Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 218 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Linh Tinh (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 Tử Vi Lư Số : Linh Tinh
Tựa đề Chủ đề: NGẬM NGÙI Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
ThienSu
Hội Viên Đặc Biệt
Hội Viên Đặc Biệt
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2002
Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 3762
Msg 1 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 9:08am | Đă lưu IP Trích dẫn ThienSu

Trong tủ sách của tuvilyso của chúng ta có thêm hai cuốn sách viết về sử Việt: An Nam chí lược của Lê Tắc và Việt Sử Lược - vốn là tên nguyên thuỷ của cuốn sách này. Về sau; các nhà sử học Việt Nam thấy ghi mỗi chữ Việt Sử không th́ nghe "sách mé" quá; nên thêm chữ Đại vào đằng trước. Cuốn này khuyết danh. Thời c̣n Liên Xô cũ; đă có một học giả nước này làm một luận văn chứng minh một luận điểm về tác giả cuốn Việt sử lược và lấy bằng tiến sĩ. Ông ta cho rằng: Cuốn sách này do một ẩn sĩ đời Trần viết. Nhưng hỏi tại sao tác giả lại ko ghi tên ḿnh vào đấy th́ có người giải thích rằng: Tác giả khiêm tốn (?).
Lê Tắc th́ nếu ai có chút ít hiểu biết về lịch sử đều biết: Đó chính là Trần Ích Tắc; một thân vương đời Trần; theo giặc Nguyên bị tước quốc tính và đổi sang họ Lê. Tất nhiên khi viết sử Việt th́ ko thể ko ca ngợi Thiên triều.
C̣n cuốn Việt Sử Lược: Tại sao ngay từ đầu cuốn sách đă có chữ 15 bộ lạc? Khái niệm bộ lạc là một khái niệm cận/hiện đại để chỉ một cộng đồng người sống có tổ chức và tập quán đặc thù trong sự phát triển / tiến hoá của lịch sử nhân loại. Ai dịch từ 15 bộ sang bộ lạc nhỉ?
Xem xong cuốn này; cũng chỉ thấy những văn ngôn ca ngợi Thiên triều và tinh thần Việt th́ chẳng thấy đâu cả.
Mặc dù hai cuốn này có những tư liệu ko thấy ghi trong chính sử Việt; nên có giá trị tham khảo. Nhưng cả hai cuốn này chưa bao giờ được liệt vào hàng chính sử; trong tất cả các triều đại Phong Kiến Việt Nam.
Tôi nhận thấy một nét buồn sâu lắng trong tôi; khi chính sử chưa được đưa vào tủ sách; mà lại là hai cuốn này.
Một cuốn được gọi là sử của một người chống lại chính ông cha ḿnh.
Một cuốn ko có người chịu trách nhiệm về nội dung của nó.
Buồn thay!
Thiên Sứ
----------------------
Trăng xưa đă vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn


Sửa lại bởi ThienSu : 22 December 2004 lúc 10:12am
Quay trở về đầu Xem ThienSu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThienSu
 
flyingbear
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 28
Msg 2 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 10:18am | Đă lưu IP Trích dẫn flyingbear

Bác nói sai lầm rồi : Người viết sử th́ chưa chắc đă là sự thật. Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị... Người viết muốn ẩn danh là v́ không muốn cho nhà cầm quyền phong kiến biết ḿnh, gây ảnh hưởng đến ng̣i bút của ḿnh

Vài lời tường tỏ.

__________________
     Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Ḷng chàng ư thiếp, ai sầu hơi ai
Quay trở về đầu Xem flyingbear's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi flyingbear
 
ThienSu
Hội Viên Đặc Biệt
Hội Viên Đặc Biệt
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2002
Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 3762
Msg 3 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 10:38am | Đă lưu IP Trích dẫn ThienSu

flyingbear viết:
Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị...
flyingbear có cần sửa lại câu này ko?
Thiên Sứ
------------------------
Trăng xưa đă vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn


Sửa lại bởi ThienSu : 22 December 2004 lúc 10:57am
Quay trở về đầu Xem ThienSu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThienSu
 
ThienSu
Hội Viên Đặc Biệt
Hội Viên Đặc Biệt
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2002
Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 3762
Msg 4 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 5:19pm | Đă lưu IP Trích dẫn ThienSu

flyingbear viết:

Bác nói sai lầm rồi: Người viết sử th́ chưa chắc đă là sự thật. Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị...
@ Có chân lư trong lịch sử không?
@ Những nhà nghiên cứu lịch sử họ đi t́m quá khứ của nhân loại hay đang là công cụ của giai cấp thống trị?

flyingbear viết:
Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị...
flyingbear có cần sửa lại câu này ko?


Thiên Sứ
----------------------
Trăng xưa đă vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn



Quay trở về đầu Xem ThienSu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThienSu
 
chindonco
Trợ Giáo
Trợ Giáo
Biểu tượng

Đă tham gia: 28 March 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 5248
Msg 5 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 6:08pm | Đă lưu IP Trích dẫn chindonco

flyingbear đă viết:
Bác nói sai lầm rồi : Người viết sử th́ chưa chắc đă là sự thật. Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị... Người viết muốn ẩn danh là v́ không muốn cho nhà cầm quyền phong kiến biết ḿnh, gây ảnh hưởng đến ng̣i bút của ḿnh

Vài lời tường tỏ.


Vậy mà cũng viết được. Viết sử mà không viết sự thật th́ thành Kim Dung rồi
Quay trở về đầu Xem chindonco's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi chindonco
 
flyingbear
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 28
Msg 6 of 14: Đă gửi: 22 December 2004 lúc 11:55pm | Đă lưu IP Trích dẫn flyingbear

ThienSu đă viết:
flyingbear viết:

Bác nói sai lầm rồi: Người viết sử th́ chưa chắc đă là sự thật. Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị...
@ Có chân lư trong lịch sử không?
@ Những nhà nghiên cứu lịch sử họ đi t́m quá khứ của nhân loại hay đang là công cụ của giai cấp thống trị?

flyingbear viết:
Sử luôn là công cụ của giai cấp thống trị...
flyingbear có cần sửa lại câu này ko?


Thiên Sứ
----------------------
Trăng xưa đă vỡ màu hoang dại
Để áng phù vân đọng nét buồn





H́nh như Bác đă giận khi hỏi một lúc hai câu ?. Mong bác giữ b́nh tĩnh, v́ khi tâm đă loạn th́ không c̣n sáng để nh́n mọi việc đâu bác nhỉ ?. Tôi nhớ trong sử sách có ghi, khi Thôi Tụ giết vua, có lệnh cho các nhà viết sử không được ghi lại điều này, duy chỉ có hai anh em...(quên tên) dám ghi lại. Tôi hỏi bác : Các nhà viết sử có phải là người không hả bác ? Là người th́ có sợ chết không hở bác. Bác trả lời được câu này th́ đă tự t́m thấy câu trả lời tiếp theo cho ḿnh rồi...

