Tác giả |
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
Msg 1 of 8: Đă gửi: 20 July 2005 lúc 7:55am | Đă lưu IP
|
|
|
Nổi Oan Của Nhà Văn Bán Ốc Luộc
Tiểu thuyết “T́nh yêu thầm lặng” đă ra đời như thế nào?
Người chồng phụ bạc bỏ đi biền biệt, để lại cho chị Sáng hai đứa con thơ. Năm 1995, mẹ con chị Nguyễn Thị Sáng lâm vào cảnh “không chốn nương thân”, phải căng ni-lông vào bờ tường đổ để ở. Trong nỗi bi đát tột cùng, chị sợ ḿnh sẽ đột tử v́ căn bệnh đau tim măn tính, nên đă thức đêm viết nhật kư Cuộc đời của mẹ. Cô ái Liên - Người đánh máy cuốn nhật kư – khen hay và khuyên chị nên gửi cho NXB để in sách. Chị “liều” gửi bản thảo cho NXB Thanh niên và một tháng sau NXB báo tin bản thảo sẽ được in sách, đề nghị đổi tên thành T́nh yêu thầm lặng. Sau đó, đạo diễn Trần Mạnh Cường ở Hăng phim Truyền h́nh Việt Nam chuyển thể thành phim Thầm lặng gồm 2 tập.
Tác giả “T́nh yêu thầm lặng” - cuốn tiểu thuyết được dựng thành phim và bán chạy nhất ở Nghệ An - từng là người quét chợ, bán bún ốc... Chị đang phải gánh chịu những đắng cay rất “tiểu thuyết”.
Nguyễn Thị Sáng, sinh năm 1952 tại xă Đồng Văn (Thanh Chương, Nghệ An), tŕnh độ văn hóa: tốt nghiệp lớp 4 năm 1966... Tác phẩm đă in: “T́nh yêu thầm lặng”...
Đó là mấy ḍng lư lịch trích ngang về tác giả của một cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất ở Nghệ An mấy năm nay, được dựng thành phim. Nhưng c̣n nhiều điều không có trong “trích ngang”: Người đàn bà viết tiểu thuyết đó từng quét chợ, bán bún ốc, gánh nước thuê...
Cũng ít ai biết sau khi cuốn tiểu thuyết ra đời, chị đă phải gánh chịu những nỗi đắng cay rất “tiểu thuyết” mà dường như cuốn sách ấy đă “vận” vào chị?
“Chiến dịch” bôi nhọ “Nhà văn bán ốc luộc”
Chị ngồi bán xổ số ở một góc bên đường Ngư Hải (thành phố Vinh), gương mặt xanh xao hằn lên nỗi âu lo. Khi vào trong ngôi nhà của chị, tôi mới hiểu được ngọn nguồn của nỗi âu lo ấy: “Con gái tôi đang nằm trong bệnh viện, nó bị bệnh thiếu máu năo. Không có tiền, tôi vừa phải đi “cắm” chiếc xe đạp lấy 400 ngh́n đóng viện phí. Chẳng biết lấy đâu ra tiền nữa đây?” - Chị nói với tôi mà như đang độc thoại.
Nh́n quanh, ngôi nhà chẳng có đồ đạc ǵ đáng giá, có thể đi “cắm” được nữa. Chẳng lẽ tác giả của cuốn tiểu thuyết rất “ăn khách” đă tái bản đến lần thứ ba, đă được dựng thành phim lại sống như thế này ư?
Nhưng khi tôi đề cập đến chuyện văn chương, gương mặt chị nhăn lại như thể tôi vừa chạm vào một nỗi đau lớn lắm: “Tôi đang viết dở tập 2 nhưng con gái bảo mẹ đừng viết nữa, lại rước họa vào thân. Tôi ngán lắm rồi. Không muốn viết nữa”.
Điều ǵ khiến người đàn bà yêu văn chương đến mê muội bây giờ lại “tắt lửa ḷng”, như thế? Chị lại dính vào một “kỳ án văn chương” chăng? Không hẳn thế, nhưng những nỗi đau mà chị phải chịu sau khi cuốn tiểu thuyết ra đời bắt nguồn từ một âm mưu mà chị không tưởng tượng ra được.
Năm 2002, tiểu thuyết T́nh yêu thầm lặng tái bản 2.000 cuốn. Chỉ trong ṿng 1 tháng, 2.000 cuốn sách bán hết veo, người đàn bà bán bún ốc dự định sẽ xin phép tái bản tiếp 3.000 cuốn nữa. Đó là những con số mà ngay cả nhiều nhà văn chuyên nghiệp cũng phải “thèm”.
Nhưng bỗng một hôm có 4 người xông vào nhà chị, tự cho ḿnh cái quyền “kiểm tra sách”. Một người tự giới thiệu tên là Hưng – Phó Chủ tịch phường Quang Trung, người kia tên là Sanh ở Ban liên lạc TNXP tỉnh Nghệ An. Ấy là họ xưng thế, chứ chẳng có giấy tờ ǵ. Ông Sanh lớn tiếng hỏi: “Chị là tác giả cuốn truyện T́nh yêu thầm lặng?”. “Dạ vâng”. “Chị lấy quyền nào để viết về TNXP? Trước khi viết chị đă viết đơn xin phép Ban liên lạc TNXP chưa?”.
