Nhan sinh Hội viên
Đă tham gia: 12 April 2008 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 134
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 15 January 2009 lúc 1:07am | Đă lưu IP
|
|
|
Tản mạn Xuân 2009
- Kính chào quư vị . Cánh én năm Kỷ Sửu 2009 đang xôn xao trước ngơ . Nàng Xuân Kỷ Sửu này cầm tinh con Trâu . Vậy kính mời quư vị có điển tích nào hay , giai thoại nào lạ , truyền thuyết nào hấp dẫn về con Trâu xin bổ sung vào mạch cuyện , ngơ hầu chúng ta có dịp quây quần bên nhau nhâm nhi ba ngày Têt . - Sang năm mới , kính chúc quư vị : Vạn phước đáo lai - Tài thần giáng hạ . Đa tạ , đa tạ .
Bạch Khởi
- Trước CN , triều đại nhà Tần tại Trung Quốc . Tần Thủy Hoàng dù không phải là đích tử của Hoàng Hậu họ HOA , nhưng có chân mạng đế vương vâng sắc chỉ của Ngọc Hoàng lên ngôi thiên tử đặng gồm thâu lục quốc kéo nhau về một mối , giúp cho sanh linh khỏi đồ thán . Dĩ nhiên dưới trướng pḥ tá có các bậc danh tài , dị tướng chẳng hạn như : Vương Tiễn có phép tiên , trảm yêu trừ ma . Mông Điềm thọ nạn đến mấy năm sau , khi bọn hung nô ngay bờ cơi phải kinh hồn tán mật ...ngoаi ra c̣n có Bạch Khởi . _ Trong trận diệt nước Ngụy , tướng Tần Bạch khởi bắt vô số hàng binh nước Ngụy . Cho sáp nhập chung với binh Tần , phát theo miếng khăn vải trắng dặn : Hễ ai là binh Ngụy th́ cột khăn vải trắng lên đầu . Đêm ấy , vị tướng mật lệnh giết hết những ai trên đầu có khăn vải trắng . _ Hàng mấy trăm năm sau vào thời nhà Đường , có con Trâu bị sét đánh chết . Dưới bụng con Trâu đó có hai chữ Bạch Khởi . Thiên hạ kháo nhau rằng v́ mật lệnh giết người phải làm kiếp Trâu để Trời đánh mà thường mạng cho đủ số .
------------------------------
Ma Rồng gặp Trâu Bồ Tát
Đời nhà Đường (618-907), triều Lư Thái Tông (Lư Thế Dân), niên hiệu
Trinh Quán năm thứ 13, gần thành Trường An có con sông Kinh, nước trong
vắt. Bên sông có nhà ông chài tên Trương Lăo, cạnh rừng có nhà ông tiều
tên Lư Định. Cả hai vốn bạn thân và đều học giỏi, nhưng không thích
chuộng công danh mà chỉ lấy nghiệp ngư tiều làm thú. Một hôm, cả hai ra chợ người bán củi, kẻ bán cá tôm vào quán đối ẩm. Xong, cùng dắt nhau về. Dọc đường, Trương nói với Lư: -
Này anh Lư! Tôi nghĩ kẻ giành danh v́ danh bỏ mạng, người cướp lợi bởi
lợi liều ḿnh. Mang ơn vua như bọc rắn mà đi, ăn lộc chúa như ôm hùm mà
ngủ. Kể ra th́ họ đều thua chúng ta cả. Non xanh nước biếc, thong thả
thảnh thơi, lạt lẽo qua ngày tuy không vinh mà khỏi nhục. Lư Định cười, tán thành nói: - Anh Trương phân phải lắm. Tuy vậy nước biếc c̣n thua núi xanh đây. Trương Lăo mỉm cười đáp lại: - Nhưng tôi lại xem non xanh chưa bằng nước biếc đấy! Cả hai nh́n nhau cất tiếng cười. Rượu bấy giờ thấm say, hồn thơ bắt đầu nhóm dậy, Lư Định vui vẻ bảo Trương Lăo: -
Chúng ḿnh cũng đă theo đ̣i nghiên bút, hôm nay lại đồng cảm hứng về
cuộc sống của con người, vậy thiết nghĩ, ḿnh cũng nên làm thơ liên
vịnh thử nào? Trương Lăo gật gù: - Được. Vậy là hay lắm. Hai người vừa đi vừa ngâm. Đến ngă tẻ, cả hai bái nhau từ giă. Trương Lăo khôi hài, nói: -
