vuan97 Hội viên
Đă tham gia: 05 September 2006 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2175
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 14 September 2009 lúc 12:32am | Đă lưu IP
|
|
|
VULAN, MÙA BÁO HIẾU CHO CHA MẸ, TỔ TIÊN
và
BÀI THƠ VIẾT TỪ BÊN KIA THẾ GIỚI
Viễn Lưu, 09/10/09
vienluutd@yahoo.com.
Thân chào tái ngộ độc giả. Viễn Lưu hôm nay xin được gửi đến qúi vị một câu chuyện có thật xảy ra cho Viễn Lưu vào mùa Vu Lan 2009. Nếu câu chuyện này đem lại được lợi ích cho dù chỉ một chúng sanh nào đó thôi, cũng đủ làm Viễn Lưu toại nguyện và xin được hồi hướng tất cả công đức cho bố của Viễn Lưu là ông Nguyễn Văn Thư đă mất cách đây gần 10 năm.
Thật ra th́ tôi không muốn viết chuyện này v́ nó có tính cách gia đ́nh cá nhân quá. Song v́ được sự khích lệ của 2 bạn đồng tu nên tôi quyết định viết bài này. Tôi chỉ xin tŕnh bày sự thật và chia xẻ sự tu học với các bạn và nhất định không hề có ư khoe khoang về gia đ́nh của ḿnh. Bây giờ xin được bắt đầu.
Tóm Tắt Câu Chuyện: Bố tôi mất năm 2000 tính đến nay đă gần 10 năm. Sau một thời gian dài không nghe tăm tích, đến mùa Vu Lan 2009 th́ tôi được minh sư là Thầy Tám (Vĩ Kiên) giúp đỡ và kiếm được bố tôi. Chẳng những ông ta được về thăm nhà mà c̣n làm thơ, cho biết là sắp măn hạn tu tại trung giới và có tên văng sanh Cực Lạc vào cuối năm nay. Sau đây là bài thơ của Thầy Tám tặng bố tôi khi dắt ổng về thăm nhà:
Gặp gỡ vui tươi cùng chung hưởng
Đạo trời mau tu được ban thưởng
Trần gian, Tiên cảnh cách nhau xa
Ḷng thành quyết chí vượt về nhà
Chúc ông Thư, thời an hưởng lạc
T́nh trời ban bố đạt tánh không
Văng sanh Cực Lạc ngày đă định
Vạn chúc nơi ông Tịnh Cơi Đà
QT: Vĩ Kiên, 08/19/09
Và đây là bài thơ bố tôi từ bên kia thế giới tặng cho gia đ́nh:
Bài Thơ Từ Bên Kia Thế Giới
Đời người thắm thoát đă c̣n đâu
Như mộng vừa tan vội âu sầu
Lắm lúc t́nh thương chôn thật kỹ
Vỡ lẽ trần gian chỉ tạm thôi
Ơn người tôi giữ chặt trong tôi
Đến lúc ĺa xa lệ như rơi
Dạo chơi gia đ́nh chơi một chặp
Để rồi tái tạo khắp càn khôn!
KB: Nguyễn Văn Thư, 08/29/09
Câu chuyện chỉ có thế nhưng nếu qúi vị nào muốn theo dơi thêm chi tiết làm sao tôi kiếm được bố tôi sau gần 10 năm và bố tôi liên lạc với gia đ́nh như thế nào th́ xin mời đọc thêm phần nguyên bản dài ḍng dưới đây.
**
* * * * *
Gia đ́nh tôi theo đạo Phật và di cư vào Nam từ năm 1954. Bố tôi là Ông Nguyễn Văn Thư, quê quán Hà Đông, làm trong ngành Tư Pháp. Lúc trước khi mất nước th́ làm Thẩm Phán tại ṭa Thượng Thẩm Huế. Sau biến cố 1975, gia đ́nh chúng tôi định cư tại Hoa Kỳ và bố tôi mất năm 2000 vào mùa Vu Lan Canh Th́n, thọ được 87 tuổi.
