that_son Hội viên
Đă tham gia: 08 June 2007 Nơi cư ngụ: Iraq
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 44
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 15 June 2007 lúc 8:09am | Đă lưu IP
|
|
|
hello quí vị.sơn mở mục đề này nhằm t́m hiểu thôi nhé,ai biết xin giải thích dùm..
vào buổi chiều hôm qua,ngoại cảnh thiên địa,không mấy trong lành.mây đen dừng như đem mưa gió đến,sơn hơi bị căng thẳng gần như tẩu hỏa nhập ma.v́ mê quá.đọc những bài viết trong diễn đàn tử vi lư số này. sơn rời bàn phiếm ra ngoài t́m chút gió mát.vừa ra cửa th́ gặp ngay anh bạn thân cơ hàn như sơn,hai đứa chào nhau rồi lên nhà pha trà đàm đạo, huyên thuyên mọi chuyện trên đời,cuối cùng sơn chuyển qua mục đồ cổ,vừa nói vừa nhâm nhi tách trà 103,mua từ newyork,anh bạn thân tôi nh́n hoài,tôi hơi bực bội bảo,sao cậu nh́n tớ hoài vậy,tớ đâu có đẹp trai đâu,anh bạn tôi nói một câu trắng trợn dể mích ḷng nhau,nh́n cậu tớ nhậu không vô,tớ nh́n cậu uống trà,mà nhớ tới bộ trà của tớ mua 15 năm về trước,sơn vừa tự ái vừa khó hiểu cải ngay với cậu bạn thân.bộ trà của cậu th́ củng giống như bao nhiêu bộ khác trên đời thô,đôi khi giá mắc hơn bởi thủ công kỷ xảo vược trội,nàm quái chi phải nhớ..không biết sự tác động nào,mà hắn trợn mắt nh́n tôi,nè cu cậu,nếu giống như bao nhiêu bộ trà khác tớ nhớ làm quái ǵ,im lặng nghe tớ kể cho mà nghe nhá...sơn nh́n cậu ta nói.ok.ok,kể đi nào.
khoàng độ giừa thập niên 80,lúc bấy giờ tớ vừa có tí vốn,mở tiệm bán hàng diện tử.tàng tàng sống qua ngày,một buổi trưa ngày nọ,bổng dưng có một cụ,tuổi hạc độ chừng lục tuần,diện mạo khá hơn người hành khất,vào tiệm của tớ,trong tay cầm một b́nh trà và 4 tách trà.hỏi tớ muốn mua không,giá 2 cây vàng thôi.tớ bị sốc nặng lắm,nhưng với tuổi hạc của cụ ấy tớ đành lể phép thưa,trời ơi cụ không làm khó con chứ cụ,2 cây vàng mua bộ trà đen thui sơ sài này chứ cụ,ông cụ nh́n thẳng tớ nói,tôi không bán cho ai ngoài chú em .giá 2 cây vàng không bớt một xu nhá,chú em mua đí sẻ mai mắn cho chú em,và sau này chú em khám phá nhiều thú vị với bộ kỷ trà này. tớ hơi điên điên trong người,v́ sáng giờ chưa bán buôn ǵ cả,bổng cụ già trược tay 2 tách trà rơi khỏi tay.từ độ cao rơi xuống đất,nếu như tách trà thường sẻ bể vụn vở rồi,đàng này không bị bể vở lại c̣n tưng tưng trên nền nhà,âm thanh nghe rất thanh.tớ thấy vậy th́ comedown,lửa giận trong người,hơi mừng thầm,không lẻ bộ kỷ trà này là đồ cổ,thôi làm liều một phen,nếu đúng đồ cổ cha chả kiếm được chút cháo,thôi chơi liều một phen.tớ chồng ngay 2 cây vàng cho ông cụ,cụ lấy vàng xong cười nói,duyên của tôi và bổn phận,không c̣n giử nó được nửa,nay tới duyên phần của cậu ráng mà giử nó.cậu biết không tớ giả vờ vâng dạ,trong bụng chỉ muốn lại trời cho nó thật là đồ cổ,nếu không khổ con lắm dzời ạ. bận rộn mải với công việc thường nhật tớ chưa có th́ giờ t́m hiểu thị trường đồ cổ,một chiều chúa nhật cuối thu năm ấy,có người khách đến chơi bởi tôi mời đến,tuổi đời độ chừng 5 bó,thường lấy hàng của tớ,chú ấy đến chơi,tớ đi pha trà mời khách.lấy bộ trà mua trước kia,rồi pha trà đải khách,chú khách tôi mời nâng ly trà nhưng không uống,chăm chú nh́n bất động tỉnh độ chừng 15 phút,tớ thấy quái lạ cái ông này,trà ngon mời không uống chỉ lo nh́n,vổ vai nhè nhẹ vị khách tớ hỏi khéo,bộ trà có ǵ sao chú,để con thay trà mới...vị khách ôn tồn bảo,cháu nh́n vào tách trà cháu có thấy ǵ không vậy,tớ nghỉ thầm trong bụng mẹ tổ, quí ông mới đải trà ngon,lại c̣n chơi điểu hỏi kiểu móc họng,tớ bảo th́ trong tách có nước trà ngon,chứ có ǵ đau chú,vị khách nhỏ nhẹ vổ vai tớ,đừng hiểu lầm chú,chú biết con pha trà ngon mà,chú không nói nước trà đâu,ngồi xuông chú ư xem đi con,trong ly con có thấy nhửng cánh hoa phản chiếu lấp lánh trong nước trà không vậy.cậu biết không....sơn nói ngay cậu chưa nói ông khách của cậu chưa nói bố ai biết.bạn tôi cười đúng vậy,tớ nghe lời,vị khách tớ chăm chú kỷ th́ thấy có phán chiếu h́nh dạng giống như cánh hoa vậy,ṭ ṃ tớ lấy ly khác không có nước trà xem th́ chẳng có gi,trắng và trơn trú trụi,vị khách hỏi tớ con cho chú vài lần trong tuần đến đây uống trà và ngắm tách trà được không,tớ nói ngay,nếu chú đến mược tiền th́ cháu không dám cho,c̣n đến uống trà,th́ có ǵ mà ngại chú.cứ vô tư đến 2 chú cháu cùng uống cho vui,tửu không đối thủ tiệc chóng tàn,trà không có bạn bàn trà cô đơn... cậu biết không...sơn nói ngay biết mẹ khỉ ǵ đang hấp dẩn cuốn hút quá nói cho hết câu chuyện đi nào. thế rồi cứ xế chiêù đến tối vài lần trong tuần tớ và chú ấy pha trà nhưng không uống ngồi chăm chú nh́n,ṛng rả mệt mỏi cả 3 tháng như vậy,buổi tối hôm nọ ngoài trời không trăng sao,lầy lội khắp ngỏ tối xóm lao động nghèo,mưa vần vả,mưa tơi tả,mưa xối xả.tớ như muốn ngả v́ ngồi 4 tiếng rồi,cộng thêm phần mệt mỏi,trong trí nghỉ nh́n 5 phút cuối,sẻ kết thúc tiệc trà đi lên giường,chợt tớ thấy trong nước trà,phát ra h́n thù mây đen cuộn cuồng màu sắc đủ loại,giống như bên ngoài trời mưa vậy.sau đó và sau đó nửa tớ và chú ấy nh́n và phát hiện nhiều kỳ thú,chẳng hạn như tớ bị căng thẳng bởi công việc,tớ pha trà uông ngồi suy nghỉ.quái lạ chừng vài phút tớ nghỉ ra phương hướng ngay,không uống trà cả ngày suy không ra nghỉ không tới. và như thế cứ như thế,gặp chuyện khó 2 chú cháu uông trà,mọi việc khó điều có lối mà đi ra,được chừng dăm ba năm,chú khách quí cởi hạc lạc bước trần gian,15 phút trước khi giả biệt hồng trần,chú ấy bảo tớ,chú thấy trong những lúc uống trà,sau này con đi rất xa,có thể xa cả nửa ṿng trái đất,khi đi con nhớ đem b́nh trà tách trà chôn dưới đất.đúng như vậy 2 năm sau tớ đi mỷ,tớ đem đi chôn sâu dưới đất,nói thiệt với sơn,tớ c̣n nhiều thắc mắt với b́nh trà ấy lắm,rất huyền diệu,sơn giải thích lai lịch dùm tớ được không.
bạn tôi hết câu chuyện,và hỏi tôi giải thích dùm,sơn nói ngay với bạn,tui không phải chuyên gia đồ cổ,không biết chi trong thiên địa bao la,càng xa lạ với huyền bí bao ba,thôi để sơn vào,diển đàn tử vi lư số nhờ các cao nhân trong diển đàn vậy....
thưa quí vị câu chuyện đến đây củng 10 tuần trà trời củng nửa đêm,sơn về nhà,sáng sớm tin sương hôm nay post câu chuyện này lên,đây cùng nhau bàn luận,nếu có cao nhân nào biết xin giải đáp dùm cho người bạn của sơn,xin cám ơn
|