Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 194 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Vạch nối Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 1 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:20pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

HHN xin mạn phép đăng lại những " chuyện đời tự kể" - để lưu lại những khoảnh khắc cuộc đời của mỗi con người.

Hoa Hồng Nhỏ
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 2 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:22pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Lệnh thủ tiêu thành t́nh giải cứu

Ngày ấy tôi là một người lính của chế độ Sài G̣n. Cũng đen đỏ chút “phẩm hàm” và đứng đầu một đơn vị nho nhỏ.

Tháng ngày trên chiến tuyến với bom đạn, lửa khói chiến tranh, với tôi có thể nói là bao nhiêu chuyện đă đến nhưng có một chuyện tuy đă 34 năm rồi mà tôi vẫn nhớ như in.

Chuyện xảy ra ngày 18-11-1972 tại chiến trường Quế Sơn, Quảng Nam, bắt đầu từ 3g sáng. Sau một trận giáp chiến nổ súng đánh nhau dữ dội độ 30 phút, đơn vị tôi bắt sống được ba người cán binh Việt cộng. Chúng tôi áp dụng luật chiến trường: trói tay bịt mắt dẫn theo lộ tŕnh hành quân...

Trong quá tŕnh bắt giữ, cả đơn vị tôi đối xử với ba anh rất tử tế, cho ăn uống, hút thuốc đàng hoàng. Tôi nói với các anh ấy: “Không sao đâu, tôi không cho phép một ai xúc phạm các anh dù một lời nói, các anh hăy tin lời tôi...”.

Tôi trở lại chiếc vơng nằm nghỉ, cách họ không xa. Về chiều mùa đông nơi miền Trung tiết trời se lạnh, bầu trời đầy mây. Tôi kéo hơi thuốc, từ từ nhả khói. Tôi nh́n cả ba người, thấy những khuôn mặt tái nhợt nhưng đều toát lên vẻ hiền lành, chân chất.

Đến 14g, bỗng từ chiếc máy bộ đàm réo gọi đích danh tôi nhận lệnh. Tôi nhận một cái “ác lệnh”, đại khái nội dung phải... đem bắn hết ba người này. Tôi hỏi lại: “Tại sao không cho họ được hưởng chế độ tù binh mà phải giết người ta?”. Đầu dây bên kia trả lời lạnh lùng: “Lệnh cứ thi hành. Thời điểm không tiếp nhận tù binh”.

Tôi bàng hoàng và bỗng thấy sợ hăi, bước đi muốn ngả nghiêng. Rồi cố giữ b́nh tĩnh, tôi suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ đến cảnh máu chảy, những đôi mắt trừng trừng, thây người gục ngă, tôi nghe lạnh toát cả người... Làm sao có thể xả súng vào ba con người mặt mày hiền lành đang ngồi gục đầu xuống kia... Không, không thể bắn giết họ. Nhưng phải làm sao đây? Thoáng cái tôi nghĩ đến chuyện phải thả họ thôi. Tôi lên kế hoạch trong đầu mà người cứ run khống.

Thật ra chẳng kế hoạch ǵ, tôi chỉ làm lấy được. Tôi gọi người phó của tôi đến, phổ biến qua loa, đại khái “tôi vừa nhận được lệnh... giờ tôi trực tiếp thi hành”. Tôi bắt đầu hành động. Trước hết tôi tỏ thái độ rất hung hăng: tôi vớ khẩu súng trường đạn dược đầy đủ, đi thẳng đến chỗ ba người, đanh giọng: “Mấy ông đứng dậy”, rồi xua tay phía trước bảo đi. Tôi dẫn họ đi về phía xóm nhà xơ xác nơi b́a rừng dân đi tản cư gần hết. Cả ba bước đi lảo đảo. Thấy họ hoảng sợ, tôi khẽ nói “đừng sợ, đi nhanh lên đến khu làng rậm rạp kia hẵng hay”.

Tôi đem họ đến khu vườn có nhiều cây cối, có một cái nhà tranh nhỏ. Bỗng từ trong nhà một người phụ nữ chạy ra sụp xuống lạy van xin tôi đừng giết ba người (sau này tôi biết đó là chị Phương, người dân bám trụ, cơ sở của cách mạng). Tôi tỏ ra lạnh lùng bảo chị lấy cho tôi chiếc chiếu.

Ra sau nhà chị, tôi bảo họ nằm xuống, rồi kéo chiếc chiếu phủ lên. Tôi nói ngắn gọn với các anh: “T́nh người với nhau tôi phải cứu các anh. Các anh cứ nằm đây, tối t́m cách thoát thân”. Nói rồi tôi giương súng bắn vu vơ mấy loạt. Quay lại, tôi gọi khẽ người phụ nữ bảo chị liệu lúc ra mở trói cho họ... Xong đâu đấy tôi cố trấn tĩnh trở về đơn vị và lên máy báo cáo với thượng cấp là đă thi hành xong nhiệm vụ. Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhơm...

Rồi chiến tranh cũng đi qua. Thật may mắn sau đó mấy năm, bốn người chúng tôi lại gặp lại nhau. Lần gặp này có khác: gặp nhau trong niềm hân hoan vui sướng. Đó là vào năm 1976, lúc tôi đang học tập cải tạo ở tổng trại 5D Kỳ Sơn, Quảng Nam.