Lúc bé nhà ở Nha Trang, tôi c̣n nhớ là nhà có một cái tủ lớn làm bàn thờ chứa nhiều kinh sách Phật giáo trong pḥng thờ mà tôi vẫn thường lén lấy ra đọc trong lúc mùa hè rảnh rỗi. Qua Mỹ, tôi vẫn nhớ bố tôi hay nói chuyện về Duy Thức Học trong các bữa cơm chiều với gia đ́nh, rồi th́ lúc rảnh rỗi ông ta viết bài về Tịnh Độ Tông và Duy Thức Học để đăng trên các tạp chí Phật Học ở Mỹ và Canada trong khoảng 75s-90s. Thuở ấy tôi phục ổng lắm và biết là ông ta có kiến thức uyên bác về Phật Học... sau này tôi hiểu thêm là bố tôi là một học giả hơn là hành giả!
Bố tôi cũng như nhiều người khác, mong ước sau khi chết được văng sanh về cơi Cực Lạc của Đức A-Di-Đà. Ông mất vào dịp Vu Lan Canh Th́n năm 2000. Trong những năm cuối cùng của cuộc đời ông ta thường tụng Kinh Lương Hoằng Sám và Cực Lạc văng sanh. Ông ta ra đi nhẹ nhàng và tỉnh táo. Lúc đó ông bị chứng suy thận. Tôi c̣n nhớ chiều hôm thứ Sáu đó, ông ta và cả nhà vẫn đi ăn tiệm vui vẻ.. Đến đêm chủ nhật trước khi đi ngủ, ông c̣n vào pḥng cám ơn mẹ tôi đă chăm sóc cho ông kỹ lưỡng cả cuộc đời. Sáng sớm hôm thứ Hai, khi mẹ tôi vào pḥng thăm ông th́ ông đă ra đi với nét mặt b́nh thản. Người nằm thẳng đắp chăn lên ngực, mắt nhắm như đang ngủ ngoại trừ thân đă lạnh cứng. Trước đó không lâu, ông đă viết thơ để lại cho các con mỗi đứa vài hàng. Tóm lại ông đă chuẩn bị đầy đủ trước khi đi!.
Trong hai năm đầu:
Bố tôi an nghỉ tại một nghĩa trang Công Giáo, nơi mà ông cùng các ông bạn đă khổ công nghiên cứu, xem xét phong thủy địa lư để mua cho được chỗ tốt cả chục năm về trước. Tôi biết bố tôi chỉ thích để mả cho con cháu học hành chứ không làm giàu! Ấy thế mà tài phong thủy để mồ mả của ông ta có vẻ trúng lắm!
Cũng như bao gia đ́nh khác, gia đ́nh tôi cũng báo lên chùa và xin các sư tụng kinh văng sanh 49 ngày.