Chân lư và phi chân lư, cả hai tuy cách rất xa nhau nhưng mà là một đấy bác ạ. Cũng giống như tiên đề ơ cờ lít và phi ở cờ lít thôi.

Chúc bác vui vẻ.


__________________
     Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Ḷng chàng ư thiếp, ai sầu hơi ai
Quay trở về đầu Xem flyingbear's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi flyingbear
 
ThienSu
Hội Viên Đặc Biệt
Hội Viên Đặc Biệt
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2002
Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 3762
Msg 7 of 14: Đă gửi: 23 December 2004 lúc 1:00am | Đă lưu IP Trích dẫn ThienSu

Tôi không thấy câu trả lời trong bài viết của flyingbear.
Tôi ko hiểu tại sao phải đặt v/d có sợ chết và ko sợ chết trong việc nghiên cứu cổ sử?
Thiên Sứ

Sửa lại bởi ThienSu : 23 December 2004 lúc 1:05am
Quay trở về đầu Xem ThienSu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThienSu
 
chindonco
Trợ Giáo
Trợ Giáo
Biểu tượng

Đă tham gia: 28 March 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 5248
Msg 8 of 14: Đă gửi: 23 December 2004 lúc 5:59am | Đă lưu IP Trích dẫn chindonco

flyingbear đă viết:
   Tôi nhớ trong sử sách có ghi, khi Thôi Tụ giết vua, có lệnh cho các nhà viết sử không được ghi lại điều này, duy chỉ có hai anh em...(quên tên) dám ghi lại. Tôi hỏi bác : Các nhà viết sử có phải là người không hả bác ? Là người th́ có sợ chết không hở bác. Bác trả lời được câu này th́ đă tự t́m thấy câu trả lời tiếp theo cho ḿnh rồi...

Chân lư và phi chân lư, cả hai tuy cách rất xa nhau nhưng mà là một đấy bác ạ. Cũng giống như tiên đề ơ cờ lít và phi ở cờ lít thôi.

Chúc bác vui vẻ.


Khi nhà viết Sử c̣n chưa bị hành h́nh th́ đă có một người khác (tôi không nhớ tên) đă mang bút mực cùng thẻ tre đến để chờ ghi lại buổi hành quyết. Sau khi đối thoại không ai bị hành quyết cả, c̣n việc ghi chép vẫn được thực hiện theo đúng sự thật. Tôi chỉ nhớ câu chuyện như vậy mà thôi.
Quay trở về đầu Xem chindonco's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi chindonco
 
thienkhoitimvui
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 November 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2445
Msg 9 of 14: Đă gửi: 24 December 2004 lúc 3:50pm | Đă lưu IP Trích dẫn thienkhoitimvui

Nhà viết sử tùy bản lĩnh mà có thể "độc lập" trước các thế lực, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh ấy (Thôi Trữ, không phải Thôi Tụ), không phải ai cũng được như câu chuyện trên đây, hay như Tư Mă Thiên. Nhà viết sử mấy ai có thể coi "cái chết nhẹ lông hồng" khi lưỡi gươm kề cổ?

Theo đúng luật, th́ xưa có luật "nhà vua cũng không được xem những ǵ mà các sử quan ghi chép về bản thân ḿnh", đó là luật. Nhưng trung thành đến đâu lại là chuyện khác. Thông thường các sử quan khi ghi chép về các triều đại trước, các vị vua đă xa rồi th́ họ giữ được độc lập khách quan hơn, và họ khó viết thẳng thắn về triều đại họ đang phục vụ, vị vua họ đang phụng sự. Tuy nhiên về cơ bản luật này vẫn được khá tôn trọng, nhiều vị vua bị chính các sử quan của ḿnh "phê" nhược điểm, nhưng thường khá kín đáo, hay dùng ngụ ư. Ta thấy như chuyện "tư t́nh của vua với vợ lẽ của Nguyễn Trăi" rồi vua do "thượng phong" mà chết được ghi rất kín "đêm đó vua thức suốt đêm với Thị Lộ", "khi chết không chính mạng" ta phải hiểu được ẩn ư của sử gia. Đi kinh lí (công tác nhà nước) đem một cô "nữ dạy học cho phi tần công chúa" như Thị Lộ theo làm ǵ, mà làm ǵ mà "thức suốt đêm" rồi "chết không chính mạng" là sao. Đến như đọc sử Tư Mă, ông chắc không kinh hăi cường quyền, nhưng một v́ "tế nhị" hai là "kín đáo" nên nhiều khi ông không mô tả "sống sượng", có nhiều lời chê kín đáo sâu sắc.

Nhưng nói ǵ th́ nói, các sử gia vẫn phải "bênh vực" cho triều đại họ phục vụ, cả khi không cố ư. Tư cách Gia Long thế nào, có thật là "hoàn hảo" như "con giời" không, có thật quân tử không? lại đố kị, giết nhiều công thần pḥ ông ta khi mạt vận, trả thù nhà Tây Sơn rất cay nghiệt thất đức, nhà Tây Sơn lên chưa lâu, đất nước chưa yên bề, nhưng Quang Trung cũng tỏ ra người "có tầm nh́n" và "bản lănh" (đ̣i lại Lưỡng Quảng), đầu óc đổi mới nhất định, ít ra cũng một tay anh hùng áo vải kiệt xuất, c̣n hơn h́nh tượng Từ Hải của cụ Nguyễn Du, đánh Xiêm đánh Thanh như chẻ tre, có ông quan Quốc Sử Quán triều Nguyễn nào dám công khai ca ngợi công đức ấy, và thẳng tay phê Gia Long tiểu nhân, nhỏ mọn, hèn hạ? Mà nếu không sợ cường quyền, họ cũng bị bó buộc bởi tầm nh́n của họ.

Đôi khi nhà viết sử (và cả dă sử, thần phả) cũng chỉ muốn xuất phát từ ư tốt, nhưng v́ những hạn chế về nhăn quan, vô h́nh trung họ họ lại làm cho hậu sinh thêm khó xử, như việc các sử gia muốn chứng minh chân lí "tiệt nhiên định phận tại thiên thư" là nước VN sánh ngang với TQ, nhưng cách làm của họ lại làm cho cuộc nghiên cứu thêm rắc rối. Tôi có đọc bộ Ngọc Phả đền Hùng, trong đó các đời Hùng Vương đều có miếu hiệu y như kiểu đặt "tên miếu" của các Vua trung hoa, phong tục Việt thời vua Hùng không thể có lối dùng chữ Hán đặt "miếu hiệu" như vậy. Hay như để chứng minh "gốc đàng hoàng, sánh vai với Hán" họ đem những vị "Vua Huyền Thoại" của sử Tàu hay nhắc đến mà gán cho gốc tích của các vị anh hùng dân tộc buổi b́nh minh lịch sử của ḿnh, như Đế Minh chẳng hạn. Việc làm của họ chỉ có thiện ư.

