vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 04 May 2005 lúc 10:06am | Đă lưu IP
|
|
|
Nhục
Tôi chưa từng biết nhục . Nhục là ǵ ? Cái ǵ làm không được th́ thôi , tôi coi như số phần ḿnh chưa tới , có chi đâu mà nhục .
Tôi lớn lên bị cha mẹ mắng lười biếng cũng chả thấy cái gọi là nhục , thi rớt v́ học dốt , cha mẹ th́ dằn vặt xấu hổ với hàng xóm , tôi cũng buồn lắm chứ , thiếu điều chẳng dám ra khỏi nhà , nhưng độ nửa tháng , tôi lại vác cái mặt ḿnh ra , trong nhà hoài chịu sao nổi .
Từ đó tôi thề , tôi mà may mắn có đứa con nào , tôi không cao vọng về nó , nó ra sao cũng được , miễn là đừng thành cao bồi , du đăng , bắn giết người vô tội , c̣n giỏi dở ra sao , tôi cũng chấp nhận hết .
Cả hơn tuần rồi tôi mang thằng bé con nhà ḿnh đi bơi . Nh́n nó có chút xíu , người ta hỏi tôi nó mấy tuổi , tôi bảo đă lên ba . Những người đi qua , có người bảo , good job , có người bảo chưa được đâu . Đúng vậy , ngày đầu thằng bé khóc như mưa đ̣i về . Ngày thứ hai , nhúng được hai cái chân xuống nước . Ngày thứ ba nhúng thêm hai cái tay với nửa cái ḿnh .... Thế đă là nhiều với tôi rồi . Tại tôi cứ ngồi riết bên mép hồ năn nỉ nó mà . Các cậu lifeguard thấy tội , cho mượn cái ghế , tôi ngồi mà đâu có yên .
Tuần thứ nhất trôi đi lặng lẽ . Tuần thứ hai, tôi bảo cô giáo " Này , thế hôm nay cô làm ǵ th́ làm nhá , chồng tôi bảo tôi cứ ngồi măi đây th́ có sang năm thằng bé cũng chẳng biết bơi cô ạ " , rồi tôi kết luận " it' s up to you , now " .
Cô giáo thận trọng hỏi tôi , " Chị nghĩ tôi nhúng đầu nó xuống nước dạy nó thở được chưa ? " . Tôi thành thật , " Này cô , không có lúc nào là good time , cũng không có lúc nào là bad time , cỡ như tôi cô nhúng đầu xuống nước tôi c̣n sợ huống chi là thằng bé , nhưng nếu tập cho nó biết bơi phải qua kinh nghiệm như vậy , cô cứ làm cô ạ , tôi chả phản đối ǵ đâu " . Cô giáo thật dễ chịu , cười với tôi tươi lắm .
Ngày đó thằng bé bị nhúng đầu 3 lần , khóc đủ ba lần , cô giáo điếc tai , cho nó nghĩ 10 phút sau đó . Khi cô đến gần bế nó ra xa , nó vừa nhận ra cô giáo chạm cánh tay vào người nó , nó vội leo lên bờ như thằng chết nhát ... mắt lăm lét nh́n tôi cầu cứu .
Nếu không nhớ lời thề không được thấy nhục khi con không làm được chuyện ǵ , chắc tôi đă cho nó một mẻ ( cũng không có định thế he he ) nhưng tôi bỗng hiểu ra tại sao cha mẹ tôi lại thấy nhục v́ tôi thi không đậu , không thể làm ông này , bà nọ ra đường cho người ta kính trọng khác với trước kia , tôi trách cha mẹ ḿnh đă không thông cảm cho tôi và đừng bắt tôi thành người khác . Hèn ǵ mỗi điều tôi cải lại cha mẹ tôi lúc trước , cha mẹ tôi đều bảo , sau này mày sẽ hiểu .
Và tôi đă hiểu ra thật ... không phải hiểu ḿnh đang nhục đâu nhé , tôi chấp nhận khả năng thằng bé , chấp nhận vô điều kiện .. Tôi hiểu ra tại sao cha mẹ xấu hổ về ḿnh , một sự hiếu biết chưa quá muộn khi tôi c̣n cơ hội gặp gỡ cha mẹ để tự hứa với ḿnh sẽ không cải lại ông bà điều ǵ nữa ...
Chẳng biết có làm được không đây , thôi th́ ráng vậy .
Vành Khuyên
__________________ Va`nh Khuye^n
|