Tác giả |
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 1 of 20: Đă gửi: 06 May 2005 lúc 9:51am | Đă lưu IP
|
|
|
Nhân cuối tuần này tại Hoa Kỳ là ngày lễ Mẹ , vk xin có bài này chia xẻ .
Xin thành thật cảm ơn ạ .
Mẹ Tôi
Mẹ ơi ,
Một sáng nào đó , khi thức dậy , nếu tôi biết tôi không c̣n mẹ để gọi , tôi không c̣n mẹ để được mẹ an ủi hay được mua quà này quà kia tặng mẹ , chắc ngày đó tôi thà không thức dậy , tôi thà ngủ say và trong giấc ngủ tôi nguyện đi hết tới những nơi tôi có thể t́m lại được mẹ của tôi đời này . Những lúc giận mẹ , tôi la lớn trong phone " Con ghét má lắm, má làm khổ má , làm khổ luôn tụi con nè " . Nói xong , tôi thương mẹ tôi nhiều hơn , bà cứng cáp bảo tôi rằng " Sư cha mày chứ , tao mà không chịu đựng chúng mày làm ǵ đặt chân được tới Mỹ " . Đúng vậy không mẹ ?
Mẹ tôi là con gái huyện Thanh Tŕ, ngoại thành Hà Nội, nơi xuất xứ của loại bánh cuốn nổi tiếng. Hầu như con gái trong làng ai cũng biết tráng bánh cuốn , cứ lớn lên là tráng , ngồi tráng vài lần là tráng được mỏng và ngon như là có tài bẩm sinh vậy , chẳng cần dạy nhiều . Tôi về thăm Thanh Tŕ cuối Đông 2000, lần đầu tiên về quê Mẹ , nghe kể nhiều hơn về mẹ của tôi từ họ hàng thân thuộc và hàng xóm xung quanh. Mẹ tôi là hoa khôi của Xă Tân Thành , thuộc huyện Thanh Tŕ , thời chống Pháp . Khi mới mười saú tuổi , tóc vấn đuôi gà cô Đợi ( tên mọi người gọi mẹ tôi lúc đó) được cả làng biết đến nhờ sắc đẹp , tá giỏi và năng động trong công việc . Mẹ tôi đi sinh hoạt theo phong trào thiếu nhi rồi bắt đầu đi theo các anh chị lớn hơn ra Hà nội hoạt động rải truyền đơn . Tôi chọc mẹ tôi : Má gan quá ha! Nếu bị Pháp bắt , má làm sao ? .. Mẹ tôi kể : " Ờ hồi đó đi một lần dấu súng dưới rổ bánh cuốn xém bị bắt . Ông bà Ngoại th́ để kệ tao làm ǵ th́ làm nhưng tao nghĩ không nỡ phụ ḷng cha mẹ nên bỏ sinh hoạt ra Hà nội bán bánh ḿ trước trại lính . Thế mới gặp bố mày chứ !" . Ngày c̣n ở Sàig̣n, nhà tôi có cái chạn ngay bếp , dưới một cái hộp , tôi lục được tấm ảnh đă sờn cũ, một cô gái tóc vấn đuôi gà rất đẹp và thanh thoát, tôi ngờ ngợ , mẹ đó sao, tôi về hỏi , má tôi lúc đó buôn bán ở chợ mới về chắc mệt mỏi , bà rầy tôi : " Cất h́nh đi con kia , rách mất của tao bây giờ " . Tôi không bỏ cuộc : " Má hả má , má đẹp quá! " Má tôi rầy tiếp : " Mày có đi tắm rửa không th́ bảo tao lại quật cho một chập đó " . Tôi lủi thủi đi ra khỏi bếp , ḷng rất tự hào," Má ḿnh đẹp quá ! " .
Má tôi có 8 người con, tôi là con gái áp út .
Ai nói con thứ không được thương thây kệ . Tôi bao giờ cũng có cái linh cảm má tôi thương tôi nhất nhà . Sau 75, ba tôi đi học tập , má tôi phải tảo tần ở chợ nguyên ngày , thay v́ nữa buổi như trước kia để đủ nuôi 7 anh em c̣n lại ( người anh cả của tôi đi du học Tây Đức trước 75) . Ở nhà , nhà nghèo, tôi đâu có tiền mua sách đọc, mượn hàng xóm th́ có hôm chúng vui, cho mượn vài cuốn, hôm dở hơi , tôi căi lộn với chúng, chả ma nào cho mượn , tôi buồn ra sân nghịch cát , bị anh tôi đuổi vào đánh cho một trận . Tôi tức ḿnh, khóc rỉ rả chờ tới lúc má tôi về để làm bằng chứng bị đánh . Má tôi về mang theo chè đưa tôi ngay tại cổng , bảo " Nín đi, lần sau nghe lời anh " . Tôi c̣n sức đâu mà khóc, khóc đă hơn hai ba tiếng đồng hồ rồi , đem chè ra trước mặt ông anh ngồi ăn cho đỡ tức , ḷng nhủ thầm " Thế mẹ thương tôi nhất mà, anh có chè đâu ! " .