Anh Lư ơi! Đi lên rừng phải coi chừng hùm cọp cho lắm. Nếu anh có mạng
hệ nào, th́ ắt là tôi: ngày mai đầu chợ thiếu bằng hữu đó anh. Lư Định nghe nói phát giận nhưng bật cười nói: -
Chú thật độc ác. Bằng hữu tốt, người ta c̣n chết thế cho nhau, sao chú
lại nỡ rủa tôi như vậy? Tôi nói cho mà giữ hồn; nếu hùm dữ ăn tôi th́
sóng thần nhận chú. - Sóng thần nào nhận tôi được? - Biết chừng đâu. Trời khi nắng khi mưa, người khi phúc khi họa. Sao chú chắc là không ch́m xuống đáy sông? - Anh nói vậy chớ không chắc ǵ. Thật ra nghề làm ăn của tôi vững lắm. Lư Định x́ một tiếng, nói: - Chú làm ăn chân trời mặt nước, hiểm nghèo quá đỗi, mạng có ba phân, sao chú gọi là vững? Trương Lăo nghiêm nghị đáp: -
Anh không hiểu. Tôi xin nói anh nghe. Nguyên phía tây chợ Trường An có
một ông thày bói linh lắm. Mỗi ngày đem cho ông một con cá chài vàng
th́ coi một quẻ. Ông sẽ chỉ hướng nào cá nhiều, văi trăm chài không sai
một. Bữa nay tôi đi coi quẻ. Ông bảo tôi bủa lưới phía đông trên ngọn
sông Kinh, rồi qua phía tây văi chài th́ trúng. Quả như lời nói, chở
tôm cá khẳm ghe. Tục có câu: "Nhà có mạch, vách có tai", câu
chuyện giữa hai người bỗng có kẻ nghe được. Nguyên có quỷ Dạ Xoa ở sông
Kinh đi tuần dưới nước, nghe ông chài nói "Văi trăm chài không sai một"
th́ hoảng kinh hối hả trở về thủy cung báo với vua Rồng về lời của lăo
chài nói. Đoạn hắn lại kết luận: - Văi trăm chài không sai một, nếu măi như vậy th́ dưới thủy cung này hết binh tướng, lấy ai mà giúp việc vua. Vua
Rồng nghe nói nổi giận, xách gươm toan đi, quyết đến Trường An hạ sát
thày bói giỏi. Nhưng Rồng con, Rồng cháu, tướng Chạch, quan Cua, quân
sư Cháy, thừa tướng Chài ... đồng ra quỳ tâu: - Xin chúa công bớt
giận, lời huyễn chớ khá nghe. Nếu chúa công xuống chợ, nổi dông tố mây
mưa, sợ dân Trường An khốn hại. Trời sẽ bắt tội chẳng dung. Vậy nên giả
tú tài, đến chợ Trường An xem thử. Nếu thực như lời th́ giết, dối th́
thôi. Vua Rồng nhận lời, lên bờ giả làm tú tài áo trắng, thẳng đến
chợ Trường An thấy thiên hạ đương bao vây ông thày xin xem quẻ. Ông
thày bói tên Viên Thủ Thành, người cốt cách thanh kỳ. Tú tài áo trắng
chen vào. Thày bói đăi trà xong, hỏi bói chuyện ǵ? Tú tài áo trắng
bảo: - Xin bói chừng nào mưa? Thày bói gieo quẻ đoán: Mây che đỉnh núi, Mù tỏa non đoài, Hỏi thăm mưa rưới, Ắt tại ngày mai. Tú tài áo trắng lại hỏi tiếp: - Mai mưa giờ nào? Nước dâng lên bao nhiêu? Thày bói đáp: - Giờ th́n kéo mây, giờ tỵ nổi sấm, giờ ngọ mưa, cuối giờ mùi tạnh. Nước dâng 3 thước 3 tấc, có lẽ 48 giọt tức 4 phân 8 ly. Tú tài áo trắng cười, bảo: -
Lời này không phải nói chơi, nếu ngày mai y như lời đoán th́ ta thưởng
50 lượng bạc. Bằng không mưa hay mưa sai giờ, thiếu nước th́ ta sẽ phá
nhà thày, đuổi khỏi chợ Trường An, không cho ở đây gạt chúng nữa. Thày bói họ Viên vui vẻ: - Được. Được. Tôi rất đồng ư, xin cuộc với ông. Tú tài áo trắng từ tạ ra về. Tại
thủy cung, vua Rồng đương thuật chuyện lại cho quần thần nghe. Ai cũng
vui cười hỉ hả, cho rằng thế nào tên thày bói cũng bại cuộc. V́ mưa
