Tác giả |
|
Thienkyquy Ban Điều Hành
Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 211
|
Msg 21 of 22: Đă gửi: 24 November 2010 lúc 2:27pm | Đă lưu IP
|
|
|
GIÁ TRỊ VĨ ĐẠI CỦA TAI NẠN
Tháng 12 năm 1914, pḥng thí nghiệm của nhà bác học Thomas Edison bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn. Mặc dù con số thiệt hại vượt quá 2 triệu đô la nhưng công ty bảo hiểm chỉ bồi thường 238.000 đô la. V́ theo họ, toàn bộ ṭa nhà được đúc bằng bê tông, một vật liệu được đánh giá là không bắt lửa. Ngọn lửa đêm hôm đó đă thiêu rụi nhiều công tŕnh tâm huyết của cuộc đời Edison.
Khi đám cháy vẫn chưa được dập tắt, Charles, cậu con trai 24 tuổi của Edison, hốt hoảng lùng sục, t́m kiếm cha ḿnh giữa đống đổ nát mịt mù khói. Cuối cùng, cậu cũng t́m thấy Edison, rất b́nh tĩnh, đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Gương mặt ông đỏ bừng phản chiếu h́nh ảnh đám cháy, mái tóc bạc trắng phất phơ trong gió.
"Tôi nh́n cha mà tim đau nhói", Charles kể. "Cha tôi đă 67 tuổi, không c̣n trẻ nữa để bắt đầu lại khi mọi thứ đều cháy theo ngọn lửa. Khi trông thấy tôi, cha hét to: 'Charles, mẹ con đâu'"? Khi tôi bảo rằng tôi không biết, ông nói, "Đi t́m và đưa mẹ đến đây ngay. Mẹ con sẽ không bao giờ có dịp chứng kiến cảnh này trong cuộc đời một lần nữa đâu".
Sáng hôm sau, Edison nh́n đống hoang tàn và bảo: "Tai nạn này đă mang đến cho ta một giá trị vĩ đại. Mọi lầm lỗi chúng ta gây ra đều bị xóa sổ hoàn toàn. Cảm ơn
Thương Đế. Giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại".
Ba tuần sau đám cháy, Edison cho ra đời chiếc máy hát đĩa đầu tiên.
Theo The Sower's Seeds của Brian Cavanaugh
__________________ C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
|
Quay trở về đầu |
|
|
Thienkyquy Ban Điều Hành
Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 211
|
Msg 22 of 22: Đă gửi: 18 December 2010 lúc 7:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
TÊN TRỘM BÁNH
Một phụ nữ ngồi trong pḥng đợi,
Trong nhiều giờ đằng đẳng trước chuyến bay.
Cô cố t́m một quyển sách ưng ư nơi quầy sách,
Mua một hộp bánh và t́m nơi ngồi nghỉ.
Khi đắm ḿnh trong từng trang sách th́ t́nh cờ cô thấy,
Người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy,
Lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người.
Để tránh căi vă, cô đă cố làm ngơ.
Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ.
Trong khi hắn trơ tráo chén gần hết hộp bánh của cô.
Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt,
"Nếu ta không tốt bụng, hắn đă bầm mặt".
Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái,
Khi chỉ c̣n một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm ǵ.
Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo,
Hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra.
Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia,
Cô giật miếng bánh trên tay hắn và thầm nghĩ...
"Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhă.
Sao hắn chẳng hề tỏ chút cảm ơn"!
Chẳng muốn t́m hiểu khi cơn nóng giận lên cao,
Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo.
Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào,
Chẳng thèm ngoái nh́n tên trộm vô ơn.
Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế,
Rồi t́m cuốn sách cô đọc đă gần xong.
Cô lục túi xách của ḿnh, và ồ lên kinh nghạc,
Bao bánh của cô, nằm ngay trước mắt.
"Nếu bánh của ḿnh đây", cô kêu lên tuyệt vọng,
"Th́ ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đă cố chia sẻ".
Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận
Rằng cô mới là người khiếm nhă, là tên ăn trộm vô ơn!
Valerie Cox
==========
Suốt đời chúng ta đều lâm vào t́nh trạng này mỗi khi tránh móc người. V́ người đúng th́ sẽ chẳng bao giờ trách người sai!
__________________ C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|