| Tác giả |
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 1 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:20pm | Đă lưu IP
|
|
|
TỪ THỨC LẤY VỢ TIÊN?
Ngày xưa, vào đời Trần, niên hiệu Quang Thái (1388-1398) có chàng thư sinh ở đất Hóa Châu tên Từ Thức, giữ chức huyện Tiên Du, thuộc tỉnh Bắc Ninh ngày nay.
Cạnh huyện đường có ngôi chùa danh tiếng, trước sân chùa có một gốc mẫu đơn quư lạ. Hàng năm đến kỳ nở hoa, người ta mở hội tưng bừng, trai gái các nơi tấp nập kéo nhau đến dự hội thưởng hoa.
Năm Bính tị, vào khoảng tháng hai, người ta thấy có một cô gái tuyệt sắc trạc lối mười lăm, mười sáu tuổi đến dự hội. Nàng ít tô điểm phấn son song làn da mặt hết sức mịn màng, tươi thắm. Để ngắm hoa được gần hơn, nàng vin một cành hoa xuống, không ngờ mẫu đơn ḍn găy dưới tay.
Người giữ hoa trông thấy liền bắt nàng trói vào gốc cây. Đến xế chiều cũng không thấy có ai đến chuộc cứu nàng. Từ Thức nhân đi qua, nghe câu chuyện, động ḷng thương người đẹp, bèn cởi áo cừu đang mặc đưa cho nhà chùa để bồi thường. Cô gái được thả ra ngập ngừng cảm ơn Từ Thức rồi đi về một phía mất hút. Từ đó Từ Thức càng được dân t́nh mến trọng là một vị quan hiền đức.
Nhưng Từ Thức vốn thích bầu rượu, túi thơ, cây đàn hơn là chồng giấy tờ ở công đường, mải mê theo cảnh đẹp trời mây mà bỏ bê cả việc quan. Cấp trên gởi tờ khiển trách, bảo rằng ông cụ thân sinh trước kia là một vị quan đại thần, lẽ nào chàng không nối được nghiệp nhà mà giữ nổi chức tri huyện?
Từ Thức thở than: "Lẽ nào chỉ v́ một vài đấu thóc mà ta đành d́m thân trong chốn lợi danh! Sao bằng với một chiếc thuyền con, ta thoát khỏi ṿng cương tỏa? Nước biếc non xanh sẽ không bao giờ phụ ta"! Rồi chàng trả ấn từ quan, lui về vùng núi non ở huyện Tống Sơn. Mang theo bầu rượu, cây đàn, chàng đi du ngoạn khắp mọi chốn danh lam thắng cảnh.
Gặp nơi đẹp đẽ chàng dừng chân uống rượu, làm thơ. Vết chân, câu thơ của chàng ghi dấu ở nhiều nơi, núi Chích Trợ, động Lục Vân, nguồn sông Lễ, bờ Kênh Ngạ Một hôm, chàng tới cửa Thần Phù, trông ra ngoài biển thấy một lớp mây năm sắc kết thành đóa hoa sen. Chàng ngồi thuyền đến nơi, gặp nhiều núi non kỳ dị. Từ Thức lo ngại bảo người chèo thuyền: "Ta đă đi khắp miền đông nam, biết rơ cả vùng này, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến những núi non kỳ tú kia.
Có lẽ đây là non Tiên đưa đến, hay núi Thần dời lại, không th́ làm sao ta chẳng hề thấy bao giờ"? Rồi sai buộc thuyền, lên bờ. Đi được vài bước thấy sừng sững trước mặt một sườn đá cao ngh́n trượng, Từ Thức thở ra: "Không có cánh làm sao mà vượt qua được"? Rồi chàng lấy bút viết lên thành đá một bài thơ. Đang lúc mải mê ngắm cảnh, chàng bỗng thấy sườn đá mở ra một cửa hang động rộng chừng một trượng. Chàng vén áo lần vào. Vừa đi được vài bước th́ cửa hang tự khép lại, chàng ch́m trong bóng tối không c̣n biết đâu lối ra. Chàng liều chết sờ theo lớp rêu trên đá mà đi, theo một lối quanh co, được một quăng th́ đường hầm dần dần mở rộng.
Ra khỏi bóng tối, mắt chàng chói ngợp v́ ánh sáng rực rỡ, sửng sốt v́ mây muôn màu sắc bao phủ các đền đài giát bằng châu ngọc giữa cảnh vườn đầy hoa quư lạ, hương thơm khác thường. Từ Thức c̣n đang ngây ngất, tưởng ḿnh đang mơ, th́ bỗng vẳng có tiếng cười trong trẻo ở sau lưng, chàng ngoảnh lại thấy hai cô gái áo xanh đang khúc khích bảo nhau: "Ḱa, chú rể mới nhà ta đă đến"! Rồi hai nàng bỏ đi.
Một lát sau trở ra bảo: "Phu nhân chúng tôi cho mời chàng vào". Từ Thức theo. Đi qua một quăng sân, hai bên tường thêu dệt gấm hoa, đến một lớp cửa son, chàng thấy treo ở trên lầu cao hai bức hoành phi chữ vàng: "Quỳnh Hư chi điện và Giao Quang chi các". Trong cung điện, một bà tiên mặc áo trắng đang ngồi trên giường thất bảo. Bà tiên mời Từ Thức ngồi lên ghế bên cạnh rồi bảo:
"Chàng vốn say mê cảnh lạ, bấy lâu đă thỏa chí b́nh sinh ngao du đó đây, chàng có biết nơi này là đâu không"?
Từ Thức đáp: "Tôi là một thư sinh sống ẩn dật ở huyện Tống Sơn, ngao du với một chiếc thuyền con ở giữa trời biển. Tôi không được biết là chốn này có lầu hồng, điện biếc. Ḷng tôi đây c̣n nhiễm đầy trần tục, không hiểu biết được đây là chốn nào, xin phu nhân vui ḷng dạy cho kẻ thư sinh được thấu rơ".
Bà tiên nói: "Phải, chàng làm sao mà biết được chốn này? Đây là hang thứ sáu trong ba mươi sáu động Phù Lai. Nơi này biển bao bọc chung quanh, lơ lửng không chạm đất, cũng như núi La Phù theo chiều gió mưa mà tan hợp, như núi Bồng Lai mọc trên ngọn sóng.
Ta đây là Ngụy phu nhân, tiên chủ núi Nam Nhạc. V́ thấy chàng có đức nên mới cho mời đến"!
Nói rồi bà tiên đưa mắt ra lệnh cho các tiên nữ đứng hầu. Một nàng áo xanh đưa từ trong ra một tiên nữ trẻ tuổi. Từ Thức liếc nh́n th́ nhận ra người đă làm gẫy cành mẫu đơn trong Hội Thưởng Hoa. Bà tiên trỏ thiếu nữ mà nói với Từ Thức: "Em nó là con gái ta, tên gọi Giáng Hương. Ngày trước nó gặp nạn trong Hội Thưởng Hoa, được chàng cứu thoát. Ḷng em nó vẫn không quên. Ta muốn cho nó kết duyên với chàng để đền ơn đó".
Rồi bà tiên ra lệnh cử hành hôn lễ ngay đêm hôm ấy, dưới ánh đèn mỡ phụng, trên chiếu thêu rồng. Hôm sau, chư tiên ở khắp nơi đến mừng đôi tân nhân. Kẻ mặc lụa từ phương bắc cỡi rồng xanh đến, kẻ mặc tơ từ phương nam cỡi ly vàng đến, kẻ ngồi xe ngọc, kẻ đi xe mây... Các tiên tụ họp trên gác điện Giao Quang rèm ngọc, sáo vàng. Khi Kim Tiên đến, tất cả chư tiên đều xuống điện rước lên ngồi ở trên ngai pha lê bày chính giữa. Chư tiên vừa ngồi xuống, tiếng nhạc trời văng vẳng trỗi lên. Đủ các thứ rượu quư đượm hương ngào ngạt rót dâng ra.
Tiên nương mặc áo lụa nói: "Chúng ta dạo chơi trong vùng này đă gần tám mươi ngàn năm, biển phía nam đă ba lần biến đổi. Giờ đây chú rể không sợ thay đổi đời sống, từ xa đến đây để lấy vợ. Tôi nghĩ là chú rể sẽ không hối tiếc đời cũ và sẽ không c̣n nói là trên đời này không có Tiên"!
Kim Đồng, Ngọc Nữ sắp thành nhiều hàng dài bắt đầu múa. Ngụy phu nhân chủ động đứng ra mời tiệc. Giáng Hương rót rượu đưa đến tay chư tiên. Nàng tiên trẻ tuổi mặc tơ cười nói: "Cô dâu chúng ta hôm nay thịt da như mỡ đọng, không c̣n gầy như trước nữa. Người ta thường nói là con gái thượng giới không có chồng. Tôi không c̣n có thể tin như vậy nữa"! Ngụy phu nhân nói: "Tôi nghe nói người ta có thể gặp Tiên song khó mà t́m đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm có, nhiệm mầu, thời nào cũng thấy: tỉ như vết tích đền Bạc Hậu, núi Cao Đường, dấu chân ở Lạc Phố, đồi ngọc Giang Phi, nàng Lộc Ngọc lấy Tiên Sử, Vân Tiêu gặp Thái Loan, Lan Hương và Trương Thạc. Nếu ta chế diễu cuộc hôn nhân này, th́ những việc trước kia cũng hóa ra đáng cười lắm ru"!
Tất cả chư tiên đều cười, trừ ra nàng tiên áo lụa nói bằng một giọng kém vui: "Cô dâu trẻ chúng ta đă thành thân tốt đẹp rồi. Nhưng khi tin kẻ tiên kết hôn với người tục xuống đến trần, trên Thiên Đ́nh sẽ không khỏi có kẻ mỉa mai chúng ta. Chư tiên thượng giới phải gánh chịu lấy thành quả này. Tôi e rằng chúng ta không gánh khỏi tiếng tăm đó"!
