Msg 1 of 8: Đă gửi: 16 June 2007 lúc 1:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
Viết cho ngày của Bố (June 17th, 2007)
HC muốn nhân bài viết này nói câu giả từ diễn đàn, kỳ này chắc lâu lắm mới trở về nơi đây, nơi mà chỉ trong 3-4 tháng gần đây đă nhộn nhịp ghi lại dấu chân ngoằn ngoèo vô thứ tự của một con Khỉ đột già nua nhưng vẫn c̣n nhiều adrenaline chạy quanh các huyệt mạch. Nay HC ghi lại 1 sự tích li kỳ mới xăy ra cách nay 2 ngày.
Khoảng 12:45 buổi trưa hôm đó, tôi nhận được E-Mail của em trai báo cha tôi nhập bệnh viện. Gọi lại cho mẹ, tôi nghe giọng bà cấp bách, có ư muốn triệu tập 5 anh chị em từ Texas, Oregon, Ohio, New Jersey và một ở phía Nam Cali về để thăm viếng cha tôi khi ông đang vào giai đoạn cuối đời. Một người quân tử chí thành, nhường nhịn và hi sinh cho con cái và tha nhân, rất là khó kiếm trên cơi đời toàn thấy loại tu hành dỏm dáng, chỉ lí thuyết mà không thực hành ǵ cả !
Nghe nói cha tôi cố đi bộ ra nhà băng khá xa, giữa đường té ngữa, làm tôi nghĩ đến cách Lộ Thượng Mai Thi (Liêm Sát cư Sửu Mùi), nhờ có người thấy được đưa vào bệnh viện gần nhà, điều này thường thấy biểu hiện qua sao Giải Thần mà cha tôi thường đùa là có nạn được người khác cứu trợ.
Tôi dùng continental airlines t́m vé bay khẩn cấp qua San Jose, California cùng ngày, giá vé khoảng 800 đô cho 2 chiều. Chỉ cần click (bấm chuột) th́ vé sẽ mua được ngay.
Cùng lúc tôi lập quẻ Lục Nhâm Bát Môn, đặng quẻ Hưu Đại An (1). Nh́n quẻ biết ứng v́ ngày gieo là Đại An ám chỉ người đường hoàng minh chánh, theo nghĩa quẻ, t́nh h́nh của cha tôi đâu đến nổi tuyệt vọng. Tôi nấn ná thêm 10 phút th́ em trai tôi lại gữi E-Mail báo cha chúng tôi đă qua thời gian nguy kịch, chỉ là ông thiếu muối nên chân sưng và đi trong trời nắng gây thiếu nuớc trong cơ thể làm cho té xĩu !
Tôi nh́n lại cell phone thấy tin nhắn, nghe lại mới biết cô giúp việc cho mẹ của tôi nhắn tôi phải gọi gấp cho bà. Giờ đây suy nghĩ, nếu tôi đón cú phone đó th́ tôi đă mua vé máy bay và bây giờ tôi đang ở California. Quẻ lập vào giờ đó sẽ mang 2 chữ Vô Vong tức chết chóc không c̣n hi vọng nữa ! Dù sao 2 em trai của tôi hôm nay đă về thăm cha mẹ của tôi cùng với em gái sống cùng khu ! Nhưng v́ duyên cớ ǵ mà tôi lại phải dùng giờ sau đó để vấn thần cho t́nh h́nh sức khoẻ của cha tôi mới phản ảnh t́nh h́nh thực tế, phải chăng mỗi người có cái duyên nào đó trong 1 giai đoạn mới có thể đắc quẻ ứng hay không thể gieo quẻ nói đúng sự thật của t́nh cảnh?
Bài của cô Bich Ngọc Diamond viết cho ngày của cha (Father's Day) rất cảm động, tôi xin chép lại đây, mong các bạn đă làm cha, hay c̣n cha, hay cha đă mất, có thể hồi tưởng quảng đời thơ ấu được săn sóc và dạy dỗ bởi người cha của chính ḿnh !
Tạm biệt các bạn,
HC - LCT (lăo ngoan)
Hưu Đại An (1) : quân tử về chiều (ở ẩn, về hưu)
4 nhân vậy nào đây ?
