Tác giả |
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 461 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:48pm | Đă lưu IP
|
|
|
TR̉ CHƠI KHIÊNG MA
Không biết hồi nhỏ có ai đă chơi tṛ KHIÊNG MA này chưa ? Đây là tṛ của trẻ chăn trâu. Hiện tượng kỳ quặc, chưa thấy ai giải thích được. Cụ thể là thế này:
Tṛ chơi cần đến tám người. Một người nằm ngửa, khép thẳng chân, tay chắp lên bụng, mặt đắp một chiếc khăn. Nhiệm vụ từng người như sau:
Một người đứng phía đầu, đặt một ngón tay trỏ sau ót người nằm. Có hai người đứng hai bên đặt ngón trỏ dưới hai bả vai người nằm. Hai người đứng hai bên ngang hông, đặt ngón trỏ dưới vùng hai bên thắt lưng người nằm. Hai người đứng cuối chân, đặt ngón trỏ dưới hai kheo mắt cá chân người nằm.
Tṛ chơi bắt đầu:
Người đứng phía trên đầu hỏi người thứ hai bên tay phải:
- Bác đi đâu đấy?
Người thứ hai trả lời:
- Tôi đi khiêng ma.
Và lại hỏi tiếp người bên cạnh bên tay phải:
- Bác đi đâu đấy?
Người tiếp theo trả lời:
- Tôi đi khiêng ma.
Và tiếp tục cứ hỏi người bên cạnh tay phải như vậy cho đến khi kết thúc ṿng ở người thứ bảy (bên tay trái người đứng đầu).
Người đứng đầu nói:
- Nào chúng ta cùng khiêng.
Ở thời điểm kết thúc câu nói, cả bảy người cùng thọc ngón tay trỏ vào vị trí đă được phân công và cùng nâng lên.
Khi đó người nằm sẽ được nâng lên cao khỏi chỗ nằm. Nếu chơi tốt cả đoàn có thể khiêng được người nằm, đi một ṿng khá xa và quay về, đặt lại đúng vị trí cũ.
Yêu cầu không khí phải trang nghiêm, ánh sáng có thể hơi tối mờ một chút cho thêm phần âm u. Đặc biệt, cả tám người cùng chơi phải thành tâm, không được cười cợt, dù là cười thầm trong bụng.
Tôi phải nhấn mạnh điều này v́ không đạt được như thế th́ không thể làm được tṛ chơi. Trong thực tế, bảy người cùng khiêng nhưng có một hoặc hai người cười thầm trong bụng, th́ lập tức tại khu vực người đó phụ trách, tự nhiên trở nên nặng kinh khủng, oằn cả ngón tay mà không thế khiêng nổi.
Đă có bạn nào chơi tṛ này chưa,? Tôi đă chơi tṛ này rồi và quả đúng thế thật. C̣n một kiểu chơi tương tự là khiêng ngồi, cần năm người chơi. Nếu các bạn có hứng thú tôi sẽ kể tiếp.
Nghe nói khoảng năm 1972 lưu học sinh Việt Nam ở Hungari, đă chơi tṛ khiêng ma trong mấy ngày được nghỉ Tết âm lịch. Một số sinh viên nước ngoài đă rất ngạc nhiên khi chứng kiến, và viết thư về nhà hỏi các thầy, thậm chí c̣n yêu cầu sinh viên Việt Nam làm lại để chụp ảnh gửi về, nhưng không ai giải thích được.
C̣n tṛ khiêng ma ở tư thế ngồi th́ như thế này:
Một người ngồi trên ghế đẩu, lưng thẳng, hai tay buông thơng, nhắm mắt. Có bốn người đứng xung quanh. Mỗi người dùng một ngón trỏ để khiêng. Vị trí đặt ngón trỏ là hai bên nách và hai bên kheo đầu gối.
Cách chơi:
Một người cầm cái đặt úp bàn tay phải của ḿnh lên đính đầu người ngồi. Những người c̣n lại cũng lần lượt đặt úp bàn tay phải chồng lên nhau theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ.
Sau đó người cầm cái lại đặt úp tiếp bàn tay trái của ḿnh, và cứ như vậy cả ba người tiếp theo lần lượt úp hết bàn tay trái lên đầu người ngồi theo chiều ngược kim đồng hồ.
Sau khi bàn tay thứ tám úp xong người cầm cái khẽ hô:
- Một..hai..ba.
Và cả bốn người cùng ấn nhẹ xuống. Sau khi ấn xong, cả bốn người cùng đưa ngón trỏ vào vị trí ḿnh phụ trách, và cùng nâng lên mà không cần hô một hai ba nữa.
Người ngồi sẽ được nâng cao khỏi mặt ghế lên đến cao hết tầm tay nâng. Nếu chơi tốt, có thể khiêng đi một ṿng và đặt lại chỗ ngồi cũ.
Chú ư ấn nhẹ thôi. Nếu ấn mạnh quá, người ngồi sẽ sụn cổ đấy. Không khí khi chơi cũng giống như tṛ Khiêng Ma: Nghiêm trang, không cười đủa.
Năm 1973 tôi đă chơi tṛ này bên Ba Lan. Lúc đầu khiêng một sinh viên Việt Nam rất dễ v́ trọng lượng c̣n nhỏ, khoảng 55 kg, nâng cao hết tầm tay với.
Lần sau có một sinh viên Ba Lan vào, thấy ngạc nhiên nên cũng đ̣i chơi đứng nâng và yêu cầu ngồi để mọi người nâng.
Đến lượt ông bạn này th́ quá nặng, nên chỉ nâng đến độ cao phân nửa trường hợp đầu, th́ do quá nặng và một người chơi ph́ cười, thế là anh ta rơi phịch xuống ghế. May mà không việc ǵ. Anh ta nặng khoảng 80 kg.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 462 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
4. MỘT NGƯỜI VIỆT SIÊU PHÀM
KHẢ NĂNG PHÂN THÂN
Một lần có ba người cùng đến thăm T là ông Cao Hùng, bác H công an nghỉ hưu và bác Q địa chất nghỉ hưu. Tối hôm đó như thường lệ T ra ngoài luyện khí công, c̣n ba người khách ngủ trong nhà.
Nhà chỉ có một chiếc phản để bác H và bác Q ngủ, c̣n ông Cao Hùng trải chiếu nằm dưới đất ngay cửa ra vào. Trước khi ra ngoài T dặn ông Cao Hùng:
- Bố vào giường xếp của tôi ngủ, đừng ngủ dưới đất.
Nhưng ông vẫn nằm như đă định. Độ một giờ sáng ông Cao Hùng vẫn nằm im mà chưa ngủ được. Bổng nhiên thấy ngay phía đầu nằm của ḿnh có một người đang đứng.
Thấy người nhưng không rơ mặt. Lúc đó cửa ra vào vẫn đóng. Ông lặng lẽ chồm người dậy nh́n và một ư nghĩ thoáng qua đầu:
Cửa vẫn đóng th́ làm sao người vào nhà được. Ông lặng lẽ theo dơi. Người đó đứng một lúc rồi đưa tay chỉ vào chiếc phản và chỗ đặt giường xếp của T, xong quay lưng bước ra trong khi cửa vẫn đóng.
Thấy chuyện lạ ông vội vàng đến mở cửa hông, ra ngoài th́ không thấy ǵ nữa. Kiểm tra lại cửa ra vào th́ cửa đó vẫn đóng. Ông Cao Hùng đánh thức bác H và bác Q dậy, và kể lại câu chuyện vừa thấy ai cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Gần sáng khi T đi luyện về, ông thuật lại những ǵ xảy ra hồi nửa đêm cho anh ta. T chỉ cười và nói:
- Ở đây chuyện đó là b́nh thường.
Rồi T c̣n đế thêm:
- Tại bố không vào giường nằm như tôi đă dặn.
Một chuyện lạ khác là trước đó vài tháng có mấy phụ nữ đến nhà T chữa bệnh, v́ nhà xa không về kịp nên xin T ở lại qua đêm. Nhà T có một quy ước là chiếc phản nhà trên chỉ để nam giới ngủ. Phụ nữ nằm ở nhà dưới. Hôm đó ở nhà dưới quá chật, một chị cỡ tuổi trung niên thấy phản nhà trên bỏ không liền lên nằm tạm.
Ngủ đến nửa đêm, chị ta thấy có một người đàn ông đến bảo:
- Chị xuống nhà dưới nằm, không được nằm ở đây.
Chị trả lời:
- Vâng!
Nhưng do quá buồn ngủ nên lại thiếp đi trên phản lúc nào không hay. Độ ba giờ sáng chị thấy một bầy bốn, năm con khỉ ồn ào kéo đến, khiêng ḿnh ra hè ném đúng vào bậc tam cấp, làm chị ta đau ê ẩm người và xây xát chân tay.
Vừa lúc T đi luyện về, thấy vậy liền hỏi:
- Sao chị lại ra đây nằm?
Chị ta kể lại câu chuyện vừa xảy ra. T chỉ cười bảo:
- Đấy là tại chị, có người nhắc rồi nhưng chị không nghe! Thôi rút kinh nghiệm vậy.
Nói xong T d́u chị xuống nhà.
KHẢ NĂNG THẤU THỊ
Nh́n Từ Xa Thấy Vàng Dưới Mặt Đất.
Có hai vợ chồng rất nghèo đến gặp T nhờ giúp đỡ để bớt khổ. Sau khi nghe họ than phiền T bảo:
- Chỉ có cách phải cày sâu cuốc bẫm thôi! Ông bà cày cuốc cạn hịt th́ làm sao hoa màu tốt được để có tiền lo cho con. Nghe lời tôi mùa sắp tới phải cày cuốc thật sâu mới vượng lên được.
Hai vợ chồng sau đó thực hiện như lời T dặn, ra sức cày sâu cuốc bẫm. Đến mùa thu hoạch, lúa và hoa màu tăng tiến hơn trước. Đời sống có khá lên chút ít nhưng chưa thể thay đổi cảnh sống nghèo khổ.
Họ lại đến gặp T để nói lại cảnh nghèo. Nghe xong T bảo:
- Ông bà có thực hiện đúng lời tôi đâu mà bảo không có kết quả. Tôi bảo cày sâu, cuốc sâu, phải sâu nữa mới có kết quả. Làm như găi đất th́ làm sao có kết quả tốt được.
Về đến nhà chồng bàn với vợ:
- Bà nó nghe ổng dặn kỹ rồi đó! Nhưng tôi vẫn nhận thấy có cái ǵ khó hiểu. Mùa rồi ḿnh đâu có “găi” đất, cày cuốc sâu đấy chứ! Thôi lần này ta đào thật sâu xem sao.
Thế là vợ chồng họ h́ hục đào, xới cả khoảnh vườn rộng. Làm ngày không đủ tranh thủ làm cả đêm. Lần này th́ chuyện lạ đă xảy ra. Khi đào xới đến độ sâu nhất định ở một góc vườn, lấp loáng dưới ánh trăng thượng tuần họ thấy hiện ra nhiều lá vàng.
Ông chồng th́ thầm bên tai vợ:
- Bà nó ơi.. Trời cho rồi.. Trời cho rồi, đời ta đỡ khổ rồi.
Bà vợ căi lại:
- Không phải Trời cho mà là ông T cho đấy, ông ạ. Vợ chồng họ thu gom được cả thảy hai mưoi mốt lạng vàng.
Nghĩ đến công của T họ mang biếu anh ta mười lạng. Nhưng T kiên quyết từ chối và bảo:
- Tôi không dùng thứ đó. Nếu muốn lúc nào tôi cũng có. Thôi để dành cho gia đ́nh lo việc học hành của con.
Nh́n Mồ Mả Xuyên Qua Mặt Đất.
Một hôm ông NTH, một tiến sĩ nông nghiệp nhân có chuyến về huyện Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngăi thăm quê đă mời T, bác Hoàng và ông Cao Hùng đi cùng.
Về đến nhà ông H cùng mọi người ra nghĩa trang để thắp hương trên mộ bà. Thắp hương xong T nh́n ngôi mộ nói:
- Bà này lúc chôn không có áo quan, đầu gối lên chiếc gối mây và cánh tay trái bị găy.
Người nhà ông H xác nhận:
- Chúng tôi là những người chôn bà, đúng y như ông T nói, nhưng làm sao mà ông biết được?
T đáp:
- Tôi thấy mới dám nói chữ.
Cả người nhà và anh em đi theo vô cùng ngạc nhiên.
Một Số Khả Năng Đặc Biệt Khác.
Phong Tỏa Vô H́nh.
T là người vui tính và hay đùa nghịch. Một lần trong nhà có dăm bảy người ngồi chơi. T dùng tay vạch một ṿng tṛn trên nền nhà, rồi thách:
- Tôi đố người nào vào trong ṿng tṛn này mà bước ra ngoài được.
Một anh bước vào ṿng tṛn rồi thử bước ra. Nhưng bước đủ các phía mà không cách nào có thể vượt ra khỏi ṿng tṛn.
Một ông bạn lấy tay đẩy anh ta ra ngoài ṿng tṛn nhưng chỉ nửa người trên gục xuống, c̣n hai chân vẫn c̣n bị giữ chặt trong ṿng tṛn. Nh́n thấy vậy, T cười:
- Không ra được phải không? Bây giờ th́ có thể ra được rồi.
Nói xong T khoát tay một cái. Khi đó anh nọ bước ra ngoài b́nh thường.
Điều khiển vị giác
T cầm quả quưt bóc vỏ và lấy ra một múi đưa cho một chị nói:
- Múi này ăn sẽ ngọt.
Rồi lấy múi khác đưa cho một anh T nói:
- Múi này ăn sẽ đắng.
Lại lấy thêm múi khác nữa đưa cho một chị và T cho biết:
- Múi này ăn sẽ chua...
Cứ như vậy T chia quả quưt cho mọi người. Khi ăn xong ai cũng tỏ ra ngạc nhiên v́ đúng là có cảm giác ngọt, đắng hoặc chua như lời T đă nói với từng người.
Điều Khiển Quả Táo Trong Bụng.
T lấy quả táo con đưa cho một chị và bảo:
- Quả táo này nhỏ nuốt được không cần nhai, chị nuốt vào rồi tôi biểu diễn cho chị coi, vui lắm.
Chị nọ cầm quả táo nuốt vào bụng. T ngồi cách chị khoảng năm mét, vận công lực và dùng tay điều khiển quả táo chạy ṿng tṛn trong dạ dày, làm cho chị ta chịu không nổi. T cười bảo:
- Khó chịu phải không? Bây giờ tôi cho quả táo lên miệng đây.
Nói xong T vận công lật bàn tay đẩy từ dưới lên, đúng là quả táo lên miệng. Chị ta lấy quả táo ra khỏi miệng và nói:
- Tôi chịu thua ông rồi.
Tṛ Chơi Bài Tú Lơ Khơ
T lấy bộ bài tú lơ khơ ba mươi hai lá, đưa cho bác Hoàng và ông Cao Hùng cùng xáo trộn nhiều lần. Sau đó T cầm lấy bộ bài đưa ra sau lưng, rồi bắt đầu rút từng con bài cơ, hay bất kỳ loại khác đặt lên, phản theo trật tự từ lớn đến bé là ách cơ, ka cơ...cho đến hai cơ.
Một người ngồi xem thấy vậy bảo T:
- Ông nh́n thấy mới rút được thế.
T cười:
- Tôi đưa ra sau lưng th́ làm sao thấy được.
Mở Khóa Bằng Công Năng.
Khi đến nhà T để t́m hiểu hiện tượng lạ, có lúc ông Cao Hùng ngủ đêm ở trong nhà anh ta, c̣n T ra ngoài luyện khí công. Khi ngủ trong nhà lúc nào ông cũng chốt kỹ các cửa, người ngoài không thể vào được. Vậy mà khi đi luyện về T vào nhà cứ như cửa để mở.
Thấy lạ ông hỏi T th́ anh ta im lặng. Thế rồi ông quyết định t́m hiểu xem T đă vào nhà bằng cách nào khi các cửa đều được chốt kín.
Đêm đó ông Cao Hùng cố gắng không ngủ để chờ lúc T về xem sao. Ông đă phát hiện ra rằng, từ bên ngoài cửa T dùng công lực, trước tiên đẩy chốt khóa rời khỏi cái ngoắc, sau đó đẩy tiếp chốt rơi xuống. Thế là xong.
Đoán Nhận Thông Tin Về Người Khác.
Nhân một lần ra Hà Nội, khi T ngồi chơi với mấy anh em ở nhà ông M, anh ta vừa cười vừa bảo ông H:
- Vợ ông có một căn hộ cho thuê. Hôm trước có một cô thợ may đến gặp vợ ông hỏi thuê nhà. Vợ ông ra giá 800.000 đ/tháng, nhưng cô thợ may xin thuê với giá 700.000 đ/tháng. Vợ ông cuối cũng đă chấp nhận và bảo cô thợ may phải đặt cọc tiền để nếu ai trả hơn cũng vẫn dành cho cô.
Cô thợ may hỏi đặt cọc bao nhiêu th́ vợ ông nói 200.000đ. Cô thợ may lục túi ḿnh chỉ c̣n một trăm ngàn đồng. Vợ ông bảo cũng được và nhận số tiền đặt cọc đó. Chuyện này ông không biết. Chiều nay ông về hỏi vợ, nói lại những điều tôi nói có đúng hay không?
Chiều hôm đó, ông H về gặp vợ và nói lại những ǵ mà T đă phán về chuyện cho thuê nhà. Bà vợ nghe xong trố mắt ngạc nhiên:
- Chuyện này ngay ông cũng không biết, làm sao ông T biết được. Đúng là như vậy.
Cao Hùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 463 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:52pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ MẬT VỀ NGƯỜI KHÔNG ĐẦU
Roger Scarberry, cùng vợ và hai người bạn, Steve và Mary, sẽ không bao giờ quên được buổi tối hôm đó. Trên xa lộ 62 từ Tây Virginia đến Point Pleasant Mỹ, giữa màn tối dày đặc, xuất hiện hai đốm tṛn đỏ lừ.
Khi xe chạy đến gần, họ phát hiện đó là hai tṛng mắt đặt trong cổ của một sinh thể cụt đầu...
Quái vật h́nh người cao khoảng 1,9 m. Nó có hai tay và một màng cánh rộng. Nó đứng thẳng trên hai chân giữa đại lộ, nh́n chằm chằm vào chiếc xe hơi đang tiến đến. Trong khoảnh khắc ấy, Roger Scarberry đă quyết định lạng một cú nguy hiểm để tránh quái vật.
Trong lúc sợ hăi, Roger nhấn ga hết cỡ để trốn chạy. Quái vật dang rộng đôi cánh và huỳnh huỵch đuổi theo chiếc xe, vừa đuổi vừa rú lên những tiếng đáng sợ.
Lúc chiếc xe tiến vào địa phận Point Pleasant, quái vật đột nhiên lẩn mất dạng vào bóng tối bên vệ đường. Ngay đêm đó, Roger đă đến đồn cảnh sát, nhưng mọi cuộc kiếm t́m đều không đưa lại thông tin ǵ về "người không đầu". Sự kiện xảy ra vào đêm 15-11-1966.
Hàng Trăm Nhân Chứng
Trong hai năm 1966-1967, cảnh sát khu vực Point Pleasant đă được hàng trăm nhân chứng kể lại rằng họ nh́n thấy "người không đầu" nhiều lần ở xa lộ 62.
Câu chuyện sau đó đă xuất hiện nhiều lần trên báo chí, gây tâm lư ṭ ṃ và sợ hăi dai dẳng. Không hiểu sao, đến năm 1967, người không đầu đột nhiên biến mất, cùng lúc với một tai họa làm sập cầu Silver-Bridge ở Point Pleasant.
Phải chăng sự biến mất bí ẩn của người không đầu liên quan đến vụ việc này?
Năm 1975, nhà văn John Keel đă viết cuốn Mothman Prophecies (Lời tiên tri của người bướm). Đó là một trong những cuốn sách bán chạy nhất thời đó. Câu chuyện kể về sự xuất hiện của người không đầu, có đôi cánh như cánh bướm.
Keel đă liên hệ sự xuất hiện của người bướm với hàng loạt sự kiện bí hiểm xảy ra ở Point Pleasant trong hai năm 1966-1967. Theo Keel, người bướm hay người không đầu có thể là một dạng sinh thể đến từ những vật thể lạ UFO.