Kim Tiên liền nói: "Tôi ở Thiên Đ́nh, chưa bao giờ đặt chân xuống ở bể trần, thế mà có kẻ xấu miệng đă nói rằng thiên tiên dâng rượu cho vua Chu, chim xanh đem tin đến cho vua Hán. Chính chúng tôi cũng phải chịu lấy những lời lẽ phạm thượng của người đời. Thế làm sao chư tiên tránh khỏi được lời vu khống kia.
Tân lang đang ở đây, chúng ta không nên tranh luận với nhau điều ấy để làm buồn ḷng chàng làm ǵ". Chư tiên lại cười lên vui vẻ. Đến khi mặt trời ngả về tây, các tiên mới chia tay ra về. C̣n lại một ḿnh, Từ Thức cười bảo Giáng Hương: "Ở thượng giới, t́nh yêu cũng đưa đến việc lứa đôi. Cho nên Chức Nữ mới lấy Ngưu Lang, Thượng Nguyên theo Phong Trác ở dưới trần, Tăng Nhu viết ra thiên Chu Tần, Quần Ngọc làm bài thơ Hoàng Lăng. Hoàn cảnh tuy mỗi nơi có khác, song t́nh yêu ở đâu cũng giống nhau. Từ ngàn đời nay, bao giờ cũng thế. Bây giờ tất cả chư tiên đi rồi, sao không khí chung quanh đôi ta lại lạnh lẽo, buồn bă thế này? Có phải v́ t́nh yêu không phát sinh ra ở ḷng em, hay là em cố cầm giữ lại"?
Giáng Hương buồn rầu đáp: "Các chị đều đă đắc đạo, có tên ở Hoàng Điện, thường lui tới Hồng Môn, sống ở chốn thanh khiết, vui chơi trong cơi cực tịnh, ḷng không vương vấn dục t́nh. C̣n em đây chưa sạch khỏi thất t́nh. Dấu vết c̣n ở nơi Thúy Điện, vấn vương duyên nợ trần ai. Thân em tuy ở điện ngọc nhưng ḷng em c̣n dính bụi trần. Đừng đem em mà so sánh với các chư tiên khác"!
Từ Thức nói: "Nếu thế th́ em cũng không xa cách anh lắm"! Cả hai đều phá lên cười. Ngày tháng kế tiếp nhau trong khoái lạc thần tiên. Một sáng, Từ Thức thấy hoa sen nở, hồ ngọc đă thay đổi màu xanh, thấm thoát thế mà đă qua một năm rồi. Những đêm gió thổi lạnh lùng, những sáng sương sa nặng hạt, những tối trăng rọi qua song, có khi Từ Thức không làm sao nhắm được mắt. Một nỗi buồn tràn ngập tâm hồn, thức tỉnh chàng dậy. Một hôm, trông ra xa thấy một con thuyền, chàng trỏ tay bảo Giáng Hương: "Anh từ miền xa xôi kia tới đây, chân trời mờ mịt, sóng biển muôn trùng, không biết rơ nhà anh ở nơi nào"!
Một lát chàng lại nói: "Khi đi, anh c̣n có mẹ, bạn bè ở dưới kia. Ḷng trần chưa rũ sạch, anh muốn nh́n lại quê hương. Em hăy hiểu cho ḷng anh, để cho anh trở về thăm nhà ít lâu. Không biết em nghĩ sao"? Giáng Hương buồn bă không thốt nên lời. Từ Thức nói tiếp: "Để cho anh đi dăm hôm, một tháng gặp lại các bạn, xếp đặt công việc nhà, rồi anh sẽ trở lại sống bên em măi măi cho đến già ở chốn Bạch Vân".
Giáng Hương khóc nói: "Em không muốn lấy t́nh vợ chồng để ngăn anh đừng trở lại quê nhà. Em chỉ sợ rằng đời sống thế gian quá nhỏ hẹp, ánh sáng mặt trời quá vắn vỏi, anh sẽ không c̣n t́m thấy sân vườn xưa trong cảnh cũ nữa đâu"! Nàng báo tin cho mẹ hay, Ngụy phu nhân thở dài bảo: "Ta không ngờ con người ấy lại c̣n vương vấn tục lụy đến thế!" Rồi cho sắm sửa một chiếc xe mây để đưa Từ Thức đi. Giáng Hương trao cho chồng một phong thư viết trên giấy lụa, dặn ḍ: "Sau này khi xem đến bức thư, anh hăy nhớ đến em"!
Rồi hai người gạt nước mắt chia tay. Trong nháy mắt Từ Thức đă đặt chân xuống mặt đất. Nhưng tất cả đều đă hoàn toàn đổi thay. Nhà cửa, người làng không c̣n là những người quen cũ nữa. Chỉ có các tảng đá bên bờ suối vẫn phủ rêu xanh như xưa. Hỏi đến những người già cả trong làng xem có biết người tên Từ Thức không, mọi người đều nói:
"Hồi chúng tôi c̣n bé, có nghe nói là ông cố ba đời chúng tôi mang tên đó. Ông ấy đi lạc vào núi đă tám chục năm naỵ Từ đó đến nay chúng tôi đă trải qua ba đời vua". Từ Thức cảm thấy ḷng buồn thấm thía, muốn trở lại thượng giới, song chiếc xe mây đă biến thành chim loan bay mất về trời. Chàng mở phong thư ra đọc: "Trong mây kết duyên loan phụng, mối t́nh đôi ta đă dứt! Làm sao t́m lại non Tiên trên biển cả? Chúng ta khó gặp được nhau lần nữa". Mới biết là Giáng Hương đă gởi chàng những lời vĩnh biệt. Sau đó, Từ Thức khoác áo lông, đội nón nhẹ, một ḿnh đi vào núi Hoành Sơn, không thấy trở về nữa.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 2 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:22pm | Đă lưu IP
|
|
|
MINH KHÔNG THIỀN SƯ
Ngày xưa, về đời nhà Lư có ông Nguyễn Chí Thành, hiệu Minh Không thiền sư, ở chùa Đạm Xá, tỉnh Ninh B́nh, theo học Từ Đạo Hạnh từ thuở c̣n bé. Minh Không thông minh xuất chúng, sau bốn mươi năm học tập, được Đạo Hạnh tin yêu nhất trong số các môn đệ, nên truyền phép chọ Khi Đạo Hạnh sắp chết, có dặn Minh Không: "Xưa Đức Thế Tôn đạo quả đă viên thành mà về sau c̣n bị chứng kim sang (ung thư), huống chi ta pháp thuật chưa đến chỗ tuyệt luân, tránh sao cho khỏi bệnh. Nay ta thác sinh làm đế vương, nếu mai sau có mắc bệnh ǵ, ngươi nhớ mà cứu ta với".
Vua Lư Thần Tông lên ngôi được ít lâu, mắc phải một chứng bệnh khác thường, ḿnh mẩy mọc lông như hổ và gầm thét suốt ngày. Các danh y trong nước được vời đến cũng đều bó tay trước căn bệnh khó hiểu của vuạ Bỗng một hôm có bọn trẻ hát rằng: "Muốn chữa bệnh vua phải t́m Đức Minh Không mới khỏi". Quan địa phương tâu lên, triều đ́nh phái sư giả đi t́m Nguyễn Minh Không vào cung.
Khi sứ giả và thủy thủ mang thuyền đến rước, Minh Không lấy một nồi nhỏ nấu cơm mời ăn. Viên quan cầm đầu cười bảo: "Cả một đoàn chúng tôi mấy chục người mà ngài nấu có một nồi cơm nhỏ th́ ăn sao đủ"? Minh Không đáp: "Phái đoàn đông thật, song cứ xin thử ăn xem có đủ không"? Họ tưởng nhà sư nói đùa, nhưng đến lúc chín cơm dọn ra cả đoàn ăn măi không hết. Ai nấy đều no đủ lấy làm lạ quá. Trời gần tối sứ giả mời nhà sư đi ngay cho chóng và mát mẻ. Minh Không bảo cứ cho quân lính xuống thuyền nằm ngủ, không cần phải vội, sớm mai sẽ gọi dậy đi sớm. Mọi người xuống thuyền ngủ, đến sáng ngày Minh Không đánh thức dậy, thấy đă đến bến kinh đô, cách xa mấy ngày đường. Cả đoàn đều kinh ngạc về pháp thuật tài t́nh của Minh Không. Khi vào cung các danh y và ngự y thấy ông nâu sồng quê kệch, tỏ ư khinh thường, Minh Không cầm một cây đinh dài lối một tấc, cắm vào cung điện mà nói: "Ai nhổ được cái đinh này ra th́ mới chữa được bệnh". Các lương y đua nhau mà nhổ chẳng ai nhổ được. Minh Không đưa hai ngón tay khẽ rút một cái là đinh ra ngay. Vào đến chỗ vua ở, vừa trông thấy mặt, Minh Không nói lớn: "Ai biết được tại sao giàu có đến như vua mà lại mắc bệnh ngặt nghèo hơn cả thường dân"? Vua nghe thấy sợ hăi run rẩy, Minh Không sai lấy dầu đổ vào vạc nấu sôi một trăm chặp, rồi tḥ tay vào quấy, đoạn múc dầu tưới và ḿnh vua. Dầu sôi tưới đến đâu th́ lông rụng tới đó, trong chốc lát người vua lành lặn như cũ, bệnh khỏi hẳn.
Vua Lư Thần Tông trở lại b́nh thường, tôn Minh Không làm quốc sư và tạ ơn rất hậu, nhưng Minh Không không lấy ǵ cả, rồi cáo từ ra đi.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 3 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:25pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI ĐI T̀M KINH
Ngày xưa, ở đất miền Nam, có một nhà sư dốc một ḷng tu hành tên là Nguyễn Được, một hôm nằm mộng thấy Bồ Tát hiện ra bảo rằng: "Ngày mai ngươi cùng các môn đệ hăy đi về phương tây. Nếu ngươi vượt qua được những gian lao, khổ hạnh trên đường thử thách th́ sẽ t́m thấy Chân Kinh, và đọc được Chân Kinh th́ sẽ đắc đạo thành chánh quả".