Tôi có nghe những ư kiến cho những vị "tổ tiên huyền thoại" của Trung Hoa như Thần Nông, Đế Minh, Phục Hi... là của gốc Việt, v́ theo ngữ vựng Tàu, Thần Nông phải là "nông thần", vả lại dân Hán gốc du mục không thể có 1 vị thần "nông nghiệp" như dân trồng lúa. Xét về ngôn ngữ, tiếng Hán không nhất thiết đặt tính từ hay xác định từ trước danh từ theo công thức g̣ bó "adj+noun", ta biết các vị vua cổ của Tàu như Đế Ất, Đế Giáp..., cũng tương tự như Thần Nông, không phải Ất Đế, Giáp Đế. thứ 2: dân trung hoa có gốc mongoloid du mục thiệt, nhưng từ lâu đă chuyển sang canh tác trên vùng hoàng thổ, bản thân họ lại rất sợ các dân du mục phương Bắc và vừa sợ vừa khinh là dân "mọi rợ", vậy từ chỗ Ly sào, Toại Nhân-->Thần Nông có thể là ẩn dụ mô tả quá tŕnh phát triển của Hán Tộc đến chỗ định cư (không du cư) và canh tác kiển hạn canh, trồng ḿ là chủ yếu thay cho ta trông lúa là chủ yếu. Vậy hoàn toàn có cơ sở để họ cũng có 1 vị thần nông nghiệp. Một số nhà nghiên cứu cho rằng Phục Hi, Thần Nông là do người Hán vay mượn các vị thần của 1 tộc người Tây Nam nào đó, điều đó cũng có thể.

Ta có thể đồng ư rằng những "kí ức linh thiêng" nhất sẽ được bảo lưu trong trí nhớ dân gian, cộng đồng, tập thể, (dù dưới dạng huyền thoại pha hiều huyền bí). trong tâm thức người Việt ai cũng thừa nhận tích con Rồng cháu Tiên, Lạc Long - Âu Cơ, vua Hùng..., vùng xung quanh đền Hùng c̣n nhiều tập tục cổ, nhiều huyền thoại xung quanh các vị tiên tổ như vậy. Nhưng người dân gian trong tâm thức tập thể không c̣n nhắc nhở đến các vị như Lộc Tục, Đế Minh, Kinh dương Vương, trừ người đọc sử chữ Nho là các vị có Nho học (ngày nay mới có sách dịch ra quốc ngữ). Như vậy là kí ức tập thể không bảo lưu những kí ức như vậy (như Lộc Tục) ghi trong sử. Các nhà Nho học khi viết sử và thần phả theo nhăn quan Nho học của họ, cũng chỉ với thiện ư "sánh ngang" và sử dụng thêm nguồn các tài liệu người Hán chép về chúng ta. Nói chung các nhà viết sử đều là các Nho gia, bản thân họ đă quen thuộc với các bộ sử Tàu khi học Nho, và quen với lối viết, cách đánh giá nhân sinh đạo đức theo nhăn quan Nho giáo.

Trong nghiên cứu cổ sử sẽ áp dụng nhiều phương pháp, nhưng việc chứng minh các vị "anh hùng tiên tổ" như Kinh Dương Vương, Lộc Tục, Đế Minh... phải có thêm sự tham gia của khoa ngôn ngữ so sánh và khoa lịch sử ngôn ngữ, VD những chữ Hùng, Lạc, Âu Cơ... phải vốn là 1 từ cổ "phi Hán" sau đó được phiên âm hay dịch nghĩa mà viết ra chữ Hán, vậy phải chứng minh nguồn gốc "không phải Hán" của những từ này. Ngày nay người ta ngờ chữ "Hùng" có liên hệ chữ cổ "Krung", "Nương" như "nàng" "noọng", Lang như "chàng", chữ "Âu" và "Lạc" hiện chưa có ư kiến rơ ràng, chưa t́m ra tiếng Việt cổ tương đương, nhưng chấp nhận là từ người Trung Hoa ghi vào sách để gọi 2 tộc Việt là Âu Việt và Lạc Việt. Không rơ tên đích thực họ tự gọi tộc ḿnh là ǵ, nhưng đó cũng là cái tên người Hán gọi họ. Chữ Kinh có liên quan đến câu người Việt tự nhận ḿnh là "dân tộc Kinh" không, chỉ vào cận hiện đây mới có lối (Nôm) gọi ḿnh là "dân tộc Kinh" các sách chữ Nho xưa chỉ dùng chữ Việt. Chữ Kinh có thể chỉ là "vùng kinh ḱ" (tức ngụ ư người miền đồng bằng đông đúc" phân biệt với "người thượng" (theo cách gọi dân gian trước đây) để chỉ các dân tộc thiểu sô miền núi, v́ vậy "người Kinh" chưa chắc là "con cháu Kinh Dương Vương" (xem như Bùi Văn Nguyên, VN truyền thống sức sống trường tồn).

tóm lại theo pháp điển xưa, của các triều đại phong kiến Trung Hoa và Việt Nam, th́ đảm bảo quyền độc lập được thừa nhận của sử gia, c̣n thực tế th́... "nói zdậy mà hông phải zdậy". Vả lại có "bản lănh" th́ cũng bị ư thức hệ chi phối, "ăn cây nào rào cây ấy" nói như dân gian, c̣n theo Nho mà nói "là bề tôi, hưởng lộc vua" th́ phải phụng sự. Ông Nguyễn Du rất có t́nh cảm với nhân dân, chán cảnh nhân t́nh thời Lê mạt, cũng không hài ḷng ǵ với vua chúa, không hứng thú ǵ với Nguyễn Gia Long, nhưng Tây Sơn nổi dậy th́ ông cũng theo khởi nghĩa chống Tây Sơn, ông La Sơn Phu Tử cũng không muốn ra với Quang Trung, mời măi mới nể quá mà nhận chân ngồi "dịch sách Thánh Hiền", nghĩa là không làm chính trị, nhiều nhà nho th́ coi như "nằm vơng đọc sách" không theo ai cả. Nhà Lê đă suy mạt lắm, 1 triều khác lên thay là lẽ tất nhiên, nhưng cựu Nho đă hưởng lộc Lê triều bao đời vẫn một niềm "hoài Lê" dù cái tư cách ông vua Lê Chiêu Thống cuối cùng ấy đàng hoàng tới đâu ta đă rơ. Thế mà ông ta lưu vong có cả đám cựu thần sang theo, để người Tàu xem như bỉ ổi. Hoàng Lê Nhất Thống Chí không dấu giếm những hành động đớn hèn của ông Chiêu Thống này, cũng như những chiến thắng oanh liệt của Tây Sơn Nguyễn Huệ, vậy mà c̣n viết cả chữ "hoàng Lê", c̣n ca ngợi Lê Chiêu Thống và đám cựu thần theo Vua, cả họ Ngô Thời ấy đời đời ăn lộc bề tôi của Lê mà. Rồi việc nhà Nguyễn đối xử tệ với ông Nguyễn Văn Thành, ông Lê Văn Duyệt... đến nay vẫn c̣n nhiều điều khó tỏ tường, v́ sử ghi lại chỉ "bênh vua". Nói theo triết th́ sử là thuộc kiến trúc thượng tầng, tuyệt nhiên không thể có "độc lập tuyệt đối" về nguyên tắc.

