Tác giả |
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 361 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:20am | Đă lưu IP
|
|
|
CĂN NHÀ TRÊN ĐƯỜNG AN ĐỊA
Âm Ly là một thị xă nhỏ, khuất nẻo mà một du khách b́nh thường sẽ không bao giờ để ư đến. Vài năm trước đây c̣n có con lộ chánh chạy ngang qua, nhưng bây giờ một xa lộ bốn "lanes" đă được xây thêm cho xe chạy với vận tốc nhanh hơn.
Con lộ cũ trở nên hoang vắng, hầu như không c̣n xe nào lui tới con đường nhỏ có tấm bảng phai nhạt v́ sương gió đề tên "Lối rẽ vào thị xă Âm Ly".
Ông bạn Huỳnh Hắc mà tôi quen biết v́ cùng là hội viên của một câu lạc bộ, đă giới thiệu với tôi về cái địa danh này. Ông ta sau khi chộp được một "cú áp phe" lớn tại thị trường chứng khoán Wall Street mấy năm trước, trở thành giàu có, dư giả tiền bạc nên đă quyết định về hưu non, sống một cuộc đời nhàn tản.
Lúc đó tôi c̣n là một nhà văn vô danh nghèo kiết xác so với ông bạn họ Huỳnh, nhưng không hiểu v́ lư do đặc biệt nào đó ông ta tỏ vẻ rất ưa thích và muốn kết thân với tôi.
Chúng tôi thường gặp nhau trong các buổi ăn chiều, đôi lúc ngồi nhâm nhi uống rượu đánh cờ và tán dóc với nhau. Một hôm trong câu chuyện tôi nói về ư định muốn đi nghỉ hè mà không biết đi đâu, ông Huỳnh nêu ư kiến bảo tôi nên đến thị xă Âm Ly thử xem sao. Ông nói một cách lơ đăng, như không để ư đến điều ḿnh nói cho lắm:
- Âm Ly thật ra cũng chẳng có ǵ đặc biệt cả, tẻ nữa là đằng khác. Nếu ông muốn đi nghỉ hè ở xa th́ chỗ này không thích hợp mấy v́ nó chỉ cách đây trên 40 dặm nhưng thật yên tĩnh và thanh b́nh.
T́m chỗ trọ không khó. Nếu ông không để ư phiền hà th́ có thể nhập bọn với tôi trong khi chờ đợi đi t́m chỗ trọ. Tôi có một căn nhà nhỏ ở đó. Hơi chật một tí, nhưng cũng có pḥng dành riêng cho khách. Ông và tôi có thể ở tạm trong thời gian chờ ông t́m được chỗ vừa ư.
Hai tuần sau, tôi lái xe theo con đường cũ hoang sơ, quẹo vào nơi có tấm bảng đề chữ "Lối rẽ vào thị xă Âm Ly", đi thêm vài dặm nữa th́ đến một tỉnh lỵ nhỏ kiểu như một tỉnh miền Tân Anh Cát Lợi, xinh xắn và mơ màng như cô gái c̣n trong cơn ngái ngủ. Thị xă này đă may mắn tránh khỏi cái nạn bị đám người "nghỉ hè hằng niên" thường rất ồn ào đến quấy nhiễu.
Cái "căn nhà nhỏ chật chội" của ông Huỳnh thật ra là một căn nhà kiểu Georgian tuyệt đẹp, có cổng vào xây bằng cột kiểu Doric.
Khoảng một giờ sau tôi đă tắm rửa sạch sẽ, ra ngồi với chủ nhân ở sân sau ngó xuốn vườn kiểu Anh-Cát-Lợi có rào che kín chung quanh.
Tôi ngồi xuống, yên vị trong cái ghế bành êm ái, nhâm nhi ly rượu mạnh pha soda. Chỉ một lúc sau cái cảm giác êm đềm dễ chịu từ từ lan ra khắp cơ thể, xâm chiếm từng tế bào trong da thịt, tôi cảm thấy muốn buông xuôi mọi ư chí năng động, thả ḿnh hưởng thụ cái nhàn hạ này. Tôi thấy không c̣n cần phải đi đâu xa nữa, không cần phải kiếm chỗ trọ nào khác và không c̣n có ư định vùi đầu vào viết như đă định trước nữa.
Ông Huỳnh như đoán biết cái tâm ư của tôi, bèn nói:
- Tôi nghĩ rằng, nếu ông chịu được chật chội th́ không cần phải đi đâu nữa. Cứ ở đây. Tôi có một bà giúp việc mỗi ngày đến lo cơm nước buổi sáng và buổi trưa, c̣n buổi chiều th́ chúng ta dùng bữa tại quán Hắc Sự Quán này tuy là nhà hàng duy nhất ở Âm Ly nhưng làm đồ ăn khá lắm.
Tôi thật cảm động trước tấm thạnh t́nh của ông, v́ dù nằm mơ đi nữa tôi cũng không dám nghĩ đến việc ông có thể chấp nhận một việc nhiều phiền hà như vậy. Nhưng một lần nữa như biết được ư nghĩ của tôi, ông nói một cách quả quyết làm tôi yên tâm:
- Không có ǵ phiền hà đâu. Trái lại chính ông là người sẽ giúp tôi đấy chứ. Bây giờ tôi chẳng có ǵ phải lo nghĩ cả, lúc nào cũng dư th́ giờ, thành ra cuộc sống đôi lúc cũng không có ǵ thú vị lắm. Ông ở đây th́ tuyệt, chúng ta có thể ngồi đánh với nhau vài ván cờ thật hứng thú mà không phải lo canh đồng hồ!
Rót thêm rượu vào ly cho tôi, ông tiếp:
- Lẽ dĩ nhiên lúc nào ông muốn ngồi vào bàn viết th́ xin cứ tùy nghị Tôi là người rất tôn trọng nghề văn.
Thế là xong. Tôi hiểu ông sẽ tổn thương tự ái nếu tôi bàn thêm về vấn đề tiền bạc trả cho việc ăn ở này. Tôi nghĩ ra một cách là khi đến ăn tại quán Hắc Sư tôi sẽ dành trả tiền để bù vào đó.
Mùa hè qua thật êm đềm. Thường ngày tôi ngồi viết vài giờ đồng hồ vào buổi sáng sớm và dạo quanh tỉnh vào buổi chiều. Tới giờ, về ngồi uống một vài ly rượu khai vị, tán gẫu với ông Huỳnh trước khi đi ăn chiều tại quán Hắc Sư.
Sau bữa ăn trưa, tôi thường lang thang đi dạo dọc theo những đường phố nhỏ đầy tàng cây bóng mát của thị xă Âm Ly. Ở đây, cái cảnh sắc an b́nh, cái không khí trong lành, cái cảm giác bền vững toát ra từ những ngôi nhà cổ lâu đời làm tôi thấy như đang sống đắm ḿnh trong một thế giới mộng ảo nào khác.
Việc viết lách của tôi cũng tiến triển đúng theo chương tŕnh đă ấn định. Da thịt tôi trở nên hồng hào, và tôi thường thắng nhiều hơn trước trong những bàn cờ đánh với ông Huỳnh. May mắn cho tôi, ông ta là người có tinh thần thể thao, tuy thua nhưng không bao giờ nổi tánh xấu.
Sự tiến bộ trong các nước cờ tướng của tôi được ông coi như một thách thức mới đầy thú vị, và tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đạt kỹ thuật cao hơn xưa. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn c̣n cảm thấy cái thích thú khi nhớ tới những ván cờ sôi nổi kỳ phùng địch thủ này.
Một buổi trưa trời gắt nắng, đang lang thang đi dưới hàng cây rợp bóng mát, tôi bỗng chú ư đến một tấm bảng ghi: Đường An Địa. Cái tên đường là lạ khêu gợi ḷng hiếu kỳ của tôi. Tôi quẹo vào. Con đường này hoàn toàn không giống các đường khác tại Âm Ly.
Dọc theo hai bên đường toàn là những ngôi nhà cổ thật yên tĩnh, chung quanh có vườn cây rợp mát với hai hàng cây cổ thụ cành lá xum xuê. Con đường vắng lặng, không một bóng người qua lại. Đi gần đến cuối đường, mới thấy đó là một con đường cụt, muốn về, tôi phải quay trở ngược lại.
Tôi đi tới cuối đường, băng ngang qua lề bên kia để đi trở về. Đó là lần đầu tiên tôi để ư đến ngôi nhà ở cuối đường. Bề ngoài trông cũng b́nh thường, chỉ là một ngôi nhà gạch hai tầng, nhưng điều khác là chung quanh nhà mọc lan tràn những loài thảo mộc đủ loại lớn nhỏ, h́nh dáng ngoại lai xa lạ, không thấy có dấu hiệu được một bàn tay nào chăm sóc cả.
Tôi đặc biệt chú ư đến một loại cây leo trường xuân có cành dây lớn bao phủ gần như toàn diện mặt tiền ngôi nhà, lấp cả cửa sổ . Tất cả như bị phủ kín, chỉ thấy được cửa ra vào. Tôi biết nhiều giống cây leo nhưng chưa bao giờ bao giờ lại thấy có cây leo to như vậy. Lá cây xanh tốt, phản chiếu ánh nắng mặt trời rọi xuống xuyên qua kẽ lá, ánh lên mầu tim tím.
Ngay lúc đứng ngắm nghía cái cây leo bất thường này, tôi chợt thấy khuôn mặt một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, từ bên trong khung cửa sổ ở trên lầu đang đưa mắt nh́n ra ngoài. Khung cửa sổ cũng bị dây leo che khuất, trong tích tắc khi tôi nh́n lại, th́ khuôn mặt ấy đă biến đâu mất không để một dấu vết nào cả. Tôi bỏ về và đi ngược trở lại ngược theo đường An Địa ra trung tâm Âm Ly.
Buổi chiều vào giờ uống rượu khai vị, tôi nhắc đến chuyện trên th́ được ông Huỳnh cho biết:
- Đó là căn nhà của ông Phạm Minh, một nhà thảo mộc học có tiếng. Ông ta thường đi du hành khắp thế giới mang về các loại cây hiếm. Ông ta có một khu vườn cho khách thăm viếng, nhưng mấy năm gần đây ông bị bịnh và bây giờ như ở ẩn vậy. Ít người gặp ông ta. Ông đóng cửa ở trong nhà để kệ cây cối mọc tùm lum. Tiếc thật.
Ông Huỳnh ngừng nói, nhấp một ngụm martini, một lúc sau như để đắn đo rồi mới tiếp:
- Ông ấy có họ xa với tôi, cho tôi giữ ch́a khóa để vào nhà đó nữa. Nhưng tôi không hề nghĩ đến việc dùng nó. Tôi thích được để yên nên tôi cũng trọng sự riêng tư của người khác.
- Ông nói đúng, tôi bàn góp, nhưng ông có nghĩ rằng ông ấy đă bỏ bê nhà cửa một cách quá đáng không? Căn nhà này chả mấy chốc sẽ biến mất trong đám rừng cây leo.
Ông Huỳnh nhún vai:
- Tôi chủ trương là ai cũng có cái quyền điên khùng theo ư riêng của ḿnh, miễn là đừng đụng đến quyền của người khác. Nếu me-sừ Minh muốn sống trong cái rừng của ông ta th́ đó là quyền của ông ta.
