế mới biết muốn "Hà Túc Đạo" (không đáng nói đến) cũng khó lắm thay! Ấy bởi v́ ông Kim Dung đă khiến cái tên Hà Túc Đạo có ư nghĩa độc đáo rồi.
|
|
|
Hồi thứ 3 Cô Gái Đồ Long Nguyên Tác : Kim Dung
Vạch Đá Thành Bàn Cờ
Nhưng khúc đàn chưa gảy xong, nay bỗng có người trần tục ở bên cạnh quấy nhiễu, làm sao Túc Đạo không nổi giận, chàng liền rút thanh kiếm găy ra.
Lúc này Túc Đạo mới giở hết tuyệt kỹ b́nh sinh, một tay gảy đàn, một tay sử dụng kiếm, không c̣n tay nào nắn dây nữa, nên khi nào gảy tới dây năm là chàng vận hơi thổi một cái cho dây đàn lơm xuống như dùng tay nắn vậy, tiếng đàn vẫn đủ âm điệu.
Thiên Canh tấn công tới tấp mấy thế liền mà Túc Đạo chỉ thuận tay đỡ, hai mắt vẫn chăm chú vào cây đàn, mồm vẫn thổi hơi nắn tiếng, không hề đánh loạn một cung.
Thấy vậy, Thiên Canh càng tức giận, thế công càng nhanh càng lợi hại. Nhưng bất kể trường kiếm quay về phương hướng nào cũng bị kiếm găy của Hà Túc Đạo nhẹ nhàng gạt đi.
Quách Tường mải mê tiếng đàn mà không để đến thế công của Thiên Canh, chỉ nghe tiếng va chạm của hai thanh kiếm kêu "keng keng" lẫn lộn cả tiếng đàn. Nhưng hai tay nàng vẫn đánh nhịp, thỉnh thoảng cau mày liếc mắt nh́n Thiên Canh, trách móc:
-Ông già này ra kiếm bỗng nhanh bỗng chậm, chẳng lẽ không hiểu tư ǵ về âm nhạc? Nếu người biết đánh kiếm ra nhịp kiếm thay nhịp đàn mà tấn công có vui tai không?
Thiên Canh mặc kệ nàng trách mắng, cứ chăm chú vào đối phương tấn công. Y thấy Hà Túc Đạo chăm chú gảy đàn không thàm nh́n ḿnh, tay cầm kiếm chống đở bâng quơ mà ḿnh không làm ǵ được nên càng đánh y càng sốt ruột, rồi y bỗng thay đổi kiếm pháp tấn công luôn một chập nhanh như chớp nhoáng, tiếng va chạm của hai thanh kiếm kêu "leng keng" mau như tiếng mưa rơi.
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, không ḥa hợp với vận cầm. Túc Đạo trợn ngược đôi mắt, truyền hết sinh lực vào thanh kiếm găy, chỉ nghe "coong" một tiếng là trường kiếm của Thiên Canh gảy đôi, đồng thời giây đàn thứ năm cũng đứt, buông một tiếng khô khan.
Thiên Canh mặt nhợt nhạt như người chết trôi, không nói nửa lời, liền quay ḿnh ra khỏi thạch đ́nh, cả ba đồng nhảy lên lưng ngựa, chạy thẳng lên núi. Quách Tường ngạc nhiên vô cùng hỏi:
-Ủa, ba người bị đánh bại như vậy c̣n lên Thiếu Lâm Tự làm ǵ? Chẳng lẽ họ định đánh chí chết sao?
Nàng quay sang Túc Đạo đang rầu rĩ, tay cầm dây đàn đứt mà vẻ mặt đau đớn vô cùng. Nàng nghĩ thầm:
-Đứt một dây đàn đă làm sao hà tất phải rầu rĩ đến thế?
Nàng liền đón lấy chiếc giam cầm, cởi khoảng dây đứt ra, rồi kéo khoảng dây trên xuống buộc vào cái trụ bên dưới, đoạn lên dây thử tiếng. Túc Đạo thở dài nói:
-Tu luyện bảy năm rút cục tâm vẫn không yên tĩnh. Tuy tay trái của tôi đánh găy được kiếm của y, nhưng tay phải đă mất thăng bằng, nên làm đứt dây đàn thứ năm.
Quách Tường mới hiểu Túc Đạo buồn là vị nhận xét vơ công của ḿnh luyện chưa tơi mức thành thuộc, liền vừa cười vừa nói:
-Tiên sinh nghĩ xem, tay trái tấn công địch mạnh và lợi hại như thế, tay phải c̣n thư thả gảy đàn, hỏi trong vơ lâm có mấy ai làm được? Đó là phương pháp phân tâm nhị dụng. Tiên sinh chưa đểt mức tuyệt kỹ cũng chưa đáng để buồn ḷng. Theo thiếp, chỉ có 3 vị đạt được như vậy mà thôi.
Túc Đạo hỏi;
-Ba vị ấy là ai hở cô nương?
-Vị thứ nhất là lăo Ngoan Đồng Chu Bá Thông, vị thứ hai là cha tôi, c̣n vị thứ ba là Dương phu nhân Tiểu Long Nữ. Ngoài ba vị đó ra, đến cả ông ngoại là Đào Hoa Đảo chủ, mẹ tôi và thần điêu đại hiệp Dương Qua cũng không sao thực hiện được phương pháp ấy.
Túc Đạo ngạc nhiên tiếp:
-Quả thật có người xuất quỷ nhập thần đến thế ư, cô nương? Không biết bao giờ tôi mới hân hạnh được cô nương giới thiệu để làm quen với những người đó.
Quách Tường đáp;
-Muốn gặp cha tôi không khó, c̣n hai vị kia không hiểu đă đi đâu biệt dạng.
Nàng thấy Túc Đạo có vẻ đăm chiêu liền an ủi:
-Tiên sinh chỉ một tay mà đánh bại được Côn Luân Tam Thánh, thế cũng đă đắc lắm rồi, hà tất buồn bă v́ chuyện đứt dây đàn nhỏ mọn.
Túc Đạo giật ḿnh vội hỏi:
-Côn Luân Tam Thánh? Sao cô nương?
Quách Tường vừa cười vừa nói:
-Ba ông già vừa rồi ở Tây vực, tức nhiên họ là Côn Luân Tam Thánh chớ ai vào đây? Tuy vơ công của họ cao siêu, nhưng muốn khiêu chiến với Thiếu Lâm Tự th́ e họ c̣n chưa đủ sức.
Nói tới đây, nàng thấy vẻ mặt Hà Túc Đạo càng kinh dị hơn trước:
-Có ǵ lạ chăng, tiên sinh?
Hà Túc Đạo lẩm bẩm nói:
-Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo là tôi đây .
Quách Tường ngạc nhiên:
-Tiên sinh là Côn Luân Tam Thánh? C̣n hai người kia đâu?
Hà Túc Đạo nói:
-Côn Luân Tam Thánh xưa nay chỉ có một người. Tôi ở Tây vực tạo được chút danh tiếng. Các bạn nơi đó khen tôi cầm, kiếm, kỳ tam tuyệt, có thể cầm thánh, kiếm thánh, kỳ thánh. Nhưng tôi nghĩ chữ thánh không thế đúng trong trường hợp đó, Tuy người khác đặt cho tôi cái tên thơm tho như vậy, nhưng tôi vẫn thấy không xứng đáng, v́ thế mới tự đặt cái tên Hà Túc Đạo, nghĩa là "không đáng nói". Vậy, đọc cả biệt hiệu lẫn tên họ của tôi th́ thành Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo. Nghĩa là không đáng gọi là Côn Luân Tam Thánh. Tôi muốn thiên hạ không muốn coi tôi là kẻ tự kiêu.
Quách Tường vỗ tay cười ha ha vừa tiếp;
-Vậy mà tôi cứ tưởng Côn Luân Tam Thánh thế nào cũng là ba người. Vậy ba lăo già vừa rồi là ai?
Túc Đạo nói;
-Họ ư? Họ thuộc phái Thiếu Lâm.
Quách Tường càng ngạc nhiên nói:
-Ba lăo ấy là đệ tử phái Thiếu Lâm ư?
Suy nghĩ một lúc Quách Tường nói tiếp;
-Vơ công của họ chỉ có cương. Đúng rồi, lăo già mặt đó chẳng sử dụng Đạt ma kiếm pháp là ǵ? C̣n lăo mặt vàng như người ốm tấn công lia lịa đó chẳng phải là Vi Đà Phục ma kiếm là ǵ? Họ chỉ biến hóa ít nhiều, cho nên nhất thời tôi không thấy rơ. Tại sao họ từ tây vực tới.
-Việc này nói ra dài ḍng lắm. Mùa xuân năm ngoái, tôi đang gảy đàn trên đỉnh Kinh Thần Phong tại Côn Luân, bỗng thấy bên ngoài nhà tranh có tiếng đánh nhau, liẳn ta xem th́ thấy hai người đang vật lộn. Người nào cũng bị thương rất nặng, nhưng người nào cũng kiệt lực tranh đấu. Tôi liền quát bảo hai người dừng tay nhưng họ không chịu. Tôi đành xông vào gỡ họ ra. một người nh́n tôi trợn mắt, rồi chết, c̣n một người được tôi cứu đưa và nhà cho uống một viên Thiếu Dương đơn. Nhưng v́ vết thương quá nặng, rốt cục y cũng chết, y chỉ trối lại được tên họ của y là "Doăn Khắc Tây".
Quách Tường ủa một tiếng hỏi:
-Như vậy người đấu với y có lẽ là Tiêu Tương Tư. Có phải người ấy vừa gầy vừa cao, mặt trông như cái xác.
Hà Túc Đạo ngạc nhiên hỏi:
-Phải đấy, sao cô nương biết?
-Tôi có thấy họ, nhưng chẳng ngờ đôi lăo bối ấy rôt cục đánh lẫn nhau mà chết.
Túc Đạo kể:
-Doăn Khắc Tây trối rằng trong đời y làm rất nhiều việc ác, lúc chết có cũng muộn. Y với Tiêu Tương Tư lấy trộm một cuốn kinh thư của chùa Thiếu Lâm. Hai người cùng ganh tị lẫn nhau, người nào cũng không muốn cho đối phương đọc trước, v́ họ sợ đối phương học trước tài ba sẽ hơn ḿnh và sẽ diệt ḿnh mà độc chiến cuốn kinh đó. Hai người ăn cùng bàn ngủ cùng giường, một bước cũng không rời khỏi nhau. Nhưng lúc ăn ai cũng lo sợ đối phương hăm hại. Lúc nào họ cũng lo sợ rồi ngủ không yên. Họ c̣n suy sợ các lăo ḥa thượng Thiếu Lâm Tự đuổi bắt, nên họ mới vượt chạy đến tận Tây vực. Lúc tới Kinh Thần Phong, hai người quá mỏi mệt. Họ biết nếu cứ tiếp tục chạy như thế th́ thêm mười ngày nữa là cả hai chết mất. Nhưng mỗi người một kiến, kẻ th́ quả quyết chạy, kẻ th́ định ở lại. V́ thế hai người mới xáp đánh kịch liệt. Tên Doăn Khác Tây nói:
-Vơ công của Tiêu Tương Tư c̣n cao hơn y, ngờ đâu Tiêu Tương Tư ra tay trước mà kắt quả y thắng thế hơn. Về sau mới nghĩ ra Tiêu Tương Tư ở trên núi bị thương nặng, nên nguyên khí vẫn chưa hồi phục, nên y mới thắng dễ dàng. Hai người đố kỵ nhau nên mới lần ṃ vào trong núi Côn Lôn.
Quách Tường cho Túc Đạo nói xong tưởng cái cảnh sợ hăi của hai người, bỗng sinh ḷng thương hại, thở dài nói:
-V́ một cuốn kinh thư mà hai người phải khổ sở mất mạng, thật không đáng tí nào.
Túc Đạo đỡ lời, nói tiếp:
-Lúc ấy tên Doăn Khắc Tây nói chuyện với tôi th́ hơi thở của y có vẻ khó khăn, sau cùng y nhờ tôi đến chùa Thiếu Lâm một phen để nói với Giác Viễn hoà thượng rằng cuốn kinh thư đó vẫn ở trong dầu. Tôi nghe vậy ngạc nhiên tự hỏi: kinh thư làm sao ở trong dầu được? Tôi định hỏi thêm chi tiết th́ y chịu không nổi, chết giấc. Tôi định chờ y ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy hỏi chi tiết sau. Ngờ đâu giấc ngủ của y lại thành ngàn thu. Toi nghĩ: hay là cuốn kinh thư đó gói trong miếng vải dầu chăng? Tôi khám xét người chúng nhưng không thấy một mảnh giấy nào cả. Người ta đă nhờ th́ ḿnh phải trung thành giúp, nên dù b́nh sinh chưa bước vào trung thổ bao giờ, tôi cũng nhân cơ hội này thử đi một chuyền xem sao. V́ vậy, tôi mới đến Thiếu Lâm Tự.
Quách Tường hỏi:
-Thế sao tiên sinh lại tới Thiếu Lâm Tự hạ chiến thư tỷ thí vơ nghệ với họ.