Một hôm ở hội trường của trại có ba người lạ và hai cán bộ cải giáo ngồi chờ tôi lao động về. Một cán bộ dẫn tôi đến hội trường. Lúc đầu tôi cũng chưa biết là chuyện ǵ, không biết ai t́m ḿnh. Người cán bộ vừa báo cáo: “Đây là Trần Đ́nh Ninh”, thế là cả ba người lạ lao tới ôm chầm lấy tôi.

Thật sự giây phút ấy tôi vẫn chưa hiểu ǵ. Một cán bộ nói: “Tôi đề nghị mọi người ngồi b́nh tĩnh” rồi quay qua tôi nói tiếp: “Anh Ninh, đây là khách của anh. Tôi thay mặt BCH trại cho phép anh được tự do tiếp khách, xong anh đến văn pḥng BCH sẽ có cuộc làm việc với anh”. Bấy giờ tôi mới biết th́ ra là ba anh cán binh Việt cộng năm nào…

Thế là bốn người chúng tôi tha hồ nói chuyện...

Tôi nào có biết sau ngày giải phóng, ba anh (anh Thống, anh Mùi là cán bộ của Tỉnh ủy Quảng Đà, anh Quán - bộ đội miền Bắc) đă bỏ nhiều ngày tháng lặn lội đi t́m tôi. Các anh lần t́m ra những nơi tôi từng đóng quân để ḍ hỏi.

Nhưng ở đâu các anh cũng nghe nói một ư là: biết tôi trước lúc giải phóng, sau giải phóng th́ bặt tin. May đâu cuối cùng các anh hỏi trúng một người trước kia cũng là lính cùng đơn vị tôi, người này mách “ông Ninh này mấy năm trước kết nghĩa làm em nuôi ông Huỳnh Văn Năm ở Hội An”. Thế là các anh đi Hội An t́m được ông Năm và biết nơi cải tạo của tôi...

Để đến trại cải tạo, các anh đă phải đi bộ một đoạn đường đèo núi hơn 10km. Các anh đă đùm túm khiêng, xách rất nhiều thứ cho tôi, nào đồ ăn thức uống, nào thuốc men. Đặc biệt các anh cho tôi một chiếc áo ấm mà tôi rất quí và măi đến giờ vẫn c̣n giữ.

Sau buổi gặp gỡ đó, các anh làm thủ tục bảo lănh cho tôi. Ba hôm sau tôi nhận được giấy ra trại. Trong ba ngày chờ làm giấy tôi được ăn ở chung với cán bộ. Tôi c̣n bị các cán bộ “kiểm điểm” là thời gian cải tạo “thiếu thành khẩn” v́ “chuyện như vậy mà không khai báo”.

Khi tôi về sống ở Quảng Ngăi quê tôi, mặc dù công tác xa nhưng thỉnh thoảng các anh vẫn đến thăm. Đặc biệt anh Mùi, sau về công tác ở Quảng Nam, ngày giỗ ngày tết đều lôi cho được tôi ra với gia đ́nh anh. Có lần đám cưới con anh (cháu sinh sau giải phóng) khi lên sân khấu làm lễ, anh mời tôi lên giới thiệu... “không có anh Ninh này th́...”, tôi xúc động không cầm được nước mắt…

TRẦN Đ̀NH NINH (P.11, B́nh Thạnh, TP.HCM
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 3 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:23pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Ân sư

Tôi ngộ ra rằng khi cái chân thật không c̣n là chân thật nữa th́ ḿnh mới t́m thấy cái chân thật trong cuộc đời.

Sáng chủ nhật là buổi thuyết pháp của sư tại thiền viện Vạn Hạnh (TP.HCM). Cuối buổi giảng, tôi chập chững trên đôi chân giả vừa mới gắn xong đến đảnh lễ sư với nét mặt u sầu thảm năo:

- Sư ơi, đôi chân của con đă mất rồi, kể từ bây giờ suốt đời con phải đi bằng hai chân giả.

Với những giọt nước mắt chực trào ra, những tưởng sư sẽ xoa đầu tôi, an ủi, vỗ về: “Thôi, con đừng buồn nữa, cuộc đời là vô thường mà!”. Nhưng không, với nụ cười tràn đầy t́nh thương nở trên môi, sư nh́n tôi rồi nhẹ nhàng nói:

- Ồ, con chỉ có hai chân giả thôi sao? Con nh́n xem toàn thân sư đều là giả đó thôi!

Ngay lập tức, tôi bừng tỉnh. Như một ánh chớp lóe lên, lời kinh Bát Nhă mà tôi đă tụng hàng trăm lần bỗng trở nên sống động lạ lùng: “... Xá Lợi tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh, bất diệt...”. Phải rồi, chỉ tại tôi mắc kẹt vào cái “tướng” của ḿnh nên mới “ôm sầu thiên thu” như vậy! Cú “giải huyệt” tuyệt chiêu của bậc chân sư đă chỉ ra cho tôi lối thoát hiểm, cất đi cái gánh nặng ngàn cân đang đè nặng trong ḷng tôi.