Tôi biết ư, không đề cập đến vấn đề này nữa, nhưng cứ một hoặc hai ngày tôi lại thấy ḿnh đi lơ vơ về hướng đường An Địa, tôi cũng nghĩ rằng có lẽ cái ông Phạm Minh già đáng thương kia đang nguyền rủa sự phá quấy của tôi, như ruồi thấy mật bu lại, làm phiền rộn ông. Nhưng căn nhà kỳ bí đầy cây phủ kia có hấp lực lôi cuốn tôi như nam châm hút sắt vậy.
Mùa hè nóng bức năm ấy không làm cho cây leo giảm cường độ mọc mạnh thêm. Loại cây leo trường xuân thường kỵ nắng, nhưng v́ căn nhà luôn được bóng mát của hai hàng cây du to lớn trồng hai bên đường, nên cây leo này không phải chịu nắng rọi trực tiếp.
Các lá cây năm nhánh ngày càng rậm ra, che kín cửa sổ, nên sau lần đầu, tôi chỉ thấy cái bóng đầu bạc trắng một hai lần nữa mà thôi. Tôi rất thích thú theo dơi cây cối thảo mộc tăng trưởng, tôi càng kỳ thú hơn khi thấy một người tự cho phép để mặc cho cây cỏ mọc tự do che khuất nơi ḿnh ở.
Mùa hè đă trôi qua, Ông Huỳnh càng trở nên khó tính hơn, tôi thấy h́nh như có cái ǵ làm bận tâm ông. Một đôi lúc tôi bắt gặp ông bẳn gắt và tài nghệ chơi cờ của ông xuống dốc thấy rơ. Cuối cùng một hôm ngồi uống rượu mùi với tôi, ông lại đề cập đến vấn đề:
- Phiền nhiễu quá sức, ông biết không, tôi hơi lo cho ông Minh này. Mấy người giao hàng chưa gặp ông ấy cả tuần nay rồi. Thơ từ chất cả đống bên ngoài.
Rồi quay sang phía tôi ông hỏi:
- Ông có dịp đi ngang đường An Địa lúc gần đây không?
Tôi biết rơ là ông cũng biết tôi thường đi xuống phía đó, nên trả lời:
- Cứ vài ngày là tôi thả bộ ngang. Cửa sổ bị cây leo phủ kín mít, và tôi không thấy bên trong có động tĩnh ǵ.
Tôi nhấp một hơi rượu rồi tiếp:
- Lẽ dĩ nhiên là không ai có thể thấy ǵ trong đó được. Cửa sổ với đám dây leo mọc một cách tham lam che phủ kín mít như vậy th́ dù cho bên trong có tiệc tùng đông đảo cả trăm người đi nữa th́ bên ngoài cũng chẳng có ai biết đâu.
- Chữ ông dùng lạ nhỉ.
- Chữ nào?
- Chữ tham lam ấy mà.
Ông ngừng ở đó, một lúc sau với tay lấy thêm rượu rót vào ly cho tôi rồi nói:
- Tôi nghĩ tôi phải làm một cái ǵ đây.
Tôi gật đầu đồng ư:
- Tôi cũng nghĩ thế, tôi biết cái ư tưởng xâm phạm đời tư người khác ông không ưa tư nào, nhưng nếu chỉ đến coi ông lăo có làm sao không th́ có ǵ là tai hại đâu.
Ông Huỳnh ngả người sau ra miệng ầm ừ:
- Vậy th́ ngày mai Ông và tôi đến đó,tôi sẽ gọi cửa, nếu không ai trả lời th́ tôi sẽ dùng đến cái ch́a khóa mà tôi có đây.
Ngày hôm sau, trời vẫn nóng nực như cũ. Sau bữa ăn trưa nhẹ, chúng tôi kéo nhau đến nhà ông Phạm Minh trên đường An Địa.
Mới một ngày qua đi mà tôi có cảm tưởng những lá mầu xanh tím to lớn đă mọc dài thêm ra. Chúng ḅ tràn lan khắp nơi. Leo theo máng xối, ḅ lên nóc. Các rễ nhỏ bám chặt vào ống máng, dính vào vách tường gạch, chui vào khung cửa sổ. Cả căn nhà như được gói trong cái bọc dây leo dầy cộm.
Ông Huỳnh nhấn chuông nhưng không ai trả lời. Sau khi đợi mươi phút, ông rút chiếc ch́a khóa ra, miệng lầm bầm:
- Ông biết đấy, tôi không ưa làm như thế này chút nào.
Chiếc cửa kêu lên răng rắc khi bị đẩy vào. Rễ cây leo đă luồn qua khe cửa bít chặt ngay cả các khe nhỏ giữa khung cửa và cánh cửa.
Lối vào xông lên một mùi ẩm mốc rêu phong. Ông Huỳnh gọi lớn: "Minh ơi!". rồi lại tiếp tục gọi sau mỗi lần chờ trả lời, nhưng vẫn im ĺm. Ông Huỳnh đưa tay đóng cánh cửa chính lại, bỏ ch́a khóa vào túi quần ông bảo:
- Có lẽ ḿnh phải lên lầu thôi.
Tôi theo sau ông Huỳnh đi lên cầu thang. Một mùi hôi nồng nặc xông lên.Đến tầng trên, ông Huỳnh ngó quanh quất, có vẻ như người lạc đường:
- Mấy năm rồi chưa đặt chân đến đây. Quên mất cái pḥng mà ông Minh ở rồi.
Sau cùng ông chọn căn pḥng cuối phía bên phải, nằm ngó ra đường. Ông ta gơ cửa, nhưng vẫn không có ai trả lời. Ông đập cửa đùng đùng kêu lớn tiếng: "Minh! Huỳnh Hắc đây". Im lặng.
Ông vặn nắm cửa, cửa khóa: "Phải phá cửa ra, chứ tôi không có ch́a khóa các pḥng này!". Sau một phút ngần ngại, ông lùi ra sau lấy trớn, dùng cái vai khổng lồ húc vào cánh cửa. Cánh cửa mở bung ra sau tiếng gỗ và kim khí gẫy bể. Chúng tôi bước vào trong căn pḥng nửa sáng nửa tối, không ai thốt lên được lời nào.
Trong đám mầu xanh lục, mờ mờ tranh tối tranh sáng là h́nh thù một người lọt thỏn trong cái ghế bành cách cửa sổ khoảng một thước tây. Cái h́nh thù này bị lá cây leo năm cánh khổng lồ bao trùm lấy chỉ thấy lờ mờ cái h́nh người. Khoảng một phút hay hơn nữa, tôi như bị mọc rễ đứng cứng đơ tại chỗ v́ khiếp đảm, cái h́nh thù đó cũng không nhúc nhích. Rồi tôi thấy nó cử động. Nó đứng lên với một tiếng rít nhỏ thoát ra từ miệng nó.
Các lá cây leo mầu tím xanh giống như mầu da thịt lập tức hướng về phía chúng tôi như bị nam châm hút. Rồi cái h́nh thù ấy rơi trở lại ghế ngồi, nhưng cái tiếng rít lanh lảnh, không giống tiếng người kia vẫn phát ra không ngừng. Các lá cây leo tiếp tục lao xao. Có thể do đầu óc tôi tưởng tượng, nhưng tôi có cái cảm giác thật rơ rệt là nhánh cây leo rời khỏi ghế, ḅ xuống dưới sàn, và bắt đầu trườn về phía chúng tôi.
Ông Huỳnh chợt hồi tỉnh, lấy tay xô tôi về phía cửa và hét lên:
- Đi ra nhanh lên! Chạy ra cửa mau!
Tôi đâm bổ ra cầu thang, ông Huỳnh chạy sát theo sau. Kỳ lạ là ngay trong t́nh cảnh này, tôi chợt thấy đây không phải là con người ông Huỳnh tôi thường biết, hay nghĩ rằng ḿnh đă biết. Khi ra tới ngoài rồi, tôi quay lại bảo ông:
- Trời đất ơi, ông Huỳnh ! Ông sắp làm cái quái quỉ ǵ thế?
- Rồi ông sẽ thấy.
Tôi đi theo ông ṿng ra sau nhà, chật vật với đám lá cây rậm rạp. Ông Huỳnh vừa đi vừa khua tay chân vạch đám lá cây mở đường đi tới một căn nhà nhỏ chứa đồ ǵ đó. Căn nhà nhỏ bé này cũng bị cây phủ kín chung quanh trông như một hang động.
Ông Huỳnh mở cửa lách vào trong. Tôi đứng chờ, ngạt thở trong đám cây cỏ dầy đặc. Một lát sau ông Huỳnh trở ra trong tay cầm cái ŕu nặng, tuy lưỡi đă rỉ sét nhưng cái cán trông c̣n chắc lắm. Chúng tôi vạch đám lá cây trở ra phía trước.
Tôi có cảm tưởng như cái đám cây leo xum xuê ấy phủ chùm lên chúng tôi. Đến khi trở lại trước cửa nhà, tôi mới hiểu ư của ông Huỳnh. Ông len vào trong, xục xạo t́m cho ra cái thân chính của cây leo.
Tôi biết là vô lư nhưng có cảm tưởng cái cây leo như biết được ư đồ của ông Huỳnh. Những lá cây leo to bản như những cái quạt phất vào mặt ông ta. Tôi nh́n thấy rơ ràng một hoặc hai nhánh dây vươn ra cuốn chặt vào vai áo ông Huỳnh. Lập tức ông vung ŕu lên chém mạnh vào thân cây.
Tôi thấy ông giật bắn người lên, bước lùi ra sau, ông ngó trừng trừng vào cái thân cây bị chém sâu quá nửa. Chùi mồ hôi đọng trên mắt, tôi nh́n chăm chú hơn vào thân cây. Một gịng chất lỏng đỏ thẫm như máu ứa ra từ thân cây leo Ông Huỳnh tiếp tục vung ŕu lên chém tới tấp không ngừng tay.
Ở Âm Ly, ông Huỳnh là người quen biết nhiều nên đă dàn xếp tránh hết báo chí phỏng vấn, nhà chức trách điều tra phiền nhiễu. Chỉ có một mẩu tin ngắn thông báo về cái chết của ông Phạm Minh v́ bệnh tim. Đám ma cũng rất đơn giản, chỉ có ít thân nhân tham dự, và nắp quan tài được đóng kín. Ông Huỳnh là người thừa kế gia tài, ông đă thuê người chặt hết cây cỏ quanh nhà cho sạch tận gốc.
Măi về sau, khi gặp lại tôi tại hội quán, ông Huỳnh mới trở lại đề tài:
- Ông biết không, mẫu các loại trường xuân khổng lồ đó đă được gửi tới các pḥng thí nghiệm thảo mộc học khắp nơi trong nước, nhưng không chỗ nào biết rơ xuất xứ! Có lẽ Phạm Minh đă lấy được nó từ chỗ rừng sâu nước độc nào đó không ai biết.
Trông nó giống loại trường xuân b́nh thường Hedera canariensis, nhưng lại có những cái khác biệt rùng rợn mà chúng ta đă được chứng kiến. Nhánh rễ dây leo chui qua các khe cửa sổ pḥng ông Minh. Tôi chỉ đoán v́ không biết rơ thứ tự những ǵ đă xẩy ra.
Có lẽ ông ta bị lên cơn đau tim bất th́nh ĺnh, ngồi sụm ngay vào chiếc ghế bành gần đó, rồi ngồi luôn không đứng dậy được nữa. Cây trường xuân khi len vào trong nhà đă ḅ về phía ông Minh ngồi và những nhánh dây leo đă bám vào người ông, các rễ dây leo nhỏ như sợi tóc bắt đầu len vào da thịt ông. Lúc đó ông vẫn c̣n sống chắc là phải đau đớn lắm.
