Tác giả |
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 41 of 86: Đă gửi: 08 March 2005 lúc 8:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
Khi Cổ Long vào nghề th́ Kim Dung đă nổi danh, chính CL cũng không dấu là truy KD có ảnh hưởng đến ông thời kỳ đầu.
Nhưng nếu Cổ Long bắt chước theo cách viết của KD th́ chắc chắn sẽ không bao giờ vượt qua nổi KD cũng như không có địa vị ngày nay : dù đă chết nhưng mấy chục năm sau sách của ông vẫn tái bản, vẫn thành phim . Ông đă đi theo con đường khác của riêng ông .
Cuộc đời 2 người cũng khác nhau cũng đă có ảnh hưởng đến văn phong của họ : KD sớm thành công dễ dàng và có thời giờ trau chuốt, CL viết trả nợ cơm gạo, nhân vật của ông cũng vậy. Truyện của ông phơi bày 1 khía cạnh khác rất đời thường mà người đọc KD vẫn tự hỏi ví như các đại hiệp lấy tiền đâu mà sống khi tối ngày cứ đi hành hiệp giang hồ hay trau dồi vơ công tuyệt đỉnh từ các bí kíp đó chứ ?
Nhưng cái b́nh thường đó hoàn toàn không tầm thờng chút nào dưới ng̣i bút CL.
Đọc KD người ta dễ dàng h́nh dung ra cảnh . Cũng có thể chen ngang vào mà đọc .
Đọc CL khiến người ta phải động năo. Có khi đọc từ đầu truyện đến cuối truyện mới hiểu mà có khi cũng chẳng hiểu rơ.
Bạn nào chưa đọc th́ xin giới thiệu đỡ vài đoạn đọc xem có khác với KD không rồi hẵng phê b́nh sau cũng chưa muộn
|
Quay trở về đầu |
|
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 42 of 86: Đă gửi: 08 March 2005 lúc 8:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
Phong Linh Trung Dao Thanh hoi 21
Phong Linh Trung Dao Thanh hoi 22
|
Quay trở về đầu |
|
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 43 of 86: Đă gửi: 08 March 2005 lúc 8:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
Qua đó ta có thể thấy phong cách khác nhau của 2 tác giả .
Cùng 1 sự việc thực tế nhưng bảo 2 người khác nhau ghi lại th́ cách diển tả ra sẽ khác nhau .
Không chỉ tác giả mà người đọc cùng 1 cuốn truyện ví dụ của KD chẳng hạn, tùy theo cảm nhận nghiêng về lư hay t́nh, về cái t́nh cảm hào nhoáng trau chuốt của câu văn hay cái nội dung thực tế của câu chuyện mà cũng sẽ nhớ đến truyện đó dưới những cái nh́n khác nhau.
Thói thường người ta dễ nhớ đến những đoạn như Nhạc Linh San viết chữ thề chung t́nh với Lam Binh Chi lên người tuyết chẳng hạn nhưng khi hỏi 1 câu xem vậy chứ đầu mối gây ra bao ân oán, dẩn dắt cốt chuyện trong TNGH là Qú hoa bảo điển có lai lịch thế nào, tại sao lại có cái câu "..vung kiếm tự h́nh" th́ không ai nhớ ra.
Bởi vậy nên đa số quần chúng vẫn nói là thích KD, c̣n đọc CL khó hiểu quá cũng không phải là chuyện lạ .
Sửa lại bởi lephan : 08 March 2005 lúc 8:59pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 44 of 86: Đă gửi: 08 March 2005 lúc 9:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
Tiếu ngạo giang hồ (hồi 163)
Chùa Huyền Không hội nghị tay ba
Phương Chứng ngửng đầu lên nh́n đám mây bạc lơ lửng lưng trời nói:
- Phái Hoa Sơn chia làm hai phe: phe Khí tông và phe Kiếm tông mà rấy động can qua, tàn sát lẫn nhau. Lệnh Hồ chưởng môn có biết vụ này không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Văn bối có biết qua nhưng gia sư không nói một cách tường tận.
Phương Chứng gật đầu nói:
- Giữa các vị sư huynh sư đệ đồng môn mà xẩy cuộc tương tàn thiệt không phải là việc tốt đẹp, nên Nhạc tiên sinh không muốn nói nhiều là phải. Sở dĩ phái Hoa Sơn mà có việc phân chia làm Khí Tông và Kiếm Tông cũng chỉ v́ pho Quỳ hoa bảo điển này mà ra.
Lăo ngừng lại một chút rồi chậm răi nói tiếp:
- Trong vơ lâm thường đồn đại pho Quỳ hoa bảo điển của một cặp vợ chồng hợp tác, nhưng hai vị cao nhân tiền bối này họ tên ǵ th́ không khảo cứu và đâu mà biết rơ được. Có thuyết nói họ tên người đàn ông có chữ Quỳ và người đàn bà có chữ Hoa. V́ thế mà kêu bằng Quỳ hoa bảo điển. Nhưng chỉ là lời phỏng đoán. Có điều ai nấy đều nói đôi vợ chồng này ban đầu mối ân ái rất mật thiết. Sau v́ sáng tác bí lục này mà thành ra xích mích. Hai vợ chồng nhà này soạn bộ Quỳ hoa bảo điển vào hồi tráng niên cường lực. Vơ công đang độ tối cao như vầng thái dương lên tới giữa trời. Sau khi xảy chuyện xích mích rồi cả hai ông bà đi ẩn lánh, không thấy đâu nữa. Pho bí lục vơ công cũng chia làm hai bộ. Bộ của ông chồng gọi là Càn kinh. Bộ của bà vợ kêu bằng Khôn kinh.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra Quỳ hoa bảo điển chia làm hai bộ Càn , Khôn. Đến nay vẫn bối mới được nghe lăo tiền bối nói là lần đầu.
Phương Chứng nói:
- Pho kinh chia làm Càn, Khôn là do một số người trong vơ lâm nói vậy. Nhưng thuyết khác lại bảo Quỳ hoa bảo điển chia làm hai bộ là "Thiên thư" và "Địa thư". Lại có người kêu bằng "Dương lục" và "Âm lục". Nói tóm lại nguyên bản sách này không có nhan đề rơ rệt mà người sau tự ư đặt ra tên gọi. Hơn hai trăm năm nay, vụ này kể ra cũng kỳ ở chỗ thủy chung chưa một người nào được đọc cả hai bộ Càn kinh và Khôn kinh này để dung hợp những vơ công trong bảo điển. Nếu bảo là không có cơ duyên th́ cũng không đúng hẳn, v́ hơn trăm năm trước đây cả hai bộ Càn, Khôn đều lọt vào tay hạ viện chùa Thiếu Lâm ở xă Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến. Khi đó phương trượng chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền là Hồng Diệp thiền sư, một nhân vật đại trí tuệ không ai b́ kịp. Theo chỗ hiểu biết vơ công của lăo nhân gia th́ lăo nên chú giải hai phi kinh Càn, Khôn mới phải. Nhưng theo lời đệ tử của Hồng Diệp thiền sư th́ lăo nhân gia vẫn chưa chú giải toàn pho.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chắc nội dung pho bảo điển này sâu xa và ảo diệu vô cùng, nên Hồng Diệp thiền sư dù là nhân sĩ thông minh tài trí cũng khó ḷng lĩnh hội được toàn pho.
Phương Chứng gật đầu đáp:
- Đúng thế! Lăo tăng cùng Xung Hư đạo huynh đều vô duyên chẳng có phước lấy được bảo điển vào tay. Nếu không th́ dù chẳng dám nói đến luyện tập công pho trong bảo điển nhưng ít ra cũng coi cho biết những bí quyết cao thâm khôn lường trong sách thế nào đặng thỏa ḷng mong ước.
Xung Hư tủm tỉm cười nói:
- Đại sư lại động ḷng trần tục rồi! Chúng ta là những người học vơ không lấy được bảo điển chẳng nói làm chi, khi nó đă lọt vào tay th́ nhất định bỏ ngủ quên ăn để nghiên cứu xem may ra có lănh hội được chút nào chăng. Trường hợp này sẽ đưa chúng ta đến chỗ lầm lỡ của thanh tu mà chuốc lấy sự phiền năo vào người. Chúng ta vô duyên không được thấy nó mà thực ra là phước cho ḿnh đó.
Phương Chứng cười ha hả nói:
- Đạo huynh nói phải lắm! Lăo tăng chưa hết ḷng trần tục, thật mắc cỡ quá.
Nhà sư quay lại bảo Lệnh Hồ Xung:
- Theo lời tương truyền của những bậc cố lăo th́ những vơ công về cơ bản chép trong Càn kinh và Khôn kinh theo một đường lối khác lạ. Chẳng những khác nhau mà c̣n phản lại nhau nữa. Người ta c̣n đồn hai vị sư huynh, sư đệ phái Hoa Sơn ngày trước đă có cơ duyên đến làm tân khách chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền. Không hiểu trong trường hợp nào, hai vị đă được coi Quỳ hoa bảo điển.
Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:
- Quỳ hoa bảo điển đă thuộc quyền sở hữu của chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền th́ dĩ nhiên người ta giữ kín chẳng khi nào để hở ra cho người ngoài thấy. Vậy mà hai vị sư huynh, sư đệ tiền bối phái Hoa Sơn coi được, tức là coi lén. Có điều Phương Chứng muốn dùng lời lẽ lịch sự nên không đụng đến chữ coi lén.