Kể từ lúc đó, đôi chân giả nặng 3kg bỗng trở nên nhẹ tênh. Và tôi đă cất bước ḥa nhập vào cuộc sống mà có lúc tôi ngỡ ḿnh đă bị gạt ra ngoài lề. Từ đó, nhiều lúc tôi đă quên khuấy đi mất là ḿnh đang sử dụng chân giả. Có lần tôi cứ vô tư sải bước cùng bạn bè trên bờ sông lộng gió.

Măi đến lúc tôi ngồi xuống tháo chân giả ra cho nó “xả hơi” th́ mấy đứa bạn mới giật ḿnh: “Trời ơi, năy giờ tụi tao quên mất, cứ nghĩ mày cũng b́nh thường như tụi tao!”. Thế mới biết, cái gánh nặng thật sự không nằm ở những thứ vật chất hữu h́nh. Khi ḿnh đă xua tan đi đám mây u ám trong ḷng rồi th́ biết bao điều kỳ diệu sẽ đến.

Trong một đêm liên hoan văn nghệ với những người bạn khuyết tật, điều kỳ diệu đă xảy ra. Khi giai điệu của một bản tango trỗi lên, đôi chân tôi dường như không chịu ngồi yên nữa. Các bạn đồng môn trong khoa ngoại ngữ Trường ĐH Sư phạm ai cũng biết cái chứng “ghiền” khiêu vũ của tôi, vậy mà bây giờ... Tôi đánh liều đứng lên, ra dấu cho một bạn vũ công ở Trường khiếm thính Hi Vọng I cùng tôi bước ra sàn.

Chỉ lọng cọng một chút để bắt nhịp, rồi th́... chúng tôi lướt đi trong điệu tango nhịp nhàng và tiếng reo ḥ cổ vũ của mọi người. Anh bạn nhảy của tôi không hề nghe được một nốt nhạc nào cả - không sao, tôi là người giữ nhịp cho bạn ấy. C̣n tôi, đôi chân loạng choạng, nghiêng ngả - cũng chẳng sao, cánh tay vững chắc của bạn ấy giữ thăng bằng cho tôi.

Cứ thế, chúng tôi ḥa vào điệu nhạc với những bước nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển. Trọng lượng 3kg của đôi chân giả bỗng trở thành con số 0. Tôi không khiêu vũ bằng đôi chân nữa mà cả tâm hồn đang bay bổng, vượt ra khỏi cái thân xác hữu h́nh này. Thế rồi khán pḥng trở nên sôi động hẳn lên bởi sự xuất hiện của nhiều gương mặt nữa.

Anh chàng chủ tịch Hội Thanh niên khuyết tật Huỳnh Công Sơn lắc lư nhịp nhàng với màn “khiêu vũ trên xe lăn”, thỉnh thoảng c̣n biểu diễn một cú “te” điệu nghệ bằng hai bánh sau nữa chứ! Tất cả chúng tôi - với khiếm khuyết trên thân thể ḿnh - đều ḥa vào điệu nhạc. Gương mặt người nào cũng sáng bừng niềm hân hoan trong tiếng cười vui rộn ră.

Tôi ngộ ra rằng khi cái chân thật không c̣n là chân thật nữa th́ ḿnh mới t́m thấy cái chân thật trong cuộc đời. Bất giác, tôi thầm gọi: “Sư ơi...”.

NGUYỄN HƯỚNG DƯƠNG
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 4 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:25pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Người mẹ và 15 tấm ảnh

Gia đ́nh tôi trước là một gia đ́nh trung lưu. Bố tôi là nhân viên cao cấp của một hăng dầu lớn của Mỹ. Mẹ tôi là công chức thuộc Sở Pháp chế - Bộ Giáo dục của chính quyền cũ. Vậy mà chỉ năm năm sau giải phóng, với 11 miệng ăn đồng thời ông bà nội tôi, rồi hai bà cô lần lượt bệnh nặng, gia đ́nh tôi đă rơi vào cảnh khó khăn cùng cực...

Trong khi đó h́nh ảnh thùng hàng từ nước ngoài của những người con của bác hàng xóm mỗi tháng gửi về, được đổi thành gạo, thành xe, thành những bữa cơm no đủ thừa mứa... lúc nào cũng ám ảnh, thôi thúc tôi.

Bấy giờ tôi có một đứa bạn thân nhà rất giàu có. Mẹ nó rất thương và nhận tôi làm con nuôi. Bà định lo cho hai đứa tôi vượt biên. Lúc đầu tôi từ chối v́ tuy khổ cực nhưng gia đ́nh tôi rất gắn bó, quây quần, quấn quít nhau. Nhưng sau th́...

Chuyến đi đó đến giờ vẫn là một ám ảnh trong kư ức tôi. Sau hai ngày chui nhủi trong ngôi nhà rách nát, hoang phế ở rất sâu trong một cánh rừng ngập mặn ở Rạch Giá, chúng tôi mới được người dẫn đường đưa xuống một chiếc xuồng con. Chiếc xuồng tơi tả nhưng đă chất hơn 15 người. ̀ ạch, tṛng trành măi rồi đùng một cái đường dây động, không biết tin báo từ đâu mà cả xuồng nhốn nháo và cuối cùng cả hai chục người nhào xuống nước bơi lấy bơi để, mạnh ai nấy chạy. Tôi và cô bạn lạc nhau. Vừa lạnh, vừa sợ, tôi không biết chạy đi đâu, thế là chịu trận ngồi trong mấy bụi ô rô đến mờ sáng.