Ông Huỳnh ngừng nói rót rượu vào ly, nhấm nháp một tư rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sự đau đớn này cũng không kéo dài lâu. Ngay cả những cái chính mắt ḿnh nh́n thấy cũng có thể bị sai lầm đi nữa. Lúc chúng ta bước vào th́ ông Phạm Minh đă chết rồi.
Tôi lên tiếng phản đối:
- Nhưng tôi thấy rơ ràng là ông ta đứng dậy từ chiếc ghế bành mà.
Ông Huỳnh nhíu mày lại vẻ mặt không đồng ư:
- Vâng, tôi có thấy. Nhưng... đúng đấy... Ông phải hiểu đó là một loại cộng sinh. Nói khác đi, trên phương diện y học th́ Phạm Minh đă chết khi chúng ta đến nơi. Các rễ cây trường xuân đă ḅ vào tới trong năo bộ Ông ta, kích thích các dây thần kinh, làm dây thần kinh như sống lại. Nói khác đi, ông ta như một xác chết biết đi, bị điều khiển từ bên ngoài.
Tôi lắc đầu chưa chịu thua:
- Khó tin những điều ông đang giải thích. Thế c̣n tiếng kêu rít lên đó... th́ sao?
Ông Huỳnh gật đầu chấp nhận sự kiện tôi nêu ra:
- Tôi biết. Nhưng ngay cả điều này cũng có thể giải thích được. Cuộc giảo nghiệm tử thi cho thấy các nhánh rễ nhỏ như sợi tóc đă ăn vào tới óc ông ta và có thể kích thích trung tâm phát âm ở đó, mặc dù ông ta đă chết rồi.
-Thế c̣n cái chất lỏng đỏ như máu ứa ra từ rễ cây?
Ông Huỳnh nhăn mặt :
- Biết thế nào ông cũng nêu câu hỏi đó. Chúng tôi đă nhờ pḥng thí nghiệm phân tích. Vâng, đó là máu, có một phần máu người trong đó.
Tôi biết không thể tiếp tục bàn căi thêm được nữa. Ông Huỳnh, theo tôi nhận xét, đă kết thúc đề tài này sau câu giải thích vừa rồi.
Tới bây giờ, mỗi lần đến nhà một người quen nào có dây trường xuân leo trên bờ tường, tôi tức khắc thúc chủ nhân phải nhổ bỏ đi. Có lẽ tôi vẫn c̣n bị ám ảnh về chuyện này quá nhiều. Một số người quen biết đă coi tôi là một người có đầu óc bỡn cợt bất b́nh thường.
Joseph P. Brennan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 362 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:22am | Đă lưu IP
|
|
|
BẠN CÓ MUỐN MỞ TÂM NHẢN KHÔNG?
MỞ TÂM NHẢN XUYÊN QUA CÁCH NH̀N QUẢ CẦU THỦ̉Y TINH ( CRYSTAL GAZING )
Cách mở tâm nhản xuyên qua dụng cụ trợ giúp là quả cầu làm bằng thủy tinh nguyên chất crystal, là một phương pháp cổ xưa nhất, để nh́n những cảnh vật ở cỏi vía hay cỏi trung giới.
Ngày xưa ở Ai Cập người ta đả biết dùng quả cầu thủy tinh cho những sự tiên đoán và bói toán, vào thời trung cổ, Bác sỉ Dee đả dùng cách xem quả cầu thủy tinh để tiên đoán nhiều việc quan trọng cho nữ hoàng Anh quốc, ngày nay những hội nghiên cứu tâm linh cũng đả dùng nó trong nhiều công việc ngoại cảm cần thiết.
Hiện nay người ta có thể dùng quả cầu bằng thủy tinh thật pure crystal, bằng thủy tinh giả hay bằng một tấm gương tráng đen óng hay một thau nước hay một chậu mực đen thay thế cũng được, tùy theo tŕnh độ cao hay thấp của người nh́n, phương pháp nầy được xem là đơn giản và an toàn nhất trong sự phát triển khả năng ngoại cảm, tâm linh psychic của con người.
I. GIAI ĐOẠN CHUẨN BỊ
Đầu tiên bạn cần mua một quả cầu bằng thủy tinh to khoăng gần 0.8 cm hay 3 inches, hoặc to hơn càng tốt, nếu có tiền bạn có thể mua loại thủy tinh crystal thiệt th́ rất tốt, xong đặt nó lên một cái chân kệ làm bằng gổ, tất cả đặt trên một miếng vải sa tanh đen mun, bao trùm phạm vi dưới chân của nó, không để cho một ánh sáng nào chiếu rọi lên nó, làm phản chiếu h́nh ảnh chung quanh trên mặt cầu bóng loáng nầy.
khi bạn nh́n ṿng ngoài của quả cầu thủy tinh, bạn sẻ thấy h́nh như có một ṿng tṛn như mây mờ xám trắng bao quanh nó phản ảnh qua tấm vải sa tanh đen là đúng vị trí.
Bạn đặt tất cả lên mặt bàn và bạn ngồi xuống trước nó, cách khoảng tầm nh́n như thường khi bạn đọc sách, trong pḥng nên điều chỉnh ánh sáng hơi vừa đủ sáng là được; bắt đầu bạn bạn hít ba hơi chậm, dài, sâu, trong lúc hít vào bạn hảy tưởng tượng bạn hít một nguồn ánh sáng trắng chạy vào hai mủi và tỏa sáng ra đều toàn cơ thể bạn.
Để làm mạnh ṿng hào quang của cơ thể, kế đến bạn hảy dùng sức mạnh nhắm và nhíu hai mắt lại cho thật mạnh trong vài phút, sau đó thả ra và mở mắt ra và bạn cảm thắy hai mắt bạn dể chịu và thoải mái, bạn làm như thế vài lần.
Kế đến bạn thư thả thả mở mắt ra và nh́n chăm chú vào quả cầu thủy tinh trong vài phút, trong lúc nh́n bạn đừng là căng thẳng mắt, đừng nháy mắt để tự nhiên khi mỏi mắt mới nháy nhanh, xong nh́n tiếp đừng để đầu óc suy nghỉ chuyện ǵ hết ngoài để đầu óc trống không, để tâm nhản dể ghi nhận những linh ảnh sẻ hiện lên trong quả cầu thủy tinh, bạn đừng để cho buồn ngủ.
Lần đầu tiên bạn đừng nh́n quá năm phút, có thể mắt bạn sẻ mỏi và chảy nước mắt trong lần nh́n đầu tiên v́ bạn nh́n quá lâu, do đó bạn sau nhiều lần thí nghiệm, bạn sẻ chọn thời gian thích hợp cho mổi buổi tập nh́n.
Bạn cần tập đều đặn mổi ngày trong thời gian cố định sẳn, sau khi đả quen bạn có thể tăng thời gian nh́n thêm lên.
II. GIẢI THÍCH VỀ CÁCH NH̀N QUẢ CẦU THỦY TINH
Khả năng nh́n quả cầu thủy tinh là một phương pháp để làm thể hiện những thông tin của những h́nh ảnh, tư tưởng được tiềm thức và vô thức thâu nhận được từ bên trong tâm khảm, mà biểu hiện ra ngoài xuyên qua chất dẩn là quả cầu thủy tinh, nói cách khác người ta dùng quả cầu thủy tinh để làm chất dẩn, để đi vào trạng thái ngoại cảm mà nh́n thấy được những thông tin của thể vía.
Những h́nh ảnh thấy được trong quả cầu thủy tinh là những h́nh ảnh của tâm nhản, tư tưởng hay những ảo giác đó là cách mà nó được thể hiện qua cái nh́n của quả cầu thủy tinh.
Thí dụ : thông thường bạn tưởng tượng h́nh gương mặt của một người bạn trong tâm bạn, như một sự hồi tưởng của kư ức, nhưng sự hồi tưởng nầy chỉ đến đó là chấm dứt.
Tuy nhiên nếu bạn là một người có sức tưởng tượng mạnh mẻ và rỏ ràng bẩm sinh hay thông qua thực tập, bạn có thể phóng và đặt h́nh ảnh nầy vào trong quả cầu thủy tinh, và từ đó bạn có thể nh́n gương mặt của người bạn một cách rỏ ràng trong chiều sâu của quả cầu thủy tinh, một cách an định và dể dàng hơn.
H́nh ảnh nầy chỉ là một dạng của sự cảm nhận tâm thức, mà hầu hết những h́nh ảnh trong những quả cầu thủy tinh đều có cùng một đặc tính như vậy .
III. NHỮNG CẢNH TƯỢNG PHI THƯỜNG TRONG QUẢ CẦU THỦY TINH
Những cảnh tượng được nh́n thấy trong quả cầu thủy tinh, thường là những thông tin h́nh ảnh mà người ngồi nh́n, trong lúc b́nh thường không thể nh́n thấy được, nó có tính cách tiên liệu và thấy trước hiện tượng nầy trước khi nó xảy ra.
Thí dụ một ngày nào đó trong lúc nh́n quả cầu thủy tinh bạn thấy cảnh sinh hoạt của bạn và những người bạn tại một nơi nào đó, mà bạn không có thông tin ǵ hết trước đó.
Nhưng khoảng vài ngày sau đó, bạn nhận được một lá thư của người bạn nầy gởi cho bạn và mời bạn đi dự sinh nhật của một người bạn khác, và sự việc h́nh ảnh sinh hoạt nầy xảy ra, giống y hệt như h́nh ảnh những ngày trước, bạn đả nh́n thấy được trong quả cẩu thủy tinh.
Những h́nh ảnh phi thường nầy có thể là những thông tin được chuyển lại cho bạn từ những nguồn tâm linh cảm ứng. Telepathic hay Thấu Thị. Clairvoyant hay của những vong linh người đả chết hay thân quen với bạn.
IV. PHÁT TRIỂN KHẢ NĂNG NH̀N BẰNG NGOẠI CẢM QUA QUẢ CẦU THỦY TINH
Bạn có thể phát triển khả năng nầy qua những bài tập sau đây :
Khi thực tập nh́n bạn tự hỏi những câu tương tự như sau : Con chó mới sanh của nhà ông A có lông màu ǵ ? Ông chủ sắp đến của bạn có h́nh dạng ra sao ? Con của người bạn cao lớn như thế nào rồi ?
Những câu hỏi nầy sẻ mang đến cho tâm nhản của bạn được nh́n thấy trong quả cầu thủy tinh những h́nh ảnh rỏ ràng, liên quan đến các câu hỏi vừa rồi của bạn, nếu bạn không thấy ǵ hiện ra trong quả cầu thủy tinh, th́ khả năng của bạn c̣n yếu, bạn cần thực tập thêm nửa.
V. NHỮNG H̀NH ẢNH CỦA NHỮNG ĐÁM MÂY MÙ VÀ TƯỞNG TƯỢNG
Khi bạn bắt đầu tập nh́n vào quả cầu thủy tinh th́ đến một lúc nào đó, bạn sẻ thấy quả cầu thủy tinh như bị một đám mây xám đen tỏa ra bao phủ toàn vẹn bên trong quả cầu, th́ đây là giai đoạn chuyển tiếp cho tâm nhản ngoại cảm của bạn đang sắp mở ra đó, và sau khi đám mây nầy tan đi th́ h́nh ảnh sẻ hiện ra ngay, người ta gọi nôm na đám mây nầy là đám mây minh triết.