Ông cũng đưa ra giả định rằng, người không đầu là một sinh thể chiều không gian khác, và đă "vô t́nh" lọt vào tọa độ không gian, thời gian của chúng ta.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 464 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:53pm | Đă lưu IP
|
|
|
MỘT ĐÊM ĐI SĂN MA
Những câu chuyện nhuốm màu hoang đường luôn có một hấp lực đặc biệt, cuốn theo nó những tranh căi và cả những ṭ ṃ muốn khám phá.
Hai phóng viên của tạp chí Science & Vie Junoir đă quyết định tiếp cận một lâu đài ở phía Bắc nước Anh với nhiều truyền thuyết về ma để thực hiện bài phóng sự này. Sau đây là những ghi nhận của họ.
VÀO CUỘC
Olivier Lascar: Túi ngủ, đèn pin, dép, quần đùi… Chuyến tàu lửa đi ngoằn ngoèo dọc theo bờ biển Irlande, tôi lẩm nhẩm kiểm kê trong đầu hành lư của ḿnh.
Tất cả đều đủ. Kể cả chiếc máy thu âm để ghi lại tiếng th́ thầm của ma. Phải, tôi nhận nhiệm vụ kỳ cục: Đi điều tra một lâu đài có ma ở phía Bắc nước Anh! Ma ư?
Thật khó tin. Nhưng tôi hết sức nóng ḷng để nghe Jason Braithwaite thuyết tŕnh. Chúng tôi sẽ gặp vị giáo sư của trường Đại học Birmingham, nhà tâm lư và thần kinh học tại lâu đài Muncaster để nghe thuyết giảng.
Trong ṭa nhà cổ tám trăm năm, vị giáo sư đề nghị… đi săn ma dưới góc độ “lư luận và khoa học”. Thật là cả một chương tŕnh!
Virginie Briffaut: Chuyện bắt đầu bởi một câu hỏi đơn giản của tổng biên tập: Chị tin ma có hay không? Thế là tôi lên đường làm phóng sự với lư cớ: Tôi tin... Tin ư? Tôi sợ ḿnh quá đáng! Nhất là khi phải ngủ đêm trong ṭa lâu đài. Thật đáng lo lắng.
Olivier Lascar: Ron, ông chủ khách sạn đến t́m chúng tôi tại nhà ga. Điều đó tránh cho chúng tôi phải lội bộ 1,5km mới đến được Bed & Breakfast.
Con đường dốc đứng không ánh sáng, với một bên là cánh đồng trống và bên kia là rừng cây xơ xác. Ṭa lâu đài ở đối diện ngay khách sạn, bên kia đường. Chẳng có ǵ vui… Nhưng Ron không tin ma.
NHỮNG TIẾP XÚC ĐẦU TIÊN
Olivier Lascar: Buổi ban đầu của cuộc hội thảo. Hai mươi người đến để nghe giáo sư Jason Braithwaite tŕnh bày.
Tất cả trong lứa tuổi từ hai mươi lăm đến sáu mươi, không chỉ có người Anh mà c̣n có một số người Tây Ban Nha, một cô gái Phần Lan, một cô gái Thụy Điển, mấy anh chàng Thụy Sĩ, Đức và cả một anh chàng người Australia.
Họ có điểm ǵ chung? Tất cả đều… thích ma.
Chẳng hạn Thomas, anh chàng người Đức, ba mươi lăm tuổi, mà tôi nói chuyện gần chiếc tủ đựng thức ăn trong một góc pḥng. Anh ta nghĩ ḿnh có khả năng làm đồng tử và đang “cải tiến” nghề nghiệp, lúc công việc tại công ty đường sắt rảnh rang.
Tôi tưởng tượng ngay đến h́nh ảnh một anh chàng ngồi sau quầy bán vé xe lửa, nh́n chằm chằm vào quả cầu thủy tinh để phỏng đoán giờ đến của chuyến xe đi Dussendorf. Không được cười nhé!
Virginie Briffaut: Jason nói cho chúng tôi nghe nhiều về huyền thoại Muncaster. Ṭa lâu đài bị hồn ma của Tom, một anh hề chết cách đây mấy trăm năm, thường về quấy phá.
Rồi đến trường hợp Mary Bragg. Một phụ nữ bị giết chết vào thế kỷ mười chín ở phía trước hàng rào lâu đài. Từ đó cô ta thường hiện lên nhát những người lân cận.
Có khoảng nửa tá người làm chứng, trong suốt hai mươi lăm năm qua! Nhiều tài xế xe kể ḿnh từng cán một phụ nữ, nhưng khi bước xuống xe để đỡ người lâm nạn, cô ta biến mất!
Olivier Lascar: Jason là kẻ đa nghi. Theo ông câu chuyện Mary Bragg cho thấy ma xuất hiện thường là do diễn dịch sai những dấu hiệu cụ thể và thực.
Bởi v́ xung quanh lâu đài Muncaster dễ làm hoa mắt. Con đường dốc đứng, ngoằn ngoèo, có nhiều cây to, không có đèn chiếu sáng. Vùng này lại ẩm ướt, sương mù xuất hiện liên tục.
Không ngủ được. Nhưng thật lạ, tôi lại mơ… thấy ma! Phải nói rằng khi trở về từ ngôi làng mà chúng tôi đi ăn vào tối hôm qua, tôi đă bám chặt vào chiếc đèn pin như người chết đuối bám vào chiếc phao. Trong đêm tối, tôi có cảm giác như Mary Bragg xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Virginie Briffaut: Cuối cùng nhóm của chúng tôi đi vào lâu đài. Kỳ quái là ai cũng tin ḿnh sẽ gặp ma. Không hề có tổ nhện hay mặt tiền nhà sắp đổ mà trái lại tất cả đều rất tươm tất.
Khung cảnh nh́n từ lâu đài rất đẹp. Nó nằm giữa một thung lũng bao quanh núi non, với một ḍng sông uốn khúc đi ra biển Irlande. Một khung cảnh đẹp ẩn giấu phần nào thất vọng.
Quả vậy, chính cấu trúc nền đất mà thỉnh thoảng người ta t́m thấy câu trả lời cho câu chuyện ma. Khổ thay phân tích địa chất không cho phép giải thích bí ẩn của lâu đài Muncaster.
Olivier Lascar: Khi bước vào lâu đài, tôi nh́n thấy ngay trước mắt chú hề Tom! Không phải hồn ma của ông mà là bức chân dung, chễm chệ ở trên đầu cầu thang.
Jason kể với chúng tôi rằng theo truyền thuyết, nhân vật này thích ngồi mơ mộng dưới một gốc cây, ngay ở lối vào lâu đài. Thỉnh thoảng một khách đi qua hỏi đường, nếu đang nổi nóng Tom sẽ chỉ đi đến băi cát lầy!
Virginie Briffaut: Chúng tôi bước vào một căn pḥng trang trí dành cho phụ nữ. Jason đă nói trước cho cả nhóm đây là “căn pḥng trải thảm”, nơi gặp ma nhiều nhất trong lâu đài.
Ở đó người ta thường nghe tiếng khóc trẻ con và những nắm tay cửa tự xoay! Như một ngẫu nhiên, người bạn của chúng tôi bất ngờ than nhức đầu. Kẻ khác lại bảo: nghe rất nặng ngực.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 465 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:54pm | Đă lưu IP
|
|
|
HAI THẾ GIỚI TỒN TẠI TRONG NGÔI NHÀ TÔI
Đây là câu chuyện có thật. Tôi đă đọc nó trên trang web của nước ngoài và tạm dịch lại để chia sẻ cùng các bạn:
Tôi là người đàn ông b́nh thường. Tôi đang sống cùng vợ và hai đứa con gái. Một đứa sáu tuổi và một đứa mười tám tháng. Căn nhà mà chúng tôi mua lại đă được xây dựng từ năm 1989.
Khoảng sau hai năm kể từ ngày chúng tôi dọn vào ngôi nhà này, chúng tôi đă để ư và thấy đứa con gái của tôi bắt đầu nh́n thấy những người mà chúng tôi không thể thấy.
Tôi nhớ có lần, khi chúng tôi vừa lái xe vào gara và đang chuẩn bị lên nhà, th́ Lauren đang đứng tại những bậc thang và vẫy tay. Vợ tôi bèn hỏi nó là nó đang vẫy tay ai. Nó nói là có người phụ nữ đang đứng ở hướng kia. Nó chỉ tay vào bức tường phía trước mặt nó.
Chúng tôi gạt bỏ cái chuyện con bé nói, v́ nó luôn tỏ ra quan trọng vấn đề rằng nó có sự tưởng tượng mạnh mẽ. Vào hai năm sau, tôi đang chuẩn bị cho lễ X-Mas. Tôi sẽ đóng vai ông già noel đang đem những món quà để vào giường con gái tôi.
Tôi đă tự vào pḥng dành cho khách trong niềm lo lắng là sẽ có thể làm cho con gái tôi tỉnh giấc. Bỗng nhiên cái nắm đấm cửa lắc qua lắc lại. Tôi nh́n cái nắm cửa, bước tới bước lui lo lắng. Có ai đó đang cố gắng mở nó ra. Tôi biết đó chắc chắn phải là con gái tôi.
V́ vậy tôi nhanh tay tắt đèn và chờ đợi trong một lúc. Sau đó tôi mở cửa ra. Khi tôi bước ngang khỏi cánh cửa, tôi cảm thấy có sự lạnh ngắt. Tôi liền đi vào pḥng của vợ chồng tôi và pḥng con gái. Họ đang say giấc ngủ. Tôi hoàn toàn không có sự giải thích nào cho việc đă xảy ra.
Ba năm sau kể từ hôm X-mas đó, và có thêm nhiều chi tiết lạ lùng hơn. Con gái lớn của tôi bắt đầu vào lớp một. Buổi tối trước khi con bé bắt đầu trở vào trường, chúng tôi đi ngũ rất sớm vào lúc 9h30.
Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đă ch́m vào giấc ngủ. Bỗng nhiên vợ tôi chạy vào pḥng và hỏi xem năy giớ tôi có bước chân ra ngoài pḥng hay không. Tôi nói không. Cô ấy nói rằng cô ấy đă nghe tiếng cửa lớn được đóng sập lại.
Tôi th́ chẳng nghe ǵ hết, dĩ nhiên v́ lúc đó tôi đang ngủ mà. Tôi lại bắt đầu giấc ngủ của tôi và vào lúc 11:30, cô ấy lại đánh thức tôi đậy v́ cánh cửa lại bị đóng sập lại lần nữa. Tôi nghĩ rằng cô ấy đă nghe nhầm.
Tối hôm sau cô ấy bật dậy v́ có cơn ác mộng. Có người nào đó đang đuổi theo cô ta và cô ấy đă cắt vào tay. Cô ấy bật dậy khỏi giường trong tư thế chồm hổm. Ngay phía dưới chân giường của cô ấy là một viên than hồng đang cháy rực, như khi cô ấy diễn th́ nó vừa bay ṿng ṿng, phát ra ánh sáng.
Cô ấy nh́n không khác ǵ nó ngoại trừ màu đỏ. Cô ấy chạy ngay sang pḥng tôi và kể lại với tôi. Tôi đă nghĩ cô ấy có chút vấn đề về tinh thần. Khoảng hai ngày sau, cô ấy lại thức giấc bởi cái nắm đấm cửa lắc qua lắc lại.
Và đêm tiếp theo, khi cô ấy nằm trên giường và đang ngủ ch́m vào giấc ngủ th́...cô ấy nghe ba tiếng gơ thật mạnh trên mặt bàn bên. Cô ấy quá sợ hăi nên đă không dám nh́n sang xem đó là ǵ. Lúc đó tôi nghĩ cô ấy đă mất đi cơ hội để khám phá xem đó là ǵ.
Tối hôm sau tôi ở ngoài gara để tập thể dục trước khi ngủ. Th́ tôi nghe có tiếng chân trẻ con. Tôi nghĩ đó là con tôi muốn xuống để đùa với tôi. Lúc đó tôi đang nằm đẩy tạ. Tôi ngẩng đầu lên và thấy một cô gái.
Cô ấy lướt nhanh qua tôi, nhưng tôi có thể nh́n thấy những nét nhăn trên khuôn mặt của cô ấy. Tôi ngồi bật dậy và nh́n kỹ lại nhưng không có ai cả. Chúng tôi bèn thuê một người gọi là " Trans-Channeler" đến để xua đi những spirit trong nhà chúng tôi.
Người ấy đă bỏ ra ba tiếng đồng hồ tại gara nhà tôi để nói chuyện với cô gái mà tôi đă gặp. Người ấy nói rằng cô ấy đă gửi một thông điệp để giúp những spirit đó chuyển qua thế giới khác.
Và không chỉ có cô gái mà có cả những đứa bé nữa. Người ấy nói rằng cô ta không thể nói thêm bất cứ chi tiết nào nữa. Nhưng cô ta đă vừa chuyển spirit đó qua thế giới khác rồi.
Ngưới ấy cũng nói rằng người phụ nữ mà tôi gặp, người phụ nữ đó càng ở bên cạnh vợ tôi lâu đến đâu th́ càng trở nên trẻ và đẹp hơn bấy nhiêu. Sau đó người ấy đă đưa cho vợ tôi và những đứa con tôi viên đá crystal và một vài cây xô thơm để đốt cháy.
Mọi thứ trở nên yên ổn từ ngày đó, cho được đến vài tuần. Bây giờ th́ chúng tôi có một người đàn ông ốm yếu với hơi thở nặng nề trong nhà....
Có ai làm ơn cho chúng tôi thông tin là cách nào có thể deal với chuyện này không?
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 466 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN VỀ BÓNG MA TRONG PH̉NG TẬP THỂ DỤC
Khi Kim Peterson tới vào câu lạc bộ thể thao vào sáng 25-9 và xem đoạn băng video lấy từ camera an ninh, cô sửng sốt khi nh́n thấy một khối sáng mờ nhạt giống như bóng ma lượn lờ quanh những chiếc máy tập.
Kim là chủ của Anytime Fitness, một câu lạc bộ thể thao ở thành phố Overland Park, bang Kansas, Mỹ. Đoạn phim được ghi vào lúc 2h21 sáng, khoảng nửa giờ sau khi người cuối cùng rời khỏi câu lạc bộ.
"Bóng ma" xuất hiện khoảng chín lần trong hai giờ và lần nào nó cũng di chuyển khắp pḥng tập. Điều này có nghĩa là hệ thống phát hiện chuyển động đă bị kích hoạt chín lần.
Tất cả đều bối rối, từ Kim, nhân viên của cô, các thành viên của câu lạc bộ cho tới công ty cung cấp camera an ninh. Kim cho biết, từ trước tới nay, camera an ninh chỉ bị kích hoạt khi có hiện tượng chuyển động bên trong căn pḥng.
- Tôi gọi tới công ty an ninh và họ cũng không hiểu tại sao ánh sáng lại có thể kích hoạt camera. Họ khẳng định bụi, côn trùng, ánh sáng từ xe hơi ngoài đường cũng không thể khiến camera tự động bật lên. cô kể.
Một h́nh ảnh trong đoạn băng video an ninh tại câu lạc bộ Anytime Fitness. Vị trí của "bóng ma" được đánh dấu bằng ṿng tṛn màu đỏ.
Ngay lập tức, câu chuyện về bóng ma trong pḥng tập thể dục đă trở thành đề tài nóng hổi của giới truyền thông. Nhiều người đưa ra giả thiết về nguồn gốc của bóng ma:
Một tṛ chơi khăm, một con bọ, ánh đèn từ một chiếc xe hơi đi ngang qua câu lạc bộ. Tuy nhiên, đa số cho rằng một con ma đă viếng thăm pḥng tập. Con trai của Kim c̣n suy đoán rằng đó là linh hồn ông ngoại của cậu.
Nhiều chuyên gia đă giải thích hiện tượng bí ẩn này dưới góc độ khoa học. Sau đây là những lập luận đáng chú ư nhất.
Lập luận 1:
Nguồn gốc của khối sáng là một vật có màu trắng và không rơ nét. Những camera an ninh theo kiểu "mắt cá" mà câu lạc bộ của Kim sử dụng được thiết kế để ghi lại những hoạt động ở phía trên mặt đất và cách vị trí của camera từ sáu mét trở lên.
Những vật nằm trong khoảng cách đó sẽ rơ nét, c̣n những vật gần ống kính sẽ trở nên mờ. Từ đó có thể nhận định rằng vật thể lạ ở rất gần camera.
Lập luận 2:
Vật thể lạ không tự phát sáng, mà chỉ phản chiếu ánh sáng trắng từ một nơi nào đó gần camera. Ánh sáng phản chiếu kích hoạt camera.
Lập luận 3:
Mặc dù Kim và các phóng viên khẳng định bóng ma lang thang gần các máy tập, các chuyên gia phân tích h́nh ảnh nhận thấy nó nhảy hoặc đi xuyên qua chúng. Các chuyển động của nó cho thấy nó không tương tác với các vật thể trong pḥng. Từ đó các chuyên gia cho rằng nó bay lơ lửng bên trong pḥng tập.
Lập luận 4:
Pḥng tập có ít nhất tám camera được kích hoạt vào buổi tối 24-9, song "ma" chỉ xuất hiện trong đoạn phim của một chiếc. Nếu khối ánh sáng thực sự xuất hiện trong pḥng, tất cả tám camera, phải ghi lại được h́nh của nó, tất nhiên là ở những góc độ khác nhau.
Thế nhưng điều đó không xảy ra. Do vậy, có thể kết luận hiện tượng kỳ bí này, dù nó là ǵ đi chăng nữa, chỉ xảy ra với một camera.
Lời giải thích hợp lư nhất được đưa ra vào ngày 14-10: bóng ma là một con vật nhỏ. Một con nhện, ruồi hoặc rệp đă bám vào ống kính camera. Đó là lư do tại sao h́nh ảnh của nó mờ tịt, chỉ xuất hiện trong phim của một camera và không hề tương tác với mọi thứ trong pḥng.
Thực tế là một tia sáng chuyển động không thể kích hoạt hệ thống camera, v́ chúng chỉ phát hiện được chuyển động, chứ không phải ánh sáng. V́ thế, chuyển động của con bọ đă kích hoạt bộ cảm ứng của camera.
Livescience
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 467 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:57pm | Đă lưu IP
|
|
|
CĂN NHÀ KHÔNG CỬA
Hắn lẩm bẩm một ḿnh:
- Nhờ Trời, cái tên nhà quê đó có vẻ biết đường!
- Trước hết quẹo tay mặt. Rồi tay trái. Ông sẽ thấy cái cổng đen.
Không như cái người kia chỉ láo chỉ lếu làm ḿnh mất cả nửa tiếng đồng hồ!
Rồi hắn đạp ga cho xe chạy mau hơn. Trời lạnh buốt và xâm xẩm tối. Theo lời người chỉ đường th́ chỉ độ năm phút là hắn sẽ tới nơi.
- "Trước hết quẹo tay mặt". Chắc đây rồi! "Rồi tay trái". Xong! "Cái cổng đen". Đây rồi!
Hắn đạp thắng lại, kéo thắng tay, để máy nổ, bước xuống mở rộng hai cánh cổng trước khi leo lên xe, từ từ lái lên đoạn đường dốc ngoằn ngoèo.
Hai ngọn đèn pha rọi sáng những hàng cây khẳng khiu hai bên đường như những bộ xương của một bầy ma đói đang đứng rũ rượi xin ăn. Hắn thầm nghĩ: "Con đường này nhiều ổ gà quá. Chắc cũng phải tốn vài ngàn bạc".
Trên đầu dốc, căn biệt thự hai từng vĩ đại nổi bật trên nền trời đă gần tối hẳn. Hắn ngừng xe, tắt máy, ngồi trong xe ngắm nghía ngôi biệt thự trong mấy phút trước khi bước xuống nh́n quanh. Đúng như nhân viên văn pḥng địa ốc nói "Căn biệt thự nh́n xuống một nửa thành phố dưới chân đồi".
Đứng nh́n phong cảnh tuyệt vời ẩn hiện bên dưới thêm vài phút, hắn nghĩ thầm: "Tại sao một căn biệt thự lớn ở một vị trí tốt như thế này mà họ lại chỉ bán có năm trăm ngàn?".
Nh́n lên tầng trên của căn biệt thự, hắn ngạc nhiên tự nhủ: "Tại sao những khung cửa sổ cong cong kia trông như những đôi mắt đang chau mày nh́n ḿnh thế nhỉ?".
Nh́n đồng hồ, thấy đă 7 giờ 15, hắn quyết định vào coi sơ trước khi trở lại vào sáng hôm sau.
Hắn móc túi lấy ch́a khóa, bước lên mười hai bực thềm trước khi tra ch́a khóa vào ổ khóa trên cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi, vặn mạnh. Ổ khóa kêu kèn kẹt như tiếng người nghiến răng và cánh cửa bung ra như có người xô mạnh.
Hắn bước vào mấy bước, nh́n vào một khoảng trống đen ng̣m, đúng lúc cánh cửa tự động đóng sập lại sau lưng.
Hắn nghĩ thầm đây chắc chắn phải là "căn đại sảnh khổng lồ" như lời nhân viên địa ốc đă nói. Muốn coi rơ hắn phải dùng bật lửa để t́m chỗ bật đèn. Ṃ ṃ trong túi, không có! Hắn bèn ṃ t́m thêm một lần nữa. Vô ích! Hắn suy nghĩ trong vài giây trước khi cả quyết "Chắc cái bật lửa rớt trên ghế trong xe rồi. Ḿnh phải ra lấy mới được".
Hắn xoay lưng đi ngược ra phía cửa, nhưng đột nhiên đứng khựng lại khi cảm thấy như có một vật ǵ vừa lướt qua bên ḿnh hắn. Hắn đưa tay ra phía trước và chạm phải cái lưng ghế. "Ghế nhung", hắn đoán thầm.
Nhưng hắn chợt cảm thấy ngạc nhiên v́ khi bước vào, hắn không chạm phải cái ghế này! Hắn bèn bước qua bên trái cái ghế, bước tới và đụng phải... bức tường. Hắn bèn đi ngược lại, đi qua cái ghế và lại gặp... bức tường!
Hắn lần ṃ trở lại phía cái ghế, t́m thấy và ngồi xuống. Hắn ṃ tất cả túi quần túi áo một lần nữa thật kỹ lưỡng. Vẫn không thấy cái bật lửa! Ồ có ǵ đâu mà phải thắc mắc, trước sau ǵ hắn cũng sẽ t́m thấy cái cửa.
Bây giờ thử nghĩ lại xem. Khi hắn bước vào, khoảng hai ba thước, không có ǵ hết. Khi hắn quay ra, đụng phải lưng ghế. Như thế có nghĩa là cái ghế hướng ra phía cửa. Hắn đang ngồi trên ghế tức là cánh cửa đối diện với hắn.
Suy tính xong, hắn đứng dậy một cách đầy tin tưởng, bước thẳng tới phía trước và đụng phải... bức tường! Không thể được! Hay là khi bước ra hắn không đi thẳng mà lại đi xéo?
Như vậy th́ cánh cửa phải ở bên trái hoặc bên mặt của hắn. Hắn đi thử về phía trái th́ cảm thấy như đang đi xuống giữa một hành lang hẹp. Hẹp v́ khi hắn giang tay ra th́ hai tay hắn đụng hai vách tường. Như vậy là không phải!
Hắn đi ngược lại để bước về bên phải. Lại đụng phải bức tường! Và hắn lại đứng khựng lại v́ h́nh như có một cái ǵ vừa lướt qua hắn. "Không lẽ trong này có dơi?" Hắn vừa tự hỏi th́ tay hắn lại chạm vào lưng ghế.
Hắn ngồi xuống suy nghĩ. Có lẽ Ngọc Lan sẽ cười khi thấy hắn đang ṃ mẫm trong cảnh tối thui này. Chắc chắn là hắn không đánh rơi cái bật lửa trên xe. Việc này chưa bao giờ xẩy ra. Hắn đứng lên, lục lại tất cả túi quần túi áo mấy lần. Thật cẩn thận.
Nhưng vẫn không thấy!
Bây giờ hắn phải làm sao? Ừ, th́ thử nữa xem sao. Hắn lần ṃ theo bức tường đi về phía trái và thấy hắn lại đi xuống cái hành lang nhỏ. Đột nhiên hắn vung tay chụp lên mặt v́ hắn có cảm tưởng rơ rệt là một vật ǵ mềm mềm lành lạnh vừa chạm vào mặt hắn.
Hắn lắc đầu "Ḿnh bắt đầu cảm thấy chán nản với cái con dơi và cái pḥng tối như hũ nút này rồi!. Ḿnh không thể tưởng tượng nổi là có người nào lại có thể cảm thấy nóng nẩy và bực bội hơn ḿnh lúc này. Nhưng đó chính là điều phải tránh. Phải b́nh tĩnh t́m đường ra. Trước sau ǵ ḿnh cũng sẽ t́m được cái cửa".
Đột nhiên hắn lại chạm phải cái ghế. "Uả! Tại sao cái ghế lại ở đây? Ḿnh đang đi theo hành lang nhỏ th́ cái ghế phải ở phía trên kia chứ!"
Nhưng hắn không cảm thấy con đường dưới chân của hắn dốc xuôi xuống nữa. Hắn cảm thấy hơi mắc cỡ "A, không chừng khi vung tay chụp con dơi, ḿnh xoay lại mà không để ư, rồi v́ mải suy nghĩ nên khi bước lên ḿnh lại cứ tưởng là đang đi xuống!".
Hắn ngồi xuống ghế một lần nữa. Rồi hắn quyết định đi lần theo bức tường phía bên phải. Bức tường này h́nh như dẫn hắn đi thật xa tới khi hắn cảm thấy mỏi chân mà vẫn chưa tới đâu hết. Hắn nghĩ thầm "Hay là ḿnh đi ṿng quanh căn đại sảnh mà không biết?
Vô lư! V́ nếu đi quanh căn đại sảnh ḿnh phải chạm vào cánh cửa! Như vậy th́ ... tại sao?" Hắn không biết phải làm ǵ nên đành quyết định lần theo bức tường đi ngược lại. Khi hắn thở hồng hộc và hai chân như muốn rũ xuống th́ tay hắn lại chạm vào lưng ghế! Hắn bèn ngồi xuống nghỉ mệt.
Một lúc sau, hắn thử huưt sáo xem tiếng vang trong căn đại sảnh khổng lồ này ra sao. Tiếng huưt sáo của hắn dội ngược lại nghe inh tai và đầy đe dọa làm như hắn đang ở trong một chỗ nào chật chội lắm. Như trong một cỗ quan tài.
Hắn vội vàng gạt bỏ ngay cái ư nghĩ đó. Quan tài! Không thể được! Quan tài dành cho người chết! Hắn vẫn c̣n sống nhăn đây mà! Vả lại nếu ở trong quan tài th́ phải nằm, c̣n bây giờ hắn đang ngồi. Mà trong quan tài th́ làm ǵ có dơi.
Hắn cảm thấy nhẹ nhơm hẳn và thầm cám ơn con dơi v́ nhờ nó mà hắn biết chắc là hắn c̣n sống, không phải đang nằm trong quan tài. Thật là một tư tưởng bậy bạ! Rồi hắn đứng dậy. Đột nhiên một luồng hơi lạnh thổi phù vào mặt hắn. Hắn cất tiếng hỏi:
- Ai đó?.
Hắn cố gắng không nói lớn. Đâu có ǵ mà phải la! Dĩ nhiên không ai trả lời. Làm ǵ có ai ở đây mà trả lời trong khi căn biệt thự này không người ở, và người trông nom th́ ở cách đây ba mươi cây số, "mỗi chủ nhật đưa mấy đứa con tới quét dọn một lần", như lời nhân viên văn pḥng địa ốc nói với hắn.
Hắn cố gắng suy nghĩ xem khi bước vào hắn có cảm thấy cái ǵ dưới chân hay không. Không. Hắn có để ư cửa sổ nằm ở vị trí nào không. Có, mấy cánh cửa sổ bằng kiếng nằm trên bức tường bên trái biệt thự, phiá hắn đậu xe.
Nhưng bây giờ từ bên trong, hắn không thấy một chút ánh sáng nào lọt qua bất cứ khung cửa nào, làm như căn nhà này không có cửa sổ!
Có thể, nhưng cửa ra vào th́ phải có v́ chính tay hắn mở cửa, và cái ch́a khóa hiện c̣n nằm trong túi quần của hắn. Hắn móc túi lấy cái ch́a khóa ra cầm trên tay như để chứng minh rằng căn nhà này có cửa. Nhưng có ích ǵ khi không t́m thấy nó!
Đột nhiên hắn nghe tiếng c̣i xe lửa. Hắn cảm thấy an tâm. Đường xe lửa chạy dọc theo phiá trái biệt thự và hắn nghe tiếng c̣i xe vọng lại từ phía tay mặt, như vậy có nghĩa là cái cửa ở trước mặt hắn đối diện với cái ghế như hắn đă suy tính lần trước.
Hắn cả quyết bước tới và tin tưởng rằng lần này hắn sẽ t́m được cái cửa. Nhưng hắn lại đi vào hành lang nhỏ dẫn xuống phiá dưới! Dưới nào?
Có cái ǵ ở dưới đó? Hắn muốn đi xuống "dưới đó" xem sao nhưng lại quay ngược lại, tính lần ṃ về phiá cái ghế. Khi hắn vừa quay lại th́ h́nh như có một cái ǵ lành lạnh lướt qua sát mặt hắn khiến hắn nổi da gà.
Rồi tay hắn chạm vào thành ghế. Hắn tự hỏi nhủ "Hay là ḿnh nằm mở Không, đây là sự thật và ḿnh c̣n tỉnh táo mà!". Rồi hắn nói nho nhỏ trong hơi thở hổn hển: "Đồ ma quỉ, đừng chọc ghẹo ta nữa". Hắn nghe tiếng nói của hắn dội mạnh vào tai. Hắn chợt cảm thấy ngu xuẩn khi la lớn như vậy. Ai nghe?
Hắn biết chắc là căn nhà này có cửa, nhưng có cũng vô ích v́ hắn không t́m thấy, không thể t́m thấy! Có lẽ tốt nhất là hăy ngồi yên trên ghế chờ sáng. Và hắn ngồi xuống.
Tại sao trong này lại yên lặng đến ù tai như thế này nhỉ? Yên lặng như trong nhà mồ. Ấy, không được! Lại một tư tưởng bậy bạ nữa! Ngoại trừ những âm thanh nho nhỏ vọng lại từ phiá trái, căn nhà hoàn toàn yên lặng. Ngoại trừ những âm thanh đó! Âm thanh ǵ thế nhỉ? Của ai? Đâu có ai ở đây?
Hắn hơi nghiêng đầu lắng tai nghe. Dường như có nhiều người đang thầm th́. Hay những căn nhà cũ thường có những âm thanh lạ lùng như vậy?
Tầm bậy! Làm ǵ có! Chắc chắn cái ghế chỉ nằm cách cánh cửa nhiều lắm là ba thước. Bên trái hoặc bên phải. Hắn quyết định thử một lần chót. Hắn đứng dậy, và một cái ǵ mềm mềm lành lạnh lại quệt vào mặt hắn.
- Có ai đó không?
Hắn hỏi, lần này hắn biết là hắn la lớn.
- Ai chạm vào tôi đó? Ai x́ xào cái ǵ đó? Cánh cửa ở đâu?.
Thật là điên cuồng khi la lớn như vậy, nhưng nếu có ai ở bên ngoài, người ta sẽ nghe tiếng hắn.
Hắn lại lần ṃ bước tới. Và lại chạm phải bức tường! Hắn đi dọc theo bức tường, dùng những đầu ngón tay ṃ mẫm, và đột nhiên những ngón tay của hắn t́m được một khoảng trống. Cái cửa! Chắc chắn phải là cái cửa!
Hắn ṃ mẫm và t́m được một cái lỗ. Chắc chắn đây là lỗ khóa! Bàn tay run rẩy của hắn ṃ ṃ trong túi lấy cái ch́a khóa ra đặt vào ổ khóa, nhưng run quá, hắn làm rớt ch́a khóa trước khi tra vào ổ. Hắn vội vă ngồi xuống ṃ mẫm trên mặt đất, trên mặt sàn nhà bằng đá hoa cương th́ đúng hơn, mà không kịp nghĩ tại sao cái ch́a khóa rơi xuống lại không có một tiếng động.
Đột nhiên một cái ǵ lạnh buốt, như một bàn tay, rờ nhẹ vào gáy hắn. Hắn vung tay chụp lấy, nhưng hụt! Hắn đứng bật dậy xoay ḿnh đấm mạnh về phía trước. Đấm gió! Và bàn tay lạnh ngắt lại rờ vào gáy hắn một lần nữa!
Hắn xoay ḿnh gào lên:
- Ai đó? Cứu tôi! Cứu tôi!
Rồi hắn giang rộng hai tay, chạy ṿng ṿng trước khi ngă ngồi xuống ghế, cái ghế nhung, đúng lúc một vật ǵ lạnh buốt lướt ngang, chạm nhẹ vào mặt hắn khiến hắn đứng bật dậy vừa chạy trong bóng tối vừa la hét kinh hoàng, và đột nhiên tiếng hét dội mạnh vào hai tai hắn v́ hắn đang chạy giữa một hành lang hẹp. Có lẽ chỉ hẹp bằng bề ngang của một cỗ quan tài.
Viên Trung Sĩ Cảnh Sát hỏi:
- Ông nói là ông nghe có tiếng la từ biệt thự này vọng xuống. Tại sao ông không tới xem việc ǵ xẩy rả
Người đàn ông đáp:
- Không ai dám tới biệt thự này sau khi mặt trời lặn.
- Ồ, tôi biết thiên hạ thường đồn đăi những chuyện ma quỉ về biệt thự này, tuy nhiên ông chưa trả lời câu hỏi của tôi. Có tiếng la tức là có người cần được giúp đỡ. Tại sao ông không tới coi có việc ǵ xẩy ra hay không mà lại bỏ chạy?
- Không ai dám tới biệt thự này sau khi mặt trời lặn.
Viên Trung Sĩ Cảnh Sát có vẻ bực bội:
- Xin ông đừng né tránh câu hỏi. Chúng tôi đă cho ông hay là bác sĩ nói rằng ông ta bị động kinh, nhưng nếu có người cấp cứu th́ ông ta vẫn có thể được cứu sống kịp thời. Ông muốn nói rằng dù ông biết như vậy, ông vẫn hèn nhát bỏ chạy chứ không dám tới cứu một mạng người?
Người đàn ông vẫn nh́n xuống đất, hai tay nắm chặt:
- Không ai dám tới biệt thự này sau khi mặt trời lặn.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 468 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
LINH SỐ MƯỜI HAI
Trong lănh vực tôn giáo, th́ con số mười hai được coi là linh số của Thượng Đế. Theo chơn truyền Cao Đài giáo th́ tầm quan trọng của con số mười hai như sau:
Trong Thánh giáo dạy về Lễ bái, Đức Chí Tôn đă nói về con số mười hai như sau:
“Lạy Thầy mười hai lạy là tại làm sao ? Các con không biết đâu. Thập nhị Khai Thiên là Thầy, Chúa cả Càn Khôn thế giới, nắm trọn Thời Thần vào tay. Số mười hai là số riêng của Thầy” (Thánh giáo ngày 25-2-1926-TNHT-Q1-Tr. 9-10).
Trong Thánh giáo dạy về phổ độ Đức Chí Tôn đă dạy mỗi môn đệ phải độ được mười hai người:
“Chư môn đệ đă lập minh thệ rồi ngày sau tùy âm chất mỗi đứa mà thăng, hay tội lỗi mà giáng, song mỗi đứa phải độ cho đặng ít nữa là mười hai người” (Thánh giáo ngày 27-08-1926/20 tháng 07 Bính dần-TNHT-Q1-Tr.39).
Trong Phương pháp Luyện tập thân thể, Đức Hộ Pháp đă dạy tập mười hai thế vận động, mỗi thế làm mười hai lần, cũng như luyện thở có chỉ huy chỉ mười hai hơi mà thôi. Đức Ngài đă dạy rằng:
“Nên nhớ con số mười hai là con số đặc biệt của Đức Chí Tôn. Trong đó mười hai con Giáp linh diệu cũng là Thập nhị thời thần” (mười hai bài luyện tập thân thể).
“Thầy nắm trọn Thập nhị Thời thần vào tay, rồi mới khai thiên lập địa”(Diễn văn của Đức Hộ Pháp đọc tại Ṭa Thánh Tây ninh ngày 14-2 Mậu th́n /5-3-1928 ).
Theo kinh nghiệm những người đă ứng dụng theo Phương pháp luyện tập nầy, th́ chi cần làm đúng con số mười hai th́ không bao giờ gặp sự phản ứng nào bất lợi cả.
Trong buổi đầu khai Đạo Cao Đài, Đức Chí Tôn đă thâu nhận mười hai người làm môn đệ đầu tiên, để truyền bá mối đạo. Cũng như về sau Đức Chí Tôn đă tấn phong mười hai vị Thời quân Hiệp Thiên Đài làm tướng soái của Thầy để làm đồng tử (cầu cơ chấp bút).
Khi khai Thánh Giáo Chúa Jesus cũng đă chọn mười hai môn đệ để truyền đạo.
Ngày nay chúng ta c̣n nhận thấy con số mười hai c̣n hiện diện trong cả các lănh vực khoa học tự nhiên, khoa hoc nhân văn và cả trong khoa học thực nghiệm nữa:
- Mười hai giờ là nửa ṿng của quả đất quay trên trục của nó tạo ra ngày đêm, sáng tối, âm dương.
- Mười haitháng là một ṿng quay của quả đất theo quỷ đạo của nó quanh mặt trời, tạo ra bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông.
- Mười hai địa chi là: Tư, Sửu, Dần, Mẹo, Th́n, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Người xưa cho rằng: Thiên sanh ư Tư, Địa tịch ư Sửu, Nhơn sanh ư Dần. Nên về mặt huyền vi nó kết hợp với mười Thiên can: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quư biểu tượng cho cơ sanh hóa:
“Thập Thiên can bao hàm vạn tượng. Tùng Địa chi hóa trưởng Càn khôn”. (Phật mẫu chơn kinh)
- Về mặt ứng dụng con số mười hai. Đông phương đă dùng mười hai Địa chi kết hợp với mười Thiên can để làm cơ sở cho các khoa nhân văn sau đây:
1. Chế ra lịch (âm lịch) để tính giờ, ngày, tháng, năm và tiên lượng sự biến chuyển thời tiết khí hậu trong năm, như ngày nào đó là tiết Đại hàn (lạnh nhiều), Đại thử (nắng gay gắt), Tiểu tuyết (tuyết rơi ít), Đại tuyết (tuyết rơi nhiều)…
2. Âm lịch c̣n kết hợp với Dịch lư làm cơ sở cho các khoa: Dự đoán học (bói toán), Thái ất, Độn giáp, Tử vi đẩu số (chiêm tinh Đông phương).
- Phương Tây cũng chia Hoàng đạo làm mười hai cung, và gọi các cḥm sao ở mỗi cung bằng các tên:
1. Aries (Bạch dương).
2. Cancer (Cự giải).
3. Libra (Thiên b́nh).
4. Capricornus (Ma kết).
5. Taurus (Kim ngưu).
6. Leo (Sư tử).
7. Scorpius (Thiên hát)
8. Aquarius (Bảo b́nh).
9. Gemini (Song tử).
10. Virgo (Thất nữ).
11. Sagitarius (Nhân mă).
12. Pices (Song ngư).
- Mười hai cung c̣n có mặt trên địa bàn của khoa Tử vi Đông phương (Trung hoa cổ). C̣n hiện diện trong mười hai cung của khoa Chiêm tinh Tây phương (Hy lạp cổ), tiên đoán vận mạng con người, sinh gặp cung nào th́ vận mạng sẽ ra sao, khá chính xác.
- Trong cơ thể con người có mười hai đường kinh lạc, xuất phát từ mười hai tạng phủ, phân bố khắp cơ thể, lại có nhịp độ sinh học thịnh suy tương ứng với mười hai giờ phương Đông như Phế (phổi) thịnh vào giờ Dần (3 đến 5 giờ sáng), Vị (dạ dày) thịnh vào giờ Th́n (7 đến 9 giờ sáng)...
- Theo khoa giải phẩu sinh lư học hiện đại, th́ con người có mười hai đôi thần kinh xuất phát từ sọ năo, phân bố lang thang khắp cơ thể, chi phối sự linh thông sáng suốt của con người.
- Trong hóa học hữu cơ hiện đại, con số mười hai có mặt trong phân tử h́nh thành hợp chất sống, đó là phân tử hữu cơ ṿng của đường Glucose có công thức C6 O6 H12.
- Trong sự cấu tạo vật chất, khoa vật lư học hiện đại đă t́m ra mười hai thành phần cấu tạo cơ bản của vật chất trong đó có sáu lepton, sáu quart (Theo The Tao of Physic).
Như vậy đối chiếu giữa huyền linh và khoa học về tầm quan trọng của con số mười hai, cho ta một nhận định rằng “Thượng Đế có mặt ở khắp mọi nơi, và chi phối mọi hiện tượng” từ sự cấu tạo nên hạt tiềm nguyên tử cho đến ṿng quay của địa cầu.
Dă Trung Tử
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 469 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 1:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÁO ỨNG
Tại làng nghèo mang tên Sài Quất thuộc Hải Hưng, Hưng Yên quê tôi, vào những năm ba mươi, có một số anh em, nhà nghèo phải cầy thuê, cuốc mướn để kiếm sống qua ngày trong đó có các ông tên Tuyễn, Tuân em ruột ông Tuyễn. Độ và một người nữa đă quên tên. V́ thời gian đó chiến tranh, đói kém nhiều nên công việc có lúc có lúc không, các anh em mới bàn tính:
Sắp vào mùa mưa rồi anh em đang ít việc, vậy cùng nhau đi đào đất về, đổ nền nhà cho cao để tránh nước mưa tràn vào nhà. Họ chọn địa điểm là vùng đất trống gần làng, bao bọc xung quanh là những rặng tre cao vút chằng chịt.
Họ cùng nhau đào và gánh đất về để đôn nền cho cao, rồi một ngày khi nhát cuốc cào đào sâu, họ mới phát hiện đó là băi chôn tập thể có lẽ từ rất lâu rồi, cơ man nào là xương người nhiều quá...
Họ chẳng biết để đâu nên họ để tạm lên các bờ tre, họ cứ làm như vậy cho đến ngày thứ bốn, năm th́ bắt đầu có dấu hiệu kỳ lạ. Ông Độ sang ngày hôm sau bị chết bất ngờ, không ai rơ nguyên nhân, đứa con của ông Độ cũng không biết v́ sao trở thành điên loạn, anh ta chạy lung tung khắp làng.
Được khoảng tuần lễ sau th́ tới gia đ́nh ông Tuân, con ông cả hai đứa đều bị cơn điên giống con ông Độ, trong khi gia đ́nh họ là những người nông dân khỏe mạnh, sống b́nh thường, gia cảnh không có ai bị điên cả.
Người anh cả con ông Tuân do chạy lung tung nên đă chết ch́m dưới ao mà không ai biết..rồi đến cả ông Tuân, không biết v́ nguyên nhân ǵ ông đang khỏe mạnh, mà bố tôi do t́nh cờ sang nhà ông chơi, chỉ gọi :
- Cụ Độ ơi...
Th́ nghe tiếng thét của ông Độ, bố tôi lúc đó khoảng chín tuổi ǵ đó, chạy vào th́ thấy ông mắt trắng dă, hai tay cứ đưa lên trời, nói lăng nhăng lảm nhảm, chỉ lúc sau ông lại b́nh thường, rồi lại lên cơn như vậy.
Những anh em c̣n lại sợ quá không biết phải làm ǵ, một người trong nhóm đó liền đi ra cánh đồng và thắp nhang tạ lỗi (một người thôi) và xin những người chết tha cho, v́ ông không biết việc ông làm đă phạm đến họ.
Ông cụ này hiện giờ vẫn sống ở thành phố SaiGon. Kỳ lạ thay chỉ mấy ngày sau, ông Tuyễn cũng bị điên loạn, riêng ông cụ này và gia đ́nh không hề bị ǵ cả và cho đến nay họ vẫn sống.
Sau năm 54 cả làng bố tôi di cư vào Nam th́ bị thất tán, riêng gia đ́nh tôi th́ cư ngụ gần nhà ông Tuyễn cho đến bây giờ, tại vùng đất Biên Hoà, ông cụ người xin các vong tha thứ th́ định cư tại SaiGon.
Từ khi tôi sinh ra và lớn lên trong miền Nam, tôi đă biết có ông cụ tướng tá rất cao to, đầu bạc trắng như cước tên Tuyễn, sống gần nhà bị bệnh tâm thần, vợ con ông phải nhốt riêng ông vào pḥng, có song sắt khóa lại, ông cụ bị điên khi nào tôi không được biết, chí thấy có lúc ông gầm gừ, chửi tục, nói năng lảm nhảm.
Nhưng có lúc lại cực kỳ tỉnh táo, tắm rửa, cơm nước đàng hoàng, ông có được bốn người con ba trai, một gái. Rồi đến năm 93, 94 ông Tuyễn cũng đă ra đi trong cơn điên loạn. Gia đ́nh ông rất tội nghiệp, cả ba đời hiện đang bị quả báo quá nặng
Đời con ông Tuyễn.
Người con gái lớn năm nay hơn sáu mươi tuổi, th́ bỏ nhà đi sống lang thang cũng không rơ là ở đâu.
Riêng người con trai lớn do trước năm 75 là phiên dịch cho các cố vấn Mỹ, nên được định cư tại nước ngoài năm 1995, chú tên là K.
Chú K có ba người con một trai và hai gái, trong đó có người là bạn học của tôi. Chú K gia đ́nh cũng tan nát vợ chồng ly dị, chú th́ lao đầu vào rượu chè say sưa suốt ngày, người con gái út liền mang chú về nhà nuôi.
Người con kế tên T: hiện đang sống lang bạt cũng không có nới ở cố định.
Người con út tên C: Cũng sống trong sự đau khổ.
Đời cháu ông Tuyễn.
Một đứa bị ngọng nghịu tay chân co quắp.
Con chú K: hai đứa con gái của chú trưởng thành rất xinh và có học vấn, cô em đă lập gia đ́nh và có đứa con, tuần trước chú trở về Viêt Nam và báo tin buồn là: cả hai nguời con gái tự nhiên trở thành điên loạn giống ông nội.
Hiện chú K về Việt Nam để nhờ vị linh mục ở Lâm Đồng chữa trị cho hai con gái. Tôi đang cố gắng thỉnh Sư Phụ tôi giúp đỡ chú, nếu được th́ mong rằng sợi dây báo oán sẽ được giảm bớt. Nếu không th́ cũng đành chịu vậy.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 470 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:00pm | Đă lưu IP
|
|
|
HỒN MA BÁO TỬ
Trên con đường từ Sài G̣n về Long An, khách đi đường nhận thấy có một căn biệt thự cổ nằm trên một thửa đất mênh mông, cách cầu Long An khoảng trên dưới hai mươi cây số. Đó là biệt thự Phước Lộc Thọ của nhà họ Mă, một phú thương Trung Hoa sang Việt Nam lập nghiệp từ cuối thế kỷ trước.
Cũng giống như hầu hết những người Hoa sang lập nghiệp tại Việt Nam, họ Mă tới Sài G̣n với hai bàn tay trắng, và cũng giống như chú Hỏa, nhà tỉ phú Trung Hoa tại Việt Nam, họ Mă cũng làm nghề buôn bán ve chai trong những năm đầu. Nhưng chỉ chưa đầy hai chục năm sau, ông đă trở thành một trong những phú thương Trung Hoa nhiều thế lực nhất tại Chợ Lớn.
Chính trong thời gian này, ông đă cho xây toà biệt thự trên đường Sài G̣n Long An để có chỗ nghỉ ngơi trong dịp cuối tuần. Vào khoảng thập niên sáu mươi, chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ là Mă Hồng Long, cháu đích tôn của nhà tỉ phú họ Mă.
Khi đó ông bà Hồng Long đă ngoài sáu mươi, tuy căn biệt thự thật rộng răi, mà chỉ có hai ông bà, một bác tài, một người đầu bếp và một cô tớ gái giúp việc cư ngụ mà thôi.
Một hôm vào khoảng trung tuần tháng Bảy năm 1962 bác sĩ Nguyễn Đ.H vị bác sĩ gia đ́nh của nhà họ Mă, được bác tài đánh xe tới tận pḥng mạch đón về biệt thự Phước Lộc Thọ để thăm bệnh gấp cho bà Hồng Long đang đau nặng.
Tới nơi bác sĩ H được mời ngồi chờ trong pḥng khách phụ, một căn pḥng nhỏ tối tăm v́ cửa sổ bị một tàng cây lớn che phủ. Ở góc pḥng là một cái cầu thang cũ kỹ dẫn lên từng trên.
Sau khoảng mười lăm phút, đúng lúc bác sĩ H bắt đầu cảm thấy nóng ruột th́ cửa pḥng xịch mở và một phụ nữ bước vào. V́ trời âm u và cũng v́ căn pḥng thiếu sáng, bác sĩ H. không thấy rơ mặt thiếu phụ mà chỉ có cảm tưởng rằng bà ta c̣n rất trẻ, đẹp và mặc y phục thuộc loại đắt tiền.
Những chiếc ṿng vàng trên tay thiếu phụ chạm vào nhau theo nhịp bước tạo nên một âm thanh lạ lùng trong khi đôi bông tai và chiếc ṿng vàng trên cổ thiếu phụ toả ra những luồng sáng vàng mờ nhạt.
Làm như không để ư tới bác sĩ H, thiếu phụ tiến thẳng tới phiá cầu thang, ngưng lại vài giây ở chân cầu thang như có vẻ ngại ngùng trước khi chậm răi bước lên.
xuống phiá bác sĩ H đúng lúc ngoài trời chợt sáng lên, có lẽ mặt trời vừa thoát ra ngoài vầng mây che phủ, và một vệt nắng từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào mặt thiếu phụ.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ H. có dịp nh́n rơ mặt bà ta. Khuôn mặt thiếu phụ có một nét đẹp lạ lùng, tuy nhiên vẻ quyến rũ của bà ta dường như nhờ ở nét, nửa như đam mê một cách tàn nhẫn, nửa như tuyệt vọng của bà.
Bác sĩ H cảm thấy bầu không khí trong pḥng thay đổi một cách rơ rệt với sự hiện diện của thiếu phụ. Tuy là một người can đảm, tự nhiên bác sĩ H cảm thấy như có một luồng hơi lạnh xâm nhập vào tận xương sống khiến ông rùng ḿnh, nổi gai ốc.
Nh́n đăm đăm vào thiếu phụ, ông có cảm tưởng như, không phải nh́n vào một người đàn bà đẹp mà là đang nh́n vào một linh hồn vô vọng bị đọa đầy.
Sau khi nh́n bác sĩ H và nhếch môi cười ma quái, thiếu phụ quay ḿnh chậm răi bước lên lầu và biến dạng.
Trong lúc c̣n đang ngỡ ngàng v́ sự việc mới xẩy ra và đang tự hỏi người đàn bà đó là ai, bác sĩ H được mời vào thăm bệnh cho bà Hồng Long. Sáng hôm sau, bác sĩ H trở lại thăm bệnh cho bệnh nhân và cảm thấy hài ḷng khi bệnh t́nh bà Hồng Long đă thuyên giảm một cách rơ rệt.
Trước khi giă từ, bác sĩ H thuật lại cho ông Hồng Long nghe về những ǵ ông thấy vào ngày hôm trước và hỏi ông Hồng Long xem thiếu phụ đó là ai. Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ H, vị chủ nhân trả lời với vẻ tuyệt vọng:
- Hừ! Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều ǵ ngoại trừ việc đó.
Rồi ông cho bác sĩ H hay rằng, thiếu phụ mà ông trông thấy ngày hôm trước không phải một người bằng xương bằng thịt mà là một hồn ma đầy tội lỗi của một người đàn bà, con gái ông nội ông, tức là bà cô của ông, người đă hạ sát đứa con sơ sinh của bà. Sau khi chết hồn bà không siêu thoát được và đă ở lại ám ảnh biệt thự Phước Lộc Thọ.
Bà ta chỉ hiện ra trong một căn pḥng duy nhất, nơi bác sĩ H ngồi chờ, và mỗi lần bà ta hiện ra, chắc chắn có một người trong ngôi biệt thự sẽ phải chết. Ông Hồng Long nói thêm:
- Lần cuối bà hiện ra là ngày con trai tôi chết đuối ở Nha Trang. Việc bà hiện ra ngày hôm qua chỉ có một ư nghĩa duy nhất: Vợ tôi sẽ không thể nào qua khỏi.
Tuy bác sĩ H trấn an ông Hồng Long rằng ông ta không nên lo âu thái quá về bệnh t́nh của bà vợ v́ bà Hồng Long đă có những dấu hiệu hồi phục rơ ràng và không c̣n trong t́nh trạng nguy kịch nữa.
Vị chủ nhân biệt thự Phước Lộc Thọ vẫn tỏ vẻ hết sức lo âu, và bà Hồng Long đă tắt thở ngay trong ngày hôm đó, mấy tiếng đồng hồ sau khi bác sĩ H rời khỏi nơi này.
Mấy năm sau, một thân chủ của bác sĩ H tới gặp ông tŕnh bày về t́nh trạng của một người em gái. Theo bà, em gái của bà hiện bị bệnh nặng chỉ v́ sự tưởng tượng hoặc v́ ảo giác.
Bà thuật lại rằng cách đó khoảng hai tuần, hai vợ chồng bà và cô em gái lái xe tới biệt thự Phước Lộc Thọ thăm ông Hồng Long, nhưng ông này không có nhà. Trong khi bà và ông chồng đang nói chuyện với người đầu bếp trong pḥng khách, th́ cô em của bà bước vào một căn pḥng nhỏ kế bên, căn pḥng có một cái cầu thang cũ dẫn lên từng trên.
Một lúc sau không thấy cô em, họ bèn đi t́m và thấy cô này đang trong t́nh trạng khủng hoảng trong căn pḥng nhỏ. Cô em hổn hển thuật lại rằng trong lúc cô đang ở trong pḥng, th́ một thiếu phụ xinh đẹp ăn mặc sang trọng bước vào.
Khi đi ngang cô trên đường hướng về phiá cầu thang, thiếu phụ lạ mặt lắc mạnh hai cánh tay, khiến những chiếc ṿng đeo tay kêu rổn rảng. Lên đến giữa cầu thang, thiếu phụ ngưng lại nh́n cô gái với một ánh mắt đầy ma quái, khiến cô gái kinh hoàng gào la nhưng không thành tiếng.
Nữ thân chủ của bác sĩ H cho biết:
- Chúng tôi cười và nói với em tôi rằng chắc là nó ngủ mê hay tưởng tượng, nhưng nó cương quyết nói rằng nó đă thực sự nh́n thấy một người đàn bà.
Bác sĩ H hỏi lại:
- Thế bà có biết người nào cư ngụ trong biệt thự đó qua đời sau khi bà tới thăm hay không.
- Dạ, khi chúng tôi tới th́ ông Hồng Long đang ở trong bệnh viện và ông qua đời ngay chiều hôm đó.
Bác sĩ H bèn giải thích:
- Em gái của bà không tưởng tượng đâu bởi v́ chính mắt tôi đă nh́n thấy người đàn bà ma quái đó vào ngày bà Hồng Long từ trần.
Rồi bác sĩ H thuật lại kinh nghiệm để đời của ông trong căn pḥng nhỏ với chiếc cầu thang cũ kỹ trước khi nói thêm:
- Tôi nghĩ là ông bà không nên chế diễu hoặc tỏ ư nghi ngờ những ǵ cô em bà thuật lại. Nếu có thể, xin bà vui ḷng đưa em bà tới gặp tôi càng sớm càng tốt.
Ngay ngày hôm sau, cô em gái tới gặp bác sĩ H và sau khi đôi bên trao đổi những kinh nghiệm bản thân về việc gặp gỡ hồn ma thiếu phụ trong biệt thự Phước Lộc Thọ, bệnh t́nh cô gái hầu như thuyên giảm hẳn và chưa đầy hai tuần sau cô ta đă hoàn toàn b́nh phục.
Sau cái chết của ông Hồng Long, biệt thự Phước Lộc Thọ bị bỏ hoang trong nhiều năm trời, tuy hồn ma thiếu phụ c̣n xuất hiện một lần chót vào năm 75.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 471 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:00pm | Đă lưu IP
|
|
|
ÁNH ĐÈN GIỮA ĐÊM KHUYA
Nhà tôi và nhà ông ngoại cách nhau một con đồi và tôi thường qua nhà ngoại chơi vào những dịp cuối tuần. Có một lần v́ quá trễ nên ngoại phải dẫn tôi về. Lúc đó vào khoảng mười hai giờ đêm và v́ ở dưới quê nên trời tối đen như mực.
Trong lúc tôi và ngoại đang chầm chậm từng bước theo ánh đèn pin tí hon từ tay ngoại tôi chiếu ra th́ bất chợt có một cụm lửa từ từ mọc lên trên một ngôi mộ cạnh bên chúng tôi.
Chân tôi run lên hai tay ôm chặt lấy ngoại tôi, và mắt tôi th́ dán chết vào cụm lửa. Cụm lửa đó cứ từ từ tiến về phía chúng tôi làm cho chân tay, và hai hàm răng tôi run lên cầm cập. Trong khi tôi sắp sợ đến điếng hồn th́ ông ngoại ôm tôi lên và bước đi như không có chuyện ǵ xẩy ra.
Cụm lửa đó cứ tiếp tục theo chúng tôi cho đến khi tới nhà tôi th́ nó biến mất. Vẫn c̣n sợ, nhưng tôi cảm thấy rất lạ là sao ngoại tôi lại tỉnh như vậy, nên tôi mới hỏi:
- Có phải ḿnh đă gặp ma không ngoạỉ ?
- Đúng thế, ngoại tôi mỉm cười và nói.
- Tại sao ngoại lại không sợ ?
Ngoại tôi mới kể rằng:
- Cách đó đă lâu, có một hôm đang bắt cá th́ ngoại tôi thấy có một xác người đàn ông chết trôi trên biển, ngoại tôi bèn đem về và chôn ở gần nhà ngoại tôi. Và sau đó một tuần, ngoại tôi lại gặp một xác người đàn bà trôi lênh đênh trên biển và ngoại tôi đem chôn trên đồi. Từ đó trở đi, bất cứ khi nào ngoại tôi đi vào ban đêm đều được ánh đèn ở ngôi mộ đó đi theo để soi đường.
Cuối tuần sau đó tôi lại ghé qua nhà ngoại chơi và lần này th́ tôi muốn ngủ đêm tại nhà ngoại, đang sửa soạn đi ngủ th́ ngoại tôi gọi tôi ra sân và kià ... tôi lại gặp cụm lửa đó mọc lên nơi nấm mộ đó và bay lên trên ngọn đồi, rồi sau đó biến mất. Thắc mắc tôi mới hỏi:
- Cụm lửa đó đi đâu vậy ngoạỉ ?
- Nơi ngọn lửa đó biến mất là ngôi mộ của người đàn bà mà ngoại đă chôn. Ngoại đoán họ là một cặp t́nh nhân lúc c̣n sống.
- Họ t́m tới nhau hả ngoạỉ
- Mỗi tháng một lần, cụm lửa đó đều t́m đến mộ người đàn bà kia.
Từ đó trở đi, cụm lửa đó không c̣n làm tôi sợ nữa, v́ tôi biết nó sẽ không phá tôi.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 472 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:01pm | Đă lưu IP
|
|
|
HIỆN TƯỢNG KỲ QUÁI
Âm thanh và giai điệu giết người.
Trước khi nói về vấn đề này tôi xin nói trước về hiện tượng âm thanh. Đă được chứng ḿnh bằng khoa học mà ai ai cũng biết, đó là một loại âm thanh có tần số cường độ cao, có thể gây chết người, và cũng có thể sáng tác thành một bài hát, nhưng chỉ xẩy ra khi kết opera và một số công cụ hổ trợ, th́ mới có thể gây ra hiện tượng này.
Loại này chưa nghe.
Loại thứ hai tôi muốn nói ở đây th́ rất ít ai biết và cũng chưa được chứng minh bằng khoa học, nó không phải là một bài hát, mà là một giai điệu mà người ta thường gọi là "giai điệu tử thần" nói chính xác hơn là tiếng sáo của thần chết.
Một giai điệu rất hay và tuyệt vời mà tôi may mắn được nghe, khi tôi đưa một người sắp chết v́ tai nạn giao thông đến bệnh viện, và người đă chết trước mặt tôi, à nói chính xác hơn là trên đùi tôi, lúc đó nói sao nhỉ tôi như ch́m vào một không gian khác, và đă nghe được tiếng sáo đó, và khi tôi giật ḿnh tỉnh giấc cũng là khi xe tới bệnh viện, khi ông cảnh sát lay tỉnh tôi.
Sau đó tôi có t́m hiểu về hiện tượng này, và cũng gặp một số người có t́nh trạng giống tôi, nhưng điều kỳ lạ là không ai có thể diển tả được bản nhạc này, kể cả chính tôi, tất cả điều nói "Tôi không hề muốn nghe lại bản nhạc đó lần nữa" riêng tôi th́ rất hy vọng một ngày nào đó, ḿnh lại được nghe bản nhạc đó, một bản nhạc khiến tôi phải rợn người sợ hăi, không thể kêu là một cảm giác, mà tôi chỉ gặp trong đời có hai lần.
Bóng đè.
Trường hợp này xảy ra tôi cũng không rơ là ǵ, nhưng đọc trong sách th́ nó có những biểu hiện giống nhau, nên tôi gọi tạm là hiện tượng bóng đè.
Vào một buổi trưa khi tôi học lớp mười một, tôi vẫn thường hay ngủ trưa tại căn pḥng của ḿnh, căn pḥng tôi có một ô cửa sổ nhỏ ở trên cao, và thường rất nắng vào buổi trưa, nhưng hôm nay trời mát nhiều, mây cứ như là có mưa nên tôi không che màn, cứ thế nằm thư giăn mà ngủ cũng là một trong những sở thích của tôi.
Đang ngủ ngon tôi bất chơt tỉnh dậy và không thể cử động, chỉ biết bộ năo vẫn c̣n đang suy nghĩ, tôi cảm nhận được tia nắng chói ḷa gay gắt chiếu vào mặt tôi rất khó chịu, lúc đó tôi bắt đầu hoảng sợ và cứ nghĩ: "tại sao ḿnh không hoạt đông được thế này".
Và nắng cứ chiếu gay gắt vào mặt tôi, tôi cảm nhận được nhưng không thể nào cử động, tôi bắt đầu sợ và hoảng loạn tôi dùng hết sức lực để gượng dậy, nhưng h́nh như chỉ có bộ năo của tôi là chịu áp lực từ sự giăy giụa đó, trong lúc đang rơi vào trạng trái bất lực tuyệt vọng.
Nói ra th́ hơi ngại tôi lại nhớ tới bộ truyện tranh "Cậu bé rồng" trong câu chuyện có nói về phương pháp làm toàn thân tê liệt, và dùng ư chí năo bộ, à không! chính xác hơn và có lẽ khó khăn hơn là tôi chỉ có ư chí sinh tồn, cộng khả năng tồn tại là c̣n hiện diện mà thôi, và từng bước khôi phục lại cảm giác, th́ sẽ giúp cho công lục thăng tiến gấp trăm lần.
Và tôi ngây ngô làm theo phương pháp đó, nhưng rất hiệu quả, tôi bắt đầu từ việc cảm nhận các ngón tay, và cố gắng cử động nó từ tay trái qua tay phải, và dần dần tôi bắt đầu có cảm giác trên toàn thân thể, tôi đă gồng một sức mà tôi chưa bao giờ gồng tới được, kể cả bây giờ để vực dậy.
Sau khi vực dậy, tôi vẫn chưa thể mở mắt ra, tôi thở hổn hển như chưa từng thở bao giờ, toàn thân tôi tê nhức không thể cử động, và mỏi ṛng ră khắp người, mồ hôi ướt hết cả áo quần và cả một lúc sau, tôi mới có thể mở mắt và cử động, nhưng vẫn c̣n choáng váng và xây xẫm mặt mày.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng lúc đó là tôi lại rợn người và sợ, nhưng tôi vẫn muốn gặp lại hiện tượng đó lần nữa, v́ nó có cảm giác như khi tay chân ta bị tê cứng lại, và khi ta làm cho hết tê, th́ cảm giác thật tuyệt vời, mặc dù lần này th́ quá nặng.
Tôi là một người rất hay sợ, nhưng tôi lại rất thích cảm giác sợ, v́ nó tạo cho tôi một sự kích thích mạnh mẽ trong cuộc sống vô cảm của tôi, chính v́ vậy tôi muốn gặp lại cái cảm giác đáng sợ đó, mặc dù bây giờ ngồi nghĩ lại tôi vẫn c̣n sợ.
Sau khi xảy ra hiện tượng này, tôi bắt đầu t́m hiểu và nhận thấy rất giống với hiện tượng bóng đè. Nhưng có một điểm sao hiện tượng này chỉ xảy ra khi ta làm việc vận động quá sức cho phép của cơ thể, với hiện tượng thay đổi nhiệt độ đột ngột, th́ mới xảy ra hiện tượng này và có thể dẫn tới tử vong.
Nhưng tôi hoàn toàn thoải mái và b́nh thường như mọi ngày, lại bị như trường hợp trên là điều tôi không thể giải thích. Những điều kể trên hoàn toàn là sự thật, từng trải nghiệm qua và tôi cũng đă cố t́m hiểu và cố chứng minh bằng khoa học, nhưng vẫn không phải là câu trả lời chính xác, cho hai hiện tượng đă gặp ở trên.
C̣n về ma th́ chính xác là tôi đă găp ba lần, nhưng các câu trả lời cho những sự việc đó, có lẽ được giải thích khá rơ ràng, mặc dù tôi vẫn nghĩ là không phải vậy.
Bùi Ngọc Sơn
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 473 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG MA TRONG NGÔI BIỆT THỰ
Đă gần năm giờ chiều, Kevin cố kết thúc buổi họp với các nhà thương gia cho xong để c̣n nôn chân đi đến nơi hẹn với người buôn bán nhà cửa đất đai. Trong ḷng Kevin rất vui sướng, v́ trăi qua bao nhiêu năm chắt chiu cực nhọc, Kevin đă gần toại ư nguyện để mua được một căn nhà sang trọng ở lưng triền núi.
Kevin cùng vợ ḿnh đă đi xem rất nhiều các căn biệt thự được xây cất ở các dăy núi cao của vùng Silicon Valley, nhưng cả hai chưa vừa ư một căn nào. Kevin muốn một ngôi nhà có giá trị ngang tầm cỡ với những người mà miệng đời thường gọi là đại thương gia hay các nhà triệu phú đang làm ăn chung với chàng.
Ghé ngang văn pḥng nha sĩ do chính vợ chàng làm chủ, để đón nàng đi xem căn nhà mơ ước này. Hai người vẫn hoang mang v́ chưa biết sẽ chọn mua cho ḿnh được một căn nhà theo ư thích hay chưa? Kevin lái xe lên dốc núi cao ở độ 2000 feet, cái bản đồ điện tử trong xe chỉ dẫn những khúc quanh co, lần t́m đến cái địa chỉ mà vị thương gia địa ốc đă ghi rơ.
Chẳng những thế, ước vọng cho con ḿnh lớn lên được cao sang quyền quư với thiên hạ. Đây là căn nhà thứ sáu mà chàng cùng với vợ sẽ đặt chân đến xem.
Trời bắt đầu tối mịt v́ mùa đông lạnh đă bao phủ khắp thành phố, Kevin lái xe càng lúc càng lên cao hơn của quả núi trùng điệp với thông già và cỏ cây hoang dă. Theo dơi bản đồ chầm chậm xe lại để t́m lối rẽ vào một ngơ vắng, vẫn chưa nh́n ra địa chỉ và số nhà của biệt thự sau khi bản đồ trong xe vẽ đường chỉ lối, cho xe chạy thật chậm với tốc độ mười lăm dặm một giờ, Kevin cảnh giác những con nai băng ngang đường.
Trên con đường cây cối mọc thật sầm uất, từ xa vợ Kevin trông thấy một người đàn bà cùng lứa tuổi với ḿnh đẩy chiếc xe nôi đi ngược lại, vợ Kevin có ư muốn hỏi thăm đường, nên bảo Kevin tấp xe vào lề và quay kiếng xe xuống, chờ cho người đàn bà đó tiến lại gần hơn.
Kevin cùng vợ trông rơ người đàn bà người Mỹ trắng đang đẫy chiếc xe nôi với đứa con nằm trong đó, vợ Kevin chào hỏi bà ta và hỏi đường vào hướng New York House Road. Bà ta vui vẽ trả lời, tay chỉ hướng rẽ ngă phải sau lùm cây, có một ngơ hẽm rẽ vào sẽ là con đường dẫn lối vào nơi muốn t́m.
Con đường New York House Road thật khó t́m, v́ cái bản tên đường bị che khuất bởi cây cối che khuất. Nếu không quen bước đi, bất cứ ai sẽ lái xe chắc sẽ vụt ngang và lạc lối ngay. Kevin thoạt nghĩ trong đầu như thế, chưa kịp cám ơn người đàn bà ven vệ đường đẫy con đi dạo, th́ bóng bà ta đă dần khuất xa sau cái ngă quẹo cong quanh sườn núi.
Theo sự chỉ dẫn ấy, rồi rẽ lối phải cho xe lăn bánh trên lối sỏi ṃn tiến vào cổng sắt, trước mặt hai người là một ngôi nhà cao sang nằm trên vùng đồi núi có thông xanh mọc bao quanh. Khu đất này rộng hơn mười mẫu, trồng cây ăn trái và hoa kiểng chăm sóc thật đẹp thắm.
Đó là những lời quảng cáo của vị buôn bán địa ốc, làm cho hai người nôn nao muốn đến xem qua. Cổng sắt đă rộng mỡ đón chào. Hai người ríu rít vui mừng d́u bước chân nhau lên bật thềm tam cấp, bấm chuông. Tiếng chuông cửa ngân nga từng hồi như tiếng chuông đồng hồ quả lắc theo kiểu xưa.
Cánh cửa của gian biệt thự hé mở, người đàn ông chống nạng mở cửa mời vợ chồng Kevin vào nhà. Người thương gia địa ốc đang ngồi trong pḥng khách cũng đứng dậy hân hoan chào tiếp. Chủ nhân của căn nhà này là người đàn ông có tật chân bên trái, lúc năy đă chống nạng ra đón.
Tách trà hăy c̣n ấm đối thoại với nhau được vài lời, vợ chồng Kevin cùng với vị buôn bán địa ốc và ông chủ của căn nhà, đi xem một ṿng khắp sáu gian pḥng rộng răi trống trơn. Căn biệt thự quá đẹp và sang trọng v́ trang trí nội thất rất lạ mắt.
Sau khi xem qua và ưng ư mua với giá thoă thuận của người chủ. Họ hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ lo xong thủ tục giấy tờ sang nhượng biệt thự này với giá một triệu mỹ kim.
Kevin mở tiệc tân gia thật linh đ́nh. Các bạn bè có chức vị nâng cốc vui mừng cho họ vừa bước lên một ngôi cao, riêng với Kevin sự hạnh phúc nhất đời là đă xây được một một tổ ấm mà vợ chồng Kevin tạo dựng nên cho đứa con trai đầu ḷng vừa tṛn sáu tuổi.
Ngôi nhà rộng thênh thang như vậy nên có lúc cũng cảm thấy trống trải làm sao. Ngoài hai pḥng riêng của gia đ́nh. Bốn pḥng ngủ c̣n lại rất lạnh v́ thiếu hơi ấm của người. Kevin cùng với vợ vẫn phải miệt mài với công việc cơm áo, c̣n đứa con trai th́ phải gửi vào trường. Căn nhà bỏ lạnh cả ngày, chỉ có bác chăm sóc vườn hoa và dọn dẹp nhà cửa trong ngày.
Tối đến hai vợ chồng xúm xích cùng con quanh bàn ăn cho xong bữa cơm tối, rồi tụ nhau xem ti vi và ai về pḥng nấy mà ngủ, v́ c̣n một ngày dài sẽ gánh nặng trên vai. Ở trong căn nhà rộng lớn này đă hơn một tháng. Có những lúc về khuya cả nhà đă ngủ say Kevin vào pḥng riêng dành để làm việc, cố tâm mà soạn thảo cho xong các văn bản thương mại của công ty, chăm chú vào máy vi tính in ra những lời biên soạn cho buổi thuyết tŕnh vào sáng mai.
Ngồi trong pḥng giấy chờ cho máy in từng tờ văn bản. Không gian thật im ắng, bỗng nghe như có tiếng người nói cười, tiếng nước chảy, âm thanh như thể có ai đó đang rửa chén úp vào trong sống dưới nhà bếp. Chỉ nghe tiếng động và nghĩ đó là một dư âm nên chẳng hề để ư thêm. Kevin tiếp tục chú tâm vào máy vi tính, làm cho xong nốt công việc của ḿnh.
Vài hôm sau lại phải làm việc vào đêm trong pḥng riêng, Kevin vẫn nghe dưới bếp nhà có ai đó đang rửa chén úp vào sống, có tiếng chân người bước đi trên nền gỗ, không tin ở tai ḿnh bước chân lần xuống dọc theo cầu thang vào ngay nhà bếp, thấy pḥng ăn yên tĩnh, ánh đèn trên trần nhà c̣n sáng.
Kevin tự tin v́ ḿnh hay vợ đă quên tắt đèn trong nhà trước khi đi ngủ, nên tắt đèn và trở gót quay về pḥng làm việc, mới ngồi vào ghế hai bàn tay vừa đặt lên bàn phím của máy vi tính, th́ lại nghe tiếng động như có ai kéo ghế ngồi dưới pḥng ăn.
Tiếng kéo ghế nghe thật rơ như có hai người kéo ghế ra, và nhích ghế vào cùng ngồi lại nhau cạnh bàn ăn. Kevin im tiếng một hồi để lắng nghe tiếng động ở dưới bếp và nhẹ chân bước xuống xem động tĩnh.
Đèn trong pḥng ăn vừa mới tắt khi nảy, bây giờ lại rực sáng, hai cái ghế ngồi đặt ở đầu và cuối bàn ăn lại kéo ra, không ở vị trí sát bàn như đă dọn lại sau khi ăn tối. Kevin kéo ghế lại vị trí cũ, rồi tắt đèn một lần nữa và quay lưng bước đi lên lầu trên trở lại pḥng làm việc.
Nghĩ ngợi trong óc chắc là cái công tắc đèn bị hư nên đèn tự bật sáng, mà mấy chiếc ghế quanh bàn ăn cơm th́ khác. V́ Kevin ngồi ngay đầu bàn và vợ ngồi ngay bên cạnh với đứa con trai ăn tối. Sao cái ghế ở cuối bàn đâu có ai ngồi mà sao lại kéo ra?
Nhớ rất kỹ là ghế ngồi đă được đẫy sát lại vào cạnh bàn ăn sau bữa tối. Chả tin vào ḿnh nữa chắc có lẽ quên. Kevin xong việc ở bàn giấy rồi về pḥng yên nghĩ. Vừa mới đặt lưng xuống chưa kịp chợp mắt, th́ lại nghe có tiếng ai đó đóng cửa pḥng bên cạnh. Một căn pḥng trống... nơi đó cho các khách thăm viếng ở lại đêm như những pḥng trống khác.
Nghe tiếng đóng cửa mạnh và dường như có bước chân người, nên Kevin chồm ngồi dậy, nhón nhè nhẹ bước kẽo đánh thức vợ, sang pḥng kế bên xem. Không thấy ǵ cả, rồi sang pḥng đối diện mở cửa nh́n thằng bé Út đang ngủ say. Kevin yên tâm hơn v́ sợ trộm vào nhà, rồi quay lại giường khẽ đặt lưng xuống mà ngái ngủ.
Kevin nghĩ vấn vơ trong đầu v́ những tiếng động thường nghe lúc về đêm, khi trong nhà ai cũng đă đi ngủ, chỉ có ḿnh thức khuya hơn làm việc trong pḥng. Đôi lúc muốn nói cho vợ nghe nhưng lại thôi v́ không muốn cho vợ ḿnh sợ sệt và có ư nghĩ mông lung như thế.
Vốn đă không tin vào những chuyện hồn ma bóng quế như bao câu chuyện đă kể lại. Đến khi người vợ nhắc nhỡ chàng là nên nhớ tắt đèn đóm, hay đóng cửa cái tủ lạnh, hoặc đậy nắp cái nồi cơm điện trong bếp, nếu lỡ lúc làm việc khuya đói bụng t́m xuống bếp. Nghe vợ dặn thế và có ư như cằn nhằn v́ sáng nào vợ Kevin cũng thấy đèn trong bếp không tắt, hay nắp nồi cơm không đóng lại.
Ngồi im trong buổi ăn sáng nghe những lời của vợ và đâm ra nghi ngại. Kevin tự nhủ trong ḷng: "không lẽ căn nhà này có ma?" Ư nghĩ này tan biến trong phút chốc v́ một ngày bận bịu với công việc c̣n chờ đợi.
Sau buổi trưa họp hội cùng với các nhà thương gia, Kevin muốn trở về nhà thoải mái nghỉ ngơi rồi sửa soạn một buổi ăn tối cùng gia đ́nh. Vẫn con đường đó, ngay lối ngă quẹo vào gia trang của ḿnh, Kevin trông thấy bóng dáng của người đàn bà đẫy chiếc xe nôi hôm nào. Vừa lái xe và vẫy tay chào bà ấy.
H́nh bóng người đàn bà đẫy xe nôi không biết sao mất dạng nhanh quá.. v́ lái xe chậm và nh́n sau kiếng hậu Kevin không trông thấy một bóng dáng ai...
Vào đến nhà thay đồ ra cho thoăi mái, nằm lên ghế trường kỹ xem ti vi, lim dim mắt chập chờn muốn đánh một giấc trưa, mắt lờ đờ nh́n vào màn ảnh muốn xem nốt một cuốn phim hay...Kevin buồn ngủ chợp mắt đi một tí... nửa mơ nửa tĩnh hay chăng?
Chọt thấy có một bóng ai đó đang ngồi dưới chân chàng và nhe răng cười, mắt nh́n chăm về hướng ḿnh. Chập chờn trong trong giấc thiếp, không biết là ḿnh đang mơ hay đang tỉnh. Cái bóng hiện rỏ ngồi đó như bóng của một người đàn bà đang lay động vào chân, như muốn đánh thức Kevin dậy, rồi đứng lên đi vào hướng nhà bếp.
Tỉnh hẳn người ngồi dậy như có ai kêu chàng thức giấc say nồng, nghe có tiếng chuông ngoài ngơ nên vội tung cái chăn bước gần đến cái security monitor nh́n ra xem, ai rung chuông ngoài cổng trước khi mở cửa. Trong cái màn ảnh nhỏ, quay phim video trực tiếp từ cái cổng sắt bên ngoài, Kevin trông thấy người đàn bà quen thuộc hay gặp lúc lái xe trở về nhà.
Nghĩ rằng người đàn bà đó là hàng xóm, mỗi ngày hay đẫy xe đưa con đi dạo quanh khu vực này, hôm nay bà ấy muốn có dịp làm quen với nhà ḿnh chăng? Kevin vội bước ra mở cổng chính, muốn chào đón bà ta. Nhưng khi ra đến nơi th́ không một ai ngoài cổng rào cả.
Nh́n quanh chỉ toàn là rừng thông, ngó ra lối ngơ, con đường trải sỏi dẫn vào cổng nhà không một bóng xe hay người qua lại, khép cổng lại đi vào nhà tính t́m lại một giấc ngủ trưa, khoá cửa cẩn thận, vào nằm lại trên chiếc sofa th́ thấy ti vi đă tắt. Nghĩ là đă tắt ti vi trước khi ngủ, nhưng sao cái remote lại nằm ở phía chân và chàng vẫn nhớ rơ là kênh tuyến đang xem lúc năy là 550, sao bây giờ lại là kênh số ba ?
Tin ở ḿnh dù có lim dim chập chờn, nhưng Kevin không thể ngủ như chết hay quên ḿnh tự đổi kênh số trong lúc phim truyện đang diễn ra quá hay? Phân vân với ḿnh một lúc, chả thèm t́m giấc trưa nữa, mà đi rửa mặt cho mát tỉnh, rồi bắt tay vào việc bếp núc, mong vợ con sớm về cùng chung vui một bữa ăn ấm cúng.
Trên bàn cơm sum vầy bên nhau, nhưng nét mặt vợ Kevin tái sậm, không nói một câu nào cho gẫy gọn từ khi đón con về cho đến giờ. Kevin th́ ríu rít kể về cuộc họp và những hợp đồng mới giao ước hôm nay và bận rộn gấp thức ăn cho vợ và con. Vợ Kevin như kẽ mất hồn, ngồi im lặng không hé miệng, tay chân bũn cả ra không cầm lấy được đôi đũa.
Cố gắng lắm mới kể lại cho Kevin nghe những ǵ nàng đă chứng kiến tận mắt và chính nàng đă tiếp xúc với một hồn ma...
Cũng như mọi hôm khi người vợ rời khỏi văn pḥng nha khoa, đi đón con ở nhà mẹ Kevin và lái xe leo dốc núi về nhà.
Hôm nay lại khác khi nàng lái xe vào lưng chừng dốc núi, nàng trông thấy người đàn bà đẫy xe nôi với đứa con như mọi hôm, có điều ngạc nhiên là sao hôm nay bà ấy lại ở dưới chân núi, nàng đang nghĩ thầm trong bụng, phân vân v́ một khoăng đường rất xa, không lẽ nào bà ấy có sức đi bộ xa hằn dặm đựng như thế...
Trông thấy bóng dáng bà ấy đang đứng ngay gốc cây tùng, tay ra dấu như có ư muốn đi nhờ xe. Vợ kevin quen mặt bà ta từ khi hỏi thăm đường vào căn nhà mới, và thường khi vẫy tay chào trước khi quẹo vào cổng nhà, nên tấp xe vào cho bà ấy cùng đứa con quá vận đường.
Vợ Kevin vẫn ngồi trong xe, cạnh đứa con trai ngồi bên ghế trước. Bà ta xếp cái nôi lại đặt đứa con vào phía ghế sau của người lái và bà ngồi kế cạnh bên, đóng cửa xe lại cho vợ Kevin tiếp tục lái xe, bà ta im lặng ngồi phía sau và chỉ hướng lái về phía nơi bà cư ngụ.
Chăm chú lái xe có lúc nh́n vào kiếng hậu, vẫn thấy mặt người đàn bà phúc hậu ấy đang ôm con vào ḷng, bà hé miệng cười với vợ Kevin qua tấm kiếng, đến gần ngă quẹo vào nhà ḿnh, nàng chậm xe lại lên tiếng hỏi rằng nhà bà ở đâu, để đưa bà ta về tới nơi.
Khi ngừng xe hẳn ngay cua quẹo, nàng thấy ớn lạnh cả da người lên tới óc v́ không thấy bà ấy và đứa con c̣n ngồi trong xe ḿnh nữa.. điếng người sợ chân nàng như yếu hẳn đi, không có sức để đạp vào cái pedal cho xe chạy tới trước cổng nhà...
Bữa cơm tối im lặng và rất lạnh lùng. Không một ai lên tiếng, vợ chồng Kevin mặt lạnh như đồng bạc cắc, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc không bao giờ căi vả nhau trên bàn cơm, nhưng hôm nay th́ khác, cái không khí im bặt tiếng nói cười như xua tan đi sự ấm cúng trong gia đ́nh hơn bao giờ hết. Thằng con nhỏ ngây ngơ ngồi ăn vội cho xong bữa tối rồi chạy về pḥng lo ham chơi tṛ chơi điện tử, thằng nhóc chả để ư ǵ về ba mẹ nó.
Vợ Kevin ngồi yên như một xác chết. Nàng chưa thể nào hoàn hồn trở lại với những ǵ mà nàng đă chứng kiến trong đời, dù nàng sợ ma, yếu bóng vía thật, nhưng không thể nào tin được ở cơi đời này lại có ma.
Hoang mang một lúc khi nghe xong câu chuyện mà người vợ vừa kể lại, nhớ lại cái lúc h́nh ảnh người đàn bà ấy đă bấm chuông kêu cửa đôi lần, rồi không thấy bóng dáng bà ta đâu cả, tạm tin hơn về hồn ma, nhưng chàng cố gắng lấy lại b́nh tĩnh và khuyên vợ hăy xua đuỗi những ảo tưởng trong đầu. Nhưng với riêng Kevin ḷng thầm nghĩ ,có một điều ǵ đó mà chưa có câu giải thích.
Từ khi sự việc ấy xăy ra, người vợ không bao giờ dám lái xe về nhà một ḿnh nữa, Kevin phải thu xếp thời giờ để đón đưa vợ và con vào mỗi buổi chiều. Ngày qua tháng đoạn, vợ chồng Kevin mỗi lúc lại b́nh tâm hơn v́ không c̣n thấy người đàn bà "huyền bí" ấy đẫy con trong chiếc nôi đi xuống triền núi nữa. Họ yên tâm hơn, và tự tin rằng những lời khấn vái trong tâm, nên hồn ma không trêu chọc và nhát gia đ́nh chàng nữa.
Sự thực là họ đă t́m đến một ngôi chùa, và duyên phước của thí chủ nên gặp được một đức thầy tu luyện đến bậc Đại Đức Cao Tăng. Ngài nghe qua câu chuyện và truyền dạy cho vợ chồng Kevin những mật niệm mà chư tăng thường niệm để ma quỷ lánh xa.
Ngài c̣n làm lễ chư Phật rất trang nghiêm và làm dấu ấn vẽ bằng hai ngón tay rồi đặt lên trán của vợ chồng cùng đứa con, càng an tâm tịnh xác hơn v́ không sợ những oan hồn ma quỷ sẽ quấy rầy ḿnh nữa. Trước khi lạy tạ đức ân sư để quay gót trở về nhà, Kevin c̣n đặng phước báu tứ hồng ân từ vị Cao Tăng trong chùa trao tặng hai cuốn băng cassette.
Cuốn băng này là những lời niệm mật chú, mentra, để nghe trong lúc lái xe. Ư ngài là cho nhân sinh được tịnh tâm niệm chú Phật, khi tâm có Phật ngự trong ḷng th́ mọi thứ sẽ đặng b́nh an.
Điều đó quả thật đúng, lời nói của vị sư kết hợp với ḷng thành tín của vợ chồng Kevin tạo nên một niềm tin như núi cao không sợ sụp đỗ, cây cao không sợ gió bấc, khi thấy vợ ḿnh trở lại một người b́nh thường, không c̣n sợ hăi, hoang mang v́ hồn ma bóng quế nữa, không c̣n nhớ đến cái cảnh tượng ma quái hiện h́nh như lúc trước chàng rất vui.
Đối với Kevin chàng tin tưởng và kính trọng trong ḷng ở một thế giới hư không, mà người đời không chứng minh được một cách trọn vẹn, duy chỉ ḿnh phải giáp mặt với hiện thực.
Có đôi khi ớn lạnh cả xương sống trong lúc lái xe lên núi để về tận nhà, v́ Kevin nghĩ lại bóng người đàn ấy từ lúc ban đầu t́m đường đến căn nhà mà ḿnh đang ngă giá.. nghĩ thoáng qua nhưng vội xua đuổi ư nghĩ tà ma ấy đi, chàng lại lái xe và mở ngay cuốn băng có tiếng tụng kinh thật êm theo từng tiếng nhịp của chuông mơ trong chùa: "Nam Mô A Di Đà Phật".
Một thời gian rất ngắn khi cố tâm không nghĩ đến những sự kiện lạ lùng xăy ra quanh ḿnh, và không thể nào chứng minh là ḿnh gặp ma, bị ma nhát hay vớ vẫn hơn là những tiếng động mà Kevin thường nghe thấy trong căn nhà.
Tạo cho ḿnh một niềm tin tựa trên những lời khấn niệm, nhưng tai chàng vẫn nghe tuy rằng mắt thấy quanh nhà, vẫn có những việc không giải thoát trong ư tưởng, nghi nghi ngờ ngờ rằng trong nhà có ma.
Biết vợ ḿnh đă an tịnh trong tâm v́ lời kinh niệm Phật, kevin chưa bao giờ muốn kể cho vợ nghe những ǵ ḿnh nghe thấy những cái lạ lùng xăy ra trong nhà. Sau thời gian tiếng nước chảy trong bồn, tiếng kéo ghế dưới pḥng ăn, tiếng chân bước trên cầu thang, tiếng ai đó đang rửa chén úp vào sống chén nghe thấy được.
Vợ chồng Kevin chỉ an tâm nhất là không c̣n thấy bóng dáng của người đàn bà, với chiếc nôi đẫy con ḿnh dọc theo bên vệ đường mà thôi. Đêm nay lúc chàng làm việc trong pḥng giấy, lại ngửi thấy mùi hưong của cà phê thật thơm, như ai đó vừa pha một tách cà phê thơm ngát.
Kevin nghe rỏ như có tiếng động ở dưới bếp, cảm giác thật rỏ ràng như tiếng lộp cộp của tách đĩa chạm vào nhau, rồi tiếng cà phê chảy vắt từng giọt một từ cái máy "Coffee Maker". Ngừng tay trên bàn phím vi tính, định chạy xuống bếp xem việc ǵ xăy ra, th́ người vợ cũng vừa choàng ḿnh thức giấc v́ mùi cafe bốc lên đến tận vào pḥng ngủ.
Tưởng là Kevin đang pha café để uống v́ thức đêm làm việc. Nhưng đó là một việc rất lạ v́ nàng biết thói quen của chồng không lúc nào uống cà phê. Chỉ có nàng thích uống cà phê vào mỗi buổi sáng. Kevin không muốn làm cho vợ thêm hoăng sợ, chỉ trấn an nàng chắc là nàng mơ mộng
Hôm nay là ngày Thứ Sáu hai người đều cùng nghỉ làm ở nhà. Kevin mở cánh cửa pḥng nh́n quanh chả thấy vợ ḿnh đâu cả, nghe tiếng lộp cộp như có tiếng đánh máy trong pḥng làm việc, nghĩ là vợ ḿnh đang làm việc trên computer.
Chàng vẫn huưt sáo tay đẫy cửa pḥng bưóc vào, chàng chả thấy ai cả mà cái máy vi tính th́ đă tắt im. Vô tư nghĩ là vợ ḿnh đang đùa, nàng đă hết sợ ma nên bây giờ muốn chọc nhát lại chàng hay sao?
Mạnh bước tiến vào pḥng làm việc v́ chàng thấy có bóng ai đang núp lén, quay mặt vào tường đứng giữa kẽ của kệ sách và cái tủ bàn đặt máy vi tính. Vẫn tin là vợ đang giỡn muốn hù chàng một cái thật "hú hồn".
Chàng thấy rỏ cái h́nh bóng vẫn úp mặt và dường như đang khúc khích cười, nên ập tới định phá vợ có ư nhát ma ḿnh. Nhưng vừa chụp tay định vồ lấy bóng vợ ḿnh đang núp, th́ cái bóng người đă biến mất...
Rợn cả da gà, gáy óc lạnh lên v́ bóng người trước mắt quá rỏ rệt giữa ban ngày. Chàng mất cả vía, hai chân yếu ớt như muốn quỵ xuống nền nhà. Liền niệm chú trong bụng để lấy lại b́nh tĩnh, và chạy vọt ào ra sân.
Chàng tính cất tiếng kêu la v́ sợ hăi...bỗng thấy bóng dáng vợ ḿnh đang cầm mấy nhánh hoa mà nàng vừa cắt ở vườn nhà, khoan thai từng bước chậm tiến về phía chàng.
Lần đầu tiên trong đời chàng trông thấy một bóng ma rơ rệt trước mặt ḿnh. Bóng ma ẩn nấp trong pḥng làm việc với trang phục y hệt như vợ chàng đang mặc.
Chàng khô cả cuốn họng không nói được ǵ, nhưng tâm chàng tin chắc một điều rằng: "trong nhà này có ma". Một oan hồn chua được siêu thoát và ẩn hiện cho người trần gian thấy, và hăy tin vào một thế giới bên kia.
Sau lần thấy bóng ma đó Kevin có cảm giác rất lạnh ở xương sống mỗi khi làm việc một ḿnh trong pḥng. Cả vợ chàng cũng tin rằng trong nhà có ma, qua những việc không sao giải thích được.
Trở lại ngôi linh tự để bạch Sư ông, họ chỉ mong cầu được sự thanh tịnh b́nh tâm trong căn nhà ấy. Sư ông nghe qua lời tŕnh bạch của họ và tiến hành một giải pháp "siêu sanh tịnh độ".
Đức sư ông phái truyền một pháp sư đến tận nhà của gia chủ xem qua sự việc. Người pháp sư là đồ đệ của đức thầy đến nhà xem qua bốn phương tám hướng của ngôi dinh thự. Ông ta bày lễ cúng chư vị Thần Hoàng thổ trạch, như xin phép để được giáng đồng cho hồn oan khuất bóng, được giáng hạ ngôn từ qua bàn Cầu Cơ.
Vị pháp sư đèn nhang chỉnh tề, khấn vái với mâm bánh trái cung kính vong linh trong ṿng địa thổ xong, trên chiếc bàn Cơ có ba chân, mặt bàn ván gơ có vẽ đủ tất cả các vần A B C cùng một miếng ván có h́nh trái tim đặt ở giữa.
Theo lời khấn niệm của vị pháp sư, miếng gỗ tự động di chuyển từ tâm điểm và lần đi một ḿnh nó qua các vần chữ trên mặt bàn ghép lại thành một câu văn:
"I live here, this is my house".
Miếng ván tự động ngừng lại. Vị pháp sự lại khấn và muốn gia chủ đặt câu hỏi một cách thành tâm. Vợ chồng Kevin chưa bao giờ chứng kiến một sự việc lạ thường như vậy. Phản với khoa học, một miếng ván lại tự động di chuyển trên mặt bàn gỗ ráp thành văn tự, quả là một điều không tin được.
Vị pháp sư trong chiếc áo tràng phan màu xám tro vẫn xếp bằng ngôi yên đó, tay bắt ấn như muốn đối thoại với vong linh đang nhập vào miếng ván Cơ. Kevin không nói ra lời nhưng trong tâm chàng cất lên một câu hỏi:
"Can you prove your spirit?".
Sau lời khấn trong tim của chàng, miếng ván Cơ ráp thành câu như sau:
"I live here, this is my house, you can find my picture right underneath the wine cellar".
Chỉ có vài câu vấn đáp với cơi âm và dương. Miếng ván Cơ không c̣n di chuyển nữa, miếng ván tự ḿnh di về chữ "Thăng".
Hồn ma ra hiệu cho người trần biết rằng hồn họ đă xuất ra khỏi miếng ván Cơ. Một điều chứng minh rằng trong nhà có một oan hồn ngự trú. Oan hồn này chỉ báo cho chủ gia biết rằng vong linh vẫn c̣n phưởng phất quanh đây.
Chứng minh điều ấy, vợ chồng Kevin cùng vị pháp sư xuống tận cái hầm chứa rượu trong nhà. Kể từ lúc dọn vào ngôi biệt thự này, hai người chưa có th́ giờ dọn dẹp một căn hầm u ám đầy mạng nhện này.
Ba người theo lời chỉ hướng của vong hồn đi xuống căn hầm dưới ḷng đất. Hầm rượu thật tối chỉ có một ánh đèn pin soi sáng. Trong hầm rượu ẩm thấp ấy, cả ba người soi đèn nh́n quanh, đó là những cái kệ được đóng bằng cây rất cũ kỹ.
Cuối góc hầm, họ t́m thấy một cái tủ có vài ngăn kéo bị bụi bám theo thời gian. Trong ngăn kéo đầu tiên vừa kéo ra, cả sáu con mắt đều trông thấy một tấm ảnh của người đàn bà đứng tuổi, đang bế con miệng cười tươi đứng ngay ở cổng nhà. Họ nhận ra người đàn bà này đă từng đẫy xe nôi từ lúc họ t́m đến căn nhà mà họ muốn tạo nên một tổ ấm.
Hư thật đă được phơi bày. Theo lời vị pháp sư, họ lập đàn cầu siêu cho vong hồn được siêu thoát. Pháp sư khấn niệm và vẽ dấu ấn chấn an tứ phía dưới căn hầm "wine cellar" .
Một lần nữa...bỗng dưng cái đèn pha pin mà Kevin cầm trong tay lịm mờ và tắt đi. Trong bóng tối dưới căn hầm, cả ba người chứng kiến một việc thật lạ lùng, v́ hồn ma muốn chứng minh cho tỏ tường một việc là "linh hồn ma c̣n ở tại chốn này".
Cây đèn pin đă tắt nhưng trong hầm vẫn soi sáng một ánh sáng lạ lùng trên trần. Một ánh sáng hiện rơ một cái đầu của người với mái tóc dài, cái đầu sáng như ánh đèn soi, đi ṿng quanh bốn góc hầm rồi biến mất.
Không ai tin được đó là sự thật ngoài ba người ấy trông tận mắt. Họ cùng nhau khấn vái và trở lại lên nhà trên để tiến việc bày đàn "Siêu Linh Oan Tử".
Kevin thành tâm cung kính mời vị Sư có đức độ cao siêu đến nhà để "Thỉnh Phật Tuyên Kinh, Cung Nghinh Chư Thánh", rồi cùng vị pháp sư ếm chướng trong nhà. Đức Thầy tụng niệm và ban phép vào một cái lư nhang như yểm tâm cho linh hồn ngự nhập vào đó, để có nơi có chốn như người trần gian có nhà có cửa.
Ngài cho linh vong nhập vào bát nhang và cùng vị pháp sư đọc kinh siêu thoát. Đức sư ông chứng chỉ một niềm tin cho vợ chồng Kevin thấy rằng vong hồn đă được siêu linh về với Phật Giới. Hai người thắp ba nén nhang rồi cắm vào lư hương sạ nhiệt. Hương linh như muốn gửi gấm một lời ǵ đó, nên quả mâm bánh cúng vong mềm rụi, nghe ra tiếng như có ai cắn ăn nghe ḍn rụm. Và nén nhang tự phực đỏ than hồng..
Bát nhang đă được quư thầy đưa về chùa, ngự cùng trong một cung của các vong linh tử nạn hăy c̣n oan ức với những ǵ chưa kịp trăn trối ở cơi đời. Tấm ảnh cũng được đốt hoá đi như siêu thoát một linh hồn về với cơi Thập Phương Chư Phật.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 474 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:25pm | Đă lưu IP
|
|
|
BỆNH MA CÀ RỒNG
Bé gái năm tuổi Kasey Knauff chỉ có thể ra ngoài khi màn đêm buông xuống, bởi tia cực tím, hoặc thậm chí bóng đèn điện cũng có thể gây nguy hiểm cho cô. Nhiều người đă từng biết ma cà rồng là sản phẩm tưởng tượng của con người được gắn với một ông vua ở Romania, tên là Vlad Tepes.
Nhưng nhiều học giả cũng cho rằng, có thể ma cà rồng bắt đầu “nguyên mẫu” từ những người có căn bệnh lạ. Răng họ dài ra, lợi bị tổn thương, rỉ máu, họ sợ ánh sáng mặt trời và luôn lẩn trốn trong bóng tối. Giống các đặc điểm nổi bật của những con ma cà rồng thường thấy trên màn ảnh.
CĂN BỆNH BÍ ẨN.
Cô bé Kasey Knauff năm tuổi bị phỏng rộp toàn thân, v́ sinh ra cùng với căn bệnh porphyria, một căn bệnh nhiều bí ẩn mà chỉ khoảng 500 người trên toàn thế giới mắc phải. Cô bé chỉ có thể ra ngoài khi màn đêm buông xuống, bởi tia cực tím, hoặc thậm chí bóng đèn điện cũng có thể gây nguy hiểm cho cô. Nỗi kinh hoàng ấy bắt đầu ngay từ ngày cô ra đời, 10-4-2001.
Howard Pride, bác sĩ ở Trung tâm Y học Geisinger, Danville, California, Mỹ đă kiểm tra miếng băng ở máy trợ tim cho Kasey và giật ḿnh bởi những ǵ ông nh́n thấy, phần da ngay dưới miếng băng trắng bệch, c̣n phần da ở xung quanh đă chuyển sang màu đỏ.
Mặc dù các bác sĩ biết rằng, da của Kasey rất nhạy cảm với ánh sáng, nhưng cùng với các triệu chứng khác th́ nước tiểu của Kasey cũng sẽ có màu đỏ. Kasey đang phải chịu những phiền phức do porphyria, một căn bệnh do rối loạn chuyển hóa heme, một chất cần thiết để tạo hemoglobin trong máu gây ra.
Căn bệnh này gây ra một loạt triệu chứng như nhạy cảm với ánh sáng, xương bị cong vẹo, nước tiểu có màu đỏ, răng chuyển sang màu nâu đậm hoặc đỏ quạch.
Một số nhà khoa học đă t́m cách lư giải hiện tượng ma cà rồng. Theo bác sĩ người Anh, Lee Illis, hiện tượng ma cà rồng có nhiều liên quan tới căn bệnh di truyền là porphyria và một số rối loạn chuyển hóa khác.
Các nhà khoa học cho biết, thèm máu cũng là một biểu hiện của chứng rối loạn chuyển hóa porphyria. Bệnh này là h́nh thức phổ biến nhất của một nhóm các rối loạn di truyền, nguyên nhân gây ra những dị thường trong tế bào sắc tố thành phần quan trọng của protein như hemoglobin, chất vận chuyển oxy trong tế bào hồng cầu.
Heme một sắc tố trong máu là chất quan trọng giúp h́nh thành các phần cơ thể người. Heme được t́m thấy nhiều nhất trong máu và trong tủy xương, nó cũng được t́m thấy trong gan và tế bào hồng cầu.
Cơ thể cần nhiều các enzymes để cấu thành các thành phần hóa học (gọi là porphyrin) trong heme. Nếu một trong những enzymes này bị thiếu hụt hoặc thừa thăi, quá tŕnh cấu tạo bị thay đổi. Điều này khiến cho bệnh nhân mắc chứng porphyria dẫn đến có sự phát triển cơ thể dị thường.
Trong trường hợp một người bị mắc bệnh, th́ con trai ông ta có nguy cơ bị di truyền căn bệnh này với tỷ lệ là 25%. Giống như hầu hết những căn bệnh liên quan tới gene khác, những đứa trẻ được sinh ra bởi những cặp vợ chồng có huyết thống gần nhau sẽ có nguy cơ mắc phải dạng bệnh này khá cao, nhất là các gia đ́nh mang ḍng máu hoàng tộc.
MA CÀ RỒNG HIỆN ĐẠI.
Theo Hiệp hội Porphyria Mỹ, rối loạn chuyển hóa porphyria là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến các vấn đề về da, như bị bỏng rộp da. Bỏng rộp da càng trở nên nặng nề hơn ở những vùng dễ bị phơi dưới nắng như tay và mặt.
Thậm chí sau khi bị tổn thương cục bộ như bị loét, xước, chảy máu, các mảng da này sẽ bị lột rách. Thêm vào đó, bệnh nhân bị rối loạn chuyển hóa porphyria có những mảng tối dày đặc trên da và có dấu hiệu phát triển tế bào thượng b́ quá mức, giống như sự tăng cường phát triển tóc.
Thêm vào đó, xuất hiện vết ố bẩn màu nâu hoặc màu đỏ như máu trên răng, do sự thay đổi sắc tố. Lợi của bệnh nhân mắc chứng này mỏng, dễ tổn thương, da co lên khiến răng dài ra, trông như nanh sói. Cũng v́ da mỏng, nên lợi bệnh nhân dễ tổn thương, thường bị chảy máu và dễ lở loét.
Không chỉ gây biến dạng cơ thể và khuôn mặt, rối loạn chuyển hóa porphyria có thể dẫn tới liệt giường. Đôi khi, chúng c̣n là thủ phạm làm tê liệt hệ tiêu hóa, bệnh nhân không thể nói, không thở hoặc nuốt được. Tất nhiên, đó là những trường hợp đă mắc bệnh quá nặng.
Bệnh nhân bị chứng này sẽ phải chịu những đau đớn về thể xác do hemoglobin trong máu sẽ bị phân hủy dưới tác động của tia tử ngoại. Triệu chứng rối loạn chuyển hóa porphyria có thể dịu nhẹ đi khi tránh ánh sáng mặt trời (ánh sáng mặt trời trực tiếp có thể giết chết ma cà rồng). Nguyên nhân đích xác của căn bệnh này liên quan tới sự thiếu hụt tế bào hồng cầu, nên có thể chữa trị bằng cách truyền máu.
Tháng 11-2006, một công dân ở Anh tên là Mathew Hardman 17 tuổi, dùng dao cứa cổ người hàng xóm, rồi lấy bát hứng máu để uống. Một tháng sau đó, tờ Pravda của Nga đưa tin một thanh niên ở Kliningrad dùng dao giết chết một cụ già, rồi ngửa cổ hứng lấy từng giọt máu.
Ma cà rồng là ai? Ma cà rồng không có thật nhưng nhiều người đă bị ám ảnh bởi ma cà rồng, giết người uống máu. Người ta gọi chung đó là những người mắc hội chứng ma cà rồng“Bá tước Dracula” của nhà văn Ireland, Bram Stoker đă chinh phục thế giới bởi h́nh tượng ma cà rồng.
Nguyên mẫu của h́nh tượng văn học này là hoàng tử Vlad Tepes. Tepes sống ở thế kỷ mười lăm, ở xứ Romania. Cha Vlad đă cho con cái tên Dracul (con của rồng) với mong muốn con trai sẽ làm nên nhiều kỳ tích. Nhưng, những tháng ngày tuổi trẻ bị bắt làm con tin ở Thổ Nhĩ Kỳ đă khiến Dracul có cái nh́n bi quan và hằn học.
Sau khi được trả tự do, Dracul t́m cách trả thù những người đă giết cha và anh. Ông ta t́m bắt tất cả những người đă tham gia vụ ám sát cha và anh trai ông ta. Nhưng Dracul không chỉ dừng lại ở đó. Ông ta c̣n truy sát cả gia đ́nh những người đó. Dracul ra lệnh xây dựng lâu đài cho ông ta bên cạnh bờ đá cheo leo của ḍng sông Arges chảy xiết.
Nhiều người đă chết trong khi xây lâu đài, nhưng Dracul không thay đổi ư định. Dracul dùng lâu đài làm pháo đài pḥng vệ và nơi hành hạ những người khác. Người vợ Dracula, v́ không chịu được cuộc sống bên cạnh người chồng quái dị đă gieo ḿnh xuống sông tự vẫn. Ngày nay, những ǵ c̣n lại của lâu đài này được gọi là lâu đài Dracula một điểm du lịch nổi tiếng của Romania.
Hăy xem một đoạn Bram Stoker miêu tả Dracula: “Lông mày hắn rậm rạp, đan xoắn vào nhau ở đầu mũi, với mái tóc rối bù, ḷa x̣a che hết nửa khuôn mặt. Cái miệng... bất động và nom thật dữ tợn, cùng với hàm răng trắng, nhọn hoắt khác thường. Tất cả những thứ này phô ra bên trên đôi môi đỏ máu, thể hiện sự thèm khát sức sống trong máu người của ác quỷ. Vẻ nhợt nhạt bên trên gương mặt không thể che giấu”.
Rơ ràng, những miêu tả của Bram về ma cà rồng rất gần với biểu hiện bên ngoài của bệnh nhân mắc chứng porphyria. Những triệu chứng bệnh, phác đồ điều trị cho bệnh nhân mắc chứng porphyria làm người ta bị ám ảnh về ma cà rồng và ma sói.
Cũng chính v́ thế, những câu chuyện dân gian đă thêu dệt thêm để làm nên h́nh tượng ma cà rồng. Trên thực tế, đó là những trường hợp đơn lẻ của những bệnh nhân không may mắn mắc phải căn bệnh rối loạn chuyển hóa porphyria.
Nguyên do thứ hai làm phát sinh “bệnh lư ma cà rồng” là chứng giữ nguyên thể (catalepsy) một sự kết hợp giữa chứng động kinh, tâm thần phân liệt và các bệnh khác tác động đến hệ thần kinh trung ương. Khi bệnh nhân lên cơn, toàn bộ cơ thể sẽ cứng đơ, nhịp tim và hơi thở suy yếu.
Người xưa chưa đủ khả năng và trang thiết bị y tế nên dễ nhầm lẫn giữa một bệnh nhân lên cơn catalepsy và một tử thi và đem người vẫn c̣n sống đi chôn. Rất nhiều bệnh nhân mắc chứng này bị chôn khi đang lên cơn, điều nguy hiểm là thời gian lên cơn của bệnh nhân mắc chứng này khá dài, nên càng dễ bị nhầm lẫn với xác chết.
Đến khi tỉnh lại, bệnh nhân biết ḿnh đang ở trong quan tài với ngôi mộ sâu ba thước đất và chẳng thể nào thoát ra được. V́ thế, nhiều bệnh nhân catalepsy từ chết giả chuyển sang chết thật.
Cái chết của Dracula cùng với những nạn nhân bị ông ta đóng cọc thiêu sống, đă không kết thúc những truyền thuyết về ma cà rồng. Nó vẫn sống trong những bộ phim, vở kịch, những câu chuyện kể đầy ám ảnh của hàng tỷ người trên khắp thế giới.
Nghiên cứu khoa học đầu tiên về ma cà rồng chính thức được tiến hành từ những năm đầu thế kỷ 18. Bắt đầu từ một câu chuyện có thật xảy ra với một nông dân Serbia là Peter Plogojewitz vào năm 1725.
Theo những tài liệu được ghi chép lại từ 1725, người đàn ông này đă qua đời ở tuổi sáu mươi hai và đă được an táng theo phong tục truyền thống của người dân địa phương là chôn dưới đất. Tuy nhiên, hai tháng sau đó, rất nhiều người dân sống trong làng bị chết bởi một căn bệnh lạ.
Hiện tượng này diễn ra liên tục trong chín ngày. Những người bị chết đều là những người mà Peter đă đến thăm một vài ngày trước khi ông qua đời. vợ góa của Peter không tin vào câu chuyện này cho đến một đêm, bà kể rằng: bà nằm mơ thấy người chồng quá cố của bà trở về nhà gơ cửa và yêu cầu bà mang cho ông ta một đôi giày. Người phụ nữ quá hoảng sợ.
Ngay sáng hôm sau, bà đă chạy trốn khỏi ngôi làng. Sau sự việc, dân làng đă quyết định đào mở nắp quan tài của Peter. Chính những người lính trong quân đội Serbia đă làm điều đó và thật đáng kinh ngạc bởi xác chết của Peter vẫn c̣n nguyên vẹn, chưa hề bị thối rữa hay phân hủy.
Thậm chí, móng tay, chân và tóc của ông ta dường như đă mọc dài thêm ra, da trắng bệch và trên mép có vương một dấu màu đỏ như máu hơi khô. Quá kinh hăi, dân làng đă đem hỏa thiêu xác chết và những lời đồn đại lần lượt được họ truyền nhau kể lại, thậm chí thổi phồng thành những câu chuyện kinh dị.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 475 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
TÔI ĐI DỰ LỄ BỎ MẢ
Đối với người tây nguyên nói chung, người Gia Rai, Ba Na ở tỉnh Gia Lai nói riêng, bỏ mả là một việc trọng, là một lễ hội cực kỳ đông vui. Họ quan niệm chết không phải là hết, mà là sang một thế giới khác, ở đó lại bắt đầu một cuộc sống mới.
V́ thế lễ bỏ mả là lễ tiễn đưa người chết về với thế giới của hồn ma, thế giới cực lạc. Có buồn v́ sự xa cách, nhưng lại vui v́ con người thanh thản và toại nguyện. V́ thế họ không tiếc một thứ ǵ cho ngày này...
Tôi đă gặp rất nhiều cái cảnh này: khi trong nhà có người chết, họ không khóc lóc ầm ĩ, mà đặt người chết đấy, đi kiếm rượu thịt đă. Có người có lẽ do không thạo tiếng kinh c̣n bập bẹ nói với tôi rằng, họ đang liên hoan người chết. Họ ăn uống và đánh chiêng vui vẻ. Có ǵ nghiêm trọng đâu, nó được về thế giới của hồn ma, sướng hơn ḿnh nhiều.
Nhưng mà nó mới chỉ chết cái xác thôi, c̣n cái hồn th́ vẫn ở với ḿnh đến bao giờ bỏ mả mới thôi. Và v́ thế mà nhiều năm sau đó, người sống vẫn thường xuyên nuôi người chết. Đầu tiên là chia của. Trong nhà có ǵ đều phải chia cho người chết để người chết sử dụng, nhưng mà phải làm hỏng nó đi.
Ghè đựng rượu th́ đập vỡ đít, xoong nồi đập méo, cả cái xe đạp c̣n mới thế, đối với người dân tộc tây nguyên là cả gia sản, cũng bị chặt găy làm đôi...chưa hết, tất cả các mồ, dù chôn kiểu ǵ, chôn chung, chôn riêng, thiên táng, địa táng, bằng gỗ hay bằng xi măng... Đều được khoét một lỗ bằng cổ tay ngay trên nắp thiên. Để làm ǵ? Xin thưa, hàng ngày đúng bữa, người sống mang đồ ăn thức uống ra cho người chết và đổ qua cái lỗ ấy.
Th́ đă bảo là lúc này đă chết đâu. Khi mang đồ ăn ra, bao giờ người sống cũng ngồi rất lâu bên mồ để nói chuyện với người chết, đủ chuyện, từ nhà cửa thế nào, con cái ra sao, hàng xóm láng giềng có mạnh khỏe...tùy quan hệ của người dưới mồ với người đưa cơm. Nếu là người vợ trẻ với chồng bạc mệnh nằm dưới chẳng hạn, th́ có lẽ chỉ họ với nhau mới hiểu hết ngôn ngữ và kư tự họ dành cho nhau?
Cứ thế thời gian này kéo dài tùy theo... tiềm lực kinh tế, bao giờ đủ khả năng làm lễ bỏ mả th́ lúc ấy người chết mới chính thức nhập hộ khẩu vào thế giới của ma, chính thức cắt đứt mọi mối quan hệ với thế giới người sống. Toàn bộ khu nhà mồ sẽ bị bỏ hoang, không c̣n thăm nom phúng viếng ǵ nữa, ma đi đường của ma, người đi đường của người...
Tôi nhận được tin có một lễ bỏ mả lớn ở một làng cách thành phố plei ku gần trăm km. Thường là vào mùa khô khi dân làng đă thu hoạch xong ( khoảng tháng 12 đến tháng 3 ) thóc lúa đă về kho, người ta làm lễ bỏ mả. Để có lễ bỏ mả này, gia chủ và dân làng đă phải chuẩn bị trước hàng nửa năm trời.
Khi tôi đến, trời đă chạng vạng, cảnh tượng hiện ra cực kỳ hùng vĩ và ngoạn mục. Cả cánh rừng sáng rực ánh đuốc và những bếp lửa. Hàng vài trăm ghè rượu đă được cột thẳng hàng vào các cọc được chôn dưới đất. Những chiếc đầu ḅ rỏ máu tươi ṛng ṛng lủng lẳng dưới các thân cây, những đôi mắt ḅ không nhắm mênh mang đẫm nước rười rượi buồn như cố thu vào lần cuối cùng khung cảnh thế giới.
Phía ngoài một tí, người ta chế biến thịt ḅ. Cảnh tượng c̣n ngoạn mục hơn khi đột ngột nhô ra ở đầu dốc một đoàn gần trăm thanh thiếu niên nam nữ xếp hàng một gùi nước từ suối về để đổ vào rượu. Mỗi người hai ống bương tươi dài hai m đựng đầy nước, trên tay là một bó đuốc rừng rực cháy trông như một đại cảnh trong phim lịch sử.
Nhiều người ngạc nhiên khi lần đầu đến tây nguyên, thấy đồng bào dân tộc nghiêm chỉnh xếp hàng một nối đuôi nhau đi giữa phố, nhiều người trầm trồ khen bà con chấp hành nghiêm chỉnh luật lệ giao thông? Xin thưa, đó là thói quen bà con đi trong rừng. Nguyên tắc đi rừng là phải bước đúng dấu chân người đi trước để đề pḥng các hiểm họa từ rừng và cả từ người như bẫy chẳng hạn.
Người Ba Na gọi lễ bỏ mả là prữ, người Gia Rai gọi là pthi, đây là lễ được coi là tết lớn của họ. Lễ cơm mới chỉ tổ chức trong phạm vi gia đ́nh, đâm trâu chỉ tổ chức trong một làng...th́ bỏ mả được sự tham gia của nhiều làng ở nhiều xă, nhiều huyện, thậm chí có cả khách tỉnh bạn đến dự.
Cái lễ bỏ mả mà tôi đang miệt mài vừa xoang vừa tranh thủ mút cần ( rượu ) này ước tính phải đến năm bảy trăm người tham gia. Khoảng chục cái đầu ḅ đă được treo lên mà nghe nói c̣n đang được dắt tới nữa. Ngoài hàng trăm ghè rượu la liệt bày sẵn th́ khách các làng khác đến đều gùi theo rượu và dàn chiêng vừa góp vui vừa thi chiêng. Mà chiêng th́ luôn phải đi kèm xoang.
Làng nào cũng cử các cô gái đẹp nhất, xoang dẻo nhất theo đội chiêng. Chao ơi, lửa bập bùng tối sáng, sáng đủ để cần sáng và tối cũng vừa cần tối, rượu tê tê để mắt nh́n đâu cũng đẹp và miệng th́ thốt ra những lời có cánh. Người uống cứ uống, người chiêng cứ chiêng, người xoang cứ xoang, người nói chuyện cứ nói chuyện và người mệt cứ nghỉ. Gần sáng th́ người say nằm ngủ la liệt trên cỏ, trên các tấm dồ...
Nhưng mà quái lạ, thanh niên đâu hết rồi, kể cả cô bé hồi hôm xoang với tôi, tôi có ỡm ờ hỏi có muốn lấy chồng người kinh không, đáp có nhưng sợ người kinh lừa lắm, người kinh lừa th́ không biết đường nào mà t́m. Người kinh chưa thấy lừa nhưng em đă lừa tôi. Mà trông bộ dạng th́ tôi cũng đáng bị lừa thật: lôi thôi lếch thếch, nhếch nhác hom hem, nhệch nhạc say, mắt đờ đẫn nhưng có lẽ trông gian lắm.
Đến sáng khi tôi vật vờ díu mắt th́ trời ạ, lại thấy hàng đàn hàng đống thanh niên xuất hiện, tươi trẻ, sung măn, thỏa thuê và có phần... Ranh mănh. Lại ai vào việc nấy, người chiêng, người xoang, người gùi nước, người nấu ăn, người mổ ḅ, người chia thịt...nhưng có điều thỉnh thoảng họ ư tứ liếc nhau, những kư hiệu riêng mà chỉ họ mới hiểu.
Già làng Hươp bảo tôi ngày xưa già c̣n "dữ dội " hơn thanh niên bây giờ nhiều, song có điều làm ǵ th́ làm không được để lại hậu quả, nếu để lại hậu quả th́ phải cưới, nếu không cưới th́ phải nộp phạt cho làng. Dân làng bảo xong mỗi cuộc bỏ mả như thế này, chí ít cũng có dăm bảy đôi nên vợ nên chồng, có người c̣n bắt được chồng ở tận huyện khác, tỉnh khác...
Thường th́ mỗi lễ bỏ mả kéo dài ba ngày, nhưng có những lễ lớn của các nhà giàu có thể kéo dài đến cả tuần hoặc nửa tháng. Trước đây có người đă cho rằng lễ bỏ mả lăng phí tốn kém. Ấy là nh́n về phía tập tục tang lễ, trong khi thực sự bỏ mả là một lễ hội, là "tết ", là một sinh hoạt cộng cảm tự thân.
Người dân tộc tây nguyên quanh năm vất vả, đây là dịp để họ vui chơi và bồi dưỡng. Người Kinh ta suốt ngày thịt cá, nhiều chỗ chơi nên nh́n lễ hội này với con mắt khác. Hơn nữa mỗi lần bỏ người ta bỏ cả hàng chục người. Có điều công nhận là việc tụ tập đông người rồi ăn uống tại các khu nhà mồ là rất mất vệ sinh.
Song lạ là người viết bài này là người rất sạch sẽ và bụng lại rất yếu, thế mà đi dự lễ bỏ mả đă ăn uống rất ngon lành, ăn tất tật những ǵ đồng bào nấu thế mà về nhà chả thấy bụng "phát biểu" ǵ? Cũng như rượu cần, toàn nước suối (không phải nước suối đóng chai mà là nước múc trực tiếp từ suối) đổ vào mà cấm thấy ai đau bụng?..
Để một lễ bỏ mả thành công, chỉ vật chất chưa đủ. Điều quan trọng là nhà mồ và tượng mồ. Đây là cái làm nên dấu ấn, bản sắc tây nguyên, là nơi biểu hiện sự tài hoa đến không thể tin của các nghệ nhân. Tượng mồ chẳng hạn, không cưa đục chạm bào...như các ông phó mộc người Kinh hay như các nhà điêu khắc, nghệ nhân chỉ có một cái ŕu, một con rựa, thế mà họ hạ cây gỗ xuống và làm nên những pho tượng khiến các nhà điêu khắc hiện đại phải thán phục.
Ấy là bởi nghệ nhân đă thổi vào pho tượng toàn bộ cái hồn, cái cốt tây nguyên. Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Phong, người nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh cũng bởi đă bỏ ra cả cuộc đời ḿnh chỉ để chụp ảnh tượng mồ, cùng với giáo sư Từ Chi đă mất, tiến sĩ Ngô Văn Doanh, anh đă xuất bản nhiều cuốn sách có giá trị về nhà mồ và tượng mồ. Và bởi v́ nó giá trị và có nhiều điều để nói như thế nên phóng sự này không thể nói hết, đành hẹn lại vào một dịp khác.
Tôi chỉ đủ sức để dự hai đêm lễ bỏ mả này, dù rất tiếc cũng đành phải về. Bỏ mả phải dự ban đêm, lửa, rượu cần, chiêng, xoang, mắt thiếu nữ... làm cho không khí huyền ảo hơn, lung linh hơn. Con người nhập vào thiên nhiên, tan vào không khí lễ hội, giao cảm với nhau, thăng hoa giữa mênh mang cỏ với sao trời, sinh lực ngùn ngụt...
Tôi phải bỏ về trước v́ rất sợ không khí ră hội. Lúc ấy mọi thứ sẽ phơi bày ra, ră rời thất vọng ê chề chán nản mỏi mệt. Khi tôi về, ṿng xoang đến hồi say nhất...
Văn Công Hùng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 476 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
DI THỂ CỦA NHÀ SƯ KHÔNG PHÂN HỦY
SAU BA TUẦN VIÊN TỊCH
Sau khi qua đời mười tám ngày, di thể nhà sư Ấn Độ Lobsang Nyima Rinpoche vẫn nguyên vẹn trong giai đoạn “Thukdham”, một giai đoạn sống sau khi viên tịch mà ở đó cơ thể rơi vào trạng thái thiền và không bị phân hủy.
Các cao tăng của Phật giáo Tây Tạng thường rơi vào giai đoạn này ngay sau khi chết. Người ta cũng nói rằng suốt giai đoạn đó, cơ thể vẫn giữ khí ở bên trong.
Nhưng để duy tŕ được cơ thể như vậy sau khi qua đời, th́ chỉ những ai có nhân cách siêu phàm về năng lực tâm linh mới có thể làm được.
Bệnh viện KLE tại thành phố Belgaum tuyên bố, nhà sư Lobsang Nyima viên tịch ngày 13-9-2008 nhưng các đệ tử và Phật tử của ngài ở tu viện Mundgod cho rằng, nhà sư đang ở giai đoạn “Thukdham”.
Sau khi biết tin đă có rất nhiều người Tây Tạng và người dân địa phương, t́m đến tu viện Mundgod bang Bangalore của Ấn Độ. Khu định cư của người Tây Tạng ở thị trấn Mundgod, nằm cách bang Goa khoảng sáu giờ lái xe.
Đây là khu định cư lớn nhất ở Ấn Độ, nó được thành lập vào năm 1966. Hiện có chín khu dân cư, cùng hai tu viện và một ni viện.
Việc di thể của nhà sư không bị phân hủy vài tuần sau khi ngài qua đời, đă thu hút sự quan tâm rất lớn từ các học giả, và các nhà sư và y học hiện đại.
Tenzin Namdul và Yangzom Dolker, hai bác sỹ Tây Tạng đến từ bệnh viện Men-Tsee-Khang và Delek, đă được cử đến tu viện Mundgod, để nghiên cứu theo phương diện khoa học tác động của giai đoạn “Thukdham”.
Cùng với hai nhà nghiên cứu trên, các nhà khoa học của Tổ chức Nghiên cứu Yoga Vivekananda Swami (Bangalore) và các bác sỹ bệnh viện KLE, mới đây đă thực hiện kiểm tra di hài của nhà sư.
Các bác sỹ đă dùng máy đo điện năo đồ (EEG) và máy đo điện tâm đồ (ECG), để đo tác động giai đoạn “Thukdham” lên di hài nhà sư Rinpoche, và đo nhiệt độ cơ thể của ông, bằng trang thiết bị khoa học hiện đại nhất.
Theo Phayul, một trang web tin tức của người Tây Tạng, các nhà khoa học và các học giả đưa ra kết luận rằng, nhà lănh đạo tinh thần này đă duy tŕ giai đoạn “Thukdham” trong mười tám ngày.
Bác sĩ Vinay mahishal, người đă khám và công bố tin nhà sư qua đời cho biết:
- Chắc chắn nhà sư đă chết lâm sàng. Nhưng điều khiến tôi thực sự ngạc nhiên, là di hài của ngài vẫn hồng hào sau vài tuần viên tịch.
Tháng mười hai năm ngoái, người ta đă khởi xướng công tŕnh nghiên cứu giai đoạn “Thukdham”, dưới sự giúp đỡ của pḥng thí nghiệm phân h́nh năo bộ, của Tiến sĩ Richard Davidson, đại học Wisconsin Mỹ.
Các đoàn nghiên cứu cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, khi được tận mắt chứng kiến cơ thể hồng hào của nhà sư. Họ đă đề xuất nghiên cứu sâu hơn về “Thukdham” nhằm làm sáng tỏ những bí ẩn của sự sống và cái chết.
Hiện ḍng người gồm các phật tử và những người mộ đạo vẫn không ngừng đổ đến tu viện Mundgod.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 477 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:30pm | Đă lưu IP
|
|
|
DẤU CHÂN VÀNG RỰC LƠ LỬNG GIỮA TRỜI
Một dấu chân khổng lồ màu vàng rực đă xuất hiện trên bầu trời eo biển Măng-sơ. Một người đàn ông sinh sống tại miền nam nước Anh đă ghi lại được h́nh ảnh thú vị này.
Bức ảnh này được Steve Hann, một nhà quản lư ngân hàng về hưu, chụp vào một buổi chiều lúc mặt trời lặn từ vườn sau nhà ông tại Hove, phía đông Sussex.
“Tôi đang ngồi trên ghế và ngắm nh́n cảnh đẹp hoàng hôn th́ nh́n thấy dấu chân khổng lồ trên bầu trời”, ông Hann, 56 tuổi, nhớ lại.
“Tôi thường nh́n thấy những đám mây có h́nh thù thú vị và đám mây này đă tạo thành một dấu chân rất đặc biệt”.
Một phát ngôn viên của Met Office, trung tâm nghiên cứu thời tiết hàng đầu của Anh, giải thích rất đơn giản về dấu chân khổng lồ trên: “Dấu chân là được h́nh thành ngẫu nhiên
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 478 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
CÔ GÁI CÓ BÀN TAY KỲ LẠ KHẢ NĂNG ĐIỀU KHIỂN
Trước mặt chúng tôi là một nữ sinh lớp mười hai và một chiếc thang tầm vông. Hai “nhân vật” này đă gây ra sự ngạc nhiên trong nhiều tuần qua: cô đi đâu th́ chiếc thang “bước” theo đó.
Cô nữ sinh ấy chính là Trương Thị Thùy Linh, nhà ở ấp Trảng Lắm, xă Trung Lập Hạ, huyện Củ Chi, đang học tại Trung tâm giáo dục thường xuyên huyện Củ Chi. Cách đây khoảng một năm trong một lần bắt thang hái me cạnh nhà, Linh phát hiện ḿnh có khả năng khá đặc biệt: có thể “bảo” chiếc thang đi đâu th́ nó theo đó.
Ngay sau đó Linh có “biểu diễn” một vài lần cho những người thân quen xem, nhưng theo lời ông Trương Văn Truống cha của Linh, v́ sợ nhiều người đồn đại méo mó sự việc, nên có khuyên răn Linh không nên “biểu diễn” nữa.
Măi đến gần đây khi cùng một số bạn bè bắt thang hái trái cây trong vườn nhà, khả năng “dạy bảo” chiếc thang của Linh vẫn c̣n “hiệu lực”. Từ đó sự việc vỡ lở, nhiều người biết hơn và Linh cũng “biểu diễn” cho nhiều người xem hơn.
Có mặt tại nhà Linh chúng tôi đề nghị Linh “biểu diễn” với nhiều chỗ khác nhau trong khu vườn, với địa h́nh có mức độ phức tạp khác nhau. Một chiếc thang tầm vông dựng trước mặt Linh, và cô nữ sinh này giơ hai ngón tay trỏ chạm nhẹ vào hai thành chiếc thang.
Ngay lập tức Linh “cài số de” đi thụt lùi th́ chiếc thang cũng bắt đầu nhấc chân và đi theo Linh.
Linh đi đến đâu chiếc thang nhúc nhắc tiến theo đó, cho tới khi Linh rút hai tay rời khỏi chiếc thang th́ thang ngă. Chúng tôi yêu cầu Linh dùng hai ngón tay út để “dạy bảo” chiếc thang, th́ chiếc thang vẫn “tiến bước” theo Linh b́nh thường.
Ngoài ra Linh cũng có thể “bảo” chiếc thang đi theo ḿnh, bằng cách đặt nhẹ bàn tay lên nấc thang, tại vị trí vừa tầm tay. Chúng tôi cũng yêu cầu Linh lật ngửa bàn tay, và đặt lên nhiều nấc thang ở các độ cao khác nhau, th́ chiếc thang vẫn “tiến bước” đều đều theo Linh.
Chúng tôi đề nghị Linh “biểu diễn” khả năng của ḿnh, bằng một chiếc thang khác dài hơn, nặng hơn từ nhà của một người láng giềng. Cô bé này cũng thực hiện những động tác như đă nêu trên, và chiếc thang thứ hai này cũng nhấc chân đi đều đều, như chiếc thang mà nhà Linh thường sử dụng.
Linh cho biết ḿnh có thể “biểu diễn” bất kỳ lúc nào, hoàn toàn không phụ thuộc vào sức khỏe cũng như “cảm hứng”. Có lúc chiếc thang đi nhanh hơn tốc độ thụt lùi của Linh, và cô cho biết trong trường hợp này phải đè tay nhè nhẹ, để hăm bớt tốc độ di chuyển của thang.
Trao đổi với chúng tôi, ông Truống cho biết từ nhỏ đến nay Linh vẫn sống và phát triển b́nh thường như bao đứa trẻ khác, không có những biểu hiện khác thường nào. Ông Truống cũng bày tỏ nỗi lo lắng sự việc, được nhiều người đồn đại theo hướng mê tín dị đoan.
Trao đổi với Tiến Sĩ Đỗ Kiên Cường, phân viện phó Phân viện Vật lư y sinh học thuộc Trung tâm Khoa học kỹ thuật, nói rằng trên thế giới những hiện tượng con người, có khả năng di chuyển đồ vật đi xung quanh, không phải là những hiện tượng quá hiếm gặp. Song với những hiện tượng này, giới khoa học thế giới vẫn chưa thống nhất được cách nh́n nhận và đánh giá.
Trong khi đó, khi trả lời phỏng vấn báo chí chung quanh khả năng di chuyển chiếc thang của Linh, ông Nguyễn Phúc Giác Hải, Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người, gọi khả năng của Linh là hiện tượng “viễn di vận động”, có những người có khả năng làm đồ vật di chuyển.
Trước hiện tượng khá lạ lẫm như trường hợp của Linh, để rộng đường dư luận, chúng tôi cũng đă “đặt hàng” một số nhà khoa học đưa ra cách lư giải về khả năng của Linh một cách chi tiết hơn.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 479 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:32pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN "BÀN CHÂN MA" Ở CANADA
Không dưới ba lần trong năm qua, câu chuyện về “bàn chân ma” đă khiến cho cảnh sát Canada phải đau đầu, bởi sự xuất hiện và biến mất quá đỗi “ma quái” của nó.
Theo lời của các nhân chứng, “bàn chân ma” đích thị là một bàn chân phải của người và đầy thương tích. “Ấn tượng” hơn bàn chân này vẫn c̣n đi, một chiếc giày tập thể thao, và ở tất cả những lần xuất hiện, nó đều có mặt tại Strait of Georgia!
Tuy nhiên cho đến nay, bàn chân cùng chủ nhân của nó vẫn chưa được xác định. Có giả thiết cho rằng, bàn chân này là một phần cơ thể của một nạn nhân đi biển. Và nguyên nhân khiến nó có thể trôi nổi trên mặt biển từ đảo này sang đảo khác, là do sức nổi của chiếc giày thể thao.
Câu chuyện về “bàn chân ma” càng trở nên ly kỳ hơn, khi các nhân chứng nhất loạt tỏ ra hoang mang về những “điềm gở” mà họ gặp phải, từ sau khi nh́n thấy nó!
Một sự trùng hợp đáng sợ là trong số những nạn nhân này, không ít người đă bị ám sát hay bị chết đuối!
Người phát ngôn của Pḥng cảnh sát Royal Canadian Mounted Annie Linteau cho hay:
- Chúng tôi đă xác định tất cả các hồ sơ mất tích, để t́m ra chủ nhân của bàn chân. Nhưng thực sự câu chuyện này vẫn rất khó hiểu và kỳ lạ!”
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 480 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 2:32pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN ĐỘNG MA VÀ NHỮNG QUAN TÀI CỔ
Khoảng hai trăm cỗ quan tài cổ được treo bung biêng trong một cái hang, mà tiếng Thái bản địa gọi là động Ma. Quan tài làm bằng thân gỗ quư khoét rỗng. Dăm bảy cái động bên cạnh hang Ma, cũng được đám thợ săn hốt hoảng trông thấy la liệt toàn... quan tài.
Không biết từ quan niệm nào, và bằng con đường nào mà hàng trăm cỗ quan tài có thể "bay" lên các vách núi tai mèo cao hàng trăm mét ấy?
KHÁM PHÁ ĐỘNG MA
Động Ma thuộc xă Hồi Xuân, cách Thành Phố Thanh Hoá 140 km, nằm giữa mây mù trên núi đá tai mèo cao ṿi vọi.
Ngay cửa hang là la liệt quan tài. Quan tài làm bằng thân gỗ lớn, khoét h́nh thây người với hai đầu nhỏ thon dần, khúc giữa ph́nh to; hai đầu khúc gỗ khoét có hai cái núm như chuôi vồ, có thể dùng để khiêng, tiếng Thái gọi là phần chuông hậu.
Mỗi mảnh quan tài thể hiện rơ những khấc gỗ, dùng để ghép hai nửa thân gỗ đă khoét với nhau, sau khi đă đặt thi hài người quá cố vào. Vật đem chôn sẽ nguyên bản như một thân cây khi nó đang đứng trong rừng.
Hầu như không có cỗ quan tài nào c̣n nguyên vẹn, hai phần thân gỗ khum khum úp vào nhau. Mỗi phần của cỗ quan tài nằm như một con thuyền độc mộc. Chỏng chơ. Nhiều mảnh quan tài vỡ vụn, mục ruỗng, rêu mốc xanh ŕ.
Tại ḷng hang thứ ba, dễ đến năm mươi cỗ quan tài nữa hiện ra. Quan sát kỹ, có thể thấy giàn giáo đặt quan tài lên tầng hai, được làm rất công phu. Cột gỗ dựng từ ḷng hang, chằng với các thanh dầm húc sâu vào các vách đá, vững chăi.
T̀M LỜI GIẨI
Người ta tranh luận nên gọi là động táng hay là "thiên táng", bởi rơ ràng quan tài được treo trong không gian động, chứ không chôn vùi ǵ.
Hầu như không thấy những cỗ quan tài úp vào nhau thành một thân cây h́nh tṛn, khiến nhiều người đặt vấn đề: Hay thuở ấy, người ta chôn người chỉ có bằng một nửa thân gỗ khoét rỗng? Người chết nằm trong các thớ gỗ như nằm trong một chiếc nôi, treo trong động "thiên táng"?
Tất nhiên, phần chưa thể lư giải được là: Xuất phát từ quan niệm nào, mà người xưa lại đem thi thể người chết lên tận những hang động cao, và hiểm trở nhất khu vực để chôn, mà không phải là chôn dưới đất, hay dưới chân núi chẳng hạn?
Làm thế nào người xưa mang được những cỗ quan tài khổng lồ, bằng thứ gỗ đứng vào hàng tứ thiết kia, lên động Ma và các động hiểm trở khác?
Theo phỏng đoán, có thể người ta đă làm những sạn đạo, tức là buộc dây buộc gỗ thành được những cái thang nằm ngang, ngoắt ngoéo măi lên đỉnh núi, để đám đô tuỳ có thể khiêng quan tài đi được.
Và vẫn là giả thiết "sạn đạo" ấy giờ đă đổ sụp, hoặc sau khi động đầy quan tài, bà con đốt "sạn đạo" để vĩnh viễn các ngôi mộ thiên táng được ngủ yên trước thế sự... ṭ ṃ?
Một giả thiết rất có lư cho rằng: Có ai đó, có thể theo bản đồ, gia phả, họ đă đến và thâu lượm xương cốt người quá cố rồi mang đi cả. Chứ không có tên trộm nào, con thú nào, hay sự tàn phá nào có thể làm cho những bộ xương bị biến mất, một cách nhanh chóng và trọn vẹn đến thế.
Theo tài liệu nghiên cứu đang lưu giữ ở Viện Khảo cổ học mang kư hiệu HS 410 của hai nhà khảo cổ Bùi Văn Liêm và Nguyễn Gia Đối, th́ bước đầu bí ẩn động Ma đă được "giải ảo".
Về các mộ táng được đặt và treo trong hang Lũng Mu, các tác giả đă đếm được ít nhất bảy mươi lăm cỗ quan tài. Bên cạnh hang Lũng Mu, có hang Ko Phày cũng phát hiện mười cái nữa.
Tiếp đến là hang Pha Ké đă phát hiện năm hang mái đá có đặt và treo cả một hệ thống, với gần hai mươi cỗ quan tài, trong đó có nhiều quan tài nhỏ xíu, có thể dành để mai táng trẻ em xấu số.
Cũng trong tài liệu trên: "Những quan tài phát hiện trong hang và mái đá ở Quan Hoá, có hai mốc niên đại:
Mốc thứ nhất, mộ đất thời đại kim khí, di vật tiêu biểu là những mảnh nồi ṿ Đông Sơn và những con ốc biển phát hiện ở hang Pha Ké một.
Mốc thứ hai, khu mộ táng quan tài thân cây có thể có niên đại từ thế kỷ X đến thế kỷ XV, di vật tiêu biểu là hàng trăm quan tài gỗ ...
Điều tra dân tộc học quanh vùng cho thấy, người hiện nay là người Mường và người Thái ở Quan Hoá vẫn dùng những quan tài tương tự như đă phát hiện trong hang.
Theo các cụ cao niên th́ từ rất xa xưa, người Mường và người Thái định cư ở Quan Hoá vẫn dùng quan tài từ thân cây. Từ một thân cây gỗ lớn, có thể là gỗ bi hoặc vàng tâm. Sau khi cưa cắt cẩn thận, họ dùng ŕu, nêm, bổ đôi khoét vũm ḷng gỗ tạo thành chiếc quan tài.
Hiện nay, đa số người Mường, người Thái ở Quan Hoá vẫn có những quan tài bằng thân cây khoét để dự trữ cho người thân khi quá cố đặt dưới nhà sàn.
Và hai nhà nghiên cứu đưa ra kết luận:
"Từ những lư do trên, chúng tôi cho rằng chủ nhân của những khu mộ táng trong hang động và mái đá ở Hồi Xuân, Quan Hoá có quan hệ mật thiết, quan hệ họ hàng với hai dân tộc Mường, Thái ở Quan Hoá hiện nay".
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|