Trước lời lẽ như muốn “ăn tươi nuốt sống” của ông Sanh kia, chị đâm hoảng. Người đàn bà bán ốc luộc này lúc đó c̣n lơ ngơ đến mức tưởng rằng viết tiểu thuyết th́ phải làm đơn xin phép. Nhưng chị cũng đủ tỉnh táo để gọi điện hỏi Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Ban Tuyên giáo trả lời: “Cuốn sách đă được nhà xuất bản ấn hành, đă được Hăng phim Truyền h́nh Việt Nam dựng phim, không ai được quyền kiểm tra, nếu ai đó muốn kiểm tra, chị phải kiểm tra giấy tờ của họ và lập biên bản gửi lên các cơ quan chức năng”. Nghe vậy cả bốn người kia lẳng lặng lên xe “chuồn”.
Chuyện này cũng chỉ là “khúc dạo đầu” cho những nỗi cay đắng mà chị phải chịu kể từ khi cuốn tiểu thuyết ra đời. Ghen ghét, đố kỵ trước thành công vang dội của chị, một người vốn là bạn thân, cũng là dân viết lách, đă mở cả một “chiến dịch” nhằm bôi nhọ danh dự chị.
Đầu tiên, “người bạn vàng” đó đă lấy bút danh viết hai bài báo gửi cho hai tờ báo ở TW với những cái tít rất kêu: “Điều không thể im lặng sau tác phẩm T́nh yêu thầm lặng, rồi “Sự thật về “nhà văn” – Thanh niên xung phong”.
Nội dung chính của bài báo là ông Phan Đăng Trinh - Anh hùng lực lượng vũ trang viết đơn tŕnh báo việc bà Nguyễn Thị Sáng đến nhờ ông làm chứng cho bà đă bị thương. “Do nhẹ dạ cả tin nên tôi đă làm chứng cho bà Sáng”. Cả hai bài báo cùng một tác giả trên đều xoay quanh việc bà Sáng đánh lừa Hội đồng Giám định Y khoa, sửa chữa hồ sơ hưu trí.
Chị điếng người khi đọc được 2 bài báo đó, nỗi đau bị xúc phạm danh dự, bị phản bội đă làm cho người đàn bà này suy sụp mấy tuần liền. Nhưng chị gượng dậy và quyết tâm đi t́m sự thật. Chị t́m đến nhà ông Phan Đăng Trinh và người cựu chiến binh này cũng ngớ người trước những ǵ chị đang phải chịu đựng.
Ông Trinh cho biết: “Đầu tháng 10/2002, bà Đ đến nhà nhờ tôi chép lại tờ đơn bà đă viết sẵn nội dung tố cáo chị Sáng và dặn tôi: “Tuyệt đối bí mật, kể cả vợ con”. Tôi đă giúp chị Đ, c̣n mục đích chị Đ làm ǵ tôi không rơ”(?!).
Sau đó, các cơ quan chức năng tỉnh Nghệ An vào cuộc thanh tra xác minh và kết luận chị Sáng không hề đánh lừa Hội đồng Giám định Y khoa, không hề sửa chữa hồ sơ hưu. Tất cả hồ sơ gốc của chị Sáng vẫn c̣n đó, bằng chứng đă rành rành. Ban Tư tưởng Văn hóa TW cũng đă có công văn số 3415 –CV/TTVH yêu cầu 2 tờ báo đăng bài về chị phải làm sáng tỏ nội dung thông tin trên báo.
Nhưng “chiến dịch” vẫn chưa dừng lại. 2 bài báo nói trên được kèm theo tờ nặc danh vu cáo “Nguyễn Thị Sáng đánh cắp bản thảo T́nh yêu thầm lặng của một ai đó, lấy tên ḿnh rồi gửi đi in sách”, được phôtô hàng loạt gửi đến các cơ quan, rải khắp các khu chợ, quán hàng ở thành phố Vinh, thậm chí “bay” về tận quê chị.
Hiệu ứng có ngay sau đó, một số người đă bóng gió hoặc đă nói toạc trước mặt chị rằng: “Cô ăn cắp giỏi nhỉ. Chỉ cho tôi cách ăn cắp với”.
Chị nhói ḷng khi nghe những lời như thế. Người đàn bà viết tiểu thuyết mới bắt đầu ngộ ra rằng những sự thật sờ sờ ra đấy cũng có người rắp tâm đổi trắng thay đen. Cho dù những năm tháng xông pha mưa bom băo đạn, làm dân công hỏa tuyến ở chiến trường C, những đêm trắng ngồi trong túp lều viết văn kể lại đời ḿnh dưới ánh đèn dầu đă lặng lẽ cất lên tiếng nói của sự thật bảo vệ chị. Biết thế nhưng nỗi đau vẫn “gặm nhấm” chị.
Nghe chuyện của chị, Đại tá nhà văn, nhà báo Đinh Khánh Vân - Người trực tiếp biên tập cuốn T́nh yêu thầm lặng bức xúc: “Tôi c̣n giữ bản thảo viết tay của chị Sáng”.
Nhà văn Cao Tiến Lê ở NXB Thanh niên, khuyên chị cứ b́nh thản trước dư luận bởi v́ tiểu thuyết của chị đă “giấy trắng, mực đen, đèn thiên hạ” và đó cũng là điều b́nh thường khi một cuốn sách ra đời gây được tiếng vang. Nhưng người đàn bà bán ốc luộc này đâu hiểu được những nỗi khắc nghiệt của trường văn trận bút. Mới “bập” vào văn chương mà đă “ăn đ̣n” như thế, chị bỗng thấy sờ sợ...
“Cơm áo không đùa...” và nỗi thèm viết
Bị thoái hóa cột sống, không thể bán ốc luộc, chị ngồi bán xổ số và làm đại lư điện thoại ven đường. Nhưng nỗi thèm viết lại cứ giày ṿ chị, chị đành giải tỏa bằng cách viết thuê thư t́nh, viết đơn kêu oan, viết di chúc cho ai đó nhờ. Nhờ những lá thư t́nh, di chúc, đơn kêu oan của chị mà nhiều đôi trai gái đến được với nhau, nhiều gia đ́nh tránh được tranh chấp tài sản, nhiều người t́m được công bằng.
Nếu viết thư t́nh, chị đóng vai người đang yêu, viết di chúc chị nghĩ ḿnh sắp chết, viết đơn kêu oan chị tưởng ḿnh đang ở trong tù. V́ thế mà những “tác phẩm” của chị có sức nặng, đặc biệt da diết, cảm động, thấu t́nh đạt lư trong những lá đơn kêu oan. Bởi v́ đời chị cũng đă nếm trải oan trái quá nhiều, nên viết cho người mà như viết cho ḿnh. Mỗi lá đơn người ta bồi dưỡng cho chị 50-100 ngh́n đồng.
Nhưng nỗi thèm viết vẫn c̣n đeo đẳng, chị như tự đánh lừa ḿnh, trốn con gái viết được mấy chục trang tập 2 tiểu thuyết T́nh yêu thầm lặng. Nhưng những lúc nhớ đến những lời vu khống kia, ng̣i bút lại gục xuống. Mấy người bạn “thèm” đọc văn chị đă nói rất thật rằng họ sẽ cấp tiền, thậm chí nấu cơm cho chị, để chị yên tâm viết.
Nhưng viết văn đâu chỉ đơn giản là cho tiền, nuôi ăn. “Cơm áo không đùa...”, thời gian của chị gần như phải dành cho việc kiếm tiền để nuôi hai đứa con gái ăn học. Nỗi lo như sóng cuộn dồn trước mặt: ngôi nhà mẹ con đang ở đây xây trên mảnh đất hoang từ năm 80 thế kỷ trước, hàng năm chị vẫn đóng thuế đầy đủ nhưng chưa được làm sổ đỏ. Nghe nói nằm trong khu dự án sắp giải tỏa. Lúc đó, 3 mẹ con lại căng ni–lông ở chăng?
Dù có căng ni-lông ở th́ chị cũng có những niềm vui không thể đánh đổi. Có lẽ chị là người duy nhất ở thành phố Vinh mà các diễn viên, đạo diễn điện ảnh nổi tiếng về đây thường ghé thăm. Chiếc TV trong nhà chị là của đạo diễn, diễn viên Mạnh Cường tặng. Các chiến sỹ bộ đội Trường Sa nghỉ phép đă t́m đến nhà chị, xưng là “mẹ, con”...
“Tôi muốn ḷng ḿnh b́nh yên trở lại để viết nốt tập 2 của T́nh yêu thầm lặng, nếu không phải lo chuyện cơm áo th́ chỉ ngồi hai tháng là xong thôi -Giọng chị trở nên buồn bă - Nói thế nghe cũng xa vời. Bây giờ thực tế nhất là làm sao lấy được chiếc xe đạp ra và lo tiền cho con tiếp tục chữa bệnh”.
(Theo Tiền Phong)
Văn pḥng Ban Tư tưởng – Văn hóa Trung ương Đảng đă nhận được đơn thư của bà gửi đồng chí Nguyễn Khoa Điềm, ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng ban Tư tưởng – Văn hóa Trung ương. Sau khi xem xét đơn thư, đồng chí Nguyễn Khoa Điềm đă chỉ đạo vụ chức năng của Ban làm việc với lănh đạo các báo Lao động, báo Công lư về bài viết liên quan đến bà.
(Trích văn bản số 3415-CV/TTVH ngày 6/8/2003 của Ban Tư tưởng – Văn hóa TW)
Tôi là thương binh bị ảnh hưởng thần kinh nên không làm chủ được bản thân đă tiếp tay giúp cộng tác viên H.T..N.Đ. gây ra những việc làm sai trái thiếu suy nghĩ. Tôi thành thật xin lỗi các Cơ quan báo chí và Cơ quan pháp luật cùng chị Nguyễn Thị Sáng.
(Trích đơn tŕnh bày ngày 12/11/2003 của ông Phan Văn Trinh)
Source: Vietnamnet.vn
Sửa lại bởi maithon : 20 July 2005 lúc 7:58am
__________________
mt
|
Quay trở về đầu |
|
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
Msg 2 of 8: Đă gửi: 20 July 2005 lúc 8:00am | Đă lưu IP
|
|
|
Nhà văn bán ốc luộc: Đă có người muốn giúp chị
18:08' 20/07/2005 (GMT+7)
Tôi chưa hề được đọc tiểu thuyết hay xem phim “T́nh yêu thầm lặng”, nhưng những ǵ tôi đọc được ở bài báo trên VietNamNet về chị, tôi thực sự cảm phục một người nữ thanh niên xung phong. Càng cảm phục chị bao nhiêu, tôi lại căm phẩn, bực tức khi thấy người ta, những người tự xưng là đồng đội, thanh niên xung phong, chính quyền ...mà t́m cách hăm hại tác giả một cách trắng trợn như vậy ...
Thú thật, đă lâu lắm rồi, tôi không đọc tiểu thuyết, đặc biệt là những loại tiểu thuyết về t́nh yêu ... cả xem phim cũng vậy,có người đồng nghiệp trẻ đă diễu rằng tôi bị dị ứng phim truyện, nhất là phim truyện Việt Nam, cho nên khi nghe xôn xao nỗi oan của tác giả cuốn tiểu thuyết " T́nh yêu thầm lặng " th́ tôi giật ḿnh, mới chạy đôn chạy đáo để t́m đọc ...
Mặc dù đến khi viết bài này tôi vẫn chưa có sách để đọc ... nhưng tôi tin một điều "cuốn sách không xoàng" bởi mấy lư do sau: Đây là sách do một Nhà Xuất bản có tiếng ở "Trung ương" xuất bản. Cuốn sách ra đời từ tay người biên tập thấy hay mà tŕnh lănh đạo đưa vào xuất bản, chứ không phải sách do kế hoạch phục vụ một chủ đề định sẳn. Tác giả là người mà Nhà xuất bản hoàn toàn xa lạ, chứ không phải là cộng tác viên"thân t́nh", những người viết đầy uy lực. Trong xă hội ta, hầu như trong mọi lĩnh vực từ kinh tế đến văn hóa,nghệ thuật, nhiều người vẫn quen" trông giỏ, bỏ thóc", mua hàng nh́n vào thương hiệu, ấy vậy mà Nhà xuất bản dám chọn một tác giả "chân đất" th́ chắc chắn nội dung cuốn sách phải là hay...
Trong những năm gần đây, đôi lúc tôi cũng được biếu một vài cuốn sách do những Nhà xuất bản khá tiếng tăm,nhưng h́nh như tác giả của các cuốn sách này thường phải bao từ A dến Z, đó là loại sách mà người viết cần "tên" và thậm chí sách do người khác viết mà họ được " tên" cho nên họ phải mất tiền để in sách ...Trường hợp cuốn "t́nh yêu thầm lặng" nhất định không phải là loại sách ấy ...
Từ những lư do ấy, dẫu chưa được đọc sách của chị ,dẫu biết chị mới học qua lớp 4 trường làng và có ai đó cho rằng mới qua một tác phẩm sao đă gọi là nhà văn, nhưng đă là văn, sao lại cân đong đo đếm bằng số lượng... Cái quư giá ở chị là chị viết bằng chất liệu cuộc sống thực tế của ḿnh,chị chỉ ghi lại những ǵ mà chị thấy, chị biết về chính ḿnh...chứ không phải viết để tŕnh bày một quan điểm, viết để tô vẽ, lư giải hoặc thậm chí là "đâm thuê,chém mướn"cho một ai đó đứng đằng sau ...
Phải chăng chính điều đó giải thích v́ sao chị chỉ học qua lớp 4 mà viết được văn ! Một vị tiến sĩ khoa học viết văn cũng là điều lạ, một cán bộ cao cấp về nghĩ hưu viết hồi kư cũng là điều đáng phục ..nhưng điều thu hút bạn đọc đối với tác giả "T́nh yêu thầm lặng chính là "người bán ốc luộc ...ở nhà "chăng mái nylon" mà viết được VĂN.....Từ cảm phục, đến bất b́nh với những ǵ đă gây ra đau khổ cho cuộc đời của chị.
Từ Canada xa xôi, bạn đọc PHUTHO ( ở 18 Green Croft Court Kitchener Otario N2N 3H6, Email: dophutho@hotmail.com) viết: "Chị Sáng ,một nhà văn ,tôi rất trân trọng mặc dù tôi chưa được đọc tác phẩm của chị . Cuộc đời chị gặp quá nhiều sự đau khổ, đó là sự ghen ghét đố kị .Cầu mong chính quyền và các đoàn thể giúp đỡ chị giải quyết những khó khăn này. Chị đă từng đóng góp công sức của ḿnh cho đất nước trong chiến tranh. Chị là người xứng đáng được hưởng Hạnh Phúc."
Từ Brussels (Bỉ), bạn Nguyen Ngoc Hieu đề nghị phải trừng trị đích đáng những người rắp tâm làm hại mẹ con chị Sáng, Những tấm gương như chị phải được báo chí tuyên dương, cũng như phải vận động xă hội t́m mọi cách lấy lại sự công bằng cho mẹ con chị Sáng .
Không chỉ có động viên bằng lời, mà bạn đọc đă thể hiện bằng việc làm thiết thực: Anh: Nguyen D́nh Nam một người con xứ Nghệ ở: 1755 Rousseau Cr., Brossard, Quebec, Canada: "Tôi không nghĩ chuyện o ép một người như chị Sáng lại xẩy ra ở quê tôi giữa năm 2005. Mặc dù chưa có cơ hội đọc quyển tiểu thuyết của bà, nhưng để cho bà Sáng yên tâm sáng tác, xin quư báo cho tôi địa chỉ của bà để tôi có thể hỗ trợ tài chính."
Và từ Mỹ, một thanh niên rất trẻ Tyler Nguyen đă viết thư gửi về VietNamNet: "Cháu đă gửi một thư rồi không biết ṭa soạn đă nhận được chưa, nhưng cháu xin viết tiếp : Nói chung cháu rất thương và cảm động trước t́nh cảnh của bà Sáng. Tên bà là Sáng mà bây giờ đang gặp phải tối tăm. Mong rằng sau cơn mưa th́ trời lại sáng, và sẽ có nhiều nắng đẹp, mọi chuyện sẽ lại êm đẹp, đẹp để bà viết tiếp cuốn sách của ḿnh. Tiện đây cháu rất muốn liên lạc trực tiếp với Bà Sáng, nếu quư báo có thể cho cháu xin địa chỉ, số phone càng sớm càng tốt.Cám ơn Quư báo nhiều ..."
Cám ơn những tấm ḷng như anh Nam, cháu Nguyễn ..ṭa soạn VietNamNet sẽ nhanh chóng gửi tới các bạn địa chỉ ,số chứng minh thư ...để các bạn có thể trực tiếp giúp đỡ Nhà văn bán ốc luộc một cách thiết thực ....
Tôi cũng muốn giới thiệu với bạn đọc t́nh cảm của một người làm công tác chính sách. Phải chăng người viết mong muốn tâm sự với những đồng nghiệp của ḿnh nơi chị Sáng đang sống, Anh Tran Van Ngoc vyvangoc@yahoo.com viết: "Tôi chưa hề được đọc tiểu thuyết hay xem phim “ thầm lặng”, Nhưng những ǵ tôi đọc được ở bài báo trên VietNamNet về chị, tôi thực sự cảm phục một người nữ thanh niên xung phong. Càng cảm phục chị bao nhiêu, tôi lại căm phẩn, bực tức khi thấy người ta, những người tự xưng là đồng đội, thanh niên xung phong, chính quyền ... đă đố kỵ, t́m cách hăm hại tác giả một cách trắng trợn như vậy ..
Bản thân tôi là một cán bộ đang thực hiện chính sách của nhà nước là giải quyết quyền lợi cho những người có công với cách mạng để nói lên đạo lư ơn trả nghĩa đền của dân tộc ta đối với những ǵ mà họ đă cống hiến cho Tổ quốc, cho nên tôi càng thông cảm với sự cống hiến của tác giả và càng bất b́nh với những kẻ không có lương tâm đem ḷng đố kị với một người có TÂM, có TÀI đến cạn tàu ráo máng như vậy. Mong rằng các cấp có thẩm quyền t́m cách xác minh trả lại sự trong sáng, sự thật hiển nhiên cho tác giả “ T́nh yêu thầm lặng".
Chắc cuốn "t́nh yêu thầm lặng "sẽ phải chuyền tay nhau... Người ta đến với tác phẩm bằng sự cảm thông với tác giả và cả sự soi t́m,... bởi Văn là Người ...Nhưng trong trường hợp này, chắc chắn bạn đọc muốn t́m đến với một số phận con người trước khi đến văn chương.
*
Nguyễn Lương Phán
Source: vietnamnet.vn
Sửa lại bởi maithon : 20 July 2005 lúc 8:00am
__________________
mt
|
Quay trở về đầu |
|
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
Msg 3 of 8: Đă gửi: 20 July 2005 lúc 8:04am | Đă lưu IP
|
|
|
Đọc để mà tích lũy vốn sống
Số phận người làm công ch́m trong suy thoái ở Nhật
Thế kỷ 8, người Nhật dùng vỏ cây dakekanba làm giấy viết. Điều này hiếm khi được nhắc đến trong cuộc sống công nghiệp hiện đại. Nhưng có một người bây giờ vẫn dùng vỏ cây thay giấy. Ông là cựu trưởng pḥng bán hàng từng đạt kỷ lục về doanh số của Mitsubishi Motor.
Shinji Iwata 58 tuổi hàng tuần vượt qua 150 km tới khu rừng ở Takayama, tỉnh Gifu. Ông vừa được đào tạo thành hướng dẫn viên du lịch sinh thái cách đây 9 tháng.
Màu xanh và sự tĩnh lặng trong khu rừng Takayama, nơi Iwata trốn cuộc sống ồn ào.
Khu rừng xoa dịu Iwata. Ông cần sự thanh b́nh mà cây cối mang lại. Trong bao nhiêu năm qua, ông đă chứng kiến những thăng trầm của cuộc sống. Bàn tay âu yếm lướt trên nhữg thân cây xù x́, Iwata nói: "Tôi không c̣n phải làm việc đến chết nữa".
Ba năm trước, Iwata c̣n là người làm công ăn lương, là lănh đạo của chi nhánh Mitsubishi Motors Corp ở Gifu. Thăng tiến dần dần một cách chắc chắn, ông đă đạt đến chức trưởng pḥng. Nhưng đến mùa thu năm 2001, suy thoái kinh tế toàn quốc đă động chạm đến từng cá nhân. Công ty tái cơ cấu, và Iwata bị đẩy ra đường, ông đi gơ cửa từng nhà để bán ôtô.
"Hăy đến 10 nhà mỗi ngày", mệnh lệnh ông từng đưa ra cho nhân viên dưới quyền giờ rơi ngay vào đầu ông. Với một chiếc bản đồ trong tay, Iwata đi từ nhà này sang nhà khác, bấm chuông. "Quư khách có nghĩ đến việc đổi xe không? Xe của quư khách thế nào?", ông hỏi và nhận được câu trả lời nào đó, rồi lại quay gót về xe của ḿnh. Thở phào nếu như bấm chuông nhà nào đó mà không có ai ra mở cửa.
Sau ba giờ liền như vậy, Iwata nghỉ một chút trong xe hoặc một quán cà phê nào đó. Hiển nhiên là ông không ưa công việc này.
Iwata vào ngành ôtô năm 17 tuổi, bắt đầu làm kỹ thuật viên và sau đó chuyển sang bán hàng. Nền kinh tế khi đó đang tăng trưởng mạnh, thị trường mở rộng. Công việc của Iwata rất tốt. Trong 17 năm, ông đă bán được gần 3.000 chiếc xe. Có những lúc ông bán được 32 chiếc mỗi tháng. Cuối thập kỷ 90, Iwata nhận được phần thưởng đáng chờ đợi - bổ nhiệm làm trưởng pḥng.
Nhưng quả bong bóng kinh tế Nhật, được thổi lên trong thập niên 1980 và 1990, khi đó đă sắp nổ. Sức bán ra của ngành ôtô trên cả nước đă gần đạt đỉnh điểm. Thời thế và giá trị đảo lộn. Dẫu rằng Mitsubishi Motors vẫn bán chạy, bóng ma sự sụp đổ đang lẩn quất đâu đây.
Tai hoạ xảy ra với hăng chế tạo ôtô khi những lỗi kỹ thuật bị phơi bày. Doanh số giảm xuống một nửa trong ṿng 7 năm. Hăng bắt buộc phải tiến hành việc cơ cấu lại và sáp nhập các cơ sở nhỏ.
Đúng vào lúc đó th́ Iwata lăn ra ốm. Số của ông không thể đen hơn được nữa. Rời giường bệnh trở lại nơi làm việc, Iwata thấy chỗ của ḿnh đă mất. "Anh cũng có thể đi bán hàng chứ?", sếp của ông hỏi. Iwata vẫn có thể giữ lại cái danh trưởng pḥng, nhưng công việc của ông là gơ cửa từng nhà để rao bán hàng.
Iwata gật đầu nhè nhẹ, không thốt ra một lời nào. Câu hỏi không bật ra miệng được đành giữ trong đầu. "Tại sao lại thế? Sau từng ấy năm".
Công việc bắt đầu một cách tồi tệ và kết quả cũng không khá khẩm hơn. Ngày lại ngày, Iwata điền số 0 vào mục "số đơn hàng nhận được" trong báo cáo. Ông bị giáng chức từ trưởng pḥng xuống trưởng nhóm. Vài tháng trôi qua, Iwata cùng các cộng sự được triệu lên pḥng sếp. "Nếu các anh không bán được 10 chiếc trong ṿng hai tháng tới, sẽ có chuyện không hay đâu".
Nhóm của ông không bán đủ 10 chiếc, và đúng là có chuyện thật. Ông bị ép thôi việc một cách công khai.
Iwata vẫn nhớ như in ngày làm việc cuối cùng của ông. Đó là đầu tháng 8/2002. 9 giờ sáng họp thường ngày. Dường như không có chuyện ǵ khác lạ so với mọi ngày. Nhưng thực ra tất cả đă khác.
Sự nghiệp của ông tiêu tan quá bất ngờ. Mới một năm trước, Iwata là trưởng pḥng. Giờ th́ hết. Dù ai cũng biết hôm đó là ngày cuối cùng của ông, nhưng không ai nói tiếng nào. Ông đinh ninh rằng viên quản lư sẽ nói đến chuyện đó. Nhưng không. Mấy lời từ biệt mà Iwata chuẩn bị trước đă không được thốt ra. Ông trở về nhà vào cuối này như thường lệ, chỉ khác là ngày hôm sau đó sẽ không đi làm.
Về đến nhà, Iwata cởi bỏ áo vest và cà vạt. Từ giờ trở đi, trừ khi có đám cưới và đám ma, ông không cần mặc đến nó nữa.
Mùi xà pḥng hăng sặc trong không khí. Trong một góc nhỏ của nhà máy giặt là rộng 6.500 m2, Iwata làm việc với chiếc bàn chải bằng tre trong tay. Chà xát những vết bẩn trên các cổ và tay áo là công việc hiện tại của ông. Nhà máy giặt là nhận hàng từ 1.600 cơ sở dịch vụ.
Lúc đầu, thất nghiệp mang đến cho ông cảm giác tự do, nhưng rơ ràng là Iwata không thể ăn không ngồi rồi măi. Ông đến trung tâm giới thiệu việc làm của chính phủ và kiếm xem có chỗ nào nhận người hay không. Điều chắc chắn là ông không muốn trở lại việc bán hàng. Iwata nộp đơn vào 3 công ty và bị từ chối. Cuối cùng, xưởng giặt là này thuê ông. Một năm đă trôi qua kể từ khi Iwata rời Misubishi.
Ông làm việc cả ngày trong xưởng giặt với mức lương bằng một phần tư khi c̣n làm nhân viên bán hàng. Diện tích chỗ làm dành cho Iwata chỉ bằng một manh chiếu tatami. Ông làm việc trong im lặng. Thường mỗi ngày có chừng 200 chiếc quần áo qua tay ông. Nhưng dù sao, mặc ḷng đó là tốt hơn hay tệ hơn, bây giờ không có ai theo dơi "kết quả" của ông nữa.
Nh́n lại 17 năm kinh doanh ở Misubisshi Motor, Iwata nhận ra rằng cuộc sống của ông bị đeo đuổi bởi những con số - số nhà khách hàng đă đến, số đơn hàng nhận được, số xe bán được, số này và số kia.
Những con số ám ảnh đến nỗi một nhân viên dưới quyền ông đă tự sát. Không chịu nổi sức ép tăng doanh số bằng bất cứ giá nào, nhân viên này đă bán xe với mức chiết khấu không được phép và hậu quả là lâm vào nợ nần.
Quá sốc. Iwata hầu như không thể nhớ ông đă làm thế nào mà sống qua đám tang người thuộc cấp. Ông không ngủ nổi và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm. Đấy chính là lúc Iwata xin nghỉ ốm một tháng, và rồi trở lại công ty để thấy việc của ḿnh đă mất.
... Mỗi cuối tuần, Iwata t́m kiếm cho ḿnh sự thanh tĩnh trong khu rừng ở Fugi. Những khoảng tĩnh lặng cho phép ông hồi tưởng. Có phải ông đă hy sinh quá nhiều cuộc sống cho công việc? Sức ép bán được hàng đă đè quá nặng lên cuộc sống của ông?.
T́nh yêu cây cối của ông bắt nguồn từ trước đây rất lâu, khi ông c̣n là sếp trong công ty ôtô. Một lần Iwata đọc mẩu quảng cáo kêu gọi mọi người t́nh nguyện thu nhặt lá trên các sườn núi. Công việc th́ đơn giản, nhưng cảm giác chạm vào đất, mùi hương của cây khiến ông bất ngờ. "Một ngày nào đó, ta sẽ sống giữa thiên nhiên này", Iwata nghĩ.
Sau hai năm làm nghề giặt là, Iwata thuê một căn lều bằng gỗ trong cánh rừng Takayama. Thế là đủ. Thiên đường giữa thiên nhiên mà ông hằng mơ ước. Nhưng đôi khi Iwata vẫn nghĩ đến những lời mà người nhân viên tâm sự với ông trước khi tự sát. "Khi tôi nghỉ hưu, tôi muốn có một ngôi nhà di động và lái đi khắp Nhật Bản cùng với vợ". Cả người đàn ông đó và Iwata đều đă không được hưởng một quăng đời hưu trí hạnh phúc, dù kết cục của hai người khác nhau về mặt h́nh thức.
Cảm xúc của Iwata giờ đây rất phức tạp, nó xen lẫn giữa những tiếc nuối thời quá khứ đă qua và sự hài ḷng lẫn cảm giác rũ sạch trách nhiệm khi được ở trong rừng.
Giá thuê căn lều là 500.000 yên mỗi năm, không phải là nhỏ so với thu nhập 1 triệu của Iwata. Ông những muốn tiết kiệm vài triệu cho tuổi già, nhưng cũng lăn tăn nghĩ xem muốn làm ǵ với 1 triệu có trong tay.
Ở đây, trong "lâu đài trong rừng" này, nơi thời gian hoàn toàn là của ông, Iwata vẫn giữ một chiếc đồng hồ của Mitsubishi Motors tặng khi ông lập kỷ lục doanh số. "Tôi tự hào v́ nó, bởi nó chứng tỏ rằng tôi đă có thể làm những ǵ". Chiếc đồng hồ vẫn chạy tốt, trong khi ông dùng thời gian của ḿnh để nh́n lại cuộc đời.
Hồi tưởng mang lại những cảm xúc đau đớn. Cách đây không lâu, Iwata nhận được email từ cô con gái 26 tuổi. "Khi bố c̣n bán ôtô, bố chẳng có thời gian cho chúng con".
Đó là sự thực. Ông cứ tưởng rằng gia đ́nh hiểu cho ông, nhưng hoá ra thực tế chỉ là ông muốn họ hiểu. Dĩ nhiên là công việc chiếm mất nhiều thời gian đáng lẽ phải dành cho gia đ́nh. Nhưng giờ đây ông có thể nói ǵ để biện hộ ngoài câu xin lỗi. "Con nói đúng", Iwata viết trả lời con gái. Giờ đây, ông cảm thấy tiếc một quăng thời gian đă không c̣n lấy lại được mà cũng không thôi gắn chặt trong đầu ông.
Iwata giờ đă bằng tuổi cha ông lúc cụ qua đời. Cha ông là một thợ mỏ có 7 người con, và Iwata là út. Khi cha mất, ông mới 10 tuổi và không lưu giữ nhiều kư ức về cha. Cha ông thường nghĩ ǵ mỗi sáng rời nhà đi làm, nghĩ ǵ về các con? Iwata giờ đây rất muốn biết, càng già ông càng muốn biết nhiều hơn về suy nghĩ của cha ḿnh.
Các con gái ông sẽ ra sao? Liệu chúng có nhớ đến bố không? Ông hy vọng rằng chúng sẽ hiểu cuộc đời của một người làm công ăn lương là thế nào.
Trên tường của căn lều trong rừng của Iwata treo một bức thư hoạ "Hoa tàn quả đậu". Ông thích ư tưởng của nó và tự răn ḿnh đừng bị phân tâm bởi những yếu tố bề ngoài, rằng ư nghĩa thực của mọi thứ - tượng trưng bằng quả - được sinh ra và lớn lên một cách lặng lẽ và khó nh́n thấy.
Bên trong căn lều, Iwata ch́m đắm trong suy tư trước bức thư hoạ. Cái "quả" của ông sẽ "đậu" như thế nào?
T. Huyền (theo IHT, Asahi)
Source: vnexpress.net
__________________
mt
|
Quay trở về đầu |
|
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
Msg 4 of 8: Đă gửi: 20 July 2005 lúc 8:51am | Đă lưu IP
|
|
|
Cũng buồn quá nhỉ!
Thuốc lắc
Đă phát hiện cả vận động viên, người mẫu cũng lắc.
Cẩm Tuyến (thực hiện)
Source: vietnamnet.vn
-------------------------
Ḿnh thiếu sức khỏe tốt để làm việc và sống khỏe, c̣n mấy cô cậu này th́ thừa sức khỏe và sinh lực để "lắc"
__________________
mt
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Trợ Giáo


Đă tham gia: 28 March 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 5248
|
Msg 5 of 8: Đă gửi: 20 July 2005 lúc 5:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
Đọc xong mấy bài trên đây, tôi thích nhứt đoạn này
Trích dẫn:
Trên tường của căn lều trong rừng của Iwata treo một bức thư hoạ "Hoa tàn quả đậu". Ông thích ư tưởng của nó và tự răn ḿnh đừng bị phân tâm bởi những yếu tố bề ngoài, rằng ư nghĩa thực của mọi thứ - tượng trưng bằng quả - được sinh ra và lớn lên một cách lặng lẽ và khó nh́n thấy.
|
|
|
Hoa tàn quả đậu. Ư tưởng của bức thư hoạ này cao siêu thật.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
BlackJack Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 22 September 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 273
|
Msg 6 of 8: Đă gửi: 24 July 2005 lúc 9:54am | Đă lưu IP
|
|
|
Chào anh maithon,
Khi nh́n tấm h́nh của chị Sáng ở trên hẳn chúng ta không thể không thấy se ḷng, người đàn bà khắc khổ hằn lên cả ở tia nh́n uất hận và bất lực.
BJ tự nghĩ nếu chị Sáng biết về Số Mệnh... th́ chị có được sự an ủi và b́nh thản trong tâm hồn hơn hay không??? để cho anh mắt đỡ ai oán hơn không???
Kính mến!
BJ
__________________ Learn, learn more and learn forever!
|
Quay trở về đầu |
|
|
maithon Hội viên

Đă tham gia: 11 May 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 741
|
Msg 7 of 8: Đă gửi: 06 August 2005 lúc 6:22am | Đă lưu IP
|
|
|
Chúc BJ một weekend vui vẻ nhe!
__________________
mt
|
Quay trở về đầu |
|
|
BlackJack Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 22 September 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 273
|
Msg 8 of 8: Đă gửi: 07 August 2005 lúc 10:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
Anh Maithon,
BJ gave up smoking 03 nam rồi. Nay nh́n thấy anh stop smoking dành phải restart smoking thôi
Kính mến!
Bj
__________________ Learn, learn more and learn forever!
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|