Ai hoài nghi cứ nh́n t́nh h́nh xă hội đương thời gần đây th́ rơ, để tránh gọi thẳng. T́nh h́nh sẽ khá hơn với 1 nơi công nhận nguyên tắc democracy (nhưng cũng sẽ chịu chi phối ư thức hệ, mà phải đặt ư thức hệ trong tương quan của "hạ tầng", đó là nguyên tắc triết học căn bản không phủ nhận nổi), ngay cả nhà triết tâm như Hegel cũng công nhận sự "không độc lập toàn bộ" của ư thức thượng tầng. Tất nhiên thực tế lại cũng không thiếu những sử gia "nhân cách" "bản lĩnh". V́ thế ngày xưa, trong chuyên chế phong kiến, bên cạnh "chính sử" c̣n có "gia sử" (các nhà Nho viết về gia tộc và quê hương, tất nhiên cũng nằm trong bối cảnh sử chung của nước, nên cũng nhắc đến sử nước) và "dă sử" để bù thiếu cho chính sử. Đó là những người có kiến thức Nho học, họ viết các bộ sử với cách nh́n của họ, nếu họ là thành viên 1 gia tộc "quí hiển lâu đời" như họ Ngô Th́, họ viết với cách nh́n của gia đ́nh họ, nếu họ là nhà Nho không quan chức, sống gần gũi với dân gian, nhân dân, họ có điều kiện gắn cái nh́n của nhân dân đông đảo, v́ vị trí tự do họ có thể viết thoải mái hơn, các vị quan lại c̣n tại chức hay đă nghỉ, có điều kiện am hiểu "nội bộ triều đ́nh" như họ Ngô Th́ trên đây, họ có thể viết những sự kiện họ am hiểu nhưng thoải mái hơn các quan viết sử chính qui trong triều. Vấn đề khuyết danh có thể do tác giả cố t́nh giấu, v́ lí do chính trị, hoặc v́ lí do không ham hố "trước thư lập ngôn" (Đạo Đức Kinh là 1 bộ sách cực mỏng, vẻn vẹn mấy chục trang chữ quốc ngữ, độ vài ngàn chữ hán,nhưng cực thâm thúy, vậy mà không thấy tác giả và/hoặc các tác giả thèm kí tên), cũng có thể bị mất tên tác giả v́ nhiều nguyên nhân. Dă Sử tuy không có tính cách chính qui nhưng là sự bù đắp nhược điểm cho chính sử hết sức cần thiết, nhất là tác giả có điều kiện nắm sát thời sự và bí mật triều chính (v́ họ là "quí tộc" quan lại chẳng hạn) ví như nếu không có bộ Hoàng Lê Nhất Thống trên đây, ta sẽ rất khó h́nh dung hết thời ḱ Tây Sơn, tư cách hèn mạt yếu đớn của Chiêu Thống, sự trả thù thất đức của Gia Long... Tuy nhiên "dă sử" lại có những nhược điểm mà ai cũng biết. Ta thí dụ thời Viện EFEO (Viễn Đông Bác Cổ) Pháp chủ trương sưu tầm sách Hán Nôm trong dân gian (mua: "Pháp chơi rất đẹp"), nhiều nhà viết nên những bộ sách do chính họ mới sáng tác, họ bịa ra rất nhiều cái li ḱ hấp dẫn để "tiếp thị", "bán" cho EFEO (như cuốn Bách Việt Sử ǵ đó), nhưng họ về dùng các phương pháp chuyên ngành th́ biết là "sách bịa". Nên dă sử có khi rất hay, có khi rất tồi tệ, v́ nếu là sách bịa nó sẽ làm rắc rối, thêm mệt nhũng nhà nghiên cứu, thậm chí làm ngộ nhận vấn đề. Ưu điểm của nó là dân chủ và gần gũi với cách đánh giá dư luận nhân dân, hơn hẳn các nhà viết sử trong thâm cung. C̣n như An nam Chí Lược, tôi không rơ hiện nay đă được XB chưa, chứ trước đây nó chỉ là tài liệu nghiên cứu tham khảo, 1 bản dịch đánh máy, in roneo lưu trữ trong khoa Sử ĐHTH, bản gốc chữ Hán Viện Hán Nôm giữ, sách ấy có giá trị nhiều về phong tục, văn hóa, điển lệ hơn là sự kiện chính trị, cũng nên lưu ư như vậy. Sách Việt sử Lược lại có ư kiến vốn là Đại Việt Sử Lược, bị Hán "cúp" đi chữ "Đại" v́ họ không chấp nhận ta là "Đại Việt" bởi óc họ th́ chỉ Thoa là vĩ đại thôi. Cũng chưa rơ ngă ngũ thế nào. GS.Trần Quốc Vượng (khi đó rất trẻ)dịch lấy nguyên tên là "Việt Sử Lược", trước là tài liệu nội bộ Khoa Sử, nay đă XB.
P.S: Bách Việt là tên gọi chung các tộc "phi Hán phi Hoa" ở về mạn Nam s.Trường Giang, bao gồm nhiều tộc người, và không ngụ ư họ cùng chung một nguồn gốc, khái niệm "bách" là một thí dụ, Âu và Lạc Việt cũng nằm trong số ấy. Những truyền thuyết của ta không thấy sự tương đồng, thống nhất căn bản với truyện các tộc ấy, nhưng lại gần gũi đáng ngạc nhiên với những cư dân ở Đông Nam Á, cũng như về nhân chủng, ngôn ngữ, phong tục, truyền thuyết, vũ trụ quan, khảo cổ... Ngày nay người ta thích đặt VN trong tương quan bối cảnh Đông Nam Á. Tuy nhiên nói cực đoan Việt là VN ta không quan hệ ǵ với các tộc Bách Việt khác (như một số ít người) th́ không đúng, và không được đông đảo thừa nhận. Rơ ràng giao lưu văn hóa trong địa bàn rộng lớn này là có thật, cũng như gần gũi văn hóa, nhân chủng, cuộc kết hợp 2 tộc Âu và Lạc là một thí dụ, và không phải vô cớ các Nho gia khi trước công nhận tính cả thời Nam Việt Triệu Đà vào "triều đại chính thống" như cụ Nguyễn Trăi: "Từ Triệu Đinh Lí Trần...". Đà vốn gốc Bắc, nhưng ở lâu đất Việt, giả vờ quên phong tục phương Bắc, ngồi xổm mà tiếp sứ giả Trung Nguyên, tức gián tiếp khẳng định "Nam Việt" có phong tục "đất lề quê thói riêng" không theo phong tục Trung Hoa. Trống đồng t́m thấy rộng răi ở đây, minh chứng cho tính gần gũi của các tộc trong nhóm Bách Việt, nhưng những chiếc trống đẹp nhất, loại 1 Heger, th́ chỉ mới t́m thấy tại VN. Các nhà KH Trung Quốc cho rằng "ở đâu xuất phát th́ xấu, những nơi lan ra, "bắt chước" làm theo th́ cải tiến đẹp hơn", nghĩa là nguồn gốc kĩ thuật văn minh trống đồng ở các xứ bây giờ thuộc đất TQ. C̣n các nhà KH VN cũng như đa số các nhà KH TG th́ ngược lại, cho rằng "ở đâu là bản gốc th́ đẹp nhất, tinh xảo nhất, những tộc người học hỏi th́ do không nắm hết kĩ thuật nên sẽ làm xấu hơn", quan điểm này xem ra hữu lí, bởi không đơn giản cái nơi t́m ra những trống đồng đẹp nhất ây đồng thời cũng là nơi ngoan cường kiên quyết tự bảo vệ nhất. Âu cũng là thí dụ cho việc chi phối của "tư tưởng" đến nghiên cứu. Tóm lại ngày nay người ta đặt tương quan VN với các tộc ở phía Nam Đông Á, từ nam Trường Giang - Dương Tử hắt trở xuống, và với các tộc Đông Nam Á.

