vanhkhuyen Hội viên


Đă tham gia: 11 August 2004 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 155
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 26 September 2005 lúc 10:47am | Đă lưu IP
|
|
|
Ả cứ suy nghĩ hoài và tự đánh vào đầu ḿnh như là Thị Nở không hiểu sao lại chung chạ được với Chí Phèo . Khổ cho ả , từ trước tới giờ , ả chỉ toàn yêu chân chính , yêu một người , dành hết suy nghĩ và thời gian cho người đó , toan tính chuyện trăm năm và đi chung một con đường, chân chính là thế . Ả không ngờ đời lại đang thử thách ả , đem tới thằng Chí Phèo hăm he ả , xem ả có thương được hay không , hoang sơ , cổ đại , chả bao giờ thử , ả chán cho cái tṛ đời , tránh có được đâu , đă đem tới th́ bà dùng lư trí bà để hiểu xem muốn dạy bà điều ǵ ... Có thế thôi , dễ ợt .
Ả điên đầu , quái , qua đây , ả mới biết cái thằng Cupid là thằng nào , nó muốn tên nó bắn vào ai là người đó sẽ dẫy dụa trong t́nh yêu . Cái thằng mất dạy , lại bắn trúng ả và cái thằng Chí Phèo ả đang đề cập cùng trúng một thuốc của hai mũi tên , ả cứ thấy gần với cái thằng Chí Phèo đó , thật th́ ả gần , có gần hơn , ả cũng không biết , biết làm ǵ , ai mà cần biết , nhưng một ngày , thuốc ngấm dần , ngă ngửa ra , chết mợ , ả thấy ḿnh đă thương thương được cái thằng Chí Phèo đó dù t́nh yêu ả cho nó không có chân đứng . Ả chưa từng thương ai mà nửa vời , chưa từng yêu ai mà không đến với người ta , đời ả chỉ có tiến chứ không lùi , đời ả chỉ có chánh chứ không tà , đời ả chỉ có đi bắt người ta làm điều sai c̣n ả cố gắng đi thẳng một đường, thế mà lại ra nông nổi này đây .
Chiều buồn , những rán nắng chiều c̣n xót lại như những sợi lư trí mỏng manh trong ả chưa bị t́nh yêu cắn nát , ả thấy ḷng ḿnh buồn vô hạn, ả chả trách ai , t́nh yêu với cái thằng Chí Phèo đó ả có định , có đợi , có chờ và có bảo nó tới đâu , nhưng nó làm ả thay đổi hẳn cuộc sống, suy nghĩ và con người , bao lần ả sống lại vật vờ , rồi lại chết đi , nhưng lần này ả lại thấy mong manh ǵ đó một chút niềm tin của cái ǵ dù vẫn c̣n rất mù mờ .
Ả chán cuộc đời , chán t́nh người , vậy là đời đem đến ả một cuộc đời , một con người với trái tim yêu trọn vẹn . Bao giờ cũng thế , bài toán có hẳn một đáp số mà ả không thích đáp số đó , dù nó đúng, ả cũng không nhận , tính ả là thế mà , ả muốn đi t́m đáp số của riêng ḿnh , ả nghĩ ả có thể làm được , c̣n làm được hay không , ai mà biết .
Đêm xuống , trăng nửa vành cứ nhè ả mà chiếu ngay vào , không ả muốn trốn vào bóng tối , ả ăn năn , ả hối hận lắm, ả hiểu ra rồi , cái tṛ đời ấy mà , mang dùm cái thằng Chí Phèo cất vào chỗ khác cho ả đi , c̣n mũi tên của vị thần t́nh yêu , ả sẽ rút ra , vết thương sẽ rỉ máu , nhưng ả tin rồi vết thương sẽ lành lại theo năm tháng .
Ả uống thuốc liều , yêu người ta cũng là liều , rút ra cũng là liều , đàng nào cũng chết , chết mẹ nó là con người chân chính có vinh quang hơn chút nào không hay bước chân đă dẫm phải lỗi lầm th́ có chết kiểu nào cũng là chết thôi mà ..
Ả lại gơ gơ vào cái đầu của ḿnh , ả nghe mênh mang một nỗi buồn Thị Nở , cái buồn ả không định được là buồn ǵ nữa ..
Đời thôi mà , ả buông xuôi tay và cầu mong b́nh yên sẽ trở lại trong tâm ḷng ả từ cú liều này .
Cho một ngày .
Vành Khuyên
__________________ Va`nh Khuye^n
|