Hôm sau, nhà sư theo lời báo mộng, cùng các môn đệ lên đường, nhắm về hướng tây mà đi. Ngày đi đêm nghỉ, đoàn người áo vàng lặng lẽ chân dẫm đất, tay lần tràng hạt, theo đúng lời phát nguyện khi ra đi, là không ai thốt ra lời nào trước khi t́m thấy Chân Kinh. Họ không quản nắng mưa, đói khát, sống nhờ của thập phương. Mỗi khi họ đi qua các làng, dân chúng đem thức ăn uống ra đứng hai bên đường chực sẵn để trút vào các bát của đoàn Phật Tử. Có khi họ đi hàng mấy ngày không gặp một ai, đành nhịn đói chịu khát, hoặc hái hoa bên đường cho đỡ dạ. Con đường đi càng dài, hàng ngũ các môn đệ càng thưa dần. Người v́ bệnh tật không thể lê chân đi được nữa, người tự xét ḿnh kiếp này c̣n vụng đường tu, khó ḷng đi tới nơi để thành đạo, đành dừng lại ở một nơi để tu hành, người th́ thấy đường dài khó khăn, mất dần ḷng tin mà quày trở lại.
Cho đến một ngày kia, chỉ c̣n trơ trọi một ḿnh nhà sư họ Nguyễn trên con đường vắng vẻ đi về phương Tây. Các thần linh hiện ra giúp nhà sư vượt qua những trở ngại chồng chất liên tiếp ở trên đường. Có khi vừa lên trên đỉnh một ngọn núi cao, nhà sư đă được thần linh đưa qua một núi khác, khỏi phải xuống núi hiểm nghèo rồi lại leo dốc khổ nhọc. Mặc dù ngăn núi, cách sông, đường đi muôn vàn trở ngại, nhà sư cũng vẫn quyết một ḷng đi cho đến đích.
Dấu chân nhà sư ngày nay c̣n in lại trên mặt đá các ngọn núi đă đi qua. Một hôm nhà sư đi đến trước bờ biển, không trông thấy thuyền bè, không một bóng người, và trước mặt là biển cả mênh mông. Nhà sư vẫn không nản chí ḷng tưởng đến Phật, chân cứ bước tới, nghĩ rằng niềm tin sẽ giúp ḿnh vượt khỏi trùng dương. Thế rồi nhà sư đi xuống nước, sóng khỏa đến nửa thân người, bỗng thấy một con cá ḱnh bơi vào đưa lưng mời nhà sư ngồi lên. Nhà sư điềm nhiên ngồi lên lưng con cá lớn nổi tiếng ăn thịt người, để cho cá phóng chở ra khơi. Ban ngày, cá ḱnh theo hướng mặt trời, ban đêm theo hướng sao, cứ thế mà bơi theo con đường thẳng về phương tây. Gặp hôm nắng cháy thiêu người, có từng đàn hải điểu bay đến tụ họp trên đầu nhà sư để làm bóng che như một đá mây. Buổi chiều có từng đàn ong bay đến đem mật đặt lên môi nhà sư.
Cá ḱnh chở nhà sư đi đă không biết bao nhiêu ngày đêm, một hôm bỗng dừng lại, nói rằng:
"Mô Phật, nhà sư đi t́m Chân Kinh để đắc đạo có thể nghe lời thỉnh nguyện của tôi được không"?
Nhà sư trả lời: "Được", quên rằng ḿnh đă phạm vào lời nguyền giữ yên lặng cho đến khi t́m thấy Chân Kinh.
Cá ḱnh kể lể: "Từ mấy ngàn năm nay tôi đă trường trai để chuộc tội lỗi trước kia. Tôi bị bắt buộc phải ăn thịt, trong khi tôi đă kinh sợ mùi thịt và đà quên vị của cá tôm. Xin nhà sư hăy cầu nguyện cùng Đức Phật cho tôi thoát được ṿng khổ ải này".
Nhà sư đáp: " Được", phạm vào lời nguyền lần thứ hai.
Ḱnh ngư lại tiếp tục bơi về phương tây, cho đến một hôm th́ thấy bờ. Nhà sư Nguyễn Được trở lên đất liền, thấy một ngôi chùa bỏ hoang, trong có để một đống sách kinh, như có ư để dành cho kẻ tu hành t́m đến. Trong chồng sách Phật có Chân Kinh, song nhà sư Nguyễn Được đă hai lần phạm lời phát nguyện, nên chỉ đọc ra được có một câu đầu: "Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật".
Nhà sư không nản chí, gấp kinh lại, bỏ vào đăy rồi trở lại bờ biển, lên lưng cá ḱnh trở về. Trong khi vượt biển, nhà sư mải mê theo lời kinh đă đọc được, không để ư đến vẻ buồn rầu của ḱnh ngư. Lúc thấy đất liền, cá ḱnh ngừng lại hỏi rằng:
"Nhà sư có nhớ đạt lời thỉnh nguyện của tôi lên Đức Phật chăng? Tôi c̣n phải ở trong ṿng khổ ải trầm luân này bao lâu nữa"?
Nguyễn Được đang thiền định, nghe nói giật ḿnh, để rơi cả đăy đựng kinh xuống biển. Cá ḱnh ngỡ là vật cứu rỗi của nhà sư ban cho, liền đớp lấy nuốt vào bụng cả pho Chân Kinh.
Nhà sư lảo đảo bước lên bờ, thẫn thờ đi, miệng vẫn th́ thầm câu kinh đă học được, không ngờ là cá đă đưa ḿnh dạt lên đảo Phú Quốc. Trong mấy năm c̣n sống, nhà sư đêm ngày vẫn thắc mắc nghĩ đến cuốn Chân Kinh. Đến khi gần chết, Nguyễn Được khắc lên trên đá núi Băi Sập và Thạch Động câu kinh của ḿnh đă học được.
Về sau để ghi nhớ việc t́m Chân Kinh đă xảy đến cho thầy và mong cho thầy sớm được Phật độ, các môn đệ bèn lấy gỗ chạm h́nh con cá ḱnh để làm mơ tụng kinh. Rồi từ đó, các nhà tu hành mỗi khi tụng kinh đều gơ vào đầu mỏ cá ḱnh, nhắc lại câu: "Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật"!
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 4 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRƯƠNG CHI
-------------
Ngày xưa có anh Trương Chi
Người th́ thậm xấu hát th́ thậm hay
--------------------------------
Nữ tỳ Vân Hương khép nép đứng im lặng, cúi đầu nh́n xuống đất. Chưa bao giờ, từ ngày vào làm tôi tớ cho phủ Tướng Công đă nhiều năm, nó thấy chủ có sắc giận như lúc này. Tướng Công vốn là người thâm trầm, ít nói, nhưng rất nghiêm khắc. Ngài làm việc ǵ cũng tính toán cẩn thận, v́ thế, hầu như chưa có việc nào bị hư. Những việc quan trọng, ngài thường hỏi ư kiến những ngưới thân cận. -"mày có chắc tiểu thư mê tiếng hát của thằng lái đ̣ không?" Tướng Công chợt hỏi.
Vân Hương kính cẩn đáp một cách b́nh tĩnh: "Bẩm Tướng Công, điều đó không c̣n nghi ngờ ǵ nữa."
"Như vậy, bệnh của tiểu thư là...tương tử Tương tự..thằng lái đ̣?"
Vân Hương lúng túng, không biết trả lời Tướng Công ra sao. Nhưng, trong bụng, nó tin chắc tiểu thư mắc bệnh tương tư.
Tướng công lại hỏi: -"Tiểu thư đă gặp thằng lái đ̣ lần nào chưa?"
Vân Hương lo sợ, ấp úng: -"Bẩm...Bẩm...không ạ...Tiểu thư chưa bao giờ ra khỏi nhà."
Tướng Công gật gù: -"Ừ, như vậy là chỉ... tương tư tiếng hát thôi?"
"Dạ, chỉ nhớ tiếng hát. Đêm nào được nghe hát th́ tiểu thư vui, c̣n không th́...buồn bă, thẫn thờ"...
"Rồi mấy bữa nay không có tiếng hát, tiểu thư bệnh? Mày biết tại sao thằng lái đ̣ không hát nữa?"
"Con đă đi hỏi ḍ th́ nghe đâu nó cũng bệnh, nghỉ cả chèo đ̣."
Tướng Công giữ im lặng một lúc khá lâu, rồi hỏi tiếp: -"Mày biết tên tuổi, mặt mũi nó ra sao không?"
"Bẩm Tướng Công, con chưa gặp nó lần nào, nhưng người ta nói nó c̣n trẻ, chỉ mười bảy, mười tám và...rất đẹp trai."
Tướng Công giật ḿnh: -"Mày nói sao? Nó đẹp trai? Mà tên nó là ǵ?"
"Bẩm Trương Chi ạ...V́ nó đẹp trai lại hát hay, nên có nhiều người mê.. cả những cô con gái nhà giầu."
"Thế nó bằng ḷng ai chưa?"
"Dạ...dạ...con cũng không hỏi kỹ chuyện đó...Mới đây tiểu thư không nghe tiếng hát nên nhớ, sai con đi hỏi...Con chỉ biết có vậy thôi."
Tướng Công tỏ vẻ lo lắng: -"Mày đă nói hết cho tiểu thư nghe chưa?"
"Bẩm, chưa ạ. Mấy bữa nay tiểu thư lúc tỉnh lúc mê, con chưa nói được."
Tướng Công mừng rỡ: "Ừ, tốt. Không được nói đó."
Vân Hương ngạc nhiên: "Bẩm...nhưng tiểu thư sai con đi hỏi..."
Tướng Công nghiêm giọng: "Tao nói không là không."
Thấy Tướng Công giận, nó sợ, im lặng cúi đầu.