Bạn có thể nh́n thử h́nh ảnh được ánh sáng phản chiếu ghi lại ở góc trên của quả cầu thủy tinh một hồi lâu, rồi bạn hảy nhắm mắt lại một chút, xong bạn mở mắt nh́n vào bên trong quả cầu thủy tinh, có thể bạn sẻ nh́n thấy những h́nh ảnh vừa rồi bạn đả nh́n thấy qua sự phản chiếu ánh sáng trên một góc trước đó của nó, nay đả hiện ra một cách rỏ ràng ở bên trong của quả cầu thủy tinh.
VI. NHỮNG BÀI TẬP LÀM PHÁT TRIỂN KHẢ NĂNG TÂM NHẢN
Bạn tập nh́n một vài vật hay cảnh nào đó trong pḥng bạn, mà những cảnh vật nầy không có phản chiếu lên trên quả cầu thủy tinh, xong bạn nhắm mắt lại và bạn hồi tưởng nó trong tâm của bạn một hồi, sau đó, bạn mở mắt ra và bạn nh́n vào quả cầu thủy tinh, xem có nh́n thấy những h́nh nầy có tái hiện lại trong đó hay không, bạn cứ thực tập như thế, cho đến khi bạn nh́n thấy được cảnh vật nầy được hiện lên trong quả cầu thủy tinh là bạn có tiến bộ rồi đó .
Đầu tiên bạn nhắm mắt lại tưởng tượng những h́nh ảnh thân quen nào đó, xong bạn mở mắt ra và phóng những h́nh ảnh vừa rồi vào trong quả cầu thủy tinh, để có thể nh́n thấy nó ở bên trong đó, bạn cứ lập lại tập liên tục như thế sẻ làm mạnh khả năng tâm nhản của bạn.
Nếu những h́nh ảnh nầy quá phức tạp và khó tưởng tượng , bạn có thể tưởng tưởng những h́nh ảnh đơn giản như h́nh vuông, tṛn, tam giác và thực tập theo cách trên.
VI. PHẦN CUỐI
Sau một thời gian dài thực tập bạn sẻ phát triển khả năng, có thể định thần để mở tâm nhản mà nh́n vào quả cầu thủy tinh, để thấy được h́nh ảnh bất cứ lúc nào bạn muốn thấ .
Khi tŕnh độ tâm nhản của bạn lên cao hơn nửa, bạn không cần quả cầu thủy tinh nửa, mà bạn có thể nh́n vào một tấm màn hay tấm vải hay vật ǵ có màu trắng hay đen, chỉ cần bạn tập trung định thần th́ bạn có thể nh́n thấy những h́nh ảnh của thể vía hiện ra một cách rỏ ràng và dể dàng.
Đến đây là bạn có thể gọi là có khả năng thấu thị Clairvoyant rồi đấy.
Nếu bạn tập ngồi nh́n mổi ngày 5 phút liên tục thực tập như thế trong vài tuần lể, mà bạn không nh́n thấy ǵ hết, th́ khả năng mở tâm nhản theo phương pháp nầy, không thích hợp với căn cơ và tâm thể của bạn, th́ tốt hơn bạn t́m những phương pháp quán tưởng mở tâm nhản khác thích hợp với bạn hơn.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 363 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:25am | Đă lưu IP
|
|
|
LINH KHUYỂN THIỆN THÍNH
Trong những bức tranh và tượng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, chúng ta thường thấy dưới chân ngài phủ phục một con linh khuyển. Con vật này có một nô bộc trung thành, vừa là con vật để Địa Tạng Vương Bồ Tát cưỡi trong suốt cuộc hành tŕnh phổ độ chúng sinh.
Con linh khuyển này có hai chiếc tai rất lợi hại, một chiếc có thể nghe được pháp âm của thập phương chư Phật, một chiếc kia th́ lại có thể nghe được những lời than khổ của thập vạn chúng sinh. V́ vậy mà trong những bức tranh vẽ về Địa Tạng Vương Bồ Tát, chú chó Thiện Thính này có một tai vểnh lên, và một tai kia th́ cụp xuống, trông rất ngộ nghĩnh, nhưng lại không mất phần linh hoạt của một con vật thông minh.
Tôi đối với chú linh khuyển Thiện Thính này có rất nhiều sự thân thiện, ở chỗ là lúc nhỏ nhà tôi cũng có nuôi một con chó có một chiếc tai vểnh lên và tai kia th́ cụp xuống. Tuy rằng giống chó ta không đẹp, không quư và dĩ nhiên là không sang như những con chó nhà giàu ngoại quốc, thế nhưng nó khiến cho người ta có một cái cảm giác thân thiện hơn.
Những pháp tướng của Địa Tạng Vương Bồ Tát trước thời nhà Đường, không ghi nhận sự có mặt của con chó trung thành này, chỉ từ khi thái tử Kim Kiều Giác của nước Tân La, miền trung bộ của nước Cao Ly, tức Đại Hàn bây giờ, sang Trung Quốc xuất gia th́ sự tích của Địa Tạng Vương Bồ Tát, mới được truyền tụng nhiều hơn, và h́nh ảnh của vị Bồ Tát này cũng từ đó có nhiều màu sắc sống động hơn.
Thái tử Kim Kiều Giác của Tân La Quốc là một người hâm mộ Phật Pháp từ nhỏ. Năm 24 tuổi, ông bỏ cả ngai vàng thệ nguyện xuất gia, lấy pháp hiệu là Địa Tạng. V́ hâm mộ sự phát triển Phật Pháp tại Trung Quốc lúc bấy giờ, cho nên vào năm Đường Trinh Quan thứ tư, ông dẫn con chó thương yêu tên là Thiện Thính lặn lội từ Cao Ly vào Trung Quốc học đạo.
Tỳ kheo Địa Tạng vân du nhiều nơi ở Trung Quốc, cuối cùng khi đến núi Cửu Hoa tại tỉnh An Huy th́ chịu phong cảnh và địa thế ở nơi đó nên đă cất một túp lều tranh để tu hành. Trong thời gian tu khổ hạnh tại đó, chú chó Thiện Thính luôn là một người bạn trung thành túc trực bên ḿnh của ông.
Sau đó, có một vị trưởng giả lên núi du ngoạn và phát hiện được tỳ kheo Địa Tạng. Ông ta đă phát nguyện cất một ngôi thiền viện để cúng dường. Lúc đó tại địa phương đó có một nhà phú thương tên là Văn Các Lăo cũng đă đóng góp rất nhiều tiền của trong việc kiến trúc thiền viện.
Văn Các Lăo đến hỏi tỳ kheo Địa Tạng cần bao nhiêu đất để ông ta đứng ra lo liệu để mua. Tỳ kheo Địa Tạng trả lời là chỉ cần miếng đất che phủ bởi tấm cà sa của ông là đủ, thế nhưng khi ông giũ chiếc cà sa ra th́ chiếc áo nhiệm mầu đă phủ nguyên một ngọn núi Cửu Hoa.
Văn Các Lăo là một người rộng răi, ông đă giữ lời hứa cúng nguyên một ngọn núi cho chùa này, ông lại c̣n khuyên người con trai xuất gia theo Địa Tạng, lấy đạo hiệu là Đạo Minh. V́ vậy mà sau này trong những pháp tượng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, người ta thường thấy, một là đại hộ pháp Văn Các Lăo, và vị kia chính là Đạo Minh, con trai của ông.
Trong thời gian tu luyện tại núi Cửu Hoa, tỳ kheo Địa Tạng có nhiều truyền thuyết về thần thông, đă được lưu truyền trong nhân gian, v́ vậy mà hầu như ai cũng tin rằng tỳ kheo Địa Tạng chính là hóa thân của Địa Tạng Vương Bồ Tát, xuất thế để cứu khổ và độ tŕ chúng sinh. Hiện nay, Cửu Hoa Sơn đương nhiên trở thành đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tỳ kheo Địa Tạng tổng cộng trụ tŕ bảy mươi lăm năm tại núi Cửu Hoa và thọ đến chín mươi chín tuổi. Suốt thời gian tu luyện ngài không có trở về nước.
Ngài nhập Niết Bàn vào ngày 30 tháng 7 năm Đường Khai Nguyên thứ 26. Tọa quan ba năm, đến khi khai quan th́ dung mạo ông vẫn y hệt như người sống. Tay chân ông hăy c̣n mềm dẻo và có thể di chuyển được. Măi cho đến ngày nay, nhục thân của tỳ kheo Địa Tạng vẫn c̣n được cung phụng tại Cửu Hoa Sơn cho thiện tín chiêm ngưỡng.
Những sự tích của tỳ kheo Địa Tạng có ghi chú trong những quyển Cao Tăng Truyện và Thần Tăng Truyện của Trung Quốc. Đây là một câu chuyện có thật và là một người có thật được ghi nhận trong sử sách. Chỉ tiếc rằng trong những quyển sách này ít đề cập đến chú linh khuyển Thiện Thính vừa kể ở trên.
Nhiều người tin rằng chú linh khuyển này là đầy tớ trung thành của Địa Tạng Vương Bồ Tát, cho nên sự tích trên mới được lưu truyền, và những h́nh ảnh của chú chó tinh khôn này.
Mỗi khi đảnh lễ Địa Tạng Vương Bồ Tát tôi thường chú mục và nghiêm chỉnh kính lễ linh khuyển Thiện Thính. Mỗi lần như vậy tôi cảm thấy trong tâm hồn thư thái. Cứ thử nghĩ một con chó b́nh thường của người phàm nuôi cũng đă rất nhạy cảm với âm thanh, có thể nghe và diễn đạt được những tín hiệu từ xa, huống hồ ǵ linh khuyển Thiện Thính là một thần vật đă nhập tâm những Phật pháp nhiệm mầu của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Thiện Thính hay lắng nghe, đó là bước khởi đầu trong tâm học Phật Giáo, lắng nghe được những di động của hoàn cảnh chung quanh, lắng nghe được những sự kỳ diệu trong tâm linh, và cũng lắng nghe để có thể "trên hợp cùng giác tâm của thập phương chư Phật, cùng Như Lai đồng nhất từ lực, dưới hợp cùng thập phương nhất thiết lục đạo chúng sinh, cùng chư chúng sinh đồng nhất hướng Phật".
Chúng ta dùng một tâm trạng để lắng nghe những sự việc xảy ra trong thế giới này? Khi lắng nghe như vậy th́ tâm hồn chúng ta đă chuẩn bị để đối phó với những sự việc này ra sao? Phật dạy, trong trăm ngàn vui mừng, chúng ta hăy thản nhiên tiếp nhận. Trong muôn vàn đau khổ, chúng ta cũng nên b́nh thường đối diện.
Chúng sinh là ta, ta là chúng sinh. Chúng sinh là sự thành tựu của Bồ Tát, Bồ Tát là sự viên măn của chúng sinh. Trong cái vũ trụ bao la bát ngát này, Bồ Tát và chúng sinh đều là một thể duy nhất. Chúng ta đối đăi với chúng sinh cũng y như vậy. Chúng ta lắng nghe Bồ Tát và chúng sinh như thế nào, th́ cũng chính như lắng nghe tiếng ḷng của chúng ta như vậy.
Vậy th́ chúng ta hăy cùng cất bước nối tiếp theo lời thề nguyền của Địa Tạng Vương Bồ Tát, đi cứu giúp những chúng sinh c̣n đang ngụp lặn trong ác đạo. Và hăy noi theo gương của linh khuyển Thiện Thính, mở rộng đôi tai trong tâm hồn để nghiêm khắc, kính cẩn, khoan dung, và ôn ḥa để lắng nghe cái thế giới mà chúng ta đang ngụp lặn.
