Liệu khi đối diện với ṭa án lương tâm, người phụ nữ ấy có thấy hối hận v́ hành vi thủ ác của ḿnh?
Chúng tôi đến trại giam Yên Trạch, công an tỉnh Lạng Sơn, để t́m hiểu thêm về người đàn bà có hành vi bị toàn xă hội lên án này.
Khác
với tưởng tượng của mọi người, ở cái tuổi 30 viên măn nhất của người
phụ nữ, trông Ngô Thị Hằng, trú tại thôn Nà Lọng, xă Tân Mỹ, huyện Văn
Lăng, tỉnh Lạng Sơn lại già cỗi, khô khan. Thậm chí nếu không được các
đồng chí quản giáo cho biết trước, chúng tôi đă tưởng đó là một … người
đàn ông. Phải chăng v́ cuộc sống vất vả, cực nhọc nên chị thua thiệt
hơn người ta?
Như
đọc được suy nghĩ của chúng tôi, đồng chí giám thị quản giáo chỉ lắc
đầu: “Tại rượu và thuốc quá độ nên mới ra h́nh hài như vậy đấy”.
Sớm hư hỏng
Sinh
ra ở một vùng nông thôn thanh b́nh, trong khi các bạn đồng lứa chăm chỉ
ruộng đồng, chăn nuôi, phụ giúp gia đ́nh, Ngô Thị Hằng đă sớm tiêm
nhiễm các thói hư tật xấu.
Hằng
lười lao động, tính t́nh ngông nghênh, chỉ thích chơi bời cùng đám bạn
bè lêu lổng trong làng. Mới 16 tuổi, Hằng đă ph́ phèo điếu thuốc trên
miệng. Hằng tụ tập bạn bè, phá làng phá xóm. Một thời gian sau cô gái
nông thôn này nghiện nặng, cả rượu và thuốc lá.
“Ngữ
con gái ấy nhà nào vô phúc lắm mới rước về làm dâu”, “Đúng vậy, tôi th́
tôi cứ gọi là cấm tiệt cửa”, người dân xung quanh luôn than phiền về
Hằng như thế.
Mặc
dù quư bà Hà Thị Khương, mẹ Hằng, một người chịu thương chiu khó,nhưng
người dân trong làng không ai chấp nhận được tính t́nh của một cô gái
như Hằng. Điều đó khiến bà Khương buồn lắm.
Bà
có ba mụn con, bao nhiêu công chăm bẵm nuôi con khôn lớn, bà chỉ mong
chúng sớm yên bề gia thất để được nhẹ gánh lo. Hai người con trai đều
hiền lành, ngoan ngoăn, chỉ riêng Hằng là khiến bà phiền ḷng.
Chẳng
hiểu ḷng cha mẹ, Hằng cứ một ḿnh một ư, trong khi cả nhà chăm chỉ
ruộng vườn, cày cấy, lúc nông nhàn th́ tranh thủ sang Trung Quốc gánh
hàng thuê, Hằng lại hay la cà quán xá.
Đến
năm 2006, chẳng hiểu nghe người ta xui khiến thế nào, Hằng đùng đùng
tuyên bố: “Ai dám nói tôi không lấy được chồng? Giờ tôi sang Trung Quốc
có mà kiếm được khối và c̣n sướng hơn ở đây gấp vạn lần”
Nói
là làm, Hằng vượt biên sang bên kia biên giới rồi mất tăm mất tích suốt
một thời gian. Chỉ có một lần duy nhất chị ta gọi điện về nhà báo tin
sắp lấy chồng. Sau đó, Hằng không thèm liên lạc về nhà dù chỉ một lần.
Chẳng
ai muốn con cái sống xa ḿnh, nhưng nghĩ nó đi lấy chồng biết đâu lại
thay đổi được tâm tính nên bà Khương cũng mừng. Bà vẫn mong cô con gái
của ḿnh có thể làm lại cuộc đời nơi đất khách.
Hung thủ vô t́nh
Nào ngờ chưa được bao lâu, Hằng lại đột ngột trở về nhà với dáng vẻ tồi tệ hơn trước.
Không
chồng con, không việc làm và vẻ ngoài của Hằng ngày càng giống một gă
đàn ông thô lỗ, chỉ có mỗi tính biếng nhác, lười lao động là không thay
đổi ǵ. Hằng vẫn nhất quyết không lao động, suốt ngày ngửa tay xin tiền
mẹ và anh trai. Cả gia đ́nh nhiều lần khuyên can mà chị ta vẫn chứng
nào tật ấy.
Về
lần này, Hằng lại càng nát rượu hơn. Chị ta chỉ suốt ngày la cà quán
xá, say xỉn, đă vậy c̣n bất chấp hoàn cảnh khó khăn của gia đ́nh, liên
tục đ̣i tiền mẹ để phục vụ cho nhu cầu rượu chè, thuốc lá của bản thân.
Anh
em ruột thịt đến họ hàng lối xóm nhiều lần khuyên can, phân giải nhưng
Ngô Thị Hằng vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí hành xử ngày càng côn đồ,
thô bạo hơn trước.
Nhiều lần láng giềng chứng kiến cảnh khi không xin được tiền, Hằng đă lớn tiếng hung hăng hăm dọa, gây gổ với mẹ ḿnh.
Tảo
tần nuôi ba đứa con đều đến tuổi trưởng thành nên bà Khương gầy g̣, héo
hon trước tuổi 50 của ḿnh rất nhiều. Đă vậy, thêm những hành vi sai
trái của người con gái không biết thương mẹ khiến bà rất khổ tâm. V́
thế bà không tránh khỏi những lúc tranh căi lời ra tiếng vào với Hằng.
