Msg 2 of 4: Đă gửi: 26 August 2009 lúc 4:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hơn 50 năm sau, chừ ngồi nghĩ lại ,tôi càng thấy thương mấy ông thầy bói Hậu Bổ hơn, ngoài những lời nói chung chung, vô thưởng vô phạt, để kiếm cơm ra th́́ những ông thầy bói không mù cũng phải đeo đôi kính đen cho có vẻ thầy bói, nhưng biết đâu họ cũng cần có đôi kính đen để không ai đọc được nỗi buồn lo trong mắt họ.
Tôi thường thầm nhủ, nếu ḿ́nh biết làm thơ, th́́ bài thơ đầu tiên sẽ không phải là bài thơ ca ngợi t́́nh yêu hay ca tụng người t́́nh mà sẽ là những ḍ̣ng thương cảm cho số phận hẩm hiu của những ông thầy bói Hậu Bổ, những người nông dân có chút nho học cuối mùa, thất cơ lỡ vận giữa thời buổi hỗn mang, chiến tranh kinh hoàng. Ước chi tôi như là nhà thơ Vũ Đ́́nh Liên đă viết ra bài thơ Ông Đồ để tiếc thương cho một thế hệ đă qua.
Nói chuyện bói toán tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe về những chuyện bói toán tào lao có thật trong hơn 60 năm cuộc đời tôi.
Tôi là một người không tin bói toán, thánh thần, ma qủi, nhưng lại là người rất ṭ̣ ṃ, cái tật ṭ̣ ṃ̣ của người khao khát biết chân lư, cho nên không tin mà vẫn thích coi bói, đọc sách tướng số, nghiên cứu tử vi .v.v… Có những điều không tin mà nó cũng có đúng , có sai nhưng cuối cùng không có cách chi giải thích nổi.
Ngay từ ngày c̣̣n học lớp nh́, lớp nhất, tôi được tiếng thông minh và học giỏi nên khi có ông thầy mạ tôi kêu đến xem chỉ tay cho tôi và mấy anh em th́́ ông thầy cầm lấy tay tôi và nói cậu ni sau này chắc chắn “xuất dương” sống ở nước ngoài, ba mạ tôi đồng ư ngay và khen ông thầy rối rít. Trong khi đó ông thầy cũng cầm tay ông anh tôi, thằng em tôi và không nói chi về chuyện xuất dương như tui cả, năm mươi năm sau đúng là tui cũng có xuất dương nhưng lại đi sau trong khi mấy đưá em tôi đă “ vượt biên” qua Mỹ từ 10 năm trước.
Sau Tết Mậu Thân 1968, thấy tôi cũng đă lớn tuổi mà c̣̣n lông bông nên ba mạ tôi hỏi ưng ai th́́ ba mạ đi hỏi cho, mà cưới vợ cho rồi. Trước ngày lễ hỏi, bà mẹ vợ tôi bảo tôi lấy tuổi hai đứa mà đi coi thầy xem có hạp không ?
Tôi dạ dạ rồi chạy lên Xă Tắc gặp Thầy Kim Châu chính là Thầy Bích ở ngoài Hậu Bổ mười mấy năm trước. Thầy gieo đồng xu xong nói là hai caí tuổi ni cũng được đây nhưng mà khắc khẩu lắm. Chồng nói th́́ vợ nhảy vô mồm mà vợ nói th́́ chồng nếu không gây gổ, càu nhàu e cũng quảy đít bỏ đi.
Về nhà bà gia hỏi thầy nói răng con th́́ tôi trả lời là Thầy Kim Châu nói 2 cái tuổi ni hạp nhau lắm, thầy nói tam tứ hạp chi lận mà con nhớ không hết. Ai dại chi mà nói khắc khẩu cho lôi thôi rắc rối. !!! Mà khắc khẩu thiệt, chừ là sau 36 năm chung sống có dâu có rễ rồi cháu chắt đầy đủ mà ông vẫn cứ nói gà bà cứ nói vịt, không ai chịu nhịn ai, tuy không c̣̣n gây gỗ nữa nhưng khi nghe nói câu không vừa ư là một người đứng dậy lên pḥ̣ng riêng của ḿ́nh và tôi nghĩ e đến cuối đời cũng chẳng đổi thay...Rứa th́ thầy bói mù Kim Châu qúa đúng, mà răng ông lại biết rơ ràng và nói chắc nịch như vậy???
