soida Hội viên


Đă tham gia: 29 August 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 321
|
Msg 1 of 2: Đă gửi: 01 September 2004 lúc 10:38pm | Đă lưu IP
|
|
|
Người quân tử cuối cùng!
Không ít lần em đă th́ thầm vào tai tôi: “I want you!” - tôi biết em “muốn” ǵ, nhưng lương tâm và trách nhiệm của một người đàn ông (lại là người đàn ông rất mực yêu em) tôi đă giữ cho em được vẹn nguyên. Em nói: “Anh là bậc quân tử duy nhất c̣n sót lại cuối thế kỷ này!” - tôi chẳng hiểu đó là một lời khen hay…
Một.
Tôi chẳng là ǵ trong em nữa? Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại, cứ vang vang trong đầu tôi suốt mấy tuần lễ nay. Những ước mơ chung ngày nào nay chỉ c̣n là mơ ước! Những dự tính cho một tương lai: đám cưới, một căn nhà, những đứa con… nay cũng tan thành mây khói! Ừ th́ thôi vậy. Tôi là kẻ bất tài, làm sao đủ sức để níu giữ em. Em cứ đi, đường đời thênh thang đến thế kia mà…!
Hai.
Em có nhớ hồi ḿnh mới gặp nhau? Chắc em khó quên được cái buổi tối định mệnh ấy, phải không. Tôi giận đến chín người, nhưng đố có một thái độ nào khác ngoài việc bước xuống khỏi xe và lóng ngóng như một người câm, khi bị em dội nguyên một thau nước bẩn vào người, trong lúc tôi chạy xe ngang qua cái quán cơm mà em là con gái của chủ quán.
Cả em lẫn những người trong quán sợ đến hồn phi phách lạc, khi thấy chiếc sơ-mi trắng của tôi ướt đẫm bởi cái thau nước rửa chén có đủ… mọi thứ hầm-bà-lằng. Nh́n đôi mắt thất thần và gương mặt trắng bệch không c̣n chút máu của em, tôi không nở buông ra một câu trách mắng nào; thế rồi, khi nh́n xuống ngực áo của ḿnh, tôi không thể nhịn được cười, khi thấy bộ xương cùng cái đầu cá đang treo lủng lẳng trên túi áo. Tôi th́ cười nhưng em th́ đứng… run.
Hôm đó, lần đầu tiên trong đời tôi được (nói đúng hơn là bị)… tắm trong nhà của những người mà tôi chưa từng quen biết trước đó. Tôi đă cố gắng tắm cho thật nhanh, nhưng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ th́ mới tẩy được hết cái mùi tanh nồng của thịt cá, mỡ dầu… ra khỏi thân thể; và sau đó là nghe hàng chục lời xin lỗi của những người trong nhà em (c̣n em th́ đứng một góc, im như thóc, không dám nh́n tôi - dù chỉ một lần).
Cuối cùng th́ tôi ra về trong một bộ đồ chẳng phải của ḿnh (sau này tôi mới biết là đồ của ba em).
Ngày hôm sau tôi trở lại để gởi trả bộ đồ (dĩ nhiên là tôi không quên giặt ủi tươm tất). Thấy tôi đến, cả nhà em ùa ra đón, cứ như tôi là “thượng khách” không bằng. Lúc ấy em từ dưới bếp đi lên, trong bộ đồ bộ màu trắng có in những chấm màu xanh nước biển. Thấy tôi, em ngượng ngập cười và đôi má em ửng hồng. Tôi yêu em từ đó…
Ba.
Em bảo: “Em vừa thi rớt đại học; thế là giấc mơ trở thành cô giáo dạy Anh văn của em coi như hóa thành tro bụi!”. Tôi lắc đầu: “Em cứ nói tầm bậy. Ôn bài cho tốt, cho kỹ hơn, sang năm thi lại”. Em nũng nịu: “Nhưng anh phải “ghét” em th́ em mới chịu ôn bài”. Tôi cười: “Ừ th́ “ghét”!”. Em trợn mắt: “Ghét hả!?”. Tôi phá lên cười kèm một nụ hôn vào bên chiếc má ửng hồng: “Ừ, em là người mà anh “ghét” nhất trên đời!”.
Bốn.
