nhanduc80 Hội viên
Đă tham gia: 08 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 62
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 15 December 2009 lúc 8:12pm | Đă lưu IP
|
|
|
Mời anh em thưởng thức một bài đăng trong báo KHBH trước 75:
(trích Khoa học huyền bí số 1A-1975)
Cơi vô h́nh
(Nhân “lời kính cáo bạn đọc) của KHHB số K1/74: “Nên bỏ hay không phần giả truyện” tức là những truyện bịa đặt…”)
NHIỀU CHUYỆN NÓI RA KHÓ TIN LẮM NHƯNG CÓ THẬT – Trọng Mạc
Thảo mộc có t́nh cảm không?
“Thần cây Đa, ma cây Gạo”, người lớn vẫn bảo lũ học tṛ tḥ ḷ mũi xanh chúng tôi hồi xưa như thế để đừng bén mảng đến các gốc cây ấy kẻo thần hành ma trêu. Hồi đó tôi nghĩ rằng: Thần, Ma dùng các cây đó làm chổ ẩn náu, nhưng bây giờ qua những truyện sắp kể dưới đây, tôi nghĩ rằng không phải thế, mà cây Đa, cây Gạo sống lâu ngày sẽ thành thần, thành ma v́ cây cỏ cũng có cảm giác hay nói rơ hơn cũng có “linh hồn”.
Dưới đây là những chuyện có thật trăm phần trăm.
Cây để tang
Hồi tôi chừng 6 tuổi thấy ông ngọai tôi cham nom chậu cây “Khế Tầu” quả bằng ngón tay rất mập, chín đỏ chứ không vàng nghệ như khế thường, an ngọt lắm, và một cây mận thực sai quả. Hai cây này được ông tôi quư lắm, vun bón hàng ngày, mổi buổi chiều cụ bắc ghế cạnh hai cây đó để uống trà, đọc sách. Xin nói thêm là vườn nhà tôi nhiều cây lắm: mít, na, nhăn, vải, đào không thiếu ǵ.
Lúc ông ngọai tôi mất, cậu tôi đă cẩn thận cho tất cả vườn “để tang” bằng cách lấy vôi quét một ṿng thân cây rồi lại lấy vải ta xé làm khăn quấn cho chúng.
Thế mà một tháng sau, cây mận to và cây khế Tầu trong chậu vẫn nằm y nguyên chổ củ, vẫn được chăm nom như trước, cả hai đều tự nhiên héo lá dần rồi chết, chúng tôi tiếc ngơ tiếc ngẩn hai cây đó. Tại sao những cây khác không chết mà chỉ hai cây này ?
Truyện cây cỏ lại có t́nh cảm thực là chuyện “huyền” hoặc “giả truyện” không có đă có ai nói ra chưa mà tôi dám kể lại, liệu quư bạn đọc tin được không ?
Cây xin tu
Trong tập “ Hư Vân, lă Ḥa thượng” cụ Chánh Trí dịch, tôi có đọc đọan này:
“Phía Tây cửa vào chùa Nam Hoa ở Tào Khê có một cây Chương cổ, không ai biết bao nhiêu tuổi, cao ngất nghểu, chu vi nửa trượng. Năm Nhâm Ngọ lúc đan giới mùa Xuân, có một hành giả đến xin thọ Tỳ kheo giới. Trước ngày giới đàn, hành giả phục dịch rất ân cần. Lúc giới đàn viên măn, bỏ cả cà sa, giới cụ, hành giả đi đâu mất, t́m không ra.
Năm Quư Mùi, lúc đàn giới mùa Xuân sắp măn, người ấy đến nhập mộng xim lănh giới điệp năm trước. Trách hỏi đă bỏ đi đâu, người ấy đáp không đi đâu cả mà vẫn ở chung với Thổ Địa.
Thức giấc, Ḥa Thượng mới nhận ra là thầy cây Chương đă cầu giới bèn cho thiết lễ cúng thần tại gốc cổ thụ và lấy phái điệp ra đốt.
Tại chùa Thiên Ấn Quảng Ngăi.
Ḥa Thượng Giác Tánh đang nhập định. Một vị “Thần cây Cọng” đến xin Ḥa Thượng quy y để được nương tựa trong chùa, ủng hộ cảnh Già Lam. Vị thần khẩn khỏa Ḥa Thượng nhận lời vỉ chỉ sáu ngày nữa cây Cọng sẽ chết.
Sáng hôm sau, Ḥa Thượng làm lễ quy y và viết lên phái điệp” “Lănh sơn Mộc Cọng chi Thần Pháp Danh Ấn Chứng” trước mọi cặp mắt của tăng chúng. Quả nhiên sáu ngày sau một trận gió lớn làm đổ cây Cọng. Ḥa Thượng cho làm bài vị thờ trong Chùa thường gọi là Thần cây Cọng.