nhiều ít là do ở nhiệm vụ của vua Rồng. Bỗng có tiếng gọi: - Long vương mau ra tiếp chiếu trời. Vua Rồng cùng quần thần giựt nảy ḿnh, vội chạy ra quỳ tiếp chiếu chỉ, đoạn mở ra xem: Rồng tám sông vâng lịnh, Y theo giờ khắc ban. Ngày mai không được trễ Mưa tại thành Trường An. - Giờ th́n kéo mây, giờ tỵ nổi sấm, giờ ngọ mưa, cuối giờ mùi tạnh. Nước dâng 3 thước 3 tấc, có lẽ 48 giọt tức 4 phân 8 ly. Vua Rồng hoảng hốt nói với quần thần: - Trên đời sao có người tài thông trời thấu đất? Thế này chắc ta phải chịu thua. Quân sư Cháy tâu rằng: - Xin chúa công đừng lo. Muốn thắng nó cũng không khó. Tôi dùng một kế, nó sẽ cứng họng đi. Vua Rồng dồn dập hỏi kế chi? Quân sư Cháy tâu: -
Chúa công là vị thần coi 8 sông này, mưa đúng hay sai là ư của chúa
công. Vậy ta mưa không đúng giờ và bớt nước lại, không đứng lời đoán
tất nó thua ngay. Vua Rồng cho là thượng sách. Hôm sau tập trung
Thiên Lôi, Điển Mẩu, Vân Đồng... kéo đến Trường An, ra lịnh giờ tỵ kéo
mây, giờ ngọ nổi sấm, giờ mùi mưa, giờ thân tạnh, nước lên 3 thức 4
phân... Vua Rồng lại giả làm tú tài áo trắng như trước, đến nhà
thày bói họ Viên. Chẳng nói chẳng rằng, hắn một mạch đập phá đồ đạc, xé
tấm bảng treo. Thày bói họ Viên vẫn ngồi trên sập, nghiễm nhiên như
không có việc ǵ xảy ra. Càng trêu tức, tú tài áo trắng phát cáu, đùng đùng nổi giận, tay xách tấm ván cửa dóa vào mặt thày bói họ Viên, quát: -
Mày là đồ mị gạt chúng ăn tiền, coi quẻ không linh đặt điều nói bậy.
Đoán sai giờ sai nước, vậy mà c̣n ngồi làm tỉnh. Cút đi mau, kẻo ta đập
chết. Thày bói họ Viên cười ha hả: - Không sợ. Không sợ. Tôi
không phạm tội chết, e cho ai chết ḱa. Ông gạt ai chớ gạt tôi sao
được. Ông không phải là tú tài áo trắng mà là Rồng Bạch sông Kinh. Ông
dám cải lịnh trời tráo giờ bớt nước, phạm tội chết chém lại c̣n dám
hành hung với tôi sao? Vua Rồng nghe nói rởn tóc gáy, vỡ mật tan hồn, buông tấm ván cửa, xốc áo quỳ lạy xin cứu mạng. Thày bói họ Viên nói: -
Tôi cứu ông không được, nhưng chỉ chỗ cho ông cầu khẩn họa may. Giờ ngọ
mai, ông sẽ bị Ngụy Trưng xử trảm, mà Ngụy Trưng đương là tướng của
hoàng đế bây giờ. Ông cầu hoàng đế nói giúp, may ra cứu được. Vua Rồng lau nước mắt từ tạ ra đi. Bấy
giờ trời đổ tối, trăng thượng tuần lố mọc, vua Rồng không về phủ, lững
thững nửa lừng, chờ đến canh ba, hiện vào cung cấm. Thấy vía vua Thái
Tông đi dạo, vua Rồng đến phủ phục, thuật lại sự t́nh rồi cầu xin cứu
mạng. Nhà vua thương t́nh chấp thuận lời yêu cầu. Sáng lại, nhà
vua mời Ngụy Trưng vào cung đánh cờ, cố ư tŕ hoăn cho măn ngày để Ngụy
Trưng không rảnh mà giết vua Rồng có tội. Nhưng giữa lúc Ngụy Trưng và
nhà vua say sưa trước bàn cờ, th́ Ngụy Trưng bỗng gục đầu xuống bàn
ngáy pho pho. Thái Tông cho thừa tướng mệt mỏi nên vẫn để yên... Giữa
lúc ấy, bỗng có người xách đầu Rồng Bạch, máu chảy đầm đề, vào quỳ tại
sân chầu, báo cho nhà vua biết là đầu Rồng từ trên trời sa xuống tại
ngă tư, thật là điềm lạ. Ngụy Trưng lúc ấy cũng vừa tỉnh dậy, nhà vua
đem chuyện đầu Rồng th́nh ĺnh rớt xuống rồi hỏi duyên cớ. Ngụy Trưng
tâu rơ sự t́nh. Nguyên đêm hôm rồi, Ngụy Trưng tiếp được chiếu của Ngọc