Ba tôi hồi c̣n trẻ có đám cưới chạy tang với một cô gái cùng làng . Bà ấy tên Đỗ Thị Lới , hai người có một đưá con trai nhưng hai người trẻ quá , chẳng biết nuôi nấng , đưá con lại èo uột, bé mất, hai người chia tay, giữa thời chiến tranh, hôn thú chưa kịp xé, ba tôi đem ông Nội xuống huyện Thanh Tŕ hỏi mẹ tôi . Lúc ấy là 1954, hai miền đất nước chia cắt , ba tôi cùng gia đ́nh chạy vào Nam . Thế là cô Đợi trở thành bà Đỗ Thị Lợi như tên ba tôi đă sửa trong giấy hôn thú, vợ chánh thức của ba tôi .
Ông bà Ngoại tôi không hề biết cô con gái Dương Thị Đợi của ḿnh đă không c̣n trên giấy tờ . Mẹ tôi một thân một ḿnh vào Nam với gia đ́nh chồng, hy sinh thân thế, tên tuổi , đi theo tiếng gọi của t́nh yêu , của trách nhiệm làm mẹ đứa con trong bụng , mẹ tôi đâu có ngờ, bao đắng cay , nước mắt , tủi nhục đang trải dài trên con đường trước mặt ... mẹ ơi .
Bà nội tôi dạo đó c̣n trẻ lắm , bà trẻ hơn ông nội tôi những gần 20 tuổi . Ông Nội tôi không chạy kịp theo gia đ́nh đă bị Việt Minh bắt lại và bị dân trong làng đấu tố rồi bị bắn chết . Ba tôi là anh lớn thế là thay ông Nội nuôi dạy 5 người em, người chú kế ba tôi th́ đă vào quân đội , c̣n một chú và ba cô c̣n lại th́ chỉ dưới 15 tuổi lúc đó . Mẹ tôi , dù mới 20, sống với bà Mẹ chồng khó tính như bà nội tôi và đàn em chồng c̣n nhỏ , chưa hiểu biết , lúc nào cũng xem mẹ tôi như người ở trong nhà , làm hết mọi việc , không hiểu sao mẹ tôi lại chịu đựng được . Cho đến năm 1963 , mẹ tôi đă có 6 người con dù qua nhiều lần sinh nở hơn số con c̣n giữ được . Bố tôi lúc đó cũng có những thăng tiến đáng kể trong quân nghiệp . Nh́n những h́nh ảnh c̣n lưu lại , mẹ tôi lúc đó nh́n không vui cho lắm nhưng ra chiều đầy đủ , cô Đợi ngày nào , nay là bà Đại úy , mặc áo dài , đeo kính đen , đeo ví đầm , đứng bên đàn con bụ bẫm , xinh xắn và chiếc xe hơi của gia đ́nh . Lúc đó tôi chưa ra đời, nh́n h́nh tôi vẫn ước ao và cầu mong mẹ tôi có hạnh phúc . Khi có chức quyền , người đàn ông trong gia đ́nh không chỉ muốn chứng tỏ quyền lực của ḿnh trong xă hội mà ngay cả trong gia đ́nh bé nhỏ của ḿnh, bố tôi cũng trở nên độc tài, độc đoán và để nóng giận hơn mỗi điều không vừa ư . Khi tôi sinh ra, lớn lên và có hiểu biết đôi chút , dù là qua cặp mắt trẻ thơ , nhưng tôi hoàn toàn không hiểu v́ sao, tôi hay bắt gặp cảnh bố tôi hay quấn tóc mẹ tôi và đánh, đánh tàn nhẫn lắm như thể mẹ tôi có tội lớn lắm vậy . Cả bà Nội , cả cô chú đứng quanh dửng dưng , các anh chị tôi nh́n sợ hăi , tôi nước mắt ngấn đầy khoé, chờ bố đi chạy lại ôm mẹ . Có hôm mẹ tôi đẩy ra , hét lớn : " Đi hết đi! " Tôi sợ hăi , ḷng chẳng giận mẹ tí nào, chạy lại ôm bà chị lớn kéo đi như sợ lại nghe mẹ hét . Bố tôi th́ chiều tôi lắm , ai cũng bảo tôi giống bố tôi nhất nhà, ông hay bế tôi vào ḷng , tôi chờ những lúc như vậy thủ thỉ " Bố ơi , sao Bố hay đánh má vậy , Bố không thương Má sao ? " . Bây giờ tôi mới hiểu và nhận ra ánh mắt lúc đó của Bố tôi là ánh mắt của sự thẹn thùng , ông gạt đi " Mày c̣n nhỏ , hỏi vớ vẩn thế con !" .
Từ đó dù biết Bố tôi thương , tôi cũng chẵng thấy gần, những đ̣n đánh má tôi từ ông vẫn tiếp diễn . Sau này tôi mới biết , bố tôi đi chơi đêm , có người thấy về mách mẹ tôi, mẹ tôi đến tận nơi nói với các cô ấy Bố tôi có vợ 8 con đừng dại dính vào, Bố tôi cho đó là mất mặt về đánh mẹ tôi cho đỡ tức . Trời đất c̣n công minh hay không ? Mẹ ơi , con đă nói mà chịu đựng chi ? Mẹ tôi ôn tồn " Một nách 8 đưá , không chịu đựng ra đường chỉ c̣n biết đứng đường thôi con ạ " Mẹ tôi nh́n xa xăm , mắt bà ngấn nước , tôi biết Mẹ tôi tủi thân , nhưng bà hiểu bà đă đi qua được những thử thách lớn lao của cuộc đời , mẹ tôi có ngờ đâu những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ mẹ tôi ở cuối đường .... mẹ ơi .
Mẹ tôi nghĩ tôi là Út v́ sau khi sanh tôi bà rất cố gắng t́m cách tự lập khỏi lệ thuộc chồng về tài chánh nên sau đó , khi có đứa em Út , bà dấu ba tôi đi đặt ṿng tránh sanh . Bà chán cái cảnh không tiền bị bà nội và các cô chú tôi nói nặng nhẹ , má tôi loay hoay mượn vốn quanh các bà vợ bạn lính của bố tôi rồi mở một sạp tạp hóa .
Từ đó má tôi có tiền lắm, má tôi có tiếng nói trong nhà hơn . Tôi vẫn tin trong đời, cho tới lúc này , hễ mà đỏ bạc là đen t́nh . Những trận căi lộn giữa ba má tôi diễn ra quyết liệt hơn , tôi thấy má tôi không c̣n thời gian khóc nhiều như trước kia, nhưng ở má tôi một điều ǵ đó thật khác . Ba tôi cưới vợ bé . Bà nội tôi không biết nghe lời ba tôi hăm dọa thế nào mà lại xuống nhà cái bà đó nói bố tôi chưa vợ . Đời nực cười , vậy mà má tôi vẫn sống được , vẫn tôn trọng bà nội tôi , vẫn là vợ hiền , chị dâu tốt trong nhà cho đến năm 75 .
Khi ba tôi từ biệt các con để đi học tập tôi cũng không biết từ đâu có 4 đưá nhỏ khác cũng lại nhà tôi đứng gần tôi và cô em út của tôi thút thít khóc như chúng tôi vậy . Đó là những đứa con riêng của ba tôi với bà vợ nhỏ , ba gái một trai, nh́n chúng tôi không ghét tự đáy ḷng ḿnh, nhưng tôi ghét cho má của tôi , chẳng anh em ǵ ráo, không, giờ th́ tôi biết , tôi ghét mẹ của chúng nhiều hơn , chúng vô tội , chúng đâu có chọn được gia đ́nh để sinh ra ..
Ba tôi ra đi từ đó , bà vợ nhỏ ba tôi mang con lên gửi má tôi nuôi, má tôi cũng chịu ( sao kỳ dậy ? ), một thời gian , cô bé ấy đ̣i về với mẹ, tôi lúc đó là chị của hai đứa , người em ruột và người em cùng cha khác mẹ, tôi chẳng đánh em tôi , nhưng tôi hay đánh cô bé ấy lắm khi dạy cô học , tôi làm như cứ chực chờ cô bé ấy nói sai số từ bảng cửu chương để bạt tai mà không chút xót thương , mỗi lần vậy thỏa măn làm sao đó , ít nhất cho nó hiểu , má tao khổ lắm , cho mày chết , tôi thấy tôi dă man vô cùng . Tôi có gặp lại cô bé ấy tại Mỹ , bây giờ đă là thiếu nữ, tôi hối hận nói với cô " Xin lỗi em nha, chị nghĩ chị trả thù cho má chị qua em nhưng đau khổ của má chị không phải từ em , mà từ bố " . Cô ấy chỉ nh́n tôi không nói , đúng tôi không có quyền đó, ngay cả mẹ tôi , liệu bố tôi có cho phép mẹ tôi có cái quyền ghét chúng hay không ? Hay là c̣n tệ hơn như vậy nữa .
Tám năm sau bố tôi từ trại tập trung về, cả nhà rất mừng . Bố tôi như từ cơi chết , về lại với đời thường , tưởng chừng đời sống đó vẫn c̣n là của ḿnh, nhưng không 8 năm, các con đă trưởng thành trong cơ cấu của một chế độ khác , tư tưởng và tính cách đều khác . Một cơn ác mộng đang chờ đợi cả nhà, ai cũng phải lột xác trở lại , t́m hiểu nhau lại từ đầu nếu c̣n muốn sống như một gia đ́nh trọn vẹn .
Má tôi , trong một tư thế mới, với bao nhiêu thay đổi qua 8 năm xa cách, liệu có c̣n d́u dắt chúng tôi vượt qua thử thách tiếp theo không ?
Vui vẻ và ḥa thuận được một vài bữa, mỗi ngày lúc đó , mẹ tôi vẫn đi bán ở chợ, chỉ ḿnh bà nội tôi ở nhà thủ thỉ với ba tôi, kể hết chuyện đứa này đến đứa kia căi bà ra sao như chờ ba tôi lên phương án hành quyết từng đưá . Trong số đó tôi có bản cáo trạng nổi bật nhất , không phải v́ tôi hay căi bà, mà tôi hay nói sự thật . Tôi hiền th́ hiền lắm , nhưng đụng phải những điều đúng sai , tôi thật cương quyết bảo vệ cái đúng .
Một tối ba tôi gọi hết các con và mẹ tôi lại trước mặt bà nội mà mắng rằng : " Dù tao đi học tập nhưng cái nhà này c̣n là nhờ tiếng tăm và danh nghĩa của tao, chớ có đưá nào sống khác , nếu không phải là tao dựng nên cái nhà này , mẹ con mày đă đi đánh đĩ hết cả rồi và đứng đường lâu rồi " Tôi nói lại bố tôi liền : " Bố nói ǵ kỳ vậy , ít nhiều ǵ tụi con cũng đàng hoàng từ bản chất , có công lao bố thật nhưng đâu hẳn không có bố ở nhà là phải đi theo con đường đó " . Lúc đó tôi mới tốt nghiệp phổ thông , con gái mới lớn , nhiều tự ái và nông nỗi, tôi làm ǵ có đủ khôn ngoan để hiểu bố tôi chỉ nói vậy như lấy lại quyền chủ gia đ́nh , lời nói bố tôi châm chích thật nhưng chứng tỏ bố tôi đang yếu thế, đang là người không có ǵ trong tay muốn lấy lại hết quyền lực của ḿnh trước đây ... Sau câu nói đó của tôi , bố tôi như chứng kiến sự thật về tôi mà bà nội tôi đă méc , ông lôi tôi đánh một trận , cho tôi rắn mặt, mẹ tôi chẳng nói lời nào , c̣n tôi th́ căm bố tôi lắm . Má tôi lúc đó ở chợ buôn bán khó khăn, lại thêm những căng thẳng ở nhà, má tôi về mang những tiếng chửi thề rất khó nghe . Có ǵ phải hỏi lại má tôi một tiếng , má tôi văng tục ngay " Đĩ chó , đĩ ngựa " . Người em gái Út của tôi và tôi lúc trước rất gần mẹ, nay cả hai đứa chẳng đứa nào dám đến gần nếu mẹ tôi không gọi . Bà vợ hai bố tôi biết bố tôi về , đưa hết các đứa con lên , đây không c̣n là chuyện riêng của ba tôi nữa mà là của cả má tôi . Ba tôi bỏ bà vợ hai v́ biết khi ba tôi đi học tập bà ấy lăng nhăng với bao nhiều người và có con riêng với người khác . Mấy cô con gái của bà , ở với má tôi cũng kêu má tôi bằng má, khi giận má tôi cũng chửi chúng đĩ ngựa , đĩ chó , nhưng ba tôi không cho, ba tôi nói má tôi không có được chửi vậy , chúng nó không phải là con má tôi . Tôi tức tối vô cùng v́ sự chèn ép của ba tôi với má tôi lần này . Tôi nói với ba tôi là tụi tôi má tôi c̣n chửi th́ có coi chúng như con má tôi mới chửi như vậy , tại sao lại bắt má tôi đóng kịch . Ông mắng át tôi nhiều lắm . Tôi nói thêm " Nếu là con , sau này con có chồng , thằng chồng con bắt con nuôi con riêng của nó mà c̣n bắt con dịu ngọt với những đưá đó, bố có chịu nổi không ? " . Nhà c̣n 5 anh em ( hai người anh khác đă t́m đường vượt biên ) chả ma nào nói , má tôi không nói , tôi bị ba tôi ghi tên vô sổ b́a đen mấy lần , nay chuyện rơ to . Ba tôi không nói ǵ hết. Từ đó bữa cơm nào có tôi , ông không ngồi vào bàn , nói má tôi dọn lên nhà trên cho ông . Tôi thấy vậy , mỗi bữa cơm sau không xuống nữa, khi nào thật đói mới lục cơm nguội . Tôi buồn lắm . Má tôi một chiều lên chỗ tôi nằm , nói với tôi " Trâm à, bố mày nói không chịu nổi mày , mày rắn mặt quá và đuổi mày đi, mày qua tạm nhà chú mà ở , khi nào bố lành rồi về " Tôi nghe má tôi nói mà rớt nước mắt , tôi không ngờ bà nhu nhược đến vậy , bố tôi nói sao bà đều nghe, c̣n khuyên tôi nghe lời ổng , tôi là con gái , giờ ra khỏi nhà mà không phải là lấy chồng , tôi thấy nhục lắm , tôi thấy xa lạ với má tôi vô cùng , tôi hiểu bà chỉ có bố tôi , tôi nghe mà như từ trời rời xuống , không trả lời bà tiếng nào , tôi dọn đồ ra đi ....
Chiều nào mẹ tôi cũng đạp xe qua chú tôi để thăm tôi , bà nấu những món tôi thích đem qua . Mới đầu tôi không ăn , không buồn ăn , cũng không thèm ăn . Tôi kiếm cớ ở lại trường Đại Học nguyên ngày để tránh má tôi . Bà vẫn bỏ đồ ăn lại đó và dặn Thím nói với tôi má tôi đang xin cho tôi về . Tôi như là đá ở nhà người lạ , dù là nhà chú tôi . Tôi đi lang thang ngoài đường sau giờ học . Kiếm quán cóc ngồi uống nước và làm bài cho ngày mai . Tôi bơ vơ như trẻ mồ côi, ḷng giận mẹ , giận bố hay giận chính bản thân ḿnh không biết kính trên nhường dưới . Tôi vẫn thầm mong nếu mẹ tôi có tiếng nói một chút và đứng đúng cương vị của bà , tôi đă không phải lang thang như thế này .
Nửa tháng sau , má tôi hăm hở gọi tôi về, tôi nói " Con không về" , nhưng ḷng tôi rất muốn trở về cái chỗ tôi vẫn nằm mỗi chiều để đọc sách cho bài giảng của Thầy ngày mai . Dù là một khoảng trống nhỏ nhoi, nhưng nó là của tôi , thay v́ nơi chú tôi , cả một gian pḥng rộng , tôi mặc sức bày biện , tôi vẫn thấy tù túng vô cùng . Tôi vô hồn dọn đồ đạc đi về , tôi chạy vội lên lầu , cầu mong chẳng bao giờ tôi gặp lại bố tôi nữa .
Tôi trở thành con câm từ đấy . Má tôi có hỏi th́ trả lời , không th́ làm hết việc nhà rồi lao vào học . Lúc đó Ba tôi đang nộp giấy xuất cảnh cho cả gia đ́nh , tôi thầm ước lúc đó có ai thương , tôi sẽ quyết định ở lại , nhưng không , đó là cơn giận , ở đây , lương sinh viên , tôi vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ hàng tháng cho sách vở , việc làm kiếm không ra . Ở đây lấy ai , có mà chết đói , hay lại xin xỏ anh chị em . Tôi đợi chờ ngày ra đi để mong tự lập hơn và làm lại cuộc đời mới , không c̣n phụ thuộc vào cha mẹ . Như đọc được ư nghĩ đầu của tôi , mẹ tôi canh tôi kỹ lắm , anh nào lại kiếm tôi , mẹ tôi đều hỏi rơ quan hệ ra sao và nói rơ ư gia đ́nh muốn tôi đi, chứ không có ở lại . Tôi đeo mo vào lớp v́ đâu phải kiếm tôi là các anh đó muốn hỏi tôi làm vợ đâu , tôi nhịn lắm rồi , thương đại một người cho xong , ra khỏi nhà , khỏi sợ ai hết .
Ngày ra đi vài ba ánh mắt luyến tiếc chẳng làm tôi bận ḷng . Tôi đến nhà anh tôi ở thay v́ vẫn ở chung với bố mẹ . Xă hội ở đây , tôi không sợ dị nghị , tôi chẳng thấy những lời ra vào c̣n ảnh hưởng ḿnh như trước . Tôi đi học đi làm tự nuôi thân , má tôi không phải lo cho tôi nữa , nhưng mỗi lần gặp má tôi trong hành lang các lớp ESL tôi cố t́nh đi ngang nh́n được mẹ , tôi thấy mẹ tôi ốm đi và xanh xao lắm . Tôi gọi cho mẹ và biết nhiều chuyện đang làm mẹ tôi buồn . Tôi lắng nghe, nhưng chẳng bao lâu , tôi cũng quá tải , chuyện sinh sống , những chuyện buồn không có đáng buồn của mẹ tôi mà vẫn phải nghe , khuyên hoài mẹ tôi vẫn buồn , bà buồn bố tôi nhưng không đám nói , bà nói với tôi , tôi bày kế nói lại , bà lại nói bố tôi tôi nói vậy và lại mắng tôi là đă không có ḷng với bố . Bà có hiểu đâu tôi chỉ không muốn bà khổ . Tôi bỏ thành phố đang sống đi nơi khác học cho rảnh thân , cho mẹ tôi tự nặng thêm với những nỗi buồn , mẹ tôi phải tự dứt bỏ , không ai giúp mẹ tôi được ngoài bà . Bà phải mạnh lên , mạnh như thế nào , lúc đó tôi vẫn chưa h́nh dung ra được .
Tôi không có liên lạc với cha mẹ hơn 4 năm trời . Hôm đám cưới một người em họ, tôi đă hỏi kỹ cậu ấy , " Có bố mẹ chị đi không ? " Cậu ấy bảo không . Thế mà cậu ấy sắp cho tôi ngồi cùng bàn với Bố Mẹ tôi , ba tôi lần đầu tiên sau 6 năm định cư tại Mỹ , gắp thức ăn cho tôi dù ông không nói với tôi một tiếng nào . Tôi chỉ hỏi mẹ " Mẹ khoẻ không ? ", rồi sau buổi trưa ấy tôi lên máy bay về lại thành phố đang sống cách xa chỗ Bố Mẹ tôi sống một tiếng lái xe .
Tôi bắt đầu về lại gia đ́nh từ ngày ấy .
Hiện tại Bố tôi vẫn c̣n giận tôi , qua bao nhiêu chuyện nữa , ông đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi vẫn hiểu Bố tôi thương tôi lắm , nhưng ông không chịu nổi cái tội khác tôi lại phạm vào " chồng tôi người Trung" cái dân mà ông cho là keo kiệt và hà hiếp vợ . Tôi đến Bố tôi ba lần đều bị ông vác gậy đuổi đi , chồng tôi để mặc tôi làm ǵ th́ làm , nhưng về đừng khóc v́ điều đó làm chồng tôi ray rứt lắm . Cũng như lần trước , khi xa cha mẹ những 6 năm , tôi tập cho ḿnh cái ư nghĩ tôi không cần cha mẹ để tự ḿnh làm hết mọi việc , cũng như lần này , tôi chấp nhận số phận tôi không có ở gần cha mẹ được lâu hơn để tự an ủi ḿnh . Những lúc chồng tôi tệ với tôi v́ ghen vô cớ , tôi kể cho mẹ tôi nghe khi mẹ tôi lén Bố tôi gọi cho tôi tại sở , những tiếng chửi của mẹ tôi với con rể cũng làm tôi vơi bớt sự uất ức trong ḷng . Tôi chọc má tôi " Má sao hồi đó má hỏng gan như bây giờ " ... Má tôi thành thật " Gan ǵ mảy , bây giờ có ǵ tao nói mà Bố mày không cho đúng ?" Tôi tiếp " Nhưng má đă đợi đến những 40 năm mới làm được điều đó , má có thấy là quá trễ hay không ? " Má tôi không trả lời tôi .
Tôi đang cấn thai, mẹ tôi kho cá dấu bố tôi đưa tôi mỗi tuần v́ tài nghệ nấu nướng của tôi chẳng có bao nhiêu , chồng tôi được hưởng lây . Tôi vẫn hiểu má tôi thương tôi lắm , thương những ai khác nữa tôi không cần biết đến đâu . Khi má tôi vào quốc tịch , tôi mừng lắm , tôi xúi ngay , " Má ơi má đổi lại tên cũ của má đi " ..v́ tôi cho rằng đó là cơ hội duy nhất cô hoa khôi của huyện Thanh Tŕ Dương Thị Đợi lấy lại tên tuổi của ḿnh sống tiếp trong đời . Má tôi lại sợ ..." Mỹ bắt tao sao mảy !" ... Tôi cười lớn " Má ơi hơn 50 năm rồi ai mà truy má làm ǵ ... má ơi ..."
Má ơi con thương má lắm .. Má nói đúng sự kiên nhẫn của má là hạt được má gieo từ bao năm lồng trong khổ đau để nở những cuộc đời tươi đẹp của chúng con hôm nay , dù cuộc đời vẫn c̣n nước mắt , nhưng con hạnh phúc v́ mỗi nụ cười con có , con vẫn c̣n có má để chia xẻ .
Má sống hoài với con nha má ...
Má yêu thương của con ....
Vành Khuyên
7/01
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 2 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 9:38am | Đă lưu IP
|
|
|
ở VN có ngày 8.3, 20.10, là 2 ngày; nhưng cho phụ nữ nói chung chứ không có ngày của mẹ motherday
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 3 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 2:34pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ngày Vu Lan
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 4 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 3:42pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ngày Vu Lan báo hiếu đâu chỉ báo hiếu MẸ?
MOTHERDAY cơ mà?
Anh Chín ơi, thế ngầy Vu Lan mà báo hiếu BỐ có được không vậy?
Thế nhưng motherday th́ chỉ là mother chứ không có dady
Sửa lại bởi thienkhoitimvui : 09 May 2005 lúc 3:51pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
Quan Tri Vien 1 Hội viên

Đă tham gia: 07 June 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 333
|
Msg 5 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 5:15pm | Đă lưu IP
|
|
|
Đọc xong bài viết của vanhkhuyen Tôi đă khóc . Cha của cô gái trong truyện c̣n có thể về nhà c̣n cha Tôi đă chết trong tù cải tạo .
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 6 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 6:24pm | Đă lưu IP
|
|
|
Bông Hồng Cài Áo
::: Phạm Thế Mỹ :::
Lời: Nhất Hạnh
Tùy Ư Tha Thiết
Một bông Hồng cho em
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang c̣n Mẹ
Đang c̣n Mẹ để ḷng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
ngỡ đời ḿnh không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Vào Nhịp Thanh Thoát
Mẹ, Mẹ là gịng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nh́n Mẹ yêu, nh́n thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"
-Biết ǵ ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không ?"
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Th́ xin anh, th́ xin em
Hăy cùng tôi vui sướng đi.
***************************************
Ngày Vu Lan hay mùa báo hiếu, nhưng h́nh như chỉ có h́nh ảnh của mẹ được nhắc đến trong ngày này nhiều hơn. Như bài Bông Hồng Cài Áo là một điển h́nh
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 7 of 20: Đă gửi: 09 May 2005 lúc 7:16pm | Đă lưu IP
|
|
|
vâng, ngày Vu lan (c̣n gọi Vu Lan Bồn) là mùa Báo Hiếu theo phật giáo, không riêng cha hay mẹ. Nhưng, đôi khi người ta vẫn lấy "t́nh mẫu tử" làm biểu tượng cho cả 2. Rất có thể h́nh ảnh Mẹ trong ngày Vu Lan hay đc nhắc nhở nhiều hơn, gắn với sự tích của ngày Vu Lan là tích ông Mục Kiền Liên (1 trong 10 đại đệ tử khi đức Thích Ca c̣n tại thế) khóc thương cho mẹ ông bị đoạ địa ngục mà không thể cứu, sau phải nhờ nguyện lực của chư Tăng mới cứu được mẹ ông ấy rạ Tôi nghĩ có thể v́ thế mà h́nh ảnh mẹ hay được nhắc đến hơn cha trong ngày Vu Làn
Sửa lại bởi thienkhoitimvui : 09 May 2005 lúc 7:19pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 8 of 20: Đă gửi: 10 May 2005 lúc 9:24am | Đă lưu IP
|
|
|
Xin chân thành cảm ơn các bác , các anh chị em đă vào đọc ạ .
Xin chia buồn với Quản Trị Viên 1 ( tôi rất dở khi nói đến chuyện buồn , xin thứ lỗi )
Cuộc đời nhiều lúc thật khó hiểu , ba tôi bảo ba tôi đă bắt côn trùng để ăn và xin ăn các nhà người dân tộc trên miền ngược Lào Cai để lao động và sống qua ngày . Có lúc tưởng chừng như không dậy nổi nhưng v́ bổn phận vẫn phải dậy , và có người không thấy một lư do nào có thể bỏ cuộc th́ lại không về được , ba tôi cho đó là điều khó hiểu nhất trong cuộc đời .
Xin chân thành chúc tất cả một ngày thật an lành ạ .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
Quan Tri Vien 1 Hội viên

Đă tham gia: 07 June 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 333
|
Msg 9 of 20: Đă gửi: 10 May 2005 lúc 12:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chào chị Vanhkhuyen,
Cám ơn chị chia buồn với em. Chị có thể làm người đọc khóc chứng tỏ Chị viết văn hay lắm. Nếu chị chính là cô gái trong truyện th́ chị hăy vui sống bên Cha Mẹ chị. Quên đi những ǵ trong qúa khứ để t́m hạnh phúc trong tương lai. Đừng đợi tới khi qúa muộn màng lúc đó hối hận không kịp nữa.
Từ khi em biết chuyện Lễ Vu Lan năm nào đi Chùa cũng cài bông trắng trên áo. Em không hề biết mặt Mẹ em. Em chỉ gặp Cha em có vài lần thôi. Lần nào em cũng không chịu cho Cha bồng em. Từ nhỏ em sống với ông nội. Bà nội em mất sớm nên Cha em là con một. Ông nội em rất thương Cha em nhưng hễ gặp nhau là gây lớn tiếng. Sau đó th́ ông nội em buồn lắm có khi khóc nữa. Em nghĩ nhiều người đàn ông không biết bày tỏ t́nh thương đó thôi tuy họ rất thương con.
Lúc em đi vượt biên em chỉ mới có 10 tuổi. Em đánh mất địa chỉ nên Cha Mẹ nuôi của em t́m măi mới liên lạc được với họ hàng của em. Lúc đó th́ Ông nội em và Cha em đă qua đời. Trên đời chỉ c̣n lại ḿnh em côi cút bơ vơ.
Tháng sáu có ngày lễ Father's Day đó. Cơ hội ngàn vàng chị hăy nắm lấy dù chỉ 1 ngày hạnh phúc bên Cha.
Chúc chị luôn vui vẻ.
QTV1
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 10 of 20: Đă gửi: 10 May 2005 lúc 1:07pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hi em ,
Chị đă về nhà ba chị 3 lần bị gậy đuổi đi , chứng tỏ chị có ḷng lắm em à , chị cứ măi dằn vặt v́ ḿnh đă làm điều không đúng hay sao , nhưng cuối cùng chị phải chấp nhận ḿnh xung khắc với cha mẹ mà bớt buồn đi, v́ mang cái khổ măi , có lẽ chẳng c̣n sức làm ǵ tiếp trên đời .
Em nói rất đúng , cha mẹ chỉ có một trên đời , chị không biết chị sẽ ra sao khi bất cứ cha hay mẹ không c̣n , đến giờ này chị vẫn tự nói với ḿnh ḿnh may mắn v́ c̣n đủ cha , đủ mẹ , cái thời gian này chị cảm nhận và rất quư trọng .
Cám ơn những chia xẻ của em và lời khuyên thành thật của em nhé . Chị sẽ cố gắng .
Chúc em một ngày thật an lành .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
peace Hội viên

Đă tham gia: 04 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1
|
Msg 11 of 20: Đă gửi: 10 May 2005 lúc 10:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chào Vành Khuyên và mọi người.
Có lẽ trên thế giới này không có ngôn ngữ nào
có thể diễn tả hơn :
Mẹ ơi!
Cũng thế, hầu như không ai là người Việt
mà không biết bài ca bất hủ "Ḷng Mẹ"
của cố Nhạc sĩ Y Vân.
Bạn nào có bài này xin đưa lên, ấm ḷng..
Cảm ơn Vành Khuyên, QTV1, Chindonco, Thienkhoi...
----------------------------------
Mẹ ơi, sao non sông chữ "S"
Con à, v́ đất nước Rồng Tiên.
|
Quay trở về đầu |
|
|
trangnq Hội viên

Đă tham gia: 25 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 140
|
Msg 12 of 20: Đă gửi: 10 May 2005 lúc 10:55pm | Đă lưu IP
|
|
|
Không hiểu có ai thích bài hát "Lời mẹ ru" của TCS không nhỉ, bài hát này ḿnh nghe bao nhiêu lần mà không khỏi xúc động
“..Lời mẹ ru con đến
Những khu vườn
Ru con trưa nắng
Trong mộng cười ngon
Ru mộng con thơm
Lời mẹ ru con
Nghe ra nỗi niềm
Ru con nghiêng nghiêng nằm
Con ngủ giấc tṛn
Cho mẹ ngồi trông
………..
Thủa mẹ ru
Mẹ ru con ngủ
Con ngủ trên mây
Con ngủ trên mây
Tiếng khóc ban đầu
ban đầu
c̣n đau
c̣n đau
………..
Lời mẹ ru đêm vắng ngón tay hồng
Ru con khôn lớn,
Con Rồng, Rồng Tiên
Con ngủ cho yên
Một đời ru con
Nên mắt ưu phiền
Đôi khi cũng ưu phiền
Con ngủ giấc hiền
Mưa nhỏ ngoài đêm
………
Lời mẹ ru như tiếng hát trên trời
Ru con ru măi
Nên người mẹ vui
Ru bạc tóc thôi
Đời mẹ ru con
Mây kia cũng buồn
Nên mây xa đường trần
Con ngủ giấc hồng
Cho mẹ tṛn lưng
………..
Rồi một mai
Con đă lớn khôn rồi
Con thôi thơ ấu
Mẹ rời thật mau
Mẹ rời chiêm bao
Lời mẹ ru con bao lâu mỏi ṃn
Nên lâu cũng mỏi ṃn
Bây giờ mẹ nằm
Lá đổ ngoài sân
Lá đổ ngoài sân
Để ru mẹ ngủ…….”
__________________ N.Q.T
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 13 of 20: Đă gửi: 11 May 2005 lúc 6:21am | Đă lưu IP
|
|
|
Ḷng Mẹ
Y Vân
I. Ḷng Mẹ bao la như biển Thái B́nh rạt rào,
T́nh Mẹ tha thiết như gịng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều ŕ rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
Ḷng Mẹ thương con như vầng trăng tṛn mùa thu.
T́nh Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.
Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.
Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.
II. Ḷng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
T́nh Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
Sóng ven Thái B́nh im ĺm khi tiếng Mẹ ru.
Một ḷng nuôi nấng vỗ về những ngày c̣n thơ.
Một t́nh thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
Khắc ghi bên ḷng con trẻ muôn bước đường xa.
Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
Ru ḷng thơ ấu quản ǵ khi thức trắng đêm.
Bao năm nước mắt như suối nguồn.
Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.
Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
Dù cho phai nắng nhưng ḷng thương chẳng lạt mầu.
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.
Sửa lại bởi chindonco : 11 May 2005 lúc 6:22am
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 14 of 20: Đă gửi: 11 May 2005 lúc 6:46am | Đă lưu IP
|
|
|
Quê Mẹ
Thu Hồ
Đêm khuya trăng mơ mắt trông về trong cơi xa mờ
Nơi xa xăm kia tôi say nh́n quê cũ dấu yêu
Ôi t́nh quê hương nơi chốn xưa có người mẹ hiền
Tóc màu hoa bạc chiều chiều mắt ngấn lệ v́ con
Ra đi con dâng đời cho gió mưa
Quê người ngồi nhớ đến ngày vui qua
Gió chiều thường nhắc khúc ca biệt ly
Cố nh́n quê cũ lẩn trong sương mờ
Mẹ ơi ra đi đời con sá chi
Mơ ngày ngồi dưới ánh đèn lâm ly
Bên mẹ thường hát khúc ca ngày đi
Ai ngờ rồi cũng đến khúc phân ly
Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ ơi...!
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 15 of 20: Đă gửi: 11 May 2005 lúc 6:48am | Đă lưu IP
|
|
|
Bà Mẹ Quê (Bà Mẹ Chiến Sĩ)
Phạm Duy
Vườn rau, vườn rau xanh ngắt một mầu
Có đàn, có đàn gà con nương náu
Mẹ quê, mẹ quê vất vất vả trăm chiều
Nuôi đàn, nuôi một đàn con chắt chiu
Bà bà mẹ quê !
Gà gáy trên đầu ngọn tre
Bà bà mẹ quê !
Chợ sớm đi chưa thấy về
Chờ nụ cười con, và đồng quà ngon.
Trời mưa, trời mưa ướt áo mẹ già
Mưa nhiều, mưa nhiều càng tươi bông lúa
Trời soi, trời soi bốc khói sân nhà
Nắng nhiều nắng nhiều th́ phơi lúa ra
Bà bà mẹ quê ! Đêm sớm không nề hà chi
Bà bà mẹ quê ! Ngày tháng không ao ước ǵ
Nhỏ giọt mồ hôi, v́ đời trẻ vui.
Miệng khô, miệng khô nhớ bát nước đầy
Nhớ bà, nhớ bà mẹ quê xưa ấy
Mùa đông, mùa đông manh chiếu thân gầy
Cháu bà, cháu bà ngủ ngon giấc say.
Bà bà mẹ quê !
Chân bước ra đời cơi xa
Bà bà mẹ quê !
Từ lúc quê hương xóa nḥa
Nhớ về miền quê, mà giọt lệ sa
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 16 of 20: Đă gửi: 13 May 2005 lúc 5:21pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chân thành cảm ơn các anh chị và các bạn đă vào làm phong phú thêm đề tài Mẹ .
Chúc các anh chị và các bạn một cuối tuần thật vui nhé .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
tam-long Hội viên


Đă tham gia: 18 April 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 26
|
Msg 17 of 20: Đă gửi: 06 June 2005 lúc 4:33pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ngàn sông có nước ngàn sông nguyệt,
Ngàn mạch suôi gịng chỉ một trăng.
mùa xuân 2000
thân tặng Ngọc Trâm
__________________ hue-tam-long
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 18 of 20: Đă gửi: 08 June 2005 lúc 11:23am | Đă lưu IP
|
|
|
Thưa anh Tam Long
VK thành thật cám ơn anh đă viết tặng 2 câu thơ và đă ghé qua trang nhà của VK nhé .
Kính anh một ngày thật vui nha anh Tam Long
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 19 of 20: Đă gửi: 09 June 2005 lúc 6:59am | Đă lưu IP
|
|
|
trang nhà có phải trang chuyên thơ văn đó không (h́nh như trang trinhnu?) mấy hôm trước tôi có vào 1 trang thơ, có nick VanhKhuyen
|
Quay trở về đầu |
|
|
vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 20 of 20: Đă gửi: 09 June 2005 lúc 9:22am | Đă lưu IP
|
|
|
Thưa bác Thiên Khôi Kim Vui,
Dạ đúng ạ, cháu làm member bên trinh nữ ạ và cháu giữ tất cả các bài viết ở đó ạ .
Cháu cảm ơn bác đă quan tâm .
Cháu kính bác ngày vui nhé .
__________________ Va`nh Khuye^n
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|