Cây thành Thần
Bạn tôi, anh Lê văn Thụ, nguyên Quận trưởng Ḥan Long (Bắc Việt) vừa kể tôi nghe một chuyện thực rùng rơn:
Hồi anh ở Sơn Động, thuộc tỉnh Bắc Giang, giang sơn của đồng bào thuộc sắc tộc Cao-Lan, dười quyền cai trị của Tri Châu Đèo Văn phủ và chánh tổng Vinh Khương, anh được ông này cho biết có một khu rừng toàn cây “lát” và bảo anh nên xin phép khai thác. Sau khi đă được kiểm lâm địa phương cấp giấy tờ, anh giao việc đó cho Chánh tổng. Dan chúng đều cản ngăn, nói rằng khu rừng đó thiêng lắm từ xưa không ai dám động đến v́ trong đó có một cây “lát chúa” đă thành thần, không biết bao nhiêu tuổi rồi, gốc to đến 8 người ôm mới xuể. Nhưng chánh tổng bất chấp cứ cho hạ. Cây gỗ khổng lồ thế mà khi đỗ lại đổ rất chậm, từ từ phát ra những tiếng như rên la, như than khóc, chính tai anh Thụ nghe thấy đến phải rùng ḿnh, giợn tóc gáy…rơi lệ ! Linh tính báo trước một tai họa sẽ đến chẳng bao lâu ǵ và quá thực đúng như thế. Chỉ nội một tuần sau, cả một vùng chung quanh cây “lát chúa”, dân chúng đều bị “lên đậu” mà những mụn đậu lại đen biếc như hột mồng tơi chín ! Nguy rồi ! Lập tức chánh tổng bàn với anh mời thầy mo và Cô-then Váy (váy tiếng cao lan có nghĩa là đẹp) cúng lể tạ tội cới thần cây Lát chúa bằng thuốc phiện, 3 con lợn và nhiều phẩm vật khác nữa. Dân chúng được thóat nạn “đậu” nhưng chính anh Thụ th́ bị hao tài: 10 trong số 20 con trâu của anh tự nhiên bị “tháo dạ” rồi đứng nhỏ răi, gục xuống chết.
Anh Thụ bèn bảo chánh tổng Vĩnh Khương gọi người đến bán cây “lát” đó đi. Người mua được gổ kéo ra suối cho xuôi về Chũ cách đó chừng 40 cây số: đến một khúc suối nọ, cây Lát tự nhiên trôi ngang vào một vũng rộng tựa như cái đầm, rồi chỉ một đêm biến mất, không ai t́n ra dấu vết nữa !
Chuyện con Vọng
Chuyện cây cỏ có t́nh cảm đă khó tin rồi mà chuyện “con Vọng” hơn cả sự thật, và sự thậy chưa chắc đă thật bằng.
Con chim bồ các (cũng có tên là chim khách) hễ kêu trước nhà là y như có khách xa đến. Chim lơn kêu eng éc là báo tim điềm không lành. Quạ đen, qua khoang, đă bị các cụ liệt vào “ác điểu” hễ bén mảng đến gần nhà mà “qua, quạ” là liền được sơi gạch đá để các cụ bà phải “b́nh an hóa” tiếng kêu của chúng:
Quạ quạ Thiên Hạ Thái b́nh Giờ sinh ra Quạ.
Rồi cú rúc, thế nào chổ nó đậu cũng có người đang bịnh và sẽ bịnh nặng thên để về chầu tổ” “Cú nḥm nhà bệnh mà” !
Tiếng kêu của các lọai chim đó không ai là không biết duy có tiếng kêu sương của “con Vọng” là rất it người nghe nói đến và chẳng hiểu nó là cái tiếng con vật ǵ ?
Xin viện cái tuổi gần 72 của tôi để thưa cùng quư bạn đọc KHHB rằng” “con Vọng” có thực.
Hồi c̣n nhỏ, tôi luôn luôn sát cạnh bà ngọai tôi đă gần 70 tuổi. Đêm đêm cụ thường ngồi, ít ngủ. Có đêm tự nhiên cụ lẩm bẩm:”Lại Vọng kêu rồi ! chẳng biết ai đau ai chết đây ?” Thế rồi sáng hôm sau mấy cụ bà quanh nhà tôi liền sang hỏi bà tôi:”Đêm qua bà có nghe “Vọng” kêu không ?”
Như vậy rơ ràng chẳng những chỉ một ḿnh bà ngọai tôi mà vô khối các bà khác cũng nghe thấy “con Vọng” đem hôm qua. Nhưng có điều rất khó nói là chỉ các cụ bà mới nghe thấy chứ các cụ ông dù già 70, 80 đi nữa cũng không hay biết ǵ cả.
Con Vọng là tiếng kêu sương giữa trời trong đêm khuya, tựa như tiếng sáo diều ng̣ai Bắc vẫn thả ban đêm nhưng nghe lại nỉ non, rùng rợn như khóc như than đến nỗi da gà.
Truyền rằng người chết lúc đang “thở hắt ra” có một “đốm lửa xanh thóat ra khỏi xác, chui qua nóc nhà bay vọt lên trời rồi đó “con Vọng” nổi lên thế là nhất định vùng đó có người chết. Nhưng chỉ ban đêm thanh vắng mới nh́n thấy đốm lửa xanh và nghe tiếng “con Vọng” kêu.
Thực quả là “giả truyện” nhưng lại có thật hễ bà ngọai tôi đă nghe thấy là tất cả các cụ bà trong xóm cũng đều nghe thấy cả. Đó là chổ bí hiểm, khó nói khó bàn và khó tin !
Ma ám
Đây là chuyện tôi được nghe hồi c̣n đi học Cây Cầu Dát cạnh nhà thương Hải Dương nổ itiếng là dữ, lắm ma quỷ. Chúng đă hiện lên thành người để nhát dân chúng, đă d́m chết một học sinh lớp Nhất trường Pháp Việt gần đó. Nhưng cụ Tráng Mọt làng tôi lại coi thường những ma quỷ. Đêm khuya cụ vvẫn ngồi câu ở trong bụi sậy bờ sông gần chân cầu.
Có một đêm thực khuya, cụ nghe rơ tiếng 2 người đàn bà nói chuyện với nhau: một người chào từ biệt để đi nơi khác, người kia hỏi lại th́ được trả lời:”Trưa mai, quá ngọ, sẽ có người đội nón sắt đến đây để chịu thay thế cho tôi”.
Hôm sau, cụ Mọt ra ngồi câu ngay từ sáng ở đúng chổ đó. Quá trưa, một người đàn bà đội cái chảo gang trên đầu để tránh nắng xăm xăm bước xuống bến rồi cứ thế lội thẳng ra măi, ra măi, nước ngập thắt lưng, ngập bụng, nước lên đến ngang ngực th́ cụ Mọt vội nhảy xuống níu lại để kéo lên rất vất vả v́ người kia không chịu vào.
Đặt người kia dưới bóng cây, cụ Mọt lay gọi, phun nước lạnh vào mặt giựt tóc mai, hồi lâu người đó mới tỉnh. “Ủa ! Tại sao tôi lại nằm ở đây ?” Rồi chi ta kể lại: “Rơ ràng la khi bước xuống bến tôi trông đúng là cầu ao nhà tôi, lũ con tôi ùa ra, đứa đ̣i quà, đứa dắt tay tôi vào nhà, tôi không rơ nhà tôi không sai chút nào !”
Đó là truyện “ma ám, ma dủi: không biết cói ra bà con cô bác có tin được không ?
Dùng sức mạnh cửa tư tưởng tạo nên một đứa trẻ
Truyện này tôi nghe ông Nguyễn Hũu Kiệt thuyết tŕnh về đề tài “sức mạnh của tư tưởng” tại chi bộ Kiêm Ái Thông thiên học, 380 đường Phan Thanh Giản:
Một người đàn bà Âu Tây, nghe những truyện huyền bí bên Tây Tạng nhất định sang tận nơi để t́m hiểu, nghiên cứu học hỏi cho thật tường tận, cặn kẽ và rồi bà ta đă “đắc pháp”.
Bà bèn dùng “sức mạnh tư tưởng” của bà để tạo nên một cô bé dùng vào việc sai bảo vặt.
Đứa bé từ một ‘điểm tư tưởng” của bà thành h́nh dần dần rồi lớn lên, sai bảo được việc. Có điều là đứa trẻ đó thông minh quá, nó không chịu làm theo những việc già mà nó xét đóan là không công bằng là vô lư.
Tính nết đó làm bà chủ tiệm bực ḿnh, lại định dùng “sức mạnh của tư tưởng” để làm tan biến nó đi. Lúc đầu bà định làm nhanh làm gấp nhưng gặp một sức phản ứng thực lạ lùng, có thể lật ngược thế cờ làm bà chết về tay con bé được. Thế là bắt buộc bà phải từ từ lại ngày này qua tháng khác, dùng “sức mạnh tư tưởng” làm “bé” nó đi dần dần đến tan biến hẳn.
Truyện khó tin, nhưng có thật, có ghi rơ trong sách vở hẳn hoi. Nhưng vô lư không “ Xin để quyền cho chư quư bạn đọc.
|