Trên không trung thơm lừng mùi phở Nạm
Rồng đang bay gặp phải băo chận đường
Thân cô đơn một ḿnh trong tỉnh mịch
Thức giấc rồi lại thấy mây hồng bay 
====================================================
Tôi Và Bố
DIAMOND BÍCHNGỌC . Việt Báo Thứ Bảy, 6/16/2007, 12:02:00 AM
Tôi lớn lên trong thời Đệ Nhị Cộng-Ḥa, Bố tôi là một viên-chức về hành chánh của Bộ-Nội-Vụ, trụ sở ông làm việc nằm ở góc đường Nguyễn-Du và Tự-Do (bây giờ đổi tên là Đồng-Khởi). Thưở Mẫu-Giáo và Tiểu-Học, Bố cho tôi theo học ở trường Ḥa-B́nh, bên cạnh Nhà Thờ Đức Bà, đối diện Bộ-Nội-Vụ, chắc có lẽ để tiện việc đưa đón tôi. Sau giờ tan học, Bố thường dẫn tôi vào sở v́ ông c̣n làm việc đến hết giờ mới đưa tôi về nhà để Mẹ tôi lo cơm nước cho gia-đ́nh.
Trong kư ức tôi vẫn c̣n nhớ tấm thảm đỏ trải dài suốt dăy hành lang trong sở Bố, nhớ những cái xoa đầu tôi của ông “Xếp” (Boss) Bố là ông Lê-Công-Chất (Thứ-Trưởng Bộ-Nội-Vụ lúc bấy giờ). Nhớ hoài những viên kẹo ngọt, những hộp bánh “Bít-quy” (crackers) của mấy cô, mấy bà thư-kư làm việc cho Bố thường đem cho tôi ăn… Có lẽ v́ thế mà tôi thân với Bố từ bé và ít khi nào kể cho Mẹ tôi nghe về những người đẹp trong sở Bố làm… (theo lời Bố dặn).
Đối với Bố tôi, bữa ăn trưa và ăn tối trong gia-đ́nh là điều tối quan trọng không thể thiếu một thành viên nào trong nhà. Ngày xưa, giờ giấc làm việc của các công-nhân-viên chức Việt-Nam theo chính sách của người Pháp đó là được nghỉ trưa từ 1 đến hai tiếng mỗi ngày. Bố tôi đă bảo với Mẹ tôi và các chị tôi rằng: “Bà và các con dầu đi đâu cũng phải có mặt đầy đủ trong hai bữa ăn của gia-đ́nh!” … Lời dặn chỉ có thế và mọi người trong nhà đều răm-rắp nghe theo. Về sau này khi lớn lên tôi mới hiểu đó là cách Bố tôi giữ ǵn hạnh-phúc gia đ́nh và cũng là cách dễ nhất để ông có thể gần gũi vợ con, v́ trong bữa ăn, mọi người đều kể cho nhau nghe về những diễn biến trong ngày, chúng tôi đều phải tŕnh bày những khó khăn trong học-đường và xin ư kiến Bố-Mẹ. Cũng như Mẹ thường lên kế hoạch để bàn định về những chỗ đi chơi cuối tuần (thí dụ như: đi Cấp, đi lên rẫy ở Long-Khánh hay đi Lái-Thiêu ăn trái cây v.v…) Nhờ vậy mà bây giờ tiền lệ đó đă được tôi áp dụng trong tiểu-gia-đ́nh ḿnh, nhưng chỉ được bữa ăn tối mà thôi v́ làm việc ở Hoa-Kỳ không có giờ về nhà để nghỉ trưa.
Thưở lên mười một tuổi, lúc tôi theo học Trường Nữ Trung-Học Trưng-Vương, có lần Bố đưa tôi và Mẹ tôi đi Siêu-Thị ở đường Nguyễn-Du (gần sở Bố) gọi là chợ “P.X”. H́nh như thời bấy giờ Saigon chỉ có một siêu-thị duy nhất bán đồ nhập cảng từ Mỹ. Khi nh́n thấy một chiếc xe đạp mini gấp được làm đôi để có thể bỏ vào “cốp” (trunk) xe hơi, chiếc xe màu bạc óng ánh đă hấp dẫn tôi hơn kẹo sô-cô-la (chocolate), cà-rem (ice cream) hộp và bất cứ thứ ǵ chung quanh tôi lúc bấy giờ.