Tướng Công chậm răi bước đến bên cửa sổ, nh́n ra ngoài trời trăng sáng vằng vặc. Không xa lâu đài của Tướng Công, một ḍng sông nhỏ lấp lánh dưới ánh trăng. Tướng Công đă ngắm cảnh trăng này cùng phu nhân không biết bao nhiêu là lần và đều thấy cảnh đẹp.
Nhưng đêm nay, cái vẻ thơ mộng của nó bỗng biến đi đâu mất. Thật ra, cảnh vẫn thế. Trăng vẫn vằng vặc sáng, ḍng sông vẫn lững lờ trôi ngoài xa kia, nhưng ḷng Tướng Công đă thay đổi. Con gái Tướng Công đă bị bệnh v́ cảnh trăng đẹp đó, v́ tiếng hát của một tên lái đ̣. Điều nguy hiểm hơn hết là nó vừa hát hay vừa đẹp trai. Tất nhiên Tướng Công không thể gả con gái cho một tên lái đ̣ nghèo hèn. Nhưng phải làm cách nào để tiểu thư quên đi tiếng hát quyến rũ đó. C̣n mê tiếng hát là c̣n thương nhớ tên lái đ̣. Thoáng một giây, Tướng Công nghĩ đến việc sai thủ hạ giết chết tên lái đ̣. Không, Tướng công thầm nhủ, cách đó không ổn, mà c̣n có thể tăng ḷng thương nhớ của tiểu thư. Cách nào để tiểu thư không c̣n mê tiếng hát nữa mới là quan trọng. Bỗng Tướng Công nhớ tới Mao Nhị, một mưu sĩ đang là khách nhân trong phủ Tướng công. Mao là người khôn ngoan, quỷ quyệt, đă giúp Tướng công giải quyết nhiều công việc khó khăn. Tướng công reo to: "À!" rồi quay trở vào. Thấy con Vân Hương c̣n khép nép đứng chờ ở một góc pḥng, Tướng Công hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ ngay ra chuyện đang hỏi nó. Ngài vung tay áo ra lệnh:
"Cho mày lui."
Dù đă chờ câu nói đó từ lâu, nữ tỳ Vân Hương cũng không dám bỏ đi ngaỵ Nó kính cẩn cúi gập người chào Tướng Công, rồi từ từ lùi ra cửa.
Sáng sớm hôm sau, Tướng Công cho gọi Mao Nhị lên hầu Ngay. Ngài kể lại chuyện tiểu thư ốm tương tư tiếng hát cho Mao nghe. Và cũng cho Mao biết Trương chi vừa đẹp trai vừa hát hay. Ngài chỉ nói vắn tắt, nhưng Mao hiểu ngay rằng tên lái đ̣ hát hay không c̣n chỗ đứng ở vùng đất này.
Suy nghĩ một lát, Mao thưa:
"Bẩm Tướng Công, muốn tiểu thư không c̣n thương nhớ tiếng hát của tên lái đ̣, chỉ có cách là cho tiểu thư gặp hắn..."
Tướng Công giật ḿnh:
"Tiên sinh nói sao? Tiên sinh quên rằng nó vừa đẹp trai vừa hát hay?
Mao Nhị cười, lắc đầu:
"Dạ, bẩm Tướng Công, tại hạ không quên điều quan trọng đó..."
Rồi Mao nh́n trước nh́n sau, dù biết là vắng người, vẫn ghé tai Tướng Công th́ thầm một lúc khá lâu. Nghe xong, Tướng Công tươi hẳn nét mặt, nhưng c̣n thắc mắc:
"Làm sao làm được điều đó càng sớm càng tốt, v́ bệnh của tiểu thư mỗi ngày một nặng..."
Mao cười: "Xin Tướng Công an tâm. Tại hạ sẽ làm xong việc này trong hai ngày."
Mao ngưng một chút, rồi lại nói:
"Xin Tướng Công cho tại hạ hai tên lính để giúp tại hạ lo vụ này...Tại hạ cần hai tên bạo tợn, nhưng phải biết vâng lệnh trên."
Tướng Công cười: "Hai thằng hay hai chục thằng cũng có thể có ngay, miễn được việc"
"Dạ, cảm ơn Tướng Công. Hai tên là đủ rồi.
Nữ tỳ Vân Hương ngồi trực cạnh giường tiểu thư liên tục ngày đêm. Nó là một con đầy tớ trung thành, hết ḷng lo cho chủ. Thật ra, nó cũng rất thương tiểu thư. Ngoài t́nh chủ tớ, nó c̣n thêm t́nh quyến luyến riêng, v́ tiểu thư đă đối xử với nó thật tốt, không khác ǵ t́nh chị em. Tiểu thư tuy ít tuổi nhưng cách cư xử của nàng tỏ ra rất người lớn. Nàng rất rộng lượng, sẵnsàng tha thứ cho kẻ hầu người hạ khi chúng phạm lỗi. Riêng đối với vân Hương, nàng lại c̣n đặc biệt hơn.
Thấy tiểu thư cứ li b́ mê man nó cũng lo sợ. Lúc nào hơi tỉnh một chút, nàng lại hỏi nó:
"Vân Hương ơi, chị có nghe thấy tiếng hát không? Sao..sao ngựi ta lâu quá không hát nữa? Người ấy tên chi, chị có biết không?"
"Dạ, thưa tiểu thư, người lái đ̣ đó tên là Trương Chi "
"À à...tôi nhớ ra rồi...Chàng tên là Trương Chi..Bao giờ lại hát, chị có biết không?"
"Thưa tiểu thư, em cũng không rơ...dường như anh ta bệnh..."
"Tại sao chị biết chàng bệnh? Chị đă gặp chàng?"
Vân Hương lúng túng: "Dạ...dạ, chưa ạ...Em chỉ nghe người ta nói thôi.
"Vậy hả?...Bao giờ chàng khỏi?"
Vân Hương bỗng nghe xót xa trong ḷng. Tiểu thư vốn là ngựi thông minh, nay hỏi như vậy th́ nó hiểu nàng không c̣n minh mẫn nữa. Tiểu thư thẫn thờ nh́n ra cửa sổ, lẩm bẩm:
"Chàng khỏi bệnh th́ chàng mới hát được..."
Nàng bỗng hỏi: "Này, Vân Hương, chị có cách nào cho tôi gặp chàng không?...Tôi mà gặp chàng th́ cả chàng và tôi đều khỏi bệnh đó"
Vân Hương không ngờ tiểu thư lại nói được một câu thật đúng. Nhưng nó chợt hăi hùng tự hỏi rằng sau cuộc gặp gỡ, chuyện ǵ sẽ xảy rả Tiểu thư sẽ yêu Trương Chi hơn nữa v́ anh ta đă hát hay lại đẹp trai. Về phần Trương Chi, chắc chắn anh ta sẽ không thể không rung động trước nhan sắc xinh đẹp và thùy mị của tiểu thư.
Rồi cuộc t́nh ấy sẽ đi về đâu? Một anh lái đ̣ nghèo hèn, dù đẹp trai nh́ Phan An, Tống Ngọc, làm sao có thể sánh duyên với một tiểu thư khuê các, con một vị quan lớn trong triều? Trương Chi sẽ chuốc lấy khổ đau, tủi hận, mà bệnh của tiểu thư sẽ mỗi ngày một trầm trọng hơn, khó có thuốc nào chữa khỏi. Cái viễn ảnh khủng khiếp ấy làm Vân Hương hốt hoảng, lo sợ. Không, nó thầm nói trong ḷng, hai người không thể gặp nhau được.
"Vân Hương! tiểu thư bỗng gọi, "Chị có nghe tôi nói ǵ không?"
"Dạ, em có nghe..Nhưng làm sao tiểu thư có thể gặp được Trương Chỉ Anh ta chỉ là một anh lái đ̣ nghèo hèn. Anh ta c̣n không đáng là tôi tớ của tiểu thư."
Tiểu thư nh́n người nữ tỳ đăm đăm: "Sao chị lại bảo chàng không đáng là đầy tớ của tôi? Không, chàng không là đầy tớ..."
Giọng nàng bỗng nghẹn gào, rồi nàng bật lên tiếng khóc. Nàng cũng đă nhận ra cái thực tế phũ phàng trong nhận xét của Vân Hương. Tướng Công và phu nhân, cha mẹ nàng, có bao giờ lại chịu gả nàng cho một tên lái đ̣, trong khi có cả chục vương tôn, công tử ngáp nghé hỏi cưới nàng. Người nào cũng mũ cao áo dài, giầu sang tột bực.
Trong khi tiểu thư và Vân Hương đang lo sợ nghĩ tới tương lai đầy khó khăn, cửa bỗng mở. Vân Hương giật ḿnh ngoảnh ra.
Nó hốt hoảng vội đứng lên, kính cẩn cúi chào: Bẩm phu nhân tới thăm tiểu thư."
Phu nhân nhẹ nhàng bước đến gần nó, roi hỏi khẽ: "Tiểu thư ngủ?"
"Dạ bẩm phu nhân, tiểu thư mới thức."
Thấy mẹ, tiểu thư vội vàng gượng ngồi dậy để chào đón, nhưng không nổi, lại nằm xuống, ngưóc nh́n mẹ bằng đôi mắt buồn bă, lờ đờ. Phu nhân bỗng nghe xót xa trong ḷng. Ngày nào phu nhân cũng tới thăm con gái mấy lần, mà lần nào cũng thấy nàng đổi khác, cứ sa sút hoài. Bà không ngờ con gái lại ủy mị như vậy, mê tiếng hát của tên lái đ̣ đến mang bệnh liệt giường liệt chiếu. Nàng cất tiếng chào; "Mẹ!" Phu nhân khoát tay nói: "Con cứ nằm tĩnh dưỡng. Hôm nay con thấy trong người thế nào? Tiểu thư cố nói để an ḷng mẹ: "Con thấy khá nhiều rồi..." Phu nhân gật đầu: "Ừ!" rồi bà nói tiếp: "Tối nay Tướng Công sẽ cho dẫn tên lái đ̣ đến đây gặp con."
