Tác giả |
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 1 of 33: Đă gửi: 01 July 2004 lúc 5:49am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào các bạn!
Thấy Diển Đàn của ta hôm nay màu sắc vui quá! DaoTran muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện về thế giới vô h́nh các bạn có muốn đọc không ? Câu chuyện DaoTran sắp kể ra đây đă được Bà Ngoại của ḿnh kể cho nghe thưở c̣n bé xíu...
QUỶ RANH
Câu chuyện xảy ra vào Năm 1920 ở vùng Tân B́nh thờI Pháp thuộc .Có vợ chồng Chánh Cai Tổng Nguyễn Văn Hưng là một chủ điền rất giàu có nhờ tính keo bẩn và bóc lột những Tá điền nghèo khổ. Ông Cai Tổng có gần 5 trăm mẫu ruộng cho Tá điền thuê làm lúa một vụ, đến mùa thu hoạch th́ Cai Tổng Hưng đi xe ngựa cùng tùy tùng hơn 10 ngườI trang bị súng ống đến từng nhà Tá điền thu lúa vừa gặt xong. Dù được mùa hay thất, mỗI Tá điền cũng phảI nộp cho đủ số lúa quy định. Tính keo bẩn tham lam của Cai Tổng Hưng làm cho mọI ngườI dân Tá điền quanh vùng đều ta thán.
Cai Tổng Hưng có một cô con gái ông hy vọng sẽ kén rể chọn được nơi môn đăng hộ đốI giàu có không khác gia đ́nh của ông, nên ông từ chốI tất cả các mốI mai cuả những gia đ́nh quanh vùng đến dạm hỏi con của ông.
Cô Bạch có nhan sắc mặn mà đến nổI các trai làng đều ngẩn ngơ mỗI khi cô theo Cha Mẹ đi lễ hộI Đ́nh trong làng.
Trong nhóm trai tráng trong làng có Hai B́nh là một thanh niên có chút học thức nhờ trước kia cha mẹ của anh ở trong Phủ Chợ Lớn buôn bán vớI Hoa Kiều. V́ làm ăn thất bạI nên Cha Mẹ của Hai B́nh bị bạn hàng giang hồ quỵt nợ, sau cùng phải bán cả nhà đất rồi về vùng này làm ăn! Hai B́nh thấy cô Hai Bạch đẹp, nước da trằng trẻo trong ḷng rất yêu thích nhưng ngặc gia đ́nh của cô quyền quư nên không dám ước mơ, v́ Cha Mẹ của B́nh cũng mướn ruộng của Cai Tổng Hưng.
Nhằm dịp lễ ngày 17 tháng 12 năm 1920 cúng Kỳ Yên nơi đ́nh Thần , buổI chiều có hát Chầu vở tuồng “ Tiết Đinh San Cầu Phàn Lê Huê” làm vui cho Thần Hoàng nên gia
đ́nh Cai Tổng Hưng đến dự, thấy cô hai Bạch người trong làng ai nấy đ ều trầm trồ khen ngợI, cô đ ưa mắt nh́n quanh bắt gặp đôi mắt sáng đầy cương nghị trên gương mặt thanh tú của hai B́nh, bất giác cô cảm thấy có cái ǵ làm cô rúng động trong ḷng, cô nghĩ thầm nơi đây ḿnh chưa từng gặp ngườI nào có đôi mắt “l ạ” như thế! Suốt buổI hát chầu tạI sân đ́nh cô không quan tâm đến kép đào đang diển tuồng mà thỉnh thoảng quay lạI phía sau t́m kiếm ánh mắt kỳ lạ ấy! Bà Cai b́nh phẩm cô đào chánh đang diển tuồng cô Bạch chi ừ hử mà không nói ǵ vớI
mẹ tâm hồn của cô bây giờ đang ở phía sau kia! Ḷng cô bây giờ thấy ḿnh bận rộn làm sao ấy! Kể từ khi gặp ánh mắt kỳ lạ cho măi về sau này cô không quên được chàng trai ấy!
Hôm cô đi Tỉnh Chợ lớn về nhằm lúc trờI mưa đường lầy lộI, tên nài đánh xe cho ngựa đi ṿng tránh vủng nước nên bánh xe ngựa bi mắc lầy ngập quá nửa, mưa càng lúc
càng to dần cô bị ướt run cầm cập, bấy giờ Hai B́nh đang cày mảnh ruộng gần đó thấy vậy bèn đến giúp tên
nài đánh xe đưa lên khỏI chổ lún. Tuy Bị lạnh rung lẩy
bẩy nhưng cô hai Bạch thấy chàng trai hôm nào ḷng mừng khôn xiết, cảm ơn anh rốI rít không quên móc bóp gởI cho chàng 20 đồng thưởng công chàng đă giúp h ộ. Hai B́nh vui vẻ nói :
-Chuyện giúp nhau là chuyện b́nh thường có chi mà cô hai cho tui nhiều tiền quá tôi không nhận đâu !
-Anh hai à, đây là chút quà mọn có ǵ là đáng? Tui xin anh nhận cho tui được vui!
Mặc dù cô hai Bạch nài nỉ nhưng hai B́nh quyết không
nhận, cô Bạch biết không thể nài ép chàng trai này, khi
lên xe đi về cô không quên cảm ơn chàng trai dể mến kia. Hai B́nh cũng thấy trong ḷng ḿnh có cái ǵ vui sướng
anh mỉm cườI một ḿnh sau khi cô hai Bạch lên xe đă đi khuất sau luỷ tre đầu làng...
Sửa lại bởi DaoTran : 01 July 2004 lúc 6:00am
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 2 of 33: Đă gửi: 02 July 2004 lúc 6:36am | Đă lưu IP
|
|
|
Hi all!
BuổI sáng tiếng gà eo óc gáy hiệp đầu, ông bà Vĩ cha mẹ của hai B́nh thức dậy sớm lo cơm nước để cả nhà cùng ăn rồI ra ruộng cày cho xong mấy vạt đất chưa kịp làm mấy ngày vừa qua. Ông Vĩ nói :
-Má thằng B́nh bà vô kêu nó dậy sơm lo ăn uống sửa sọan mà đi làm cho sớm kẻo nắng lên làm vất vả lắm!
-Thấy hôm qua thằng B́nh nó về, ngườI đầy śnh bùn ướt ngoi ngóp tôi hỏI :- áo tơi của con đâu không mặc để cho ướt hết vậy ? Vẻ mặt nó hớn hở vui tươi nó trả lờI : Con không lạnh mà, hơi đâu má lo? Ăn cơm xong tôi nh́n nó cứ tủm tỉm cườI một ḿnh hoài, tôi nghi nó lắm ông à!
-Nè bà nghi chuyện ǵ vậy?
-Tui nghi nó có mèo ông à!
-Chuyện ǵ tôi tưởng là ghê gớm chứ cái chuyện có mèo th́ cũng b́nh thường thôi!
-HỏI nhỏ tui cũng như thế mớI gặp bà!
-Xí ! ông giỏI cái tài nịnh tui…
Bà Vĩ bỏ lửng câu nói. Bà chợt nhớ ra điều ǵ bà hỏI chồng:
-Ông à! Ông vớI tui xem con cái nhà nào làm giỏI, đẹp nết na cướI cho thằng B́nh nhà ḿnh đi là vừa.
-Ôi chuyện ấy từ từ bà chuẩn bị, bây giờ th́ kêu nó dậy ăn cơm rồI đi làm là vừa!
Nói xong ông bỏ ra bộ ngựa ngồI vấn điếu thuốc rê ph́ phèo chờ ăn cơm sáng.
