Tác giả |
|
trangnq Hội viên

Đă tham gia: 25 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 140
|
Msg 1 of 2: Đă gửi: 27 December 2004 lúc 9:54pm | Đă lưu IP
|
|
|
“Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đă ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
“Tà tà bóng ngả về tây,
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
Nao nao ḍng nước uốn quanh,
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.”
“Tuyết in sắc ngựa câu gịn,
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời.”
“Dưới cầu nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha”
“Ngoài song thỏ thẻ oanh vàng,
Nách tường bông liễu bay ngang láng giềng
Hiên tà gác bóng chênh chênh,
Nỗi riêng, riêng trạnh tấc riêng một ḿnh.”
“Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người,
Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi.
Một vùng cỏ mọc xanh ŕ,
Nước ngâm trong vắt, thấy ǵ nữa đâu !
Gió chiều như gợi cơn sầu,
Vi lô hiu hắt như màu khảy trêu.”
“Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Đinh ninh hai mặt một lời song song”
“Trong như tiếng hạc bay qua,
Đục như tiếng suối mới sa nửa vời.
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.”
“Buồn trông phong cảnh quê người,
Đầu cành quyên nhặt, cuối trời nhạn thưa.”
“Trông chừng khói ngất song thưa,
Hoa trôi trác thắm, liễu xơ xác vàng”
“Đau ḷng kẻ ở người đi,
Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm.
Trời hôm mây kéo tối rầm,
Dầu dầu ngọn cỏ đầm đầm cành sương.”
“Đêm thu một khắc một chầy,
Bâng khuâng như tỉnh như say một ḿnh”
“Từ đây góc bể bên trời,
Nắng mưa thui thủi quê người mộtthân.
Ngh́n tầm nhờ bóng tùng quân,
Tuyết sương che chở cho thân cát đằng.”
“Trông vời gạt lệ chia tay,
Góc trời thăm thẳm đêm ngàyđăm đăm.
Nàng th́ dặm khách xa xăm,
Bạc phau cầu giá đen rầm ngàn mây .
Vi lô san sát hơi may,
Một trời thu để riêng ai một người .
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
Thấy trăng mà thẹn những lời non sông.”
“Trước lầu Ngưng bích khóa xuân,
Vẻ non xa, tấm trăng gần, ở chung.
Bốn bề bát ngát xa trông,
Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
Nửa t́nh, nửa cảnh như chia tấm ḷng.”
“Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa ?
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác, biết là vềđâu?
Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
Buồn trông gió cuốn mặt ghềnh
ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồị”
“Đêm thâu khắc lậu canh tàn,
Gió cây trút lá, trăng ngànngậm gương.
Lối ṃn cỏ nhợt mù sương,
Ḷng quê đi một bước đường, một đau .”
“Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu .
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ!”
“Dưới trăng quyên đă gọi hè,
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông.”
“Sông Tần một dải xanh xanh,
Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.
Cầm tay dài ngắn thở than,
Chia phôi ngừng chén hợp tan nghẹn lời.”
“Người lên ngựa kẻ chia bào,
Rừng phong thu đă nhuốm màu quansan.
Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Trông người đă khuất mấy ngàn dâu xanh.
Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một ḿnh xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm -dôi,
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.”
“Đêm thu gió lọt song đào,
Nửa vành trăng khuyết ba sao giữa trời.”
“Sen tàn cúc lại nở hoa,
Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân.
T́m đâu cho thấy cố nhân?
Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương.”
“Sân rêu chẳng vẽ dấu giầy,
Cỏ cao hơn thước, liễu gầy vài phân.
Đoái thương muôn dặm tử phần
Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa;
Xót thay huyên cỗi xuân già,
Tấm ḷng thương nhớ, biết là có nguôi.”
“Một cung gió thảm mưa sầu,
Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngóntay !
Ve ngâm vượn hót nào tày,
Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu .”
“Sư rằng: Phúc họa đạo trời,
Cỗi nguồn cũng ở ḷng người mà ra.
Có trời mà cũng tại ta,
Tu là cơi phúc t́nh là dây oan.”
“Đầy vườn cỏ mọc lau thưa,
Song trăng quạnh quẽ vách mưa ră rời.
Trước sau nào thấy bóng người,
Hoa đào năm ngoái c̣n cười gió đông.
Xập xè én liệng lầu không,
Cỏ lan mặt đất rêu phong dấugiày.”
__________________ N.Q.T
|
Quay trở về đầu |
|
|
trangnq Hội viên

Đă tham gia: 25 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 140
|
Msg 2 of 2: Đă gửi: 31 December 2004 lúc 5:04am | Đă lưu IP
|
|
|
“Trăm năm trong cơi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn ḷng.
Lạ ǵ bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.”
“Kiếp hồng nhan có mong manh,
Nửa chừng xuân thoắt găy cành thiên hương.”
“Đau đớn thay phận đàn bà!
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.
Phũ phàng chi bấy hoá công,
Ngày xanh ṃn mỏi má hồng phôi pha.
Sống làm vợ khắp người ta,
Khéo thay thác xuống làm ma không chồng.”
“Rằng: Hồng nhan tự thuở xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu ?
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào ?
Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
Thác là thể phách, c̣n là tinh anh,”
“Anh hoa phát tiết ra ngoài,
Ngh́n thu bạc mệnh một đời tài hoa .
Trông người lại ngẫm đến ta,
Một dầy một mỏng biết là có nên ?'
Sinh rằng: Giải cấu là duyên,
Xưa nay nhân định thắng nhiên cũng nhiều”
“Lựa chi những bậc tiêu tao,
Dột ḷng ḿnh cũng nao nao ḷng người ?
Rằng: Quen mất nết đi rồi,
Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao !”
“Phận sao phận bạc như vôi,
Đă đành nước chẩy hoa trôi lỡ làng.”
“Đă sinh ra số long đong,
C̣n mang lấy kiếp má hồng được sao ?”
“Rỉ rằng: Nhân quả dở dang,
Đă toan trốn nợ đoạn trường được sao?
Số c̣n nặng nợ má đào,
Người dầu muốn quyết trời nào đă cho.”
“Vả suy thần mộng mấy lời,
Túc nhân âu cũng có trời ở trong.
Kiếp này nợ trả chưa xong,
Làm chi thêm một nợ chồng kiếpsau!”
“Tiếc thay trong giá trắng ngần,
Đến phong trần, cũng phong trần như ai !
Tẻ vui cũng một kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời măi ru !
Kiếp xưa đă vụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi !
“Đă cho lấy chữ hồng nhan,
Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân !
Đă đày vào kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi !”
“Người này nặng kiếp oan gia,
C̣n nhiều nợ lắm sao đà thoát cho!
Mệnh cung đang mắc nạn to,
Một năm nữa mới thăm ḍ được tin.”
“Phong trần kiếp chịu đă đầy,
Lầm than lại có thứ này bằng hai.
Phận sao bạc chẳng vừa thôi,
Khăng khăng buộc măi lấy người hồng nhan.
“Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra, rồi lại buộc vào như chơi!
Nghĩ đời mà chán cho đời,
Tài t́nh chi lắm, cho trời đất ghen!
Tiếc thay nước đă đánh phèn,
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!
Hồng quân với khách hồng quần,
Đă xoay đến thế, c̣n vần chửa tha.”
“Biết thân chạy chẳng khỏi trời,
Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.”
Dễ dàng là thói hồng nhan,
Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều !
“Thương thay cũng một kiếp người,
Hại thay mang lấy sắc tài làm chi!
Những là oan khổ lưu ly,
Chờ cho hết kiếp c̣n ǵ là thân !”
“Sư rằng: Phúc họa đạo trời,
Cỗi nguồn cũng ở ḷng người mà ra.
Có trời mà cũng tại ta,
Tu là cơi phúc t́nh là dây oan.”
“Rằng: Tôi đă có ḷng chờ,
Mất công mười mấy năm thừa ở đây.
Chị sao phận mỏng phúc dày,
Kiếp xưa đă vậy ḷng này dễ ai!
Tâm thành đă thấu đến trời,
Bán ḿnh là hiếu cứu người là nhân.
Một niềm v́ nước v́ dân,
Âm công cất một đồng cân đăgià!
Đoạn trường sổ rút tên ra,
Đoạn trường thơ phải đưa mà trả nhau.
C̣n nhiều hưởng thụ về lâu,
Duyên xưa tṛn trặn phúc sau dồi dào”
“Ngẫm hay muôn sự tại trời,
Trời kia đă bắt làm người có thân.
Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
Có đâu thiên vị người nào,
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai,
Có tài mà cậy chi tài,
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
Đă mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gầntrời xa.
Thiện căn ở tại ḷng ta,
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.”
__________________ N.Q.T
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|