Tôi đă ở ĺ trong siêu-thị không chịu đi về sau khi Mẹ đă mua xong những thứ cần thiết. Khi Bố kéo tôi đi, tôi bỗng ̣a khóc nức nở và chỉ tay vào chiếc xe đạp nói rằng: “Con chỉ đi về khi Bố mua cho con chiếc xe đạp kia thôi!”. Trong đầu óc bé nhỏ của tôi lúc bấy giờ, bao nhiêu là h́nh ảnh thích thú hiện ra, nếu tự một ḿnh tôi chạy xe (một kiểu xe đạp duy nhất mới có ở nước Việt-Nam thời bấy giờ, các bạn tôi chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu tôi được tự đạp xe đến trường bằng chiếc xe này. V́ phần lớn nhóm bạn chúng tôi gia-đ́nh ai cũng khá giả, có tài-xế đưa đón và hơn nữa, người lớn đều xem chúng tôi là trẻ nhỏ không được đi học một ḿnh v́ sợ bị “Mẹ Ḿn” bắt cóc…)
Tôi c̣n nhớ phản ứng của Mẹ tôi là mặt bà đỏ bừng lên rồi chạy đến bên tôi ôn tồn bảo: “Con bé hư quá! Nín khóc ngay, không được nhơng nhẽo giữa chợ thế này. Người ta cười Bố-Mẹ ḱa!”. Đựợc sự vuốt ve của Mẹ, tôi càng khóc lớn hơn v́ cảm giác tủi thân chưa được Bố quan-tâm đến. Tuy khóc nhưng mắt tôi vẫn dơi theo hành động của Bố, tôi thấy Bố đi hỏi giá chiếc xe đạp, sau đó ông quay lại nghiêm nghị bảo với tôi rằng : “Bố sẽ mua cho con với điều kiện là chỉ được chạy sau khi bố tập cho con lái, v́ lái xe đạp không phải dễ đâu và con không được tự ư một ḿnh đạp xe ra khỏi khuôn viên nhà, chỉ đạp trong vườn nhà hoặc khi lên rẫy chơi mà thôi, v́ lái xe ra đường sẽ rất nguy hiểm”… Tôi gật đầu đồng ư ngay v́ nào tôi có nghe rơ những lời Bố dặn, trong tâm thức tôi h́nh ảnh chiếc xe đạp mini gấp đă chiếm trọn, miễn làm sao tôi phải có nó bằng được th́ tôi mới măn-nguyện.
Từ đó, mỗi buổi chiều, sau giờ cơm tối, Bố dạy tôi cách giữ thăng bằng để đạp xe, lúc đầu Bố vịn sau yên cho tôi chạy, rồi dần dần ông buông hẳn tay ra, tôi biết lái ngon lành… Nhóm bạn thân của tôi gồm chín đứa, v́ nhỏ con và học giỏi nên ba đứa ngồi một bàn chiếm ba cái bàn đầu trong lớp, đối diện với Giáo-sư. Thầy-Cô và mọi người vẫn thường gọi đám học tṛ ồn ào cao ngồng ngồi cuối lớp là “xóm nhà lá”. Đứa bạn nào của tôi cũng mong mỏi tôi đạp xe đến trường để chúng chiêm ngưỡng và lái thử. Tôi cố suy nghĩ nát óc để t́m ra phương kế. Thường th́ Bố tôi có tài-xế lái xe cho Bố đi làm rồi đưa Bố về nhà ăn trưa và nghỉ trưa, giờ Bố nghỉ trưa là chú tài có nhiệm vụ chở tôi đến trường. Đến chiều tan học, chú tài đến đón tôi trước rồi mới đón Bố từ sở về nhà tôi ở khu Tân-Định. Đă đôi lần tôi ḍ la ư của Bố là tôi muốn được tự lập bằng cách đạp xe đến trường một ḿnh, Bố đă quắc mắt, gằn giọng bảo: “Con đă hứa với Bố như thế nào trước khi Bố mua xe cho con?”…Thế là tôi im ngay.