Sửa lại bởi thienkhoitimvui : 24 December 2004 lúc 5:40pm
Quay trở về đầu Xem thienkhoitimvui's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thienkhoitimvui
 
flyingbear
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 October 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 28
Msg 10 of 14: Đă gửi: 24 December 2004 lúc 9:28pm | Đă lưu IP Trích dẫn flyingbear

thienkhoitimvui đă viết:
Nhà viết sử tùy bản lĩnh mà có thể "độc lập" trước các thế lực, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh ấy (Thôi Trữ, không phải Thôi Tụ), không phải ai cũng được như câu chuyện trên đây, hay như Tư Mă Thiên. Nhà viết sử mấy ai có thể coi "cái chết nhẹ lông hồng" khi lưỡi gươm kề cổ?

Theo đúng luật, th́ xưa có luật "nhà vua cũng không được xem những ǵ mà các sử quan ghi chép về bản thân ḿnh", đó là luật. Nhưng trung thành đến đâu lại là chuyện khác. Thông thường các sử quan khi ghi chép về các triều đại trước, các vị vua đă xa rồi th́ họ giữ được độc lập khách quan hơn, và họ khó viết thẳng thắn về triều đại họ đang phục vụ, vị vua họ đang phụng sự. Tuy nhiên về cơ bản luật này vẫn được khá tôn trọng, nhiều vị vua bị chính các sử quan của ḿnh "phê" nhược điểm, nhưng thường khá kín đáo, hay dùng ngụ ư. Ta thấy như chuyện "tư t́nh của vua với vợ lẽ của Nguyễn Trăi" rồi vua do "thượng phong" mà chết được ghi rất kín "đêm đó vua thức suốt đêm với Thị Lộ", "khi chết không chính mạng" ta phải hiểu được ẩn ư của sử gia. Đi kinh lí (công tác nhà nước) đem một cô "nữ dạy học cho phi tần công chúa" như Thị Lộ theo làm ǵ, mà làm ǵ mà "thức suốt đêm" rồi "chết không chính mạng" là sao. Đến như đọc sử Tư Mă, ông chắc không kinh hăi cường quyền, nhưng một v́ "tế nhị" hai là "kín đáo" nên nhiều khi ông không mô tả "sống sượng", có nhiều lời chê kín đáo sâu sắc.

Nhưng nói ǵ th́ nói, các sử gia vẫn phải "bênh vực" cho triều đại họ phục vụ, cả khi không cố ư. Tư cách Gia Long thế nào, có thật là "hoàn hảo" như "con giời" không, có thật quân tử không? lại đố kị, giết nhiều công thần pḥ ông ta khi mạt vận, trả thù nhà Tây Sơn rất cay nghiệt thất đức, nhà Tây Sơn lên chưa lâu, đất nước chưa yên bề, nhưng Quang Trung cũng tỏ ra người "có tầm nh́n" và "bản lănh" (đ̣i lại Lưỡng Quảng), đầu óc đổi mới nhất định, ít ra cũng một tay anh hùng áo vải kiệt xuất, c̣n hơn h́nh tượng Từ Hải của cụ Nguyễn Du, đánh Xiêm đánh Thanh như chẻ tre, có ông quan Quốc Sử Quán triều Nguyễn nào dám công khai ca ngợi công đức ấy, và thẳng tay phê Gia Long tiểu nhân, nhỏ mọn, hèn hạ? Mà nếu không sợ cường quyền, họ cũng bị bó buộc bởi tầm nh́n của họ.

Đôi khi nhà viết sử (và cả dă sử, thần phả) cũng chỉ muốn xuất phát từ ư tốt, nhưng v́ những hạn chế về nhăn quan, vô h́nh trung họ họ lại làm cho hậu sinh thêm khó xử, như việc các sử gia muốn chứng minh chân lí "tiệt nhiên định phận tại thiên thư" là nước VN sánh ngang với TQ, nhưng cách làm của họ lại làm cho cuộc nghiên cứu thêm rắc rối. Tôi có đọc bộ Ngọc Phả đền Hùng, trong đó các đời Hùng Vương đều có miếu hiệu y như kiểu đặt "tên miếu" của các Vua trung hoa, phong tục Việt thời vua Hùng không thể có lối dùng chữ Hán đặt "miếu hiệu" như vậy. Hay như để chứng minh "gốc đàng hoàng, sánh vai với Hán" họ đem những vị "Vua Huyền Thoại" của sử Tàu hay nhắc đến mà gán cho gốc tích của các vị anh hùng dân tộc buổi b́nh minh lịch sử của ḿnh, như Đế Minh chẳng hạn. Việc làm của họ chỉ có thiện ư.

Tôi có nghe những ư kiến cho những vị "tổ tiên huyền thoại" của Trung Hoa như Thần Nông, Đế Minh, Phục Hi... là của gốc Việt, v́ theo ngữ vựng Tàu, Thần Nông phải là "nông thần", vả lại dân Hán gốc du mục không thể có 1 vị thần "nông nghiệp" như dân trồng lúa. Xét về ngôn ngữ, tiếng Hán không nhất thiết đặt tính từ hay xác định từ trước danh từ theo công thức g̣ bó "adj+noun", ta biết các vị vua cổ của Tàu như Đế Ất, Đế Giáp..., cũng tương tự như Thần Nông, không phải Ất Đế, Giáp Đế. thứ 2: dân trung hoa có gốc mongoloid du mục thiệt, nhưng từ lâu đă chuyển sang canh tác trên vùng hoàng thổ, bản thân họ lại rất sợ các dân du mục phương Bắc và vừa sợ vừa khinh là dân "mọi rợ", vậy từ chỗ Ly sào, Toại Nhân-->Thần Nông có thể là ẩn dụ mô tả quá tŕnh phát triển của Hán Tộc đến chỗ định cư (không du cư) và canh tác kiển hạn canh, trồng ḿ là chủ yếu thay cho ta trông lúa là chủ yếu. Vậy hoàn toàn có cơ sở để họ cũng có 1 vị thần nông nghiệp. Một số nhà nghiên cứu cho rằng Phục Hi, Thần Nông là do người Hán vay mượn các vị thần của 1 tộc người Tây Nam nào đó, điều đó cũng có thể.