Chú Thích
1. Cửu Hoa Sơn : Nằm trong tỉnh An Huy, là Thuyết Pháp Đạo Trường của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
2. Tọa Quan: Những vị cao tăng viên tịch trong lúc tĩnh tọa được gọi là tọa quan.
3. Lục Đạo Chúng Sinh: Trong lư thuyết của nhà Phật, th́ chúng sinh được chia ra làm sáu cơi luân hồi, hay c̣n được gọi là Lục Đạo. Đó là Thiên giới, A tu La, loài Người, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, và Địa Ngục. Thiên giới và A Tu Là gồm có những chúng sinh đă tạo được thiện căn ở vô số kiếp, giới này gồm có các Thiên Tiên, các Thần, Long Vương, Quỷ Vương, Dạ Xoa v. v…Loài người th́ thấp hơn một bậc.
C̣n ba cơi Súc Sinh, Ngạ Quỷ va Địa Ngục là những chúng sinh có nghiệp chướng nặng hơn. Nhất là Địa Ngục gồm có những chúng sinh mà tiền kiếp đă có nhiều tội lỗi nên phải ở lại đó để chịu những h́nh phạt. Trong nhiều sách Phật, có sách đă gọi chung ba cơi Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục là hạ tam đạo, hay là ba cơi thấp.
Lâm Thanh Huyền
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 364 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:27am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN TRONG LÂU ĐÀI FRANKLIN (OHIO MỸ)
Những tiếng nói kỳ lạ vọng ra từ căn pḥng trống sau bức tường đá lạnh lẽo, những tiếng trẻ con khóc rền rĩ thê lương, hay những khuôn mặt bất ngờ hiện ra trong khung ảnh… đó chỉ là một vài điều quái lạ mà những người từng đến lâu đài Franklin chứng kiến.
Lâu đài này được xây năm 1865, chủ của nó là Hannes Tiedemann, một người đàn ông thô lỗ và nóng nảy. Khi mẹ và vợ con ông ta lần lượt chết một cách bí ẩn, những người xung quanh đều cho rằng Hannes đă giết họ.
Thậm chí người ta cho rằng ông ta c̣n giết luôn cả cháu gái và người hầu bằng cách treo cổ họ trong một đường hầm tối. Năm 1895, Hannes bỏ lâu đài ra đi một cách bí ẩn, nhưng những câu chuyện ma ám vẫn tiếp diễn.
Trong lâu đài có rất nhiều pḥng và hành lang bí mật, được cho là nơi Hannes giấu xác những đứa con ḿnh giết chết. Nó cũng là nơi hiệp hội ám sát chính khách sau này dùng làm nơi giấu những thây ma đă bị họ “xử lư”.
Bên trong lâu đài trăm năm tuổi này, người ta đă t́m thấy rất nhiều bộ xương trẻ con, khoảng hơn 12 bộ, được cho là xương các con của Hannes. Ngoài ra, trong căn pḥng mái ṿm vẫn c̣n một vũng máu lớn xỉn màu trên sàn cẩm thạch, cho dù sàn đá từng được thay một lần.
Gia đ́nh Romano sống tại lâu đài từ năm 1968 đến 1976 cho biết, họ rời đi v́ bóng ma cô hầu gái Rachel ám ảnh con cái họ, đồng thời cảnh báo cho họ cái chết trong tương lai nếu dám ở lại đây thêm nữa.
Một cậu bé đưa báo cũng cho biết, khi gơ cửa cậu nghe thấy tiếng nói “Mời vào”, và khi đặt chân vào trong, cậu thấy bóng một người phụ nữ trắng toát đứng trên cầu thang rồi biến mất sau một cánh cửa.
Nhiều người khác cho biết họ thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con rên khóc, sương mù trắng xuất hiện thành đám, hay những “điểm lạnh buốt xương” bên trong những căn pḥng của lâu đài.
Bóng ma của Hannes cũng thường xuất hiện tại công viên nơi ông ta chết và t́m đường để quay lại ṭa lâu đài của ḿnh.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 365 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:27am | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ ASHLAND-BÓNG MA LỊCH LĂM (KENTUCKY MỸ)
Ngôi nhà này được xây từ những năm 1804 bởi nhà chính khách nổi tiếng Henry Clay. Nó được xây dựng ở chính giữa cơ ngơi rộng 600 mẫu Anh của ngài Henry, với kiến trúc tinh tế và tuyệt hảo.
Thế nhưng khi ông mất đi, con trai ông là James Clay đă phá bỏ ngôi nhà, và xây dựng lại trên nền đất cũ. Số phận ngôi nhà cũng trải qua nhiều lần mua bán và thừa kế, cuối cùng nó trở thành một bảo tàng như ngày nay.
Ngài Clay đă từng chạy đua chức tổng thống, nhưng sau thất bại cay đắng năm 1844, ông lui về ngôi nhà Ashland này để viết sách chính trị, trong thư pḥng sơn đỏ của ḿnh.
Đến tận bây giờ, dường như linh hồn ông vẫn chưa dứt hết phiền muộn, nên c̣n lưu lại thư pḥng để hưởng sự an lành.
Người ta nói đă nhiều lần thấy bóng ma của ông lẩn quất trong ngôi nhà. Họ nh́n thấy h́nh dáng mờ ảo của người đàn ông với mái tóc trắng, mặc lễ phục đen đứng dựa lưng vào bên ḷ sưởi, lặng lẽ ngắm nh́n sự nghiệp đă qua của ḿnh. Một bóng ma im lặng và lịch lăm, giống như phần cuối cuộc đời của ông vậy.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 366 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:28am | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI MỘ BỊ NGUYỀN RỦA TẠI MAINE (MỸ)
Đó là ngôi mộ của vị thuyền trưởng mang tên Buck. Hiện nay nó nằm ở Bucksport bang Maine Mỹ. Rất..rất lâu trước đây, ông đem ḷng yêu say đắm một người phụ nữ xinh đẹp...một phù thủy.
Thời đó phù thủy bị coi như ác ma chuyên làm những chuyện xấu xa hại người. Chính v́ thế để bảo toàn danh tiếng của ḿnh, thuyền trưởng Buck đă ruồng rẫy nàng phù thủy để đi theo một người đàn bà khác.
Lại có người kể nữ phù thủy bị đem ra hành quyết nhưng ngài Buck đă không làm ǵ để bảo vệ nàng. Nhưng cả hai câu chuyện đều có điểm chung, đó là nàng phù thủy đă nguyền rằng, khi Buck chết hồn ma của nàng sẽ đến, nhảy múa và in lại dấu chân trên bia mộ của ông ta.
Lời nguyền đó biểu lộ sự khinh thường kẻ bội t́nh và cũng là lời cảnh cáo, sẽ không để cho linh hồn ông ta được an nghỉ.
Đến tận ngày nay, vết chân vẫn c̣n nguyên vẹn trên tấm bia mộ. Gần ngôi mộ, người ta cho xây một căn nhà nhỏ, với cửa sổ luôn mở và được sơn màu tím để xua đuổi linh hồn nàng phù thủy, nhưng có lẽ việc làm này là vô ích.
Mặc dù người ta đă t́m mọi cách để xóa vết chân đi, từ việc mài ṃn nó, cho đến việc thay hẳn tấm bia, thật kỳ lạ, vết chân đó vẫn không hề suy chuyển. Cũng có những truyền thuyết kể lại rằng khi chết, vị thuyền trưởng đă bị mất đi một bàn chân mà không ai hiểu tại sao…
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 367 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:29am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG OAN NGHIỆT TRONG NGÔI NHÀ LALAURIE (NEW ORLEANS MỸ)
Ngôi nhà này nằm tại số 1140 đường Hoàng Gia. Người ta nói nó bị ma ám từ khi họ nghe thấy tiếng những tên nô lệ kéo lê xích sắt suốt đêm, để gợi lại h́nh phạt kinh khủng của bà chủ, người có thú vui dă man là hành hạ nô lệ của ḿnh.
Có rất nhiều lời thêu dệt xung quanh ngôi nhà, kể cả việc nó được xây dựng từ năm 1780, và là nơi rất nhiều quan chức như tổng tư lệnh Marshal Michel Ney, dưới quyền Napoleon hay vua Louis Phillippe đến nghỉ ngơi.
Tuy nhiên sự thật là ngôi nhà này mới chỉ được xây dựng chính thức vào mùa xuân năm 1832, sau khi Mme Louis Lalaurie mua lại nó. Vào mùng 10 tháng 4 năm 1834, một ngọn lửa bất cẩn từ nhà bếp đă lan ra tàn phá ngôi nhà trong khi bà chủ của nó, Delphine Lalaurie, con gái lớn của Mme Louis Lalaurie đang đi vắng.
Khi những người hàng xóm chạy sang t́m cách cứu đồ đạc và những thứ giá trị khác khỏi ngọn lửa, họ phát hiện ra những người nô lệ bị xích trong hầm đang giăy chết dưới những lưỡi lửa. Ngôi nhà Lalaurie bị điều tra và bị niêm phong, trong khi ông bà chủ của nó chuyển đến sống tại Pháp và không bao giờ trở lại nữa.
Ngôi nhà Lalaurie được mua đi bán lại nhiều lần, bởi người ta ghê sợ những câu chuyện ma về nó. Bóng ma thường xuất hiện, nhất là một cô bé nô lệ trước đây trốn thoát khỏi đ̣n roi của bà chủ, leo lên mái nhà và nhảy xuống mảnh sân phía trước mà chết.
Cũng có nhiều người nói họ trông thấy cái bóng lờ mờ của bà chủ ṭa nhà, đang đào hố chôn xác những nạn nhân trong mảnh sân đó
Hồn ma những người nô lệ bị xích trong căn hầm cháy trước đây vẫn đêm đêm chạy trong những hành lang, đập cửa và gào thét ḥng thoát khỏi sự giam cầm hành hạ của bà chủ.
Những tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng khóc ai oán thường xuyên vẳng lên trong căn nhà rộng lớn. Khách du lịch đến đây cũng cảm thấy có bàn tay vô h́nh chạm vào người, hay thấy những gương mặt ma quái hiện lên sau ô cửa sổ, của căn hầm oan nghiệt đă thiêu chết những người nô lệ khi xưa.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 368 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:30am | Đă lưu IP
|
|
|
VIỆN ĐIỀU DƯỠNG WAVERLY HILLS MỸ
NHỮNG CON MA BÁC SĨ
Suốt thế kỷ thứ 19, bệnh lao hay c̣n gọi là “cái chết trắng” hoành hành khắp nước Mỹ. Dịch bệnh ấy lan tràn nhanh chóng mà không có một cách chữa trị nào hiệu quả. Viện điều dưỡng Waverly Hills được xây dựng nhằm mục đích đưa những bệnh nhân đến đây chữa trị.
Thật không may, những phương pháp điều trị đó, nếu không tàn nhẫn đẫm máu th́ cũng hết sức vô lư, ví dụ như việc cho bệnh nhân phơi nắng, hứng gió tuyết. Kinh khủng hơn là cấy những quả bóng nhỏ chứa đầy không khí vào trong phổi bệnh nhân, với mục đích “cung cấp thêm oxy cho người bệnh”. Rất hiếm người sống sót sau khi bị cấy những quả bóng đó vào phổi.
Số người khỏi bệnh và ra khỏi nơi này chỉ chiếm một phần nhỏ, c̣n lại đều lần lượt bỏ mạng. Có một đường hầm để mang những xác chết ra bên ngoài, được gọi là “dốc xác”. Đường hầm đó dẫn ra một đường ray bỏ hoang nằm tại chân đồi. Dây cáp và ṛng rọc được sử dụng, để những bệnh nhân khác không biết chính xác số người bị chết.
Cho đến năm 2001, viện điều dưỡng đă bị bán đi mua lại nhiều lần. Cuối cùng nó trở thành nơi trú ngụ cho những kẻ vô gia cư, và họ mau chóng đồn rằng đă thấy ma quỷ trong đó.
Đôi khi là hồn một cô bé chạy lên chạy xuống tầng ba của viện, một cậu bé luôn cầm một quả bóng da, những tiếng la hét đau đớn phát ra sau những bức tường, hoặc linh hồn một phụ nữ với đôi cổ tay nhuốm máu kêu gào cầu cứu.
Những người hiếu kỳ tới đây cũng đă nh́n thấy ánh đèn mờ ảo sau khung cửa sổ, tiếng bước chân kỳ quái trong các căn pḥng trống…
Con ma nhiều người trông thấy nhất là một người đàn ông mặc bộ blouse trắng toát, lởn vởn trong nhà bếp của viện, từ đó tỏa ra mùi thức ăn mới nấu. Khi những người “săn ma” vào trong căn bếp, họ chỉ thấy một đống đổ nát với cửa sổ vỡ toang, vôi tường lở lói, những chiếc bàn ghế mốc rêu và từng vũng nước mưa loang lổ trên sàn.
Nhóm thợ xây tu bổ viện điều dưỡng cho biết họ thường nghe thấy những tiếng bước chân, tiếng cửa mở kẽo kẹt và mùi bánh mới nướng tỏa ra từ căn bếp. Nhưng không có một bóng người nào ở đó, cũng chẳng có ai nấu nướng ǵ trong bếp cả. Không ai có thể giải thích cho hiện tượng kỳ quái này.
Tầng năm viện điều dưỡng là nơi xảy ra nhiều hiện tượng ma quái hơn cả. Tầng này có hai pḥng dành cho y tá, và một trong hai căn pḥng đó, pḥng 502, là nơi cả hai nữ y tá trưởng của bệnh viện thắt cổ tự tử. Từ đó, người ta thấy những bóng ma xuất hiện sau cửa sổ, dọc hành lang tối âm u, thậm chí những ai dám bước lên đó, c̣n bị đồ đạc ném thẳng vào người bởi một bàn tay vô h́nh.
Chủ nhân hiện tại của viện điều dưỡng, ông Keith đă tận mắt chứng kiến những bóng ma xuất hiện tại đây không chỉ một lần. Chính ông cũng đă dẫn người bạn thân, một tay “săn ma chuyên nghiệp” lên tầng bốn và năm của viện.
Ông này nói ngay khi bước chân lên tầng bốn, ông đă cảm thấy như trong không khí, có sự hiện diện của những linh hồn quái lạ. Cả hai đều nh́n thấy những cái bóng dật dờ sau khung cửa sổ, trong hai ngách hàng lang tối đen.
Để tránh bị ảo giác và ánh sáng đánh lừa, họ quyết định tắt đèn pin, lần ṃ bước lên tầng năm. Và ngay khi đặt chân lên tầng đó, họ đứng tim bởi bóng một người đàn ông mặc áo blouse trắng lướt qua hành lang, rồi biến vào một căn pḥng. Một căn pḥng hoàn toàn trống không.
Cho đến bây giờ, viện điều dưỡng Waverly Hills vẫn là một nỗi ám ảnh kinh sợ đối với tất cả những ai từng bén mảng đến đó, kể cả những tay săn ma.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 369 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:31am | Đă lưu IP
|
|
|
NGỌN HẢI ĐĂNG MA ÁM
Ngọn hải đăng nằm gần New London, Connecticut nổi tiếng v́ người ta cho rằng linh hồn người trông coi nó, Ernie luôn lảng vảng trong đó không rời đi.
Ngọn hải đăng được xây dựng năm 1910, cao ba tầng và nằm gần một cầu tàu nhỏ. Bi kịch của người canh gác ngọn hải đăng tên Ernie bắt đầu, khi vợ ông ta bỏ đi cùng một vị thuyền trưởng của con tàu Block Island. Quá đau khổ v́ bị phản bội, Ernie đă nhảy từ trên đỉnh ngọn hải đăng xuống và chết.
Kể từ sau cái chết bi thảm đó, những người làm công trong ngọn hải đăng cho biết, họ thường xuyên nghe những hiện tượng kỳ dị, vi dụ như tiếng bước chân trên cầu thang, tiếng cửa mở cót két hay nh́n thấy đồ vật bị di chuyển.
Những khoảng không lạnh ngắt rợn người, thường xuyên xuất hiện trong những căn pḥng tối kín gió. Mọi điều ma quái đó bắt đầu từ năm 1987.
Mặc dù nhiều nhà nghiên cứu cố đưa ra các bằng chứng, để bác bỏ sự hiện diện của hồn ma mang tên Ernie, những nhân viên làm lâu năm tại đó vẫn luôn luôn giữ vững niềm tin của ḿnh.
Với họ, chỉ những ai chứng kiến mới có thể giải thích một cách rơ ràng nhất. Và bóng ma khổ hạnh Ernie đến ngày nay vẫn c̣n lang thang trong ngọn hải đăng cũ kỹ đó.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 370 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:31am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÀ MA NỔI TIẾNG NHẤT Ở MỸ (PENNSYLVANIA)
Ṭa biệt thự này vốn thuộc quyền sở hữu của chính trị gia Charles Wright Congelier và cô vợ người Mexico Lyda. Sống cùng họ c̣n có một cô hầu gái là Essie. Ngôi biệt thự tọa lạc tại số 1129 đại lộ Ridge, thuộc Manchester, khu vực lân cận Pittsburgh.
Câu chuyện ma ám về ṭa biệt thự bắt đầu từ mùa đông năm 1871, khi bà chủ Lyda phát hiện ra chồng ḿnh ngoại t́nh với cô hầu gái. Cơn ghen khiến bà ta băm nát chồng ḿnh và chặt đầu cô hầu Essie.
Ngôi biệt thự bị bỏ hoang suốt 20 năm sau đó. Rồi nó được sửa sang thành nơi ăn ở cho công nhân đường tàu vào năm 1892, nhưng rồi tất cả những người này nhanh chóng bỏ đi, v́ liên tục nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở và gào thét trong căn nhà.
Biệt thự Congelier lại một lần nữa bị bỏ hoang cho đến khi giáo sư Adolgh C. Brunrichter mua lại nó. Vị giáo sư này sống khép kín và rất ít khi để hàng xóm trông thấy.
Ngày 12 tháng 8 năm 1901, gia đ́nh nhà bên cạnh chợt nghe thấy tiếng thét kinh hoàng từ ṭa biệt thự. Khi chạy sang, họ thấy một ánh sáng nháng lên đỏ lừ nổ suốt căn nhà. Mặt đất dưới chân họ rung chuyển, những bức tường nứt toác c̣n cửa sổ th́ vỡ nát.
Những người hàng xóm vào hẳn trong căn biệt thự để kiểm tra và phát hiện ra một cái xác phụ nữ rữa nát bị buộc trên giường, trong tầng hầm là năm xác phụ nữ trẻ không đầu. Ông giáo sư Brunrichter đă làm thí nghiệm với những cái đầu đó, lăo cố giữ cho chúng sống được một thời gian sau khi bị chặt ĺa khỏi cổ nạn nhân. Lăo giáo sư sau đó hoàn toàn biến mất. Ṭa biệt thự lại bị bỏ hoang.
Vài năm sau người ta quyết định trùng tu lại nơi này lần hai, làm chỗ ở cho công nhân công ty ga Equitable. Những người này đă thấy nhiều hiện tượng kỳ lạ nhưng vẫn không rời đi.
Cho đến một đêm chuyện kinh hoàng lại diễn ra. Họ phát hiện xác hai công nhân chết dưới tầng hầm. Một người bị một tấm ván lớn đâm xuyên qua ngực, người c̣n lại bị treo cổ trên xà nhà. Quái lạ ở chỗ, chỉ trước đó vài phút, người ta vẫn thấy hai công nhân này c̣n sống.
Năm1920, nhà khoa học và phát minh nổi tiếng Thomas Edison đă đến ṭa biệt thự để nghiên cứu. Ông nói về một loại máy có thể giúp liên lạc với người đă khuất, nhưng ông đă mất trước khi chiếc máy đó hoàn thành. Nhiều người cho rằng Edison t́m đến ṭa biệt thự ma ám này, v́ ông hết sức tin vào cuộc sống tâm linh.
Đến tháng 9 năm 1927, một gă say tự xưng là tay giáo sư Adolph Brunrichter đă bị bắt. Lăo kể cho cảnh sát nghe những câu chuyện kinh hoàng về quỷ nhập tràng, những cuộc tra tấn đẫm máu và giết người ghê tởm đă xảy ra trong ṭa biệt thự. Nhưng không ai dám chắc kẻ bị bắt đó có thực sự là Brunrichter hay không. Gă này được thả sau một tháng và không bao giờ xuất hiện nữa.
Ṭa biệt thự ma ám này đă bị phá hủy sau vụ nổ kinh hoàng chấn động cả nước Mỹ vào ngày 15 tháng 11 năm 1927. Kho trữ ga của nhà máy ga Equitable bị nổ và tàn phá sạch sẽ tất cả những ǵ hiện diện quanh nó trong bán kính 25 dặm. Dù đă không c̣n tồn tại, những câu chuyện bí ẩn và kinh sợ xung quanh ngôi biệt thự ma ám nổi tiếng nhất nước Mỹ này vẫn không hề bị lăng quên.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 371 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:32am | Đă lưu IP
|
|
|
HỒN MA ĐAU KHỔ TẠI NHÀ TÙ ALCATRAS (SAN FRANCISCO)
Vào cuối những năm 1850, Alcatras là nơi giam giữ những tù nhân quân sự, bị bắt đến đây để làm phu xây dựng một nhà tù khác với cái tên “The Rock”. Đây là trại giam có kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt, chuyên cầm chân những phạm nhân cứng đầu và tàn ác nhất.
Không ở đâu tù nhân chết v́ những h́nh phạt dă man nhiều như ở đây. Bị nhốt trong hầm tối không có chút liên lạc ǵ với bên ngoài, hay bị ném vào những pḥng giam với cái tên “Hố chôn” chỉ là hai h́nh phạt dễ chịu nhất, mà những tù nhân ở Alcatras phải trải qua.
Chính v́ thế nơi đây trở thành chốn trú ngụ của những hồn ma đầy đau khổ. Alcatras người ta đă chứng kiến vô vàn điều kỳ quái không thể nào giải thích nổi.
Ví dụ như trên hành lang phụ, nơi ba tù nhân Coy, Cretzer và Hubbard bị bắn chết trong khi vượt ngục, những người lính canh ở đó luôn nghe thấy tiếng kêu leng keng ma quái vọng ra từ đâu đó mỗi đêm.
Họ nói đó là tiếng dây xích cùm chân ba tên tù nhân bị bắn chết năm xưa. Xà lim 14D cũng là nơi thường xuyên xuất hiện những bóng ma chết chóc. Rất nhiều khách du lịch cho biết, họ cảm thấy một luồng khí lạnh ma quái vụt qua họ nhiều lần, hay không khí quanh khu xà lim bất chợt như quánh lại, âm u, làm cho bọn họ thấy khó thở một cách khó giải thích.
Kinh khủng hơn là câu chuyện về một tù nhân bị giam trong xà lim này vào năm 1940. Hắn gào thét và kêu cứu suốt đêm rằng, có một con quái vật với đôi mắt rực sáng muốn giết hắn. Ngày hôm sau khi lính gác đến nơi, họ thấy tên này chết trên sàn đá với phần cổ như bị ai đó siết nhiều lần.
Không ai rơ điều ǵ đă gây nên cái chết cho hắn, chỉ biết rằng vào ngày hôm sau, các đao phủ đă nh́n thấy hắn trong hàng người đang chờ bị hành quyết. Hồn ma đó hiện ra vài giây rồi biến mất không một dấu vết.
Khu xà lim A, B, C cũng là nơi thường cất lên những tiếng khóc than và rên rỉ hết sức ai oán, không rơ từ đâu, cũng như tiếng đàn banjo của một tên tù phạm đă bị xử án từ lâu.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 372 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:32am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG CON MA LÍNH TẠI BIỆT THỰ CARNTON ( TENNESSEE MỸ)
Biệt thự tọa lạc tại Franklin này được xem là ngôi nhà ma ám nổi tiếng nhất bang Tennessee. Được xây dựng bởi Randal McGavok năm 1826, ṭa biệt thự nằm gần nơi chiến trường đẫm máu nhất thời nội chiến tại nước Mỹ.
Nơi đây, vào năm 1864 khi cuộc nội chiến nổ ra đă chứng kiến cái chết đau thương của hơn 9000 người lính. Biệt thự Carnton trở thành nơi chăm sóc các thương binh, tướng lĩnh, và dĩ nhiên cũng là nơi rất nhiều người trong số đó trút hơi thở cuối cùng. Kết thúc cuộc chiến, hơn 1500 binh lính đă được ông bà chủ biệt thự thu xếp chôn cất tại nghĩa trang kề cận.
Cũng từ đó, ṭa biệt thự luôn lởn vởn những hồn ma binh sĩ. Rất nhiều bóng ma xuất hiện tại nghĩa trang gần đó, nơi chôn cất 1500 binh lính tử trận.
Trong khu vườn và những khoảng sân cũng không thiếu các linh hồn chết chóc, bao gồm vị tướng anh dũng Pat Cleburme, thường đi dạo trong khuôn viên ṭa biệt thự cùng binh lính thân cận.
Cũng có người nh́n thấy bóng ma một nô lệ bị người t́nh giết, một quư bà mặc áo trắng toát lang thang nơi hành lang tăm tối. Và nhất là linh hồn người đầu bếp năm xưa của ṭa biệt thự, vẫn măi vào ra trong nhà bếp như muốn nấu lại những món ăn yêu thích cho chủ.
Một cái đầu nhỏ máu luôn luôn lướt theo sau bóng ma đầu bếp này một cách khó hiểu. Những âm thanh của trận chiến năm xưa vẫn thường văng vẳng đây đó trong khuôn viên ṭa biệt thự, như để nhắc lại một giai đoạn lịch sử đầy đau thương.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 373 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:34am | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI TRÔNG COI NGHĨA ĐỊA (KEN TUCKY MỸ)
Ngôi nhà này nằm ở Russellville, thuộc bang Kentucky, Mỹ. Nó được xây vào năm 1870 ngay bên cạnh nghĩa địa Lùm Cây Phong và là nơi ở của người trông nom nghĩa địa, ông Kelly Williams.
Kelly thuê một cô vú em để trông nom con gái ḿnh. Vào một tối, cô vú em chuẩn bị đi dạ hội cùng người yêu th́ trời nổi băo. Mưa rất to, những trận gió cuộn ào ào và dĩ nhiên, ông chủ Kelly không cho phép cô ta ra ngoài.
Bực tức v́ lỡ hẹn, v́ không được đến dự buổi dạ hội đă mong ngóng từ lâu, cô vú em đứng bên cửa sổ và không ngớt lời nguyền rủa Chúa.
Đột nhiên, một tia sét đánh xuống, khiến thân thể của cô ta cháy đen và in vết lên khung cửa sổ, thật kỳ lạ, vẫn c̣n nguyên vẹn sau cú sét. Ai cũng cho rằng Chúa đă trừng phạt cô ta v́ những nguyền rủa của ḿnh.
V́ vết đen h́nh người chết in trên khung cửa sổ đó, nhiều người hiếu kỳ đă kéo đến ngôi nhà. Chủ nhà đă nhiều lần sơn trắng khung cửa, nhưng vết đen vẫn không mất đi.
Đến những năm 1920, ông chủ ngôi nhà, Kelly Williams quyết định tháo ô cửa sổ xuống và giữ nó cho riêng ḿnh. Nhưng Kelly chưa kịp thực hiện dự định đó, người ta thấy ông chết trong nhà bếp v́ lên cơn đau tim sau đó ít lâu.
Kelly chưa bao giờ có biểu hiện bệnh tim trước đó, điều này khiến nhiều người cho rằng Chúa trời đă lại nổi giận và trừng phạt ông ta.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 374 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:35am | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG MA KHÔNG ĐẦU VÀ ĐỨA BÉ QUỶ (ILLINOIS MỸ)
Ngôi nhà đồ sộ này được xây dựng từ năm 1856 bởi Charles J. Hull, nên được gọi là "Nhà Hull". So với thời đó, ṭa nhà được xem là cực kỳ "sành điệu" và hiện đại bởi hệ thống ḷ sưởi cũng như ống dẫn ga, điện của nó. Đến tận ngày nay, nhà Hull vẫn được xem là ṭa nhà nổi tiếng nhất bang Illinois trong suốt thế kỷ 19.
Một bức ảnh đen trắng do nhiếp ảnh gia Dale Kaczmarek chụp nhà Hull vào tháng 11 năm 1980 là những dấu hiệu đầu tiên cho thấy ngôi nhà bị ma ám.
Khi rửa ảnh, người ta đă thấy bốn cái bóng, trông như những tu sĩ đang đứng trên bậc thang thứ 4 và 5 của ṭa nhà. Cái bóng tu sĩ ở giữa trông như đang chắp tay cầu nguyện, c̣n bóng tu sĩ đứng bên phải th́ rơ ràng là một hồn ma không đầu!
Năm 1889, Jane Addams nhận quyền quản lư nhà Hull và biến nó thành một trung tâm cộng đồng. Pḥng ngủ của Jane Addams chính là pḥng của quư phu nhân Hull trước kia.
Jane thường xuyên bị đánh thức lúc nửa đêm, v́ những tiếng bước chân vọng lại từ căn pḥng trống kế bên. Sau vài đêm như vậy, bà kể chuyện xảy ra cho Ellen, người cũng nghe thấy những âm thanh kỳ quái từ căn pḥng nọ.
Và Jane quyết định chuyển sang một căn pḥng khác, c̣n một người bạn của bà là Helen Campbell chuyển đến căn pḥng "ma ám". Cũng chính tại pḥng này, Helen đă nh́n thấy một bóng ma lờ mờ xuất hiện nơi đầu giường ḿnh. Khi bà lấy hết can đảm đốt đèn lên, bóng ma biến mất.
Một người bạn khác của bà Jane Addams, là quư bà Louise Bowen và Canon Barnett, cũng đă chứng kiến những điều quái dị tương tự. Theo lời của Jane, cả căn gác xép của ṭa nhà cũng bị ma ám. Bà và mọi người sống ở đó đă đặt một xô nước trên bệ cầu thang, v́ họ tin rằng con ma không thể vượt qua đó được.
Nhưng bóng ma kinh khủng nhất ám ảnh ṭa nhà Hull lại không phải bóng ma buồn rầu, trầm lặng đó, mà là "Đứa bé của Quỷ".
Đứa trẻ này là con của một người phụ nữ theo đạo Thiên Chúa, và một người đàn ông theo thuyết vô thần. Một ngày nọ khi người vợ đang t́m chỗ treo bức ảnh Đức Mẹ Maria trong nhà, th́ người chồng giật lấy và xé nát bức ảnh.
Ông ta nói thà nuôi quỷ trong nhà c̣n hơn là treo bức h́nh đó. Kết quả người vợ mang thai và sinh ra một đứa trẻ không khác ǵ một con quỷ thật sự. Nó có sừng, tai nhọn hoắt, da mọc vẩy và có đuôi. Có người c̣n nói mắt nó gần như chỉ có ḷng đen chứ không có ḷng trắng.
Sau khi quái thai đó ra đời, người chồng liền đem nó đến nhà Hull để tránh những điều dị nghị của thiên hạ. Khi nhận nó, Jane Addams đă đem nó đến cho nhà thờ rửa tội, và người ta kể rằng nó ḅ khỏi tay cha xứ, cất tiếng cười the thé kinh khủng.
Bà Jane không biết làm thế nào với đứa bé "quỷ", liền đem nó lên căn gác xép khóa lại và bỏ nó chết ở đó.
Mặc dù Jane Addams và những người sống trong nhà Hull đă cố hết sức giải thích rằng câu chuyện về "đứa bé của quỷ" chỉ là thêu dệt, nhưng sự thật rằng nhiều người đến nhà Hull vào buổi đêm đă nh́n thấy khuôn mặt biến dạng của một đứa bé hiện lên trên cửa sổ căn gác xép!
Chính v́ thế người ta tin rằng hồn ma của "đứa bé quỷ" vẫn c̣n bị nhốt trên căn gác đó, cho đến tận bây giờ. Nhà Hull hiện nằm ở số 80 đường South Halsted, Illinois và đă trở thành một địa điểm lịch sử.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 375 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:36am | Đă lưu IP
|
|
|
BORLY-NGÔI NHÀ MA ÁM NẶNG NHẤT NƯỚC ANH
Đây được coi là ngôi nhà ma ám nặng nhất nước Anh. Trước đây trên vị trí xây dựng nó có một tu viện của những thầy tu theo ḍng Benedictine. Sau đó nó trở thành vật sở hữu của ḍng họ Waldergrave trong 3 thế kỷ.
Cho đến khi một người cháu của ḍng họ này quyết định xây dựng một ngôi nhà trên khu tu viện cũ th́ hàng loạt chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Người ta nói rằng trông thấy sự lảng vảng của một xe ngựa và bóng ma của một nữ tu sĩ.
Rồi c̣n có cả h́nh ảnh một tu sĩ trong chiếc áo xám cứ lẩn quẩn trong nhà. Những điều đáng sợ đó đă làm mọi người nhớ tới câu chuỵện về đức cha Henry Dawson Ellis Bull, người đă từng ở đây trong quá khứ. Do quan hệ lén lút với một nữ tu sĩ và bị phát hiện nên ông đă bị xử tử. Nữ tu sĩ kia cũng chung số phận. Chính v́ vậy mà linh hồn của họ vẫn cứ ám ảnh ngôi nhà, không chịu ra đi.
Những năm 1920 ngôi nhà được Lionel A. Foyster và người vợ của ông sở hữu. Và câu chuyện kỳ lạ về bóng ma của cha Henry vẫn chưa kết thúc ở đây.
Đó là khi bà vợ của Lionel nói rằng có một thế lực tâm linh nào đó đă khóa cửa nhốt bà ta trong pḥng, rồi đẩy bà ta ra khỏi giường của ḿnh. Những ḥn đá cứ tự động bay đập vào cửa sổ, và những ḍng chữ kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện trên tường...
Harry Price một nhà săn ma nổi tiếng đă từng có những cuộc điều tra tại ngôi nhà Borley và từng chứng kiến bóng ma nữ tu sĩ tại đây.
Năm 1936, ngôi nhà Borley bị cháy đem theo luôn truyền thuyết ma quỷ. Nhưng rồi sau đó lại có người nói rằng dưới đám cháy người ta t́m thấy thi thể của nữ tu sĩ xấu số kia. Những câu chuyện vẫn tiếp tục, người ta vẫn tới đây để mong được nh́n thấy bóng ma của ngôi nhà Borley.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 376 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:37am | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG MA TRONG NHÀ HÁT DRURY LANE
Nhà hát Drury Lane là nhà hát hoàng gia nổi tiếng tại Westminster, London. Drury Lane được xây dựng và mở cửa lần đầu vào năm 1663, và là nhà hát lâu đời nhất của London hiện nay.
Trải qua bao thăng trầm lịch sử và nhiều lần xây dựng, đến nay Drury Lane vẫn đứng vững và trở thành một nơi lưu giữ và duy tŕ những ǵ tinh hoa nhất của nghệ thuật sân khấu, nhạc kịch, opera… Tuy nhiên đây cũng là nơi xuất hiện nhiều câu chuyện ma vô cùng bí ẩn.
Nổi tiếng nhất trong số đó chính là câu chuyện về bóng ma màu xám. Bóng ma này có h́nh dáng một người đàn ông quư tộc, với chiếc mũ Tricorne, áo choàng, đi giầy cao bốt và dắt bên ḿnh cây kiếm.
Theo lời kể th́ đây chính là oan hồn của một người bị đâm chết tại nhà hát. Năm 1848, người ta mới phát hiện ra xương của ông ta trong một chỗ bị bít kín. Có lẽ do chết quá oan ức mà ông ta vẫn c̣n ở lại ám ảnh nhà hát.
Bên cạnh đó, bóng ma nam diễn viên Charles Macklin và diên viên hài Joe Grimaldi, cũng xuất hiện ở Drury Lane. Macklin trước đó đă từng giết chêt một thành viên trong đoàn là diễn viên Thomas Hallam, nên hồn ma ông ta cứ đi lang thang quanh nơi xảy ra vụ việc.
Năm 1939, một người săn ma tên J. Wentworth Day nói rằng ḿnh đă trông thấy thứ ánh sáng xanh trong nhà hát.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 377 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:37am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG HỒN MA TRONG LÂU ĐÀI MORRIS JUMEL
Ngày 19-1-1964, một nhóm học sinh được đến thăm viện bảo tàng của lâu đài Morris-Jumel. Do phải chờ đợi quá lâu, bọn trẻ bắt đầu tỏ ra phá phách và khó bảo. Một người phụ nữ tóc vàng trong bộ váy tím đi tới. Bà ta mắng cho lũ trẻ một trận, tống chúng ra ngoài rồi sau đó bỏ đi. Điều đáng nói là bà ta... đi xuyên qua cửa.
Khi người quản lư đến, các học sinh kể lại câu chuyện về người đàn bà áo tím, th́ họ nói không có bất cứ người phụ nữ nào ở đó cả. Nhưng họ cũng bắt đầu tin vào chuyện nơi này có vấn đề.
Dịp khác, một giáo viên dẫn học sinh tới tham quan một gian pḥng trên đỉnh của lâu đài. Và cô ta suưt ngất khi nh́n thấy một người lính bước ra từ trong bức tranh.
Một người đă chết v́ nhồi máu cơ tim sau khi phải đụng độ với một bóng ma trong lâu đài. Linh hồn một cô gái trẻ cũng thường xuyên “viếng thăm” nơi đây.
Theo lời kể th́ cô ta đă nhảy từ một cửa sổ của lâu đài để tự tử sau cuộc t́nh đau khổ. Nhiều du khách tới đây gặp mặt cả bóng ma Aaron Burr, vị phó tổng thống nước Mỹ, đồng thời người chồng sau này của nữ chủ nhân lâu đài.
Nhưng câu chuyện về ông chồng đầu tiên Stephen Jumel mới thật sự thú vị. Ông ta thường xuyên hiện về và kết tội vợ ḿnh là kẻ sát nhân. Người ta tháo trộm tấm băng cầm máu khi ông ta bị thương, và nh́n ông ta chảy máu cho tới chết.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 378 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:38am | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN KINH DỊ
Có thể các bạn không tin c̣n tôi th́ tin thật sự là có ma. v́ tôi đă gặp một lần rồi nhưng rất may là tôi không việc ǵ.
Có một sự thật 100% là chính một người ở quê tôi chết v́ ma xin đi nhờ xe, đó có thể nói là một bằng chứng sống.
Chuyện là thế này :
- Vào tháng 1 năm 2006, ở xă quỳnh hội huyện quỳnh phụ tỉnh thái b́nh, có một cô gái học lớp 12, v́ là năm cuối cấp nên thường xuyên đi học thêm vào buổi tối, mọi ngày đi học thêm cùng bạn bè th́ không sao, một hôm do có công chuyện phải làm trước khi tan học 9 giờ tối, thế nên bạn gái ấy phải về nhà một ḿnh.
Trên đường về nhà phải đi qua một nghĩa địa, dưới ánh trăng mờ mờ có một đứa bé tầm 8-9 tuổi vẫy tay từ đằng trước :
- Chị ơi cho em đi nhờ xe với.
V́ trên đường vắng tanh không một bóng người, lại nghĩ rằng ở chỗ "đồng không mông quạnh" này th́ có ai c̣n đi bộ đến nghĩa địa này chứ, nên bạn gái thấy sợ run người, em bé càng gọi, càng vẫy th́ bạn gái này càng phóng xe nhanh và vút qua mặt em bé đó.
Đạp xe được một quăng th́ cô gái thấy trên xe nặng nặng như ḿnh đang đèo một ai đó, ngoái lại phía sau nh́n th́ bắt gặp ngay một nụ cười nhợt nhạt và một ánh mắt sáng quắc, đỏ lừ của một bà lăo 80-90 tuổi :
- Sao vừa năy nhà ngươi không cho một em bé đi nhờ xe...
Sợ hăi quá cô gái la hét ầm ỹ, rồi bà lăo nhợt nhạt kia từ từ biến mất. Cô gái sợ mất vía phóng xe đạp như điên về đến nhà, tinh thần bị hoảng loạn nhưng vẫn kịp kể cho gia đ́nh nghe câu chuyện đó, rồi nằm bẹp trên giường chân tay run lẩy bẩy, được đúng hai ngày th́ cô gái đó qua đời.
Tôi xin khẳng định lại đó là một câu chuyện có thật do chính người nhà của cô gái kể lại. cô gái là một người khỏe mạnh và chưa từng có bệnh lư tâm thần hay thần kinh ǵ cả .Tôi kể ra câu chuyện này không phải để dọa ai cả, mà chỉ muốn chứng tỏ cho mọi người biết có một thế giới tâm linh thật sự.
Hăy làm những việc tốt có ích cho mọi người, đừng làm những việc xấu xa, v́ ở thế giới tâm linh mọi hành động của bạn đều được biết đến. Hiện tôi đang là sinh viên Năm cuối khoa Công Nghệ Thông Tin Đại Học Bách Khoa Hà Nội.
Hùng Lâm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 379 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:38am | Đă lưu IP
|
|
|
B̀NH LUẬN HAY
Ma - Một thuật ngữ tâm linh mà hàng thế kỷ nay vẫn c̣n là một bí ẩn đối với nhân loại. Có hàng triệu ư kiến phát ngôn cho rằng ma là có thật nhưng cũng có ư kiến ngược lại như thế.
Những câu chuyện ma trên thế giới th́ hàng ngàn. Nhưng thực hư th́ không ai biết được. Các nhà khoa học thế giới th́ tin rằng ma hoàn toàn không có thật. Nhưng bởi v́ họ chưa có bằng chứng, họ chưa có khả năng điều tra rơ về ma nên họ kết luận như thế, rơ ràng là giới hạn khả năng của con người khiến đa số không tin là có ma.
Nhưng các nhà tâm linh lại tin là có ma, và tôi cũng nghĩ là thế. Con người khi chết đi không chỉ thể xác không c̣n tồn tại mà c̣n có linh hồn nữa. Và phần linh hồn của con người th́ không chết, vẫn c̣n tồn tại.
Phần linh hồn này theo các nhà khoa học dự đoán rằng là một loại phi vật chất. Và linh hồn của con người được gọi là ma. Không phải v́ vô t́nh hay dựng nên mà trên thế giới có hàng loạt những vụ gặp ma.
Chẳng lẽ cả thế giới liên kết lại, tập trung hội đồng một nơi để thống nhất sản xuất ra những câu chuyện ma?! Rơ ràng v́ có ma thật nên mới xuất hiện những câu chuyện ma như thế. Mới có khái niệm ma như thế. Và phần linh hồn này không tuân theo bất kỳ một quy luật nào của vật chất, ví dụ như biến mất, xuất hiện đột ngột, đi xuyên tường, bay...
Những câu chuyện ma cốt chủ yếu là ma sát hại, hay chọc ghẹo, hay trù ếm lên con người. Và có nhiều người vô cùng sợ ma, số c̣n lại không hề tin có ma và cũng không sợ ma. Riêng tôi cho rằng, chỉ những người nào làm điều sai trái, ác tâm th́ mới bị ma ám...v.v...
Hay ma có thù oán, bị con người đối xử tàn nhẫn khi c̣n sống nên ma mới ám con người...V́ thế mà lời khuyên nghiêm chỉnh tới các bạn (không có liên quan đến khoa học đâu) là hăy sống đàng hoàng, không làm điều ác, chắc chắn bạn sẽ có những giấc ngủ ngon mà không sợ có con ma đứng bên cạnh...:):):)
Thick_Thi_Sock
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 380 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 3:39am | Đă lưu IP
|
|
|
HỒN MA CHUYÊN XIN ĐI NHỜ XE
Đó là một đêm băo tố. Một người đang điều khiển xe th́ thấy có một cô gái đứng bên lề đường. Người này quyết định cho cô đi nhờ một đoạn về nhà. Tuy nhiên, khi vừa đến nơi, người lái xe quay lại th́ thấy cô gái đă biến mất.
Để chắc ăn, người lái xe gơ cửa để xem có ai không và chắc chắn cô gái đă vào trong. Nhưng sau đó bố mẹ cô gái bước ra và nói rằng con họ đă…mất được vài năm rồi. Hàng năm, cứ vào ngày giỗ, cô con gái lại hiện hồn và đi xe nhờ về nhà.
Đây chính là lời kể về bóng Hitchhiker. Một bóng ma lang thang trên đường vào đêm tối. Thường đóng giả một thiếu nữ bị hỏng xe và xin đi nhờ. Có rất nhiều phiên bản khác nhau của câu chuyện về Hitchhiker tại nhiều nơi thế giới.
Có nơi người ta nói rằng chính Hitchhiker thường xin đi nhờ các chuyến xe đường dài và gây ra các tai nạn cho các chuyến xe đó. Một số câu chuyện rùng rợn hơn như việc một Hitchhiker ngồi sau xe và nói cho người lái xe biết về cái chết sắp đến với anh ta, hay đôi khi đưa ra một lời tiên tri.
Lời khuyên cho bạn là nếu ai xin đi nhờ xe buổi tối th́ cẩn thận!
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|