Cơ hội ngàn vàng đă đến với tôi, v́ buổi trưa hôm ấy sau giờ ăn trưa, Bố tôi vào pḥng nghỉ như thường lệ. Mẹ tôi có công việc phải đi Đà-Lạt vài ngày. Tôi sửa soạn cặp-táp xong chạy xuống pḥng trọ của chú tài bên cạnh pḥng chị người làm, thấy chị Ba đang cạo gió cho chú tài. Tôi bảo: “Trời ơi! Chú Minh bị trúng gió rồi. Chú nghỉ ở nhà đi để chút nữa c̣n đưa Bố đi làm, con đi xe đạp đến trường được rồi!” Cả hai người đều trợn tṛn mắt nh́n tôi. Chị Ba nói ngay: “Không được đâu cô. Ông dặn tụi tui là coi chừng không cho cô đạp xe ra ngoài đường.” Chú tài mặt đỏ như gấc cũng nói theo: “Có bệnh ǵ tôi cũng ráng đưa cô Út đi, lỡ ông biết được tôi bị đuổi việc liền!” Tôi mới kể cho chị Ba và chú tài nghe về sự trông đợi của bạn bè tôi đựợc nh́n thấy chiếc xe đạp, nếu không một lần mang đến cho chúng nó xem th́ chúng sẽ bảo tôi là thợ vẽ, làm ǵ có chiếc xe đạp mini bằng sắt mà gấp lại được…
Tôi đem tất cả khả năng “hùng-biện” của ḿnh để thuyết phục hai người. Nhất là hôm ấy tôi biết trước ḿnh được về sớm hai giờ cuối v́ Thầy-Cô bận họp. Tôi nói rằng tôi sẽ đạp xe về nhà sớm, chú Minh không cần phải nói với Bố tôi điều ǵ cả, v́ tôi cũng không muốn chú nói dối. Buổi chiều khi Bố tan sở là tôi đă có mặt ở nhà rồi, sẽ không ai biết ǵ cả!” Thấy giọng tôi chắc ăn như bắp. Chú Minh có vẻ xiêu ḷng, phần v́ chú có vẻ rất mệt. Chị Ba run lẩy bẩy như sắp làm một chuyện động Trời. Mọi việc thu xếp xong, tôi ung dung đạp xe đến trường một ḿnh lần đầu tiên trong đời, Saigon tháng sáu thường mưa nên hôm ấy Trời không có nắng, tôi rất thận trọng đạp từng ṿng xe. Người đi đường ai cũng nh́n tôi v́ chiếc xe quá đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện trên đường phố. Tôi nhớ là khi đến trường, tôi đă gởi chiếc xe yêu quư của tôi trong nhà bác lao-công ở trong trường và cho bác ít tiền.
Đến giờ tan lớp, các bạn tôi xúm-xuưt, trầm trồ bu quanh chiếc xe, t́m cách gấp đôi lại rồi gỡ ra, tôi cho mỗi đứa chạy thử một ṿng ở cuối con đường Nguyễn-Bỉnh-Khiêm. Có đứa không biết đạp cũng đ̣i dẫn bộ đi cho oai. Con đường ngập xác lá vàng, có những trái “Giáng-Tiên” rơi xuống xoay ṿng cầu đẹp như một bức tranh. Chưa bao giờ tôi thấy ḿnh hạnh-phúc như thế với bạn bè. Bất th́nh ĺnh, mây đen kéo tới, tôi quưnh lên từ giă các bạn để c̣n đạp xe về nhà sớm.
Theo lộ-tŕnh mỗi ngày chú tài đưa đi, tôi chạy dọc con đường Thống-Nhất (bây giờ đổi tên là Lê-Duẩn), đến đường Hai-Bà-Trưng quẹo tay mặt là sẽ về đến nhà. Trời bỗng đổ mưa như trút nước, mưa mịt mù phố xá. Lần đầu tiên tôi được tắm mưa, cảm giác lạnh và sợ, tim tôi đập loạn lên nhưng chân vẫn không ngừng đạp. Đến gần trước Ṭa-Đại-Sứ Mỹ, tôi thấy xe ḿnh lao vào một vật cản bằng sắt lù lù trước mặt, một cái “Rầm”, tôi té xuống đường, rách toạt vạt áo dài trắng, tôi thấy máu chảy ra từ cánh tay và rồi, một ông lính Mỹ trong quân-phục, đội nón sắt có chữ: “MP” gác trước cổng Ṭa-Đại-Sứ chạy nhào tới bế xốc tôi lên, tôi bất tỉnh ngay lúc đó…
Tôi bị sốt mê man mấy ngày liền, lúc lơ mơ tỉnh dậy thấy Mẹ và Bố, sợ quá tôi lại ngất đi, không ăn uống ǵ được, Bố phải đưa tôi vào bệnh-viện “Đồn-Đất” để được tiếp nước biển cho tôi. Bác-Sĩ người Pháp nói rằng tôi bị “Thương Hàn”. Một tháng trời tôi phải nằm viện, bỏ học v́ cơn đau “thập tử nhất sinh”. Mẹ tôi cầu Trời, khấn Phật ngày đêm. Bố tôi xanh xao v́ lo lắng, ông cũng mất ăn, mất ngủ v́ thương tôi quá…
Cuối cùng, tôi khỏi bệnh. Ngày xuất viện về nhà, Bố mua cho tôi một bó hoa “Tulip” màu vàng rất đẹp, không một ai dám nhắc đến cái tai-nạn “chiếc xe mini gấp của tôi”. Chú tài-xế Minh không bị đuổi việc và chị Ba vẫn là người làm trong nhà. Khi ra nước ngoài, chị tôi mới kể rằng lúc bấy giờ, Bác-Sĩ cấm mọi người trong nhà nhắc đến chuyện đó! Bắt buộc những sinh-hoạt phải b́nh thường như trước lúc tôi gặp tai-nạn.