Ta có thể đồng ư rằng những "kí ức linh thiêng" nhất sẽ được bảo lưu trong trí nhớ dân gian, cộng đồng, tập thể, (dù dưới dạng huyền thoại pha hiều huyền bí). trong tâm thức người Việt ai cũng thừa nhận tích con Rồng cháu Tiên, Lạc Long - Âu Cơ, vua Hùng..., vùng xung quanh đền Hùng c̣n nhiều tập tục cổ, nhiều huyền thoại xung quanh các vị tiên tổ như vậy. Nhưng người dân gian trong tâm thức tập thể không c̣n nhắc nhở đến các vị như Lộc Tục, Đế Minh, Kinh dương Vương, trừ người đọc sử chữ Nho là các vị có Nho học (ngày nay mới có sách dịch ra quốc ngữ). Như vậy là kí ức tập thể không bảo lưu những kí ức như vậy (như Lộc Tục) ghi trong sử. Các nhà Nho học khi viết sử và thần phả theo nhăn quan Nho học của họ, cũng chỉ với thiện ư "sánh ngang" và sử dụng thêm nguồn các tài liệu người Hán chép về chúng ta. Nói chung các nhà viết sử đều là các Nho gia, bản thân họ đă quen thuộc với các bộ sử Tàu khi học Nho, và quen với lối viết, cách đánh giá nhân sinh đạo đức theo nhăn quan Nho giáo.

Trong nghiên cứu cổ sử sẽ áp dụng nhiều phương pháp, nhưng việc chứng minh các vị "anh hùng tiên tổ" như Kinh Dương Vương, Lộc Tục, Đế Minh... phải có thêm sự tham gia của khoa ngôn ngữ so sánh và khoa lịch sử ngôn ngữ, VD những chữ Hùng, Lạc, Âu Cơ... phải vốn là 1 từ cổ "phi Hán" sau đó được phiên âm hay dịch nghĩa mà viết ra chữ Hán, vậy phải chứng minh nguồn gốc "không phải Hán" của những từ này. Ngày nay người ta ngờ chữ "Hùng" có liên hệ chữ cổ "Krung", "Nương" như "nàng" "noọng", Lang như "chàng", chữ "Âu" và "Lạc" hiện chưa có ư kiến rơ ràng, chưa t́m ra tiếng Việt cổ tương đương, nhưng chấp nhận là từ người Trung Hoa ghi vào sách để gọi 2 tộc Việt là Âu Việt và Lạc Việt. Không rơ tên đích thực họ tự gọi tộc ḿnh là ǵ, nhưng đó cũng là cái tên người Hán gọi họ. Chữ Kinh có liên quan đến câu người Việt tự nhận ḿnh là "dân tộc Kinh" không, chỉ vào cận hiện đây mới có lối (Nôm) gọi ḿnh là "dân tộc Kinh" các sách chữ Nho xưa chỉ dùng chữ Việt. Chữ Kinh có thể chỉ là "vùng kinh ḱ" (tức ngụ ư người miền đồng bằng đông đúc" phân biệt với "người thượng" (theo cách gọi dân gian trước đây) để chỉ các dân tộc thiểu sô miền núi, v́ vậy "người Kinh" chưa chắc là "con cháu Kinh Dương Vương" (xem như Bùi Văn Nguyên, VN truyền thống sức sống trường tồn).

tóm lại theo pháp điển xưa, của các triều đại phong kiến Trung Hoa và Việt Nam, th́ đảm bảo quyền độc lập được thừa nhận của sử gia, c̣n thực tế th́... "nói zdậy mà hông phải zdậy". Vả lại có "bản lănh" th́ cũng bị ư thức hệ chi phối, "ăn cây nào rào cây ấy" nói như dân gian, c̣n theo Nho mà nói "là bề tôi, hưởng lộc vua" th́ phải phụng sự. Ông Nguyễn Du rất có t́nh cảm với nhân dân, chán cảnh nhân t́nh thời Lê mạt, cũng không hài ḷng ǵ với vua chúa, không hứng thú ǵ với Nguyễn Gia Long, nhưng Tây Sơn nổi dậy th́ ông cũng theo khởi nghĩa chống Tây Sơn, ông La Sơn Phu Tử cũng không muốn ra với Quang Trung, mời măi mới nể quá mà nhận chân ngồi "dịch sách Thánh Hiền", nghĩa là không làm chính trị, nhiều nhà nho th́ coi như "nằm vơng đọc sách" không theo ai cả. Nhà Lê đă suy mạt lắm, 1 triều khác lên thay là lẽ tất nhiên, nhưng cựu Nho đă hưởng lộc Lê triều bao đời vẫn một niềm "hoài Lê" dù cái tư cách ông vua Lê Chiêu Thống cuối cùng ấy đàng hoàng tới đâu ta đă rơ. Thế mà ông ta lưu vong có cả đám cựu thần sang theo, để người Tàu xem như bỉ ổi. Hoàng Lê Nhất Thống Chí không dấu giếm những hành động đớn hèn của ông Chiêu Thống này, cũng như những chiến thắng oanh liệt của Tây Sơn Nguyễn Huệ, vậy mà c̣n viết cả chữ "hoàng Lê", c̣n ca ngợi Lê Chiêu Thống và đám cựu thần theo Vua, cả họ Ngô Thời ấy đời đời ăn lộc bề tôi của Lê mà. Rồi việc nhà Nguyễn đối xử tệ với ông Nguyễn Văn Thành, ông Lê Văn Duyệt... đến nay vẫn c̣n nhiều điều khó tỏ tường, v́ sử ghi lại chỉ "bênh vua". Nói theo triết th́ sử là thuộc kiến trúc thượng tầng, tuyệt nhiên không thể có "độc lập tuyệt đối" về nguyên tắc.