Tôi có một người anh rể thích tu thiền và nghiên cứu về tâm linh. Dạo trước anh đă từng là môn đệ cao cấp của phái Nhân Điện. Khoảng nửa năm sau khi bố tôi qua đời, anh ở xa về có ghé thăm mộ và trước khi ra về anh có nói với tôi như sau :” Bố vẫn c̣n ở đây, nghĩa trang này”. Tôi gục gặc đồng ư với anh ấy là bởi v́ trước đó vài tháng tôi cảm thấy bị hối thúc đi xuống miền Nam Cali để t́m một vị Địa Tiên.. Khi đến gặp mặt, ông ta chỉ tôi và nói là ba tôi thúc tôi đến đây để gặp ông ta. Nhưng rồi tôi cũng không có duyên tu hành với vị Địa Tiên này. Khoảng gần 1 năm sau, lúc đó tôi đang ở Oregon và mẹ tôi th́ ở Cali. Có một đêm tôi mơ thấy bố tôi về, h́nh giáng một ông già yếu đuối 87 tuổi, nét mặt buồn bă. Không nói năng ǵ, chỉ cúi xuống như kiếm cái ǵ ở dưới gầm giường trong căn pḥng cũ tùm lum sách vở của ông. Tâm tôi tự nhiên hiểu rất rơ là ông ta muốn tôi đem Kinh Lương Hoằng Sám để lên bàn thờ và đọc cho ổng. Điều lạ kỳ là sáng hôm sau khi tôi phone về Cali th́ mẹ tôi cũng xác nhận là đêm qua có mơ thấy bố tôi với h́nh dáng và y phục như thế. Thấy ổng buồn nên bà cũng buồn không muốn kể cho ai nghe. Trong thời gian đó mẹ tôi có một project lớn là mỗi ngày đọc chú Đại Bi và Văng Sanh cho ông …. Rất chăm chỉ và chẳng bao giờ quên! Thêm cả anh lớn trong nhà cũng tụng kinh cho ông ta nữa.
Độ hơn một năm rưỡi sau, trong một dịp cuối tuần về Cali thăm nhà. Buổi sáng thứ sáu hôm ấy, vào mùa thu khí trời mát lạnh lúc tờ mờ sáng khoảng 5:45AM, tôi đang sắp tỉnh dậy th́ thấy bố tôi về. Lần này th́ khác hẳn. Ông ta trẻ và đẹp trai như thời 55 tuổi trong trang phục của ông Thẩm-Phán màu đỏ. Ngoài ra từ đầu đến vai xuống tới tay đều có các sao màu xanh long lanh chiếu nhưng không được sáng lắm. Ông không nói ǵ cả, cũng không cười, chỉ im lặng. Tôi c̣n nhớ như in là tôi nắm lấy tay ổng dắt ra ngoài trời và nói :”bố ra đây chơi với con”. Cảm giác rất lạ kỳ, nhẹ như sương. Tôi với ông ta bay thấp là đà trên mặt đất. Rồi độ 20 giây sau th́ biến mất. Sáng ra tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi th́ bà ta cũng nói :” Có, có, mẹ cũng gặp bố đêm qua. Bố về vui vẻ và trẻ như lúc 50s”. Cho đến bây giờ, tôi vẫn c̣n nhớ giấc mơ ấy như mới đêm qua vậy.
Thế là cái giỗ nh́ của ông Thư vui hẳn lên! Gia đ́nh tụ họp đông đủ và chuyện tṛ vui vẻ … mọi người tin chắc là ông được giải thoát và đi đầu thai ở đâu rồi. Cực Lạc ư? Làm sao biết chắc? có thấy ổng nói ǵ đâu? Nhưng mọi người vẫn vui vẻ và từ đó về sau hằng năm đến ngày giỗ, gia đ́nh vẫn tụ tập lại như thường lệ nhưng không c̣n ai gặp ông ta trong giấc mơ nữa hết … cho đến 2008. Sau khi tôi chọn con đường tâm linh cho chính ḿnh!.
Hè 2007 là bước ngoặc cho cuộc đời của Viễn Lưu tôi. Tôi lúc đó job thơm, vợ đẹp, gia sản đủ cả … nhưng tôi đă thấy chán cuộc đời tạm bợ này nên xin nghỉ làm để được tự do truy t́m một đời sống tâm linh vĩnh cửu. Vào dịp Noel 2007, Cha Vĩ Kiên (Thầy Tám) qua thể xác của Bạch Sĩ đến thăm và ăn trưa với tôi. Thầy Tám nói: “Con đă đến ngày giờ. Nay th́ chỉ lo tu thôi. Mọi chuyện đă có ta lo hết.”, sau đó các Thầy Tổ khác cũng đến nói : ”Bảo Lộc, duyên nay đă đủ, hăy tự ḿnh bước vào.”, v.v.. Tôi cũng đi theo thử coi sao chớ chưa thật ḷng 100% và sau đó th́ được cho trả nghiệp đời! Nhưng đổi lại th́ có bạn tu và được Thầy Tổ độ cho tu! Qủa thật, “thế gian huyễn cảnh tiếc làm ǵ”.