Mẹ con họ nhiều lần to tiếng với nhau đến độ hàng xóm phải khuyên can.
Cuối cùng, mâu thuẫn giữa hai mẹ con đă lên đến đỉnh điểm vào cái ngày định mệnh ấy.
Hôm đó cũng như bao ngày khác, Hằng vừa về đến nhà đă lớn tiếng bảo mẹ: “Cho tôi hai ngh́n mua rượu. Mau lên”.
Bà
Khương vừa giặt quần áo vừa mắng: “Mày chẳng chịu làm việc, suốt ngày
chỉ biết ăn chơi, tao không có tiền. Mày đi đâu cho khuất mắt đi chứ cứ
về đây ăn bám gia đ́nh măi thế này”. Ngay lập tức, Hằng vơ lấy chiếc
điếu cày lao đến đập tới tấp vào đầu làm bà gục tại chỗ. Người mẹ ấy
chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất lịm.
Lúc này anh Ngô Văn Minh, anh trai của Hằng, đang ở trong nhà thấy vậy hoảng hồn vội lao ra can ngăn: “Trời ơi, cô làm ǵ vậy?”.
“Mày tránh ra, không tao đánh cả mày bây giờ”, Hằng hét lên trong cơn nóng giận. Tay chị ta cầm điếu cày lao về phía anh trai.
Anh
Vinh chưa kịp phản ứng, liền bị đứa em gái táo tợn đánh vào đầu khiến
anh bị thương và cảm thấy choáng váng mặt mày. Anh lịm người nhưng vẫn
cố kêu em gái tha cho mẹ.
Thế
nhưng, táng tận lương tâm hơn, thấy bà Khương nằm bất động, Hằng không
những không dừng tay mà c̣n tiếp tục lấy gậy đập bà đến chết hẳn. Xong
việc, Hằng lôi xác mẹ đến vùi vào đống tro ở đầu hồi nhà ḿnh. Sau đó
chị ta tỉnh bơ bỏ đi chơi.
Khi hàng xóm xung quanh nghe tiếng anh Vinh kêu cứu, họ chạy đến, nhưng chỉ kịp băng bó cho anh V́nh, c̣n bà Khương đă tắt thở.
Tội ác không thể dung
Ngay
khi nhận được tin báo của quần chúng nhân dân về vụ án mạng, cơ quan
điều tra công anh tỉnh Lạng Sơn đă kịp thời có mặt tại hiện trường. Họ
đă bắt giữ hung thủ và tiến hành điều tra, làm rơ hành vi của đứa con
gái bất hiếu.
“Khổ
thân bà ấy, cả đời sống hiền lành chẳng điều tiếng ǵ với hàng xóm láng
giềng, ai cũng quư mến vậy mà sao lại vô phúc thế này. Rượu chè nhiều
làm con người ta mụ mị cả người đi, chứ đời thuở nào lại có chuyện con
gái giết mẹ chỉ v́ hai ngh́n mua rượu”, những người hàng xóm chép miệng
thương cho bà Khương…
Những
người dân ở thôn Nà Lọng đă không cầm được nước mắt trong đám tang của
bà Khương. Ai cũng bất b́nh v́ những điều mà Hằng đă gây ra cho người
mẹ đă rứt ruột đẻ ra ḿnh.
Anh
và em trai của chị ta rất đau ḷng về chuyện xảy ra nên đă từ chối nói
chuyện với chúng tôi. Họ chỉ lặng lẽ ngồi nh́n chăm chăm vào di ảnh của
người mẹ với nỗi tiếc thương. Đến tận lúc đó họ vẫn không tin em gái
ḿnh lại có thể nhẫn tâm ra tay giết chết mẹ ruột.
Quá muộn…
Ấy
vậy nhưng khi gặp Ngô Thị Hằng tại trại giam Yên Trạch, Lạng Sơn, chúng
tôi thấy khuôn mặt người con bất hiếu ấy thản nhiên, tươi tỉnh một cách
kỳ lạ. Dường như đối với chị ta, hành vi sát hại dă man mẹ ruột của
ḿnh không mảy may gây một chút hối hận nào.
Khi được hỏi tại sao lại có hành vi như vậy, Hằng trả lời không suy nghĩ: “Tại xin tiền mua rượu mà nó không cho nên thế”.
“Vậy chị có biết con giết mẹ là tội bất hiếu, sẽ bị pháp luật trừng trị, bị người đời cười chê không?”.
Kẻ
thủ ác không đáp, chỉ trân tráo nh́n đi chỗ khác. Măi đến khi quản giáo
đưa trở lại buồng giam, không biết nghĩ ǵ mà bỗng dưng Hằng ngoảnh đầu
lại nói một câu cuối cùng: “Em biết có tội rồi chị ạ. Nhưng biết sao
được bây giờ”.
Dường như trong đầu người đàn bà ấy chỉ gợn lên chút ân hận mong manh.
Có
lẽ đúng như lời của người hàng xóm nhà bà Khương đă nói, nghiện rượu
khiến cho đầu óc con người ta mụ mị đi. Tuy nhiên, mụ mị đến mức quên
mất cha mẹ, anh em, quên cả giá trị đạo đức và xem thường pháp luật, để
rồi dẫn đến hành vi sát hại dă man mẹ ruột ḿnh như Ngô Thị Hằng th́
thật là tội ác không thể dung thứ.
Mong
rằng rồi đây, khi ngồi sau song sắt nhà tù, đối diện với lương tâm của
chính ḿnh, Hằng sẽ tỉnh khỏi những cơn say kéo dài và nhận thức, hối
cải về những điều ḿnh đă gây ra.
(Ảnh trên chỉ có tính chất minh họa)