Sắp
vào hè con gái cứ nằng nặc đ̣i đi học tiếng Anh ở chỗ có Tây dậy. Quan
điểm của tớ về việc này rất rơ ràng: cấp I là vừa học vừa chơi, chơi
nhiều học ít cho tuổi thơ không dữ dội. V́ vậy tớ cương quyết không cho
đi học thêm.
Tớ là dân Chuyên ngữ, nhưng
năng khiếu lại cực tồi. Tồi nhất và dốt nhất trong các môn đă học, kể
cả những môn vớ vẩn như Đạo đức. Tớ thi vào Chuyên ngữ cũng chỉ v́ lư
do duy nhất: nhà nghèo. Vào đó gạo 18kg, học bổng 1500đ oai như cóc, bố
mẹ không phải nuôi.
Chính v́ dốt thậm tệ
môn này, mà kể cả những bài dễ nhất tớ cũng bị 0 điểm. Đề bài cô giáo
ra: Em hăy đặt một đoạn hội thoại có câu phủ định. Phủ định quá đơn
giản, ai cũng hiểu, tức là nó đếch phải là cái này, mà là cái kia. Tớ
đặt câu như sau:
_ Это учитель?
_ Нет, это не учитель, это собака.
Dịch là:
_ Đây là thầy giáo phải không?
_ Không, đây không phải là thầy giáo, đây là con chó.
Đến
giờ vẫn không hiểu ḿnh sai ở đâu. Hồi đấy định kiện cho ra bă, nhưng
đấy là bài kiểm tra 15 phút hệ số 1 nên chẳng cần đao to búa lớn làm ǵ.
He he, đến tận bây giờ ngoại ngữ vẫn ngu như cầy. Chẳng biết con gái đi học có khá hơn bố không!?