| Tác giả |
|
nkd833 Hội viên


Đă tham gia: 04 December 2004 Nơi cư ngụ: Angola
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 1303
|
| Msg 1 of 2: Đă gửi: 23 February 2005 lúc 2:00am | Đă lưu IP
|
|
|
Thi nói khoác
Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng liền mở một cuộc thi nói khoác.
Quan thứ nhất nói :
Ä Tôi c̣n nhớ, ngày tôi trọng nhậm ở huyện nọ, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một cái mất cả một sào mạ !
Quan thứ hai nói :
- Thế đă lấy ǵ làm lạ. Tôi c̣n trông thấy một sợi giây thừng to gấp mười cái cột đ́nh làng này !
Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm ḿnh, bèn chịu thua, và giục quan thứ ba lên tiếng.
Quan thứ ba nói :
- Tôi đă từng thấy một chiếc cầu dài lắm, đứng đầu này không thể nào trông thấy đầu kia. Chỉ biết rằng hai bố con nhà nọ, kẻ ở bờ bên này, người ở bờ bên kia, mà chẳng bao giờ gặp nhau được. Lúc ông bố chết, người con nghe tin, vội vă sang đưa đám ma, nhưng khi đi qua cầu sang đến nơi th́ đă đoạn tang được ba năm rồi.
Đến lượt quan thứ tư :
- Thế kể cũng ghê đầy. Nhưng tôi lại c̣n trông thấy một cây cao khiếp lắm ! Cứ biết rằng trứng chim ở ngọn cây rơi xuống mới đến nửa chừng, chim đă nở đủ lông đủ cánh và đă bay đi rồi.
Quan thứ ba hiểu ư, cây ấy dùng để làm cái cầu ḿnh nói, đành chịu thua.
Bốn ông quan đắc chí, vỗ đùi cười ha hả.
Bỗng có tiếng thét thật to làm các quan giật bắn người:
- Đồ nói láo cả ! Lính đâu ? Trói cổ chúng nó lại cho ta !
Các quan sợ run cầm cập, ngơ ngác nh́n trước nh́n sau xem ai, th́ té ra là tên lính hầu. Lúc ấy, các quan mới lên giọng :
- Thằng kia, mày định trói ai thế ?
- Bẩm quan, con thấy các quan thi nhau nói khoác th́ con cũng nói khoác chơi đấy ạ !
Ăn no to băi...
Một vùng nọ, dên kêu ca đói kém, thiếu thốn mọi bề. Để kiểm tra t́nh h́nh thực tế, quan đích thân xuống thăm. Quan không cần đi vào nhà dân chúng để hỏi han, v́ quan thừa biết họ sẽ không khai thật. Quan ra đồng, chỗ dân thường phóng uế.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng nhiều nơi quan cho tập họp dân lại rồi phán:
- Đứa nào kêu đói nữa, tao chém đầu! Tụi bây hăy ra đồng mà xem, đống nào đống ấy to tướng. Người đời thường nói: "Ăn no to băi...". Tụi bây kêu đói sao băi tụi bây lại to vậy? Toàn là một bọn láo toét!
Ai giàu hơn ai?
Một anh chàng than văn với bạn:
- Tôi thông minh hơn hắn ta, đẹp trai hơn, tốt bụng hơn, vậy mà nó lại giàu hơn tôi. Ông trời thật là bất công.
- Anh nói sao ấy chứ, tôi thấy anh giàu hơn hắn nhiều.
- Ngay cả nhà tôi c̣n không có th́ làm sao mà giàu hơn nó được.
- Không, ư tôi là anh giàu trí tưởng tượng hơn nó.
Chả có con nào nhỏ cả
Một anh tuy đă có vợ và có con ba bốn tuổi, nhưng tính vẫn tham ăn. Một hôm, anh ta ra đồng kiếm được mấy con cá đem về đốt lửa ngồi nướng.