Phương Chứng lại nói:
- Hai vị trong lúc thảng thốt không kịp đồng thời coi toàn pho, liền chia ra mỗi vị đọc một bộ. Sau trở về Hoa Sơn hai vị mới tham khảo nghiên cứu. Nhà sư dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Không ngờ hai vị đem yếu quyết trong bảo điển ra chứng nghiệm th́ lại thành đầu ngô ḿnh sở, chẳng ăn nhập ǵ với nhau hết. Hai vị càng nói càng như kèo đục vênh, chẳng vào ngàm với nhau chút nào.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Như vậy rồi hai vị đi đến kết quả thế nào?
Phương Chứng đáp:
- Cả hai vị đều cho là đối phương đọc lộn sách, chỉ có ḿnh mới được coi đúng chân kinh. Hai vị đi tới chỗ mỗi lúc một xa nhau rồi mỗi vị tự luyện lấy những yếu quyết mà ḿnh coi được. Do đó phái Hoa Sơn chia làm hai phe Khí tông và Kiếm tông.
Phương Chứng thở dài nói tiếp:
- Hai vị nguyên là sư huynh, sư đệ chẳng khác t́nh cốt nhục đồng bào, sau biến thành thù nghịch.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Có phải hai vị sư huynh, sư đệ phái Hoa Sơn đó là Mẫn Túc và Chu Tử Phong tiền bối không?
Những mưu sâu của Nhạc Bất Quần
Nguyên Mẫn Túc là ông tổ phe Khí tông, Chu Tử Phong là ông tổ phe Kiếm tông. Việc phái Hoa Sơn chia thành hai phe đă xẩy ra lâu năm rồi.
Phương Chứng đáp:
- Mẫn, Chu hai vị không được Hồng Diệp thiền sư ưng thuận rồi việc hai vị coi Quỳ hoa bảo điển sau bị thiền sư phát giác. Lăo nhân gia đă biết vơ học chép trong Quỳ hoa bảo điển tinh thâm bát ngát, ảo diệu vô cùng. Chính người đă phí công mấy chục năm trời c̣n chưa thông hiểu th́ hai vị Mẫn, Chu đọc nghiến ngáu, câu được câu chăng, nhất định sẽ thành mối hậu họa quan trọng khôn lường. Lăo nhân gia liền phái một vị đệ tử đắc ư nhất là Độ Nguyên thiền sư lên núi Hoa Sơn khuyến dụ hai vị Mẫn, Chu không nên luyện tập những môn vơ học trong bảo điển.
Lệnh Hồ Xung hỏi xen vào:
- Chắc hai vị tiền bối Mẫn, Chu không chịu tuân theo?
Phương Chứng đáp:
- Nghĩ cho kỹ th́ vụ này không nên trách hai vị Mẫn, Chu. Bọn ta là người theo vơ học, nhất định vớ được bí lục về vơ nghệ cao siêu khi nào lại không luyện tập? Lăo tăng đây đă mấy chục năm
thanh tịnh mà một khi nghĩ tới vơ học trong Quỳ hoa bảo điển cũng không khỏi nổi ḷng trần tục. Vừa rồi Xung Hư đạo huynh đă cười cho. Đến ḿnh c̣n thế huống chi những vị vơ sư thông thường?
Lăo ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Dè đâu Độ Nguyên thiền sư đi chuyến đó lại xẩy chuyện bất ngờ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Phải chăng hai vị Mẫn, Chu đă có điều thất kính đối với Độ Nguyên thiền sư?
Phương Chứng lắc đầu đáp:
- Không phải thế! Độ Nguyên thiền sư lên núi Hoa Sơn rồi, hai vị Mẫn, Chu tỏ ra rất kính trọng thiền sư và thừa nhận đă coi lén pho Quỳ hoa bảo điển. Một mặt hai vị ngỏ lời tạ lỗi, một mặt đem
những môn vơ học trong kinh ra thỉnh giáo thiền sư. Ai ngờ Độ Nguyên thiền sư tuy là một vị đệ tử đắc ư nhất của Hồng Diệp thiền sư mà chưa được truyền thụ môn vơ học trong bảo điển. Hai vị Mẫn, Chu cho rằng nhất định Độ Nguyên thiền sư đă tinh thông những môn vơ học chép trong bảo điển. Hai vị có biết đâu Hồng Diệp thiền sư có thâm ư khác. Độ Nguyên thật sự không hiểu ǵ hết. Khi nghe hai vị đọc thuộc kinh văn thiền sư buột miệng giải thích theo ư nghĩ của ḿnh. Đồng thời Độ Nguyên cũng ngấm ngầm ghi nhớ vào ḷng. Thiền sư là một tay bản lănh cực cao lạo có trí hơn người. Lăo nghe nói một câu kinh văn liền diễn giải một tràng dài rất trơn tru nên hai vị Mẫn, Chu khâm phục lắm.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Vậy ra Độ Nguyên thiền sư học lại kinh văn trong bảo điển ở nơi hai vị Mẫn, Chu hay sao?
Phương Chứng gật đầu đáp:
- Đúng thế! Có điều hai vị Mẫn, Chu đă chẳng nhớ được bao nhiêu mà lúc thuật lại c̣n giảm đi một ít. Nghe nói Độ Nguyên thiền sư ở lại trên núi Hoa Sơn đến bảy tám ngày rồi mới từ biệt ra đi.
Nhưng từ đó thiền sư không trở về chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền nữa.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:
- Độ Nguyên thiền sư không về chùa Thiếu Lâm th́ đi đâu?
Phương Chứng đáp:
- Ngày ấy không ai hiểu tông tích thiền sư. Sau đó ít lâu, Hồng Diệp thiền sư nhận được phong thơ của Độ Nguyên thiền sư nói là không nén nổi ḷng trần, quyết ư trở về cơi tục nên không c̣n mặt mũi nào trở về gặp sư phụ...
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:
- Việc này thật ra ngoài sự tiên liệu của mọi người.
Phương Chứng lại nói tiếp:
- V́ vụ này mà giữa Hồng Diệp thiền sư cùng phái Hoa Sơn thành ra có nhiều mối hiềm khích. Việc đệ tử phái Hoa Sơn coi được Quỳ hoa bảo điển cũng đồn đại ra ngoài.
Phương Chứng thở dài nói tiếp:
- Cách đó vài chục năm mười vị trưởng lăo ma giáo kéo đến tấn công phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vụ mười vụ trưởng lăo ma giáo kéo đến tấn công phái Hoa Sơn văn bối chưa từng nghe ai nói tới.
Phương Chứng đáp:
- Tính ra hồi ấy sư phụ của thí chủ cũng chưa ra đời. Mười vị trưởng lăo ma giáo kéo đến tấn công phái Hoa Sơn cũng chỉ v́ mục đính muốn lấy pho Quỳ hoa bảo điển. Khi ấy phái Hoa Sơn thế cô sức yếu, không chống nổi ma giáo liền liên kết với bốn phái Thái Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn và Hành Sơn. Cái tên Ngũ nhạc kiếm phái bắt đầu có từ đấy.
Phương Chứng đại sư ngừng lại một chút rồi kể tiếp:
- Lần thứ nhất cuộc đại chiến diễn ra ở chân núi Hoa Sơn. Bọn trưởng lăo ma giáo cúp đuôi mà chạy. Nhưng năm năm sau mười vị trưởng lăo sau khi nghiên cứu được cách phá giải những chỗ tinh
thâm trong kiếm pháp của Ngũ nhạc kiếm phái lại kéo đến núi Hoa Sơn tấn công lần thứ hai. Lệnh Hồ Xung nghe tới đây, sực nhớ đến những thi hài ở hậu động trên ngọn núi sám hối, cùng những vơ công kiếm pháp khắc trên vách đá bất giác chàng la lên một tiếng ủa.
Phương Chứng hỏi:
-Th́ sao?
Lệnh Hồ Xung đỏ mặt lên đáp:
- Văn bối đă chặn lời phương trượng, xin phương trượng tha thứ cho.
Phương Chứng gật đầu nói tiếp:
- Lần này mười vị trưởng lăo chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi kéo đến Hoa Sơn họ đă nghĩ cách phá giải kiếm thuật của Ngũ nhạc kiếm phái đến chỗ tinh diệu. Hai phe quyết đấu, Ngũ nhạc kiếm phái thất bại chua cay. Nghe đâu pho Quỳ hoa bảo điển chép lại đă lọt vào tay ma giáo nhưng mười vị trưởng lăo ma giáo cũng không c̣n sống mà rời khỏi núi Hoa Sơn. Chúng ta tưởng tượng cũng đủ rơ cuộc ác chiến này nhất định thảm khốc phi thường.
Lệnh Hồ Xung nghe Phương Chứng nói vậy liền nghĩ tới những bộ xương khô ở trong hậu động trên núi sám hối phái Hoa Sơn.
Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ những bộ xương khô kia lại là di hài của mười vị trưởng lăo ma giáo? Nếu không th́ sao bọn họ lạo khắc chữ lên vách động để thống mạ Ngũ nhạc kiếm phái?
Xung Hư thấy chàng ngẩn ngơ xuất thần liền hỏi:
- Lăo đệ có nghe Nhạc tiên sinh nói tới vụ này không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Không! Nhưng văn bối đă từng ở trong thạch động trên ngọn núi sám hối phái Hoa Sơn thấy rất nhiều bộ xương khô và trên vách đá cũng có đề chữ.