Đến năm 1981, Bố lo cho tôi đi vượt biển, tàu tôi may mắn được dàn khoan cứu vớt, tôi qua Úc định cư rồi vài năm sau, tôi lo thủ tục bảo lănh cho Bố-Mẹ, các chị cùng đoàn tụ gia-đ́nh. Suốt thời gian này tôi được dịp phụng-dưỡng Bố Mẹ để đáp đền phần nào t́nh-thương mà hai đấng Phụ-Mẫu đă dành cho tôi.
Sau này tôi qua Mỹ định-cư v́ tư tưởng luôn t́m ṭi, mạo hiểm và thích khám phá tôi đi chu du nhiều nơi trên thế-giới. Lúc hay tin Mẹ lâm bệnh, tôi đă bay trở lại Úc để lo cho Mẹ tôi đến ngày bà nhắm mắt. Bố ở với các chị, tôi phải quay về Mỹ, v́ lúc ấy tôi đă có gia-đ́nh. Đúng một năm sau ngày Mẹ mất. Một buổi chiều, đầu tháng tám, tôi nhận điện thoại từ Úc, hung tin báo rằng Bố tôi đang hấp hối, tôi xin bên nhà một bức điện thư của bệnh-viện chứng nhận để ra phi-trường được mua vé khẩn bay ngay đêm hôm ấy. Bố tôi nhắm mắt lúc tôi đang bay ở trên Trời.
Tới Phi-Trường Melbourne, làm thủ tục nhập cảnh xong , tôi bước ra ngoài gặp ngay một tiệm bán hoa. Duy nhất một bó “Tulip” vàng nằm trong chậu xen lẫn với những bó hoa Hồng, LyLy, Cúc trắng… Nước mắt bỗng tuôn trào, tôi đến mua ngay bó hoa “Tulip” vàng ấy. Thuê xe tôi lái thẳng đến bệnh-viện, tôi đọc kinh suốt đoạn đường dài, đầu nhức như búa bổ, nhưng sao h́nh ảnh chiếc xe đạp mini gấp trong chợ “PX” năm nào hiện ra rất rơ. Rồi đến khuôn mặt đỏ bừng của Mẹ khi tôi làm nũng, rồi đến h́nh ảnh Bố, cái nh́n nghiêm khắc nhưng đầy tŕu mến của Bố bao trùm lấy tôi…
Đến cửa bệnh-viện, tôi mệt gần muốn xỉu. Người ta cho biết xác Bố tôi đă được đưa vào pḥng lạnh. Tôi khóc ngất, đ̣i được nh́n xác Bố. Các nhân-viên phải làm thủ tục ngay v́ biết tôi mới từ Mỹ bay về. Mười phút sau, một người y-tá dẫn tôi đi qua một hành lang dài hun hút im ĺm hai dẫy pḥng trắng toát màu vôi. Tôi chợt nhớ đến dăy hành lang trải thảm đỏ trong sở Bố ngày xưa. Mắt tôi cay xé, đến trước một căn pḥng với cánh cửa sắt thật dầy (có lẽ để giữ được độ lạnh phía bên trong), người y-tá khó khăn lắm mới đẩy được cánh cửa để đưa tôi vào.
Một Thế-giới khác! Lạnh toát và thật xa lạ, Bố tôi nằm thanh thản như ngủ trên một chiếc giường cũng bằng sắt lạnh, hai tay chắp trước ngực. Đó là giấc ngủ ngàn thu của Bố, tôi xin người y-tá ra ngoài cho tôi được một ḿnh với Bố. Ông ta hỏi lại tôi bằng tiếng Anh: “Are you sure?” Tôi gật đầu bảo chỉ vài phút thôi. Cánh cửa đóng lại sau khi người y-tá bước ra, tôi ôm chầm lấy xác Bố mà khóc nức nở. Tôi ước ǵ những giọt nước mắt nóng của ḿnh sẽ làm ấm lại thân thể đóng băng của Bố tôi. Tôi đặt bó hoa “Tulip” vàng gọn gàng trên ngực Bố.
Bó hoa “Tulip” vàng được liệm cùng xác Bố tôi, thay cho lời tạ lỗi mà tôi không có dịp để tỏ bày khi Bố c̣n sống về vụ việc năm xưa.
Bây giờ ở Hoa-Kỳ, mỗi khi ngày Lễ Father’s Day đến, tôi đều t́m mua một tấm thiệp có h́nh hoa “Tulip” vàng đề vào đó ba chữ: “Con Yêu Bố!” rồi đốt đi như gửi vào đất, vào gió t́nh của tôi và Bố./.
(www.diamondbichngoc.com)
__________________ Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
|