soida Hội viên


Đă tham gia: 29 August 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 321
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 10 October 2005 lúc 7:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
“Xin lỗi, cháu có thể giúp bà được không?”. Bà lăo ngước nh́n tôi, đôi mắt thiếu linh động, giọng nói méo mó khiến tôi không thể hiểu được bà có đồng ư để tôi giúp không. Người Đức thường được cho là rất tự lập và hơi khó gần, thành ra tôi cũng không dám vồn vă. Phải mất vài giây đồng hồ tôi mới dám đưa tay xách giúp bà cái giỏ. Không biết bên dưới mớ rau xà lách là thứ ǵ mà cái giỏ khá nặng, đủ để làm lưng bà lăo c̣ng thêm một tí.
Bà và tôi bắt đầu bước đi. Nhưng bà vẫn di chuyển hết sức khó khăn. Th́ ra, cái thứ khiến bà khó nhọc lê từng bước trên con đường lát đá thoai thoải dốc là cái xe kéo tay của người đi chợ. Tôi đưa tay c̣n lại nắm lấy tay kéo của xe. Nhưng bà đă không đồng ư để tôi mang hết, bà xách cái giỏ có rau xà lách. Chúng tôi bước tiếp.
Cái xe kéo tay nặng khủng khiếp. Bên trong chứa thứ ǵ nặng trịch như gạch đá. Bánh xe lăn qua những viên đá lát đường làm các vật bên trong xê dịch, va vào nhau lục cục. Về sau tôi mới biết bên trong là 6-7 chai nước suối và nước ngọt 1,5 lít và trên chục chai bia nằm dưới đáy. Đó là đồ uống cho mỗi ḿnh bà trong một tuần.
Tôi đi theo bà trên con dốc. Vừa đi tôi vừa hỏi chuyện. Bà nói nhiều lắm nhưng tôi chỉ nghe được rằng bà sống một ḿnh, có hai người con đều sống ở các thành phố khác. Bà hỏi tôi có phải là người Thái, tôi nói tôi là người Việt Nam. Bà “à” một tiếng rồi nói ǵ nữa mà tôi không nghe ra. Nhiều người qua đường và chủ các cửa hàng mặt phố nh́n tôi. Có lẽ họ cảm thấy hơi lạ.
Đi một quăng không xa và một khúc cua, chúng tôi đă về đến nhà. Nhà bà ở trong một chung cư nhỏ cũ kĩ, cầu thang gỗ. Bà ở tầng hai. Có 3 căn hộ trên mỗi tầng. 2 căn hộ tầng một không người ở, cửa mở toang trống huơ trống hoác, lạnh lẽo. Căn hộ c̣n lại ở tầng một và 2 căn hộ khác ở tầng hai th́ đóng cửa im ỉm. Một cảm giác vắng vẻ lạnh lùng.
Sau khi mang hết các thứ đồ vào nhà, bà xởi lởi dẫn tôi đi thăm các căn pḥng trong căn hộ của bà. Cả thảy có 6 căn pḥng bé xíu, chỉ đủ để kê cái giường ngủ, bộ bàn uống trà, hoặc vài cái giá đựng sách với cái bàn nhỏ và 1, 2 cái ghế để đọc sách. Đây h́nh như là kiểu xây căn hộ chung cư của Đức mà tôi được thấy ở vài gia đ́nh. Bà chỉ cho tôi căn pḥng của chồng bà đối diện với những căn pḥng của bà qua cái nhà bếp. Nhưng ông ấy không có nhà. Hai con bà, một người ở Stuttgart, người kia ở một thành phố khác cũng thuộc bang Baden-Wurttemberg như bà, nhưng thỉnh thoảng họ mới có dịp về thăm bố mẹ. Tôi đoán bà đă ngoài tuổi 80.
Phần lớn người già ở các nước châu Âu sống như vậy, độc lập và đơn chiếc. Có rất nhiều người già đi lại trên các phương tiện giao thông và trong các siêu thị. Họ đi một ḿnh, không con không cháu đi cùng. Rất nhiều người già chân sưng to vù, mỗi bước đi nặng trĩu, nhọc nhằn một gánh nặng tuổi tác vẫn tự ḿnh lập cập bước lên xe buưt. Nhiều cụ ông, cụ bà vẫn ngồi sau vô-lăng xe hơi, nhưng khi dừng lại th́ họ phải loay hoay cả chục phút mới bước ra được khỏi chiếc xe. Nhiều đôi vợ chồng già nắm tay nhau khó nhọc bước đi trên đường phố... Lâu lâu tôi mới nh́n thấy một người già đi cùng con cháu với gương mặt rạng ngời và tíu tít tṛ chuyện với những đứa trẻ. Nhưng cảnh tượng ấy hầu như chỉ diễn ra với những gia đ́nh người nhập cư, rất hiếm khi là gia đ́nh người bản xứ. Có lẽ v́ vậy mà tôi cảm thấy một điều rằng nhiều người già rất thích tṛ chuyện với tất cả những ai bắt chuyện với họ bằng chính ngôn ngữ mẹ đẻ của họ.
Ai đó đă nói rằng cuộc sống của người phương Tây ở cái tuổi gần về với đất thiếu một cái ǵ đó ấm áp từ phía con cháu th́ chắc không sai. Trong căn hộ tầng hai lạnh lẽo, nhớ lại câu ca của ḿnh “Mẹ già như chuối chín cây...”, tự dưng nước mắt rưng rưng.
|