Xung Hư hỏi:
- Có việc đó ư? Trên vách động họ đề chữ thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Có mười sáu chữ lớn là: "Ngũ nhạc kiếm phái vô sỉ hạ lưu, tỷ vơ bất thắng, ám toán hại nhân".
Ngoài ra c̣n vô số chữ nhỏ cũng toàn những lời thóa mạ Ngũ nhạc kiếm phái là hạng đê hèn, vô lại, mặt dầy vân vân...
Xung Hư hỏi:
- Tại sao phái Hoa Sơn c̣n lưu lại những câu thóa mạ trên vách đá? Thế mới thật là kỳ!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Văn bối đă vô t́nh phát giác ra thạch động này. Người ngoài không một ai hay biết.
Đoạn chàng đem chuyện phát giác ra hậu động trong trường hợp nào kể lại một lượt. Chàng c̣n nói:
- Người sử búa đă dùng cây búa rất sắc để mở núi một quăng dài mấy trăm trượng, nhưng chỉ c̣n thiếu một thước th́ kiệt lực mà chết. Nghị lực của họ thật đáng khâm phục, nhưng mạng vận xúi quẩy khiến người ta phải than thầm.
Phương Chứng đại sư hỏi:
- Người sử búa phải chăng là Đại lực thần ma Phạm Tùng, một trong mười vị trưởng lăo ma giáo?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Chính thị! Trên vách đá có khắc một hàng chữ: "Phạm Tùng, Triệu Hạc phá kiếm pháp phái Hằng Sơn tại đây".
Phương Chứng hỏi:
- Triệu Hạc ư? Lăo là Phi Thiên thần ma trong mười vị trưởng lăo. Có phải lăo sử cây Lôi chấn đáng không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Cái đó văn bối cũng không rơ. Nhưng trên mặt đất trong thạch động có bỏ lại một cây lôi chấn đáng. Văn bối c̣n nhớ trên vách đá có ghi câu: người phá kiếm pháp phái Hoa Sơn là hai vị họ Trương tên gọi Thừa Phong, Thừa Vân ǵ đó.
Phương Chứng nói:
- Quả nhiên đúng rồi! Kim Hầu thần ma Trương Thừa Phong và Bạch Viên thần ma Trương Thừa
Vân là hai anh em. Theo lời đồn th́ hai người này sử cây thục đồng côn và cây thiết chấn côn.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Đúng rồi! Trong đồ h́nh trên vách đá đúng là người sử côn bổng để phá kiếm pháp phái Hoa Sơn mới thật là kỳ khiến người phải thán phục.
Phương Chứng nói:
- Cứ theo những điều trông thấy của thí chủ mà suy luận th́ tựa hồ mười vị trưởng lăo ma giáo trúng phải cơ quan mai phục của Ngũ nhạc kiếm phái. Có lẽ họ bị dẫn dụ vào trong sơn động rồi bị cầm tù ở đó không có cách nào thoát thân được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Văn bối cũng nghĩ thế. V́ vậy mà bọn người kia ôm mối bất b́nh, đă khắc chử trên vách đá để thóa mạ Ngũ nhạc kiếm phái, lại khắc cả những cách phá giải kiếm pháp năm phái này, khiến cho người sau biết rằng không phải họ đă bại trận mà chỉ lầm trúng phải cạm bẫy mà thôi. Nhưng bên cạnh những bộ xương khô c̣n có mấy thanh trường kiếm, khí giới của Ngũ nhạc kiếm phái, đó là một điều mà văn bối nghĩ không ra.
Phương Chứng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Những thanh trường kiếm đó khó mà đoán được. Không chừng mười vị trưởng lăo ma giáo đă đoạt được ở trong bọn môn hạ Ngũ nhạc kiếm phái. Những điều mà thí chủ trông thấy trong hậu động
đă nói với ai chưa?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Văn bối vừa phát giác những chuyện kỳ lạ trong hậu động liền xảy ra biến cố, nên văn bối chưa có cơ hội nào thuật vụ này cho sư phụ cùng sư nương hay.
Xung Hư hỏi:
- Vậy ra kiếm pháp của lăo đệ được tinh diệu như vậy là nhờ đi học được ở đồ h́nh trên vách đá phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Cái đó không phải. Kiếm pháp của văn bối trừ những điều vỡ ḷng học ở nơi Nhạc sư phụ c̣n đều là do Phong thái sư thúc tổ truyền thụ cho.
Phương Chứng, Xung Hư đều gật đầu.
Ba người nói chuyện hàng nửa ngày. Bất giác vừng thái dương đă ngậm non đoài chiếu ánh hồng lên nửa ṿm trời.
Phương Chứng nói:
- Mười vị trưởng lăo tuy mất mạng trên núi Hoa Sơn nhưng bản sao Quỳ hoa bảo điển của Mẫn Túc và Chu Tử Phong ở phái Hoa Sơn lại bị Ma giáo cướp đem đi mất. Nhậm giáo chủ nói là đă truyền cho Đông Phương Bất Bại tức là bộ viết tay này. Bộ đó không được đầy đủ e rằng c̣n kém bản của Lâm Viễn Đồ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Lâm Viễn Đồ ư? Lăo là ai vậy?
Phương Chứng đáp:
- Lâm Viễn Đồ là tằng tổ Lâm sư đệ của thí chủ và là người đă sáng lập ra Phước Oai tiêu cục. Lăo dùng 72 đường Tịch tà kiếm pháp để trấn áp bọn tầm thường.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Vị Lâm tiền bối đó đă thấy Quỳ hoa bảo điển chưa?
Phương Chứng ngập ngừng đáp:
- Lăo chính là... Độ Nguyên thiền sư và cũng là đệ tử của Hồng Diệp thiền sư nữa.
Lệnh Hồ Xung giật nẩy ḿnh lên nói:
- Té ra là thế. Nếu vậy... có thể...
Phương Chứng ngắt lời:
- Độ Nguyên thiền sư nguyên ở họ Lâm. Sau khi hoàn tục, lăo lấy lại họ cũ.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra tằng tổ phụ của Lâm sư đệ dùng 72 đường Tịch tà kiếm pháp lừng danh trên chốn giang hồ tức là vị Lâm tiền bối pháp danh là Độ Nguyên thiền sư. Thật là một điều... không ai nghĩ tới được.
Lời di ngôn của Lâm Chấn Nam ở trong ṭa phá miếu ngoài thành Hành Sơn đêm hôm đó cùng t́nh trạng lúc y lâm tử lại hiện lên trong đầu óc chàng.
Phương Chứng nói:
- Độ Nguyên, Viễn Đồ hai danh từ này mà có là v́ Độ Nguyên thiền sư tiền bối kia lúc hoàn tục lấy lại họ cũ c̣n tên th́ chỉ là pháp danh đảo ngược lại. Sau Lâm Viễn Đồ tiền bối lấy vợ sinh con sáng lập ra tiêu cục, gây nên sự nghiệp lừng lẫy trên chốn giang hồ. Vị Lâm tiền bối này lập thân trung chính, tuy ăn cơm của tiêu cục, nhưng làm việc nghĩa hiệp, cứu giúp người trong cơn hoạn nạn. Thế là Lâm tiền bối ḿnh không c̣n ở nơi cửa phật mà hành động đúng theo đức phật từ bi. Vậy con người có tâm địa tốt mà tâm tức là phật, th́ có xuất gia hay không cũng chẳng khác nhau là mấy. Dĩ nhiên chẳng bao lâu Hồng Diệp thiền sư biết rơ Lâm tiêu đầu là tên đệ tử đắc ư của ḿnh ngày trước, nhưng từ đó hai bên sư đồ không đi lại với nhau nữa.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Vị Lâm tiền bối này nhờ được hai vị Mẫn, Chu tiền bối ở phái Hoa Sơn đọc khẩu quyết ra mà biết được chỗ tinh yếu về Quỳ hoa bảo điển. Văn bối vẫn chưa hiểu, c̣n pho Tịch tà kiếm phổ ở đâu mà ra? Vả lại môn Tịch tà kiếm pháp truyền lại cho con cháu cũng không lấy ǵ làm cao minh cho lắm là tại sao?
Phương Chứng nh́n Xung Hư nói:
- Đạo huynh! Về kiếm thuật đạo huynh là một đại hành gia so với bần tăng c̣n hiểu hơn nhiều. Vậy đạo lư trong vụ này ra sao, đạo huynh giải thích cho Lệnh Hồ thiếu hiệp nghe.
Xung Hư cười đáp:
- Đại sư nói vậy, nếu chúng ta không phải là bạn tri kỷ lâu năm lăo đạo này phải đến bực ḿnh. Đại sư khéo giỡn hoài! Kiếm thuật đời nay c̣n ai tinh thâm bằng Lệnh Hồ thiếu hiệp?
Phương Chứng nói:
- Kiếm thuật của Lệnh Hồ thiếu hiệp tuy tinh thâm thật, nhưng đường học vấn về kiếm đạo th́ thiếp hiệp hăy c̣n kém đạo huynh xa. Chúng ta đă là người nhà, biết điều ǵ nên nói điều ấy, hà tất phải khách sáo?
Xung Hư thở dài đáp:
- T́nh thực chỗ lăo đạo được biết so với kiếm thuật mông mênh như biển cả, khác nào một hạt thóc trong kho đụn mà thôi.