Hoàng ra lịnh giờ ngọ ngày mai phải chém Rồng Bạch phạm tội tại sông
Kinh. V́ thiên cơ bất khả lậu, nên trong lúc hầu cờ phải giả ngủ để
xuất hồn đi chém... Vua Thái Tông đă chót hứa mà không cứu được vua Rồng nên lấy làm không vui. Vua
Rồng bị xử tử, lấy làm tức giận, cho Lư Thái Tông sai lời hứa, nên tay
vịn đầu máu me lênh láng, rồi đêm đến, đột nhập vào cung, kêu Thái Tông
đ̣i thường mạng. Đồng thời xuống Diêm vương đầu cáo. Truyện trên
đây thuật theo quyển "Tây du kư" của Ngô Thừa Ân. Theo "Tây du kư" của
họ Ngô th́ ma Rồng xuống âm phủ kiện vua Lư Thái Tông, Diêm vương phải
mời hồn Thái Tông xuống để đối chất. Chuyện c̣n dài ... Người đọc
truyện "Tây du diễn nghĩa" đều biết. Nhưng tiếp theo câu chuyện trên, có người viết khác "Bấy
giờ trăng thượng tuần vàng vọt chiếu trên dải đồng xanh, ma Rồng nương
theo gió lơ lửng trên không, thẳng đường tiến xuống địa phủ. Nhưng
th́nh ĺnh hắn dừng lại, lấy làm ngạc nhiên v́ nh́n thấy một con trâu
đương cặm cụi kéo chiếc cày to, theo sau là một thằng bé đương đẩy cày.
Trâu có ừ mệt nhọc, vậy mà c̣n bị thằng bé dùng roi tre to đập vào
mông, vào đít đôm đốp. Cho là kỳ lạ, ma Rồng bước đến. Thằng bé
nông dân trông thấy một vật h́nh thù kỳ quái, người chẳng ra người, vật
chẳng ra vật, lù lù tiến đến gần th́ đâm hoảng, ba hồn bảy vía tan mất,
rồi ba chân bốn cẳng ù té chạy. Ma Rồng đến gần trâu, bảo: -
Này Ngưu thần! Nhà ngươi to lớn, có một sức mạnh hơn người lại có cả
một cặp vơ khí dài nhọn hoắc lợi hại, vậy mà để cho một thằng bé đánh
đập tàn nhẫn trong khi phải làm việc vất vả cho nó như thế? Có phải nhà
ngươi quá dại dột lắm ư? Trâu mỉm cười, bảo: - Tại sao đại huynh lại bảo tiểu đệ dại dột? Đại huynh không biết tiểu đệ đă phạm tội ở thiên tào nên nay phải đền tội hay sao? Nghe
Trâu nhắc, Rồng mới nhớ lại Trâu vớn là vị Bồ Tát ở thiên đ́nh, vâng
lịnh Ngọc Đế đem một nắm lúa và một nắm cỏ rải xuống trần gian. V́ thực
hành sai lời dặn, không rải lúa trước mà lại rải cỏ trước, làm cho thế
gian mọc cỏ dẫy đầy, không c̣n đất trống để rải lúa nữa. Ngọc Đế bắt
tội lơ đễnh nên đày xuống trần gian làm kiếp trâu cày đất tạo lúa cho
người, và chừng nào ăn hết cỏ kia th́ mới được hóa kiếp... Ma Rồng nghĩ
đến đó, thở dài, lẩm bẩm: - Ḿnh cũng bị tội chắc cũng phải đền tội! Nh́n thấy vua Rồng tay xách đầu, máu nhỏ giọt lênh láng, Trâu hỏi: -
Vừa rồi, tiểu đệ được nghe đầu Rồng rớt tại thành Trường An v́ bị thừa
tướng Ngụy Trưng ngủ thiếp chém Rồng. Vậy có phải là đại huynh đây
không? Ma Rồng ngậm ngùi, đáp: - Chính thế. Đoạn thuật cả lại sự việc xảy ra cho Trâu nghe rồi tiếp: - Thật cả giận cho vua Đường, đă hứa lại sai lời. Giờ đây ta quyết xuống âm phủ đầu cáo hắn, v́ hắn mà ta chết. Trâu mỉm cười, ôn tồn nói: -
Lúc năy, đại huynh nóng nảy nên cho tiểu đệ là ngu muội, nhưng xét ra
đại huynh lại ngu muội hơn. Tại sao đại huynh dám cải lịnh Trời? Trời
đă sinh ra nhân loại tất phải chăm lo phụng sự nhân loại. Trời đă phân
4 mùa 8 tiết để cho nhân loại sống hạnh phúc, cây cỏ hoa màu tốt tươi.
Dân mong ước như thế tất Trời phải làm như thế. Ư Dân là ư Trời. Đại
huynh mưa sai giờ bớt nước, không đủ cung cấp vật cần thiết cho muôn
dân tất là trái ư Dân, trái ư Trời. "Thiên thính tự ngă dân thính;
thiên thị tự ngă dân thị", vậy Trời không v́ Dân mà bắt tội đại huynh
sao được? Trâu nói đến đây ngừng lại, nhai ngổm ngoảm vài lụm cỏ
bên bờ ruộng, vẻ b́nh thản, vô tư. Ma Rồng im lặng, trầm ngâm tư lự.
Một lúc, Trâu đĩnh đạc nói tiếp: - Xưa kia ở dưới trần, các đấng
thánh vương đời Tam đại: vua Vơ, vua Thang, vua Văn là người làm thuận
ư Trời mà được hưởng. Cũng ở đời này: vua Kiệt, vua Trụ, vua U, vua Lệ
là người làm trái ư Trời mà bị phạt. Hậu Nghệ, vua nước Hữu Cùng ngày
xưa, bắn 9 mặt trời để cứu muôn dân thoát khỏi cảnh hỏa ngục, vậy mà
sau làm trái ư dân đến nỗi phải chết một cách thảm thiết để đền tội ác.
Đại huynh từng xem sách sử, không noi gương xưa để sửa ḿnh, nay c̣n
đ̣i thường mạng. Xuống Diêm vương đầu cáo, e mắc phải tội nặng hơn nữa.
Vua Đường không v́ t́nh cảm mà cứu đại huynh được nên khiến Ngụy Trưng
ngủ thiếp trong khi hầu cờ. Trời không v́ tư ư mà v́ dân ư mới kết tội
đại huynh; cũng như thừa tướng Ngụy Trưng chém đầu đâu phải v́ thiếu
t́nh cảm, v́ hiếu sát. Tất cả hành động đó đều v́ ư dân mà thôi. Trâu nói đến đây ngừng lại, quật sừng, đập đuôi đuổi muỗi bám vào ḿnh. Ma Rồng nghe Trâu giảng giải một hồi, đoạn thở dài hỏi: - Vậy theo ư của hiền đệ, ngu huynh làm sao đây? Trâu mỉm cười, đáp: - Có ǵ khó. Cứ nh́n tiểu đệ đây th́ biết. Ma Rồng gật đầu, khẽ buông một tiếng ngắn ngủi, năo ruột: - À! Bây
giờ, trăng đă ch́m sau dăy núi mờ xa. Bóng tối chập chùng lan rộng. Bầu
trời tô đậm một màu nâu thẫm. Giữa cánh đồng hoang vắng, gió rít dài
tăng thêm sự lạnh lẽo trong cảnh tịch mịch đ́u hiu. Bóng ma Rồng tội lỗi phưởng phất rồi ch́m dần trong thâm u. Trâu thẫn thờ từng bước về chuồng.
( Sưu tầm )
----------------------------
Hỏa ngưu trận
Tướng
nước Yên là nhạc Nghị đem quân đánh nước Tề. Trong ṿng 6 tháng mà hạ
được 70 thành của Tề. Chỉ c̣n hai thành thôi là Cử Châu và Tứ c Mặc
đương hấp hối trước lực lượng của Yên. Riêng thành Tức Mặc bị bao vây
rất ngặt.
Tướng giữ thành Tức Mặc chết. Điền Đan được cử lên
thay. Hàng ngày, Điền Đan tay cầm ván, thuổng cùng sĩ tốt làm việc. Họ
hàng thê thiếp đều ghép vào hàng ngũ cả. Người trong thành đều sợ mà
được yên.
Nhạc Nghị vây suốt ba năm mà không hạ được thành,
bèn rút quân lui ra 9 dặm, đắp lũy để giữ. Lại hạ lịnh rằng: Dân trong
thành Tức Mặc nếu có ai ra kiếm củi th́ cứ cho ra tự do, ai đói th́ cho
cơm ăn, ai rét th́ cho áo mặc. Ư muốn cho dân trong thành cảm phục mến
đức mà qui hàng.
Quan đại phu nước Yên là Kỵ Kiếp gièm pha với
vua Yên là Nhạc Nghị không muốn hạ thành Tức Mặc sớm, cố kéo dài để xem
ân uy kết chặt ḷng dân Tề, mục đích sẽ tự lập làm vua Tề vậy. Ḍ được
tin đó, Điền Đàn liền bí mật cho người sang Yên đồn đăi lên rằng: người
Tề chỉ sợ nhất là Nhạc Nghị đến, th́ thành Tức Mặc sẽ bị phá, Nghị hoăn
thành là để chờ cơ hội lên làm vua.
Yên Huệ vương đă sẵn nghi
Nhạc Nghị nay nghe lời đồn đăi hợp với lời nói của Kỵ Kiếp nên sai Kỵ
Kiếp thay Nhạc Nghị và rút Nghị về nước. Nghị sợ bị giết, nghĩ ḿnh vốn
người nước Triệu nên bỏ trốn về Triệu. Kỵ Kiếp được thay quyền làm
tướng, vừa đến lũy được ba ngày liền đem quân đánh Tức Mặc, bao vây
thành mấy ṿng, tưởng con kiến con ong cũng khó chui ra.
Trong thành pḥng giữ rất vững. Tuy vậy quân sĩ cũng lấy làm lo. Một buổi sáng, Điền Đan sớm dậy nói với người trong thành: -
Đêm hôm ta nằm mộng thấy Thượng đế bảo ta rằng Tề sẽ thắng, Yên phải
thua. Ngày nào đây sẽ có thần nhân làm quân sư cho ta, đánh trận nào
thắng trận nấy. Giữa lúc ấy có một tên lính đứng thập tḥ bên cột trông vẻ ngớ ngẩn, Điền Đan liền bước đến chụp lấy tay nó, nói với mọi người: - Đây rồi. Vị thần nhân mà ta thấy đêm hôm chính là người này. Đoạn, Đan kính cẩn mời nó vào trướng. Tên lính ngẩn ngơ, không biết ất giáp ǵ, sợ tái mặt lập cập thưa: - Tôi thực không có tài ǵ, xin tướng quân tha cho. Điền Đan nghiêm nghị bảo: - Mày bôi mặt đỏ, mặc áo đỏ, đội mũ đỏ, mang hia đỏ, ngồi trên cái ghế cao kia để tao lạy mày nghe chưa? - Không dám. Điền Đan trợn mắt, quát: - Không dám th́ tao đập đầu mày vỡ như cám. Mày phải vâng lời, nghe chưa? Tên quân hoảng sợ: - Dạ, xin nghe. Đan lại bảo: - Mày tự xưng là "Tướng nhà Trời" do Ngọc Hoàng Thượng đế sai xuống để cứu nước Tề đây, nghe chưa? - Dạ! - Rồi mày ngồi yên lặng trên ghế cao đó, để cho tao lạy mày và các tướng sĩ lạy mày. Mày nghe chưa? - Dạ! -
Rồi mày nói to lên: "Các tướng sĩ hăy lui ra hết, một ḿnh tướng quân ở
lại đây nghe ta truyền mật lịnh để cứu nước Tề". Mày nghe chưa? - Dạ! - Xong rồi, mày làm thinh, đừng nói ǵ nữa hết, nghe chưa? - Dạ! - Nếu mày không làm đúng như lời tao dặn, tao sẽ chém đầu mày cho mày chết không kịp ngáp. Nghe chưa? - Dạ!
Tên
lính ngờ nghệch ấy răm rắp tuân lịnh, bôi mặt đỏ, mặc quần áo đỏ, đội
mũ đỏ rồi trèo lên chiếc ghế cao ngồi chóc ngóc trên đó. Tướng
Điền Đan liền truyền lịnh cho tất cả tướng sĩ tụ họp vào trong dinh để
nghe lịnh của "Tướng nhà Trời". Hàng ngàn tướng sĩ đến nơi thấy một
cảnh tượng vô cùng kỳ dị: chủ tướng Điền Đan ḿnh đang mặc cẩm bào
đương sụp lạy một h́nh người mặt đỏ, áo đỏ, mũi đỏ, hia đỏ, ngồi chót
vót trên ghế cao. Bỗng h́nh người phán: - Ta là tướng nhà Trời do Ngọc Hoàng Thượng đế sai xuống để cứu nước Tề đây, nghe chưa? Điền Đan cúi đầu cung kính đáp: - Dạ! Đoạn sụp xuống lạy "Tướng nhà Trời". Toàn thể tướng sĩ lúc bấy giờ không ai bảo ai, cũng răm rắp một loạt lên tiếng: - Dạ! Rồi sụp xuống lạy. "Tướng nhà Trời" lại bảo: - Các tướng sĩ hăy lui ra hết, một ḿnh tướng quân ở lại đây nghe ta truyền mật lịnh để cứu nước Tề. Nghe chưa? - Dạ!