Cả Tiểu thư lẫn Vân Hương đều giật ḿnh, nhưng mỗi người một ư nghĩ khác. Tiểu thư th́ mừng rỡ, nữ tỳ th́ lo sợ. Nó không hiểu tại sao Tướng Công lại dám cho Trương Chi gặp tiểu thư, khi mà nó đă cho Tướng Công hay rằng Trương Chi đẹp trai, không thua ǵ Phan An, Tống Ngọc ngày xưa. Hay là...Tướng Công đă bằng ḷng cho tiểu thư kết duyên với Trương Chỉ Không, không bao giờ chuyện đó lại xảy ra.
C̣n tiểu thư th́ tỏ vẻ rất vui. Nghe nói sắp được gặp, nàng bỗng thấy trong người khoẻ hẳn ra. Nàng hớn hở hỏi phu nhân: "Thật không, mẹ? Phụ thân cho phép con được gặp Trương Chỉ" Suưt nữa th́ nàng gọi anh lái đ̣ bằng chàng. Phu nhân gật đầu: "Chắc chắn như vậy. Tướng công vừa cho mẹ rơ."
Trong ḷng Vân Hương chợt nẩy sinh một mối nghi ngờ. Phải chăng Tướng Công có mưu kế ǵ đây v́ nó không tin Tướng công lại dễ dăi như vậy. Nó vẫn biết ông là một người nghiêm khắc, việc ǵ cũng tính toán kỹ lưỡng. Nó tin chắc rằng không đời nào ông lại dễ dàng cho phép tiểu thư gặp Trương Chi trong khi tiểu thư đang ốm tương tư tiếng hát của người đó.
Một tháng sau khi tiểu thư gặp Trương Chi, nữ tỳ Vân Hương được tướng công và phu nhân cho nghỉ việc để trở về quê hương. Đó cũng nhờ tiểu thư van xin mẹ và phu nhân năn nỉ tướng công. Sau cái đêm người ta đưa Trương Chi vào pḥng tiểu thư, với sự có mặt của tướng công và phu nhân, vân Hương bị khủng hoảng tinh thần khá nặng...Bộ mặt mà nó nghe nói đẹp trai chẳng thua ǵ Phan An Tống Ngọc chỉ là một mặt quỷ hiện h́nh, xẹo chằng chịt và có nhiều vết máu mới khộ vừa nh́n thấy cái mặt đó, tiểu thư hét lên một tiếng rồi ngất xỉu ngaỵ Vân Hương cũng hét to, nhưng chỉ run rẩy nép sát hẳn vào tường, rồi bật tiếng khóc. Phu nhân, dù đă được báo trước, cũng mở to mắt nh́n cái mặt gớm khiếp đó. Mặt bà tái hẳn đi. Chỉ có tướng công b́nh tĩnh gật gù, mỉm cười, đánh giá cao "tác phẩm" của mư sĩ Mao Nhị. Trong một thoáng. Trương Chi đă gây xúc động mạnh cho ba người đàn bà đang ở trong pḥng. Thấy đă có tác dụng tốt trong việc chạy chữa bệnh tương tư của tiểu thư, tướng công phất tay áo cho hai tên lính hầu dắt Truơng Chi ra khỏi pḥng.
Hôm sau, v́ xúc động mạnh, tiểu thư trở bậnh nặng hơn. Một ngự y cao tay nhất triều được triệu tới. Sau mấy thang thuốc, tiểu thư dần hồi phục, khỏi luôn cả bệnh tương tư. Hoạt đầu, nàng không chịu tin rằng "con quỷ hiện h́nh" ấy là Trương Chị Phu nhân đă phải đoan chắc với nàng nhiều lần là không ai đánh tráo tên lái đ̣ với kẻ khác. Chả c̣n biết hỏi ai hơn, nàng đành tin lời mẹ. Bây giờ mỗi lần nghĩ tới anh lái đ̣ có giọng hát ngọt ngào, quyến rũ nàng lại rùng ḿnh hốt hoảng. Nàng chưa quên hẳn tiếng hát đó nhưng không c̣n thổn thức khi tưởng nhớ tới.
Riêng vân Hương, con tỳ nữ trung thành, th́ chả ai săn sóc, chữa chạy. Bệnh của nó là bệnh tâm thần sau một cơn xúc động quá mạnh mà cũng v́ uất ức, bất măn trước hành động tàn bạo của tướng công. Gương mặt đẹp của Trương Chi đă bị tướng công hủy hoại tàn nhẫn. Nó vừa sợ vừa ghê tởm Tướng công nên không c̣n bụng dạ nào ở lại hầu hạ nữa. Nó năn nỉ tiểu thư t́m cách trả lại tự do cho nó. Tiểu thư vốn là người tốt bụng, hiền lành, đă cố van xin mẹ cho nó được về quê.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Tướng công đă ban một đạc ân...là cho nó được trở về quê hương. Hơn mười năm trước, bố mẹ nó, v́ nghèo và nợ nần ngập đầu ngập cổ, đă bán nó cho phủ tướng công. Nó trở thành một con nô lệ, không phải là một con hầu b́nh thường. Đúng ra nó phải làm đầy tớ cho phủ tướng công suốt đời và không công. Thế mà khi trả lại tự do cho nó, phu nhân và tiểu thư đă lén lút cho nó một số tiền rất lớn để chữa bệnh và làm vốn lấy chồng.
Khi ra khỏi phủ tướng công, Vân Hương liền đi hỏi ḍ về anh lái đ̣ Trương Chi. Người ta cho biết Trương Chi đă chết. sau đêm được đưa vào pḥng tiểu thư, anh ta bị ốm nặng, mặt mày xưng vù và đầy mủ. Không tiền chữa thuốc, cũng không thể chèo đ̣ để kiếm ăn độ nhật, Trưuơng Chi chết trong một túp lều ven sông vắng lạnh. Khi có người biết thi xác anh đă bắt đầu rữa. Dân làng thương t́nh xúm nhau bó chiếu, chôn anh ở một băi hoang ven rừng, rất xa làng mạc, thôn xóm. Theo lời chỉ dẫn, vân Hương t́m đến thăm ngôi mộ của anh lái đ̣ hát hay và đẹp trai trước khi t́m về quê cũ.
Ba năm trôi qua, Vân Hương trở lại chốn cũ để thăm phu nhân và tiểu thư. Nhưng trước khi vào phủ tướng công, nó ghé thăm ngôi mộ Trương Chị Nhưng nó t́m măi mà không thấy dấu vết của ngôi mộ hoang ven rừng.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 5 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHÙA THỦ HUỒN
Ngày xưa, ở tỉnh Gia Định, có một người tên là Thủ Huồn, làm thơ lại, gây nhiều việc hại người để lợi cho ḿnh, vơ vét lâu năm mà trở nên giàu có lớn. Đến lúc vợ chết đi, Thủ Huồn mới thôi chức thơ lại, nghĩ ḿnh con cái không có, chẳng để của cải nhiều làm ǵ, mới tính chuyện đi chơi đó đây.
Ra tới miền Bắc, đến tỉnh Quảng Yên, vừa gặp phiên chợ Mạnh Ma, nhóm họp đủ cả người dương gian và âm phủ, Thủ Huồn ghé chợ, gặp vợ lên mua bán tại đây. Âm dương cách trở mà gặp lại nhau, vợ chồng hết sức mừng rỡ, Thủ Huồn hỏi vợ chết xuống âm phủ làm ǵ, người vợ cho hay là ḿnh ở vú nuôi con cho vua Diêm Vương, cũng được thảnh thơi.
Thủ Huồn đ̣i theo vợ xuống dưới ấy cho biết. Người vợ nói: "Đi theo cũng được, song không đặng ở lâu, trong vài ba bữa phải trở về". Rồi vợ dắt chồng đi xuống cơi âm. Thủ Huồn muốn xem qua các cửa ngục, vợ chiều chồng đưa đi. Đến một cửa ngục thấy có một cái gông dùng làm tội ai mà không thấy người mang. Chủ ngục nói:
"Gông này làm sẵn sau để dành cho Thủ Huồn".
Trong ḷng khủng khiếp, Thủ Huồn dồn hỏi:
"Vậy chớ Thủ Huồn ở trên dương gian làm những tội ǵ"?
Chủ ngục đáp:
"Thủ Huồn làm thơ lại, v́ tiền bạc mà người ta tội sống làm nên tội chết, phải làm ra quấy, cho vay đặt nợ một vốn ăn không biết mấy lời, gây ra nhiều việc bất nhân bất nghĩa, chỉ muốn vơ vét mối lợi cho nhiều".
Thủ Huồn lại hỏi:
"Như vậy th́ vợ Thủ Huồn có khỏi tội không"?
Chủ ngục nói:
"Chồng làm th́ chồng phải chịu thôi, c̣n vợ khỏi chịu".
Thủ Huồn hỏi thêm:
"Tội như vậy phải sao cho hết"?
Chủ ngục trả lời:
"Phải đem của cải bố thí cho hết, làm việc phúc đức th́ khỏi được tội".
Thủ Huồn bảo vợ mau mau đem ḿnh trở lên dương gian, chỗ chợ Mạnh Ma rồi hối hả trở về Gia Định, rước thầy làm chay, bố thí liền ba năm, của mười phần hết chín. Thủ Huồn trở lại chợ Mạnh Ma, chờ vợ lên mà theo về âm phủ xem cái gông ra saọ Người vợ lên đi chợ, đưa Thủ Huồn xuống âm phủ lần nữa, đến xem chỗ treo gông th́ thấy mười phần nhỏ hết chín, c̣n một. Thủ Huồn thấy vậy lấy làm mừng lắm, mới hỏi chủ ngục sao trước cái gông lớn bây giờ lại nhỏ.
