Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 315 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: CÓ MỘT CÁI BAO TỬ Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
anhhaoquang
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 14 June 2006
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 81
Msg 1 of 1: Đă gửi: 13 July 2006 lúc 12:17am | Đă lưu IP Trích dẫn anhhaoquang

 

CÓ MỘT CÁI BAO TỬ

Lâm Ngữ Đường (Nguyễn Hiến Lê dịch)

 

Chúng ta là động vật, một hậu quả quan trọng nhất của sự kiện đó là chúng ta có một cái bao không đáy, gọi là bao tử. Nó ảnh hưởng lớn đến văn minh của nhân loại. Một triết gia sành ăn của Trung Quốc, Lư Lạp Ông, trong bài tựa phần “Ấm soạn bộ”, tập “Nhàn t́nh ngẫu kí”, có lời trách oán cái bao không đáy ấy như vầy:

“Xét cơ thể con người, tôi thấy tai, mắt, mũi, lưỡi, tay chân, thân thể, hết thảy đều cần thiết, không thể thiếu được chỉ có hai cơ quan không cần thiết chút nào cả mà trời lại phú cho ta, tức cái miệng và cái bao tử, nguồn gốc tất cả những cái luỵ của loài người, từ xưa đến nay. Có cái miệng với cái bao tử nên sinh kế mới hoá ra phiền phức, sinh kế phiền phức nên mới sinh ra những mưu mô, gian trá. Mưu mô, gian trá sinh ra nên mới phải đặt ra h́nh pháp; thành thử vua không thể thi hành nhân chính; cha mẹ không thể nuông chiều con cái, ngay đến tạo vật hiếu sinh như vậy cũng phải làm trái cái chí của ḿnh. Tất cả những cái đó chỉ do Tạo vật vụng tính khi tạo thân thể con người, cho ta hai cơ quan đó.

“Thảo mộc không có miệng và bao tử mà vẫn sống, đá đất không ăn uống mà vẫn trường tồn. Thế th́ tại sao loài người lại khác mà phải có miệng và bao tử? Nếu như phải có miệng và bao tử th́ sao không cho ta như loài cá, loài tôm, uống nước mà sống, hoặc như con ve  con châu chấu, hút sương mà sống, cũng phát triển đầy đủ khí lực để bơi lội, bay nhảy, kêu hót vậy? Như vậy chúng ta sẽ có cầu ǵ với đời đâu mà bao nhiêu nỗi lo lắng sẽ biến hết. Đă sinh ra cái miệng, cái bao tử. Tạo vật lại cho ta nhiều thị dục, bao nhiêu cũng không chán, như sông biển không bao giờ đầy, thành thử suốt đời, bao nhiêu cơ quan khác đều phải kiệt lực cung phụng cho hai cơ quan đó mà không đủ.

“Tôi suy đi nghĩ lại về điều đó, không thể không trách Tạo vật được. Tôi cũng biết rằng Tạo vật tất cũng hối hận rằng ḿnh làm, nhưng đă lỡ rồi, h́nh thể con người đă định rồi, làm sao sửa được. Cho nên ai đă đặt ra pháp lệnh, chế độ, phải thận trọng ngay từ lúc đầu, không thể sơ suất được, điều đó thực là quan trọng”

Nhất định là đă lỡ rồi, không sao sửa được nữa; và cái sự kiện chúng ta có một cái bao tử đă đánh dấu quá tŕnh lịch sử của nhân loại. Khổng Tử hiểu rơ thiên tính của con người, cho nên chỉ kể có hai thị dục lớn nhất là dinh dưỡng và sinh dục, tức như nói nôm na th́ là ăn uống và trai gái. Nhiều người đă khắc chế được sắc dục nhưng chưa có vị thánh nào khắc chế được ẩm thực, quên được sự ẩm thực quá bốn năm giờ liền. Cứ cách ít giờ th́ trong óc ta nhất định nổi lên điệp khúc bất biến này: “Bao giờ ăn đây?”. Mỗi ngày điệp khúc đó điệp khúc đó nổi lên ít nhất là ba lần, đôi khi bốn, năm lần. Các cuộc hội nghị quốc tế, đương lúc bàn căi say sưa và sôi nổi về t́nh h́nh chính trị, cũng phải tạm ngưng lại v́ bữa cơm trưa... Quốc hội phải sắp đặt nghị tŕnh sao cho hợp với giờ bữa cơm. Một cuộc lễ gia miện, mà kéo dài tới năm, sáu giờ hoặc nhằm bữa cơm trưa tất bị công chúng la ó tức th́. V́ chúng ta có một cái bao tử cho nên khi chúng ta họp nhau lại để tỏ ḷng kính mến ông nội, th́ chúng ta cử hành một tiệc khánh thọ để ăn uống.

