LocCocTu01 Hội viên
Đă tham gia: 10 April 2007 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 949
|
Msg 2 of 5: Đă gửi: 16 September 2007 lúc 2:10pm | Đă lưu IP
|
|
|
Bức Tranh Gây Nhiều Tranh Luận
Bức sơn dầu “Bắc Kinh 2008” đang được trưng bày tại Triển lăm nghệ thuật New York. Năm 2008, Bắc Kinh sẽ đăng cai tổ chức Olympic Games. Bức tranh này cũng miêu tả một Game truyền thống của Trung Hoa là Mạt chược. Nhiều dư luận ở Trung Quốc và Đài Loan cho rằng, những cô gái trong tranh đại diện cho những thế lực cạnh tranh trong cuộc chơi toàn cầu hoá đầu thế kỷ 21 mà tâm điểm là Trung Quốc.
Cách giải thích thứ nhất in trên tờ Nam Phương Châu Báo th́ cho rằng: Chân dung người treo trên tường ở góc trái tranh, nếu nh́n kỹ sẽ thấy vừa quen vừa lạ. Phóng to bức tranh lên sẽ thấy là hàm râu Tôn Trung Sơn, đầu trọc của Tưởng Giới Thạch, nét mặt trên mặt tiêu chuẩn của Mao Trạch Đông. Đó là bức chân dung khái quát cả một trăm năm lịch sử của Trung Quốc, hoặc có thể coi đó là toàn bộ chân dung của chủ nghĩa Dân chủ cũ và chủ nghĩa Dân chủ mới của Trung Quốc.
Phong cảnh sau cửa sổ: ngoài trời đen đặc mây vần vũ, mờ mịt như cục diện trên eo biển Đài Loan. Trung tâm của bức tranh là bốn cô gái đang đánh Mạt chược, một cô đứng ngoài biển Thái B́nh Dương ngóng vào cuộc chơi của những “ông lớn”, trên thực tế, trong cuộc chơi bốn người ấy, Đài Loan không có phần tham dự. Thế cục ván Mạt chược của hai cô gái tóc vàng và hai cô gái tóc đen, Trung Quốc và Mỹ là hai tay chơi chính đối diện nhau, Nga và Nhật chỉ là vai phụ, vai tṛ của từng người chơi rất rơ ràng. Phục sức của bốn mỹ nữ đại diện cho thực lực của họ, nước Mỹ phía trên áo quần long trọng nhất, nhưng nửa dưới mát mẻ, chứng tỏ trên vơ đài Mỹ là thế lực mạnh mẽ nhất, nhưng dưới vơ đài th́ trần trụi. Trung Quốc trên cuộc chơi có vẻ tay không, chẳng áo măo ǵ, nhưng thực tế th́ là tay chơi lắm đ̣n nhiều công lực nhất. Nhật Bản không một mảnh vải che thân, không thế lực, và Nga chỉ có một miếng vải che.
Trên bức hoạ này, Trung Quốc quay lưng, không lộ sắc mặt, nhưng chính là người quan tâm nhất đến ván Mạt chược, sau lưng Trung Quốc giấu hai quân, và đang lén lút trao đổi quân với Nga. Nhật đang mê mẩn với chính ḿnh, Nhật là người chơi ngốc nhất trong cuộc, vừa nh́n thế cuộc vừa cảm thấy tự măn. Nga đang nằm ngửa, gác chân lên Mỹ, bài của Nga là con Tướng Công, nói lên rằng Nga chẳng quan tâm chuyện thắng thua này, cũng không muốn chơi tiếp, nhưng Nga trên bề mặt th́ dây mơ rễ má cùng Mỹ, dưới hậu đài th́ bí mật đi đêm cùng Trung Quốc, hẩy cho Trung Quốc những con bài riêng. C̣n Mỹ th́ lại đang nh́n đến Đài Loan, tay đặt sau gáy vặn eo, như thể Mỹ đă mệt và mỏi, Mỹ đang cân nhắc xem có đáng để chơi tiếp hay không, chứ không phải là suy nghĩ xem làm thế nào cho thắng.
Đài Loan vô cùng chăm chú tới cuộc chơi, bê trên tay đĩa trái cây như những lợi ích thực tế, nắm dao lộ liễu. Quần áo của Đài Loan là kiểu y phục Trung Quốc, ngầm ư rằng Đài Loan mới đích thực là những giá trị Trung Hoa chính thống. C̣n Trung Quốc chỉ xăm phượng rồng trên da, chứ trang phục đă thành đồ Tây cả rồi, nói lên xu hướng phương Tây hoá của Trung Quốc.
Trong tranh, Mỹ dường như không nh́n vào bài của ḿnh, nhưng thực tế đang nh́n một lá bài khác, đó là Đài Loan.
Một nguồn tin từ tạp chí khác của TQ th́ nhận xét: Người con gái Trung Quốc đang chạm quân Đông Phong, chỉ có ư rằng ta đang là “Đông” (tức là chủ nhân của t́nh thế). Nga đang lợi dụng lúc Mỹ Nhật lơ đễnh, lén lút trao quân bài cho Trung Quốc, thời khắc này là lúc họ đang “đi đêm”, và trên ván mạt chược của Nga rơ ràng thiếu đi một quân. Đài Loan ở bên rơ ràng phát hiện thấy màn kịch hậu trường, Nga hậu thuẫn cho Trung Quốc trong thế cuộc này, và Mỹ, thông qua việc quan sát gương mặt Đài Loan để phát hiện được phần nào động tĩnh. Trên thực tế, cả Mỹ lẫn Nga đều đang “đi đêm” với thủ đoạn riêng và mục đích riêng. Trong khi Mỹ c̣n nh́n Đài Loan với gương mặt vừa quan tâm vừa suy nghĩ xem không biết nên làm ǵ với “nhỏ” này th́ Đài Loan chỉ muốn nói rằng, con dao nhỏ là năng lực pḥng vệ của tôi, đừng ai động đến quyền lợi của Đài Loan.
Một giải thích khác từ báo chi Phương Tây: người xăm phượng hoàng trên lưng là Trung Quốc, nhưng lại mặc đồ phương Tây. Phải đây là ám chỉ Trung Quốc giờ đây “Học chữ Hán để lấy lễ c̣n học Tây học để hữu dụng”?
Mây mù vần vũ ngoài cửa sổ như t́nh thế u ám giữa hai bờ biển Đài Loan, Trung Quốc, nơi thế cờ này được bày ra giữa bốn bên ŕnh nhau. Quyền lợi đan xen giữa Trung Mỹ Nhật Nga quá phức tạp, và Nhật chỉ nhăm nhăm lợi ích cho bản thân ḿnh.
Phương Tây thường nh́n nhận chính phủ Dân quốc của Quốc dân đảng Đài Loan như một chính phủ Dân tộc chủ nghĩa, bởi thế tấm áo khoác lên Đài Loan là áo yếm truyền thống. Và năm 2008, lập trường của Đài Loan vẫn là Dân-Quốc chứ không phải đ̣i độc lập thành Đài – Loan - Quốc. (Điều này tôi cho là phù hợp bởi trong cuộc tổng tuyển cử bầu tổng thống Đài Loan năm 2008, ứng cử viên nhiều cơ hội nhất là Mă Anh Cửu của Quốc Dân Đ*ng với chủ trương ôn hoà, dân tộc và phát triển).
Nh́n t́nh huống trên bức tranh “Bắc Kinh 2008”, thấy Nga đă ngả về Trung Quốc, và Mỹ càng chơi giằng co càng nhiều rủi ro.
Riêng Trung Quốc, đang hy vọng cố giành phần thắng bằng mọi cách, bằng cạnh tranh, bằng đi đêm, bằng thủ đoạn. Nhưng tôi tin Mỹ thắng ván cờ châu Á, bởi ai thua người đó đă… cởi dần từng cái áo rồi.
Và ván Mạt chược phương Đông vần quanh Trung Quốc Đài Loan này, có thể là ván cuối, lại có thể là khúc dạo đầu của một cục diện mới.
Trang Hạ
|
Small Potato Hội viên
Đă tham gia: 12 June 2007
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 182
|
Msg 5 of 5: Đă gửi: 18 September 2007 lúc 2:26am | Đă lưu IP
|
|
|
20 năm quá lâu. Thế giới nếu qua được hung ải 5 năm trước mặt sẽ là một điều đáng mừng. Hiểm họa Trung Quốc, Hoa Kỳ sẽ không c̣n dám để lâu. “Tiên hạ thủ vi cường” hoặc “preemptive strike”, chiến lược đă được nhóm Tân Bảo Thủ đề xướng từ năm 1993, đă và đang được dùng. Liên Sô tuy hiện t́nh nghiêng về Trung Cộng, nhưng Trung Cộng lớn mạnh cũng là cái họa da vàng bên nách của Liên Sô, cho dù những năm qua Trung Cộng đă nhượng đất vùng biên giới phía bắc để được cùng Liên Sô hợp tác chiến lược cho ván cờ hiện tại. Hoa Kỳ có thể sẽ không trực diện đối đầu với Trung Quốc mà chỉ qua những vùng “trái độn” hoặc đ̣n “vỗ béo”. Những năm qua, Trung Cộng lớn mạnh là nhờ vào nền kinh tế của Hoa Kỳ “vỗ béo”, vốn cố t́nh nâng nhấc thang cho Trung Cộng bước lên (Corps out sources, dân mất jobs, thuế thất thu cho liên bang, v.v… là cái giá Hoa Kỳ phải trả). Dân chúng Trung Cộng thoát được cái cảnh “bao cấp” sẽ không bao giờ muốn trở lại cảnh cũ. Hoa Kỳ đă đến lúc “giật thang”, bất ổn kinh tế sẽ dẫn đến bất ổn xă hội, bất ổn xă hội sẽ dẫn đến bất ổn chính trị (Hóa chất trong thức ăn, đồ dùng, v.v… đă đến hồi phải trả giá. Tương lai sẽ thấy hăng xưởng Mỹ từ từ rút về hoặc chuyển đến Ấn Độ hay Việt Nam, c̣n tùy vào cấp độ “đối tác chiến lược”). Trung Cộng cũng đă thấy trước những hiểm họa đó nên cũng đă góp giữ ngoại tệ của Hoa Kỳ trên cả 1,300 tỷ đô để làm đ̣n ngược. Song song đó, trong nội địa th́ lên tiếng giúp đỡ cải thiện đời sống nông dân, “tế thần” một số quan lại tham nhũng, v.v…; bên ngoài th́ đôn đáo t́m kiếm những lực tiêu thụ mới, cùng nguồn dầu hỏa để giải khát nền kinh tế công nghiệp phát triển nóng bỏng trong những năm qua.
Ps. Vụ B-52 xảy ra tại Hoa Kỳ trong 2 tuần qua là một biến cố rất trọng đại và bí hiểm, liên quan đến b́nh diện Trung đông đang nóng bỏng trong mấy tuần nay. Hiện nay vụ việc c̣n trong ṿng điều tra, nhưng 1 không quân tại Minot AFB liên quan đến vụ này đă thượng bảng “cáo phó”.
|