Tiếng của bà Vĩ gọI b́nh phía sau:
B́nh à con dậy đi con ! Dậy đi làm sớm kẻo nắng lên làm vất vả hơn đó con !
Tiếng của B́nh :
-C̣n sớm mà má! TrờI c̣n tốI thui hè, giờ này ra ngoài lở gặp tụI Tây đi tuần tiểu nó bắn chết oan mạng ?
-Thôi dậy đi con, đi ăn cơm kẻo Tiá mầy chờ!
-Dạ.
B́nh đi ra sau nhà rửa mặt, Nhớ chuyện chiều mưa hôm qua ḷng rộn lên niềm vui khó tả, anh nghĩ : Cô Hai Bạch có lẻ cổ cũng có cảm t́nh vớI ḿnh! Nhưng không được nghĩ bậy, v́ gia đ́nh của cổ môn đăng hộ đốI, nhà ḿnh làm sao xứng gia đ́nh ông Cai Tổng chứ? Nghĩ đến đây ḷng của B́nh như xót xa, anh không dám nghĩ tiếp v́ thực trạng của hai ngườI qua xa cách đẳng cấp xă hội…
Tiếng ông hai Vĩ ồm ồm từ nhà trên :
-Cái thằng này, đàn ông con trai ǵ mà chậm chạp như rùa vậy!
B́nh đi lên nhà trên, ngồI vào bàn đang bày ba bộ đủa chén, một trách cá kho tiêu, đĩa ra lang luộc và nốI cơm bằng đồng c̣n bốc khói ngui ngút , B́nh thưa:
-Thưa Tía, con đă xong rồI, con mờI Tía Má ăn cơm!
Ông bà hai Vĩ gật đầu rồI cùng ngồI ăn, mỗI ngườI theo đuổI mỗI tư tưởng khác nhau chẳng ai nói vớI ai một lờI nào. Cơm nước xong B́nh vào nhà sau lấy chiếc cày, Ông hai đắt trâu, c̣n bà th́ lấy Nước uống, tất cả những thức ăn và cơm c̣n lạI trong chiếc nồI cho vào mo cau đem ra ruộng .
Trên con đường làng dẫn ra cánh đồng hơn cây số, trờI vẫn c̣n tốI, B́nh vộI quơ một nắm lá dừa trước nhà đốt lên làm đuốc soi đường cho tía má đi sau. Tiếng chim cú rít trên cành cây Cám cuốI làng nghe rùng rợn, bên kia Cây Cám là nghĩa địa của làng. B́nh chợt nhớ những năm trước có ngườI đàn bà không biết từ đâu đến đây treo cổ trên cây Cám, dân làng phát giác thấy một ngườI đàn bà có thai bụng khá to tuổI độ 30 gương mặt tím ngắt, hai mắt như lồI hẳn ra ngoài, lưởI thè ra dài hơn cả tất nh́n rất ghê rơn, sau đó mấy ngườI gan dạ cắt dây đưa xác người đàn bà xuống và đem chôn bên cạnh nghĩa địa của làng...
Vài tháng sau nơi gốc cây Cám ấy! Những ngườI đi làm ruộng về gặp lúc trờI chập choạng tốI, thấy có bóng ngườI đàn bà mặc đồ trắng tay bế đứa bé đứng than khóc dướI cây Cám làm họ sợ chạy vào làng miệng ú ớ nói đă gặp ma thắc cổ. Một ngườI, rồI nhiều ngườI cũng thấy như vậy, sau này không ai dám đi qua chổ cây Cám cuốI làng vào lúc tốI nửa!
B́nh bậm môi làm gan, đưa cao ngọn đuốc lên trên đầu, bầy cú hoảng sợ vụt tung bay làm náo loạn ṿm cây Cám, Ông Bà vĩ cùng B́nh cảm thấy lạnh ngườI nghe rờn rợn sau lưng, họ đi một mạch không dám quay đầu nh́n lạI, không ai bảo ai họ đều hiểu rằng nớI cây Cám ấy có nhiều hồn oan ẩn khuất….
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
NguyenTri Hội viên
Đă tham gia: 06 March 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 213
|
Msg 3 of 33: Đă gửi: 05 July 2004 lúc 2:44am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào anh DaoTran,
Anh viết chuyện này hay lắm. Tôi rất bận nhưng cũng đă đọc xong chuyện của anh và đang chờ anh viết tiếp đây.
Kính,
Nguyên Trí thư sinh
-------------------------------
"Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong t́nh cổ lục c̣n truyền sử xanh."
Nguyễn Du
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 4 of 33: Đă gửi: 05 July 2004 lúc 8:57am | Đă lưu IP
|
|
|
Hi all!
Nắng vừa lên cả gia đnh ông hai Vĩ đă cày xong mảnh ruộng cuốI cùng, tất cả ba ngườI cùng lên bờ ruộng ngồI nghỉ, Hai b́nh cầm lấy bầu nước uồng vài ngụm đưa sang cho ông Vĩ và noí:
-Tía à hồI khuya này khi con đi ngang cây Cám thấy rợn ngườI quá!
-Th́ chổ có âm hồn th́ làm sao mà không rợn ngườI?
Bà Hai chen vào nói :
-Hai mạng ngườI chứ phảI một ngườI, hôm đó tui nghe mấy ngườI cắt dây đưa ngườI đàn bà ấy xuong thấy bụng chửa khoảng 6, 7 tháng ǵ đó! Sao mà tộI nghiệp vậy, có lẻ bị phụ t́nh nên mớI quyên sinh. kẻ nào mà ác nghiệt thế ! Nếu cô đo linh thiêng sao không về bắt kẻ ấy đền tộI mà ở lẩn quất đây làm ǵ không biết nưả!
-Bà này nói hay ghê, nếu như bà ta thực linh thiêng thi đương nhiên phảI đ̣i mạng kẻ phụ t́nh chứ, c̣n việc ở đây th́ bà phảI biết ; ngườI sống thí có cái nhà mà ngườI chết th́ có cái mồ, nay chôn bà ấy ở đây th́ bà ta phảI đi đâu nửa chứ?
-Ủa bộ khi chôn ở đâu thi họ ở đo sao hả tiá? rồI chừng nào mớI được đầu thai?
-Cái thằng này vô duyên thiệt, tao co ở dướI địa phủ đâu mà biết cái chuyện đi đầu thai chẳng qua nghe mấy ngườI xưa noí như vậy thi hiểu vậy thôi.!
Ông hai Vĩ nói xong bước xuống ruộnglàm tiếp công đoạn cuốI sau khi cày. Hai b́nh nói:
-Thôi con vác cày cho Tiá Má đi về trước đây, con về nấu cơm chờ Tiá Má về ăn nha?
Ông Bà Vĩ gật đầu , thế là B́nh đi về trước một ḿnh, khi đi ngang qua cây Cám B́nh van vái lầm thầm :
-Chị có linh thiêng đừng nhát tôi, để hôm nào tui cúng cơm cho chị nghen! Noí xong b́nh cắm đầu đi một hơi không nh́n lại…
Thấy bóng ngườI thấp thoáng bên bờ dậu trước sân hai B́nh lấy làm lạ không biết ai đă đến nhà ḿnh làm ǵ vậy kià? B́nh đi đến nh́n thấy cô gái độ khoảng tuổI 15, 16 mặc chiếc áo bà ba màu nâu chân mang guốc dông chứng tỏ ngườI con gái này không lam lủ như bon con gái trong làng, hai B́nh lịch sự cất tiếng chào hỏI:
_Chẳng hay cô ở đâu đến đây co việc ǵ tim ai trong nhà này mà cô đứng đây?
-Dạ em đến kiếm anh hai B́nh!