Có lí do cả đấy. Bạn bè gặp nhau ở bữa tiệc th́ hoà thuận vui vẻ với nhau lắm. Một chén yến có công dụng làm giảm nhiệt độ của cuộc tranh biện, làm dịu bớt sự xung đột về quan điểm của nhau. Bạn thân nhất mà họp nhau lúc đói th́ thế nào cũng gây lộn nhau. Ảnh hưởng của một bữa ngon kéo dài có khi cả tuần, cả tháng, cho nên chúng ta ngần ngại không nỡ điểm một cuốn sách mà tác giả đă đăi ta một bữa thịnh soạn ba bốn tháng trước. Chính do lẽ đó mà người Trung Hoa vốn hiểu thấu bản tính con người, t́m cách giải quưêt những cuộc phân tranh ở giữa tiệc rượu chứ không phải ở giữa pháp đ́nh. Nhiều khi dùng cách đó mà họ tránh được những cuộc phân tranh nữa. Ở Trung Hoa, chúng ta thường bày tiệc để mua chuộc ḷng người. Sự thực chỉ có cách đó là chắc ăn hơn cả để thành công về chính trị. Ai chịu khó so sánh các thống kê, sẽ thấy có một liên quan chặt chẽ, hoàn toàn giữa số yến tiệc một người đăi bạn bè với sự thăng quan mau chóng của người đó.

Trời sinh ra chúng ta như vậy, làm sao khác được? Tôi không tin rằng đó là thói riêng của người Trung Hoa. Một người Mĩ, làm tổng trưởng Bưu điện hay làm chức gíam đốc nào đó, có thể từ chối một ân huệ vơi một người bạn thân đă đăi ḿnh năm sáu bữa cơm ngon tại nhà không? Tôi cá rằng tính t́nh người Mĩ không khác người Trung Hoa, nhưng họ có những nhận xét sâu sắc về bản tính con người, hoặc không biết tổ chức đời sống chính trị cho hợp với bản tính đó.

Chúng ta bị vấn đề ẩm thực chi phối tới nỗi từ cách mạng, hoà b́nh, chiến tranh, ái quốc, đến t́nh thân ái quốc tế, đời sống hàng ngày của cá nhân, của xă hội đều chịu ảnh hưởng sâu xa v́ nó. Nguyên nhân cách mạng Pháp ở đâu? Có phải tại Rousseau, Voltaire, Diderot không? Không. Chỉ tại vấn đề ẩm thực. Nguyên nhân cách mạng Nga và cuộc thí nghiệm của Xô Viết? Cũng tại vấn đề ẩm thực. Nă Phá Luân nói câu này thực thâm thuư: “Quân đội ra trận với bao tử của họ”. Khi dân chúng đói th́ đế quốc tan vỡ mà những chế độ bạo ngược mạnh mẽ nhất cũng phải sụp đổ. Đói th́ mọi người không chịu làm việc, quân lính không chịu chiến đấu, các cô danh ca không chịu hát, các ông nghị viên không chịu họp hội, ngay đến các vị Tổng thống cũng không chịu trị nước nữa. Và v́ đâu ông chồng chịu khó nhọc làm việc trong pḥng giấy suốt ngày, nếu không phải là hi vọng về nhà được ăn một bữa cơm ngon. Do đó mà có câu tục ngữ này: Muốn chiếm được ḷng của một người đàn ông th́ nên theo con đường từ bao tử của họ. Khi nhục thể được thoả măn rồi th́ tinh thần b́nh tĩnh, khoan khoái hơn và người ta hoá ra đa t́nh, đa cảm hơn. Các bà thường phàn nàn rằng các đấng phu quân ít khi để ư tới những chiếc aó mới, giày mới hoặc kiểu tô lông mày mới của ḿnh. Nhưng có bao giờ các bà phàn nàn rằng các ông không để ư tới món bít tết ngon hoặc trứng tráng ngon không? Ḷng ái quốc là ǵ, nếu không phải là ḷng yêu những món ngon mà ḿnh được ăn hồi nhỏ? Tôi đă có lần nói rằng người ta trung thành với chú Sam(1) là trung thành với món bánh, món thịt muối, món khoai tây ngon của chú, trung thành với anh Fritz(2) là trung thành với những món thịt cá rán bọc bột, món bánh Noel của anh. C̣n về tinh thần ái quốc tế th́ tôi cho rằng món ḿ ống (macaroni) chứ không phải Mussolini có công làm cho ta yêu nước Ư. Đáng tiếc thay, Mussolini đă phá cái t́nh “tương tri” của thế giới với nước Ư, mà món ḿ ống đă gây được. Là v́ trong sự ẩm thực, cũng như trong sự chết, chúng ta thấy rơ rằng tứ hải giao huynh đệ.