Giữa lúc ấy, thằng con anh ta đói đang khóc quấy mẹ. Nhân trông thấy chồng nướng cá, mẹ nó dỗ:
- Úi chà! Con cá vàng không? Nín đi rồi bố cho.
Thằng bé nín ngay, nhưng anh ta gắt:
- Vàng ǵ? Có phải nghệ đâu mà vàng!
Thằng bé lại khóc. Mẹ nó dỗ:
- Nín đi, ḱa trông cá béo quá ḱa! Nín đi rồi bố cho.
Thằng bé lại nín. Anh ta cau mặt:
- Cá đấy chứ có phải thịt đâu mà béo mới chả béo!
Thằng bé lại giăy nảy lên khóc. Mẹ nó dỗ măi không nín đành phải chỉ vào gắp cá nói:
- Nín đi rồi bố xem con nào nhỏ bố cho một con.
Nhưng anh chồng quát:
- Ba con bằng nhau, chả có con nào nhỏ cả.
Ai nuôi tôi?
Một người có một thằng con hai mươi tuổi nhưng lười, không biết làm nghề ǵ mà ăn, chỉ nhờ vào bố. Một hôm ông thầy tướng coi tướng cho nó bảo:
- Bố anh sống tám mươi tuổi, c̣n anh cũng sống tới sáu mươi hai tuổi.
Thằng con nghe thấy thế, liền khóc ̣a lên. Thầy tướng lấy làm lạ hỏi:
- Tôi bảo bố con anh đều thọ cả, cớ sao lại khóc?
Nó trả lời:
- Bố tôi chết trước tôi hai năm, thế th́ hai năm ấy, ông bảo ai nuôi tôi mà tôi chẳng khóc.
Thế th́ c̣n ǵ bằng
Có một anh chàng ngốc đến nỗi tí ǵ cũng không biết, đi đâu vợ cũng phải dạy trước dạy trước dạy sau. Cả từ cách ăn đến cách nói. V́ vậy, người làng gọi anh ta là Ngốc và lâu dần quên hẳn tên thực anh ta.
Một hôm, Ngốc ra tỉnh thăm hỏi bà con. Vợ gọi lại dặn:
- Ra đến nơi người ta có hỏi: "Anh Ngốc ra chơi đó phải không?", th́ bảo
"Vâng chính tôi là ngốc đây ạ!". Người ta hỏi: "Anh đi với ai?", th́ bảo
"Có một ḿnh thôi ạ!". Nếu có hỏi: "Anh hăy ở chơi dăm ba hôm", th́ đáp:
"Tôi ở nhà chỉ mong như thế, nay được thoả mong ao ước, thật c̣n ǵ bằng!"
Ngốc ra đi, nhẩm măi mấy lời vợ dặn, sợ nhỡ quên lời nào th́ người ta chê cười chết.
Ra đến chợ, thấy một đám đông, anh ta len vào xem. Th́ ra đó là một vụ giết người, kẻ bất hạnh nàm đấy mà hung thủ đă tẩu thoát mất rồi.
Khi nhà chức trách đến làm biên bản, mọi người vội tránh xa, sợ vạ lây, chỉ một ḿnh Ngốc lấn vào xem.
Quan giữ lấy hỏi:
- Anh có biết ai giết không?
Sực nhớ đến lời vợ dặn, Ngốc nói luôn:
- Vâng chính tôi là Ngốc đây ạ!
- Một ḿnh anh hay có ai nữa không?
Ngỗng lại b́nh tĩnh nói:
- Có một ḿnh tôi thôi ạ!
Quan nghe nói bèn quát lính:
-Trói cổ thàng này lại, giải đi.
Ngốc nghĩ nên nói nốt câu thứ ba cho đủ lời vợ dặn, liền tiếp:
- Tôi ở nhà chỉ mong như thế, nay được thoả ḷng ao ước thật không ǵ bằng!
Học dốt
Một cậu ấm ngồi học ra rả suốt đêm. Con ḅ nghe tiếng than thở với con gà.
- Nó bắt đầu đi thi, th́ mày chết, nó thi đỗ th́ tao chết.
Con gà nói:
- Anh không biết, chứ tôi th́ tôi biết nó. Này, nó học như anh, nó viết như tôi, chắc không dám vác lều chơng vào trường thi đâu mà sợ!
Cái ǵ không xài lâu ngày nó dài ra
Một vị tu sĩ ngồi chờ tại pḥng hớt tóc. Bởi ông tới trước, nên khách kia vừa xuống th́ đến phiên ông lên nghế ngồi. Anh thợ hớt tóc vừa giũ khăn định choàng, bỗng vị tu sĩ nói một câu mở đề, để cho thấy ḿnh là tay có trí: "Nè anh thợ! Có phải là cái ǵ ḿnh không xài th́ nó mọc dài ra hoài, phải không hử?" ư ông muốn ám chỉ tóc râu vô dụng mà vẫn mọc.
Nhưng anh thợ lại nghĩ khác, nên một tay cầm khăn quên giũ, một tay ôm bụng cười dài, cười ngoặt ngoẹo đến bủn rủn tay chân không làm ǵ được.
Vị tu sĩ phát cáu:
- Tôi nói có ǵ lạ mà anh cười dữ vậy. Hớt đi chứ!
- Thưa thầy tha lỗi - anh thợ thưa - nghe thầy nói, con bỗng nhớ thầy là người tu hành, không xài, ắt nó dài lắm!
Vị tu sĩ biết lỡ lời, đỏ mặt, nói để che sượng: "ư cài anh nầy, khéo nghĩ tầm bậy tầm bạ không lo mần việc. Ai nói vậy! Hớt lẹ đi không?".
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
Hot_dzit_lon Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 04 October 2004 Nơi cư ngụ: Iraq
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 941
|
| Msg 2 of 2: Đă gửi: 06 March 2005 lúc 12:16am | Đă lưu IP
|
|
|
Dốt Hay Nói Chữ
Thầy đồ hay chữ, rủi phải bà vợ hư quá nên buộc phải dùng roi để dạy. Lúc đánh vợ ông nói:
- Sự bất đắc dĩ mới đánh ḿnh, chứ tôi cũng hiểu rằng: "Giáo đa thành oán".
Có anh dốt nghe được cũng về bắt chước đánh vợ, vừa đánh vừa nói:
- Sự mất bát đĩa tao mới đánh mày, chứ mày cũng biết, gáo tra dài cán.
Quan Sợ Ai
Ông quan nọ hống hách hay đánh người, cứ tưởng như không ai to hơn ḿnh. Một hôm trời mưa, rỗi việc, quan bắt chuyện với anh lính hầu cho qua thời gian. Anh lính hầu xuống giọng thưa:
- Bẩm! Từ khi ra làm việc, quan có sợ ai không?
Quan vuốt râu nói:
- Ta làm quan sợ đấng minh quân mà thôi!
- Bẩm! thế ông vua ngày nay có minh quân không ạ?
- Không phải là minh quân th́ làm sao làm được vua.
- Bẩm thế vua có sợ ai không ạ?
- Vua là thiên tử c̣n sợ ai nữa!
Anh lính ra bộ ngẫm nghĩ một lúc rồi thưa:
- Bẩm, con tưởng con trời th́ phải sợ trời chứ ạ?
- Ừ th́ trời! Nhưng trời c̣n sợ ai!
- Bẩm con tưởng trời th́ phải sợ mây, mây che kín trời.
Nghe nó nói có lư, quan bèn hỏi gặng lại:
- Thế mày bảo mây có sợ ai không?
- Bẩm mây sợ gió, gió thổi bạt mây.
- Thế gió sợ ai?
- Bẩm, gió sợ bức tường, tường cản gió lại.
- Thế bức tường sợ ai?
- Bức tường sợ chuột cống, chuột cống khoét lỗ tường.
- Chuột cống sợ ai?
- Chuột cống sợ mèo.
- Mèo sợ ai?
- Mèo sợ chó.
- Chó sợ ai?
- Bẩm, chó th́ hay cắn bậy th́ có ngày con vác gậy đập chết.
Tín Chủ Nguyễn Thị Thẹo
Xưa có một người đàn bà góa, chồng chết đến tuần đốt mả mới cho mời thầy cúng đến cúng và luôn thể mời thầy đồ của con đến ăn cỗ.
Phải thầy cúng dốt, lại có thầy đồ ở đấy sợ nói sai th́ bẽ, nên cứ giở hết sách này đến sách kia. Lần lữa măi đến tối mịt mới bắt đầu cúng được, cỗ bàn bày ra thiu cả.
Nguyên trong sách cúng, tên tín chủ để trống và thay bằng chữ mỗ. Chữ "mỗ" viết lối đơn trông như h́nh tam giác. Thầy cúng không biết là chữ ǵ, đến lúc cúng thầy cứ đọc:
- Tín chủ Nguyễn Thị Thẹo...
Thầy đồ biết sai nhưng không nói ǵ cả. Cúng bái cỗ bàn xong th́ đă khuya, hai thầy không về được phải ngủ lại. Nằm ở nhà ngoài, mẹ con chủ nhà nằm ở buồng trong khóa chặt cửa.
Thầy đồ ăn phải cỗ thiu, đêm đau bụng cuống lên nhưng ở nhà đàn bà góa, cửa nẻo đêm hôm lại bị khóa chặt, nhà có chó dữ nên thầy không dám ra ngoài, đến khi mót quá không nhịn được nữa thầy đồ tính nước liều:
- Không nhẽ ḿnh lại bậy ra đây! Sáng dậy chủ nó biết th́ ra thế nào? Chi bằng cứ tuôn vào đít lăo thầy cúng rồi cứ mặc kệ nó.
Thầy sờ sờ t́m đít thầy cúng, không ngờ lại phải mồm, mót quá thầy cứ thế tuột quần ỉa túa vào. Thầy cúng liền vùng ngay dậy, giận quá chửi toáng lên:
- Tiên sư cha thằng nào ỉa cả vào mồm ông thế này?
Thầy đồ nghĩ bụng: chỉ có ḿnh với nó ở đây, làm thinh nó cũng biết thôi th́ cũng liều lên tiếng:
- Ông ỉa đấy!
- Làm sao mày dám ỉa vào mồm tao?
- Sao ban tối mày dám đọc tên mẹ học tṛ của ông là Nguyễn Thị Thẹo? Mày dốt thế nên ông ỉa vào mồm mày đấy, để từ rày mày chừa cái thói nói càn đi.
Đậu Khoa Ǵ?
Xưa có một người đi học măi mà thi chẳng đậu. Lúc mái tóc đă lốm đốm bạc, buồn t́nh anh gác chuyện thi cử, về quê đuổi gà cho vợ.
Thời may anh có cô con gái xinh đẹp được cậu ấm con quan Tổng Đốc cưới về làm vợ. Từ đó anh hay được mời đến những nơi bàn luận về văn chương thi phú. Có lần trong buổi tiệc có mấy vị quan văn tham dự, mọi người giới thiệu và hỏi thăm nhau về hàm tước. Đến lượt anh, lúng túng măi. Thấy vậy anh đầy tớ bèn trả lời:
Thưa ông lớn, ông chủ của con đậu bằng sui gia với quan Tổng Đốc ạ.
Sửa lại bởi LuUBi. : 06 March 2005 lúc 12:41am
__________________ Bách niên thế sự bất thăng bi
Công hầu đệ trạch giao tân chủ
Văn vũ y quan dị tức th́
|
| Quay trở về đầu |
|
| |
|
|