Tác giả |
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 961 of 1146: Đă gửi: 28 December 2010 lúc 3:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
HOA VÔ ƯU
TỔ SƯ THIỀN
(CHƯƠNG KẾT)
Nói đến thiền sẽ có một số Phật tử cũ nghe dễ hiểu, nhưng người mới nghe hơi khó một chút, tuy nhiên từ từ nghe quen, quí vị cũng sẽ hiểu. Hôm nay tôi nói thẳng về Thiền Tổ sư, gọi theo tiếng Hán là Tổ sư thiền.
Thiền Tổ sư được truyền từ Ấn Độ sang Trung Hoa, qua Việt Nam. Thiền này rất thẳng tắt, không nói quanh co. V́ vậy khi nghe quí vị chịu khó nghiền ngẫm mới thấy lư thú. Trước tiên tôi kể câu chuyện của Thiền sư.
Một hôm có thầy Tri sự đến hỏi Thiền sư Thạch Cựu:
- Bạch Ḥa thượng, tại sao trong tay Bồ-tát Địa Tạng có cầm một hạt châu?
Ngài Thạch Cựu không trả lời mà hỏi lại:
- Trong tay ông có không?
Thầy Tri sự bí quá thưa:
- Không biết, không biết.
Ngài Thạch Cựu bảo rằng:
- Đừng nói dối đại chúng.
Sau đó Ngài nói tiếp bốn câu kệ:
Bất thức tự gia bảo,
Tùy tha nhận ngoại trần.
Nhật trung đào ảnh chất,
Cảnh lư thất đầu nhân.
Dịch:
Báu nhà ḿnh chẳng biết,
Theo người nhận ngoại trần.
Giữa trưa chạy trốn bóng,
Kẻ nh́n gương mất đầu.
Chúng ta đi chùa thấy tượng Bồ-tát Địa Tạng tay phải cầm cây tích trượng có mười hai khoen, tay trái cầm hạt châu. Do đó thầy Tri sự mới hỏi “tại sao trong tay Bồ-tát Địa Tạng lại cầm hạt châu?”
Thiền sư không trả lời thẳng mà hỏi lại “trong tay ông có không?” Đây là điểm đặc biệt của nhà thiền. Tôi sẽ giải thích từng phần cho quí vị hiểu được ư nghĩa thâm trầm ấy.
Khi thấy h́nh tượng Phật, Bồ-tát thờ ở chùa, chúng ta cứ nghĩ đó là h́nh tượng thật đúng như lịch sử, nhưng không phải. Các tượng thờ ấy chỉ là h́nh tượng biểu trưng, nghĩa là mượn h́nh tượng để nói lên điều thâm sâu hơn bên trong.
Địa Tạng giải thích theo chữ Hán, địa là đất, tạng là tàng ẩn. Bồ-tát Địa Tạng cầm hạt châu tượng trưng cho hạt châu ẩn trong đất. H́nh ảnh đó nói lên chư Phật, Bồ-tát và tất cả chúng sanh ai cũng có hạt châu ẩn trong thân tứ đại này.
Hạt châu biểu trưng nơi chúng ta có tâm hằng giác bất sanh bất diệt gọi là chân tâm. Tuy nhiên, bên cạnh tâm chân thật này, chúng ta cũng có tâm sanh diệt tương tục, nhà thiền gọi là vọng tưởng. Như vậy tâm bất sanh bất diệt có ngay nơi thân sanh diệt vô thường, tâm này được ví như hạt châu quí.
Trên thế gian này, vàng bạc châu báu, giàu sang, danh vọng v.v... Tất cả những thứ đó có được cũng được trong vô thường sanh diệt thôi, được rồi mất chớ không thật. Dài th́ năm ba mươi năm, ngắn th́ đôi ba năm.
Nhưng ngay nơi thân vô thường có một cái chân thường bất sanh bất diệt, nên cái chân thường đó quí như hạt minh châu vậy. Hạt châu tuy quí, tuy có sẵn nhưng ta bỏ quên. V́ quên nên nó bị chôn vùi. Địa Tạng là chôn vùi trong đất.
Trong đất ngũ uẩn hay thân tứ đại có hạt châu, mà ḿnh không biết. Bởi không biết nên nghèo cùng khốn khổ. Giờ đây, qua h́nh ảnh nơi tay đức Địa Tạng cầm hạt châu, để nói rằng mỗi người chúng ta đều có hạt châu quí đang tàng ẩn.
Do đó ta phải làm sao phăng t́m, đào xới cho nó hiện ra. Đó là ư nghĩa rất thâm trầm. Bởi vậy ngài Thạch Cựu không trả lời câu hỏi của thầy Tri sự mà hỏi lại “Trong tay ông có chăng?” Nếu thầy Tri sự hiểu ư sẽ đáp “Dạ có”.
Do không biết nên thầy nói “Không biết, không biết”. Có mà không biết nên tưởng là không, v́ thế Thiền sư bảo “đừng dối gạt đại chúng”. Có mà nói không là nói dối rồi. Không ai dám nhận ḿnh có hạt châu hết, như vậy là chúng ta nói gạt nhau.
Bấy giờ Thiền sư mới nói bốn câu kệ. “Bất thức tự gia bảo” tức là không biết của báu nhà ḿnh. “Tùy tha nhận ngoại trần”, tức là chạy theo vật bên ngoài, nhận lấy sáu trần làm của ḿnh.
Có của báu trong nhà không biết, lại chạy ra ngoài t́m kiếm sáu trần. Cả ngày mắt chúng ta đuổi theo sắc đẹp, xấu. Tai đuổi theo tiếng hay dở, khen chê. Mũi đuổi theo mùi hương thơm hôi.
Lưỡi đuổi theo vị ngon dở. Thân đuổi theo cảm xúc trơn mịn thô nhám. Ư đuổi theo pháp trần. Cứ thế suốt ngày chạy theo sáu trần, không bao giờ thức tỉnh biết ḿnh có của báu trong nhà.
Chúng ta có phải đang đuổi theo sáu trần không? Hẳn nhiên là đang đuổi theo sáu trần, không biết ḿnh có của báu nên luôn chạy t́m kiếm bên ngoài, không biết quay lại ḿnh.
Người có của báu mà không nhận, chạy t́m sáu trần tạm bợ sanh diệt bên ngoài có rồi mất, người đó có đáng thương không? Rất đáng thương. Tất cả chúng ta ở đây đều như vậy hết, đều là những người đáng thương.
Nếu có của báu mà không biết, cứ t́m kiếm bên ngoài th́ giống như ǵ? “Nhật trung đào ảnh chất”, như người khờ giữa trưa chạy ra ngoài trời trốn bóng. Chúng ta thấy có ai đang trưa nắng mà chạy ra ngoài trời để trốn bóng ḿnh chưa?
Ngu vừa thôi chớ, muốn trốn bóng cứ vô nhà th́ hết ngay, chớ chạy ra trời trốn bóng th́ quá ngu rồi. Cũng thế, chúng ta có của quí mà không dám nhận, cứ đi t́m cái hư giả bên ngoài, khác nào người chạy ra trời nắng để trốn bóng của ḿnh. Đó là một hiện tượng khờ dại.
“Cảnh lư thất đầu nhân”. Cảnh là gương, lư là trong. Người soi vào gương thấy đầu, đến khi bỏ gương xuống thấy mất cái đầu. Đây là dẫn tích trong kinh Lăng Nghiêm. Đức Phật dạy chúng sanh mê lầm bỏ cái thật chạy theo cái bóng hư ảo.
Ngài dùng ví dụ chàng Diễn-nhă-đạt-đa, một buổi sáng anh cầm gương soi mặt. Nh́n trong gương thấy đầu mặt đẹp đẽ quá, nhưng khi úp gương lại đầu mặt mất tiêu. Lúc đó anh ôm đầu chạy la “tôi mất đầu rồi, tôi mất đầu rồi”.
Quí vị thấy khờ không? Có ai khờ bằng chàng Diễn-nhă-đạt-đa, đầu mặt trong gương là thật hay giả? Là bóng hư giả. Vậy mà khi úp gương lại, mất đầu mặt giả lại ôm đầu mặt thật chạy la “tôi mất đầu rồi”.
Bởi v́ đầu thật có thấy đâu, chỉ thấy đầu mặt trong gương nên lầm cho bóng giả là thật. Có đáng thương không? Thật là mê lầm đáng thương.
Ḥa thượng Thạch Cựu nói chúng ta cũng vậy, cứ đuổi theo bóng mà quên cái chân thật. Chúng ta đang đuổi theo bóng như thế nào? Thường thường ḿnh suy nghĩ, phân biệt và cho đó là tâm ḿnh. Tâm tôi đang nghĩ, tâm tôi đang tính toán v.v…
Song cái suy nghĩ, tính toán đó có thật không? Ai cũng nói thật, nhưng nhà Phật nói nó không thật. Gần nhất, như quí vị đang giận ai đùng đùng, sau đó có người lớn đủ tư cách, sáng suốt đến khuyên “Thôi, đừng giận. Giận là khờ”.
Nghe thế quí vị liền tỉnh, bấy giờ cái giận đó trốn ở đâu? Hồi năy giận, bây giờ hết giận th́ cái giận nó chạy đi đâu. Nếu nó thật th́ từ bên trong ra, khi hết giận ta phải thấy nó chui vào trong lại chứ.
Nhưng thật t́nh chúng ta có thấy nó chạy ra, chạy vào ǵ đâu? Như vậy hữu duyên nó hiện, thiếu duyên nó mất, thế th́ nói nó thật được không? Không được.
Nếu giận là tôi th́ khi giận mất, cái tôi này cũng phải mất. Nhưng thật ra giận mất, chớ tôi đâu có mất, thế th́ rơ ràng nó không phải là ḿnh. Nên đức Phật nói chúng sanh nhận bóng cho là ḿnh, thật khờ dại rất đáng thương.
Giống như chàng Diễn-nhă-đạt-đa khi mất đầu giả, lại ôm đầu thật chạy la “mất đầu”. Chúng ta cũng thế, cứ ôm cái tôi giận, tôi buồn cho là ḿnh thật mà không biết cái tôi thật đang hiện hữu luôn bên ḿnh, nên cả ngày khổ hoài.
Hết giận tới buồn, hết buồn tới thương, hết thương tới ghét… Buồn thương giận ghét, đổi thay liên miên.
Ai thương mà đi vắng th́ khổ, ai ghét mà gặp hoài cũng khổ, cho nên cả đời khổ. Bây giờ biết buồn, thương, giận, ghét là cái tạm bợ, không phải ḿnh, nó dấy lên rồi mất, không thèm để ư nó nữa.
Được vậy bớt khổ chưa? Sống thản nhiên tự tại. Khởi thương khởi ghét là giả dối không thèm theo, tự nhiên ta hết khổ.
Ngược lại chúng ta theo nó, nhận nó là ḿnh th́ khổ hoài, v́ bị nó dày ṿ, hành hạ, không phút nào yên. Đó là một mê lầm đáng thương.
Khi không buồn thương giận ghét, lúc đó ḿnh sáng suốt, tỉnh táo rơ ràng. C̣n khi buồn, thương, giận, ghét hay nghĩ bậy nghĩ bạ, đủ thứ chuyện.
Thế mà chúng ta cứ kết nối một chuỗi dài lăng xăng bởi bao nhiêu là buồn thương giận ghét, tự làm khổ ḿnh khổ người, rồi than “sao đời tôi khổ quá!” Có vô lư chưa? Trong cuộc sống này, chúng ta thường đuổi theo sự mê lầm ấy, không sống với cái thật.
Tôi thường ví dụ, như đêm rằm trăng sáng, nhưng mây đen cứ kéo tới liên tục thành ra mặt trăng bị che khuất, ta không thấy trăng. Như vậy trong hư không có trăng hay không có trăng?
Có trăng nhưng v́ mây mù phủ lấp nên có cũng như không. Cũng thế, chúng ta có tâm chân thật nhưng v́ buồn thương giận ghét phủ lấp hết. Hết nghĩ cái này tới nghĩ cái kia, trong tâm phiền năo lăng xăng liên tục, làm sao tâm chân thật ngoi đầu lên được.
Do đó đức Phật mới dạy chúng ta ngồi thiền để định tâm, dừng hết những lăng xăng lộn xộn ấy. Người nào ngồi thiền không có kết quả, hay niệm Phật không có kết quả là tại v́ không dừng tâm lăng xăng, mà c̣n theo nó nữa.
Như vậy làm sao có kết quả được. Muốn cái thật hiện th́ cái giả phải lắng xuống. Cái giả nó cứ trồi lên hoài th́ cái thật làm sao mà hiện được? Hiểu thế rồi, qua câu chuyện đối đáp rất đơn giản của Thiền sư, chúng ta thấy cả một bài học thâm thúy, chớ không phải thường.
Bây giờ tôi kể thêm câu chuyện nữa. Một hôm có thầy Tri sự tới Thiền sư Duyên Quán, tông Tào Động hỏi:
- Bạch Ḥa thượng, giặc nhà khó giữ phải làm sao?
Ngài bảo:
- Biết nó tức không phải oan gia.
- Biết nó rồi làm ǵ nữa?
- Biết nó rồi, đày đến đất vô sanh đi.
- Đất vô sanh đâu không phải là nơi an thân lập mạng của nó?
- Nước chết không chứa được rồng.
- Thế nào là nước sống chứa rồng?
- Dậy ṃi mà không thành sóng.
- Khi đồng nghiêng núi đổ th́ thế nào?
Bấy giờ Thiền sư đứng dậy chụp vai thầy Tri sự nói:
- Không ướt góc cà sa của lăo tăng.
Đó, Thiền sư đối đáp như vậy, nghe như chuyện trên trời trên mây, rất khó hiểu. Tôi tạm giải thích từng câu cho quí vị hiểu được ư nghĩa thâm trầm trong nhà thiền.
Thầy Tri sự hỏi “Giặc nhà khó giữ phải làm sao?” Giặc nhà là những phiền năo, nghĩ tưởng lăng xăng lộn xộn của chúng ta. Ngồi niệm Phật cũng như ngồi thiền, muốn yên mà nó không chịu yên, cứ lăng xăng lộn xộn hoài kềm không được, đó gọi là giặc nhà.
Giặc nhà khó giữ, bây giờ phải làm sao? Ngài trả lời một câu hết sức đơn giản “Biết nó th́ không phải oan gia”. Oan gia tức kẻ thù trong nhà. Người tu thiền khi niệm dấy lên, biết là vọng tưởng đừng theo.
V́ niệm dấy lên là hư ảo, không thật nên ḿnh phải tự cảnh tỉnh nó là vọng tưởng, không theo. Biết là vọng tưởng, tự nhiên nó tan. V́ thế Thiền sư nói “biết nó th́ không phải oan gia”, tức không phải kẻ thù trong nhà.
Ngược lại nó dấy lên ḿnh chạy theo hoài, thành ra cứ rối tung. Ngồi thiền một giờ hoặc nửa giờ mà không yên được phút giây nào cả. Hết nghĩ cái này tới nghĩ cái kia, rối loạn tơi bời.
Tới câu thứ hai, thầy Tri sự hỏi “Biết nó rồi làm ǵ nữa?”, Ngài bảo “Đày đến đất vô sanh đi”. Ai có tu thiền mới biết được chỗ này. Khi niệm khởi ta không theo th́ nó lặng. Niệm lặng là tâm không dấy niệm, tức không sanh diệt.
Không sanh diệt tức vô sanh, vô sanh là Niết-bàn. Niệm khởi là động, là sanh diệt, niệm lặng xuống th́ không động không sanh diệt. Nên nói “đày đến đất vô sanh đi”, là đưa nó tới chỗ không c̣n dấy động sanh diệt nữa.
Thầy Tri sự hiểu đạo khá nên hỏi tiếp “Đất vô sanh đâu không phải là nơi an thân lập mạng của nó?” Ư hỏi đất vô sanh là chỗ cuối cùng để chúng ta được an ổn tuyệt vời phải không? Ngài trả lời “nước chết không chứa được rồng”.
Chỗ vô sanh ấy là nước chết không chứa được rồng. Tại sao? V́ tâm lăng xăng lặng xuống rồi, đó chưa phải là chỗ cứu kính của người tu thiền. Thường thường chúng ta nghe nói thiền định. Định là lặng lẽ không c̣n dấy động.
Chỗ không dấy động ấy chỉ là vọng tưởng không dấy động thôi, chớ không phải cái chân thật, nên Thiền sư mới nói “nước chết không chứa được rồng”.
Hỏi: “Thế nào là nước sống chứa rồng?” Ngài đáp “dậy ṃi mà không thành sóng”, nghĩa là gờn gợn nhưng không phải những lượn sóng. Khi nào chúng ta nhận ra nơi ḿnh có tánh hằng tri hằng giác, không dấy niệm, không xao động, đó mới là chỗ chân thật.
C̣n nhận cái yên lặng là ḿnh th́ đă quên tánh giác rồi. Chỗ luôn luôn giác, luôn luôn tri mà không thành niệm, không dấy khởi, đó mới là chỗ thật. Lặng mà hằng tri hằng giác, biết hết nhưng không động, đó mới là nước sống chứa rồng.
Hỏi: “Khi đồng nghiêng núi đổ th́ thế nào?” Ngài đứng dậy chụp thầy Tri sự rồi nói “không ướt góc cà sa của lăo tăng”. Đồng nghiêng núi đổ tức là mọi việc xáo trộn, lay trời động đất, khi đó thế nào? Ḥa thượng nói “không ướt áo cà sa của lăo tăng”, tức ta luôn tự tại.
Sống được với cái chân thật rồi th́ tự tại trước tất cả cảnh. Dù ngoại cảnh đổi dời, dù đất trời rung động, ta cũng vẫn tự tại như thường. Không có ǵ phiền bận, không có ǵ run sợ.
Chúng ta thấy đường lối tu từ trên xuống dưới có hệ thống rơ ràng. Song người mới đọc sách thiền, nghe mấy câu đó không hiểu nổi. Qua những câu đối đáp ấy, Thiền sư muốn chỉ cho chúng ta biết, nơi ḿnh có cái chân thật sẵn bên trong mà ta quên.
Cái chân thật đó nhà thiền gọi là chân tâm. Thường ngày ta sống với vọng tưởng điên đảo, suy tính buồn vui v.v... nên không nhận được chân tâm, v́ vậy phải chịu đau khổ. Hết khổ này tới khổ nọ, hết khổ v́ thương tới khổ v́ ghét, v́ giận hờn v.v... Cứ như vậy mà khổ hoài.
Trên đời này, có ai dám nói tôi sống hoàn toàn vui không? Cứ thương, giận, ghét, hờn, buồn phiền liên miên. Chúng sanh si mê nhận cái giả tạm làm ḿnh, không biết cái chân thật sẵn bên trong.
Tới khi muốn tu lại không biết tu thế nào? Bây giờ muốn tu th́ phải bỏ, đừng chạy theo những buồn, thương, giận, ghét nữa. Biết nó hư giả, là vọng tưởng từ từ nó tự lặng hết. Khi nó lặng hết rồi, ta mới thấy c̣n cái chân thật hằng giác hằng tri, không vắng thiếu lúc nào.
Đó mới là cái chân thật không sanh diệt, nên thân này hoại mà nó vẫn không mất. V́ nó không có sanh diệt nên không tạo nghiệp, không tạo nghiệp th́ không bị luân hồi sanh tử nữa, nên nói giải thoát sanh tử.
Chính cái buồn thương giận ghét mới tạo nghiệp. Đến được cái chân thật ta mới thật tự tại, thật an vui. Tu như vậy mới thật là tu. Chúng ta bây giờ tu toàn là tu vọng tưởng không, làm sao giải thoát được.
Sau này tôi đọc sách về tâm lư trị liệu, thấy những từ ngữ triết học rất thích hợp với tinh thần thiền. Họ nói ngay nơi thân chúng ta có hai cái tôi. Cái tôi đối tượng và cái tôi chủ thể. Thế nào là tôi chủ thể, thế nào là tôi đối tượng? Như con mắt của tôi nh́n hoa cúc, th́ con mắt là chủ thể, hoa cúc là đối tượng.
Đối tượng là ḿnh hay không phải ḿnh? Đối tượng là cái ngoài ḿnh, bị ḿnh biết, nó không phải ḿnh. Khoa tâm lư trị liệu gọi đó là cái tôi đối tượng, c̣n con mắt hay thấy là cái tôi chủ thể.
Hiện giờ chúng ta sống quên cái tôi chủ thể, chỉ biết cái tôi đối tượng, nên nhận buồn thương giận ghét là tôi. Tôi buồn, tôi giận, tôi thương, tôi ghét. Cái giận cái ghét là ḿnh hay không phải ḿnh?
Không phải ḿnh, nó chỉ là bóng dáng, là đối tượng bị biết, vậy mà lâu nay tất cả chúng ta sống với cái tôi đối tượng này thôi. Lúc nào cũng ôm ấp buồn thương giận ghét, mà không bao giờ nhận ra cái tôi chủ thể, cái tôi thật của ḿnh.
Khi ḿnh vừa dấy nghĩ buồn, dấy nghĩ thương, dấy nghĩ ghét, lúc đó có biết không. Thấy biết rơ ràng, nó là cái bị thấy, bị biết th́ làm sao là ḿnh được. Vậy mà ta cứ cho nó là ḿnh, cả đời sáu bảy chục năm sống chết với buồn thương giận ghét, không biết có cái tôi chủ thể hằng hữu bên ḿnh, rồi than khổ.
Như vậy chúng ta tỉnh hay mê? Cái giả mà nhận làm ḿnh thật, đó là ḿnh mê rồi. Tất cả chúng ta đang mê, nên đức Phật nói chúng sanh bị mê lầm cuốn trôi, tạo nghiệp thọ khổ.
Nếu chúng ta tỉnh, buồn thương giận ghét dấy lên, ḿnh biết nó không phải ḿnh, nên không theo. Đó là ta làm chủ, không bị nó lôi dẫn đến quả khổ. Khi buồn thương giận ghét không c̣n lôi kéo ta được nữa th́ cả ngày ḿnh cười hoài, vui vẻ, nhẹ nhàng, thảnh thơi.
Chúng ta tu phải làm sao thoát khỏi mê lầm, không phải tu để vùi đầu trong mê lầm. Muốn thoát khỏi mê lầm th́ phải nhận ra cái tôi thật. Chính chỗ này khi xưa tôi giảng kinh Lăng Nghiêm, tới đoạn đức Phật nói tất cả chúng sanh quên ḿnh theo vật, tôi thấy hay làm sao!
Quên ḿnh theo vật tức là quên chủ thể mà chạy theo cảnh vật bên ngoài. Đức Phật đưa tay lên hỏi ngài A-nan thấy không? Tôn giả trả lời thấy. Phật để tay xuống hỏi thấy không? Tôn giả trả lời không thấy. Phật liền quở “ông đă quên ḿnh theo vật”.
Cái tay là vật ở ngoài, cái thấy là của ḿnh. Có tay nói thấy, để tay xuống nói không thấy là mất cái thấy rồi. Lẽ ra phải nói đưa tay lên th́ thấy có tay, để tay xuống th́ thấy không có tay, chớ đâu phải không thấy.
Không thấy là mù mất rồi. Nên đức Phật mới quở quên ḿnh theo vật, v́ có vật th́ cho là có thấy, không vật cho là không thấy.
Chúng ta luôn luôn có cái hiện tiền nằm sẵn trong thân năm uẩn này. Nơi mắt th́ thấy, nơi tai th́ nghe, nơi mũi th́ ngửi, nơi lưỡi th́ nếm… Có vật nó cũng biết, không vật nó cũng biết, đâu phải không vật th́ không biết.
Cái thấy, cái nghe lúc nào cũng hiện tiền, không phải đợi có sắc tướng hay âm thanh bên ngoài mới thấy, mới nghe.
Chúng ta xưa nay mê lầm hết sức sâu đậm, cái không đúng lẽ thật mà cứ chấp cho là thật. V́ vậy đức Phật chỉ dạy cho chúng ta biết cái ǵ là thật, cái ǵ là giả nơi ḿnh để ta không c̣n si mê lầm lẫn nữa.
Phật nói dù chúng ta ngủ cái nghe cũng hiện tiền, cái thấy cũng hiện tiền. Ngài A-nan không chịu, thưa với Phật “ngủ làm sao thấy, làm sao nghe?” Phật hỏi nếu khi ngủ không có cái thấy, không có cái nghe, tại sao có người đốt đèn ta liền thấy, gơ cửa ta liền nghe? Chẳng qua v́ các căn đóng lại, nó hơi mờ một chút thôi.