Rồi lăo quay sang nói với Lệnh Hồ Xung:
- Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ngày nay tầm thường chẳng có chi kỳ lạ mà ngày trước kiếm pháp của Lâm Viễn Đồ tiền bối lừng lẫy giang hồ là một việc xác thực không ai chối căi được. Ngày trước chưởng môn phái Thanh Thành là Trương Thanh Tử tự xưng là bậc kiếm pháp đệ nhất từ núi Tam giáo trở về phía Tây mà cũng bị hại dưới bàn tay Lâm Viễn Đồ. Đó là một việc giang hồ đều biết hết. Ngày nay kiếm pháp phái Thanh Thành so với Tịch tà kiếm phổ ở Phước Oai tiêu cục c̣n cao thâm hơn nhiều. Vậy nhất định bên trong phải có nguyên nhân. Đây là một lư do mà lăo đạo nghĩ tới đă lâu. Thực ra nó cũng là một đạo lư mà hết thảy kẻ sĩ học kiếm đều nghĩ tới.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Sở dĩ Lâm sư đệ bị tai họa nhà tan, người chết, song thân bị thảm tử cũng chỉ v́ mối nghi ngờ khó giải quyết này mà ra.
Xung Hư nói:
- Đúng thế! Tịch tà kiếm pháp lừng lẫy oai danh mà bản lĩnh Lâm Chấn Nam lại quá kém cỏi. Chỗ sai biệt này dĩ nhiên khiến người ta suy nghĩ và cho là Lâm Chấn Nam quá ngu xuẩn không học môn vơ công gia truyền được tới nơi. Tiến xa hơn một bước, họ cho rằng nếu kiếm phổ kia mà lọt vào tay họ th́ nhất định họ phải học tới tŕnh độ huy hoàng như Lâm Viễn Đồ ngày trước. Lệnh Hồ lăo đệ! Hơn trăm năm trời nhờ kiếm pháp để nổi danh thiên hạ không phải chỉ có một ḿnh Lâm Viễn Đồ. Nhưng các phái Thiếu Lâm, Vơ Đương, Nga My, Côn Luân, Thanh Thành và Ngũ nhạc kiếm phái đời sau đều có truyền nhân nên người ngoài không ai có chủ ư đến đánh bọn họ. Chỉ v́ vơ công Lâm Chấn Nam quá thấp kém, khác nào đứa con nít lên ba, tay cầm nắm vàng đi vào giữa chợ náo nhiệt nên mọi người mới nảy ḷng tham muốn cướp đoạt.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vị tiền bối đó nguyên là cao đồ của Hồng Diệp thiền sư, thế th́ lúc c̣n ở chùa Thiếu Lâm đất bồ điền, đă có sẵn bản lănh kinh người. Như vậy Tịch tà kiếm pháp chi đó không chừng là kiếm pháp của phái Thiếu Lâm biến đổi đi chút ít mà thôi, vị tất đă có kiếm phổ thực sự.
Xung Hư nói:
- Lư thuyết này kể ra cũng đă nhiều người nghĩ tới, nhưng thực sự Tịch tà kiếm pháp so với vơ công của phái Thiếu Lâm không giống nhau chút nào. Ai đă là kẻ sĩ học kiếm cũng chỉ nh́n qua là biết. Ha ha! Tuy nhiều người nảy dạ tham tâm nhưng sau cũng chỉ có lăo lùn ở phái Thanh Thành hạ thủ trước tiên và hắn tự cho là đắc sách. Lăo lùn họ Dư tuy da mặt dầy mà trí óc lại vụng về đâu có được như lệnh Nhạc tiên sinh ngồi thản nhiên như không mà được lợi to.
Lệnh Hồ Xung nghe Xung Hư nói chạm đến sư phụ liền biến sắc hỏi:
- Thưa đạo trưởng! Đạo trưởng bảo sao?
Xung Hư tủm tỉm cười đáp:
- Gă Lâm B́nh Chi đă đến bái sư xin vào làm môn hạ phái Hoa Sơn th́ pho Tịch tà kiếm phổ dĩ nhiên gă đem theo đi. Lăo đạo c̣n nghe nói Nhạc tiên sinh có cô ái nữ độc nhất đă hứa gả cho gă rồi phải không? Quả nhiên tiên sinh là người thâm mưu viễn lự.
Lúc Xung Hư vừa nói đến Nhạc Bất Quần giữ vẻ thản nhiên để thu lợi lớn, Lệnh Hồ Xung đă tưởng lăo vũ nhục đến sư tôn th́ trong ḷng không khỏi oán hận, nhưng sau lăo nói đến sư phụ chàng là người thâm mưu vin lự, đột nhiên chàng nhớ tới ngày trước sư phụ phái nhị sư đệ Lao Đức Nặc hóa trang làm một ông già dắt tiểu sư muội đến mở tửu điếm ở ngoài thành Phúc Châu, khi đó chàng chưa hiểu chỗ dụng ư của sư phụ, bây giờ chàng mới biết là tiên sinh có ư ḍm ngó Phước Oai tiêu cục. Chàng nghĩ tới vơ công Lâm Chấn Nam b́nh thường mà sư phụ phải thâm mưu như vậy nếu không phải v́ Tịch tà kiếm phổ th́ c̣n v́ lễ ǵ nữa. Có điều mưu chước của sư phụ sử dụng khéo léo hơn để mong thành công, chứ không giống Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong hành hung toan bề cướp đoạt.
Rồi chàng lại nghĩ thầm:
- Tiểu sư muội là một cô khuê nữ nhỏ tuổi mà sao sư phụ lại để nàng xuất đầu lộ diện trường kỳ ở trong tửu điếm ngoài thành Phúc Châu?
Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây trong ḷng không khỏi lạnh buốt.
Đột nhiên chàng tỉnh ngộ nghĩ thầm:
- Sư phụ muốn đem tiểu sư muội hứa gả cho Lâm sư đệ thực ra từ trước, khi hai người chưa gặp nhau, nên lăo nhân gia đă cố ư an bài như vậy. Phương Chứng va Xung Hư thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung âm thầm nghĩ ngợi, thay đổi luôn luôn, tướng mạo rất khó coi, hai lăo biết ngay trước nay chàng vẫn một niềm tôn kính sư phụ, chắc mấy câu nói vừa rồi đă làm tổn thương đến thể diện chàng.
Phương Chứng nói:
- Mấy câu vừa rồi là lăo tăng cùng Xung Hư đạo nhân trong lúc nhàn đàm phỏng đoán càn vậy thôi. C̣n tôn sư là người đứng đắn, trong vơ lâm đều kêu lăo nhân gia là Quân tử kiếm. Bọn lăo tăng e rằng ḿnh đă lấy ḷng dạ tiểu nhân để đo bụng người quân tử.
Xung Hư tủm tỉm cười không nói ǵ.
Lệnh Hồ Xung ruột rối tơ ṿ, chàng chỉ mong những lời của Xung Hư không đúng sự thực, nhưng trong thâm tâm chàng cũng biết lăo nói đó toàn là t́nh thực.
Hồi lâu chàng mới nói:
- Hôm ấy ở chùa Thiếu Lâm, Tả minh chủ tỷ đấu với Nhậm giáo chủ, lúc Tả minh chủ dùng ngón tay làm kiếm th́ Hướng Vấn Thiên đại ca của văn bối có hô lên: "Đó là Tịch tà kiếm pháp". Nguyên do vụ này thế nào xin đạo trưởng chỉ giáo được chăng?
Xung Hư đạo trưởng lắc đầu đáp:
- Đạo lư này bần đạo nghĩ măi không ra. Không chừng Tả Lănh Thiền dùng uy lực bức bách lệnh sư cướp lấy kiếm phổ. Cũng có thể lệnh sư lấy kiếm phổ đem ra cùng Tả Lănh Thiền nghiên cứu. Vơ công của Tả Lănh Thiền so với lệnh sư c̣n cao thâm hơn nhiều. Nếu hai vị cùng nhau tham khảo th́ cũng là một việc bổ ích cho lệnh sư. Vả lại Tả Lănh Thiền lấy ngón tay làm kiếm th́ kiếm pháp đó có ở trong Tịch tà kiếm pháp hay không bọn bần đạo cũng khó mà xác định được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tịch tà kiếm pháp là môn vơ gia truyền của nhà họ Lâm sư đệ là một điều mọi người trong phái Hoa Sơn đều biết hết. Hôm ấy Tả minh chủ có sử mấy chiêu tương tự, nhưng lại có những chiêu khác hẳn.
Lệnh Hồ Xung nhớ tới di ngôn của Lâm Chấn Nam hâm ấy tại trong nhà phá miếu liền nói:
- Phụ thân của Lâm sư đệ bụng dạ hẹp ḥi. Y muốn gởi lời cho Lâm sư đệ lại c̣n sợ văn bối coi trộm kiếm phổ truyền gia của y.
Xung Hư nói:
- Y dặn thiếu hiệp những câu ǵ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Lâm thế bá bị phái Thanh Thành ngược đăi lại bị Tái bắc minh đà Mộc Cao Phong bức bách phải cung xưng. Lúc văn bối trông thấy th́ y chỉ c̣n thoi thóp thở. Y yêu cầu văn bối nói lại với Lâm sư đệ là đồ vật cất ở dưới địa huyệt trong ngôi nhà cũ ở ngơ Hướng Dương thành Phúc Châu là vật tổ truyền, dặn gă phải giữ ǵn trông nom cẩn thận. Vật đó tức là Tịch tà kiếm phổ đă chép vào tấm áo cà sa,.. à phải rồi! Nguyên Lâm Viễn Đồ tiền bối trước là nhà sư nên trong ngôi nhà cũ này ở ngơ Hướng Dương cũng có Phật đường và pho kiếm phổ kia viết vào tấm áo cà sa.
Xung Hư nói:
- Suy xét xa hơn, ta nhận thấy lúc Lâm Viễn Đồ tiền bối đến núi Hoa Sơn để thám thính Quỳ hoa bảo điển ở nơi Mẫn Túc và Chu Tử Phong hai vị tiền bối, khi đó lăo c̣n là thiền sư nên nghe được câu nào chữ nào là đến đêm lại chép lén vào áo cà sa.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nói ra lại tức cười. Lâm thế bá c̣n dặn thêm một câu: "Viễn Đồ công có để lại lời di huấn: Phàm con cháu ta bất cứ ai cũng không được mở coi. Nếu trái lời di huấn sẽ gặp họa hoạn vô cùng. Vậy dặn gă phải nhớ cho kỹ." Hiển nhiên Lâm thế bá vẫn không yên ḷng chỉ sợ văn bối chiếm đoạt mất vật tổ truyền của nhà y, nên y đem câu "họa hoạn vô cùng" ra để hăm dọa văn bối.
Xung Hư hỏi:
- Lâm Chấn Nam nói câu đó, sau thiếu hiệp có nhắc lại cho Lâm sư đệ nghe không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Văn bối đă chịu lời với Lâm thế bá th́ dĩ nhiên y dặn sao phải nói đúng thế.
Phương Chứng nói:
- Cho đến ngày nay th́ những môn vơ học thần bí huyền diệu ghi trong Quỳ hoa bảo điển, ma giáo nắm được một phần, lệnh sư Nhạc tiên sinh cũng có một ít. Sau nữa Tả minh chủ phái Tung Sơn dường như cũng nắm được một mớ. E rằng Tả Lănh Thiền ḷng tham lam chưa thỏa măn, hắn biết phần của hắn chưa phải là toàn pho. Hắn muốn tiêu diệt ma giáo thôn tính phái Thiếu Lâm th́ phải lấy được toàn pho Quỳ hoa bảo điển đem về phái Tung Sơn. Vậy trong vơ lâm c̣n là lắm chuyện.
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 45 of 86: Đă gửi: 08 March 2005 lúc 10:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
LẠI BÀN TIẾP CÁI THÂM CỦA ÔNG KIM DUNG
Anh Quách Tỉnh là đệ tử của Giang Nam Thất Quái. Ông Kha Trấn Ác cứ một điều hai điều nói "Giang Nam thất quái chúng ta thành danh trong chốn vơ lâm", thậm chí "danh trấn vơ lâm". Anh Quách Tỉnh khù khờ, nghe sao biết vậy; cứ tưởng 7 vị thầy của ḿnh danh lừng thiên hạ.
Khi quen Hoàng Dung, anh kể về 7 vị này, tưởng là Hoàng Dung chắc chắn phải biết. Hoàng Dung hỏi lại: "Tại sao muội chưa từng được nghe cha kể về các vị này nhỉ?"
Đây chỉ là một mẩu đàm thoại thoáng qua; nhưng tôi nghĩ nó là tiêu biểu cái "thâm" của ông Kim Dung.
Bà Dương Thu Hương có một quyển truyện gọi là "các vĩ nhân tỉnh lẻ". Tôi chưa đọc, chẳng hiểu nội dung ra sao, nhưng tôi đoán bà nói đến những trường hợp thế này. Anh hùng của một góc phố, dương dương tự đắc cứ tưởng đâu đâu người ta cũng biết đến ḿnh.
Trong thập niên 80's ông Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy có ra tập "Những ẩn số chính trị trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung". Tôi phục ông đă nh́n ra cái bí mật ông Kim Dung dấu đằng sau vơ lâm ngũ bá:
Bắc Cái: Liên Sô.
Nam Đế: Nước Thái Lan (nước khá lớn duy nhất hiện vẫn c̣n trọng vua).
Đông Tà: Nhật Bản (xứ đảo hoa đào thành đảo đào hoa).
Tây Độc: Tây phương.
Trung Thần Thông: Nước tự coi ḿnh là trung tâm thế giới, tức nước Tàu.
Đó là 5 phát hiện rất sâu sắc trong nhiều phát hiện khác của ông Huy.
Ông Huy qua đời đă lâu. Dưới suối vàng chắc ông chẳng trách kẻ hậu học bàn leo theo ông. Sau đây là lời bàn leo của riêng tôi về cái thâm của ông Kim Dung trong h́nh ảnh vơ lâm ngũ bá.
Liên Sô (bắc cái): Liên Xô làm lănh tụ một mớ nước; nhưng xem ra là một danh hiệu rỗng tuếch, v́ toàn là nước nghèo, ngửa tay xin viện trợ của khác. Đúng là vua của đám ăn mày. Sau đổi thành Bắc Hiệp, v́ ông Kim Dung suy nghĩ khác chăng?
Thái Lan (nam đế): Ông Kim Dung có vẻ thích nước này, cho ông Nam Đế được truyền luôn cái tinh hoa của Trung Thần Thông (nhất dương chỉ), chỉ bắt ông hối hận đi tu thành Nam Tăng thôi.
Nhật Bản (đông tà): Mấy ông Nhật cực đoan tôn sùng lănh tụ đến mức rồ dại (đảo chủ ác bao nhiêu không cần biết, người dưới vẫn trọn đời mang ơn). Hành động bất phân thiện ác.
Tây phương (tây độc): Bọn tây phương tàn độc. Sau thành Tây Cuồng, vẫn có lư.(Một nghề của tây độc là điều khiển rắn. Có lẽ lấy cảm hứng từ Tây Trúc là xứ của rắn, và biểu tượng ác độc của rắn trong văn hóa tây phương).
Nhưng có lẽ bị ông Kim Dung chơi "thâm" nặng nhất phải là nước Tàu.
Tàu (trung thần thông): Quả ông Vương Trùng Dương ghê thật, nhưng sau khi ông chết rồi Phái Toàn Chân c̣n lại ǵ? (Toàn Chân? Cái tên thật ư nghĩa: hoàn toàn đúng với bệnh tự tôn, tưởng ḿnh hơn hết thiên hạ). Đệ tử của ông Trùng Dương, tức Toàn Chân thất tử, bế môn luyện công, luyện thành rồi 7 người họp lại vẫn chẳng bằng cô bé Tiểu Long Nữ. Dưới một đời nữa th́ Doăn Chí B́nh phạm trọng tội cưỡng gian.
Được chân truyền vơ học của ông Vương Trùng Dương (trừ nhất dương chỉ không kể) trong phái Toàn Chân th́ chỉ có Châu Bá Thông. Nửa khùng nửa điên, bị Hoàng Dược Sư giam dài hạn ở đảo Đào Hoa (ứng việc nước Tàu bị Nhật xâm chiếm, hành hạ). Ông Bá Thông thoát nạn rồi cũng vẫn chỉ là một lăo khùng, điển h́nh là việc đ̣i kết nghĩa đệ huynh với Dương Quá, khiến tôn ti trật tự đảo lộn tùng phèo; mấy ông bà Toàn Chân Thất Tử chới với chẳng biết phải tính làm sao.
Khi phân ngôi thứ lại th́ "Trung Thần Thông" biến thành "Trung Ngoan Đồng". Ư tứ thật hóm hỉnh, đến đời nay (ứng với Châu Bá Thông) th́ cái vinh quang rực rỡ ngày cũ của nước Tàu chỉ c̣n lại một mớ tàn dư què quặt, một mối nhục cho cả nước, một tṛ cười cho thiên hạ bốn phương.
Vài lời tản mạn.
Sửa lại bởi VDTT : 09 March 2005 lúc 8:51pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
dungtuvi Thượng Khách

Đă tham gia: 21 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 423
|
Msg 46 of 86: Đă gửi: 10 March 2005 lúc 1:45am | Đă lưu IP
|
|
|
bàn về cái thâm của tác giả KIM DUNG.
-tôi định đứng ngoài nh́n nghe vụ này nhưng khi có nhận định về : đằng phương nguyễn ngọc huy viết nhận định về kim dung trong thập niên 80 do anh VDTT viết kể trên th́ tôi thấy phải viết thêm phần này để cho các bạn nhận xét thêm để đánh giá :
-vào thập niên 70 thành phần trí thức vn. cũng cất công nghiên cứu về tính triết học kim dung. và 6 bộ truyện kinh điển nếu ai không đọc hết th́ chưa gọi là hiểu biết
(trong đó có 1 số tác phẩm của tây phương... )
6 bộ truyện kinh điển này gọi là : LỤC TÀI TỬ
gồm có : (tây sương ,tây du ,hồng lâu, đông châu, tam quốc, phong thần )
tây du kư
tây sương kư
hồng lâu mộng
đông châu liệt quốc
tam quốc chí
phong thần diễn nghĩa
riêng phần truyện của kim dung tôi là 1 người cực kỳ say mê nó v́ mang tính triết học cao và rất đời thường
gần gủi, trong thập niên 70 và trước đó các trí thức có bàn luận về truyện kim dung thậm chí có đăng báo nhận định về nó, rất nhiều nhận xét phân tích rất tuyệt vời
riêng bộ vơ lâm ngũ bá, trí thức thời thập kỷ 70 nhận định
bô này được kim dung viết trong lúc ông bứt xúc sâu sắc
về trung hoa( thời kỳ bát quốc liên quân xâm chiếm trung hoa )
- trung thần thông :đại diện thành phần trí thức trung hoa
- nam đế : cao ly ( đại hàn có lẻ ư ông muốn nói cần liên kết để chống ngoại xâm v́ trung hoa mất th́ đại hàn mất mà trung hoa và đại hàn cùng có 1 phần gốc văn hoá . từ đó trong truyện ông viết trung thần thông rất liên kết với nam đế cao ly).