-Uả vậy sao, tui là hai B́nh đây có ǵ vậy cô?
Cô gái bèn móc trong tuí ra cái thư và noí:
-Cô hai Bạch của em nhờ gởI cho anh hai cái thơ này anh nhận dùm, thôi em đi về đây Bà Cai biết được thi chắc em chết mất!
Nói xong không đợI hai B́nh noí lờI nào cô gái quay đầu bước đi như chạy, anh vừa mừng vừa phân vân không biết chuyện ǵ khiến cho cô hai Bạch viết thơ cho ḿnh ?
B́nh vào nhà mở thơ ra đọc:
Kính anh Hai!
Trước hết em có đôi lờI cảm ơn tấm ḷng hào hiệp cửa anh đă giúp em hôm trờI mưa, về đến nhà ḷng hoài cảm kích trước tấm ḷng của anh nên em viiết lá thơ này, trước để cám ơn anh, sau nói it lờI tâm t́nh.
Từ trước đến nay em chưa hề nghĩ rằng ḿnh phảI viết tho cho một ngườI con trai nào, bởI vi như vậy hoa ra cột lai đi tim trâu sao? Em không quản ngạI việc âư nên viêt lá thơ này xin anh hiểu cho ḷng em ! mong anh trả lờI …
Kính bút
Hai Bạch.
Trái tim của hai B́nh vui mừng dường như muốn nhảy ra khọI ḷng ngực, Anh cảm thấy đê mê hạnh phúc mà ḿnh không ngờ đến, anh vào nhà vội lấy bút mực ra viết liên một lá thơ gửI cho cô hai Bạch. Nhưng phảI xung hô thế nào và viết như thế nào đây? Hai B́nh lan man trong đầu không muốn viết rồI lạI muốn viết, cuốI cùng hai B́nh viết cho hai Bạch :
Kính cô Hai
Tui vừa nhận được lá thư của cô nên vộI hồI âm cho cô, là ngườI biết trờI cao đất dày cha mẹ của cô cũng là an nhân của gia đinh tui nên việc giúp cô chẳng qua là muốn báo đáp an nghĩa , chứ nào dám đường đột việc bướm hoa, nay cô đă có ḷng vớI tui thi B́nh tui cảm kich vô ngần. Mong có ngày hộI ngộ.
Kính thơ.
Hai B́nh.
Thế rồI thư đi thư lạI, hai ngườI lần lần hẹn ḥ nhau gặp mặt tâm t́nh ở miểu Bà trên đoạn đường đi ra tỉnh Chợ Lớn cách làng khoảng 3 cây số… Thấm thoát cuộc t́nh thầm lén của họ trảI qua một thờI gian dài gần năm tháng, cả hai dều thề non hẹn biển đẻ được măi măi gần nhau. Nằm dướI tán cây Cao su Bạch ôm chầm ngườI yêu hôn lên môi chàng th́ thầm : “Dù mai này cha mẹ em có cản ngăn em quyết theo ḿnh cho trọn nghiă!” Nghe những lờI thiết tha cuả ngườI yêu B́nh đáp lạI bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, da nàng trắng như bông bưoI guơng mặt trái xoan đẹp thật quyến rủ, B́nh ôm lấy nàng nhận lấy những ǵ dâng hiến, cả hai cho nhau những ǵ yêu thương nhất hai B́nh ngay ngất vớI hạnh phúc quên đi thực tạI đến khi thấy trờI gần xế chiều c ả hai mớI lo sợ vội ra về mà ḷng con luyến tiếc những giây phút thần tiên.
Về đến nhà Bạch đi nhè nhẹ vào cửa sau, nàng nh́n quanh quất không thấy ông bà Cai th́ vộI lách ḿnh vào pḥng đóng chặt cửa lại...
Con tiep.
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
binhbinh Hội viên
Đă tham gia: 08 November 2002 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 239
|
Msg 5 of 33: Đă gửi: 06 July 2004 lúc 12:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
Cám ơn anh DaoTran. Viết tiếp nhe anh! BB chờ nghe đây.
B́nh B́nh
__________________ T́nh thương là vũ khí mạnh nhất để chiến thắng kẻ thù
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 6 of 33: Đă gửi: 07 July 2004 lúc 8:31am | Đă lưu IP
|
|
|
chào B́nh B́nh !
Cám ơn BB đă ủng hộ DaoTran. Ḿnh cũng rán hết ḷng phục vụ các bạn. Chúc vui vẻ. Thân.
DaoTran
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 7 of 33: Đă gửi: 08 July 2004 lúc 7:19am | Đă lưu IP
|
|
|
Hi all!
Tiếng Bà Cai từ nhà trước gọI vọng lạI sau:
-Lụa ơi! Mau ra đây tao biểu!
Tiếng của Lụa dạ lớn từ dướI bếp chạy lên nhà trước Lụa bước đến gần bà Cai:
-Thưa bà gọI con!
-PhảI! Mầy có thấy cô hai đâu không ?
Lụa giật ḿnh, bèn nói :
-Thưa bà hồI trưa này cô hai ăn cơm xong rồI đi vào pḥng của cô đóng cửa lạI, chắc cổ ngủ ở trong ấy để con đi gọI cổ!
-Thôi cứ để cho nó ngủ, con gái lớn rồI biết ăn vớI ngủ.
Luạ nghe bá Cai nói như thế, Lụa thấy nhẹ lo cô thở phào rồI nghĩ : Không biết cô hai đă về chưa nửa khổ thật! MỗI lần cô đi chơi th́ ḿnh lạI phảI kiếm cách nói quanh, nói co, để bà Cai không nghi ngờ cổ. Luạ đi nhè nhẹ vế hướng pḥng của Hai Bạch tay cầm chốt cửa xoay thấy khoá bên trong Luạ yên trí hai Bạch đă về, Lụa bỏ đi xuống bếp lo buổI cơm chiều và mỉm cườI nghĩ: Cô này cũng khéo thật!
BuổI cơm chiều được Lụa dọn lên ở pḥng ăn, Ông bà Cai ngồI đợI Bạch ra ăn, măi một lúc lâu không thấy con ra bà Cai gọI lớn :
-Hai à ra ăn cơm đi con! Má mua con vịt biểu bầy trẻ kho gừng cho con ăn nè, ra đây ăn vớI ba má cho vui đi con.
Tiếng của Bạch từ trong pḥng noí vọng ra:
-Ba Má ăn đi, con ớn thịt vịt lắm! Vả lạI con không đói má à, khi nào con đói th́ con sẽ ăn.
Bà Cai biết t́nh con gái cưng, bà để ư lúc này Bạch có những điều hơi khác lạ bà không gọI nửa bảo ôngCai:
-Thôi nó không ăn vậy th́ ḿnh ăn đi ông à!
Hai vợ chồng Cai Tổng Hưng ngồI ăn không nói vớI nhau lờI nào, chợt bà buông đủa quay sang ông Cai bà nói:
-Ông à ! Con Bạch năm nay nó đă lớn bộn tuổI rồi à nha!
-Ừ có sao đâu, nó là con gái duy nhất, bà định gả nó đi th́ hai vợ chồng già ḿnh ở vớI ai? Tôi định sau này bắt rể, nó phảI ở đây vớI con Bạch và vợ chồng ḿnh.
-Ư tôi muốn nói, con Bạch lớn rồI ông t́m chổ gả nó đi thôi, ông cứ kén chọn gia đ́nh môn đăng hộ đốI giàu có xứng đáng vớI nhà ḿnh tôi e con hai nhà ḿnh nó ở giá mất!