Vào khoảng tháng giêng 2008, vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo tại Elk Grove, Cali.., Bạch Sĩ qua nhà tôi chơi lúc gần 9 giờ tối. Hai anh em đang ngồi nói chuyện th́ cha Vĩ Kiên đến. Tôi nhờ Bạch Sĩ hỏi về bố tôi cùng 2 ông chú nay ở đâu? Bạch Sĩ im lặng như thiếp đi một vài giây rồi mở mắt ra nói :”Em được cha dắt đến một chỗ … ba anh đang ở với một nhóm người và tu ở đó. Em thấy ba anh mặc đồ xám, đang lấy tay vóc nước uống ở bờ suối”. Tôi hỏi : “Trông ông ta thế nào, già hay trẻ?”. Bạch Sĩ trả lời :” Em thấy ổng khoảng 50s!”..
Tôi nói :” Thế c̣n 2 ông chú”. Bạch Sĩ trả lời :”Em không thấy, em chỉ thấy ba anh.”.
Thấm thoát rồi lại đến ngày giỗ thứ 8 của ông Thư, năm 2008. Năm nay tôi nhờ Thầy Tám xin phép và dẫn ba tôi về ăn giỗ. Thầy Tám nhận lời. Đến hôm giỗ, Bạch Sĩ gọi điện thoại cho tôi và nói là có bài thơ của cha tôi, nhưng thật ra là của vị nào thay mặt Thầy Tám dắt ba tôi về nhà v́ Thầy Tám hôm đó bận. Bài thơ khoán thủ như sau:
Nguyễn sa trần nay được nhớ ghi
Văn vẳng mùi hương chẳng dám khi
Thư kia một thời vang tiếng
Ngự ngay trung giới nay viếng thăm nhà
Trong ngoài nay ngày giỗ cha
Tâm cha thanh nhẹ độ tha bởi trời
Bạn xưa nay cũng được mời
Hiền tâm tu đạo ơn trời nhớ ghi.
Thơ Thầy Tám cho giỗ bố hôm 08/21/08
Giỗ Ông Thư năm 2008 thật là vui vẻ. Mọi người trong nhà tin là ổng về chơi với bạn ..... câu chuyện Bạch Sĩ gặp ông bên bờ suối, đang ở chỗ tu học v.v.. được đem ra bàn th́ có người bán tin bán nghi ... nào là trung giới là đâu ? ở chỗ nào ? th́ cũng chẳng ai biết ... và cũng chẳng cần thiết ... v́ mọi người lo thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn tại nhà. Dĩ nhiên thức ăn gồm có những món ăn Tàu mà Ông Thư vẫn thích lúc c̣n sống !.
Giỗ Thứ Chín của Ông Thư, 2009.
Năm nay có chuyện đặc biệt nên Giỗ thứ 9 được đánh đậm !. Năm nay tôi lại xin Thầy Tám dắt ba tôi về thăm nhà nhưng c̣n xin thêm là nếu có thể được th́ cho ba tôi nói vài lời với gia đ́nh. Kỳ này tôi xin sớm cả tháng và câu chuyện kỳ diệu đă xảy ra kéo dài cả tuần lễ trước và sau ngày giỗ bố tôi. Xin mời các bạn theo dơi chi tiết câu chuyện như sau :
Aug/18/2009 :
Vào đêm thứ ba, Aug/18, lúc 10 giờ tối, Bạch Sĩ và tôi đang ở trong chợ Target. Trong lúc đi bộ Bạch Sĩ nói : « Hồi năy em thiền lúc 8 giờ tối th́ có người âm đến gơ cóc cóc sau đầu nhưng không biết là ai, không nói chuyện được. ». Tôi mới nói : « Chắc là bố anh » rồi tôi mới kể cho Bạch Sĩ về lời xin của tôi.
Aug/19/2009 :
Hôm sau khoảng 9 giờ tối, đang lúc ăn cơm th́ người âm lại đến. Tôi khấn rằng nếu là bố th́ xin đợi một lát sau khi cơm nước xong rồi hăy vào. Quả nhiên sau khi hai anh em ăn cơm xong, pha trà ngồi nghỉ th́ cha Vĩ Kiên đem bố tôi đến..
Sau đây là cuộc đối thoại giữa bố tôi và Bạch Sĩ lúc 10 giờ tối :
- Cậu cứ viết xuống đi.
- Kính chào bác
- Chào cậu, tôi có vài lời gởi nhắn nhủ mấy thằng con trai. Hôm nay vui quá, may mà gặp cậu, tôi có thể tâm sự vài lời.
- Ủa, tại sao con lại nói chuyện được với bác vậy?
- Tại v́ cậu đă hứa là cho mời tôi đến. Vui quá. Đă lâu rồi tôi không được nói chuyện với người thân. Tôi nhớ bà nhà tôi qúa. Không biết bà ấy c̣n nhớ đến tôi không?
- Bác cứ nói đi, sao vậy? bác xúc động à?
- Không, tôi thật là bùi ngùi, nhớ gia đ́nh quá. Nhớ mấy đứa con. Con Loan bây giờ sao rồi? (Bạch Sĩ hỏi anh Lộc, anh nói chị Loan bắt đầu tu)
- Ừ tốt lắm, mấy năm nay tao nhớ qúa.
- Bác ơi, bác bây giờ sao rồi? bác có thể nói cho chúng cháu nghe được không?
- Thưa cậu, tôi từ lúc ra đi đến giờ cũng đă mười năm rồi. Nhờ lúc trước tôi có tu, cho nên được bên trên đưa đến một nơi rất tốt, và từ đó đến giờ tôi được sống b́nh an và tu hành đều đặn
- Bác, có phải là trung thiên thế giới không? có phải là chỗ mà đức Di Đà dắt con đến lúc trước, cách đây hai năm gặp bác?
- Tôi đâu có thấy ông Di Đà đâu? Tôi chỉ biết là khi đó ông Tám dắt hồn cậu đến thăm tôi. Lúc đó tôi đang ở cạnh một con suối nước, rửa mặt. Vui quá cậu ơi, thật là vui, tôi sắp được văng sanh. Đến hết năm nay tôi sẽ được măn hạn và được văng sanh.
- Chúc mừng bác, bác có nói bác đă tu hành tinh tấn gần mười năm qua. Bác cho biết là gia đ́nh bác có nên làm ǵ để giúp bác không? V́ cha Vĩ Kiên nói là nhờ sự tu hành của các con, cho nên có giúp đỡ bác một phần nào.
- Ừ, th́ tôi cũng biết vậy. Các con nó tu hành rất có phước cho cha mẹ. Tôi muốn gởi lời cám ơn.
- Bác, làm thế nào mà bác được về dự giỗ sớm như vậy, bác có thể cho cháu biết được không? và làm sao mà bác được vào nhà và nói chuyện với cháu?
- Cậu biết đó, tôi được ông Tám đến báo là năm này cho tôi đi về thăm gia đ́nh sớm hơn mọi năm, và cách đây hai hôm là tôi được dẫn đến nhà cậu, khi đó cậu đang thiền. Tôi có về nhà. Tuy không nói chuyện được với ai, nhưng tôi cảm thấy rất vui.
- Bác, mời bác dùng trà!
- Ừ, cám ơn cậu. Cậu tốt qúa! Tôi muốn nói nhiều lắm cậu ơi, nhờ cậu ghi cho, cám ơn cậu.
- Dạ, bác khách sáo qúa, không có sao đâu bác ơi. Cám ơn bác
- ÀÀÀ, trà thơm qúa, cám ơn cậu. Cậu biết không, vừa rồi ông Tám đến nhắn là cậu và thằng Bảo đang chờ. Cho nên tôi vội đến gấp, cũng nhờ ông thổ thần cho vào, may qúa, tôi vui qúa, thấy thằng Bảo ngồi thiền tôi thấy mặt mày sáng lạng! tôi vui qúa.
- Dạ bác nói Bảo là có phải Bảo Lộc không?
- Ừ th́ nó chớ ai.
- Bác, bác có muốn nhắc nhở ǵ với người gia đ́nh không?
- Ừ th́ tôi …
- Bác nè, bác cứ nghỉ ngơi một chút đi, mời bác dùng thêm trà.
- Ừ, cám ơn cậu, cậu uống đi, nói thằng Bảo uống.
- Bác, bác, vui qúa bác. Con mỏi tay qúa, cho nghỉ chút. Bác, con xin chúc bác mấy ngày đến đây được vui chơi với gia đ́nh. Chúc bác hết năm nay được văng sanh.
- Tôi cám ơn cậu.
- Kính thưa bác, anh Lộc xin hỏi bác có gặp ông chú không? bác có ǵ nhắc các con không và có muốn các con làm ǵ cho bác không??
- Ôi, tôi đâu biết nhắc ǵ. Tụi nó tu th́ phước nó hưởng, chớ tôi đâu ép.
- Bác, Anh Lộc hỏi mười năm qua bác làm ǵ ở trển? và bác tại thế có người bạn tên Nghiêm Xuân Nam, bác có muốn nhắc ǵ anh không?
- Vừa rồi cậu hỏi những ǵ? À được rồi. Cậu nhắc mấy đứa lo tu hành và nhắc là cho tôi trái ổi, trên đây không có ổi, tôi đôi lúc c̣n thèm đồ ăn, nhất là các trái cây tươi. Cậu nói ǵ, à ông Nam à, th́ cho tôi gửi lời thăm ông ấy. Chắc ông ấy già rồi nhỉ? Không biết ông ấy tu hành thế nào rồi? Ôi nhiều cái tôi muốn nói với cậu mà không biết nói sao cho được. Này cậu, nhắc bà nhà tôi niệm phật nhiều nghe cậu. Tôi mong bà ấy mà được lên đây th́ khoái.
- Bác, bác có ǵ nhắc anh Lân, anh Hùng không?
- Này, thằng Lân nó sao rồi? Sao thấy nó giống như người mất hồn thế?
- Sao bác nói vậy, anh ấy đang tu và chắc là có chuyện đang suy nghĩ. Con gặp ảnh trước đây, anh ấy OK mà bác.
- Ừ tôi mong vậy. C̣n thằng Hùng, bác chúc, bố chúc con nhiều may mắn. Cố gắng vươn lên đi con, mày c̣n trẻ lắm.
- Bác, con xin cám ơn bác.
- Này, tôi thấy cậu có vẻ mệt lắm rồi thôi th́ cho phép tôi đến bữa khác nghe cậu.
- Bác, …. Thăng
Sau đây là bài thơ cha Vĩ Kiên tặng bố tôi:
Gặp gỡ vui tươi cùng chung hưởng
Đạo trời mau tu được ban thưởng
Trần gian, Tiên cảnh cách nhau xa
Ḷng thành quyết chí vượt về nhà
Chúc ông Thư, thời an hưởng lạc
T́nh trời ban bố đạt tánh không
Văng sanh Cực Lạc ngày đă định
Vạn chúc nơi ông Tịnh Cơi Đà
QT: Vĩ Kiên, 08/19/09
Aug/22/09: Ngày giỗ ông Thư.
Các con có bài thơ sau tặng bố:
Hăm hai tháng tám giỗ Bố Thư
Kỷ Sửu thấm thoát chín năm dư
Nhờ ân trời độ ngày đă định
Văng sanh Cực Lạc nhất Bố Thư
KB: Con Lộc (Viễn Lưu) 08/22/09
Năm nay Kỷ Sửu, giỗ bố tôi vui hẳn hơn mọi năm. Mẹ tôi ngoài các con trai gái lại c̣n được gặp mặt chắt gái mới sanh, các cháu San và Sơn đều tề tựu về đông đúc, ồn ào và vui vẻ đến nỗi bố tôi nói qua Bạch Sĩ : “Hôm giỗ, nhà ồn ào quá, tôi không vào được …” Tôi hiểu là ổng không chịu nổi cảnh ồn ào nên không muốn vô và v́ thế đâu có nghe tôi khấn bài thơ tặng ông ta!.
Aug/23/09:
Chủ Nhật vào lúc 6PM, các anh em sắp sửa đi ăn tối tại quán Sài G̣n th́ Bạch Sĩ từ Elk Grove gọi cho tôi ở San Jose nói là Bố Thư nhờ Bạch Sĩ gọi điện thoại cho tôi để nói lời cám ơn các con và ông ta rất vui vẻ.
- Bạch Sĩ: “Bác có lời ǵ cho anh Long không?”
- Bố Thư: “Thằng Long hả? bảo nó đi theo thằng Lộc mà tu”.
- Con Lộc hỏi: “Bố có nhận được bài thơ không?”
- Bố Thư: “Cám ơn các con.”
- Tôi biết là ông ta chưa nghe nên nói Bạch Sĩ lấy giấy bút ra viết và đọc cho ổng nghe.
- Nghe xong, ổng hỏi :” thằng nào làm bài này đấy”
- Bạch Sĩ: “Dạ anh Lộc.”
- Bố Thư: “Ừ hay đấy.”
- Tôi nhắn Bạch Sĩ nói với ổng là xin ổng cho các con một bài thơ. Lúc khác cũng được, không cần ngay bây giờ
- Bố Thư nói: “Ờ được, hôm nay tôi không chuẩn bị.”
- Bạch Sĩ nói là bác Thư sẽ c̣n ở đây một tuần.
08/27/2009:
Ông Thư lại đến và nhắn là muốn các con hỏa táng xác bố rồi đem đổ ra biển để bố đi nhẹ nhàng hơn. Tôi tŕnh bày ư kiến với anh cả trong nhà nhưng ư kiến bị cực lực phản đối. Tôi có khấn với bố tôi là nếu bốc xác th́ có thể ảnh hưởng đến sự phú qúi cũng như sự học hành của con cháu trong nhà v́ e rằng mồ mả bị động. Sau đó th́ không c̣n thấy bố tôi đ̣i hỏi ư định này nữa.
08/29/2009:
Ông Thư về và nhắn qua Bạch Sĩ như sau:
1. Khi nào thuận tiện th́ nhờ các con tặng cho bố vài biến kinh A Di Đà tiếp dẫn, c̣n nếu được th́ nhờ chư tăng tụng vào dịp lễ Vu Lan th́ càng tốt hơn. Các con được báo hiếu và tôi cũng được nhẹ nhàng đôi chút.
2. Tôi được thấy mặt mọi người trong gia đ́nh và các cháu, tôi thật là hạnh phúc. Tôi cầu nguyện cho mọi người trong gia đ́nh được b́nh an. Tôi đă măn nguyện lắm rồi.
3. Trước khi tôi đi văng sanh th́ tôi sẽ báo mộng cho con cái trong nhà. Thế nào tôi cũng có cách. Tôi hy vọng sẽ được về nhà một lần nữa để thăm gia đ́nh trước khi văng sanh.
Và sau chót là bài thơ bố tôi tặng cho gia đ́nh:
Bài Thơ Từ Bên Kia Thế Giới
Đời người thắm thoát đă c̣n đâu
Như mộng vừa tan vội âu sầu
Lắm lúc t́nh thương chôn thật kỹ
Vỡ lẽ trần gian chỉ tạm thôi
Ơn người tôi giữ chặt trong tôi
Đến lúc ĺa xa lệ như rơi
Dạo chơi gia đ́nh chơi một chặp
Để rồi tái tạo khắp càn khôn!
KB: Nguyễn Văn Thư, 08/29/09
Giọng thơ bố tôi nay đă đổi nhiều, không c̣n nét quan liêu ngày xưa nũa mà thay vào đó thật mềm mại, t́nh cảm và nhẹ nhàng. Tôi thật sự mừng cho Bố Tôi. Ông ta đă Măn Nguyện được đi Văng Sanh Cực Lạc.
Phần Kết:
Thưa các bạn, Viễn Lưu xin tóm lược vài điểm chính trong bài này như sau:
1. Sau khi chết (sau gần 2 năm), nhờ có công tu lúc c̣n sống nên bố tôi được đưa đến một nơi (trung giới) rất tốt để được tu học tiếp tục. Bố tôi phải tu gần 7 năm mới đưọc măn hạn có tên văng sanh Cực Lạc. Vậy có nghĩa là ông ta phải học, thi đậu đủ điểm th́ mới được văng sanh. Chung quy, mỗi cá nhân phải tự tu và hội đủ tŕnh độ tâm thức th́ mới được văng sanh Cực Lạc. Chớ chỉ mong chờ con cái cúng cầu Siêu làm phước, hoặc nhờ chư Tăng Ni tụng kinh dùm, không đủ!
2. Trong 2 năm đầu, bố tôi bị mờ mịt và phải tự giải quyết lấy nghiệp lực của ḿnh. Lúc này là lúc mẹ tôi và anh tôi hằng ngày tụng kinh chú Đại Bi và Văng Sanh cho ông.
3. Con cháu tu hành rất là có phước cho cha mẹ. Ngược lại, con cháu làm điều thất đức th́ cũng tổn hại đến âm đức tổ tiên.
4. Chuyện chính các con tụng kinh hay nhờ các Chư Tăng Ni đức hạnh đầy đủ để tụng văng sanh cho người quá cố trong dịp Vu Lan là dịp tốt để tỏ ḷng hiếu thảo và giúp người quá cố cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
5. Ngày nay, văng sinh Cực Lạc rất hiếm mà tái sinh cũng rất lâu theo lời Cha Vĩ Kiên. Cho nên lúc c̣n sống nên gắng tu để may ra c̣n được về trung giới tu tiếp khi chưa đủ điểm văng sanh Cực Lạc.
6. Tiếp xúc với người quá cố có thể được nhưng không phải chuyện dễ. Nên đề pḥng dễ bị lừa gạt.
7. Khi người quá cố cần chuyện ǵ hay có tin vui th́ thường về báo mộng cho người thân trong gia đ́nh. Người thân nên giữ ǵn thanh tịnh để việc tiếp xúc được dễ dàng hơn.
8. Các Thổ Thần hay Thổ Địa là chuyện có thật. Chớ nên đùa dỡn khinh thị mà mang tội bất kính! Nên thành tâm cúng và kính trọng Thổ Thần cho chu đáo.
Viễn Lưu xin chân thành cảm tạ ḷng từ bi cứu độ vô lượng của Thầy Tám và sự giúp đỡ tận t́nh của Bạch Sĩ.
Viễn Lưu và Bạch Sĩ xin kính chúc độc giả mùa Vu Lan 2009 b́nh an và xin cầu chúc cho những ai mà trước giờ c̣n thiếu sót t́nh hiếu thảo với cha mẹ tổ tiên sẽ mau kịp thời thức tỉnh và sửa đổi..
Mọi thắc mắc xin email về: vienluutd@yahoo.com.
Kính Bút,
Viễn Lưu.
|