Túc Đạo đáp:
-Việc ấy do ba người vừa rồi mà ra. ba người ấy là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm. Nghe người trong vơ lâm ở Tây Vực nói rằng họ đều là vai vế chữ thiền, đồng vai với Thiên Minh thiền sư Phương trượng hiện thời của chùa Thiếu Lâm. H́nh như sư tổ của họ xưa kia v́ gây gổ với sư huynh đệ trong chùa đă tức giận bỏ ra Tây Vực và sáng lập chi nhánh Thiếu Lâm ở đó. Chính vơ công của Thiếu Lâm do Đạt ma tổ sư từ Tây Trúc truyền sang Trung Thổ, rồi từ Trung Thổ phân chia một chi nhánh ở Tây Vực. Chuyện này không có chi lạ. Ba người nghe danh Côn Luân Tam Thánh của tôi, liền tới đ̣i tỷ vơ. Họ bảo rằng không bao giờ cho tôi xưng kiếm thánh, bắt tôi phải bỏ danh hiệu đó. Vừa khi ấy xảy ra vụ Doăn Khác Tây, tôi cũng cần đến Thiếu Lâm Tự, nên tôi định tới tận nơi của họ để đấu vơ với họ. Tôi mới tránh mặt không cho họ gặp và đi thẳng vào Trung Nguyên. Không ngờ ba vị đó đi cũng khá nhanh, tựa như âm hồn theo dơi tôi vậy.
Quách Tường vừa cười vừa nói:
-Th́ ra đầu đuôi câu chuyện chỉ có thế. Bây giờ tôi mới biết tôi đoán trật hết. Ba lăo già đó trở về Thiếu Lâm Tự không biết nói ǵ.
Túc Đạo đáp:
-Xưa nay tôi không quen bọ ḥa thượng ở Thiếu Lâm Tự và không có thù ǵ với họ nên tôi hẹn họ mười ngày là muốn chờ cho 3 lăo già này tới nơi tôi mới ra tay. Bây giờ tôi mới có dịp đánh nhau với họ và họ cũng lên cả trên chùa rồi, vậy nên tôi lên đó để chuyện lại lời của Doăn Khác Tây rồi sẽ quay trở lại đây ngay.
Quách Tường cau mày nói:
-Luật lệ bọn hoà thượng rất nhiều và rất nghiêm, họ cấm cả đàn bà con gái và trong chùa.
-Hừ lệ luật quái ǵ! Chúng ta cứ xông thẳng vào trong chùa, chẳng lẽ họ giết cô hay sao?
Quách Tường vốn người hiếu sự, nhưng nàng đă kắt giao với Vô Sắc thiền sư nên không coi người trong Thiếu Lâm Tự là thù địch nữa, nàng vừa cười vừa lắc đầu;
-Tôi ở ngoài chờ tiên sinh, tiên sinh cứ vào trong chùa mà chuyển lời, để khỏi gây thêm phiền phức.
-Vậy cũng được. Bản đàn vừa rồi tôi chưa gảy hết, lát nữa tôi gảy cho cô nghe.
Hai người từ từ lên núi. Dọc đường không một bóng người.
Túc Đạo liền nói:
-Tôi cũng không vào chùa nữa, cứ mời một ḥa thượng nào ra nói chuyện cũng được.
Chàng lớn tiếng gọi:
-Hà Túc Đạo đến thăm chùa Thiếu Lâm. Có một lời muốn thưa cùng Giác Viễn đại sư.
Bỗng nghe trong chùa mười mấy cái chuông cùng rền lên một lúc vang động cả dăy núi.
Đột nhiên cửa chùa mở toang, hai hàng tăng nhân mặc áo màu xám bước ra, hàng bên trái có chừng năm mươi tư người, hàng bên phải cũng vậy.
Tất cả có khoảng một trăm lẻ tám người. Đó là đệ tử của La Hán Đường, theo đúng con số trăm lẻ tám vị La Hán. Theo sau đó có mười tám vị tăng nhân cũng mặc áo bào màu xám trên phủ cà sa màu vàng nhạt. Người nào người nấy cũng lớn tuổi hơn đệ tử của La Hán Đường, đó là đệ tử Đạt Ma đường cao hơn đệ tử của La Hán Đường một vế. Giây lát sau, có bảy người sư mặc áo bào kẻ ô vuông, mặt đầy vết nhăn, tuổi ít nhất cũng ngoài bảy mươi, có người đến chín mươi.
Bảy người này là Tâm thiền thất lăo, vai vế rất cao, có người vơ nghệ cao cường, có người không biết chút ǵ nhưng Phật học lại rất tinh thâm. Bảy vị sư này không những tất cả sư trong chùa mà Phương Trượng cũng phải tôn kính.
Sau cùng, mới tới Phương Trượng Thiên Minh thiền sư bước ra. Cạnh thiền sư, bên trái là Vô Tướng thiền sư thủ toạ Đạt Ma đường, bên phải Vô Sắc thiền sư, thủ toạ của La Hán Đường.
C̣n Phan Thiên Canh, Phương Thiên Lao, Vệ Thiên Vọng đi phía sau. Chót hết, c̣n có bảy tám chục đệ tử tục gia nữa.
Sự nghinh đón khách long trọng của chùa Thiếu Lâm quả là thật hăn hữu, v́ xưa nay dù quan phủ đại viên hay bực hào hiệp rất có tên tuổi trong vơ lâm, cũng chỉ có Phương Trượng với Vô Sắc, Vô Tướng ra nghênh đón thôi. C̣n Tâm Thiền Đường Thất Lăo không bao giờ tiếp khách bên ngoài.
Chỉ v́ hôm nọ Túc Đạo vào La Hán Đường để lại bức thư trong tay La Hán, thế vơ cao siêu ấy đă làm cho Phương Trượng và Vô Sắc, Vô Tướng kinh hăi rồi. Mấy ngày sau, bọn Thiên Canh ở Tây vực tới, kể lại cuộc dụng độ Côn Luân Tam Thánh cho mọi người hay. Các vị cao tăng trong Thiếu Lâm Tự lại càng lo ngại.
Phải biết chi nhánh Thiếu Lâm ở Tây vực, đường sá xa xôi rất ít có ai lai văng và thông tin với phái Thiếu Lâm ở Trung Châu.
Nhưng những cao tăng ở trong chùa đều biết rơ vị sư thúc tổ năm xưa đi Tây vực lập chi phái, vơ công cũng cao siêu khôn tả, những đồ đệ, đồ tôn của vị sư thúc tổ đó truyền xuống vơ công cũng rất phi phàm.
Lúc ấy các vị cao tăng nghe Thiên Canh thuật chuyện nên không dám khinh thường Côn Luân Tam Thánh, vả lại người hèn kém th́ không bao giờ dám tới, mà người đă tới th́ không phải thường.
Lúc ấy bề ngoài của Thiếu Lâm Tự vẫn yên tĩnh như thường, nhưng bên trong các vị sư đều đề pḥng rất nghiêm nhặt, đồng thời lăo Phương Trượng c̣n hạ chỉ cho các đệ tử,cao tăng ở năm trăm dặm quanh đó đều phải trở về chùa để nghe lịnh điều động.
Lúc đầu mọi người cũng tưởng Côn Luân Tam Thánh là ba ông già, sau nghe Thiên Canh nói mới biết là một người thôi. C̣n diện mạo tuổi tác của Tam Thánh như thế nào th́ chính Thiên Canh cũng không biết rơ.
Chỉ biết người đó đă tự phụ là cầm, kiếm, kỳ tam tuyệt thôi. Hai môn đánh đàn và đánh cờ làm ḷng người uỷ mị, nên trong cửa Phật rất cấm kỵ, v́ vậy các sư trong chùa Thiếu Lâm xưa nay không biết mấy môn đó. Trong mấy ngày, môn đồ của Phái Thiếu Lâm người nào giỏi về kiếm thuật đều mài dũa và luyện tập lại các thế để chuẩn bị so tài cao thấp với một người tên là Côn Luân Tam Thánh.
Sư huynh đệ Thiên Canh tự nghĩ việc này do ḿnh mà nên th́ phải do tay ḿnh mà kắt thúc v́ thế hàng ngày ba sư huynh đệ Thiên Canh cứ cưỡi ngựa đi tuần tiễu trước, sau núi. Họ muốn cản trở Côn Luân Tam Thánh, thâm tâm định hạ xong Tam Thánh xong họ sẽ về chùa thử tài các sư trong chùa, để xem vơ công phái Tây Vực với vơ công phái Trung châu, phái nào tài hơn. Ngờ đâu ở Thạch đ́nh họ gặp Túc Đạo, mà đối phương chỉ đánh ra có nửa lực đă đánh cho ba người tơi bời cuốn vó chạy dài. Thiên Minh thiền sư hay tin cho nên biết ngay hôm nay đă tới lúc vinh nhục thạnh suy của chùa Thiếu Lâm. Lăo Phương Trượng liền nghĩ:
-Chùa Thiếu Lâm là nguồn gốc vơ học thiên hạ. Danh dự của phải Thiếu Lâm đă gây nên từ ngàn năm nay, ta quyết không để cho tiêu hủy trong tay ta.
Nhưng Thiên Minh lại nghĩ:
-Vô Sắc và Vô Tướng hai sư đệ với cả ta nữa chưa chắc đă giỏi hơn sư huynh đệ của Thiên Canh là bao.
V́ vậy lăo hoà thượng đành phải mời bảy vị lăo hoà thượng ở Tâm Thiền Đường ra áp trận nhưng vơ nghệ của Tâm Thiền thất lăo cao siêu tới mức nào không ai biết được và không ai dám cam đoan Tâm Thiền thất lăo có thể chế ngự được Côn Luân Tam Thánh, ngay cả Phương Trượng và Vô Sắc, Vô Tướng cũng không quyết đoán được điều ǵ.
Hăy nói Phương Trượng ra tới cửa chùa đă thấy Túc Đạo và Quách Tường, liền chấp tay vái chào:
-Vị này có phải là Hà cư sĩ, biệt danh Côn Luân Tam Thánh à? Lăo tăng không kịp ra đón xin thứ lỗi cho lăo?
Túc Đạo đáp lễ:
-Văn sinh nếu quấy nhiễu chùa, trong ḷng hết sức bất yên, lại c̣n kích động các vị cao tăng ra đến tận cửa nghinh đón thế này, là qua đáng cho văn sinh.
Thiên Minh nghĩ thầm:
-Cuồng sinh này ăn nói không ngông cuồng chút nào, tuổi của y trạc ba mươi mà sao lại có công lực cao thâm như thế được.
Nghĩ đoạn, Thiên Minh nói tiếp:
-Hà cư sĩ không phải khách sáo. Xin mời vào trong đàm đạo c̣n nữ cư sĩ này xin...
Lăo Phương Trượng nói tới đây h́nh như có vẻ khó xử. Túc Đạo nghe Thiên Minh nói như vậy, hiểu Thiên Minh định không cho Quách Tường vào chùa. Thế là thái độ ngông cuồng của vị đó hiện ra ngay. Chỉ thấy Túc Đạo ngửng mặt lên trời cả cười một hồi rồi nói:
-Lăo Phương Trượng văn sinh tới chùa là do một người nhờ và tới đây để chuyện lại một lời trối. Khi đă nói xong lời nói đó, th́ văn sinh vỗ tay đi liền, nhưng chùa trọng nam khinh nữ, những qui luật vô lư đó quả thật quá đáng làm văn sinh thấy ngượng lắm. Phải biết Phật pháp vô biên chúng sinh như một, chớ không phân biệt nam nữ ǵ cả
Thiên Minh thiền sư là người cao tăng hữu đạo, tính rất khoan dung, nghe Túc Đạo nói vậy liền cả cười đáp:
-Đa tạ Hà cư sĩ chỉ giáo cho. Thiếu Lâm Tự chúng tôi cứ phải phân biệt nam nữ như vậy th́ cũng hơi hẹp lượng một chút, vậy xin mời Quách cô nương vào tệ tự luôn thể.
Quách Tường liếc Túc Đạo tủm tỉm cười :
"Mồm bạn cũng khéo biết ăn nói đấy, chỉ một lời đă thuyết phục được lăo ḥa thượng rồi"
Nàng thấy Thiên Minh Phương Trượng đứng sang một bên đưa tay mời khách vào trong chùa. Nàng đang định bước chân vào th́ thấy một lăo tăng, người rất gầy g̣ ở phía trái Thiên Minh bước lên nói:
-Chỉ v́ một lời nói của Hà cư sĩ mà chùa Thiếu Lâm phải bỏ luật lệ đă định từ ngàn năm, như vậy không phải là không được, nhưng phải xem người nói lời đó có bản lănh thật sự không đă? Hay là người đó chỉ có hư danh không thôi. Vậy xin Hà cư sĩ hăy biểu diễn một thế vơ để cho các tăng lữ chúng tôi được sáng mắt và cũng để cho mọi người được khâm phục một tay bản lănh đă phá bỏ qui luật bổn chùa định từ ngh́n năm nay.
Người sư gày g̣ đó là Vô Tướng thiền sư thủ toạ Đạt Ma Viện, tiếng nói rất hùng và khiến cho mọi người đứng gần nghe oang oang, đủ thấy trung khí của lăo tăng ấy sung túc và nội lực mạnh biết bao, ba sư huynh đệ Thiên Canh nghe, mặt hơi biến sắc. Phải nói Vô Tướng nói như vậy là coi thường ba huynh đệ Thiên Canh, v́ bảo Túc Đạo tuy đánh bại Thiên Canh ba người nhưng chưa chếc đă có bản lĩnh hơn người.
Quách Tường thấy mặt Vô Sắc thiền sư có vẻ âu sầu, liền nghĩ thầm:
-Vị hoà thượng này rất tốt bụng, vả lại là bạn của đại ca ta, nếu Túc Đạo với tăng chúng Thiếu Lâm v́ ta mà giao đấu, th́ bên nào được thua ta cũng không muốn.
Nghĩ đoạn, nàng bèn xen vào:
-Hà đại ca, tôi không nhất định là phải vào chùa Thiếu Lâm này. Đại ca cứ chuyển xong lời nói rồi chúng ta đi ngay, hà tất c̣n vào trong làm ǵ.
Nói xong nàng giơ tay chỉ Vô Sắc và tiếp:
-Vị Vô Sắc thiền sư này là bạn tốt của tôi, nên tôi mong hai bên đừng v́ tôi mà hao tổn chân khí.
Túc Đạo nghe vậy, ngẩn người giây lát rồi nói:
-À ra là thế đấy.
Rồi chàng quay lại nói vói Thiên Minh:
-Lăo Phương Trượng có một vị Giác Viễn thiền sư, vậy chẳng hay vị đó là vị nào? Tại hạ có người nhờ chuyện lời với vị thiền sư đó.
Thiên Minh lẩm bẩm:
-Giác Viễn thiền sư ư?
Th́ ra địa vị của Giác Viễn thiền sư rất hèn kém, mấy chục năm nay tăng nhân đó chỉ ẩn thân trong Tàng Kinh Các chuyên chú đọc sách thôi chứ ít khi lộ mặt nên không ai biết. Và xưa nay cũng không có ai gọi vị sư đó là thiền sư cả, nên Thiên Minh nghe Túc Đạo nói vậy nhất thời không biết là ai. Lăo Phương Trượng ngẩn người giây lát, mới sực nghĩ thầm:
-À, bần tăng nhớ ra rồi, người ấy đă thất chức v́ để người khác trộm mất cuốn kinh. Chẳng hay Hà cư sĩ kiếm y có liên quan ǵ tới cuốn kinh Lăng Già của bổn chùa đă mất không?
Túc Đạo lắc đầu:
-Điều đó văn sinh không được biết
Thiên Minh thiền sư gọi một tên đệ tử đến bảo:
-Con gọi Giác Viễn ra đây.
Người đệ tử đó vâng dạ rồi đi liền.
Vô Tướng thiền sư tiếp:
Hà cư sĩ được tặng là cầm kiếm kỳ tam thánh. Theo bần tăng chữ Thánh đó người thường không ai dám tự nhận phải không? Hay Hà cư sĩ sở trường ba môn đó, tài ba c̣n siêu tuyệt hơn người đời. Hôm nay Hà cư sĩ đă giáng lâm sao không ban cho một vài thế để chúng tôi được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của cư sĩ.
Túc Đạo lắc đầu nói:
-Cô nương đây đă nói rồi, hai bên chúng ta không nên để cho tổn chân khí.
Vô Tướng nghe nói tức giận vô cùng nghĩ thầm:
-Người đă để lại thư thách đánh, bây giờ gặp gỡ nơi đây lại thối thoát, một ngàn năm nay có ai vô lễ với Thiếu Lâm như vậy đâu, Hơn nữa ba sư huynh đệ Thiên Canh bị người đánh bại, chuyện này thiên hạ sẽ đồn đại rằng đệ tử phái Thiếu Lâm thua người, do đó hai chữ kiếm thánh của ngươi càng vang lừng hơn nữa? Có lẽ tất cả các đệ tử ở đây không phải là địch thủ của ngươi, trừ phi ta phải đích thân ra tay mới được.
Nghĩ xong, Vô Tướng thiền sư tiến lên hai bước nói:
-Tỷ thí vơ công chưa chắc tổn thương đến ḥa khí, Hà cư sĩ hà tất phải thối thoát.
Nói xong lăo thiền sư quay đầu lại quát bọn Đạt Ma Đường:
-Lấy kiếm ra đây, các con sẽ được lănh giáo kiếm thuật của kiếm thánh và xem kiếm thánh đây kiếm thuật cao siêu đến mức nào.
Trong chùa các thứ khí giới đă sớm chuẩn bị sẵn. Chỉ v́ xắp hàng đón khách nên không tiện đem ra v́ sợ mang tiếng. Mấy người đệ tử nghe sư phụ nói thế liền đem ra bảy tám thanh trường kiếm hai tay đưa trước mặt Túc Đạo nói:
-Chẳng hay Hà cư sĩ sử dụng kiếm tự đem tới hay là mượn kiếm của tệ tự.
Túc Đạo không giơ tay ra tiếp những thanh kiếm đó, chỉ cúi ḿnh xuống nhặt một viên đá rồi vẽ ngang vẽ dọc đủ mười chín vạch thành một bàn cờ lớn. Những vạch đó sâu tựa bị đục. Phải biết những đă xanh đó cứng như sắt, từ khi xây làm lối đi đến giờ đă trải qua mấy trăm năm, biết bao người đi lên thế mà không hao ṃn chút nào. Nay thấy Túc Đạo vạch thành bàn cờ thấy nội công của chàng đến bực nào. Có lẽ trong chùa Thiếu Lâm không ai được như thế.
Túc Đạo cười nói:
-Dùng kiếm đấu với nhau hơi bá đạo một chút, mà thi thố tiếng cầm th́ không có cách ǵ, nếu đại ḥa thượng cao hứng chúng ta lại đây đánh cuộc cờ, vậy có phải thú hơn không?
Thiên Minh, Vô Tướng, Vô Sắc và Tâm Thiền Đương thất lăo thấy Túc Đạo dùng đá vẽ bàn cờ, giở môn tuỵêt kỹ đó ra đều trố mắt nh́n nhau kinh hăi. Thiên Minh thiền sư biết trong chùa không có người nào có nội lực hùng hậu như thế.
Lăo Phương Trượng là người rất khoáng đạt không quan niệm tới thắng bại , đang định lên tiếng chịu thua th́ bỗng nghe tiếng "leng keng đă thấy Giác Viễn gánh đôi thùng sắt nặng cùng một thiếu niên thân h́nh rất cao, từ từ tới trước mặt Thiên Minh, Giác Viễn giơ một chưởng lên hành lễ:
-Nghe Phương Trượng cho gọi, tiểu tăng đă tới nơi, chờ sai bảo.
Thiên Minh thiền sư liền nói:
-Vị Hà cư sĩ này muốn gặp đệ tử và có vài lời muốn nói với đệ tử.
Giác Viễn quay lại nh́n Hà Túc Đạo, thấy không quên biết, liền hỏi:
- Tiểu tăng là Giác Viễn, chẳng hay cư sĩ có điều chi dạy bảo?
Túc Đạo vừa vẽ xong bàn cờ đang cao hứng liền đáp:
-Câu chuyện này để hạ hồi đă. Bây giờ vản sinh đấu với đại ḥa thượng Vô Sắc một ván cờ chơi
Sự thật chàng là người không thích phô trương tài ba ḿnh, nhưng b́nh sinh rất mê ba môn cầm kiếm kỳ thích ba môn đó đến nỗi như điên như cuồng. Trong lúc cao hứng mặc cho trời có đổ chàng cũng mặc.
Thiên Minh thiền sư liền nói:
-Hà cư sĩ vạch đă thành bàn cờ thần công như vậy, bần tăng b́nh sinh chưa thấy, đệ tử trong tệ tự cam tâm bái phục cư sĩ.
Giác Viễn nghe Thiên Minh nói vậy, lại nh́n xuống mặt đá thấy có bàn cờ đă vạch sẵn mới biết người tới đây t́m ḿnh để biểu diễn vơ công.
Không nói năng ǵ cả, vai vẫn gánh đôi thùng sắt, Giác Viễn hít mạnh một hơi rồi vận hết công lực xuống hai chân bước theo những lằn gạch của bàn cờ.
Dấu chân của Giác Viễn đại sư tới đâu là có dấu vết tới đó và xóa nḥa những vạch mà Túc Đạo vừa vẽ. Các tăng nhân trong chùa thấy vậy đều vỗ tay lớn tiếng khen ngợi.
Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng và các vị lăo tăng vừa kinh hăi vừa mừng rỡ. Mọi người có ngờ đâu một lăo tăng ngớ ngớ ngẩn ngẩn lại có nội công thâm hậu đến thế?
Ai nấy đều ở chung với lăo tăng, mấy chục năm trời mà không biết. Phải biết một người nội công mạnh đến đâu đi trên mặt đất mà muốn có vết chân như vậy không sao làm nổi.
Nhưng Giác Viễn làm được như thế nhờ trên vai gánh đôi thùng sắt đựng nước, có sức nặng của năm sáu trăm cân đó từ trên vai Giác Viễn truyền xuống dưới chân, sang cả những cái xích sắt, mới có thể in sâu vết chân. Và cái xích sắt như dùi đục, mới xóa nhoà được những vạch của Túc Đạo. Bằng Giác Viễn đi ḿnh không th́ không thể nào làm được như thế. Dù sao ai nấy cũng phải công nhận Giác Viễn có thần công hiếm có trên đời.
Túc Đạo không chờ Giác Viễn đi hết ba mươi tám vạch đó, đă lớn tiếng nói;
-Đại ḥa thượng nội công thâm hậu thật, tại hạ không sao bằng!
Giác Viễn đi tới đây, mặc dù thấy chân khí trong ḿnh c̣n dồi dào, nhưng hai chân cảm thấy đau nhức. Nay y nghe Túc Đạo nói vậy liền dừng lại mỉm cười và nói:
-Hà cư sĩ c̣n định đấu cờ nữa hay thôi?
Túc Đạo liền đáp:
-Ván cờ tại hạ xin chịu thua. Chỉ muốn lănh giáo ḥa thượng vài thế kiếm.
Nói xong Túc Đạo rút ra một thanh trường kiếm giấu dưới chiếc dao cầm ra, rồi để mũi kiếm vào dưới ngực, c̣n mũi kiếm th́ từ tứ hướng ra bên ngoài. Chỉ một thế khởi đầu quái dị đó không khác ǵ dùng kiếm tự tử đủ khiến ai nấy phải ngạc nhiên rồi, v́ kiếm pháp trong thiên hạ không khi nào có một thế kiếm kỳ quái như thế.
Giác Viễn liền nói:
-Lăo tăng chỉ biết tụng kinh, phơi sách quét nhà, c̣n vơ công th́ quả thật không biết một thế nào.
Túc Đạo khi nào chịu tin, cười nhạt mấy tiếng rồi tung ḿnh nhảy lại gần. Thanh trường kiếm đó đột nhiên cong lại rồi bắn tung ra, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Giác Viễn. Thế kiếm nhanh không tả, bất cứ một kiếm pháp nào cũng không lẹ bằng. Th́ ra thế kiếm đó không phải đâm thẳng mà trước hết Túc Đạo tụ nội công rồi mới hất ngọn kiếm ra đâm vào đối phương.
Nếu là nhà sư tầm thường khác, Túc Đạo chỉ cần một thế cũng đủ đánh trúng, nhưng nội công của Giác Viễn đă luyện tới mức muốn sao được nấy, thủ pháp tùy ḿnh nên Túc Đạo ra kiếm tuy nhanh nhưng ư nghĩ của Giác Viễn lại c̣n nhanh hơn.
Mắt nh́n thấy th́ ư nghĩ đă tới tay liền, vội thu tay phải hất thùng nước ra phía trước chống lại. Chỉ nghe "coong" một tiếng, mũi kiếm đă đâm trúng thùng nước. Túc Đạo vội thu trường kiếm lại , thuận tay đâm tới, chỉ thấy Giác Viễn phất tay áo một cái, thùng nước bên trái hất về phía trước chông đỡ liền.
Túc Đạo nghĩ thầm:
-Dù vơ công của ngươi có cao tới đâu đi chăng nữa nhưng với đôi thùng nước nặng nề thế kia làm sao tránh kịp những thế công của ta. Nếu ngươi tay không đối địch, th́ ta c̣n em chừng vài ba phần.
Mọi người chỉ thấy chàng búng ngón tay vào lưỡi kiếm một cái, thanh trường kiếm có tiếng kêu như long ngâm, rồi chàng la lớn:
-Đại ḥa thượng cẩn thận!
Thanh trường kiếm của chàng rung động mũi kiếm ngả nghiêng về phía trước sau tả hữu chỉ trong nháy mắt chàng đă tấn công luôn mười sáu thế. Chỉ nghe 'leng keng" mười sáu tiếng liền. Không ngờ mười sáu thế kiếm của Túc Đạo nhanh như chớp mà đều đâm trúng thùng sắt hết.
Mọi người đứng cạnh thấy Giác Viễn cuống cuồng cả tay chân, thân h́nh loạng choạng, thật không có vẻ ǵ là người biết vơ cả. H́nh dáng của lăo ḥa thượng trong tức cười nôn ruột.
Nhưng cũng lạ thật, thế mà không sao chạm được vào áo của Giác Viễn. Chính Túc Đạo cũng ngạc nhiên không hiểu sao những thế kiếm của ḿnh lanh lẹ như vậy mà cứ bị thùng sắt chậm chạp và nặng nề cản trở hết!.Vô Sắc thiền sư và mấy người đứng quanh đấy cũng lo ngại hộ Giác Viễn, liền đồng thanh la lớn:
-Xin Hà cư sĩ nể nang mà thâu kiếm lại.
Quách Tường cũng lên tiếng:
-Xin Hà huynh đừng hạ thủ nhé.
Mọi người thấy rơ Giác Viễn không biết vơ ǵ cả, trái lại Hà Túc Đạo ở trong cuộc, đă dùng hết sức tấn công mà không làm ǵ được đối phương. Nhưng ai ngờ đâu, chính Giác Viễn cũng chưa hề học qua vơ công, so dĩ nhà sư đỡ được những thế kiếm đó là nhờ nội công thượng thừa của lăo hoà thượng.
Hà Túc Đạo thấy ḿnh tấn công nhanh như vậy mà không ăn thua ǵ, bàn nhằm bụng dưới của Giác Viễn mà đâm tới.
Giác Viễn la hoảng:
-Úi chà.
Rồi hoà thượng chụp tay lại, chỉ nghe "keng" một tiến lớn hai cái thùng sắt chụm lại kẹp thanh kiếm vào giữa.
Túc Đạo có hết sức rút thanh kiếm ra nhưng không sao lay chuyển nổi.
Chàng liền buông kiếm ra hai bàn tay đẩy mạnh một cái xô vào mặt Giác Viễn.
Giác Viễn hai tay xách hai thùng nước kẹp chặt lấy thanh kiếm của đối phương c̣n tay đâu mà chống đỡ?
Quân Bảo đứng cạnh đó thấy sư phụ lâm nguy liền dùng một thế Tứ Thông Bát Đạt mà Dương Qua đă dạy cho, đánh luôn vào vai Túc Đạo một chưởng. Đồng thời nội công của Giác Viễn truyền vào thùng sắt, hai cây nước từ trong thùng bay ra công thẳng vào mặt Túc Đạo. Nước và chưởng lực chạm nhau, nước bắn tung làm ướt cả mặt. Nhờ vậy chưởng lực Túc Đạo mất hết nội lực.
Trong khi Túc Đạo đem toàn lực ra tấn công Giác Viễn không để tới Quân Bảo nên bị đối phương đánh trúng một chưởng vào vai, hai chân đứng không vững chàng phải lùi về phía sau ba bước.
Giác Viễn lớn tiếng nói:
-A Di đà Phật. Hà cư sĩ tha thứ cho lăo tăng. Mấy thế kiếm đó quả thật làm lăo tăng mất hết hồn vía.
Nói xong Giác Viễn vội chạy sang dùng tay áo lau nước dính trên mặt.
Túc Đạo cả giận đáp:
-Chùa Thiếu Lâm quả là nơi ngọa hổ tàng long có khác. Cả đến một cậu bé nhỏ tuổi như thế này mà thân thủ cũng nhanh nhẹn. Tiểu tử kia, có giỏi th́ lại đây tỷ thí với ta, nếu người tiếp ta được mười hiệp th́ Hà Túc Đạo này thề không vào trung thổ nữa.
Bọn Vô Sắc, Vô Tướng biết thằng nhỏ chỉ là một đứa quét trong chùa, không biết chút vơ công nào, nhưng vừa rồi không hiểu tại sao y có thể đánh trúng Túc Đạo một chưởng? Nhưng bảo y đấu vơ thật sự th́ nói chi mười hiệp, chỉ sợ một hiệp cũng đă chết dưới tay Túc Đạo rồi.
Vô Tướng liền tiến lên nói:
-Hà cư sĩ nói sai rồi, ngài mệnh danh là Côn Luân Tam Thánh, vơ học siêu tuyệt cổ kim sao lại đ̣i đấu với một tên nhỏ chỉ biết dọn nước quét nhà? Nếu cư sĩ vui ḷng, lăo tăng xin tiếp cư sĩ mười hiệp.
Hà Túc Đạo lắc đầu đáp:
-Cái nhục một chưởng đó khi năy khi nào tôi bỏ qua. Tiểu tử hăy coi chừng!
Nói xong, chàng đấm luôn một quyền vào ngực Quân Bảo. Quyền đó rất nhanh mà Quân Bảo lại đứng gần chàng. Vô Sắc Vô Tướng thiền sư muốn ra tay cứu cũng không kịp. Mọi người đều lo ngại cho chàng trai nọ.
Ngờ đâu Quân Bảo vẫn đứng yên một chỗ chỉ dùng đầu ngón chân chuyện động là thân h́nh quay sang phải, nhẹ nhàng tránh khỏi quyền đối phương.
Tiếp theo, chàng dùng thế hữu xuyên hoa thủ của phái Thiếu Lâm, dáng điệu không khác một tay vơ lâm cao thủ có thủ pháp lăo luyện tinh vi.
Từ lúc đấu một chưởng, Túc Đạo biết vơ công của Trương Quân Bảo cao hơn anh em Thiên Canh nên chàng dè dặt và suy tính thế nào trong mười hiệp có thể hạ được đối thủ.
Đồng thời, chàng thấy đối phương giở thế hữu xuyên hoa thủ, tuy là thế công vơ nhập môn của phái Thiếu Lâm nhưng lúc phát chưởng và quay ḿnh Quân Bảo tỏ ra rất trầm tĩnh và kín đáo, không sao kiếm được một sơ hở nào để tấn công, chàng buột miệng khen:
-Quyền pháp đẹp lắm!
Vô Tướng thấy Quân Bảo ra tay lăo luyện như vậy liền nh́n Vô Sắc mỉm cười và nói:
-Vô Sắc sư đệ, mừng sư đệ ngấm ngầm thu được đệ tử đắc ư.
Vô Sắc lắc đầu đáp:
-Không phải đệ đâu!
Quân Bảo liên tiếp ra bốn thế vơ kiểu cách rất đúng, xét lại tất cả những sư trong chùa không có ai có thể ra tay đẹp như vậy.
Thiên Minh, Vô Sắc, Vô Tướng và Thiền Tâm Thất lăo thấy Quân Bảo sử dụng mấy miếng quyền của Thiếu lâm mà thần oai lẫm lẫm liền nh́n nhau có vẻ ngạc nhiên.
Vô Tướng kinh hăi nói:
-Quyền pháp của y nghiêm cẩn như vậy cũng chưa lấy làm lạ. Lạ nhất là nội công của y đến mức siêu việt!
Vô Tướng vừa dứt lời th́ Túc Đạo và Quân Bảo đă đánh tới hiệp thứ sáu. Thấy đánh luôn sáu hiệp mà chưa thắng nổi thiếu niên kia, Túc Đạo nghĩ thầm:
-Một thiếu niên c̣n hơi sữa mà cũng đối phó không xong, vậy mà dám đến khiêu chiến với cả chùa Thiếu Lâm, thật là đồng đạo anh hùng vơ lâm cười ta đến rụng hết cả răng.
Hết Hồi 3   ;Cô Gái Đồ long &n bsp;Nguyên Tác : Kim Dung
Chép Lại Từ http://hello.to/kimdung
______________________________
Trích từ nguồn hungquyen.com
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 15 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 8:09am | Đă lưu IP
|
|
|
Tam Thập Lục chưởng của Kim Dung th́ tôi chỉ đọc rất sơ qua mỗi Tuyết Sơn Phi Hồ (h́nh như tựa là thế), nhưng fim chưởng th́ liếc qua rồi. Bạn ǵ trên nói cũng fải, fim và truyện chưởng nhiều đoạn rất phi thực tế, nói thế chưa fải sai lắm. như khi hạ thủ đối phương, c̣n lên 1 bài "dạy đạo đức" hồi lâu, đến nỗi chính ḿnh bị đối phương hạ lại, rất là thiếu trí tuệ! Ví dụ như thế. Bởi vậy mà coi fim action Mĩ, tuy không có "bài học đạo đức" bằng, nhưng nhân vật xử sự thực tế, "khôn" (nhất là không có các bài lên lớp đạo đức màu mỡ riêu cua), diễn biến logic.
Về Kim Dung tôi thích (chẳng qua nghe ông nhạc sĩ Sao Biển nói lại) cách nh́n của Kim dung về một hạng nhân vật rất thường thấy của ông là lớp "nguỵ quân tử" mà Ngài Chưởng Môn Hoa Sơn fái là một thí dụ điển h́nh, ông ta chuyên lên giọng đạo đức, tỏ ra hành vi "quân tử". Nguỵ quân tử là lớp nhân vật tưởng là quân tử mà hoá ra chẳng fải, chỉ khi nhân vật đó "ḷi đuôi" th́ ng` ta mới có dịp "mở mắt", như điển h́nh là ông tự "th..." Hoa Sơn chưởng môn. Có ai bàn về nhân vật này (tôi không biết tên) th́ may và hay quá.
|
Quay trở về đầu |
|
|
poor_duck Hội viên


Đă tham gia: 15 January 2005 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 98
|
Msg 16 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 9:17am | Đă lưu IP
|
|
|
Chà chủ đề mới post 1 ngày mà đă có mười mấy người tham gia. Được nghe các bậc cao nhân b́nh luận poor_duck cảm thấy hơi "choáng" nhưng cũng xin đóng góp 1 vài ư kiến thiển cận để góp vui cho chủ đề về Kim Dung !
thien-hi đă viết:
Có lẽ "vịt nghèo" không biết film " Crouching Tiger, Hidden Dragon" đă đoạt giải OSCAR, mấy năm trước đây, cũng như film mới nhất "Hero" của Trương nghệ Mưu đă thu doanh số kỷ lục ở Mỹ, và Châu Âu. |
|
|
Ngọa hổ tàng long (tác giả Kim Dung) và Anh hùng (tác giả Trương Nghệ Mưu) đều là film đă cover lại theo phong cách hành động để nhắm vào thị trường châu Âu và đặc biệt hơn là giải Oscar. Xem 2 bộ film này người xem sẽ thấy diễn viên ít nói hơn, từ nội dung cho đến các chi tiết đều giàu tính diễn đạt hơn (về ư tứ và về nghệ thuật). Nếu so sánh giữa Ngọa hổ tàng long do TQ sản xuất và Ngọa hổ tàng long do Đài Loan sản xuất (nói đúng hơn là 1 phiên bản khác của NHTL) người xem sẽ thấy khác nhau 1 trời 1 vực. Phim của Đài Loan dài mấy chục tập, nội dung ủy mị, chi tiết rườm rà... Loại film này chỉ dùng để bán cho các kênh truyền h́nh của VN và các nước trong khu vực. Có vẻ như khả năng cảm nhận của dân ḿnh c̣n chưa cao, những thứ văn hóa độc hại, rẻ tiền như vậy mà vẫn có nhiều người ham thích lắm lắm!
Poor_duck ko biết nhiều về KD lắm, nhưng các phim kiếm hiệp của KD th́ poor_duck có xem qua,
poor_duck đă viết:
"Có 1 tên thư sinh trói gà ko chặt, may mắn làm sao bị rớt xuống núi (trong truyện KD, được rớt xuống núi là 1 đại sự may mắn!), nhưng rút cục lượm được bí kíp hoặc gặp được cao nhân truyền dạy nội công --> thành vơ lâm đệ nhất, làm bang chủ, lấy được vợ đẹp .v..vv" |
|
|
có điều quan điểm này về các tiểu thuyết của KD th́ poor_duck tin chắc là đúng 
__________________ Đôi bàn tay trắng chưa chai sần
Con tim nồng nàn đă biết yêu!
...
CK yêu em lắm!
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 17 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 9:57am | Đă lưu IP
|
|
|
thật ra fim chưởng với truyện chưởng khác nhau, truyện chưởng thông thường với truyện chưởng Kim Dung lại khác nhau rất nhiều nữa. tôi khoái nhất cách nh́n của kim dung về hệ nhân vật "nguỵ quân tử" mà ông Hoa sơn chưởng môn "tự cung" là 1 thí dụ cực ḱ tiêu biểu. nói chưởng (fim hay truyện hay truyện Kim dung) là độc hại th́ hơi thiếu b́nh tĩnh.
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 18 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 10:36am | Đă lưu IP
|
|
|
thienkhoitimvui đă viết:
Tam Thập Lục chưởng của Kim Dung th́ tôi chỉ đọc rất sơ qua mỗi Tuyết Sơn Phi Hồ (h́nh như tựa là thế... |
|
|
Mỗi tác giả cần một thời gian mới phát triển. Tuyết Sơn Phi Hồ chính tôi không đọc kỹ. Lúc này thiên tài của Kim Dung c̣n đang ṃ mẫm t́m một hướng đi. Ngay cả Liên Thành Quyết (Việt Nam có người dịch với tựa "Tố Tâm kiếm") cũng là bước ṃ mẫm. Hướng đi ấy bùng vỡ trong Anh Hùng Xạ Điêu (Xạ Điêu Anh Hùng truyện, rồi từ đó phát triển không ngừng.
Truyện cuối của Kim Dung là Lộc Đỉnh Kư. Ông ngừng đây là phải, v́ luận đề của ông đến nhân vật này là tột đỉnh rồi. Người thích mệnh lư nhất định phải thích Lộc Đỉnh Kư.
Ngoài truyện Kim Dung thật, c̣n mấy chục bộ truyện Kim Dung giả. Ngay bên Tàu cũng bị t́nh trạng này, sau "giải phóng văn hóa" (đối lại 'cách mạng văn hóa') người ta ùn ùn t́m đọc Kim Dung, thế là các con buôn bèn ghi đủ thứ sách là Kim Dung để bán.
Nhưng dù truyện dở nhất của Kim Dung cũng có điểm đặc biệt, nên giả thật biết ngay.
Bạn poor_duck không may đọc toàn nhằm Kim Dung giả chăng? Bởi Kim Dung một phần nổi tiếng là nhờ đi ngược lại phái "linh chi ngàn năm" đại biểu bởi Lệnh Xé Xác. Nhiều nhân vật Kim Dung tưởng gặp kỳ duyên hóa ra là gặp họa. Cái hay của truyện Kim Dung là chỗ đó, âm dương hoán chuyển, họa phúc khôn lường.
Sửa lại bởi VDTT : 12 February 2005 lúc 10:40am
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 19 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 10:53am | Đă lưu IP
|
|
|
tôi không ca ngợi Tuyết sơn,không fải đọc nó v́ thích nó nhất, 36 chưởng KD tôi chả thích chưởng nào, bài fê b́nh giới thiệu th́ có đọc. Đọc TSPH v́ nó có trong tạp chí Văn Học Nước Ngoài, tôi thích t/c này, có sẵn trong đó th́ đọc qua qua. đọc chứ cũng không hiểu hết. các bộ khác không đọc v́ không có thú t́m truyện chưởng, v́ thế mà biết về chưởng môn Hoa Sơn rất mù mờ, bèn đem ra hỏi. v́ thế mà Quỉ Hoa bảo điển c̣n nghe nhầm ra "bảo điểm"...
cảm ơn đă cung cấp thông tin, cũng như cảm nghĩ của ông!
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 20 of 86: Đă gửi: 12 February 2005 lúc 11:01am | Đă lưu IP
|
|
|
Kim Dung có 36 chưởng? Nghĩa là 36 bộ? Cái này nghe lần đầu. Ít hơn phân nửa thế. Hơn phân nửa là giả chăng?
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|