Đến lúc tôi sắp ngất đi v́ quá lạnh th́ có bàn tay ai đó kéo tôi lên một chiếc xuồng và đưa đến một cái cḥi. Ở đó, tôi được đắp chiếu ủ ấm và ngủ mê mệt. Đến lúc tỉnh dậy th́ trời sụp tối. Đang ngơ ngác không biết ḿnh ở đâu th́ một bà lăo từ ngoài đi vào đưa cho tôi tô cơm đầy ụ, trên có mấy miếng tàu hũ và ít giá xào. Cha mẹ ơi, h́nh như đă lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa cơm không độn ngon và thỏa thích như thế.

Suốt trong lúc tôi ăn, bà cụ vẫn chẳng nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi dựa bậu cửa dưới đất, vấn thuốc hút hết điếu này đến điếu khác. Ăn hết tô cơm, uống một hơi hết ca nước đầy, tôi mới tỉnh trí ḍm xung quanh nhà và giật bắn người khi nh́n lên bàn thờ trong góc nhà. Bên trên bàn thờ là h́nh Bác Hồ cạnh lá cờ đỏ sao vàng, bên dưới là 15 tấm ảnh nhỏ lít nhít.

Tôi sợ hăi thầm nhủ: “Chết cha, lạc vô gia đ́nh cách mạng rồi! Bà cụ cho ḿnh ăn bữa cơm cuối trước khi đi tù đây mà...". Thế là một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc suốt sống lưng. Tôi đang bối rối tính đường trốn th́ bà cụ lên tiếng, giọng trầm đục: “Bây no chưa? Có bộ đồ dưới ván, đi tắm đi, nước bà dộng đầy lu rồi”. Thấy tôi c̣n ngần ngừ chưa đi, bà hỏi tiếp: “Bây đi vượt biên phải hông? Trời ơi, c̣n chút xíu mà bỏ cha mẹ đi làm chi con? Mà cha mẹ bây cũng kỳ, quê kiểng ḿnh không ở, cho con đi làm chi”. Nghe bà hỏi đến đó, tôi đă nghĩ: ḿnh đâu c̣n ǵ để mất, bất quá th́ cũng đi tù...

Thế là tôi ấm ức tuôn ra hàng tràng những “bất măn chế độ”, rồi kể luôn lư do v́ sao tôi phải đi vượt biên. Bà cụ vẫn tỉnh bơ ngồi nghe, đến lúc tôi ngưng lại th́ bà dụi thuốc, gọi tôi đến gần. Xoa tóc tôi, bà chỉ tay lên bàn thờ, chỗ có 15 tấm ảnh nhỏ, với giọng rất nhẹ, nghe rất lạ, bà nói: “Đó là chồng, con, ba người em của chồng và một người em của bà đă chết trong những trận chống càn với Mỹ...”.

Bà nói giọng rất tỉnh nhưng nói đến đâu là tôi lạnh toát người đến đó: “15 kiểu chết con à. Có lần chết ba người một lúc. Bà khóc riết rồi cũng không c̣n nước mắt mà khóc. Chiếu lấy ra đắp chôn đến độ cũng chẳng c̣n chiếc nào. Vậy mà bây giờ bà cũng đâu có sướng hơn hồi đó bao nhiêu. Chỉ sướng có một cái là đêm nằm không c̣n giật ḿnh sợ pháo bắn bậy, hỏa châu thả bạ cháy nhà, chết người nữa thôi. Tụi cán bộ xă cứ đ̣i cất nhà trên lộ, đưa bà ra đó ở. Nhưng bà không chịu, bà nói chỉ cần tụi bây lo cho bà con sống đúng như tụi bây hứa: độc lập rồi phơi cái nong giữa trời mà ngủ, no cái bụng, ấm cái áo là má ưng rồi...

Ai mà không qua cảnh khổ con à, nhưng bây bỏ đi như vầy ba má bây cũng cầm bằng mất một đứa con - mà mất cũng giống như bà - chờ đợi phập phồng mà mất. Nếu bây hỏi ư chắc ông bà già bây không cho bây đi đâu. Không có ai đẩy con ḿnh vô chỗ chết để có đồng tiền, con à. Có chắc bây nuôi má hông hay là bây nuôi cá... Thôi bây vô tắm đi rồi đi ngủ. Mai hồi rồi bà t́m cách đưa bây ra lộ về trển...”.

Ba ngày sau tôi về đến nhà. Bố mẹ, ông bà, các anh chị nh́n thấy tôi ai nấy đều khóc. Tôi được bà cụ cho một ít gạo, đậu để - như bà nói: "Cho bây lận lưng t́m đường về nhà”. Trong túi nóp đựng gạo tôi c̣n thấy bà nhét một cái khăn nhỏ, mở ra tôi thấy có 5 đồng mới tinh, chắc bà để dành lâu lắm rồi... Bố mẹ tôi sau đó cứ trách măi chuyện tôi không hỏi tên bà cụ, không ghi lại địa chỉ để ông bà t́m xuống tận nơi cảm ơn.