Ai hoài nghi cứ nh́n t́nh h́nh xă hội đương thời gần đây th́ rơ, để tránh gọi thẳng. T́nh h́nh sẽ khá hơn với 1 nơi công nhận nguyên tắc democracy (nhưng cũng sẽ chịu chi phối ư thức hệ, mà phải đặt ư thức hệ trong tương quan của "hạ tầng", đó là nguyên tắc triết học căn bản không phủ nhận nổi), ngay cả nhà triết tâm như Hegel cũng công nhận sự "không độc lập toàn bộ" của ư thức thượng tầng. Tất nhiên thực tế lại cũng không thiếu những sử gia "nhân cách" "bản lĩnh". V́ thế ngày xưa, trong chuyên chế phong kiến, bên cạnh "chính sử" c̣n có "gia sử" (các nhà Nho viết về gia tộc và quê hương, tất nhiên cũng nằm trong bối cảnh sử chung của nước, nên cũng nhắc đến sử nước) và "dă sử" để bù thiếu cho chính sử. Đó là những người có kiến thức Nho học, họ viết các bộ sử với cách nh́n của họ, nếu họ là thành viên 1 gia tộc "quí hiển lâu đời" như họ Ngô Th́, họ viết với cách nh́n của gia đ́nh họ, nếu họ là nhà Nho không quan chức, sống gần gũi với dân gian, nhân dân, họ có điều kiện gắn cái nh́n của nhân dân đông đảo, v́ vị trí tự do họ có thể viết thoải mái hơn, các vị quan lại c̣n tại chức hay đă nghỉ, có điều kiện am hiểu "nội bộ triều đ́nh" như họ Ngô Th́ trên đây, họ có thể viết những sự kiện họ am hiểu nhưng thoải mái hơn các quan viết sử chính qui trong triều. Vấn đề khuyết danh có thể do tác giả cố t́nh giấu, v́ lí do chính trị, hoặc v́ lí do không ham hố "trước thư lập ngôn" (Đạo Đức Kinh là 1 bộ sách cực mỏng, vẻn vẹn mấy chục trang chữ quốc ngữ, độ vài ngàn chữ hán,nhưng cực thâm thúy, vậy mà không thấy tác giả và/hoặc các tác giả thèm kí tên), cũng có thể bị mất tên tác giả v́ nhiều nguyên nhân. Dă Sử tuy không có tính cách chính qui nhưng là sự bù đắp nhược điểm cho chính sử hết sức cần thiết, nhất là tác giả có điều kiện nắm sát thời sự và bí mật triều chính (v́ họ là "quí tộc" quan lại chẳng hạn) ví như nếu không có bộ Hoàng Lê Nhất Thống trên đây, ta sẽ rất khó h́nh dung hết thời ḱ Tây Sơn, tư cách hèn mạt yếu đớn của Chiêu Thống, sự trả thù thất đức của Gia Long... Tuy nhiên "dă sử" lại có những nhược điểm mà ai cũng biết. Ta thí dụ thời Viện EFEO (Viễn Đông Bác Cổ) Pháp chủ trương sưu tầm sách Hán Nôm trong dân gian (mua: "Pháp chơi rất đẹp"), nhiều nhà viết nên những bộ sách do chính họ mới sáng tác, họ bịa ra rất nhiều cái li ḱ hấp dẫn để "tiếp thị", "bán" cho EFEO (như cuốn Bách Việt Sử ǵ đó), nhưng họ về dùng các phương pháp chuyên ngành th́ biết là "sách bịa". Nên dă sử có khi rất hay, có khi rất tồi tệ, v́ nếu là sách bịa nó sẽ làm rắc rối, thêm mệt nhũng nhà nghiên cứu, thậm chí làm ngộ nhận vấn đề. Ưu điểm của nó là dân chủ và gần gũi với cách đánh giá dư luận nhân dân, hơn hẳn các nhà viết sử trong thâm cung. C̣n như An nam Chí Lược, tôi không rơ hiện nay đă được XB chưa, chứ trước đây nó chỉ là tài liệu nghiên cứu tham khảo, 1 bản dịch đánh máy, in roneo lưu trữ trong khoa Sử ĐHTH, bản gốc chữ Hán Viện Hán Nôm giữ, sách ấy có giá trị nhiều về phong tục, văn hóa, điển lệ hơn là sự kiện chính trị, cũng nên lưu ư như vậy. Sách Việt sử Lược lại có ư kiến vốn là Đại Việt Sử Lược, bị Hán "cúp" đi chữ "Đại" v́ họ không chấp nhận ta là "Đại Việt" bởi óc họ th́ chỉ Thoa là vĩ đại thôi. Cũng chưa rơ ngă ngũ thế nào. GS.Trần Quốc Vượng (khi đó rất trẻ)dịch lấy nguyên tên là "Việt Sử Lược", trước là tài liệu nội bộ Khoa Sử, nay đă XB.
P.S: Bách Việt là tên gọi chung các tộc "phi Hán phi Hoa" ở về mạn Nam s.Trường Giang, bao gồm nhiều tộc người, và không ngụ ư họ cùng chung một nguồn gốc, khái niệm "bách" là một thí dụ, Âu và Lạc Việt cũng nằm trong số ấy. Những truyền thuyết của ta không thấy sự tương đồng, thống nhất căn bản với truyện các tộc ấy, nhưng lại gần gũi đáng ngạc nhiên với những cư dân ở Đông Nam Á, cũng như về nhân chủng, ngôn ngữ, phong tục, truyền thuyết, vũ trụ quan, khảo cổ... Ngày nay người ta thích đặt VN trong tương quan bối cảnh Đông Nam Á. Tuy nhiên nói cực đoan Việt là VN ta không quan hệ ǵ với các tộc Bách Việt khác (như một số ít người) th́ không đúng, và không được đông đảo thừa nhận. Rơ ràng giao lưu văn hóa trong địa bàn rộng lớn này là có thật, cũng như gần gũi văn hóa, nhân chủng, cuộc kết hợp 2 tộc Âu và Lạc là một thí dụ, và không phải vô cớ các Nho gia khi trước công nhận tính cả thời Nam Việt Triệu Đà vào "triều đại chính thống" như cụ Nguyễn Trăi: "Từ Triệu Đinh Lí Trần...". Đà vốn gốc Bắc, nhưng ở lâu đất Việt, giả vờ quên phong tục phương Bắc, ngồi xổm mà tiếp sứ giả Trung Nguyên, tức gián tiếp khẳng định "Nam Việt" có phong tục "đất lề quê thói riêng" không theo phong tục Trung Hoa. Trống đồng t́m thấy rộng răi ở đây, minh chứng cho tính gần gũi của các tộc trong nhóm Bách Việt, nhưng những chiếc trống đẹp nhất, loại 1 Heger, th́ chỉ mới t́m thấy tại VN. Các nhà KH Trung Quốc cho rằng "ở đâu xuất phát th́ xấu, những nơi lan ra, "bắt chước" làm theo th́ cải tiến đẹp hơn", nghĩa là nguồn gốc kĩ thuật văn minh trống đồng ở các xứ bây giờ thuộc đất TQ. C̣n các nhà KH VN cũng như đa số các nhà KH TG th́ ngược lại, cho rằng "ở đâu là bản gốc th́ đẹp nhất, tinh xảo nhất, những tộc người học hỏi th́ do không nắm hết kĩ thuật nên sẽ làm xấu hơn", quan điểm này xem ra hữu lí, bởi không đơn giản cái nơi t́m ra những trống đồng đẹp nhất ây đồng thời cũng là nơi ngoan cường kiên quyết tự bảo vệ nhất. Âu cũng là thí dụ cho việc chi phối của "tư tưởng" đến nghiên cứu. Tóm lại ngày nay người ta đặt tương quan VN với các tộc ở phía Nam Đông Á, từ nam Trường Giang - Dương Tử hắt trở xuống, và với các tộc Đông Nam Á.


