Angie Hội viên

Đă tham gia: 15 November 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 141
|
Msg 1 of 2: Đă gửi: 17 November 2005 lúc 12:13am | Đă lưu IP
|
|
|
Ôi, ḿnh muốn khóc quá, muốn hét lên nhưng sợ người ta nói ḿnh bị điên nên đành phải mượn trang web này để xả stress.
Ḿnh chán cái cảnh ngày ngày cắp giỏ đi làm. Những bức bối trong cuộc sống cứ ngày càng đè nặng. Ḿnh chẳng thể lải nhải với bạn bè v́ nghe măi ḿnh ta thán họ phát ngán. Người tri kỷ th́ chẳng t́m thấy ai.
Cuộc sống vô nghĩa với đầy cảnh bon chen, ganh tị, đấu đá. Đứng bên ngoài lề xem mọi người diễn cảnh tuồng thấy chán ngán thế thái nhân t́nh. Vậy mà nào được yên thân, cứ bị kéo vào ṿng xoáy bất tận.
Ḿnh tự vấn lương tâm xem ḿnh trong công việc có hại ai, ganh ghét nói xấu ai mà tại sao ḿnh lúc nào cũng là tâm điểm cho người ta bắn phá. Riết rồi ḿnh đâm ghét người ta, mong ước cho ngừơi ta bị thất bại v́ những nỗi đau đớn người ấy gây ra cho ḿnh. Tâm hồn ḿnh ngày một u tối, giằng co giữa thiện và ác. Ḿnh mong muốn ác giả ác báo, nhưng đời nào có sự đơn giản thế.
Ḿnh ước ǵ có thể lủi vào trong góc mà yên b́nh làm việc và quan niệm rằng 'Hữu xạ tự nhiên hương'. Nhưng ḿnh đang phải trả giá cho sự yêu mến, sự trọng vọng, sự khen tặng của sếp. Ôi, được yêu mến mà cũng phải trả giá hay sao. Trả giá v́ sự ganh tị của người khác.
Ôi, ôi...
|