Cô bạn tôi cũng được một người tốt bụng ở vùng ấy giúp về nhà, rồi sau cũng ra đi.

C̣n tôi, tôi ở lại.

Trong suốt chiều dài chạy nhảy hơn 25 năm qua, dù không một lần trở lại, không một lần tôi nói cho bất kỳ ai về chuyến đi vượt biên ám ảnh đó, nhưng cứ mỗi lần nản ḷng và bức bối một điều ǵ đó làm tôi muốn rũ bỏ tất cả, th́ h́nh ảnh bà cụ nơi làng quê ấy, cái cḥi sát mép sông có bàn thờ 15 liệt sĩ ấy, những bát cơm, túi gạo đậu và tờ giấy bạc 5 đồng của bà lại hiện lên trong tôi, và ḷng tôi lại lắng xuống, b́nh yên lạ thường...

MINH LÂM (G̣ Vấp, TP.HCM
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 5 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:27pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Cảm ơn “chiến hữu” của ba...

20 năm trời, ba tôi đă nó "thồ" năm chị em tôi đến giảng đường đại học. Ừ, nếu có gia huy của gia đ́nh, có lẽ gia huy của gia đ́nh tôi sẽ là h́nh ảnh cách điệu một chiếc xe đạp thồ - “chiến hữu” thân thiết của ba.

Sau năm 1975, cả gia đ́nh tôi từ Pleiku trở về quê mẹ Quảng Ngăi. Đó là những năm tháng cực kỳ khó khăn. Ruộng đă vào hợp tác. Đi làm công điểm th́ nhiều nhưng cuối vụ lúa được chia rất ít.

Mẹ chưa quen ruộng đồng, làm theo với người ta sức yếu nên thường đau ốm luôn. Ba từ nhỏ đi học, rồi làm công chức nên cũng không biết ruộng mạ là ǵ. Nhà có cả thảy tám miệng ăn. Bữa đói, bữa no. Những đêm mùa đông lạnh rét dài, cái đói giày ṿ không ngủ được. Để chống đói, chị tôi “sáng kiến” món “nem rau muống”: một cái bánh tráng sống nhúng nước rồi cắt làm bốn, gói được bốn cái “nem rau muống”, chấm với mắm cái. Nh́n chị em tôi xúm xít quanh rổ rau muống, ba tôi im lặng, mắt nh́n nơi khác...

Một hôm, ba tôi nói với mẹ: “Chắc là anh phải kiếm một nghề ǵ đó làm thêm”. Nói là làm, dồn chút vốn liếng c̣n lại, vay mượn thêm một ít, ba tôi sắm chiếc xe đạp thồ. Ngày đầu lạ nước lạ cái chưa quen khách hàng, bến băi, ba đạp xe đi lơ ngơ suốt ngày vẫn không có khách. Không nản ḷng, hôm sau, rồi hôm sau nữa, từ sáng sớm ba lại dắt xe ra đường đến tối mịt mới về nhà. Từ ấy, ba làm nghề đạp xe thồ.

Thỉnh thoảng chị em tôi đi học vẫn thường thấy ba g̣ lưng đạp xe trên đường, tấm áo ba mặc loang đầy mồ hôi bạc trắng. Có khi ba tôi chở khách, có khi chở mắm, chở heo hoặc chở cá từ biển Đức Lợi lên chợ Trạm, Sông Vệ. Những năm tháng ấy tuyến đường từ Đức Lợi lên chợ Trạm, Sông Vệ rất xấu. Mùa đông mưa dầm đường đầy bùn lầy, ổ gà, ổ voi. Ba và chiếc xe thồ lấm lem như trâu cui. Mà đâu chỉ có lên chợ Trạm, Sông Vệ, ba c̣n chở khách đi chợ Chùa, lên tận những vùng heo hút Ba Tơ, Trà Bồng, Minh Long... Suốt 20 năm dường như ba tôi chưa nghỉ một ngày nào.

Chị đầu tôi vào Đại học Sư phạm Qui Nhơn, ba tôi tất tả trên đường. Chị kế tôi vào Đại học Sư phạm ngoại ngữ Đà Nẵng, ba tôi càng vất vả hơn. Rồi tôi và em tôi vào Đại học Tổng hợp Huế, ba tôi đă qua thời trai trẻ, người có yếu đi nhưng vẫn ngày ngày miệt mài đạp xe. Tiền ăn học không gửi được đủ tháng cho mấy chị em, ba gửi gối đầu từng nửa tháng một. Tôi ra Bưu điện Huế nhận tiền mà nhớ xé ruột gương mặt gầy g̣ cháy nắng của ba.

Do đạp xe nặng nhọc, hai bàn chân ba bị sừng hóa, các đầu ngón biến thành h́nh tam giác. Ba thường lặng lẽ lấy nước muối để ngâm đôi bàn chân nứt nẻ ấy. Mỗi bận hè về thăm nhà, ra lại trường, ba lại cặm cụi chở chị em tôi ra bến xe. Xe chạy xa rồi vẫn c̣n thấy dáng ba đứng nhàu úa thầm lặng bên chiếc xe đạp thồ. Không hiểu ba tôi lấy đâu ra sức lực để đạp xe ṛng ră suốt 20 năm trời như vậy. Có những ngày đau ốm, cảm hàn chỉ ăn được cháo mà ba vẫn đạp xe, bởi tháng nào tiền ăn học của chị em tôi cũng tới liền liền.