Đứng trước một bữa tiệc sang, mặt mày người Trung Hoa tươi tỉnh ra sao! Khi bao tử họ no, họ cho rằng đời sống đẹp quá. Từ cái bao tử no đó, tiết ra một niềm vui tinh thần. Họ tin rằng bao tử mà no th́ mọi sự như ư. Cho nên về vấn đề ăn uống, nhấm nháp, họ không bẽn lẽn, thẹn thùng ǵ cả. Nuốt một muỗng canh ngon, họ chặc lưỡi thú vị, mà người phương Tây cho vậy là thiễu nhă nhặn. Tôi có cảm tưởng rằng chính cái phép lịch sự của phương Tây(3), buộc người ta ăn uống nhỏ nhẹ, không ồn ào, không tỏ vẻ khoan khoái, đă làm cho nghệ thuật nấu ăn của họ ngưng lại không tiến nữa. Tại sao người phương Tây  trong bữa ăn lại nói nhỏ nhẹ như vậy, lại tỏ vẻ thiểu năo, lễ mạo trịnh trọng như vậy? Tôi tin chắc rằng khi người mẹ cấm trẻ ồn ào trong bữa ăn là làm cho nó bắt đầu cảm thấy cái bi thảm của đời sống. Tâm lí con người như vậy: hễ không được tỏ nỗi vui ra mà phải nén nó lại th́ không thể nào cảm giác lại được nỗi vui đó nữa, sinh ra uất hận, buồn bực, đau bao tử, đau thần kinh. Ta nên bắt chước người Pháp, khoan khoái la lớn “A!” khi người bồi đem lên một đĩa sườn ngon, rồi “hừm hừm” y như một loài vật, sau khi đă nếm được một miếng. Biết thưởng thức món ăn, tỏ rằng ḿnh có một bao tử b́nh thường, khang kiện th́ đó có ǵ là đáng xấu hổ ? Không, người Trung Hoa không như vậy. Họ không có lễ độ trong bữa cơm, nhưng biết thưởng thức món ăn lắm.

Khoa thực vật học và động vật học không phát triển ở Trung Hoa v́ nhà bác học của họ không thể lạnh lùng ngắm một con cá mà không nghĩ ngay đến cái vị của nó và muốn xực nó. Trông thấy một con nhím, họ nghĩ ngay đến cách làm thịt ra sao cho hết chất độc; đối với họ, chỉ có vấn đề đó là thực tế và quan trọng, c̣n như loài nhím sống ra sao, có công dụng ǵ, khi thấy thù địch th́ da nó làm sao mà dựng đứng những lông nhọn lên được, tất cả những câu hỏi đó, họ cho là rất mực phù phiếm, vô ích. Phương Đông phải học môn thực vật học và động vật học của phương Tây, nhưng có thể dạy lại phương Tây cách thưởng thức cây cối, hoa cỏ, chim chóc, động vật.

Vậy ẩm thực là một trong những lạc thú quí nhất ở đời. Cũng may mà bản năng biết đói ít bị tục kị huư và giới luật xă hội đè nén như bản năng tính dục, mà các triết nhân, thi nhân, thương gia, nghệ sĩ có thể tụ họp chung quanh một cái bàn, ăn uống trước công chúng mà không mắc cỡ ǵ cả. Bản năng đó nhờ ít bị đè nén nên ít gây những sự truỵ lạc, điên khùng cùng tội lỗi. Chỉ có mỗi bản năng đó là được nhân loại thẳng thắn coi trọng. Đâu người ta cũng nhận rằng đói th́ phải ăn; c̣n bản  năng tính dục th́ đâu có được nhận như vậy. Được thoả măn rồi th́ sự đói không gây xáo trộn ǵ cả. Cùng lắm là có một số người xấu ăn ra sao mà đến nỗi sinh đau bao tử, lở bao tử, hoặc đau gan; vài kẻ tự đào huyệt bằng răng nữa – như trong trường hợp vài cụ lớn Trung Hoa hiện thời – nhưng dù vậy đi nữa, họ cũng không xấu hổ.

Cũng do lẽ trên, sự ẩm thực ít gây tội ác xă hội hơn là tính dục(1). H́nh lụât ít xét đến tội ăn uống mà đặt ra biết bao điều lệ về cái tội gian dâm, hiếp dâm, li dị. Lời bàn đó không phải là phù phiếm đâu v́ vấn đề ẩm thực chúng ta khá thông thạo mà về vấn đề tính dục th́ cái ngu xuẩn của ta thật đáng sợ. Nhiều gia đ́nh Măn Châu khi con gái về nhà chồng, dạy cho chúng nghệ thuật yêu đương  cũng như nghệ thuật làm bếp, nhưng ở các xứ khác, người ta có làm ǵ không? Thành thử về tính dục, chỉ có toàn là những chuyện tiên, những huyền thoại và những dị đoan.

Về phương diện khác, đáng tiếc rằng chúng ta không có cái diều chim, hoặc cái dạ dày của loài nhai lại, nếu có th́ xă hội đă thay đổi không thể tưởng tượng nổi, chúng ta đă thành một giống người khác rồi. Loài người mà có cái diều chim th́ tất hiền lành, hoà b́nh như những con gà con, con cừu con rồi. Chúng ta sẽ ăn hột, ăn trái cây, hoặc ăn cỏ trên những đồi xanh, mà sẽ không hiếu chiến, tàn ác như ngày nay.

Có một sự liên quan chặt chẽ giữa thức ăn và tính t́nh mà ta không ngờ. Tất cả các loài ăn cỏ đều bẩm sinh ra hoà b́nh: như con cừu, con ngựa, con ḅ, con voi, con sẻ...; tất cả những loài ăn thịt đều hiếu sát: như con chó sói, con sư tử, con cọp, con ó... Hễ không cần chiến đấu th́ tính t́nh không hiếu chiến. Gà trống cũng thường đá nhau nhưng không phải v́ thức ăn mà v́ gà mái. Nếu loài người có diều mà ăn thóc ăn cỏ th́ cũng sẽ c̣n những cuộc chiến đấu nho nhỏ như trong loài gà, nhưng những chiến đấu đó khác xa những chiến tranh hiện thời ở Châu Âu để xuất cảng các đồ hộp.

Tôi không biết ǵ về những con khỉ ăn thịt khỉ, nhưng tôi biết nhiều về những con người ăn thịt người, v́ các nhà khảo cứu về nhân loại học đều chứng minh rằng thói quen ăn thịt người rất phổ thông. Tổ tiên chúng ta là những động vật ăn thịt. Vậy th́ ngày nay chúng ta ăn thịt lẫn nhau - về phương diện cá nhân, xă hội và quốc tế nữa – cũng là chuyện thường, có ǵ mà lấy làm lạ? Các giống mọi ăn thịt người và những người văn minh chỉ khác nhau ở điểm này: tụi mọi giết kẻ thù rồi ăn thịt, c̣n tụi văn minh giết rồi chôn, cắm một cây thánh giá lên mộ và cầu kinh cho linh hồn kẻ đó. Như vậy đă tàn nhẫn, tự cao tự đại mà lại thêm ngu xuẩn nữa.

Tôi hoàn toàn nhận rằng chúng ta đương tiến tới sự toàn thiện, nghĩa là hiện nay chúng ta chưa toàn thiện. Hễ chưa có được tính t́nh của loài có diều th́ chưa thể tự xưng là thực văn minh được. Trong thế giới hiện đại, tôi thấy có hai hạng người: hạng ăn thịt và hạng ăn rau. Hạng trên chuyên lo việc của người, hạng dưới chuyên lo chuyện của ḿnh. Mười năm trước tôi đă thử hoạt động chính trị, nhưng chỉ bốn tháng rồi tôi phải bỏ v́ tự nhận ngay ra rằng ḿnh không phải là hạng ăn thịt, mặc dầu vẫn thích món bít tết. Đặc tính của loài ăn thịt là thích chiến đấu, mưu mô, lừa gạt, thao túng, đẩy lui kẻ thù; họ làm những việc đó một cách hào hứng, khéo léo, nhưng tôi thú thực rằng không tán thưởng thủ đoạn đó một chút nào cả. Tất cả chỉ là vấn đề bản năng: có người ưa chiến đấu để thi thố tài năng; nhưng cái chân tài sáng tạo, nghĩa là cái tài làm công việc của chính ḿnh, hiểu thấu mục tiêu của ḿnh, tựa hồ như hơi hiếm. Biết bao vị giáo sư giỏi, tốt, trầm tĩnh, hoàn toàn thiếu tánh tham dục và thiếu khả năng cạnh tranh với người, vậy mà tôi rất ngưỡng mộ họ. Tôi có thể nói rằng tất cả các nghệ sĩ nghĩ tới việc của ḿnh hơn là tới việc của người và chính v́ vậy mà họ thuộc loài ăn rau. Muốn cho nhân loại tiến hoá th́ phải tăng tiến số người ăn rau lên để vượt số người ăn thịt. Nhưng hiện thời, chính hạng người ăn thịt thống trị chúng ta. Trong một thế giới tin tưởng ở những bắp thịt cường tráng th́ nhất định phải như vậy.

 

Quay trở về đầu Xem anhhaoquang's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi anhhaoquang
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 3.1074 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO