Tác giả |
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 701 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:39am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG NGƯỜI SỐNG SÓT SAU SÓNG THẦN VÀ NỖI SỢ MA
Kể từ sau trận sóng thần, tài xế taxi Wiwat Sakuldee rất sợ bóng tối và không dám ra gần băi biển. Giống như nhiều người Thái khác trên đảo Phuket, ông tin rằng nhiều nạn nhân của trận sóng thần, trở thành những linh hồn không siêu thoát, và lang thang trên các đường phố sau khi mặt trời lặn.
Quan niệm truyền thống cộng với những lời đồn thổi đang dệt nên những câu chuyện ma quỷ, dọc theo các bờ biển châu á, nơi hàng ngh́n người đă bị cơn sóng thần cuốn trôị
Tại Indonesia, một sinh viên đă nh́n thấy bóng người đi vào nhà, nhưng sau đó phát hiện ra cửa vẫn khoá và trong nhà không có aị Nhiều người dân Sri Lanka nghe thấy tiếng kêu cứu từ đại dương.
Những câu chuyện về việc nh́n thấy ma, đang là chủ đề bàn tán tại các khu nghỉ mát ở miền nam Thái Lan, nơi gần 5.300 người được cho là đă chết, 1/3 số đó là người nước ngoài và 3.144 người mất tích.
Ở Phuket, Wiwat cho biết giờ đây ông rất sợ làm việc vào ban đêm và vẫn không dám ra băi biển. Wiwat rùng ḿnh khi kể lại câu chuyện, một người lái xe ở Phuket đón một số du khách phương Tây lên chiếc tuk-tuk, loại xe ba bánh phổ biến ở Thái Lan.
- Mười người lên xe và xe bắt đầu chuyển bánh, nhưng khi đến băi biển Kata, th́ chỉ c̣n lại hai ngườị Wiwat cho haỵ
- Ông tài xế sợ quá và bỏ chạỵ Nếu bất kỳ khách du lịch phương Tây nào đó, đề nghị tôi chở ra băi biển, hoặc thậm chí đến một con phố nào đó gần băi biển, tôi cũng không đị
Người Thái không hẳn quan niệm rằng ma là ác, nhưng cho rằng nỗi ám ảnh về cái chết và những linh hồn không siêu thoát có thể dẫn tới những điều không maỵ
Giữ truyền thống của những người theo đạo Phật ở địa phương, các nhà sư đang tổ chức những buổi lễ cầu siêu cho nạn nhân sóng thần. Những người cầu nguyện đốt hương, đồ mă, gồm tiền, quần áo và một số vật dụng khác, để người chết có thể dùng khi ở thế giới bên kiạ
Tại Banda Aceh, thủ phủ của tỉnh Aceh, khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi sóng thần ở Indonesia, những người dân sống bên bờ sông Kruengdhoi cho biết họ nghe thấy tiếng kêu:
- Cứu!
Từ dưới nước vọng lên mỗi buổi tối kể từ sau thảm họa hôm 26-12. Các binh sĩ nước này đă vớt hàng chục xác chết từ dưới ḍng sông đầy rác rưởi nàỵ
Adek 22 tuổi, một người vừa tốt nghiệp đại học, cho biết anh đă nh́n thấy hai linh hồn khi đang đến cầu nguyện ở một thánh đường bên bờ sông. Một trong hai người này bước vào một ngôi nhà nhưng tan ra thành chiếc bóng.
Adek cho biết anh đă đi theo nhưng thấy cửa vẫn đóng và sau đó không nh́n thấy ai cả.
- Các linh hồn không siêu thoát bởi họ vẫn chưa gặp được gia đ́nh. Adek cho biết.
Tại miền đông Sri Lanka, người dân ở Kalmunai, Ampara, cho biết họ vẫn nghe thấy những tiếng kêu cứụ
- Họ nói rằng những tiếng nói đó vọng lên từ biển.
Clement Annadas, một linh mục Thiên chúa La Mă cho biết.
Hơn 1/3 trong số 31.000 người thiệt mạng ở Sri Lanka sống ở vùng Amparạ Annadas cho biết đă có rất nhiều buổi lễ cầu siêu cho các nạn nhân sóng thần, dù đạo Thiên chúa không cho rằng, linh hồn của những người chết lang thang trên trái đất.
Mawarale Bađiya, một nhà sư, cũng cho biết nhiều người dân ở đây đang sống trong nỗi sợ mạ
Ông kể rằng một phụ nữ ngủ trong ngôi đền ở thành phố Beruwela, miền nam Sri Lanka, đă hét lên khi ngủ dậy và cứ tự giật tóc. Bà ấy cảm thấy người láng giềng mới chết đuối trong trận sóng thần kéo tay bà ấỵ
- Tất cả những người này bị chấn thương nghiêm trọng bởi trận sóng thần và có thể phải rất lâu nữa, họ mới quên được những ǵ đă xảy rạ
Ở Thái Lan, thậm chí những người không tin vào chuyện ma quỷ, cũng đề nghị tham gia những buổi cầu nguyện cho người chết. Họ nói rằng để tồn tại, các khu nghỉ mát phải thu hút du khách trở lại, trong đó có khách Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong và Singapore, nơi nhiều người tin vào chuyện mạ
Pairoj Chaiwat, người quản lư một trung tâm mua bán ở Phuket, nơi 33 xác chết được lôi lên khỏi tầng trệt của siêu thị, cho biết ông không tin là có ma nhưng những người chủ của toà nhà này, đă mời các nhà sư đến cầu siêu cho những người đă chết.
Họ làm thế để những người sống gần đó sẽ không sợ đến đây, khi trung tâm này mở cửa trở lạị
Thaveesilp Wisanuyothin, phát ngôn viên Bộ Y tế Thái Lan, cho biết rất nhiều người sợ ma sau trận sóng thần và động đất.
- Với một sự kiện gây chấn động như thế, bạn sẽ bắt đầu lo lắng và lúc nào cũng cảnh giác. Thậm chí chỉ một chiếc lá rơi cũng làm bạn sợ hăị Ông nóị
- Những buổi lễ cầu siêu cho người đă khuất là biện pháp tốt, để làm lành tổn thương và đó là một phần trong văn hoá của chúng tôị Thaveesilp cho haỵ
AP
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 702 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:41am | Đă lưu IP
|
|
|
ẢO ẢNH KỲ LẠ TRONG GƯƠNG
Cô gái Clara Raise hai mươi ba tuổi ở Munich Đức, trở về nhà sau một lần đi dạo. Như thường lệ, cô đứng ngắm ḿnh trước tấm gương trong pḥng riêng. Bất ngờ, cô thoáng thấy một người đàn ông có khuôn mặt quen quen đang chăm chú nh́n ḿnh từ trong gương.
Clara giật ḿnh quay lại nhưng không thấy bất cứ ai...Đến tối khi ngồi uống trà, ngay khi kể cho mẹ nghe về câu chuyện kỳ lạ trên, Clara sực nhớ khuôn mặt của người đó chính là ông bác Henrich đă chuyển sang Mỹ ở từ vài năm trước.
Hai mẹ con Clara sau khi không thể giải thích được về hiện tượng kỳ lạ này, đă quyết định thông báo cho người bác ở phía bên kia đại dương. Nhưng họ không kịp làm điều đó. Ngay hôm sau, một bức điện được chuyển tới, thông báo về cái chết bất ngờ của ông Henrich. Điều đáng nói nữa là ông Henrich ra đi vào đúng thời điểm Clara nh́n thấy ông trong gương.
Rất nhiều câu chuyện tương tự đă gây nên sự quan tâm của Raimond Moudy, một nhà bác học Mỹ chuyên nghiên cứu những hiện tượng sau cái chết. Nhà tâm lư học này quyết định bằng mọi cách phải khẳng định hoặc bác bỏ tính chất kỳ lạ của những chiếc gương, cho dù điều này có thể làm hỏng uy tín khoa học của ông.
Thế là suốt hơn mười năm sau đó, Moudy nghiên cứu một cách nghiêm túc về các ảo ảnh trong gương. Việc đầu tiên ông làm là biến tầng trên cùng nhà ḿnh tại bang Alabama thành một pḥng thí nghiệm đặc biệt.
Đó là một căn pḥng tối được che kín bằng những tấm rèm và bịt cửa sổ, trên tường có gắn một tấm gương khá lớn, cách đó một m là một chiếc ghế bành nhỏ. Nó được điều chỉnh sao cho phần đỉnh đầu của người ngồi chỉ được nh́n thấy ở phần dưới tấm gương.
Góc nghiêng của chiếc ghế đảm bảo có thể quan sát được rơ mọi thứ trong tấm gương, khi b́nh thường vốn chỉ phản ánh không gian tối mịt đằng sau người tham gia thử nghiệm. Ngay đằng sau ghế, Moudy đặt một bóng đèn trang trí rất nhỏ, công suất chừng mười lăm w.
Thử nghiệm
Nhằm đảm bảo tính chất khách quan cho nghiên cứu, Moudy soạn thảo ra một loạt tiêu chí mà những người tham gia thử nghiệm cần phải đáp ứng. Đầu tiên đó phải là những người đă trưởng thành, không có định kiến và quan tâm đến lĩnh vực nhận thức của con người.
Thứ hai, họ không có những triệu chứng rối loạn về tinh thần hay t́nh cảm. Ngoài ra, những người đó cần có khả năng tường thuật chi tiết và cặn kẽ, biết cách diễn giải chính xác những suy nghĩ của ḿnh. Cuối cùng, không ai trong số họ được có tư tưởng sùng bái tôn giáo.
Moudy chọn được mười người trong số những người quen đáp ứng được những điều kiện trên, chủ yếu là sinh viên, luật sư, chuyên gia tâm lư, nhân viên y tế…
Mỗi người trong số họ đều được Moudy mô tả chi tiết về kế hoạch của ḿnh, về cách họ cần làm để có thể gợi ra những ảo ảnh. Ban ngày, người tham gia được chuẩn bị từ trước, xem xét những tấm ảnh của người thân đă khuất, đụng chạm đến những đồ vật kỷ niệm và hồi tưởng lại.
Tối đến, anh ta được đưa vào pḥng thí nghiệm, yêu cầu thư giăn, giải phóng bộ năo trước tất cả mọi suy nghĩ, ngoại trừ về người thân đă mất mà ḿnh muốn thấy, sau đó nh́n chăm chú vào trong gương.
Trước khi bắt đầu thử nghiệm, Moudy dự đoán tỷ lệ người nh́n thấy ảo ảnh chỉ là 1/10, trong khi thực tế cho thấy có tới gần nửa số người tham gia nh́n thấy.
Trong số này, một người đàn ông tham gia thử nghiệm đầu tiên, vốn là một quan chức cấp cao của ngân hàng Citibank ở New York đă “nh́n thấy” người mẹ đă mất của ḿnh.
C̣n một nhà phẫu thuật khác cho biết, ông không những nh́n thấy mà c̣n nói chuyện với mẹ ḿnh. Tất cả những người tham gia thử nghiệm từng gặp ảo ảnh đều khẳng định, họ đă tích cực “giao tiếp” với những người thân.
Tất nhiên cũng có nhiều điểm khác biệt trong những trường hợp trên. Có người khẳng định họ quan sát được người thân như ở phía sau tấm gương, một số khác cảm thấy như tự ḿnh bước vào trong gương.
Khoảng 10% c̣n khẳng định, ảo ảnh đă bước ra khỏi gương để đến với họ, điều này có thể giải thích bằng các dạng tâm lư khác nhau của con người: họ có thể là người hướng nội (introvert) hay người hướng ngoại (extrovert).
Vai tṛ của hai bán cầu năo
Chuyên gia liệu pháp tâm lư tại Saint Peterburg Nga, là Victor Vetvin cũng đă áp dụng khá thành công những kết quả thử nghiệm, của Moudy cho công việc chữa bệnh. Hiện tiến sĩ Vetvin đă có trung tâm điều trị tâm lư riêng với một pḥng gương đặc biệt.
Để nâng cao hiệu quả, ông c̣n sử dụng âm thanh nổi đặc biệt nhằm đồng bộ hoá hoạt động của các bán cầu năo. Nhiều bệnh nhân của Vetvin sau khi vào pḥng gương đă có được những chuyển biến khá kỳ diệu.
Ví như một phụ nữ trẻ một thời gian dài bị trầm uất v́ con trai năm tuổi bị xe cán chết, sau buổi giao tiếp mười phút trong ṿng gương, đă bước ra ngoài với bộ mặt khác hẳn và một nụ cười đầu tiên sau suốt nhiều tháng.
Những kết quả trên cho thấy, việc sử dụng đúng đắn khả năng kỳ diệu của những tấm gương, có thể tạo ra những tác động liệu pháp tâm lư mạnh mẽ. Hầu như tất cả những ai đă thành công trong việc tiếp xúc với người thân đă mất trong pḥng gương đều thừa nhận:
Họ đă loại bỏ được nỗi đau về sự mất mát người thân, tâm hồn họ cũng nhẹ nhơm đi nhiều. Họ đă tiếp nhận cuộc sống theo một cách mới và không c̣n cảm thấy sợ cái chết nữa…
Vậy giải thích thế nào về hiện tượng kỳ lạ của những tấm gương? Từ lâu, phần lớn mọi người đều đă rơ, các bán cầu năo phải và trái của chúng ta thực hiện những chức năng khác nhau.
Bán cầu trái là nguồn gốc của những tư duy logic. Nếu được phát triển tốt, nó có khả năng xác định được vấn đề chủ chốt nhất trong một tập hợp đa dạng, đưa ra những chỉ dẫn logic hợp lư, các mẫu công thức, diễn giải chúng dưới dạng dễ hiểu đối với những người khác và cuối cùng là những khả năng về đánh giá và phân tích…
Tuy nhiên, bán cầu này lại hoàn toàn không thể h́nh thành, một quan niệm hoàn chỉnh về thế giới đa dạng xung quanh. Đây lại chính là sở trường của bán cầu năo phải. Chính nó đă cho phép chúng ta nh́n thấy mọi sự vật, hiện tượng theo nhiều mặt và trong sự đa dạng của các mối liên hệ tương hỗ.
Hơn nữa, tư duy của bán cầu phải lại đóng vai tṛ quyết định đối với bất cứ hoạt động sáng tạo nào, kể cả về mặt nghệ thuật lẫn khoa học. Chính nó là nguồn gốc của những linh cảm, của khả năng nảy sinh những ư tưởng mới, của việc xuất hiện những quyết định khác thường…
Ngày càng có nhiều ư kiến cho rằng, chính phần bán cầu này giúp chúng ta hấp thụ những kiểu mẫu từ trường thông tin của vũ trụ, vốn là nguồn gốc của những cảm hứng và linh cảm.
Sóng âm cũng làm nên chuyện
Trong vài thập niên gần đây, các nhà khoa học ngày càng chú ư nhiều hơn đến bán cầu năo bên phải, được coi là vẫn chưa được đánh thức tiềm năng nhiều. Một trong những phương pháp nhằm mục đích này, đă được triển khai tại Viện khoa học ứng dụng bang Virginia Mỹ.
Trên cơ sở của phương pháp Hemi Sync (Hemispheric synchronization, có nghĩa là đồng bộ hóa công việc của các bán cầu năo), người ta cho áp dụng những xung âm thanh đặc biệt, được truyền qua các tai nghe.
Hơn 60.000 cuộc thử nghiệm trên khoảng 3.000 người đă chứng minh một cách thuyết phục hiệu quả của phương pháp trên.
Người ta c̣n ghi nhận một phát hiện mới: việc kết hợp đặc biệt các tần số âm thanh, có khả năng làm thay đổi tần số và cường độ của sóng năo, nhờ đó làm tăng khả năng tập trung, sự chú ư, bảo đảm khả năng tiếp cận đồng thời với một vài mức độ nhận thức.
Hơn nữa tại một vài tần số đă định, nhận thức con người có thể mở rộng hơn nữa: thay cho năm giác quan thông thường, xuất hiện thêm giác quan thứ sáu.
Khi Vetvin nghe tin về những kết quả trên, ông đă nảy sinh một ư tưởng bất ngờ: liệu có thể kết hợp phương pháp Hemi Sync với pḥng gương của ông không? Liệu tác dụng kỳ lạ của gương có thể thúc đẩy mạnh hoạt động của bán cầu năo phải?
Kết quả thử nghiệm sau đó của Vetvin đă đạt hiệu quả ngoài mong đợi. Sự kết hợp của những nhịp điệu âm thanh đặc biệt, cùng với pḥng gương đă mang lại tác dụng nhanh chóng.
Đến đây lại nảy sinh một câu hỏi: nếu các tín hiệu âm có tác dụng, liệu có cần đến những tấm gương nữa hay không? Vấn đề là ở chỗ, gương vẫn có những tính chất riêng biệt của nó. Thứ nhất là bản thân chúng cũng có thể đưa con người, vào những trạng thái thay đổi về nhận thức.
Gương cộng với những âm thanh đặc biệt, sẽ trở thành một tác động kép tăng cường rất hiệu quả. Thứ hai là trong những điều kiện nhất định nào đó, gương có thể trở thành một dạng màn ảnh, nhờ đó các dạng tư duy xâm nhập vào năo con người, hay phát ra bên ngoài có thể nh́n thấy được.
Trong nhiều trường hợp, các kính thuỷ tinh và một số tinh thể cũng có thể khuếch đại lên nhiều lần những phát xạ từ năo người tác động tới chúng. Cho dù thế nào, việc khám phá đầy đủ bản chất của những tấm gương vẫn c̣n đ̣i hỏi rất nhiều thời gian và công sức nữa.
Tuyệt Mật
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 703 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:42am | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI PHỤ NỮ KỲ LẠ
Đối với chúng ta, pha một ấm trà là một công việc hết sức b́nh thường và dễ dàng, nhưng với bà Mavis Price th́ nó quả thực khó khăn bởi mỗi khi bà chạm vào những chiếc ấm, chúng lập tức bay đi mất…
Người phụ nữ sáu mươi tuổi này dường như có một ḍng tĩnh điện kỳ lạ trong cơ thể. Vài năm qua bà đă làm hỏng mất mười lăm chiếc ấm đun nước. Hai mươi chiếc bàn là và mười máy hút bụi, cũng bị hỏng do bay bất thường rồi rơi xuống đất. Công việc nhà trở nên vô cùng khó khăn với bà.
Không những vậy, chỉ cần chạm nhẹ vào bà, những người thân hay bạn bè của bà cũng bị dựng ngược tóc.
Hiện tượng kỳ lạ khiến bà không thể đặt một chiếc máy tính trong nhà v́ chỉ cần vô t́nh chạm phải, chúng lại bay lên và rơi xuống đất.
- Chưa ai có thể giải thích được cho tôi hiện tượng này. Tôi chắc chắn mang nhiều điện hơn người b́nh thường. Bà nói.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 704 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:46am | Đă lưu IP
|
|
|
CĂN NHÀ MA
Cái hồi Sàig̣n mới mất, tui vừa đúng mười tuổi. Cả gia đ́nh phải chống chọi, vật lộn với cuộc sống vất vả như bao nhiêu người khác. Sau đó, ba tui đành về lại quê cũ, lấy lại ruộng đất đả bỏ hoang từ cái thời c̣n làm công nhân cạo mủ cao su. Từ đó, tui có quê cha, là B́nh Long anh dũng.
Cái nghề thợ mộc của ba tui đả không c̣n thịnh hành nữa, v́ cái thời đánh tư bản, chả có mấy ai có tâm tư mà xây cái này, dựng cái nọ. C̣n cái vụ học đại học th́ cũng chán bỏ xừ. Ai mà mang lư lịch hổng có "con ông cháu cha" th́ cũng hổng ghi danh học ǵ được hết. Cho nên cả nhà của tui, khi ai đủ trưởng thành để lao động được, th́ cũng theo đuôi nhau về quê làm ruộng, trồng cây nuôi gia súc cho xong cuộc đời.
Sau những mùa gặt lúa, đóng thuế xong, Thường th́ gia đ́nh tui lúc nào cũng vẫn c̣n gạo trắng đầy bồ. Hơn nữa quanh năm nhà c̣n có trồng cây trái, rau cải ngoài vườn, chả sợ đói, chả sợ thất nghiệp như ở Sàig̣n. Lâu lâu, th́ mẹ tui về quê vài bữa hay một tuần. Sau đó mẹ mang gạo về cùng với một hai con gà thiệt là ú na ú nù. Hồi đó, gia đ́nh ai mà có gà ăn là sang lắm rồi đấy nhé.
Lúc đó, căn nhà chỉ c̣n có một ḿnh tui ở để giữ hộ khẩu cho có chốn đi chỗ về. Bắt đầu sau năm 75, trong nhà có cái ǵ bán ăn được th́ ba mẹ tui đă bán hết để đổi gạo rồi. Căn nhà chỉ c̣n cái vỏ trống không thôi. Nó chả có cái ǵ đáng giá để mà ăn trộm có thể ghé tới mà thử thời vận cả.
Mới hơn có mười tuổi đầu, một ḿnh ở nhà mà tui không thấy sợ ma ǵ hết. Lúc ấy tui chỉ biết sợ cái đám bạn nhỏ cô hồn trong xóm thấy tui ở nhà một ḿnh mà ăn hiếp tui thôi. Ngoài ra, cái xóm tui ở tuy nghèo và nhiều chuyện, nhưng bà con hàng xóm thường vẫn hay đùm bọc lẫn nhau.
Mà lạ, có bà hàng xóm đối điện nhà tui, ngày nào cũng ngồi trước cửa kể chuyện ma cho đám nhóc tụi tui nghe. Tui đă được nghe hết bao nhiêu câu chuyện ma ở miền quê cũng như ở thành thị. Tui nhớ h́nh như ma sợ nhất là cái bả trầu màu đỏ như máu của mấy bà già trầu và mấy xâu tỏi.
Tui khoái nghe chuyện ma quá chừng và lại có tánh đăng trí hay quên nên ít sợ hơn các bạn khác. Chiều nào đám nhóc tụi tui cũng bu lại, tiếp tục cầu xin để được nghe thêm nhiều chuyện ma khác nữa. Cái bà này cũng tếu, vừa kể chuyện vừa hù làm tụi nhóc tui hú hồn nhiều phen.
Hơn nữa, đôi khi tự dưng cả xóm bị cúp điện, cả đám nhảy tưng tưng lên, đèn lại bật sang lên... lại hú hồn. Cứ như vậy đó, ngày nào tui và đám nhóc cũng tụ lại, xách ghế xẹp ngồi chờ kể chuyện. Tụi tui thậm chí c̣n phải năn nỉ tỉ tê, phải hứa ngoan ngoăn th́ mới được nghe kể chuyện ma.
Vui nhất là dù sợ mà vẫn cam tâm t́nh nguyện bị hù. Bác ấy kể chuyện ly kỳ hấp dẫn quá, mà lại biết hù đúng lúc, y như là ma nhập bà ta hông bằng. Trời ơi, tui nghe kể chuyện c̣n hay hơn là coi film hay đọc truyện ma.
Tui thấy thật tiếc là tui không những không có khiếu, trí nhớ tui lại kém, chứ không, tui ra gốc me ngồi kể chuyện ma ở Mỹ chắc vui lắm. Mà nè, ở Mỹ kiếm gốc me đâu phải dể à nha các bạn.
Mỗi đêm nghe chuyện ma xong là tui chạy tọt vào nhà, tắt đèn đi ngủ ngay lập tức. Đêm nào tui cũng trùm mền lại, đọc kinh Kính mừng cho đến khi ngủ thiếp đi mới thôi. Nhiều khi tui lỡ có mắc tiểu th́ cũng phải nín luôn. Lúc đó, dù ai có cho vàng th́ tui cũng không dám chui ra khỏi mền. Sợ vậy mà riết tui có thấy ma nào đến thăm tui đâu nè.
V́ thế cho nên, tui nghĩ chắc là ở trên đời làm ǵ mà có ma. Nghĩ như vậy cho nên tui đây đâm ra cũng ĺ ĺ thêm được một chút. Tuy nhiên, tui cũng không có một hành động hay một cử chỉ nào tỏ ra khinh thường ma quỷ cả.
Cho đến một buổi chiều kia; đi chơi về mệt quá, tui chạy vội ra hành lang trên lầu nằm hóng mát. Lúc thấy khoẻ lại và trời đă vừa sụp tối, tui định quay vô nhà kiếm ǵ ăn, th́ bổng thấy một bóng người đàn bà, tuổi trạc ba mươi mấy, tóc búi cao, mặt bộ đồ bà ba màu đen, không thấy mặt, đang đi xuống cầu thang.
Cha mẹ ui, hồn viá tui lên mây. Tui liền ngồi xụp xuống, quay đầu hướng ra phía hành lang. Lúc ấy cả người tui cứng đơ. Tui không biết ḿnh phải làm sao bây giờ. Nh́n sang mấy nhà bên cạnh th́ không thấy ai hết. Tui biết cầu cứu ai bây giờ. Lúc đó tui nghĩ: mẹ tui th́ không có ở nhà. Cái bóng đó th́ nh́n cũng không giống người nào tui quen hết. Căn nhà có ḿnh tui ở, vậy ai đi xuống cầu thang vậy?
Ngồi ĺ hoài một lúc tui cũng bớt sợ. Hơn nữa tui lại quá đói bụng. Chờ hoài không thấy động tịnh ǵ, nên tui chạy ù vô nhà bật đèn sáng lên. Tui ăn vội ăn vàng rồi chạy đi trùm mền ngủ. Hôm ấy tui quên phứt luôn, không đi chực nghe chuyện ma nữa.
Cũng hên là sáng hôm sau ấy, tui dậy sớm đi học, thấy ḿnh vẫn c̣n nguyên vẹn. Coi như tui chưa bị tửng, chưa bị ai nhập hết á, giống như trong chuyện kể. Chiều về mẹ ở dưới quê lên th́ tui mới dám vô nhà. Nghe tui kể chuyện, mẹ tui nói:
- Hồi mới dọn vô, căn nhà này đă có cô gái treo cổ ở chỗ cầu thang, lúc đó nhà chưa có xây lầu. Lúc đó cả nhà có cúng cho người ấy, nhưng v́ đạo Chúa cho nên lâu ngày cũng quên luôn.
Nghe xong tui hoảng quá, đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn người ấy, và không quên nhắn nhủ rằng là "tui không mong ngày tái ngộ đâu nhé. Từ đấy tui không c̣n gặp ma nữa, câu chuyện có thiệt này cũng không ly kỳ hấp dẫn ǵ lắm, nhưng tui đă bắt đầu tin là có ma.
Ma hiền th́ họ không hại ḿnh, miễn ḿnh đừng yếu tim tự ḿnh hoảng hốt, tự đứt mạch máu mà chết mà thôi. C̣n ma dữ th́ chưa gặp, nên tui chưa báo cáo được. Mà lỡ tui mà gặp, chắc tui cũng không c̣n mạng để mà kể lại.
Sau đó gia đ́nh tui đi Mỹ, căn nhà đó không biết c̣n có ma ở với chủ nhà mới hay không. Bây giờ căn nhà tui ở an b́nh lắm. Rồi một hôm, có mấy cô bạn tới chơi nói:
- You có biết nhà you gần căn nhà ma ở đầu đường hông?
- Vậy sao? Đâu you chỉ cho me coi căn nhà nào đi.
Thế là mấy nhỏ bạn xúm nhau rủ đi coi căn nhà ma, nằm toạ lạc ngay một góc đường cách nhà của tui hai blocks. Cả đám nhốn nháo để chuẩn bị đón chào một tiết mục hấp dẫn ly kỳ về ma.
Không ngờ khi đến nơi th́ căn nhà đă bị rào lại nên không mon men lại gần được. Nghe đâu cái căn nhà này, ma nó hành hoành lâu rồi, biết bao nhiêu người từ chết đến bị thương. Cho nên cảnh sát cũng phải can thiệp vào.
Chủ nhà dù có muốn bán cũng không được, v́ chính quyền không có cho phép bán, bởi v́ hễ ai dọn vào ở căn nhà ấy th́ đều phải gọi cảnh sát đến điều tra cái cảnh "từ chết đến bị thương" v́ bị ma nhát.
Đầu tiên nhà băng không approved tiền mortgage. Sau đó, khi người ta sẵn sàng chịu trả cash th́ chủ nhà đă bị lệnh cấm bán. Tin tức lên báo từ cái hồi năm Th́n băo lụt nào đó, bà con hiếu kỳ đến ḍm ḍm ngó ngó hoài, cho nên họ phải treo bảng No trespassing...
Bây giờ chủ nhà c̣n phải làm hàng rào bao quanh căn nhà lại. Ở đó c̣n thấy có mấy cục đá to bằng con gấu bự chặn lối không cho xe chạy vào. Chủ căn nhà ma đó là một người Mỹ gốc Hoa. Ông ta mua căn nhà ấy từ lúc nó mới xây khoảng vài năm mà thôi.
Ông chủ cho một nhóm học sinh thuê lại căn nhà ấy để bù vào tiền mortage, chờ giá cả nhà lên giá để kiếm lời. Nhóm trẻ gồm có Lily với bạn trai tên Douglas và roommate Kim và Steve cùng học chung trường với nhau. Từ cái ngày dọn về đây, Lily và Douglas thường hay bị mất ngủ. V́ thế cả hai thường hay mở nhạc nghe và rủ rê hai người bạn thuê pḥng làm party hoài.
Họ không t́m được t́nh thương ở gia đ́nh và người thân nên mới dọn ra riêng để ở với nhau. Lily và Douglas lúc nào cũng thấy căng thẳng và có nhiều mâu thuẫn. Cả hai đều không biết ḿnh muốn ǵ cho tương lai nên đành bám víu vào nhau. Kim th́ vừa học vừa làm nên rất cực khổ nhưng nếu phải bỏ học th́ Kim sẽ buồn lắm.
C̣n Steve th́ sanh ra trong một gia đ́nh dư dả, có tiền mua sắm đồ hiệu để. Steve có cuộc sống dư thừa nên đâm ra ỷ lại. Hắn ta chỉ học hành tàn tàn, riết rồi cũng chưa nghĩ ra được ḿnh muốn chọn ngành ǵ. Steve chưa xác định rơ tương lai của ḿnh sẽ ra sao nên chỉ học cho vui thôi. Hắn không thể theo ư cha mẹ học Luật được v́ Steve biết rơ ḿnh rất dở về ngành học này.
Một hôm, Steve mới nhận được số tiền từ ba mẹ nên sốt sắng đi mua một mớ thuốc viên để party đăi các bạn. Cả đêm nhậu nhẹt say sưa nên bốn sinh viên có cảm giác như đang lơ lửng trên mây. Lúc đó họ tha hồ mà tống hết từ viên này đến viên khác để tăng thêm kích thích. Đầu óc của họ coi như cũng đă lên gần tới chín tầng mây.
Họ thấy h́nh có cảm giác như đang đùa vui nhảy nhót với mấy nàng tiên Nâu. Nhóm trẻ đắm ch́m trong tiếng nhạc nhập x́nh và cảm thấy vui ơi là vui.
Mấy ngày sau đó, người chủ nhà chờ hoài mà vẫn không thấy ai trả tiền nhà. Ông ta gọi điện cũng không thấy người nào bắt hết. Ông ấy liền ghé nhà, bấm chuông cũng không thấy ai mở cửa. Ông ta bèn lấy chià khoá sơ cua mở đại rồi đi vào nhà, v́ nghe có tiếng nhạc trong ấy.
Trong pḥng khách bia rượu rác rưởi đầy sàn nhà và cả trên sofa nữa. Ông tắt nhạc xong cũng không thấy ai trả lời trả vốn ǵ hết. Thấy lạ, ông chủ nhà đi vào từng pḥng t́m kiếm. Trước mắt ông là những xác chết trắng xanh nằm bất động, rải rác quanh pḥng. Các xác chết đă chuẩn bị lên mùi hôi thúi v́ đang mùa đông, máu rỉ ra bên hai mang tai và lỗ mũi, trông thật là khủng khiếp.
Ông bèn chạy ra ngoài, ngồi thở hổn hển. Khi ông đă hoàn hồn th́ liền bấm gọi số 311. Cảnh sát tới nơi, họ khiêng từng cái xác ra, và lấy lời khai của ông chủ nhà. Theo suy đoán sơ bộ th́ các em sinh viên bị uống thuốc quá liều, cộng với số lượng rượu uống cũng khá nhiều. V́ vậy cho nên họ đă bay luôn đến thiên đàng hay sa xuống hoả ngục ,mà không c̣n nhớ đường về cơi trần gian này nữa.
Lúc này, người ta vẫn chưa nghĩ đến căn nhà đă bị ma ám. Chỉ v́ trong nhà có người chết, nên chủ nhà đành phải để trống một vài tháng rồi mới tính sau. Sau đó, hai vợ chồng người Tàu thấy giá thuê rẻ nên cũng hí hửng dọn vào ở. Ai ngờ đâu, sáng nào th́ vợ cũng thấy chồng nằm ngủ ở phiá sau nhà.
Bà vợ hỏi ǵ th́ ông chồng cũng chỉ ú ớ không nói không rằng. Bà vợ thấy vậy th́ sanh ḷng bực tức. Bà gây gổ hoài với ông chồng mà cũng không thấy ông ta có dấu hiệu thay đổi. Càng ngày ông chồng càng xanh xao vàng vọt, rồi sanh bệnh không đi làm được nữa. Người vợ trong ḷng lo sợ thấy căn nhà có vẻ xui xẻo nên quyết định trả nhà trong tháng tới.
Gần đến cuối tháng, bà ấy đang ngủ mơ màng th́ thấy một đám trẻ khiêng bà ra ngoài sân sau rồi quăng bà xuống ngay chỗ mà bà thấy ông chồng vẫn thường nằm ngủ mỗi buổi sáng. Trong ḷng hoảng hốt nhưng bà không làm sao phản kháng được.
Sáng hôm sau, bà tỉnh dậy th́ thấy nhức đầu kinh khủng.
Khi chạy được vào pḥng th́ thấy ông chồng đă hôn mê bất tỉnh. Bà liền gọi xe cứu thương đến chở ông vào bệnh viện. Trở về, bà về nhà dọn dẹp những đồ đạc cần thiết trong khi c̣n ánh sáng mặt trời. Sau đó bà bỏ tất cả, dọn ra luôn khỏi căn nhà ma quái. C̣n ông chồng th́ bị hôn mê, không biết bao giờ mới tỉnh dậy được.
Những điều kỳ quặc tuy được giấu nhẹm nhưng cũng có nhiều người biết đến. Ông chủ nhà cũng không muốn lôi thôi với cảnh sát, nên đăng bảng bán nhà. Ai vô ở được năm bữa nửa tháng, đều hoảng hốt dọn ra. Họ bị mất ngủ triền miên, tinh thần hoảng loạn v́ mỗi đêm đều phải nghe tiếng nhạc và bị khiêng ra sau hè.
Lúc đó nhà c̣n đang lên giá, cho nên khi dọn ra th́ họ chỉ bị mất tiền giấy tờ thôi, không bị khó khăn ǵ sao phải ở lại chịu trận. Tin đồn mỗi ngày càng xa, có một số tín đồ Phật giáo gom tiền để mua căn nhà ấy định làm Chùa. Nghe đâu họ cũng cúng kính xua đuổi tà ma thế nào đó, nhưng mấy con ma nhỏ cũng không chịu nhường chỗ cho nên sự mua bán lại không thành.
Cảnh sát địa phương bắt buộc phải ra lệnh ngưng bán nhà trong một thời hạn, v́ không muốn căn nhà bị xảy ra tai nạn bất ngờ nào nữa. Tất cả nhà băng cũng ra thông báo là không được cho vay tiền mua căn nhà ma đó. V́ họ sợ là người vay không c̣n để mà trả món nợ mortgage đó.
Từ đó, người ta thấy căn nhà được rào lại cẩn thận. Nếu ai có gan đến thật gần th́ họ sẽ nh́n thấy cái bảng: cấm không được lại gần, nhà này không bán. Trên lề đường trước căn nhà, th́ có khoảng ba cục đá to đùng cỡ bằng nửa cái thùng phuy, chắn ngang, y như là vệ sĩ đứng đó bảo vệ.
Bây giờ, căn nhà ma nằm im trêu ngươi trên góc đường và không ai dám lại gần. Ban đêm, đôi khi người ta vẫn thấy ánh đèn sáng trưng ở bên trong. Lúc th́ căn nhà tối om, nh́n vào là thấy khủng khiếp.
Những người lái xe dừng lại ở đèn đỏ, ngay căn nhà cũng không dám nh́n, chỉ cầu mong sao cho đèn mau xanh để mà chạy tiếp. Có lẽ, mọi người vẫn c̣n thắc mắc về buổi party trong căn nhà ma này, không biết đến bao giờ mới tàn.
NKCM
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 705 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 3:21pm | Đă lưu IP
|
|
|
HAI MƯƠI NĂM KHÔNG ĂN MÀ.. VẪN SỐNG
Ông tên Phan Tấn Lộc sáu mươi bốn tuổi, ngụ 181/10 khu vực B́nh Phước, phường Phước Thới, huyện Ô Môn, Thành Phố Cần Thơ. Năm 1989, khi vợ ông sinh người con trai út, đang yên đang lành th́ bỗng nhiên ông cảm thấy ḿnh không thể ăn thức ăn mặn được. Thế là chuyển sang ăn chay. Ăn chay được vài năm th́ ông bỏ ăn hẳn, chỉ uống nước trà để sống từ những năm ấy cho đến giờ.
Cách đây ba tháng, các bác sĩ ở Bệnh viện Đa khoa Trung ương Cần Thơ vô cùng ngạc nhiên khi siêu âm vùng bụng bệnh nhân Phan Tấn Lộc nhà ở huyện Ô Môn, Cần Thơ nhưng không phát hiện được men tiêu hóa cũng như phần mảng bám thức ăn trong thành ruột, cả vùng dạ dày...
Ngay lập tức thông tin lạ này được lan ra toàn bệnh viện. Bác sĩ bảo ông Lộc cứ về nhà chờ vài ngày sẽ khám lại v́ họ cần thời gian thảo luận. Nhiều ngày sau khi ông Lộc đến bệnh viện, các bác sĩ siêu âm lại và kết quả vẫn như cũ.
Một trường hợp đặc biệt kỳ dị, các bác sĩ không thể giải thích nổi. Nhưng với người đàn ông này, th́ đó là chuyện b́nh thường. Bởi đă gần hai mươi năm nay, trong bụng ông chỉ chứa toàn nước trà.
Ông Lộc là người Thành Phố... nhưng chuyển về Cần Thơ sinh sống. Ông cũng lập gia đ́nh sinh con ba gái, hai trai, như bao người b́nh thường khác. Ông hoàn toàn khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng đột ngột, sau khi người con trai út ra đời, ông ăn thức ăn mặn như thịt, cá th́ lại có cảm giác lợm giọng, tanh và buồn nôn.
Ban đầu, ông cứ nghĩ ḿnh bị vậy là do phản ứng thông thường của cơ thể hoặc là do chăm sóc vợ khi bà sinh con, chẳng chóng th́ chầy bệnh sẽ khỏi. Nhưng càng về sau, sự việc càng trở nên trầm trọng, mặc cho ông vẫn làm ruộng và sinh hoạt b́nh thường.
Không ăn được đồ mặn, ông chuyển sang ăn thức ăn chay. Ăn được hơn hai năm th́ triệu chứng “thức ăn mặn” lại xảy ra, nghĩa là ông không thể ăn chay được. Cứ ngửi thấy mùi cơm, mùi thức ăn là ông quay mặt và buồn nôn.
Thời điểm này, ông chỉ thích uống trà. Trà càng đậm càng đắng lại càng thích, mỗi ngày, ông uống vài ly rồi đi làm ruộng b́nh thường. Có lúc được người bà con đi Trung Quốc về cho loại trà lạ, đắng nghét, không ai uống được, ông vẫn để dành uống dần và xem như của quư.
Cả vùng Tây Nam Bộ rộng lớn thời điểm ấy thường có những tín ngưỡng lạ về chuyện ăn uống. Trường hợp của ông lại rất đặc biệt, vậy là cả nhà ông Lộc sợ. Sợ đến mức ngay cả cha mẹ ruột hay cha mẹ vợ của ông, ông cũng giấu. Chỉ có vợ và những người con trong nhà biết bệnh ông.
Cũng đă đi bác sĩ, cũng đă nằm bệnh viện, nhưng ông vẫn không thể ăn được. Ông bắt đầu từ chối chuyện đi dự đám cưới, đám giỗ hay ma chay, những nơi ông bắt buộc phải đụng đũa. Nhưng, không thể để vợ cứ đi thay ḿnh hoài. Một vài lần tham dự đám cưới láng giềng, mọi người thấy ông ngồi chỉ toàn uống nước trà, đă bắt đầu nghi nghi.
Cái kim giấu trong bọc lâu ngày cũng đâm ra ngoài, cả xóm biết ông nhịn ăn đă nhiều năm. V́ mê tín họ cho rằng, chỉ có quỷ mới sống được mà không ăn? Cha mẹ vợ của ông hay tin con rể ḿnh đă không ăn nhiều năm phát hoảng lên. Lập tức bắt ông phải đi t́m “thầy” để giải phép.
Ban đầu th́ t́m tới nhà “thầy”, sau th́ rước “thầy” tới nhà nhưng ông không ăn vẫn hoàn không ăn. Vậy là cả gia đ́nh ông đầu hàng. C̣n xóm giềng, sau những lần đồn đại ban đầu, vẫn thấy ông không ăn mà vẫn ra ruộng nên dần cũng thôi.
Họ coi việc ông Ba Nhị không ăn, chỉ uống nước trà đi làm ruộng là điều hiển nhiên. Thực đơn chính trong ngày của ông Lộc bao lâu nay vẫn vậy: sáng vài ngụm trà đá có pha ít đường; trưa: một tách trà nhỏ, chiều và tối thêm một tách trà nữa. Vậy là xong một ngày.
Mà ông nói, dạo này ông cũng đă uống ít đi. Hồi đó th́ c̣n vài tách một ngày, giờ th́ chỉ nhấp nhấp khi cảm thấy khô cổ. Mới hồi năm trước, người em cột chèo của ông bị bệnh mất ở Châu Đốc. Ḿnh ông lặn lội xuống phụ làm đám ma và đưa tang. Cả bốn ngày liền, ông chỉ uống một tách trà nhỏ.
Uống ít là bởi, không có ai ép ông uống cả. Ông kể thế, dẫu uống vậy, nhưng khi di chuyển đưa em ông ra khu nghĩa địa cách nhà hơn cây số, ông vẫn đi về b́nh thường. Mới ba tháng trước thôi, ông vẫn đạp xe đạp lên khu gần sân bay Trà Nóc thăm bà con được. Nhưng giờ, ông đă yếu nhiều.
Ông kể là ông đang bị tắc túi mật, nên mệt. Bác sĩ khuyên ông nên mổ đi, nhưng ông cứ sợ mổ sẽ mau chết đành để vậy.
- Sống được bao lâu nữa th́ sống mà. Dạo này yếu rồi. Sáng dậy đi tập thể dục xong vô nằm ru cháu ngoại, không đi đâu xa nổi nữa. Ông kể.
Chúng tôi hỏi liệu ông có tin vào cái ǵ để nhịn ăn hay không? Ông nói nhịn ăn là bởi không ăn được thôi, chứ tin vào cái đạo ǵ. Thực tế, chúng tôi không nhận ra ông có ǵ khác biệt sau ngần ấy năm nhịn ăn.
Điều khác biệt duy nhất mà ông tự nhận đó là, tóc ông trước đây rất cứng nhưng giờ đă bắt đầu bở. Nếu thêm nữa, có chăng là nh́n ông mệt mỏi, giọng nói rất nhỏ và không linh hoạt như người đầy đủ dinh dưỡng.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 706 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 3:30pm | Đă lưu IP
|
|
|
LỊCH SỬ NGƯ LINH MIẾU
Ở vùng biển xă Cảnh Dương Quảng Trạch, Quảng B́nh, tồn tại một ngôi miếu thờ cá voi, cùng những di tích xương và khu nghĩa địa cá, như minh chứng hùng hồn cho những truyền thuyết về cá ông vẫn được các ngư dân truyền tụng đầy kính cẩn.
Xă Cảnh Dương là một vùng đất ven biển thuộc huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng B́nh. Người dân ở đây quanh năm sống bằng nghề biển và những câu chuyện có tính chất nửa hoang đường, truyền thuyết nửa có thật về cá voi, vẫn tồn tại hàng trăm năm nay trong tâm thức của họ.
Chuyện về cá ông, cá bà là câu chuyện về những con cá voi đực, cá voi cái mà người dân vẫn hay gặp khi họ hành nghề đánh cá trên biển. Truyền thuyết bắt nguồn từ những câu chuyện ngư dân đi đánh cá gặp nạn trên biển, đă được những cá voi cứu sống và đưa vào bờ.
Từ đó những tên gọi tôn kính cá ông, cá bà đă h́nh thành. Theo chân ông Phạm Quốc Hồng, thường trực Hội ngư dân xă Cảnh Dương, chúng tôi t́m đến miếu thờ cá voi có tên gọi “Ngư Linh Miếu”.
Ngôi miếu có tuổi thọ đă hàng trăm năm nay, vẫn được ngư dân hàng năm đều đặn đến thắp hương thờ cúng, khẩn cầu những điều tốt lành. Trong miếu, ngay gian thờ chính diện, trước mắt chúng tôi là những khối xương cá khổng lồ.
Trải qua hàng trăm năm, chịu bao nắng, mưa, gió, cát những khối xương này đă phần nào bị bào ṃn, mục nát. Hai bộ xương cá ông, cá bà nằm hai bên bàn thờ, được phủ vải điều rất trang trọng. Xương sườn cao khoảng 4 đến 4,5m, xương đốt sống lưng có đường kín khoảng 40cm... Ông Hồng nói, khi c̣n sống, mỗi con cá voi này có thể nặng hàng trăm tấn.
Theo tương truyền từ các bản ghi chép tay của một số người và các bậc cao niên kể lại, cá bà vào trước cá ông. Theo gia phả Tây Trung Họ Trương, c̣n gọi là Trương Trung Tây Gia Phả, th́ cá bà vào vùng biển này năm Kỷ Tỵ 1809, đời Gia Long thứ 9.
Cá ông và năm Đinh Mùi 1907, đời Duy Tân thứ 16. Người dân đă chôn cất, thờ phụng và tôn làm cá ông, cá bà và xây miếu thờ từ đó đến nay.
Hàng trăm năm qua, Ngư Linh Miếu được xây đi xây lại nhiều lần. Cách đây 10 năm, có hai người khách nước ngoài t́m về đây, tới đ́nh thấy hai bộ xương cá voi nằm dưới đất, mục nát v́ mưa nắng thời gian th́ lắc đầu nuối tiếc.
Sau đó chính quyền địa phương và nhân dân đă quyên góp một số tiền để xây dựng lại miếu thờ. Năm 2006-2007, làng xă đă tổ chức rước cốt cá ông cá bà vào Ngư Linh Miếu thờ phụng.
Ông Hồ Quang Hường, Phó chủ tịch hội ngư dân xă cho biết, từ ngày làm miếu thờ, ngư dân làm ăn phát đạt tốt lành.
Ngày 15-11 âm lịch hàng năm, là ngày giỗ cá ông, cá bà, người dân vạn chài ở trong vùng cũng về dự lễ. Vào ngày giỗ cá cũng là ngày giỗ cửa (mở lạch) dân chài bắt đầu đi đánh cá, những người vận tải biển cũng lên đường làm ăn.
Ông Hường c̣n cho biết thêm:
- Ngoài những di cốt và đền thờ Cảnh Dương, tôi c̣n biết ở Thanh Khê Quảng B́nh, cũng có một đền thờ của một con cá voi nhỏ hơn, ở Lăng Cô Thừa Thiên Huế, cũng có một đền thờ cá ông, cá bà.
Chúng tôi lại theo chân ông Hồng đến khu nghĩa địa cá nằm cách Ngư Linh Miếu khoảng 2 km. Khu đất trống trăi nằm trên cát, nơi cá bà đă trôi dạt vào và chết cách đây hàng trăm năm, có một ngôi miếu nhỏ được người dân xây dựng gọi là “Miếu Bà”.
Tại đây, ngoài miếu bà ra xung quanh c̣n có 17 ngôi mộ cá khác. Một băi nghĩa địa linh thiêng của người dân biển, những ngôi mộ chỉ đắp bằng những ụ đất nằm chống chọi với gió cát, hằng năm họ lại trùng tu nhang khói.
Ông Hồng nói với giọng rất tôn kính:
- Đây là những cá cô, cá cậu vào chầu (những loại cá lớn chết ở băi biển) đức ông, đức bà và được chôn cất tại đây.
Mỗi con cá lớn trôi vào đây đều được bà con chôn cất và gắn cho những câu chuyện riêng, để truyền tai nhau kể cho con cháu nghe, truyền từ đời này sang đời khác.
Con cá voi mới bị chết và trôi dạt vào bờ biển Cảnh Dương ngày 26-2-2009 vừa qua, cũng có câu chuyện riêng của nó. Ông Hồng kể:
- Vào ngày 25-2 vừa qua, tự nhiên có một con cá ông voi dài khoảng 4,3 m, nặng 4-5 tạ đang sống, dạt vào băi biển xă Cảnh Dương.
Lúc 13 giờ ngày 25-2 cá voi ông vào mắc cạn, lúc đó nhân dân cho 5 ngư dân đẩy cá ra khơi, cá voi đă bơi quanh băi biển vài lần th́ biến mất.
Khoảng 4 giờ sáng ngày 26-2, lúc đó mực nước cao nhất th́ cá voi lại vào ngay chỗ cũ và đă chết. Các lănh đạo xă và hội ngư dân đă xem xét và biết, đây là một con cá voi cái. Chính ông Hồng trực tiếp xem xét và tôn kính nói:
- Đây là cá cô vào chầu đức ông, đức bà.
Sau đó ngư dân đă tổ chức đưa xác cá lên Ngư Linh Miếu để thờ cúng. Ông Hường kể:
- Theo phong tục địa phương th́ những loài cá giống như cá ông, cá bà mà bị chết th́ được khâm liệm và mai táng như con người.
Ông Hồng nói:
- Con cá này rất lạ khi chết nó không có mùi tanh hôi, không bị ruồi bâu và ở hai bên hông con cá có hai hàng chữ, mỗi bên 6 chữ, không phải chữ Việt Nam, cũng không phải chữ Trung Quốc.
Người dân ở đây cho rằng Cảnh Dương là một vùng đất lành, nên cá voi vào đây chầu đức ông, đức bà và chọn nơi đây làm nơi nương tựa mà chết. Đây là một điều rất tốt lành cho một năm làm ăn may mắn.
Chia tay tôi ông Hồng nhắn nhủ thêm:
- Chúng tôi chỉ có một mong ước nhỏ nhoi, là làm sao xây dựng và tôn tạo lại ngôi đền và khu mộ cá linh thiêng để tránh gió cát. Nếu có điều kiện phát triển thành một điểm tham quan cho mọi người đến t́m hiểu th́ sẽ rất tốt.
Văn Được
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 707 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:33pm | Đă lưu IP
|
|
|
TƯỢNG ĐỨC MẸ MARY RƠI LỆ Ở MEXICO
Hàng ngh́n người đang đổ xô về một ngôi làng ở Mexico, để được tận mắt chứng kiến bức tượng Đức mẹ đồng trinh Mary không ngừng rơi lệ.
Ngôi làng Pedro Escobedo nằm ở bang Querétaro bị “quá tải” bởi những người hiếu kỳ, liên tục đổ về ngày càng đông để xem bức tượng “khóc” kỳ lạ.
Những con chiên ngoan đạo tề tựu quanh bức tượng được đặt trong một chiếc tủ kính, để chụp ảnh và cầu nguyện với ḷng kính cẩn tuyệt đối.
Bức tượng cao khoảng hơn một mét, đă “ngự” tại nhà thờ của ngôi làng trong hai năm qua.
Người trong làng nói rằng họ đă dùng xe đạp để đưa bức tượng đến thị trấn Soriano bên cạnh, trong chuyến hành hương vừa qua. Khi trở về, có người đă phát hiện ra bức tượng đang khóc như mưa.
Người dân địa phương cho biết có một cậu bé đă đến gơ cửa từng nhà để thông báo rằng, bức tượng đang khóc, nhưng không ai biết về thân thế của cậu.
Tuy nhiên, người đứng đầu giáo xứ của khu vực lại cho hay, không thể vội vàng kết luận đây là một phép mầu và họ sẽ nghiên cứu trường hợp này.
NBC4
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 708 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:34pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN D̉NG SUỐI THÁNH LOURDES
Ivơ Bác Đô, một nhà bác học có tên tuổi, một bậc thầy về tâm thần học đă nghiên cứu, điều tra và viết ra cuốn "Phép mầu nhiệm của suối thánh Lourdes" Lourdes là một ḍng suối ở miền Nam nước Pháp.
Đă nhiều năm, chẳng mấy ai biết tới nguồn nước nhỏ này. Nhưng rồi bỗng nhiên suối trở thành nổi tiếng không phải chỉ ở nước Pháp mà gần như khắp thế giới.
Tại sao suối Lourdes lại trở lên nổi tiếng? Tháng ba năm 1858, một cô gái Pháp tên Margrette bỗng thấy Đức Mẹ nhập vào ḿnh và phán truyền:
- Ta ban cho các con nguồn nước suối mầu nhiệm này để làm dịu bớt phần nào nỗi khổ đau trên thế giới.
Margrette như được một sự chỉ dẫn bí ấn, một ḿnh đi vào hang sâu trong núi. Cô lật tảng đá phủ rêu th́ thấy có một nguồn nước bốc khói tuôn ra dào đạt.
Người đầu tiên chứng kiến sự mầu nhiệm của nguồn nước là cha xứ thuộc địa phân Lourdes. Được nghe kể lại lời phán truyền của Đức Mẹ, cha xứ coi suối là một thứ nước linh thiêng. Ông lấy nước đó nhỏ và mắt anh mù Sactole.
Lạ thay, ngay lúc đó đôi mắt anh sáng trở lại và đọc được ḍng chữ viết từ mảnh giấy của cha xứ đang cầm ở tay.
Tin đó lập tức lan đi rất nhanh, một cô gái Charlotte bị liệt từ lâu không đứng lên được liền được đưa đến suối Lourdes, cô thấy khỏe ra và đi lại b́nh thường sau khi uống nước suối Lourdes.
Một cụ già bị hen măn tính, mới uống có hai lần thuốc nước suối đă dứt hẳn cơ hen. Ngoài những người có bệnh tật t́m đến c̣n có rất nhiều nhà báo, nhà nghiên cứu, bác học cũng tới. Vùng Lourdes xa xôi vắng vẻ trước đây nay bỗng trở nên sầm uất, náo nhiệt v́ người đến cầu xin khỏi bệnh, lấy tin tức, xác định khảo cứu...
Theo Ivơ Bác Đô và các báo chí cho biết, hàng năm có từ bốn đến tám vạn người từ các miền của nước Pháp đổ đến Lourdes.
Số người nước ngoài tới cũng không ít. Nhà bác học đă chứng kiến rất nhiều người được chữa khỏi bệnh. Bệnh trạng cả những người đến đây rất đa dạng:
Có người bệnh tim, người bệnh phổi, bệnh dạ dày, kinh niên... đặc biệt có cả những người mù ḷa, bại liệt, người bị bệnh "ma làm". Các phóng viên, nhà nghiên cứu đă mục kích, chụp ảnh, quy phim về các cảnh tượng đó.
H.T
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 709 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:35pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ BAY BÍ HIỂM Ở HẠT CASEY MỸ
Cảnh sát trưởng Freeman Luttrell không giấu nổi bối rối trước vụ việc quá ư kỳ lạ: như có bàn tay của thế lực siêu h́nh, căn nhà kho lợp nhôm rộng 22m2 và nặng gần hai tấn, bỗng dưng nhấc bổng lên không trung, chu du quăng đường hơn mười mét trước khi đâm bổ vào mái nhà thờ Pine Grove rồi tiếp đất.
Sự việc xảy ra cách đây đúng một tuần tại thị trấn Elkhorn, thuộc bang Kentucky, Mỹ.
Điều kỳ lạ là suốt buổi chiều thứ Hai ngày hôm ấy 14-5, trời quang mây tạnh một cách khác thường, gió thổi hiu hiu và nắng nhẹ.
- Tóm lại là không có bất cứ dấu hiệu nào của giông băo.
Juanita Long, người sống trong ngôi nhà đối diện nhà thờ Pine Grove khẳng định.
Tầm giữa hai đến ba giờ trưa, bất ngờ hai tiếng nổ đinh tai liên tiếp vang lên, xé toang không khí yên tĩnh. Juanita không lấy làm lạ bởi nghĩ chắc vừa có tai nạn trên đường, nhưng chỉ lát sau khi lái xe ngang qua khuôn viên nhà thờ, cô mới giật ḿnh phát hiện.
Sự việc c̣n tệ hại hơn nhiều so với những ǵ cô tưởng tượng: đường ống nước vỡ tan tành, nhà kho bỗng nhiên nằm sát rạt nhà thờ, thay v́ cách mười hai mét như hàng ngày thường thấy.
Một lỗ hổng lớn “ch́nh ́nh” trên bức tường lợp nhựa vinyl bên hông nhà thờ, cách mặt đất chừng sáu mét. Điều này chứng tỏ “nhà kho bay” đă có một cú tông thật lực vào mái.
Khi đó trên sân nhà thờ có người lao công và con trai bà đang quét dọn, nhưng họ khẳng định không nh́n thấy bất cứ dấu hiệu nào bất thường, hai giờ đồng hồ trước khi xảy ra sự việc.
Mục sư Jeff Edwards làm việc trong nhà thờ Pine Grove cho biết, bên trong nhà kho này chỉ có một số dụng cụ đồ nghề của thợ xây, tuyệt nhiên không tàng trữ bất kỳ loại chất nổ nào. Đội điều tra hạt Casey cũng không t́m thấy vết tích nào đáng ngờ bên trong nhà kho khóa kín.
Công ty Texas Eastern Gas cử người đến kiểm tra lại đường ống dẫn ga của nhà thờ, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu ṛ rỉ ga.
Phía Đài khí tượng quốc gia thông báo vào thời điểm xảy ra vụ việc, họ không thấy có dấu hiệu băo bùng ǵ tại thị trấn Elkhorn, cũng không có vết tích cát đổ hay ảnh hưởng của gió lớn ở khu vực quanh đó.
- Điều duy nhất tôi có thể tự nhủ với ḿnh lúc này là, có lẽ thời tiết đă nổi hứng trêu đùa tí chút, nói cách khác, đây chỉ là một hiện tượng bất thường của tự nhiên. Cảnh sát trưởng Luttrell tâm sự.
Courier journal
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 710 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:36pm | Đă lưu IP
|
|
|
BỐN MƯƠI NĂM KHÔNG ĂN CƠM
Từ năm hai mươi tám tuổi tới nay, bà Nguyễn Thị Lúa (thường gọi Út Lúa sáu mươi bảy tuổi, trú tại số 143 tổ 11 ấp Danh Tấm, Hậu Lộc, Tam B́nh, Vĩnh Long, không hề ăn hạt cơm nào mà vẫn sống khoẻ mạnh.
Từ nhỏ bà Út hay đau yếu. Năm hai mươi tám tuổi bệnh gan khởi phát làm bà suy sụp. Nhiều y sĩ địa phương “lắc đầu”. Một bác sĩ giỏi tay nghề tuyến trên chẩn đoán đúng bệnh và cứu bà thoát chết.
Song cũng từ đó bà bắt đầu sợ cơm tới nay. Khỏi bệnh, mỗi lúc ăn vài miếng cơm bà bị đau bụng quằn quại và nôn thốc nôn tháo.
Từ đó bà sợ cơm phải uống bột đậu xanh để sống. Vài tháng, thấy ngán bà ăn bánh tét. Được hai, ba tháng, cơ thể không dung nạp được bánh, mà chỉ thích ổi. Thời gian này kéo dài nửa năm.
Sau đấy, cứ hai, ba năm cơ thể bà lại đ̣i một thứ thực phẩm khác trừ cơm như: lương khô, ḿ gói, lúc là bột tinh chế... Thậm chí, có tháng bà chỉ uống nước chanh, nước đường mà vẫn sống khỏe.
Từ khi khỏi bệnh, công việc của bà vẫn b́nh thường. Từ năm mười sáu tuổi bà đă là một thợ may có tiếng trong vùng, đủ nuôi sống cả gia đ́nh.
Thời “vàng son” này keó dài gần mười năm sau thời điểm bà “tuyệt thực” cơm. Nhiều khi vào mùa, đồ làm không xuể, bà ngồi cả ngày lẫn đêm may đồ cho khách, dù trong bụng không có một hạt cơm vẫn không hề hấn ǵ.
Lạ hơn là hiện nay khẩu phần của bà ít hơn trước nhưng sức khoẻ tốt hơn. Cô Xiêm năm mươi ba tuổi, người cháu ở cùng và chăm sóc bà ba mươi lăm năm nay cho biết, hiện tại mỗi ngày bà chỉ ăn một gói ḿ loại thông dụng, hoặc một đĩa rau xanh và không tăng số lượng. Cứ có mùi... gạo là bà sợ tái mặt.
Ông Sáu Chiến, nhà gần đó kể:
- Bây giờ bà ấy khỏe hơn tụi tui. Lúc trước thời c̣n ăn cơm, trông bà Út rất yếu. Mỗi khi bà phơi lúa, gặp trời mưa, không có cách ǵ trở tay kịp. Tôi và mấy người nữa phải giúp. Bây giờ, bà tự tay làm hết, rất nhanh gọn không phải nhờ ai.
Nhiều người dân sống ở huyện Hồng Dân, Bạc Liêu, nguyên quán gia đ́nh bà cho biết, sáu bảy năm trước khi trùng tu chùa, người ta thấy bà Út hăng hái lao động không khác một người thợ. Bà phụ mang vác gạch đá, lo cơm nước cho đám thợ, làm quần quật cả ngày, không ăn lấy một hạt cơm mà vẫn b́nh thường.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 711 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐI XEM "THẦY" SẮT CHỮA BỆNH BẰNG.. BÚA
Mấy tháng nay, nhiều người dân ở khắp các huyện của tỉnh Thừa Thiên Huế và cả người dân ngoại tỉnh kéo nhau đến pḥng khám bệnh của "thầy" lang Hà Văn Sắt bảy mươi tám tuổi, tạm trú tại 65 đường Cách Mạng Tháng Tám, thị trấn Tứ Hạ, huyện Hương Trà Huế ngày một đông.
Để t́m hiểu thực hư, ngày 8-4, phóng viên đả đến pḥng khám bệnh này để t́m hiểu chân dung của "thầy" Sắt.
Chữa bệnh bằng búa, tuốc-vít, trầm…
Pḥng chữa bệnh của "thầy" Sắt nằm khuất sau con hẻm nhỏ, được thuê trọ của một người dân ở địa phương. Khi chúng tôi có mặt ở căn pḥng, đă có gần chục bệnh nhân đang đợi chữa các bệnh như: viêm xoang, vô sinh, đau lưng…
"Thầy" Sắt cho biết, thầy chữa được bách bệnh, đặc biệt là các bệnh mà bệnh viện "bó tay" th́ "thầy" chữa đều lành tất. Nhưng dụng cụ để khám chữa bệnh của "thầy" rất đơn giản, chỉ có một cây búa nhỏ, một cây tuốc vít h́nh dẹp, cùng trầm và dầu gió…
Bệnh nhân đến nhà thầy không lấy số khám bệnh theo thứ tự, mạnh ai nấy được. Trong vai bệnh nhân, khi chúng tôi vừa bước vào căn pḥng bộn bề đồ đạc, "thầy" Sắt hỏi:
- Cô đau bệnh ǵ?
- Cháu bị viêm xoang nhưng ba tháng nay vẫn chưa lành. Tôi đáp.
Vừa nói chưa dứt câu "thầy" Sắt phán:
- Bệnh đó chữa dễ ẹt! Nếu bệnh nhẹ chịu khó đi lại đây năm ngày, c̣n bệnh nặng th́ khoảng nửa tháng là lành.
"Thầy" yêu cầu tôi nằm lên giường, vừa nói "thầy" lấy cái tuốc vít nhấn vào vùng mũi và dùng tay xoa bóp hai bên sống mũi. Khoảng mười phút sau "thầy" nói:
- Bây giờ đă thấy đỡ nhiều rồi phải không? Ngày mai đến chữa tiếp. Cho xin 35.000 đồng.
- Thế không có thuốc uống hả "thầy?
- Ở đây chữa bệnh độc đáo là không uống thuốc". "thầy" Sắt nói như đinh đóng cột.
Tiếp theo tôi là bệnh nhân nam, khoảng hai mươi hai tuổi bị bệnh đau lưng. "Thầy" cũng không dùng bất cứ một dụng cụ y học nào để khám. "Thầy" yêu cầu bệnh nhân nằm sấp trên giường, kéo áo lên, lấy một viên trầm h́nh tháp thắp vào lửa cho khói bốc lên.
Sau đó, "thầy" dùng viên trầm đưa lên đưa xuống sát sống lưng. "Thầy" Sắt nói làm như vậy sẽ giảm đau nhức. Chỉ sau mười phút chữa, "thầy" lại lấy 40 ngàn đồng, nhưng nghe em này nói là sinh viên, hoàn cảnh khó khăn, "thầy" nói giảm cho một nửa.
Bấm huyệt chữa bách bệnh?
Vừa lật cuốn sổ ghi tên dày đặc các bệnh nhân và phần nhận xét kết quả của bệnh nhân, "thầy" Sắt vồn vă nói:
- Tui có học nhân điện nhưng không chữa bằng phương pháp đó. Mọi bệnh chỉ cần ấn huyệt là lành ngay.
Chị Nguyễn Thị Hà, Trần Thị Xuân Tâm ở thị trấn Tứ Hạ bị viêm xoang đă bốn năm nay. Nghe nhiều người loan tin, hai chị này đă kéo nhau đến "thầy" Sắt để chữa trị hơn một tuần nay.
Trung b́nh một ngày các chị chữa từ mười lăm đến hai mươi phút và tốn 35.000 đồng một người một lần. Chị Hà nói:
- Chữa ri cho khoẻ, chứ trước đây tui chữa ở các bác sĩ tư nhân, uống thuốc mấy cũng không đỡ mà tốn nhiều tiền nữa. Ở đây chữa không uống thuốc đỡ hại cho sức khoẻ, cũng không dùng kim tiêm nên khoẻ re.
Tuy nhiên, khi chúng tôi hỏi bệnh của chị có thuyên giảm không th́ bệnh nhân này đáp lại:
- Đă đến đây th́ phải tin "thầy" mới lành được.
Không chỉ chữa các bệnh đơn giản như: đau lưng, trặc tay… mà "thầy" Sắt c̣n kiêm chữa luôn các bệnh nan y như: vô sinh, ung thư, giảm béo…
"Thầy" Sắt khoe đă chữa cho bốn, năm cặp ở Huế bị vô sinh. Kể cả tắc ṿi trứng.. chỉ cần ấn huyệt. Nhưng chữa rất đơn giản, không cần nằm điều trị một chỗ và một ngày chỉ cần tới chỗ "thầy" mười phút để "thầy" ấn huyệt vào phần bụng là xong.
- Nếu người nào ốm do biếng ăn, tao chỉ cần bấm ba lần, một tháng sẽ lên từ năm đến tám kg mà không cần ăn nhiều. C̣n người nào mập, mỡ bụng nhiều, chữa bằng phương pháp này một tháng, cũng giảm ít nhất năm kg. "thầy" Sắt khoe khoang.
Thấy các bệnh nhân ngồi im lặng chăm chú nghe, "thầy" tiếp lời:
- Tụi bay tưởng học đơn giản lắm à! Tao học lung tung, cả thầy ta lẫn tàu mới được như rứa đó.
Không có giấy phép vẫn hành nghề
Qua quá tŕnh t́m hiểu, chúng tôi được biết, ông Hà Văn Sắt đến thị trấn Tứ Hạ và thuê trọ để chữa bệnh đă mấy tháng nay. Khi chúng tôi hỏi v́ sao thầy không vào trung tâm thành phố để mở cơ sở khám chữa bệnh cho đàng hoàng, lúc đó sẽ có nhiều bệnh nhân t́m đến, "thầy" Sắt phân trần:
- Do tui không có giấy phép hành nghề nên mới đi chữa chui. Ngày ni họ cho chữa, ngày mai lỡ họ phát hiện th́ ḿnh đi t́m chỗ khác.
Theo "thầy" Sắt, "thầy" quê ở xă Hương Chữ, huyện Hương Trà Thừa Thiên Huế, nhưng lâu nay lập nghiệp ở Thành Phố... và Đà Nẵng, "thầy" mới ra Huế hành nghề chỉ hơn ba tháng nay.
Trung b́nh mỗi ngày "thầy" Sắt tiếp nhận từ ba mươi đến bốn mươi bệnh nhân với đủ các loại bệnh, trong đó phần lớn là bệnh nhân nan y.
- Buổi tối th́ chữa bệnh không kịp tay v́ bệnh nhân đông lắm. "thầy" Sắt cho biết.
Ngày 8-4, trao đổi với phóng viên, ông Nguyễn Phô phó chủ tịch thị trấn Tứ Hạ, huyện Hương Trà khẳng định:
- Việc ông Hà Văn Sắt ở đâu tới và có khám chữa bệnh cho người dân như thế nào, đến nay chính quyền địa phương không hề hay biết.
Mặc dù giữa trung tâm thị trấn, pḥng khám bệnh của "thầy" Sắt chỉ cách trụ sở thị trấn Tứ Hạ khoảng vài trăm mét, trước mặt đường quốc lộ có bảng chỉ dẫn vào pḥng trọ của "thầy", đồng thời "thầy" đă phát tờ rơi khắp nơi để quảng bá, nhưng không hiểu v́ sao chính quyền địa phương không hề hay biết?
Ngày 8-4 ông Trần Đ́nh Oanh chánh thanh tra sở Y tế Thừa Thiên Huế cho biết:
- Hiện sở Y tế vẫn chưa nhận được giấy đăng kư hành nghề, khám chữa bệnh của ông Hà Văn Sắt. Từ trước đến nay, sở vẫn không nhận được thông tin về cơ sở khám bệnh này. Sắp tới, chúng tôi sẽ lập đoàn thanh tra để t́m hiểu thực hư sự việc.
Ngọc Lan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 712 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN NHỮNG CON NGƯƠI MÀU ĐEN
Hoang dại, tăm tối, thách thức, đôi khi hung hăn và nham hiểm đến rùng rợn, đó là những cảm giác ám ảnh hăi hùng mà không một ai, trong số những người đă từng chạn trán “con mắt không ḷng trắng”, có thể phủ nhận hay lăng quên.
Chẳng có ǵ bất thường nếu bạn được sinh ra với một cặp mắt “đen láy”. Cái màu đen trời phú ấy bao giờ cũng trong sáng, tự nhiên, và cứ để ư mà xem, phần lớn thời gian tông màu của chúng ở dạng xanh đen hoặc nâu sẫm.
Với “con ngươi màu đen” th́ lại khác. Toàn bộ hơm mắt của những kẻ dị thường này, bao trùm một màu đen hoang dại, không ḷng trắng, không đồng tử, lúc nào cũng sâu thăm thẳm như hố vực nuốt chửng hồn người.
Tuy nhiên đó chưa phải là điều đáng sợ nhất. Cảm giác ghê rợn, sởn tóc gáy và những ám ảnh quái gở mơ hồ luôn là linh cảm thường trực khi đối diện với “người mắt đen”. Cũng chính v́ thế mà những nhân vật kỳ dị luôn gắng sức tránh né cuộc sống đời thường.
Lẽ nào đó chỉ là ảo giác? Lẽ nào phản ứng tâm linh đă bóp méo h́nh ảnh và cảm nhận đích thực? Hăy nghe lời kể của chính những người đă từng trực diện đối mặt với “con ngươi màu đen”.
Đó là hôm vợ chồng nhà Chris ghé chân vào một trạm dừng trên quốc lộ I-75 ở Michigan. Bước chân ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Chris bất ngờ chạm trán người phụ nữ dáng cao gầy, tóc đen, mà đặc biệt là đôi mắt như hai hố đen sâu hoắm đang cḥng chọc đang hướng về phía ḿnh.
- Ngay tức khắc tôi cảm nhận cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hai hơm mắt đen x́ một cách không b́nh thường. Không đồng tử, không một chấm màu nào khác. Cũng không một sắc thái t́nh cảm nào toát ra từ đôi mắt ấy, ngoài sự lạnh giá và vô hồn. Bản năng tôi thúc giục phải tránh né và bước đi ngay.
Chris nhớ lại.
- Tuy chẳng có căn cớ, nhưng rơ mồn một cảm giác không thể phủ nhận: cô ấy không phải là người. Mặc dù cô ta đứng im, nhưng ánh nh́n cḥng chọc như kẻ săn mồi th́ không thể giấu giếm. Dường như đôi mắt ấy c̣n có khả năng thôi miên và kiểm soát đối phương.
Vậy tức là bao trùm hố mắt người phụ nữ ấy chỉ có duy nhất con ngươi đen? Có thể nào là do đồng tử đen mở quá lớn đến nỗi che kín cả “ḷng đen” và “ḷng trắng” không?
Điều này xem chừng vô lư, bởi hiện tượng giăn đồng tử chỉ xảy ra vào một trong số ít các trường hợp: ban đêm, có tác động tâm lư, sử dụng thuốc kíchh thích, chấn thương năo… Hoàn cảnh Chris gặp “con ngươi đen” không tương tự như vậy. Vả chăng, có giăn lớn đến cỡ mấy th́ cũng khó có thể che khuất toàn bộ hốc mắt.
Thêm một điều đáng bàn, vậy nỗi ám ảnh hăi hùng ấy từ đâu ra? Không phải ngẫu nhiên một, hai trường hợp, mà đó là cảm giác của hầu hết những ai đă từng tiếp xúc “người mắt đen”. Có vẻ như bóng đen bao trùm hố mắt, và phủ kín luôn tất cả mọi cảm xúc trong tâm hồn họ.
Lại nữa, điều ǵ giải thích cho cảm giác có vẻ vô căn cứ nhưng đinh ninh xoáy chặt: họ không phải là người?
Hôm ấy đă là mười một giờ đêm, khi Adele đă yên vị trong chăn đọc nốt cuốn truyện, th́ bất chợt tiếng gơ cửa vang lên, chậm răi đều đặn. Cẩn trọng với vị khách viếng thăm đêm khuya, cô mở hé cánh cửa sổ và ngạc nhiên phát hiện ra hai đứa trẻ.
- Hăy cho chúng cháu vào nhà. Chúng cháu cần dùng buồng tắm nhà cô.
Tất nhiên là Adele từ chối v́ chẳng đứa trẻ ngoan nào đ̣i vào nhà tắm người lạ giữa đêm hôm khuya khoắt thế này. Và giữa lúc với tay đóng cửa, cô hoảng hồn phát hiện ra điều dị thường trong đôi mắt sâu hoắm của cả hai đứa bé: một màu đen hun hút.
- Chân tôi như muốn khuỵu xuống, cảm giác như đụng độ ma quỷ quá đỗi kinh hoàng.
Liệu có cách giải thích nào hợp lư cho hiện tượng dị thường này không?
Với người đă ít nhất một lần tiếp xúc “con ngươi màu đen”, họ chắc như đinh đóng cột rằng: những sinh vật đó không phải là người thường. Chúng có thể là cư dân ngoài hành tinh, hoặc là nạn nhân bị quỷ ám, hoặc là… kết hợp cả hai.
C̣n Barry Napier thuộc trung tâm UFO Digest, trong bài viết tựa đề “Black Eyed Kids: A Profile” (Hồ sơ về những đứa trẻ mắt đen) ông khẳng định:
- Những con mắt màu đen có thể chỉ đơn giản là kính áp tṛng cùng màu. Các trường hợp cho là đă tiếp xúc “người mắt đen”, phần lớn là hậu quả của trí tưởng tượng quá đỗi phong phú, hoặc là những lời bịa đặt ăn theo để thu hút chú ư và làm tṛ cười mà thôi.
Dù sao, thế giới vẫn c̣n quá rộng lớn. Có ǵ đảm bảo con người là sinh vật duy nhất cư ngụ trên trái đất này.
Thùy Vân
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 713 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
LINH MỤC VIỆT NAM CHỮA BỆNH NAN Y
Linh Mục Nguyễn Trường Luân trên giảng đàn, dùng phép chữa nan y. Người bệnh nằm bất tỉnh trong thánh đường, sau khi thấy có ḍng điện cực mạnh chạy trong người.
Vào hồi 08:30 giờ tối đến 12 giờ khuya Chủ Nhật 28-4-02 vừa qua, đă có lối gần một ngàn giáo dân Công Giáo, từ các giáo xứ khác nhau thuộc San Jose đă tập trung về Thánh đường Chúa Ba Ngôi (Trinity Catholic Church) trên đường Cunningham, để nhờ một vị Linh Mục cầu nguyện xin ơn được chữa lành các bệnh tật nan y.
Vào mỗi chiều Chủ Nhật, tại thánh đường Chúa Ba Ngôi thường có thánh lễ vào 3:30 giờ chiều và 7:30 giờ tối. Sức chứa của thánh đường khoảng trên tám trăm người.
Sau thánh lễ 7:30 giờ, Linh Mục Hoàng Đoàn quản nhiệm thánh đường Chúa Ba Ngôi đă thông báo cho giáo dân biết rằng, vào lúc 8:30 giờ sẽ có Linh Mục Mi-ca-e NGUYỄN TRƯỜNG LUÂN thuộc Ḍng Chúa Cứu Thế tại Los Angeles sẽ đến giúp cầu nguyện xin ơn chữa lành bệnh cho những ai mắc bệnh nan y, không phân biệt tôn giáo nào cả.
Linh mục Hoàng Đoàn nói rằng, các giáo dân ai muốn dự buổi cầu nguyện th́ ở lại, ai có thân nhân đang mắc bệnh nan y hoặc các bệnh khác th́ có thể đưa bệnh nhân đến để được Linh mục Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân cầu nguyện giúp xin ơn chữa lành bệnh.
Sau khi thánh lễ tối tan, hầu hết giáo dân đă nán lại tham dự buổi cầu nguyện xin ơn lành bệnh nầy. Khoảng 8:30 tối Chủ Nhật 28-4-02, bên trong thánh đường Chúa Ba Ngôi đă hoàn toàn kín chỗ, một số khác đứng bên ngoài hành lang phía trước và các cửa ra vào thánh đường ở cả hai bên.
Nhiều xe lăn và băng ca của các gia đ́nh đưa bệnh thân của họ đến để đầy ngoài sân thánh đường. Trong thánh đường có vài trăm người bệnh đủ mọi loại, hầu hết là bại liệt hoặc các bệnh nan y như ung thư, viêm gan, lao, tiểu đường.
Linh mục Hoàng Việt giới thiệu rằng, Linh mục Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân thuộc thành phần các Linh mục Việt Nam trẻ, thuộc Ḍng Chúa Cứu Thế tại Long Beach, Los Angeles và vừa mới được thụ phong Linh Mục trong vài năm gần đây.
Nhờ ơn Chúa và Mẹ Maria, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân có thể cầu nguyện chữa lành bệnh cho nhiều người đang mang bệnh nan y và nay được bề trên Ḍng Chúa Cứu Thế cho đi đến các giáo xứ để cầu nguyện xin ơn chữa bệnh cho giáo dân.
Trước khi vào phần cầu nguyện chữa bệnh, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân mặc áo chùng đen của Ḍng Chúa Cứu Thế và ôm đàn Guitar đứng trên bàn thờ, tập cho giáo dân hiện diện hát các bài thánh ca và ca vịnh, để ngợi khen Thiên Chúa và các bài hát về Đức Mẹ, để chuẩn bị hát trong buổi cầu xin ơn chữa bệnh.
Các bệnh nhân được thân nhân và ban hành giáo đưa vào bên trong thánh đường và đứng, ngồi, hoặc nằm la liệt phía trước bàn thờ chính.
Gần 9:00 giờ tối, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân bước ra, nằm sấp xuống cầu nguyện và những người bệnh cũng nằm sấp xuống để sám hối tội lỗi và xin ơn Chúa và Mẹ Maria cho chữa bệnh.
Khi Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân chỗi dậy, mọi người cùng với ca đoàn hát bài "Alleluia" một cách liên tục để vinh danh chúc tụng Thiên Chúa. Trong Thánh Kinh từng thuật rằng khi Chúa Giê-su chữa bệnh cho những người mù được thấy, người câm được nói, người què được đi và kẻ phung cùi được sạch bệnh th́ Chúa đă nói với họ rằng:
- Đức tin đă chữa lành cho con.
Hôm nay Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân cũng nói rằng Linh Mục không có khả năng nào cả, chỉ biết cầu nguyện và người nào được lành bệnh là do niềm tin của họ ở quyền năng Thiên Chúa và t́nh thương của Mẹ Maria mà họ được lành bệnh.
Linh Mục Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân kêu gọi những bệnh nhân nào đang đi đến các Bác sĩ chữa bệnh, nay nếu được ơn Chúa lành bệnh th́ hăy đến khám lại tại các Bác sĩ và xin giấy chứng nhận đă lành bệnh theo y-khoa chứng giám.
Hiện đă có nhiều người được như vậy và họ đă được các Bác sĩ giám định cấp giấy xác nhận lành bệnh nan y.
Mở đầu phần cầu nguyện chữa bệnh, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân đă đi thẳng đến một người đàn ông mang bệnh sưng hai đầu gối, đă mười hai năm rồi không đi đứng được. Người đàn ông tên là Lê An Khương năm mươi tám tuổi.
Khi Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân cầm tay bảo ông đứng lên và bước đi, ông Lê An Khương không thể đi được v́ đau nhức. Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân dắt tay ông Lê An Khương đứng lên và bảo bệnh nhân hăy nhảy lên cao... ban đầu th́ bệnh nhân không nhích chân được, nhưng sau đó ông Lê An Khương đă nhảy cao và đi lại được trước sự chứng kiến của mọi người đứng kín trong ngôi thánh đường Chúa Ba Ngôi.
Hiện tượng nầy làm cho tinh thần giáo dân bừng lên, mọi người hát lớn hơn bài chúc tụng Alleluia và bắt đầu đứng thành hai hàng đi qua trước mặt Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân. Cứ hai người thành từng cặp bước tới, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân đặt mỗi tay mỗi bên lên thái dương của họ.
Có người th́ b́nh thường, nhưng có người chợt nhiên ngă lăn cứng đờ như một khúc gỗ. Người thân hay những người trong ban hành giáo chờ sẵn đă phải đỡ để người bị té xỉu khỏi đập đầu xuống đất v́ họ té xuống trong tư thế một thân cây ngă.
Đă có hai mươi lăm người bị té xỉu và toàn thân họ cứng như một xác chết và họ được khiêng lên để cạnh bàn thờ ở khu vực được gọi là "Cung Thánh" và họ chỉ tỉnh dậy sau lối mười phút, nhưng cũng có những người lâu hơn.
Một người đàn bà đă tỉnh dậy sau gần hai tiếng đồng hồ. Những người nầy cho biết họ không hề hay biết ǵ cả, kể từ khi họ cảm nhận như có một lực điện cực mạnh đi xuyên suốt qua người của họ.
Số hai mươi lăm người bị ngất xỉu, đă hoan hỷ trở về nhà và họ nói họ phải đi đến Bác sĩ xét nghiệm lại trường hợp của họ, tuy nhiên họ tin rằng họ đă được chữa lành bệnh. Buổi cầu nguyện xin ơn chữa lành bệnh nầy đă kéo dài cho đến quá nửa khuya Chủ Nhật 28-4-02 mới chấm dứt.
Anh Trần Ngọc Dao sinh năm 1954 ở tại 2147 đường South King, San Jose đă được chữa lành bệnh nhức đầu kinh niên tại thánh đường Saint Patrick ở San Jose vào tối thứ Bảy 09-3-02 vừa qua, đă có mặt tại buổi chữa bệnh lần nầy của Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân, đă nói với phái viên rằng:
- Tôi bị nhức đầu quá lâu năm, nên khi nghe tin có cầu nguyện chữa bệnh tại nhà thờ Saint Patrick tôi liền đến. Lúc đó, Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân đang dâng thánh lễ và cả nhà thờ đang hát kinh, chợt nhiên Linh Mục bảo im lặng và nói rằng, trong nhà thờ hiện có một người vừa được Chúa chữa khỏi bệnh nhức đầu kinh niên..
Lúc đó tôi cảm thấy có một điều ǵ đó khác lạ trong người tôi và tôi đưa tay lên nói lớn:
- Tôi.. I am.
Tôi bước lên gần bàn thờ và Lm Mi-ca-e Nguyễn Trường Luân đặt tay lên trán tôi cầu nguyện nhưng tôi không ngất xỉu và Linh Mục nói trước mọi người rằng:
- Chúc mừng anh đă lành bệnh.
Từ đó đến nay tôi không c̣n bị nhức đầu nữa. Đây chỉ là một tin tức ghi nhận sự kiện xảy ra trong cộng đồng Công Giáo Việt Nam tại San Jose, phái viên không b́nh luận, xin để các bác sĩ khảo sát và lên tiếng.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 714 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:43pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẦN Y CHỮA KHỎI 1700 BỆNH NHÂN
Tại thôn Chử Xá xă Văn Đức, Gia Lâm, Thành Phố Hà Nội, có một người được mệnh danh là “thần y Hơ Phượng” đặt theo tên thần y Hơ Jun của Hàn Quốc, bởi sở hữu "bàn tay vàng chữa bệnh".
Sự tích "bàn tay vàng chữa bệnh"
Tôi t́m đến nhà “thần y” Chương Phượng vào một ngày mưa phùn, trong cái rét lộc đầu tháng hai. Con đường vào nhà "thầy lang" Phượng quanh co, ngoằn ngoèo, ṿng qua khá nhiều khúc ngoặt.
Theo tấm biển chỉ trên tường “Lối vào nhà thầy lang Phượng, đi vào ngơ 32m” và người hàng xóm tận t́nh dẫn lối, chúng tôi mới t́m được nhà "thầy". Tới nơi, chúng tôi được "thầy" ân cần tiếp đón. Không để cho chúng tôi kịp hỏi han, “thần y” bắt đầu kể ngay câu chuyện bén duyên nghề chữa bệnh rất ly kỳ của ḿnh.
- Năm 2003 khi tôi học “khoa thứ chín Khổng Việt, Nghiên cứu về phần mờ của vũ trụ, thế giới, con người”, thầy dạy của tôi bảo:
- Mỗi người về nhà đặt một cái lễ ở sân cầu Thái Thượng lăo quân giúp cho việc chữa bệnh, ứng cho ai người ấy được.
Tôi lập bàn thờ và ứng ngay. Từ đó tôi chữa bệnh nào khỏi bệnh ấy. Thế nhưng sau ba tháng, tôi không chữa và chuẩn đoán đúng bệnh được nữa. Tôi t́m tới thầy Tám, một người xem bói trong làng, th́ thầy bói bảo tôi về nhà, dùng quả lắc t́m tên tất cả các vị tiên trong cổ tích (?).
Quả lắc chỉ vào Chử Đồng Tử và tôi tin Chử Đồng Tử sẽ là vị tiên giúp tôi chữa bệnh. Từ đó tôi chữa bệnh nào cũng khỏi.
Những chiến tích “thần kỳ”
Theo tờ tự quảng cáo, ông Phượng có thể chữa được tất cả mọi loại bệnh như : tiểu tháo nhạt, không cầm được, động kinh, trầm cảm, mắt nháy liên tục, mắt nh́n xiên, mắt có ruồi bay, mắt mờ nhanh, mắt chớm đục thuỷ tinh thể, u năo, các u biếu trong người, các loại bệnh ung thư…
Có ngày "thầy" chữa mấy trăm người. Bệnh nhân đa số là ở tỉnh xa t́m về như Thái B́nh, Hưng Yên, Hải Dương , Bắc Giang và các quận, huyện nội thành Hà Nội...
Vốn cũng bị bệnh đau lưng và muốn biết thực hư tài năng của "thầy", tôi xin "thầy" chữa bệnh cho tôi. Ông Phượng yêu cầu tôi đọc tên, tuổi, địa chỉ rơ ràng để thầy ghi lại trong sổ bệnh nhân.
Ngó vào cuốn sổ bệnh nhân, tôi thấy chi chít những tên và địa chỉ của hàng ngàn người bệnh. Ông c̣n tự hào khoe với tôi là:
- Chỉ trong mười lăm tháng, tôi đă chữa cho hơn 1.700 bệnh nhân. Nhiều bệnh nhân mắc những chứng bệnh nan y, bệnh viện trả về nhưng đến nhờ tôi vẫn nhận chữa.
Sau khi hỏi thăm về những biểu hiện bệnh, “thần y” lắng nghe rất chăm chú rồi dùng con lắc (một quả cầu trắng trắng, nhờ nhờ được đính trên một dây xích bạc) đưa qua đưa lại.
"Thầy" chỉ vào tôi lẩm nhẩm ǵ đó. Con mắt "thầy" đảo qua đảo lại săm soi, ḍ hỏi rồi cười nói:
- Thần tiên bảo bệnh này có thể chữa được, nhưng hiện nay chưa có pháp đồ điều trị. Tối nay bác phải ngồi lập pháp đồ. Lần sau cháu quay lại bác mới chữa được”.
Ông Phượng cho biết:
- “Quả lắc thần” của tôi có thể liên lạc với… thần tiên, biết được tỏ tường mọi thứ. Tôi hỏi và quả lắc trả lời, quay thuận là đúng, ngược là sai, không ai có thể gian dối được.
Cách chữa bệnh cũng thế. Tôi hỏi người này bị bệnh .. phải không? Có thể chữa được không? Chữa bằng pháp đồ nào? Th́ quả lắc sẽ trả lời đúng, sai hoặc chọn ra loại pháp đồ điều trị chính xác.
Như ca bệnh bị quánh ruột thừa ở phường Định Công Hoàng Mai Hà Nội, rất nhiều nơi chữa không khỏi, bác sỹ bảo phải cắt ruột thừa. Tôi hỏi quả lắc nói chữa được và tôi bấm huyệt hai lần là chữa khỏi ngay.
Theo như "thần y" Chương Phượng th́ thầy c̣n chữa cho anh Trần Văn Liên ba mươi tám tuổi, ở Kim Thành Trâu Quỳ Gia Lâm, bị u bướu ṿm họng, đau khắp vùng bụng, bệnh viện trả về chờ chết. Ông chữa sau ba ngày anh Liên trở lại khoẻ mạnh b́nh thường. Hiện nay ông Phượng c̣n có tham vọng chữa HIV.
- Một lần khi xem ti vi, thấy câu lạc bộ HIV ở Cầu Giấy đang giao lưu, tôi cầm quả lắc lên hỏi "tiên" nói rằng:
- Ông sẽ chữa được bệnh này.
Thế là từ đó tôi quyết tâm t́m cách chữa. Ông kể:
- Có người đến khám đau lưng, tôi đưa con lắc lên rồi ngay lập tức hỏi anh ta bị HIV phải không? Anh ta đă nhận là đúng anh ta bị HIV ngay.
Nghe chuyện này chúng tôi không rơ, con lắc chỉ trả lời: có, không th́ làm sao phát âm được chữ HIV cho thầy Phượng biết? Họa chăng bệnh đau lưng và HIV có mối quan hệ ǵ chăng?
Nghe ông Phượng kể về hành tŕnh đi t́m thuốc chữa HIV mới thấy hết được sự "tài t́nh" của quả lắc "thần". Quả lắc "thần" chỉ cho ông biết hướng đi và nơi mua vị thuốc chữa bệnh.
Không hiểu đă có ai được "thần y" chữa cho khỏi căn bệnh nan y này chưa dù thầy Phượng vẫn luôn miệng khẳng định đă chữa được 70% HIV cho một bệnh nhân tên Hậu ở Bắc Giang!
Tuy nhiên theo điều tra của Phóng viên, th́ sự thật về tài chữa bệnh của vị "thần y" này hoàn toàn ngược lại những ǵ được đồn thổi.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 715 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHÀ NGOẠI CẢM NGUYỄN NGỌC HOÀI
NGƯỜI NỐI LIỀN HAI CƠI ÂM-DƯƠNG
Tôi đă đi áp vong tại văn pḥng nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, sau lần tiếp cận với người âm, tôi suy nghĩ rất nhiều về thế giới tâm linh, thế giới có thật mà tôi chưa một lần nghĩ rằng có thật.
Sau nhiều đêm trăn trở tôi quyết định kể lại câu chuyện của gia đ́nh tôi với tất cả mọi người, biết đâu trong câu chuyện của tôi sẽ giúp ích được cho bao người ở hai cơi giới, như vậy chẳng là việc tốt hay sao, rất mong quí vị tham khảo để chúng ta hiểu biết thêm về cơi hư vô, nơi có những người thân yêu của gia đ́nh ḿnh đang tồn tại…
Áp vong-điều kỳ diệu
Gia đ́nh tôi là gia đ́nh buôn bán, trong cuộc sống vợ tôi rất duy tâm, đi xem, đi bói, đi cầu cô cầu cậu là việc thường xuyên của vợ, có lần cô ấy c̣n mang cả thầy cúng về “chập cheng” hàng ngày trời đến bực cả ḿnh, những lần như thế đúc kết lại chẳng mang kết quả ǵ mà chỉ thấy mệt người, lời thầy phán th́ đúng ít, sai nhiều, tóm lại không giải quyết được việc gia đ́nh mong muốn.
Nói một cách thực tế là cúng không ra được vật chất mà tôi vẫn phải lăn lưng ra lao động hàng ngày để có, tôi vốn không tin vào những chuyện đại loại như đă kể trên nhưng vợ tôi hay lôi kéo tôi vào cuộc gọi hồn, xem bói. Tôi không bao giờ tin, tôi là người yêu quí vợ con, tôi vốn không muốn gia đ́nh bất đồng quan điểm nên ậm ừ qua chuyện.
Nhưng cuối cùng cũng phải đưa ra ư kiến với vợ con, muốn làm sao th́ làm, xem đâu th́ xem, bói đâu th́ bói miễn là đừng làm ǵ quá đáng quá, nếu không nghe lúc đó đừng trách tôi.
Gần đây vợ tôi huy động cả nhà bên vợ đi áp vong bố vợ tôi, nghe vợ kể qua tôi đă thấy khiếp cái đức tính mê tín của vợ, trong gia đ́nh vợ người muốn, kẻ không muốn, nên tôi nhắc nhở vợ tôi làm ǵ cũng cần suy nghĩ chín chắn.
Vợ tôi nói tôi là người cổ hủ ấu trĩ, bực ḿnh v́ xúc phạm nên hai chúng tôi có lớn tiếng, cuối cùng cô ấy vẫn nhất quyết rằng quyết định của cô ấy là đúng đắn, cực chẳng đă tôi đành phải làm người chứng kiến, để rồi qua đó phân tích cho vợ tôi hiểu. Tôi cố chờ cái ngày hẹn…
Đến lịch hẹn làm việc gia đ́nh vợ tôi đi khoảng chục người, tôi là người ngoài cuộc, anh vợ tôi oang oang.
- Cô V th́ chỉ hay rắc rối, mê tín dị đoan, đă chết rồi làm ǵ có cái ǵ mà hồn với chẳng không? Chuyện ngoại cảm t́m mộ th́ có thật, có lâu rồi, báo chí người ta đưa đầy dẫy ra đấy, phải đọc đi mà hiểu.
Nhưng đâu phải người giỏi có nhiều, cả đất nước ḿnh đâu chỉ có khoảng chục người có khả năng t́m mộ, mà họ tận đâu đâu ấy chứ, với lại ngoại cảm là họ dùng khả năng của họ, và tôi cũng cảnh báo cho cả nhà biết là có rất nhiều đồ rởm đấy nhé, từ bé tới giờ tôi chưa nghe thấy chuyện áp vong như cô nói cả.
- Anh đi th́ biết, em không nói nhiều sợ lại c̣n mê tít hơn em!
Nghe vợ nói, tôi giận đến tím ruột, nhưng biết làm sao được v́ mỗi người một hiểu biết nhận thức khác nhau, muốn nói cho vợ hiểu, mà khó nói quá, lúc này tôi mới thấm thía lời anh vợ “chú nhu ḿ” đang mải nghĩ th́ anh vợ tôi quát.
- Làm ǵ cũng cần có hiểu biết, đừng có nhảm nhí, lấy đâu ra người âm, nếu nói thế người chết cũng có cuộc sống hay sao? Học thức ít, nhận thức kém hiểu biết mù quáng, tôi á, có chết tôi cũng không bao giờ tin.
- Không tin rồi sẽ tin!
Vợ tôi quả quyết rồi cười tít, bực ḿnh tôi tua cho vợ tôi một trận, cô ấy nói:
- Không nói lằng nhằng, người tin, người không, không nhất tâm sợ bố không về.
Nghe vợ hễ mở mồm là nhất tâm, nhất tâm, tôi ức chế đành ngậm bồ ḥn làm ngọt, không khí trong đoàn đi nặng nề…
Tới nơi có rất đông người, đủ các loại ô tô, xe máy có tới hàng trăm người, tấp nập, vào qua cổng có bảo vệ trông xe, vào bên trong có một gian pḥng lớn, người ngồi chật pḥng.
Sang gian khác một gian thờ nhỏ đơn giản trên bàn thờ bày đặt hoa quả bánh kẹo, mọi người đang vào gian thờ khấn vái, gian kế bên được bài trí như công sở, có ba bốn người làm việc hành chính, họ hướng dẫn mọi người làm thủ tục đăng kư áp vong và t́m mộ.
Tôi vào pḥng áp vong một cô c̣n trẻ xinh tươi ăn vận giản dị, không trang điểm, đứng ra thu xếp chỗ ngồi cho các gia đ́nh, cô ấy chỉ cho ngồi từ bốn đến sáu người c̣n bao nhiêu cho ra ngoài, thế là ngoài sân người đứng, người ngồi la liệt, họ bàn tán nói chuyện về nhà ngoại cảm và khả năng của người đó.
Bỗng chốc tôi lăng xăng như phóng viên, qua các câu chuyện của họ tôi được biết có rất nhiều gia đ́nh đă t́m được mộ qua văn pḥng này, họ trở lại để cảm ơn và lễ tạ.
Đến giờ làm việc nhà ngoại cảm xuất hiện, hóa ra lúc trước tôi đă nh́n thấy cô trong pḥng đăng kư, nhà ngoại cảm giản dị b́nh thường, tôi cứ ngỡ là nhân viên.
Nhà ngoại cảm dành mười phút trước khi áp vong hướng dẫn các gia đ́nh cách áp vong, tiếp cận với người âm, sau đó cô vỗ tay rồi nói:
- Nào, mời các vong linh về nào, người nhà thương nhớ các vong muốn mời các vong về, mời các vong về gặp người nhà của các vong nhé, âm dương cách biệt các vong có nhớ người nhà không …
Tiếng cô mời tha thiết, nhẹ nhàng, ngọt ngào, khoảng năm phút sau thật bất ngờ quá sức tưởng tượng của tôi, trong đám người chật ních kia, rất nhiều người cả đàn ông lẫn đàn bà lắc lư rồi khóc ầm ỹ lên, họ khóc lóc họ kêu gào v́ đau đớn, tiếng khóc, tiếng kêu át tiếng nói như một đám ma, đám vỡ chợ.
Tôi cố len lỏi vào để xem nhưng bị cô nhân viên chận lại mời ra ngoài, đứng kiễng chân bên cửa sổ ngó xem mà rùng rợn, nhà ngoại cảm đi đến bên một gia đ́nh hỏi.
- Nhà này có người đàn ông chết tự tử phải không họ về đây này.
Chị đưa tay xoa xoa đầu một người gần đấy nói.
- Cháu mời ông về nhập vào người nhà nào, sao ông lại phí đời thế, cháu thương ông quá thôi, ông về nhập vào người nhà để xem bây giờ ở nơi âm giới ông sống thế nào…
Chị đang nói th́ một người trong nhóm không phải người chị xoa đầu tự nhiên nghẹo cổ, mồm thè ra một đống lưỡi, rồi người ấy đổ vật ra người nhà xúm vào hỏi nhưng lưỡi người kia vẫn tḥ dài ra trông đến khiếp.
Chẳng biết chị nói sao rồi người đó bắt đầu khóc sằng sặc và bắt đầu nói, qua câu chuyện của người bị linh hồn người chết nhập, hồn là đàn ông lúc c̣n sống về già bị bệnh nan y, mặc dù gia đ́nh hết ḷng chăm sóc nhưng lúc sơ sểnh đă treo cổ tự vẫn,và rồi bây giờ hồn về ân hận nuối tiếc cuộc đời mà tự ḿnh đánh mất, khóc thương thân, thương vợ thương con, hồn nói làm tôi nghĩ…
- Tôi thương bà quá, tôi khổ lắm chết xuống dưới này mà tự tử như tôi khổ lắm, thương tôi hằng đêm bà cầu nguyện cho tôi được thanh thản bà nhé, tôi xin bà, tôi khổ lắm bà ơi, tôi có tội tự giết đi cái thân xác ḿnh mà không phải của ḿnh tôi, tôi tiếc đời tôi, cuộc đời được sống là đẹp lắm bà ơi…
Để cho gia đ́nh tự tṛ chuyện chị quay sang một gia đ́nh khác mời tiếp, chị lại ngọt ngào dỗ dành mời người âm về tôi nghe mà thấy mủn ḷng quá, chợt chị dừng lại nói với người nhà:
- Bác đi mời bố của bác phải không? tôi nói cho bác nhận người nhà nhé, bác đi gọi vong để t́m mộ bố của bác đúng không?
Người nhà xác nhận chị nói tiếp:
- Tôi nói cho các bác biết ngày trước ông cụ c̣n sống, nay cụ ở nhà con này, mai ở nhà con kia, các bác dưa nhau không nuôi cụ, cực chẳng đă cụ tự bỏ nhà đi chứ cụ có lú lẫn tâm thần ǵ đâu, rơ tội, sống th́ không nuôi cho tử tế bây giờ c̣n đi t́m làm ǵ.
Cụ về đây rồi, tôi nh́n thấy rồi đấy nhưng chắc ǵ cụ đă nhập vào ai mà các bác gặp được, tội quá, tội quá. Trời đất xá cho tội người trần, chứ tội ấy là tội bất hiếu đấy các bác ạ…
Chị nói rồi quay sang nhà khác, chắc chị nói đúng v́ ǵa đ́nh đó không ai phản đối, trong nhóm có một bác trai già ngồi nghe lặng lẽ khóc.
Đang mải xem nhà ngoại cảm th́ ông anh vợ tôi đi đến bên đập đập vào người nháy tôi ra.
- Chú thấy thế nào?
Chưa biết trả lời anh ra sao, tôi lưỡng lự anh nói:
- Sao nhà ḿnh nhiều đàn bà ngồi thế mà đến giờ chưa thấy đồng bóng nào lên cả, tôi với chú vào xem thử thế nào, nghe họ gào khóc khiếp quá, tôi với chú vào xem có ma nào dám nhập không.
Nghe anh vợ nói, tôi hơi sợ, anh băm bổ lại vô thần như tôi ma nào dám nhập vào anh, từ lúc vào đến giờ tôi không dám nghĩ bôi bác nữa nên tôi dè dặt nói với anh.
- Ta cứ xem mọi việc cho có ngọn ngành rồi mới kết luận anh ạ!
Hai anh em tôi vừa bước chân vào cửa pḥng, tự nhiên anh tôi khụy xuống ngỡ là anh bị vấp nhưng không anh tôi hổn hển mắt lờ đờ như người hấp hối, mặt anh tôi tái nhợt tái nhạt, và rồi toàn thân anh tôi run lên, người cứ lắc lư, anh tôi quát:
- Cút hết, chúng mày cút hết!
Anh quát to giọng oang oang, mắt gườm gườm nh́n mọi người, họ sợ vội xô nhau chạy, anh quay về phía người nhà quát tiếp.
- Chúng mày đi đâu? Đồ mất dạy.
Nghe anh quát chị dâu trên anh tôi nói:
- Đi mời vong bố chứ đi đâu chú th́…
Chị đang nói anh tôi lại quát tiếp:
- Cút hết, đồ mất dạy, tao là thằng bố chúng mày đây, hỏi ǵ, cút hết ra…xê ra, đồ mất dạy, thằng mất dạy này, tao đă chia cho mày hơn các em mà tao chết chưa ráo đất mày đă dành với em mày, con vợ mày là con mất dạy, thờ với cúng, tổ với chả tiên…
Mồm chửi, tay đấm, anh tôi quay về phía anh cả gần bảy mươi tuổi đang ngồi đấm trực diện, may mắn mọi người nhanh tay kéo anh cả tôi ra, nếu trúng quả đấm ấy của anh ba tôi mới hơn năm mươi tuổi, nặng trên tám chục kư, th́ không biết anh cả tôi sẽ ra sao.
Anh ba đang chửi bới, anh hai nói xen vào:
- Lúc trước thầy hai vợ mà c̣n chửi chúng con mất dạy!
Câu nói ấy vô t́nh như lửa gặp gió, tức th́ anh ba tôi trợn ngược mắt lên mặt đỏ ngầu lao dậy đuổi đấm anh hai, anh hai co cẳng chạy ra phía cổng, mọi người chạy dạt hết ra hai bên v́ sợ, tôi chạy gọi cô Hoài, cô tới nói với anh ba.
- Ông làm cái ǵ ở đây thế! Sao lại mất trật tự thế đi đâu, ở đâu cũng phải có kỷ luật chứ.
- Xin lỗi cô, tôi xin phép dạy lũ con nhà tôi, chúng bố láo bố toét quá cô ạ, tôi xin lỗi…xin lỗi.
Cô nhẹ nhàng:
- Ông cứ ngồi một chỗ dạy con có phải oai hơn không, ông đuổi con ông làm ǵ cho mệt, ông cứ ngồi thế này mà dạy ông nhé, thế ông có hút thuốc không để cháu biếu ông một điếu nào, trông ông cháu biết ngày trước ở trần c̣n trẻ ông đẹp và đức độ lắm, phải cái ông hơi nóng tính tư ông nhỉ, ngày c̣n trẻ chắc nhiều cô mê ông lắm ông nhỉ…
Đang cơn hổ lửa nghe cô Hoài nói hồn bố vợ tôi cười tít ( giống hệt lúc bố tôi lúc sống) rồi hồn bố tôi oang oang:
- Tôi hai vợ cô ạ, mười đứa con, nàng dâu, chàng rể tổng cộng là hai chục đứa, con gái tôi chẳng ế đứa nào, chúng bảo đi mời tôi về, tôi về mà chúng lại ăn nói cái kiểu ba que xỏ lá thế là không được.
- Thôi ông đừng nóng nảy quá ông nhé, từ ngày đi ông đă về với gia đ́nh lần nào chưa, ông có nhớ vợ thương con quí cháu không…
Cô Hoài đang nói dở th́ bố tôi lăn ra khóc, bố tôi khóc to, vừa khóc vừa nói thương nhớ các con, các cháu quá, cả nhà vợ tôi khóc theo, tôi cũng rơm rớm nước mắt v́ cảm động, phải công nhận là 100% hồn bố vợ nhập vào anh ba tôi, từ cử chỉ lời nói đến hành động giống bố tôi lúc c̣n sống như in, vừa khóc bố tôi vừa nói:
- Con V nó có hiếu vận động các con đi gặp bố về, mà mấy ngày nay các anh các chị làm bố cực quá, cả đời bố nuôi nấng cho các con ăn học hơn ngườ,i mà các con lại nói bố là ma, là đồng, là bóng thế à, bố là người, là người nhớ chưa. Đây bố nhập vào cái thằng ba này cho nó và các con biết là có bố về.
Đang khóc anh ba tôi im lặng một hồi rồi lớn tiếng:
- Tao sẽ cho nó ốm xem sức trâu mộng của nó có khỏe hơn tao không, cho ốm ba ngày cho biết bố mẹ ông bà tổ tiên nó ở đâu…
Cứ như thế hồn bố nhập vào anh ba tôi gần hai tiếng đồng hồ, cứ nói một lúc bố tôi lại lấy tay ôm bụng chỉ vào một chỗ bên phải kêu đau, lúc sống bố tôi bị đau bụng phải mổ, khi bố tôi chết anh ba tôi hoàn toàn không biết ǵ về bố tôi, v́ lúc đó anh đang sinh sống ở nước ngoài.
Sau lần áp vong đó cả nhà tôi hết hồn luôn, ai cũng thấy việc hồn bố tôi về là có thật, anh ba tôi về tới nhà ốm khật khừ mất vài ngày, anh kể rằng khi bước chân vào cửa pḥng áp vong, th́ tự nhiên mắt anh tối sầm lại anh ngỡ là ḿnh hoa mắt và một lực vô h́nh nào đó chiếm hữu toàn phần thân thể anh, đè anh nặng trĩu người và anh ba tôi không c̣n hay biết một điều ǵ nữa.
Vợ tôi thấy cả nhà tin tưởng, được thể loa phóng thanh của cô ấy giảng bài tâm linh ngắn hạn, tôi vui vẻ nhưng vẫn bực thái độ của vợ, tôi nói:
- Thôi đi, từ ngày lấy cô đến giờ gần ba mươi năm chung sống, cô lôi tôi đi bôn ba các loại ông đồng bà cốt, hôm nay tôi tuyên bố xác nhận người âm là có thật, từ nay tôi tin là có thế giới âm, nhưng tôi chỉ công nhận cái ḿnh thấy là thật mà thôi.
Chị gái vợ phụ họa.
- Thật đấy, có nhớ hôm đi gọi hồn chỗ bà đồng S không, rơ thật cứ như hề, người mà cứ như chim ấy, gọi về hồn phải bay la, bay bổng…
Hôm đó tôi cũng đi, vào nhà bà đồng bà ngồi trên nghế lắc lư, lúc đặt lễ bà hé mắt nh́n sau đó bà nhắm mắt phủ khăn đỏ lên đầu và bà khấn thật to:
- Con lạy hồn, ba hồn chín vía hồn ở đâu th́ về đây cho tín chủ gặp, hồn gần bay la...a…hồn xa bay bổng..a…nhanh nhanh mà về cho tín chủ gặp…a…ba hồn bảy vía hồn về…
Nhưng kết cục cái hồn nhập vào bà đồng ấy chẳng phải là ai trong nhà tôi cả. Sau lần áp vong bố vợ độ tin tưởng cao, cả nhà bàn nhau đi mời tiếp để gọi mẹ vợ tôi, nhưng anh ba th́ rất quyết không đến đấy nữa, anh tôi sợ, anh nói cái cảm giác ấy theo anh nhiều ngày, anh nói đúng là không biết th́ thôi biết rồi mới thấy khiếp.
Lần áp vong sau mời mẹ vợ, tôi cũng tham gia nhưng ngồi cả buổi không thấy mẹ tôi về, nhà ngoại cảm nói rằng việc đi mời người âm là của người trần và việc có về hay không là của người âm, người âm có về mới gặp được, chứ không phải ai đi áp vong cũng gặp được vong hồn nhà ḿnh.
Tôi nghĩ người trần và người âm cũng từa tựa như nhau cả, từ niềm tin trên tôi đề xuất với gia đ́nh đẻ của ḿnh, mong muốn gọi hồn bố tôi về gặp, ư kiến của tôi được cả nhà tán thành.
Điều không ngờ tới.
Cả nhà tôi đi áp vong bố tôi, ngày đi có đủ sáu người hai vợ chồng tôi và mẹ cùng ba đứa cháu họ, chờ măi cũng chẳng thấy hồn bố tôi về, mặc dù xung quanh các vong nhà khác đă về nhập rất nhiều, tôi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chị Hoài chắc hiểu tâm trạng của tôi v́ thế chị đă hỗ trợ rất nhiệt t́nh, chị hỏi:
- Nhà này đi áp vong bố sao lại thấy có bé trai bé tư đi theo ông thế này, có ai đẻ non hoặc con chết bé ở đây không, (vợ tôi có sinh cháu trai đầu ḷng bị chết ngạt) chị dứt câu một cháu gái họ của tôi khóc um lên, cháu họ tôi khóc nức nở, khóc kiểu trẻ con, hỏi măi cháu vừa khóc vừa nói:
- Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Con đây, bố mẹ chẳng ai c̣n nhớ tới con cả, ông nội cho con đi cùng về gặp bố mẹ, bố mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá, mà hai mươi năm rồi bố mẹ bỏ quên con, con nhớ bố mẹ quá bố mẹ ơi...
Cháu gào khóc thê thảm vợ chồng tôi cũng khóc theo, cháu gào lên:
- Bố mẹ đẻ ra con con xấu số thiệt, phận chết non mà bố mẹ không nhớ ǵ đến con cả, chỉ thờ người lớn thôi, không bao giờ thờ cúng con, con về nhà thổ công toàn đuổi con thôi, nếu c̣n sống con hai chục tuổi rồi, con cũng là người chứ sao không cho con một chỗ thờ, mà quên hẳn con đi như thế…bố mẹ cho con đi về nhà ḿnh với, con bé cũng là người chứ, con thương mẹ lắm mẹ ơi…bố mẹ ơi…
Cháu nức nở kể:
- Bố mẹ biết không ông mới đi đón con về ở mấy năm nay (bố tôi mới mất cách đây vài năm v́ tai nạn) mà con nói cho bố mẹ biết ông nội chết oan đấy, bố mẹ gửi quần áo cho con xin hai bộ, cho con xin ít tiền…
Tôi giật bắn cả người v́ lời cháu cho biết, thú thực nhà tôi cứ nghĩ cháu không thành người, phong tục quê tôi người nhỏ mất không thờ.
Cháu nói nhiều, tôi chỉ kể lại những chuyện có liên quan về sau, sau rồi cháu bảo ông muốn về gặp bố mẹ, rồi cháu gọi:
- Ông nội ơi lên đi.
Cháu gọi dứt lời th́ một cháu khác kêu đau đầu và cháu quay tít người rồi khóc nức nở và nhận là bố tôi, bố tôi nói bố tôi bị chết oan chứ chưa hết số, nam tào chưa gạch sổ, bố tôi chết v́ t́m nhầm mộ người khác mang về nhà ḿnh, bố tôi bị người này đẩy vào xe cho tai nạn chết.
Trước khi mất bố tôi t́m mộ ông nội tôi thất lạc qua thầy L, cụ thể thế nào th́ lúc đó tôi không rơ lắm, chỉ biết sau khi t́m được mộ về, xây mộ xong là bố tôi bị tai nạn chết, tôi hỏi mộ ông ở chỗ nào để chúng tôi đi t́m th́ bố tôi hét lên:
- Thôi! Không có t́m kiếm ǵ hết, tao chết tao sợ lắm rồi, không có mộ th́ thôi chứ đừng có t́m đ̣i ǵ hết, tao cấm chúng mày đi t́m mộ ông nội nhớ chưa, chưa biết chết hay sao mà c̣n đ̣i đi t́m, nh́n gương bố mày đây này các con ơi….làm sao mà tao chết, tao đang đi bộ cơ mà….
Sau khi hồn bố tôi ra khỏi người, tỉnh táo lại cháu kể lúc nghe cháu bên cạnh kêu to “ ông nội ơi về đi ” th́ cháu thấy đầu óc ong ong rồi như người bị choáng, lâng lâng người như người say, ruột gan cháu cồn cào như người nạo, mắt mũi tối xầm và cháu không c̣n biết trời đất ǵ nữa…
Tôi kể hoàn toàn sự thật, tôi cảm giác một trong những người bị vong nhập khi áp, họ hoàn toàn như người bị chết lâm sàng không nhận biết được một cái ǵ nữa, nhưng chuyện do vong nhập nói th́ tôi phải băn khoăn suy nghĩ, tôi có trao đổi chuyện này với nhà ngoại cảm, chị nói chị chỉ là người có khả năng áp vong và t́m mộ thôi chứ chị không hiểu nhiều về thế giới âm.
Hồn con tôi về nhập là một bất ngờ, những lời vong nói hoàn toàn chính xác, cháu tôi bị hồn con nhập c̣n trẻ mới hơn hai mươi tuổi lại ở quê không thể biết chuyện gia đ́nh của gia đ́nh tôi một cách chi tiết như lời vong nói.
Chuyện về vong hồn bố tôi nói là một bất ngờ tới choáng váng, thế giới âm khó hiểu quá, quả là bố tôi có t́m mộ ông nội tôi nhưng đầu cuối ra sao th́ tôi lại không biết v́ chúng tôi ở xa, hơn nữa bố tôi lúc sống không kể rơ đă t́m ông nội tôi như thế nào, nếu đúng như lời vong nói th́ bố tôi chết có một lư do…
Tôi rất đau đớn và xót xa ân hận đối với người thân đă khuất, nhất là với bố đẻ và con trai tôi, phải chăng tôi không tin những chuyện về tâm linh mà không chịu t́m hiểu về lĩnh vực này.
Tôi ân hận đă không vào cuộc để hiểu và phân tích phải trái lợi hại cho người thân. Tôi tự hỏi ḿnh không biết cuộc sống của thế giới bên kia thực chất như thế nào? Tôi nhủ với ḷng ḿnh t́m hiểu thế giới tâm linh sẽ là một phần việc trong cuộc đời của ḿnh.
Nguyễn Phúc Thiện
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 716 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:47pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN KHÚC GỖ TRĂM TUỔI VÀ GIẾNG NƯỚC KỲ LẠ
Giếng đang cạn nhưng khi người dân khiêng khúc gỗ thả xuống th́ rất kỳ lạ, nước lại phun lên trong vắt.
Ngồi tṛ chuyện với anh Bùi Văn Hồng, Phó Giám đốc Trung tâm y tế huyện Lạc Sơn Ḥa B́nh, tự dưng anh Hồng kể với tôi câu chuyện rất ly kỳ:
- Hôm cùng đoàn đi phun thuốc diệt muỗi, chống sốt rét trong bản, tớ được tận mắt một cái giếng lạ lắm. Chú là nhà báo, thử lên đó t́m hiểu xem thế nào?
Con đường từ huyện Lạc Sơn lên xă Ngọc Lâu chênh vênh trên sườn những ngọn núi đá. Ngọc Lâu là xă sâu, xa và cao nhất của huyện Lạc Sơn, nằm sát khu bảo tồn thiên nhiên Ngọc Sơn.
Bản Khộp của người Mường nằm ở cuối xă Ngọc Lâu, quanh mỏm ngọn đồi được bao bọc bởi rừng rú hoang rậm.
Giữa bản trên sườn mỏm đồi ấy, có một giếng nước được xây cất đẹp đẽ, nước trong vắt, nh́n được tận đáy giếng. Các cô gái giặt giũ bên giếng, các chàng trai hồn nhiên tắm rửa như tắm bên giếng nhà ḿnh. Không hiểu cái giếng nước này có ǵ đặc biệt mà anh Hồng kể cho tôi nghe bằng giọng huyền bí đến vậy…
Giếng bí ẩn
Người nắm rơ bí ẩn về cái giếng mà đồng bào tôn trọng gọi là “giếng thần” này là ông Bùi Văn Beo, hiện đă chín mươi tuổi, sống trong ngôi nhà sàn cách giếng khoảng hai trăm mét.
Khi hỏi về “giếng thần”, mắt cụ Beo chợt sáng rực, cụ hào hứng kể về cái giếng này với vẻ thành kính kỳ lạ.
- Cái giếng này nằm trên mỏm đồi, ở vị trí cao nhất mà quanh năm suốt tháng, lúc nào nước cũng dồi dào, trong khi nơi khác ruộng khô nứt nẻ. Chuyện ấy đă lạ lắm rồi, nhưng lạ hơn nữa là cái khúc gỗ ở dưới đáy giếng, nó như cái khóa của máy bơm nước ấy, lạ lắm, không thể hiểu nổi, nên chúng tôi gọi nó là giếng thần…
Cụ Bùi Văn Beo kể với giọng đầy bí ẩn.
Cụ Beo nhớ rơ năm 1955, khắp vùng Lạc Sơn gặp hạn hán. Bản Khộp tuy vẫn có nước từ giếng, nhưng nước không đủ phục vụ trồng cấy mà chỉ đủ ăn.
Thanh niên bản Khộp đă hè nhau khơi rộng giếng, vét bùn đất dưới đáy, khiêng khúc gỗ ch́m dưới ḷng giếng lên với hy vọng nước sẽ chảy lên từ ḷng đất mạnh hơn. Do khúc gỗ nặng hàng tấn, nên phải mấy chục người vừa bẩy, vừa kéo mới lôi được khúc gỗ nặng như cục ch́ khổng lồ ấy.
Một hiện tượng kỳ lạ đă xảy ra. Sáng hôm sau, mọi người ra giếng múc nước th́ giật ḿnh khi thấy giếng cạn đến đáy, không có tia nước nào cả.
Dân bản hoảng quá, liền khiêng khúc gỗ này thả xuống giếng. Kỳ lạ thay, khi khúc gỗ được thả xuống, nước lại phụt lên trong vắt.
Một lần nữa ông Beo nhớ như in, vào năm 1966, thanh niên trong bản lại khơi bùn đất, và vần khúc gỗ ra khỏi đáy giếng cho nước chảy mạnh, nhằm có nước mở rộng diện tích cấy lúa. Theo họ v́ khúc gỗ nằm trên tia nước, nên nó làm nước chảy lên chậm hơn. Và lại một lần nữa, nước không chảy lên giọt nào.
Lần gần đây nhất, được ông Bùi Trọng Tây, Chủ tịch xă Ngọc Lâu kể với tôi, năm 2002 với sự hỗ trợ của UNICEF, thực hiện chương tŕnh nước sạch phục vụ nhân dân các xă vùng sâu, vùng xa, bản Khộp được xây một giếng nước hoành tráng. Địa điểm xây giếng chỉ có thể thực hiện ở giếng cũ, bởi không c̣n nguồn nước nào khác.
Những cán bộ, công nhân xây giếng đă tiến hành nạo vét, kéo khúc gỗ quẳng lăn lóc ra bên cạnh, bất chấp lời can gián từ phía dân bản.
Sớm hôm sau, những người xây giếng đă kinh hăi khi thấy nước cạn sạch. Họ liền bơm nước vào giếng để thử, nhưng nước cứ dần ngấm xuống ḷng đất. Không t́m được lư do, họ bỏ đi mất hút.
Lại một lần nữa, dân bản Khộp lại thả cây gỗ xuống có cả sự chứng kiến của các cán bộ xă, trong đó có ông Chủ tịch xă Bùi Trọng Tây. Kỳ lạ thay hàng trăm tia nước li ti lại phụt lên quanh khúc gỗ, dân bản tha hồ nước dùng.
Huyền thoại khúc gỗ
Cụ Bùi Văn Beo dẫn tôi ra giếng nước nhà cụ ngay dưới chân nhà sàn. Tôi nh́n xuống, thấy giếng sâu hoắm, tịnh không có giọt nước nào. Xem giếng nước những nhà bên cạnh cũng tuyệt đối không có nước, mặc dù chỗ đào giếng ở dưới sườn đồi, c̣n “giếng thần” của cả bản th́ nằm ở sát mỏm đồi, tức là cao hơn rất nhiều.
Đứng trên thành giếng, tôi nh́n rơ khúc gỗ đen lộ một phần lên khỏi đáy bùn. Khúc gỗ không có ǵ đặc biệt cả, tuy nhiên, theo cụ Beo, nó cứng như thép, dao bổ vào quằn lưỡi.
Khúc gỗ được cho là kỳ lạ nằm dưới đáy giếng đă mấy trăm năm nay. Dưới làn nước trong vắt, tôi nh́n rơ hàng chục con cá, có con to nặng đến hai kg. Tôi hỏi những người đang múc nước ở giếng rằng, sao không bắt cá về ăn, ai cũng lắc đầu.
Về khúc gỗ, theo cụ Beo, không ai biết nó có trong giếng từ khi nào, có trước hay sau giếng, nhưng tổ tiên mấy đời nhà cụ khẳng định nó có từ lâu lắm rồi, phải từ ba trăm đến năm trăm năm. Xưa kia, giếng được đắp đơn giản bằng một bờ đá, vết tích vẫn c̣n đó.
Theo người dân bản Khộp, khúc gỗ trong giếng là của một cây Nhội khổng lồ. Tán lá của nó rộng che khuất cả bản Mường.
Ngày xưa trai tráng các bản mang dao cuốc lên đỉnh núi chặt ṛng ră ba tháng trời cây Nhội mới chịu đổ. Gốc nó ở bản Điện, nhưng ngọn đổ xuống tận bản Trôi. Một cành cây găy xuống, rơi vào bản Khộp, tạo thành mó nước. Khúc gỗ dưới giếng bây giờ chính là một phần nhỏ cành cây đó.
Theo những cụ già trong bản, gỗ lim, gỗ nghiến, cứng, tốt như vậy, song ngâm dưới nước hàng trăm năm cũng phải mục, mủn, trong khi, khúc gỗ Nhội này, là loại gỗ không tốt lắm, mọc nhiều ở xă Ngọc Lâu và Ngọc Sơn lại bền như sắt, đá, nằm dưới bùn nước bao đời nay vẫn không thay h́nh đổi dạng.
Theo chủ tịch xă Bùi Trọng Tây, v́ có giếng này mà bản Khộp trồng được lúa nước quanh năm, trong khi các bản khác chỉ trồng ngô, sắn, hoa màu và trông vào nước trời, v́ xă Ngọc Lâu không có con suối nào cả. Nguồn nước thừa từ giếng chảy ra cánh đồng đủ tưới tiêu cho mười sáu ha lúa nước.
Giữ rừng để giữ nước
Ngồi trong nhà sàn, mây ùa vào bậu cửa, nghe những cụ già bản Mường râu tóc bạc phơ kể chuyện kỳ lạ về “giếng thần”, như v́ sao ở chỗ cao ráo, lại có nước quanh năm, có thể dễ dàng giải thích bằng khoa học. Nhưng chuyện về khúc gỗ th́ c̣n phủ kín màn sương huyền bí.
Nhưng dù khúc gỗ đó có huyền bí hay không, với tám mươi hộ dân bản Khộp, nó không quan trọng. Người bản Khộp chỉ cần đời này qua đời khác, nước cứ ngập giếng, cứ trong leo lẻo. Ở nơi khác giếng này hết nước, c̣n có giếng khác, chứ ở bản Khộp mà mất nước, th́ không biết họ sẽ sống thế nào.
Già trẻ, gái trai, luôn nhắc nhở nhau phải biết giữ nguồn nước trong sạch, không một ai dám xâm phạm đến khúc gỗ, đến “giếng thần”. Và thế là đồng bào bản Khộp không một ai c̣n lên rừng chặt cây nữa.
Đặc biệt là cây Nhội, loài cây có trong truyền thuyết “giếng thần” cứ mọc khắp các cánh rừng, khắp các ngả đồi. Chủ tịch xă Bùi Trọng Tây bảo:
- Nhội mọc nhiều lắm, đường kính của nó cứ hai đến ba mét một cây, cây nào cây nấy đều vài trăm năm tuổi…
VTC
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 717 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:49pm | Đă lưu IP
|
|
|
KHÁM BỆNH BẰNG TRỨNG GÀ MỔ BẰNG BÙA PHÉP
“Cô Ba” ở xă Tân Lợi, huyện Tịnh Biên An Giang khoe bệnh ǵ bà ta trị cũng hết, bất kể các loại nan y.
Vài tháng nay, rất nhiều người đổ xô đến xă Tân Lợi, huyện Tịnh Biên An Giang, cầu bà Nèang Kam khám chữa bệnh. Với cách khám chữa bệnh phản khoa học đến vô lư, song bà Nèang Kam vẫn được nhiều bệnh nhân nghe theo, kính cẩn tôn xưng là “cô Ba”. Họ sẵn sàng thuê nhà trọ ở xung quanh chờ đến lượt được “cô Ba” ra tay.
Mổ một lần là hết ngay!
Trong vai bệnh nhân, tôi và một đồng nghiệp t́m đến nhà “cô Ba” nhờ khám, chữa giúp. Đến xă Tân Lợi, theo chỉ dẫn của người dân địa phương, chúng tôi tiếp tục đi vào một phum sóc nằm sâu trong chân núi Bà Đội.
Nhà “cô Ba” lúc này có rất đông bệnh nhân. Sau một hồi than thở rằng đă điều trị nhiều nơi, tốn rất nhiều tiền rồi nhưng vẫn không khỏi, chúng tôi được “cô Ba” hẹn sáng hôm sau vào khám bệnh. “Cô Ba” c̣n vui vẻ giới thiệu chúng tôi gặp những bệnh nhân của bà đang ở trọ gần đó để chờ khám chữa bệnh.
Chúng tôi đến nhà trọ này và được xếp vào ở một căn pḥng có hơn chục phụ nữ và trẻ em nằm ngồi lố nhố. Nghe chúng tôi bảo đang bị viêm gan thời kỳ cuối, những người này nhiệt t́nh giới thiệu về “cô Ba”, rồi khẳng định bệnh ǵ bà ta cũng trị khỏi ngay.
Bà Ḥa, một người đến từ Phú Quốc Kiên Giang, quả quyết:
- Gặp “cô Ba” trị là hết bệnh liền, bệnh ǵ cũng trị khỏi.
Rạng sáng 16-4, chúng tôi ghé vào căn nhà đối diện nhà “cô Ba” để quan sát. Lúc này “cô Ba” đă cho người quen chạy xe ra các khu nhà trọ rước bệnh nhân vào mổ.
Măi đến gần giữa trưa, chúng tôi mới được “cô Ba” gọi vào khám bệnh. “Cô Ba” cầm một quả trứng gà trong tay rồi rà rà lên khắp người bạn tôi, bảo:
- Được rồi nh́n là biết bị bệnh gan. Bốn ngày nữa tới đây, cô mổ một lần là hết ngay, giá chỉ có 1,2 triệu đồng”.
Tiếp đó, tôi cũng được “cô Ba” khám bằng cái trứng gà ấy.
- Bốn ngày nữa tới, cô mổ luôn. Cô Ba” bảo.
Tôi tỏ vẻ hoang mang:
- Bệnh con ra sao, cô?
“Cô Ba” không trả lời mà chỉ yêu cầu chúng tôi mua mỗi người một cây kéo và một con dao.
Chúng tôi thắc mắc v́ sao phải mua dao và kéo, bà ta phán:
- Để mổ!
“Cô Ba” lôi trong tủ ra một bọc lúc nhúc dao, kéo, khoe:
- Đây là những dao, kéo của các bệnh nhân mà cô đă mổ thành công. Bệnh ǵ tôi trị cũng hết, bất kể các loại nan y. Tôi vừa được mời đi trị bệnh cho vợ một nhân vật quan trọng. Người ta mua vé máy bay hết rồi, nhưng tôi không nỡ bỏ những người bệnh ở đây đang chờ đợi nên dời qua tuần tới mới đi”. “cô Ba” huênh hoang.
Bệnh ǵ cũng... mổ!
T́m đến các nhà trọ trong khu vực, chúng tôi gặp những người đang chực chờ để gặp “cô Ba” khám chữa bệnh. Bà Tư khoảng sáu mươi tuổi, ở thị trấn Dương Đông Phú Quốc, kể:
- Tôi bị bướu cổ “cô Ba” mổ vài hôm rồi, ở đây để chờ cô mổ tiếp. Cô bảo phải mổ mấy lần mới hết, chỉ tốn 1,3 triệu đồng.
C̣n bà Mai cũng ở Phú Quốc, nghe tiếng tăm của “cô Ba” đă đưa đứa con gái mười sáu tuổi bị câm đến nhờ chữa. Bà Mai kể sau khi khám, “cô Ba” bảo chắc chắn chữa được bệnh cho con gái bà với giá tám triệu đồng.
- Nó được “cô Ba” mổ hai lần rồi. Lần đầu mổ ở cổ, lần sau mổ ở cạnh hàm.” Bà Mai cho biết.
Chúng tôi dọ hỏi “cô Ba” mổ thế nào, có chích thuốc hay gây mê ǵ không, những người này cho biết bà ta có chích loại thuốc ǵ đó, c̣n mổ th́ không để lại thẹo.
- “Cô Ba” dùng bùa phép để mổ lấy bệnh ra khỏi người, sau đó dán băng keo cá nhân lên vết mổ là xong. Một người nói.
- Có một ông bị ung thư gan đi chung với tụi tôi, được “cô Ba” mổ lấy ra bốn cục bướu và cả đống máu, vậy mà không có thẹo, chỉ tốn 18 triệu đồng. Bây giờ ông ta đă khỏe và về nhà rồi”. Một người tên Hoa khẳng định.
Những người này c̣n cho biết thuốc của “cô Ba” dùng chữa bệnh toàn là mật gấu, mật cọp được chồng cô qua tận Thái Lan mua về (!?)
- V́ mua thuốc tốn tiền nhiều, chứ “cô Ba” đâu có ăn tiền của ḿnh. Bà Hoa phân bua.
Bà khoe:
- Tôi bị bướu cổ được “cô Ba” mổ rồi, bây giờ thấy khỏe nhiều lắm.
Một phụ nữ khác đang ở chung nhà trọ vén áo giơ lưng dán chằng chịt băng keo cá nhân, cho biết:
- Tôi bị gai cột sống “cô Ba” mổ lấy gai ra chỉ tốn 2,5 triệu đồng, giờ đợi mổ thêm vài lần nữa mới hết. Có đêm “cô Ba” mổ đến ba chục người, tội nghiệp hết sức!
Quốc Dũng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 718 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:49pm | Đă lưu IP
|
|
|
UỐNG NƯỚC LĂ TRỊ BÁ BỆNH!
Một cơ sở Đông y chuyên chữa các bệnh béo ph́, ung thư, tiểu đường... bằng cách nhịn ăn và uống nước lă.
Pḥng chẩn trị Đông y tư nhân Na Gia, nằm trong khuôn viên Tu hội gia đ́nh Na Gia ở 4B/2 khu phố 4, phường B́nh Chiểu, quận Thủ Đức, Thành Phố... do lương y Hoàng Đ́nh Thiều phụ trách hơn một năm nay đă điều trị các loại bệnh béo ph́, tiểu đường, ung thư... bằng phương pháp “nhịn ăn, uống nước”.
Nghe lời đồn người bệnh nặng cỡ nào nếu nhịn ăn, uống nước lă cũng đều khỏi, nhiều người cả tin kéo đến cơ sở Na Gia điều trị. Trong vai một người mắc bệnh béo ph́ và tiểu đường cùng người nhà, phóng viên Trương Hiệu đă thâm nhập t́m hiểu cách điều trị bằng phương pháp tuyệt thực của cơ sở Na Gia.
20 ngày sụt tới 10 kg!?
Ông Thiều nói muốn điều trị phải ở lại nhiều ngày. Giá pḥng trong thời gian điều trị nội trú từ 70 ngàn đến 200 ngàn đồng một ngày. Ông Thiều nói với phóng viên:
- Nhịn ăn là phương pháp triệt tiêu béo ph́ và tiểu đường hữu hiệu nhất. Cậu phải điều trị nội trú khoảng một tháng. hai mươi ngày đầu chỉ uống nước đóng b́nh hoặc nước đun sôi để nguội. Những ngày tiếp theo được phép ăn nhưng phải theo chế độ do tôi đưa ra. Đến thời điểm thích hợp mới được ăn uống b́nh thường trở lại.
Ông Thiều tuyên bố chắc nịch là cứ nhịn ăn hai mươi ngày sẽ sụt mười kg. Sau đó nếu ăn uống theo chế độ mỗi ngày sụt một ít, đến khi không muốn sụt kư nữa th́ ngưng điều trị.
Theo ông Thiều, không chỉ bệnh béo ph́, tiểu đường, những bệnh khác như gút, lao.. ông đều chữa khỏi cũng bằng phương pháp nhịn ăn và uống nước. Ông c̣n tranh thủ quảng cáo:
- Muốn biết v́ sao tuyệt thực trị được nhiều bệnh, mấy anh nên nghiên cứu quyển Nhịn ăn để trị bệnh do tôi biên soạn.
Người bệnh tự làm khổ ḿnh
Theo t́m hiểu của phóng viên tại cơ sở Na Gia, một căn pḥng giá 200 ngàn đồng một ngày có máy lạnh nhưng chật chội ẩm thấp, nhếch nhác xập xệ. Do không biết quy định bệnh nhân điều trị nội trú phải mang theo mùng mền, chiếu gối nên ngày đầu tiên phóng viên phải làm “mồi” cho muỗi.
Trong đêm đầu nhịn đói, phóng viên cảm thấy người mệt mỏi, hoa mắt, toát mồ hôi và không sao chợp mắt được. Đến ngày hôm sau, người quản lư khu nội trú tên Tuấn gặp phóng viên để lập hồ sơ bệnh án. Tuấn dặn đi dặn lại:
- Chỉ uống nước, nước sẽ thanh lọc cơ thể, đào thải tế bào chết, tiếp nhận tế bào mới khỏe mạnh, hoạt động tốt hơn. Nhiều đại gia, chủ doanh nghiệp bị béo ph́, tiểu đường đă đến đây chữa bệnh. Họ rất mừng và thường quay lại cơ sở cám ơn.
Ông Sơn nhà ở Đồng Nai cho biết, đă nhịn ăn tám ngày để trị bệnh viêm tủy. Hiện ông Sơn xanh xao, thở khó nhưng vẫn khoe:
- Ban đầu năm mươi bảy kg, nhờ nhịn ăn trị bệnh giờ c̣n bôna mươi tám kg. Một bệnh nhân tên Minh từ Quảng B́nh vào đây chữa bệnh, người ốm tong, nằm co ro dưới đất. Người nhà cho biết ông Minh bị ung thư thực quản, điều trị được bốn mươi ngày tại pḥng khám của ông Thiều.
Ông Minh nhịn ăn đến ngày thứ mười một đă đ̣i ăn và được ông Thiều cho ăn theo chế độ kiêng khem. Người nhà cho biết bệnh t́nh ông Minh không mấy khả quan nhưng họ hy vọng vào phương pháp chữa bệnh bằng tuyệt thực.
Sau hai ngày tuyệt thực, phóng viên mệt lả người, nước dăi nhỏ giọt, giọng nói yếu hẳn đi mặc dù đă uống hai b́nh nước lă loại hai mươi mốt lít. Cơn đói hoành hành, cồn cào không chịu nổi. Phóng viên nại cớ gia đ́nh gặp chuyện hệ trọng đột xuất, nên xin phép cho về nhà gấp. Lúc ra được cửa ngoài cơ sở Na Gia, phóng viên chợt thấy ḿnh nhẹ nhơm sau hai ngày đêm chịu áp lực trước kiểu chữa bệnh kỳ quặc.
Trương Hiệu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 719 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
BỊ SÉT ĐÁNH V̀ THỀ ĐỘC
Một người đàn ông Trung Quốc thề độc rằng, anh không hề vay tiền của người hàng xóm và chỉ một phút sau, sét đánh trúng anh chàng xui xẻo.
Trước sự chứng kiến của rất nhiều người tại thành phố Phúc Thanh, Trung Quốc, anh Xu khẳng định như đinh đóng cột rằng, anh không bao giờ mượn tiền ông Huang.
Trước đó, ông Huang đă buộc tội Xu vay khoản tiền 500 nhân dân tệ (gần 80 đôla) cách đây ba năm.
- Anh ta vay tiền tôi ba năm trước để mua quà cưới cho một người bạn nhưng kể từ đó, Xu luôn chối phắt chuyện này.
Ông Huang cho hay khi tới nhà Xu đ̣i nợ. "Tôi đă nói với anh ta rằng nếu anh ta dám thề độc, tôi sẽ xí xóa khoản nợ này"
Xu ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của ông Huang và bất ngờ bị sét đánh trúng đúng một phút sau.
Hiện tại, Xu đang được điều trị trong bệnh viện và anh sẽ sớm hồi phục.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 720 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 5:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHẠY BỘ VỚI NGƯỜI ÂM
Hồi tôi c̣n nhỏ, lúc đó sân vận động Lam sơn ở Vũng tàu c̣n đơn sơ lắm. Nếu so với các sân vận động khác của ḿnh thời bấy giờ, th́ thật ra cũng giông giống nhau, có một sân bóng đá ở giữa. Đất nhiều hơn cỏ, có một đường chạy "chuẩn" bốn trăm mét.
Ở một góc sau cầu môn là hố nhảy xa, phía kia là hố nhảy cao. Góc khác có chỗ để tập thể dục dụng cụ, nghe cho oai, nơi đó có hai ṿng được cột chặt vào hai sợi dây trên cao, người ta gọi là thăng bằng trên ṿng th́ phải cộng với chỗ hít pa-ra-phít. Có chỗ để người ta chơi bi sắt nữa (môn petanque đó).
Có một khán đài đối diện với cổng vào mái che được cho khoảng hai trăm người. Mỗi khi có trận bóng đá th́ khán đài không đủ chỗ, người ta ngồi đầy quanh các đường biên sân.
Từ lâu dân ḿnh có thói quen thể dục rồi, nhưng không rầm rộ như bây giờ. Hồi đó tôi c̣n nhỏ, đang học cấp hai, thấy người ta tập thể dục thể thao thấy cũng ham, vả lại trong các môn học th́ môn học thể dục tôi có ông thầy khá khó khi chấm điểm. Mà tôi có một bệnh bẩm sinh: tim lớn. Nên môn chạy tôi ít khi nào đạt điểm cao. Chạy một chút là mặt trắng bệt, đi nhiều hơn chạy.
Bởi thế tôi quyết tâm tập chạy để cải thiện "thành tích". Tôi nghe người ta nói tập chạy phải tập từ sáng sớm, nên tôi xin má tôi sáng gọi tui dậy lúc bốn giờ rưỡi để tui ra sân chạy. Từ nhà ra sân cỡ mười phút. Chạy chừng hai, ba chục phút là năm giờ sáng. Đi về tắm rửa ôn bài một chút đi học là vừa.
Sân lúc đó th́ cũng có người tập rồi, nhưng không rơ mặt người. Lúc đó mới giải phóng, gặp lúc thiếu nhiên liệu nên cúp điện thường xuyên, đèn đường, đèn công cộng hầu như không được mở. Được cái khi ḿnh hào hứng có quyết tâm th́ không ǵ phải ngại, phải sợ.
Hôm đó, thường lệ tôi dậy lúc bốn giờ hơn một chút. Rửa mặt cho tỉnh táo, xỏ giày vào chân rồi kêu má tôi dậy đóng cửa dùm, tôi đi bộ ra sân vận động.
Ra tới sân, tôi chỉ thấy lác đác có vài người tập mà thôi. Hôm nay sao ít người tập quá. Ở bên chỗ tập pa-ra-phít có hai anh lớn đang tập, trên khán đài có ba người đang vươn vai, đá chân.
Tôi khởi động vài phút cho nóng sau đó từ từ chạy theo ṿng chạy quanh sân. Khi chạy đến hàng cây kế chỗ chơi bi sắt, tôi thấy có một người đang chạy trước. Dáng chạy là dáng thanh niên, dáng rất ra dân chơi điền kinh.
Anh (hay ông) ấy chạy trước tôi khoảng mười thước, bước chân chạy rất đều và khoan thai, đặc biệt là bước chạy rất êm, hầu như không nghe tiếng mũi giầy chạm trên đường chạy. Tôi thấy mê cái cách chạy của anh ta, bèn cố gắng bám theo để t́m cách làm quen, nếu được xin được làm đệ tử.
Lạ một cái là khoảng cách của tôi và của anh ta vẫn không thay đổi, dù tôi có cảm giác là ḿnh không chạy cự ly trung b́nh, mà gần như nước rút mà khoảng cách vẫn cứ thế. Mà chỉ một chút thôi là tôi đă thở hồng hộc rồi, hết chạy nổi chỉ đi bộ thôi.
Anh ta đột nhiên chạy chậm lại có ư như đang chờ tôi vậy. Anh ta chạy chậm gần như tại chỗ. Tức ḿnh, tôi hít vài hơi cho có không khí, rồi lại gượng bước rượt theo (cái này là rượt chứ không c̣n là chạy theo nữa). Và t́nh cảnh cũ lại tiếp diễn.
Chợt tôi nhớ đến trường hợp cũ khi đi học nhóm, lúc ra về (tôi đă có kể ở bài trước), rùng ḿnh tôi dừng lại không chạy nữa. Lúc này ở ngoài cổng có một nhóm người đi vào, vừa đi vừa nói chuyện rôm ră. Tôi liếc qua nh́n xong quay lại, th́ cái anh chạy trước tôi không c̣n thấy đâu nữa.
Tôi cố răo mắt nh́n khắp nơi vẫn không thấy anh ta. Mà quên tôi chưa nói là anh ta mặc bộ đồ thể thao màu sáng. Tôi không biết có phải là màu trắng không nhưng tôi thấy nó sáng, rất dễ nhận ra trong bóng tối chập choạng.
Ang áng có thể anh ta chạy đến cỡ đó, tôi bèn chạy tắt qua sân bóng, nhưng khi chạy đến đó và cả chạy thêm một khúc nữa vẫn không thấy anh ta đâu?
Rồi trời cũng rạng sáng. Mặt người thấy rơ. Lúc này nh́n trong sân vận động chẳng thấy ai mặc bộ đồ màu sáng hết. Sau này tôi khi nhớ lại tôi cứ tự nhủ lúc đó tôi đang chạy với người hay với ma?
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|