Khi em út tôi vào Đại học Thủy sản Nha Trang, năm ấy ba tôi đă gần 60, sức yếu đi nhiều. Ba nói em tôi ra trường sẽ treo xe giải nghệ. Ngày ba c̣n trẻ khỏe mạnh, mối đi xe của ba rất nhiều. Đoạn sau này ba già yếu, người đi ít hơn. Ba cũng không chở hàng nặng được nữa, nhưng cũng không nghỉ một ngày nào, chắt chiu gửi tiền nuôi em tôi ăn học.

Rồi em tôi ra trường, có việc làm, ba quyết định giải nghệ. Buổi sáng sớm ông dắt chiếc xe thồ ra ngoài Sông Vệ, chăm chút rửa thật sạch. Có người muốn mua lại chiếc xe, ông chỉ lắc đầu cười. Ba thương chiếc xe - vật vô tri ấy bằng một t́nh cảm đặc biệt. Ba thường gọi vui nó là “chiến hữu” của ba. Treo chiếc xe lên xà nhà, ba buồn mấy tháng trời.

Năm rồi tôi về thăm nhà, ba khoe “gia đ́nh ḿnh vừa được công nhận là gia đ́nh hiếu học tiêu biểu”. Tôi cầm tấm bằng lớn bằng b́a cuốn vở học sinh ba đưa mà thấy ḷng nặng trĩu. Nh́n lên xà nhà, “chiến hữu” của ba vẫn c̣n đó với những chiếc căm đă gỉ rét, ghiđông sạm đen, mạng nhện giăng đầy khung xe. Ba cười bảo “chiếc xe bây giờ nó cũng già nua lụm cụm như ba”. 20 năm trời, ba tôi đă dùng nó để “thồ” năm chị em tôi đến giảng đường đại học. Ừ, nếu có gia huy của gia đ́nh, có lẽ gia huy của gia đ́nh tôi sẽ là h́nh ảnh cách điệu một chiếc xe đạp thồ - “chiến hữu” thân thiết của ba.

Nói vui vậy mà ḷng rưng rưng. 20 năm, 50 cây số trung b́nh một ngày, vị chi là 4 vạn cây số mà ba đă đi. Viết những ḍng này, cho con thay mặt năm chị em cảm ơn ba 20 năm trời nhọc nhằn v́ chị em con. Và xin cảm ơn “chiến hữu” của ba.

NGUYỄN XUÂN HOÀNG (Đài PT-TH Thừa Thiên - Huế)
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 6 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:29pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Con sẽ sống, mẹ ơi!

Sinh ra, con đă mang trong người chứng bệnh hiểm nghèo. Khi cầm kết quả chẩn đoán của bác sĩ với hội chứng “xương thủy tinh”, tí nữa mẹ đă ngất xỉu.

Cuối cùng th́ mẹ cũng vực dậy với niềm tin rằng sẽ chiến thắng được căn bệnh không có thuốc chữa của con... Con vẫn nhớ như in những ngày sau khi tháo bột và con bắt đầu đứng trước những thử thách khi tập vật lư trị liệu. Ba đă lặn lội đi t́m mua những cây tre thật chắc mà lại phải vừa tầm tay nắm của con để con tập đi. Sau những bước đi đầu tiên con đă khóc thét lên: “Đau quá, con không đi nữa!”, và mẹ đă nói những lời như cầu xin: “Mẹ xin con, con thương mẹ th́ con phải cố, cố cho mẹ c̣n có nơi nương tựa nữa chứ con! Đừng phụ ḷng mẹ!...”. Và con lại cắn răng tập từng bước đi...

Mẹ đă v́ con mà hết bán nhà này rồi lại t́m mua nhà khác. Cũng phải cả chục lần dời nhà rồi mẹ nhỉ. Mỗi lần dời, nhà ḿnh lại nhỏ hơn, xa hơn... Và cũng v́ thế mà ba đă mất việc làm cả chục bận, c̣n em con cũng không biết bao lần phải chuyển học. Vậy mà mẹ vẫn lạc quan, không hề buồn giận ǵ con. Lần sau cùng dời nhà về tận vùng băi rác Đông Thạnh (Hóc Môn, TP.HCM), mẹ c̣n bảo: “Băi rác nay đă hóa thành công viên cây xanh rồi đấy con ạ. Chiều, hai mẹ con ḿnh lại ra đó dạo chơi, tập thể dục...”. Những lúc ấy sao con thấy nụ cười của mẹ đẹp và hiền dịu biết bao.

Con chưa hiểu hết được cuộc chiến đấu dữ dội của mẹ để cho con được ḥa nhập cuộc sống, được đi học, được vui chơi với mọi người. Với một đứa trẻ mang căn bệnh như con th́ giữ được mạng sống đă là khó, vậy mà mẹ vẫn tin là con c̣n làm nên được nhiều điều tốt đẹp nữa, dẫu có lúc niềm tin của mẹ đă bị ông trời “phá đám”. Như năm trước, chỉ c̣n ba tháng nữa là con thi tốt nghiệp cấp II, vậy mà chỉ sau một cú sượt chân, tất cả đă hóa thành ác mộng: xương đùi con vỡ vụn và bác sĩ đă lạnh lùng tuyên bố: “Kiểu này th́ chỉ bó cho liền chứ không c̣n cơ may đi lại nữa đâu!...”.

Sau lần găy xương thứ 24 ấy, tất nhiên con đă không c̣n đi lại được nữa. Những sinh hoạt cá nhân của con phải nhờ hết ba rồi đến mẹ, làm con cứ có cảm giác như không c̣n là ḿnh nữa. Rồi thấy những ánh mắt ṭ ṃ của các bạn nhỏ cứ ḍm ngó con ngồi thu lu trong nhà, con tức chịu không được! Biết vậy, mẹ đă bán đi đôi bông tai chỉ để tổ chức một bữa họp mặt cho con với đám trẻ con trong xóm, và mẹ cũng ḥ hét ca hát y như chúng. Con đă rất ngạc nhiên và rơi nước mắt v́ điều này.

Mẹ vẫn ước nguyện cho con được ḥa nhập xă hội và mẹ đă âm thầm để dành tiền mua cho con một chiếc xe lăn. Hôm mang xe về mẹ đă nh́n ngắm nó với một niềm hoan hỉ vô cùng. H́nh như những điều mẹ làm cho con đều chưa đủ, mà có lẽ không bao giờ đủ: mẹ c̣n muốn con biết cả thế giới này. Để làm được điều đó, mẹ lại quyết chí (luôn luôn là như thế) sắm cho con một dàn vi tính, nối mạng (thật sự con đă kêu trời khi mẹ quyết định như thế, v́ con biết nhà ḿnh chẳng c̣n ǵ). Dàn máy cả chục triệu đồng mà nhà ḿnh th́ c̣n quá nhiều thứ phải lo. Ấy vậy nhưng mẹ không dừng lại, mẹ đă chọn giải pháp mua trả góp. Cứ ngày ngày mẹ dọn một cái quán nhỏ bán lặt vặt trước nhà và đến cuối ngày mẹ lại bỏ những đồng keng vào một ống tiền h́nh Đôrêmon. Cứ mỗi lần như thế mẹ lại nh́n con tủm tỉm cười. Đến cuối tuần mẹ lại khui con Đôrêmon để lấy tiền trả góp...

Cuối cùng th́ con cũng đă được 16 tuổi (nhưng chỉ cao 1,1m!). Cuộc sống nhà ḿnh cũng tạm ổn định và con th́ đă an phận là một người tật nguyền, với căn bệnh coi như vô phương cứu chữa. Nhưng mẹ th́ vẫn nung nấu một ư chí sắt đá rằng chỉ cần có thứ thuốc chữa được bệnh của con th́ dù có phải đốt cháy cả thế gian này (như lời mẹ nói) mẹ cũng sẽ kiếm t́m...

Có lẽ niềm tin của mẹ cuối cùng rồi cũng được đền đáp. Trong một lần lướt web, con đă t́nh cờ phát hiện một loại biệt dược có thể giúp t́nh trạng bệnh của con khá hơn. Tin này làm “chấn động” cả nhà ḿnh, giống như t́m thấy ánh sáng cuối đường hầm. Cả nhà tưng bừng hẳn lên. Nhưng... chưa kịp mừng vui th́ nhà ḿnh lại đối mặt với thách thức: một hộp với hai lọ thuốc giá tới 3,7 triệu đồng và một đợt điều trị trong năm lên tới hàng chục triệu... Dẫu vậy ba mẹ vẫn không nản chí, ba mẹ đă tính toán, tạm thời đem chủ quyền nhà đi thế chấp để vay được 20 triệu đồng...

Con thật sự rất lo lắng về khoản chi phí điều trị tiếp theo và số nợ của gia đ́nh nữa, nhưng mẹ đă truyền cho con một niềm tin rằng con sẽ sống, sống để trả ơn ba mẹ, ḥa nhập cộng đồng và để cảm ơn cuộc đời v́ cuộc đời đă cho gia đ́nh ḿnh niềm tin, nghị lực lạ kỳ...

ĐỖ MINH HỘI
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 7 of 7: Đă gửi: 04 December 2006 lúc 7:32pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Đêm pháo hoa

Năm 1980, cưới nhau xong, chồng tôi vào TP.HCM học lớp bồi dưỡng nghiệp vụ, tôi ở lại Hà Nội theo học một lớp khác. Hai tháng sau, tôi có dấu hiệu nghén và đau bụng bất thường kèm ra huyết. Tôi đi khám thai và nhận được kết quả là thai trứng. Sau khi nạo thai, tôi bị biến chứng thành ung thư nhau.

Quá đỗi bàng hoàng, tôi chợt nhận ra t́nh cảnh bi đát của ḿnh: có thể chết bất cứ lúc nào hoặc nếu bị cắt bỏ tử cung th́ không thể có con...

Ngay sau đó, tôi nhập viện và bắt đầu cuộc chạy đua nước rút với tử thần để giành quyền sống, quyền được làm mẹ. Hằng ngày, tôi được chích thuốc và được theo dơi rất chặt. Loại thuốc chống ung thư độc bảng A làm mái tóc dày của tôi rụng như trút, người mập ù v́ bị giữ nước, miệng lở thành những lỗ to như hạt bắp rất đau. Điều trị được vài ngày tôi lại giảm bạch cầu, bác sĩ phải chỉ định chọc tủy sống để xem khả năng phản ứng thuốc của tôi ra sao.

Nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau tinh thần bởi tôi hiểu rằng nếu may mắn vượt qua được cái chết th́ cũng không mấy hi vọng vào đường con cái. Những bệnh nhân nữ khác cũng ở vào t́nh cảnh như tôi. Một không khí bi quan ảm đạm bao trùm lên pḥng bệnh.

Đă vậy, chúng tôi c̣n phải chứng kiến nghịch cảnh: có người bán hết nhà cửa ruộng vườn để chữa chạy cho vợ mà người vợ không qua khỏi, lại có ông chồng vợ c̣n nằm trên gường bệnh đă viết đơn ly dị. Trông người lại ngẫm đến ta, hầu như ngày nào tôi cũng khóc. Tôi khóc đến nỗi cả người như muốn tan chảy thành nước...

Rồi một hôm, thấy sụt sùi măi chẳng ích ǵ, tôi bèn... thôi khóc và nghĩ đến chuyện làm ǵ đó để lấp chỗ trống thời gian. Trước tiên là tôi giúp các bệnh nhân trong pḥng mua đồ ăn thức uống ngoài cổng bệnh viện, viết hộ thư, rửa bát đĩa, giặt quần áo... Tôi c̣n may tă lót, áo sơ sinh cho các thai phụ pḥng bên cạnh, d́u họ đi trong hành lang để dễ bề sinh con. Thỉnh thoảng bệnh viện mang phim đến chiếu cho bệnh nhân xem, tôi được mời đọc thuyết minh phim. Có thể nói ai nhờ ǵ tôi làm nấy, bất kể nặng nhẹ. Tôi trở thành người thân của khoa phụ sản, của cả các cô y tá, hộ lư...

Bệnh nhân nằm giường kế bên tôi ngày ấy là chị Hằng, 28 tuổi. Chị bị sót nhau sau khi sinh đứa con đầu ḷng và chuyển sang ung thư tử cung. Người phụ nữ này hầu như bị chồng bỏ rơi ngay sau khi đứa con mới sinh bị chết. Cả ngày chị im lặng, cặp mắt vô hồn trống rỗng. Tôi cố làm chị khuây khỏa bằng cách rủ chị cùng làm những việc lặt vặt nhưng chị từ chối. Dường như chị chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: cái chết.

Ngày 2-9 năm ấy có bắn pháo hoa. Niềm vui được xem pháo hoa khiến ngay cả những bệnh nhân nặng cũng cảm thấy phấn chấn, trừ chị Hằng. Chị nằm quay mặt vào tường, ai hỏi ǵ cũng không nói. 21g, thời điểm bắn pháo hoa bắt đầu. Mọi người chạy ra đầu hành lang, náo nức chờ đón. Pḥng bệnh chỉ c̣n ḿnh tôi và chị Hằng. Tôi cố dỗ dành chị đi xem pháo hoa nhưng chị lắc đầu.

Hồi sau, có lẽ nể tôi quá, chị nhận lời. Tôi d́u chị đi ra hành lang. Đúng lúc đó, những tiếng "lục bục" vang lên. Từng chùm pháo hoa rực rỡ giống như hàng triệu viên kim cương sáng ngời được ai đó tung lên bầu trời sâu thẳm, đen mịn như nhung. Chúng tôi say mê nh́n khung cảnh huy hoàng ấy, tâm hồn ngập tràn niềm vui.Tôi nh́n sang chị Hằng và ngỡ ngàng: chị cũng đang dơi theo màn bắn pháo hoa, gương mặt xanh xao toát lên một vẻ đẹp trang nghiêm, b́nh thản đến kỳ lạ...

Vài ngày sau chị Hằng trở bệnh nặng. Rồi chị hôn mê sâu và không tỉnh lại. Chúng tôi nh́n chiếc giường bỏ trống của chị mà nao ḷng. Duy có một điều an ủi tôi, đó là những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị Hằng được chứng kiến một đêm pháo hoa thật lộng lẫy, đẹp như trong cổ tích.

Lần ấy, tôi nằm viện bảy tháng và sau khi ra viện, quả thật bị mất khả năng làm mẹ. Tuy nhiên, chính nhờ những ngày tháng trong bệnh viện, cận kề cái chết, cùng sẻ chia niềm vui nỗi buồn với bao bệnh nhân khác mà tôi đă không tuyệt vọng. Tôi hiểu được ư nghĩa của cuộc sống và nhận ra rằng khi gặp rủi ro, bất hạnh th́ hướng về cộng đồng; cảm thông, sẻ chia và giúp đỡ đồng loại là cách tốt nhất để ta vượt qua nghịch cảnh.

PHƯƠNG DUNG (Biên Ḥa
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.2148 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO