Msg 7 of 15: Đă gửi: 15 August 2008 lúc 4:02am | Đă lưu IP
|
|
|
Anh Hoacai kính mến !
Đọc văn phong của anh, ai có thể nghĩ rằng anh là kỹ sư và là một thầy bói toán ? Bởi khi nào chất thơ, chất văn và t́nh người trong anh cũng man mác lai láng...
Anh buồn hay vui, giận hay hiền - trong từng bài viết của anh đều thể hiện sự ngộ nghĩnh dễ thương, nực cười dí dỏm !
Khổng Tử ngày xưa "ngũ thập nhi tri thiên mệnh' nghĩa là thấu chân lư của tạo hoá, hiểu được mệnh trời. C̣n anh nay đă hơn 50 tuổi, có lẽ cũng đă “tận nhân lực tri thiên mệnh” là bậc thầy về lư số trên điễn đàn, nhưng sao cuộc đời anh vẫn thẫm đẫm nỗi buồn ? phải chăng v́ ḷng anh qúa đa cảm ? phải chăng con người hành động của anh thiên về t́nh cảm nhiều hơn là lư trí ? hăy chấp nhận sự đáng yêu đó của bản thân ḿnh th́ anh sẽ ít cảm thấy buồn hơn...
Em ko nhận bài hát anh tặng đâu, bởi nếu nghe em sẽ khóc mất... từ lâu lắm rồi, em đă ko c̣n muốn nghe những bài hát nhạc vàng t́nh lê thê, em đă ko muốn đọc những bài thơ t́nh theo kiểu “ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trường t́nh cùng Lưu Trọng Lư, ta đắm say cùng Xuân Diệu, ta điên cuồng cùng Hàn Mạc Tử, ta lại trở về với nỗi buồn vẫn vơ cùng Huy cận...”
Thực sự khi đọc những nỗi niềm tâm sự của anh bấy lâu nay như níu ḷng Camle chùng lại vợi buồn mênh mang…xa xăm nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của lứa tuổi hai mươi trong sáng và đầy khát vọng... Camle xin chia sẻ với anh....
Camle chép tặng anh một bài thơ t́nh của TTK - đây là một bài thơ mà ngày xưa em rất thích đọc, nhưng lâu lắm rồi em đă bỏ xó trong dĩ văng nên có thể chép sai sót, nếu ai đó phát hiện ra th́ đừng cười mà nhớ bổ sung vào nghe (xin tiết lộ cho anh biết, giọng đọc thơ t́nh của em ấm áp da diết hay lắm đó, có lẽ cũng khiến anh phải xúc động nao ḷng như Hoàng Lan hát đấy).
Hai sắc hoa Tigon
Tôi muốn ḷng tôi được lặng yên
Trách ai mang cánh hoa Tigon
cho tôi ép nốt ḍng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh ḷng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ t́nh ta cũng vỡ thôi.
Thưở ấy nào tôi đă biết ǵ
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp màu hoa trắng
là chút ḷng trong chẳng biết suy.
Đâu biết lần đi mỗi lỡ làng
dưới trời đau khổ chết yêu đương
người xa xắm quá tôi buồn lắm
trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Từ đấy thu rồi thu lại thu
ḷng tôi c̣n giá biết bao giờ
chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
người ấy cho nên cứ hững hờ...
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
ái ân nhạt nhẽo của chồng tôi
mà từng thu chết từng thu chết
vẫn dấu trong tim bóng một người...
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
thấy ai cũng ví cánh hoa rơi
nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
và giống như mầu máu thắm pha.
Tôi nhớ lời người đă bảo tôi
một mùa thu trước rất xa xôi
đến nay tôi hiểu th́ tôi đă
lầm lỡ t́nh duyên cũ mất rồi.
Nếu biết rằng tôi đă lấy chồng
trời ơi ! người ấy có buồn ko ?
có thầm nghĩ tới loà hoa vỡ
tựa trái tim phai tựa máu hồng !
Chúc anh hạnh phúc, vui nhiều !
Sửa lại bởi camle : 15 August 2008 lúc 8:23am
|