Năm 1970, tôi là một sĩ quan chỉ huy một đại đội tác chiến của Tiểu Đoàn 3 Trung Đoàn 45 sư Đoàn 23BB ở Ban mê thuột, được nghỉ phép cùng vợ bồng con gái đầu về Huế thăm nhà. Lên máy bay Air VietNam, vợ tôi đi trước, tôi bồng con đi sau, cô tiếp viên hàng không mặc áo màu xanh da trời chỉ cho vợ tôi đi ra hàng ghế phía trước gần đầu máy bay. Vợ tôi cứ chần chừ không chịu đi ra phía trước mà cứ muốn ngồi sau đuôi máy bay, trong thâm ư là ngồi sau đuôi lỡ máy bay có rớt, vợ chồng con cái c̣̣n hy vọng sống sót. Vợ tôi cứ ngần ngừ dừng lạị, cả đoàn người phía sau dừng lại theo trong khi cô Tiếp Viên cứ hối thúc tiến bước. Tôi bực ḿ́nh gắt gỏng: “Em bước lên cho người ta đi, cái số chết th́́ ngồi mô cũng chết !!!”. Rứa là vợ tôi vùng vằng đi tới trước đầu máy bay và từ đó không nói với tôi lời nào cho đến khi bước vô nhà Lạc Thành v́́ tức tôi to tiếng trước mặt thiên hạ.
Cả nhà chạy ra đón khi chúng tôi bước xuống xích lô bước chân vô nhà, cô em Hậu của chúng tôi cầm tay một người đàn ông dáng tầm thước ,mang kính trắng, mặc áo cà sa màu nâu và giới thiệu: “Anh chị Định em vừa từ Ban Mê Thuột về, và đây là anh Chiêm, Thầy Chiêm ở Đà Lạt, em mời về cúng cho anh Cát”. Cát là chồng của Hậu vừa tử nạn ở Sài G̣̣n.
Chúng tôi chưa kịp mở miệng chào Thầy th́́ Thầy chỉ ngay mặt hai vợ chồng tôi rồi nói: “Nè́ hai vợ chồng anh ni khắc khẩu qúa, ngồi trên máy bay mà cũng gây nhau”. Tôi ngẩn người và thầm phục ông Thầy. Tôi tự hỏi sao ông thầy bói mù Kim Châu ở Huế và ông Thầy Chiêm ở Đàlạt mà cũng nói một lời như nhau? Phải có cái chi thần bí đây chứ?
Tôi có một người bạn hàng xóm tên là Nguyễn Kỳ Nguyên, con của ông Pierre Hoàng, thợ may, v́́ có cái lưng gù nên trong xóm thường gọi là bác Hoàng C̣ộm.. Nguyên học trường Ḍ̣ng Pellerin, hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi vẫn thường đá banh bằng giấy báo, bằng mủ cây bút bút, nhưng có lẽ v́́ bác Hoàng C̣ộm làm ăn thất bại nên phải bán nhà cho bác Ân nhà sách Ái Hoa và đi Đà Nẵng sớm nên chúng tôi mất liên lạc từ đó, nghĩa là khi chúng tôi độ 10, 12 tuổi. Măi khi lớn lên mới biết bạn đi khóa 16 Sĩ Quan Đà Lạt và ra trường cưới vợ là một nữ sinh Lycée Yersin, nhà ở dốc Minh Mạng Đà lạt, nhưng … oái ăm thay người đẹp đó cũng là một người bạn gái mà tôi cũng có vấn vương trong những năm 60. Tuy nhiên, không v́́ thế mà chúng tôi có đ́ều chi lấn cấn, tất cả chỉ là những kỷ niệm đẹp. Vợ chồng bạn và tôi, chúng tôi khi có cơ hội gặp lại là cùng nhau cười nói, cùng đi ăn, đi chợ, đi phố mua sắm như anh em ruột thịt trong nhà.
Cứ mỗi lần từ Cần Thơ ,Rạch Giá về Sài G̣̣n là tôi đều về cư xá sĩ quan cấp Tá bên hông quốc hội, gần khách sạn Continental ở lại và đi chơi với hai vợ chồng bạn.
Có một hôm Nguyên rủ tôi đi coi bói, nói có ông Thầy bói mù này hay lắm, ông Minh Đức Đường ở trong hẻm Lê văn Duyệt Sài G̣̣n. Bạn ta đưa tuổi tác ngày sinh tháng đẻ th́́ thầy bói mù xủ quẻ : “Số ông hiện đang làm Tướng, nhưng hiện tại đang không có quân.” Tôi cười thầm, thằng bạn ta Thiếu Tá mà răng lại nói tướng không quân? Biết tôi thắc mắc nhưng bạn ta cứ bấm tay tôi rồi nháy mắt, lắc đầu ra hiệu đừng nói năng chi rồi bảo tôi tiếp tục nhờ Thầy coi cho tôi. Sau khi được tôi cho ngày sinh tháng đẻ, ông thầy lại gieo mấy đồng xu, xủ quẻ và phán : “Ông sắp thay đổi chỗ ở, nhưng ông đừng lo đi đâu cũng có quư nhân pḥ̣ trợ” . Trả tiền ra về mà cứ bực ḿnh, tôi chưa kịp hỏi Nguyên th́́ Nguyên đă nói:
” Ông Thầy hay quá, ngày sinh tháng đẻ ḿ́nh đưa cho ông thầy là của Thiếu Tướng Nguyễn văn Chuân, ḿ́nh đang làm việc cho ông Tướng, ông sai ḿ́nh đi coi bói đó.” Phần tôi đang bán tín bán nghi th́ khi về đơn vị nhận ngay giấy về tŕnh diện Sàig̣̣n, rồi nhận lệnh thuyên chuyển lên Sư Đoàn 23 Bộ Binh ở Ban Mê Thuột.
Đúng là có số mệnh, hai vợ chồng Nguyên ở Sài G̣̣n, chưa khi mô về Huế ăn Tết, nên năm ni Nguyên có ư đưa cô vợ Đà Lạt về ăn Tết Huế lần đầu tiên. Chiều 30 Tết bạn lái xe đưa vợ từ nhà ở Phường Đúc về phố chơi với các anh em tôi và thăm Ba mạ tôi. Đến nửa đêm hai vợ chồng cáo từ ra về, khuya đó VC xâm nhập Phường Đúc, bạn ta dắt cha chạy qua nhà thờ bên kia đường, trước mặt nhà, tạm ẩn núp ít hôm, nhưng bị chỉ điểm, hai cha con bị thảm sát. Đó là một ngày đầu Xuân năm Mậu Thân 1968, bạn ta tức tưởi ra đi để lại một người vợ trẻ và hai con, cháu gái chưa đầy 5 tuổi và thằng con trai vừa đủ 2 năm. Sao không có ông thầy bói mô cho bạn ta biết, bạn ta đang bị sao hạn nặng nề, đừng về Huế Tết đó th́́ Thầy giỏi biết bao nhiêu hay là Thầy lại bảo: “Thiên Cơ bất khả lậu” mà !!!
Mùa hè năm 1970 hay 71( ? ) , trong một chuyến nghỉ phép ở Sài G̣̣n, ma đưa lối, qủy đưa đường, tôi lại ghé vô Thầy bói mù Minh Đức Đường nhờ gieo một quẻ. Thầy lại phán: “ Chuyến này, ông chắc chắn xuất ngoạI”. Ra về tôi cứ nghĩ thầm, cứ tự hỏi, ḿ́nh đang là lính tác chiến, đơn vị đang hành quân, ḿ́nh không có hồ sơ hay cơ hội chi để ra khỏi nước hết. Hay là ḿ́nh sẽ được đi thụ huấn khoá Rừng Núi Ś́nh Lầy ở Mă Lai??? hay đi học lớp T́́nh Báo ở Okinawa - Nhật Bản. Cũng không thể có v́́ ḿnh có nạp giấy tờ hồ sơ hay chạy chọt chi mô? Thôi th́́ chuyện mấy ông thầy bói, hơi mô mà tin?
Tôi vưà quăng cái va li vào nhà th́́ chiếc xe Jeep của ông Thiếu Úy Sĩ Quan Chỉ Huy Hậu Cứ Tiểu Đoàn đổ xịch trước cửa và kêu ơi ơí:
” Anh Định ơi! thay áo quần đi gấp, trực thăng đang chờ anh, Thiếu Tá bảo anh phải lên ngay.”
Tôi bực ḿ́nh gắt gỏng:
“ Anh cứ nói với Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng là tui chưa về, không gặp tui. Phải để cho tui thư thả, tắm rửa nghỉ ngơi đă chơ. Mai tui vô Tiểu Đoàn.”
“ Tui lạy anh, không được mô! anh không đi th́́ tui chết với ổng. Tiểu Đoàn hiện đang ở bên tỉnh Mondokiril – Campuchia, trực thăng vận tuần trước. Đại Đôi Chỉ Huy không có ai coi và giúp ổng, ổng cần anh qua, trực thăng đang chờ trong sân bay Trung Đoàn”. Rứa là không có cách chi trốn tránh, tui phải lên trực thăng ngay 15 phút sau đó.
Máy bay bay trên vùng rừng già ba biên giới Việt –Miên – Lào xanh ngút ngàn, anh bạn phi công học cùng khóa 20 Thủ Đức với tôi, vỗ vai tôi chỉ xuống ḍ̣ng sông bên dưới và nói:
“Định ơi! dưới đó là ḍ̣ng sông Srépok và chừ là ḿ́nh đang ở trên đất Miên, 20 phút nữa th́́ xuống băi đáp.”
Tôi bật cười, lẩm bẩm :” Thầy bói mù nói đúng ḿ́nh xuất ngoại rồi đây”. Chỉ tiếc là không thấy phố phường chi cả, rừng Miên cũng chẳng khác chi núi Việt , và Thượng Miên cũng trên gùi dưới khố, đít mốc như Thượng Việt chớ khác ǵ́ nhau?. Tôi đă xuất ngoại, tôi đă ra nước ngoài lần đầu tiên trong đời như vậy đó.
Năm 1972, sau những năm dài chiến trận, tôi được về Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 2 nhờ ba tôi là bạn của thân sinh ông Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn mới vừa về nhậm chức là Thiếu Tướng Nguyễn văn Toàn và Đại Úy Xứng, em tôi là một sĩ quan thân cận với ông Tướng từ những năm ở Sư Đoàn 2 ở Quăng Ngăi.
Chiều 30 Tết, trong pḥ̣ng khách dinh Tư Lệnh, Tướng Toàn bảo tôi: “Ê Định ! Toa lái xe ra ngoài phố, bốc một tay thầy bói mô đó vô đây nghe hắn nói dốc cho vui.” Lái chiếc xe Jeep ra đường Hoàng Diệu vắng hoe chiều ba mươi Tết, tôi nghĩ e phải về không , may đâu bên góc phố trước mặt xinê Diệp Kính có một anh chàng bói bài đang xếp dọn đồ nghề để ra về, tôi dừng xe lại và bảo anh lên xe gấp.
Tội nghiệp anh chàng chừng độ tuổi tôi , 32, 33 chi đó thảng thốt lo âu :
” Dạ thưa ông Trung Úy! Dạ tui phải đi mô ? Dạ chiều 30 Tết rồi, Trung Úy cho tui về nhà với vợ con”.
Tôi trấn an anh: “Anh cứ lên xe đi, túi ni anh sẽ có tiền mang về cho vợ vui”. Anh lên xe mà nét mặt hiện rơ nét lo âu. Tôi lại phải làm anh yên ḷ̣ng bằng cách nói trước cho anh vài điều về tính t́́nh, về đời công, đời tư của ông Tướng. Tôi hỏi anh có tài năng chi và học nghề cách chi th́́ anh trả lời là cũng chỉ có một vài xảo thuật tào lao và chủ yếu là nói dựa vào tâm lư, nếu mà trung úy không giúp đỡ như ri th́́ em cũng không dám coi cho ông Tướng. Tôi cũng nói cho anh biết là ông Tướng cũng buồn nhớ nhà, nhớ vợ con đang ở dưới Nha Trang nên muốn coi cho vui thôi chớ chẳng tin tưởng hay để ư chuyện chi mô.