Giếng nhỏ mà cũng có ḱnh ngư

__________________
     Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Ḷng chàng ư thiếp, ai sầu hơi ai
Quay trở về đầu Xem flyingbear's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi flyingbear
 
leminhchi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 216
Msg 11 of 14: Đă gửi: 25 December 2004 lúc 9:15am | Đă lưu IP Trích dẫn leminhchi

Tôi chia sẻ với sự NGẬM NGÙI của bác ThienSu, cần đưa những tác phẩm vào hàng chính sử vào tủ sách trước, rồi mới đến những sách để tham khảo thêm như hai cuốn kể trên.
Các nhà nho, nhà sử học lổi lạc của nước ta như Lê Văn Hưu, Ngô Sĩ Liên, Phan Phu Tiên, Lê Quư Đôn, nhóm Ngô Gia Văn phái… cũng đă để lại cho dân tộc Việt những tác phẩm lịch sử có giá trị như "Đại Việt Sử kư" , "Đại Việt Sử kư toàn thư", Sử kư tục biên", “Đại Việt Thông Sử”, “Đại Việt Sử Kư Tiền Biên”,…
Người như Trần Ích Tắc; một thân vương đời Trần; theo giặc Nguyên mà bị tước quốc tính và phải đổi sang họ Lê. Sách “lịch sử” do ông ta viết làm sao mà khách quan, mà tôn trọng sự thật được. Con người ấy, hoàn cảnh ấy có viết sách “lịch sử” th́ cũng đầy lời lẽ bào chữa cho bản thân, chỉ trích nhà Trần, những người đă dám “tước quốc tính” của ông ta và ca ngợi Thiên triều.

Tôi cũng nhất trí với thienkhoitimvui: “Nhà viết sử tùy bản lĩnh mà có thể "độc lập" trước các thế lực”, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh và phẩm chất của kẻ sĩ:

"Phú quư bất năng dâm,
Bần tiện bất năng di,
Uy vũ bất năng khuất “

Flyingbear có viết:”Tôi nhớ trong sử sách có ghi, khi Thôi Tụ giết vua, …”
Thienkhoitimvui có sửa lại “Thôi Trữ, không phải Thôi Tụ”
Tích đó thế này:
"Tể tướng nước Tề là Thôi Trữ giết vua Tề Trang Công, rồi tới Quốc-sử quán xem quan Thái sử chép ra sao. Ông cầm thẻ tre lên, thấy chép :
" Năm...tháng ... ngày ..., Thôi Trữ giết vua ở..."
Thôi Trữ bắt Thái-sử Giản sửa lại, bằng không sẽ giết. Thái sử Giản cương quyết không chịu sửa. Thôi Trữ giết ông, rồi cử em ông là Trọng thay thế, với lời đọa : Phải chép lại, bằng không sẽ giết. Mấy hôm sau Thôi Trữ lại tới Quốc-sử quán, cầm thẻ tre lên xem, th́ vẫn như cũ. Ông ta rút kiếm giết Thái sử Trọng, cử người em thứ ba tên là Quư lên thay, với lời đe dọa :
- Phải chép lại, bằng không hăy nh́n gương hai anh nhà ngươi.
Thái sử Quư đáp:
- Bổn phận người viết sử là phải tôn trọng sự thật. Nếu tôi không chép đúng sự thật th́ người khác cũng chép, không thể che dấu được tội của Tướng Quốc, c̣n làm cho người đời chê cười . Bởi vậy tôi phải chép đúng sự thật, c̣n sự sống chết của tôi tùy vào Tướng quốc".

Lê Minh Chi
Quay trở về đầu Xem leminhchi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi leminhchi
 
thienkhoitimvui
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 November 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2445
Msg 12 of 14: Đă gửi: 25 December 2004 lúc 10:58am | Đă lưu IP Trích dẫn thienkhoitimvui

câu chuyện trên đây là minh chứng cho nguyên tắc "độc lập, bí mật của công việc ghi sử" bị xâm phạm thô bạo, Thôi Trữ đă vi phạm luật này.

ngày xưa, tuy quyền hành của vua là tối thượng, nhưng có 2 luật mà vua cũng phải tôn trọng:
- Không được đe dọa tính mệnh quan ngự sử (can gián sai lầm của vua, đàn hặc các quan trong triều, dù quan to cỡ nào), cho nên ông Phan Đ́nh Phùng dù có tính cương trực thẳng thắn nhưng vua cũng không hại được ông. Bởi nếu tính mệnh bị đe dọa th́ ai dám can gián?
- Không được nḥm ngó vào công việc của các sử quan "đang viết về ḿnh", v́ ngày xưa vua làm ǵ, đi đâu cũng có quan sử theo dơi ghi chép, có lẽ chỉ trừ khi vua "sinh hoạt" riêng tư thôi.
nhưng luật đề ra là vậy, thực tế như thí dụ trên đây đă rơ.
Cuốn An Nam Chí Lược có nhiều giá trị tham khảo phong tục, cũng như những trích dẫn rất có giá trị nghiên cứu tham khảo, trong thực tiễn nghiên cứu lâu nay cũng chỉ xem là tài liệu tham khảo, không ai khẳng định là "chính sử", nhưng nghiên cứu sử th́ không nhất thiết chính sử mới có giá trị, như cuốn Hoàng Lê Nhất Thống không phải chính sử, Việt Sử Tiêu Án cũng vậy, nếu ta xem chính sử nghĩa là bộ sử do cơ quan chính thống coi việc viết sử trong triều soạn thảo. Nói về sách th́ duyên ai nấy xem, không nên phân biệt.
Quay trở về đầu Xem thienkhoitimvui's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thienkhoitimvui
 
ThienSu
Hội Viên Đặc Biệt
Hội Viên Đặc Biệt
Biểu tượng

Đă tham gia: 03 December 2002
Nơi cư ngụ: France
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 3762
Msg 13 of 14: Đă gửi: 25 December 2004 lúc 7:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn ThienSu

Thiên Sứ tôi cảm ơn sự chia sẻ của anh Lê Minh Chi.
Nhân mùa Giáng sinh chân thành chúc anh một mùa giáng sinh an lành và một năm mới tốt đẹp.
Thiên Sứ
--------------------
Một đời gío có v́ ai
Xô nghiêng chiều tím ra ngoài hoàng hôn
Quay trở về đầu Xem ThienSu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThienSu
 
leminhchi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 216
Msg 14 of 14: Đă gửi: 25 December 2004 lúc 11:03pm | Đă lưu IP Trích dẫn leminhchi

Cám ơn bác ThienSu đă có lời chúc tốt lành nhân mùa giáng sinh và năm mới!
Trong mục Thái Ất - Đại Lục Nhâm - Kỳ Môn Độn Giáp, tôi có gửi lời chúc tới các bác ThiênSu, NguyenVu, QuangDuc
có nhiều niềm vui, an lành và hạnh phúc nhân nhân dịp Giáng Sinh và năm mới 2005!

Lê Minh Chi
Quay trở về đầu Xem leminhchi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi leminhchi
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ

Powered by Web Wiz Forums version 7.7a
Copyright ©2001-2003 Web Wiz Guide

Trang này đă được tạo ra trong 3.7500 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO