ChauAnh Hội viên


Đă tham gia: 30 August 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 417
|
Msg 1 of 2: Đă gửi: 11 November 2005 lúc 4:07am | Đă lưu IP
|
|
|
Hai lần kết hôn, cả hai lần vợ ngoại t́nh
Tôi đang phải quyết định một việc quan trọng, dù đă suy nghĩ nhiều, nhưng đến nay vẫn chưa t́m ra lối thoát cho chính ḿnh và gia đ́nh ḿnh. Vợ tôi (người vợ thứ hai) đă ngoại t́nh lần thứ hai, và lần này hậu quả thật nghiêm trọng. Vợ tôi thú nhận ai là cha của đứa bé th́ chính cô ấy cũng không xác định được.
From: "Van An"
Cc: <Tamsu@VnExpress.net>
Sent: Thursday, November 10, 2005 3:28 PM
Subject: Tôi có nên tha thứ?
Chào các anh chị.
Măi đến bây giờ khi cô ấy nói cho tôi biết mọi chuyện th́ thai đă gần 6 tháng rồi. Tôi sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy úp mở kể cho tôi nghe chuyện ngoại t́nh và nói với tôi có thể đứa bé không phải con tôi. Dù rất giận, nhưng tôi cố giữ b́nh tĩnh, t́m cách nói chuyện vừa tâm t́nh, vừa thẳng thắn với cô ấy. Sau nhiều lần nói chuyện sự thật dần hé mở, tôi bàng hoàng đau đớn nhận ra cô ấy đă sống buông thả, ngang nhiên phản bội, chà đạp tôi, càng không thể hiểu nổi một người mẹ đă gần 30 tuổi rồi mà vẫn dại dột như vậy.
Tôi lớn hơn vợ tôi gần một con giáp, lập gia đ́nh cách đây 5 năm, có một bé trai 4 tuổi rất kháu khỉnh thông minh. Cô ấy đă yêu tôi rất nhiều, thuyết phục cha mẹ cô ấy chấp nhận tôi v́ tôi đă có một đời vợ. Thời gian đầu mới lấy nhau, chúng tôi sống rất hạnh phúc. V́ hoàn cảnh, vợ chồng tôi vẫn ở bên nhà vợ, tính tôi hiền, không hút thuốc, rượu chè, trai gái, sống chan ḥa với mọi thành viên bên vợ, cha mẹ vợ cũng đối xử tốt với tôi. Tôi nghĩ thế là ḿnh t́m được bến bờ hạnh phúc sau lần đổ vỡ của lần kết hôn đầu tiên. Để có thêm thu nhập, ban đêm tôi c̣n đi làm thêm, tiền lương tôi đưa hết cho cô ấy sau khi giữ lại một phần tiền trợ cấp cho một đứa con riêng của tôi đang sống với vợ trước.
Rồi một hôm (cách đây 2 năm) cô ấy viết cho tôi một lá thư nói rằng cô ấy và tôi không hợp nhau, cô ấy cảm thấy chông chênh trước ánh mắt của người đàn ông khác, rồi giật ḿnh sợ rằng đă phản bội chồng. T́m hiểu nguyên nhân, tôi biết cô ấy đă yêu một chàng trai trẻ đẹp làm chung. Tôi hỏi th́ cô ấy nói chỉ là chị em kết nghĩa khi có việc nhờ "nó" chở đi có sao đâu, rồi c̣n đưa "nó" về nhậu với tôi để anh em biết nhau. Một hôm, cô ấy trở về sau ngày làm việc, tôi bắt gặp cô ấy đang uống thuốc ngừa thai khẩn cấp, cô ấy không thể trả lời được câu hỏi của tôi và cô ấy viết đơn ly hôn. Tôi đă kư vào.
Nhưng rồi thương con c̣n nhỏ, mà cũng c̣n thương vợ đă sinh cho ḿnh một con trai, nghĩ rằng ḿnh đă một lần kết hôn, dù sao cô ấy cũng c̣n trẻ, ham vui, mới phạm lỗi lần đầu, tôi đă xé bỏ tờ đơn, yêu cầu cô ấy chấm dứt chuyện này, không được tái phạm và tha thứ cho cô ấy. Sau chuyện này tính t́nh tôi thay đổi, hay ghen và sợ mất cô ấy. Không phải v́ cô ấy đẹp, mà tôi thấy ḿnh thiếu tự tin hẳn khi bất ngờ phát hiện ḿnh đă bị bệnh tiểu đường. Bẵng đi một thời gian, tôi lại bắt gặp cô ấy nhắn tin hẹn ḥ với “thằng em kết nghĩa”. Tôi vờ như không biết ǵ.
Một đêm, nằm bên tôi cô ấy nói sống với tôi chỉ v́ nghĩa thôi, không c̣n t́nh yêu nữa, nếu cô ấy gặp “thằng em kết nghĩa” trước th́ đă lấy “nó” rồi, tụi trẻ hợp nhau hơn, cô ấy nói tuổi cô ấy phải có 2 đời chồng. Tôi bảo cô ấy viết đơn ly hôn, tôi kư vào rồi bỏ nhà đi thuê một căn hộ ở riêng chờ ngày ra ṭa. Tôi làm như vậy, nhưng vẫn mong cô ấy nghĩ lại, khi ra ḥa giải tôi sẽ thuyết phục cô ấy không nên ly hôn. Nếu cô ấy c̣n thương tôi th́ sẽ theo tôi sống. Bởi v́ tôi sợ, sự thật khi bị cha mẹ rầy la mấy tiếng, cô ấy đă cầm dao cứa vào cổ dọa tự tử để minh oan, thế là cha mẹ vợ tin cô ta, nói tôi ghen bậy, chừng nào bắt quả tang th́ hăy nói. Tôi thấy ḿnh bất lực nếu tiếp tục sống bên vợ.
Về chỗ ở mới, cô ấy cũng xin chuyển công tác đến văn pḥng chi nhánh cho gần nhà. Tôi thật hạnh phúc khi thấy cô ấy vào bếp nấu những món ăn ḿnh thích, v́ lúc ở bên nhà vợ đă có người giúp việc làm hết. Hạnh phúc được một thời gian, nhưng rồi thứ bảy chủ nhật tuần nào cô ấy cũng đi về tỉnh để kiểm tra sổ sách kế toán giúp cho cha cô ấy (dù đă thuê người làm rồi). Rồi cô ấy chăm chút sắc đẹp nhiều hơn, và ngày càng lạnh nhạt với tôi. Sau đó cô ấy xin nghỉ việc, về làm hẳn ở xưởng của cha cô ấy. Cô ấy bảo tôi dọn về ở bên nhà vợ, mỗi tuần cô ấy sẽ về chơi với chồng con vài hôm. Tôi không đồng ư. Cô ấy vẫn cứ làm theo ư của cô ấy.
Dù không dọn nhà về, nhưng những ngày cô ấy về tôi lại đến ngủ chung với vợ con. Gần 2 tháng trời, cô ấy không cho tôi gần gũi, hễ đụng vào người là cô ấy than mệt, không thích, và bày tỏ ư muốn ly dị. Nhân dịp thằng cu tí vào bệnh viện, lúc hai vợ chồng vui vẻ cùng chăm sóc con, tôi khuyên vợ hăy v́ con mà suy nghĩ lại, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi và cho rằng chia tay chỉ là thời gian mà thôi. Thời điểm đó cô ấy như một bông hoa có người chăm sóc, tràn đầy sức sống. Tôi biết cô ấy đang yêu một người khác. Tôi vô cùng đau khổ. Nhưng tôi không có bằng chứng vợ ngoại t́nh v́ cô ấy ở xa, tôi không thể theo dơi. Rồi một đêm, tôi đă làm một chuyện thật ngu xuẩn, tôi đă cưỡng bức vợ, để rồi càng đau khổ, chán chường hơn v́ cô ấy trơ như một khúc gỗ.
Không thể giấu măi cây kim trong bọc, rồi tôi cũng biết được số điện thoại và tên của một người đàn ông mà cô ấy gọi mỗi ngày. Khi tôi hỏi, cô ấy nói chỉ là bạn bè, buồn quá nên tâm sự với người đó. Cô ấy yêu cầu tôi đừng gọi cho anh ta vào ban đêm v́ khi đó vợ anh ta có nhà, cô này rất ghen, nếu biết sẽ tự tử hoặc bỏ nhà đi để lại 2 đứa con cho anh ta tội nghiệp. Cô ấy không muốn v́ cô ấy mà có thêm một gia đ́nh tan nát nữa. Sau đó cô ấy viết đơn ly hôn, tôi đă kư vào. Trước khi đặt bút kư tôi có nói cô ấy suy nghĩ cho kỹ, nên chờ khi sinh con xong, nuôi nó đến 1 tuổi rồi ly hôn, trước mắt tiếp tục sống ly thân. Đó là tôi nghĩ đến thanh danh gia đ́nh vợ và cả đứa bé chưa ra đời, biết đâu nó là con ḿnh th́ tội nghiệp nó quá.
Tôi nghi ngờ, v́ khi hỏi cô ấy ngày thấy kinh lần cuối tôi biết ngày tôi quan hệ rơi vào tuần cuối của kỳ kinh, có thể an toàn. Nhưng nếu dựa vào tuần tuổi thai trên kết quả siêu âm để tính ra ngày thụ thai th́ ngày tôi quan hệ cách ngày thụ thai gần nhất khoảng 1 tuần. Ngày thụ thai theo kết quả nhiều lần siêu âm (mỗi tháng khám 1 lần) có chênh lệch nhau khá xa, đến 2 tuần. Tôi không hiểu tại sao bác sĩ lại chẩn đoán lệch nhau như vậy. Tôi biết có thể là con ḿnh v́ đâu biết chính xác ngày trứng rụng. Mẹ cô ấy nói sinh xong làm xét nghiệm th́ biết con ai ngay, nếu là con tôi th́ tôi phải quỳ xuống xin lỗi. Ngược lại mẹ vợ tôi sẽ xin lỗi tôi. Tôi đồng ư, nhưng vợ tôi phản đối, cho rằng chỉ cái chuyện xét nghiệm đă làm nhục gia đ́nh vợ rồi.
Tinh thần tôi suy sụp, nhiều đêm không ngủ được, không muốn ăn, trong người lại có bệnh tiểu đường, nên sức khỏe ngày càng tệ hại, sụt kư và già đi thấy rơ. Một hôm, biết tôi bệnh không đi làm được, vợ tôi đến nhà thăm, ngỏ ư muốn tôi và cô ấy làm lại từ đầu. Lúc đầu cô ấy loanh quanh không nói sự thật, sau mới cho tôi biết trong thời gian xa nhà có quen một người trẻ hơn tôi, có ngoại h́nh hơn tôi, không học nhiều như tôi, nhưng biết điều, hai người đă không ḱm chế được. Tôi sững sờ khi nghe cô ấy nói hai người quan hệ với nhau trong trạng thái cả hai say rượu và tránh thai bằng cách xuất tinh ngoài âm đạo, cô ấy đă không uống viên thuốc ngừa thai nào sau đó, mặc dù cô ấy biết rơ là cách tránh thai này không hề an toàn.
Tôi hỏi tại sao không phá thai khi phát hiện, cô ấy nói v́ lúc đó thai đă khá lớn, phá sợ nguy hiểm tính mạng, sợ sau này vô sinh v́ đă phá mấy lần rồi. Mẹ cô ấy không cho phá, v́ không biết con của “nó” hay con của tôi nên cứ giữ lại, lỡ là con của tôi th́ sao. Tôi như không tin vào tai ḿnh nữa, sự thật là đâu. Theo lời cô ấy th́ ngày cô ấy gặp "sự cố" trước đêm gặp tôi khoảng 1 tuần, trùng hợp với ngày thụ thai dự đoán theo kết quả siêu âm. Tôi th́ nghĩ hai người đă quan hệ không chỉ một lần, v́ suốt thời gian đó, cô ấy rất vui vẻ, lần nào về cũng đi tiệm chăm chút nhan sắc và đẹp hẳn ra. Như vậy có thể cô ấy quan hệ với tôi và “nó” cùng lúc. Nghĩa là cô ấy cũng không biết rơ cha đẻ đứa bé là ai.
Cô ấy đổ lỗi một phần tại tôi, rồi chửi gă kia là đồ Sở Khanh, "cho dù sinh ra con của nó cũng không cho nhận một người cha như vậy". Cô ấy mong tôi hăy chấp nhận đứa bé, v́ có thể là con tôi, đừng t́m hiểu làm ǵ nữa, tuyệt đối đừng bao giờ nói cho cha mẹ vợ biết chuyện này, chắc ông bà sẽ chết v́ không chịu được nỗi nhục quá lớn. Mới đây cô ấy lại nói nhớ lộn ngày thấy kinh lần cuối, đúng ra phải là ngày cuối tháng, như vậy ngày tôi quan hệ là không an toàn. Cô ấy bảo tôi không tin cứ đi gặp bác sĩ sản khoa mà cô ấy thường đến khám để biết.
Cô ấy vẫn không cho tôi biết tên, số điện thoại của người đàn ông đó có phải là người tôi nghi ngờ không. Vậy là cô ấy giữ cái thai v́ gă kia hứa hẹn ǵ đó với cô ấy, bây giờ gă kia bỏ chạy, nên cô ấy mới nói là đồ Sở Khanh. Hèn ǵ, trước ngày cô ấy đi khám thai lần đầu có nói với tôi là sẽ phá bỏ ngay lập tức, tôi đón cô ấy ngay bệnh viện, tôi hỏi cô ấy nói thai mới có 3-4 tuần (khớp với ngày tôi quan hệ), sau này t́m hiểu tôi biết cô ấy nói dối v́ lúc đó thai đă 6-7 tuần rồi. Từ bệnh viện về là cô ấy đi ngay về tỉnh chắc là để gặp gă kia để hỏi ư kiến, sau đó cô ấy không chịu đi phá thai, dù tôi có nhắc lại.
Thấy cô ấy không dám phá tôi yên tâm đó là con ḿnh rồi, thế nhưng cô ấy lại có những lời xúc phạm tôi nặng nề, bảo tôi chờ ngày ra ṭa ly hôn. Cô ấy nói dù sao cô ấy cũng có thêm một đứa con để tụi nó có anh có em, sau này nó lo cho cô ấy. Đó không phải con tôi, đừng quan tâm, dù nó có là con tôi cũng không cho mang họ tôi. Bây giờ cô ấy vẫn nói chuyện mày tao khi tôi muốn t́m hiểu sự thật gă kia là ai, chuyện xảy ra giữa cô ấy và gă kia như thế nào, vào ngày nào. Cô ấy nói đó là chuyện quá khứ (?) đừng có lải nhải hoài, chấp nhận bỏ qua quá khứ th́ sống c̣n không chịu được th́ ly dị. Cô ấy luôn nghĩ là tôi c̣n muốn níu kéo, không dám ly dị v́ nhiều lư do.
Tôi có vượt lên chính ḿnh để bỏ qua tất cả, tha thứ cho cô ấy không? Tôi có quên chuyện này được không? Hay là mỗi khi nh́n đứa bé tôi lại nghĩ đến tội lỗi của mẹ nó (cho dù nó là con tôi) rồi lại dằn vặt nhau măi? Cô ấy có bỏ được tính xấu mỗi khi nóng giận là khóc lu loa, văng tục, chửi thề, gọi chồng bằng mày xưng tao, nói những câu đầu đường xó chợ mà tôi không thể chịu nổi, chửi cả cha mẹ chồng, dọa tự tử, dọa bỏ nhà đi. Liệu cô ta có tiếp tục lăng nhăng nữa không? Liệu một khi tôi già yếu không làm trọn bổn phận đàn ông v́ bệnh tiểu đường th́ cô ấy có thông cảm, chăm sóc cho tôi không? Hay là cô ấy chỉ cần có tôi trong lúc cô ấy sinh nở, để khai sinh cho đứa bé không biết có phải con tôi hay không?
Tôi sợ nhất mỗi khi về căn hộ một ḿnh vào mỗi tối, cô đơn khủng khiếp. Tất cả đều gợi lên những kỷ niệm êm đềm, những ngày gia đ́nh sum họp, tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười con trẻ. Giờ chỉ c̣n một ḿnh. Nh́n những đồ vật của vợ con tôi lại nhớ quay quắt những ngày vui dù là ngắn ngủi, muốn bật khóc, rồi lại muốn đập phá cái ǵ đó cho hả giận. Nhiều đêm tôi phải uống thuốc ngủ mới có sức thức dậy đi làm hôm sau.
Tôi mong đến ngày chủ nhật, để được nghỉ, đi thăm con, đưa nó về nhà ḿnh ngủ chung với nó một đêm, để đọc cho nó nghe truyện cổ tích mà nó thích, tự tay ḿnh nấu một bữa thật ngon để cha con cùng ăn. Tôi thương nó lắm, khi tôi hỏi con thích ăn ǵ, nó nói ba mua ǵ con ăn đó, nó c̣n giành lau nhà, biết lặt rau làm phụ ba nữa, mới có 4 tuổi mà đă nhận xét hồi đó mẹ hiền, bây giờ mẹ dữ, mẹ nói mày tao, con không thích mẹ nói mày tao. Những khi chở nó đi thăm chị nó, đưa chị em nó đến khu vui chơi thiếu nhi, nghe tiếng trẻ con cười nói mà thấy ḷng thanh thản trở lại.
Nghĩ đến con, khao khát một mái ấm gia đ́nh, sống một ḿnh quá buồn, tôi muốn tha thứ cho cô ấy, nhưng liệu cô ấy có thật sự hối hận không? Có biết trân trọng ǵn giữ hạnh phúc gia đ́nh không? Hay sống với nhau chỉ làm khổ nhau thêm? Cô ấy chỉ muốn tôi đi theo cô ấy về tỉnh hoặc tiếp tục sống nhờ bên vợ, chia tay hay tiếp tục chung sống? Đằng nào cũng phải hy sinh. Tuổi đă gần 40, làm lại từ đầu ư, có quá muộn không, tôi không đủ tự tin như ngày xưa nữa. Tôi muốn đưa cả hai con về sống chung, nhưng bé gái lớn th́ không chịu v́ quen sống bên ngoại từ nhỏ rồi cho dù mẹ nó đă theo chồng. C̣n đứa nhỏ th́ chưa biết tự lo cho ḿnh, rồi những lúc nó bệnh th́ biết nhờ ai trông nom, tôi c̣n phải cố gắng “cày” kiếm tiền nữa, lo trị bệnh cho ḿnh, lo cho tụi nó học hành đến nơi đến chốn nữa. Tôi thật bất hạnh trong hôn nhân, cả hai lần kết hôn th́ cả hai cô vợ đều ngoại t́nh, thật nghiệt ngă.
Mong các anh chị chia sẻ và cho tôi lời khuyên tôi nên làm ǵ để thoát khỏi t́nh trạng bế tắc này. Xin cảm ơn.
Văn
---------------
Trích Vnexpress.net
__________________ Bạn muốn t́m nhân tài tại Việt Nam? Bạn cần tuyển người cho doanh nghiệp? Hăy truy cập www.nhantrachoc.net.vn
|