Nếu ngủ không nghe th́ ai làm ǵ cũng không nghe hết, tại sao vừa gơ cửa ḿnh nghe liền? Chẳng qua chúng ta đóng cửa sáu căn lại nên tánh thấy, tánh nghe có thầm bên trong. C̣n khi ta thức là mở hết các căn, cho nên thấy nghe rơ ràng sáng tỏ hơn, chớ lúc nào không nghe.
Ngài A-nan hỏi lại “như vậy tại sao những người có mắt mà mù th́ không thấy?” Phật nói không phải người mù không thấy, người mù cũng thấy mà họ thấy trước mắt tối đen. Thấy tối đen tức là thấy.
Ngài A-nan không chịu, thấy tối đen sao gọi là thấy? Phật mới hỏi lại, ví như trong một ngôi nhà ban đêm không có đèn, người mắt sáng bước vô nhà tối, thấy cái ǵ? Cũng thấy tối đen. Như vậy là thấy hay không thấy? Bất thần có người đốt đèn sáng lên, lúc đó thấy sự vật chung quanh là cây đèn thấy hay con mắt ḿnh thấy?
Khi năy thấy tối đen nói không thấy, bây giờ đèn sáng thấy tất cả vật, như vậy đèn thấy hay con mắt thấy? Con mắt thấy. Thấy tối cũng mắt thấy, thấy sáng cũng mắt thấy.
Người mù cũng vậy, họ không thấy sáng nhưng thấy tối, cũng là thấy. Nếu người ta trị được con mắt hết mù, chừng đó họ cũng thấy như người sáng mắt vậy.
Như vậy để biết nơi chúng ta có sẵn cái chân thật, hằng hữu mà v́ lư do này lư do nọ, nó khuất đi chớ không phải không có.
Nói thế để chúng ta hiểu rằng, người tu nhất là tu thiền cốt bỏ tâm vọng tưởng tức cái tôi đối tượng đó. Nó lặng xuống rồi th́ tâm chân thật hiển bày, tức cái tôi chủ thể. Tâm vọng tưởng là tâm tạo nghiệp, thọ khổ muôn đời muôn kiếp.
Bây giờ muốn cho tâm tạo nghiệp đó dừng lặng th́ phải yên lại, buông bỏ những niệm lăng xăng đi th́ tâm chân thật hiện ra. Tâm chân thật c̣n gọi là bản lai diện mục, tức mặt thật xưa nay của ḿnh.
Lục Tổ khi rời Huỳnh Mai trở về Lănh Nam, Ngài mang theo y bát của Ngũ Tổ trao. Qua sông rồi Ngài đi thẳng về phương Nam. Bấy giờ các đồ đệ của Ngũ Tổ hay tin đuổi theo để giành y lại. Trong số đó có Thượng tọa Đạo Minh trước kia là tướng đi tu, ông cỡi ngựa giỏi lắm nên đuổi theo kịp.
Lục Tổ thấy bị đuổi sát sau lưng, nên Ngài để y bát trên tảng đá, chun vô lùm trốn. Đạo Minh tới nơi thấy y bát mừng quá. Ông xuống ngựa, định đến tảng đá ôm y bát lên, nhưng không cách chi ôm nổi. Bấy giờ ông mới giựt ḿnh, biết có sự mầu nhiệm bên trong, chớ không phải lẽ thường như người ta tưởng.
Do đó ông không ôm y bát nữa, mà vội hướng vào lùm cây kêu “Hành giả, hành giả! Tôi đến đây v́ pháp chớ không phải v́ y bát.” Lục Tổ đang núp trong bụi, nghe nói v́ pháp Ngài đi ra nói: “Nếu ông v́ pháp th́ hăy im lặng giây lâu, ta sẽ nói cho”. Đạo Minh đứng im lặng giây lâu, Ngài hỏi
“Không nghĩ thiện, không nghĩ ác, cái ǵ là bản lai diện mục của Thượng tọa Minh?” Ngay câu đó Đạo Minh liền ngộ.
Nghĩ thiện nghĩ ác là cái tôi đối tượng hay tâm vọng tưởng. Khi không có những thứ đó, bản lại diện mục hiện tiền, rơ ràng không đâu xa lạ hết. Sở dĩ người tu phải định tâm vọng tưởng là v́ vậy.
Tâm vọng tưởng lặng rồi th́ thể chân thật hiện bày, đó mới là chỗ cứu kính của người tu. Nên biết ngay nơi thân tạm bợ giả dối và tâm lăng xăng sanh diệt, lại có cái thể không sanh không diệt nằm sẵn ở trong. V́ vậy các Thiền sư thường nói hoa sen trong ḷ lửa.
Thân này vô thường, tâm niệm sanh diệt vô thường. Vô thường là chỉ cho ḷ lửa, luôn luôn đổi thay hủy diệt. Nhưng trong đó có một hoa sen tươi thắm không bị khô héo, nên nói hoa sen trong ḷ lửa.
Tức ngay cái hư giả có cái chân thật muôn đời. Tu thiền chủ yếu là nhận lại cái chân thật ấy, chớ không phải cầu có thần thông bay đi hay biết quá khứ vị lai v.v…
Hành giả tu thiền phải phăng cho ra, t́m cho được cái chân thật lâu nay của chính ḿnh. Chúng ta thử hỏi thân này là thân ai? Thân ḿnh. Nhưng giả sử một mụt nhọt hay cái bướu nào đó ở trong thân, người ta mổ bỏ ra ngoài, ḿnh có gớm không? Nó là ḿnh sao lại gớm?
Như vậy thân này có thật ḿnh chưa? Cho tới những thứ như nước miếng, nước dăi, mồ hôi… ta tưởng là quí nhưng bỏ ra rồi có dùng lại được không? Ai cũng gớm ghê, thế là sao? Để thấy thân này không phải thật ḿnh nên quăng ra ta rất gớm. Vậy mà lúc b́nh nhật, ai động đến một chút cũng không được, ḿnh bảo vệ mến yêu nó tới cùng.
Do chấp giữ thân này nên hơn thua đủ thứ, giành giựt để làm khổ cho nhau. V́ chấp thân thật nên mọi nhu cầu của thân đều giành phần ưu tiên về ḿnh hết.
Ăn ngon, mặc đẹp, nhất nhất đều muốn hơn thiên hạ. Do đó ai hơn ḿnh liền nổi tức lên, sân si với người ta. Đó là lầm chấp về thân.
Kế đến chấp tâm, chúng ta thường cho tâm là những suy nghĩ của ḿnh. Ta nghĩ cái ǵ cũng đúng, ai nghĩ khác là nổi sân lên cự liền. Chấp thân chấp tâm không thật cho là thật, nên khổ vô cùng. Khổ ḿnh khổ người.
Bây giờ tu là nhận ra ngay nơi thân không thật, tâm không thật đó có cái chân thật. T́m cho ra cái chân thật ấy, cũng như ta đào bới trong đất để lấy ḥn ngọc quí. Như thế mới có giá trị, chớ những thứ không thật không quí mà lầm tưởng nó quí là mê.
V́ vậy phải khéo tu để t́m cho ra cái chân thật, được cái thật đó là được ḥn ngọc minh châu. Chừng đó ḿnh trở thành giàu nhất trên đời, không ai b́ nổi nữa. Chỉ có của báu trong nhà mới không ai đụng tới được, mới thật giàu sang.
Tu thiền như thế là tu theo đường lối của Tổ sư, v́ vậy các Thiền sư Trung Hoa gọi là Tổ sư thiền.
Hôm nay tôi nói sơ lược về thiền Tổ sư như thế, để quí vị nếm chút chút, tu tập từ từ sẽ thấm thía hơn.
Làm sao ngay nơi thân sanh diệt này, t́m cho ra cái chân thật chưa từng sanh chưa từng diệt của ḿnh, mới được an vui vĩnh viễn, chấm dứt trầm luân sanh tử trong ba cơi.
Đó là mục đích cứu kính đức Phật muốn truyền dạy lại cho chúng ta.
Ḥa Thượng Thích Thanh Từ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 962 of 1146: Đă gửi: 21 January 2011 lúc 10:06pm | Đă lưu IP
|
|
|

|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 963 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:18am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
MỤC LỤC TỔNG QUÁT
LỜI NÓI ĐẦU
1. Làm quan thương dân, công đức rất lớn
3. Thông cảm, tha thứ ắt được phước báo
7. Chiếm gia sản của người, chết không được yên
11. Mặt thiện tâm ác chết không được yên
15. Có ḷng cứu vật sẽ được phước báo
19. Tâm địa hẹp ḥi không được phước báo
23. Chế giễu người hiền phải chịu quả báo
27. Phá kinh hoại tượng ắt bị quả báo
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 964 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:19am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
LỜI NÓI ĐẦU
Nhân quả báo ứng là một tập truyện của Trung Quốc, có vẽ tranh minh họa rất sinh động. Tập truyện này trước do ngài Văn Xương Đế Quân đời nhà Tấn sưu tập những truyện nói về nhân quả và sự báo ứng qua nhiều triều đại ở Trung Quốc.
Tập truyện này kể lại nhiều câu chuyện mang tính giáo dục cao, có thể giúp dạy bảo, khuyên răn nhằm bồi dưỡng nhân cách, đưa con người hướng đến Chân, Thiện, Mỹ, trở thành một thành viên hữu ích cho gia đ́nh và xă hội. Qua một thời gian dài được lưu hành rộng răi tại Trung Quốc, tập truyện này rất được sự hưởng ứng và tán dương của hầu hết mọi tầng lớp nhân dân. V́ thế, cho dù đă ra đời cách đây hơn 1700 năm nhưng hiện nay nó vẫn tạo ra được những ảnh hưởng quan trọng trong đời sống tinh thần của mỗi chúng ta, thông qua việc truyền bá giáo lư nhân quả, một niềm tin hầu như phổ biến ở mọi người trong các xă hội phương Đông.
Mặc dù tự biết ḿnh sức học non kém, nhưng xét thấy đây là một tập truyện hay và thích hợp với nhiều người nên tôi đă cố gắng trích dịch một số truyện sang Việt ngữ, mong rằng có thể giúp cho những ai không biết chữ Hán cũng có thể ít nhiều thưởng thức được tập truyện này. Trong công việc dịch thuật, chắc chắn không tránh khỏi sự sai sót, rất mong được sự góp ư và thông cảm của quư độc giả.
Quảng Tráng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 965 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:21am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
1. Làm quan thương dân, công đức rất lớn
Triều đại nhà Tần có một vị quan tên là Lâm Hạo, người tỉnh Phúc Kiến. Lần nọ, ông ta phụng mệnh vua đến tỉnh Thiểm Tây để xem xét công tŕnh nạo vét ḷng sông và ông đă tận mắt chứng kiến mấy vạn dân phu ngày đêm bị cưỡng bức nạo vét. V́ làm việc quá sức, một số dân phu phải bỏ mạng tại công trường, c̣n số người bị thương th́ nhiều không kể xiết.
Tần Thuỷ Hoàng là một bạo chúa thời bấy giờ, nhưng Lâm Hạo không hề sợ hăi. V́ quan tâm đến những người dân lành, ông đă dũng cảm lên kinh đô để tường tŕnh với hy vọng vua có thể cho phép các dân phu thay phiên nhau nghỉ ngơi và mời thầy thuốc đến chữa trị bệnh tật cho họ. Song Tần Thuỷ Hoàng ngu muội, không những không phê chuẩn mà c̣n định xử trị Lâm Hạo.
Lâm Hạo tuy là vị quan tốt thương dân như con đẻ nhưng cũng đành phải bó tay ngồi nh́n dân chịu khổ. V́ thế, ḷng ông sinh ra phiền muộn, lâu ngày thành bệnh rồi chết.
Sau khi chết, hồn ông được đưa đến âm phủ. Vua Diêm La bảo ông rằng: “Nhờ sự cầu xin cứu mạng cho hàng vạn dân phu của ngươi nên ta cho ngươi được thọ thêm 50 tuổi.”
Nói xong liền ra lệnh bọn tiểu quỷ dẫn hồn ông trở lại dương thế. Lâm Hạo nhờ vậy mà được sống lại. Sau đó ông xin nghỉ hưu về quê sống ẩn dật cho đến lúc mất.
Lâm Hạo thương lo cho dân, việc dầu khó khăn đến đâu ông cũng cố gắng làm cho được, khiến cho hàng quỷ thần cũng phải kính phục. Nhân đó mà ông được tăng thêm tuổi thọ.
Cho dù mạng sống đă hết nhưng nhờ làm thiện có thể được sống lâu hơn, có thể chuyển nghèo thành giàu, mạng yểu thành trường thọ chỉ trong nháy mắt. Mới biết tất cả sự thưởng phạt của tạo hoá thật ra cũng đều do việc làm thiện ác của ta mà ra cả!
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 966 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:22am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
2. NGƯỢC ĐĂI CÔNG DỊCH, ÁC BÁO NHĂN TIỀN
Vào đời Lương Vũ Đế, ở huyện Vũ Xướng tỉnh Hồ Bắc có một vị quan huyện tên là Trương Huyền. Thường ngày ông ta rất ưa tác oai tác quái, mặc ư đánh đập, giết hại những người phu dịch. Chẳng hạn, ông ta thường đi thuyền tuần tra trên sông. Trong mỗi lần ấy, nếu chẳng may gặp phải sóng lớn thuyền bị chao đảo hoặc đi chậm lại, ông ta liền mắng những người phu thuyền là lơ đễnh, biếng nhác. Số người bị ông ta nhẫn tâm giết hại rồi quẳng xác xuống sông chỉ v́ một chuyện nhỏ như vậy thật không sao tính hết.
Về sau, có một lần đang đi trên thuyền, sự cố tương tự lại xảy ra và ông ta lại giết thêm một số phu thuyền nữa. Trong lúc chuẩn bị rượu thịt để ăn uống, bỗng nhiên ông nh́n thấy một con quỷ dữ, tóc tai bê bết máu me nổi lên từ giữa sông rồi lao tới chộp lấy ông ta, kéo ra giữa ḍng sông và d́m chết. Mọi người trên thuyền cũng đều nh́n thấy cảnh tượng ấy, bảo nhau rằng: “Đây quả là sự báo ứng về tội ngang ngược giết hại những người phu dịch hằng ngày của ông ta.”
Không có gió làm sao có sóng?
Không gieo nhân làm sao gặt quả?
Thân làm quan phụ mẫu, đă không nghĩ đến sự khổ cực của người dân, lại c̣n bạo ngược gây nhiều oán hận th́ tránh sao được ác báo nhăn tiền?
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 967 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:23am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
3. Thông cảm, tha thứ ắt được phước báo
Vào thời nhà Minh, có vị đại thần tên là Hạ Nguyên Cát. Hôm nọ, ông ta thấy một viên quan do bất cẩn làm mực bắn vào tờ thánh chỉ của vua. Hạ Nguyên Cát biết anh ta quá sợ tội nên có thể tự sát, liền vội an ủi: “Anh đừng quá sợ hăi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.”
Hôm sau, Hạ Nguyên Cát vào triều tâu rằng: “Muôn tâu Thánh thượng, hạ thần sơ ư đă làm bẩn thánh chỉ, tội thần thật đáng chết.”
Hoàng thượng cười và nói: “Vậy ta phạt khanh chép lại một lần.”
Về sau, Hoàng thượng biết được sự t́nh, khen ông ta là người biết thông cảm, tha thứ cho thuộc hạ. Không bao lâu, Hạ Nguyên Cát lại được thăng làm Hữu thừa tướng. Thật là có ḷng tốt cứu người ắt được phước báo.
Làm một người chủ, một người có quyền, nếu thường xuyên quan tâm giúp đỡ những kẻ thuộc hạ, biết dùng các phương tiện để khoan dung và tha thứ cho những lỗi lầm của họ th́ vị ấy tất sẽ được mọi người kính mến, dầu có gặp việc xấu cũng sẽ được hoá giải trở nên an lành. Đó chính là nhờ phước đức mà họ đă tạo vậy.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 968 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:28am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
4. TRẢ LẠI TRÂM VÀNG, CỨU ĐƯỢC HAI NGƯỜI
Vào đời nhà Minh, có một thư sinh người ở Tô Châu tên là La Luân. Một hôm, anh ta cưỡi ngựa và dẫn theo một tiểu đồng cùng lên Nam kinh dự thi. Trên đường di, tiểu đồng cười nói rằng: “Hôm qua thật là vận may, con đă nhặt được chiếc trâm vàng ở trong rănh nước trước nhà người kia.”
Sau khi La Luân hỏi rơ sự việc, lập tức lấy chiếc trâm vàng cưỡi ngựa quay trở lại để trả cho người bị mất. Khi đến nơi th́ trời đă tối, từ ngoài đă nghe trong nhà có tiếng nhiều người khóc lóc. Đứa tớ gái vừa khóc vừa nói: “Con không có lấy chiếc trâm vàng đó.” Cô ta muốn nhảy xuống giếng tự tử để chứng minh sự trong sạch của ḿnh. Bà chủ cũng khóc lóc mà bảo: “Tôi không có dính líu trong vụ mất cắp này.” Rồi bà cũng đ̣i treo cổ tự tử để chứng minh ḿnh vô tội. Sau đó, La Luân nghe tiếng đánh đập, chửi rủa của một người đàn ông nên liền lớn tiếng kêu cửa.
Người đàn ông ấy liền mở cửa bước ra. La Luân kể rơ cho ông ta nghe việc tiểu đồng của ḿnh bắt được chiếc trâm trong rănh nước. Người chủ bây giờ mới vỡ lẽ mọi chuyện và ăn năn nói rằng: “Cám ơn công tử đă kịp thời quay lại, nhờ vậy mà tánh mạng của vợ tôi và đứa hầu gái mới được bảo toàn.”
Hoá ra chiếc trâm bị rơi vào bồn rửa rồi theo ḍng nước chảy đến bờ rănh và tiểu đồng nhân đó lượm được. Do đó nên mới tạo ra sự nghi ngờ và hiểu lầm.
Sau đó La Luân tiếp tục đến Nam kinh dự thi và đă đậu trạng nguyên. Anh ta nhờ trả lại trâm vàng mà cứu được hai mạng người nên phước báo rất lớn. Đây quả là một sự khích lệ lớn lao cho những ai đă và đang làm việc thiện vậy.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 969 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:29am | Đă lưu IP
|
|
|
5. HẠI NGƯỜI HÓA RA HẠI M̀NH
Vào đời nhà Minh, niên hiệu Chánh Đức, ở đảo Sùng Minh thuộc tỉnh Giang Tô, bốn mặt toàn là nước, Vương Đại là người chèo thuyền ở trên đảo.
Có một năm vào tháng bảy bỗng nhiên gió băo thổi đến. Do gió mạnh và kèm theo những đợt sóng lớn nên dân cư sống ở ven biển chết đuối rất nhiều, c̣n trên mặt biển các vật trôi nổi vô số. Vương Đại liền chèo thuyền ngược xuôi trên ḍng nước dữ, nhưng mục đích của anh ta không phải là để cứu người mà để lo vớt các đồ vật quư giá, nên khi nh́n thấy một người con gái nổi trên mặt nước trong t́nh trạng hấp hối, tay ôm một chiếc rương nhỏ màu đỏ. Vương Đại nh́n thấy chiếc rương, nghĩ là vàng bạc ở trong đó nên liền nổi máu tham. Anh ta cho thuyền áp sát vào cô ta và đưa tay đoạt lấy chiếc rương mang về, mặc cho cô gái phải bị chết đuối.
Nhưng khi Vương Đại mở rương ra xem bỗng thấy bên trong chỉ có một tờ hôn ước giữa ḿnh với cô ta. Lúc này Vương Đại mới biết người con gái đó chính là vợ chưa cưới của ḿnh.
Về sau Vương Đại nhân chuyện này mà bị sự gièm pha của mọi người, từ đó sanh bệnh.
Vương Đại tham lam tài vật, thấy người sắp chết mà không cứu, v́ thế vô t́nh đánh mất người con gái đă đính hôn với ḿnh để rồi một thân côi cút buồn phiền, thiếu thốn mà chết.
Đây là sự báo ứng rơ ràng về đạo lư nhân quả, không thể sai khác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 970 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:30am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
6. LÀM THIỆN TH̀ CON CHÁU ĐƯỢC HƯỞNG
Vào thời nhà Minh, tại huyện Duyên B́nh tỉnh Phúc Kiến có một thương nhân họ Chúc lên Nhiễm, là người rất thành đạt trên đường kinh doanh và rất rộng lượng. Hễ người nào gặp phải khó khăn, cực khổ là ông la tận tuỵ giúp đỡ.
Có những năm mất mùa, người dân rơi vào t́nh trạng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thế là ông ta liền bỏ tiền của ra để cứu giúp mọi người.
Một năm nọ, trong khi con trai ông ta lên kinh dự thi th́ ở nhà những người hàng xóm đều nằm mộng thấy cậu ta đỗ trạng nguyên. Và quả đúng như điềm mộng của mọi người, về sau con trai ông ta đă đỗ trạng nguyên. Do vậy ai ai cũng đều cho rằng: Người có ḷng tốt chắc chắn sẽ có phước báo.
Ông Chúc Nhiễm cả đời dùng đức để làm thiện, con ông lại được thi đỗ trạng nguyên. Thế mới biết, người làm thiện được hưởng phước báo chẳng phải là chuyện hoang đường vậy.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 971 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:31am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
7. Chiếm gia sản của người, chết không được yên
Ở huyện Tính Dương tỉnh Hà Nam có một người đang lâm trọng bệnh tên là Lưu Quân Tường. Khi biết ḿnh sắp chết, anh ta liền gọi cậu em tên là Lưu Quân Kỳ đến và buồn bă trăn trối: “Vợ anh mất sớm mà con anh th́ lại c̣n thơ dại, nên anh nhờ em giữ hộ gia sản và nuôi dạy cháu giúp anh. Dù anh có làm ma làm quỷ đi nữa cũng không bao giờ quên báo đáp ơn này.”
Nhưng ai ngờ Lưu Quân Kỳ đă không làm đúng theo lời phó thác của người anh mà lại c̣n bỏ bê cháu của ḿnh đi lang thang ngoài các phố huyện, rồi một ḿnh chiếm trọn toàn bộ gia tài của anh.
Năm năm sau, có người hàng xóm tên là Trương Thiện Tường trong khi đang làm việc vào ban đêm bỗng thấy Lưu Quân Tường hiện ra trước mặt đưa một bức thư và nhờ trao lại cho Lưu Quân Kỳ.
Trương Thiện Tường ngỡ ḿnh gặp quỷ, sợ quá nên bất tỉnh Sau khi tỉnh lại, ông vội đem bức thư trao lại cho Lưu Quân Kỳ. Ba ngày sau chỉ thấy Lưu Quân Kỳ vừa luôn miệng kêu lớn “Mong anh tha tội chết” vừa đập đầu vào tường đến nỗi vỡ năo mà chết. V́ thế những người hàng xóm mới biết: Đây là ác báo của sự vong t́nh bội nghĩa, quên mất t́nh thâm cốt nhục chỉ v́ ḷng tham.
Thật là một bài học đích đáng cho những kẻ bất nhân bất nghĩa.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 972 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:32am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
8. NGƯỜI NHẪN NHỤC SẼ ĐƯỢC TRƯỜNG THỌ
Huyện Chuẩn An tỉnh Giang Tô có một người họ Cường tên Phú. Ông ta là một người hiền từ nhân hậu, đối đăi với mọi người rất ư độ lượng khoan dung.
Năm nọ, vào đêm giao thừa, bỗng ngoài cửa có một người lớn tiếng chửi mắng ông ta. Gia nhân thấy vậy rất tức giận toan mở cửa ra đánh nhưng ông ta ngăn lại và dạy rằng: “Do mừng năm mới, anh ta quá chén nên không tự chủ được bản thân. V́ vậy anh ta chưởi mắng người khác là chuyện b́nh thường, các ngươi không nên tranh căi làm ǵ.”
Mặc dầu nghe theo lời dạy của chủ nhưng bọn gia nhân vẫn thấy tức giận và bất b́nh.
Ngay đêm hôm đó, ông Cường Phú nằm mộng thấy một vị thần đến trước mặt ḿnh khen rằng: “Giao thừa là đêm quan trọng mà ngươi nhẫn được việc người khác khó có thể nhẫn. V́ thế trên trời rất tán dương, đặc biệt ban thêm phước thọ cho ngươi.”
Ông Cường Phú nhờ thường thực hành hạnh nhẫn nhục, biết khiêm nhường trong mọi việc, tuy trước mắt thấy bị thiệt tḥi, song trên thực tế th́ được lợi vô cùng. Về sau, ông ta hưởng tuổi thọ rất cao và con cháu cũng được giàu có. Đây thật là phước báo của người có hạnh nhẫn nhục vậy.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 973 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:36am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
9. BÁN RUỘNG CỨU NGƯỜI ĐƯỢC LÀM QUAN THƯỢNG THƯ
Triều đại nhà Minh có một tú tài người huyện Lâm Hải, tỉnh Triết Giang, tên là Ưng Chí Nhân. Vào lúc nửa đêm, trong khi anh ta đang ngồi đọc sách, bỗng nghe bên ngoài cửa sổ có hai con quỷ nữ nói chuyện với nhau. Trong đó có một con nói rằng: “Nhà họ Châu ở phố trước có một nàng dâu, nhân v́ người chồng đi xa đă 5 năm mà vẫn chưa về nên nàng bị bố chồng ép phải tái giá. V́ vậy, 10 ngày sau cô ta sẽ treo cổ tự tử. Tôi sẽ đến đó dẫn oan hồn của cô ta đi.”
Ưng tú tài tuy không tin, nhưng khi t́m hiểu liền thấy phù hợp với sự thật. Anh ta liền bán số ruộng của ḿnh được 10 lạng bạc, lại viết thêm một bức thư đem qua đưa cho nhà họ Châu bảo là của người con gởi về. Ông bố thấy số bạc và lá thư tin là của con ḿnh nên không c̣n ép nàng dâu tái giá nữa. Sau hơn một năm th́ con trai ông ta trở về thật.
Ưng tú tài là người có ḷng nhân hậu nên đă cứu sống dược một mạng người. Nhờ phước đức này mà về sau anh ta được nhà vua phong cho làm quan đến chức thượng thư.
Vậy kính khuyên mọi người chớ nên cho rằng hoạ phước là không có chứng cứ. Ưng tú tài mới làm một việc thiện mà đă cảm được phước báo như thế huống hồ là người hay làm thiện. Nên biết rằng ḿnh làm thiện tất sẽ được trời cao ban phước.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 974 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:37am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
10. LÀM THIỆN THAM DANH, DIÊM VƯƠNG KHÔNG THA
Ở Thượng Hải có anh chàng tên là Chu Tử Doăn. Hằng ngày, anh ta chỉ thích làm ra vẻ ta đây là người nhân hậu và rất ưa danh tiếng. Hễ có dịp làm việc thiện là anh ta đứng ra làm người đề xướng, c̣n mọi người th́ luôn tin tưởng làm theo anh ta.
Nhưng sau đó, Chu Tử Doăn đột ngột bị bệnh rồi chết một cách đau đớn. Hai má của anh ta bị sưng tấy lên bầm tím trông rất đáng sợ. Mọi người thấy như vậy đều bàn tán xôn xao rằng: “Tại sao người thường làm thiện lại bị mắc quả báo đau đớn như vậy?”
Một lúc sau, bỗng thấy anh ta sống lại mà bảo với mọi người rằng: “Thật ra, hàng ngày tôi làm việc thiện chỉ v́ hư danh chứ tôi chưa bao giờ thật ḷng làm thiện cả. Nhân đấy mà Diêm Vương trách tôi giả mạo người thiện, tâm tham danh lợi, rồi sai bọn đầu trâu mặt ngựa đánh vào má tôi, tát vào má tôi, đến nổi khiến cho hai má của tôi bị sưng lên như vậy, lại c̣n phạt tôi sau khi trở về dương thế phải tự ḿnh công khai nhận những tội lỗi mới có thể miễn đọa địa ngục và phải khuyên với mọi người rằng: Ở âm phủ quả thực có điện Diêm la.” Nói xong, anh ta liền chết trở lại.
Chúng ta ở trên dương gian th́ có thể che dấu tội lỗi của ḿnh, nhưng khi chết xuống âm phủ th́ không thể nào trốn tránh. V́ thế, chúng ta phải nên thận trọng, chớ v́ tham tiếng tốt mà không thật ḷng làm thiện.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 975 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:38am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
11. Mặt thiện tâm ác chết không được yên
Ở huyện Hội Khê thuộc tỉnh Triết Giang có một người tên là Ngô Tế Hữu. Cung cách cử chỉ hằng ngày của ông ta rất là nghiêm trang đạo mạo, v́ thế mọi người đều cho rằng ông ta là một hiền nhân quân tử. Nhưng cả đời ông ta rất khốn khổ và thiếu thốn, nhất là lúc về già. Một hôm, ông ta đến hỏi một đạo sĩ rằng: “Cả đời của tôi chưa từng tạo tội lỗi, vậy tại sao ông trời lại bất công đối với tôi, hành hạ tôi suốt đời phải chịu khốn khổ như vậy?”
Đạo sĩ bèn đáp: “Cả đời của ông bên ngoài th́ lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây là người hiền lương nhân hậu nhưng bên trong chỉ toàn là tâm niệm hiểm ác. Tuy mọi người không biết nhưng trời biết, ông trời đang và sẽ tiếp tục trừng trị về những tội lỗi của ông. Nếu như ông rộng làm phước đức với một tấm ḷng chân chính th́ trời mới có thể miễn bớt h́nh phạt cho ông.”
Nhưng Ngô Tế Hữu đă không nghe theo lời khuyên của đạo sĩ mà vẫn ngoan cố giả dạng là một hiền nhân và âm thầm làm các việc xấu ác. Cuối cùng mọi người cũng phát hiện ra ông ta là kẻ giả dối nên đă xa lánh. Thế rồi Ngô Tế Hữu xấu hổ, uất ức mà chết.
Vậy kính khuyên những người làm thiện chớ nên dối ḷng, bởi v́ đạo trời rất công bằng, báo ứng rất phân minh, không nên cho rằng hoạ phước, báo ứng là chuyện mờ mịt để rồi phô bày điều thiện mà che đậy những điều xấu ác. Nếu làm như vậy th́ sẽ không tránh khỏi sự trừng trị của luật nhân quả.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 976 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:39am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
12. TÂM NHIỀU VỌNG TƯỞNG TH̀ SẼ PHÁT BỆNH
Triều đại nhà Thanh có vị quan lớn tên là Quách Tử Nguyên. Do ông không được hoàng đế trọng dụng nên buồn phiền mà sanh bệnh. Một hôm, ông ta đến hỏi một vị cao tăng để cầu xin ngài chỉ rơ nguyên nhân bệnh t́nh của ḿnh.
Vị tăng dạy rằng: “Ông tuy đọc sách vở thánh hiền nhưng vọng tưởng quá nhiều nên sinh ra phiền năo. Thí như nhớ sự vinh nhục của mấy mươi năm qua, đó là vọng tưởng về quá khứ của ông. Việc trước mặt ông lại sợ trước sợ sau, vẫn c̣n nghi ngờ không dám quyết định, đây là vọng tưởng ở hiện tại của ông. Mơ mộng công danh phú quư, con cháu thịnh vượng, đây là vọng tưởng về tương lai. Hiện nay, t́nh trạng của ông như vậy là v́ mỗi ngày từ sáng đến tối trong tâm của ông lúc nào cũng vọng tưởng điên đảo, không giây phút nào nghĩ đến việc thiện th́ tự nhiên toàn thân phát bệnh. Nếu như ông có thể buông bỏ hết tất cả các vọng tưởng đó th́ thân thể ông sẽ trở nên khoẻ mạnh và được trường thọ.”
Nghe xong lời khai thị của lăo tăng, Quách Tử Nguyên cảm thấy hổ thẹn và xin cáo từ. Từ đó, ông ta dần dần buông bỏ các vọng tưởng.
Quả nhiên, căn bệnh của ông ta cũng tiêu mất theo vọng tưởng. Kể từ đó, ông sống một cuộc sống thanh thản, tự tại cho đến cuối đời.
Chỉ cần chuyển đổi niệm ác thành niệm thiện th́ đă giống như chuyển địa ngục thành thiên đường rồi, huống hồ có thể làm cho tâm được thanh tịnh th́ ngay lập tức ở đó chính là thiên đường.
Vậy những điều bổ ích, lợi lạc như thế, tại sao chúng ta không làm?
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 977 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:40am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
13. HĂM HẠI NGƯỜI TỐT QUỶ THẦN KHÔNG THA
Vào thời nhà Minh, có vị quan giữ chức giám sát ngự sử tên là Lưu Khí Chi. Ông ta là một người thanh liêm chánh trực, thường hay vạch tội những vị quan lớn nên bị nhiều người thù ghét.
Về sau, ông bị người hăm hại, bị đày đến đảo Hải Nam ở tỉnh Quảng Đông. Cùng thời gian này, Lâm Cường là một kẻ thù địch với ông cũng được phái đến đảo Hải Nam để làm quan. Nhân cơ hội này, Lâm Cường quyết định giết chết Lưu Khí Chi để báo thù.
Không ngờ ngay hôm Lâm Cường đến nhận chức th́ đêm đó nằm mộng thấy ác quỷ đến đánh đập ḿnh, rồi qua hôm sau bèn hộc máu mà chết. Lưu Khí Chi cũng nhân đấy mà được thoát nạn.
Người có tâm chánh th́ thiện khí tích tụ và sẽ được trời giúp, cho nên có thể chuyển nguy hiểm thành b́nh an. C̣n người có tâm ác th́ tà khí nhóm họp, ắt sẽ cảm với tà yêu, rốt cuộc sẽ gặp tai họa. Đây là một chân lư nhất định.
Vậy kính khuyên mọi người nên cố gắng làm thiện, tích phước để có được những quả báo tốt đẹp trong hiện tại cũng như tương lai.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 978 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:47am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
14. LÀM NHIỀU VIỆC THIỆN CON CHÁU ĐƯỢC GIÀU CÓ
Triều đại nhà Thanh có một vị tiên sinh tên là Đậu Vũ Quân. Mặc dầu ông đă gần 50 tuổi mà vẫn chưa có người con nào cả. Một hôm, ông nội của ông về báo mộng và khuyên ông ta rằng: “Con nên cố gắng làm các việc thiện, tương lai không những được trường thọ mà c̣n giàu có và sẽ sanh được năm người con trai.”
Kể từ đó, ông ta ra sức làm việc thiện trong suốt nhiều năm. Quả nhiên vợ chồng ông sanh được năm người con trai. Về sau, ông nội của ông lại báo mộng một lần nữa và khuyên ông ta nên làm thêm nhiều việc thiện th́ con cháu mới được hưởng. Nghe theo lời khuyên, ông liền đem hết tài sản trong gia đ́nh ra cứu giúp cho những người nghèo khổ, rộng làm những việc phước đức.
Sau này, người con trai trưởng của ông được làm quan đến chức thượng thư, bốn người c̣n lại cũng được làm các quan chức lớn trong triều. Không những chỉ 5 người con trai mà cả tám đứa cháu nội của ông cũng đều được làm quan và giàu có cả.
Mặc dầu con cháu đă có công danh phú quư, song Đậu Vũ Quân vẫn tự ḿnh luôn làm các việc thiện, không hề dừng nghỉ. Măi đến năm tám mươi tuổi ông ta mới qua đời trong một trạng thái nhẹ nhàng, thanh thoát. Quả như lời tục nói rằng:
Tổ tiên đời trước làm lành,
Đời sau con cháu hưởng phần giàu sang.
Đậu Vũ Quân là một người tích đức sâu dày, con cháu nhờ đó mà được giàu sang phú quư và chính ông cũng được trường thọ.
Qua đó, chúng ta thật không thể không tin nhân quả.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 979 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:48am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
15. Có ḷng cứu vật sẽ được phước báo
Triều đại nhà Tống có một anh chàng tên là Tống Giao. Một hôm, anh ta đến nhờ ông thầy xem tướng số bói cho anh một quẻ trước khi lên kinh dự thi. Ông thầy tướng số chế giễu mà bảo anh rằng: “Ngươi là một kẻ hèn hạ, v́ thế đừng nên mơ mộng công danh.”
Song, Tống Giao không hề thoái chí. Sau 5 năm, cuối cùng anh ta cũng đậu trạng nguyên. Thế là anh ta trở lại t́m ông thầy tướng số, v́ muốn cho ông ta biết rằng việc xem tướng của ông lúc trước đă hoàn toàn không đúng, vậy mà c̣n dám khinh thường chế giễu anh ta.
Nhưng khi ông thầy tướng thấy anh ta đến liền hỏi: “Không biết trong mấy năm qua anh đă làm được những việc thiện ǵ mà tướng trạng của anh bây giờ đă thay đổi hoàn toàn so với lần trước anh đến đây?”
Tống Giao liền đáp: “Năm trước, sau một trận mưa lớn, tôi đă cứu sống hàng vạn con kiến, châu chấu... khỏi bị nước cuốn chết.”
Sau khi nghe xong, thầy tướng mỉm cười nói rằng: “Tôi rất vui mừng và kính trọng việc làm của anh. Cái bản chất hèn hạ của anh xưa kia đă biến thành tướng mạo giàu sang quyền quư. Thế nào anh cũng được thăng tiến trên đường công danh. Anh nên biết: sanh mạng của các loài vật như kiến, châu chấu, giun dế... cũng giống như mạng sống của con người. Bởi thế, công đức cứu mạng của anh đă khiến cho tướng mạo, cốt cách của anh thay đổi nhanh chóng. Vậy kính chúc anh gặp nhiều may mắn.”
Về sau, quả nhiên Tống Giao được làm một chức quan lớn trong triều. Quả đúng như lời tục nói rằng: “Phước đức sâu dày có thể xoay chuyển trời đất”.
Tống Giao có ḷng từ bi cứu sống hàng vạn sanh mạng. Việc làm tuy nhỏ nhưng phước đức rất lớn. Chính nhờ phước đức đó mà anh ta được tướng mạo đoan trang, cốt cách phi phàm.
Do đó, chúng ta có thể biết được: phước đức luôn đến với những ai làm thiện và những kẻ làm ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 980 of 1146: Đă gửi: 24 January 2011 lúc 7:49am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG
16. GIẾT VẬT TÀN NHẪN HẠI ĐẾN CON CHÁU
Ở Hàng Châu thuộc tỉnh Triết Giang có một người con gái rất hung ác, tánh ưa sạch sẽ. V́ thế, các loại côn trùng như chuột, gián... ở trong nhà đều bị cô ta t́m cách giết sạch. Ngoài ra, ở sân trước, sân sau hễ chỗ nào có giun dế, châu chấu, muỗi, ruồi... cô ta cũng t́m cách giết hết, không để sót một con nào th́ mới hài ḷng. Cô ta đă giết hại vô số sanh mạng của các loài nhỏ bé và lấy đó làm niềm vui.
Sau này, cô ta lấy chồng và sanh được một người con trai. Nhưng đứa bé này toàn thân mọc đầy mụn nhọt. Cô ta đă mời nhiều thầy thuốc giỏi đến chữa trị, song tất cả đều bó tay. Bệnh này c̣n tiết ra một chất ngọt nên khiến cho vô số các loài trùng kiến, muỗi, ruồi kéo đến. V́ thế, cô ta suốt ngày phải ngồi đuổi chúng. Cô ta rất đau ḷng về chứng bệnh kỳ lạ của con ḿnh. Sau một thời gian, cậu con trai chết, cô ta nhân đó mà phát điên.
Mọi người thấy vậy bảo nhau rằng: Đây là sự báo ứng ngay trong đời hiện tại về tội giết hại các sanh mạng nhỏ bé của cô ta.
Cô gái này giết hại đă quen thành tánh, chẳng có chút ḷng từ bi. Cô ta đâu biết rằng mọi con vật cũng đều biết đau khổ, cũng biết yêu quư mạng sống của nó, giống như t́nh thương của cô ta đối với người con trai của ḿnh vậy.
Những người hiểu biết đều cho rằng: Cô ta mang nghiệp sát sanh quá nặng, đúng lư phải tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng nỗi đau mất con và sự nổi điên cũng là một quả báo thích đáng về những việc làm của cô ta trong đời hiện tại.
Người đời ai mà chẳng thương con, nhưng nếu chúng ta đem t́nh thương đó trang trải đến với mọi loài th́ cũng chính là che chở cho đứa con thân yêu của ḿnh. Xin mọi người hăy suy nghĩ cho kỹ và làm theo lời khuyên này.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|