Chủ ngục nói:
"V́ tên Thủ Huồn ở dương gian làm việc bố thí, phúc đức cho nên tội giảm đi, cái gông nó mới nhỏ lại. Nếu nó đem hết của làm điều lành th́ cái gông kia ṃn đi".
Người vợ đưa Thủ Huồn trở về dương gian, anh lại làm chay lần nữa, dựng một cái nhà bè ở giữa sông (bây giờ là sông Nhà Bè) để bố thí tiền gạo, cho đến khi hết của vơ vét của thiên hạ trước kia. Lại xây một ngôi chùa tại Biên Ḥa, tục kêu là chùa Thủ Huồn
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 6 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
THAM VÀNG BỎ NGĂI:
Ngày xưa, có một người đi ở, thường hay cờ bạc thành ra nợ nần rất nhiều. Một hôm, nó dắt trâu đi cày, bị chủ nợ đến bắt mất trâu đi. Nó không dám về nhà sợ chủ đánh, buồn rầu nằm trên bờ ruộng giả chết. Có hai con quạ bay qua ngỡ là xác người chết, sà xuống định móc mắt ăn. Nó chụp bắt được một con, bảo rằng: "Mày định ăn thịt tao, tao bắt được mày, tao giết mày chết". Con quạ van lạy nó: "Anh tha cho tôi, tôi đền ơn anh một viên ngọc quư". Nó liền hỏi: "Ngọc quư mày đâu, đưa ra đây mau không tao bóp cổ cho chết". Con quả nhả ra cho nó một viên ngọc, dặn rằng: "Có viên ngọc này th́ anh ước ǵ được nấy".
Nó cầm lấy viên ngọc liền thử ngay: "Ước ǵ ta có một con trâu để mang về trả chủ". Tự nhiên có một con trâu ở đâu đến ngay trước mặt nó. Nó bèn thả cho quạ bay đi rồi dắt con trâu về trả chủ và xin thôi việc.
Nó ra đi, đến một chỗ vắng, cầm viên ngọc mà ước có một ṭa nhà to lớn. Vừa nói xong, nó thấy hiện ra một ṭa nhà nguy nga, lại có đủ đồ đạc trang hoàng lộng lẫy. Có nhà đẹp rồi, nó ước được ruộng c̣ bay thẳng cánh, th́ có ngay ruộng c̣ bay thẳng cánh, có đủ cả trâu ḅ, cày bừa.
Nó trở nên giàu có nhất vùng, lấy làm sung sướng. Một hôm nó lại ngồi ước có một người vợ đẹp như tiên, tự nhiên có một người con gái con nhà giàu trong làng đến kết làm vợ chồng.
Ăn ở với nhau được ít lâu, một hôm người con gái ṭ ṃ hỏi nó làm sao đang nghèo khó bỗng giàu có như thế. Nó thật t́nh kể lại chuyện quạ cho ngọc ước ǵ được nấy. Người con gái đem ḷng tham, một hôm đợi nó đi vắng, ở nhà lấy trộm viên ngọc rồi trở về ở với cha mẹ.
Khi nó trở về, thấy mất vợ, lại mất cả ngọc, buồn rầu lên núi ngồi khóc. Bụt hiện ra hỏi nó: "Làm sao mà con khóc"? Nó kể lại vợ lấy mất ngọc bỏ đi. Bụt mới cho nó một cành hoa trắng và một cành hoa đỏ mà dặn rằng: "Con đem cành hoa trắng đến gài ở cửa nhà vợ, trong nhà sẽ sinh ra lắm chuyện tức cười. Sau đó con đem cành hoa đỏ đến chữa cho khỏi, vợ con sẽ trả lại ngọc cho". Nó liền theo lời Bụt dạy, đem cành hoa trắng cắm ở trước nhà vợ rồi bỏ ra về. Mùi hoa thơm ngát, hai ông bà cùng cô con gái chạy ra xem rồi tranh nhau ngửi.
Ngửi xong, chốc lát mũi ba người cứ dài ra, dài lủng lẳng xuống tới ngực trông tựa như cái ṿi voi. Ông nh́n bà, bà nh́n con, con gái nh́n bố mẹ, ba người nh́n nhau vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, không hiểu ra sao tự dưng lại mắc phải cái bệnh quái ác này. Chữa bao nhiêu thuốc, chạy bao nhiêu thày, mũi cũng cứ dài ḷng tḥng rất khó chịu.
Được mấy hôm, anh chàng rể vừa đến thăm, trông thấy bố mẹ vợ và vợ ôm mũi dài lủng lẳng mới lăn ra cười nói rằng: "Tại vợ tôi nó trộm ngọc của tôi đem về nhà nên mũi mới dài ra thế kia. Đem trả lại ngọc cho tôi th́ tôi chữa cho khỏi ngay".
Hai ông bà dục con gái lấy ngọc trả lại, nó mới đưa cành hoa đỏ đem theo cho ông ngửi th́ mũi ông ngắn lại như cũ, đưa cho bà ngửi mũi bà co ngay lại, đưa cho vợ ngửi mũi rút lại như trước.
Từ đó người vợ không c̣n dám cầm đến viên ngọc nữa, sợ mũi lại dài ra. Hai vợ chồng ăn ở với nhau cho đến khi già. Khi nó sắp chết thấy có hai con quạ bay đến trước nhà kêu trả ngọc, rồi bỗng chốc hạt ngọc sáng rực lên mà biến mất đi.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 7 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐIỀM THI ĐỖ?
Ngày xưa, có người học tṛ hôm nào đến nhà thày cũng phải đi qua một nơi có con chó đá. Khi người ấy qua th́ con chó đá nhỏm dậy tỏ vẻ mừng rỡ. Người học tṛ lấy làm lạ, một hôm đứng lại hỏi con chó rằng: "Anh em học tṛ qua đây cũng đông, sao các người khác th́ mày không mừng, lại chỉ mừng riêng có một ḿnh tao"? Con chó đáp: "Khoa này bao nhiêu người kia không ai đậu cả. Chỉ có một ḿnh thày thi đậu mà thôi. Số trời đă định, nên tôi phải kính trọng mừng thày".
Người học tṛ nghe nói vậy, lúc về nhà kể chuyện lại cho cha mẹ nghe. Từ đó, người cha bỗng lên mặt ta đây, hống hách với cả mọi người. Một hôm ông ta giắt trâu ra đồng cày, cho trâu dẫm cả lúa của người làng. Người ta nói, ông ta không thèm đáp lại. Rồi hôm sau, lại đưa thêm trâu, thêm người, cứ ruộng lúa của người ta bước bừa xuống dẫm be bét không kiêng nể chi cả. Chủ ruộng trông thấy thế lại kêu, th́ ông trừng mắt dọa dẫm: "Khoa này con ông đỗ, rồi cho chúng bay sẽ biết tay ông"!
Chủ ruộng thấy ông nói vậy, cũng có ḷng sợ, không dám lôi thôi ǵ nữa. Đến hôm sau, người học tṛ đi học, qua chỗ con chó đá th́ không thấy nó đứng dậy nữa. Lúc về cũng vậy, nó cũng không mừng. Người học tṛ lấy làm lạ, đến hỏi con chó rằng: "Mọi buổi tao qua đây, mày vẫn đứng dậy mừng, hôm nay sao mày không đứng dậy nữa thế"? Con chó nói: "Tại cha thày lên mặt hách dịch với cả mọi người, rồi lại cho trâu dẫm hại ruộng lúa của người ta, cho nên Thiên tào đă gạch tên thày đi, khoa này thày không đỗ được, nên tôi không phải mừng thày nữa". Người học tṛ về nhà đem lời con chó kể lại với chạ Người cha lấy làm hối. Từ đó dẹp hết thói khoe khoang lên mặt, rồi lại đến từ tạ người chủ đất rất khiêm tốn.
Khoa ấy, người học tṛ đi thi đă vào lọt mấy kỳ, mà cũng không đỗ thật. Tuy vậy, người ấy không lấy làm nản, càng chăm chỉ học hành, mà người cha ở nhà cũng không lấy làm oán hận, càng tu thân tích đức để chuộc lỗi. Cách đấy ít lâu, người học tṛ đi qua chỗ con chó đá, lại thấy nó đứng dậy mừng rỡ như trước. Hỏi th́ con chó nói rằng: "Nhà thày tu nhân tích đức đă ba năm nay, đủ chuộc lại những lỗi lầm trước rồi. Nên sổ Thiên tào lại định cho thày khoa này thi đỗ".
Người học tṛ nghe nói về nhà không kể chuyện lại cho cha nghe nữa, chỉ biết ra sức cố học. Khoa ấy quả nhiên thi đỗ cao.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 8 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN THẦN BẾP:
Thủa xưa có một gia đ́nh được ba người con trai. Họ rất mực thương yêu nhau và tuy ba người con đều đă xây dựng gia đ́nh riêng nhưng vẫn cùng nhau phụng dưỡng cha già. Trước lúc lâm chung người cha gọi ba con đến trước mặt dặn rằng:
- Trước khi nhắm mắt cha rất yên ḷng thấy các con biết thương nhau. Các con đă hết ḷng lo cho ta từng miếng ăn đến giấc ngủ, nay cha đă quá yếu, đó là lẽ trời. Nếu cha có nhắm mắt, các con hăy nhớ làm đúng như lời cha dặn, các con hăy khiêng cha đi, khi nào sợi dây quàng quan tài đứt, th́ các con đặt cha tại đó, dù ở trên đá hay ở dưới khe suối. Các con hăy nhớ kỹ mà làm đúng như vậy.
Ba người con trai cúi đầu vâng dạ. Người cha trăn trối vừa dứt lời th́ cũng tắt thở.
Ba người con làm đúng như lời cha dặn. Sau khi liệm kỹ, họ dùng dây quàng quan tài cẩn thận rồi nhằm hướng tây mà khiêng đi. Ba anh em khiêng quan tài đă mấy hôm nhưng sợi dây vẫn chưa đứt. Một hôm, khi đi trên một tảng đá lớn th́ bỗng nhiên sợi dây đứt. Lúc bấy giờ trời đă xế chiều. Ba anh em bèn hạ quan tài người cha xuống ngay trên tảng đá nọ. Người anh nói với hai em rằng :
- Chúng ta không thể nào đào huyệt trên tảng đá này được các em ạ. Bây giờ hai em hăy trở về nhà xem xét nhà cửa, v́ ta đă đi lâu rồi. Ta sẽ lần lượt túc trực, khi nào thi thể cha tiêu tan mới thôi.
Tối hôm ấy người anh cả chất củi, nổi lửa ngồi túc trực bên quan tài. Khoảng gà gáy canh đầu, chàng thấy mỏi, dựa lưng vào gốc cây thiu thiu ngủ. Bỗng chàng giật ḿnh v́ có tiếng rên to ngay dưới chỗ để quan tài, nơi chàng nằm cũng chuyển động mạnh. Chàng choàng dậy nh́n chiếc quan tài bị lún xuống đến nửa vào đường nứt ấy. Rồi chàng lại nghe tiếng rên than cầu cứu từ kẽ nứt dưới quan tài vọng lên.
- Ôi, ngột ngạt khó thở quá, ai làm ơn lôi dùm chiếc quan tài này lên, ta sẽ biếu một hũ vàng. Chàng cả nghe vậy bèn hỏi lại rằng :
- Chẳng hay quái vật tên là ǵ? Hũ vàng đó hiện ở đâu? Nếu điều người vừa nói là đúng là sự thật th́ ta sẽ cứu cho.
Tiếng kêu cứu ấy liền trả lời:
- Ta chính là Khổng Long nằm tại chân núi này. Chiếc quan tài ai vừa đặt lên đây đă lọt vào miệng ta khi ta vặn ḿnh ngáp mạnh. Vậy xin chàng hăy làm ơn kéo lên giúp, ta sẽ trả công hậu. Hũ vàng vừa rồi ta chôn dưới gốc cây bồ đề ngay chân núi này về phía mặt trời mọc.
Nghe quái vật nói vậy chàng nửa tin nửa ngờ bèn lần đến chân núi, nơi con quái vật chỉ, để xem hư thật ra làm sao. Bỗng mắt chàng hoa lên, một hũ vàng khối đầy ắp lộ quá nứa. Chàng vần hũ vàng lên. Lúc ấy trời cũng vừa rạng sáng.
Hôm sau đến lượt người em thứ haị Anh cả dặn ḍ em kỹ rồi mang hũ vàng về. Tối hôm ấy người em thứ cũng làm đúng như lời người anh cả dặn. Chàng chất củi đốt lửa rồi ngồi canh quan tài cha. Và chàng cũng nghe có tiếng rên than cầu cứu của Khổng Long. Rồi chàng được một hũ bạc mà Khổng Long mách là chôn ở phía tây gốc cây bồ đề.
Đến phiên người em út, chàng cũng đốt lửa, rồi ngồi dựa vào gốc cây đại thọ cạnh quan tài. Khoảng đầu canh tư, chàng đang thiu thiu ngủ th́ nghe tiếng kêu rên từ dưới quan tài vọng lên:
- Xin chàng trai hăy làm ơn kéo chiếc quan tài này lên khỏi miệng ta, ta sẽ biếu một bầu linh dược cải tử hoàn sinh.
Nghe vậy chàng út lấy làm thắc mắc, tại sao quái vật lại không cho ta hũ vàng, hũ bạc như hai anh , mà lại cho một bầu nước thuốc. Nghĩ vậy chàng lên tiếng hỏi quái vật:
- Tại sao lại chỉ cho ta một bầu nước? Nước ấy dùng để làm ǵ? Cho ta biết ta sẽ cứu.
Con quái vật nói:
- Bầu linh dược ấy linh nghiệm, dùng để cải tử hoàn sinh, người hay vật, dù mới chết hay chết lâu chỉ cần đem nước thuốc vẩy qua th́ sẽ sống lại.
Nghe thần Khổng Long nói vậy, chàng út liền đến ngay cây bồ đề trèo lên xem thử. Chàng thấy nơi ngọn cây có một chiếc bầu nhỏ trong đựng đầy nước. Chàng vừa đem được bầu nước ấy xuống th́ trời cũng vừa rạng sáng. Chàng định trở lại chỗ quan tài để vẩy nước thuốc cứu người cha, đồng thời cũng là xem thử sự linh nghiệm của thuốc. Nhưng khi trở lại th́ không thấy chiếc quan tài nữa, và nơi kẽ đá núi cũng liền lại. Chàng út bèn xách bầu linh dược ra về.
Trên đường về chàng chú ư nh́n xem có con vật nào nằm chết ngang đường để thử xem nước có linh nghiệm không. Bỗng trước mặt một con chó chết trương đă lâu ngày. Chàng bèn cho thử ngay, vẩy linh dược lần thứ nhất th́ thấy da thịt con chó liền lại. Vẩy lần thứ hai th́ chó thở đều rồi mở mắt sống lại. Chàng út vô cùng mừng rỡ ôm bầu thuốc đi về nhà và kể chuyện xẩy ra với hai người anh.
Từ khi có bầu linh được, mỗi khi nghe tin có ai chết ở đâu là chàng t́m tới. V́ chàng có tài cải tử hoàn sinh chẳng bao lâu đồn khắp xa gần.
Một hôm, trong lúc chàng đi vắng, một bọn côn đồ xông vào nhà lục soát. Bọn cướp tra khảo người vợ chàng, bắt nộp vàng bạc, khi không có ǵ chúng bèn mổ bụng vợ chàng, moi hết ruột gan vứt đi rồi chuồn thẳng.
Chàng út trở về thấy người vợ hiền đă nằm chết trên vũng máu. Trong lúc đang nghĩ cách cứu sống người vợ, th́ con chó trước kia từ ngoài chạy vào. Chàng gọi con chó lại và nói với nó:
- Này chó, trước kia mi đă chết, nhưng ta lại cứu sống cho mi. Nay vợ ta gặp nạn, bị bọn cướp lấy mất ruột gan, mi hăy vui ḷng cho ta mượn tạm bộ ḷng cho vợ ta rồi ta sẽ lại hoàn sinh cho mi, được không?
Con chó ngoe nguẩy đuôi bằng ḷng. Chàng út mổ lấy bộ ḷng của con chó đặt vào thi hài người vợ rồi lấy linh dược vẩy lên khắp thân h́nh vợ. Bỗng chốc nàng cựa ḿnh rồi mở mắt nh́n chàng vẻ ngơ ngác như vừa qua một giấc ngủ mê. Chàng ôm lấy vợ kể hết cho nàng nghe những việc đă quạ Sau đó chàng bảo vợ lấy miếng giẻ rách để bện làm ruột gan cho chó. Chàng đem đoạn giẻ nhúng bùn non rồi đặt vào bụng chó, dùng linh dược vẩy lên. Con chó sống lại.
Thấy chồng có thứ thuốc lạ, người vợ vô cùng ngạc nhiên và đâm ra ṭ ṃ.
Một hôm nhân lúc vắng chồng, nàng bèn lấy bầu linh dược ra, tḥ hai ngón tay vào bầu lấy nước bôi lên mặt. Nàng soi gương thấy mặt ḿnh trở lên quái dị như mặt quỷ th́ hoảng lên, bèn xách cả bầu linh dược trút hết khắp từ đầu đến chân.
Thật kỳ lạ, khi soi lại ḿnh, nàng như không nhận ra ḿnh nữa. Tóc dài chấm gót, nước da trắng như ngọc, mịn màng hồng hào. Nàng xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. Sự hoá thân cực kỳ xinh đẹp của nàng làm cho người chồng khi trở về cũng hết sức ngạc nhiên, ngơ ngác.
Thấy chồng nh́n ḿnh không chớp mắt, nàng mỉm cười, rồi nhỏ nhẹ kể lại cho chàng nghe về sự lỡ lầm của ḿnh, và mong chàng tha thứ.
Chàng út hết sức vui mừng khi thấy người vợ trở nên xinh đẹp tuyệt vời như vậy. Nhưng nghĩ lại tiếc linh dược nên chàng đem trồng vào nơi có nước thuốc một khóm hành và một cây quế.
Chưa đầy tuần trăng cây quế đă cao một thước rưỡi, bụi hành cao hơn hai thước.
Tin người vợ chàng út có sắc đẹp tuyệt trần đến tai vua. Nhà vua liền cho quân đến bắt nàng về cung làm vợ. Hai vợ chồng rất mực thương nhau nhưng không giám căi lệnh vua. Hai người ngậm ngùi chia ly, hẹn ngày đoàn tụ.
Thế rồi, một hôm đang lúc thẫn thờ nhớ vợ, chàng út nghĩ lại được một kế hay. Chàng nhổ hết bụi hành và cây quế bỏ vào hai cái thúng, rồi gánh đi. Đến ngoài cổng thành nhà vua, chàng rao to:
- Ai mua hành hai thước, quế một thước rưỡi không?
Cứ thế chàng rao đi rao lại ngày một to hơn.
Riêng về người vợ chàng út từ khi bị bắt về kinh th́ tự nhiên cấm khẩu, nhà vua đă cho mời các lương y giỏi đến chữa chạy nhưng đều không khỏi. Nhà vua cho bầy mọi tṛ tiêu khiển, nhưng cũng đều vô hiệu. Vua đă ra lệnh ban thưởng rất hậu cho ai có tài chữa khỏi bệnh cho nàng. Nhưng mọi người đều bó tay.
Bỗng nghe có tiếng rao hàng lạ vào cung thất, nàng định tâm nghe kỹ. Rồi nàng vui sướng gọi một nàng hầu đứng gần đó đến, bảo nó xuống lầu, mời người giao hàng nọ đem hàng vào cho nàng mua. Nhưng vừa nghe tiếng nàng thốt ra, nhà vua đă cho dẫn chàng đến. Nhà vua cho đuổi hết những quân hầu ra ngoài rồi bắt chàng đổi quần rách rưới cho ḿnh. Nhà vua muốn chính ḿnh từ nay sẽ làm cho nàng được khuây khỏa để chịu làm vợ chồng với ḿnh.
Sau khi mặc xong bộ cẩm bào, đội xong hia măo của nhà vua vừa đổi, chưa kịp để cho tên vua ham dâm sắc làm tṛ mua vui cho nàng, th́ chàng út đă ra lệnh cho quân lính bắt trói hắn lại, và truyền lệnh nổi lửa hoả thiêu ngay.
Thấy có lửa hỏa thiêu dưới lầu, người vợ chàng út tưởng nhà vua đă truyền lệnh thiêu sống chồng ḿnh nên từ trên lầu nhảy xuống để cùng được chết chung với chồng trên giàn hoả. Chàng út thấy vợ ḿnh quyên sinh theo vua th́ cho rằng nàng đă bội nghĩa, nên cũng đành hủy thân cho xong, bèn nhẩy luôn vào đống lửa tự thiêu.
Khi lửa tàn, bá quan trong triều bàn nhau định lập đền thờ vua và hoàng hậu nhưng không làm cách nào để phân biệt được đâu là sọ vua, nên đành cho lập đền thờ chung và ban lệnh cho bàn dân từ nay muốn đốt lửa bắt kiềng phải dùng ba ḥn đá chụm lại, tựa như ba cái đầu của ba người đă chết thiêu chung vậy. Đó chính là sự tích Táo Quân.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 9 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN ĐỒ TỂ
Ngày xưa có một người chuyên mua lợn về giết thịt để mang bán ở chợ. Nhà bác ta ở bên cạnh một ngôi chùa làng. Hàng ngày, vào lúc mờ sáng là lúc sư cụ bên chùa theo lệ thường thức dậy tụng kinh. Và cũng theo lệ thường, chú tiểu dậy gơ một hồi chuông mai. Bấy giờ cũng là lúc bác sửa soạn giết lợn, cho nên bác ta quen lấy tiếng chuông làm chừng thức dậy làm việc hằng ngày. Cứ như thế, ngày nào cũng như ngày ấy không bao giờ sai lạc.
Một đêm nọ, sư cụ nằm mộng thấy một người đàn bà dắt năm đứa con nhỏ đến trước mặt ḿnh rồi vái lấy vái để, miệng nói: "Xin cứu mạng! Xin cứu mạng!". Sư hỏi người đàn bà: - "A-di- đà-Phật! Cứu mạng là cứu thế nào? Bần tăng phải làm ǵ đây?". Người mẹ có bộ điệu hăi hùng ấy trả lời: - "Ngày mai xin ḥa thượng hăy đánh chuông chậm lại. Như vậy mẹ con chúng thiếp rất đội ơn". Nhà sư tỉnh dậy không hiểu thế nào cả. Nhưng tờ mờ sáng hôm đó, vâng theo lời báo mộng, sư cụ chỉ lâm râm đọc kinh cầu nguyện mà không đánh thức chú tiểu dậy thỉnh chuông.
Lại nói chuyện hôm ấy bác đồ tể ngủ một giấc li b́. Măi đến lúc mặt trời lên chừng một cây sào, tiếng chuông chùa mới bắt đầu vang rền làm cho bác giật ḿnh choàng dậy. Thấy trời đă quá trưa, bác không dám giết lợn như thường lệ, v́ nếu làm thịt th́ khi đưa ra đến chợ, chợ đă văn người rồi. Tức ḿnh v́ lỡ mất một buổi chợ, bác ta lật đật sang chùa trách sư cụ. Sư cụ bèn đem câu chuyện nằm mộng đêm qua để phân trần với ông hàng xóm không phải lỗi tại ḿnh.
Nhưng lúc bước chân về chuồng lợn của nhà th́ bác đồ tể ngạc nhiên thấy con lợn cái mua ngày hôm qua toan giết thịt sáng đó, đă đẻ được năm con lợn con. Vừa mừng vừa sợ, bác ta kể cho mọi người biết sự lạ lùng: - "Đúng là linh hồn người đàn bà ẩn trong con lợn cái đă t́m cách cứu bầy con của ḿnh khỏi chết".
Tự nhiên bác đồ tể đâm ra suy nghĩ. Bác thấy bàn tay của ḿnh đă từng vấy máu biết bao nhiêu là sinh mạng. Trong một lúc hối hận đến cực điểm, bác ta cầm cả con dao bầu chạy sang chùa bộc bạch nỗi ḷng với sư cụ. Bác ta quả quyết cắm con dao của ḿnh trước sân chùa, thề trước Phật đài từ nay xin giải nghệ.
Không rơ bác đồ tể rồi sau đó thế nào, nhưng con dao của bác tự nhiên hóa thành một loại cây có lá đỏ như máu và nhọn như lưỡi dao bầu, người ta vẫn gọi là cây huyết dỤ
Sửa lại bởi thienkhoitimvui : 01 January 2005 lúc 1:45pm
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
| Msg 10 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 1:49pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN BA NGƯỜI:
Ngày xưa, có hai người bạn thân, một người giàu tên là Đại Trượng Phu, một người nghèo tên là Chí Quân Tử. Vợ chồng Đại Trượng Phu thấy bạn nghèo túng ngỏ ư muốn giúp vốn cho để buôn bán. Chí Quân Tử nghĩ rằng ḿnh lấy của bạn về không may buôn bán thua lỗ th́ biết lấy đâu mà trả, nên không dám lănh, đành chịu phận nghèo.
Nhà Đại Trượng Phu đồ đạc chẳng thiếu vật ǵ, một hôm lấy năm lạng vàng đưa cho thợ kim hoàng làm một con rùa để bày. Gặp lúc Chí Quân Tử lại chơi, Đại Trượng Phu đem rùa vàng mới đúc ra khoe với bạn. Xem rồi để trong cái đĩa, hai người ngồi uống rượu nói chuyện, uống măi say nằm ngủ quên đi. Con trai của Đại Trượng Phu đi học xa, về thăm nhà, thấy con rùa lấy đem đi chơi. Đến khi hai người tỉnh dậy, quên lửng con rùa vàng. Chí Quân Tử từ giă bạn ra về, một lúc Đại Trượng Phu nhớ đến con rùa vàng, hỏi vợ, vợ nói không cất, mới chẳng biết tính làm sao, không lẽ nghi cho bạn là người có bụng tốt đă lấy đi.
Một hôm, Đại Trượng Phu đến nhà Chí Quân Tử chơi, hỏi xa xôi rằng: "Hôm trước anh có cầm con rùa vàng về cho chị coi không"? Chí Quân Tử nghĩ bụng bạn nghi ḿnh, nên nhận là có lấy về. Đại Trượng Phu mới bảo: "Anh cứ giữ con rùa vàng lại mà chơi".
Bạn về rồi, hai vợ chồng Chí Quân Tử không biết tính làm sao để trả lại cho được, bảo nhau: "Người ta thấy ḿnh nghèo nên nghi cũng phải, không lẽ ḿnh bảo không". Rồi đành bán nhà cửa, đưa nhau đến nhà ông bá hộ Phú Trưởng Giả, vào lạy xin ông cho ở hầu hạ, để lấy năm lạng vàng làm rùa trả cho bạn. Ông Phú Trưởng Giả nghe đầu đuôi câu chuyện, liền lấy vàng kêu thợ kim hoàn tới nhà làm một con rùa vàng, rồi trao cho hai vợ chồng đem về trả bạn. Nhưng Phú ông không nhận vợ chồng Chí Quân Tử cố thân làm tôi tớ, mà chỉ bảo giúp cho hai người thôi.
Vợ chồng Chí Quân Tử nhận con rùa vàng rồi, cứ đến ở nhà Phú Trưởng Giả để hầu hạ. Được ít lâu, con trai Đại Trượng Phu trở về thăm nhà, mang theo con rùa vàng, bảo cha mẹ: "Hôm nọ, may là con, chớ gặp phải người ngoài th́ mất con rùa vàng rồi c̣n đâu nữa"? Vợ chồng Đại Trượng Phu ngạc nhiên, không rơ rùa vàng nào con ḿnh lấy đi chơi, rùa vàng nào bạn đem trả, mới nghĩ ra là người bạn nghèo đă sợ ḿnh nghi, nên mới làm con rùa khác để thế.
Đại Trượng Phu vội vàng đến nhà Chí Quân Tử, không thấy vợ chồng bạn đâu, hỏi thăm mới hay là đă đi cố thân cho nhà Phú Trưởng Giả để lấy vàng đúc rùa thường cho của ḿnh không lấy. T́m đến nhà ông bá hộ, Đại Trượng Phu vào trả rùa vàng cho Phú Trưởng Giả để xin lănh vợ chồng Chí Quân Tử về. Hai bên gặp nhau cùng khóc ṛng. Phú Trưởng Giả không chịu lấy rùa vàng, bảo Đại Trượng Phu: "Anh có mượn của tôi đâu mà anh trả? C̣n hai vợ chồng Chí Quân Tử, tôi có bắt buộc ǵ đâu mà xin lănh về". Phú Trưởng Giả không chịu lấy vàng trả, hai vợ chồng Chí Quân Tử cho là ḿnh mắc nợ không chịu đi. Cả ba người tính không xong, mới đem đến cửa quan để xin xét xử.
Không nghe nói quan phân xử ra sao đối với ba người ngay thật và tốt bụng hiếm có này.
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
NhanSinh Hội viên

Đă tham gia: 31 December 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 49
|
| Msg 11 of 11: Đă gửi: 01 January 2005 lúc 4:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
Cám ơn bác ThienKhoi đă đăng các chuyện rất hay vừa có thể học hỏi và tự nghiền ngẩm để sửa ḿnh.
__________________ Nhân Sinh
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hăn thanh"
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
|
|