Sau khi đưa anh bói bài gặp ông Tướng, tôi về pḥ̣ng cho đến khi nghe chuông điện gọi. Ông Tướng cười hể hả và nói: “Định, toa đưa cho ông Thầy về nhà và biếu ông Thầy kha khá một chút để ăn Tết nghe.”
Trong ba năm được làm việc dưới quyền Trung Tướng Toàn tôi lại có nhiều dịp gặp lại Thầy Chiêm Đà Lạt, v́ thỉnh thoảng Thầy cũng ghé Pleiku hoặc là khi cuối tuần chúng tôi bay qua Đà Lạt th́́ thầy cũng ghé thăm, ngoài chuyện bói toán ra c̣̣n có t́nh đồng hương Huế nữa. Do đó tôi cũng có nghe biết một vài chuyện chừ kể ra đây cho vui chứ tôi không dám bảo đảm bao nhiêu phần trăm tính chính xác.
Ba mươi năm đă qua, kể từ ngày chế độ miền Nam sụp đổ, bao nhiêu tài liệu đă giải mật, bao nhiêu sách vở của những chứng nhân, như hồi kư, bút kư.v.v… chúng ta cũng đạ được đọc và biết nhiều chuyện loại thâm cung bí sử. Như chuyện ông Tổng Thống Thiệu rất tin bói toán, tử vi đẩu số, trên đầu giường khi mô cũng có nhiều sách loại đó. Ông Tướng, Bà Tướng, Bà Bộ Trưởng, Bà Tá nào cũng mê bói toán, cũng tin tướng số, phong thủy. Do đó các Cụ Diễn và học tṛ̣ của cụ như Vũ Tài Lục, các Chiêm Tinh Gia Maitre Khánh Sơn, Chiêm Tinh Gia Huỳnh Liên, Thầy Chiêm, Thầy Mù,Thầy Sáng chi đều có đất dụng vơ và ông nào ông nấy đều có cơ nghiệp hay ít ra là đều giàu sang cả.
Như chuyện ông Thiệu lên Đà Lạt cũng kêu thầy Chiêm tới vấn kế triệt hạ ông Kỳ, ông Kỳ lên Dà Lạt cũng kêu thầy Chiêm tới hỏi cách diệt ông Thiệu, thành ra sau này Chính quyền Cọng sản nghi ông Thầy Chiêm là CIA. Và như vậy th́, nếu CIA xử dụng các ông Thầy Bói, Chiêm Tinh Gia hay Thầy Chiêm th́́ CIA sắp xếp chính trường miền Nam cách chi theo ư họ cũng được hết.
Theo nhiều chuyện mà tôi nghe lóm được rồi chắt lọc lại th́́ ngày xưa Thầy Chiêm là một nhân viên Ty Thông Tin Huế, trong một đêm đi chơi về khuya, anh đá phải một cái bọc,lượm lên là một cái bào thai đă chết, anh đem về chôn cất tử tế, rồi lập am thờ trong vườn nhà, hương khói đầy đủ. Và từ đó bên tai anh thường văng vẳng những lời chỉ bảo, những lời tiên tri mà sau này đúng phong phóc và cũng từ đó anh nhân viên Ty Thông Tin đă trở thành Thầy Chiêm hành đạo cứu đời. Gặp người nào là anh đă nghe bên tai lời chỉ dẫn, đời tư, lư lịch của họ, những thắc mằc buồn lo của họ vậy th́́ chuyện Thầy Chiêm càng ngày càng nổi tiếng chẳng có chi là lạ.
Chừ anh Chiêm đang ở VN , chắc không c̣̣n bán hay mua Thuốc Tây ở Chợ trời Lê Thánh Tôn Sài G̣̣n nữa, mà chắc là anh cũng không c̣̣n là Thầy Chiêm của ba mươi năm trước nữa, rứa th́́ chừ anh đang làm chi? Anh có c̣̣n nhớ tôi không và những điều tôi viết về anh hôm nay có trúng được phần nào không? có điều chi sai trái làm anh phiền ḷ̣ng lắm không ?
Ngày 1/11/1974 ,Trung Tướng Nguyễn văn Toàn bàn giao chức vụ Tư Lệnh Quân Đoàn 2 cho Thiếu Tướng Phạm văn Phú và về Sài G̣̣n giữ chức Chỉ Huy Trưởng Thiết Giáp Binh, nghĩa là “ ngồi chơi xơi nước lạnh”, không quân, không quyền. Ba thầy tṛ̣ như ba anh em, ông Tướng và tôi cùng Thượng sĩ Xang (cận vệ), sau giờ làm việc là mặc đồ dân sự đi lang thang khắp hang cùng ngơ hẻm Sài G̣̣n Chợ Lớn.
Một buổi sáng chúa nhật kia, nghe tin trên Biên Ḥa có ông thầy bói mù hay lắm là ba thầy tṛ lên Biên Ḥa, thầy bói mù gieo quẻ cho ông Tướng rồi nói:
“Ông là thương gia mà mấy lâu ni đóng cửa tiệm, thôi về gấp mà mở cửa tiệm cho rồI”.
Ba thầy tṛ trở về Sài G̣̣n, định tối nay vô Chợ Lớn ăn mỳ La Cay th́́ được điện thoại của ĐạI Tá Chánh Văn Pḥ̣ng Tổng Thống mời Trung Tướng vào gặp Tổng Thống ngay. Tôi theo ông Tướng vào Dinh Độc Lập, sau phiên họp mật, tôi thấy ông Thiệu đi ra với ông Toàn, vừa cười vừa vỗ vai: “Moa tin tưởng nơi Toa..” Ngay ngày hôm sau, Tướng Toàn nắm chức Tư Lịnh Quân Đoàn 3 kiêm Chỉ Huy Trưởng Thiết Giáp Binh, toàn quyền hành động. Ông Thầy Bói Mù Biên Ḥa qúa giỏi đă đoán đúng, thương gia Nguyễn Văn Toàn đă mở tiệm lại, nhưng không cho biết chỉ mở có 3 tháng rồi đóng cửa vĩnh viễn và một chiều cuối tháng 3 năm đó thương gia đă phải bỏ của chạy lấy người ra Hạm Đội 7 của Mỹ, sống kiếp lưu vong, và có triển vọng vùi thây trên đất khách. Nếu ông Thầy Bói Mù Biên Ḥa cho ông thương gia biết điều đó, ông thương gia có can đảm mở cửa tiệm lại không? Chừ ông Tướng đang gậm nhắm nỗi buồn ở Cali, ông Tướng có c̣̣n khỏe không?
Năm năm trước ông Tướng lên Seattle thăm tôi, tôi có hứa sẽ viết kể lại: “Một ngày với Tướng Toàn” sẽ viết tất cả sự thật ,nhưng chưa viết được, th́́ giờ đây nhân nhắc chuyện bói toán, chợt nhớ đến ông, tôi kể lại chuyện vui buồn hơn ba mươi năm trước, ông Tướng có thấy tui viết đ́ều chi ba láp qúa đáng lắm không?
Nói tắt một lời, có nhiều điều bí ẩn mà người trần mắt thịt ta không thể nào biết được , hiểu được, mà riêng tôi vẫn chẳng thấy cần phải hiểu, chúng ta sống ở đời cứ sống hồn nhiên như một con người với tâm hồn trong sáng và cái tâm hiền ḥậu. Chuyện ǵ́ đến cứ đến.
Tây Phương có câu: “Chacun a` son destin” (mỗi người có một số mệnh) và ngay cả “Hôn nhân cũng đă định trên Thiên Đàng” (Marriage made in Heaven ), bên Đông Phương ḿnh cũng có những câu : “Duyên Tiền Định” hay “Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định” cái ăn, miếng uống mà cũng do ông trời định rồi th́́ ḿ́nh lo chi cho mệt óc. Nhưng nói chi th́́ nói riêng tôi, thằng con nít Thượng Tứ mười tuổi cứ thương hoài ông Thầy Bói Hậu Bổ và vẫn mong ước làm được bài thơ thương tiếc một thời đă qua.
Quế Chi Hồ Đăng Định
__________________ Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm
|