vanhkhuyen Hội viên
Đã tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 1 of 1: Đã gửi: 19 July 2006 lúc 11:35am | Đã lưu IP
|
|
|
Mùa Đá Mực
Miền biển nơi tôi sống trước kia lắm lúc nhìn thấy sóng đưa vào những đợt sóng đỏ ngầu như hoà lẫn máu trông rất sợ. Ban đầu người ta không biết kêu đó là gì, sau này đã quen, dù không đoán trước được thời gian nào sẽ thấy những đợt sóng như vậy, dân làng biển quê tôi gọi đó là mùa đá mực. Mỗi người, mỗi gia đình tự thêu dệt cái truyền thuyết tại sao lại có những mùa đá mực như thế. Người già trong làng cho rằng đó là máu của những ngư dân chết oan trên biển vì sóng gió, lâu lâu trở về thăm làng, kẻ biết chuyện nhiều hơn lại cho đó là sự tức tưởi của các cô gái phải bị cống cho Long Vương để ông đừng nổi giận mà gây sóng gió vùi chết những đoàn thuyền đánh cá không bao giờ trở về đất liền. Gần đây, khi các nhà nghiên cứu về biển đi thăm dò vùng biển ở làng quê tôi, họ cũng có những kết luận khác như là các con nước chảy trong lòng biển từ nơi khác tới lâu lâu mang theo những yếu tố hoá học làm cho độ xói mòn của loại đá đặc biệt vùng biển quê tôi nhiều hơn thường lệ và chính điều đó đã mang màu đỏ như máu hoà vào các con sóng.
Những mùa sóng đỏ đó đôi lúc còn được đám trẻ mới lớn như bọn tôi những ngày còn trong làng say mê gọi là mùa yêu thương, đứng dầm chân vào những con sóng đỏ, tay trong tay với người mình yêu thương mà hứa hẹn thì hai người bao giờ cũng mang một niềm tin, một sự lạc quan mạnh hơn nhiều mà mau về, mau sum họp với nhau.
Tôi rời vùng biển quê tôi khi phải đi ra tỉnh học xa, những mùa hè tôi cũng không có thời gian trở về làng thăm cha mẹ và người thân vì phải đi kiếm tiền cho mùa học tới, tôi tạm quên những mùa đá mực rất hay và rất thân thiết của mình, gắn liền với những kỷ niệm không bao giờ tôi quên.
- Mân, chân em va vào đá, máu chảy hoà hết vào nước biển đỏ đây này
Tôi dắt Mân về quê chơi mùa thi năm cuối Đại Học. Mân hốt hoảng "em có sao không, lên đây lên đây anh xé áo băng cho em." Tôi cười nắc nẻ "ông ơi, mùa đá mực quê em đó, ngồi đây em kể anh nghe về những mùa đá mực em có" ....
Tôi làm Mân sợ nghíu người lần đó, mùa đá mực không ngờ còn lôi cuốn Mân hơn cả tôi, hay tôi đã sống quen mà không nâng niu, tha thiết với nó bằng Mân.
Mân vốc cụm nước biển đỏ vào mùa đá mực, lẩm nhẩm điều gì đó rồi ôm chầm lấy tôi, Mân chia xẻ "Anh ước rồi, anh ước sẽ luôn được ở bên cạnh em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời " ... Tôi ứa nước mắt, hành trang tôi mang theo khi xa rời vùng biển là truyền thuyết về mùa đá mực và người nâng niu trân trọng tôi mang về với vùng biển đã thấu tận lòng cái truyền thuyết đó theo nghĩa lãng mạn nhất mà tôi luôn tin và luôn mong nó sẽ được minh chứng trong cuộc đời của mình.
Mân về lại trường kỳ đó được học bổng qua Na uy làm luận án Phó Tiến Sĩ về kinh tế, năm đầu tiên chúng tôi liên lạc rất thường, năm thứ hai thưa dần vì những bận rộn hiển nhiên của cuộc sống, đến năm thứ ba thì tắt hẳn.
Những mùa đá mực vẫn trôi đi trong đời tôi bình thường và trầm mặc như chính hình bóng của Mân đã rất sôi nổi và lãng mạn trong một ngày rồi không bao giờ tôi có lại trong hiện thực nữa.
Niềm tin và niềm lạc quan tôi vẫn có cho cuộc tình được chứng kiến trong mùa đá mực năm ấy, giờ đã 20 năm trôi qua, mùa đá mực đang ở đây, tôi dầm chân trong những đợt sóng đỏ mà thầm ước cho tôi gặp lại Mân người duy nhất hiểu được ý nghĩa mùa đá mực trong tôi thuở nào.
Mân, anh đang ở đâu ?
Những mùa đá mực vẫn đậm yêu thương, cho chính anh và em cùng những đôi tình nhân đang làm thi vị tình yêu của mình trong lớp sóng đỏ mà họ cho là rất linh nghiệm này, em luôn mong bình an và may mắn về trong tình yêu của họ, dù điều buồn là nó không đến với chính em.
Còn anh, em hy vọng nơi nào đó anh vẫn còn nhớ về một mùa đá mực trong đời anh nhé.
Mùa Đá Mực
__________________ Va`nh Khuye^n
|