Nghe
"Tướng nhà Trời" truyền dạy như thế nên tất cả mọi người lạy 3 lạy rồi
lui ra, chỉ để Điền Đan ở lại lănh mật lịnh. Bấy giờ ai cũng sợ sệt
nhưng rất mừng v́ tin tưởng có Tướng nhà Trời làm quân sư th́ nước Tề
sẽ thắng trận và được hưng vượng. Tin "Tướng nhà Trời" được loan truyền
ra tận ngoài thành đến dinh Yên. Nhưng quân Yên chưa tin. Điền Đan
truyền lịnh của Tướng nhà Trời cho dân chúng trong thành: ngày 2 buổi,
trước bữa ăn phải đem hoa quả thực phẩm bày ra sân để tế tổ tiên. Như
thế sẽ được tổ tiên pḥ hộ cho. Dân chúng đều triệt để tuân theo. Những
chim chóc bay ngang thấy có đồ tế liền sà cách xuống đớp mỗi ngày hai
buổi. Chúng lượn đi lượn lại rợp trời rợp đất. Được mồi ngon, chúng lại
kêu hót líu lo, cực kỳ vui thích. Quân Yên bao vây bên thành trông
thấy lấy làm lạ lùng quái dị, chuyến này tin chắc là có hẳn tướng nhà
Trời. Chúng hoang mang vô cùng. Đă có Trời giúp th́ làm sao địch nổi.
Nếu địch lại th́ trái mạng Trời. Nếu trái mạng trời th́ phải toi mạng.
Quân Yên bấy giờ cực kỳ hoang mang, tinh thần bắt đầu giao động. Điền
Đan lại cho thám tử lẻn qua trại Yên đồn đăi rằng: "Nhạc Nghị trước kia
hiền quá, bắt được người Tề không giết, nên người trong thành không sợ.
Nếu thẻo mũi đi th́ người Tề trong thành Tức Mặc kinh khủng mà đầu
hàng". Kỵ Kiếp nghe thế liền truyền đem những quân lính Tề bị bắt trước
kia, cả đến những quân lính hàng đều thẻo mũi cả.
Người trong
thành nghe thế vừa sợ vừa tức, bảo nhau nhứt quyết giữ thành. Nếu lôi
thôi, chẳng may thành hạ th́ họ bị bắt, dù có đầu hàng cũng bị địch bắt
thẻo mũi.
Điền Đan lại cho người đồn đăi qua trại Yên. Dân
chúng ở trong thành nhưng mồ mả tổ tiên của họ đều xây đắp ở ngoài
thành. Nếu quân sĩ nước Yên đào những mồ mả ấy th́ người nước Tề v́ sợ
cái nạn quật mồ tổ tiên mà đầu hàng hết. Kỵ Kiếp liền sai quân lính đào
hết mồ mả ở ngoài thành, đốt thây người chết, quăng bỏ hài cốt. Dân
chúng trong thành nh́n thấy đều khóc nức nở, căm thù quân Yên cực độ,
quyết một phen rửa hận và nguyện uống máu ăn gan của quân bạo tàn man
rợ. Họ cùng kéo nhau đến quân môn, yên cầu Điền Đan cho họ ra đánh một
trận để báo thù cho tổ tông. Thấy ḷng căm phẫn của dân đă đến cực độ,
Điền Đan mừng thầm cho là quân lính đă đến lúc dùng được. Nhưng Đan
chưa cho đánh vội. Đan sai sứ đưa lễ sang quân Yên bảo rằng lương thực trong thành đă hết, và định ngày đầu hàng. Kỵ Kiếp tự đắc hỏi các tướng sĩ: - Ta sánh với Nhạc Nghị thế nào? Các tướng đều nói: - Thật tài hơn Nghị vạn bội.
Rồi chúng lại nhảy nhót, vui mừng, tung hô vạn tuế. Điền
Đan thu trong dân chúng được hơn ngàn vàng, sai những nhà giàu đem biếu
riêng các tướng Yên, yêu cầu trong ngày hạ thành, họ bảo toàn gia quyến
cho. Các tướng Yên cả mừng, nhận vàng rồi giao cho mỗi nhà một lá cờ
nhỏ, cắm ở trước cửa để làm dấu hiệu. Chúng rất tin chắc, không pḥng
bị, chờ ngày Điền Đan khai thành đầu hàng. Điền Đan liền chuẩn bị tổng phản công. Đan
sung công tất cả trâu của dân chúng. Trâu đực, trâu cái, trâu mẹ, trâu
con, trâu già, trâu nghé ... có hơn ngàn con đều được tập trung ở một
khu đất trống trong thành. Đan lại tuyên bố đây là mưu kế củaTướng nhà
Trời bày ra cho ông để tiêu diệt quân Yên mà đem thắng lợi cho nước Tề.
Tất cả một ngàn con trâu đều mang một lớp áo đỏ vào thân, vẽ thêm
màu sắc ḷe loẹt. Gươm, giáo, mác cột chặt vào sừng trâu đưa mũi nhọn
sắc ra trước. Mỗi đuôi trâu lại buộc một nùi cỏ khô tẩm dầu chai. Người ta không hiểu để làm ǵ. Hoàng
hôn xuống. Điền Đan liền cho giết một con trâu làm tiệc. Đoạn cho năm
trăm quân cường tráng ăn uống no say, vẽ 5 màu sắc vào mặt, mặc y phục
đỏ, cầm k hí giới và chạy theo sau trâu. Trời đă khuya. Giờ khởi
binh đă điểm. Tức th́ cửa thành mở hoác, lùa trâu ra. Đồng thời đốt bó
cỏ buộc ở đuôi trâu. Lửa cháy, trâu bị nóng quá, rống lên đâm đầu chạy
xông qua dinh Yên. Năm trăm tráng quân cắm cổ chạy theo.
Quân
Yên cứ tin chắc là hôm sau, quân Tề đầu hàng, sẽ kéo vào thành nên đang
đêm chỏng cẳng ngủ thẳng. Thốt nhiên có tiếng ầm ầm như đất lở trời đổ,
chúng giựt ḿnh tỉnh dậy, trông ra thấy có hàng ngàn ngọn đuốc sáng rực
như ban ngày. Những con vật kỳ quái xồng xộc băng băng chạy đến, lại
rống lên những tiếng rùng rợn. Theo sau đó, một đoàn người dị thường
hung hăng xông theo. Quân Yên hồn bay phách tán tưởng như một đoàn mănh
thú quái dị và lũ quỷ sứ mặt ngũ sắc của tướng Trời chỉ huy.
Hàng
ngũ quân Yên rối loạn. Chạy đâu cũng không thoát. Những cặp sừng húc
vào đâu th́ người bị thương toi mạng, ruột gan ḷng tḥng, máu chảy dẫy
đầy. Năm trăm tráng quân chẳng nói chẳng rằng, tay cầm dao lớn búa to
cứ gặp người là chém, là bửa. Năm trăm người mà khí thế bằng mấy vạn
quân. Khủng khiếp quá, quân Yên mặt mày không c̣n một hột máu, tiểu đại xổ ra một lần. Nhưng nào thoát mạng được. Điền
Đan lại thân xuất người trong thành reo ḥ chạy đổ đến. Những kẻ già
yếu và phụ nữ đều cầm dùi đánh vào những đồ đồng, đồ thiếc, tiếng vang
dội khắp trời đất. Quân Yên càng khiếp đảm, chạy tán loạn, đạp nhau
chết vô số. Thây nằm ngổn ngang như rạ, máu đổ lan mặt đất như nước
sông. Tướng Kỵ Kiếp ôm đầu lủi chạy, bị Điền Đan đâm một giáo chết không kịp la. Quân Yên đại bại.
Thừa
thắng, Điền Đan cử một cuộc tấn công, đánh thẳng đến sông Hoàng Hà,
phía bắc nước Tề, khôi phục hơn 70 thành. Các thành ấy nghe quân Tề đắc
thắng đều phản Yên mà trở lại với Tề. Thật là một trận giặc trâu kinh khủng trong lịch sử thế giới. Trong bài "Con trâu" của Học Lạc (Nguyễn Văn Lạc) có câu:
Mắc mưu đốt đít tơi bời chạy, Làm lễ bôi chuông dớn dác sầu.
Cụ Huỳnh Mẫn Đạt, trong bài "Con trâu già" cũng có câu: Đuôi cùn biếng vẫy Điền Đan hỏa, Tai điếc buồn nghe Ninh Thích ca. "Đốt đít" và "Điền Đan hỏa" là do điển tích trên.
( Sưu tầm )
--------------------------------
Sửa lại bởi Nhan sinh : 21 January 2009 lúc 5:24am
__________________ Nhân sinh ảo mộng - Thế gian lữ quán
|