-nhật bản : đúng là đông tà
-tây độc : đúng là tây phương (lúc bát quốc liên quân
xâu xé trung hoa )
- bắc cái : là thành phần nhân dân lao dộng trung hoa.
nên từ đó thành phần trí thức trung hoa kim dung đánh giá là tệ là dỏm và phải chết trước là cái chắc chẳng làm được truyện ǵ"trung thần thông "( loại lư tưởng nói hay nhưng không làm được ǵ )
nhưng có bắc cái : nhân dân trung hoa tính đơn giản.thích ăn (thâm ư v́ thực sự dân chúng chỉ cần cái ăn để được sống không có cầu kỳ đ̣i hỏi ǵ) và chính nhân dân trung hoa mới đánh đuổi nổi tây độc (tây phương xâm lăng )mà lại đúng thời chia 2 phe : xă hội chủ nghĩa và phe cộng hoà trí thức mà ông kim dung cho nhận định là nhân dân phe xhcn thắng. ???
châu bá thông h́ h́ y như anh VDTT nhận định chẳng có ư ǵ thêm góp vui.
truyện kim dung thực sự tuyệt vời . mỗi bộ đều có giá trị hay của nó ( không phải coi nó trên quan điểm hoang đường như con nít chờ rớt xuống cốc lượm bí kiếp đâu )
ví dụ : tây du kư : là bộ truyện hoang đường bùa phép nếu coi nó trên quan điểm con nít coi ,nhưng với trí thức coi lại khác ví dụ : tề thiên đi thỉnh kinh toàn bị yêu ma phá nhưng yêu ma ở đâu ....toàn là đám con cháu súc vật lén trên trời xuống.... khi tề thiên bắt được th́ các ổng trên trời rướt về xử nội bộ huề tiền cả làng
h́ h́ cả ngàn năm rồi mà vẫn đúng như thế : con ông cháu cha......thần thế có khác
vài ḍng giúp vui
thân
dungtuvi
|
Quay trở về đầu |
|
|
rosemary Hội viên


Đă tham gia: 16 December 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 218
|
Msg 47 of 86: Đă gửi: 10 March 2005 lúc 3:23am | Đă lưu IP
|
|
|
Rose xem bộ truyện này cách đây đă lâu nên không suy ngẫm ǵ nhiều lắm, đơn giản thích truyện là v́ trong đó có nhiều triết lư nhân sinh.
Nghe các bác phân tích hay quá định lôi truyện ra đọc lại, chợt ngộ rằng con chữ chỉ là con chữ, có đọc đến trăm vạn lần cũng vậy, nên lại thôi!
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 48 of 86: Đă gửi: 10 March 2005 lúc 11:10am | Đă lưu IP
|
|
|
dungtuvi đă viết:
- nam đế : cao ly ( đại hàn có lẻ ư ông muốn nói cần liên kết để chống ngoại xâm v́ trung hoa mất th́ đại hàn mất mà trung hoa và đại hàn cùng có 1 phần gốc văn hoá . từ đó trong truyện ông viết trung thần thông rất liên kết với nam đế cao ly)... |
|
|
Tôi thấy Cao Ly không ổn lắm bởi Cao Ly về địa lư là đông bắc nước Tàu, lại không hợp với h́nh ảnh Phật giáo mà sau ông KD ghép cho Nam Đế. H́nh ảnh này hoàn toàn phù hợp với nước Thái Lan là một nước Phật giáo.
Dĩ nhiên, mỗi người mỗi ư. Sau khi sách của ông Huy ra đời, có người c̣n phê b́nh rằng, lẽ ra phải nói Nam Đế là Việt Nam mới đúng!
|
Quay trở về đầu |
|
|
rosemary Hội viên


Đă tham gia: 16 December 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 218
|
Msg 49 of 86: Đă gửi: 10 March 2005 lúc 7:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
Thực ra Nam Đế dẫu là một ông vua quy ẩn giang hồ, nhưng vẫn là một bậc cao thủ của vơ lâm. Chỉ sợ trong mắt Trung Hoa, VN ta chưa được đánh giá cao đến mức ấy đâu ạ!
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 50 of 86: Đă gửi: 11 March 2005 lúc 11:24am | Đă lưu IP
|
|
|
rosemary đă viết:
Thực ra Nam Đế dẫu là một ông vua quy ẩn giang hồ, nhưng vẫn là một bậc cao thủ của vơ lâm. Chỉ sợ trong mắt Trung Hoa, VN ta chưa được đánh giá cao đến mức ấy đâu ạ! |
|
|
Đồng ư với cô. Tôi không nghĩ ông Kim Dung dùng Nam Đế để ám chỉ nước Việt ta. Mặc dù ít nhắc đến Nam Đế, ông KD rơ ràng thích ông này.
Theo những dữ kiện thu thập được từ chỗ này chỗ kia trong các tập truyện của ông th́ Nam Đế bản lĩnh kém nhất trong ngũ bá; nhưng hẳn là phải có đức nên mới được ông Trùng Dương truyền nhất dương chỉ.
Ngay đây tôi đă thấy vài cái hậu ư của ông Kim Dung:
1. Nam Đế đường đường là một trong ngũ bá, mà chịu công khai học cái hay của người khác. Đáng phục. Đời mấy ai khi lên bậc thầy rồi mà làm được thế.
Đây tôi nghĩ ông Kim Dung muốn nói đến cái đức của vương quốc Thái Lan. Nhà vua năm nay trên 70 vẫn tại chức, và được dân chúng tôn sùng. (Chúng ta nhiều người v́ căm thù hải tặc Thái Lan nên ghét lây cả nước. Thực ra hải tặc Thái Lan là một mối họa của chính ngay dân Thái Lan, chứ chẳng phải chỉ người ngoại quốc. Giờ tôi không biết, nhưng mấy năm trước vẫn thế.)
2. Tại sao Vương Trùng Dương truyền nhất dương chỉ cho Nam Đế, tức là cho người ngoài? Một vấn nạn lư thú, v́ hành động này hoàn toàn đi ngược lại tật "dấu nghề", "gia truyền" của người Tàu.
Tôi nghĩ đây là ông KD lại chơi thâm nước Tàu lần nữa. Đời con cháu chẳng ra ǵ, đành v́ tương lai của vơ lâm (đề pḥng tây độc, tức tây phương) mà mang bí quyềt truyền ra ngoài, hy vọng nhờ thế đám con cháu tầm thường của ḿnh được hơi hướng mà sống sót.
3. Nam Đế sau đi tu thành nam tăng, có đệ tử là Cừu Thiên Nhận. Cừu Thiên Nhận lẽ ra phải được xếp trong "vơ lâm lục bá", chỉ v́ bận không đi hội kiếm nên ở ngoài sổ, lại chính là người tạo ra oan nghiệt, dẫn đến việc nam tăng đi tu nên chuyện họ Cừu làm đệ tử nam tăng thật là một chi tiết ly kỳ. Nó cũng tô bồi thêm h́nh ảnh đức độ, vị tha của Đoàn Nam Đế (tức Nam Tăng).
Vài ḍng tản mạn.
|
Quay trở về đầu |
|
|
satrung Hội viên

Đă tham gia: 02 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 39
|
Msg 51 of 86: Đă gửi: 14 March 2005 lúc 5:36am | Đă lưu IP
|
|
|
Xem phim hoặc cầm quyển Tây Du rất dầy trên tay thích lắm một khi thả hồn, đắm ḿnh vào những câu chuyện, những lớp nhân vật phong phú. Truyện nhẹ nhàng, hoang đường. Về sau có đọan mô tả Tam Tạng qua sông, có ông Di lặc cười khi thấy Tam Tạng ôm một đống kinh ướt mèm, phải mất bạc để hối lộ. Cửa Phật cũng có bao che nhận hối lộ như vậy là tội lỗi, trách chi những người chưa biết đường tu thân.
Trẻ con xem phim xong chạy đi mua mặt nạ, đồ chơi, chơi games ... xem Tây Du giải trí, hóm hỉnh.
H́nh ảnh Thiện Ác Tà Tăng Đạo được mô tả qua 5 vị trí gồm Cái Bang-Tây Vực-Đào Hoa-Đại Lư-phái Ṭan Chân, trong đó Vương Trùng Dương chi phối 4 vai c̣n lại, có thể là quan điểm tôn trọng đạo trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.
Hoàng Dung - Quách Tĩnh trong truyện anh hùng xạ điêu như hai mặt chính tà. Ở ng̣ai đời việc kết hợp của 2 nhân vật này là yếu tố hướng thiện của mỗi người. Quách Tĩnh ngây ngô nếu không có mánh lới của Hoàng Dung giúp đỡ th́ không thành công về sau. V́ vậy Hoàng Dung là nhân vật đặc biệt.
Hành động của Ḥang Dung thiên về tà v́ ban đầu cô bị kềm chế trên đảo Đào Hoa. Những tṛ nghịch ngợm của Hoàng Dung xuất phát từ tâm trạng chán nản bất an, bị khống chế v́ nhiều quy tắc luật lệ, dần dần không phù hợp đối với một Hoàng Dung nhẹ nhàng.
Như vậy hiền và chất phác cho một người có lẽ chưa đủ. Quách Tĩnh có ít nhiều kém cạnh là sự bổ sung cho nhân vật đáng nể là Hoàng Dung. Một cá nhân kết hợp tính cách 2 nhân vật Ḥang Dung - Quách Tĩnh thóat ra ngoài những quy tắc g̣ bó, đi để t́m lạI ḿnh vớI sự chơn chất quả cảm cần thiết. Hoàng Dung được mô tả là người nhanh nhẹn, bù trừ được Quách Tĩnh là người chậm chạp.
Mẫu người lúc thành công không phải Ḥang Dung-Âu Dương công tử.
Hoàng Dung trong Anh hùng xạ điêu đậm nét hơn h́nh ảnh những tay kiếm trong phái Toàn Chân, bộ tứ ngư tiều canh độc, Diệu thủ thư sinh, tiếng niệm nam mô sấm sét của thiền công.
Mục Niệm Từ thua thiệt trở thành niềm mơ ước xa vời cho Dương Khang tham vọng về sau. Cả hai không hiện diện trong một cá nhân hay tổng thể. Những lúc tính toán chi ly với đời thường, Dương Khang không đánh mất cơ hội nhỏ bé nào trên đường tiến bước. Thưởng phạt ngoài đời cho anh sau khi tàn trận là trở lại âm dương chia ly. Dạng thức Mục Niệm Từ - Dương Khang dễ tách biệt.
Anh hùng xạ điêu có thể là Triết Biệt ảnh hưởng nhiều đến Quách Tĩnh lúc nhỏ ở sa mạc, đoạn tay cung được đứa trẻ che chở có đề cập đến trận đấu cung tên. Về việc cảm nghĩa của Triết Biệt với Quách Tĩnh, đọan sau mô tả sự quy hàng vô điều kiện trước Thiết Mộc Chân.
__________________ tổ ma da tí ti
|
Quay trở về đầu |
|
|
Kim Hac Hội viên


Đă tham gia: 09 January 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 616
|
Msg 52 of 86: Đă gửi: 20 March 2005 lúc 1:12am | Đă lưu IP
|
|
|
Theo riêng tÔI, tôi vẫn thích NGỌA LONG SINH hơn KIM DUNG và CỔ LONG ,truyện của N.L.SINH tuy nhân vật chính không được thông minh sắc bén cho lắm, nhưng t́nh tiết th́ biến đổi lạ lùng,kỳ bí , các trận giao tranh giữa 2 phe chính tà thật là không tiền khoáng hậu ! đánh nhau bằng lửa ,nước, kỳ trận , thuốc độc , quái nhân, quái thú , vơ công kỳ đặc .v.v. t́nh tiết hơn hẵn KIM DUNG , c̣n CỔ LONG th́ phải thua xa , có điều đáng tiếc là NLSINH lại viết cho cơm gạo , nhiều khi lại bán cả tên nữa , do đó tác phẩm th́ vàng thau lẫn lộn , nhưng tôi có thể giới thiệu cho các Bạn chưa đọc NLSINH .2 tác phẩm tiêu biểu của Him đă được dịch là bộ KIM KIẾM ĐIÊU LINH ( tức XÁC CHẾT LOẠN GIANG HỒ ) , bộ này sách tiếng TÀU có khi lên đến $ 120 đô, trong khi các bộ nổi tiếng của KIM DUNG tối đa cũng chỉ khoảng $ 50-60 đô là cùng , một bộ khác là BÍCH HUYÊT KIM XOA cũng khá hay nhưng xuất bản đă quá lâu không biết trên " giang hồ " có c̣n hay không ?...
|
Quay trở về đầu |
|
|
dungtuvi Thượng Khách

Đă tham gia: 21 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 423
|
Msg 53 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 12:11am | Đă lưu IP
|
|
|
ở trên giang hồ thứ ǵ mà không có
thật anh kim hạc khéo lo xa
dungtuvi
|
Quay trở về đầu |
|
|
satrung Hội viên

Đă tham gia: 02 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 39
|
Msg 54 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 9:28pm | Đă lưu IP
|
|
|
Kim kiếm điêu linh là con vịt mồi để câu Người Nhạn Trắng, sau đó cho ra ve chai sạch sẽ để bớt ngứa mắt đọc dai.
Chuyện này mấy em học lớp 11 sẽ đủ sức chứng minh rơ ràng.
|
Quay trở về đầu |
|
|
VDTT Thượng Khách

Đă tham gia: 16 November 2003
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2675
|
Msg 55 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 9:35pm | Đă lưu IP
|
|
|
satrung đă viết:
Kim kiếm điêu linh là con vịt mồi để câu Người Nhạn Trắng, sau đó cho ra ve chai sạch sẽ để bớt ngứa mắt đọc dai.
Chuyện này mấy em học lớp 11 sẽ đủ sức chứng minh rơ ràng.
|
|
|
Bí hiểm quá, không hiểu...???
|
Quay trở về đầu |
|
|
satrung Hội viên

Đă tham gia: 02 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 39
|
Msg 56 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 9:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
thưa ông vdtt, sa không phải hạng viết gơ chuyên nghiệp hay nên thô kệch, hệt như những user b́nh thường khác sau này các ông sẽ gặp.
Không có bí hiểm ǵ đâu, phim chưởng có nhiều rất nhàm, Một số truyện cũ như Người nhạn trắng chưa có phim. Vả lại đọc truyện chưởng th́ thi rớt cho nên học sinh 11 sẽ bỏ hết chuyện chưởng mà thôi.
Sửa lại bởi satrung : 22 March 2005 lúc 9:53pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
rosemary Hội viên


Đă tham gia: 16 December 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 218
|
Msg 57 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 9:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
satrung đă viết:
Kim kiếm điêu linh là con vịt mồi để câu Người Nhạn Trắng, sau đó cho ra ve chai sạch sẽ để bớt ngứa mắt đọc dai. |
|
|
Rose chưa có đọc qua Người Nhạn Trắng, hổng bít nhân vật chính là ai dzị!?!
satrung đă viết:
Chuyện này mấy em học lớp 11 sẽ đủ sức chứng minh rơ ràng.
|
|
|
Đến tuổi này mà rose cũng hổng hỉu, chắc IQ thua mấy em lớp 11 rùi!!!
|
Quay trở về đầu |
|
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 58 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:00pm | Đă lưu IP
|
|
|
Bác Kim Hac, thấy có BÍCH HUYÊT KIM thoa, chắc là nó.
Bác mà nói Kim Kiếm Điêu Linh th́ ít người biết hơn là Xác chết loạn giang hồ.
Ngoài ra h́nh như cũng có Điệu Sáo Mê Hồn = tái bản tên ǵ ǵ đó lephan không nhớ.
Cũng may có mấy thành hỏa hầu của NLS tien sinh chứ ko th́ bị phê là chưa đọc NLS mà cũng phê. Truyện của NLS có hay nhưng mà dài quá mà t́nh tiết cũng chỉ có bấy nhiêu thôi nên luyện đến tŕnh độ nào đó thấy truyện dài quá mà ko có ǵ mới lắm.
Bác phê như vậy hơi oan cho Cổ Long lăo nhân gia đó .
Bác đọc qua Vơ lâm tuyệt địa thử xem sao.
Cũng óanh nhau mà phong cách khác đó.
C̣n nói oánh trận th́ ko ǵ qua nổi Tam quốc chí rồi .
|
Quay trở về đầu |
|
|
satrung Hội viên

Đă tham gia: 02 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 39
|
Msg 59 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
thưa chị rose, iq không đủ để chôm chỉa pass bằng cookies, hay lật các items đă deleted để coi.
web server is ok
|
Quay trở về đầu |
|
|
lephan Học Viên Lớp Tử Vi

Đă tham gia: 28 February 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 93
|
Msg 60 of 86: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 10:14pm | Đă lưu IP
|
|
|
Xin trích lại vài đoạn trong nhanmonquan
"Trong khi Kim Dung Tổ Sư chỉ chú trọng việc kể chuyện th́ Cẩu Tiền Bối trọng việc đi sâu vào phân tích tâm lư nhân vật nhiều hơn . V́ vậy, những nhân vật của ông như Lư Tầm Hoan , Kinh Vô Mạng, Tiêu Thập Nhất Lang ... để lại những dấu ấn rất sâu trong ḷng người đọc . Văn chương của ông ngắn, gọn mà hàm súc . Ngôn từ không trau chuốt mà lại rất hoa mỹ . Ngay cả những tên nhân vật của ông được đặt rất hay và hợp với cá tính của họ .
Túm lại, xin tố chè Xái-Mùn-Cúng-Xỉ đă nói dùm tui những cảm nghĩ về Cẩu Lùng Xi-Phụ . Trong này ma giáo nhiều cho nên khoái Cẩu Lùng hơn . Vả lại , đa số độc giả mê Cẩu Lùng trong ni đều đă tốt nghiệp phổ thông cơ sở Kim Dung "
Hồi nhỏ tại hạ đọc KD th́ thấy rất say mê, đi ngắm sao trời rồi té xuống vực, lượm được bí cấp, đối với một đứa nhỏ mà nói, quả nhiên là một thế giới đầy mơ mộng .Lúc đó khi đọc CL th́ thấy chán ngấy, nhân vật mới xuất hiện vơ công đă cao rồi, đọc không hứng thú ǵ hết .
Nhưng lớn chút nữa th́ lại mê CL, CL đă đưa tại hạ vào một thế giới "giang hồ hiểm ác" .Vơ công dù cao cỡ nào mà đầu óc không đủ linh hoạt th́ cũng chết như thường .Những nhân vật của KD mà đi vào thế giới của CL chắc đều chết sớm .Đọc chuyện của CL thực hơn, gần giống như thời kiếm đạo Nhật Bản vậy .Đánh nhau không có ầm ầm ,hay kim cương bất loại ǵ hết .Truyện của CL, con người là bằng xương bằng thịt ,không phải là thần thánh .Cái hay nhất của CL là nhân vật có hồn hết sức, từng lời nói đều mang ư nghĩa sâu xa .Truyện th́ t́nh tiết bất ngờ hết sức, không sao đoán trước được .
"Có thể nói truyện KD lúc đọc th́ say mê vô cùng, bỏ ăn bỏ ngủ nhưng sau khi đọc xong th́ chỉ một thời gian sau th́ quên đi liền .C̣n truyện CL tuy đọc đă lâu, nhưng những nhân vật luôn luôn để lại ấn tượng sâu sắc, không sao quên được .Hoa Măn Lầu ,Lư Tầm Hoan ,Phó Hồng Tuyết ,etc tại hạ sẽ không bao giờ quên .Tuy KD cũng có nhiều nhân vật khiến người đọc cảm động ,nhưng vẫn không bằng CL .Lúc đọc KD, Tiểu Siêu, Kiều Phong đă làm tại hạ rất cảm động, nhưng chỉ 1,2 tuần sau là chẳng bao giờ nghĩ đến những nhân vật đó nữa .
Vấn đề là người thích KD hơn CL quả thật rất nhiều ,chỉ có ở đây là ngược lại .Ngộ ghê hén Mà phim làm từ truyện CL lại dở quá sức dở ,nên mới nói, đọc truyện CL đă khó, mà làm phim CL lại càng khó hơn .CL quả thật không phải là người thường "
"Theo Hoa mỗ, Kim Dung và Cổ Long giống như tay trái và tay phải trong một cơ thể thôi, nói nó giống th́ có giống, nhưng không giống hoàn toàn đâu, có thể nói nó trái ngược nhau nữa ḱa ! Và dĩ nhiên nó dùng cho các mục đích khác nhau : chẳng hạn như tay trái th́ d́u giai nhân c̣n tay phải th́ rút kiếm giết ... t́nh địch vậy !
Mỗ luôn quan niệm rằng các nhân vật chánh của Kim Dung là những em bé khờ khạo, con đường học vơ công cũng là con đường nhập đạo, giống như ví von của Cốc chủ, là học phổ thông trung học vậy . Các nhân vật như Lệnh Hồ Xung, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ ... đều mơ mơ hồ hồ, không có một tôn chí, một mục đích rơ ràng ... Trong khi đó khi mới vào truyện th́ các nhân vật chính lẫn phụ của Cổ Long đều đă hoàn tất giai đoạn đó rồi, mỗi người đều có lư tưởng, mục đích và triết lư riêng hết, và sự diễn tiến trong truyện là sự va chạm các văn hoá, các triết lư đó ...
Tóm lại, như lăo Phó đă nói, truyện Cổ Long nên xem như là phần tiếp theo của truyện Kim Dung là hợp lư nhất : giống như kiếm tiền xong th́ phải biết xài tiền , các nhân vật chính của Kim Dung đến cuối truyện th́ vơ công đầy ḿnh, nên bỏ sang đầu truyện Cổ Long để đi hành hiệp tiếp chứ ? chẳng lẽ lại cho ở nhà vẽ mày cho vợ hoài sao ??"
"quote:
SiTinhLangTu viết ở trên :
Kim Dung th́ phải nói rằng có nhiều chiêu lợi hại hơn Cổ Long .. cách viết của ông rất là hay .. nhưng nói cho ngay th́ t́nh tiếc chắc không bằng Cổ Long đâu .. Cổ Long mọi chi tiếc thổng khổ của loài người được ông viết rất là chân thật . Thí vụ như sự thống khổ của Lư Tầm Hoan và Phó Hồng Tuyết .. Kiếm hiệp của Cổ Long củng có vẻ violent hơn Kim Dung .. Kim Dung thường ta phớt qua những cảnh giết người rồi thôi .. nhất là mấy cô vai chánh trong chuyện ông ta ... như Nhậm Doanh Doanh, Triệu Minh , Hân Tố Tố , và nhiều cô khác .. c̣n về Tiểu Long Nử với Vương Ngọc Yến th́ làm ǵ mà có cô con gái nào mà hoàn thiện như vậy .. Đọc Cát Bụi Giang Hồ mới thấy Cổ Long hiểu đàn bà tới nào .. mỏi lần Đào cô nương đối đáp với Trương óc mít là thấy vui làm sao y như là chính người yêu ḿnh làm nủng với ḿnh vậy .. Nhưng nói cho ngay máy cuốn chuyện đầu tay của Cổ Long th́ đọc rất dỏ .. cách viết chi hơn được Uu Đàm Hoa, Trần Thanh Vân chút xíu thôi .. có thể sánh ngang vói Ngoạ Long Sinh ...
Cách đối thoại của Cổ Long th́ không ai sánh bằng rồi .. đúng là vô tiền khoáng hậu .. Viết nhiêu đây thôi viết nhiều fan của máy cha kia chủi chết ..
STLT
Nhiều chiêu lợi hại hơn Cổ Long ? Chuyện đầu tay của Cổ Long đọc rất dở ? Vậy chớ Kim Dung th́ sao ? Viết cả đời có mười bốn bộ ... Bạch Mă Khiếu Tây Phong ... Hồng Hoa Kiếm ... Uyên Ương Đao ... Việt Nữ Kiếm hay chỗ nào vậy ??? Chưa kể hết ... kể nữa chắc hơn 50% toàn là đồ dỏm ... ở đó mà hay với chả dở ... Đem 14 so với 69 ( Cổ Long chọn số hay ghê ) ... đem tổng số truyện hay ra so ... để coi coi ai hơn th́ biết ...
Đă vậy tới lúc tuổi già nổi dịch nổi gió lại c̣n viết lại này nọ ... Đó giờ chưa thấy đại tác giả nào điệu bộ như vậy ...
C̣n nữa ... nên nhớ là Giang Hồ Vơ Lâm toàn là DÂN GIANG HỒ ... không có ngây thơ trong trắng như là mấy em Trương Vô Kỵ hay Quách Tĩnh đâu ...
Ra giang hồ là ngập ḿnh trong rượu chè cờ bạc trai gái hút sách ... làm ǵ có vụ thấy gái bẽn lẽn đỏ mặt quay ḿnh cười mỉm ... Đúng là MƠ ... "
"nói tới nói lui hoài. cổ long viết truyện theo phong cách tả thực, ai đă trải qua 1 lần đau khổ th́ cảm thấy truyện của cổ long hay quá.
c̣n kd viết theo ư ḿnh, muốn nhân vật đều thành thánh cả, ai hay mơ mộng th́ thích lắm.
nếu cổ long mà c̣n sống để biên soạn lại truyện của ḿnh như KD thỉ chưa biết ai viết hay hơn, xây dựng nhân vật hay hơn à"
Kết luận : (Ko kiếm ra nguyên bản của tác giả đành viết theo trí nhớ)
- Truyện KD viết theo lối kinh điển : 1 sáng đẹp trời nọ có chàng thiếu niên ḍng dơi con nhà con nhà hay là đệ tử 1 danh môn chánh phái trên giang hồ vừa mới học xong vơ công căn bản xuống núi, mang thù hận ǵ ǵ đó phải trả,
rồi từ đó gặp đủ bao chiện lạ hoang đường trên đời cho dù có gặp hiểm nguy ǵ cũng ko chết mà c̣n hoá họa thành phúc, người đọc cũng yên tâm là chàng ta sẽ trên đường gặp 1 hay vài cô bé cũng môn đăng hộ đối ko fải là con ông cháu cha th́ cũng là đệ tử của top 10 kỳ nhân vơ lâm, cứ như vậy , đi tới đâu được các cô theo....Cuối cùng chàng ta hoàn thành sứ mạng, trả được thù và cũng trỡ thành top 10 cao thủ nếu nhiều khi ko fải nói là top 5 hay no. 1 .
Quí vị đọc giả đọc tới đây đóng sách lại rồi th́ ko đọc lại làn 2,3,4 n làm ǵ ǵ nữa cũng như coi fim video vậy .
Mọi chuyện rơ ràng quá mà c̣n coi lại làm ǵ .
- Nói chung những vị phê b́nh Cổ Long khi được hỏi đều trả lời là đọc CL ko thích nên đọc 1-3 cuốn rồi bỏ
- C̣n các vị yêu thích CL đều phần lớn đă lấy bằng tú tài Kim Dung rồi.
Sửa lại bởi lephan : 22 March 2005 lúc 10:33pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|