Tác giả |
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 441 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
VỀ MỘT NGƯỜI SIÊU PHÀM
PHẦN MỘT
Trong bài này từ cuốn sách “Chuyện lạ có thật về một con người” của tác giả Cao Hùng chúng tôi sẽ trích giới thiệu những khả năng siêu phàm của một người Việt Nam tên là ĐVT.
Sinh ngày mùng tám tháng Giêng năm Tân Hợi 1971, trong một gia đ́nh nông dân đông anh em, thuộc tỉnh R. Những khả năng đó là: thu phục ma quỷ, biết trước sự vật, viết và đọc được chữ Phạn, điều khiển cảm nhận của người khác, chuyển đổi tâm năng thành cơ năng, chữa bệnh bằng khí v.v...
LƯ LỊCH TRÍCH NGANG
Bố của T là ĐVH tính đến năm 2007 là sáu mươi bốn tuổi, mẹ là LTH sáu mươi ba tuổi. Theo bà H kể lại, bà có mang T đến mười một tháng, sinh T trong một cái bọc lúc mười giờ đêm, khi bọc được xé ra không thấy T khóc mà lại nhoẻn miệng cười, sau hơn một giờ mới cất tiếng khóc.
Lên ba tuổi, bố mẹ T làm giấy khoản nhờ ông ngoại nuôi. Ngôi nhà mà vợ chồng T đang ở hiện nay do ông ngoại để lại, thuộc thôn B, xă M, huyện S, tỉnh H. Một bà cô không chồng cùng ở với ông ngoại đă nuôi dưỡng T từ ba tuổi cho đến khi trưởng thành. T đă phát triển b́nh thường như những đứa trẻ khác trong làng. T học đến lớp chín th́ thôi, ở nhà lao động và buôn bán vặt giúp gia đ́nh.
Người mà T yêu quư nhất chính là ông ngoại. T gọi bố mẹ theo thứ tự như anh chị gọi các em. V́ bố là con thứ năm và mẹ là con thứ tư nên T gọi bố là “Năm”, gọi mẹ là “Bốn”. Khi hỏi th́ T trả lời như sau: bố mẹ chỉ sinh phần xác, c̣n phần hồn thuộc về một cơi giới khác.
Theo T kể lại, việc anh ta lấy vợ là để làm vui ḷng gia đ́nh, chứ bản thân không thích người khác giới. Vợ chồng T có một cặp con gái sinh đôi, năm nay chín tuổi, c̣n vợ T ba mươi lăm tuổi, làm ruộng, chăn nuôi và chạy chợ lúc nông nhàn. Những chuyện lạ về T bắt đầu từ năm 1996. Từ lúc thôi học, T làm được mọi việc ở nông thôn. Ai nhờ việc ǵ T cũng nhận giúp như đào mương, đắp nền nhà, cuốc vườn v.v..
Vào một sáng mùa thu năm 1996, T dùng xe ba gác chở đất đắp nền nhà cho một gia đ́nh. Một lần khi đi được nửa đường, bỗng nhiên T bỏ lại xe đất, chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng một mạch về nhà, rồi toạ thiền trước bàn thờ gia tiên suốt ba ngày đêm mà không ăn không uống. Người nhà hỏi ǵ cũng không nói. T ngồi kiểu kiết già, im lặng như một pho tượng.
Cả nhà T hốt hoảng. Người ta bảo T bị ma ám hoặc tâm thần. Mặc cho mọi người nói ǵ th́ nói, c̣n T vẫn im lặng thiền. Cho đến khi bố T bảo người nhà thuê xe ô tô đưa anh ta đi viện th́ T mới lên tiếng: “Năm dẹp cái chuyện thuê xe đưa tôi vào bệnh viện đi! Tôi không đau ốm ǵ đâu”.
Ông H nói: “Không đi bệnh viện cũng được, nhưng con phải ăn uống ǵ chứ. Ba ngày rồi, ngồi măi chịu sao nổi”. Rồi ông thúc người nhà dọn cơm cho T ăn. Khi T buộc phải ngồi ăn cơm th́ một chuyện lạ khác lại xảy ra. Đúng lúc một tay T bưng bát cơm, tay kia cầm đũa định đưa bát cơm lên miệng và th́ cả bát cơm và đũa đều rơi tung toé xuống bàn.
T đứng dậy nói: “Trên bảo từ nay trở về sau không được ăn cơm mà chỉ ăn rau, hoa quả thôi!”. Cả nhà ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Từ đó về sau T chỉ ăn rau và một ít hoa quả. C̣n những lúc luyện khí th́ T hầu như nhịn ăn.
Về uống, T thích uống nước dừa từ quả, rót ra cốc th́ T không uống. Cũng vậy, T chỉ uống nước khoáng từ chai c̣n nguyên. Các loại nước khác như nước ngọt, chè, cà phê T đều không uống. Đặc biệt vào những ngày 30, 1, 14, 15 âm lịch T hoàn toàn nhịn ăn. Và từ lần rơi bát đũa trở về sau, T không cầm đũa được nữa mà chỉ ăn bốc.
Đối với T, về mặc cũng có điều lạ kỳ. Mùa đông anh ta chỉ mặc phong phanh một chiếc áo lót và áo khoác. Ngược lại, vào mùa hè tuy nóng nực nhưng T lại mặc nhiều lớp quần áo. Anh ta không tắm như người thường. Mỗi lần muốn tắm, anh ta cởi quần áo ngoài, ngồi thiền và vận khí cho toát mồ hôi rồi lấy khăn lau là được. Tuy vậy, người T vẫn sạch sẽ, không hôi hám ǵ. Đôi khi T cũng có tắm bằng nước.
T ngủ rất ít vào ban đêm. Trong khi mọi người ngủ, T ra ngoài trời luyện tập khí công tháng này qua tháng khác. T bảo có thầy hướng dẫn, nhưng rơ ràng đó là thầy vô h́nh chứ không phải thầy bằng da bằng thịt. Sau khi bắt đầu ăn rau thay cơm, T không quan hệ t́nh cảm với vợ nữa. T bảo vợ có thể tự do đi lấy chồng khác. Dù rất buồn và khổ sở nhưng cô ta ở lại với T như một người giúp việc cần mẫn. Có thể nói, hơn chục năm nay T không có những ham muồn trần tục
KHẢ NĂNG THU PHỤC MA QUỶ
Trong khi khoa học chưa thừa nhận có sự tồn tại ma quỷ th́ chúng vẫn hiện hữu và quậy phá nhan nhản khắp mọi nơi. Sau đây là một số mẩu chuyện về khả năng thu phục ma quỷ của T.
DẸP Ỗ MA QUỶ TRÊN CẦU
Một hôm, mấy anh em đi xe máy ra Đà Nẵng. Khi đi đến cầu Câu Lâu, chiếc cầu dài nhất ở Quảng Nam, th́ bị tắc đường. Ô tô bị dồn lại mấy chục chiếc. T nói ngay:
- Tôi biết v́ sao, để tôi lên giải quyết cho!”.
T đi chen lên tới giữa cầu thấy một chiếc xe tải nằm ngang ngăn đường, không có ai chết hoặc bị thương. Rồi T lách qua phía trước chiếc xe và nói to:
- Tôi biết chiếc xe ngăn đường là do các vị gây ra. Các vị ngự trên cầu này gây bao tai nạn cho dân lành. Các vị tưởng nhầm làm cho người ta chết, người ta thay thế ḿnh để siêu thoát. Không có chuyện đó đâu! Muốn siêu thoát th́ rủ nhau lên núi t́m hang động mà tu. Tôi tuyên bố không cho các vị ở đây nữa. Tôi phá bỏ chỗ ẩn náu của các vị đây!.
Nói xong, T tiến lên hai bên thành cầu nơi nào có các am thờ người tử nạn, do dân dựng lên để hương khói cho vong linh người chết, anh ta đạp hết xuống sông, đồng thời đập vỡ tất cả các bát hương, việc này xưa nay ít có thầy pháp nào dám làm. Từ đó trên cầu Câu Lâu không thấy tai nạn xảy ra nữa.
DẸP TRỪ QUỶ "HAI MÀU"
Ở xă Kế Xuyên, huyện Thăng B́nh có một anh nông dân tên N bỗng nhiên bị điên rất dữ dội. Anh ta lấy lửa đốt nhà, đập phá đồ đạc, đánh vợ, đánh con. Gia đ́nh phải lấy xích sắt xích anh ta vào cột nhà. Các thầy pháp có tiếng cao tay, các nhà sư đă được gia đ́nh mời đến nhưng tất cả đều bất lực.
Gia đ́nh N nhờ đến T. Khi đến nhà, T bảo người nhà mở xích cho N nhưng không ai dám làm vậy v́ sợ N quậy phá. T bảo:
- Cứ mở cho anh ta, có tôi anh ta không làm ǵ đâu, tôi chịu trách nhiệm.
Sau khi mở xong, N ngồi yên một chỗ không đập phá ǵ. T lấy chiếc ghế ngồi trước mặt N, bắt đầu hỏi
:
- Nhà người có biết ta là ai không?
- Dạ biết!
- Biết được là tốt! Thế xưng tên họ đi! Đầu đuôi câu chuyện ra sao?
- Dạ, thưa ông, bên cơi Âm thường gọi con là con quỷ hai màu. Con tu luyện ở cái hồ sen này nhiều năm rồi. T́nh cờ con gặp anh N. Từ đó hai người quen nhau, qua thời gian chúng con yêu nhau thắm thiết. Trưa hôm đó, con đang say trong ṿng tay t́nh cảm của anh ấy lúc rời nhau không c̣n biết ǵ nữa, con lỡ chân bước xuống hồ. Anh N đă phát hiện ra con là ma, chạy về nhà rồi hóa điên.
- Được rồi, ta nói cho biết, ngươi là con quỷ hai màu chứ mười màu đối với ta cũng không nghĩa lư ǵ.
- Dạ, con biết. Gặp ông con xin khai thật, không dám giấu điều ǵ. Trong muôn ngàn kiếp trước, con với anh ấy đă có lần là vợ chồng, nay gặp lại con không thể bỏ anh ấy được, ông nghĩ t́nh thương cho.
- Điều nhà ngươi nói là không thể được. Cơi Trần là cơi Trần, cơi Âm là cơi Âm, âm dương cách biệt không thể nào yêu thương nhau được. Anh N có gia đ́nh, vợ con. Việc ngươi làm vừa rồi là phá nát gia đ́nh, hạnh phúc người ta, rồi bắt người ta điên. Tội nhà ngươi to lắm! Biết không?
- Dạ con biết rồi, cầu xin ông tha mạng cho.
- Ăn năn hối hận được là tốt. Ta sẽ tha cho nhà ngươi với một điều kiện là lập tức rời bỏ hồ sen, lên núi cao t́m một hang động thực sự tu hành, sám hối tội lỗi của ḿnh, quên ngay mối t́nh vớ vẩn đó đi. Nếu không nghe ta bóp chết ngay tại đây.
- Dạ, ông tha cho con, con xin nghe lời ông!
- Thôi, nhà ngươi đi được rồi!
- Dạ, xin chào ông, con đi ngay bây giờ!
Nói xong câu ấy, N rùng ḿnh một cái, ngồi thẫn thờ, một lát sau th́ tỉnh hẳn, hết điên, trở lại b́nh thường. Sau này, N kể lại việc điên của ḿnh cho T biết:
Anh ta có một hồ sen lớn cách nhà khoảng dăm kilomet. Đến mùa sen, N làm một cái cḥi, hàng ngày lên đó nghỉ ngơi và trông giữ sen. Mỗi lần lên hồ trông sen, anh ta thường gặp một phụ nữ độ ba mươi tuổi, người dễ coi, vác cuốc đi tháo nước ruộng. Từ đó hai người quen nhau, có cảm t́nh và yêu nhau. Ngày nào gần như hai người cũng gặp nhau trong cḥi. Và lần nào cũng vậy, đến 12 giờ trưa chị ta xin phép về lo cơm nước.
Thường ngày mỗi lần về, từ trên cḥi chị ta bước chân xuống bờ ruộng, rồi theo bờ ruộng đi về. Nhưng buổi trưa hôm ấy, có lẽ quá say về t́nh, chị ta quên không bước chân xuống bờ ruộng mà lại bước xuống phía hồ, rơi tơm xuống nước.
Thấy vậy, N sợ quá la lên:
- Ma, tôi gặp ma, cứu tôi với bà con ơi!
Rồi N tháo vội cái vơng, chạy một mạch về nhà. Chị ta từ dưới hồ vọt lên, chạy theo gọi:
- Anh ơi dừng lại, em là người không phải ma đâu!
Dù vậy, N vẫn không đứng lại. Khi về đến nhà th́ N thành người điên.
ĐIỀU KHIỂN VONG NHẬP
Tác giả Cao Hùng đă chứng kiến T có khả năng điều khiển vong nhập vào một người người phụ nữ chính là vợ của ông Trưởng công an huyện. Hôm đó có bảy người, ngoài ông Cao Hùng c̣n có bác Hoàng và năm anh chị em khác. Do có nhiều người đến nhà T nên công an xă đă ập đến lập biên bản. Sau khi các công an xă ra về, T mời chị ta lên phản ngồi và hỏi:
- Tôi nghe nói chị được một bà ở cơi vô vi mến, thỉnh thoảng nhập vào chị phán bảo nhiều chuyện hay lắm. Giờ chị mời bà ấy về cho tôi hỏi vài việc được không?
Chị ta trả lời:
- Lúc nào bà về là về, em không biết ǵ hết! Bà nói ǵ em cũng không biết, làm sao em mời được!.
Chị này khoảng ba mươi lăm tuổi, nước da trắng mịn, xinh gái. T nói tiếp:
- Chị không mời được, để tôi mời. Chị cứ ngồi yên thế.
Nói xong, T ngồi kiết già kiểu hoa sen, hai tay chắp lại theo ấn Quán thế âm. Sau khoảng ba phút, chị ta ợ lên mấy tiếng và chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Ông Cao Hùng ngồi gần nên trông chị ta rất rơ. Sau khi ợ mấy tiếng, nước da chị ta từ màu trắng chuyển sang màu nâu sậm như da người dân tộc. Vẫn nguyên là khuôn mặt của chị, nhưng nét duyên dáng dễ nh́n của người con gái Kinh trước đó không c̣n nữa, thay vào là nét mặt người phụ nữ dân tộc kiên nghị, rắn rỏi. Riêng chuyện đó đă là quá lạ, nhưng những ǵ diễn biến tiếp theo c̣n làm mọi người ngạc nhiên hơn.
Chị ta bắt đầu nói bằng tiếng dân tộc. T đáp lại cũng bằng tiếng dân tộc đó. Hai bên trao đổi với nhau một hồi bằng tiếng dân tộc. Độ mười lăm phút sau, T nói tiếng Kinh với anh em:
- Vừa rồi bà kể với tôi bà là người dân tộc trên vùng cao Quảng Nam. Nhờ tu hành đắc đạo nên được phong danh hiệu Cao sơn Thánh mẫu. Trên phái bà xuống Trần nhưng bà rất buồn v́ không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
T vừa nói dứt lời, “bà” ta bật sang nói tiếng Kinh:
- Ông nói rất đúng! Tôi nói thêm để các ông biết. Tôi đă đi nhiều nơi, thấy nhân dân ta chưa phân biệt được đâu là khoa học tâm linh chân chính, đâu là mê tín dị đoan. Những người có chức có quyền coi hiện tượng nào cũng mê tín tuốt tuột. Do vậy, tôi không làm được nhiệm vụ. Tôi buồn lắm!.
Mọi người ngồi nghe thấm thía như nuốt lấy từng lời. Riêng ông Cao Hùng có cảm nhận người này có tŕnh độ khá vững nói như một nhà khoa học.
Rồi “bà” hỏi T bằng tiếng Kinh:
- Ông định hỏi ǵ tôi th́ hỏi đi?
Từ đây hai bên dùng tiếng Kinh. T nói:
- Tôi chỉ hỏi bà hai câu thôi. Câu thứ nhất: “Tôi có nên tiếp tục chữa bệnh nữa không, chữa bệnh cho dân không lấy tiền của ai vẫn bị cấm. Tôi ngán lắm muốn thôi cho rảnh có được không?.
“Bà” ta nói:
- Ông không được thôi, nhiệm vụ đó quan trọng lắm, có lợi cho dân. Tuy ông có khó khăn, phiền phức, nhưng ông vẫn làm được nhiệm vụ, không giống như tôi!
T hỏi tiếp câu thứ hai:
- Chừng nào tôi thoát khỏi khó khăn, phiền phức đó?
“Bà” ta trả lời:
- Chỉ vài năm nữa thôi, ông phải tiếp tục rèn luyện tâm đức, cứ chữa khỏi cho nhiều người, nhiều bệnh, ai cũng công nhận ông chữa đạt hiệu quả th́ sẽ không c̣n khó khăn, phiền phức nữa! Tôi nhắc lại, ông không được thôi chữa bệnh đấy! Nếu ông không hỏi ǵ nữa, xin chào ông!.
Nói xong chị ta ợ lên mấy tiếng. Gương mặt dần trở lại b́nh thường như trước. Ông Cao Hùng hỏi:
- Vừa rồi chị có biết chị nói ǵ không?
Chị ta đáp:
- Em vừa ngủ một giấc dài có biết ǵ đâu, giờ thức dậy thấy đầu nặng lắm!
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 442 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
VỀ MỘT NGƯỜI SIÊU PHÀM
PHẦN HAI
Trong phần này sẽ nói về khả năng biết trước sự việc của T. Theo t́m hiểu của chúng tôi, T có thể nh́n xuyên thấu không gian mà không bị vật cản che khuất, có thể đọc được ư nghĩ của người khác, có thể tiên đoán tương lai cho bản thân ḿnh và người khác v.v...
KHẢ NĂNG BIẾT TRƯỚC SỰ VIỆC
Đ̉N CẢNH CÁO
- Một nhóm người, có cả người nước ngoài, khi biết T có khả năng đặc biệt đă muốn mời anh ta đi theo họ, nhưng T kiên quyết từ chối. V́ vậy, nếu T vắng nhà th́ họ thuê người vờ làm bệnh nhân đến để xin chữa bệnh, nhưng kỳ thực lại bí mật yểm bùa trước cổng và xung quanh nhà. Mỗi lần như vậy th́ khi về đến cổng là T biết ngay, rồi anh moi lên đốt đi.
Hôm đó T đang ở trong nhà, thấy một đoàn khách gồm năm người tới nhà ḿnh, có ba người lạ mới đến lần đầu và có một người phiên dịch. T mời ngồi và câu chuyện bắt đầu. Một người đứng lên nói:
- Chúng tôi ở xa, được biết ông là người có nhiều tài năng đức độ, nên đến thăm sức khỏe ông. Nếu ông đồng ư th́ chúng ta ra ngoài vườn nói chuyên thoải mái hơn và xin phép ông cho vài người ở lại thắp hương trên bàn thờ gia tiên.
T trả lời đồng ư và cùng ra vườn với ba vị khách. Ngoài vườn, dưới hàng cau có bóng râm mát, có sẵn ghế nhựa để khi anh em đến ngồi chơi, đánh cờ. An tọa xong, một vị khách ca ngợi T về việc chữa bệnh có hiệu quả mà không lấy tiền của ai và c̣n nhiều tài năng khác. Bỗng nhiên T đứng lên nói với một thái độ nghiêm trang:
- Các ông bảo đến thăm tôi với thiện chí và tấm ḷng trân trọng, vậy các ông hăy vào nhà, tôi sẽ chứng minh thiện chí của các ông.
Nói xong, T lặng lẽ đi vào nhà, buộc các vị khách phải đi theo. Vào đến nhà, T vọt lên bàn thờ cao lật chiếc lư hương, rồi lấy một gói nhỏ và mở ra và nói:
- Đây, thiện chí của các ông đây! Tôi nói để các ông biết, từ lúc các ông vào đây tôi đă biết các ông từ đâu đến, đến đây định làm ǵ, không qua mặt tôi được đâu.
Các vị khách im như thóc, mặt tái ngắt, không nói được lời nào. T nói tiếp:
- Tôi c̣n biết rơ là bùa này các ông nhằm mục đích ǵ. Nhưng thôi, lần này tôi cảnh cáo các ông, các ông về đi. Xe các ông để ngoài đường một, tôi biết rồi!
Trước khi ra về, các vị khách chỉ c̣n biết xin lỗi. Ra đường, lên xe, chạy đến cầu th́ lốp xe bị nổ, không đi tiếp được. Mấy người khách hiểu nguyên nhân nổ lốp xe, v́ lốp c̣n tốt làm sao hỏng được. Trong khi lái xe thay lốp, mấy người khách quay trở lại gặp T.
Khi gặp lại T, một vị nói:
- Chúng tôi tuy có biết, nhưng điều chúng tôi không ngờ là ông đă đạt đến độ cao siêu như vậy. Hết sức thành thật một lần nữa mong ông thứ lỗi cho!
T đáp:
- Tôi nói rồi, tôi không làm hại các ông đâu. Chỉ cảnh cáo các ông thôi, nhớ đừng bao giờ coi thường người Việt Nam. Tôi chẳng là cái ǵ đâu. Đất nước này c̣n nhiều người tài hơn tôi nhiều. Được rồi, các ông về đi, xe thay lốp xong rồi đó!.
Vậy là những vị khách rút lui.
VỤ TAI NẠN Ô TÔ
- Một hôm, ba anh em cùng T có việc phải đi đến một tỉnh ở xa. Ra bến xe, anh em vào mua vé ô tô đi chuyến đầu tiên. Khi ra xe, T bảo vào pḥng vé đổi lại đi chuyến sau. Anh em thắc mắc v́ muốn đi chuyến đầu cho sớm, nhưng T đứng trước xe nói to:
- Xe này chạy được khoảng bảy mươi cây số th́ bị tai nạn, không nên đi. Chỉ vậy thôi!
Lái chính và hành khách ngồi trên xe đều nghe T nói. Anh ta đứng lên và chỉ vào mặt T nói:
- Ông có điên không đấy! Xe sắp chạy mà ông nói cái quái ǵ lạ thế! Không đi th́ thôi, ai cần ông đi, cút đi cho khuất mắt.
Lái xe c̣n văng ra những lời thậm tệ. Anh em vào pḥng vé đổi vé đi chuyến sau. Đúng là khi xe thứ hai chạy được khoảng bảy mươi cây số th́ đă thấy chiếc xe chạy trước bị tai nạn nằm lật dưới ruộng. Có hai người chết và một số bị thương, trong đó có lái chính chết. Người lái phụ của xe bị lật khi thấy T liền sụp lạy và nói:
- Trời ơi, ông biết trước xe ra đây bị tai nạn, sao ông không ngăn lại đừng cho chạy để đến nông nỗi này!
T nói:
- Anh nghe rơ ràng nhé, tôi mới chỉ nói có thế mà bạn anh đă chửi tôi một trận thậm tệ, tôi làm sao ngăn được?
Anh em đi cùng T được một phen hú vía. Nếu T không bảo đi đổi vé, bây giờ không biết sẽ ra sao?
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 443 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
VỀ MỘT NGƯỜI SIÊU PHÀM
PHẦN BA
Một trong những khả năng nổi trội của T là chẩn đoán và chữa bệnh. Do không lấy tiền và có thể chữa được một số trường hợp bệnh năng, nên có rất nhiều người bệnh đến nhờ T chữa. V́ T không có giấy phép hành nghề chữa bệnh nên anh ta hay bị lập biên bản về "chữa bệnh trái phép". Sau đây là một số mẩu chuyển về khả năng phi thường chẩn đoán và chữa bệnh của T.
KHẢ NĂNG KỲ LẠ TRONG CHỮA BỆNH
Theo tác giả Cao Hùng, khi chữa bệnh T sử dụng công lực và ư niệm có kết hợp với bấm huyệt. Công lực của T hàm chứa một sức mạnh kỳ lạ, có thể phát ra khí nóng hoặc khí lạnh, có thể phát bằng hai bàn tay hoặc bằng mắt. Nội khí của T rất độc đáo, có thể nói là độc nhất vô nhị ở Việt Nam hiện thời.
GÂY MÊ BẰNG KHÍ CÔNG
T có thể phát công làm cho người bệnh hôn mê, tựa như y học hiện đại gây mê bệnh nhân trên bàn mổ trước khi tiến hành phẫu thuật. Khi giải mê, T chỉ cần đưa một ngón tay và thổi một hơi vào ngực là người bệnh tỉnh lại. T c̣n dám cá cược là sau khi gây mê xong, nếu ai làm cho bệnh nhân tỉnh lại th́ anh ta sẽ tôn người ấy làm sư phụ.
T chỉ áp dụng liệu pháp gây mê của ḿnh cho một số bệnh nhân nặng cần dùng những thao tác mạnh để tránh cho bệnh nhân khỏi đau. T có thể gây mê đồng thời cho ba, bốn người. Nội khí của T có thể gây mê cho bệnh nhân ở xa khoảng năm mươi mét hoặc bị tường dày nai mươi cm che khuất.
Một thủ pháp độc đáo và kỳ lạ khác là gây mê qua ảnh T. Anh ta đưa tấm ảnh đặc biệt của ḿnh cho một người cầm và bảo bệnh nhân nh́n chăm chú vào ảnh. Chỉ sau mấy phút là người bệnh rời vào trạng thái hôn mê. Để giải mê, người cầm tấm ảnh quay lưng tấm ảnh về phía người bệnh, c̣n T th́ đưa tay về phía bệnh nhân dang nằm và thổi một hơi, thế là người bệnh tỉnh lại.
CHẨN ĐOÁN BỆNH BẰNG KHÍ CÔNG
- Khi có bệnh nhân đến nhờ chữa, T không yêu cầu bệnh nhân khai rơ bệnh lư của ḿnh. Cầm tay bệnh nhân một lúc là T có thể nói đúng hầu hết các căn bệnh của người đó. Cũng có trường hợp T bắt mạch như Đông Y. T cũng có thể dùng tay ḿnh rà lên rà xuống một số vị trí trên người bệnh nhân để đoán bệnh. Sau đây là một số trường hợp mà tác giả Cao Hùng tận mắt chứng kiến.
- Anh Miên là con trai lớn của ông Nguyễn Minh Hoàng, hôm đó cùng bố đến thăm T. Sau khi cầm tay anh Miên vài phút, T nói:
- Phía sau gáy anh có một mảnh lựu đạn nhỏ h́nh tam giác, hai cạnh sắc, cạnh thứ ba tù, nhưng may nó không vào sâu trong năo.
Sự thực th́ đúng như vậy v́ anh Miên đă đi chụp X-quang.
Một hôm có một ông già vạm vỡ đến xin gặp T. Ông già chưa kịp nói ǵ th́ T bảo ngay:
- Tôi biết ông đến gặp tôi về việc ǵ rồi, ông đưa tay đây!
Sau khi cầm tay ông già và dùng ngón cái rà lên rà xuống, T nói:
- Con trai lớn của ông bị bệnh ung thư hạch ở cổ đă di căn xuống dạ dày, ông đến nhờ tôi xuống giúp cho con ông phải không?
Ông già nghe xong vội vàng chắp tay vái T và nói:
- Hoàn toàn đúng như anh nói, bệnh viện không chữa được cho về chờ chết, anh cố giúp cháu sống được ngày nào hay ngày ấy.
Ông già đó là Tŕnh Minh Hiệu, ở thôn bốn, xă Tam Hải, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam.
- Ông Ba ở phường Lê Hồng Phong, thị xă Quảng Ngăi, một lần đến nhờ T “khám” bệnh. T bảo ông không nói ǵ và đưa tay cho ḿnh xem. Sau đó anh ta phán:
- Ông là người thích chơi thể thao, có lần bị chấn thương phải vào viện cấp cứu. Hiện nay ông bị đau đầu kinh niên. Bệnh của ông không phải ngày nào cũng đau mà đau theo chu kỳ. Khoảng mười ngày đau một lần, cứ thế diễn đi diễn lại tháng này sang tháng khác.
Dĩ nhiên là ông Ba thừa nhận mọi chi tiết đều đúng!
CHỮA BỆNH BẰNG UỐNG NƯỚC "NĂNG LƯỢNG CAO"
Một lần, T lấy ba cốc nước nguội để trước mặt, rồi vận công vào hai bàn tay và lần lượt phát công vào ba cốc nước. Chỉ mấy phút sau, cả ba cốc nước đều bốc hơi. T bảo ba bệnh nhân uống thứ nước đó và dặn:
- Nước nóng lắm đấy, uống từ từ, cẩn thận kẻo bỏng môi!”. Khi sờ tay vào cốc nước, cả ba người đều cảm thấy nóng quá.
CHỬA BỆNH BẰNG LIỆU PHÁP MẠNH
Có trường hợp khi chữa bệnh, T nhảy và dậm chân lên hai ống chân người bệnh. Người ngoài nh́n thấy rất sợ và coi cách chữa này cực kỳ nguy hiểm, phản khoa học và có thể làm găy chân người bệnh. Nhưng tám năm nay chưa có bệnh nhân nào bị T dẫm găy chân phải vào viện bó bột. V́ sao vậy?
Qua theo dơi thấy rằng, khi nhảy lên T dùng thuật khinh công (chống lại trọng lực của Trái đất), cho nên trọng lượng của anh ta giảm từ năm mươi lăm kg xuống chỉ c̣n vài kilogam. Và T cũng chỉ dùng thủ thuật này cho một số căn bệnh đặc biệt.
CÁCH LÀM THUỐC KỲ BÍ
Một người làm thợ hồ tên là Bốn Bôi ở xă Cẩm Kim, thị xă Hội An có con gái bị đau cổ nặng. Một hôm anh Bôi đến tŕnh bày với T về căn bệnh của con gái ḿnh. T bảo:
- Tôi cho tạm ít thuốc về cho cô ấy uống. Lúc nào rảnh đưa cô lên sau cũng được.
Nói xong, T đưa ra một túi thuốc bột màu vàng, rồi lấy tờ giấy trắng đặt dưới, lấy cuộn giấy vệ sinh xé thành bốn khúc đặt chéo bốn góc, đổ thuốc vào, lần lượt gấp các gói giấy, xong gấp tiếp tờ giấy trắng lại thành một gói vuông vức. T lấy bút viết lên tờ giấy trắng toàn bằng chữ Phạn, không ai đọc được. T dặn anh Bôi:
- Ông đưa gói thuốc về cho con ông, bảo cứ theo hướng dẫn ở đây mà uống, ông không được mở ra!
Bốn Bôi tự thắc mắc làm sao con ḿnh đọc được chữ này, nhưng không dám hỏi. Anh ta về nhà đưa thuốc cho con gái và nói như T dặn. Rồi Bốn Bôi đi làm ở Đà Nẵng ba ngày sau mới về và hỏi con:
- Con uống thuốc ông cho thấy thế nào?
Cô con bảo:
- Mỗi ngày ông dặn uống một viên mà thuốc nhiều lắm, con mới uống có ba viên.
Bốn Bôi trố mắt ngạc nhiên: Tại sao là viên được, rơ ràng ông cho thuốc bột mà? Anh ta bảo con gái lấy thuốc để xem lại. Khi mở ra thấy đúng toàn thuốc viên. Mấy khúc giấy vệ sinh không thấy nữa, chúng biến thành từng mẩu nhỏ bọc từng viên thuốc một.
Một việc lạ nữa là T viết chữ Phạn làm sao đọc được. Anh Bôi hỏi con th́ nó trả lời:
- Ông viết chữ quốc ngữ, nên con đọc được!
Xem lại tờ giấy th́ vẫn là chữ Phạn. Bốn Bôi tỏ ra quá ngạc nhiên!
Một chuyện khác sau đây cũng không kém phần ly kỳ. Một hôm hai bố con ông Phước từ Hà Nội vào thăm T. V́ là huynh đệ thân t́nh nên ông Phước ở lại nhà T hơn nửa tháng. Vào một buổi tối T bảo ông Phước:
- Ông muốn coi tôi làm thuốc không?
Ông ta đồng ư. T bảo con ông Phước tên là Lương ra bờ rào bứt một số lá, lá ǵ cũng được. Lương mang vào mỗi loại dăm ba lá và đưa cho T. Rồi T đặt nắm lá vào hai ḷng bàn tay vừa ṿ vừa nhảy nhót.
Một lát, T x̣e bàn tay cho hai bố con ông Phước xem th́ thấy nắm lá đă biến thành mười viên thuốc màu đen, tṛn như viên thuốc tể lớn hơn hạt ngô. T cho ông Phước nếm thử một viên th́ thấy đúng là viên thuốc tể có mùi thuốc bắc. Số viên c̣n lại T cho vào mồm ḿnh nhai, nuốt hết rồi cười. &n bsp;
T vẫn muốn tŕnh diễn cho bố con ông Phước xem một pha khác thú vị hơn. T bảo ông Phước:
- Lần này đến lượt ông! Ông ra ngoài bốc cho tôi một nắm đất.
V́ không có đất nên ông Phước bốc một nắm cát đem vào cho T. Anh ta lại cho vào ḷng bàn tay và nắm lại, rồi nhảy nhót như lúc đầu. Khi x̣e tay ra th́ trong đó có mười viên thuốc màu vàng, nhưng lần này là viên nén đẹp đẽ nằm giữa ḷng bàn tay T. Anh ta cho ông Phước nếm một viên th́ có vị chua như vitamin C, số c̣n lại anh ta nuốt hết.
CAI NGHIỆN RƯỢU THUỐC LÁ VÀ MA TÚY
Tác giả Cao Hùng đă chứng kiến trực tiếp những mẩu chuyện sau đây.
Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuối đến nhờ T chữa chứng nghiện rượu v́ mỗi ngày ông ta xài hết từ nửa lít trở lên. T nhờ ông Cao Hùng lại bàn lấy một ly nước đun sôi để nguội trong b́nh nhựa. T phát công vào ly nước rồi đưa cho ông già và bảo:
- Ông gắng uống hết ly này th́ bỏ được rượu!
Ông già v́ thấy nước được rót từ b́nh nên cầm uống ngay. Uống được khoảng một phần ba ly th́ ông già dừng lại nói:
- Ông cho uống thứ rượu quá nặng, uống vào muốn đứt hơi. Tôi chưa uống loại nào nặng như rượu này!
T bảo:
- Ông phải uống hết, nếu say ngă có anh em đỡ, đừng sợ!
Với quyết tâm từ bỏ rượu, ông già cố gắng uống tiếp. Mặt ông đỏ phừng. Đến ngụm cuối cùng, ông ngă quẹo đầu trên ghế. Đúng là ông già say rượu thật. Độ mười lăm phút sau th́ ông tỉnh lại. T bảo:
- Ông bỏ rượu được rồi! Từ nay về sau chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là ông lảng tránh, đừng nói chuyện uống!
Một hôm, T đến nhà một người bạn tên là Ngộ chơi. Anh này độ ba mươi tuổi. Ngộ nói với T:
- Em hút thuốc nhiều quá, biết có hại, nhưng chưa bỏ được!
Khi biết Ngộ mỗi ngày hút trung b́nh vài chục điếu, T nhận lời giúp Ngộ “cai” thuốc. T bảo Ngộ lấy một điếu thuốc Du lịch, châm lửa rồi đưa cho ḿnh. T cầm điếu thuốc vuốt tới vuốt lui, rồi đưa cho Ngộ nói:
- Anh muốn bỏ hẳn thuốc phải hút hết điếu thuốc này. Vấn đề là phải hút hết, khó mấy cũng phải hút hết. Nếu chỉ hút được một nửa rồi thôi th́ chỉ bỏ được một nửa.
Ngộ bắt đầu hút. Mới được mấy hơi, anh ta dừng lại nói:
- Vẫn là thuốc Du lịch thường hút nhưng sao hôm nay nó quá gắt, hút vào đau ngực chịu không nổi!
T bảo:
- Tôi nói rồi mà, phải ráng hút hết điều thuốc!
Ngộ hút tiếp một hơi nữa, ho sặc sụa, ôm ngực kêu đau, không hút được nữa. T cầm điếu thuốc cười nói:
- Như vậy anh chỉ bỏ được một nửa, chứ không bỏ hẳn được! Đó là tại anh nhé!
Ông Cao Hùng muốn thử nên đă hút tiếp nửa điếu c̣n lại. Ông thấy không có ǵ đặc biệt.
T đă “cai” ma túy cho nhiều người khỏi hẳn. Sau đây là một trường hợp cụ thể.
Sự việc xảy ra hôm đó ở một quán cơm chay tại đường Thái Hà, quận Đống Đa Hà Nội. Trước tiên T phát công cho con nghiện B hôn mê nằm trên giường không biết ǵ. Rồi T phát công vào đầu, ngực, bụng độ mười lăm phút là xong.
V́ T đôi khi vẫn tỏ ra hài hước, nên anh ta cầm quả khế ngọt trên bàn cắt ra từng miếng và bảo những người chung quanh:
- B mê man rồi, các ông thử cho anh ta ăn miếng khế xem có ăn được không?
Một số người thử nhưng không có kết quả. Đến lượt T, anh ta cầm miếng khế đưa vào miệng B th́ cậu ta ngậm lấy và nhai nuốt trong khi vẫn hôn mê. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Sau khi khỏi hẳn, B đă t́nh nguyện đi theo thầy để học chữa bệnh.
Cao Hùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 444 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG KHẢ NĂNG KỲ LẠ CỦA ĐÔI MẮT
1. ĐÔI MẮT MÁY ẢNH
Đôi mắt vốn chỉ để nh́n. Thế nhưng đối với một số người đôi mắt c̣n có thể... chụp ảnh, điều khiển người khác thậm chí cả giết người. Những kết quả nghiên cứu gần đây của các nhà khoa học đă cho thấy, đôi mắt của con người nhiều khi c̣n có một sức mạnh kỳ lạ!
Một câu chuyện khó tin nhưng có thật đă được nhiều người biết đến từ cuối thế kỷ mười chín. Chuyện xảy ra với họa sĩ mê chụp ảnh Pie Buse người Pháp. Một buổi chiều, ông uống rượu say và ngủ ngay trong pḥng làm ảnh. Ông mơ thấy hàng đoàn súc vật lạ, h́nh dáng kỳ quái mắt xanh đuổi theo ông.
Sáng hôm sau khi tráng các cuộn phim mới chụp, ông vô cùng ngạc nhiên thấy trên một số tấm phim xuất hiện h́nh ảnh những con vật kỳ lạ mà ông mơ thấy đêm trước. Ông đă kể lại cho người bạn thân của ḿnh là Emilo Sapilo nhà nghiên cứu tự nhiên học nổi tiếng thời đó nghe.
Ông Sapilo liền mang những tấm phim có h́nh ảnh lạ ấy đến phân tích và nghiên cứu tại Viện Hàn lâm khoa học Pháp. Ít lâu sau, bài báo đầu tiên nói về "những bức ảnh tâm thần" và các tia kỳ lạ phát ra từ đôi mắt của con người được công bố.
Liên tiếp ngay sau đó, hàng loạt câu chuyện ly kỳ khác về sức mạnh của ánh mắt, được đăng tải trên báo chí. Hóa ra không chỉ có họa sĩ Pie Buse mà nhiều thợ ảnh ở Vowrrionhet, Permi, Calinin cũng đă từng "chụp" được những bức ảnh mà trên thực tế hoàn toàn không tồn tại.
Như cảnh tượng về chiến tranh, con tàu của người ngoài hành tinh... theo cách tương tự. Lúc đầu người ta chỉ coi đó là ảo ảnh. Nhưng về sau những hiện tượng như vậy được ghi lại ngày càng nhiều, xảy ra với những con người hoàn toàn khỏe mạnh về tâm thần. Do đó đă khiến cho giới khoa học quan tâm lưu ư.
Nổi tiếng nhất trong loạt hiện tượng này phải kể đến một thủy thủ người Tây Ban Nha tên là Tet Xerios. Năm 1963 trước sự giám sát của một ủy ban đặc biệt với nhiều nhà khoa học danh tiếng, anh ta đă chứng minh cho mọi người thấy là, ḿnh không chỉ có khả năng dùng ánh mắt để làm hỏng phim ảnh, mà c̣n có thể ghi lại được các h́nh ảnh ḿnh tưởng tượng trong đầu lên phim!
2. ĐÔI MẮT SAI KHIẾN
Không chỉ có khả năng như một chiếc máy ảnh, từ xưa tới nay đă có nhiều bằng chứng cho thấy sức mạnh từ ánh mắt của con người có thể sai khiến các loài động vật.
Các nhà Yoga và pháp sư Tây Tạng sau một quá tŕnh luyện tập lâu dài có thể dùng ánh mắt để thuần hóa thậm chí tiêu diệt những con thú dữ. Những nhà dạy thú chuyên nghiệp và nhiều kinh nghiệm cũng khẳng định rằng họ có thể bắt thú vật dừng lại bằng một cái nh́n, và để điều khiển các con vật th́ ánh mắt nhiều khi c̣n hiệu quả hơn khẩu lệnh.
Nhiều nhà sử học từng b́nh luận, cái nh́n của Lev Tolstoi dường như có thể xuyên thấu người đối thoại như một tia rơn-ghen. C̣n cái nh́n của Stalin thường khiến người khác phải cụp mắt xuống và tê liệt ư chí. Ngoài ra nhà ngoại cảm nổi tiếng Roza Kuleshova, có thể nhắm mắt nh́n thấy những đồ vật ở khoảng cách ba m và "đọc thư" trong các phong b́ dán kín.
3. ĐÔI MẮT SÁT NHÂN
Nhà khoa học chuyên nghiên cứu các hiện tượng dị thường người Nga Igor Vinokurov, trong một cuốn sách đă kể lại câu chuyện ly kỳ sau: tại một viện nghiên cứu thuộc Cơ quan điều tra h́nh sự Matxcơva, ông trưởng pḥng nổi tiếng là khó tính và coi thường cấp dưới bỗng đột ngột qua đời.
Cuộc điều tra cho thấy vào hôm đó, ông ta khiển trách gay gắt một nhân viên dưới quyền. Người này im lặng nhưng đă nh́n thẳng vào mặt ông ta với vẻ dữ dội khiến ông bất th́nh ĺnh ngă gục, đập đầu xuống bàn rồi tắt thở.
Cảnh sát không thể t́m ra nguyên nhân cái chết bởi trước đó ông này hoàn toàn khỏe mạnh. Chuyên gia giải phẫu bệnh lư sau khi mổ tử thi cho biết, trái tim của người chết dường như đă bị ai đó nắm lấy và bắt nó ngừng đập, tương tự như với quả lắc của đồng hồ. Mọi người chỉ c̣n biết nghi ngờ cái nh́n căm thù của người cấp dưới là nguyên nhân khiến ông trưởng pḥng thiệt mạng.
Sức mạnh "sát nhân" của ánh mắt thật ra được nhiều người biết đến từ lâu. Năm 1553 nhà khoa học nổi tiếng khắp châu Âu là Corneniut Agrip đă viết trong tác phẩm "Nhăn khoa". Ở Tactari, Ilirin và Tariban có những phụ nữ có thể làm hại tất cả những ai mà họ nh́n trong lúc giận dữ.
Một trường hợp gây chấn động xảy ra tại Paris vào thế kỷ mười chín, dưới thời đế chế hai. Ca sĩ Massol là người rất thành công trên sân khấu opera thời đó. Ông không chỉ có giọng hát tuyệt hay mà c̣n nổi tiếng v́ ánh mắt long lanh khác thường.
Một hôm như thường lệ, ông hát khúc aria trong vở opera "Lời nguyền" của nhạc sĩ Halevy, cặp mắt của Massol ngước lên phía mái rạp, bỗng người thợ máy đang di chuyển phông màn trên đó ngă nhào xuống sân khấu và chết ngay tức khắc.
Trong lần biểu diễn khác, ánh mắt ông t́nh cờ dừng lại hơi lâu chỗ người nhạc trưởng. Người này ngay lập tức cảm thấy nôn nao khó chịu và hai ngày sau th́ chết v́ một cơn rối loạn thần kinh khác thường.
Lần thứ ba Massol được khuyên nên nh́n vào lô ghế trống trong góc khán pḥng khi biểu diễn. Nhưng không ngờ, lô ghế trống hôm đó là chỗ đă được đặt trước bởi một thương nhân đến muộn. Ông này cũng lăn ra chết vào ngày hôm sau. Sau một loạt những sự việc bi thảm đó, Massol đă quyết định từ bỏ sân khấu.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 445 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:11pm | Đă lưu IP
|
|
|
T̀M HIỂU THÊM VỀ THẾ GIỚI TÂM LINH
Chào cảc bạn. Hôm nay tôi xin trở lại được hầu chuyện cùng các bạn và chúng ta cùng tiếp tục t́m hiểu thêm về thế giới bên kia.
Trong bài Truyện Thật Của Gia Đ́nh Tôi do anh Tám Tàng kể lại, anh có đề cập đến một đốm lửa xanh bay quanh xung quanh căn nhà anh, sau khi người em trai anh qua đời. Những người sống gần các khu nghĩa trang thường gặp những đốm lửa này hơn.
Thường th́ các đốm đèn này hay được thấy trong các nghĩa địa. Các đốm lửa chập chờn này chỉ bay là là trên mặt đất và người ta tin rằng sẽ có một cuộc đưa tang đi ngang qua lối mà đốm lửa ma kia đă bay qua.
Ngoài hiện tượng đốm lửa bay trong đêm ra, người ta c̣n nghe nói về các đồ vật như tách hay đĩa làm bằng đồ gốm như: sành, đất sét bay nữa! Nhiều người cho rằng hiện tượng tách, đĩa bay trong không khí, người Mỹ gọi là Poltergeists là ma.
Nhưng chúng không phải là những con ma "b́nh thường." Khi điều này xảy ra, có nhiều cái không ổn chẳng hạn như khi cầm đến tách trà để uống th́ nó bỗng nhiên nóng lên đến độ phải buông tay ra.
Hay tách, dĩa có thể bay xuyên qua cửa, cửa sổ mà có khi quá hẹp không đủ để đem lọt qua lúc b́nh thường. Và huyền bí hơn chúng c̣n xuất hiện lơ lửng giữa không khí!
Hiện tượng lạ này thường xảy ra khi có trẻ em từ mười hai đến mười sáu tuổi, có mặt vào lúc ấy mặc dù không biết tại sao. Một giả thiết cho rằng trí óc trẻ em có thể phát ra một năng lực huyền bí.
C̣n các nhà nghiên cứu gia th́ gọi năng lực huyền bí này là Psychokinesis, viết tắt là PK, tức là khả năng chuyển dời vật thể mà không cần sờ mó. Nếu như các nghiên cứu gia đúng, và PK thật sự tồn tại, th́ làm ǵ có ma! Đó chỉ là tác động phụ của năng lượng PK phát ra mà thôi.
C̣n những người nào có thể thấy được mả điều này không ai chắn chắn lắm nhưng tôi xin tóm lược những người hay thú vật có đủ "điều kiện" để nh́n ra h́nh dáng của con ma như thế nào.
Những thú vật có "tầm nh́n thứ hai" có thể thấy linh hồn. Các nhà thám tử ma (ghost investigators) cũng đă biết được điều này nên họ dùng các súc vật để t́m ra ma nhờ vào các giác quan nhạy cảm đặc biệt của chúng.
Một nhà chuyên "săn" ma đă đem theo một con mèo, một con rắn rung chuông (rattle snake) một con chuột, và một con chó để thí nghiệm trong một căn nhà ở Kentucky mà người ta cho rằng có ma ám.
Sau đó th́ các con vật này được đặt vào căn pḥng có ma từng con một. Chỉ có con chuột là không có ǵ khác, nhưng c̣n những con vật kia th́ phản ứng một cách rất lạ lùng.
Con rắn th́ lùi lại sau một chút rồi ngóc đầu mổ vào chiếc ghế trống trong pḥng. Khi con mèo được thả vào trong căn pḥng, nó nhảy xuống sàn nhà và khịt khạt rồi gầm gừ về phía cái ghế không.
C̣n con chó th́ chạy sang pḥng khác gừ gừ không muốn trở lại. Sau đó khi các con vật được bỏ sang một căn pḥng khác th́ chúng lại tỏ ra b́nh thường.
Điều này chứng tỏ rằng súc vật có thể cảm nhận được sự hiện diện của ma trong pḥng mà người thường không thể nhận ra được.
Một đứa trẻ sinh ra với cái màng thai (caul) trên đầu có thể nh́n thấy ma. Màng thai mà một phần của màng ở xung quanh bào thai trong tử cung người mẹ. Một đứa bé sinh ra với một tấm màng đôi trên đầu được tin rằng có thể nh́n thấy được cả những ǵ sẽ xảy ra trong tương lai.
Một đứa trẻ mà khi lọt ḷng, đôi chân ra đời trước hay có một lỗ phía bên dưới của dái tai (ear lobe), c̣n gọi là "dái tai ma" Những đứa trẻ này được cho rằng khi lớn lên chúng có khả năng nh́n thấy ma. Cũng như đứa trẻ được sanh hàng thứ bảy trong gia đ́nh cũng có khả năng đặc biệt này. Sau đây là lời kể của cô Liza Basden.
- "Tôi được sinh ra với một màng thai trên đầu. Điều đó có nghĩa rằng tôi có thể nh́n thấy ma. Ít ra th́ tôi có thể nh́n thấy chúng cho tới khi tôi ngừng sanh sản. Từ đó th́ tôi không c̣n nh́n thấy ma. Ba đứa con tôi cũng được sinh ra với màng thai Chúng luôn tỏ ra sợ sệt hơn những đứa trẻ khác. Chúng luôn sợ hăi bóng đêm và không bao giờ dám đi đêm một ḿnh. Tôi biết chúng nh́n thấy ǵ.
Những con ma nh́n cũng b́nh thường như bao người thôi. Hầu hết chúng không có đầu. Chỉ đi thẳng dọc theo một lối. Một lần tôi nh́n thấy một người đàn ông và đột nhiên ông ta biến mất. Chẳng có dấu chân nào để lại cả. Tôi chẳng bao giờ thấy lại ông ta. Tôi nghĩ là ông ta đang giữ một kho tàng chôn giấu đâu đây.
Một lần khác tôi nh́n ra ngoài sân và thấy một con heo (hog) thật to đang ăn bắp. Nó là một con heo rất lớn mà tôi chưa hề thấy bao giờ. Nó cứ đứng đó và tiếp tục ăn măi. Tôi chạy vào gọi chồng tôi và anh ta bỏ hết những ǵ ḿnh đang làm để chạy ra. Khi anh đến nơi con heo đă biến mất. Chẳng c̣n dấu vết nào của nó để lại cả và bắp vẫn c̣n nguyên. Giống như là không có người nào ăn bắp cả.
Và một lần khác tôi nh́n thấy một đám ḅ trên đồng. Có một con ḅ đực (bull) đi chính giữa. Chúng đến ăn bắp ở trại tôi, chúng ăn hết cả một khoảnh lớn và để lại một vùng đất trống không nơi chúng đă ăn qua. Tôi chạy đến lôi người em trai đi gấp. Tụi tôi chạy đến nơi có đàn ḅ, nhưng khi chúng tôi đến th́ chúng đă biến mất tiêu. Chẳng có dấu vết ǵ và bắp th́ được mọc trở lại như cũ.
Bỗng dưng tôi cảm thấy đau dữ dội. Tôi phải cố lết vô nhà. Đó là mỗi khi gặp linh hồn. Nếu bạn kể rằng bạn nh́n thấy chúng và chúng biến mất mà chẳng ai khác có thể nh́n thấy cả, nó làm cho bạn bị bịnh luôn."
Làm thế nào để có khả năng nh́n thấy được ma. Vấn đề này c̣n phải được chứng nghiệm mới sáng tỏ. Ngoài mấy ông thầy pháp chuyên về bùa chú ra, ít ai có thể tự làm cho ḿnh có khả năng nh́n thấy ma.
Một vài mẹo nhỏ mà tôi t́m ṭi được, mà tôi sẽ cho các bạn biết sau đây, có thể giúp bạn nh́n thấy được ma. Nhưng tôi không chắc chắn trăm phần trăm ai cũng có thể nh́n thấy được. Cái đó c̣n tuỳ thuộc vào duyên số của mỗi người nữa.
Bạn có thể nh́n qua lỗ kim (needle) hay nh́n qua tai của một con lừa. Nếu có ma bạn sẽ nh́n thấy.
Đập một cái trứng chim tu hú vào trong nước và rửa mặt bằng thứ nước ấy.
Dễ nhất là bạn có thể bẻ một cây gậy làm đôi.
Nếu các phương pháp trên dùng vẫn không hiệu nghiệm, bạn có thể thử các nghi lễ rắc rối hơn sau đây:
Bạn hăy đi ra một nghĩa trang vào đúng mười hai giờ trưa hay đúng nửa đêm. Khi đi mang theo một tấm gương và một cái kéo bằng sắt mới. Đúng vào lúc mười hai giờ trưa hay khuya, bạn hăy giơ chiếc gương ra trước mặt bạn và thả cái kéo xuống đất.
Cái kéo sẽ cắt đi những nghi ngờ và sợ hăi của bạn. Sau đó th́ bạn gọi tên của người mà bạn muốn gặp, và người ấy sẽ xuất hiện trong gương!
Phương pháp thứ hai là bạn hăy đặt sáu cái dĩa sứ trắng tinh, loại dùng để ăn tối của người Mỹ và đi ra nghĩa địa lúc đúng ngọ và gọi tên của người chết. Tức th́ người đó sẽ trả lời ngay!
Trước khi tôi kết thúc phần t́m hiểu về thế giới tâm linh, tôi xin đề cập tới các nghi lễ mà khi một người vừa qua đời, người sống phải làm ǵ.
Người Việt Nam ta thường cho rằng khi một người ra đi, người c̣n sống phải cho người chết một buổi tang lễ cho đàng hoàng. Nếu không, linh hồn của người ấy sẽ không được vào Thiên Đàng hay Địa Ngục, t́m nơi an nghỉ cuối cùng. Đó là tại sao chúng ta hay nghe người lớn tuổi nói: "Sống có cái nhà chết có cái mồ" là vậy.
Khi một người thân vừa mới mất, tất cả các gương, kiếng trong nhà đều được phủ lại ngay tức khắc. Nếu không, sau này bạn sẽ nh́n thấy linh hồn của người quá cố trong gương.
Sau buổi tang lễ, bạn nên đổ hết nước c̣n đọng lại trong các b́nh trà, tách, hay nồi, chảo, gàu múc nước ...Đừng để nước trong nhà. Bởi v́ linh hồn sẽ c̣n ở lại trong nhà nếu có nước đâu đó.
Hăy thay đổi vị trí đồ vật trong nhà. Như thay các nắm đấm cửa pḥng (doornob) để hồn ma không biết đường mở vào. Hay gắn thêm một doornob nữa trong nhà để đánh lạc hướng bóng ma
Bất cứ thời kỳ nào và ở đâu người ta cũng tin có ma Ngay cả vào thời kỳ đồ đá (Stone Age) người ta cũng tin rằng linh hồn người chết có thể tồn tại. Các bộ xương người xa xưa từ thời đồ đá, đă được các nhà khảo cổ học khai quật lên.
Và họ t́m thấy các bộ xương đều bị đè bởi các tảng đá thật nặng và tay chân của người chết đều bị trói buộc bằng dây. Có lẽ họ làm vậy v́ như thế có thể ngăn ngừa được ma quỷ từ huyệt sâu hiện lên và đi lang thang trên trần gian này.
Hy vọng một vài ư sơ sài của tôi về thế giới bên kia (life after death) sẽ phần nào giải toả được ít nhiều thắc mắc cho các bạn chưa biết về ma, hay đang t́m hiểu về tâm linh học. Tôi sẽ rất hoan nghênh và sẵn ḷng lắng nghe ư kiến từ các bạn để học hỏi thêm về thế giới sau nấm mộ này.
nista
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 446 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:12pm | Đă lưu IP
|
|
|
TẤM MẠNG
Vừa điểm sáu giờ, đang ngon giấc tôi trở ḿnh định ngủ thêm, th́nh ĺnh có chuông reo inh ỏi kèm theo vài tiếng đập cửa nặng nề. Tôi chợt nhớ hôm qua có dặn người lái xe ba bánh đến sớm mang hành lư của tôi xuống tàu đi New York. Lồm cồm ḅ dậy chập choạng ra mở then cửa, gió lạnh buốt ùa vào pḥng, tôi phải dậm chân cho ấm.
Anh xe ba bánh ngả mũ chào tôi, nói mừng rỡ:
- A, nhà ông đây rồi.
- Chào ông bạn.
Tôi đáp lại.
Va ly, rương, cặp của tôi được chuyển vào xe ba bánh. Rửa mặt mũi xong, tôi khoác vội chiếc áo rét lên người rồi cùng anh phu xe đi ra ngoài đường. Gió lạnh buốt, tôi nâng cổ áo lên che mũi để giữ hơi nóng.
Phố xá c̣n vắng tanh và ẩm ướt, đèn đường mờ mờ, lác đác ngoài đầu ngơ một xe đưa sữa, cuối hẻm một chị sen ra đổ rác. H́nh ảnh rất quen thuộc với tôi v́ tôi luôn nay đây mai đó, sự ẩm ướt của đường phố cũng là ẩm ướt của tâm hồn tôi.
C̣i tàu ré lên làm nhức óc, cầu tàu nhộn nhịp xe, hàng quà bánh, tiếng người lào rào. Hành lư đă mang lên xe xong, tôi ngồi hàng ghế sát boong tàu để tiện kiếm xem những ai lần này là người bạn đường của tôi.
Dân đi tàu hau háu nh́n nhau như cú vọ, đầy nghi ngờ v́ người nào cũng sợ mất cắp. Rất khó bắt chuyện và cũng rất khó đổi chỗ. Hết lớp này đến lớp khác, người người lên boong tàu mỗi lúc một thêm chật.
Trầm ngâm về thân thế giang hồ của tôi, không hiểu sao tôi rất ghét ở hoài một chỗ, lúc nào tôi cũng sẵn sàng muốn đi, h́nh như chẳng bao giờ tôi bắt gặp điều mà tôi muốn theo đuổị
Chợt một tiếng gọi thật trong trẻo êm nhẹ:
- Ba!
Là tôi sửng sốt. Tiếng gọi thật rơ ràng ở ngay bên tai tôi, gần lắm, nghe ngọt ngào tràn đầy âm hưởng. Tôi quay ngoắt lại mong thấy người có cái giọng nói kỳ diệu ấy, nhưng chẳng thấy một ai. Bên cạnh tôi là một bà mập, từ lúc lên tàu đến giờ, bà ta ngốn gần hết rổ đậu phộng, dĩ nhiên bà ta không thể có cái giọng êm đẹp như vậy.
C̣n bà ốm o ngồi bên trái tôi, tiếng the thé càng không phải. Vậy ai nói mà tiếng nói ngay bên tai tôi, chẳng lẽ lại là tiếng nói của cô bé má đỏ ửng đang ngồi mơ màng ở gần ca-bin.
Tôi quyết khám phá cho ra. Tôi rời ghế, đứng dậy lững thững đi dọc theo khoảng trống của boong tàu. Qua mặt đám học sinh về nghỉ lễ, tôi bắt gặp một đôi mắt khoằm khoằm của một bà giám học.
Mấy người đàn bà tụm lại góc này, nhóm đàn ông cười sằng sặc góc kia, tuyệt nhiên chẳng thấy dấu vết giai nhân nào đó tiếng êm đềm như suối mát. Nàng ở đâu? Thằng bé bán báo chạy ngang qua mặt tôi rao lanh lảnh:
- Báo mới đây! Báo mới đây!
Tiếp ngay đó giọng nói êm ái kia lại th́ thào bên tai tôi:
- Thưa ông, thưa ông. Ông dẫm lên áo tôi rồi!
Tôi vội chuyển người và lùi lại một bước, th́ ra chân tôi dẫm lên áo nàng lúc nào mà tôi không hay. Má tôi đỏ bừng lên, cúi xuống xin lỗi nhiều lần. Sở dĩ tôi cố cúi thấp xuống là cốt để xem mặt nàng, nhưng không thể nào nh́n thấy, v́ tấm mạng đen từ chiếc mũ xinh xắn phủ xuống quá chùng che phủ hết.
Nàng khẽ gật đầu đáp lễ. Cả hai đang dùng dằng chưa tiện quay đi th́ một ông cụ dáng dấp quư phái đến gần chúng tôi nói:
- Tất cả đă xếp đặt xong đâu đấy rồi. Adela, chúng ta hăy xuống pḥng nghỉ ngơi đi.
Vừa nói ông cụ vừa đưa cánh tay cho nàng vịn, vừa ném sang tôi nét nh́n ḍ xét xem thằng quỷ nào đây. Thế là cả hai bỏ tôi đứng trơ đó. Tàu chuyển động, máy chạy ầm ầm, neo kéo, sắt va chạm vào nhau kêu loảng xoảng. Theo với sóng nhấp nhô, các khuôn mặt hành khách dài ra, vẻ nôn nao khó chịu nên không c̣n vui thích cười đùa như trước.
Giọng nói êm nhẹ như có ma lực quyến rũ khiến tôi khoắc khoải nôn nóng chạy theo h́nh bóng nàng. Tôi sục sạo khắp tàu, cuối cùng tôi thấy cặp ấy đang đứng tṛ chuyện, cả hai t́ tay vào thành tàu bụi sóng bay qua đầu. Tôi chăm chú nh́n họ, nhất là nàng để mong có dịp t́m thấy làn da hồng mịn, hay bàn tay ngà nhưng tôi không tài nào t́m nổi.
Chiếc mạng quái ác kia vẫn che kín khuôn mặt, gió có bay chỉ thoáng thấy cổ nàng trắng xanh, tay nàng đi găng, chân nàng nằm gọn trong đôi giày nhỏ nhắn. Tôi chỉ có thể nh́n dáng nàng uyển chuyển như hơi sương lay động, nhưng lúc nàng đi lại lộ ra vẻ nặng nề của một người yếu chân, tay ôm chặt cánh tay người quư phái vẫn d́u nàng.
Tôi đoán chừng rất có thể người con gái bị hơi thọt chăng. Tôi cho như vậy càng tăng thêm niềm xót xa cho nét kiều diễm của nàng, cũng chẳng sao. Bỗng dưng tôi cảm thấy yêu nàng tha thiết và mong nàng cũng chấp nhận t́nh yêu của tôi. Tuyệt biết bao nếu đôi mắt ngước lên nh́n tôi tin cẩn, tŕu mến, nàng sẽ vịn vào tay tôi, thỏ thẻ nói với tôi bằng một cái giọng êm nhẹ nghe du dương ấy.
Biết đâu hạnh phúc chẳng bất ngờ rơi xuống đầu tôi. Tim óc tôi quay cuồng với những ư nghĩ làm thế nào tôi được ngồi bên nàng qua một bữa ăn điểm tâm, ngẫu nhiên làm thế nào gợi chuyện cho thân mật để nàng tháo tấm mạng che dành cho tôi đặc ân chiêm ngưỡng sắc đẹp cao sang kia.
Tôi cảm thấy bây giờ tôi cuồng nhiệt say mê như một chàng trai mê mệt một giai nhân tuyệt thế mà chàng ta đọc ở trong sách, chàng ta lao vào mọi nỗi gian quyết đoạt cho được t́nh yêu, măi đến khi t́m thấy thiên đàng th́ đă quá muộn.
Chỉ có mộng mới được như vậy, mà bây giờ nó đă biến thành sự thật trước mắt tôi. Với kẻ giang hồ sương gió như tôi hơn bốn mươi tuổi đời, tôi không khi nào bị huyễn hoặc bởi những giấc mộng hăo huyền.
Dày dạn, tôi thường quan niệm cuộc đời này chẳng khác chi một tổ kiến lúc nhúc những con sâu ti tiện bẩn thỉu. Hạnh phúc, mỗi lần ai nhắc tới nó, tôi vẫn cười lên sằng sặc, rồi dùng cái triết lư lịch lăm của tôi để chế giễu.
Vậy mà bây giờ tôi đâm ra yêu đời, tôi không hiểu sự ǵ đă thúc đẩy tôi có thái độ lệch lạc này. Tôi chỉ biết ḷng tôi lâng lâng với thi điệu nhảy múa trong mộng vàng. Mọi vật đều thay đổi màu sắc, mọi người chung quanh mà mấy ngày trước đây tôi coi khinh như cỏ rác th́ nay biến thành những h́nh ảnh đáng yêu. Nàng kiều diễm thần tượng của tôi đă có phép màu nhiệm làm thay đổi hết.
Đinh đoong, đinh đoong. Băng! Băng! Băng! Và một chập c̣i ré lên làm tôi giật ḿnh. Người người nhốn nháo. Tàu đă đến Burlington. Thuyền trưởng ra lệnh sửa soạn bỏ neo và thông báo cho hành khách.
Lẫn vào đám đông, tôi lẻn đến chỗ nàng đứng giả vờ bận bịu thu xếp hành lư, nhưng thật ra tôi chăm chú nghe giọng nói ngọc rơi tuôn ra từ đôi môi mọng đẹp như nụ hồng của nàng.
- Chúng ta xa nhau ở đây.
Nàng nói hơi run vẻ cảm động âm điệu trầm bổng.
- Ba rất ân hận, v́ công việc ba không thể thiếu vắng ở New York đêm nay.
Người quư phái đứng tuổi buồn rầu đáp. Ông cụ hơi bực bội khi nh́n thấy tôi nên vội giục nàng:
- Thôi Adela ơi, xuống mau đi kẻo tàu chạy lại nhỡ.
Hai cha con nàng tay mang tay xách chen chúc theo làn sóng người xuống bến. Nàng đi sát qua mặt tôi, chiếc mạng đụng vào môi tôi làm tôi điếng cả ngườị Qua câu chuyện tôi được biết nàng đến thăm bạn bè ở Burlington, một tỉnh nhỏ ven bờ biển có những ngôi nhà nghỉ mát thơ mộng với mái ngói đỏ chót dưới ánh nắng.
Tôi tặc lưỡi tự nhủ:
- Ḿnh cũng xuống đây luôn, không lẽ ḿnh đă t́m thấy hạnh phúc nơi đây rồi c̣n bỏ đi đâu nữa.
Tôi trông với theo để ngắm chừng nàng khỏi mất hút, tất tưởi vơ hành lư xuống Burlington, không đi New York nữa.
Dẫy xe ba bánh xếp hàng dưới bến, các phu xe đua nhau co kéo du khách. Một anh mời tôi, tôi bằng ḷng ngay. Anh ta xách hành lư của tôi quăng lên xe, ngẫu nhiên cũng chính xe anh này lại chở luôn hành lư của người đàn bà xa lại tôi đem ḷng yêu.
Tàu lại rời bến, nàng đứng vẫy tay từ biệt cha cho đến lúc con tàu mỗi lúc một xa chỉ c̣n là cái chấm nhỏ mà thôi.
Trời nhá nhem tối, rặng cây phi lao ŕ rào với gió. Nhà nàng không cách xa bến tàu bào nhiêu, quặt vào một ngơ hẹp tối và khuất trông hoang vắng. Nhưng căn nhà th́ lại rất xinh xắn, nàng bảo anh phu xe bỏ hành lư xuống trước cổng nhà. Không bỏ lỡ cơ hội, tôi cũng cho người phu xe địa chỉ khách sạn cho anh mang hành lư của tôi tới đó trước.
Giờ đây chỉ c̣n tôi và nàng và thôi. Tôi bạo dạn tiến đến gần nàng trống ngực tôi đập mạnh, hơi thở tôi hầu như bị ngắt ra từng khoảng. Nàng vẫn im lặng đứng ở cổng vẻ chờ đợi, những lời tôi bắt chuyện nàng hầu như không nghe. Tôi càng ngạc nhiên v́ trong nhà chẳng thấy có bóng người ngay cả tiếng chó sủa.
Bóng tối chụp đen xuống sương mù làm nhạt hẳn ánh đèn đường. Bỗng nàng tiến sát hẳn đến bên tôi khúc khích cười, từ từ đưa tay lên vén tấm mạng che mặt ra.
Trời ơi! Suốt cuộc đời sương gió của tôi, chưa lần nào tôi bị kinh sợ đến như thế này. Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên mồ hôi trán vă ra.
Th́ ra phía sau tấm mạng kia, là một cái mặt nhăn nheo của một bà già bảy mươi tuổi, kèm với mùi hôi tanh muốn mửa xông thẳng vào mũi tôi. Đó là một khuôn mặt xác chết đă lâu ngày. Tôi quay lưng chạy thục mạng, bên tai c̣n nghe rơ tiếng cười rít lên ma quái với mấy lời:
- Thế mà cũng tự cho ḿnh là giang hồ, bà già bảy mươi lại ngỡ là con gái mười sáu!
Cơn gió lạnh lùa vào xương sống rồi như muốn làm nó cứng lại.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 447 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:13pm | Đă lưu IP
|
|
|
T̀M HIỂU VỀ THẾ GIỚI VÔ H̀NH
Hôm nay tôi xin mời các bạn cùng tôi t́m hiểu về thế giới vô h́nh mà bất cứ thời nào cũng làm cho các nhà khoa học gia phải đau đầu v́ không thể chứng minh được các hiện tượng lạ lùng v́ sao đă xảy ra và sự hiện hữu của ma trên thế gian này.
Vậy th́ ma là ǵ? Ma là một linh hồn của một người đă chết. Khi một người qua đời, linh hồn của họ vẫn c̣n tồn tạị Đôi khi linh hồn có thể ĺa khỏi xác của người sống trước khi người ấy chết. Linh hồn ấy sẽ hiện về gặp người nào gần gũi và thương yêu nhất và gọi tên người ấy. Đó là dấu hiệu báo trước cho người thân rằng người đó sẽ chết. Sau đây là lời kể lại của cô Dorothy Johnson ở Springfield.
- Đôi lúc chồng tôi thấy linh hồn của vài người bạn. Đó là một dấu hiệu chắn chắn rằng sẽ có chuyện ǵ xảy ra cho người đó, hoặc là bệnh hoạn hoặc là chết. Một ngày kia anh ấy đă thấy bóng ma của người bạn thân của ảnh. Ngày hôm sau anh nhận được một mẫu điện tín báo rằng bạn anh đă chết.
Riêng bản thân tôi, tôi chưa hề gặp được linh hồn. Nhưng có một sự việc đă xảy đến với tôi khiến tôi phải nghi ngờ.
Năm 1993 khi tôi c̣n trong quân ngũ (US Army), tôi đang có một cuộc thao diễn quân trường ngoài băi tập. Tiếng người chỉ huy từ trên gác đài cao vọng xuống qua loa phóng thanh cho lệnh bắn. Tôi kề má áp sát vào báng súng trung liên, nheo mắt, chuẩn bị kéo cơ bẩm để bắn vào mục tiêu đă định.
Bỗng dưng tôi cảm thấy trong người khó chịu vô tả. Tôi bồn chồn không yên. Cái bụng tôi cồn cào, cấu xé như người bị bỏ đói lâu ngày và quên luôn việc kéo c̣ súng. Quái lạ, tôi thầm nghĩ, không lẽ ḿnh đói bụng thật? Liếc nh́n qua cổ cánh tay trái, nơi có cái đồng hồ Thụy Sĩ được chế theo kiểu nhà binh mà tôi mới mua trong chợ PX không lâu, đồng hồ chỉ mới mười giờ rưỡi sáng.
Tôi đă vào ăn sáng ở Cafeteria cách đó không lâu, vậy th́ cớ sao. Tôi không giải thích được cái cảm giác bồn chồn không yên vào lúc ấy. Khi tiếng người chỉ huy lập lại lệnh bắn lần thứ hai, tôi lật đật bắn loạn xà ngầu vào chiếc xe jeep cũ cách xa tôi khoảng chừng một trăm năm mươi yards dùng làm mục tiêu.
Nhả hết băng đạn, tôi buông súng, ngả người ra sau foxhole (lỗ tṛn đào dưới đất như cái giếng cạn để một người đứng ở dưới kê súng lên mặt đất để bắn) mà mồ hôi chảy ṛng ṛng.
Xong buổi tập, tôi trở về lại barrack (trại lính) để tắm rửa, ăn trưa, và chuẩn bị cho buổi học về chemical warfare (chiến tranh hóa học) vào buổi chiều. Trời mùa hạ ở Missouri thật khắc nghiệt. Tôi đă từng chứng kiến nhiều bạn đồng ngũ đă ngất xỉu trong lúc hành quân v́ quá nóng và cơ thể thiếu nước do đổ quá nhiều mồ hôi.
Lúc đó tôi nghĩ trời đă trưa lắm rồi. T́nh cờ tôi đưa tay lên xem giờ. Lạ thật, cái đồng hồ mới tinh vẫn cứ chỉ mười giờ rưỡi sáng! Tôi nghĩ chắc nó hết "pin" nên tháo ra quăng vào xó tủ rồi đi ăn trưa. Buổi chiều về, tôi vô t́nh cầm lên cái đồng hồ với ư định đi thay battery mới v́ chợ PX và barrack của tôi chỉ cách nhau khoảng mười phút đi bô..
Cái đồng hồ chỉ 6 giờ 15 phút chiều! Nh́n lên chiếc đồng hồ lớn treo trên vách, 6 giờ 15 không sai một phút! Tôi nghĩ chắc trời nắng làm ḿnh hoa mắt nên nh́n lầm sáng nay.
Năm 1994 tôi có dịp trở về thăm gia đ́nh bên Việt Nam. Tôi ra thăm ba tôi tại nghĩa trang Đồng Ḅ cách thành phố Nha Trang vài mươi cây số, nơi an nghĩ của người. Nh́n lên tấm bia có h́nh Ba tôi đang nh́n tôi cười như muốn nói rằng Ba đă măn nguyện v́ cuối cùng đă gặp được đứa con xa xứ.
Tôi cảm thấy ḿnh là đứa con thật bất hiếu v́ lúc người lâm chung, tôi đă không có mặt bên giường của người. Tôi muốn khóc, nhưng không tài nào khóc được. Nh́n xuống những ḍng chữ khắc bên dưới h́nh ba tôi, tôi bỗng giật nẩy ḿnh.
Trời! Ngày 1 tháng 6 năm 1993 lúc mười giờ rưỡi sáng là ngày ba tôi trút hơi thở cuối cùng, vào đúng thời điểm mà cái đồng hồ của tôi chết đứng! Vậy là linh hồn của Ba tôi đă vượt đại dương để báo cho tôi biết người đă ra đi.
Trở về với đề tài ma, tôi xin chia ma ra thành ba loạị Loại thứ nhất là ma ám ảnh. Ma ám ảnh thường được thấy vào nhiều lúc khác nhau và do nhiều người khác nhau nh́n thấy. Nhưng lạ là họ cùng miêu tả một con ma giống nhau và xuất hiện cùng một nơi.
Những con ma này dường như không hề để ư ǵ đến người sống. Chúng chỉ thích quanh quẩn ở nơi mà khi sống họ đă ở. Ma không chỉ có ma người mà c̣n có ma súc vật hay đồ vật. Các bạn chắc đă nghe về ma chó, mèo hay những con tàu ma trôi vật vờ trên biển không người lái.
Loại thứ hai là loại ma của người sống, như trường hợp chồng của cô Dorothy Johnson đă gặp ở trên. Các nhân chứng sẽ đột nhiên nh́n thấy bóng ma của một người bạn hay người thân trong gia đ́nh, người mà đang hấp hối sắp chết hay đang bị bệnh rất nặng.
Các người sống không may này đôi khi ở rất xa thật nhiều dặm nơi bóng ma của họ được thấy, tương tự như trường hợp của ba tôi. Những con ma này chỉ thường xuất hiện một lần mà thôi.
Loại thứ ba là loại ma có chủ đích. Các con ma này thường xuất hiện với một lư do đặc biệt. Những con ma này là những linh hồn của các người đă chết và là những con ma "tốt" nhưng thường thường bị người sống hiểu lầm nhiều nhất.
Chúng xuất hiện để báo hiệu một điều ǵ sắp xảy ra hay truyền đạt một chuyện ǵ cho người trong gia đ́nh hay bạn bè thân thuộc. Loại ma "thân thiện" này rất hiếm khi nói, mà chỉ chỉ trỏ hay ra dấu để truyền đạt điều nó muốn nói.
Chẳng hạn như câu chuyện thật sau. Đây là một trong những câu chuyện được ghi nhận là xa xưa nhất trong lịch sử xảy ra tại thành phố Athens, Hy Lạp cách đây đă hai ngàn năm.
Hồi ấy ở Hy Lạp có một căn nhà bị người ta cho rằng là có ma ám. Những người ở đêm lại đấy đều nghe những tiếng rên rĩ và tiếng va chạm lỉnh kỉnh của dây xích gây ra. Và một bóng ma khủng khiếp hiện ra sau đó. Đó là một ông già tóc tai, râu ria dài thượt trông rất kinh sợ..
Áo quần ông ta rách tả tơi c̣n hơn giẻ rách. Các cánh tay ốm o khẳng khiu và hai chân đeo nhiều sợi dây xích sắt rất nặng nề. Cái bóng rên rỉ, la hét, và lắc lắc những sợi dây xích. Cảnh tượng ấy thật khủng khiếp đối với bất kỳ ai. Tệ hơn, những người đă thấy được cái bóng ma ấy c̣n kể rằng họ c̣n bị gặp nhiều điều xui xẻo sau đó.
Như bạn có thể tưởng tượng không ai dám ở lại trong căn nhà đó rồi. Chỉ cần nh́n thấy cái bóng ma ấy là họ đă chạy bán sống bán chết ra đường. Nếu có ai biết được câu chuyện ấy, họ sẽ không dám mướn căn nhà. V́ vậy nên hầu như lúc nào căn nhà cũng bị bỏ hoang.
Một ngày nọ một nhà học giả nổi tiếng nhưng nghèo, đến thành phố ấy để học. Ông ta đang kiếm một nơi yên tịnh để ở. Nhưng ông lại không có nhiều tiền. Ông thấy một căn nhà trống, và hỏi giá cả để mướn căn nhà. Giá mướn thật quá rẻ. Đúng là một nơi lư tưởng mà ông muốn t́m.
Nhà học giả biết phải có một lư do ǵ đó khiến cho giá mướn nhà rẻ như vậy. Ông bèn hỏi về điều ông thắc mắc. Ban đầu, những người đă từng mướn căn nhà ấy trước kia đều né tránh câu hỏi của ông. Nhưng cuối cùng th́ người học giả cũng được nghe kể về câu chuyện của con ma nọ. Câu chuyện không hề làm cho người học giả phải bận tâm. Ông không phải là một người dễ bị run sợ.. V́ thế ông quyết định ở lại căn nhà.
Đêm đầu tiên trong căn nhà, vị học giả ngồi đọc sách khuya như thường lệ. Lúc đó ông bắt đầu nghe tiếng leng keng của những sợi dây xích va chạm nhau và những tiếng rên rỉ. Ban đầu c̣n nho nhỏ sau các tiếng động lớn dần và lớn dần. Người học giả vẫn tiếp tục đọc. Ông cũng chẳng để ư ǵ đến các tiếng động kia. Ông không muốn ai quấy rầy trong lúc ông đang làm việc.
Cuối cùng cái h́nh thù kinh khủng kia tự xuất hiện trước mặt ông. Lúc này th́ người học giả không thể làm ngơ được nữa. Nhưng ông không hề sợ sệt chút nào. Cái bóng rên rỉ và la hét. Các sợi dây xích từ những cánh tay trơ xương kêu lên leng keng, linh kinh nghe rợn da gà trong đêm vắng. B́nh tĩnh, người học giả chỉ nh́n cái bóng ma trong yên lặng.
Sau vài giây, vị học giả nhận ra rằng cái bóng ma không có ư doạ nạt hay làm ông sợ sệt. Nó muốn gây sự chú ư của ông và muốn ông làm một điều ǵ đó. Các cánh tay xương xẩu vẫy vẫy ông thật cuồng loạn. Bóng ma đang ra dấu cho người học giả. Ông đứng lên khỏi ghế và đi theo cái bóng.
Bóng ma dẫn ông đến một nơi ngoài căn nhà, rồi chỉ xuống đất, lắc lắc các sợi xích thêm lần nữa, đoạn biến mất. Người học giả làm dấu nơi đó rồi về ngủ.
Sáng hôm sau ông đến gặp nhà chức trách và kể cho họ nghe về những điều ông thấy. Ông bảo họ nên đến đào nơi mà cái bóng đă chỉ. Họ làm theo lời ông và t́m thấy một bộ xương người chỉ cách mặt đất khoảng vài tấc. Có nhiều sợi dây xích đă cũ kỹ và hoen rỉ dính vào bộ xương. Họ góp nhặt các thứ lại và đem chôn cất đàng hoàng. Từ đó bóng ma không bao giờ hiện về trong căn nhà ấy nữa.
Qua câu chuyện trên và nhiều câu chuyện huyền thoại khác về ma th́ ma thường xuất hiện để làm một nhiệm vụ nào đó cần làm, dược tóm lược như sau:
Bóng ma trở lại để trả thù v́ bị ám hại và để đưa kẻ có tội ra ánh sáng. Ma muốn làm rơ sự việc trắng đen và người vô tội đang bị hàm oan. Hay ma muốn gia tài, tiền bạc trở về đúng với chủ nhân của nó.
Ma hiện về để làm sáng tỏ một điều ǵ mà khi sống họ đă làm sai. Thỉnh thoảng ma xuất hiện để chỉ ra nơi dấu tiền bạc hay tài sản mà khi sống họ đă dấu hay chôn cất.
nista
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 448 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:15pm | Đă lưu IP
|
|
|
ÂM NHẠC KỲ QUÁI CỦA NGƯỜI AZTEC
Người Aztec yêu thích những âm thanh ghê hồn. Họ thổi ống tiêu bằng đầu lâu và gơ bằng xương người. Một nhà khảo cổ học âm nhạc đă tái tạo lại các nhạc cụ được cho là có khả năng gọi gió từ thế giới bên kia.
Gió bắc thường hú trên cao nguyên của Mexico vào ban đêm trong tháng mười hai. Người Aztec gọi nó là Mictlampa Ehecatl, gió từ vùng đất của người chết. Theo huyền thoại, ngọn gió thổi từ đó xuất phát từ tầng thứ năm của địa ngục.
Nó mang đầy những lưỡi dao sắc nhọn bằng đá, cắt da thịt của người chết. V́ thế mà thân quyến phải đốt quần áo, để người chết có thể mang chúng theo cùng xuống địa ngục, bảo vệ họ chống lại gió này.
"Ngọn gió bắc này lạnh cắt da thịt", ông Arnd Adje Both, nhà khảo cổ học âm nhạc tại Viện bảo tàng Reiss-Engelhorn trong thành phố Mannheim (Đức), nói. Và âm thanh của cái ống nhỏ bằng đất sét với khuôn mặt của người chết mà ông đang cầm trên tay cũng thế.
Người Aztec tin rằng họ có thể nhờ vào nhạc cụ này mà tṛ chuyện với tiếng nói của ngọn gió của người chết. Ông thổi vào chiếc ống tiêu, và vang lên khắp căn pḥng là một âm thanh lạnh đông cứng cả tâm hồn. Nó gợi nhớ đến một cơn băo đang gào rít qua những ghềnh đá nhọn.
Chiếc ống tiêu đầu lâu của ông Both chỉ là một bản sao. Các nhà khảo cổ học phát hiện ra nguyên bản vào cuối những năm 1980 trong kim tự tháp của Ehecatl-Quetzalcoatl, trong bàn tay của một người chết.
Người đàn ông khoảng hai mươi tuổi này được chôn cất trong tư thế nằm co ro, hai bàn tay xương xẩu nắm chặt lấy hai chiếc ống tiêu. Anh ta có thổi chúng trong những khoảnh khắc cuối cùng của ḿnh hay không? Hay là người ta đă ấn chúng vào tay sau khi anh đă chết và bẻ cong những ngón tay lạnh giá lại quanh chúng?
- Chúng tôi chỉ biết rằng các ống tiêu đầu lâu có mối liên quan rơ rệt đến âm phủ.
Ông Both nói.
Nói cho đúng ra đó không phải là sọ người chết trên ống tiêu. "Đó là một sinh vật pha trộn từ Mictlantecuhtli, người cai trị âm phủ, và thần gió Ehecatl", các nhà truyền đạo vào đầu thời thuộc địa đă tường thuật về những nhạc cụ kỳ dị này.
Họ viết là người Aztec tin rằng hơi thở của họ là một dạng của gió. Khi họ thổi vào ống tiêu, chính thần Ehecatl sẽ lên tiếng nói.
Âm thanh không để lại dấu vết trong đất.
Khó khăn chung của khảo cổ học khi nghiên cứu về âm nhạc đă câm lặng từ lâu là âm thanh không để lại dấu vết trong ḷng đất. Và các tường thuật bóng bẩy của các nhà truyền đạo thường không phải là nguồn đáng tin cậy.
V́ thế mà Both cố gắng nghiên cứu về phương cách hoạt động của chiếc ống tiêu Ehecatl dựa trên lư trí càng nhiều càng tốt.
- Nh́n về mặt kỹ thuật, thật ra chúng phải được gọi là ống tiêu xoáy không khí.
Ông giải thích.
- Âm thanh phát sinh v́ hai ḍng khí gặp nhau xuyên tâm trong một gian trống. Điều này làm cho các chiếc ống tiêu đầu lâu trở thành vật hiếm trong số các nhạc cụ.
Nhưng cho đến nay những bí mật cuối cùng của phương cách hoạt động vẫn chưa được hé lộ.
Âm nhạc mang tính hủy diệt
Trong văn hóa Phương Tây, âm nhạc gần như lúc nào cũng gắn liền với tính dễ chịu. Người Aztec nh́n điều này khác đi:
- Âm nhạc cũng có thể mang tính hủy diệt. Họ đă lợi dụng điều này.
Both nói.
- Thí dụ như thế này.
Ông với cầm lấy một chiếc ống tiêu đôi với hai bầu cộng hưởng tṛn và nhỏ. Một âm cao thét lên rồi thêm vào đó là một tiếng trầm vù vù. Tiếng động rất khó chịu này dường như lúc nào cũng nằm vừa đúng bên ngoài ngưỡng mà trí óc có thể thu nhận được.
- Cả hai âm này không đồng âm, chúng chỉ nằm kế cạnh nhau thôi.
Ông Both nói.
- Bộ năo của chúng ta không thể xử lư chúng về mặt âm thanh-tâm lư được nữa.
Tức là năo sẽ tưởng tượng ra thêm âm riêng biệt của nó. Âm trầm kêu vù vù là cái được gọi là âm phối hợp.
- Đến lúc nào đó người ta có cảm giác như là các âm kêu vù vù này đang bao quanh ḿnh.
Nếu nghe âm điệu của chiếc tiêu đôi lâu hơn, người ta cho rằng bộ năo sẽ phản ứng bằng cách rút lui về một trạng thái giống như xuất thần. Các nhà truyền đạo đầu tiên ở Mỹ đă tường thuật về những cảnh như vậy.
Fray Bernardino de Sahagun, tu sĩ ḍng Franciscan và cũng là nhà nhân chủng học, tường thuật trong tác phẩm "Historia general da las cosas de Nueva España" rằng tầng lớp chiến binh ưu tú của người Aztec đă tụ tập trong vùng đền thờ để cùng tiến hành nghi lễ.
Theo đó, có đến 400 chiến binh nhảy múa theo ṿng tṛn và thổi vào ống tiêu của họ. 400 tiếng thét không ḥa âm chói tai vang khắp cả nơi nhảy múa. Sau một lúc bắt đầu có những người mất kiểm soát. Bị kích thích bởi âm thanh kỳ dị họ bắt đầu tấn công lẫn nhau. Không hiếm lần nghi lễ kết thúc với người chết.
- Những âm thanh này thật sự là làm cho người ta trở nên hung hăn.
Ông Both giải thích.
- Chúng rất thích hợp để đưa các chiến binh vào trong một trạng thái căng thẳng cực độ trước khi ra trận.
So sánh với các nền văn hóa ngày nay
Thế nhưng người Aztec có thể cũng dùng âm nhạc để chữa bệnh. Tuy các nhà truyền đạo rất ít khi kể về việc này và h́nh ảnh mô tả nghi lễ chữa bệnh cũng hiếm có.
- Nhưng người ta có thể so sánh với các nền văn hóa ngày nay.
Ông Both phỏng đoán.
Người Aztec cũng biết đến các nhạc cụ chà xát.
- Cái được gọi là cái chà xương được làm từ xương đùi của người.
Ông Both nói.
Các nhà truyền đạo ngày xưa tường thuật rằng vật chà xát này được gọi là "nhạc cụ làm mạnh xương" và được sử dụng trong tang lễ. Âm thanh kỳ quái được cho là sẽ tăng cường sức lực cho hài cốt của người chết. "Trong suy nghĩ của người Aztec, người chết thật ra là không chết mà ngược lại c̣n rất cần đến sự giúp đỡ và tăng lực cho chuyến đi về âm phủ."
Thế giới của người Aztec dường như đầy ắp âm nhạc. Họ gợi ra âm thanh từ tất cả: gỗ, đá, đất sét, xương, da thú và ngay cả vỏ ốc nữa. Nhưng họ không biết đến một từ riêng biệt cho âm nhạc từ nhạc khí. "Chơi một nhạc cụ" ở họ là "hát qua một nhạc cụ".
Nghiên cứu thế giới âm thanh của người Aztec c̣n là một ngành c̣n trẻ. Được ghi vào sổ sách là món đồ chơi, nhiều ống sáo và tiêu biến mất vào trong nhà kho của các viện bảo tàng.
Không một ai biết phải làm ǵ với những mẩu vật thường bị đập vỡ trong nghi lễ. Mặc dù cho đến nay ông Both vẫn gọi ra được một âm thanh từ mỗi một nhạc cụ mà ông cầm trên tay.
- Chỉ đôi lúc tôi cũng không biết là âm thanh như thế có đúng hay không nữa.
Spiegel
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 449 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:17pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ MẬT CỦA NHỮNG TR̉ ẢO THUẬT
Trên sân khấu, nhà ảo thuật tuyên bố sẽ biến chiếc váy trắng của nữ phụ tá đang mặc thành váy đỏ. Đầu tiên, ông chiếu đèn pha màu đỏ vào cô gái. Rồi điều kỳ diệu xảy ra: khi đèn đỏ tắt đi, cô thật sự đứng trong chiếc váy đỏ. Điều ǵ đă xảy ra?
Qua nhiều thế kỷ, các nhà ảo thuật đă phát triển nhiều phương cách để đánh lừa trí óc con người. Giờ đây các nhà khoa học thần kinh bắt đầu quan tâm đến họ: Xảo thuật của họ giúp giải thích việc nhận thức trong năo hoạt động ra sao.
Apollo Robbins, một kẻ móc túi cũng là một nhà nghệ thuật. Ông đă theo đuổi cách dàn dựng được phát triển cao độ để móc ví tiền của nạn nhân trong túi áo hay tháo trộm đồng hồ đeo tay.
Giá trị tiêu khiển cao của nghề nghiệp đă tạo cơ hội cho ông công khai hóa nghề của ḿnh: Trong cuộc sống thứ hai như là nhà ảo thuật, Robbins xuất hiện sáng ngời trước nhiều khán giả có địa vị cao.
Thí dụ như khi ông đánh lừa nhân viên an ninh bí mật của Jimmy Carter ngay trước mắt vị cựu tổng thống, giống như lừa những cụ già đă về hưu. Và bây giờ kẻ cắp lang thang này c̣n đến với khoa học nữa, v́ khả năng ảo thuật như Robbins làm cho người khác lẫn lộn hay đánh lừa họ hoàn toàn đă làm các nhà khoa học thần kinh chú ư.
Chẳng hạn Robbins có thể đánh lừa cảm nhận của người bị đánh cắp. Tuy không biết ǵ nhiều về kết nối của các dây thần kinh, nhưng rơ ràng ông đă theo trực giác mà làm đúng tất cả.
Trên đường t́m "con mồi", thay v́ ŕnh ṃ cố gắng không gây sự chú ư từ phia sau lưng nạn nhân, ông đổ xô đến người đang trong tầm ngắm. Nạn nhân vẫn c̣n đang không hay biết ǵ bị va chạm, bị sờ mó, bị nh́n trừng trừng hay bị chen lấn, th́ Apollo có thể đă nhẹ nhàng bóp cổ tay của người đang đeo chiếc đồng hồ đắt tiền để rồi ngay sau đó lấy đi vật trang sức xa xỉ không chút nhọc công và không hề bị phát giác.
Ông làm việc đó như thế nào?
Đầu tiên, kẻ cắp táo bạo này lái sự chú ư của nạn nhân sang hướng khác qua va chạm, các nhà thần kinh học Stephen Macknik và Susana Martinez-Conde của Viện thần kinh Barrow trong Phoenix, Arizona (Mỹ) giải thích trong một nghiên cứu vừa được công bố.
Việc bóp vào cổ tay để lại trên da của người bị đánh cắp một dấu ấn cảm ứng vẫn c̣n có tác động vài giây sau đấy. "Điều này tạo nên ảo tưởng là chiếc đồng hồ vẫn c̣n ở đó ngay khi nó đă biến mất từ lâu rồi", các nhà nghiên cứu phân tích xảo thuật.
Macknik và Martinez-Conde nhận ra rằng trong khán giả vẫn c̣n phổ biến sự hiểu lầm là xảo thuật thuyết phục được chủ yếu là dựa vào khéo tay và tŕnh diễn nhanh chóng. Chỉ cần nh́n cho thật chính xác là có thể lật tẩy được các thủ thuật, quan niệm chung là như vậy.
Thế nhưng lần tŕnh diễn thành công của một nhà ảo thuật không chỉ là kết quả của một dây thần kinh thị giác đang bị quá tải. Đúng hơn là có nhiều cơ chế riêng rẽ của sự cảm nhận đă bị các mánh khóe lừa bịp, các nhà nghiên cứu năo tin như vậy. "Nhiều xảo thuật đă diễn ra khi khán giả c̣n nghĩ rằng nó chưa bắt đầu", Macknik và Martinez-Conde tuyên bố.
Các nhà tâm lư học của Đại học Durham (Anh) đă xem xét thí dụ như một tṛ ảo thuật mà trong đó một quả bóng được ném lên biến mất trong lúc c̣n đang bay. Đầu tiên, nhà ảo thuật chỉ liên tục ném quả bóng lên rồi lại bắt lấy nó không thật là lôi cuốn.
Nhưng ngược lại, ở lần cuối cùng nhà ảo thuật chỉ làm ra vẻ ném quả bóng đi, thật ra là ông dấu nó trong tay. Thế nhưng điệu bộ của ông vẫn theo dơi đường bay bằng cách quay đầu đi một cách rơ rệt. V́ thế mà ông làm cho khán giả tin rằng quả bóng đă được ném lên và đă biến mất.
Không chỉ con người bị xảo thuật đánh lừa
Ảo thuật thành công không chỉ ở con người. Mỗi ngày hằng ngàn con chó cũng phải chịu đựng thí nghiệm này và chạy đi t́m cây gậy nhỏ vô h́nh. Ảo giác thành công là do lỗi của những dây thần kinh đă phản ứng tương tự nhau trước những chuyển động thật sự và những điệu bộ chỉ giống như vậy.
Thêm vào đó, tại những lần bị đánh lừa có mục đích này, bộ năo c̣n là nạn nhân của một cơ chế bảo vệ từ sự tiến hóa, như nhà tâm lư học Gustav Kuhn từ Đại học Durham giải thích. Một xung lực thần kinh cần trung b́nh 100 mili giây để thật sự "đến" được nhận thức.
- Bộ năo bù trừ vào khoảng thời gian này bằng cách dự đoán trước diễn tiến của sự kiện.
Kuhn nói.
Chiến lược tính toán trước này có tầm quan trọng sống c̣n trong những t́nh huống cần đến phản ứng nhanh chóng, thí dụ như trong giao thông.
- Nhưng cũng làm cho dự tính sai lầm dễ xảy ra.
Theo ông Kuhn.
Chiếc váy đổi màu
Thêm vào đó, các nhà nghiên cứu năo ngày càng thiên về quan điểm cho rằng sự nhận thức của con người bao gồm một dăy những tấm ảnh chụp trong khoảng khắc được đặt liền nhau, nhiều hơn là người ta phỏng đoán trước nay. Một xảo thuật của ông Great Tomsoni cung cấp bằng chứng rơ rệt cho lư thuyết này.
Bậc thầy ảo thuật mời nữ phụ tá lên sân khấu và tuyên bố ư định biến chiếc váy trắng của cô thành một chiếc váy đỏ. Phép biến đổi thành công nhờ vào một lời nói đùa: Sau khi tắt đèn, ông Tomsoni chiếu một đèn pha màu đỏ vào người phụ nữ đang mặc váy trắng.
Nhưng rồi điều kỳ diệu xảy ra: Khi hệ thống chiếu sáng b́nh thường của sân khấu được bật lên và chiếc đèn pha màu đỏ được tắt đi, người phụ nữ thật sự đứng đấy trong chiếc váy màu đỏ. Điều ǵ đă xảy ra?
Người phụ tá nhanh nhẹn đă lợi dụng khoảnh khắc giữa lúc đèn pha đỏ được tắt đi và ánh sáng chính bật lên để tháo chiếc váy trắng ra, để lộ chiếc váy đỏ mặc bên trong.
Khán giả hoàn toàn không nhận ra khoảnh khắc thay đổi xiêm y này. Vẫn c̣n có tác động vài phần ngắn ngủi của một giây trong bộ năo của người xem là h́nh ảnh của hiệu ứng của ánh sáng đèn pha đỏ trên chiếc váy trắng ảo thuật của khoảng khắc.
Các nhà nghiên cứu tin rằng những xảo thuật đánh lừa tập thể khán giả như thế, sẽ mang lại lợi ích trực tiếp cho họ: Họ muốn dùng những kỹ xảo sân khấu để gây ảnh hưởng có chủ đích, đến sự chú ư và cảm nhận của con người trong pḥng thí nghiệm.
Qua đo đạc ḍng điện trong năo trong lúc thí nghiệm họ hy vọng rằng, cuối cùng sẽ t́m được một cơ sở của thần kinh học, cho sự nhận thức rất khó hiểu của con người.
Spiegel
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 450 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN NHỮNG NGƯỜI VÔ CẢM
Elliot Smith từng là một doanh nhân thành đạt, nhưng cuộc phẫu thuật khối u trán đă biến ông thành người khác. Ông chẳng buồn bước xuống giường nếu không có người giục. Để thu dọn bàn làm việc, ông phải mất hàng giờ nghĩ xem phân loại giấy tờ theo nguyên tắc nào.
Lư trí đă từ lâu được xem là thành tựu cao nhất của con người, ngược lại t́nh cảm lại bị coi rẻ như là ngu ngốc và không tin cậy được. Nhưng mới đây, các nhà nghiên cứu năo nhận ra rằng xúc cảm cũng có trí tuệ riêng của nó và có tầm quan trọng sống c̣n.
Elliot Smith từng là một doanh nhân thành đạt, nhưng một ngày nào đó cuộc sống của ông thay đổi hoàn toàn. Nó bắt đầu với những cơn nhức đầu và khó khăn trong tập trung tư tưởng, ngày càng trầm trọng thêm. Bác sĩ phát hiện trong đầu ông, ngay sau trán, có một khối u ung thư. Các nhà giải phẫu cắt đi khối u cũng như một phần của thùy trán, phần phía trước của vỏ năo.
Ban đầu, lần giải phẫu này dường như đă thành công. Thế nhưng chẳng bao lâu sau đó người ta nhận thấy rằng Smith không c̣n như xưa nữa. Điều đó bắt đầu ngay từ buổi sáng: Ông chẳng buồn bước xuống giường, người ta phải hối thúc ông.
Định thu dọn bàn làm việc, ông có thể trầm tư suy nghĩ hằng giờ rằng nên phân loại giấy tờ theo nguyên tắc nào. Ông bị cho thôi việc. Hôn nhân đổ vỡ. Cuối cùng ông lẫn lộn bất lực trong cuộc sống và phải được anh chị em chăm sóc.
Nhà thần kinh học Antonio R. Damasio biết đến người bệnh vào thời gian đó. Ông Elliot Smith không hề có bất cứ vấn đề nào về trí nhớ, vị bác sĩ khẳng định, và trí thông minh của ông cũng trên mức trung b́nh.
Chỉ sau nhiều lần nói chuyện và khám nghiệm nhà thần kinh học mới biết rằng ông Smith không phải thiếu trí thông minh hay kiến thức mà thiếu một thứ khác, và đó có thể là nguyên nhân cho thái độ cư xử phi lư của ông: Người đàn ông này vô cảm.
Cảm xúc là một dạng "la bàn"
T́nh cảm, trong văn hóa phương Tây, không được đánh giá cao. Từ Platon qua Aristoteles cho đến những người của thời kỳ sau này, lư trí luôn được xem là vượt trội ngược lại, t́nh cảm bị coi rẻ như là sơ đẳng, ngu ngốc, thú vật, không thể tin cậy được và nguy hiểm.
Trong ṿng 20 năm vừa qua, sự đánh giá t́nh cảm này đă trải qua một biến đổi sâu sắc. Các nhà thần kinh học hiện đă kết luận rằng t́nh cảm không phải ngu ngốc và sơ đẳng mà có trí tuệ dưới h́nh thức riêng của nó.
Chúng ta sẽ không hoàn hảo nếu như không có chúng. Hay nói ngắn gọn hơn: Không có cảm xúc th́ con người không phải là con người.
Cảm xúc của chúng ta, như trường hợp của Smith đă chỉ ra, giống như một cái la bàn. Chúng chỉ cho ta phải cư xử theo hướng nào. Chúng cho ta cảm nhận được cái ǵ là tốt và cái ǵ là xấu cho chúng ta, và dẫn chúng ta đi trong cuộc sống.
Cảm xúc tạo khả năng cho chúng ta sống c̣n. V́ nếu khác đi, tổ tiên của chúng ta đă khó có thể sống c̣n được. Đặc biệt là các cảm xúc không dễ chịu như sợ hăi, ghê tởm hay đau đớn.
Sợ hăi làm cho chúng ta cảnh giác với những mối nguy hiểm, ghê tởm nhắc nhở đến vệ sinh và cảnh báo thực phẩm đă thiu thối tức có thể bị ngộ độc; đau đớn làm cho chúng ta phải chăm sóc vết thương hay tránh không bị thương ngay từ đầu.
Thường chúng ta chỉ nhận thức được chức năng bảo vệ, cứu sống của cảm xúc khi chúng bất th́nh ĺnh không tồn tại nữa. Thí dụ như bà Barbara Miller v́ một bệnh di truyền mà không hề biết lo sợ.
Bà lúc nào cũng vui vẻ và sốt sắng, ngay với người hoàn toàn xa lạ và v́ thế thường hay bị lợi dụng. Bà Miller mất tính hoài nghi đức tính giữ cho chúng ta không hoàn toàn tin tưởng vào tất cả mọi người xa lạ.
Cảm xúc đảm nhận một chức năng quan trọng sống c̣n, đă từ lâu người ta không c̣n hoài nghi về điều này nữa nhưng như thế nào th́ vẫn c̣n là câu đố.
Các nhà khoa học chỉ biết rơ là không có một trung tâm nhất định cho cảm xúc, t́nh cảm của chúng ta được tạo nên bởi nhiều mạng lưới tế bào thần kinh phức tạp.
Được khám nghiệm tốt nhất là cảm tính sợ hăi. Nhà nghiên cứu năo người Mỹ Joseph E. LeDoux đă khám phá được hai "con đường sợ hăi" trong đầu. Một đường rất nhanh nhưng không chính xác, chủ yếu thông qua tiềm thức.
Nó làm cho chúng ta giật bắn người và lùi lại khi gặp một vật giống như một con rắn trên đường đi. Thông tin của thị giác được truyền qua vùng năo thalamus về hạch hạnh nhân, nơi tiết hoóc môn gây stress như adrenaline đặt cơ thể vào t́nh trạng báo động.
Đồng thời, vùng thalamus gửi thông tin thị giác qua một đường thứ hai về phần vỏ năo thị giác, nơi phân tích có ư thức h́nh ảnh một cách chính xác hơn nhưng cần thời gian lâu hơn. Nếu như xác định đấy chỉ là một cành cây, vỏ năo sẽ thông báo đến hạch hạnh nhân để chấm dứt báo động.
Thí dụ về con rắn chỉ ra cho chúng ta thấy cảm xúc là ǵ và chúng "hoạt động" như thế nào. Như vậy, không chỉ những ǵ chúng ta suy nghĩ, mà cảm xúc cũng đóng vai tṛ quyết định với sự sống c̣n.
Hội chứng bí ẩn mang tên Cotard
Những người mắc phải hội chứng này tin rằng ḿnh đă chết. Thỉnh thoảng họ lại lấy làm ngạc nhiên rằng tại sao ḿnh chưa được chôn cất. Nguyên nhân gây ra hội chứng vẫn c̣n chưa rơ nhưng người ta phỏng đoán rằng ở các bệnh nhân này sự cảm nhận qua giác quan đă bị cắt ĺa khỏi sự đánh giá cảm xúc trong năo.
Hậu quả: Không có ǵ trên thế giới này, không một sự kiện, không một va chạm tiếp xúc, không một loại âm nhạc nào c̣n có bất kỳ một ư nghĩa về cảm xúc cho họ nữa. Họ không c̣n sống trải nghiệm nữa mà chỉ ghi nhận.
Các nhà tâm lư học cho rằng đó chỉ là một sự tưởng tượng điên rồ, thế nhưng đối với những người mắc phải bệnh này th́ sự điên rồ đó là sự thật cay đắng: Ai bị cắt đứt ra khỏi thế giới t́nh cảm, người đó bị cắt đứt ra khỏi cuộc sống.
Suy ngược lại th́ điều đó có nghĩa là: Tôi cảm xúc, tức là tôi tồn tại.
Geo Kompakt
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 451 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
ÔNG SƯ VÀ SẤM GIẢNG VỀ MẠT KIẾP
Trong số các nguồn tư liệu tôn giáo và tâm linh nói về giai đoạn mạt kiếp cuối thời Hạ Nguyên, có chuyện "Ông Sư Bán Khoai", xuất hiện ở tỉnh Châu Đốc trong hai năm 1901-1902, một ông sư vừa đi bán khoai vừa rao giảng những câu Sấm răn dạy mọi người tu tâm tích đức để vào Hội Long Hoa...
ÔNG SƯ BÁN KHOAI (1901-1902)
Sau khi Đức Bổn Sư viên tịch, thực dân Pháp vẫn thẳng tay khủng bố, đàn áp tín đồ của tông phái “Bửu Sơn Kỳ Hương” cũng như “Tứ Ân Hiếu Nghĩa”, khiến cho các môn đồ phải hết sức né tránh và dè dặt mọi mặt. V́ vậy, việc truyền giáo gần như bị thu hẹp và nghi thức hành đạo cũng phải thay đổi tùy theo t́nh h́nh lúc bấy giờ.
Vào khoảng năm Tân Sửu (1901) và Nhâm Dần (1902), tại một số tỉnh thuộc xứ Cao Miên giáp giới Việt Nam và vùng kinh Vĩnh Tế (Châu Đốc), người ta thấy xuất hiện một nhà sư có h́nh dáng nhỏ nhắn như đàn bà, trước ngực thường mang một cái yếm, xa trông như một cô Văi vừa chèo ghe bán khoai vừa rao giảng khắp nơi, nên được dân gọi là “Ông Sư Bán Khoai”.
Theo một số tài liệu, ông tên là Mỹ nhưng không rơ sinh quán và gia cảnh thế nào, nhưng ai cũng tin chắc ông là người kế thừa tông phái “Bửu Sơn Kỳ Hương” v́ trong những lần tiếp xúc với dân làng, ông luôn luôn tôn vinh Đức Phật Thầy, Đức Phật Trùm và Đức Bổn Sư. (Hai tiếng “Sư Văi” có lẽ cũng đủ để ám chỉ Đức Bổn Sư v́ chỉ có Đức Bổn Sư mới xưng là Sư và Ngài lại thường giả làm Văi, nên môn đồ hay gọi là chị Năm Thiếp.)
Trong lúc hóa hiện làm người đi bán khoai, ông thường kêu gọi người đời nên bền tâm tu niệm v́ đời Hạ Nguyên sắp chấm dứt và chỉ có con đường tu niệm, làm lành lánh dữ mới có thể cứu con người thoát khỏi những tai họa thảm khốc.
Ngoài ra, trong thời gian nầy ông c̣n truyền bá một quyển “Sấm Giảng Người Đời” gồm 11 thiên (người dân gọi là Giảng mười một hồi), có nội dung đề cao pháp môn Học Phật Tu Nhân, nhắc nhở bổn phận làm người, gợi lên tấm ḷng trung quân ái quốc và tiết lộ những biến thiên của Tạo Hóa.
Đặc biệt, trong quyển Sấm Giảng nầy, ông c̣n nói rất nhiều về “Thuyết Tam Nguyên” là một lập thuyết về Vũ trụ quan và Nhân sinh quan của “Bửu Sơn Kỳ Hương”. Theo thuyết nầy th́ hiện nay nhân loại đang sống thời kỳ cuối cùng của Hạ Nguyên mạt pháp và sẽ có Hội Long Hoa để chọn người sống đời Thượng Nguyên Thánh Đức. Đồng quan điểm với chủ thuyết nầy, trên một Website của Cao Đài Giáo có bài phân tích về quyển Sấm Giảng nầy như sau:
“Đời Hạ Nguyên sắp măn và thời gian rất gần sẽ khai diễn Đại Hội Long Hoa. Từ đầu đến cuối quyển “Sấm Giảng Người Đời” c̣n nhắc đi nhắc lại nhiều lần danh từ Hạ Nguyên:
“Hạ Nguyên Giáp Tư bằng nay,
Cơ Trời đă khiến lập đời Thượng Lai
... Hạ Nguyên nay đă hết rồi,
Minh Hoàng cầu Phật lập đời Thượng Nguyên”.
Hoặc mấy câu khác:
”Hạ Nguyên Tuất, Hợi đổi đời,
Ngọc Hoàng hội nghị lập đời Thượng Nguyên”.
Ông Sư Bán Khoai cho biết Đại Hội Long Hoa sẽ được mở ra để chọn người hiền đức và lập đời Thượng Nguyên vô cùng tốt đẹp, một xă hội của người hiền, không c̣n kẻ ác, v́ ở cuối đời Hạ Nguyên đa số người tội lỗi quá nhiều:
“Bởi Trần lỗi quá muôn phần,
Cho nên lập Hội Long Hoa chọn người.
Hiền từ th́ đặng thảnh thơi,
Nghênh ngang khó trốn lưới Trời, bớ dân!
Lưới hồng bủa khắp cơi Trần,
Chuyển luân Bát Quái c̣n trông nỗi ǵ?
Hạ Nguyên sau chót xét suy,
Sự vong nào có khác chi sự tồn”.
Hội Long Hoa là một trường thi để chọn người hiền, v́ trước khi đi đến Long Hoa Đại Hội thế giới phải trải qua nhiều giai đoạn ghê gớm để báo hiệu thời Hạ Nguyên sắp chấm dứt:
“Hạ Nguyên nầy thể như bèo,
Nay c̣n, mai mất hiểm nghèo thon von.
Lớp th́ bệnh tật gầy ṃn,
Lớp th́ băo lụt, nhân dân khốn nàn.
Lớp thời sưu thuế đa đoan,
Lớp kia lớp nọ khổ nàn biết bao!
Lớp th́ tà, quỉ lao xao,
Xui mưu làm loạn hại dân muôn ngàn”.
Trong quyển Sấm Giảng viết bằng thơ lục bát, Sư Văi Bán Khoai tiết lộ những hiện tượng xảy ra cho thế gian vào thời Hạ Nguyên như chiến tranh nổi lên khắp nơi gây cảnh con lạc cha, vợ lạc chồng, nhà cửa tan nát, thây người chết như bèo trôi sông.
Đa số là những người hung ác, không biết thức tỉnh lo tu tâm dưỡng tinh trong giai đoạn chuẩn bị dự Hội Long Hoa, nên bây giờ dù ăn năn cũng không c̣n kịp nữa.
Ngoài cuộc tàn sát bởi việc gây ra chiến tranh, c̣n nhiều tai Trời, ách Đất như lũ lụt, băo giông, lửa cháy khắp nơi, ác thú xông ra ăn thịt người, lại c̣n có âm binh (hồn của những người chết) kéo thành đạo binh và đám Bàng Môn Tà đạo có bùa phép để sai khiến âm binh phá hại muôn dân, quấy nhiễu, gây ra nhiều chứng bệnh làm tan xương nát thịt biết bao con người xấu số.
Ông Sư Bán Khoai c̣n cho biết rằng, trong lúc chiến tranh hỗn loạn giữa loài người th́ điềm Trời xuất hiện: trên Trời có sấm nổ, làm kinh thiên động địa, nhiều ḥn núi bị phá vỡ, nhiều cù lao, đất liền bị sụp, Trái Đất thay h́nh đổi dạng, chôn vùi cả lục địa và nổi lên lục địa mới (giống như Đại Hồng Thủy chôn vùi châu Atlantid dưới Đại Tây Dương).
Lúc bấy giờ loài người sẽ kinh động tột độ và không c̣n bắn giết nhau nữa. Và lúc nầy là lúc Tiên, Phật lập Hội Long Hoa để chọn người hiền đức. Nhân loại c̣n lại không bao nhiêu: mười người chỉ c̣n 1-2 người hiền đức sống sót mà thôi.
Một viên tướng của Mussolini từ Ư sang Nhật Bản nghiên cứu để biết tại sao các bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong một bệnh viện gần trái bom nguyên tử nổ lại không hề hấn ǵ, không bị bệnh do phóng xạ phát ra, trong khi chung quanh gần hay xa hơn đều bị tác động.
Điều tra lại th́ mới biết rằng, trong bệnh viện người ta ăn toàn rau cải, không ăn thịt. Lư do huyền bí nầy được các thiền sư giải thích là cơ thể khi đă khử trược lưu thanh bằng cách ăn chay, th́ tần số của “Tiểu Thiên Địa“, tức cái thân thể có tần số cao như làn sóng của phóng xạ. Các khoa học gia không tin, nhưng đó là sự thật.
Điều mà Ông Sư Bán Khoai vui mừng là khi thời Thượng Nguyên lập ra, nước Việt Nam sẽ là nước được diễm phúc nhất trên Trái Đất nầy. Sở dĩ nước Việt Nam được diễm phúc là v́ Cơ Trời cho nước Nam ta là cơi Trung Ương, là Trung Tâm của Nền Văn Minh thời Thượng Nguyên sau nầy.
Chính v́ vậy mà Tiên, Phật giáng Trần ở nước Việt Nam và ông Sư Bán Khoai vâng lệnh Phật đi phổ hóa khắp nơi. Ông rất đau buồn v́ thấy người đời không chịu nghe, không chịu tu, nên ông căn dặn: Nếu không tin, sau nầy mang hoạ th́ đừng trách ông sao không có dạy trước:
“Mấy lời khuyên khắp Đông Tây,
Nói cho nam, nữ đặng hay giữ ḿnh.
Nếu ai mà chẳng có tin,
Rồi sau mang họa chớ t́nh trách than!”.
Ngoài quyển Sấm Giảng của Ông Sư Bán Khoai, Giáo phái Phật Thầy Tây An c̣n lưu truyền bộ Tứ Thánh, tác giả là các Đấng Thiêng Liêng mượn xác Cậu bé chín tuổi để nói ra lời thơ, ư Đạo để khuyên người đời nên hồi tâm hướng thiện v́ đời Hạ Nguyên đă gần kề.
Theo lời truyền tụng, th́ ông Sư Bán Khoai c̣n có nhiều pháp thuật và vơ nghệ. Ông dùng đầu ngón tay cái như cái mơ nên mỗi khi cần niệm kinh hay đọc chú, ông dùng cây gơ vào th́ phát ra tiếng “lốc cốc” y như tiếng mơ của các sư săi trong chùa.
Lúc ở Vĩnh Thông, ông thường đi nhổ bàng để dệt đệm. Một hôm, ông đang cầm mác đi chặt bàng th́ bỗng nghe tiếng cọp gầm và tiếng người la cầu cứu gần đó. Ông cầm mác chạy tới, thấy người cùng xóm tên Mạnh đang dùng hai tay nắm chặt bốn chân con cọp và đội thẳng bụng cọp trên đầu, nhưng v́ cọp mạnh và nặng quá nên ông Mạnh không thể quật nó xuống được, cứ giằng co trong cái thế nguy hiểm đó.
Ông Sư liền cầm mác vươn ḿnh nhảy tới, hét lớn lên rồi chém một nhát thật mạnh, con cọp bị đứt ra làm hai đoạn, chết liền tại chỗ nhưng ông Mạnh th́ không hề hấn ǵ.
Về cách thức truyền bá quyển Sấm Giảng của Ông Sư Bán Khoai, Đức Huỳnh Giáo Chủ khi c̣n ở Tổ Đ́nh có kể lại câu chuyện như sau: “Một hôm, Ngài bán khoai ở miệt Cao Miên, khi bưng khoai vào nhà một người mà Ngài nhận là có tâm đạo, thừa lúc người nầy đi vào buồng th́ Ngài đút quyển Sấm Giảng dưới khay trầu.
Khi Ngài đi rồi, người ấy thấy một cuộn giấy để dưới khay trầu mới lấy ra xem, mới biết đó là quyển Sấm Giảng. Hỏi lại người trong nhà th́ không ai biết người nào đem đến, sau nhớ lại thấy người bán khoai đi tới khay trầu, vả lại trong Sấm giảng có xưng danh là Sư Văi Bán Khoai, nên cả nhà mới chưng hửng, cho người chạy kiếm khắp nơi nhưng không ai thấy được tung tích của Ngài”.
Ngoài ra, theo quyển “Phật Giáo Ḥa Hảo Yếu Lược” của Lê Quang Liêm, có hai chuyện kể về việc truyền bá quyển Sấm Giảng nầy như sau:
1. Tại kênh Vĩnh Tế, có một người mắc bệnh điên, suốt ngày cứ la hét đập phá nhà cửa, không ai chữa trị được. Một hôm, Ông Sư Bán Khoai vô t́nh bơi xuồng ngang qua, thấy nhiều người đang xúm xít nên ghé xuồng lại để bán.
Những người trên bờ thấy vậy mới bảo: “Ông ơi! Ông hăy bơi đi nơi khác mà bán, coi chừng thằng điên nó xuống đập phá làm ch́m xuồng của ông bây giờ”. Mỉm cười, Ông Sư cầm củ khoai bước lên bờ đúng lúc thằng điên đang tiến đến gần. Ông Sư đưa tay ra hiệu cho nó đứng lại, rồi nói:
“Tiền căn nhà ngươi hay đánh đập, áp bức người khác nên bây giờ phải trả quả như vậy!”. Dừng một lúc, ông vỗ vai tên điên và bảo tiếp: “Hăy ăn củ khoai nầy đi sẽ hết điên. Nhớ lo tu hành, làm lành lánh dữ để giải ác căn!“ Tên điên đang múa may, la hét bỗng trở nên ngoan ngoăn cầm củ khoai đưa vào miệng nhai ngấu nghiến. Ăn xong, nó quỳ xuống lạy Ông Sư như tế sao, thế là hết bệnh!
Mọi người quá đỗi kinh ngạc, muốn giáp mặt ông để hỏi han cớ sự. Nhưng giống như có một sức mạnh vô h́nh không ai có thể ngăn cản được, Ông Sư đi quá nhanh, bước xuống xuồng rồi bơi đi với một tốc độ kinh hồn, dù rằng ở trên bờ có một số trai trẻ cố sức chạy theo mà vẫn không kịp.
Sau đó, đang lúc cả xóm tụ tập bàn tán xôn xao th́ có một người phát hiện tại gốc cây bên cạnh có để một quyển sách. Th́ ra, đó là quyển “Sấm Giảng Người Đời” của ông Sư Bán Khoai để lại.
2. Vào một buổi chiều Thu năm Nhâm Dần (1902), tại xă Tân Huề, Cù Lao Tây (nay thuộc tỉnh Đồng Tháp), có một ông già khoảng 70 tuổi chèo chiếc ghe nhỏ đi bán khoai vừa chèo, vừa rao:
“Khoai lang ăn nấu ăn chiên,
Bà con hăy đến tại thuyền mà mua.
Bao nhiêu cứ lựa cho vừa,
Tiền nong cũng chẳng hơn thua làm ǵ?
Ở đời lắm chuyện ly kỳ,
Ăn khoai ăn đá đều tùy cái Tâm”.
Người trong xóm nghe rao nên kêu ghé lại rồi bước xuống hỏi: “Mấy xu một cân vậy ông?” Ông già đáp: “Hai xu một cân. Bà con cứ tự tiện lựa và cân rồi tính tiền để vào cái rổ trước mặt đó, lăo không biết tính toán ǵ hết!” Thế là mạnh ai nấy lựa, rồi cứ tự tiện trả tiền không ai để ư.
Có người thật thà cân bao nhiêu th́ trả bấy nhiêu, có người lấy đầy thúng mà chỉ trả có vài cân, lại có người lựa đầy bao mà không trả xu nào. Cuối cùng, sau khi cả ghe khoai hết sạch, ông già vui vẻ cám ơn và chèo ghe đi.
Kết quả là ngay chiều hôm đó, những người mua không trả tiền, khi nấu xong nồi khoai th́ trong nồi chỉ toàn là đá! C̣n những ai lấy khoai nhiều mà trả tiền ít th́ vừa có khoai, vừa có đá!
Trong khi những người lương thiện trả tiền ṣng phẳng, th́ trong nồi đều là khoai rất ngon và trong những người nầy có người lại được quyển “Sấm Giảng Người Đời” để trong nồi. Do đó, ai cũng tin chắc rằng ông già đó là Ông Sư Bán Khoai thị hiện để cảnh tỉnh người đời.
Ông Sư Bán Khoai chỉ xuất hiện trong hai năm (1901-1902), để lại cho đời quyển “Sấm Giảng Người Đời” rồi không ai c̣n thấy bóng dáng của ông ở đâu nữa. Tuy nhiên, tín đồ của tông phái “Bửu Sơn Kỳ Hương” đều tin chắc rằng ông chính là người kế thừa Tông phái này tiếp theo Đức Bổn Sư Ngô Lợi.
GHI CHÚ: Đại Hội Long Hoa là một cuộc thi cần thiết để tuyển chọn người đạo đức trong thời kỳ cuối Hạ Nguyên Tam Chuyển bước qua thời Thượng Nguyên
Tứ Chuyển để tạo lập đời Thượng Nguyên Thánh Đức.
Những người bị loại ra khỏi Đại Hội Long Hoa là những người kém tiến hóa, tức là họ c̣n gian ác xấu xa, thiếu đạo đức. Họ phải ở lại chờ đợi hằng triệu năm sau để lớp thú cầm tiến hoá lên phẩm người th́ họ cùng nhập vào mà bắt đầu một giai đoạn tiến hóa mới.
Tỷ lệ tuyển chọn của Đại Hội Long Hoa kỳ 3 nầy là 1-2/10. Trong 10 người chỉ có 1-2 người đậu mà thôi, c̣n 8-9 người kia bị loại và bị diệt. Linh hồn của họ phải chờ đợi như vừa tŕnh bày ở trên.
Đức Di Lạc Vương Phật đứng ra làm Giáo Chủ của Đại Hội Long Hoa, chính Ngài là Chánh Chủ Khảo chấm thi.
Nguyễn Văn Hiệp
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 452 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:28pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN VỀ THƠ VĂN LINH CẢM?
Thơ văn linh cảm thường được ghi lại bởi những người dân có tŕnh độ văn hóa thấp và đời sống nghèo khó. Thêm vào đó, họ thường là những người có cái tâm trong sáng và luôn hướng thiện. Việc nghiên cứu thơ văn linh cảm vẫn chưa được nhiều người quan tâm thích đáng mặc dù có nhiều thông tin bất ngờ từ đó.
TIÊN ĐOÁN HAY TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN?
Trong mấy thập niên gần đây, chúng ta đă chứng kiến nhiều hiện tượng thiên văn kỳ thú mà các nhà khoa học đă dự đoán khá chính xác trước nhiều ngày, thậm chí nhiều tháng.
Thí dụ: các hiện tượng nhật thực hoặc nguyệt thực, sự xuất hiện các sao chổi lớn trong hệ Mặt trời, đặc biệt sự kiện 21 mảnh vụn của sao chổi Sumaker-Levy 9 đâm vào sao Mộc từ ngày 16-7 đến ngày 22-7-1994).
Những điều dự đoán như vậy có vẻ phù hợp với trực giác v́ nhiều người vẫn tin là mọi biến cố của thiên nhiên luôn xảy ra theo một lược đồ có thể được tính toán. Trong khi đó, việc tiên đoán một sự kiện về con người hay xă hội nói chung lại được coi là rất kỳ lạ, dễ bị bác bỏ v́ mâu thuẫn với quan niệm của nhiều người.
Tuy vậy, việc tiên đoán số phận của mỗi cá nhân cũng như các biến cố xă hội đă được chú ư đến từ hàng ngàn năm nay và vẫn đang là một đề tài rất hấp dẫn.
Hầu hết các cách tiên đoán tương lai nói chung đều thuộc một trong hai dạng cơ bản là dựa vào một nền tảng lư thuyết nào đó (khoa học hay giả định) hoặc chỉ xuất phát từ cảm nhận chủ quan của con người (“tiên tri” hay “linh cảm”).
Các kết quả dự đoán về thiên nhiên cũng như xă hội bằng tiên tri hoặc linh cảm luôn gây nên sự khó hiểu cao độ v́ nếu đúng vậy th́ hàng loạt câu hỏi hóc búa sẽ phát sinh: Thông tin về tương lai được lấy từ đâu?
Phải chăng mọi sự cố nói chung trong tương lai đă được chương tŕnh hoá ở một mức độ nhất định? Con người thu nhận và giải mă thông tin theo cơ chế nào? Sức mạnh tiềm ẩn nào điều khiển sự phát triển của thiên nhiên và xă hội?...
Mặc dù việc dự đoán tương lai bằng tiên tri hết sức bí ẩn nhưng lại được thực hiện có chủ ư, dễ được theo dơi và kiểm soát trong thực tế do người tiên tri có thể chủ động khai thác khả năng tiềm ẩn của ḿnh. Trái lại, các trường hợp tiên đoán bằng linh cảm dễ bị coi là sự trùng hợp ngẫu nhiên v́ các lư do sau đây:
- Người đưa ra dự đoán không có khả năng ǵ đặc biệt thường ngày.
- Điều dự đoán phát sinh một cách ngẫu nhiên và ít gây ra sự chú ư.
- Các thông tin dự đoán thường ở dạng khái quát, ít khi trùng khớp hoàn toàn với những ǵ sẽ xảy ra.
Khi bàn về sự tiên đoán bằng linh cảm, người ta thường nói đến nhà văn Mỹ Morgan Robertson. Năm 1898, ông đă viết một cuốn tiểu thuyết nói về con tàu Titan với trọng tải 75.000 tấn, đă bị ch́m vào một đêm tháng 4 ngay trong chuyến vượt biển đầu tiên sau khi va phải một khối băng khổng lồ trên vùng biển Đại Tây Dương. Theo tiểu thuyết, phần lớn hành khách đă bị thiệt mạng do trên tàu chỉ có 24 xuồng cứu hộ.
Điều hết sức lạ lùng là dường như tấn bi kịch tiểu thuyết đă trở thành hiện thực sau đó 14 năm. Vào năm 1909, xưởng đóng tàu nổi tiếng While Star Line của Anh đă bắt đầu chế tạo con tàu lớn nhất thời bấy giờ với tên gọi “Titanic”, có trọng tải 66.000 tấn.
Rạng sáng ngày 15-4-1912, trong chuyến đầu tiên trên Đại Tây Dương, tàu Titanic đă đâm vào một núi băng và bị đắm ngay. Trong số 2.224 hành khách đă có 1.513 người bị thiệt mạng v́ trên tàu chỉ có 20 xuồng cứu hộ.
Tiếp theo, chúng tôi sẽ nêu ra một trường hợp đáng chú ư có thể dẫn đến kết luận đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay sự tiên đoán bằng linh cảm về t́nh h́nh thiên tai xảy ra trên thế giới trong năm 1999.
Ngày 6-10-1999, người viết bài này khi đọc một tập thơ chép tay do bà Mai Thị Xuyên ghi được nhờ linh cảm đă rất chú ư đến một bài thơ về năm Kỷ Măo đề ngày 1-1-1999 (âm lịch), trong đó có 5 câu sau đây:
“Sẽ có nhiều tai hoạ
Sao chổi đang đi tới
Trái đất va chạm vào
Động đất, băo và lụt
Hại người và cả của”.
Cần nói thêm là bà Mai Thị Xuyên sinh năm 1935, ở tại thị xă Hà Đông (Hà Tây), nguyên là y tá ở một bệnh viện tỉnh, nghỉ hưu sớm từ năm 1980, tŕnh độ văn hoá thấp, thể trạng sức khoẻ b́nh thường. Nếu coi nội dung của mấy câu thơ trên đây là sự tiên đoán khái quát về t́nh h́nh thiên tai trong năm 1999 th́ việc kiểm tra không có ǵ quá khó khăn.
Rơ ràng, năm 1999 quả là khoảng thời gian có rất nhiều tai hoạ lớn về chiến tranh, động đất, băo, lũ lụt và hạn hán mà hậu quả là đă làm thiệt mạng hàng chục ngàn người và gây tổn thất hàng trăm tỷ đôla đối với nhiều quốc gia trên khắp thế giới (đặc biệt đáng chú ư là cuộc chiến ác liệt nổ ra ở tỉnh Côxôvô của Nam Tư, tranh chấp biên giới tại khu vực Kashmir giữa Pakistan và ấn Độ.
Các vụ đánh bom kinh hoàng tại thủ đô Matxcơva, động đất lớn ở Thổ Nhĩ Kỳ, Đài Loan, hai trận đại hồng thuỷ tại các tỉnh miền Trung của Việt Nam, trận lở đất và lũ quét thế kỷ ở Venezuela, băo lớn ở ấn Độ, Hoa Kỳ, châu Âu, hạn hán nặng ở Trung Đông và nhiều nơi khác). Tuy vậy, điều bất ngờ hơn cả của sự tiên đoán có lẽ nằm ở 2 câu:
“Sao chổi đang đi tới
Trái đất va chạm vào”.
Nếu hiện tượng nêu ra ở đây không được xác nhận th́ giá trị tiên đoán của các câu c̣n lại sẽ bị giảm sút. Để kiểm nghiệm, cần phải t́m câu trả lời cho hai câu hỏi sau đây: Sao chổi nào đang đi tới Trái đất?
Nếu xảy ra sự cố va chạm giữa Trái đất và sao chổi th́ hậu quả sẽ như thế nào? Từ khi có trong tay mấy câu thơ tiên đoán, chúng tôi thường xuyên theo dơi các đài và báo để t́m kiếm thông tin có liên quan đến sự xuất hiện các sao chổi trong hệ Mặt trời của chúng ta.
Và điều mong đợi đă dần dần được hé mở. Khoảng đầu trung tuần tháng 11-1999, đài truyền h́nh Hà Nội và đài truyền h́nh Việt Nam bắt đầu đưa tin về một trận mưa sao băng sẽ xuất hiện giữa tháng 11-1999 do một sao chổi nào đó gây ra. Thông tin cụ thể đă được báo ra ngày 18-11-1999 và một số báo khác mô tả với nội dung như sau:
“Vào đêm 16 và 17 tháng 11-1999, Trái đất đă chuyển động qua đuôi sao chổi Tempel-Tuttle, khiến cho phần Châu Âu, Bắc Mỹ và Tây á nh́n thấy một trận mưa bụi thiên thạch lấp lánh trên bầu trời mà người ta gọi là trận mưa sao băng Leonits, do chúng có vẻ như xuất phát từ hướng cḥm sao Sư tử (Leo).
Trận mưa sao băng năm nay rất mạnh với chu kỳ xuất hiện là 33 năm, nó không gây thương tích cho con người trên Trái đất nhưng có thể làm hỏng các vệ tinh nhân tạo”.
Như vậy, có thể nói là Trái đất đă “va” vào đuôi sao chổi Tempel-Tuttle nhưng b́nh an vô sự, dường như tất cả những điều dự đoán trong 5 câu thơ nêu trên về cơ bản đă được thực tế xác nhận.
Cũng cần lưu ư rằng, việc t́m hiểu các nội dung tiên đoán nói chung là một vấn đề rất phức tạp và khá nhạy cảm. Mấy năm gần đây có nhiều thông tin thiếu chính xác đă lan truyền trong dân chúng ra nhiều nơi mà hậu quả là một số người nhẹ dạ cả tin đă tỏ ra hoang mang lo sợ.
Bởi vậy, sự thận trọng khi tiếp xúc và khảo sát các sự việc tiên đoán phạm vi rộng có lẽ là yêu cầu phải được quan tâm thích đáng đối với những người nghiên cứu trong lĩnh vực đó.
Đức Phúc
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 453 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:32pm | Đă lưu IP
|
|
|
DÀNH CHO AI KHÔNG TIN CÓ CƠI ÂM
Như một số người cho rằng cơi âm là phi thực tế, là sản phẩm của trí tưởng tượng của con người. Bản thân tôi từ nhỏ đă sợ ma v́ cứ bị hù, tuy nhiên lại không tin v́ chưa từng thấy. Lần đầu tiên tôi tin là có ma khi tôi trực tiếp thấy.
Hôm đó tôi đang ngủ ngon lành tự nhiên trở ḿnh thức giấc th́ thấy một người phụ nữ, đi rất đàng hoàng không lén lút, y như người thân trong nhà từ pḥng ba mẹ tui đi ra, ngỡ là mẹ nên tôi kêu.
Nghe tôi kêu người phụ nữ không trả lời mà đi vào pḥng ba mẹ tôi. V́ nghĩ đó là mẹ nên tôi nằm xuống ngủ tiếp. Sáng dậy hỏi lại th́ mẹ nói không phải mẹ.
Toát cả mồ hôi v́ đă kêu phải người đă khuất. Và xin xác định đó là Cô Hai của tôi người đă mất bốn mươi mấy năm về trước, cô Hai theo pḥ hộ cho nhà tôi đến bây giờ rất linh thiêng.
Lần thứ hai tôi đói bụng vào bếp kiếm ǵ ăn nhưng hết sạch, bèn tự chiên cơm ăn, vừa mới chiên xong đang xúc ra dĩa th́ nghe ai nói kế bên lỗ tai :
- Bữa nay giỏi ghê ta biết chiên cơm ăn nữa.
Quay lại nh́n th́ chỉ có ḿnh ḿnh, chạy lên nhà th́ thấy bà nội ngồi nói chuyện với người giúp việc, chạy lên lầu th́ mẹ đang ngủ...Vậy ai nói bên tai ḿnh vậy? nghĩ tới đó hồn vía lên mây muốn vứt luôn dĩa cơm.
Đây là chuyện thật không hề bịa đặt, nếu rănh tôi sẽ kể thêm về Cô Hai tôi, rất nhiều điều linh thiêng xung quanh cô Hai tôi, mà tôi được biết từ người thân trong gia đ́nh.
nguyenkaka
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 454 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:36pm | Đă lưu IP
|
|
|
CÓ MA HAY KHÔNG?
Lời nói đầu: Ma quỷ là một vấn đề đă có tự ngàn xưa. Ngày c̣n nhỏ, chúng ta ai mà chả có lần ngồi co rút hai chân nghe kể chuyện mạ Tuy nhiên, ngày nay nhiều người cho rằng ma quỷ chỉ là sản phẩm của óc tưởng tượng.
Có lẽ chỉ những ai đă gặp ma mới biết là có ma, c̣n những người chưa bao giờ gặp th́ nửa tin nửa ngờ, nhất là quư bà.
Người viết xin không có ư kiến về vấn đề ma quỷ này mà chỉ xin thuật lại hầu quư vị một số những câu chuyện ma do các độc giả cuả một tờ báo Úc kể lại. Cũng xin nói thêm rằng hầu hết các địa danh trong chuyện đều thuộc tiểu bang New South Wales.
*
Cách đây 19 năm, Mary là phụ tá thanh tra tại khám đường Mullawa dành cho nữ phạm nhân tại tiểu bang NSW. Một hôm, trong tường thành khám đường, Mary thấy một con ma bước ra khỏi cơn mưa. Cô thuật lại:
- Thật hết sức lạ lùng! Hôm đó, sau khi gặp giám đốc khám đường, tôi băng qua đường để về văn pḥng th́ đột nhiên có một cái ǵ khiến tôi quay lại và thấy một cô gái tóc dài đen nhánh trong bộ đồ màu xanh nước biển đứng thu ḿnh bên lề đường. Tôi la lớn bảo cô ta vào bên trong rồi quay đi. Nhưng ngay sau đó khi tôi nh́n lại, cô ta đă biến mất.
Tôi bước vào pḥng giặt, nơi trước kia được dùng làm nhà xác và hỏi xem cô gái ướt nhẹp kia đâu rồi. Không ai thấy cô ta hết. Tôi chợt nhớ là tù nhân không được để tóc dài như vậy và lối ăn bận cũng khác, và tôi băn khoăn tự hỏi cô gái đó là ai.
Sau đó, Mary nghỉ phép và khi trở lại làm việc, câu chuyện của cô được một nhân viên khác của khám đường xác nhận. Mary nói:
- Người này là nhân viên mới và không hề biết ǵ về câu chuyện của tôi, nhưng đă kể lại cho tôi nghe câu chuyện y hệt như tôi vừa kể hầu quư vị.
David cư ngụ tại Maroubra nói rằng anh là người rất đa nghi nhưng không thể cắt nghĩa được sự hiện diện của hồn ma người anh của anh đi tới đi lui trong nhà.
David cho biết:
- Anh tôi thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi vào năm 1981. Trong tai nạn đó anh bị mất một chân.
Kể từ đó, những sự việc lạ lùng đă xẩy ra trong nhà. Mọi vật di chuyển một cách bí mật trong đêm; những cái gạt tàn thuốc từ pḥng khách t́m được đường vào pḥng ngủ của tôi; Ti Vi tự nhiên bật lên giữa đêm và đèn ngoài hành lang nhiều khi không chịu tắt!
Tôi nghĩ rằng linh hồn của anh tôi đi khắp nơi trong nhà v́ nhiều khi tôi nh́n thấy một người chỉ có một chân trong pḥng.
Đôi khi David bị đánh thức giữa đêm v́ những tiếng động trong pḥng nhỏ để quần áo - người Úc gọi là walk-in wardrobe. Tiếng động đó giống như có người đang lục lạo lung tung để t́m một chiếc giầy bị mất hoặc một cái ǵ tương tự. David kể tiếp:
- Khi tôi bước vào coi th́ giầy dép bị vứt lung tung đè lẫn lên nhau, trong khi những cái áo đă được máng đàng hoàng cũng nằm lăn dưới đất.
David nói thêm rằng hồn ma này chỉ xuất hiện ngoài pḥng khách và trong cái pḥng ngủ mà hai anh em David thường ngủ chung trước khi người anh thiệt mạng.
Một đêm, Michael bị đánh thức bởi hồn ma của một thổ dân trong pḥng ngủ của anh ở Lalor Park. Michael thuật lại:
- Tôi chỉ mới ở đó được có một tuần. Đêm hôm đó, tự nhiên tôi thức giấc vào lúc nửa đêm.
Tôi nh́n thấy một thổ dân bước xuyên qua cửa pḥng ngủ của tôi, tiến tới sát bên giường, ngừng lại nh́n tôi. Rồi ông ta đi ngang qua pḥng và bước xuyên qua tường đi mất.
Michael, 29 tuổi, không hề sợ hăi và năm năm sau vẫn c̣n ở đó. Anh nói:
- Thỉnh thoảng tôi lại thoáng nh́n thấy ông ta và ông ta có vẻ là một con ma vui vẻ. Ông ta ở đây cũng khá lâu và không gây phiền hà ǵ cho ai hết.
Quá bực bội với con ma ám ảnh căn nhà của bà tại Bilgola Plateau, Lorna bèn cho con ma... chết luôn!
Câu chuyện nghe có vẻ bất thường và hơi khó tin này là một câu chuyện có thật 100 phần trăm.
Cách đây 14 năm, hai vợ chồng Lorna dọn tới căn nhà được xây bởi một người tên là Charlie.
Vợ chồng Lorna thường bị đánh thức bởi những tiếng động bất thường mà họ không t́m được nguồn gốc. Sau khi nói chuyện với hàng xóm, họ khám phá ra là Charlie đă chết trong căn nhà này v́ chứng đau tim, và những tiếng động bất thường mà họ vẫn nghe do hồn ma Charlie gây ra.
Một buổi chiều, vợ chồng Lorna đi ngủ sớm, nhưng Charlie - tên vợ chồng Lorna đặt cho con ma - lại gây thật nhiều tiếng động khiến hai người không tài nào ngủ được.
Lorna, 52 tuổi, kể lại:
- Bực quá, tôi cho hồn ma Charlie một trận.
Tôi nói với hồn ma rằng căn nhà này là của vợ chồng tôi và chỉ đủ chỗ cho hai vợ chồng tôi. Ông ta không có lư do ǵ nấn ná lại đây. Muốn sống muốn tốt ông ta phải lập tức đi chỗ khác. Đừng để tôi nổi giận lên, đến lúc đó ông ta có muốn đi cũng không c̣n kịp nữa.
Việc đó xẩy ra cách đây đă bốn năm và có lẽ Charlie là một con ma biết điều, biết chúng tôi không bằng ḷng cho ông ở trong nhà. Từ đó tới nay chúng tôi không c̣n bị con ma Charlie quấy rầy nữa.
Sáu tháng sau khi Sylvia, vợ của Jim qua đời, Sylvia đă trở lại dưới một h́nh thức khác.
Jim thuật lại:
- Một buổi tối, tôi ngồi trước bàn. Trên bàn là một cái gạt tàn thuốc, một cái ly và một cái dĩa.
Khi tôi nh́n cái dĩa th́ nó tự động di chuyển về phía tôi. Tôi nói "Làm nữa đi Syvia", và cái dĩa tiến về phía tôi thêm hai ba phân nữa.
Jim, 64 tuổi, bèn kiểm soát xem cái bàn có vững chăi hay không. Rất vững. Jim cũng nghe Sylvia, người vợ từ trần một cách đột ngột của ông, gơ cửa. Jim nói:
- Tôi thức dậy thật sớm, luôn luôn cùng giờ, và nghe tiếng gơ cửa.
Khi ông ra mở cửa, không bao giờ có người nào ở bên ngoài. Con trai của Jim cũng nh́n thấy hồn ma Sylvia trong nhà ở Wollongong, một thành phố biển cách Sydney trên dưới một trăm cây số.
Jim cho biết:
- Con trai tôi cũng nh́n thấy vợ tôi đứng trước cửa pḥng ngủ thứ nh́ trong nhà. Như vậy, không phải chỉ ḿnh tôi nh́n thấy Sylvia.
Dennis thề sẽ không bao giờ ăn cắp trái cây nữa sau khi bị một con ma bắt gặp.
Denis, 49 tuổi, lớn lên tại Greenacre, Sydney. Ông cư ngụ gần một căn nhà cây cũ kỹ có nhiều cây ăn trái của một cặp vợ chồng già. Dennis và lũ bạn thường ăn cắp mớ trái cây khiến ông già rất giận dữ. Dennis hồi tưởng lại:
- Khi đó vào khoảng năm 1950, hai vợ chồng ông già từ trần cách nhau một tuần, tôi không nhớ tại sao. Một tuần lễ sau khi họ chết, tôi và một thằng bạn tới hái mấy trái mận. Bạn tôi leo lên cây và tôi đứng canh dưới đất. Mặc dù chiều hôm đó trời gió và mưa, tôi nhận thấy một luồng khói bốc lên từ đường cống. Mới đầu tôi không để ư cho tới khi cuộn khói tṛn, đường kính khoảng 3 thước tiến về phía chúng tôi.
Khi c̣n cách chúng tôi khoảng 12 thước, trái banh khói trở lên cao hơn, hẹp lại và nổi trên mặt cỏ. Đột nhiên tôi tự hỏi tại sao gió không thổi trái banh khói đó đi trong khi cỏ cây bị gió thổi ngả nghiêng. Tôi la lớn gọi bạn tôi nhảy xuống, vừa la vừa chỉ vào trái banh khói. Bạn tôi bay từ trên cây xuống đánh ụỳch một cái và chúng tôi chạy nhanh như hỏa tiễn.
Dennis, hiện cư ngụ tại Padstow, nói rằng ông không phải là người tin dị đoan nhưng không thể nào cắt nghĩa được về sự hiện diện bất thường của trái banh khói ma quái đó:
- Tôi chỉ có thể kết luận được rằng đó có thể là sự kết tụ sinh lực của một người nào từng sống trong căn nhà đó.
Colin, cư ngụ tại Darlinghurst, Sydney, nhớ lại giây phút linh hồn vợ ông ĺa khỏi xác sau 14 ngày hôn mệ Ông kể lại:
- Vợ tôi và tôi bị một tai nạn xe hơi và nàng được đưa vào bệnh viện Newcastle.
Nàng bị hôn mê, và sau 11 ngày, bác sĩ nói rằng vợ tôi chỉ c̣n sống được mấy tiếng đồng hồ nữa. Thực ra nàng đă sống thêm được ba ngày.
Vào ngày thứ nh́, tôi và một người anh đang ở bên cạnh giường nàng th́ mọi vật đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, giống như có một cái ǵ bao bọc chúng tôi.
Chúng tôi nh́n thấy các bác sĩ và y tá làm việc trong pḥng bệnh khẩn cấp nhưng không nghe thấy ǵ hết. Tôi nh́n vợ tôi và những ǵ chúng tôi thấy thật không tưởng tượng nổi. Phía ngoài của vợ tôi "thoát xác" từ thân thể nàng, dâng lên từ từ và ở đó khoảng 60 giây trước khi biến mất.
Tôi hiểu rằng vợ tôi đă ra đi. Nàng tắt thở vào hôm sau.
Peter, cư ngụ tại Mona Vale, c̣n nhớ rất rơ việc nh́n thấy một con ma vào tháng Mười Hai năm 1976. Lúc đó Peter và người em rể đang câu cá tại một vị trí xa xôi tại Towanton, gần Noosa Heads, tiểu bang Queensland.
Ông kể lại:
- Chúng tôi đang đứng câu trên cái phà dùng để chuyên chở xe hơi. Đột nhiên chúng tôi nghe có tiếng lào xào trong những bụi cây mà chúng tôi đoán là một con possum hoặc con kangaroo.
Tiếp theo là những âm thanh như tiếng cành cây bị bẻ, làm như có ai đang cố t́nh dọa chúng tôi.
Hai đứa chúng tôi chạy vội lên xe và khi nh́n lại, chúng tôi nhận thấy một h́nh người mờ mờ với hai lỗ mắt đen thui.
Peter nói rằng hồn ma đứng tựa vào một hàng rào, một tay đặt ở một bên đầu và "nh́n thẳng vào chúng tôi".
Ông kể tiếp:
- Khi tôi bật đèn xe hướng về bóng ma th́ nó biến mất, nhưng khi tôi tắt đèn, nó lại hiện ra tại cùng vị trí lúc trước.
Chúng tôi bèn lái xe tới nhà em rể tôi cách đó một cây số, lấy một cây đánh cricket và một con dao dài rồi trở lại. Khi chúng tôi tới nơi, bóng ma vẫn c̣n đó. Tôi chớp đèn th́ nó biến mất và khi tôi tắt đèn, nó lại hiện ra.
Quá kinh hoàng, chúng tôi lái tới ty cảnh sát Towanton. Các nhân viên cảnh sát cho là hai đứa chúng tôi điên, nhưng họ thấy rơ là có một cái ǵ đó khiến chúng tôi sợ hăi.
Một cảnh sát viên đi theo chúng tôi tới chỗ cũ nhưng bóng ma đă biến mất không để lại một dấu vết ǵ. Tuy nhiên, nhân viên cảnh sát này tin ở những ǵ chúng tôi nói nên đă ở lại đó tới hai tiếng đồng hồ.
Con ma không hề trở lại.
Walter đang lái xe ở miền Nam nước Anh cùng một người bạn th́ thấy một cô gái đứng bên lề đường xin quá giang. Walter, 54 tuổi, thuật lại:
- Lúc đó trời mưa tầm tă nên chúng tôi tắp vào lề cho cô gái lên xe.
Cô nhảy lên xe với chúng tôi và cho biết địa chỉ. Cô ta rất yên lặng và cả hai đứa chúng tôi đều không để ư nhiều tới cô ta. Khi tới địa chỉ của cô gái, chúng tôi ngừng xe, quay lại nh́n cô th́ cô ta đă biến mất. Ṭ ṃ, chúng tôi tới gơ cửa căn nhà. Một thiếu phụ ra mở cửa và sau khi nghe chúng tôi thuật lại câu chuyện, hỏi chúng tôi đă cho cô ta lên xe ở chỗ nào. Khi tôi cho biết địa điểm, bà nói:
- Đó là nơi con tôi thiệt mạng cách đây bẩy năm. Khi đó tôi mới chợt nhớ ra là khi cô gái bước lên xe, cô không hề bị ướt dù trời mưa tầm tă.
Walter, cư ngụ tại Padstow, hiện rất tin tưởng vào vấn đề siêu nhiên.
NKCM
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 455 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:39pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG DÂN TỘC KỲ LẠ CỦA THẾ GIỚI
Thế giới ngày càng hiện đại và phát triển, vậy mà vẫn có những tộc người lạc hậu như người nguyên thủy và cách sống cũng rất kỳ lạ.
Trên thế giới có hơn hai ngàn bảy trăm dân tộc. Tuy phần lớn các dân tộc đều không ngừng tiến bộ theo sự phát triển của xă hội, nhưng vẫn c̣n tồn tại những dân tộc thiểu số cho đến nay vẫn c̣n đang sống trong trạng thái nguyên thuỷ, duy tŕ những tập tục sống đầy quái lạ.
DÂN TỘC MÙ
Trong rừng nguyên thủy của núi Madre, Mexico cho đến nay vẫn c̣n tồn tại bộ lạc mù, nói một cách chính xác là hơn ba trăm người dân của bộ lạc đều là người mù. Họ không phải là những người bị mù bẩm sinh mà khi sinh ra cũng có đôi mắt trong sáng như những người b́nh thường, nhưng chỉ sau ba tháng, đôi mắt họ dần dần bị mất ánh sáng và mù hẳn.
Vậy nguyên nhân của nó là ǵ? Đối với hiện tượng kỳ lạ như vậy, các chuyên gia đă không ngừng t́m hiểu và cuối cùng phát hiện ra rằng, đó là do một loại giun gây ra. Chúng làm tổn hại hệ thần kinh thị giác dẫn đến mất thị giác. Do không vệ sinh trong vấn đề ăn uống và sinh hoạt nên những con giun này đă vào cơ thể qua ruồi và muỗi.
BỘ LẠC CÂM
Nằm ở phía tây Bolivia, châu Mỹ là một bộ lạc người Ấn độ. Họ sống chủ yếu bằng nghề săn bắn, hoàn toàn như thời nguyên thuỷ. Điều đặc biệt hơn là trong bộ lạc này, không có người nào biết nói, tất cả đều bị câm. Họ giao lưu với nhau chỉ là những động tác, tư thế giản đơn.
Các nhà nghiên cứu phát hiện, lưỡi của họ rất kỳ lạ, dây thanh đới tự nhiên bị thu nhỏ lại khiến không thể phát âm được. Cả bộ lạc chỉ có thể giao tiếp bằng chân tay.
DÂN TỘC LƯỜI
Tại rừng nguyên sinh bán đảo Malaysia có một thôn trang không thích canh tác, trồng trọt, chăn nuôi hay săn bắn. Cuộc sống của họ hoàn toàn phụ thuộc vào chính phủ. Nếu không được chính phủ cứu tế, họ sẽ không thể tiếp tục tồn tại. Lười lao động, há miệng chờ sung nên người ta đă đặt hẳn cho thôn trang này cái tên đó là “Dân tộc lười”.
BỘ LẠC TÍ HON
Nằm sâu trong dăy núi giữa biên giới Congo, Gabon, Cameroon là một bộ lạc tách hẳn với thế giới bên ngoài. Tất cả những người sống trong làng đều rất nhỏ bé. Nam thanh niên chỉ cao 142 - 145cm, nữ th́ thấp hơn nam giới khoảng mười cm, thể trọng không quá bón mươi kg.
Họ có làn da ngăm đen và thường xuyên ở trần, chỉ đóng khố.
Nhiệm vụ của những người trong bộ lạc được phân công rất rơ ràng, nam giới th́ đi săn bắn c̣n nữ giới th́ đi thu lượm rau quả, cuộc sống vô cùng lạc hậu.
Chính v́ sự lạc hậu đó mà họ trưởng thành sớm, tuổi thọ ngắn, tuổi thọ trung b́nh chỉ khoảng ba mươi tuổi, nam nữ mười một tuổi là đă có thể kết hôn.
DÂN TỘC NGHIÊM TÚC NHẤT
Tộc Feda sống tại Sri Lanka là dân tộc nghiêm túc một cách đáng sợ nhất trên thế giới. Họ không biết cười, không có khuôn mặt tươi vui, dù dùng nhiều biện pháp như cù, pha tṛ… để làm họ cười th́ kết quả cũng là số không tṛn trĩnh.
V́ sao họ không biết cười? Khi được sinh ra ông trời đă không cho họ “thần kinh cười” và “chức năng cười”, đúng là ông trời thật bất công với họ.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 456 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:42pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHẾ TẠO KIM CƯƠNG TỪ TRO CỐT NGƯỜI CHẾT
Kim cương gắn liền với khái niệm vĩnh cửu. V́ thế mà Algordanza, một công ty nhỏ ở Thụy Sỹ, nhận chế tạo đồ trang sức kim cương từ tro cốt để người sống có thể tưởng nhớ thân nhân đă mất ở mọi nơi.
Với giá không quá 5.000 euro (7.488 USD) những đồ trang sức không chỉ đơn thuần là vật tưởng nhớ người quá cố. Veit Brimer, chủ tịch của Algordanza, khẳng định kim cương nhân tạo do công ty ông chế tạo, có chất lượng chẳng kém kim cương tự nhiên.
Veit Brimer từng là chuyên gia công nghệ thông tin. Ông t́m thấy cơ hội kinh doanh kim cương nhân tạo sau khi gặp một nhà hóa học Nga, người đă giải thích về cách chế tạo kim cương từ carbon trong pḥng thí nghiệm.
Một thời gian sau Veit bỏ nghề và thành lập Algordanza. Thị trường đầu tiên mà ông hướng đến là Nhật Bản, nơi mà việc hỏa táng người chết khá phổ biến v́ thiếu đất. Hiện nay 40% sản phẩm của công ty được bán ở xứ sở hoa anh đào.
Về bản chất vật lư, tro cốt và kim cương là hai dạng thù h́nh của carbon (C). Kim cương được tạo thành từ những khoáng vật có chứa C dưới nhiệt độ và áp suất rất cao.
V́ thế người ta có thể chế tạo kim cương bằng cách đưa carbon tự nhiên, vào môi trường có áp suất và nhiệt độ cực cao. Tùy thuộc vào công nghệ chế biến, chất lượng của kim cương nhân tạo có thể kém, tương đương hoặc hơn kim cương tự nhiên.
Công nghệ chế tạo kim cương nhân tạo được tập đoàn General Electric phát minh vào thập niên năm mươi của thế kỷ trước. Do đó Algordanza chỉ là một trong số nhiều công ty, ứng dụng công nghệ của General Electric để sản xuất kim cương nhân tạo.
Phoenix Diamonds, một công ty có trụ sở tại Anh, cũng sản xuất kim cương từ tóc. Do tóc có nhiều carbon hơn tro cốt, nên người ta có thể chế tạo kim cương từ tóc của người sống. LifeGem, một công ty của Mỹ, sản xuất kim cương từ lông của những con thú nuôi bị chết.
Giờ đây kimcương nhân tạo đă trở nên phổ biến, đến nỗi Viện Đá quư Mỹ phải phân loại chúng theo chất lượng, để người mua có thể đánh giá chúng. Theo nhiều chuyên gia, đa số kim cương nhân tạo rẻ hơn so với kim cương tự nhiên.
Reuters
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 457 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:43pm | Đă lưu IP
|
|
|
KINH QUÁ CỬA ĐỊA NGỤC
Khi khoan xuống độ sâu chín kilomét, nhóm khoa học của tiến sĩ Dimitri Azzacove Nga, chạm phải một hang rỗng. Để phục vụ nghiên cứu, nhóm đă ṛng xuống một microphone. Đột nhiên, có tiếng người kêu khóc hăi hùng từ dưới vọng lên. Nhiệt kế chỉ 1.100 độ C...
Thoạt tiên các nhà khoa học nghĩ rằng, băng ghi âm có trục trặc, nhưng sau đó, họ càng nghe thấy nhiều tiếng kêu khóc hơn. Rồi một đám khói độc phụt lên từ miệng lỗ, và khi người ta rút mũi khoan lên th́ một sinh thể gớm ghiếc nhảy vọt lên. Với bộ mặt nhăn nhúm và những móng vuốt nhọn hoắt, nó nhảy vào tấn công các nhà khoa học. Tất cả kinh hoàng bỏ chạy...
Tin này được đăng trên tờ Ammenusastia của Phần Lan .Theo đó trong một lần khoan ở Siberia năm 1989, các nhà khoa học Nga và Nauy nghe được tiếng người ở độ sâu chín kilomét dưới ḷng đất, và họ tin rằng đă chạm vào cửa địa ngục.
Lúc đầu nhóm khoa học định khoan xuống độ sâu mười sáu kilomét, nhưng mới khoan được chín kilomét th́ xảy ra sự cố trên. Tiến sĩ Azzacove nói:
- Tôi không tin có Chúa, không tin có thiên đường, nhưng bây giờ tôi tin rằng có địa ngục. Chúng tôi chắc chắn đă khoan xuyên qua nắp địa ngục, và nghe thấy những tiếng người kêu khóc v́ đau đớn. Hàng triệu người.
Theo một nguồn tin của Đức, nhóm khoa học sau đó đă dừng việc khoan. Họ được yêu cầu không tiết lộ về vụ việc này. Nhưng thông tin vẫn ṛ rỉ và xuất hiện trên tờ Ammenusastia của Phần Lan, kèm theo h́nh của nhóm khoa học.
Hiện chưa có một lời giải thích khoa học nào cho sự kiện này.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 458 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
MỌI ĐỨA TRẺ ĐỀU CÓ THỂ TIÊN TRI VÀ THẦN GIAO CÁCH CẢM
Theo một số học giả, tất cả những em bé sơ sinh đều được trời phú cho ít nhất là bảy năng lực, trong đó có khả năng nh́n trước tương lai và thần giao cách cảm. Tuy nhiên, hai năng lực đặc biệt này biến mất mà không để lại dấu vết trong ṿng sáu, bảy năm sau đó.
Tại sao chúng lại biến mất? Bất chấp vô số bằng chứng được ghi nhận về khả năng tiên tri, đến nay người ta vẫn chưa có được câu trả lời thỏa đáng nào.
Ví dụ thường gặp về khả năng đặc biệt như sau:
" Một lần tôi không thể nhớ ra ḿnh để bản tài liệu quan trọng ở đâu trong nhà. Tôi đă t́m khắp nơi mà không thấy. Đột nhiên đứa con trai nhỏ năm tuổi mỉm cười và nói với tôi:
- Tờ giấy bố đang t́m ở trong bếp, gần cái tivi.
Và sau đó tôi chợt nhớ ra chính tay ḿnh đă đặt nó ở đó. Làm thế nào đứa con trai bé nhỏ lại biết điều này? Nó không hề có mặt quanh bếp vào thời điểm ấy "
- Chúng tôi sử dụng từ trực giác và linh cảm khá thường xuyên khi thảo luận về các vấn đề khác nhau.
Giáo sư Vladimir Vorobyev nhà nghiên cứu cao cấp tại Trung tâm Sức khỏe tâm thần, thuộc Viện hàn lâm y học Nga cho biết:
- " Đôi khi chúng tôi sử dụng chúng để giải thích hành động của chúng ta. Tôi làm việc ấy v́ có cảm giác như thể tôi đă biết rằng ḿnh nên làm. Đó là điều ǵ vậy? Là giác quan thứ sáu hay chỉ là cách nói sai ngữ pháp? Các nhà khoa học từ lâu đă cố gắng giải quyết bí ẩn này nhưng đến nay mọi nỗ lực của họ đều kết thúc trong thất bại.
Vorobyev nói.
- Nhiều nhà khoa học ở khắp nơi trên thế giới, trong đó có Liên Xô đă tham gia vào nghiên cứu về hiện tượng nh́n trước tương lai. Một pḥng thí nghiệm được dựng nên ở Matxcơva vào cuối những năm 1970.
Quay trở lại đó, chúng tôi đă kiểm tra rất nhiều "nhà tiên tri" tại pḥng thí nghiệm của ḿnh. Hầu hết trong số họ té ra chỉ là những kẻ lừa đảo. Tuy nhiên, một vài bệnh nhân dường như được trang bị khả năng nh́n thấy tương lai, và nói trước những sự kiện mà họ có thể không biết ǵ về nó.
Tôi nhớ một người tên là Olga Dubrova, ba mươi lăm tuổi, một cư dân thành phố Penza. Olga dường như khá liều lĩnh khi đến văn pḥng của chúng tôi. Cố kiềm nén nước mắt, cô ấy nói rằng cuộc đời ḿnh đă trở thành một cơn ác mộng.
Cô ấy không thể nói chuyện với mọi người một cách b́nh thường, v́ cứ đến một thời điểm nào đó cô ấy lại nh́n thấy cái cách mà người ta sẽ chết. Hoặc Olga có thể đọc được suy nghĩ của người hàng xóm, khi bà cụ này đi bộ qua trước mặt cô "
Richard Feinman, một nhà vật lư lớn của Mỹ từng đoạt giải Nobel, đưa ra lời giải thích của ḿnh về những sự trùng hợp không thể tin nổi, thường được lư giải bằng một hành động trực giác.
Theo ông, vấn đề ở chỗ chúng ta thường có xu hướng quên đi một sự kiện, mà chúng ta cảm nhận rằng nó sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Chúng ta chỉ ghi nhớ những sự trùng hợp.
Song, là một nhà khoa học thực thụ, Feinman không bao giờ phủ nhận khả năng tồn tại một vài dạng giác quan bí ẩn mà đến giờ chúng ta vẫn chưa biết tới.
Để t́m hiểu năng lực của các bệnh nhân, nhóm nghiên cứu đă sử dụng một kỹ thuật kiểm tra của nhà tâm lư học người Mỹ George Rhine.
- " Chúng tôi sử dụng hai mươi lăm tấm card có mặt lưng giống nhau, mỗi cái có một h́nh ảnh riêng biệt ở phía trước, đó là: h́nh chữ thập, một ngôi sao, một ṿng tṛn hay một đường chấm...
Mỗi bệnh nhân được yêu cầu đoán bức ảnh phía trước tấm card một cách ngẫu nhiên. Về lư thuyết, một người b́nh thường có thể đoán đúng tấm card với xác suất 1/5. Thực tế là những người có năng lực đặc biệt có thể đoán đúng cả năm tấm "
Olga đă rất nhức đầu và ho nghiêm trọng, nhưng cô ấy đă đoán đúng h́nh ảnh trong hầu hết các lần thí nghiệm. Thậm chí, cô ấy có thể trả lời c̣n nhanh hơn khi không có ai mách nước.
Kết quả thu được c̣n ấn tượng hơn nữa khi thực hiện một loạt thí nghiệm với trẻ em. Nhóm nghiên cứu đă kiểm tra 1.500 bé tuổi từ ba đến năm. Và thực tế số trẻ đoán đúng cao hơn 27% so với kết quả trung b́nh. Đáng lưu ư là càng nhỏ tuổi, trẻ càng nhận được nhiều "điểm".
Những trẻ rất nhỏ đă biểu hiện khả năng tiên tri kỳ diệu. Đây là câu chuyện do Irina Petrakova từ thành phố Saratov kể lại.
Đứa con nhỏ của cô ngủ trong một cái xe đẩy trẻ em được để gần cửa ra vào của một cửa hàng mà Irina dừng lại để mua vài món đồ. Đứa bé này thông thường rất trầm lặng. Nhưng hôm đó nó lại xử sự rất kỳ lạ.
Bé bắt đầu la hét giống như người điên chỉ một phút sau khi bà mẹ bước vào cửa hàng. Irina quay trở lại và dỗ dành nó. Nhưng một lần nữa đứa bé lại khóc thét lên hết cỡ khi mẹ trở vào trong. Irina hoảng sợ đưa con ra khỏi cái xe đẩy và ấp nó vào ngực. Ngay lúc đó, một tài xế xe tải mất lái đâm vào khiến chiếc xe đẩy lật nhào.
Tuy nhiên, theo tiến sĩ khoa học Andrei Lundin, vẫn c̣n một lời giải thích đằng sau thí nghiệm về những tấm card, mà không cần dùng đến bất cứ giả thuyết nào về các giác quan bí ẩn.
Theo ông, các nhà nghiên cứu thường tin tưởng rằng họ có thể phân biệt giữa tài năng thực thụ với mánh khóe của bàn tay. Song thực tế lại khác. Rosa Kuleshova khẳng định rằng trong ḷng bàn tay của cô có các "con mắt".
Cô đă cố gắng để lừa gạt vài ủy ban chuyên gia tại Viện hàn lâm khoa học USSR. Hóa ra, người phụ nữ trên có trí thông minh đáng kể. Cô là một họa sĩ bắt chước tài ba. Kuleshova cuối cùng cũng bị lật tẩy bởi các thuật sĩ, những người có thể dễ dàng lặp lại những tṛ xảo thuật của cô.
V́ thế, một thí nghiệm đoán card có thể được thẩm định bởi một chuyên gia chơi bài, người sẽ chứng kiến quy tŕnh này từ đầu đến cuối. Song, khả năng về cảm nhận siêu phàm không hoàn toàn được loại bỏ.
Chúng ta không có bằng chứng chắc chắn về sự tồn tại của những giác quan bí ẩn này, dù là thứ sáu hay mười sáu.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 459 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI BỊ MA NHẬP
Chuyện ma quỷ trước nay cả thế giới đều nhắc đến rất nhiều, và ai cũng đă từng thấy, song là trên... màn ảnh, những bộ phim kinh dị. Đây đó trên đất nước ta vẫn có người kể đă từng nh́n thấy ma ?
Hồi đi viết bài "Chuyện lạ về những ngôi mộ bạc tỉ", tác giả cũng được nghe anh Trần Văn Khá, người trông ngôi mộ trị giá hai tỷ ở Hải Dương, sống chết khẳng định rằng anh đă gặp "ma".
Theo những người trong họ Vũ và cả anh Khá th́ nguyên nhân là v́ anh đă đào phá ngôi mộ cổ hợp chất của tổ mẫu họ Vũ đă khuất cách nay 1.200 năm. Suốt ba tháng mười ngày, đêm nào bà Nguyễn Thị Đức cũng hiện h́nh đứng ở đầu giường đ̣i anh Khá trả lại "nhà" cho bà.
Thậm chí anh bỏ vào B́nh Dương, "ma" vẫn đi theo. Kết cục cho những đêm mất ngủ v́ gặp "ma", anh Khá bị mất trí. Sau khi gia đ́nh xây mộ cẩn thận lại cho bà Đức, "ma" mới thôi hành hạ.
Những câu chuyện gặp ma mà người đời kể kiểu như trên tác giả đă nghe nhiều và chắc mỗi người chúng ta đều cũng đă được nghe, nên tác giả không tin, nhưng quả thực, chính tác giả đă được nhiều lần tận mắt nh́n thấy "ma chửa" qua cuốn băng video của các nhà khoa học ở Liên hiệp Khoa học tin học ứng dụng.
Người thanh niên tên H mà các nhà khoa học ghi h́nh thỉnh thoảng lại bị “ma chửa” nhập vào khiến mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, nói giọng con gái ẻo lả, cứ lúc khóc lúc cười khanh khách. Đặc biệt cái bụng tự nhiên trương ph́nh lên như người chửa tám tháng ?
Mỗi lần "ma" nhập, anh thanh niên này phải cởi ngay quần áo kẻo bụng ph́nh lên đứt hết cúc và đau đớn không chịu nổi. Nhiều lần các nhà khoa học đă dùng máy móc hiện đại để chụp chiếu, siêu âm phần bụng đột nhiên trương ph́nh của anh ta, song vẫn không phát hiện ra nguyên nhân do đâu.
Khi "ma nhập", các nhà khoa học và gia đ́nh đưa anh ta đi viện, song cứ đến viện là bụng liền xẹp đi, cơ thể trở về trạng thái b́nh thường. Các bác sĩ cũng khám và siêu âm các kiểu, song không phát hiện anh H. có bệnh ǵ, thần kinh cũng hoàn toàn b́nh thường.
Khi các nhà khoa học sử dụng phương pháp dân gian là dùng roi dâu vụt vào cơ thể anh ta, th́ tự nhiên "con ma" thoát ra ngoài, và cái bụng anh dần dần xẹp xuống ?
Không biết có tin nổi chuyện này hay không, nhưng quả thực đoạn băng tôi xem là hoàn toàn có thật. Việc thỉnh thoảng anh thanh niên nọ bị như thế đă diễn ra mấy năm nay, các nhà khoa học ở Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng đă bỏ khá nhiều công sức nghiên cứu.
Song vẫn chưa t́m ra lời giải đáp thuyết phục cho hiện tượng trên nên vẫn chưa dám công bố kết quả, chưa cho tiết lộ thân phận người thanh niên tên H. Người đời th́ cho rằng, đó là hiện tượng "ma" nhập.
Vừa mới đây thôi, các nhà khoa học ở Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng lại tiến hành nghiên cứu một hiện tượng "ma nhập" hết sức kỳ dị. Cô gái này tên Nguyễn Thị K., người Hà Nội, khá xinh đẹp. Khi cô H. chuẩn bị làm đám cưới, th́ có một "con ma" nam giới nhập vào cô rồi nhất định không cho cô... lấy chồng.
Mỗi khi "ma nhập" cô gái nói giọng đàn ông và van xin bố mẹ cô gái cho cô được lấy anh ta, tức là "con ma". Mỗi khi "ma nhập", gia đ́nh phải cấp tốc trói cô lại rồi chở đến Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng để nhờ các nhà ngoại cảm giải quyết giúp.
Mỗi khi "ma nhập", thân nhiệt của cô gái này lại giảm đột ngột, cơ thể lạnh ngắt. Sau khi có các biện pháp can thiệp của nhà ngoại cảm, không biết can thiệp bằng cách nào, nhưng dường như là truyền năng lượng sinh học vào cô gái, th́ con ma mới thoát ra ngoài và cô gái mới lại trở lại b́nh thường.
Đây quả là hiện tượng vô cùng kỳ bí và để t́m ra lời giải sẽ c̣n tốn nhiều mồ hôi công sức của các nhà khoa học.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 460 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
ỐNG LUỒNG BAY THẦN BÍ
Hội Nhảy Lửa Và Ống Luồng Bay Thần Bí Của Người Pà Thẻn
Vào dịp cuối năm, khi thời tiết mùa đông khắc nghiệt nhất, người Pà Thẻn thường làm lễ nhảy lửa. Để chuẩn bị cho buổi lễ, ông thầy mo phải làm lễ cúng thần linh trước khoảng bốn tiếng.
Vừa đọc thần chú, ông thầy mo vừa dùng hai vật màu đen như hai thanh sắt, gơ vào nhau phát ra âm thanh rất gấp gáp. Đến khi trời tối, đống củi lớn xếp giữa băi đất được đốt cháy tạo thành đống than đỏ rực.
Những người đàn ông Pà Thẻn dự hội tụ tập quanh thầy mo, đọc thần chú rồi như nhập đồng, tự nhiên có sức mạnh phi thường, liền nhảy cả hai chân vào đống than đỏ rực nóng mấy trăm độ.
Một số thanh niên đứng quanh đó cũng đột nhiên không biết ǵ, cứ chạy ṿng quanh đống than. Chạy được vài ṿng th́ họ vốc cả than đỏ cho vào miệng rồi nhai như nhai miếng khoai miếng sắn.
Sau khi đă chén no than hồng th́ mới lao vào nhảy, và những người này nhảy trên lửa suốt đêm không biết mệt, không biết nóng và cũng không bị bỏng. Nhiều người Pà Thẻn sau khi nhảy chán th́ cởi áo rồi nằm luôn lên đống than hồng.
Trong lễ hội đó c̣n có một chuyện rất kỳ bí xảy ra. Sáu thanh niên khỏe mạnh lực lưỡng được chọn để vác trên vai một ống luồng to bằng bắp đùi.
Sau khi thầy mo cúng bái, kêu gọi thần linh nhập vào ống luồng suốt mấy giờ đồng hồ, ống luồng đột nhiên bay lên trời.
Cả sáu thanh niên đều ráng sức kéo xuống, thậm chí bám hai tay vào ống luồng đu cả người lên, song ống luồng cứ lao đi như tên bắn, thậm chí nhấc bổng cả vài thanh niên lên cao hai mươi đến ba mươi cm.
Các nhà khoa học đều đă dày tâm nghiên cứu, và không phát hiện ra hiện tượng lừa bịp nào trong lễ hội nhảy lửa, và đọc thần chú cho ống luồng bay của người Pà Thẻn.
Theo người Pà Thẻn, sau khi được thầy mo niệm chú, họ tự dưng không điều khiển được ḿnh nữa, và xuất hiện cảm giác như có một sức mạnh siêu nhiên từ ngoài nhập vào, khiến họ không có cảm giác nóng khi nhảy vào lửa.
C̣n ống luồng bay, những người tham gia giải thích rằng, sau khi thầy mo niệm chú, đôi tay như dính liền với ống luồng, rồi bị ống luồng điều khiển, nó kéo mọi người đi, rồi nhấc bổng cả cơ thể người tham gia lên.
Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ bí mà các nhà khoa học vẫn chưa giải thích nổi. Người Pà Thẻn th́ tin rằng thần linh đă nhập vào họ, tiếp cho họ sức mạnh vô biên.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|