-Ở giá cũng chẳng có sao, miển là con tui sanh ra th́ nó phảI nghe lờI tui định phận cho nó.Tui có nhắm một nơi rồI, con của ông bạn tui, bà nhớ ông Phán Thông ở bên Gia Định cậu con trai con ông ấy vừa bên Tây mớI về, tui nhắm vào gia đ́nh đó rồI, gia đ́nh ngườI ta giàu có sang trọng và địa vị!
-Thôi th́ tuỳ ông định liệu, chứ tôi thấy con hai lúc rày nó hơi khác thường đó ông à!
-Ư bà nói nó đi mèo mả gà đồng à?
-Không tui không nói như vậy, ư của tôi nói vợ chồng ḿnh nên quan tâm tớI nó một chút, dù ǵ ḿnh chỉ có mỗI ḿnh nó thôi ông à!
-Tui th́ việc quan, việc làng, việc nước bận rộn, c̣n bà th́ cứ ngồI x̣ng tứ sắc gần suốt ngày thử hỏI ai cần quan tâm ai đây?
Bà Cai nghe chồng nói thế liền chanh chua trả đủa lạI :
-Vậy chứ ai, cứ hai hôm qua Phủ Tân B́nh để hát chầu vớI đám đàn bà con gái hư thân mất nết vậy hả ông Cai Tổng, ông le quá mà, mỗI lần mướn hát một chầu như vậy ông cũng mất trăm đồng bằng hơn ngàn giạ lúa chứ ít ǵ ? Vậy ai nói ông đây hả ông Cai?
-Th́ Quan Phủ mờI ḿnh vui vẻ đâu dám từ chốI, việc ấy có vui Sướng ǵ đâu?
-ỐI không vui Sướng thật sao? Mấy con đào hát nó c̣n hôn hít trên mặt của ông dính đầy son môi đỏ chét, trên áo quần nửa đầy mùi dầu thơm nửa, có tức lộn máu không chứ?
Ông Cai xuống nước năn nỉ :
-Thôi mà bà, tui lở một lần mà bà cứ nói măi hay sao, Cho tui xin đi bà?
Nói xong ông Cai bỏ đi ra ngoài hoa viên mặc cho bà Cai lầu bầu nói xấu ông. ông nhớ lạI những hôm vui thâu đêm suốt sáng vớI những chức sắc có máu mặt trong phủ Tân B́nh, rượu ngà say ông đi vào pḥng dành cho mấy ả đào thế là một phen bị đám đàn bà ra ôm hôn đ̣i tiền thưởng báo hại hôm ấy ông về trong túi bị lột sạch không con xu dính túi! Ông nghĩ : Như thế vẫn thấy vui hơn con mụ vợ chanh chua của ḿnh.
Trời xế chiều c̣n nắng gay gắt trên cánh đồng xa thăm thẳm từng đàn c̣ trắng bay rợp trên không chúng muốn t́m một chổ có thức ăn tôm cá trên đồng ruộng đă gặt hái, đang được cày ải để chuẩn bị làm thêm một vụ mùa nửa. Hai B́nh lấy vạt áo nâu thâm lau những giọt mồ hôi trên gương mặt, anh nh́n về phía làng tàng cây Cám to bóng mát anh nghĩ minh đến đó nghĩ một chút đở nắng! Ḷng đă nghĩ th́ chân anh bước về hướng cây Cám,anh quên những nổi sợ hải hôm nào. Ngồi dựa vào gốc cây gió thổi nhẹ mát mặt, B́nh thiếp vào giấc ngủ...
B́nh thấy đứa bé khỏang 1 tuổi rất bụ bẩm dể thương đang chạy lanh quanh cây Cám miệng gọi B..a...B..a... anh mường tượng anh và cô hai Bạch sẽ có nnhững đứa con bu bẩm dể thương như thế! Từ xa có người đàn bà co gương mặt rất đẹp nhưng buồn rầu từ xa đi đến đưa tay ẳm đứa bé lên tay đi lại gần B́nh nói :
-Thưa Cậu xin cậu hảy thương xót hai mẹ con tui, không nhà không cửa tá túc đây đă hơn một năm rồi! Tui không phá khuấy ai cả, nhưng tôi không nơi nương tựa tôi chỉ sợ một ngày nào sẽ có chuyện không hay, xin cậu thương cho cháu con bé để nó nương tựa nơi nhà của cậu, tui nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp. Nói xong người đàn bà ấy sụp xuống lạy B́nh dạy thằng bé gọi B́nh bằng "Ba".
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh B́nh nói:
-Ḱa chị tui không dám nhận lễ trọng như vậy đâu! Cháu cũng có cha th́ tui xin nhận nó làm con nuôi thôi.
B́nh lấy tay đở người đàn bà th́ chợt giật ḿnh thức giấc, Cảm giác của b́nh bấy giờ vừa sợ cũng vừa thương hại cho người đàn bà vô phúc ấy, B́nh cũng biết bà ta chính là người phụ nữ đă thắt cổ chết hơn một năm trước đây tại cây Cám này...
c̣n tiếp
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 8 of 33: Đă gửi: 12 July 2004 lúc 11:36pm | Đă lưu IP
|
|
|
Hôm nay trong nhà Cai Tổng Hưng nhộn nhịp khác thường, đám gia nhân quét dọn sạch sẽ như đang chuẩn bị buổi lễ hội đầu năm. Ông bà Cai Tổng đi tới lui đốc thúc mọi người làm việc dưới những gian bếp h́nh chử "Đinh" lợp ngói Tây đang toả khói và mùi thức ăn bốc lên thơm ngậy. Ông Cai nói với họ :
-Hôm nay nhà có khách quư đến tụi bây nấu nướng cho thật ngon rồi ông sẽ thưởng cho mỗi đứa 5 xu, nếu làm thức ăn dở, tao mất mặt thi tao trừ mỗi đứa một cắc bạc nhớ đó nghe !
Cả đám người nhà bếp dạ rân, cảnh nhộn nhịp không khác một nhà hàng Tây đang nấu nướng cho trăm thực khách...
Ông Cai vào nhà gọi hai Bạch:
-Hai à! con dậy đi chuẩn bị sửa soạn cho xinh đẹp đặng đón khác quư nghe hai !
-Khách quư nào vậy Ba?
-Con này mầy làm như đang ở trên mây vậy? Th́ đón cậu Quư con bác Phán Thông bên Gia Định chớ ai ! Cậu ấy giỏi lắm mới đậu bằng kỷ sư bên Tây về, hôm nay đến đây để coi mắt con đó! Phải trang điểm cho đẹp nghen con, cậu ấy có học thức vừa là con nhà giàu lại học giỏi nửa!
-Con không muốn lấy chồng đâu, con ở vậy không xa ba má nửa bước !
Ông Cai cười hih́ nói:
-Th́ con có xa Ba má đâu ? Sau khi đám cưới xong thi ba má bắt nó ở rể mà! Như vậy con đâu phải lo xa Ba má ?
Bạch nghe ông Cai nói thế trong ḷng rụng rời, nàng nghĩ : Chuyện của ḿnh và B́nh không đến đâu rồi làm sao? Ḿnh không thể nào yêu ai ngoài B́nh ra! Bất giác Bạch đưa tay vuốt bụng thấy cái bụng hôm nay không ăn ǵ buổi sáng mà nó lum lúp lên như thế này sao lạ quá! Mấy hôm nay Bạch không ăn được cứ nghe mùi cá hay thịt bổng buồn nôn, lại thích ăn lặt vặt nhất là me ở sau nhà, bạch gọi Lụa hái cho nàng thật nhiều thế mà Bạch ăn hết! Thôi chết rồi, đúng là ḿnh đang mang thai! Nàng buồn duyên phận trớ trêu, người ḿnh yêu th́ không được giàu sang như cậu Quư, kẻ không yêu th́ ba má nàng bắt nàng phải ưng...
