Tác giả |
|
tuvigia Hội viên

Đă tham gia: 20 August 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 56
|
Msg 1 of 5: Đă gửi: 23 September 2004 lúc 2:25pm | Đă lưu IP
|
|
|
Sao cây đánh mất cội nguồn?
Tôi đă suy nghĩ rất nhiều từ sau buổi nhận ra bà con "kỳ cục" ấy. Má tôi thường thở dài khi nói: "Thế hệ má mà chết đi th́ tụi bây mất gốc. Không có gốc th́ làm sao có ngọn hả con"... Tôi có 8 anh chị ruột và khoảng… 50 anh em họ rất gần, con của các cô chú cậu d́ ruột. Bản thân tôi cũng không thể biết hết mặt và nhớ hết tên từng anh chị em họ. Ba má tôi quanh năm suốt tháng đi ăn đám giỗ, cưới hỏi, ma chay, sinh nhật, thôi nôi… Lần nào về cũng than thở đám tiệc bây giờ không thấy mặt tụi trẻ, chỉ toàn là những người thuộc lứa tuổi U 60 và một ít "lũ nhóc t́" dưới 10 tuổi. Câu chuyện của mỗi lần họp mặt như vậy, toàn là nói chuyện xưa. Lần nào cũng vậy, câu kết của họ vẫn là:"Tụi nó - tức đám tụi tôi - toàn là một lũ mất gốc". Ban đầu tôi nghe c̣n thấy kỳ kỳ, nghĩ ḿnh cũng có lỗi thiệt, cứ định bụng lần sau có dịp nhất định sẽ đi. Nhưng v́ bận chuyện con cái, nhà cửa, chuyện cơ quan nên đành khất hết lần này đến lần nọ, rồi thôi. Từ ngày nội, ngoại mất, mỗi người trong đại gia đ́nh ra riêng, sợi dây thân tộc giăn dần v́ ai nấy đều có cuộc sống riêng của ḿnh. Tuy ba má tôi vẫn dành thời gian thăm viếng các chú, bác, cậu d́ để duy tŕ quan hệ ruột thịt. Đến đời tôi, do bận việc mưu sinh và vô số lư do khác, việc đến nhà bà con, họ hàng là vô bổ. Từ rất lâu rồi, tôi đă không về quê. Những người anh em họ của tôi cũng thế. Chúng tôi chỉ nhớ mang máng về nhau, nên chuyện không nhận ra nếu t́nh cờ gặp ngoài đường là… lẽ đương nhiên. Và cái mà tôi cho là đương nhiên ấy lại hóa thành sự thật. Lần đó, tôi đến một công ty để liên hệ công việc cho cơ quan. V́ đây là chi nhánh phía Nam nên hầu như nhân viên đều là người Hà Nội nói tiếng Bắc, chỉ có vài giọng Sài G̣n mà người tôi cần gặp nằm trong số đó. Có cảm giác "đồng hương" nên sau khi xong việc, chúng tôi rủ nhau đi ăn trưa. Câu chuyện đă thân t́nh đến mức tiết lộ về gốc gác của nhau. Khi ấy cả hai chúng tôi đều nhận ra ḿnh là bà con với nhau. Th́ ra cô là con gái út của chú Mười, em ruột ba tôi. "Nó" bằng tuổi tôi, lần sau cùng cách nay cả chục năm chúng tôi gặp nhau độ khoảng 11, 12 tuổi ǵ đó. Lớn lên nghe nói "nó" cũng học đại học trên Sài G̣n. Có lần má tôi bảo nên t́m đến kư túc xá của "nó" ở mà nh́n bà con. Thú thiệt mấy lần tôi định t́m đến thăm nhưng rồi lại thôi v́ nghĩ rằng"ḿnh không tới họ, họ không ghé ḿnh, vậy là khỏi ai phiền ai". "Nó" cũng nói rằng có nghe tôi ở Sài G̣n nhưng v́ tự ái sợ đến thăm bị "người ta" cho là đến nhờ vả chi đó, đâm ngại, rồi thôi. Chính v́ cả hai phía cùng suy nghĩ như vậy cho nên cơ hội "nhận mặt bà con họ hàng" đă qua đi. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước, nếu chúng tôi chịu nghe lời người lớn, giữ ǵn mối quan hệ thân tộc th́ đâu xảy ra t́nh trạng dở khóc dở cười này. "Thế hệ má mà chết đi th́ tụi bây mất gốc. Không có gốc th́ làm sao có ngọn hả con". Truớc đây tôi vẫn cho rằng má tôi thật lẩm cẩm nhưng giờ nghĩ lại thấy đúng. Lớp trẻ chúng tôi như những nhánh, ngọn xanh tươi trên một cây đại thụ, cứ mải mê vươn lên cao, toả ra xa mà đôi lúc quên rằng, chúng tôi có cùng một cội rễ…
__________________ Một ḷng thờ mẹ kính cha
Cho tṛn chữ hiếu mới là đạo con
|
Quay trở về đầu |
|
|
ThienSu Hội Viên Đặc Biệt


Đă tham gia: 03 December 2002 Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3762
|
Msg 2 of 5: Đă gửi: 23 September 2004 lúc 9:04pm | Đă lưu IP
|
|
|
C̣n hơn 100 Km nữa th́ tôi về đến quê.Mặc dù rất mệt sau gần 5 ngày lăn lóc trên chiếc xe hơi cà tàng. nhưng tôi ko thể ngủ được nữa. Tôi ko thể diễn tả được cảm xúc của ḿnh. Nó thảng thốt; như tỉnh như mê. Tâm thức tôi như muốn nuốt từng gốc cây; ngọn cỏ trên quê hương. Gần 20 năm xa quê rồi.
Tôi lang thang trên phố phường Hà Nội; cố t́m những nét xưa cũ không phải trong hiện thực mà trong tâm thức của tôi.
Ta về giữa cơi vô thường.
Đào trong kỷ niệm để t́m hương xưa
Con người ai cũng có quê hương xứ sở; chẳng ai muốn xa quê. Gợi lại nối nhớ quê mà v́ hàng ngàn lư do chưa thể về quê chỉ thêm buồn. Cội nguồn của con người là quê hương; cội nguồn của dân tộc là ǵ? Ai trả lời tôi và t́m cho tôi một thời hoàng kim của gần 5000 văn hiến.
Thiên Sứ
------------------
Trăng xưa đă vỡ màu hoang dai
Để áng phù vân đọng nét buồn.
|
Quay trở về đầu |
|
|
tuvigia Hội viên

Đă tham gia: 20 August 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 56
|
Msg 3 of 5: Đă gửi: 24 September 2004 lúc 8:47am | Đă lưu IP
|
|
|
Nếu được sống đến hai lần...
TTO - Ai đó hỏi rằng, nếu được sống hai lần, bạn sẽ làm ǵ? Riêng tôi, tôi sẽ trả lời...
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày sinh nhật của người tôi quen biết. Tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim ḿnh với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.
Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi v́ người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đ́nh thân yêu.
Tôi sẽ bớt thời gian để lắng nghe những cuộc phiên lưu đầy "ngộ nghĩnh" của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.
Tôi sẽ nằm sóng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính ḿnh. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một ṿng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đ́nh, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số...
Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định quan điểm sống của ḿnh để sao không phải hối tiếc và tôi sẽ để những người tôi yêu biết điều ấy... hằng ngày! Tôi sẽ không để thời gian trôi qua mà không kịp để người tôi yêu thương biết rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.
Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc là cách giúp bạn luôn nhớ rằng: không ai, không điều ǵ là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn...
__________________ Một ḷng thờ mẹ kính cha
Cho tṛn chữ hiếu mới là đạo con
|
Quay trở về đầu |
|
|
tuvigia Hội viên

Đă tham gia: 20 August 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 56
|
Msg 4 of 5: Đă gửi: 25 September 2004 lúc 7:32am | Đă lưu IP
|
|
|
Cái xương cá
Gia đ́nh đông anh em, thỉnh thoảng bữa cơm mới có cá. Nó là em gái út nên hay được nhường phần thịt. Lũ anh th́ gắp mấy thứ tiếp theo, cha mẹ hầu như chỉ mút cái xương và chan chút mắm có vị cá tươi.
Lớn lên, mấy đứa trai chúng tôi cũng luôn nhường nhịn thức ngon, thức mềm cho cô em gái khảnh ăn. Nó càng lớn càng xinh và vô cùng quyến luyến mấy anh trai.
Thế rồi cô em bé bỏng cũng phải chia tay chúng tôi để lấy chồng. Nó theo chồng về miệt quê nghèo, quanh năm làm lụng đầu tắt mặt tối và đẻ ṣn ṣn liền 3 con. Thỉnh thoảng, chúng tôi ghé thăm và san sẻ ít nhiều cho gia đ́nh cô em, thấy cảnh gia đ́nh đầm ấm ríu rít, chúng tối thở phào.
Tuy nhiên, những lần gia đ́nh giỗ chạp, cô em gái bồng bế con về, tôi để ư thấy nó vẫn chỉ thích ăn mấy thứ mềm, phần thịt của cá, dù giờ nó c̣n thêm việc lo cho con ăn. Nó vẫn gầy như xưa nhưng mấy đứa trẻ đứa nào cũng múp rụp. Nhắc đến chồng con, mặt mày nó rạng rỡ, khoe đủ điều. Đúng là một gia đ́nh hạnh phúc!
Một hôm, thằng em rể có việc ghé qua nhà tôi chơi. Buổi trưa, vợ tôi làm con cá bự đăi cậu em. Đang ăn miếng cá ngon, cậu em rể bỗng nói: “Ở nhà, con vợ em chỉ thích mỗi mút xương với ăn đầu cá, c̣n thịt thà chỉ cha con em ăn thôi…”
Tự nhiên, tôi thấy cay xộc sống mũi nhưng nh́n lại cậu em vẫn hồn nhiên gắp gắp nói cười…
Ừ th́ đó là điều b́nh thường đối với gia đ́nh nó, nhưng với thằng anh trai là tôi, tôi nghe cứ như một cái ǵ đó thật xa xôi… Em gái của tôi!
__________________ Một ḷng thờ mẹ kính cha
Cho tṛn chữ hiếu mới là đạo con
|
Quay trở về đầu |
|
|
tuvigia Hội viên

Đă tham gia: 20 August 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 56
|
Msg 5 of 5: Đă gửi: 26 September 2004 lúc 8:46am | Đă lưu IP
|
|
|
Khi t́nh cảm đượm màu... thức ăn
Giới trẻ SG, từ cái tính dễ thương, dễ gần và dễ kết bạn của họ đă bộc lộ một nét tính cách hào phóng rất dễ nhận thấy: Mời, rủ nhau đi ăn khi rảnh rỗi. Đi ăn, đối với nhiều bạn trẻ, là nhịp cầu t́nh cảm không thể thiếu trong đời sống văn hóa. Gần nhau hơn qua những lần đi ăn Có lần cô em gái hỏi tôi rằng sao mà người SG thích đi ăn ở ngoài vậy, đi ngang qua quán nào cũng thấy đông đặc người, nhiều nhất là các bạn trẻ. Tôi chỉ biết trả lời chung chung đó là một nét văn hóa của vùng đất này. Mà thật vậy, ở SG những bữa cơm gia đ́nh thưa thớt dần, không c̣n quan trọng như đối với người dưới quê. Khi c̣n là sinh viên, bạn bè có ai phải ḷng nhau thường rủ sang những quán nước mía đối diện trường, sang hơn một tí th́ vào quán cà phê nào đó. Hoặc đôi khi chỉ ngồi hàn huyên ở ghế đá trong sân trường. Đến khi đi làm, chúng tôi bắt đầu chia tay với những quán ăn ở vỉa hè. Nhưng những bữa cơm nhà cũng ít dần v́ gần như ai cũng có nhiều bạn hơn, nhiều mối quan hệ hơn. H́nh như những ai sống ở SG rồi cũng quen với chuyện này. Quen đến mức có lúc nếu không đi ăn th́ người ta cũng chẳng biết rủ nhau đi đâu. Nhiều bạn trẻ bây giờ sành ăn lắm. Họ có thể nói về những món ăn một cách khá am tường và có thể t́m ra một quán ăn ngon bất kể nó nằm tít trong một con hẻm nhỏ nào. Tôi có một anh bạn gần như thuộc tất cả những khu ăn uống ở SG, anh thường làm nhiệm vụ tư vấn cho bạn bè, người quen có nhu cầu đi ăn nhưng không biết t́m nơi vừa ư. Ăn uống quả thật là một thú vui và nó cũng nói lên tính cách cũng như văn hóa của mỗi người. Một người tự nhiên, hào phóng, e ấp hay ít lời và ngay cả thông minh, bản lĩnh đều phần nào thể hiện trong cách ăn uống. Người ta cũng dễ cảm thấy gần nhau hơn qua những lần đi ăn. Thật khó để mở lời mời một người mới quen đi xem kịch, nghe nhạc, xem phim hay đi xem triển lăm sách v́ ta đâu biết người ấy có những sở thích ǵ. Nhưng nếu bạn thử mời nhau đến một quán ăn nào đó, xem ra lại khả thi hơn nhiều. V́ vậy, lời mời đi ăn dễ được chấp nhận hơn và người mời cũng sẽ không thấy ngượng nếu một lúc nào đó bị từ chối. "Đi ăn ǵ nữa không, rồi về?" V́ thế mà những người trẻ ở SG yêu nhau cũng có phần khác. T́nh yêu của họ cũng đầy màu sắc và hương vị của... thức ăn. Dù họ có đưa nhau đi đâu đó chơi th́ cũng phải kiếm chút ǵ lót dạ. Chỉ cần biết nhau hôm trước th́ ngày sau đă rủ đi ăn rồi. Có lẽ đó là một phần tính cách của người SG, cái tính dễ thương, dễ gần và dễ kết bạn. Tuy nhiên, cái cách mà họ săn đón, tán tỉnh và quan tâm nhau bây giờ cũng thật lạ. Thỉnh thoảng, nhỏ em tôi mang về nhà những túi trái cây đắt tiền, nói của anh bạn nào đó mua cho. Cạnh nhà tôi có một chị có ư định giảm cân, tuy nhiên chế độ ăn kiêng lại không dễ chút nào đối với chị. Chị vừa mới nhịn ăn buổi sáng th́ buổi chiều đă có bạn rủ đi ăn, từ chối được một lần chứ không thể từ chối măi. Vậy là giấc mơ “ḿnh hạc xương mai” với chị vẫn c̣n rất xa vời. Hằng ngày, bác sĩ chữa béo ph́ Lê Thúy Tươi tiếp chuyện và tư vấn cho rất nhiều bạn gái trẻ. N.A, 22 tuổi, một “thân chủ” của bác sĩ Thúy Tươi, cho biết cô tăng kư cũng v́ có nhiều bạn trai rủ đi ăn. Không muốn bạn buồn nên với ai N.A cũng gật đầu và hậu quả của sự cả nể này là trọng lượng của cô bây giờ đă ngoài 70 kg. Một cô bạn c̣n độc thân của tôi cũng thường khoe với những câu đại loại: “Hôm qua đi ăn ở quán mới này, có mấy món ngon lắm...”. Không cần hỏi nhưng tôi cũng đoán được cô ta đă đi với anh chàng người yêu từ thời mới ra trường. Gần như là nét chung về tính cách, những người trẻ đi chơi, trước khi ra về thường hỏi nhau: “Đi ăn ǵ nữa không, rồi về?”. Có những lúc tôi thử giam ḿnh, không đi ăn với ai cả mới nhận ra rằng cuộc sống của ḿnh quả là đơn điệu và ít bạn bè hơn. Tôi bỗng muốn được ai đó đọc cho nghe một bài thơ t́nh. Nghe có vẻ lăng mạn xa xăm quá chăng bởi bây giờ khi yêu mấy ai c̣n tặng thơ t́nh cho nhau nữa...
__________________ Một ḷng thờ mẹ kính cha
Cho tṛn chữ hiếu mới là đạo con
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|
|