Em thi đậu đại học trong kỳ tuyển sinh năm sau. Tôi trở thành “bác tài” cần mẫn nhất. Mấy cô bạn em ghẹo: “Anh phải “chăm sóc” nó cho kỹ nghe. Trong trường, nó có cả một “cái đuôi” dài lắm đó !”. Anh cười: “Các bạn yên tâm. Chắc không có anh chàng nào đủ can đảm để “chịu” một thau nước rửa chén vô người đâu!”. Em ngồi phía sau, thụi vô hông anh một cái đau điếng: “A, th́ ra người này có tính thù dai quá chừng. Thù dai như vậy làm sao mà người ta dám bỏ để đi lấy chồng hả!…”.
Dĩ nhiên là anh biết, lúc ấy trong em chỉ có anh.
Năm.
Một năm em ôn thi, bốn năm em học đại học, một năm em đi làm. Tôi không tiếc ǵ thời gian sáu năm tṛn ấy. Không ít lần em đă th́ thầm vào tai tôi: “I want you!” - tôi biết em “muốn” ǵ, nhưng lương tâm và trách nhiệm của một người đàn ông (lại là người đàn ông rất mực yêu em) tôi đă giữ cho em được vẹn nguyên.
Tôi muốn em măi măi là một thiên-thần-bé-nhỏ cho đến khi chúng ta chính thức là “người một nhà”. Em nói: “Anh là bậc quân tử duy nhất c̣n sót lại cuối thế kỷ này!” - tôi chẳng hiểu đó là một lời khen hay… Mà thôi nghĩ làm ǵ, miễn sao tôi đă làm điều tốt nhất mà những người yêu nhau cần làm.
Sáu.
Em ra trường và đi làm ở một ngành có thu nhập cao hơn nhiều lần lương của một giáo viên - nghề mà em vẫn ước mơ từ bé. Ừ th́ có nghề nào là nghề không tốt đâu. Là cô giáo hay viên chức của một công ty nước ngoài th́ cũng đều là công việc, cũng là đóng góp cho xă hội. Tôi tin em như một cộng với một là hai, chẳng bao giờ gợn một chút nghi ngờ.
Kể từ ngày em đi làm, tôi chẳng c̣n làm “bác tài” cho em được nữa. Em bắt đầu túi bụi với những cuộc họp ngoài giờ, đi đón khách ở phi trường, đăi khách ở nhà hàng và cả những chuyến đi nước ngoài… nên thời gian dành cho tôi hầu như chẳng c̣n lại được bao nhiêu.
Bạn bè gặp tôi có những cái nh́n đầy ngụ ư, nhưng tôi phớt lờ tất cả. “Yêu là phải tin, phải tin, phải tin” tôi cứ nghĩ như vậy và em thấy đó, chưa bao giờ tôi cạn ḷng tin đối với em.
Bảy.
Bây giờ th́ em xa tôi thật rồi. Điều đó sao mà đơn giản đến khó hiểu. Tôi bật cười khi nhớ lại lần đầu ḿnh biết nhau, cũng đơn giản vô cùng. Chỉ khác, hồi đó em run run không dám nh́n tôi và khuôn mặt trắng bệch không c̣n chút máu; c̣n bây giờ th́ em đă nh́n thẳng vào mắt tôi và nói rơ từng chữ: “Ḿnh chia tay tôi anh ạ. Chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu. Anh là quân tử duy nhất c̣n sót lại cuối thế kỷ này, em vẫn biết điều đó. Nhưng chắc chắn rằng, sẽ chẳng có một người quân tử nào chấp nhận sự trắc nết, hư thân của người vợ tương lai cả!”.
Em nói đúng, tôi cũng chỉ là một con người. Chỉ khác là tôi không níu kéo, không điên loạn, không kêu gào thảm thiết khi em ra đi như thế, dù rằng với tôi em là người con gái đẹp nhất.
Sáu năm có quá dài không cho một cuộc t́nh? Tôi không biết.
Ánh mắt của bạn bè nh́n tôi như toát lên câu hỏi: “Rồi mầy có c̣n tin phụ nữ nữa không?”. Tại sao không? Bởi tôi biết đâu phải tất cả những người con gái trên thế gian này đều… giống em. Em cứ đi, đường đời thênh thang đến thế kia mà…!
Nguồn: http://web.tintucvietnam.com/Tinhyeu-Gioitinh/2004/9/67211.t tvn
|