Tiếng c̣i xe hơi inh ỏi từ ngoài cổng làng, ông Cai thúc hối người nhà chuẩn bị ra nghinh đón khách quư, chiếc xe hơi màu đen bóng lộn đổ xịch trước cổng, tên tài xế bước ra mở cửa cho chủ nhân trên xe bước xuống. Ông Bà Cai bước ra cổng tiếp đón Ông Bà Phán Thông cùng Cậu Quư, sau những câu chào hỏi xă giao khách sáo họ mời nhau vào pḥng khách, trà rượu được rót ra mời khách ông Phán hỏi:
-Chẳng hay nghe nói cô hai Bạch con của anh đâu chẳng thấy?
-Dạ nó c̣n trang điểm bên trong để tui cho người gọi nó ra chào anh chị Phán! Bây à ! Gọi cô bây ra đây chào Bác Phán.
Thấy hai Bạch chưa ra bà Cai vội đứng dậy xin phep đi gọi con gái, bà bước vào pḥng của Bạch bà nói:
-Giờ này mà c̣n trong buồng, ra ngoài má biểu hai à!
-Thôi má ơi con không thể nào đâu !
Nói xong Bạch khóc nức nở! Bà Cai đẩy cửa pḥng vào thấy Bạch tóc tai bù xù không thay áo quần bà lớn tiếng:
-Bộ mầy định giết tao với ba mầy chắc? Con bất hiếu đến giờ nầy mầy cũng chưa chịu mặc áo quần sạch sẻ ra chào hỏi người ta , có chuyện ǵ vậy?
-Má ơi con không lấy chồng đâu? con không lấy cậu Quư mà à! Con ở vậy thôi hà.
-Con nầy mầy lớn gan, lớn mật rồi phải không?
-Xin má tha lổi cho con, con không thể!!!
- À hay là mầy tằng tẹo với thằng nào trong làng nầy mầy nói tao tính chứ như vầy làm mất mặt tao với ba mầy th́ ổng sẽ giết mầy đó biết không?
-Má ơi con cũng không biết phải nói làm sao bây giờ.
Bà dịu giọng nói:
-Thôi chuyện ǵ con phải nói để má định liệu cho con?
-Má hứa với con là má` phải giử lời giúp cho con thi con mới dám nói!
-Được rồi, con cứ nói để má lo.
Hai Bạch mới từ kể chuyện giửa ḿnh với B́nh và bây giờ th́ nàng đă co thai với B́nh! Bà Cai nghe qua như sét nổ ngang tai bà chết lặng trong ḷng
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 9 of 33: Đă gửi: 14 July 2004 lúc 8:23am | Đă lưu IP
|
|
|
Bà Cai thở dài than :
-Nuôi con lớn khôn trông chờ ngày báo hiếu, vậy mà mầy làm như thế th́ Ba má c̣n dám ngó mặt ai nửa hả Bạch?
-Má ơi con khổ tâm lắm má à! Má hảy giúp con nếu không th́ có lẻ con chết mất!
-Thôi bây giờ con hảy mặc đồ sửa soạn ra chào bác Phán đi rồi chuyện ǵ sắp đến th́ để má lo, nào ngoan đi con !
Bà Cai chọn cho Bạch chiếc áo dài bằng lụa màu vàng nhạt thật đẹp bà nói:
-Con mặc chiếc áo này trông con lộng lẩy, Cậu Quư thấy sẽ ưng ngay con à!
-Má ơi con không thể lấy Cậu Quư được, ḿnh đâu thể nào lừa người ta hả má?
-Thôi đừng lư sự nửa, lo nhanh lên kẻo Ba con mà vô đây chắc ổng sẽ nổi cơn tam bành lên đó!
Bạch mặc áo sửa soạn lại gương mặt hốc hác bằng phấn son mà nàng đă mua từ năm rồi chưa có dịp dùng. Một lát sau Bạch lộng lẩy buớc ra ngoài pḥng khách cùng với Bà Cai, mọi người đang nói chuyện vui vẻ bổng đưa mắt nh́n về hướng của Bà Cai và hai Bạch đang đi đến. Bà giới thiệu khách:
-Con Chào hai bác Phán đi con?
-Dạ con xin chào hai bác!
Ông bà Phán Thông cùng mỉm cười gật đầu đáp lễ:
-Cháu Bạch con gái anh chị lễ phép ngoan lắm!
Hai ông bà nói xong cùng cười xă giao.
Bà Cai đưa tay chỉ về hướng Câu Quư :
-Đây là Cậu Quư con của Hai bác Phán Thông.
-Dạ em chào cậu!
-Dạ không dám chào cô hai!
Cậu quư thấy Bạch đẹp th́ trong ḷng rất thích, cậu đứng lên lịch sự bắt tay cùng người đẹp, Quư nói:
-Thật không ngờ cô Bạch đẹp hơn tôi tưởng, ở vùng quê mà có người đẹp như thế này!
Quư như một giám khảo tuyển chọn hoa hậu nh́n từ trên xuống dưới chân làm Bạch thẹn đỏ mặt. Bạch vội nói :
-Thưa hai bác và cậu chẳng mấy khi đến nhà chơi vậy để con xuống bếp để chuẩn bị bửa tiệc!
Không đợi mọi người đồng ư th́ Bạch nhanh chân bước ra sau, để lại phía sau có đôi mắt say mê nàng.
Cậu Quư Đứng lên thưa Cha Mẹ và ông bà Cai ra sau hóng mát! Bốn người lớn nh́n nhau cùng cười như hiểu biết tâm lư của sắp nhỏ. Ông Cai đở lời :
-À phía sau vườn cây mát lắm, cậu Quư nên ra đó tản bộ, kêu em Bạch dẫn cậu đi thăm vườn nhà trồng cây ăn trái và cây kiểng!
-Dạ để con nhờ cô hai hướng dẫn vậy!
Quư đi rồi, cả bốn người vui vẻ chuyện tṛ càng lúc càng thân mật, Ông phán nói:
-Anh chị Cai à! Chẳng dấu ǵ anh chị, chúng tôi đưa thằng Quư qua đây để coi mắt con hai nhà anh đó, nếu nó ưng th́ cuối tháng này vợ chồng tôi sang bỏ lễ, chẳng hay anh chị nghĩ thế nào ?
Ông Cai nghe nói ḷng mừng vô hạn ông nói:
-Nếu anh chị có ḷng thương cháu Bạch th́ chuyện ấy tôi cũng đồng ư nhưng có một điều: -Tôi chỉ có mỗi ḿnh con hai Bạch, nếu gả đi th́ vợ chồng già chúng tôi buồn lắm! Ư kiến chúng tôi muốn Cậu Quư phải ở rể nơi đây với chúng tôi không hiểu anh chị có đồng ư hay không?
Ông bà Phán nghe ông Cai nói thế, biết là sự việc này ông Cai đă quyết định như thế, có bàn ra th́ hỏng hết việc cưới vợ cho con trai ḿnh nên ông bà Phán vui vẽ :
-Ồ chuyện này đâu có ǵ khó đâu, ở đâu cũng của cha mẹ chúng mà! Thằng Quư nhà tôi nó có danh phận là Kỷ sư Cầu Cống th́ gia đ́nh vợ nó phải xứng với chức vị của nó chứ!
Cả bốn người cùng cười vui vẻ. Duy chỉ có Bạch đang héo úa trong ḷng bởi những quyết định môn đăng hộ đối khắc ngiệt của cha mẹ nàng...
Nàng đứng ngoài sau vườn, nước mắt tuông rơi như mưa ḷng th́ rối bời những việc đang xảy ra, Nàng nghĩ đến B́nh đến t́nh yêu của B́nh, bây giờ dấu ấn t́nh yêu đó trong bụng của nàng càng lúc càng lớn lên theo ḷng lo lắng những bất trắc sẽ xảy ra. Quư đứng từ xa nh́n nàng trong dáng điệu rất Tây. Quư lên tiếng làm Bạch giật ḿnh lau vội những giọt nước mắt quay lại gật đầu chào.
-Cô hai làm ǵ đứng đây một ḿnh không buồn lắm sao?
-Dạ thưa cậu ở đây gió mát, em đứng đây để hóng mát thôi!
-Cô Hai lễ phép và xinh đẹp nửa ai thấy mà không xiêu ḷng?
-Dạ Cậu nói quá lời, em là gái quê mùa làm ǵ sánh được các cô gái thị thành, cậu khen để em vui thôi!
-Tôi nói thật đó, hôm nay gia đ́nh tôi qua đây để xem mắt cô rồi sẽ quyết định hỏi cưới, trước sau ǵ ḿnh cũng là vợ chồng, sao cô con xa lạ với tôi quá vậy cô Hai?
Bạch nghe lời nói của Quư nhói đau trong ḷng, Bạch nghĩ: -Nếu B́nh mà nói những lời trên th́ có lẻ Bạch chạy đến ôm hôn chàng và đón nhận hạnh phúc đầu đời con gái!
Nghĩ đến B́nh bất giác đôi má Bạch đỏ ửng lên trông Bạch rất đẹp làm Quư không dằn ḷng được bước đến ôm Bạch vào ḷng hôn nhẹ lên đôi môi của nàng. Trong lúc ấy Bạch quên mất đang đứng trước Quư một người xa lạ ...
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt
Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 10 of 33: Đă gửi: 14 July 2004 lúc 8:09pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện hay wá! Hấp dẫn! Có phải ông Cai là tác giả của cái thai trong bụng người đàn bà thắt cổ ko?
Thiên Sứ
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 11 of 33: Đă gửi: 14 July 2004 lúc 11:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chào Huynh Thiên Sứ!
Huynh làm "bể mánh" rồi! hihihi, DaoTran viết cái ǵ cũng bị huynh đoán biết rồi!!!hihi. Phải phục tài của huynh rồi đó !!! Mùng một nhớ ghé uống caphe nhen! Thân.
DaoTran.
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 12 of 33: Đă gửi: 15 July 2004 lúc 1:12am | Đă lưu IP
|
|
|
Giây phút mơ màng trong ṿng tay người xa lạ Bạch bất giác giật ḿnh mắc cở đỏ mặt xô cậu Quư ra và nói :
-Cậu này kỳ quá!
Bạch bỏ chạy vào pḥng đóng chặc cửa lại làm cậu Quư sửng người như từ trên mây rơi xuống, Quư bỏ vào nhà trong ḷng không hết ngạc nhiên, anh ta nghĩ : Con gái nhà quê có lẻ e thẹn nên như thế, ḷng Quư cảm thấy vui vẻ bước lên pḥng khách với nét hớn hở trên gương mặt. Bạch nằm xuống giường khóc nức nở, nàng thấy thương ḿnh, thương B́nh và đứa bé trong bụng của nàng, thật oan trái biết bao! Nàng nghĩ:- Tại sao lúc nảy ḿnh lại ngă vào ṿng tay của Quư được chứ? Có lẻ v́ Quư quá sành sỏi tâm lư con gái... Nàng xót xa cho thân phận đẳng cấp của B́nh không thể nào đi cưới nàng , khóc măi cho đến khi thiếp vào giấc ngủ mệt nhọc.
Bạch tỉnh dậy trời đă tối hẳn, nàng nhớ lại chuyện lúc sáng và nghĩ;- tối nay ḿnh phải t́m cách gặp B́nh để cho B́nh hay mọi sự xảy ra, xem chàng định liệu thế nào cho hai người. Bạch đứng lên mở cửa pḥng bước lên Pḥng ngủ của Ba Má nàng vẫn c̣n chong ngọn đèn dầu Tây sáng trưng, nàng biết hai người chưa ngủ nếu họ phát giác nàng bỏ đi t́m B́nh, th́ có lẻ nàng bị một trận đ̣n mà B́nh cũng chẳng yên thân, Bạch trở về pḥng ngồi chờ đợi ông bà Cai ngủ, nàng rón rén bước ra khỏi nhà đi như chạy một mạch đến nhà của B́nh...
Bạch đứng bên căn nhà lá của B́nh cất tiếng gọi nho nhỏ :
-Anh B́nh ơi! Anh c̣n thức không ra đây cho em nói cái nầy?
Hai B́nh đang mơ màng nghe tiếng cô hai Bạch gọi, Anh vội bước xuống bộ ngựa đi ra nhà trước mở cửa thấy Bạch đang đứng bối rối trước sân anh vội chạy ra niềm nở mời cô hai vào nhà:
-Tui... mời... cô... Hai vào nhà đứng ngoài kẻo sương lạnh!
-Anh gọi em bằng ǵ ? Đến nước nầy mà anh c̣n gọi em bằng "cô hai" sao ? Nhưng thôi, em chỉ muốn nói chuyện cùng anh một chút rồi em phải đi về kẻo Ba Má em bắt gặp th́ có lẻ em chết mất!
-Ờ... tại... anh quên, kêu "cô hai" quen miệng rồi, có chuyện ǵ vậy hả em, giờ này đă khuya rồi ?
Bạch bổng oà khóc nàng khóc như chưa từng được khóc làm cho B́nh càng rối lên, ôm gh́ lấy Bạch anh vuốt những gịng nước mắt trên đôi má trắng hồng của nàng B́nh nhẹ nhàn hỏi :
-Em à chuyện ǵ vậy? Phải nói anh nghe mới toan tính chứ, em khóc mà không nói th́ anh biết làm thế nào đây ?
Bạch vừa nói vừa lau nước mắt :
-Anh B́nh ơi! Em khổ lắm anh biết không ? Ba Má bắt em phải lấy chồng, sáng nay họ đến coi mắt đồng ư cưới hỏi em rồi, bây giờ anh tính làm sao đây? Hơn nửa em đă có thai với anh hơn hai tháng rồi mấy lúc nầy em đang ốm nghén đó!
Hai B́nh nghe Bạch nói anh sửng sốt vừa mừng, vừa run sợ. Anh mừng v́ Bạch yêu anh và có con với anh, anh sợ chuyện này không c̣n những giây phút êm đềm như ngày nào, hai đứa dưới những tán cao su già bên cạnh miểu bà. Anh không thể tưởng tượng ra những ǵ đang chờ đón hai người, anh sẽ đến nhà Ông bà Cai để nhận tội và bảo đứa bé trong bụng là con của anh sao ? Như thế cũng không ổn v́ Ông Cai là người háo danh, tham lam lại môn đăng hộ đối nửa, có lẻ cũng không thể nào ông ấy chấp nhận anh là "Rể". B́nh như chết trong ḷng, bây giờ trong anh rối bời không thể nghĩ cách nào giải quyết cho êm thắm.
Hai Bạch thấy anh đăm chiêu suy nghĩ biết B́nh cũng không thể nào gánh vác được chuyện này nàng bèn nói:
-Anh B́nh ơi! Đất trời bao la chẳng lẻ không có chốn dung thân cho hai đứa ḿnh sao ? Em suy nghĩ kỷ rồi, chỉ c̣n có cách anh với em bỏ nhà qua xứ khác cùng sống với nhau chứ ở đây không thể nào ở đây được! Anh thấy thế nào ?
-Anh sợ lắm Bạch ơi! Rồi đây ông cai sẽ cho người làm khó dể Tía Má của anh th́ làm sao ? Đi cũng khổ tâm lo cho Tía Má anh chịu đựng những lổi lầm của ḿnh, mà ở lại cũng không xong, anh cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ ?
Hai người cùng khóc rưng rứt, trong nhà nảy giờ ông hai Vỷ đă nghe tất cả mọi chuyện nên ông bước ra ngoài đằng hắng :
-Hai người làm ǵ mà khóc như vậy?
Bạch nghe tiếng ông hai Vỹ nói nàng vừa sợ, vừa mắc cở, B́nh đem chuyện giửa anh và Bạch nói cho Tía nghe , ông hai Vỹ cười nói :
-Không sao, bây giờ các con hảy trốn đi về quê ngoại của thằng B́nh bên Cần Giuộc, bên ấy cũng dể sống chứ hai đứa ở đây th́ có nước chết chớ sống ǵ nổi với ông cai!
B́nh áy ngại :
-Vậy Tía má bị ông Cai làm khó dể rồi làm sao?
-Ồ chuyện ấy ổng làm sao khó dể ǵ đến Tía Má? Con yên trí ổng không làm ǵ được đâu. Đến chừng tụi bây có con cái rồi th́ mọi chuyện đă xong không lẻ ổng lại bắt giết tụi bây sao ? Thôi hảy đi đi cho sớm kẻo chần chừ th́ không c̣n kịp nửa đó, để Tía vào lấy cho tụi con 50 chục bạc bỏ lưng làm lộ phí khi nào ở yên th́ Tía cho má con về bên ấy lo cho tụi bây nghe không.
Ông hai Vỹ nói xong vào nhà giây lát cầm ra 50 chục đồng bạc đưa cho B́nh và gói quần áo rồi hối thúc hai người đi gấp, B́nh bịnh rịn không nở rời xa Tía má anh nói:
-Khi nào yên, con về đây phụng dưởng Tía má.
-Thôi hai đứa đi đi dừng chần chờ nửa.
B́nh và Bạch cúi đầu chào ông hai rồi lầm lủi đi trong đêm tối ra đầu làng, trong ḷng hai người không biết sự quyết định ra đi vào lúc này rồi sẽ ra sao...
Ông hai Vỹ nh́n theo hai người cho khuất sau màn đêm, ông cũng biết đây là chuyện không phải giải quyết êm thắm theo cách Đạo lư, mà không có tổn hại về gia đ́nh ông, nhưng v́ thương con nên ông bài hạ sách để cứu lấy hạnh phúc của họ và sẳn ḷng đón nhận những ǵ bất hạnh mang đến...
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt
Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 13 of 33: Đă gửi: 15 July 2004 lúc 11:34am | Đă lưu IP
|
|
|
Bỉ phu xem câu chuyện này tự nhiên ngậm ngùi cho kiếp người! Đời vốn là bể khổ. Dức Thích Ca đă dạy thế! Nhưng con người làm cho nhau khổ thêm. Bùn wá!
Sứ Thiến
--------------
Ta về giữa cơi vô thường
Đào trong kỷ niệm để t́m hương xưa
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt
Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 14 of 33: Đă gửi: 16 July 2004 lúc 10:20am | Đă lưu IP
|
|
|
Huynh Dao Tran thân mến!
Sao Huynh ko viết tiếp đi? Câu chuyện đang hồi gay cấn!
Mùng một gặp uống Café nha!
Thân
Thiên Sứ
|
Quay trở về đầu |
|
|
Tim Hieu Hội viên
Đă tham gia: 24 April 2004 Nơi cư ngụ: Australia
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 15
|
Msg 15 of 33: Đă gửi: 17 July 2004 lúc 6:52am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào Dao Tran Huynh .
Sao không viết tiếp nủa đi ,mỗi ngày T́m Hiểu vào để cḥ đọc ,truyện rất là hay đó .Thật là hấp dẩn ,Chúc Dao Tran huynh nhiều súu khoẻ .
Thân Mến .
|
Quay trở về đầu |
|
|
DaoTran Hội viên
Đă tham gia: 30 June 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 102
|
Msg 16 of 33: Đă gửi: 18 July 2004 lúc 1:24am | Đă lưu IP
|
|
|
Con đường dẫn ra cổng làng chỉ vài trăm mét tối đen như mực, thế mà hai người lần ṃ đi từng bước, tiếng chó sủa trong những ngôi nhà gần đó vang lên làm Bạch run lên ôm chặc lấy B́nh th́ thầm :
-Anh B́nh ơi em sợ quá! Không biết rồi đây cuộc đời của em sẽ ra sao ?
-Em hảy b́nh tỉnh đừng sợ ǵ cả, bây giờ anh đă quyết rồi đến đâu cũng có cách giải quyết mà !
B́nh vuốt nhẹ vào lưng của Bạch như trấn an nàng, hai người đi đến Đ́nh làng là nơi hội họp của các Hương chức trong thôn, thấy ánh đèn dầu le lói tỏa sáng trong đêm, vài ba người Tuần đinh đang cười nói chuyện với nhau trong phiên canh gác. B́nh th́ thầm với Bạch:
-Ḿnh đi nhẹ nhàng tránh qua nhà hội rồi sẽ ra đường cái dẫn về Chợ Lớn có xe ngựa đi Cần Giuộc, chừng đến đó hai đứa không c̣n sợ ǵ nửa!
-Dạ!
Hai bóng người đi ra đến đường cái thở phào nhẹ nhơm, rồi họ nhắm hướng Chợ Lớn mà đi, đến gần miểu Bà bổng nghe tiếng quát tháo của nhiều người:
-Ai đó đứng lại? Nếu không tui bắn !
B́nh và Bạch run lập cập nói:
-Dạ tụi tui ...là ...!!!
-Là ai ?
-Dạ...!!!
Hai người bối rối không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra đây hay là...
-Thầy hương Quản lấy cây đèn pin ra đây coi!
Tiếng Ông Cai Tổng ồm ồm quát tháo.
Bạch và B́nh nghe tiếng ông Cai th́ rụng rời kinh hải, họ d́u nhau bỏ chạy ngược về hướng làng, nhưng vô t́nh chạy lạc vào nghĩa địa của làng, Bạch vấp té trên ngôi mộ thấp tè làm nàng càng thêm kinh hoảng, tiếng người quát tháo, tiếng chân đuổi theo phía sau làm B́nh đẩy Bạch về phía trước bảo :
-Em hảy chạy về nhà giả như em ngủ c̣n chuyện ǵ th́ để anh lo, nhanh lên kẻo họ đuổi tới nơi sẽ không kịp nửa!
Bạch chần chừ chưa muốn rời xa người bạn t́nh, B́nh nói:
-Nếu như ông Cai gặp em cùng anh, th́ chắc hai đứa ḿnh không thể nào sống được em hảy chạy về đi!
Nàng nghe B́nh nói ḷng đang rối bời, Bạch len lỏi theo các ngôi mộ chạy nhanh qua Cây Cám rồi về nhà, nàng chạy một khoảng khá xa c̣n nghe tiếng quát tháo đánh đập, tiếng B́nh rên la khiến trong ḷng nàng nghe đau nhói, nàng khóc nước mắt như mưa khi nghĩ B́nh bị đánh đập tra tấn. Vào đến nhà nàng thấy tất cả đèn đang chong sáng bên trong, nàng lẻn vào buồng nằm trên giường không ai thấy, nước mắt cứ tuôn chảy dài xuống gối, ḷng th́ như tơ ṿ: -Em đă hại anh rồi B́nh ơi! Sao chúng ta khổ thế này! Nếu như anh có mệnh hệ nào có lẻ em cũng quyên sinh mà trọn nghĩa cùng anh...
Đèn dầu Tây trong nhà Hội được chong sáng lên, Ông cai cùng đám tay sai đang vây quanh con người tội nghiệp :
-Thằng kia mà là con cái ai trong làng, đang đêm mày cùng đồng bọn là ai đi ăn trộm bọc áo quần và tiền của nhà nào?
Tiếng B́nh nói hổn hển nghèn nghẹn do bị chấn thương khi bị đám tuần đinh chúng đánh dập:
-Dạ! Bẩm ông Cao tui là B́nh con ông hai Vỹ nhà ở cuối làng này, tui không có ăn trộm của ai cả, áo quần trong bọc và tiền ấy của Tía tôi cho để tui đi về Chợ Lớn lập nghiệp.
-Nếu mày thật sự không có gian t́nh ,tại sao Tuần đinh kêu mày lại bỏ chạy, à c̣n một tên nửa nó đâu rồi? Mày cũng gan lắm! Một ḿnh mày ở lại chịu tội thay à. Nếu tụi mày không có điều chi gian dối th́ làm ǵ phải chạy hả?
-Dạ ! Bẩm ông Cai không có ai cả chỉ mỗi minh tui mà thôi, v́ nghe kêu tui sợ tụi Tây nó bắt nên cố chạy thoát thân, ai dè là Thầy Cai Tổng với ông Hương chức!
-Bây đâu, đánh thằng này cho tao, nó khai láo. Tao và mấy dứa tuần đinh và thầy Hương quản quả thấy có hai người mà bây giờ mày chối !
Mấy tên tuần đinh kẻ đấm, kẻ đá vào người của B́nh chửi thề tục tỉu.
-Mẹ cha ! cái thằng này chắc nó làm hội kín, nên nó che dấu đồng bọn của nó đó Ông Cai.
B́nh nghe bọn tuần đinh nói chết điếng trong ḷng, nếu phạm vào tội "làm Hội Kín" th́ cuộc đời của B́nh sẽ không c̣n cơ hội gặp lại Bạch và con của chàng nửa! B́nh rên rỉ kêu oan :
-Trăm lạy mấy thầy, ngàn lạy mấy thầy! Gia đ́nh tui trong thôn này, làm lụng lương thiện vất vả kiếm ăn trên đồng ruộng của ông Cai có biết ǵ đến hội kín, hội mở ǵ đâu! Xin mấy thầy xét cho tui nhờ!
-Mày muốn tụi tui tha th́ khai đi, mày cùng kẻ nào cùng đi tối nay, bọn bây nhận nhiệm vụ ǵ ?
Bọn Hương Quản và Tuần Đinh đánh đập khai thác chàng về chuyện hội kín...
B́nh đau đớn thể xác suưt ngất đi, chàng chỉ biết kêu oan và khóc. Cuộc đời B́nh thật nghiệt ngă nhưng dù sao chàng quyết tâm giử bí mật chuyện của chàng đă cùng Bạch bỏ trốn đi khỏi làng! Bọn hương quản và tuần đinh đánh đập B́nh đă chán không Khai thác được ǵ Hội Kín, chúng bỏ ra ngoài nói nhỏ cùng Ông Cai Tổng:
-Thầy Cai à! xem thằng này không phải làm hội kín đâu, giử nó đến sáng kêu người nhà nó lên đóng tiền phạt cho lảnh nó về, được chứ Thầy cai?
-Mấy người cứ giử nó, tao cũng cần hỏi nó vài chuyện.
Nói xong ông Cai suy nghĩ : -Quái tại sao không thấy con Bạch, chỉ có thằng này, con Bạch đi đâu ? Ông rời nhà Hội đi về nhà ḿnh, ông bước vào nhà mọi người c̣n bàn tán xôn xao việc Bạch mất tích, Ông hỏi bà Cai:
-Bà có t́m thấy con Bạch chưa ?
-Tui cũng như ông có thấy nó đâu ? Lụa à ? Mày đi t́m cô hai về, nếu không th́ mày cũng nên đi luôn đi!
Lụa đang phân vân không biết cô hai có đi chơi với hai B́nh không, chuyến này th́ nguy rồi cổ bị trận đ̣n này chắc khó sống nổi, Lụa lại nhớ đến những h́nh phạt nghiêm khắc của ông Cao Tông đối với gia nhân cũng như sẽ đối với cô hai Bạch, Lụa nói:
-Dạ thưa bà con đi t́m cô hai.
Lụa đi về hướng pḥng của Bạch, đẩy cửa nh́n vào trong thấy Bạch nằm trên giường, mà nước mắt ràn rụa. Lụa thấy mừng rở trong ḷng, buớc đến Lụa lay khẻ chân của Bạch:
-Cô hai! Cô hai! Nảy giờ cô đi đâu vậy ?
Bạch giả bộ ú ớ rồi giật ḿnh ngồi dậy.
-Cô có đi đâu đâu, em nói ǵ vậy?
-Rỏ ràng hồi nảy trong nhà đi t́m cô khắp nơi mà không ai thấy, Ông Cai đi ra nhà Hội gọi Hương quản và tuần đinh đi kiếm cô đó!
Bạch giả ngơ ngác, nàng nói:
-Lúc nảy cô đau bụng nên đi ngoài một chút rồi đi ngủ cả nhà làm ǵ mà ồn ào vậy?
Ông Bà Cai đi vào pḥng thấy Bạch đang ngồi đó ông hỏi:
-Bạch à nảy giờ con đi đâu vậy?
-Dạ thưa Ba Má! Khi nảy con đau bụng nên đi ngoài rồi đi ngủ chứ có đi đâu? Con đang ngủ th́ con Lụa vào đánh thức con dậy nói rằng Ba má cho người t́m con! Con không biết chuyện ǵ xảy ra vậy ?
Ông Bà cai nh́n nhau không nói ǵ bỏ ra ngoài pḥng khách bảo đám gia nhân đi ngủ...
__________________ Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
|
Quay trở về đầu |
|
|
KYLAN1 Hội viên
Đă tham gia: 20 July 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 140
|
Msg 17 of 33: Đă gửi: 24 July 2004 lúc 11:22pm | Đă lưu IP
|
|
|
rồi sao nữa hihi
__________________ T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
|
Quay trở về đầu |
|
|
Hien Hội viên
Đă tham gia: 09 June 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 11
|
Msg 18 of 33: Đă gửi: 29 July 2004 lúc 10:28am | Đă lưu IP
|
|
|
Sao đang viết giữa chừng lại ngưng dzậy anh Đạo Trân` ?
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt
Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 19 of 33: Đă gửi: 30 July 2004 lúc 2:14am | Đă lưu IP
|
|
|
Dao Trần huynh!
Sao anh không viết tiếp đi! Phụ ḷng người đang đọc câu chuyện; mong chờ. Trong đó có cả tôi vốn quí mến anh.
Thân
Thiên Sứ
----------------
Đừng rơi! Đừng rơi! Lá ơi!
Có ai góc biển chân trời nhớ nhau...
|
Quay trở về đầu |
|
|
HuyetMa Hội viên
Đă tham gia: 16 March 2004 Nơi cư ngụ: Afghanistan
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 37
|
Msg 20 of 33: Đă gửi: 30 July 2004 lúc 2:26am | Đă lưu IP
|
|
|
chờ lâu quá ...chưa thấy quỷ gi het vay anh Ddạo Trần :-)
hy vong anh co thì gio viết tiếp câu chuyện đang hấp dẫn
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|